Phần 3 Đi Tìm Sự Thật

Chương 27 Cửa Khu Rừng

Chương 27 Cửa Khu Rừng

Alice bước đi qua một cánh rừng tối tăm, nơi không một ánh sáng mặt trời có thể xuyên qua. Cây cối bao quanh cô, những tán lá dày đặc, xanh thẫm, không chỉ tạo thành một mái vòm che chắn mà còn khiến không gian trở nên ngột ngạt. Mỗi bước đi của cô vang lên những âm thanh khẽ khàng trên lớp lá mục và đất ẩm, nhưng chúng dường như bị nuốt chửng ngay lập tức bởi cái tĩnh lặng bao trùm. Không có tiếng chim hót, không có tiếng động của những loài vật nhỏ, chỉ có tiếng bước chân của Alice, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.

Không giống như khu rừng trong trí tưởng tượng của Alice, nơi những cây cổ thụ mọc rải rác và ánh sáng xuyên qua những kẽ lá, khu rừng này có một vẻ tối tăm kỳ quái. Những cây cổ thụ khổng lồ đứng thẳng, vươn lên bầu trời, nhưng chúng không phải là những cây bình thường. Những vết nứt trên vỏ cây lộ ra những tia sáng yếu ớt, như những ngọn đèn lửa le lói trong đêm tối. Những vết nứt ấy dường như đang phát ra những âm thanh thấp, nghe như tiếng rì rầm, như những lời thì thầm không thể nghe rõ. Alice không thể xác định được đó là do những cây này phát ra hay là do chính những suy nghĩ của cô đang vướng víu vào những bí ẩn của thế giới này.

Cô nhìn về phía trước, thấy một con đường mòn dẫn vào sâu trong rừng. Con đường không rõ ràng, chỉ là một dấu vết mờ ảo, giống như một con rắn đang lượn quanh các gốc cây. Mặt đất dưới chân cô là lớp đất ẩm ướt, mềm mại nhưng vững chắc. Thỉnh thoảng, cô thấy những mầm cây kỳ lạ mọc lên từ các khe nứt của tảng đá, những lá cây màu đỏ thẫm, tím đen, có vẻ như không thuộc về thế giới này. Những cây này tỏa ra một thứ ánh sáng mờ, lấp lánh như những viên đá quý, nhưng lại mang trong mình một cảm giác lạ lùng, như thể chúng ẩn chứa một sức mạnh vô hình, chực chờ bùng nổ.

Cả không gian bao trùm bởi một sự tĩnh mịch đến nghẹt thở, nhưng chính sự tĩnh lặng này lại khiến Alice cảm thấy có điều gì đó bất thường. Không khí nơi đây có một mùi hương kỳ lạ, không giống như bất kỳ thứ gì cô đã từng ngửi thấy trước đây. Đó là mùi của đất ẩm, nhưng còn mang theo một thứ hương ngọt ngào như mật ong, hòa quyện với một chút cay nồng của cây cỏ hoang dại. Một làn gió nhẹ thoảng qua, nhưng không có tiếng xào xạc của lá cây như cô đã tưởng. Thay vào đó, gió chỉ mang theo một cảm giác lạnh lẽo, mơ hồ, như thể không khí ở đây không phải là của cõi thực tại mà là của một không gian khác, không thể đoán trước.

Mặc dù không khí mang một cảm giác mát mẻ, nhưng trong lòng Alice lại cảm thấy nặng nề, như thể một sức ép vô hình đang đè lên cô. Mỗi hơi thở cô hít vào lại càng khiến cảm giác đó trở nên rõ rệt. Đó là một cảm giác như bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng, nơi không thể thoát ra, nơi mà mỗi bước đi dường như chỉ kéo cô vào một hố sâu hơn. Nhưng Alice không thể dừng lại. Cô biết mình đã đến gần mục tiêu của mình, nơi mà tất cả những câu hỏi, tất cả những bí mật từ lâu đã lẩn khuất, đang chờ đợi cô giải đáp.

Alice dừng lại một chút, đôi mắt sắc bén lướt qua khung cảnh xung quanh, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào có thể giúp cô tiếp tục. Cô đưa tay vuốt qua mái tóc, cảm nhận hơi ẩm trong không khí. Cả cơ thể cô căng thẳng, mỗi bước đi đều được tính toán cẩn thận. Cô không thể để sự mệt mỏi hay lo lắng làm ảnh hưởng đến hành trình của mình.

"Không thể dừng lại," Alice thì thầm, tự nhủ. Cô giơ tay ra trước, chạm vào một thân cây gần đó. Những vết nứt trên vỏ cây cảm giác như đang sống động, như thể chúng biết cô đang tìm kiếm gì đó. Cảm giác ấy khiến cô rùng mình, nhưng cũng khiến trái tim cô bừng lên một cảm giác kỳ lạ. Cô dứt khoát thu tay lại, quyết định không để cảm giác sợ hãi chi phối mình.

Tiến vào sâu hơn, cô bắt gặp một con suối nhỏ, nước trong vắt và lạnh giá. Những dòng nước chảy róc rách, tạo thành những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, phản chiếu ánh sáng kỳ lạ từ những ngọn cây xung quanh. Alice dừng lại bên bờ suối, cúi xuống nhìn vào mặt nước. Trong làn nước, cô thấy hình ảnh phản chiếu của mình, nhưng có điều gì đó kỳ lạ đôi mắt của cô sáng rực, như thể chúng đang phản chiếu một ánh sáng nào đó từ sâu trong linh hồn cô. Alice giật mình, cảm giác như có thứ gì đó trong đôi mắt ấy đang thay đổi, đang thức tỉnh một điều gì đó chưa được giải mã.

Ngay lúc đó, một tiếng động vang lên từ phía sau, một âm thanh nhẹ nhàng như tiếng gió rít qua kẽ lá, nhưng lại mang một cảm giác đầy đe dọa. Alice quay lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng của một sinh vật lạ lướt qua giữa các thân cây. Con vật đó có hình dáng kỳ dị, với một cơ thể thon dài, lấp lánh như được phủ bởi một lớp vảy ánh bạc. Đôi mắt nó như những viên ngọc sáng, lấp lánh và thăm thẳm, nhìn thẳng vào Alice.

Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng cô, nhưng Alice không lùi bước. Cô đứng vững, nhìn thẳng vào đôi mắt của sinh vật. Cô cảm nhận được một sự kết nối kỳ lạ giữa họ, như thể cả hai đều hiểu rằng không thể tồn tại ở đây nếu không có sự đối diện, không có sự trao đổi năng lượng.

Alice hít một hơi thật sâu, tay siết chặt viên đá trong túi, cảm nhận nguồn năng lượng từ nó. Cô không biết sinh vật này có ác ý hay không, nhưng cô biết rằng nếu muốn tiến lên, cô không thể lùi bước. Cô bước một bước về phía con vật, đôi mắt không rời khỏi nó.

"Ta không đến đây để chạy trốn," Alice nói nhỏ, giọng kiên định. "Ta sẽ đối mặt với bất cứ thử thách nào mà nơi này đưa ra."

Sinh vật khẽ quay đầu, đôi mắt sáng rực nhìn cô một lần nữa rồi quay lưng, bước đi vào sâu trong khu rừng. Alice không chần chừ, cô đi theo, lòng đầy quyết tâm. Những bí mật mà cô tìm kiếm đang ở phía trước, và cô sẽ không dừng lại cho đến khi có được câu trả lời.

Alice đi theo con đường mòn dẫn sâu vào trong khu rừng, ánh sáng yếu ớt từ những tán cây rọi xuống mặt đất, tạo thành những vệt sáng lung linh. Những bóng cây vươn dài, uốn cong như những bàn tay khổng lồ muốn chạm vào bầu trời đầy mây đen. Không khí dường như đặc quánh lại, ngột ngạt như một lớp màn mỏng bao trùm mọi thứ, khiến mỗi bước đi của cô trở nên nặng nề. Cảm giác của sự tĩnh mịch bao quanh, chỉ có tiếng bước chân của Alice là âm thanh duy nhất, nhẹ nhàng vang lên trong không gian đầy u ám.

Khu rừng này khác hẳn với những khu rừng cô từng thấy trước đây. Những cây cổ thụ khổng lồ mọc chen chúc nhau, không có không gian rộng lớn như trong các khu rừng tự nhiên. Cành cây của chúng đan chặt vào nhau, che kín không gian phía trên, tạo thành một mái vòm gần như kín mít. Dưới mặt đất là những lớp thảm rêu dày, mềm mại nhưng cũng trơn trượt, như thể nó đang cố gắng che giấu những gì không thuộc về thế giới này. Những mảng đất ẩm ướt tạo nên những vũng nước nhỏ, phản chiếu những tia sáng yếu ớt từ những vết nứt trên thân cây.

Cả không gian như chìm vào trong một trạng thái bất động. Một cảm giác như thời gian đang trôi đi chậm rãi, dường như không có gì thay đổi trong khu rừng này suốt hàng thế kỷ qua. Đôi khi, Alice cảm nhận được một luồng gió nhẹ thoảng qua, mang theo một mùi hương kỳ lạ của hoa nở không rõ tên. Hương thơm ấy ngọt ngào nhưng lại mang một cảm giác lạ lùng, như thể đây không phải là nơi thuộc về con người.

Mỗi bước đi của Alice làm cho không khí trở nên nặng nề hơn. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp hơn khi cô tiến sâu vào rừng, nơi ánh sáng càng lúc càng yếu ớt. Không khí ở đây có vẻ đặc biệt, không còn trong lành như những cánh rừng thông thường. Thay vào đó, nó mang một sự tĩnh mịch, như thể mọi thứ trong thế giới này đều đang bị dồn nén lại.

Một cảm giác mơ hồ bao trùm lấy Alice, như thể cô đang bước vào một thế giới song song, một nơi mà thời gian và không gian không còn như cũ. Cô có thể cảm nhận được sự chuyển động của dòng năng lượng vô hình trong không khí. Đó là một năng lượng không thể nhìn thấy nhưng lại có thể cảm nhận được rõ rệt, như một làn sóng đang lướt qua da thịt cô. Cảm giác đó khiến cô vừa tò mò vừa sợ hãi.

Cô cảm nhận sự thay đổi trong không gian, như thể một điều gì đó sắp xảy ra, nhưng lại không thể đoán trước được. Mọi thứ xung quanh dường như đang chờ đợi điều gì đó lớn lao hơn, điều gì đó có thể thay đổi mọi thứ.

Alice đi chậm lại, đôi mắt sắc bén của cô lướt qua các tán cây, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào có thể giúp cô tiếp tục cuộc hành trình. Mỗi bước đi của cô được tính toán kỹ lưỡng, nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy quyết đoán. Cô biết rằng không thể lơ là trong môi trường này. Mỗi bước đi có thể dẫn đến một bất ngờ, có thể là một sự kiện mới hay thậm chí là một nguy hiểm rình rập.

Cô khẽ nhấc tay lên, vuốt lại tóc đang dính vào trán, cảm nhận hơi lạnh của gió lướt qua da. Ánh sáng yếu ớt từ những khe hở trên mái vòm của khu rừng lấp lánh như những vì sao trong đêm tối. Alice không nhìn về phía sau, nhưng cô biết rõ rằng những gì đã để lại sẽ không thể thay đổi. Những ký ức về những người đã cùng cô vượt qua biết bao khó khăn, những nỗi đau mất mát, tất cả đều là một phần không thể thiếu trong hành trình của cô.

Đột nhiên, một cảm giác lạ lùng chạy dọc sống lưng Alice. Cô dừng lại, trái tim đập nhanh hơn. Không phải vì sợ hãi, mà là vì một cảm giác mạnh mẽ mà cô không thể lý giải. Cô cảm nhận được sự hiện diện của một thứ gì đó khác, không phải con người, không phải vật thể, mà là một sự hiện diện vô hình, một nguồn sức mạnh đang bao trùm xung quanh.

Một tiếng động khẽ vang lên phía trước, kéo Alice khỏi dòng suy nghĩ của mình. Cô lập tức quay đầu lại, đôi mắt lướt qua các khu vực xung quanh, tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh. Tiếng động đó là những bước chân nhẹ nhàng, lạ lẫm, như thể có ai đó đang đi lướt qua khu rừng, lẩn khuất trong bóng tối.

Alice không vội vã tiến về phía đó, cô biết rằng mọi động tĩnh ở nơi này đều có thể là một dấu hiệu. Cô cẩn thận quan sát, từng bước đi càng trở nên chậm rãi hơn, cô không muốn bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào. Đôi tay của cô siết chặt viên đá trong túi, cảm nhận sức mạnh từ nó, như thể nó đang chờ đợi một khoảnh khắc nào đó, khi cô sẽ cần đến nó nhất.

Bóng dáng xuất hiện từ phía sau một thân cây lớn, là một sinh vật kỳ dị. Nó cao hơn một người bình thường, với làn da bóng loáng như kim loại, đôi mắt sáng rực, nhìn thẳng vào Alice. Cảm giác của Alice là sự kết nối kỳ lạ giữa họ, như thể cả hai đều đang đối mặt với nhau trong một cuộc chiến không lời, một cuộc chiến mà kết quả sẽ quyết định vận mệnh của tất cả.

Sinh vật đó không tấn công, chỉ đứng đó, quan sát Alice một cách chăm chú. Alice không hề lùi bước. Cô đứng vững, ánh mắt không rời khỏi sinh vật đó, như thể cuộc đối đầu này là điều tất yếu. Cô cảm nhận được sự mạnh mẽ của sinh vật kia, nhưng không cảm thấy sợ hãi. Cô biết rằng mình phải vượt qua thử thách này để tiếp tục cuộc hành trình của mình.

"Ta không phải là kẻ thù của ngươi," Alice nói, giọng kiên định. "Ta chỉ muốn tìm hiểu những gì đang xảy ra ở đây."

Sinh vật khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sáng rực dường như đang đánh giá từng từ mà Alice vừa nói. Một khoảnh khắc tĩnh lặng trôi qua, rồi đột nhiên, nó cúi đầu, ánh mắt không còn lạ lẫm nữa. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm lay động các tán cây xung quanh.

"Vậy thì hãy tiếp tục đi," sinh vật nói, giọng nói vang vọng trong không gian như một tiếng vọng từ quá khứ. "Nhưng hãy nhớ, mọi câu trả lời sẽ luôn đi kèm với một cái giá."

Alice không nói gì thêm, chỉ gật đầu và tiếp tục bước đi. Cô biết rằng những gì mình sẽ đối mặt trong tương lai sẽ càng phức tạp và đầy thử thách, nhưng cô đã sẵn sàng. Hành trình của cô vẫn chưa kết thúc.

Alice tiếp tục bước đi qua con đường mòn dài hun hút, ánh sáng chập chờn từ những tia nắng hiếm hoi lọt qua những kẽ hở của tán cây dày đặc. Khu rừng này không chỉ lạ lẫm mà còn có một cảm giác kỳ bí, khiến người ta không thể dứt ra được. Bất chấp sự tĩnh lặng, trong không gian này vẫn ẩn chứa những dấu hiệu của sự sống, những hơi thở vô hình như đang bao quanh cô, dõi theo từng bước đi của Alice.

Cây cối ở đây khác với bất kỳ khu rừng nào Alice đã từng thấy. Những thân cây cổ thụ cao vút, tán lá rộng lớn, bao phủ hết không gian phía trên, khiến mọi ánh sáng dường như bị nuốt chửng trong bóng tối dày đặc. Các gốc cây cổ thụ to lớn, có những nhánh rễ phình to như những con quái vật khổng lồ, vươn dài ra khỏi lòng đất như muốn chiếm lấy toàn bộ khu rừng này. Những tán cây dày đặc tạo thành một mái vòm xanh thẫm, ánh sáng chỉ có thể xuyên qua dưới dạng những vệt sáng yếu ớt, vừa đủ để cô nhìn rõ con đường mình đang đi.

Xung quanh, những vũng nước nhỏ lấp lánh, phản chiếu bầu trời u ám, làm tăng thêm sự huyền bí của khu rừng. Những loài hoa dại mọc lên từ những vũng bùn, tỏa ra một mùi hương lạ lùng, ngọt ngào nhưng cũng đầy mơ hồ. Đó là những loại hoa mà Alice chưa từng thấy bao giờ, màu sắc kỳ dị, có thể là tím đậm, xanh lá, hay thậm chí là vàng nhạt, tất cả đều tạo thành một bức tranh sinh động, nhưng lại vô cùng quái dị trong một khu rừng u tối như thế này.

Điều đặc biệt là ở đây không hề có tiếng chim hót, không có tiếng động của động vật hay sinh vật nào khác. Tất cả những gì Alice nghe được chỉ là tiếng bước chân của chính mình, đôi khi lại là những tiếng xào xạc từ lá cây bị gió thổi qua. Nhưng mỗi khi cô đứng lại, mọi thứ lại trở nên im lặng, một sự im lặng đến ngột ngạt.

Không khí ở khu rừng này rất đặc biệt. Dù trời không có nắng gắt, nhưng cảm giác oi bức luôn hiện hữu, như thể không khí đang bị một sức mạnh vô hình đè nén. Mỗi bước đi của Alice cảm giác như cô đang tiến vào một không gian khác, nơi mà thời gian và không gian không còn theo quy luật thông thường. Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, như thể có một luồng năng lượng vô hình đang chạy qua cơ thể cô, khiến làn da cô nổi lên từng đợt gai ốc.

Mặc dù mọi thứ xung quanh vẫn trông bình thường, nhưng Alice không thể tránh khỏi cảm giác rằng mình đang bị theo dõi. Không phải là con người, không phải là sinh vật nào cô có thể thấy, mà là một sự hiện diện vô hình đang lẩn khuất đâu đó trong bóng tối. Mỗi bước đi của cô, mỗi cái ngoái đầu lại, là một cuộc đối đầu ngầm giữa cô và thế lực vô hình đang tồn tại trong khu rừng này.

Cảm giác này, mặc dù khó chịu, nhưng lại không khiến Alice sợ hãi. Cô biết rằng mình cần phải tiến bước. Nếu cô dừng lại, nếu cô để sự sợ hãi chiếm lấy mình, mọi thứ sẽ mất đi cơ hội để khám phá. Alice hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí nặng nề xung quanh, rồi tiếp tục bước đi.

Cô cảm thấy mình gần như là một phần của khu rừng này, đôi chân di chuyển nhẹ nhàng, từng bước đi như thể đã được tính toán kỹ lưỡng từ trước. Alice rất cẩn thận, không để mình rơi vào bất kỳ cái bẫy nào, dù là vật chất hay tâm lý. Mỗi khi nghe thấy một tiếng động nhẹ, cô lập tức dừng lại, lắng nghe, đôi mắt sắc bén không bỏ qua bất kỳ dấu hiệu nào, từ những cử động của cây cối cho đến những chuyển động của không khí. Những bàn tay cô khẽ siết chặt lại, đôi mắt không rời khỏi con đường trước mặt, nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được sự chuyển động mơ hồ trong không gian.

Đôi mắt của Alice sáng rực lên mỗi khi cô phát hiện ra điều gì đó bất thường. Cô không nói gì, nhưng ánh mắt đó đủ để bộc lộ sự kiên định và quyết tâm của mình. Cô không phải là một kẻ sợ hãi, mà là một người tìm kiếm sự thật, dù nó có đau đớn đến thế nào đi chăng nữa.

Alice tiến gần tới một vũng nước lớn, nước trong vắt nhưng lại không có một sinh vật nào sống trong đó. Cô cúi xuống, đưa tay chạm vào mặt nước, cảm giác lạnh buốt truyền lên cánh tay. Nhưng bất ngờ, mặt nước lấp lánh như có gì đó dưới đáy, ánh sáng từ những tia nắng yếu ớt phản chiếu tạo thành một đường viền sáng loé lên. Cảm giác kỳ lạ trỗi dậy trong lòng Alice.

Lúc này, cô nghe thấy một tiếng động. Nhẹ nhàng, nhưng rất rõ ràng, như thể có một ai đó đang bước ra từ bóng tối. Alice quay lại, ánh mắt không hề sợ hãi, mà ngược lại, có chút thách thức. Những bước chân vang lên từ phía sau, rất đều đặn, không vội vã, không hối hả, như thể đang tiến tới từ một nơi rất xa. Alice biết, cuộc gặp gỡ này là điều không thể tránh khỏi.

Một bóng hình xuất hiện từ trong bóng tối, dần dần trở nên rõ nét hơn khi ánh sáng phản chiếu từ mặt nước. Đó là một sinh vật kỳ lạ, thân hình cao lớn, được bao phủ bởi một lớp da bóng như kim loại, ánh sáng từ mặt nước làm nó phát ra một thứ ánh sáng ma mị. Cánh tay của sinh vật này dài, cơ bắp cuồn cuộn, và đôi mắt sáng rực như hai ngọn đuốc. Nó đứng đó, không nói gì, chỉ im lặng nhìn Alice.

Alice cảm nhận được sự mạnh mẽ của sinh vật này, nhưng không hề lùi bước. Cô đứng vững, ánh mắt đối diện với ánh mắt của sinh vật kỳ dị. Cô biết mình không thể để cảm giác sợ hãi chi phối mình. Đứng trong bóng tối này, chỉ có sự can đảm mới giúp cô tiếp tục đi.

Sinh vật kia nhìn Alice, ánh mắt của nó không hề biểu lộ cảm xúc, nhưng cũng không có sự đe dọa. Một khoảng lặng trôi qua, và rồi, nó lên tiếng, giọng nói vang vọng như một âm thanh từ quá khứ xa xăm.

"Ngươi không sợ hãi sao?" nó hỏi.

Alice không ngần ngại đáp. "Không. Ta không sợ."

Sinh vật không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn cô, đôi mắt như chứa đựng cả một thế giới huyền bí.

"Vậy thì tiếp tục đi," nó nói, và bước chân dài của nó lại một lần nữa tiến về phía trước, rẽ qua khu rừng.

Alice đứng nhìn sinh vật đó rời đi, một cảm giác bất an vẫn còn tồn tại trong cô, nhưng cô biết rằng mình đã vượt qua một thử thách quan trọng. Hành trình của cô vẫn tiếp tục, và mọi điều kỳ bí vẫn đang chờ đón phía trước.

Alice tiếp tục hành trình của mình trong khu rừng u ám, nơi không một ánh sáng mặt trời có thể xuyên qua, nơi mà mỗi bước đi của cô lại mang đến những cảm giác khác biệt. Dù đã quen với việc chiến đấu và khám phá những vùng đất lạ, nhưng khu rừng này vẫn khiến cô cảm thấy một sự bất an không thể giải thích. Mọi thứ xung quanh đều có vẻ không ổn, như thể từng gốc cây, từng nhánh lá đều đang nhắc nhở cô về những điều sắp xảy ra. Không chỉ là môi trường, mà còn là những sinh vật mà cô chưa từng đối mặt.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!