Tập 1: Những Kẻ Dạt Nhà

Chương 5: Nghề bạc

Chương 5: Nghề bạc

Hồi 1: những kẻ lúc nào cũng ồn ào.

Viena ngồi ở một góc hội quán, lặng yên như pho tượng. Ánh mắt cô cứ nhìn về hướng xa xăm nơi cửa chính. Chẳng ai biết liệu cô có đang nhìn cánh cửa hay không, hay chỉ là cái nhìn vu vơ của kẻ đã chẳng còn lại gì nơi đây ngoài thân xác loang lổ những vết thương đang lành. Dẫu cho cô có khoác lên một bộ trang phục đàng hoàng chăng nữa thì giờ đây, cô trinh sát của tổ đội giỏi nhất hội quán Lapis trông thật thảm hại làm sao.

Người ta đã quá quen với cảnh này rồi, bởi cũng đã hơn tuần lễ tính từ lúc tin dữ rơi xuống đầu tất cả những lãng khách và nhân viên ở hội. Dòng người vẫn qua lại, và sự bình thường dần trở về.

“Ê con kia!”

Giọng nói quen thuộc vang lên. Viena bất giác nghiêng đầu về hướng âm thanh. Sau cùng, cô chỉ phản ứng lại bằng tiếng thở dài và gương mặt chán chường.

“Mày nữa hả? Muốn gì?”

Cô đáp lại gương mặt quen thuộc mà không ít lần nhóm của mình đã va chạm, riết rồi thành phản xạ có điều kiện. Ánh mắt dần trở nên bực bội cùng cái nhếch mép đầy khinh bỉ.

“Vào nhóm tao làm trinh sát đi. Luyến tiếc gì nữa? Mấy đứa đấy ngu thì chết thôi. Ai cũng phải sống tiếp mà, nhỉ?”

Nghe thì có lý lắm, nhưng nó lại đến từ mồm của kẻ mà Viena chả muốn nghe, và gã thì đang cười nhăn nhở với hai đồng sự của mình với cái điệu không thể đê tiện hơn.

… Nhưng ít nhất trong nhóm vẫn còn người hiểu chuyện. Đôi trẻ chỉ dám đứng xa độ một bàn, đưa đôi mắt ái ngại nhưng chẳng thể giúp gì hơn ngoài việc không tham gia cùng đám Greg.

“Mày thì thông minh hơn ai vậy? Có vẻ như bị giáng cấp vẫn chả khiến mày khôn ra được chút nào đúng không?”

Viena tặc lưỡi khinh miệt. Cô hếch gương mặt đầy vết bỏng lên mà khinh. Dĩ nhiên điều đó làm một gã nóng tính thích đi dằn mặt người khác như Greg không lấy làm vui vẻ gì, nhất là khi giờ cô trinh sát chỉ còn một thân một mình cô độc. Nhưng Viena không tỏ ra sợ hãi, vẫn giữ nguyên thái độ của mình.

“Con đĩ này…”

Greg bước lên một bước, đưa tay chạm vào mớ tóc nham nhở cháy xém của Viena mà vò, rồi được thể gã cũng mân mê, “vuốt ve” những vết bỏng mới chỉ kéo vảy non, dí mạnh ngón trỏ vào đấy làm cô trinh sát dù có gan lì cỡ mấy cũng phải rùng mình mà chảy nước mắt nhưng không thể làm gì được. Viena không đủ khả năng, và dường như cũng không đủ can đảm đến mức đáp lại bằng hành động thô bạo. Cô cố gắng gạt tay Greg ra bằng sức lực yếu ớt của kẻ mang thương tích đầy cơ thể.

“Mày nên hiểu là giờ mày đang ở vị trí nào. Tao tốt bụng muốn nhận mày mà thái độ như vậy đó hả?”

“Mày chỉ là loại cơ hội thôi. Sao hồi trước không dám mà giờ lại dám? Hèn như mày mà tự nhận tốt cơ đấy. Ha ha, lại còn ra vẻ với đàn bà con gái đang bị thương luôn cơ.”

Cố hết sức trong thoáng chốc, Viena giằng tay gã bắt nạt ra, đồng thời cũng không quên sút vào chân Greg một phát. Không đủ mạnh nhưng cũng khiến hắn phải chao đảo. Máu bắt đầu rịn ra từ vết rách nơi vảy sẹo, nhưng cô chẳng quan tâm. Tay này đã chạm đến giới hạn chịu đựng của Viena rồi.

… Nhưng làm gì tiếp theo chứ? Cô chịu. Biết chắc chắn là tay đó sẽ không dừng lại dễ dàng như thế, Viena chộp lấy chiếc ly sứ trên bàn, giơ cao đầy đe dọa.

“Ô, con này láo nhỉ?”

Và chỉ bằng một cái phẩy tay đơn giản, Greg chộp luôn được cái ly, tay còn tại nhanh chóng gỡ từng ngón run rẩy của Viena khỏi thứ vũ khí duy nhất mà cô có, sau đó thì gã cười đắc thắng, chu cái mỏ đầy chân râu vừa cạo mà huýt lên những tiếng chói tai. Chưa dừng lại ở đó, Greg đưa đôi bàn tay thô kệch của gã vuốt má Viena, rồi từ đó hắn mân mê, sờ soạng cô như cái cách mà các cặp đôi âu yếm với nhau… trên giường. Từ mặt, gã đưa đến cổ, rồi từ cổ, gã chộp thẳng vào đôi gò trước ngực cô gái, xoa nắn và cười phá lên đầy thỏa mãn.

Đau đớn, nhục nhã và bất lực, Viena bật khóc. Tiếng nức nở ấy là sự vỡ tung của những dồn nén từ sau khi cô mất đi những người đồng đội thân thiết nhất. Người con gái tội nghiệp quỳ thụp xuống, mặc kệ cho cái đám bắt nạt kia có đánh giá cô ra sao, giờ chẳng còn quan trọng nữa. Nhục bây giờ thì sao? Thì phải chịu chứ biết sao giờ? Cứ thế, những hàng lệ lăn trên khuôn mặt khốn khổ, lạnh lùng rơi xuống mặt sàn mà tan biến như cách mà mọi người rời bỏ cô.

“Thế này thì quá đáng lắm rồi đấy!”

Rẽ qua ba kẻ bắt nạt, Vesna đẩy Greg sang một bên khiến hắn chới với rồi ngồi xuống bên Viena, ánh mắt nhìn lên đầy trách móc. Cô pháp sư non nớt ôm lấy tấm thân run rẩy kia, cố gắn đỡ kẻ khốn khổ ấy dậy ngồi lại lên ghế bất chấp hậu quả có thể xảy đến với bản thân. Otrael cũng nhanh chóng tiến đến chỗ bạn mình, dù trong lòng cậu vẫn đầy sự do dự biểu hiện qua gương mặt, nhưng sau cùng, cậu chọn đứng về phía Vesna.

“Bọn mày… anh chỉ đang cố kiếm một đứa trinh sát xịn xò về cho nhóm thôi mà? Có vấn đề gì không?”

Greg đổi thái độ. Gã không cười khả ố như ban nãy nữa, giọng điệu cũng bớt ồn ào và hằn học đi. Thế nhưng một cảm giác bất an bao trùm lấy toàn bộ những người thuộc phía “bên còn lại” – những người đang cố gắng bảo vệ Viena. Bộ đôi trẻ tuổi bắt đầu lo lắng không biết Greg và hai người kia sẽ làm gì tiếp theo. Rõ ràng đột nhiên nói kiểu đấy chả thể nào ổn được.

“Sao nào? Chê hàng xịn hả? Hay hai đứa làm trinh sát nhé? Cho đỡ cái sự phế ở trong đội đi chứ anh là anh đỡ cho bọn mày đó giờ rồi, chịu không?”

Greg vỗ má Vesna, đưa tay nâng lấy cằm cô bé như đang săm soi một món hàng. Dĩ nhiên với cái tính của nàng ta, sao Vesna chịu để như vậy chứ? Cô bé hất cằm mình khỏi gã, mắt trợn tròn như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đối diện. Mọi việc dần trở nên tệ hơn khi hai đồng sự thân thiết của Greg bắt đầu thôi khoát tay mà lầm lì bước thêm một bước, miệng búng ra những tiếng tặc tặc của lưỡi và răng đầy đe dọa.

“Nào các vị, hết chuyện tốt đẹp để làm rồi à?”

Denzel thình lình xuất hiện. Vóc người cao lớn và dáng đứng vững chãi ngay sau lưng nhóm Greg. Đôi tay khoanh lại trước ngực cùng gương mặt lộ rõ vẻ bực dọc. Có lẽ anh cũng hết giữ được thái độ trung lập của một người thực hiện nhiệm vụ bảo an ở hội quán với đám này. Denzel quyết định sử dụng quyền lợi hợp pháp mà đó giờ anh chưa dùng đến: “lạm quyền” – thứ mà mấy kẻ thuộc thể loại như nhóm Greg gán cho.

“Biết luật lệ mà, đúng không? Nếu anh bạn muốn phá luật thì một là học hành cho đàng hoàng rồi làm bên lập pháp đi, có khi phá được. Còn trường hợp khác thì anh bạn hiểu là sẽ đi về đâu rồi đấy!”

Ở quầy lễ tân, những nhân viên cũng bắt đầu chú ý đến sự vụ. Lyrael bước hẳn ra khỏi chỗ ngồi, đứng khoanh tay ở một góc tường và đưa mắt quan sát. Tất cả ánh nhìn dồn về hướng nhóm Greg đều không có lợi với gã. Thật khó chịu và bực bội làm sao – đối với Greg là vậy. Nhưng ai mà lại khiến nhóm của hắn bị soi tới vậy chứ? Chẳng giống mọi khi chút nào. Tên bắt nạt lừ mắt tìm kiếm câu trả lời, và ẩn sau tấm thân to lớn kia, gã tìm được một lý do đứng khép nép bối rối:

“Mày đi mách lẻo hả con đĩ?”

Nói rồi Greg chộp lấy chiếc ly ban nãy ném thẳng về Aerin. Nó bất ngờ đến mức Denzel rướn tay theo phản xạ khi vật thể đã vụt qua người anh một cách vô nghĩa. Một học giả như cô nàng hắc tiên thì khó có thể tránh sang bên trong tình huống này. Aerin nhắm mắt, nghiêng thân và co rúm người lại đợi chờ cú va chạm.

“Bẩn mắt thật đấy, đám tụi mày.”

Giọng nói quen thuộc vang lên, uể oải và lười biếng. Gã bắt rồi cầm chiếc ly thật dễ dàng, gẩy mạnh vào phần đáy cho nó xoay vòng trên không rồi chụp lấy một cách điệu nghệ, từ tốn đặt xuống mặt bàn gần nhất như một tiếp viên quầy rượu chuyên nghiệp. Thật phô trương đầy thách thức khi đi kèm với câu nói ban nãy.

Trước sự sững sờ của toàn thể người xem, Kuzu rẽ qua chỗ Viena đang ngồi, phớt lờ tất cả những ánh mắt từ bất ngờ đến tức giận, thủng thẳng ném bốn thẻ tên và đá huyết hồn vào lòng cô trinh sát mà nói:

“Tôi xong việc rồi nhé!”

Cô trinh sát ngước lên, suýt nữa thì không nhìn ra người nhận nhiệm vụ. Gã đã trở về với thân xác nguyên vẹn, nhưng gương mặt thì nhuốm màu thời gian cùng sự lao lực khi râu tóc dài và rối bời như thể Kuzu lạc ở chốn khỉ ho cò gáy nào đó suốt mấy tháng trời.

“Ờ… à… cảm ơn anh!”

Theo lẽ thường thì người ta phải mừng, nhưng có lẽ sự xuất hiện đột ngột cùng thái độ tưng tửng của Kuzu khiến Viena phải dẹp cái sự mừng ấy đi, ưu tiên thể hiện sự bất ngờ trước đã. Chưa kể người gã còn đang bốc ra cái mùi gì đó thoảng qua mà thum thủm đến lạ.

Được thể, Greg chụp lấy cổ áo Kuzu vì vừa bị xúc phạm. Với kẻ hung hăng, đấy là lời tuyên chiến dù rằng chính gã cũng đi xúc phạm người khác trước đó. Nhưng đáp lại chỉ là sự dửng dưng kèm gương mặt hếch lên tăng thêm phần thách thức.

A, thằng này hôm nay nó ăn gan sư tử hay sao mà láo thế nhỉ? – Greg tức tối. Sẵn ghét từ trước nên gã đẩy luôn Kuzu ngã vào Denzel. Đây là tín hiệu khởi đầu cho một vụ ẩu đả khi những hành vi bạo lực không còn len lén nửa vời như trước mà đã chuyển sang công khai.

“Mạnh mồm thế nhỉ? Sao không ký giấy đi rồi chơi tới bến với bọn tao luôn này? Bản lĩnh của mày chỉ được cái mõm thôi à?”

Greg khiêu khích, vẫn là bài cũ soạn lại: gạ người khác ký giấy miễn trừ trách nhiệm rồi đôi bên đánh với nhau một trận sống mái mà không phải lo về trách nhiệm hình sự gì. Không những thế, gã còn lôi ra một mảnh giấy từ chiếc túi đeo bên hông, căng nó ra mà dí vào mặt Kuzu với chữ ký đã có sẵn như thể Greg chờ giây phút này lâu lắm rồi.

“Dùng thói côn đồ để bắt nạt người khác chắc là bản lĩnh? Bọn mày cút đi, tao có việc với cô này.”

Giờ thì nhóm Greg sững người. Ít nhất thì với một người cô độc đứng trước một nhóm người vừa có vũ trang, vừa có sự hung hăng, theo lẽ thường phải tiết chế lại để tránh những va chạm không đáng có. Liệu gã này có thật sự mạnh đến mức áp đảo được cả ba, hay chỉ là một thằng đần không biết kiểm soát cái mồm? Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cho Greg phân vân đến lạ thường, lúng túng chả biết phải đáp trả ra sao.

Hai người trong nhóm lên tiếng phản đối, một gã bảo an huyền nhân và một tên tân binh bí ẩn với vẻ bất cần, chưa bao giờ tung nắm đấm của mình ra đáp trả. Đây là thế khó cho đám bắt nạt. Greg hít một hơi thật sâu, củng cố lại sự cảnh giác của bản thân rồi lè nhè nói:

“Mày chỉ được cái mõm thôi. Mõm thì ai chả nói được.”

Gã hất hàm ra hiệu cho người trong nhóm rời đi, không quên huých cho Kuzu một phát vào vai như một đứa trẻ hờn dỗi.

“Mọi người đi trước đi, bọn em… muốn ở lại chút nữa.”

Otrael bất ngờ lên tiếng, cánh tay giơ thẳng như đứa học sinh muốn phát biểu trong lớp học. Greg không muốn thêm phiền phức nên cũng “hầy” mà bỏ đi. Chờ tới lúc ba kẻ đó đi khuất, Vesna mới níu lấy mảnh tà áo chìa ra của Otrael mà kéo, vẻ mặt bẽn lẽn cùng đôi mắt cụp xuống như vừa có chuyện gì chẳng lành xảy đến.

Kuzu vẫn còn việc với Viena, vì thế gã kéo một chiếc ghế đến chỗ cô, chờ người giao nhiệm vụ xác nhận rồi mới trở lại quầy được. Gã không quên gật đầu cảm ơn Denzel vì đã can thiệp như một phép xã giao tối thiểu trước khi người bảo an rời đi.

“Đúng chứ? Có vấn đề gì không?”

Kuzu thả mình lên ghế, đống đồ đạc lỉnh kỉnh trên người va vào nhau lạch cạch đến là ồn ào. Gã không cần vội nữa, vì đã về tới hội quán rồi. Việc bây giờ là trả nhiệm vụ rồi nghỉ ngơi thôi. Chính cái thân thể khẽ run lên vì đã được ngồi sau quãng đường dài mệt mỏi nói lên điều đó.

“Làm sao mà anh…”

Ngay khi Viena chưa kịp kết thúc câu nói, Kuzu đã đưa ngón tay lên miệng cô chặn lại, đánh ánh nhìn sắc lẻm sang đó rồi đáp một cách chậm rãi:

“Cô không cần biết đâu, và tôi nghĩ cô cũng chẳng muốn biết đâu. Quan trọng là đúng mấy thứ này chứ?”

Ngoài những thứ đã được đưa ra trước đó, Kuzu tháo đống dây dợ đeo bên chiếc ba lô dã chiến, thả leng keng những mảnh giáp trụ kim loại – cội nguồn của cái mùi khó ngửi kia.

“Tôi… tôi… Cảm ơn anh nhiều lắm!”

Viena ôm ngực, gương mặt giãn ra như vừa trút được tất cả những gánh nặng mà cô phải chịu đựng trong suốt thời gian chờ đợi. Cuối cùng thì ước nguyện của kẻ sống sót đã thành hiện thực. Những giọt nước mắt lại rơi trên gò má khốn khổ kia, nhưng đó là những giọt nước mắt đến từ sự giải thoát. Cô chẳng còn nuối tiếc điều gì nữa mà đứng dậy, nắm lấy bàn tay Kuzu rồi cúi đầu cảm tạ:

“Tôi sẽ quay lại. Anh chờ chút. Tiền công và… dấu xác nhận, nhỉ?”

“Cứ thong thả, tôi ngồi chờ được.”

Được tiếp thêm sức mạnh tinh thần, Viena nhanh chân bước ra cửa, không quên nhìn lại đống đồ đạc trên bàn trước khi rời đi. Giờ thì chỉ còn Kuzu ở lại với ba người. Gã ngồi trên ghế, ba người đứng cạnh bên, đôi bàn tay nắm và buông thõng trước bụng.

Cái quái gì thế? Mấy người này sao vậy? – tự dưng gã bị bực mình. Kuzu cố căng não suy nghĩ là trước khi đi mình có làm gì đụng chạm tới cặp đôi trẻ và cô hắc tiên kia không. Nếu chỉ là vì mấy lời nói cà khịa hoặc suồng sã thì tại sao lại tới mức này cơ chứ? Càng nghĩ gã càng thấy khó hiểu và khó xử.

Hết chịu nổi, Kuzu lên tiếng trước với Vesna và Otrael:

“Nào, có chuyện gì nói luôn đi. Mấy người làm tôi khó ở đấy!”

“Dạ… bọn em…”

“Bọn em làm sao?”

Gã gắt gỏng, ngón tay thì gõ gõ lên bàn như chiếc kim giây quay từng khắc nặng nề với bầu không khí này. Otrael lúng túng, còn Vesna cứ im lặng, níu tà áo của cậu trai mạnh hơn khiến nó bị kéo căng thành một vệt thẳng như muốn rách toạc vậy.

“Bọn em muốn nhờ anh một chuyện, nhưng mà… khó nói.”

“Tới cả biểu đạt như nào còn không làm được thì nhờ cái gì? Mấy đứa có thấy phiền không? Mà ngay từ đầu tôi đã bảo là kiếm việc gì khác mà làm rồi đó. Xong giờ có chuyện lại muốn nhờ. Nhờ ai không nhờ, sao lại chọn tôi?”

Tới đây thì bộ đôi cứng họng, ánh mắt mang đầy sự thất vọng và chán nản. Vesna theo lẽ thường sẽ nói một câu gì đó đáp trả, nhưng lần này, cô bé không thể nói được, chỉ biết cúi mặt, đôi mắt long lanh như muốn khóc, nhưng rồi cũng đành phải quay lưng rời đi. Otrael thấy thế cũng từ bỏ, cúi chào Kuzu mà toan bước ra cửa.

“Phiền chết đi được! Tôi có nói là từ chối đâu? Ra kia ngồi đợi.”

Gã đập bàn, chỉ tay vào góc hội quán nơi một chiếc bàn trống, gằn giọng “đuổi” cô cậu qua đó kèm tiếng thở dài ngao ngán, còn Vesna và Otrael tự dưng tươi tỉnh hẳn, líu díu dắt nhau sang.

“Còn cô nữa, có chuyện gì hả?”

Thay vì những lời chậm rãi từ tốn như cách gã đối xử với Aerin lúc trước, lần này Kuzu có phần cục súc hơn. Tuy vậy, nàng hắc tiên dường như không chấp nhặt chuyện đấy, cô tiến thêm vài bước, bẽn lẽn nói:

“Anh bị thương, phải không?”

Kuzu chỉ “hờ” một tiếng ra vẻ bất ngờ, sau đó gã bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu rồi điều chỉnh lại thái độ của mình.

“À… ờ, đúng. Thế cô chữa được hả?”

“Tôi vẫn chưa rõ anh bị ở mức độ nào. Chỉ là khi anh đi ngang qua, tôi có thấy thoang thoảng mùi vết thương nên…”

Giờ thì Kuzu tròn mắt ngạc nhiên luôn. Sống trên đời bao nhiêu năm, gã chưa từng thấy ai có thể nhạy cảm tới mức “ngửi” ra được mùi vết thương. Tim gã tự dưng đập mạnh như thể một bài trống diễu binh vậy. Đây đúng là một con người rất có tiềm năng, và tiềm năng đó khiến kẻ như Kuzu vừa nể phục mà cũng vừa sợ hãi.

“Vậy để tôi chữa cho anh nhé?”

Aerin đề nghị, thái độ vẫn cứ thẹn thùng như cái lúc cô lên tiếng.

“A… tôi vừa nói gì kỳ lạ hả? Đấy là bất lịch sự đúng không? Nếu thế thì… tôi xin lỗi.”

Kuzu lại được dịp đơ mặt ra, đầu óc vận dụng hết khả năng tư duy để đoán xem ý của Aerin là gì. Cuối cùng thì gã dường như đã hiểu ra vấn đề, rằng cô nàng đáng thương chỉ đang cố gắng làm quen với “văn hóa” của người dân ngoài này, nên trong lời nói có phần thiếu tự tin và ngại ngùng khi cô chẳng biết được liệu bản thân có đang nói những gì vô duyên quá hay không.

“Với tôi thì không vấn đề gì đâu. Chữa được thì tốt quá, nhưng tôi đang bận. Nếu cô không phiền thì sang kia ngồi với hai đứa đó đợi tôi.”

Không chút do dự, Aerin bước luôn về chỗ hai bạn trẻ. Gã nhìn về cửa, nhìn về ba người trong góc, rồi lại nhìn về chỗ anh chàng bảo an, lòng tự hỏi tại sao phải ôm đồm mấy thứ này vào người rồi phụt ra một nụ cười nhạt thếch. Lòng Kuzu nôn nao một cảm giác khó tả, trong đầu văng vẳng tiếng Ajax bên tai, rằng gã đâu có lý do gì quay lại chốn Lapis?

“Xin lỗi, giờ mình đến quầy chứ?”

Viena nhanh chóng quay lại với con dấu của cô cùng chiếc túi đeo vai. Cả hai cùng nhau đến chỗ lễ tân để xác nhận nhiệm vụ hoàn thành.

Lyrael giật mình suýt bật ra khỏi ghế khi thấy một gã râu tóc bê bết cùng gương mặt hằm hằm bước tới. Dù rằng cô đã tiếp khá nhiều thành phần, nhưng bởi cô nhận ra ngoài gương mặt dị hợm kia, đó chính xác là cái tên đã buông lời khiếm nhã với mình tuần trước – cái tên “điên” nhận nhiệm vụ liên quan đến con Cổ Long.

“Gì chứ? Anh còn sống à?”

“Thế là bất lịch sự lắm đó, thưa cô. Xem ra việc tôi còn sống khiến quý cô Lyrael thất vọng lắn nhỉ?”

Kuzu chống nạnh, chất giọng hờn dỗi đáp lại, cười méo cả mặt vì gã không nghĩ là Lyrael lại ghét mình tới mức lâu như thế. Dù gã biết chính mình là người khơi mào trước, nhưng cái cảm giác vừa buồn vừa cười thế này thật khiến Kuzu bất lực đến khôi hài.

“À, tôi xin lỗi. Hai người đến để xác nhận hoàn thành nhiệm vụ đúng không ạ?”

Viena gật đầu, đồng thời cô cũng nhắc Kuzu đưa ra tất cả những thứ có liên quan cho hai cô lễ tân xem nhằm xác nhận rằng người nhận nhiệm vụ đã làm đúng với yêu cầu cô muốn. Chính vì chính chủ đã xác nhận như vậy, thủ tục cũng không quá rườm rà, chỉ cần đóng con dấu riêng là được. Cô trinh sát đóng dấu ký tên, kết thúc những ngày chờ đợi mòn mỏi, còn Kuzu, gã sẽ nhận phần tiền còn lại. Họ đi khỏi quầy, tưởng chừng như sẽ chia tay tại đây nhưng Kuzu chợt nhớ ra điều gì đó nên mở lời:

“Thế giờ cô tính sao?”

“Tôi… tôi phải đi báo cho người nhà họ biết đã. Đồng đội tôi còn tiền gửi ngân hàng và mấy thứ khác nữa chưa rút ra được. Phải để họ lấy đem về chứ!”

“Ý tôi là còn công việc. Cô tính làm gì?”

Viena trầm ngâm, mắt cô ngửa lên trần nhà, lúc lắc cần cổ rồi đáp lại sau một hồi suy nghĩ:

“Chắc là tôi đi nơi khác, hoặc nếu không thuận lợi thì về quê vậy.”

Gã dừng chân, nhìn Viena mà không nói gì thêm. Cứ như vậy, Kuzu nhìn, nhìn từ đầu tới chân rồi thẳng vào đôi mắt khiến Viena bối rối. Cô lùi ra một bước, lúng túng hỏi:

“Thế anh hỏi là có chuyện gì vậy?”

Kuzu mở túi tiền ra, đếm qua đếm lại sau đó chỉ rút ra hai đồng, còn lại gã len lén dúi vào chiếc túi của cô trinh sát, thì thầm đủ để Viena nghe được:

“Tôi không thích kiếm nhiều tiền theo kiểu vậy. Đừng nói gì thêm hết.”

Bước nhanh đến chiếc bàn ở góc hội quán, Kuzu dường như lại khá vội cho chuyện của cô cậu trẻ. Gã còn chẳng thèm nhìn lại Viena, cứ thế đi thẳng tới, kéo ghế ngồi, ghì khuỷu tay lên mặt gỗ rồi hằm hè hỏi sự tình:

“Rồi giờ sao? Nói đi!”

Vesna nhìn Otrael, rồi Otrael lại nhìn Vesna. Lúc này cả hai đứa đều lúng túng theo cùng một nhịp. Cứ phiền phức như thế càng khiến Kuzu trở nên khó chịu. Gã lại gõ ngón tay lên bàn, rồi gằn gằn như rất gấp gáp:

“Nãy giờ vẫn không nghĩ ra lời để nói à? Thế thì thôi, đi chỗ khác đi.”

“Dạ, em nói, em nói ạ.”

Cặp đôi nhìn sang cô hắc tiên. Ngẩn ngơ một lúc, Aerin mới giật mình khiến cả ba thực hiện tiếp chuỗi phản ứng dây chuyền đến là ngộ. Cô lúng túng xin lỗi rồi sang chiếc bàn cách đó một dãy mà ngồi.

“Anh ơi, anh có nhận lấy lại đồ bị chôm không ạ? Vesna bị người ta lấy mất đồ, bọn em… không đòi lại được.”

Kèo đưa ra theo câu nói ngắn gọn của Otrael nó còn khó hiểu và khó thực hiện hơn cả nhiệm vụ gã vừa hoàn thành. Kuzu nhăn mặt, trong đầu nhảy số cả trăm câu hỏi cho tình huống ngớ ngẩn này.

“Còn tùy món. Đồ gì mới được? Và tại sao lại bị chôm? Ơ mà cái này có thể nhờ bên bảo vệ hoặc cảnh sát được mà? Mắc mớ gì nhờ tôi?”

“Bọn em có nhờ anh Denzel, nhưng anh ấy bảo là khó. Cảnh sát thì mấy vụ này thường họ không làm đâu, ảnh thì là huyền nhân nên e là không giúp được gì. Cuối cùng thì anh ấy bảo hỏi thử anh xem sao.”

Otrael vẫn cứ thật thà tới mức thẳng thắn quá. Dĩ nhiên tự dưng bị đẩy trách nhiệm cho trong tình huống kiểu này làm sao vui cho được? Chả thế mà tay lãng khách bất cần phải đập bàn đứng dậy mà nói toáng lên:

“Cái con mẹ…”

Ít nhất thì Kuzu vẫn giữ được quy tắc ứng xử văn minh khi gã nhận ra mình không nên văng một câu cực tục tĩu trước mặt đám nhỏ và cô hắc tiên nên dù đang rất tức, gã cố gắng kiềm chế, hít một hơi thật sâu, thả lỏng người, ngồi xuống rồi trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt vẫn lườm cặp đôi không chút vui vẻ gì.

Mà với kinh nghiệm trải đời bao nhiêu năm phiêu bạt, Kuzu nghĩ vụ này hẳn khá nghiêm trọng với hai đứa kia, tới mức nhiệt tình kiểu Denzel còn bảo nên nhờ gã nữa là. Cuối cùng sau khi bình tĩnh lại, Kuzu mới dịu giọng:

“Rồi, nói đi. Nói cho đúng và đủ. Cấm nói dối!”

“Vesna bị anh Greg lấy mất gậy phép rồi, cả giấy tờ tùy thân của bọn em nữa.”

“Thế thôi á?”

Kuzu tặc lưỡi, mặt vẫn cứ là nhăn nhó khó coi. Thế nhưng lần này, gã vẫn nhìn thẳng vào mắt đôi bạn trẻ. Gã mang một niềm tin mãnh liệt rằng nếu chỉ đơn giản như thế, hai đứa này không thể có biểu cảm như vậy được, nhất là đối với một kẻ mang sẵn tính bắt nạt như Greg.

“Đang giấu gì nữa đúng không?”

Lại thêm một câu hỏi nữa được đặt ra khi câu trước đó còn chưa được trả lời. Gã mặt lạnh tanh, tiếp tục gõ ngón lên mặt bàn như đang thúc giục. Tiếng cộc cộc tạo ra áp lực vô hình cứ mỗi giây mỗi phút trôi qua. Cuối cùng thì cũng có phản ứng mới để Kuzu xem xét.

Vesna run hết cả người, cố gắng tránh ánh nhìn đối diện. Thật khác xa so với vẻ đanh đá và nhiều chuyện khi tiếp xúc với Kuzu lại càng khẳng định cho điều gã nghi ngờ là đúng.

“Không nói hả? Khó lắm hay sao?”

Gã đập bàn “rầm” một tiếng, nhưng sau đó lại giữ im lặng, tiếp tục tăng áp lực lên cặp đôi trẻ bằng chính cái sự im lặng ấy. Hết cách, Kuzu đành phải tự nghĩ ra giải pháp khi mà Otrael với Vesna chẳng phun ra một câu nào:

“Để tôi đoán. Cô cậu chỉ cần gật đầu hoặc lắc là được. Bọn nó dọa đánh à?”

Vesna tắc đầu, đuôi tóc vung vẩy quật vào cả Otrael.

“Tống tiền?”

“Dạ không, tiền thưởng thì vẫn được chia theo thỏa thuận ạ. Bọn em cũng chưa từng bị xin đểu.”

Otrael nhanh chóng xác nhận thông tin. Vesna cũng chả có phản ứng gì. Thế là lại khiến Kuzu nghĩ thêm một lúc nữa.

“Quấy rối tình dục?”

Gã phun ra từ đó tỉnh rụi, như chả có gì nghiêm trọng vậy. Không một chút ngại ngùng hay quãng nghỉ trong câu nói. Thế nhưng nó lại đánh trúng vào vấn đề của Vesna khiến cô bé giật nảy mình.

“Ra mấy thứ đó tụi nó giữ là để gây áp lực cho hai đứa không dám rời nhóm à?”

Kuzu thôi lườm hai đứa, tay chống cằm, mặt suy tư. Gã lại phải hoạt động đầu óc. Hết quãng đường dài từ bãi săn về hội quán, giờ lại đụng thêm chuyện này. Chả thế mà sau đó Kuzu cứ lấy đôi bàn tay chà lên khuôn mặt nhớt nhát lấm tấm vết bẩn và lởm chởm đống râu chưa cạo, ra vẻ khó xử vô cùng.

“Vâng…”

Vesna cuối cùng cũng đã lên tiếng xác nhận. Vậy là xong. Giờ thì làm gì? Kuzu vẫn đang nghĩ. Và rồi gã đứng phắt dậy, hướng người ra phía cửa hét lớn:

“D-E-N-Z-E-L!”

Không chờ thêm, Kuzu bước luôn về phía đó. Khi nghe thấy tiếng hét ầm ĩ, anh chàng huyền nhân cũng vì thế mà lật đật chạy ra, mặt ngẩn ngơ mà chả hiểu gì hết.

“Ờm… gì vậy? Cậu gọi tôi à?”

Gã lãng khách bằng một cách nhanh gọn và cực kỳ chính xác, nhất định không cho mục tiêu của mình phản ứng kịp. Kuzu tóm lấy cổ áo Denzel, chân thì móc vào khoeo của anh chàng to xác mà vật xuống. Tiếng “rầm” to tướng khi cơ thể đồ sộ kia ngã chạm sàn, rồi gã lập tức rút dao kề cổ anh mà đe dọa:

“Đừng có giỡn mặt với tôi!”

Thật kỳ lạ và khôi hài, giờ đây tên nhỏ con hơn lại đang khống chế anh bảo an to xác hơn mình. Một lần nữa hội quán xôn xao. Nhưng dường như đã hiểu ra vấn đề gì Denzel thấy Vesna và Otrael đang chạy lại, anh vội trấn an mọi người:

“Không sao, là lỗi tôi. Để tôi nói chuyện với anh này.”

Mất vài giây để định thần lại, cùng với cơ thể thả lỏng không chống cự, Denzel tỏ thái độ hợp tác và nhún nhường với Kuzu. Anh giơ hai cánh tay lên ra dấu, chậm rãi đáp:

“Được rồi, tôi sai. Mình có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”

Vẫn chưa hết cơn tức, nhưng trước sự xuống nước đó, dù cái mặt còn nhăn nhó khó coi rốt cuộc cũng phải chấp nhận lời đề nghị. Gã đứng dậy, cất vũ khí, mặc kệ Denzel lồm cồm nhổm lên sau cú vật cục súc ban nãy mà không thèm đưa tay ra kéo.

“Nếu muốn tôi giúp tụi nó, thì hãy đảm bảo rằng sân đấu không có vấn đề gì cả. Tôi sẽ quay lại ngay. Còn anh đi liên hệ với thằng kia cho tôi!”

Kuzu rời đi, đóng sầm cánh cửa như muốn phá luôn bản lề. Denzel thì cười khùng khục, còn ba người kia vẫn chưa hình dung được điều gì sắp xảy ra.

Hồi 2: kẻ giải quyết bất đắc dĩ.

 

Trước những gì vừa diễn ra, cặp đôi trẻ và cô hắc tiên vừa bị bất ngờ, mà cũng vừa hoang mang. Kuzu đột ngột bỏ đi, nói rằng sẽ quay lại với chất giọng đầy bực tức, còn Denzel đến quầy lễ tân nói điều gì đó với cặp nhân viên, sau đó họ cứ thế vâng vâng dạ dạ gật đầu rồi kéo nhau đi hết cả. Mất thêm một lúc nữa thì Denzel mới xong việc rồi quay qua chỗ cả ba đang ngồi.

“Mọi người, nếu muốn xem thì ra sân tập đi.”

Denzel vừa thông báo, vừa kiểm tra lại đống súng ống trên người để chắc rằng mọi thứ được chuẩn bị một cách hoàn chỉnh nhất. Có lẽ anh sẽ thực hiện nhiệm vụ bảo an của mình theo cách căng thẳng hơn khi mà lôi cả súng ra ngoài bao như thế. Vậy nên Otrael mới cất tiếng hỏi cho rõ là việc gì:

“Xem gì anh?”

“Trận tay đôi danh dự. Mấy đứa không biết à?”

Đứng sững lại một lúc, sự im lặng bao trùm lên chỗ bốn người. Denzel đã nói điều anh cần nói, những người còn lại vẫn đang suy nghĩ về điều đó. Tay đôi? Danh dự?

“HẢ?”

Vesna dựng người la lớn. Cô bé đã nhận ra trước hai kẻ còn lại, nhưng vì bản thân cũng chả thể làm gì hơn khi chính cô và Otrael là người đã nghe Denzel mách nước, sau đó ngỏ ý với Kuzu. Tình huống này quả khó xử cho Vesna. Chẳng suy nghĩ gì thêm, cô nắm tay Otrael dắt cậu đi, mặc kệ bạn mình ú ớ hỏi lý do. Và bằng sự tò mò cũng như bị cuốn theo câu chuyện, Aerin cũng thế. Ba người lật đật chạy tới sân tập. Thật đột ngột, Vesna còn không nghĩ là gã đó sẽ nhận lời nhanh đến thế. Trống ngực cô bé đập liên hồi, bước chân ngày một nhanh thành những bước chạy. Và chẳng mấy chốc họ đã đến nơi.

“Tay đôi danh dự là sao? Ông Kuzu đánh hả? Với ai?”

Otrael thở dốc khi đột ngột bị lôi đi như thế mà chả kịp chuẩn bị tinh thần gì. Cậu ngó nghiêng ra ngoài sân tập: nó đã được dọn hết đống dụng cụ tập luyện sang một góc, và những lãng khách của hội quán cũng chẳng còn ai tập nữa. Họ đứng hết ra ngoài một bờ rào tạm thời, miệng bàn tán xôn xao về cuộc đấu. Chẳng mấy khi lại có dịp đặc biệt kiểu này.

“Tay đôi danh dự là… hai bên sẽ ký giấy miễn trừ trách nhiệm, rồi sau đó đánh nhau một trận. Sống hay chết gì thì người còn lại không phải chịu tội. Hoặc là có thể đầu hàng và chấp nhận mọi yêu cầu đến từ kẻ thắng cuộc.”

Hiếm khi thấy Vesna lại tỏ vẻ nghiêm trọng kiểu vậy, chẳng vì thế mà Otrael vốn dĩ ngây thơ ngờ nghệch cũng đổi luôn trạng thái cảm xúc:

“Vậy… vậy là tại bọn mình hết à?”

“Chứ còn gì nữa!”

Vesna gắt gỏng, mắt cứ ngó quanh liên hồi để tìm người. Từ lúc rời sảnh chính ra sân tập, thời gian cũng chưa quá lâu, có lẽ vì thế mà người cô đang tìm vẫn bặt vô âm tín, gã chỉ quẳng cho Denzel vài câu nói mà rời đi.

Đám đông bắt đầu tụ tập đông hơn, náo nhiệt như lễ hội. Họ xì xầm bàn tán về cuộc đấu. Đã phải rất lâu rồi mới được một dịp thế này. Ai cũng háo hức chờ mong một màn bạo lực không giới hạn – thứ luôn kích thích sự hưng phấn tột cùng dù rằng thời điểm hiện tại đã rất xa những năm tháng chiến tranh khói lửa, thiên hạ loạn lạc hay man rợ từ các thể chế cũ.

Bên phía hội quán, nhóm người đại diện đã xuất hiện. Denzel đi cùng với hai nhân viên bảo an khác, còn Lyrael hối hả theo sau với đống giấy tờ ôm trước ngực. Gương mặt cô lộ rõ một cảm xúc khó tả, như thể vừa vui, vừa hồi hộp nhưng không kém phần lo lắng.

Điểm nhấn của sự ồn ào là việc nhóm Greg rẽ đám đông bước lên phía trước, khí thế khác hẳn so với lúc ở hội quán. Gã trưởng nhóm mặc một bộ giáp tấm bao phủ gần như toàn bộ cơ thể, chỉ chừa lại một vài kẽ hở nho nhỏ ở các khớp nối, trông không khác gì những chiến binh thuở xa xưa, khi mà những món hàng lạnh là vua chúa nơi chiến trường.

“Tránh ra, tránh đường! Hôm nay tao sẽ cho chúng mày thấy đẳng cấp của Greg này.”

Rất tự tin đến mức tự mãn, Greg thể hiện bản thân như một người nổi tiếng, giọng điệu khinh thường tất các những lãng khách khác. Cơ thể hắn hiện giờ chẳng khác gì một kho vũ khí: tay cầm thương, bên phải đeo thanh trường kiếm, bên trái đeo dao găm cùng vô số những con dao ném ở thắt lưng. Tầm gần, tầm xa, yếu tố bất ngờ từ vũ khí ném hắn đều có cả, cùng một bộ giáp dường như khó loại vũ khí nào xuyên phá được. Có lẽ vì thế mà Greg đắc chí lắm.

“Ê thằng mọi, qua đây kiểm tra đi!”

Gã ra lệnh cho Denzel. Thế nhưng trước lời xúc phạm đó, anh vẫn rất bình thản thực thi nhiệm vụ của mình. Denzel tay cầm một thanh thước gắn đá từ, miệng lẩm bẩm đọc chú thuật rồi đưa thanh thước sát người Greg, quẹt qua quẹt lại vài lần, thậm chí còn lật một số mảnh giáp lớn lên mà nhìn trước khi đưa ra kết luận rằng gã này không hề mang bất cứ thứ gì phạm luật cho trận đấu danh dự. Cuối cùng, Denzel đưa ra hộp mực điểm chỉ, việc chót của gã là ấn vân tay xác nhận trên giấy miễn trừ.

Lúc Greg đang trong cơn phấn khích và liên tục buông lời cợt nhả đến đám đông, Kuzu chọn cho mình cách xuất hiện trong im lặng. Gã từ tốn bước từng bước chậm rãi, vẫn bộ giáp quen thuộc nhưng đã được mặc chỉn chu hơn. Bộ tóc dài bết bát khi trở về giờ như miếng giẻ bị chó gặm trông kỳ quái đến lạ, nhìn rõ được những đường kéo vội vàng cắt qua, chúng làm đôi mắt của Kuzu không bị cản trở, nhưng khiến tổng thể gương mặt lố bịch hết chỗ nói.

Gã dừng lại chỗ Denzel, nhận lấy tờ giấy mà anh chàng bảo an đưa cho, nhanh chóng đọc lướt qua rồi quẹt mực điểm chỉ.

“Cậu chỉ dùng ngần này vũ khí thôi hả?”

Người bảo an khá ngạc nhiên trước số trang bị khiêm tốn mà Kuzu mang theo: một thanh đoản kiếm, một con dao găm và một miếng giáp tay kỳ quái với viên đá đính trong lòng bàn tay, không có hỏa khí. Như vậy vẫn hợp lệ, cơ mà nó lại khiến Denzel đặt ra nhiều câu hỏi rằng liệu gã này có ổn khi đánh với số trang bị đó hay không.

“Như này là tôi tôn trọng thằng đấy lắm rồi.”

Kuzu phọt ra một câu bất cần nơi cửa miệng. Nó đủ âm lượng để vài “khán giả” gần đó phá lên cười vì thấy thú vị. Một gã lạ hoắc vô danh tiểu tốt dám đánh trận “danh dự” với Greg – kẻ chuyên đi bắt nạt người khác ở Lapis mà lại ngông cuồng tới cỡ đó. Tiếng hò reo phấn khích vang vọng khoảng sân tập, chào đón một cuộc đấu sinh tử của hai kẻ thách đấu.

“Một trong hai gục, hoặc một bên đầu hàng. Hai người hiểu chứ?”

Denzel đứng ra giữa sân, tạo ra một khoảng cách ngắn chặn Greg và Kuzu lại, dặn dò trước để đôi bên rõ luật. Chỉ khi cả hai gật đầu xác nhận, anh mới vội vàng chạy ra góc sân, tay giương súng để đề phòng. Hai người bảo an còn lại cũng vậy. Trận đấu chính thức bắt đầu!

“Thằng chó con, hôm nay thì đừng hòng thoát!”

Greg cầm thương thủ thế, tấn trụ vững chắc, di chuyển chậm rãi theo hình vòng cung mà khiêu khích. Kuzu cũng đáp lại bằng những bước chân tương tự, thế nhưng gã vẫn chả thèm thủ thế gì, chỉ giơ cẳng tay trái lật úp gần phần bụng, tay phải chạm hờ vào chuôi kiếm. Rốt cuộc vẫn chả ai biết gã sẽ làm gì khi trông Kuzu chẳng có tí tinh thần chiến đấu nào.

Thình lình, Greg tung một đường thương. Đòn tấn công liên hoàn nhưng không phải toàn lực, vụt qua mặt và ngực Kuzu rồi nhanh chóng thu lại, vào thế thủ. Gã tóc cắt ẩu tránh né bằng tất cả sự lười biếng mà gã có: chỉ cần nhích nhẹ đầu và phần trên cơ thể, mọi đòn tấn công đều hụt sạch.

Chưa vội, Greg chỉ “hừ” một tiếng, sau đó vẩy cán thương, đánh một đòn vòng cung bất ngờ vào tai đối phương. Mũi thương phong cách miền Đông linh hoạt và uyển chuyển như mãng xà thật khó mà đoán được. Đám đông bị giật mình trước động tác vừa nhanh vừa hiểm nên hét toáng lên phấn khích.

… Nhưng nó dường như cũng chỉ là đòn đơn giản với Kuzu. Gã vẫn đứng thẳng chân, chỉ là hạ phần đầu và lưng xuống một chút, chính xác đến từng phân khi cạnh sắc đầu thương lướt qua. Một… hai… ba… rồi cứ thế, Greg tung thương công kích, Kuzu múa người lách được hết. Không một chút mồ hôi, không một vết xước nào trên người hay bộ giáp của gã cả.

“Thế thôi hả?”

Trái với cái kiểu muốn kết thúc nhanh – gọn – lẹ như mọi khi bản thân vẫn làm, giờ đây Kuzu giống như muốn vờn Greg hơn. Gã tỏ thái độ dửng dưng lạnh nhạt, không quên buông lời khiêu khích nhằm chọc tức thêm cái đầu vốn đã dễ bốc hỏa của đối thủ. Và nó hiệu quả thật! Greg không thể hiện được sự bực dọc qua chiếc mũ che kín mặt được, chỉ có thể biểu đạt qua khe mắt bằng ánh nhìn đầy tức tối và hành động nện đuôi thương xuống nền đất.

“Tưởng thế là giỏi à?”

Nói rồi gã lại tung đòn. Kuzu – kẻ mà được Ajax kể là từng làm lính đặc chủng của quốc gia tên là Nguyên Quốc, đã quá quen với những đòn thế kiểu này, và có khi gã còn nắm rõ được cách dùng chiến thương phương Đông. Không một cú đánh nào trúng đích, không một giọt mồ hôi. Cay cú, Greg bồi thêm những cú ném dao bất ngờ. Cứ thế cho tới khi Greg bắt đầu cảm thấy mệt vì việc ra đòn quá nhiều trong lớp giáp dày cộp và nóng nực kia.

… Bất thình lình, Kuzu áp sát Greg, bàn tay tuốt nửa chừng thanh đoản kiếm thì bị đối thủ nhận ra. Greg là một kẻ lắm mồm thích bắt nạt, nhưng cũng chả phải gà mờ. Gã có hơi hoảng chút, tuy nhiên cũng bật được con dao găm khỏi bao, quơ vội một đường khiến Kuzu phải lùi ra sau, dừng ngay đòn tấn công lại.

Nghĩ trong thoáng chốc, cảm thấy không thể giữ khoảng cách bằng thương được, vì chỉ cần một nhịp ngắn, Kuzu đã đến sát sườn rồi, mà thứ hắn cầm thật khó để xoay sở khi bị ép kiểu vậy. Greg vứt cây thương, chuyển sang sử dụng thanh trường kiếm của mình. Gã đứng đó, tư thế đòn “thượng kiếm”, sẵn sàng xuất những đòn trí mạng vào đầu và thân trên của đối thủ.

“Rồi đó, giờ mày có định rút ra không?”

Greg bấm mũi giày sút vài viên đá vụn về phía Kuzu nhằm khiêu khích, và cũng là để đối thủ buộc phải rút kiếm. Suốt từ nãy đến giờ, ngoài việc bực tức khi bị Kuzu vờn, gã còn cảm thấy bản thân như bị xúc phạm bởi kẻ đấu với mình còn chẳng thèm có bất cứ tư thế chiến đấu nào ra hồn.

Đám đông cũng vì thế mà hò reo, yêu cầu Kuzu đánh nghiêm túc, nhất là khi họ vừa chứng kiến một pha áp sát cực hiểm của gã. Chỉ duy nhất một lần, nhưng đủ khiến tất cả phải trầm trồ vì đó chẳng phải là điều đơn giản. Rõ ràng tên lãng khách này có trình đấy, chả phải tay mơ đâu.

Chiều theo ý đám đông, Kuzu vì thế mà rút. Thanh đoản kiếm trông cũ kỹ nhuốm màu thời gian nhưng hằn lên những dấu tích của nhiều lần đụng độ: nước kim loại không còn sáng bóng cùng chi chít vết xước sẹo, vệt mài ở lưỡi và lốm đốm xỉn màu ở phần chuôi. Thậm chí nó còn không có phần kiếm cách, trông như một cái lưỡi bén gắn tay cầm vào vậy. Thứ duy nhất khiến nó nổi bật đó là phần bản rộng trông như con thoi dệt may.

Dù có mạnh mồm cỡ mấy, ngay khi thấy cảnh đó, Greg chuyển sang trạng thái cảnh giác cao độ. Đối thủ của hắn không tầm thường, nhưng không tầm thường đến mức nào hắn chả rõ. Phải thử mới biết được, thế là Greg vung kiếm.

Một đòn phạt ngang, Kuzu cúi người xuống. Đòn hồi quy của Greg phạt ngược lại, lưỡi kiếm nhích xuống dưới theo đà của đối phương, lần này thì Kuzu đưa kiếm đỡ. Khoảng cách cả hai được rút ngắn sau hai bước tiến của kẻ đang phòng thủ. Kuzu cố gắng đưa thanh đoản kiếm vào tầm, và dĩ nhiên Greg biết điều đó nên lùi lại hai bước, bổ một đòn chéo xuống cực hiểm khi cơ thể của Kuzu hoàn toàn hở trên.

Như một con cua bò ngang, Kuzu lách sang bên, động tác chẳng còn điệu nghệ như cái lúc hắn vờn người ta mà trông lố bịch đến hài hước, nhưng mà nó hiệu quả thật. Tuy vậy, gã chỉ vạt hai đường kiếm như vào hư không. Ngay khi Greg cảm nhận được đường kim loại sắc bén cắt vụt qua, gã quay người rồi liên tiếp bước lùi về vị trí an toàn.

… Nhưng Kuzu không để cho đối phương kịp định thần. Gã rướn theo, tiếp tục vạt hai đường cắt rồi mới lăn người ngược về sau, nhanh chóng đứng dậy trước sự trầm trồ xen lẫn tiếng cười nhạo của khán giả. Thật hài hước khi đã đánh nhau với thằng giáp dày còn phí sức lực để chém vào không khí.

Cảm thấy ngon ăn bởi toàn thân vẫn lành lặn, Greg được đà hùng hổ thu hẹp khoảng cách, liên tục tung những đòn chém và đâm, kết hợp thêm với khí thuật hệt như một cơn bão. Kuzu chẳng kém cạnh, gã lao tới, nhưng trước mưa kiếm liên hoàn, phi dao tới tấp và những đòn trảm phong từ đối thủ, Kuzu trông rất chật vật khi chống đỡ mà chẳng có thời gian đánh trả. Hai tên đàn ông giáp trụ cứ thế: tung kiếm, đỡ đòn, ghì chặt nhau vào thế để vật xuống rồi lại đẩy nhau ra, tiếp tục vụt những đòn mạnh tóe lửa.

Vesna nắm chặt đôi tay người bên cạnh, bờ môi run rẩy quan sát trận đấu. Thi thoảng cô lại nấc lên thành tiếng lúc đường kiếm Greg lướt qua sát người Kuzu. Cơ màu này, hy vọng về chiến thắng của gã mà cô nhờ vả thật thấp làm sao.

Nhưng điều kỳ lạ là với chênh lệch trang bị như thế, Kuzu vẫn trụ vững trước những đòn công kích vũ bão của Greg. Trái lại, Greg dường như mệt mỏi hơn rất nhiều so với Kuzu. Khán giả bắt đầu nghĩ ngay đến việc gã mặc giáp nhẹ muốn bào sức của tên mặc trọng giáp để đến khi đối phương mình mệt nghỉ mới phản công. Nhưng rồi họ lại thắc mắc: hạ bằng cách nào với đống vũ khí còn không cắt nổi qua những phần hở được che bằng giáp xích chứ?

“Thằng… thằng chó! Mày đã làm gì?”

Đột nhiên Greg gào lên sau đợt tấn công mới nhất, lùi sát tới tận rào chắn ngay cạnh chỗ hai đồng đội thân thiết của gã, giọng điệu vừa mệt vừa đau đớn. Đôi tay vững chãi kia bỗng run lên, cố sức cầm thanh trường kiếm một cách bình thường nhưng không được. Nhận thấy có điềm không ổn, Orin lập tức rút súng. Kuzu trợn mắt ngạc nhiên trước tình huống phát sinh, và thứ nhanh nhất gã có thể làm là cúi người xuống, dựng vội một màn chắn khí cực yếu bởi chả có thời gian đâu mà tạo được thứ mạnh hơn.

Một tiếng “ĐOÀNG!” đanh gọn vang lên, đám đông được phen hết hồn hết vía, có kẻ còn hét lớn kinh hãi. Nhưng cuối cùng chẳng ai bị thương.

Rất nhanh, rất gọn, rất chính xác, không một động tác thừa. Denzel gạt chốt đẩy vỏ đạn ra ngoài, sẵn sàng cho phát bắn tiếp theo, còn khẩu súng trong tay Orin văng đi, lõm một vết ngay thân, phá hủy hoàn toàn khả năng sử dụng của nó.

“Muốn vào tim hay đầu thì cứ nói nhé, tôi không khách sáo đâu!”

Người bảo an đã làm đúng trách nhiệm của mình một cách xuất sắc. Không những thế, anh còn khẳng định luôn khả năng của mình khiến mọi người xung quanh chết lặng. Một gã huyền nhân với phát bắn cực kỳ chuẩn xác? Nghe thật điên rồ, nhưng nó lại là sự thật diễn ra trước cả trăm con mắt đang nhìn.

Tới cả Kuzu cũng bất ngờ, nhưng lại theo cách nể phục sự can thiệp kịp thời. Hành động của Orin làm cho vẻ bình tĩnh của Kuzu biến mất. Giờ đây, với vẻ đầy sát ý, gã vênh mặt khiêu khích luôn:

“Không sao, chúng nó muốn thì cứ vào, anh chỉ cần đảm bảo không đứa nào rút súng ra là được.”

Được thể, cả hai kẻ còn lại gầm gừ rồi nhảy luôn vào sân đấu. Không nói thêm lời nào, Dany vung chiến chùy, một đòn đơn giản nhưng đầy sức mạnh lướt qua, và quá dễ cho Kuzu để tránh né. Ngay tiếp theo, Orin lao tới với cặp đoản đao. Cả hai hợp sức tạo thành gọng kìm hai bên khiến Kuzu chật vật chống đỡ hơn và dần bị dồn vào góc.

Biết là đã rơi vào thế bất lợi, kẻ đơn độc thay vì cố gắng tìm cách rời khỏi đó, gã lại bình tĩnh đến lạ. Kuzu đột ngột xòe và quạt một đường bằng tay trái – thứ mà gã còn không thèm sử dụng trong suốt cuộc đấu. Một tiếng nổ đanh gọn vang lên, đầu của Dany bật ra như vừa lãnh trọn một cú đấm cực mạnh khiến ai nấy sững sờ.

“Mày… mày chơi bẩn! Mày chơi hàng cấm!”

Orin chỉ biết nói thế thôi chứ ả làm gì biết được bạn mình đã bị đánh ra sao? Kuzu cười khẩy, đáp lại đầy khinh khỉnh:

“Ô, từ hồi nào dùng năng lượng của mình để đấu lại phạm luật ấy nhờ?”

Như vừa được khai sáng, Vesna chộp lấy thanh chắn, rướn người căng mắt nhìn vào tay Kuzu cho rõ. Giờ thì cô đã hiểu tại sao gã lập dị này lại đối xử với viên đá phép như thế. Nó có thể là một sự xúc phạm đối với những kẻ tôn thờ phép thuật như cô, nhưng với kẻ vào sinh ra tử, lang bạt sinh tồn như Kuzu, nó là công cụ giúp hắn sống sót và chiến đấu một cách đơn giản, gọn gàng và mang tính bất ngờ cao.

Dany với thân hình to xác và thể chất vượt trội nên gã vẫn đủ sức đứng dậy chiến đấu tiếp dù cho bị “đấm” một cú đau điếng người. Dần dà, Kuzu nhận ra những đòn vung của Dany hoàn toàn chả có chút kỹ thuật gì, chứng tỏ gã chỉ mạnh chứ chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu với người. Orin thì cũng có tí kỹ năng, nhưng phần lớn thời gian ả dùng để hỗ trợ tấn công hơn là đánh chính. Như vậy, duy nhất Greg là nguy hiểm, nhưng Kuzu đã xử lý gần như hoàn toàn, nên dù cặp đôi kia có ra bao nhiêu đòn, nó chẳng phải điều làm khó được gã nữa.

Tình trạng của Greg càng ngày càng tệ hơn. Gã dường như không đứng vững được mà phải vịn vào rào chắn. Đứng nhìn đồng đội chiến đấu, Greg bất lực hơn bao giờ hết, nhất là khi Kuzu quyết định bung sức phản đòn. Trên đời này có ai nguy hiểm hơn một gã vừa biết dùng phép, vừa cận chiến giỏi và thân thủ linh hoạt như Kuzu chứ? Lần này, gã đã chọc đúng thứ dữ mất rồi!

Gã to xác chỉ biết tung những đòn vụng về, ngoài uy lực ra thì chẳng có gì đặc biệt. Cơ thể Dany lộ ra hàng tá sơ hở, và để vô hiệu hóa thứ phiền phức ấy, Kuzu chọn cách xử lý kẻ hỗ trợ trước. Gã lẩm bẩm hỏa chú, chỉ như lời thì thầm trong kẽ miệng, để đến khi Orin và Dany nhận ra thì đã muộn. Kuzu bắn một luồng chớp lửa thẳng mặt ả. Nó nóng, nhưng khó bén lửa như một ngọn lửa thông thường, và hơn hết, mục đích của Kuzu không phải để hạ sát, gây thương tích nặng mà chỉ để ả lùi ra trước đòn công kích trực diện ấy.

Rất nhanh chóng, Kuzu không cần dùng đến thanh kiếm nữa. Gã vứt nó xuống đất, móc dao ra rồi luồn tay khóa cái bắp tay cuồn cuộn của Dany lại, đồng thời đu cả người lên vai gã tạo ra thế khóa vững chắc. Cuối cùng, một tiếng “cụp” giòn tan vang lên, cánh tay của Dany trở nên vặn vẹo đến dị thường.

Tên to xác gào rú trong đau đớn. Chỉ thoáng chốc, khớp vai và cổ tay đã bị Kuzu vặn trật hẳn. Để chắc ăn, gã còn gạt chân khiến Dany đổ gục, bồi thêm một nhát dao xuyên thấu bàn tay còn lại.

Giờ thì làm gì chứ? Thua sao? Thua một mình rồi, còn thêm hai người nữa? Nghĩ đến đây Greg lại sợ. Trận danh dự mà, đằng nào cũng chết. Đánh thôi! – gã gắng hết sức, tay cầm cán kiếm, tay cầm sống kiếm lao tới bằng tất cả tốc độ và sức nặng của cơ thể nhằm đục một lỗ xuyên thủng kẻ thách đấu. Đám đông hò hét cổ vũ, khích tướng, chửi bới trong điên cuồng. Những âm thanh đó ù ù bên tai, rồi tắt ngay lập tức khi có một bóng mờ lướt ngang, bàn tay mang viên đá phép ôm trọn gương mặt rồi đẩy Greg ngã ngửa.

Hắn cảm nhận được luồng gió chạm đến da thịt, đau rát như ngàn chiếc kim châm, nặng nề như búa tạ. Chiếc mũ giáp văng ra, cơ thể Greg nhức nhối, tanh nồng mùi máu, nhớp nháp trong từng thớ vải, manh giáp, nhưng đáng sợ là gã vẫn tỉnh để cảm nhận được tất cả bên dưới bầu trời mát mẻ trong xanh.

Không dừng lại ở đó, Kuzu đưa tay đeo đá phép sát tai Greg, tạo ra một mũi khoan gió sắc nhọn với tiếng xoáy ù ù cùng điệu cười như điên như dại mà nói:

“Mày biết phải nói gì, đúng không? Nếu không biết nói thì tao cũng chẳng cần nghe mày nói nữa. Chỉ cần tao đẩy cái này vào tai thôi, đầu mày sẽ hóa thành đậu phụ vụn, chắc chắn luôn!”

“Tao thua, tao thua rồi. Tao xin lỗi!”

Đó chính là câu kết thúc trận đấu với kết quả rõ ràng. Đám đông lại “ồ” lên, gào thét và cứ có cái gì phát ra tiếng là họ lại đập, lại gõ để chúc mừng cho người chiến thắng. Denzel dõng dạc tuyên bố Kuzu đã giữ được danh dự.

“GREG!”

Orin chạy đến bên gã, không còn ý chí chiến đấu. Máu cứ rỉ từ người Greg khiến Orin phải gỡ hết những mảnh giáp ra. Từng chút một, cơ thể kẻ thua trận đã hiện rõ khiến ai nấy cũng thất kinh: tất cả các phần cơ thể nằm ở chỗ giáp yếu nhất đều đã bị đâm vô số nhát đủ sâu để máu chảy, đẫm cả lớp giáp vải mặc trên người. Ả nắm tay tên đội trước rồi khóc, khóc như một đứa trẻ, ánh mắt đầy giận dữ và tuyệt vọng nhìn chăm chăm vào Kuzu đang đứng cạnh bên.

“Mày là cái thứ gì vậy?”

Kẻ chiến thắng chẳng quan tâm. Gã nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất, trừng mắt lườm Orin rồi quay sang chỗ Dany đang nằm đau đớn, nắm cổ áo tên to xác rồi kéo lết tới chỗ hai người, sau đó mới hắng giọng:

“Tao có vài chuyện muốn hỏi. Sống hay chết tùy cách tụi mày đáp lại, hiểu chưa?”

Dù đang rất sợ và tức giận vì đã thua, nhưng khi nghe thấy Kuzu nói thế, cả ba đều gật đầu đồng ý và im lặng chờ xem mình sẽ được hỏi về vụ gì.

“Tụi mày lấy gì của đám nhóc? Rồi còn làm gì hai đứa đó nữa?”

“Orin… đi lấy đồ.”

Greg hiểu ý, thều thào sai đồng đội của mình đi “lấy đồ”. Ả ta vội vàng leo khỏi rào chắn, đến bên chỗ hành trang của nhóm rồi lấy ra cây gậy phép của Vesna cùng một túi đồ khác, đôi chân cuống quýt quay lại thật nhanh.

“Đồ… đồ đây. Đủ hết!”

Kuzu nhận lấy, vẫn trừng mắt nhìn nhóm, tay trái tụ lực như muốn tung đòn. Lúc này Orin sợ hết hồn hết vía, quỳ xuống vái Kuzu:

“Bọn này chỉ muốn chúng nó thành người lớn thôi, nhưng mà bị từ chối. Tao thề là bọn tao vẫn chưa làm gì cả, tao thề đó.”

Nhếch mép khinh bỉ, Kuzu tặc lưỡi cất hết vũ khí đi, nhặt lấy hai món đồ mà Orin đặt trước mặt mình lên rồi ra lệnh cho ả đứng lên.

“Từ giờ bọn mày không được giở bất cứ trò gì ức hiếp người khác. Đó là yêu cầu của tao. Thế thôi!”

Một yêu cầu hết sức đơn giản và “hiền” đến từ Kuzu. Nếu gã không phải người vĩ đại thì cũng là một tay ngu ngốc vì đã tha mạng cho những kẻ muốn lấy mạng mình. Nhưng với gã, có lẽ gã cũng sẽ không quan tâm như mọi khi. Lời thì đã nói ra rồi, không có bất cứ dấu hiệu nào thể hiện rằng Kuzu đổi ý. Denzel đứng quan sát và nghe tuyên bố như thế cũng gật đầu tôn trọng và gọi cứu thương các cho nạn nhân tội nghiệp của Kuzu.

Chưa dừng lại ở đó, gã tiện thể vung tay “vuốt ve” chiếc má của ả Orin bằng một phát rất kêu làm ả vừa đứng lên đã ngửa luôn ra đất, ôm mặt mà xuýt xoa, ánh mắt kiểu như trách móc nhìn gã để rồi nhận lại lời cuối:

“Nhớ đấy!”

Đám đông cười sằng sặc, có người nói là chắc tại chưa thấy bị ăn đòn nên Kuzu mới tát cho cái để chịu chung cảnh với hai đứa còn lại cho… vui. Nghe thật buồn cười nhưng lại rất hợp lý khiến Kuzu cũng cười theo, rồi gã nhanh chóng cúi chào toàn thể khán giả trước khi rời đi.

Hồi 3: nhặt… vợ?

Cảm giác của một ngôi sao sáng giá nhất lữ quán mà Kuzu được chứng kiến khi bước chân đến đây nay đã được vận vào người mình. Từng bước chân rời khỏi sân tập là từng ánh mắt ngưỡng mộ lẫn nể sợ. Họ cứ hô vang tên gã như ở những đấu trường sinh tử thời xa xưa. Mà thôi, gã kệ hết, cứ đường ta ta đi. Ở cuối sân, Aerin và đôi bạn trẻ đã đứng đón sẵn cùng khối văn phòng của Lapis.

Việc duy nhất Kuzu quan tâm lúc này là những người có liên quan. Gã đi thẳng đến Vesna, trả lại cây gậy phép yêu quý lại chính chủ của nó và túi đồ cho Otrael. Hai đứa ôm lấy chúng như báu vật rồi lễ phép cúi đầu cảm tạ.

“Còn muốn làm lãng khách nữa không?”

Gã đột nhiên hỏi, vẫn là đề tài cũ đối với người cũ. Và lần này, câu trả lời đã khác:

“Dạ không. Nhưng bọn em vẫn chưa biết làm gì khi nghỉ.”

Vesna hơi lúng túng khi đáp lại, nhưng quyết định của cô dường như không do dự, có điều theo lẽ đương nhiên, đám nhóc này chẳng biết làm gì kế tiếp. Đây cũng là thứ khiến Kuzu suy tư. Gã đứng chống cằm một lúc rồi sực nhớ ra một việc rất hay ho, nên cứ thế mà cười hờ hờ, lục lọi túi áo túi quần rồi đưa ra tấm huy hiệu:

“Nhớ lão quản gia của nhà Flamespark không? Hai đứa cầm cái này đến chỗ lão, nói là tôi nhờ lão kiếm việc cho cả hai. Lão hứa với tôi rồi nên chắc sẽ giúp thôi.”

Lục lại mớ trí nhớ đang bị sự việc hiện tại làm cho loạn óc, cuối cùng đôi bạn trẻ mở to mắt như vừa được khai sáng. Nếu là Hayate, khả năng cao là ông ấy sẽ giúp, bởi vì hai đứa biết được sự tử tế của ông như nào. Đón lấy chiếc huy hiệu, Vesna và Otrael cảm ơn rối rít, lao tới ôm Kuzu không ngần ngại, như thể họ đã thân quen từ lâu khiến gã bối rối vô cùng.

“Giống bố với hai con ghê nhỉ?”

“Im đi Denzel. Tôi còn chưa hỏi tội anh.”

Dù có bối rối chăng nữa, Kuzu không lấy làm khó chịu. Gương mặt gã dịu đi, giọng hạ xuống rồi từ tốn vỗ nhẹ lên mái tóc cô cậu:

“Nhận đồ rồi thì về nhà trọ đi. Tôi còn mấy việc chưa xong.”

“Thỉnh thoảng bọn em đến hội quán thăm anh được không?”

Otrael vô tư hỏi, mắt long lanh như hy vọng vào thứ tương lai ấy. Kuzu cố tỏ ra bình thản nhưng trong lòng gã có chút xao động. Cuối cùng gã chỉ đáp lại ngắn gọn với cảm giác hơi nghẹn lại trong họng rồi nhẹ nhàng đẩy cả hai ra:

“Ờ… ừ!”

Đôi bạn trẻ chào tạm biệt, để lại một sự nhẹ nhõm cho Kuzu. Denzel và Aerin cũng cảm nhận được điều đó nên nở nụ cười thể hiện sự đồng cảm. Sau cùng, chỉ còn đám người lớn ở lại với nhau.

“Mấy người chưa xong chuyện nữa hả?”

Kuzu thắc mắc về việc tại sao những người quan trọng ở hội quán lại tập trung hết ở đây chứ chưa rời đi như các khán giả. Mặt gã lại đổi sang chế độ nhăn nhó khó coi như thể muốn đuổi hết đi vậy.

“Nãy anh có bảo là sẽ để tôi trị thương.”

Aerin nói lý do khiến cô nán lại. Nhớ ra điều mình lỡ quên, gã cười trừ rồi gật đầu đồng ý. Thế nhưng số còn lại thì sao chứ?

“Nghe thì có vẻ hơi ác, nhưng hội quán phải cảm ơn anh đã đánh cho đám đấy một trận. Hy vọng anh sẽ hợp tác với chúng tôi lâu hơn để duy trì trật tự cũng như danh tiếng của Lapis.”

Lyrael nói thật nhẹ nhàng và dịu dàng, trái ngược với thái độ rập khuôn như lúc ngồi ở quầy lễ tân. Dĩ nhiên cô cũng không thể để một con người tiềm năng như Kuzu vuột mất được khi đã chứng kiến toàn bộ màn thể hiện xuất sắc của gã nên đề nghị luôn.

“Ôi quý cô đáng kính. Sẽ thật tuyệt vời cho tôi khi có một sự ràng buộc nào sâu nặng khiến tôi ở lại Lapis. Cô nghĩ sao về việc cho tôi một mái ấm và sinh cho tôi vài đứa nhóc nhỉ?”

Nửa thật nửa đùa, Kuzu thẳng thừng nói ra không chút ngượng mồm. Vẫn là cái ý định trước khi gã nhận nhiệm vụ của Viena. Nhưng lần này, Lyrael cười lớn và tâm tư của cô có chút lay động. Nhưng nếu nhận lời ngay thì thật vội vàng, và cũng mất phẩm giá nữa nên cô cũng đáp lại nửa thật nửa đùa luôn:

“Thì anh cứ ở lại thể hiện đi. Biết đâu một ngày nào đó tôi thật sự yêu anh. Tính ra anh cũng là một ứng cử viên sáng giá để tôi trao cuộc đời cho đấy!”

“Thế không phải là ngay bây giờ hả? Buồn thật. Cô chỉ cần nhận lời bây giờ thôi là tôi ở lại liền. À, nếu cô không chịu thì đồng nghiệp của cô thấy sao? Cô tên gì nhỉ? Tôi là Vento, thích thì cứ gọi tôi là Kuzu cũng được. Cô có ưng tôi không?”

Cuộc nói chuyện dần trở lên “hoang dại” quá mức khi Kuzu vừa tán tỉnh Lyrael, vừa ngỏ ý với cô còn lại. Chỉ trong một lần, gã lả lướt gạ gẫm hai mỹ nhân của hội quán. Nếu là một kẻ ất ơ nào đó, chắc hẳn sẽ bị chửi cho một trận, nặng hơn thì bị còng đầu lên đồn uống trà rồi lãnh án. Nhưng giờ thì ai cũng biết Kuzu là ai sau màn thể hiện ban nãy. Họ cũng thấy ngại và hơi bực đấy, cơ mà hai nàng tiếp tân chẳng chấp nhặt gì, cứ cười cười nghe gã luyên thuyên rồi chốt lại bằng một câu chào tạm biệt, để gã đứng ngẩn ngơ cùng Denzel và Aerin.

“Anh bạn, cái gì cũng phải từ từ thôi. Nhưng tôi nghĩ là hai cô đó có chút cảm tình với cậu đấy.”

Denzel vỗ vai nhắc nhở, không quên đập nắm đấm vào ngực Kuzu rồi đưa ngón cái lên để động viên rằng gã đã làm rất tốt. Có lẽ đây là một ngày rất vui với anh ta, khi mà mục đích “ép” gã lười biếng này giúp hai bạn trẻ kia đã thành công. Mọi chuyện cũng đã xong xuôi hết, giờ dù Kuzu có khó chịu thì cũng chả để làm gì. Gã xua tay đuổi Denzel đi như đuổi tà khiến anh phì cười trước sự trẻ con ấy mà rời khỏi.

“À, chữa nhỉ? Mà cô có biết cắt tóc cạo râu không? Làm luôn một lượt cho tôi đi, tôi sẽ trả thêm.”

“Tôi có biết chút chút, nếu anh không phiền thì tôi sẽ làm.”

Nhìn ngó xung quanh, Kuzu tìm được một chiếc ghế đơn. Gã nhanh chóng thó lấy, chọn một góc sân trống rồi đặt xuống, nói với Aerin rằng gã sẽ quay lại. Chả biết Kuzu đi đâu làm gì, nhưng cô cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, đặt vali đồ nghề bên cạnh, hai tay ngay ngắn lên đùi rồi đợi chờ.

Kuzu quay lại, mặc độc một chiếc quần cộc dày cộm trải xuống tới đầu gối kèm manh áo nâu mỏng cắp nách, đồ đạc trang bị gã đã bó gọn thành một dây đeo thòng lòng chéo qua lưng và xách theo một xô nước. Trên cái cơ thể đầy cơ bắp gọn gàng là cả đống sẹo chi chít cùng các vết bầm tím, trầy xước không khỏi khiến người khác phải đặt câu hỏi rằng tên này đã trải qua những gì? Tập luyện hay là đánh nhau với người trong giang hồ mà lại ra thế kia? Ngần ấy thứ đủ khiến Aerin chột dạ, khẽ nhích người về đằng sau.

“Xin lỗi, tôi không được đẹp lắm.”

Kuzu thả đống trang bị xuống, đặt xô nước cạnh chiếc ghế rồi chiếm lấy chỗ. Aerin lập tức hiểu ý nên bắt đầu cởi áo khoác ngoài, vén ống tay lên.

“Tôi xin phép!”

Trước tiên, cô khẽ chạm vào phần gáy, kiểm tra vị trí các huyệt và những vết máu bầm. Lời thì thầm của chú thuật thật êm ái như cách mà Aerin xử lý thương tích vậy. Kuzu hơi nhăn mặt vì đau – điều luôn xảy ra lúc trị liệu, nhưng cách phản ứng không quá gay gắt. Cảm giác dễ chịu quay trở lại, kèm theo đó là cái bụng bắt đầu kêu khóc vì đói. Gã bệnh nhân đã thủ sẵn một thanh kẹo trong tay, đưa miệng cắn một miếng rồi tiếp tục giữ tư thế.

Trái với những y sĩ thường thấy, nàng hắc tiên không hề hỏi gì về lý do tại sao Kuzu lại có những vết thương này. Cô cần mẫn, chăm chỉ và im lặng làm đúng công việc mình nhận, điều đó làm Kuzu rất ưng ý, nhưng vì quá im lặng, gã mới lên tiếng cho bầu không khí đỡ lặng im:

“Không có nội thương gì nghiêm trọng chứ?”

“Phần lớn là các vết thương nông, nhưng khá nhiều. Cái này… mọi người gọi là sưng viêm cơ nhỉ? Tụ máu nữa. Anh đã vận động rất mạnh và va đập nhiều chỗ. Tôi chưa thấy nội thương gì.”

Aerin giải thích tỉ mỉ, đôi tay vẫn thoăn thoắt kiểm tra từng đoạn cơ thể. Những vết thương dù là nhỏ nhất cũng được cô trị cho bằng hết. Dần dà, thứ cảm giác dễ chịu biến mất, thay vào đó là mệt mỏi và cực kỳ đói đến từ Kuzu. Gã ban đầu còn ngồi thẳng, tư thế hiên ngang, giờ cứ khúm núm khom lưng xuống như muốn ép cái dạ dày rỗng đừng kêu khóc nữa. Chỉ còn một chút thôi là xong, và Kuzu hứa sẽ cho nó ăn một bữa no nê.

“Nhiều lắm hả?”

“Vâng, nhiều lắm. Chỗ nào cũng có.”

Kuzu biết cô không nói dối, bởi đau ở đâu hắn biết mà, chỉ không biết mức độ như nào. Buổi trị liệu nhanh chóng kết thúc. Gã bệnh nhân lắc tay, quay cổ, duỗi chân. Tất cả trở nên rất nhẹ nhàng. Những cơn đau âm ỉ trong người đã biến mất, điều đó tất nhiên làm Kuzu tò mò về người con gái này. Cô ta dường như không hề được đào tạo ở các trường y học danh tiếng nhất Lục Địa Lớn bởi tới cả từ ngữ chuyên môn còn không biết, cứ nói một cách vụng về chắp vá, nhưng tay nghề không thua kém gì các y sĩ hàng đầu.

Thật tiếc nếu như cô ấy cứ chôn chân ở đây – gã nghĩ vậy.

“Cô có biết Nguyên Quốc không?”

Nhìn những lọn tóc rơi phất phơ trước mặt, Kuzu tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Tôi có.”

Aerin trả lời, vẫn tay lược tay kéo, cẩn thận từng đường cắt.

“Thế sao cô không đến Nguyên Quốc đi? Ở đây không tốt cho cô chút nào.”

“À thì hồi trước tôi cũng định vậy. Nhưng mà sau sự kiện ở Hirosaki ấy, các quốc gia xung quanh Nguyên Quốc họ kiểm soát gắt quá. Tôi từng đến cửa khẩu, nhưng họ đuổi đi. Ai cố vượt đều bị xử tử hết.”

Cô hắc tiên đáp lại rất vô tư, cứ như cô không bao giờ phiền muộn về chuyện đó. Nhưng nó lại khiến Kuzu trầm ngâm. Gã chẳng nói thêm câu nào suốt từ lúc đấy cho đến khi Aerin xong việc.

Nhẹ người từ trong ra ngoài, nay râu tóc lại được cắt gọn, cạo sạch trơn. Kuzu chưa bao giờ cảm nhận được không khí xung quanh rõ ràng đến thế. Chúng chạm vào da thịt, luồn qua từng kẽ tóc, thông thoáng đến là phát nghiện vì thứ cảm giác này. Gã cứ đưa tay chạm vào mớ tóc, rồi lại chạm vào mặt nơi mấy chòm râu đã biến mất tới chán mới hỏi:

“Hết bao nhiêu?”

“Vâng, một… một đồng… hợp nguyên. Tôi chỉ lấy tiền trị liệu thôi.”

Aerin nhắm mắt nhắm mũi, thân hình khép nép ngại ngùng. Cô ngại vì phải nói mức giá ra như thế. Có lẽ đây là một phản xạ tự nhiên với những chuyện mà Aerin đã trải qua vì Kuzu cũng từng thấy một lần rồi.

Không thắc mắc, không kỳ kèo trả giá, gã nhanh chóng mặc lại thường phục, lục lọi hành lý lấy ra một đồng hợp nguyên rồi đưa cho cô. Nhưng sực nhớ ra điều gì đó, Kuzu bỗng chộp lấy bàn tay thon thả của Aerin, áp dụng luôn cách mà gã đã làm với Lyrael:

“Chờ chút, liệu cô có muốn sinh cho tôi một đứa con không?”

“Hả?”

Aerin đứng hình, và trong vài giây suy nghĩ, bất giác cô rụt tay lại, lùi ra mấy bước. Gương mặt kia đỏ lựng lên kèm theo nước da xám khiến gò má cô không khác gì một miếng than hồng đang tàn vậy, trông đến ngộ làm Kuzu cười phụt ra.

“Xin lỗi, nếu tôi có làm gì sai anh đừng giận. Tôi… tôi…”

“Bình tĩnh đi, tôi không có đe dọa hay gạ đểu cô. Tôi nói thật mà. Nhưng đồng ý hay không là do cô quyết định, và tôi tôn trọng điều đó.”

Kuzu trấn an Aerin, cố gắng giải thích rằng gã không có ý đồ gì đen tối. Nhưng với một người ít tiếp xúc xã hội kiểu cô nàng này, tất nhiên là bị bất ngờ tới khó xử rồi. Họ cứ đứng đó, mặt đối mặt, mắt chạm mắt. Bầu không khí dần trở nên gượng gạo. Aerin vẫn chưa cho Kuzu câu trả lời. Và cũng chẳng muốn mất thời gian thêm, gã trai chủ động kết thúc:

“Chắc là không được rồi nhỉ? Tiếc thật.”

Nói rồi Kuzu đặt đồng tiền vào tay cô, vẫy tay chào tạm biệt sau đó xách đống đồ đi mất, để lại Aerin đứng như chết lặng.

Gã vừa đi vừa suy tư, phần vì thấy tiếc, phần vì bất lực. Dù sao thì Kuzu không có quyền gì để bắt người khác phải sống theo cách mà hắn ta định hướng. Nếu như Aerin đã quyết định ở lại Hoseki thì cứ như vậy đi, cô ta thấy ổn là được. Chí ít mối nguy hại đến từ nhóm Greg đã được giải quyết. Gã thì còn công việc riêng của mình, sao mà ôm đồm hết được cơ chứ?

“Tôi muốn làm thủ tục bỏ hội.”

Kuzu đến quầy lễ tân, dõng dạc thông báo với Lyrael. Hôm nay gã khiến hết người này đến người khác bất ngờ. Cô lễ tân cũng chẳng ngờ rằng thằng liều với lầy này lại dứt thật, mà ngay lập tức luôn.

“Hở? Anh nói thật à?”

Phải mất một lúc Lyrael mới nhận ra gã bảnh bao trước mặt. Cắt tóc cạo râu xong khiến Kuzu trông sáng sủa hơn hẳn. Gã không hẳn là đẹp trai, nhưng với gương mặt rắn rỏi cạnh nào ra cạnh nấy, lông mày rậm thẳng đều nét cũng đủ khiến hội chị em phải dành sự chú ý.

“Trông tôi có giống nói đùa không?”

Gã vẫn tỉnh bơ hỏi ngược lại. Lyrael đã bối rối nay còn bối rối hơn.

“Nếu ban nãy tôi có gì cư xử đụng chạm anh, mong anh bỏ qua. Hội quán bây giờ cần những người như anh lắm nên xin suy nghĩ lại ạ.”

“Tôi nghĩ là mình xong việc ở đây rồi. Cuộc sống ở Lapis không thú vị lắm, nên là tôi sẽ kiếm nơi khác để thử vận may xem sao.”

Nghĩ ngợi một lúc, cô bỗng hạ giọng rồi thủ thỉ:

“Đợi đã… nếu mà… nếu mà tôi hẹn hò với anh, anh ở lại chứ? Thật sự thì tôi cũng không ghét anh, nhưng mà anh biết đấy, ai lại đi nói một cách chộp giật như vậy? Muốn tiến đến hôn nhân cũng phải có quá trình, anh đang đốt cháy cả đống giai đoạn đấy anh biết không?”

Không dừng lại ở đó, cô còn nói thêm trước khi Kuzu đáp lại:

“Tôi có cảm nhận anh là người tốt, mấy việc anh làm tôi biết mà. Chỉ có điều… ừ thì anh hơi dị dị sao á. Nếu anh khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn, biết đâu đấy… chúng ta có thể…”

Gã cười hềnh hệch, ra vẻ khoái chí lắm. Tới cả đồng nghiệp lãnh đạm của Lyrael cũng phì cười vì tình huống này. Thế rồi Kuzu thay đổi thái độ, bắt đầu buông lời tán tỉnh thêm:

“Thế cô nhận lời nhé? Tối nay rảnh thì mình hẹn hò luôn. Cô thích đi ăn đi ngắm cảnh ở đâu cứ nói.”

“Gì gấp vậy? Tôi chưa nhận lời ngay đâu. Mới chỉ là giả định thôi, anh đừng có mà tinh tướng. Làm tôi yên tâm hơn đi, tôi sẽ nhận lời ngay, anh biết phải làm gì mà.”

Kinh nghiệm của một người tiếp tân lâu năm sắc sảo đến mức Kuzu biết mình đã bị nàng ta dồn vào thế khó. Thế thì gã sẽ phải rút lại quyết định, sau đó khiến Lyrael yên tâm hơn rồi mới được hẹn hò. Dĩ nhiên bỏ qua quá trình tán tỉnh dài dằng dặc cũng là một ưu điểm, tuy vậy cũng khiến Kuzu phải phân vân dữ lắm, bởi trong thâm tâm như những gì gã từng tâm sự với bạn chí cốt, rằng gã vẫn mơ ước có được cảm giác yêu đương của tình nhân hay vợ chồng.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Kuzu trả lời:

“Chúng ta đều phải khiến đối phương an tâm mà. Tôi cũng muốn cô làm tôi an tâm nữa. Nói thì dễ chứ làm mới khó à.”

Lyrael gẩy ngón tay, ra hiệu cho Kuzu ghé lại gần. Và rồi rất mạnh bạo, cô ôm chầm lấy cổ gã, mặt đưa sát. Tiếng hổn hển và hơi thở ấm nóng tạo ra một khung cảnh đầy khiêu gợi. Gã trai tưởng ghê gớm thế nào, nay lại hóa thành con mồi trong cái ôm của mỹ nữ. Thoáng trong đầu Kuzu hiện lên suy nghĩ:

Thôi bỏ mẹ rồi!

Một nụ hôn? Phải rồi, nó chắc chắn là một nụ hôn. Thằng đàn ông nào lại không thích một nụ hôn của mỹ nữ cơ chứ? Nhưng với trường hợp này, nó giống như cái bẫy ngọt ngào đạp đổ ảo tưởng của Kuzu. Tưởng gà nhưng nay lại hóa thóc. Gã chột dạ lắm, đầu óc quay cuồng, lý trí bảo đừng, nhưng mà nó hấp dẫn quá đi: bờ môi ấy, gương mặt ấy – tất cả đều hoàn hảo.

Định buông xuôi theo dòng nước xiết đầy mê hoặc, nhưng bằng cách nào đó, một cú chạm nhẹ nhàng nơi vai áo kéo Kuzu về với thực tại, nó đánh động đến cả Lyrael khi cô đang sẵn sàng trao đi nụ hôn của mình.

Aerin đứng đó, bẽn lẽn nhìn hai người rồi lại quay sang hướng khác. Ba đôi mắt chạm nhau, dừng lại trong tích tắc. Cái tình huống này thật kỳ cục.

“Đừng mà…”

Nàng hắc tiên nói nhỏ, giọng điệu tha thiết cầu xin. Với sự từng trải và tinh ý của mình, Lyrael hiểu ra vấn đề. Cô cười nhạt, trả lại tự do cho Kuzu rồi nói nửa mỉa mai, nửa nhẹ nhõm vì không phải chiều lòng cái gã hứng tình dở hơi kia nữa:

“Ây chà, thế anh cũng dùng cùng một cách để tán người ta hả? Xem ra cô ấy đồng ý vô điều kiện rồi kìa. Thích nhé!”

Đúng quá không cãi được, Kuzu cười méo xệch cả mồm. Thứ duy nhất gã có thể trả đũa lại khi bị trách móc lúc này là xin làm thủ tục rút khỏi hội quán. Lyrael thì đã quá mệt mỏi cho ngày hôm nay nên đồng ý luôn. Cô lấy ra một mảnh giấy đã được đánh chữ sẵn, hướng dẫn Kuzu điền vào.

“Phiền cô quá.”

“Nào anh đổi ý thì cứ quay lại, ở đây luôn chào đón.”

Cô lễ tân nhận lấy tấm huy hiệu hội quán từ Kuzu và thẻ tên, kết thúc thủ tục, không quên ngỏ lời níu giữ. Nhưng với Kuzu, gã chả để tâm nữa. Họ chào tạm biệt, và gã lãng khách kia gom hết đồ đạc của mình, xách theo vali của cô hắc tiên rồi kéo tay Aerin, bước nhanh ra cửa.

Đứng trước mặt tiền của hội quán, Kuzu chọn một góc cạnh những gốc anh đào đã trụi gần hết lá khi sang thu. Bỏ hết đi vẻ cợt nhả và bất cần, gã thật sự nghiêm túc hỏi:

“Lúc nãy ý cô là gì?”

“Tôi… cái lúc anh nói về chuyện đó. Nó là như nào nhỉ? Kiểu như hai người thích nhau, rồi họ… à thì… nói chung họ làm nhiều chuyện ấy ấy rồi thành vợ chồng hả?”

Aerin ngoắc hai ngón trỏ lại rồi đặt tay trước ngực, mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào Kuzu. Một cô pháp sư sống từ lâu trong rừng vốn chả hiểu biết gì về thế giới xung quanh, kể cả quan hệ tình cảm yêu đương, nay ra phố thị rồi tự dưng bị gã ất ơ nào đó buông lời tán tỉnh, tất nhiên người ta không thể tỏ ra bình thường kiểu thiếu nữ e thẹn được mà là một cảm giác mơ hồ, ngẩn ngơ đến nỗi phản ứng cũng khác hẳn.

Trước biểu cảm đó, Kuzu dù buồn cười lắm cũng không dám phát ra tiếng vì không muốn cô bối rối thêm. Phần vì gã vẫn chưa tin được trên đời lại có người như vậy, phần khác gã lại cảm thấy cô nàng này đáng thương và đáng yêu đến kỳ lạ. Sự kỳ quái của Aerin không gây khó chịu, chính xác thì nó tạo ra cảm giác muốn được dẫn dắt và che chở đến từ thể loại như gã.

“Tôi… tôi không biết phải giải thích như nào. Có lẽ là tôi không ghét hay sợ anh. Tôi muốn làm gì đó khiến anh vui. Anh đối xử với tôi tốt lắm, nên là...”

“Thế cô không nghĩ rằng mình sẽ bị lợi dụng à? Tin người ghê thế?”

Gã vặn lại, trong đầu kêu trời lên rằng tại sao cô ấy lại ngây dại cỡ đó?

“Linh… linh cảm ạ.”

Lúc này thì Kuzu chào thua. Gã chẳng thể nói thêm được gì trước sự ngây thơ ấy. Xét về ngoại hình, nàng ta cũng thuộc diện trưởng thành trong tộc tiên rồi, nhưng thay vì dạn dĩ như Lyrael khiến Kuzu suýt nữa khốn đốn rơi vào chiếc bẫy ngọt ngào, Aerin gần như trắng trơn về khoản này. Để vậy rõ ràng không ổn, biết đâu sẽ có kẻ khác nhận ra và lợi dụng thì sao? Suy nghĩ một lúc lâu, gã đan những ngón tay thô cứng của mình vào bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia, chậm rãi dắt cô đi từng bước lững thững.

“Nếu cô mong chờ một mái ấm, tôi sẽ cho cô một mái ấm!”

Hồi 4: người ra đi và người ở lại.

Kuzu dẫn Aerin về phòng. Từ lúc về hội quán tới giờ, gã chưa lúc nào được nghỉ ngơi. Chẳng ai giục, cũng không có bất cứ lời đe dọa nào từ hội quán, thế nhưng Kuzu hành động như nước lũ sắp lên đến nơi. Gã nhìn quanh một lượt, thu dọn dần những thứ còn sót lại. Ngoại trừ đống đồ nghề lỉnh kỉnh ra, Kuzu sống khá đơn giản với hai bộ thường phục, vài bộ đồ lót, mấy cái khăn và những thứ vặt vãnh nhỏ xíu như dao cạo, nhíp, bấm móng tay chân. Không mất quá lâu, cuối cùng chúng cũng được gom hết vào một chiếc ba lô lớn.

Aerin đứng đấy, nắm tay buông thõng trước bụng, khép nép như gái vừa về nhà chồng. Cô muốn giúp lắm, nhưng chả biết giúp từ đâu, và Kuzu cũng nhanh nhẹn nữa, nên thành ra chả giúp được gì.

“Đi thôi!”

Kuzu đeo ba lô lên, xách theo túi dụng cụ rồi ra hiệu cho Aerin.

“Đi đâu cơ?”

“Sang nhà trọ của cô. Tôi trả phòng cho hội quán mà.”

Gã đứng ngoài cửa, chờ cô dẫn đường. Kuzu khiến Aerin trải qua hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cô bị gã quay như một chiếc chong chóng vậy. Đã trót rồi thì đành theo, nàng hắc tiên cầm lấy chiếc va li, bẽn lẽn bước khỏi cửa.

“Vậy mình đi!”

Trên phố người ta trầm trồ trước sự xuất hiện của đôi nam nữ. Không phải ngưỡng mộ, mà họ thấy lạ thì đúng hơn. Một tên lãng khách vừa bỏ việc với khuôn mặt ngoại lai sánh bước cùng một ả hắc tiên mà người đời luôn dè bỉu. Tiếng xì xầm bàn tán không ngớt từ nhóm người lớn về ngoại hình cũng như nguồn gốc của cặp đôi. Lũ trẻ con ngây thơ non nớt chỉ trỏ cười phá lên, vài đứa nghịch ngợm còn trêu đùa rằng “hai vợ chồng” đến ngộ.

Aerin có hơi sợ. Cô khép nép xích lại gần Kuzu. Dù rằng con đường này cô đã đi rất nhiều ngày, nhưng hôm nay thật đặc biệt, và cô không thích sự soi mói này lắm. Lén nhìn sang người bên cạnh, Aerin lại thấy Kuzu bình thản lạ thường, trên môi nở nụ cười như khiêu khích đám đông.

Không nói gì, bàn tay trống trải của gã trai chộp lấy bàn tay trống trải của cô gái, từ từ siết chặt như khẳng định rằng “đây là người con gái của tôi” trước bàn dân thiên hạ. Cứ thế, Aerin dắt Kuzu băng qua con phố, dừng lại ở một căn nhà nhỏ cổ kính cuối hẻm. Cảnh vật thật quen thuộc, và thình lình tiếng kẻng vang lên. Kuzu nhận ra chỗ này rất gần đồn cảnh sát.

“Đây là chỗ tôi ở.”

Cô mở khóa, đẩy cánh cửa gỗ rồi cả hai cùng bước vào. Trước mắt Kuzu là một khoảng sân hẹp nhưng gọn gàng, bên cạnh là khoảng đất được chăm sóc rất kỹ càng với vài loại thảo dược căn bản mà gã biết. Nhà chính nhỏ bé hệt như khu đất này vậy, dĩ nhiên là cũng sạch sẽ tinh tươm. Có giếng, có vòi nước, có gian bếp, có cả nhà tắm và vệ sinh ở góc. Gã không khỏi ngạc nhiên:

“Cô đủ khả năng thuê chỗ này á?”

“Này là nhà cũ của một chủ buôn trên phố. Ông ấy cho tôi thuê giá rẻ với điều kiện tôi phải chăm sóc cho toàn bộ căn nhà.”

Chỉ đứng ngắm bên ngoài thôi cũng đủ hiểu rằng Aerin đã thực hiện công việc đó một cách xuất sắc. Không biết giá thuê là bao nhiêu, nhưng cho một hắc tiên thuê với giá rẻ chứng tỏ chủ nhà cũng không phải dạng kỳ thị chủng tộc. Hơn nữa ở một mình cũng chả sợ, vì đã có cảnh sát gần đây.

Mở nốt gian cửa chính để cùng bước vào trong, xộc vào mũi Kuzu là một mùi hỗn hợp rất nồng. Gã biết mùi này, nó hệt như mùi của tiệm thuốc. Và đúng là nó giống như một tiệm thuốc bởi trong đấy đầy những cành lá thảo dược được phơi khô treo trên những dây sào và đinh tường. Cô gái này cứ như thần y ẩn dật vậy.

Căn nhà có một bộ bàn ghế, một chiếc giường ở góc, một căn buồng nhỏ. Ở chính diện là bàn thờ tổ tiên của gia chủ.

Kuzu kiếm góc trống, xếp gọn đồ đạc của mình rồi ra ngay sảnh, ngước mặt lên nhìn kèo cột và khoảng sân rộng bên ngoài. Gã chết lặng, cảm giác như nôn nao trong lồng ngực. Đây là gì chứ? Đã rất lâu rồi Kuzu mới có lại cảm giác ấy, thứ vốn đã trở nên quá xa vời trong quá khứ.

“Có chuyện gì à?”

“Không có gì đâu.”

Kuzu đáp lại, quay sang nghiêng đầu nhìn Aerin đầy tò mò hệt như một đứa trẻ.

“Thế ngoài việc ở hội quán và chăm sóc nhà cửa ra, cô cũng điều chế thuốc à?”

“Vâng, một số hiệu thuốc trên phố thỉnh thoảng đặt hàng hoặc nhờ tôi trồng thảo dược. Cũng được thêm tí đồng ra đồng vào.”

Cô đáp lại, bước vài bước nữa để đứng giữa bức tường thảo dược khô của mình, ra vẻ tự hào lắm. Aerin xem ra rất hứng thú, cô cứ chỉ trỏ khắp căn phòng để nói về chúng. Nào là tên gì, công dụng, cách điều chế và giá cả ra sao. Kuzu dù chẳng hiểu vẹo gì, có chăng chỉ là những thứ cơ bản dùng cho công việc sinh tồn và trị thương khi đi lãng du, nhưng gã chăm chú nghe bằng hết.

“Nếu thế thì yên tâm rồi, vì tôi rất hay bị thương.”

Aerin bỗng im bặt, lúng túng không nói được gì thêm. Cô gập người thay cho lời cảm ơn rồi thẹn thùng chạy vào buồng:

“Chờ chút, tôi sẽ quay lại.”

Tự nhiên như ở nhà, Kuzu nằm vật ra giường, trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng gã hít một hơi thật sâu, gật gù một mình như thể đã đưa ra quyết định.

“Anh đói chưa?”

Aerin đã đứng bên cạnh từ lúc nào, trên tay là chiếc rổ đựng gạo và ba quả trứng. Dù chưa đến giờ ăn, nhưng cô biết bệnh nhân của mình hẳn là đói lắm nên mới chuẩn bị như thế. Điều đó khiến Kuzu bật cười, chưa bao giờ gã lại cười nhiều như hôm nay dù rõ lắm chuyện rắc rối xảy ra. Sau một hồi tủm tỉm, gã nhẹ nhàng xoay vai Aerin, đẩy cô về hướng căn buồng rồi bảo:

“Nay mình ra ngoài ăn. Đến nhà tắm công cộng trước, rồi sau đó đi ăn. Cứ để tôi lo.”

Không để cho Aerin kịp chuẩn bị, gã nhanh tay kéo cô ra ngoài khi nàng ta vừa cất chiếc rổ đi, khóa hết cửa nẻo lại rồi phóng nhanh xuống phố. Cô gái tội nghiệp vẫn tiếp tục bị gã trai xoay như chong chóng, về đến nhà cũng không yên. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Aerin được trải nghiệm cảm giác ấy so với cách sống tĩnh lặng chậm rãi của bản thân. Từ bất ngờ hết lần này đến lần khác, ngại ngùng khi được “gạ gẫm”, xấu hổ khi bị nắm tay dắt trên phố, giờ đây cô từng chút một đã dần học được cách tận hưởng. Giống như Kuzu, Aerin cảm nhận được nó, đó là sự hạnh phúc:

“Mình đi hẹn hò, phải không?”

… Đó là tất cả những gì của tuần trước.

Tỉnh dậy trong tiết trời se lạnh, Kuzu mở to mắt. Trước mặt gã, ánh sáng mập mờ của chiếc đèn đá đằng xa vẫn chưa tắt hẳn. Tất cả là thật, những gì đã trải qua với Aerin đều là thật.

Nhưng gã phải đi!

Tiếng thở đều đặn cạnh bên, nàng vẫn còn đương say ngủ. Giấc mơ giờ chẳng còn là giấc mơ. Cảm giác đó gây nghiện thực sự. Kuzu nán lại thêm chút nữa, cố gắng ghi nhớ mùi hương này trước khi dặm lại tấm chăn để che kín cơ thể trần trụi kia.

Bốn giờ sáng, mọi thứ vẫn tối tăm. Gã cẩn thận trở mình thoát khỏi chỗ nằm ấm cúng mà không gây ra tiếng động lớn, mặc lại bộ quần áo mà mình thả xuống chân giường từ đêm hôm trước. Đó mới chỉ là bước đầu.

Tiếp theo, Kuzu đi vào buồng, và chả mất thêm bao nhiêu thời gian, bộ đồ phiêu bạt của gã đã mặc xong. Trên tay kẻ chuẩn bị rời đi, một mảnh giấy đã được viết sẵn kèm theo tấm kim loại kỳ lạ kẹp vào đó được đặt nơi đầu giường. Cuối cùng, gã chỉ lấy vài đồng lộ phí, số còn lại trong chiếc túi tài sản của mình, Kuzu để hết cho Aerin.

Khoanh tay ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp lần cuối, lòng gã nặng trĩu cảm xúc khó tả.

Nhưng Kuzu phải đi!

Cẩn thận mở hé cánh cửa chính, Kuzu thảy nhẹ đống đồ của mình ra trước. Một chút hơi lạnh tràn vào khiến gã khẽ giật mình vì sợ đánh động đến Aerin. Rất nhanh, gã lách người qua cửa, sau đó dùng một chiếc móc kim loại nhỏ được uốn éo có chủ đích, khéo léo kẹp nó vào khe, lẩy chiếc chốt vào vị trí khóa. Thế là xong việc gian nan nhất.

Từ nhà ra đến cổng chẳng còn là chuyện khó khăn nữa. Kuzu tạo luồng khí toàn thân, nhún mình nhảy một phát nhẹ nhàng ra bên ngoài. Giờ gã cần đi lấy thú cưỡi và mấy món đồ gửi ở bên cửa hàng dịch vụ giữ đồ là xong.

Không chỉ đơn giản là trải nghiệm, sống chung với Aerin một tuần là sự chữa lành đúng nghĩa. Với cơ thể luôn chịu đựng những chuyến du hành cực khổ và thiếu thốn đủ đường cùng những nhiệm vụ trời ơi đất hỡi từ hội quán, việc được một người thông thạo y thuật như Aerin chăm sóc khiến nó đã quay về trạng thái tốt nhất. Kuzu cảm nhận rất rõ ràng sự thanh thoát uyển chuyển của từng cử động. Quá tốt để bắt đầu nhiệm vụ mới của tổ chức.

Hoseki là một thành phố lớn, và nơi đây thức sớm ngủ muộn. Tính từ thời điểm gã rời đi, phố xá đã sáng lên những ánh đèn ngày mới. Lác đác vài người đi giao báo, giao nhu yếu phẩm tới những căn nhà dọc hai bên đường. Hàng quán đã mở cửa chuẩn bị. Kuzu vẫn lặng lẽ đi, cố gắng cảm nhận từng chút một cái bầu không khí yên bình này.

Rẽ sang một con đường đất, gã sải bước nhanh hơn. Từng cú nện giày gấp rút giống như cuộc rượt đuổi. Kuzu lách qua bức tường nhà dân gần đấy, biến mất trong tranh tối tranh sáng trước bình minh.

Bóng đen lạ mặt xuất hiện ngay sau đó, to lớn đến dị thường. Nó dừng lại ngay địa điểm mà Kuzu mất dạng, ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Bất thình lình, tiếng xé gió đầy sức mạnh vang lên. Với chỉ một đòn tấn công duy nhất, bóng đen đổ gục xuống, bất động.

Kuzu xuất hiện trở lại, vã những giọt mồ hôi vì hoang mang. Gã tự hỏi tại sao lại có kẻ bám đuôi mình lúc này cơ chứ?

Cú đánh vào gáy với lực vừa phải không gây sát thương chết người, chỉ đủ khiến mục tiêu chết ngất. Cẩn thận đi một vòng xung quanh và dùng những luồng khí năng lượng kiểm tra, cuối cùng Kuzu lật cái thân to tướng kia lên rồi bàng hoàng:

“Denzel?”

Dĩ nhiên đã ngất thì sao nghe được tiếng thì thầm của gã chứ? Lần này thì Kuzu hoảng thật. Nếu gã là kẻ kỳ lạ nhất Hoseki thì chính Denzel là thứ hai. Gã tự hỏi người bảo an này đi theo từ lúc nào, và từ bao giờ? Ngay lập tức, bản năng của kẻ không muốn bị lộ bất cứ thông tin gì với người ngoài kích hoạt với việc rút ngay con dao găm ra.

Bằng một cách thần kỳ nào đó, Kuzu bỗng bình tĩnh lại. Gã quan sát thêm vài giây, bắt đầu phân tích: người này để súng nguyên trong bao, khóa an toàn đã chốt. Lúc bám đuôi, hai tay hoàn toàn buông thõng, không hề chạm vào vũ khí hay có sự chuẩn bị nào nếu bị phát hiện. Dù vẫn còn nhiều hoài nghi, nhưng quyết định chốt hạ của Kuzu là cất dao đi.

Cơ mà để vậy thì đơn giản quá. Nếu anh ta thật sự tò mò, tọc mạch những chuyện không phải của mình, Kuzu cần trừng trị Denzel. Nghĩ đến việc gã bị Denzel ép giúp Otrael và Vesna, Kuzu lại được cơn tức thôi thúc.

Và rồi, gã dùng chú thuật tạo một chiếc hố đất nông, vừa vặn với cơ thể của Denzel. Tiếp theo, gã kéo anh ta xuống nằm lọt thỏm bên trong, lèn đất thật chặt chỉ chừa mỗi cái đầu ngoi lên. Không dừng lại ở đó, Kuzu còn tuốt súng khỏi bao, cắm ngập họng trong đất ngay trước mặt để trêu tức anh bạn này. Tất nhiên, những kẻ yêu súng đạn như Denzel chả thích vụ đó đâu. Màn trả thù đã xong, gã hí hửng rời đi với điệu cười đê tiện.

Nắng ban mai đã lên, yếu ớt soi sáng cả thành phố. Trên đường, một lãng khách đang tiếp tục hành trình của mình.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!