Adam dụi mắt, lắc đầu thật mạnh để xua tan cảm giác uể oải còn vương lại sau cơn ác mộng. Cậu vươn vai, cảm nhận những cơ bắp căng lên sau một đêm ngủ không mấy yên giấc.
Khi cậu liếc ra ngoài, ánh sáng ban mai đã len qua những kẽ lá, nhuộm cả khu rừng trong một lớp màu vàng nhạt dịu mắt.
Cậu khẽ quay sang lay nhẹ Ametit, giọng vẫn còn chút khàn vì vừa tỉnh dậy.
“Dậy đi, Ametit. Chuẩn bị đi tiếp nào.”
Ametit khẽ nhăn mặt, cuộn tròn thêm chút nữa như muốn trốn tránh thực tại. Nhưng trước sự kiên nhẫn của Adam, cô bé rốt cuộc cũng mở mắt, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ rồi ngáp một cái dài.
Adam mỉm cười, lắc đầu với vẻ bất lực quen thuộc trước sự lười biếng mỗi sáng của em gái.
Trong lúc Ametit còn đang ngồi thẫn thờ để hoàn toàn tỉnh táo, Adam nhanh chóng thu dọn chiếc nồi đất và kiểm tra lại túi đeo để chắc chắn không bỏ sót thứ gì.
Cuối cùng, khi đã sẵn sàng, hai anh em bước ra khỏi lều, chuẩn bị cho hành trình phía trước.
Cả hai anh em bước lại gần con ngựa, tiếng lá khô lạo xạo dưới chân. Thấy chủ nhân đến gần, con ngựa khẽ hất bờm, rồi cũng từ từ đứng dậy, như thể nó cũng hiểu rằng chuyến hành trình lại tiếp tục.
Adam thành thạo cất gọn những vật dụng vào túi đeo sau yên ngựa, rồi nhẹ nhàng bế Ametit lên ngựa trước khi khoác áo choàng lên cả hai. Cô bé dịu dàng nắm lấy dây cương, còn Adam thì nhanh chóng trèo lên phía sau.
Nhưng khi đã ổn định vị trí, vẻ mặt cậu chợt trầm xuống. Tay cậu vô thức siết chặt dây cương, ánh mắt hướng về con đường phía trước nhưng có chút dao động.
“Hy vọng tin đồn không lan đến lãnh địa lân cận…” Adam thầm nghĩ, hơi cau mày. “Nếu không, ngôi làng kế tiếp mình đến có thể sẽ không yên ổn.”
Cậu vung dây cương khiến con ngựa hí lên một tiếng rồi chạy về phía trước, để rời khỏi khu rừng như đã định.
Cả hai anh em tiếp tục rong ruổi qua khu rừng thông bạt ngàn, từng tán cây rậm rạp phủ bóng xuống con đường gồ ghề. Adam không hề vội vã, cậu điềm tĩnh điều khiển ngựa, khéo léo vượt qua từng chướng ngại vật thay vì lao bừa vào rắc rối.
Những khúc cây đổ ngang đường, những rễ cây ngoằn ngoèo trồi lên khỏi mặt đất, hay cành cây thấp quét qua vai cậu, tất cả đều khiến hành trình trở nên gian nan hơn. Nhưng Adam vẫn giữ tốc độ ổn định, cẩn thận dẫn lối qua từng đoạn đường.
Sau một quãng đường dài gập ghềnh, ánh sáng phía trước dần trở nên rực rỡ hơn, những tán cây thưa dần. Cuối cùng, họ cũng chạm đến bìa rừng.
Những hàng cây thông bắt đầu thưa dần, để lộ ra một vùng đồng bằng rộng lớn trải dài trước mắt. Adam ghìm cương, để mặc cơn gió nhẹ lướt qua, mắt cậu dõi theo khung cảnh bao la trước mặt.
Một thoáng bình yên len lỏi trong lòng cậu. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cảm giác bất an lại trỗi dậy, như một ngọn sóng ngầm cuộn xoáy trong lồng ngực.
Trực giác cậu vang lên như một hồi chuông, thì thầm rằng cậu đang đi sai hướng. Cảm giác đó không hề mới, nó đeo bám cậu từ rất lâu, chỉ là cậu luôn lờ đi.
Tâm trí cậu như bị kéo căng ra hai phía. Một bên là lý trí lạnh lùng, cân nhắc rằng đây là con đường hợp lý nhất cho tình cảnh hiện tại. Bên còn lại là trực giác và cảm xúc, thì thầm rằng cậu đang trốn chạy, rằng bỏ đi như thế này sẽ không giải quyết được gì.
Cậu siết chặt dây cương, khẽ nghiến răng. Liệu cậu đang thực sự tiến về phía trước, hay chỉ mải miết lẩn trốn điều không thể tránh khỏi?
Adam nheo mắt nhìn về phía chân trời, rồi bất ngờ quất dây cương, khiến con ngựa phi vút về phía trước, để lại sau lưng tiếng gió rít qua cành lá và bãi trại trống rỗng.
Cùng lúc đó, một bóng người trong chiếc áo choàng nâu sẫm xuất hiện giữa những thân cây. Hắn lặng lẽ tiến đến nơi hai anh em từng nghỉ lại.
Ánh mắt hắn dừng lại nơi chiếc lều đơn sơ dựng bằng cành thông dưới hốc đá. Không nói lời nào, hắn liếc xuống trại lửa đã tàn, rồi dùng mũi chân khẽ gạt nhẹ lớp tro còn âm ỉ.
Ngay khoảnh khắc đó, những hạt bụi vàng li ti rơi ra từ tay áo choàng, bay lượn lơ lửng trong không khí rồi rải đều quanh khu trại. Chúng len lỏi vào các vết lõm trên nền đất, tụ lại thành hình dáng của hai người từng nằm ngủ, cùng những dấu chân nhỏ dẫn ra ngoài rừng.
Hắn mỉm cười, một nụ cười khó đoán, nửa thích thú, nửa lạnh lùng, rồi xoay người, chạy bám theo dấu vó ngựa vừa để lại.
Mặt trời tiếp tục leo cao, ánh sáng ngày càng rực rỡ, rọi xuống vùng đồng bằng rộng lớn. Khi nó gần chạm đến đỉnh đầu, tiếng vó ngựa dồn dập cũng bắt đầu chậm lại.
Adam kéo dây cương đồng thời kéo mũ áo để che phần lớn gương mặt, ánh mắt nhìn về phía trước. Trước mặt hai anh em, một ngôi làng nhỏ hiện ra giữa lòng thung lũng thấp, nép mình bên những vách đá xám ngắt.
Đó là một ngôi làng khai mỏ, và mọi thứ trong làng đều toát lên vẻ bụi bặm, rắn rỏi. Những căn nhà xây từ gỗ thô, mái dốc nghiêng nghiêng phủ một lớp bụi đá mỏng. Dọc theo con đường chính, những đoạn đường ray hẹp chạy ngoằn ngoèo, dẫn từ sâu trong vách núi ra tới tận làng.
Trên đó, vài chiếc xe mỏ nhỏ nằm im lìm, bánh sắt phủ lớp gỉ sét lấm lem. Lừa kéo chở gỗ và bao tải than lững thững bước qua, lông dính bùn, mắt mỏi mệt như chính dân làng.
Tiếng búa gõ vào đá, tiếng kim loại va vào nhau từ xa vọng lại, âm thanh thường nhật của những người thợ mỏ vẫn miệt mài trong lòng đất. Không khí nơi đây nặng mùi bụi khoáng, mồ hôi và sự chịu đựng.
Adam và Ametit dừng ngựa ngay bên ngoài cổng làng, cả hai lặng nhìn khung cảnh trước mắt. Không ồn ào, không hoan nghênh, chỉ có tiếng va đập và tiếng thở của đất đá.
Adam từ từ tiến vào và bắt gặp một người có mái tóc và bộ râu dê màu nâu cũng đôi mắt đen bước đến chỗ cậu. Adam hơi cảnh giác khi ông ta tiến lại gần, vô thức siết chặt dây cương.
Người đàn ông có vẻ đang ở tuổi trung niên, ông ta dừng lại một khoảng trước khi vẫy tay chào với một nụ cười niềm nở.
“Chào. Hai người là ai và từ đâu đến.”
Adam giữ vẻ điềm tĩnh, ánh mắt không rời người đàn ông. Cậu cúi nhẹ đầu, giọng nói bị bóp lại đôi chút bởi lớp khăn che mặt.
“Tôi tên là Mike, còn đây là em gái tôi, Mika. Chúng tôi là những du hành giả trẻ, đang trong chuyến phiêu lưu.”
Người đàn ông liếc nhìn Ametit một thoáng, rồi ngẩng lên nhìn Adam lần nữa. Ánh mắt ông ẩn chứa chút nghi hoặc, nhưng không có vẻ muốn truy xét.
Dù câu chuyện nghe có phần thiếu thuyết phục, ông chỉ nhún vai nhẹ, như thể đã quá quen với việc người lạ đến làng với đủ lý do khác nhau.
“Vậy thì… chào mừng cậu và em gái đến làng Erzmines.” Ông nói, nở một nụ cười xã giao trước khi quay người bước đi.
Người đàn ông ra hiệu cho Adam đi theo. Thấy vậy, cậu nhẹ nhàng giật cương, chậm rãi điều khiển con ngựa bước theo sau ông ta.
Vừa đi, người đàn ông vừa quay đầu lại, giọng đều đều:
“Như cậu thấy đấy, ngôi làng này sống dựa vào khai khoáng. Chúng tôi chủ yếu khai thác than đá và kim loại quý, sau đó luyện thành thỏi để nộp về cho Đế quốc.”
Nói đến đây, giọng ông có phần hứng khởi hơn, xen chút tự hào:
“Làng tôi có truyền thống luyện kim lâu đời, nên chất lượng kim loại ở đây không thua kém bất cứ nơi nào. Chúng tôi biết cách tách tạp chất, kiểm soát lửa, và giữ độ tinh khiết cực cao.”
Nhưng rồi, nét mặt ông dịu xuống, đôi vai hơi trùng lại.
“Dù vậy, làng này cũng chỉ là một chi nhánh nhỏ trong khu phức hợp khai thác lớn hơn, nằm dưới quyền của lãnh địa Bá tước Winter. Quyền hành chẳng đến lượt chúng tôi quyết định điều gì cả.”
Người đàn ông vừa đi vừa giơ tay chỉ về phía những ngọn đồi thấp ở hướng Tây, nơi những vệt xanh xám nhấp nhô nối dài đến tận chân trời.
“Cậu thấy đấy,” ông nói, giọng pha chút mệt mỏi, “ngoài việc nằm sát dãy núi Hebheller, ngôi làng này còn bị những ngọn đồi trải dài vây quanh.”
Ông thở dài, nét mặt hiện rõ sự bất lực.
“Thành ra nơi này gần như tách biệt với thế giới bên ngoài. Phần lớn thời gian, chúng tôi chỉ biết cặm cụi làm việc rồi giao dịch với đám quản lý khu phức hợp. Tin tức hay người lạ đến cũng hiếm hoi lắm.”
Nghe đến đó, Adam cảm thấy an tâm hơn đôi chút. Nếu nơi đây thực sự cô lập như vậy, khả năng tin đồn về cậu lan đến cũng sẽ chậm hơn.
Tuy vậy, cậu vẫn giữ sự thận trọng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc quanh như thể đề phòng những nguy cơ tiềm ẩn.
Người đàn ông đưa Adam đến một chuồng ngựa gần cổng phía Bắc của làng.
Adam dẫn con ngựa đến một ô trống, buộc dây cương cẩn thận rồi nhảy xuống đất, động tác gọn gàng. Sau đó, cậu dịu dàng bế Ametit xuống, để cô bé đứng vững trên nền đất cứng.
Cả hai rời khỏi chuồng, Adam tiện tay kéo cánh cổng gỗ đóng lại sau lưng.
Ngay lúc đó, người đàn ông dẫn theo một thanh niên trẻ tiến về phía họ.
“Mike, đây là George,” ông giới thiệu. “Con trai của chủ chuồng ngựa này, và cũng là một trong những người chăm sóc ngựa giỏi nhất trong làng. Tôi nghĩ cậu sẽ cần cậu ta đấy.”
George có dáng người trung bình nhưng rắn rỏi, với bắp tay săn chắc và những đường gân nổi rõ dưới lớp áo đơn giản cùng cái đầu đinh. Cậu ta nở một nụ cười thân thiện, đưa tay ra trước.
“Chào,” George lên tiếng. “Cậu là một nhà du hành phải không?”
Adam, vẫn giữ giọng nói hơi bị bóp méo do khăn bịt mặt, bắt tay George một cách chắc chắn.
“Phải. Tôi là một nhà du hành. Nhờ cậu chăm sóc con ngựa hộ tôi, cho nó ăn uống đầy đủ và đóng lại móng mới nhé.”
Vừa nói, Adam lấy từ thắt lưng ra một túi tiền nhỏ, đặt thẳng vào tay George.
George chỉ cười khoái chí, túm lấy túi tiền và gật đầu.
“Cứ để đó cho tôi!” cậu ta đáp, giọng đầy nhiệt tình.
Ametit khẽ kéo vạt áo choàng của Adam, rồi nép nhẹ sau lưng anh, chỉ để lộ đôi mắt tím đang dè dặt quan sát mọi thứ.
Adam mỉm cười dịu dàng, cúi người xuống xoa đầu cô bé, như một cách trấn an. Trong khi đó, George đã bận rộn dắt ngựa đi đóng móng, tiếng vó ngựa và tiếng lách cách của dây cương vang lên đều đều.
Người đàn ông đi bên cạnh cười khẽ, ánh mắt nhìn Ametit đầy vẻ dễ chịu.
“Ha ha… Em gái cậu trông khá rụt rè đấy. Được rồi, đi tiếp thôi.”
Ông vừa nói vừa vẫy tay ra hiệu cho Adam.
“À mà này,” ông bổ sung với nụ cười rộng hơn, “tôi chưa tự giới thiệu nhỉ? Tôi tên Knud, trưởng thôn ở đây… mà chắc cậu cũng đoán được rồi, phải không?”
Adam đứng thẳng dậy, gật đầu nhẹ.
“Vâng.”
Không dài dòng, Adam đưa tay ra nắm lấy tay Ametit, dắt cô bé đi theo khi Knud tiếp tục dẫn họ tiến sâu hơn vào làng.
Càng đi sâu vào làng, không khí trở nên nặng mùi hơn, một hỗn hợp giữa bụi than, kim loại nung và khói gỗ cháy âm ỉ. Dưới chân họ, mặt đất sỏi đá lạo xạo, lấm tấm dấu bánh xe mỏ chạy ngang qua như những vết sẹo cũ.
Dọc hai bên đường, dân làng đang bận rộn với đủ loại công việc. Có người đẩy xe mỏ chất đầy quặng, có người khuân gỗ, than, hay thùng nước. Những đứa trẻ ngồi bên hiên nhà, đôi má lấm lem nhưng ánh mắt sáng lên khi thấy người lạ.
Tiếng kim loại va chạm vang vọng từ phía xa, nhịp điệu quen thuộc của búa đập vào đe, và ống thổi lò rèn phì phò nhả khói.
Một vài xưởng rèn mở cửa, bên trong lửa đỏ rực rỡ, thợ rèn to lớn tay trần, mồ hôi túa ra như mưa dưới ánh than hồng.
Khắp nơi là dụng cụ thô ráp nhưng thiết thực như búa, kìm, gọng kẹp, móc treo… tất cả đều có dấu vết mòn vẹt của thời gian và sử dụng thực sự.
Những dây xích móc vào lừa kéo, những đoạn đường ray sắt cũ sắp được thay, và cả tiếng gọi nhau bằng chất giọng vùng núi khàn khàn.
Ametit bám chặt lấy tay Adam, mắt mở to vì tò mò, nhưng vẫn rụt rè. Adam thì vừa quan sát, vừa lắng nghe, ánh mắt không bỏ sót chi tiết nào.
“Sắp đến nhà tôi rồi,” Knud vừa đi vừa ngoái lại nói. “Vào đó chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn. Tôi sẽ mời cậu và em gái trà với ít bánh quy.”
Adam không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ rồi nắm tay Ametit dắt theo, bước chậm rãi phía sau.
Trước mặt họ là một căn nhà gỗ nhỏ, giản dị nhưng chắc chắn. Knud đẩy cửa mở, cánh cửa kêu cọt kẹt nhẹ, rồi quay lại ra hiệu cho hai anh em vào.
Adam khựng lại một chút ngay ngưỡng cửa, bàn tay siết chặt tay Ametit, như thể chuẩn bị phản ứng trước bất cứ điều gì bất thường.
Knud quay lại, bắt gặp ánh mắt đó thì nhíu mày khó hiểu, nhưng không hỏi gì. Ông chỉ nhún vai và bước vào trước.
Chỉ đến lúc đó, Adam mới từ từ bước vào, ánh mắt quét một vòng quanh căn phòng.
Bên trong chỉ là một gian khách đơn giản, một chiếc bàn gỗ dài, vài chiếc ghế đóng từ đá và gỗ thô, một bếp nhỏ đang âm ỉ tỏa hơi ấm. Không có dấu hiệu gì bất thường. Không ai chờ sẵn. Không cái bẫy nào giăng ra.
Adam khẽ thở ra, rồi thoáng cau mày vì chính phản ứng của mình.
“Mình lo lắng thái quá rồi…” cậu tự nhủ, cảm thấy một chút khó chịu với bản thân. “Nơi này thậm chí còn chưa biết gì về lệnh truy nã, lấy đâu ra phục kích… Mình hành xử lộ liễu quá mức.”
Cậu buông tay Ametit, để cô bé ngồi xuống một trong những chiếc ghế, còn bản thân thì vẫn đứng cạnh, mắt liếc qua cửa sổ như một thói quen chưa bỏ được.
Knud đặt vài chiếc tách sứ lên bàn cùng một đĩa bánh quy, rồi vào bếp lấy ít củi và lá khô nhóm lửa. Một lúc sau, ông quay trở lại với một chiếc ấm đất to, bên trong nước đang sôi ùng ục, miệng ấm nhả ra làn hơi mỏng.
Ông cẩn thận bỏ ít trà khô vào, rót nước sôi vào ấm rồi đậy nắp lại, để hương trà ngấm dần.
Một lúc sau, ông rót trà ra ba tách, đẩy nhẹ về phía hai anh em.
Ametit không do dự, nhấc một tách lên uống thử, nhưng chỉ vừa chạm môi đã nhăn mặt, lưỡi rụt lại như bị đốt.
“Đắng quá…” cô bé rên rỉ, đặt tách xuống như thể bị lừa.
Adam nhìn em gái, bật cười khẽ.
“Ha ha… đúng rồi. Bình thường em hay được uống trà pha với mật hoặc đường. Đây là lần đầu em nếm vị thật nhỉ?”
Ametit mím môi, đẩy tách trà sang bên và vớ lấy bánh quy, nhai lấy nhai để như để rửa vị đắng trong miệng đi.
Trong khi đó, Adam nhấc tách trà của mình lên, vén nhẹ lớp khăn trùm mặt để uống.
Knud, lúc ấy đang ngồi đối diện, liếc thấy động tác đó liền nhíu mày.
“Cậu không định bỏ khăn ra à?” ông hỏi, giọng không mang nghi ngờ, chỉ là tò mò. “Uống trà hay trò chuyện như vậy chắc bất tiện lắm.”
Adam đặt tách xuống, mắt vẫn nhìn thẳng vào Knud. Cậu trả lời dứt khoát, giọng không hề dao động.
“Chú không muốn thấy mặt tôi đâu,” cậu nói, chậm rãi nhưng chắc chắn. “Nó đã bị hủy hoại nặng trong một trận chiến. Không ai thích nhìn thứ đó cả, kể cả tôi.”
Knud khựng lại một chút, như thể đang cố cân nhắc điều gì, nhưng rồi chỉ khẽ gật đầu. Ông không hỏi thêm.
Sau vài phút yên lặng, Knud bất ngờ đổi giọng, không còn thân thiện như trước mà có phần nghiêm nghị hơn.
“Được rồi,” ông nói, mắt không rời Adam, “giờ thì… mục đích thật sự của cậu là gì? Tại sao lại chọn đến một nơi hẻo lánh như làng tôi? Cậu có phải là gián điệp của băng đạo tặc nào không?”
Giọng nói không to, nhưng sắc và dứt khoát, đủ để cho thấy ông không nói đùa.
Adam không tỏ ra bất ngờ. Cậu đặt tách trà xuống, bình tĩnh nhìn thẳng vào Knud, giọng đều và chắc như thường lệ.
“Không cần lo,” cậu đáp. “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là một nhà du hành. Và nói thật nhé, nếu tôi là gián điệp, thì việc mang theo một đứa trẻ chẳng phải quá phi lý sao?”
Cậu hơi nghiêng đầu, khẽ nhún vai.
“Dù có là chiêu trò che mắt đi nữa, thì cách hành xử của tôi chẳng phải quá lộ liễu để làm gián điệp sao?”
Knud im lặng một lúc, ánh mắt vẫn dò xét Adam như đang cân đo từng lời. Cuối cùng, ông khẽ gật đầu, giọng dịu xuống.
“Được rồi… Tôi tạm tin cậu. Cậu cũng hiểu đấy, nơi này hẻo lánh, không giàu có nhưng vẫn dễ trở thành mục tiêu của bọn cướp. Người dân phải luôn cảnh giác.”
Adam nhẹ gật đầu đáp lại, giọng không mất đi sự điềm tĩnh:
“Tôi hiểu. Tôi chỉ định nghỉ lại một đến hai ngày, nếu có thể. Tôi cũng muốn mua thêm ít tư trang cho hành trình tiếp theo. Tôi sẽ tuân thủ luật lệ của làng, và nếu cần, chú có thể cử người theo dõi tôi. Tôi không phản đối.”
Knud nhìn cậu thêm vài giây, rồi cuối cùng thở ra, ánh mắt dần dịu lại.
Sau một hồi trao đổi và kiểm tra kỹ càng, Adam cùng Ametit đến khu buôn bán của làng để đổi lấy những vật dụng cần thiết cho hành trình tiếp theo.
Cậu cầm chiếc túi đeo của mình, lật từng ngăn kiểm tra lại một lượt từ gia vị, đồ khô, túi nước, vài dụng cụ nhỏ, mọi thứ đều có đủ. Khi đã chắc chắn không thiếu thứ gì, cậu nắm tay Ametit, quay trở lại căn nhà của trưởng làng.
“Vậy là xong. Mình có thể nghỉ lại đây hai ngày, đúng luật, và mọi thứ đã chuẩn bị đủ,” Adam nghĩ thầm, đôi vai hơi thả lỏng. “Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.”
Nhưng…
Một tiếng kèn vang lên.
Âm thanh quen thuộc và chát chúa xé toạc bầu không khí yên bình, khiến Adam lập tức quay phắt đầu về hướng cổng phía Bắc.
Ở đó, một đoàn lính đang tiến vào làng với giáp phục sáng màu, vó ngựa đều bước, cờ hiệu tung bay.
Không chần chừ một giây, Adam kéo Ametit nép sau một căn nhà gỗ gần đó, ẩn mình trong bóng râm, hơi thở khẽ gấp.
Từ phía xa, cậu thấy Knud bước ra đón đoàn lính, vẻ mặt nghiêm túc nhưng không hề hoảng hốt.
Adam cảm thấy một cơn lạnh lan xuống sống lưng. Trực giác của cậu, thứ mà cậu đã từng phớt lờ, giờ đây gầm lên trong đầu như một lời cảnh báo.
“Chết tiệt… chuyện này không ổn. Liệu mọi thứ có thật sự kết thúc tại đây không?”


0 Bình luận