Tập 1: Những Kẻ Dạt Nhà

Chương 4: Kẻ săn và con mồi

Chương 4: Kẻ săn và con mồi

Hồi 1: Người quen.

“Có đúng đường không đấy sếp?”

“Mày hỏi thằng Kent chứ hỏi gì tao?”

“Anh Kent, đến nơi chưa?”

“Mày-câm-giùm-tao!”

Giọng nói đáp lại rất khẽ, thế nhưng chất hằn học thì chất chứa trong đó. Chăm chú nhìn xuyên vào khoảng không đang dần nhuộm một màu đen của màn đêm, người trinh sát của nhóm xoay nhẹ phần ren điều chỉnh trên chiếc ống nhòm. Mặt kính lục bảo soi sáng một màu xanh kỳ dị đi thẳng vào nhãn cầu giúp Kent quanh sát được toàn bộ phần tối phía trước.

“Thấy rồi sếp!”

Người trinh sát chỉ ngón tay mình chéo về bên phải, lồm cồm đứng dậy rồi phủi đi lớp cát đá bám trên quần áo, mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh.

“Đi thôi!”

Các bóng đen lầm lũi di chuyển. Dưới bầu trời đã nhá nhem tối điểm những ngôi sao xa, họ xếp thành một hàng ngay ngắn, tay dắt những con thú to lớn hơn cả cơ thể và được trùm kín mít bởi những tấm vải ngụy trang cát vàng sa mạc điểm chút nâu sậm của màu đất đá. Cẩn thận và đầy cảnh giác, chỉ trừ trinh sát Kent là đôi tay vẫn lăm lăm chiếc ống nhòm nhìn đêm, bốn đôi mắt còn lại cứ đảo liên tục xung quanh như để chắc chắn rằng không có điều gì bất thường đang đến.

Kent dừng lại ở một dãy những hàng cây từ thấp đến cao – tác phẩm của các đàn thú di trú để lại trên đường với những hạt giống nảy mầm từ thứ chúng thải ra. Anh cẩn thận săm soi tảng đá cô đơn nằm ngay rìa đám thực vật kia. Chỉ cần đổi góc nhìn một chút, dấu sơn dạ quang đánh chéo trên đó hiện ra báo hiệu rằng cả nhóm đã đến đúng nơi cần đến.

“Sếp?”

Trinh sát khẽ lên tiếng. Và như đã quen với việc này, bóng người cao nhất đám tiến lên, miệng ngậm thứ gì đó rồi gã bắt đầu thổi ba đợt.

Âm thanh kỳ quái và ma mị rít lên trong khoảng không tĩnh lặng. Không mất bao nhiêu thời gian, từ chỗ cây cối mọc um tùm, hình dáng hai con thằn lằn bão ngỏng lên, đôi tay đeo móng kim loại sắc lẻm đủ khiến tất cả phải rợn người. Bên cạnh là một chiếc lồng đang nhốt một con ưng giao liên đã được che kín mắt. Ngoài thứ trong lồng ra thì hai con thằn lằn là đáng lo. Chúng rõ ràng là thú chiến, nguy hiểm đến mức có thể xử đẹp cả đám trong nháy mắt mà chả ai kịp phản ứng.

“Sếp” giơ tay ra hiệu cho cả nhóm đứng im, còn bản thân thì từ từ tiếp cận hai con thú. Gã cởi tấm áo choàng ngụy trang, giơ đôi bàn tay lên cao cho đến khi đám thằn lằn lùi lại và nằm xuống tại vị trí cũ. Thế là xong màn chào hỏi của đôi bên.

“Ổn không Ajax?”

“Xong rồi! Hạ trại thôi. Mà đừng có đụng chạm gì ba con đó đấy.”

Nhóm trưởng đáp lại một gã đàn ông có gương mặt phốp pháp với râu ria cạo nhẵn bóng loáng đứng tít đằng sau. Chỉ cần nghe thế, cả hội thở phào nhẹ nhõm như trút được cả mớ gánh nặng. Nếu ai không quen, chắc chắn sẽ bị sự máu chiến ban nãy làm sợ vãi ra quần không chừng.

Ajax phát hiện ra một lùm cây kỳ lạ gần đó, chính xác là những cành lá bị bẻ vứt kín mít lên trên thứ gì đó cộng với những bụi cây tươi xung quanh tạo nên một lớp ngụy trang đủ để che chắn khi bị nhìn xa và quá lộ liễu nếu như bị nhìn gần. Anh tiến đến, cẩn thận xem xét và lật từng lớp ra.

“Ha ha, thằng đó vẫn tươm tất như mọi khi. Đỡ việc nhé, Ovus.”

Ajax nhìn thấy một chiếc bếp dã chiến đã được đắp sẵn, bên cạnh là những bó vải chứa đồ được gói bọc rất cẩn thận cùng một tờ giấy ghi chép kẹp ở giữa:

Đến rồi thì tự xử nếu chưa thấy tao quay lại.

Nguyên văn chỉ ngắn gọn như vậy. Những kẻ khác chả hiểu gì, nhưng việc đó không quan trọng, chỉ cần mỗi Ajax hiểu là đủ. Rồi các thành viên cứ thế hạ trại nghỉ ngơi sau quãng đường dài di chuyển tới điểm hẹn.

“Tiện thật!”

Ovus cúi cái thân hình to lớn đẫy đà xuống săm soi. Hai ô lửa được làm gọn gàng, chỉ việc đặt nồi niêu lên rồi nổi lửa, thế là xong. Và không chần chừ thêm, một nồi một chảo được thả xuống. Đi một quãng đường dài đến bãi săn mà được người khác làm hộ từ đầu tới cuối công đoạn vất vả nhất thì lại quá sung sướng.

“Ối trời! Đạn móc này, lụa tơ nhện này, có cả mấy thỏi thuốc nổ nén nữa!”

Nghe tới câu “thuốc nổ” thì cả đám giật nảy mình. Ajax cuống cuồng nhào lên giữ chặt lấy tay Ovus để lão không có cơ hội tạo ra bất cứ tia lửa nào, miệng quát tháo ầm ĩ với trống ngực đập thình thịch:

“Biết thì đem ra chỗ khác coi. Mày chỉ mõm chứ chả có khôn tí nào hết vậy Willy?”

Dù rằng sếp của mình nói có phần vô lý vì bản thân chỉ kiểm hàng và phát hiện ra chứ chưa có ý định tạo lửa hay gì, song nhóc Willy vẫn nghe theo mà không cãi câu nào, chỉ lèm bèm trong miệng lúc khệ nệ vác chỗ thùng “hàng” đặt xa chiếc bếp.

Người cuối cùng trong nhóm chưa được nhắc đến và cũng kiệm lời nhất trong cả năm lững thững bước lên, nhanh tay đỡ hộ cậu nhóc chiếc thùng nặng nề rồi hất hàm ra hiệu về hướng một ô đất trống trải đã được dọn sẵn vừa vặn cho mấy thứ này. Không thấy Willy nói gì cả, chỉ thấy nhóc cười lên một tiếng rồi nhanh chân sáo vác nốt thùng còn lại mà bước theo sau.

“Cảm ơn anh Max!”

Đáp lại Willy chỉ là một tiếng “ừ” gãy gọn. Những phần da thịt hở hiếm hoi sau tấm khăn che mặt lộ ra vài đường sẹo bỏng vằn vện cùng thái độ kiệm lời khiến Max tạo ra một cảm giác đáng sợ cho những người bình thường, thế nhưng với tổ đội này, họ còn chẳng quan tâm đến điều đó.

Tranh thủ lúc các thành viên đang tất bật với công việc của họ, Ajax cũng kiểm tra lại đống đồ đạc mình mang theo. Anh tận dụng tối đa quyền hạn của một trưởng nhóm để có thể tận hưởng thời khắc nghỉ ngơi khi mà vẻ lững thững của Ajax lúc nhìn sang hướng các thành viên đầy sự ung dung tự tại. Đã thế mùi hương thơm phức tỏa ra đến từ nồi canh thập cẩm của Ovus càng khiến vẻ mặt anh thêm thoải mái. Đây giống như một chuyến đi dã ngoại hơn là một cuộc săn Cổ Long.

“Mày chậm ghê!”

Một giọng nói cất lên, phá hoại không gian trầm lắng của nhóm thợ săn. Đột ngột và bất ngờ, cả thảy đều giật nảy mình mà vớ đại một thứ vũ khí nào đó xung quanh rồi chĩa thẳng vào màn đêm sâu thẳm. Tay đầu bếp Ovus còn không cầm nổi một món thực sự nguy hiểm nào. Gã giơ cây thìa gỗ, thủ thế như một kiếm sĩ đến là lố bịch và hài hước.

“Đứa nào?”

Nhóc Willy bật chốt an toàn, lăm lăm khẩu súng sẵn sàng khai hỏa. Thằng nhóc với thứ tuổi trẻ bốc đồng tỏ ra hung hăng, trái hẳn với sự căng thẳng đến từ những người đồng đội.

Trinh sát có lẽ là người bị bất ngờ nhất vì vốn dĩ là người cảnh giới cho cả nhóm, nhưng anh chàng lại không hề nhận ra bất cứ một chuyển động bất thường nào xung quanh, Kent nghiến răng nhìn dáo dác, cố gắng xác định nơi mà giọng lạ xuất hiện.

… Thế nhưng trái ngược với tất cả, Ajax điềm nhiên như không có gì đặc biệt. Anh vẫn thư giãn bên đống lửa với tư thế ngồi xòe chân cực thoải mái, nở một điệu cười mỉm đầy giải trí rồi mới cất tiếng:

“Thằng chó này, ra đây coi. Đừng có dọa đám đệ của tao.”

“Anh biết à?”

Kent quay sang đội trưởng, bàn tay cũng vì thế mà buông lỏng cán kiếm, nửa lừng khừng không muốn rút ra nữa, cuối cùng thì buông ra hẳn trước sự thả lỏng của Ajax.

“Mày không nhận ra nó cũng phải thôi. Người ta là lính đặc chủng của Nguyên Quốc mà.”

“Tao đâu còn là lính.”

Nhẹ nhàng và gọn gàng, chỉ cách nơi Kent độ chục bước chân, một thứ vật thể hòa chung màu với những tảng đá xung quanh trồi lên dưới ánh sáng yếu ớt của đống bếp lửa dã chiến rồi từ từ bước đến. Lớp vải trùm ngụy trang được kéo xuống, diện mạo kẻ lạ mặt dần lộ ra với điểm nổi bật nhất là đôi mắt quầng thâm cùng bộ râu chưa được cạo mọc lởm chởm bừa bãi trên gương mặt. Sau màn hù dọa khởi đầu, Kuzu mới lên tiếng chào hỏi:

“Chào mọi người. Đợi lâu rồi hả?”

Ajax vớ lấy bình nước rồi ném qua bên “vị khách”, gã chộp lấy và không khách sáo, mở nắp hớp từng hớp lớn như đã nhịn uống cả ngày.

“Tao mất hai ngày để khảo sát. Nếu bọn mày cảm thấy khỏe, tờ mờ sáng chúng ta bắt đầu. Làm càng sớm càng tốt.”

Kuzu thất thểu đi đến chỗ Ajax, lót tấm vải ngụy trang xuống rồi thả lưng ngồi bệt bên cạnh, cứ thế gã cởi nốt đôi giày và những thứ đang đeo lủng lẳng trên người như vừa trút được gánh nặng. Một mùi hương ngạt ngào thoát ra từ Kuzu khiến cả đám không khỏi thất kinh mà bịt mũi gấp, Kent thì nhanh trí niệm khí thuật thổi phà phà vào cặp giò lông lá kia để cho bay bớt mùi.

Trời buổi tối trở nên dịu mát so với cái nóng gay gắt ban ngày của sa mạc, hơn nữa ở đây lại là rìa Windblock với chút cây cối xanh tươi khiến không khí trong lành hẳn, khác xa sự ngột ngạt bụi bặm khi mặt trời còn chiếu sáng. Nhóm thợ săn rồng – những kẻ sừng sỏ dám đối đầu với loài Cổ Long hung hãn và thông minh đang rất thư giãn, giống như thử thách trước mắt chẳng có gì khó khăn với họ cả.

“Thế mày biết những gì rồi? Đúng con chứ?”

“Là con Cổ Long tao săn hụt hai lần, không nhầm được.”

Kuzu đột nhiên mở to mắt, đăm chiêu như đang suy nghĩ. Gã khẽ nhếch mép rồi trưng ra vẻ mặt khó chịu bứt rứt. Không một ai khác ngoài Ajax được chiêm ngưỡng sự “khó ở” ấy. Nhưng đáp lại chỉ là một câu nửa đùa nửa trách móc:

“Mày đó! Đi ăn mảnh một mình luôn. Khó quá nên giờ mới chịu gọi bọn tao à?”

“Ừ thì… về mặt nào đó cũng khó. Không phải nó mạnh, mà là nó khôn ấy. Con này biết nó không đánh lại là chạy ngay. Tao chịu, chả đuổi theo được.”

Kuzu đáp lại, miệng cười méo xệch. Chẳng biết Ajax nói trúng được bao phần, nhưng nhiêu đấy cũng đủ làm gã thừa nhận thẳng thắn không chút vòng vo. Mặt khác, kẻ tay đôi với cổ long còn tỏ vẻ biết lỗi khi hạ giọng mình xuống:

“Tao làm hỏng hai lần rồi nên chỉ xin được sáu viên đạn móc với ba cuộn lụa tơ nhện. Hy vọng đống thừng trụ được tới lúc ra đòn kết liễu. Mình phải bắn thật cẩn thận đấy. Có thêm ít thuốc nổ với khí câm lặng nữa. Bọn mày thì mang được bao nhiêu?”

“Cái đống của mày đắp vào chắc ổn, chơi thoải mái.”

Trưởng nhóm đáp lại, giọng điệu đầy tự tin biểu hiện cho sự dày dặn kinh nghiệm đi săn. Và như chợt nhớ ra điều gì đó quan trọng, Ajax lục trong túi áo ngực, lôi ra một bức thư còn nguyên dấu niêm phong đưa cho Kuzu:

“Ông chủ tao gửi mày. Lão kêu mày đến gặp lão càng sớm càng tốt, quanh quanh đâu đó một tháng đổ lại. Có một vụ khá quan trọng mà lão nghĩ mày sẽ quan tâm.”

Tay lãng khách nhồm người dậy, giựt lấy bức thư với vẻ mặt vội vàng gấp gáp rồi xé dấu niêm phong. Mặt giấy không hề có chữ, chỉ là một tờ giấy cứng với nhiều chấm lồi lõm, nhưng nó chẳng phải vấn đề với Kuzu. Gã đưa ngón tay lên từng vệt lồi, cẩn thận di chuyển từ trái sang phải, thái độ tập trung cực cao trước những ánh mắt tò mò của bốn thành viên đoàn săn. Ajax vẫn kiên nhẫn chờ đợi cho tới khi gã kia chạm tới những dòng cuối cùng trong bức thư.

“Mẹ kiếp! Là lệnh của hội. Tao lại vừa mới ghi danh bên lữ quán nữa chứ, phiền ghê.”

“Vậy hạ xong con Cổ Long thì mày sang bên tao chứ?”

“Đương nhiên. Mà tao cần về lữ quán để gạch tên với làm vài thứ linh tinh nữa nên săn xong bọn mày cứ về lại thành phố ngầm trước đi.”

Nói rồi Kuzu không một chút do dự, ném thẳng bức thư vào đống lửa trước mấy con mắt tròn xoe của những thành viên khác, nhưng rồi họ cũng tặc lưỡi nhún vai cho qua sau vài giây suy nghĩ.

Nhắc đến lữ quán, lại tia được vết thương trên gò má của đồng sự, Ajax bất giác buột miệng theo cách không lấy gì làm vui vẻ cho lắm:

“Thằng nào ở cái hội quán đó đánh mày hả?”

Có lẽ Kuzu đã quên luôn mặt mình bị Greg nện cho tới khi được nhắc đến. Gã gãi gãi lên rìa vết thương, nhíu mày đáp lại thản nhiên như không:

“Ờ, mà kệ đi. Mày quan tâm làm gì?”

“Thằng nào dữ dằn vậy? Đánh được cả mày luôn á? Ai? Cần tao xử hộ không?”

Ajax vẫn không hạ thái độ xuống, trái lại còn ra vẻ hung hăng như thể anh sẽ làm thật chứ chẳng nói chơi.

“Tao bảo mày kệ đi mà. Này là do tao cố tình để nó đánh rồi nó bỏ đi thôi, chứ dây vào mấy thằng thích lèm bèm ăn vạ đó phiền lắm.”

Kuzu hơi gằn giọng để nhắc người quen của mình rằng nên tập trung vào công việc trước mắt chứ đừng chú ý mấy thứ khác làm gì. Trước thái độ từ gã, Ajax cũng ngừng không nói thêm gì về chuyện Kuzu bị đánh nữa mà quay lại hỏi về vấn đề cuộc săn:

“Làm xong thì vẫn ăn chia như cũ chứ?”

“Ừ, tao cần cái đầu nguyên vẹn.”

“Ê giỡn mặt hả? Bọn này mang toàn người xịn hàng xịn đi săn mà mày dám đòi cái đầu luôn? Biết luật không?”

Ovus trợn mắt liếc qua đầy thù địch. Dáng vẻ to lớn hộ pháp khiến anh thêm phần đáng sợ. Nhưng dọa được ai chứ với kẻ bất cần như Kuzu, gã lại xem đó là một cơ hội để trêu tức chứ chả có vẻ gì là sợ. Và gã thực hành luôn bằng một nụ cười nhếch mép đầy khiêu khích nhưng cũng không kém phần đùa cợt thiếu nghiêm túc làm Ovus đơ cả mặt, chả rõ là gã muốn làm cái trò gì nữa. Và với sự “nhạy cảm” thuộc hàng nhất nhì tổ đội, Willy và Kent không ngại móc luôn “đồ chơi” ra hăm dọa.

“Thằng này, nói thì nói cho đủ.”

Ajax tặc lưỡi huých cùi chỏ vào bắp tay Kuzu, nhăn nhó nhắc nhở.

“Ha ha, nóng tính thế mấy anh giai? Tôi chỉ cần dùng cái đầu còn tươi một lúc thôi. Sau đó mấy người cứ lấy. Mà lấy hết xác con rồng tôi cũng chả ý kiến gì đâu.”

Kuzu người ngặt nghẽo, khinh khỉnh phe phẩy ngón tay về phía Kent và Willy ra dấu cất vũ khí đi.

“Nó là loại nào?”

Sau khi hạ nhiệt tình hình, Ajax bắt đầu hỏi cụ thể hơn về mục tiêu chuẩn bị săn.

“Bạch long, vảy trắng như đá vôi. Khá là cứng nhưng đồ của mình đủ để đánh. Phun lửa. Nó to cỡ ba con rồng cánh dơi.”

“Ba à?”

“Ờ, chừng đó. Tao đánh nó tận hai lần rồi mà.”

“Có vẻ dễ ăn hơn con Địa Long hồi trước mình săn nhỉ? Hôm đó phải đến hơn chục mạng mới hạ nổi nó.”

Ajax ra vẻ lạc quan – thứ mà một kẻ săn lão luyện với hàng đống chiến tích luôn có thừa. Cũng vì thế mà nhóm của anh rất tự tin rằng chuyến đi này sẽ suôn sẻ. Vẻ mặt của Kuzu cũng an tâm phần nào, thế nhưng gã cũng phải nhắc lại cho tất cả nhớ:

“Khó, tao nói rồi mà. Khó vì con này khôn. Ai biết được nó còn giấu bài gì chứ? Tao hy vọng lần này xử được chứ không chắc bên hội bắt tao về vì tội tiêu hao quá nhiều trang bị, tiền bạc chỉ để đi săn hụt.”

Sau bao nhiêu nụ cười cà khịa thiếu nghiêm túc, cuối cùng gã cũng cười một cách đầy đau khổ trước sự tự tin thái quá của bản thân hai lần trước đó. Ajax vỗ vai trấn an Kuzu, “ê” một tiếng rồi hất cằm với Ovus đồng thời chỉ ngón tay cái vào gã đang ngồi cạnh mình. Với kiểu đã làm việc cùng nhau khá lâu nên dù sếp của mình có kiệm lời đến mức chỉ dùng những từ ngữ cụt lủn và hành động chỉ trỏ, lão đầu bếp không có vấn đề gì với việc hiểu là cấp trên của muốn nói gì. Lão ngay lập tức múc ra một bát gỗ canh thịt đầy ắp nghi ngút hơi khói rồi bưng đến cho tay “khách”.

Hơi bất ngờ trước hành động đó, Kuzu lưỡng lự khi nhận. Vụ đấy khiến Ovus không vui lắm. Lão gằn gằn:

“Sao? Chê đồ tao nấu à?”

“Không hẳn. Chỉ là ông anh hào phóng quá. Tôi không cần ăn no thế này khi chạy nhiệm vụ đâu, dễ buồn ngủ lắm. Nào xong việc thì tôi ăn cả nồi của anh cũng được luôn.”

Tưởng là chê mà hóa ra lại là sự căng cứng đến căng thẳng, Ovus tặc lưỡi mà giãn gương mặt cau có ra rồi múc luôn một thìa to bự trong cái tô, đưa phần còn lại cho Kuzu rồi cứ thế giữ chiếc thìa thả toẹt vào nồi canh thập cẩm mà khoắng thêm vài vòng trước khi chuẩn bị các suất ăn cho các thành viên khác.

“Mà… mày thật sự đánh con rồng đó một mình hả?”

Trong lúc chờ suất ăn của mình được đem đến, Ajax không khỏi tò mò về việc ấy. Đành rằng trên lục địa này không thiếu kẻ mạnh, nhưng mạnh đến mức tay đôi với Cổ long thì thật sự điên rồ. Anh tin bạn mình không phải kẻ huênh hoang, thế nhưng vẫn phải hỏi cho ra lẽ thì mới thỏa được sự tò mò này.

“Nếu mày đốt luôn cả mạng mình vào thì có gì mà không thể chứ?”

Kuzu chậm rãi thưởng thức món canh rồi cũng chậm rãi đáp lại bạn mình, thái độ dửng dưng như không khiến Ajax phải im lặng ngồi suy ngẫm, phần cũng là để gã bạn thưởng thức xong bữa tối vì Ajax biết cái tay này chắc chưa ăn gì đàng hoàng trong hai ngày. Mất đâu đấy gần ba phút đồng hồ, cuối cùng anh cũng giật mình tái mặt mà đấm vào vai gã khiến cái tô như muốn rớt khỏi tay Kuzu.

“Mẹ mày, mày làm vậy thật luôn hả?”

“Tao vẫn còn đâu đó tám tiếng, mày khỏi lo.”

Gã lãng khách vẫn giữ thái độ của mình như cũ, đáp lại theo kiểu chả có gì to tát. Điều đó chỉ khiến Ajax bực hơn.

“Đấy không phải lý do, mẹ kiếp!

“Vậy thì cố giúp tao lần này nhé? Làm phát nhanh gọn lẹ rồi về thôi.”

Kuzu dừng thìa lại, rùng mình đầy sảng khoái rồi đặt gọn bộ dụng cụ ăn uống về cuối tấm bạt phủ để Ovus dọn đi. Với gã thì chả có gì thoải mái hơn được ăn một bữa hẳn hoi, sau đó nghỉ một lúc cho đến khi cuộc săn bắt đầu. Dù có là chuyện gì nghiêm trọng đi chăng nữa theo cách mà Ajax thể hiện nãy giờ khi hiểu ra được điều mà mình làm trước kia, gã trông ung dung và có chút gì đó bất cần, mặc cho anh bạn đang tỏ ra lo lắng.

“Tao không biết mấy năm nay mày gặp chuyện gì, nhưng mà làm vậy không ổn đâu. Ít nhất thì cũng nên nghĩ cho bản thân chút.”

 “Giá được vậy cũng tốt. Gọi tao dậy lúc ba giờ sáng nhé!”

Kuzu ngáp ngắn ngáp dài, gỡ nốt số mảnh giáp còn lại đang dính trên người rồi lăn ra nhắm nghiền mắt lại, thở những hơi đều đặn, chìm vào giấc ngủ rất nhanh chóng. Rốt cuộc Ajax cũng chỉ biết gãi đầu tặc lưỡi chứ làm gì được nữa. Đối với những kẻ bất cần như cái gã ngồi cạnh mình, thật khó có thể dùng ngôn từ bình thường được, nhất là khi vốn liếng kinh nghiệm của những kẻ vai u thịt bắp như anh về mặt thuyết phục mấy tên mồm mép tép nhảy như Kuzu xem ra bất khả thi. Đột nhiên Ajax lại nhớ đến ông chủ mình – một tay con buôn chính hiệu với ngôn từ giảo hoạt còn chào thua nữa là anh thì bật cười đầy khổ sở mà chấp nhận “thua cuộc”.

Lấy trong túi hành lý ra một tấm chăn mỏng, Ajax chỉ giở bung nó ra được nửa phần rồi vứt toẹt lên người Kuzu sau đó lững thững đi đến gần bếp, nhận suất ăn của mình rồi bắt đầu vào bữa. Vất vả di chuyển và ẩn thân cả ngày khiến hội thợ săn mệt mỏi đói bụng rã rời nên ai nấy đều tận hưởng bữa tối rất mãn nguyện. Vừa ăn, họ vừa nói với nhau về hành trình đến khu vực này. Nhưng nếu câu chuyện đơn giản thế thì đâu có gì hấp dẫn. Willy rất nhanh chóng hỏi Ajax vì không giấu nổi sự tò mò:

“Sếp ơi, ông đó là như nào thế? Nãy anh bảo là lính đặc chủng Nguyên Quốc hả? Ổng mạnh lắm đúng không?”

“Ừ, mạnh. Anh chưa thấy đứa nào giỏi đi săn hay đánh lộn bằng nó luôn.”

Ajax gật đầu xác nhận thêm lần nữa, mặc dù thái độ trước đó của anh đủ để khẳng định rồi chứ chả cần nói thêm câu nào. Cứ thế anh trả lời kèm theo biểu cảm méo xệch trên mặt bởi độ phiền phức nhiều chuyện của Willy.

“Nói thế thì kể cả anh cũng thua?”

Willy trợn mắt đầy ngạc nhiên. Với bầu trời như một khung tròn nhỏ nhìn từ đáy giếng so với tuổi đời của cậu, dĩ nhiên Ajax là nhất cho đến khi bầu trời ấy mở rộng ra khiến cậu không khỏi kinh ngạc mà thốt lên.

“Anh chưa từng thắng nó một lần nào luôn.”

Trưởng nhóm thợ săn nói một cách nhẹ nhàng như chấp nhận số phận cùng một nụ cười trên môi mà không lấy gì làm nuối tiếc hay cay cú ăn thua. Anh chỉ đơn giản thừa nhận điều đó. Với những người thuộc bậc già cả lão làng như Ovus, Max, Kent thì không lấy làm lạ. Cơ mà với Willy, đây là một chân trời mới, con người mới. Chỉ nghĩ đến thôi là cậu nhóc đã mấp máy cái miệng không ngừng mà ngồi xổm xuống hỏi tiếp:

“Tay đôi hả anh? Lính đặc chủng đánh như nào? Có đòn gì đẹp hay ngon lành không? Mấy anh có định làm trận sau khi săn xong con rồng không?”

“Mày phiền quá đấy, im mẹ đi Willy!”

Kent gắt gỏng bước ngang, đưa chân đá đít cậu nhóc một phát. Với những người mang trách nhiệm trinh sát, họ luôn căng thẳng trong mọi trường hợp, ấy thế mà sự ồn ào của Willy biến bầu không khí trở thành một chuyến đi dã ngoại không hơn, trông chẳng giống cuộc săn Cổ Long chút nào. Lại thêm một tay kỳ quái bất cần ở trong tổ đội khiến mọi việc càng trở nên nhức đầu mệt não.

“Thằng Kuzu hứng thì nó nhận kèo, không hứng thì mày có mang cả đống tiền đến năn nỉ nó cũng không đấu đâu em.”

Ajax vừa đáp vừa nhìn vào chiếc đồng hồ quả quýt, lầm bầm trong miệng rồi báo tám giờ kém cho Kent. Anh nhanh chóng lôi ra một tấm chăn khác rồi đuổi cậu nhóc:

“Đi ngủ sớm thôi Willy. Mai còn cả đống việc cần làm đấy!”

Biết là mình bị từ chối một cách phũ phàng, cậu nhóc chưng hửng bĩu môi, lấy mũi giày đá một viên sỏi về hướng màn đêm xa xăm rồi phụng phịu trong miệng: “gì mà khó tính ghê luôn”. Willy bỗng chuyển sang chế độ im lặng và nghiêm túc. Cậu gỡ tấm vải bọc thứ gì đó dài độ hơn một mét mang theo từ đầu cuộc hành trình đến giờ.

“Làm gì đấy? Không ngủ đi mày?”

Ovus tay thu thìa bát, mồm thì lèm bèm bởi sếp đã yêu cầu mà thằng nhỏ vẫn chưa chịu ngủ. Thế nhưng với vẻ mặt nghiêm túc của Willy, tay đầu bếp ngưng nói, chỉ “hầy dà”một tiếng rồi bỏ đi. Trên tay cậu nhóc lăm lăm khẩu súng trường, tay còn lại cầm chiếc đèn nhỏ và bắt đầu thực hiện hàng loạt thao tác kiểm tra từ khe nạp, nòng cho đến những viên đạn cậu đem theo. Một sự nghiêm túc hiếm thấy xóa đi hoàn toàn sự nghi ngờ đến từ người đồng đội.

“Thôi có khi mày nhoi nhoi như lúc nãy anh lại yên tâm hơn đấy Willy ạ.”

Max đã đứng sau lưng cậu nhóc từ lúc nào chẳng rõ, quần áo gọn gàng, giáp trụ và áo choàng đã được cởi bỏ để lộ gương mặt trọc lốc rắn đanh với mảng sẹo trùm từ rìa mắt trái đến tận thái dương. Ngược với sự đáng sợ bên ngoài, anh ta lại rất từ tốn và nhẹ nhàng với Willy khiến biểu cảm của cậu bớt căng thẳng đi nhiều phần.

“Sếp không thích mà anh. Với cả cái ông kia cũng kỳ ghê, kiểu như chả thèm quan tâm đến người khác trừ anh Ajax á.”

“Thân quái đâu mà đòi nó quan tâm? Nhưng mà anh bạn đấy cũng chả phải loại xấu tính khó ưa, mày cứ biết thế đi em.”

Nói rồi Max nằm xuống bên cạnh Willy, kê tay che mắt mà thở đều đặn để chìm vào giấc ngủ để lại cậu nhóc trố mắt ra với đầy những câu hỏi trong đầu về người đồng đội mới kỳ lạ. Sau cùng thì Willy cũng buông xuôi sự tò mò của mình, ôm ghì lấy khẩu súng trường rồi thả mình đánh một giấc.

Trông thấy thế, Kent giãn gương mặt, gật gù hài lòng lắm. Chút thời gian nghỉ ngơi quý giá được tận dụng hết mức để cuộc săn được diễn ra thuận lợi nhất có thể. Người trinh sát chọn một góc cạnh bụi cây, tầm nhìn hướng về khu trại tạm đủ để quan sát được tất cả mọi thành viên trong mắt.

Hồi 2: Cuộc săn bắt đầu!

Kuzu trở mình, từ trạng thái đang say ngủ, gã đột nhiên mở to đôi mắt như chưa từng ngủ rồi dựng thẳng người dậy đầy bất ngờ. Ngay lập tức, gã lần tay vào túi ngực, móc ra chiếc đồng hồ.

“Ba giờ sáng…”

Kuzu lầm bầm trong miệng. Gã ngó dáo dác xung quanh: Ajax nằm cạnh bên vẫn đang thở khì khì đều đặn. Ở góc bếp, Ovus đã ngồi đó từ trước với cái nồi của lão và mấy chiếc bánh mỳ được cắt lát gọn gàng.

“Đúng giờ thế? Sắp xong bữa sáng rồi!”

Thay vì chào nhau “buổi sáng” như cách xã giao thường tình, lão thay thế bằng câu nói liên quan đến đồ ăn. Có lẽ sự quan tâm của Ovus không phải là những gì người ta thường nói với nhau khi gặp mặt, khi thức dậy mà là cái bụng của người ta có gì chui vào chưa? Nó vừa thực tế đến buồn cười và khiến cho Kuzu phụt ra một hơi thật, trước khi gã kịp kìm nó lại rồi đáp:

“Ca của anh hả? Có gì bất thường không?”

“Không, tao thấy êm lắm nên tranh thủ làm tí đồ ăn cho tụi mày. Mày ăn không?”

“Có anh ơi, mà nửa suất thôi.”

Rồi gã vỗ nhẹ vào lưng Ajax, nhưng xem chừng không đủ để đánh thức bạn mình dậy, Kuzu dùng ngón tay bấm luôn vào nách anh bạn cho nó hiệu quả.

… Và nó hiệu quả thật! Ajax giật bắn mình, vã mồ hôi ra như vừa chạy đường dài rồi lắp bắp muốn đứt hơi:

“Gì… gì thế?”

“Dậy mày! Gọi mấy người khác nữa đi. Ăn sáng xong mình bàn bạc chút.”

Chớp mắt thêm mấy cái nữa để mọi thứ được trở nên rõ ràng hơn. Không ai khác ngoài gã bạn quý hóa của mình làm điều đó, Ajax tặc lưỡi lèm bèm điều gì đó trong miệng, nhưng rồi anh cũng đứng dậy vặn vẹo giãn gân cốt vì đã đến lúc. Thế nhưng thay vì ở lại, gã bạn quý hóa kia bỗng cất bước tiến về những bụi cây đằng sau khu trại tạm khiến Ajax buột miệng:

“Đi đâu đấy?”

“Đi xả!”

Đội trưởng nhún vai, chỉ đáp lại là “đi xa xa chút” rồi mặc lại bộ giáp trụ. Lão Ovus chu đáo cũng chả khác gì tay khách kia. Bữa sáng gần xong, còn đống đồ đi săn lão đã để hết về một góc, sắp xếp gọn gàng. Khi mọi người tập hợp đầy đủ, áo sống đầy đủ, họ dùng bữa trong tĩnh lặng và nhanh gọn. Đến khi tất cả đều đã có đồ ăn trong bụng và ngồi uống nước trước tàn lửa của chiếc bếp dã chiến, Kuzu mới lấy một cành cây nhẵn nhụi vẽ lên mặt đất:

“Vị trí nhóm mình cần tiếp cận là một vòng cung vách đá có hồ nước bên cạnh. Con rồng nằm cách mép nước độ ba mươi mét.”

Sau khi ngẩng mặt lên quan sát toàn bộ thành viên để chắc rằng họ nắm được, Kuzu tiếp tục:

“Chúng ta tiếp cận từ phía trái. Có rất nhiều bụi cây để ẩn nấp. Từ bên trái có một lối dẫn lên vách núi tôi đã đánh dấu rồi. Bên trên vách có đánh số luôn, tí nữa đến tôi sẽ chỉ từng vị trí. Còn cơ cấu dây giữ cũng đã lắp đặt xong, nhóm đi lên trên cứ nhìn lên mấy thân cây bị tôi khứa rãnh là thấy.”

Vừa nói vừa vung tay thoăn thoắt, rất nhanh chóng Kuzu đã phác họa bãi săn một cách gần như hoàn chỉnh như thể gã hiểu rõ từng bụi cỏ, ngọn cây nơi đây.

“Được rồi, cứ đi xem thực địa thế nào đã rồi phân công cụ thể. Giờ mình ra đó thôi.”

Ajax chốt hạ, ra lệnh cho cả đoàn di chuyển. Kuzu nhân đó kiểm tra lại đống đồ đạc rồi bàn giao cho những người đảm nhiệm khác. Có bao nhiêu gã đưa hết cả thảy. Nhưng gã lại bị thu hút bởi chính những món đồ của nhóm khi trông chúng cũng chất lượng chả kém gì chỗ đồ mình mang theo.

“Cẩn thận cái mũi, nó bén lắm đấy!”

Lão Ovus vội cảnh báo Kuzu trước khi gã có ý định chạm vào chiếc lao móc. Câu nói đó không khỏi khiến gã tò mò mà bứt một sợi tóc, đưa tay vẩy nhẹ lên phần lưỡi sắc bén và nó đứt ngọt phát một. Sau đó gã sờ nắn phần kết cấu. Nó rất sắc, nhưng cũng đủ cứng để xuyên xé phần cánh rồng. Quả là một tác phẩm tỉ mỉ chất lượng cao khiến Kuzu ồ lên, có khi còn sắc hơn hai mũi lao móc của gã, lão Ovus thì khịt mũi đầy tự hào.

Sau cùng, gã khách lại là người mang ít đồ đạc nhất, chỉ có cái lồng chim và đống trang bị đeo trên bộ giáp nên Kuzu được Ajax “nhờ” một cách trang trọng là vác theo một ống thép như phần cán tháo rời của một thanh đao dài hay giáo gì đấy làm gã nhăn nhở đến ngộ. Tuy nhiên không dừng lại ở đó, đội trưởng còn giở một bọc vải, lôi ra cây trượng phép tinh xảo đưa nốt khiến Kuzu bất ngờ trầm trồ:

“Ồ, chủ mày bảo cầm theo để tao dùng luôn? Tự dưng thấy ngại ghê.”

“Cậu chủ… à… ông chủ nói ít nhất thì cũng nên để cái đứa duy nhất biết chú thuật dùng một cây gậy đàng hoàng chút.”

Kuzu cười khanh khách, ra vẻ hài lòng lắm. Xong xuôi đâu đấy, họ khởi hành. Kim đồng hồ đã chạm tới điểm bốn giờ sáng…

Đoàn người di chuyển chậm rãi và thận trọng, tận dụng tối đa thảm thực vật đám thú di trú để lại mà hòa mình vào cỏ cây. Kuzu dẫn đầu, bước chân đều đặn, luôn luôn nhìn về hướng mà gã nói rằng con rồng nằm ở đó.

“Ê, Willy nhỉ? Không mang ống phóng à?”

Kuzu hơi giật mình, đưa tay khều vào mấy quả phóng đạn mà cậu nhóc đeo lủng lẳng trên người lúc quay lại nhìn tổ đội, và chúng đã được độ chế lại theo kiểu cắm thêm một cơ cấu như que ngắn ngay đuôi, trông khá khớp với nòng súng trường mà Willy đang vác nãy giờ.

“Giờ mang ống phóng được tính là vũ khí quân dụng, ngồi bóc lịch đó anh. Nên em mới độ lại Mary. Bắn vẫn ổn, mỗi tội không được nhiều vì nóng nòng nhanh. Còn ở thành phố ngầm thì khỏe re, vì luật mặt đất có áp dụng đâu.”

Willy giơ quả đạn rồi làm động tác nạp vào đầu nòng súng rất điêu luyện, như thể cậu đã lặp đi lặp lại nó rất nhiều lần để khẳng định sự uy tín của bản thân lẫn khẩu súng. Kuzu chỉ phụt cười một tiếng khẽ rồi gật gù, vì gã chẳng có lý do gì để bắt bẻ cái hội này cả.

“Có vẻ luật lệ về hỏa khí ngoài này ngày một gắt hơn nhỉ?”

Kuzu lẩm bẩm, bất giác nhớ lại người mang súng ở hội quán. Tự dưng gã thấy hoang mang bởi một tay huyền nhân lại có thể vác súng đi lung tung tại Hoseki. Người đó chắc hẳn không phải kẻ tầm thường. Nhưng rồi Kuzu gạt điều đó khỏi suy nghĩ, vì hiện giờ gã cần tập trung vào thứ quan trọng hơn.

“Vento, mày với tao và Willy đối phó phía trước. Khóa cánh để ba tên kia lo, được chứ?”

“Tao không vấn đề gì. Cứ khóa đẹp là mọi chuyện dễ ngay ấy mà.”

Hội thợ săn dừng lại trước một vách đá vòng cung, tất cả đều lấy ống nhòm cá nhân ra nhìn về hướng mặt hồ, vươn xa sang bờ bên kia. Đúng như những gì Kuzu đã miêu tả trước đó, ngoại trừ Ajax và Max ra, cả thảy đều khựng người lại mà tròn xoe mắt ngắm nhìn nó vì độ “khớp” là gần như tuyệt đối. Và ở ngay khoảng giữa, một cái hồ nhỏ điểm giữa đoạn cong. Con rồng nằm cạnh bên mép nước, trông thật thảnh thơi trong giấc ngủ đêm dài.

Trời vẫn tối đến sáu bảy phần, chỉ có ánh sao mờ nhạt soi rọi, thế nhưng không thể che khuất nổi những đường nét oai vệ của sinh vật mạnh mẽ nhất cõi. Con cổ long vẫn nằm đó, đôi cánh to lớn phản chiếu ánh sáng le lói của những vì sao tạo thành một màu trắng bạc đầy ma mị. Đứng ở vị trí của nhóm, họ có thể thấy được phần đầu với chiếc cổ thon dài và kết cấu phần đầu gồm cặp sừng lớn chính giữa và những cặp sừng nhỏ đối xứng như một chiếc vương miện thể hiện quyền lực và vẻ uy phong, ngay cả khi nó đang say giấc.

“Nó… đẹp quá!”

Chẳng biết tiếng nói khe khẽ ấy là của ai, nhưng không phải của chỉ một người. Họ sững sờ, toàn thân như chết lặng.

“Ờ, đẹp, mạnh và cả thông minh nữa!”

Kuzu cũng đồng tình với họ bằng tiếng thì thầm, và cũng là lời cảnh báo gửi đến tất cả thợ săn đang có mặt ở đây.

Kent nuốt trôi một ngụm nước bọt nghẹn trong cổ họng bởi sự bất ngờ mà anh vừa trải qua rồi nhanh tay lôi ra chiếc kính nhìn đêm của mình mà lắp vào ống nhòm.

“Anh đánh số ở đâu thế?”

“Cậu dò từ trái sang phải, phần đá dựng ở trên cùng vách núi ấy. Có tổng cộng năm vị trí và tôi đã sắp xếp hết rồi, chúng ta chỉ cần chọn hai chỗ để khóa cánh nó là được. Đường đi vòng lên đó tôi có đánh dấu mũi tên hướng đi luôn, chú ý trên mấy thân cây.”

Kent cẩn thận đưa ống kính. Anh ngắm nhìn một lần, hai lần, rồi ba lần… sau đó cũng chẳng ai nhớ là anh đã đảo qua đảo lại ở các vị trí đó trong mấy lần nữa. Khi đã quan sát tỉ mỉ, Kent đưa chân xoáy một vết tròn ở vị trí mình đứng rồi ra hiệu cho Ovus với Max thay nhau đứng vào đó, hướng dẫn mỗi người từng chút một về các vị trí trước khi mọi người rời đi.

“Được, hiểu rồi!”

Ovus đáp lại bằng một cái gật đầu sau khi đã nghe hết mớ chỉ thị và hướng dẫn của Kent. Ba người họ lần lượt chia nhau các loại thiết bị cần cho việc khóa cánh, sau đó nai nịt gọn gàng và dần di chuyển đến địa điểm được Kuzu xếp đặt sẵn.

“Anh lo ở đây nhé sếp. Nhóm bọn em qua kia.”

Kent xốc ba lô lỉnh kỉnh trang bị lên lưng, đôi mắt vẫn đầy sự tập trung cao độ. Ajax cũng vừa kiểm tra xong mớ đồ nghề của mình, sẵn sàng cho sự rời đi của nhóm Kent:

“Yên tâm. Làm cho xong rồi về nào!”

Ba người rời đi, để lại đội trưởng, người nhỏ tuổi nhất và “vị khách” ở lại. Kuzu và Ajax nhanh chóng vào việc luôn.

Với Ajax, anh tháo lớp vải bọc bên ngoài tấm kim loại nặng nề mà mình mang theo nãy giờ, lột đi mớ giấy dầu bọc ở giữa. Phần bên trong dần hiện ra là một lưỡi cắt dài cực kì sắc bén và cũng đủ độ dày cần thiết cho một kết cấu bền vững. Nó quá to và nặng để làm một vũ khí lạnh thông thường. Dùng để chặt giáp lại càng không bởi sự phát triển của hỏa khí đã khiến những tấm giáp cồng kềnh biến mất khỏi chiến trường. Nó được tạo ra bởi một múc đích duy nhất: chém rồng, hay bất cứ một sinh vật ngoại cỡ nào mà những kẻ đi săn như Ajax muốn thu lấy chiến lợi phẩm.

“Luật kiểm soát vũ khí ngoại cỡ cũng phiền ghê nhỉ? Cứ phải làm mấy thứ lách luật rồi tháo ra tháo vào.”

Kuzu cằn nhằn, thận trọng đưa cây gậy thép mà gã được bạn mình nhờ vác hộ, và không cần thêm một lời nào, họ lắp hai kết cấu tách rời lại với nhau, dùng cờ lê siết chặt lại những điểm cần siết. Thế là một cây đao lưỡi dài “Sát long” đã thành hình. Vị đội trưởng cầm nó trên tay, vung vài đường khởi động rồi ra hiệu cho gã Kuzu rằng anh đã sẵn sàng cùng điệu cười hài hước:

“Dao dập cắt giấy đó mày.”

“Đi thôi!”

Kuzu nở một nụ cười nhạt toẹt, hất hàm ra hiệu cho nhóm đi theo. Dù là với vận tốc từ tốn, nhưng chả mất mấy thời gian cả ba đã đến cách con rồng chỉ độ năm mươi mét, khoảng cách quá gần so với sự an toàn, chỉ có mỗi một lùm cây che chắn. Đến đây thì Kuzu sờ nắn kiểm tra lại thêm một lần nữa những thứ mà gã mang theo, rồi một thân một mình trườn tiếp đến gần hơn.

Ajax ngước mặt lên vách đá, ngóng chờ tín hiệu đến từ nhóm bên trên, đồng thời cột một mảnh vải trắng trên đầu, cố tình để lộ ra một chút khỏi bụi cây để nhóm bên trên nhìn thấy. Thời gian lại tiếp tục trôi đi. Dù là trời sáng nhưng anh đã rịn ra mấy giọt mồ hôi trên trán rồi. Còn nhóc Willy lặng lẽ nạp một viên đạn mồi vào súng, lắp quả lựu phóng lên nòng, sẵn sàng khai hỏa.

Ajax nhác thấy một tia sáng bất thường bên trên, vội vàng lấy ống nhòm ra quan sát. Đội trưởng đã nhìn thấy Ovus cùng cơ cấu phóng tên đã sẵn sàng, hướng thẳng vào cánh con Cổ Long, và cũng chả mất bao lâu, Max ra dấu. Cuối cùng, anh xác định vị trí của Kent ở giữa hai người, thế là mọi thứ đã sắp đặt xong xuôi. Vị đội trưởng lấy từ trong túi ra một viên đá phát sáng dạng yếu rồi cứ thế ném xuống chỗ mình để tất cả mọi người đều dễ quan sát.

Kuzu cũng đã nhìn thấy bộ ba kia qua ống nhòm, giờ thì gã chuyển hướng sang chỗ Ajax chờ mệnh lệnh. Ngay khi thấy bạn mình ném viên đá khỏi túi, gã lập tức niệm chú. Một làn khí bất thường dần hình thành ngay phần chi sau con rồng, viên đá trên cây trượng phép sáng rực lên với cường độ tăng dần. Tất cả như nín thở, chăm chú nhìn về bàn tay giơ cao và mở to của Ajax cho đến khi anh nắm lại một cách dứt khoát.

Không cần hiệu lệnh ồn ào từ miệng, không cần pháo sáng rườm rà. Cả ba vị trí như một thể thống nhất, đồng loạt khai hỏa. Tiếng rít chói tai của hai mũi tên lao móc bắn ra cùng lúc, đồng thời ngay lúc đó, một vụ nổ phép cực mạnh cũng diễn ra ngay vị trí mà nó cần nổ. Âm thanh của vật nhọn sắc cắm xuyên qua màng cánh, bung xòe chốt móc khóa chặt chúng và phần vảy ở chi sau con Cổ Long vỡ tung ra từng mảng, kéo theo luôn cả mớ thịt bay tung tóe.

Con rồng giật mình tỉnh giấc trong cảm giác đầy đau đớn. Nó gào lên một tiếng như xé toạc đất trời, và theo phản xạ tự nhiên, sinh vật đó nghiến răng đánh tia, toan phun một luồng lửa bao trọn nửa vòng cung trước mặt.

Thế nhưng Willy đã nhanh hơn. Cậu nhóc tuy nhỏ tuổi nhưng cực kỳ tự tin về khả năng bắn của mình. Rất gọn gàng sau động tác ngắm, viên đạn được câu đến ngay phần đầu của con rồng, nổ một tiếng đanh gọn rồi từ đó, làn khói câm lặng tràn ra khiến thứ bị săn sặc sụa nhớt dãi. Chưa dừng lại ở đó, Willy bắn tiếp hai phát để chắc rằng nó không thể phọt lửa, đủ thời gian cho Ajax và Kuzu thực hiện nốt phần cuối cùng.

Trưởng nhóm thợ săn kéo chiếc khăn che mặt lại, lao lên nhanh thoăn thoắt dù đang phải vác cây Sát long trên lưng. Anh chuyển sang tư thế cầm ngang, dồn rất nhiều khí vào đấy để tạo ra một nhát chém uy lực đủ sức chặt đứt thủ cấp của nó ngay phần dưới cổ.

… Tuy vậy, con Cổ Long thay vì ho sặc sụa như lúc ban đầu, bỗng dưng nó cắm chặt chi trước xuống mặt đất, điềm tĩnh đến lạ kỳ. Chiếc cổ thon dài kia ngỏng lên cao hết cỡ, nhưng lại hướng phần miệng xuống dưới và bắt đầu phun ra những làn khói trắng bạc lốm đốm sáng như những tàn lửa của bếp than rực cháy. Điều này bất cứ ai trong nhóm cũng chưa từng thấy bao giờ.

Không phải lửa, thế nó là gì? Đôi chân của Ajax chùng xuống. Pha bứt tốc cũng vì thế mà dừng lại, phần vì anh chả thể thấy rõ mục tiêu như nào, phần vì anh không rõ cái thứ nó phun ra là cái quỷ quái chi. Làn khói lạ dần lan ra xung quanh kéo theo sự hoang mang cực độ của tổ đội. Đáng lẽ ra với kế hoạch hoàn hảo này, họ đã xử con Cổ Long từ lâu rồi.

“AJAX! AJAX! MÀY ĐÂU THẾ?”

Tiếng gào ồn ào đến từ vị trí của Kuzu. Gã cứ vừa chạy vừa lớn tiếng, mắt và tai tập trung cao độ khiến mấy đường gân máu hằn hết cả lên. Đây chẳng phải là chuyện đơn giản nữa. Ngay khi nghe thấy tiếng gọi, Ajax cũng đáp lại dưới lớp bụi mờ ảo:

“Tao bên này. Mày nghe thấy không?”

“Willy, đến chỗ Ajax, mau lên!”

Lập tức, đống khói xáo trộn từ hai hướng. Chỉ mất vài giây, bộ ba đã gặp được nhau giữa mịt mù tàn lửa.

“Há miệng ra, bịt tai lại rồi cúi thấp xuống!”

Chẳng còn thêm thời gian để giải thích, Kuzu lập tức ra lệnh cho hai người rồi cắm cây gậy phép xuống đất, tạo một lá chắn khí cực dày đến độ Ajax và Willy còn thấy được tiếng xì xầm của không khí và quang cảnh xung quanh bị méo mó mờ nhạt, đủ để họ nhận ra đây là trường hợp cực kỳ nguy hiểm mà ngay lập tức làm theo.

Quả đúng như dự đoán, trong tích tắc, con Cổ Long đớp chiếc mõm dài đầy răng nhọn, tóe ra một tia lửa rồi từ đó, đám khói đột ngột lóe sáng.

“SẾP!”

Đứng trên vách đá, bộ ba còn lại bàng hoàng bởi cảnh tượng trước mặt họ: một vụ nổ dây chuyền kinh hoàng chạy trong tích tắc từ chỗ con Cổ Long đến phần khói lấp lánh tỏa xa nhất mà nó khạc ra. Đây đích thực là thảm họa tồi tệ nhất mà nhóm thợ săn này từng chứng kiến. Họ không thể tin, và họ cũng chẳng muốn tin vào thứ mắt thấy tai nghe sờ sờ ngay đó.

Khói bụi tốc lên mù mịt, cây cối trong tầm ảnh hưởng gãy cành, nghiêng ngả. Những bụi cỏ thấp thì bị nhổ bật lên, bén lửa bốc cháy dù chúng vẫn còn rất tươi. Việc này khốc liệt hơn cả cách phun lửa thông thường. Quả nhiên đúng như Kuzu đã sợ: con rồng này cực kỳ thông minh khó đoán. Nó tạo ra một vụ nổ định hướng thẳng về phía trước trong khi bản thân vẫn chẳng trầy xước gì.

“Làm gì đây Kent?”

Max vẫn canh chừng cơ cấu dây lồng qua nhiều thân cây mà Kuzu đã sắp đặt từ trước. Chúng có vẻ vẫn còn rất tốt để giữ cánh con vật, nhưng vấn đề ở đây là nhóm bên dưới còn chưa biết sống chết thế nào. Không có người chỉ đạo, cả đội chả khác gì rắn mất đầu.

“Bắn nó! Có bao nhiêu cứ bắn! Đừng bắn vào cánh.”

Nói rồi Kent mang ống phóng của mình đặt lên vai, nạp vào đó một đầu đạn nổ rồi đứng sát mép vực. Con Cổ Long vẫn đang loay hoay tìm cách gỡ đi cặp lao móc đang ghim chặt vào cánh mình. Ovus và Max cũng đồng loạt bắn tiếp những mũi lao gắn xích lên thân hình trắng bạc kia. Chúng phá vỡ lớp vảy, cắm được vào da thịt nhưng quá nông để có thể giữ chân sinh vật khổng lồ. Cuối cùng sau những nỗ lực không ngừng nghỉ bằng đạn nổ bào đi lớp vảy cứng, bộ đôi bắn lao móc đã ghim được thêm bốn mũi vào thân rồng.

“Sao mà kết liễu được chứ? Phải giữ nguyên cái đầu hay mình cứ chơi tới bến luôn?”

Ovus thở dài ngao ngán. Bộ ba này đã làm rất tốt trong việc bắt giữ mục tiêu, thế nhưng cũng chỉ đến vậy. Họ chỉ dám đứng bên trên mà nhìn xuống, quan sát con Cổ Long đang loay hoay tính cách thoát thân.

Nó xoay cổ nhìn về phía trên ở đằng sau, biết rằng vị trí ấy có những kẻ còn lại nhưng cứ bị vướng víu mãi. Máu bắt đầu chảy ra ngày một nhiều ở các vết thương, còn nó vẫn cố gắng giãy giụa. Con rồng gặm lấy những dải lụa tơ nhện, cắn mãi mà chẳng đứt nổi, còn cổ thì không thể vươn tới đống xích. Tạo ra vụ nổ ban nãy có lẽ đã khiến nó tiêu hết chỗ chất cháy trong người.

Và rồi con thú thông minh kia đưa ra một quyết định đầy đau đớn: nó bắt đầu cắn vào phần màng cánh trước sự ngỡ ngàng từ tổ đội săn rồng. Hàm răng nhọn sắc cắm phập lấy, nhau nhau vài phát rồi xé toạc.

“Hỏng, hỏng!”

Kent vội vàng đốt những gói chất nổ còn lại rồi ném xuống, được đến đâu thì đến. Tới mức này rồi, anh không thể làm gì khác được. Hai người còn lại cũng bắn đi tất cả những gì họ có. Dù thương tích ngày càng nhiều, nhưng con rồng cũng đã xé được chỗ màng cánh đang bị khóa chặt rồi dùng hết sức mình chạy đi, kéo đứt những sợi xích, làm nghiêng cả những thân cây phía trên mà nặng nề bước từng bước cà nhắc, không nhanh nhưng chắc chắn ở vị trí phía trên, nhóm ba người khó lòng xuống phía dưới mà truy đuổi được. Mà thậm chí dù họ có đuổi kịp chăng nữa, một con Cổ Long dù bị thương cũng dư sức hạ gục họ khi mà nó đã đặt sự cảnh giác lên cao nhất.

Bất thình lình, từ làn khói tan dần phía bờ hồ, một vóc dáng to lớn lao đến. Thân thể anh bám đầy bụi và quần áo nhăn nhúm hết cả vì sức nóng, tay cầm cây sát long nhảy lên vung một đường nhanh, mạnh và gọn gàng. Nhát chém với sự hỗ trợ của khí thuật rít lên âm thanh xé gió, xẻ ngọt xớt vùng cổ con rồng.

“SẾP ƠI!”

Bộ ba hét lên trong vui mừng. Đội trưởng của họ vẫn sống, còn con rồng đã bị hạ gục. Niềm vui này nhân lên gấp bội, nó khác xa so với những cuộc săn trước đây. Mức sợ hãi và tuyệt vọng được đẩy lên tối đa, cuối cùng là vỡ òa trong niềm vui chiến thắng. Người còn nguyên, còn tiền chắc chắn sẽ về, tiền sẽ về!

Kuzu cùng Willy cũng bước ra sau làn khói. Gã khách kia lảo đảo muốn ngất phải nhờ cậu nhóc đỡ mình. Nhưng việc quan trọng chưa xong, Kuzu hớp vội lọ nước hồi năng lượng, tay rút ra một viên đá màu vàng hổ phách kỳ lạ rồi bước tới chỗ con rồng vừa đổ gục, lần mò trong thoáng chốc rồi cắm nó vào phần tủy tươi mới nơi đoạn cổ nối với cái đầu. Kệ máu me, kệ trơn trượt, gã kệ luôn hành động giữ vai can ngăn của Willy thay cho lời nhắc “từ từ thôi anh”.

Xong xuôi đâu đấy, gã nâng cây gậy phép, tay trái giở quyển sách chú thuật, bắt đầu lầm bầm trong miệng. Quyển sách trên tay gã giờ lơ lửng thật ma mị. Gã vừa niệm chú, vừa lật sách khiến Willy ngạc nhiên vô cùng.

“Sao anh làm được hay vậy?”

“Đống sách đó có tráng một lớp cực mỏng kim loại để đám chú thuật sư dùng kim thuật lật thôi. Đừng có quấy rầy trong lúc nó làm việc.”

Ajax vứt cây sát long xuống đất, ngồi thở từng hơi mệt mỏi dù chưa chắc anh đã mệt hơn tên bạn. Cuối cùng cũng hoàn thành công việc mà người vẫn nguyên vẹn. Thật tốt khi biết mình còn sống.

Willy cũng thả mông xuống cạnh đội trưởng, gương mặt lẫn lộn cảm xúc. Vừa sợ hãi, nhưng kèm theo đó là sự hưng phấn lạ thường. Cậu ôm Mary vào lòng, vỗ về như đang nâng niu trân trọng người thương vậy, lại còn lẩm bẩm rằng nó đã làm rất tốt. Nhưng chợt nhận ra việc vẫn chưa xong nên Willy nạp luôn một kẹp đạn, giữ chốt an toàn mở, sẵn sàng cho tình huống phát sinh, đồng thời cũng hỏi luôn về việc mà Kuzu đang thực hiện:

“Cái anh đó làm gì vậy sếp?”

“Tôi thu thập thông tin, giống như mấy tay cảnh sát thẩm vấn tác động vào trí não tội phạm để biết được hành vi của chúng thế nào ấy mà.”

Kuzu đáp lại khi câu chú vừa hoàn thành. Gã gập cuốn sách lại rồi đeo vào bên hông, tay phải vẫn giữ chiếc gậy phép để thực hiện nghi thức, máu mũi thì đang rịn ra hai đường.

“Mày thật là…”

Max tặc lưỡi cười nhạt, chả lạ gì cái tính cố chấp của bạn mình. Anh lấy ra từ chiếc túi nhỏ đeo bên hông vài miếng băng gạc, bông y tế, hất hàm cho cậu cấp dưới giúp cái tay gàn dở kia cầm máu. Kuzu trông lấc cấc thế thôi chứ thấy Willy tiến đến giúp mình lại ngửa đầu đứng im cho nhóc lau chùi rồi nhét gạc vào mũi, ngoan như một con cún.

“Con này vào tuần trước nó có đớp được bốn người của một tổ đội. Lúc tụi mày moi vào nội tạng, để ý giúp tao nhé. Tao cần kiếm mấy cái thẻ tên hay bất cứ gì liên quan đến đám đó.”

“Ủa chứ sao mày biết là còn trong bụng nó? Có khi nó ỉa ở chỗ nào rồi cũng nên.”

Ajax nhăn nhó cằn nhằn, vì tự dưng lại lòi thêm việc. Rạch đường tiêu hóa của con rồng vốn chả phải là công việc vui vẻ gì vì anh biết chắc chắn cái mũi mình sẽ khổ lắm.

“Tao chắc đó mày. Cả bốn viên huyết hồn nó cứ giật giật nãy giờ nè.”

Kuzu từ khi nào đã cầm trong tay đủ bốn viên đá, chìa ra cho Willy xem như một bằng chứng không thể chối cãi. Và với việc nhờ vả kia, Ajax khó có thể từ chối được bởi so với cái giá săn được con Cổ Long bằng việc hưởng lợi trăm phần trăm, đó là nghĩa vụ của nhóm mất rồi.

“Nước ở phía trước, thối thì cứ xuống đó mà tắm. Các bạn tự nhiên như ở nhà nhé!”

Gã cười một điệu cười đê tiện, sau đó rút viên đá khỏi tủy con rồng rồi ra chỗ giấu cái lồng chim. Tất cả mọi thứ gã đã gắn hết lên người con ưng, chỉ có viên đá là thứ cuối cùng. Xong xuôi đâu đấy, Kuzu mở chụp mắt, nhẹ nhàng ôm nó rồi thả ra, đôi cánh tung bay, hướng về nơi chân trời phương bắc. Việc chính của Kuzu hoàn thành, sau đó gã vứt cho Ajax bốn viên đá được viết sẵn tên trên tấm thẻ, tự cho phép mình làm biếng mà đi về phía chỗ để hành trang của nhóm, thả lưng một cách thư giãn hệt như cách tối qua gã làm.

“Lúc nãy sợ ghê anh nhỉ? Không có bạn anh chắc mình xong rồi.”

“Ừ, công nhận. Nó phản ứng nhanh thật.”

Nghe cậu em nói thế, Ajax rùng mình nhớ lại thời điểm ấy. Với lớp lá chắn dày như thế, kèm theo việc Kuzu đã cố gắng làm mỏng bớt đám khí vây xung quanh, ấy thế mà bộ ba vẫn choáng váng trong một quãng thời gian mới tỉnh người được. Trông khung cảnh tan hoang sau cuộc săn, họ thật may mắn làm sao. Dưới ánh bình minh, hơi ấm mặt trời dần sưởi ấm vạn vật, và họ, những kẻ săn chính thức bắt đầu một ngày mới bận rộn.

Hồi 3: Về thôi!

“Có cần thiết phải mất công tới vậy không mày?”

Với cơ thể phủ bọt xà phòng, khỏa thân dưới nước bờ hồ, Ajax đã thấy phát ngán trước mấy việc mà anh xem là thừa thãi của Kuzu. Gã kia thì đang lấy bùn ở mép nước, nhào nặn thành hình năm cái hũ rồi đặt vàoX đống lửa đã đốt trước đó. Bên cạnh là bốn hộp sọ đầy dịch tiêu hóa và những vệt đỏ nâu kèm theo vài mảnh xương người – thứ còn sót lại từ tổ đội xấu số và một cái hố cùng chồng đá vụn cách đó chỉ độ vài bước.

“Tao không dám đem mấy thứ này về hội quán đâu, lộ mất. Thôi thì lỡ rồi nên chôn cất đàng hoàng cho người ta vậy.”

Cái đống đồ của Kuzu làm ra đậm chất tạm bợ, nhưng ít nhất nó đảm bảo được chức năng chứa đựng, sau này có ai đến lấy họ cũng dễ dàng quật lên rồi đem đi chôn nơi khác tử tế hơn. Biết là không thể lay chuyển được tên cứng đầu, Ajax ra lệnh cho cả nhóm tắm nhanh lên để còn tới lượt Kuzu và mớ hài cốt kia.

Cách đó chỉ độ chục bước chân, cái đầu rồng đã được xử lý xong và treo lên giá, hong trên than cho rút bớt nước để tới khâu cuối cùng là quét chất bảo quản. Móng vuốt, những chiếc vảy chất lượng cao, các phần giá trị nhất cũng được đội thợ săn lấy bằng hết chỉ còn trơ lại cái xác không đầu nham nhở nằm lạnh lẽo nơi vách đá.

Nặn xong chỗ hũ chứa rồi đem nung cũng là lúc nhóm của Ajax vừa lên bờ, Kuzu vui như một đứa trẻ, cứ thế lội hết quần áo mà nhảy ùm xuống đón lấy chiếc khay gỗ đựng xà phòng và đống dụng cụ chà rửa được đẩy tới từ chỗ Willy. Với đám đi phiêu bạt, việc được tắm táp là điều cực kỳ sung sướng vì chả có mấy cơ hội. Sạch sẽ tinh tươm, Kuzu ngồi xuống bên cạnh Ajax, thoải mái vô cùng.

“Thế giờ mày về lại hội quán hả? Hay là đi cùng bọn tao luôn, kệ cái quán Lapis đấy. Tự dưng phải mất công thế làm gì?”

Kuzu ngồi trầm ngâm một lúc, thái độ nửa muốn nửa không nhưng sau cùng, gã thẳng thắn trả lời với anh bạn:

“Tao… ừ thì cũng có vài việc ở đấy. Tao chỉ muốn chắc chắn là không có vấn đề gì sau khi mình rời đi thôi.”

Tới đây thì Ajax cười mỉa lại Kuzu, anh cố sức làm cho nụ cười trở nên đểu giả nhất có thể ngay trước mặt bạn mình, không quên khịa lại:

“Ôi chà, bình thường mày có thế đâu? Hay là va phải con đĩ tình yêu nào rồi?”

“Được thế thì tốt quá, tao là đem ả đi trốn luôn chứ làm cái công việc này chi cho mệt. Nhưng rất tiếc là đếch có.”

Kuzu gãi đầu gãi tai méo mặt trả lời, cười chua chát. Trái với cách nói lỗ mãng mang nặng tính châm chọc và tán tỉnh thô thiển với cô tiếp tân ở Lapis khiến mọi người nghĩ rằng Kuzu đùa, trước mặt bạn thân thì gã cũng không cần tỏ ra giả tạo. Có lẽ đây cũng là ước muốn thật sự của gã. Nhưng với việc tên này cố chấp thực hiện “nhiệm vụ” của một thế lực nào đó mà Ajax chỉ biết mơ hồ thông qua ông chủ của mình, mọi chuyện đằng sau vẫn là một dấu hỏi lớn.

Ajax tò mò, tuy vậy anh vẫn luôn giữ sự tôn trọng với quyết định của gã bạn thân mà không hỏi gì quá sâu. Không cần thiết, và vì hôm nay cũng đã quá mệt mỏi rồi.

Họ ngồi lại ở bãi săn, thời gian đã ngả sang nửa buổi chiều. Sức nóng phả từ hoang mạc trở nên không còn gay gắt trước khối nước đá cực lớn mà Ovus tạo ra đặt ngay giữa chỗ nghỉ ngơi của cả nhóm.

“À, thế đống đồ của mày tính sao đấy?”

“Tao bán. Tụi mày trả bao nhiêu tùy tâm.”

“Thật luôn? Không sợ hội của mày phạt à?”

“Tiêu sản. Miễn tao hoàn thành nhiệm vụ thì họ chả nói gì đâu, trừ vài món quá đặc biệt thôi.”

Được như thế đúng là vui mở cờ trong bụng, mà có lẽ người vui nhất là Ovus vì trông lão khá thích đống đồ mà Kuzu mang đến. Max và người đầu bếp hăm hở gom hết dụng cụ săn rồng của Kuzu về phía đồ đạc bên mình.

“Đây, cầm đi.”

Ajax lục túi, vứt hẳn cho gã một cọc tiền được buộc chắc bằng dây vải trước đôi mắt trợn tròn của Willy.

“Ủa anh, cỡ đó luôn hả?”

“So với đống đồ mà mình hốt về thì rẻ lắm. Chưa kể còn giữ được hai cái mạng lận.”

Đội trưởng cười xòa, không hề lăn tăn. Nghe đến thế thì cậu nhóc cũng chỉ còn nước im lặng mà chấp nhận bởi đúng quá chả cãi được, còn Kuzu nhún vai đầy vẻ khiêu khích nhằm đụng chạm thêm “nỗi khổ” mà Willy đang mang trong mình. Biết không làm gì được, cậu vùng vằng đi qua chỗ khác khuất mắt mà ngồi chứ không muốn chịu đựng thêm nữa trong tiếng cười nắc nẻ của cả anh sếp lẫn gã khách.

Những kẻ săn cuối cùng cũng đã hoàn thành việc săn mồi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!