Sự tĩnh mịch bao trùm cả khu rừng, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp độp trên những tán cây, hòa lẫn với nhịp thở hổn hển, đứt quãng của nhóm học sinh. Không ai nói một lời. Đất ẩm trơn trượt dưới chân họ như muốn giữ chặt lấy những bước chân đang do dự.
“Chúng ta phải đi ngay!” Nhung thúc giục, ánh mắt hoang mang lia nhanh khắp bóng tối đang dần khép lại quanh họ. Dương và Trung lập tức gật đầu, lao về phía Hùng. Nhưng Long bỗng khựng lại.
Một linh cảm sắc lạnh trào lên từ sâu thẳm trong lồng ngực. Như thể thời gian chậm lại, Long quay đầu nhìn về sau.
Và rồi, hắn hiện ra.
Chỉ cách một mét. Một người đàn ông cao lớn, khoác trên mình chiếc áo măng tô đen dài tới gót, bên trong là bộ quân phục đen sắc lạnh, từng nếp gấp cứng đanh như thép thẳng đứng giữa màn mưa. Gương mặt hắn bị che kín bởi một lớp mặt nạ vải trắng, nơi trung tâm là biểu tượng Thái Cực Đồ. Hai cực âm dương xoắn lấy nhau như một xoáy nước bất tận, phát ra một cảm giác vừa hài hòa vừa đe dọa, như thể cái cân giữa sáng và tối đang bị kẻ này thao túng. Đôi mắt hắn, lộ ra qua lớp vải, lạnh lẽo và sắc bén như dao mổ. Ánh nhìn ấy đâm thẳng vào tâm trí Long, không cần một lời cũng đủ khiến cơ thể cậu căng cứng.
Không gian xung quanh lập tức trở nên ngột ngạt, như thể cả khu rừng vừa bị rút sạch không khí. Mọi âm thanh tan biến. Chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập vang vọng trong đầu Long.
“Ta sẽ tiếp quản từ đây.”
Giọng hắn vang lên, trầm khàn và sắc như dao kề cổ.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Long. Cậu không dám nhúc nhích. Trong khoảnh khắc ấy, cậu biết: một giây chần chừ có thể là dấu chấm hết.
Các thành viên còn lại trong nhóm cũng đã nhận ra sự hiện diện của hắn. Ánh mắt họ đanh lại. Không ai cần phải nói điều gì. Một cơn bão đang hình thành.
Long hít sâu, dồn hết can đảm để giữ vững giọng nói.
“Chúng tôi không đến để gây hại cho Hùng. Cậu ấy chỉ đang gặp rối loạn. Chúng tôi muốn đưa cậu ấy đi.”
Đôi mắt sau lớp mặt nạ hơi nheo lại. Một tia ngờ vực lóe lên như lưỡi dao mỏng. Vô Hình Đạo Sư không trả lời ngay. Hắn quan sát Long như thể mổ xẻ từng mạch cảm xúc trên gương mặt cậu.
“Cậu nghĩ mình có thể cứu được Hùng?”
Giọng nói không lớn, nhưng từng từ rơi xuống như đá tảng.
“Cậu biết cậu ấy đã làm gì không? Đã phá vỡ quy tắc, kéo chúng ta vào nguy hiểm.”
Long siết chặt nắm tay. “Cậu ấy không xấu. Chỉ là... không kiểm soát được bản thân. Nếu được giúp đỡ đúng lúc, cậu ấy sẽ trở lại. Chúng tôi tin điều đó.”
Nhung tiến lên, vai hơi run nhưng ánh mắt kiên định.
“Hùng là bạn của chúng tôi. Chúng tôi sẽ không bỏ lại ai.”
Vô Hình Đạo Sư vẫn không động đậy. Không khí bị đè nén đến nghẹt thở. Mưa tiếp tục rơi đều, như thể chính thiên nhiên cũng nín lặng để chờ quyết định.
Cuối cùng, hắn cất lời. Giọng trầm thấp nhưng nhẹ đi một chút.
“Tôi sẽ cho các cậu một cơ hội. Nhưng nếu Hùng gây chuyện, các cậu sẽ là người gánh hậu quả.”
Không cần thêm lời nào, hắn bước sang một bên, nhường đường. Áp lực tức khắc giảm xuống, như một sợi dây vừa được nới lỏng. Trung và Long không chần chừ, nhanh chóng khoác vai Hùng, dìu cậu rời đi.
Nhưng khi Long lướt ngang qua, cậu đột nhiên cảm thấy điều gì đó không đúng.
Vô Hình Đạo Sư nghiêng người sát lại, và thì thầm, bằng một giọng khẽ đến rợn người:
“Đùa thôi.”
Ngay khi từ ấy buông ra, một luồng gió mạnh tạt thẳng vào mặt Long.
Theo bản năng, Long nghiêng đầu sang bên. Và cú đấm xé gió vụt qua sát má cậu, để lại một vệt lạnh buốt như thép chạm vào da.
Long lảo đảo lùi lại, đôi mắt mở to. Trong khi nhóm còn lại đang cố gắng bảo vệ Hùng, Long đã nhanh chóng đứng thẳng và chuẩn bị cho phản ứng tiếp theo. Cảm giác sốc và sự phản bội từ Vô Hình Đạo Sư khiến trái tim cậu đập mạnh, nhưng tinh thần chiến đấu vẫn không bị đánh bại. Hắn, với ánh mắt nham hiểm, sẽ tiếp tục tấn công, và Long phải quyết định ngay lập tức xem liệu có nên chiến đấu hay rút lui.
Cơn giông đổ ập xuống như một bức màn tử thần.
Bầu trời như bị xé rách bởi những tia sét hung tợn, ánh chớp lóe lên giữa biển mưa tăm tối, hắt sáng những thân cây gãy đổ và lớp bùn nhầy nhụa dưới chân. Tiếng sấm dội vang từng chập như búa giáng xuống trời đất, khiến không khí nặng như đặc quánh lại trong lồng ngực.
Long nghiến răng. Không còn thời gian.
“Nhanh lên! Mang Hùng ra khỏi đây ngay!” Cậu gào lên giữa tiếng gió.
Âm thanh gần như bị cuốn phăng, nhưng nhóm Trung, Dương và Nhung đã hiểu. Họ khập khiễng dìu Hùng rời khỏi khu đất trũng, thân người cậu ấy mềm oặt, máu hòa lẫn với nước mưa thành từng vệt đỏ loang. Mỗi bước chân của họ như chìm xuống trong cơn lũ, cả khu rừng như đảo nghiêng.
Long quay lại.
Vô Hình Đạo Sư vẫn ở đó, bất động giữa mưa. Áo măng tô của hắn phất phơ như bóng ma, mặt nạ trắng ngấm nước loang lổ, và phía sau lớp kính đen là hai ánh nhìn đỏ rực như những viên hồng ngọc cháy âm ỉ.
Hắn khẽ cười. Một nụ cười không mang lấy một chút ấm áp.
Long không nói gì. Cậu giơ tay.
Quầng sáng cam bật lên trong lòng bàn tay cậu, xoáy sâu thành một cơn bão nhỏ – nóng, nhanh và giận dữ. Dương Năng bùng phát mạnh mẽ, xé toạc bầu khí lạnh quanh cậu, từng luồng khí xoáy cuộn như sắp nổ tung.
“Đừng động đến bọn tôi nữa.” Giọng Long gầm lên, hòa cùng tiếng sấm chớp.
Ngọn lửa phóng ra khổng lồ, chói rực, mang theo uy lực của một trận cuồng phong. Nó lao tới như thiên thạch giáng xuống mặt đất, để lại một vệt lửa rạch ngang bóng tối.
ẦM!
Mặt đất vỡ tung, cây cối bị xé nát. Ánh lửa cuộn lên thành đám khói dày đặc, nhuộm đỏ cả khu rừng.
Long thở dốc.
Cậu nhìn về phía đám cháy đen đang âm ỉ bốc khói – nơi Vô Hình Đạo Sư vừa đứng.
Không thấy ai cả.
“Xong rồi...” Long thì thầm, mắt vẫn dán vào nhóm bạn đang khuất dần sau rặng cây.
Rồi cậu nghe thấy giọng nói đó.
“Cậu đi đâu thế?”
Lạnh. Mềm. Như một lời thì thầm chui thẳng vào xương sống.
Long quay phắt lại.
Hắn đứng ngay sau lưng cậu. Ướt sũng trong mưa, nhưng hoàn toàn nguyên vẹn. Không một vết thương, không một dấu cháy xém. Gió lại cuốn chiếc măng tô của hắn lên, chậm rãi như khung cảnh trong ác mộng lặp lại.
“Đòn vừa rồi không tệ.” Hắn nói, giọng pha chút thích thú. “Nhưng tiếc là... không dành cho ta.”
Long lùi một bước. Trống rỗng. Rồi lạnh buốt – lạnh từ trong tim.
“Ngươi...”
“Cứu lấy hắn đi.” Vô Hình Đạo Sư tiến thêm một bước, nhẹ nhàng mà như giáng xuống đất. Mặt đất dưới chân hắn rạn nứt từng khe nhỏ. “... nhưng hãy nhớ, mọi sự cứu rỗi đều có giá.”
Trong ánh chớp tiếp theo, Long thấy rõ:
Một phần chiếc mặt nạ của hắn đã cháy xém, để lộ một mảng da nhợt nhạt như sáp. Đôi mắt sau lớp mặt nạ sáng lên rõ ràng, không phải vì đau đớn, mà là... hài lòng.
Nụ cười của hắn cong lên, độc ác, thỏa mãn.
Không phải vì đòn đánh của Long hiệu quả, mà vì nó đã đủ mạnh để khiến hắn quan tâm.
Hắn không né. Không đỡ.
Hắn đứng yên, để trúng đòn.
Đơn giản là muốn thử sức.
Và giờ đây, hắn còn đứng đó như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ lười nhác. Hắn xoay cổ, vươn vai, như thể toàn bộ cú đánh rực lửa kia chỉ là một cái vuốt nhẹ.
Long hiểu ra, không chỉ sức mạnh, mà khí chất của hắn mới là thứ đe dọa thực sự.
Không cần nói to. Không cần phô trương.
Chỉ cần đứng đó là đủ khiến cả cơn bão cũng phải dè chừng.
Long, dù đang lo lắng, không thể ngăn mình khỏi những câu hỏi đang gào thét trong đầu. Tại sao hắn lại mạnh đến vậy? Cảm giác bất an kéo dài như lưỡi dao cùn, nhưng Long buộc phải gạt nó đi. Tình huống trước mắt đòi hỏi sự tỉnh táo tuyệt đối. Hắn không còn đơn thuần là một kẻ thù mà là mảnh ghép của một thế lực mờ ám, sâu rộng hơn bất kỳ điều gì Long từng chạm tới.
"Cậu bản lĩnh đấy. Ta thích điều này."
Giọng hắn vang lên, êm ái, gần như trìu mến, nhưng mang theo âm sắc của sự chế giễu. Không khí dường như nặng nề hơn, đặc quánh lại như sương mù trước cơn bão. Hắn bước thêm một bước, ánh mắt lóe lên vẻ sắc sảo, lạnh lùng, ánh nhìn của một con mèo đang thưởng thức khoảnh khắc con chuột sắp bị nuốt chửng.
"Thế này đi... Ta sẽ đùa với cậu một chút. Cậu thấy sao nếu chúng ta đấu một trận?"
Long giật mình, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tay cậu run lên nhẹ, không phải vì sợ mà vì một sự bất ngờ gần như không thể tin được.
"Chỉ tay không ư?" Long thầm nghĩ. "Một kẻ sở hữu sức mạnh vượt trội như vậy mà lại muốn đấu tay không? Có phải hắn đang đánh giá thấp mình? Hay đây chỉ là một trò chơi, một cách để khiêu khích?"
Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong đầu cuộn lên bao câu hỏi không lời đáp. Đó là cái bẫy? Hay là cơ hội để hiểu hơn về đối thủ? Long cảm nhận luồng điện căng thẳng chạy dọc sống lưng, như thể từng sợi cơ bắp trên người cậu đang sẵn sàng cho một trận chiến không thể đoán trước.
Nhưng cũng có điều gì đó trong ánh mắt Vô Hình Đạo Sư, một vẻ tinh quái, khiến Long vừa sợ vừa bị thu hút. Cuộc chiến này, dù bằng tay không, chắc chắn sẽ không đơn giản.
Ánh chớp giật ngang trời, phản chiếu lên chiếc mặt nạ cháy xém một thứ ánh sáng kỳ dị. Dưới lớp ánh sáng ấy, khuôn mặt bị che khuất của hắn trở nên quyến rũ đến ma quái, đẹp một cách không lành mạnh, hấp dẫn như một cơn ác mộng được mạ vàng.
Hắn ngừng lại. Không phải vì do dự, mà là để cho từng từ vừa rồi thấm sâu vào tâm trí Long, như từng giọt acid rơi vào làn da căng thẳng. Bầu không khí xung quanh rung lên, như thể chính không gian cũng bị hắn thao túng
"Ta sẽ không dùng Dương Năng. Cũng không dùng Hòa Thuật. Chỉ là những cú đấm, cú đá đơn thuần."
Hắn mỉm cười. Một nụ cười lạnh ngắt như mặt hồ mùa đông. Đôi mắt, xuyên qua mặt nạ, vẫn khóa chặt lấy Long như thể đang cân đo linh hồn cậu.
"Còn cậu... ta sẽ để cậu tung hết đòn. Không giới hạn."
Lời đề nghị ấy không phải là một cử chỉ nhã nhặn mà là một nhát dao cắm thẳng vào lòng tự trọng. Long không biết nên thấy giận hay thấy sợ vì trong ánh mắt của Vô Hình Đạo Sư, cậu không phải là đối thủ mà là một món đồ chơi. Một vật thể để tiêu khiển.
Hắn không chỉ tự tin mà còn hiện ra như một thứ cái đẹp đồi bại: tao nhã, thanh lịch, nhưng vặn xoắn theo cách khiến người ta muốn nôn. Cái gọi là lòng nhân từ, trong hắn, đã biến dạng thành sự thách thức, một dạng ác ý được gọt giũa tinh xảo.
Long thấy lạnh sống lưng. Không rõ vì mưa, vì sấm hay vì giọng nói nhẹ tênh của kẻ kia.
"Cậu không sợ chứ?"
Vô Hình Đạo Sư nói tiếp, giọng nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt thì sáng rực như thiêu đốt. Long cảm giác như đang đối mặt với một con quái vật, không phải quái vật gào thét khát máu, mà là loại biết mỉm cười, biết chọn đúng từ, biết vẽ nên nỗi sợ bằng sự duyên dáng đáng nguyền rủa.
Hắn không chỉ muốn đánh bại Long mà còn muốn nghiền cậu xuống tận đáy. Muốn cậu cảm nhận từng phân khối của sự thua thiệt. Muốn biến cậu thành một minh chứng sống động cho sức mạnh áp đảo, tuyệt đối của hắn.
Một lần nữa, Long nghe thấy tiếng mình nuốt khan. Một phần trong cậu muốn quay lưng bỏ chạy, nhưng đôi chân như dính chặt vào mặt đất. Cậu không thể để sự sợ hãi này kiểm soát mình. Không được.
"Nếu ta thắng," hắn nói, lần này giọng trầm hơn, "cậu sẽ phải quy phục ta, làm thú cưng của ta, nghe theo từng lời. Và đám bạn của cậu... chúng sẽ mang Hùng quay lại đây. Cho ta. Sống hay chết, không khác biệt."
Hắn bật cười. Một tràng cười kéo dài, vang vọng như tiếng vọng từ hư không.
"Còn nếu ta thua... Mà thật buồn, chuyện đó không xảy ra được đúng không?"
Không còn thời gian suy nghĩ, Long cảm nhận một luồng sợ hãi tràn ngập từng thớ thịt. Đôi tay cậu run lên, nhưng sự hoảng loạn không thể chiếm lấy lý trí. Cậu tập trung Dương Năng, hít sâu, rồi phóng ra một loạt tia lửa bừng sáng, mỗi tia như mũi tên lửa cuồng nộ lao về phía Vô Hình Đạo Sư.
Tia lửa chói rực, cắt xuyên màn đêm đặc quánh, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng né tránh bằng những động tác uyển chuyển, mềm mại như rắn lượn. Mỗi cú tránh đều tinh tế đến mức dường như là bản năng. Đòn đánh của Long chỉ để lại vệt sáng mờ trên không, chưa một lần chạm vào cơ thể hắn.
"Cố gắng thêm đi," giọng hắn lạnh lùng như dao mổ, cắt qua không khí. "Cậu làm ta thất vọng đấy."
Long không dừng lại. Nhưng phản công nhanh như chớp của Vô Hình Đạo Sư đã bắt đầu. Hắn lao về phía Long với tốc độ chóng mặt, từng cú đấm và đá như búa bổ, vừa mạnh mẽ vừa chính xác đến lạnh người.
Chân Long dậm xuống mặt đất, một làn sóng quyết tâm trào dâng. Cậu vung tay, dựng lên một tấm chắn đá vững chãi nhưng chỉ vừa kịp đứng thì tấm chắn đã rạn nứt, vỡ vụn dưới cú đá đầy uy lực của hắn.
"Phí sức thôi, nhóc!" Hắn cười khanh khách, thân hình như bóng ma chập chờn, tiếp tục lao tới. Các đòn đánh của hắn như cơn bão dữ dội, dồn dập khiến Long chao đảo, thở gấp không kịp.
Mồ hôi nhễ nhại trên trán, Long vất vả né tránh từng đòn. Một cú đấm vung tới, cậu nhanh chân lách sang bên, nhưng chưa kịp thở thì cú đá sau đã hất bật đôi chân, khiến lưng Long va đập mạnh vào tảng đá gần đó.
Chưa kịp nghỉ, hắn lại lao tới, cú đấm nặng nề suýt trúng mặt. Long vội xoay người tránh trong gang tấc, cảm giác đau nhói vẫn lan tỏa khắp cơ thể.
"Chưa xong đâu!" Vô Hình Đạo Sư nhạo báng, tiếng cười vang vọng lạnh lùng giữa màn đêm như hồi chuông báo tử.
Thời gian như ngừng lại, Long biết mình phải tìm ra cách lật ngược tình thế trước khi mọi thứ quá muộn. Mỗi đòn đánh của hắn dù không trúng vẫn đủ khiến Long mất thăng bằng, choáng váng. Từng cú ra đòn mang tính toán tỉ mỉ, như thể hắn đã nắm bắt mọi bước đi của cậu trước cả khi cậu nghĩ đến nó.
Tim Long đập thình thịch như trống trận, từng hơi thở dồn dập đến nghẹt thở. Cơ thể cậu run rẩy, mệt mỏi bao trùm từng cơ bắp sau hàng loạt đòn tấn công dồn dập của Vô Hình Đạo Sư. Những cú đấm, cú đá như những cơn cuồng phong dữ dội quật thẳng lên da thịt, khiến Long gần như không thể giữ vững thế đứng. Trong màn mưa tầm tã, cậu cảm giác mình sắp gục ngã - choáng váng, hoảng loạn lấn át tâm trí.
Vừa né được một cú đánh sắc lẹm, Long chợt vấp phải lớp đất mềm dưới chân. Cảm giác bất thường khiến cậu khựng lại, mắt nhanh như tia chớp quét khắp xung quanh. Đất dưới chân không khô cứng như đá vụn hay sỏi, mà lún nhẹ dưới sức nặng, thoảng mùi ngai ngái của phù sa và hơi nước đọng lâu ngày. Những hạt cát mịn xen lẫn lớp trầm tích đen sẫm, tạo nên một lớp đất mềm ẩm đặc biệt, khác hẳn vùng núi đá cằn cỗi quanh đây.
Trong đầu Long, ký ức về sách vở và kiến thức địa chất bất chợt hiện rõ: vùng đất bồi quanh lòng sông cổ thường chứa nhiều khoáng chất quý - muối natri, kali, magie tập trung trong trầm tích phù sa và đất sét. Đây không phải chỉ là đất bình thường, mà là một "kho nguyên liệu" lý tưởng cho phản ứng hóa học tạo nhiệt. Cậu nhanh tay quét lớp đất mỏng, cảm nhận hơi ẩm và chút nước mặn thấm lên da - dấu hiệu chắc chắn vùng này có đủ thành phần cần thiết để tạo ra phản ứng nhiệt – áp suất cực lớn.
Bất chợt, trong khoảnh khắc tưởng chừng mất phương hướng, hình ảnh các định luật vật lý và hóa học vụt hiện trong đầu Long. Cậu tỉnh táo trở lại, ý tưởng nảy ra mãnh liệt như tia chớp: sử dụng hơi ẩm, nhiệt lượng, oxy và khoáng chất trong đất để tạo ra một "quả bom hơi nước" khổng lồ. Nguyên lý đơn giản mà cực kỳ hiệu quả - nếu Long có thể tạo ra một khoang kín nơi áp suất hơi nước tăng nhanh chóng, kết hợp với phản ứng cháy của khí hydro và oxy được tách ra từ nước, thì sẽ là một vụ nổ áp suất và nhiệt cực mạnh, đủ để khiến đối thủ chao đảo.
Đây chính là cơ hội để xoay chuyển cục diện trận đấu. Thời gian chẳng chờ đợi ai, trận chiến vẫn diễn ra dữ dội, nhưng dấu hiệu nhỏ về lớp đất đặc biệt ấy trở thành ánh sáng trong cơn bão hỗn loạn, giúp Long nhanh chóng xác định được "mỏ nguyên liệu" và tập trung chuẩn bị cho bước tiếp theo - tạo ra một khoang phản ứng kín đáo, nơi áp suất và nhiệt độ tăng vọt, biến đất mềm ẩm thành một "bom áp suất" tự nhiên đầy nguy hiểm.
Long hít sâu, mắt tập trung sắc bén, từng cử động của cơ thể đều toát ra sự chuẩn bị kỹ càng. Cậu bắt đầu tập trung Dương Năng, luồng sức mạnh nóng bỏng lan tỏa trong lòng bàn tay. Những hạt nước li ti trong không khí, cùng giọt mồ hôi đọng trên da, lập tức bị kích thích - nhiệt độ tăng vọt trong tích tắc, khiến nước bốc hơi cực nhanh. Từng lớp hơi nước trắng mờ cuồn cuộn lan tỏa, giãn nở mạnh mẽ đến mức như muốn phá vỡ mọi giới hạn.
Long biết rõ, nếu không gian kín như khoang đất mềm dưới chân hay khe núi được giữ chặt đủ lâu, áp suất hơi nước sẽ tăng lên nhanh chóng, tạo thành một lực nổ cơ học khổng lồ, giống như trái tim nóng bỏng của một động cơ hơi nước khổng lồ sắp bùng nổ. Sức mạnh này không chỉ đơn thuần là nhiệt lượng hay sức ép, mà là một "quả bom áp suất" có thể phá vỡ mọi vật cản, khiến đối thủ mất thăng bằng, thậm chí tổn thương nghiêm trọng nếu đứng trong vùng ảnh hưởng.
Long khẽ mấp máy môi, tự nhủ trong đầu:
"Cường độ áp suất có thể đạt mức hàng trăm, thậm chí hàng nghìn Pascal trên mỗi mét khối. Khi nhiệt độ hơi nước chạm ngưỡng bão hòa, áp suất tăng vọt theo cấp số nhân..."
Cậu không hề sợ hãi trước sự mạo hiểm vì đã tính toán kỹ: "Chỉ cần giữ được khoang kín đủ lâu, điều chỉnh nhiệt độ hợp lý để hơi nước không bốc hơi quá chậm làm áp suất yếu, cũng không quá nhanh khiến mình bị bỏng hoặc bị thương. Đây là trận đấu, là cơ hội duy nhất để tôi xoay chuyển thế cờ."
Khó khăn lớn nhất lúc này là duy trì không gian kín tạm thời giữa cơn mưa và đòn tấn công không ngừng nghỉ của đối thủ. Long phải vừa cảnh giác, vừa điều khiển nhiệt độ Dương Năng chính xác đến từng phần nghìn, tránh để hơi nước bốc hơi không kiểm soát. Mỗi giây trôi qua đều là sự cân bằng mong manh giữa thành công và thất bại - nhưng Long quyết tâm, vì sức mạnh của "quả bom hơi nước" này có thể chính là thứ duy nhất có thể làm Vô Hình Đạo Sư phải chao đảo.
Long tập trung toàn bộ sức mạnh, lòng bàn tay bừng sáng rực rỡ khi cậu bắn ra một xung Dương Năng cực mạnh, sắc bén như tia chớp lao thẳng vào các phân tử nước li ti lơ lửng trong không khí và những giọt mồ hôi trên da. Xung năng lượng ấy đủ để phá vỡ liên kết bền chặt giữa nguyên tử Hydro và Oxy trong phân tử nước, tách chúng ra một cách tức thời - giống như quá trình điện phân nhanh chóng trong điều kiện cực đoan, nơi plasma ion hóa lan tỏa rực rỡ.
Những khí Hydro và Oxy vừa được giải phóng không kịp tan biến đã ngay lập tức phản ứng, gặp nguồn nhiệt sẵn có do Long tạo ra trước đó, bùng lên một ngọn lửa dữ dội, rực sáng giữa không gian ẩm ướt. Ngọn lửa cháy mạnh, lan tỏa áp suất và nhiệt lượng khổng lồ, sẵn sàng biến vùng đất mềm thành một quả bom áp suất chết người.
Tuy nhiên, quá trình này không hề đơn giản: năng lượng cần được dồn nén cực lớn để phá vỡ liên kết hóa học một cách tức thời, đồng thời Long phải khống chế phản ứng cháy sao cho không vượt khỏi tầm kiểm soát, tránh phát nổ đột ngột làm chính bản thân mình bị thương nghiêm trọng. Mỗi giây là sự cân bằng mong manh giữa sức mạnh và hiểm họa.
Vô Hình Đạo Sư đứng cách đó không xa, ánh mắt hắn bỗng chùng lại một khoảnh khắc. Có điều gì đó không ổn, một cảm giác lạ len lỏi trong đầu hắn khi nhìn thấy Long dồn năng lượng theo cách bất thường, không giống những cuộc đấu tay đôi thông thường. Nhưng hắn không để tâm quá nhiều - một nụ cười khiêu khích nở trên môi, ánh mắt sắc lạnh vẫn dõi theo từng chuyển động của Long.
"Hừ, ngươi có gì hay ho đó?" Hắn nói với giọng châm chọc, rồi nhanh chóng lao đến, vờn qua vờn lại như một con thú săn mồi. Những đòn tấn công nhanh nhẹn, liên tục như sóng biển xô vào bờ, nhưng trong lòng vẫn âm thầm cảnh giác. Bởi trong mắt Vô Hình Đạo Sư, sự lạ thường của Long là một dấu hiệu, một lời cảnh báo rằng trận đấu này sẽ không đơn giản như hắn tưởng.
Ánh mắt Long ánh lên một tia sắc lạnh. Trong khi đối thủ vẫn lượn lờ như cơn gió độc ngoài tầm với, cậu đã chìm sâu vào tầng đất dưới chân, nơi ẩn giấu một dạng tài nguyên vô hình với những ai không nhìn bằng con mắt của Hòa Thuật: các khoáng vật giàu magie, kali và thạch anh. Những mảnh vụn lẫn trong phù sa tưởng chừng vô dụng, lại chính là "mạch dẫn tự nhiên" mà Long cần để châm ngòi cho một phản ứng tổng hợp chết người.
Một tiếng xoẹt khô khốc vang lên bên tai, Long nghiêng đầu né kịp một cú chém vô hình xé gió, má suýt bị rạch đến rớm máu. Cậu không được phép chần chừ. Tay phải áp sát mặt đất, truyền vào dòng Dương Năng ổn định, tay trái dựng lên như tấm khiên, hấp thu dư chấn từ đòn đánh đang tới. Cả thân thể cậu gồng lên, một phần để chịu đựng sức ép tấn công, phần còn lại giữ cho luồng năng lượng dưới chân không bị đứt đoạn.
Dưới lớp đất mềm, năng lượng lan ra từng nhánh nhỏ, giống như rễ cây phát sáng trong lòng đất. Magie ổn định luồng điện, kali làm chất xúc tác cho tốc độ phản ứng, còn thạch anh dẫn điện như dây đồng trong mạch kín. Mỗi hạt khoáng vật được kích hoạt dần, tạo nên một mạng lưới phức tạp như mê cung, luân chuyển dòng điện và áp suất từ các phản ứng hóa – nhiệt mà Long đã chuẩn bị từ trước.
Một cú đá vòng bất ngờ từ Vô Hình Đạo Sư bay tới, nhanh và bất định như bóng của ngọn đèn chao đảo. Long đổ người ra sau, lưng gần sát đất, né thoát trong gang tấc. Cậu trượt dài theo quán tính, đôi mắt vẫn khóa chặt vào bề mặt đất ẩm. Không có chỗ cho sự ngắt quãng: chỉ cần một điểm trong mạng lưới đất không khép kín, toàn bộ phản ứng có thể dội ngược lại. Một đòn hồi lưu từ dòng điện áp suất có thể phá nát xương sống của cậu ngay tức khắc.
"Phải khép vòng dẫn điện... phải giữ dòng năng lượng ổn định... không để nó phân tán." Long nghiến răng, đẩy luồng Dương Năng cuối cùng xuống, như đóng chốt cây cung đang căng cứng.
Vô Hình Đạo Sư lúc này khẽ khựng lại. Đôi mắt dưới chiếc khăn trùm ánh lên vẻ nghi hoặc, hắn cảm nhận được có điều gì đó không bình thường. Dù Long đang bị dồn ép, dù mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo, nhưng... có một sự tập trung quá mức trong từng động tác của cậu. Hắn bật cười khẽ, giọng như gió thoảng:
"Ồ? Vẫn chưa ngã à? Đừng nói với ta ngươi đang tính toán gì đó điên rồ dưới lớp bùn đó nhé..."
Nói xong, hắn lại lao đến, thân ảnh mờ đi trong làn mưa như tan vào không khí. Nhưng Long không để tâm đến lời khiêu khích. Cậu đã hoàn tất giai đoạn cuối: toàn bộ mạng dẫn đã khép kín. Chỉ cần một tia kích phát - và toàn bộ áp suất, hơi nước, điện tích và lửa sẽ hội tụ... thành một cú đánh duy nhất.
Tiếng rít của hơi nước nóng vang lên như tiếng gầm của một sinh vật cổ xưa bị đánh thức. Lớp đất dưới chân Long bắt đầu rung lên nhẹ, rồi mạnh dần - từng nhịp như tiếng trống rền vang. Mạng lưới khoáng chất ẩn trong lòng đất đã khép kín, dòng điện và áp suất hội tụ vào tâm điểm. Hơi nước giãn nở đến mức cực hạn, luồng khí nén cuồn cuộn như sắp xé toạc vỏ đất mỏng manh bao quanh.
Giữa lúc ấy, Vô Hình Đạo Sư không hề ngơi nghỉ. Hắn như con quái thú săn mồi, đánh dồn dập vào Long bằng những đòn chém nhanh như chớp, những cú đá xoay vòng nện thẳng vào kẽ hở phòng thủ. Mỗi nhịp thở của Long đều như một lần kéo cò súng tự sát - chỉ cần phân tâm một tích tắc, phản ứng mà cậu đang thao túng sẽ không chỉ giết chết kẻ thù... mà cả chính cậu.
Cơ thể Long gồng lên, lưng cong sát đất khi né một cú quét ngang, rồi lật người tạo thế phản công giả. Một khoảnh khắc ngắn, đủ để cậu ra đòn nhưng cũng đủ để chết nếu không tính toán đúng.
Bằng một động tác dứt khoát, cậu đẩy tay xuống đất, truyền vào một luồng Dương Năng cuối cùng – tia kích phát của toàn bộ phản ứng đã dày công chuẩn bị. Trong tích tắc, các phân tử nước bị phân tách tức thời thành hydro và oxy. Khí hydro bốc lên, chạm vào nguồn nhiệt Long tạo sẵn: một tia lửa nhỏ, sắc bén như mũi tên ánh sáng.
ẦM!!!
Ngay khi cảm nhận được áp suất đang phình lên khủng khiếp quanh mình, Long giật cổ tay trái, Dương Năng xoắn lại thành một “vòng khí” chuyển động xoáy nhanh quanh thân, không phải để chặn mà để bẻ hướng. Không khí quanh cậu cuộn thành những vòng xoáy đồng tâm, với mục đích là làm méo đi đường lan của sóng xung kích. Những luồng khí này sẽ không cản lại mà phân tán năng lượng nổ ra xung quanh, buộc toàn bộ áp lực bùng phát phải “trượt qua” thay vì dội thẳng vào cơ thể cậu.
"Nếu sóng xung kích lan theo gradient áp suất," Long lẩm bẩm, “...thì mình sẽ làm lệch gradient.”
Dương Năng quét qua như gió lùa, cậu dự đoán sẽ kéo khí nóng tỏa ra từ tâm nổ theo hình xoáy, ép chúng phải rẽ hướng và dạt ra ngoài. Không còn là một bức tường ngăn chặn, mà là một đĩa xoay áp lực như hòn đá đập xuống mặt nước rồi bị làn sóng lan tròn nuốt chửng. Sóng nổ, thay vì dồn vào cậu, bị "rút căng" ra như một tấm màng nhựa mỏng căng đều ra bốn phía.
Bề mặt đất dưới chân Long phồng lên như đang thở lần cuối, những mạch nước và khoáng chất ngầm vỡ tung bởi áp suất vượt ngưỡng chịu đựng. Mặt đất không sụp xuống, nó bị đẩy vọt lên từng mảng, như có thứ gì đó trong lòng đất muốn thoát ra khỏi gông cùm của vật lý.
Không khí loãng dần. Nhiệt tích tụ đến mức các phân tử quanh cậu bắt đầu rung lắc, mắt thường cũng thấy được.
Ánh sáng bùng phát không có màu, chỉ là một khoảnh khắc sáng đến tuyệt đối, sáng đến mức những đường nét xung quanh mất đi hình dạng, như thể thế giới bị lột sạch lớp da ngoài. Đất, nước và không khí hợp lại thành một khối năng lượng thô thiển, điên cuồng, vô hình nhưng cảm nhận được rõ rệt khi từng lớp cơ thịt trên người Long bị đẩy ngược lại như muốn tách rời khỏi xương.
Cậu bị hất lùi cả chục mét, nhưng vòng khí xoáy vẫn kịp phát huy tác dụng. Thay vì phải gánh toàn bộ xung lực, Long được “xoáy văng” ra khỏi trung tâm nổ, cơ thể bị trượt đi như viên sỏi trên mặt sông. Cú va chạm còn đó, nhưng nhờ luồng phân tán áp lực, cậu sống sót với vài vết bầm dập, nhưng còn nguyên hình.
Áp suất từ vụ nổ không lan theo kiểu sóng - nó xô, đẩy, đè ép tất cả cùng một lúc. Những cây cổ thụ gần đó không gãy mà bị vặn xoắn, thân cây tróc vỏ, gỗ bên trong xé toạc ra như bị cưỡng bức từ bên trong. Mặt đất không còn là một mặt phẳng - nó bị nhào nặn, chồng lớp như một mảnh giấy thô nhúng vào dòng chảy của dung nham nóng bỏng.
Không khí trở nên đặc quánh. Nhiệt lượng không phát sáng rực rỡ mà hủy hoại im lặng, thiêu rụi mọi thứ trong bán kính hàng chục bước bằng sự bốc hơi khô khốc. Hơi nước lẫn với tro bụi bốc lên tạo thành một khối mây thấp sát mặt đất, đặc sệt, kéo theo một lượng lớn ion lơ lửng mà mắt người có thể thấy được dưới ánh lóe còn sót lại - như hàng triệu hạt sáng lơ lửng trong một thế giới vừa bị xóa tên.
Đường kính vùng trung tâm giờ chỉ còn lại một hố lõm khổng lồ, bề mặt đất cháy đen, có những vết nứt ăn sâu hàng mét. Không một âm thanh nào lập tức vang lên - bởi màng nhĩ đã chết lặng, và không khí xung quanh không còn đủ để truyền âm. Cảm giác về trọng lực cũng biến mất trong vài giây: khi cơ thể bị đẩy đi không phải bằng gió, mà bằng sự khuyết thiếu của nơi từng có không khí.
Long không còn đứng nữa, mà trôi trong cảm giác nghẹt thở, nơi chỉ có bản năng níu giữ ý thức bằng từng đợt vận nội năng cuối cùng để giữ cơ thể khỏi vỡ vụn. Mắt cậu vẫn hướng về nơi phát nổ, nơi mà giờ đây không còn gì ngoài một mảng trắng âm ỉ bốc hơi - như thể chính thời gian cũng bị bóp méo tại điểm đó.
Long nằm nghiêng trên nền đất cháy khét, một bên vai cọ sát vào lớp đá nóng rực đến mức làn da rộp lên từng mảng. Cơ thể cậu vẫn run lên theo từng nhịp co thắt của hệ thần kinh sau vụ nổ, hơi thở ngắt quãng, mạch máu nơi thái dương đập dồn dập như muốn vỡ tung. Nhưng mắt Long thì vẫn mở to, không vì đau đớn, mà vì một cơn bối rối lạnh người đang lặng lẽ trào dâng.
Hơi nước dày đặc bao phủ quanh khu vực tâm nổ, một lớp mù trắng xám, đặc quánh, khiến mọi chuyển động bên trong đều như bị bóp méo, kéo dài chậm lại như một đoạn phim lỗi thời gian. Long không đứng dậy ngay được, tay phải chống trên nền đất rạn vỡ, mắt nheo lại, quan sát sát thương mà chính mình gây ra.
"Hắn đứng... ở khoảng mười mét khi quả bom nổ. Gần sát giới hạn tử vong rồi," Long lẩm bẩm trong ý nghĩ, đầu vẫn còn ong ong.
Cậu bắt đầu tính toán - thói quen không đổi của một người sống nhờ lý trí.
Bán kính từ dưới ba mét? Chết ngay. Không cần bàn. Cú sốc vật lý từ dưới lòng đất đủ xé xác bất kỳ ai chưa kịp định thần được việc gì đang xảy ra.
Nếu là bán kính ba đến năm mét, áp suất từ dưới đất sẽ xé tung cơ thể từ bàn chân lên tận cột sống. Sóng xung kích có thể làm gãy từng đốt sống ngực và xương ức, đặc biệt nếu đang đứng - cú hất dội ngược ấy đủ xé toạc mạch máu và nội tạng, biến xương sườn thành những lưỡi dao nội sinh.
Nhiệt độ vùng tâm nổ vượt 2500 độ. Mồ hôi, máu, thậm chí mô mềm sẽ bốc hơi trước khi kịp cảm thấy đau. Mắt sẽ mù - không vì ánh sáng, mà vì giác mạc bị thiêu rụi từng lớp như lớp sơn bị lột sạch.
Quần áo sẽ cháy thành tro. Da thịt không có thời gian co rút mà đơn giản là bốc hơi theo mạch máu đang sôi lên sùng sục.
5 đến 10 mét? Gãy xương, tụ máu trong phổi, bỏng độ ba - một kẻ không có phòng vệ chủ động sẽ bị vặn gãy như que diêm trong nồi áp suất.
10 mét. Hắn cách tâm nổ không hơn 10 mét.
Long liếc sang vị trí phát nổ - nơi từng là trung tâm của một đòn tấn công mà chính cậu cũng không dám ở gần khi bùng kích. Khung cảnh phủ đầy hơi nước sôi sùng sục, đan xen tro bụi điện hóa đang lơ lửng giữa tầng khí ngột ngạt và mùi ozon tanh tưởi. Không khí đọng lại thành một khối đặc quánh, mỗi lần hít vào như đưa dao rọc qua cuống họng. Tất cả đều méo mó, cháy xám, rực lên màu kim loại nung đỏ dưới ánh phản xạ của bức xạ nhiệt còn vương lại trong không gian.
Cậu biết mình phải tỉnh táo.
Một người bình thường sẽ chết ngay lập tức. Một Hòa Thuật Giả cao cấp mà không có lớp phòng hộ năng lượng thì cũng chỉ còn là khối than cháy sém với đôi mắt tan chảy, máu sủi bọt vì hơi nước xâm nhập vào mạch.
Ánh nhìn Long lặng lẽ đảo về phía đó.
Một bóng mờ cắt ngang lớp sương mù.
Một bước chậm, có trọng lượng.
Hai bước - tiếng đất rạn, nứt.
Ba bước - một hình thể xuất hiện, không phải từ đâu tiến tới, mà như rút thẳng ra khỏi phần không gian bị xé nát bởi vụ nổ.
Nó làm Long như chết lặng.
Chiếc áo măng tô của hắn đã không còn nguyên vẹn - nhưng không tả tơi vì hoảng loạn, mà như thể đã tự rách để thoát khỏi giới hạn vật chất. Lớp vải cháy xém uốn cong từng dải, dính sát vào thân như biểu bì thứ hai - lộ ra dưới lớp đó là làn da cháy nám loang lổ, nhưng không hề lộ ra sự đau đớn nào.
Một bên vai lệch đi, cánh tay trái đong đưa nhẹ như đang mắc sai khớp - nhưng hắn vẫn tiến tới, không khựng lại nửa giây. Cát bụi bốc lên theo từng bước chân hắn, nhưng không phải do gió - mà do áp lực nền đất bị hắn dẫm xuống.
Hắn không run. Không khom lưng. Không thở gấp.
Không một vết nứt nào trong ý chí.
Trong đôi mắt hắn lúc đó, Long thấy... không có sự giận dữ. Không có căm ghét. Không có đắc ý.
Chỉ có một nỗi yên tĩnh đến khủng khiếp, như thể hắn vừa bước ra từ đáy đại dương, nơi mọi tiếng động và cảm xúc đều bị bóp nghẹt dưới áp suất hàng ngàn tấn.
Long gần như không nhấc nổi mí mắt, vẫn cố gắng lắp ghép lại phương trình sát thương.
Cậu nhìn rõ vị trí nổ. Nhìn thấy cách mặt đất xung quanh nứt thành mạng lưới hình mạng nhện. Nhìn thấy dấu chân của hắn vẫn còn hằn ở vùng đỏ nhất của nhiệt tâm.
Mười mét. Không hơn. Không thể hơn.
Ở đó, áp suất đủ để đập nát một khung xương người trong chưa đầy nửa giây.
Ở đó, nhiệt lượng đủ thiêu cả hai lá phổi qua lồng ngực.
Ở đó, một sinh vật sinh học - bất kể cấp độ nào - cũng phải khuỵu xuống, hoặc ít nhất... thở gấp.
Thế mà... hắn vẫn bước.
Khi hắn dừng lại, chỉ cách Long vài bước chân - đất dưới chân cậu bỗng rụng xuống một tấc, như thể áp suất nơi hắn đứng vẫn đang lan truyền.
Hắn cúi đầu, mái tóc rối bời còn vương hơi nước xoã xuống một bên trán, nửa khuôn mặt bị ám khói, và đôi mắt như thấu kính rỗng không.
"Không tệ," giọng hắn cất lên, không quá trầm, nhưng xuyên thẳng qua lòng ngực Long như một sợi chỉ lạnh buốt "Dương Năng điều biến ba tầng, kết hợp nhiệt phản ứng hóa, sóng xung kích... đẹp đấy."
Hắn nghiêng đầu. Một khớp xương nơi cổ tay bật lên.
Nụ cười nhạt như một dấu chấm câu. Không mỉa mai. Không tức giận.
Chỉ là... hắn đã chờ cú nổ ấy.
“Chà…” hắn ngẩng lên, giọng bình thản như thể vừa chứng kiến một màn trình diễn tạm được, “Không tệ với một kẻ còn chưa hoàn thiện hòa thuật chuyển hoá. Nhưng tiếc là, cậu vẫn còn… tính toán sai đầu vào.”
Hắn khẽ lắc cổ tay, khớp xương bật lên một tiếng mờ nhạt.
Rồi mỉm cười.
Không hề có dấu hiệu bị đe dọa.
Không hề có ánh mắt của kẻ vừa thoát chết.
Mà là ánh mắt của một giám khảo… đứng giữa phòng thí nghiệm.
Long, trong khoảnh khắc đó, hiểu một điều không muốn thừa nhận:
Cú nổ đó… là bài kiểm tra.
Và hắn là người ra đề, không phải là người bị dồn ép.
...
Ánh sáng nhợt nhạt từ cửa sổ vạt tường loang lên từng vệt bụi, vẽ nên những hình khối lờ mờ trên sàn gỗ. Long ngồi ngay ngắn, sống lưng còng hẳn lại, thân thể vẫn chưa khỏi nhói buốt từ vết thương đêm qua. Phía trước, dãy bàn trống trải - chỗ ngồi của Hùng, Trung, Nhung và Dương tựa như những tấm bia lạnh lùng đánh dấu sự mất mát. Tiếng lõm bõm giọng giảng đạo sư văng vẳng, nhưng với Long, nó chỉ là âm thanh khuếch đại nỗi trống trải.
Vị Hòa Năng Đạo Sư đứng trên bục giảng, giọng nói đều đều, trôi chảy như thể thế giới không hề bị xáo trộn. Ông nói về Dương Năng và Âm Năng với vẻ điềm tĩnh, kiến thức chuyên sâu, nhưng trong lòng Long, mỗi từ mỗi câu như hàng trăm mũi dao lạnh lùng khoét sâu vào ký ức của cậu, những ký ức hỗn loạn cái đêm chiến đấu vừa qua, vết thương của cậu không chỉ nằm trên thân xác, mà còn rỉ máu trong tâm trí.
"Dương Năng là sức mạnh vật lý thô sơ chảy qua cơ thể, một sức mạnh biểu hiện thành các mô hình hữu hình ảnh hưởng đến thế giới xung quanh chúng ta..." Những từ ngữ ấy văng vẳng trong đầu Long, nhưng cậu không thể nào tập trung vào bài giảng. Hình ảnh của Vô Hình Đạo Sư, với nụ cười nham hiểm, lảng vảng trong tâm trí cậu, và cảm giác bất lực lại trỗi dậy khi nhớ đến những cú đấm tàn nhẫn đã khiến cậu không còn đủ sức đứng vững.
"Ngược lại, Âm Năng đại diện cho tinh thần, bản chất siêu nhiên thấm nhuần cõi trung giới..." Những khái niệm mà ông giảng dạy dường như trở nên xa lạ. Long cảm thấy mình như một kẻ mờ nhạt giữa dòng chảy kiến thức hùng vĩ này. Cậu không chỉ thất bại trong cuộc chiến với Vô Hình Đạo Sư, mà còn thất bại trong việc bảo vệ bạn bè, trong việc giúp Hùng.
"Phép thuật là điệu nhảy giữa hai lượng này..." Giọng nói của Hòa Năng Đạo Sư tiếp tục vang lên, nhưng giờ đây, cậu chỉ còn biết nghe trong sự tê liệt. Mỗi câu chữ của ông như một lời nhắc nhở về những điều cậu chưa thể nắm bắt, những điều cậu không thể thực hiện.
"Cốt lõi của quá trình kỳ diệu này là một khái niệm tương tự như lực điện yếu..." Long không thể nhớ nổi những gì ông nói. Tâm trí cậu trôi dạt đến những cảm xúc hỗn độn, từ lo âu đến hối hận. Cậu nhớ lại ánh mắt của Huy, người bạn đã mất tích, người mà cậu không thể cứu.
"Mỗi cá nhân hòa hợp năng lượng Dương và Âm của mình," ông nói, "họ có thể sử dụng Hòa Thuật định hình nên chính thực tại." Long tự hỏi liệu cậu có đủ sức để làm điều đó, liệu cậu có thể trở thành một phần của sự hòa hợp ấy hay không. "Điều này đạt được thông qua nhiều hoạt động khác nhau..." Ông tiếp tục, nhưng Long không còn nghe thấy. Cậu chìm đắm trong suy nghĩ, hình ảnh của Vô Hình Đạo Sư lại hiện lên trong tâm trí, cùng với nụ cười nham hiểm và những lời thách thức của hắn.
"Cậu thấy sao nếu chúng ta cùng đấu một trận?" Những câu hỏi ấy vẫn vang vọng trong đầu Long, khiến cậu cảm thấy nhỏ bé và yếu đuối.
Trong không khí ảm đạm, các bạn học khác lén nhìn nhau, sự buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt của họ. Mọi người đều cảm nhận được sự hiện diện nặng nề của nỗi buồn trong lớp học. Những ánh mắt tỏ ra lo lắng, nhưng không ai dám nói ra điều gì. Hòa Năng Đạo Sư tiếp tục bài giảng, nhưng dường như sự quan tâm của ông đã bị che lấp bởi những cảm xúc nặng nề trong không khí.
Long ngồi đó, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những cơn gió đang gào thét trong cơn bão. Cảm giác bị bỏ rơi và bất lực bao trùm lấy cậu, như thể không có cách nào thoát khỏi thực tại đau đớn này. Cậu biết rằng mình phải đứng dậy, phải chiến đấu để không chỉ vì bản thân mà còn vì những người bạn của mình. Nhưng giờ đây, mọi thứ chỉ còn lại những vết thương, sự buồn thảm, và một tâm hồn rệu rã.
"Niềm tin văn hóa và tâm linh định hình thêm cho việc thực hành Hòa Thuật..." Từng từ, từng câu của vị Hòa Năng Đạo Sư lại dội về trong lòng Long như những cơn sóng, và cậu chìm trong sự tĩnh lặng u ám của lớp học. Một phần của cậu muốn đứng dậy, phản kháng lại sự giả dối của thực tại này, nhưng cậu chỉ có thể ngồi yên, bất lực và suy tư về những gì đã xảy ra.
Mọi người xung quanh cậu như chìm trong nỗi buồn riêng, và sự im lặng bao trùm lớp học như một tấm chăn nặng nề. Long biết rằng trong lòng mỗi người đều có một nỗi đau, một khao khát và một nỗi thất vọng, nhưng mọi thứ đều bị dồn nén lại, chờ đợi một khoảnh khắc bùng nổ.
Vị Hòa Năng Đạo Sư vẫn tiếp tục giảng, không hay biết rằng lời của ông chỉ còn vang vọng trong một căn phòng đầy những bóng ma, những người trẻ đang đối diện với sự thật tàn nhẫn của chính mình, và của một thế giới mà phép màu không thể dễ dàng đến với họ.


0 Bình luận