T3:29-04-496 STL
Sau một bữa sáng nhẹ nhàng, nhanh chóng bằng bánh mì mềm với mứt trái cây, Tuấn và Tín được hai người phục vụ riêng đưa lên ngọn tháp nằm chính giữa sân thượng tòa nhà trung tâm. Nơi được dùng để thực hiện phép thuật thanh tẩy cho hai cậu lần trước. Dĩ nhiên mục đích chuyến viếng thăm lần này vẫn vậy. Vừa bước vào trong tháp, cả hai đều bất ngờ, bối rối trước một vòng tròn gần hai chục người đã đứng vào vị trí sẵn sàng xung quanh khu vực gọi là thần điện.
Chào hỏi lịch sự khi gặp ai đó là phép tắc chung trong Tháp Trắng, nếu xuất hiện một nhóm phân cấp thì cần chỉ cần thực hiện với những người ở cấp trên. Điển hình là khi gặp nhóm nữ hoàng hay các công nương đi cùng với những phục vụ riêng của mình. Nhưng hiện tại thì cả Tuấn và Tín đều không thể phân biệt được cấp bậc của những người xuất hiện ở đây qua cách ăn mặc. Họ chôn chân ngoài cửa mất vài giây để xác định nên bắt đầu với ai trong gần hai chục con người trước mắt. Tất cả đều đang diện những bộ trang phục thanh lịch, phức tạp và đầy diễm lệ thay vì những trang phục hầu gái đen trắng đơn giản khi phục vụ ai đó.
Ờ, tư thế, tư thế!
Sau một chút lúng túng, Tín sực nhớ ra điều phải làm trước. Cậu bắt chéo hai tay trước ngực và cúi người, Tuấn cũng hành động theo. Tuy nhiên thì cả hai vẫn không biết nên mở lời với ai đầu tiên, đành tìm sự trợ giúp từ người quyền lực nhất nơi này, đại hiền giả Lyra trong nhân dạng thiếu nữ trẻ tuổi giữa nhóm.
"Không cần phải câu lệ như vậy lúc này đâu, tất cả mọi người đều đã sẵn sàng ở vị trí tương ứng rồi. Hai cậu cũng mau về chỗ của mình đi."
Những cô gái khác kế bên cùng gật đầu đồng tình với Lyra để hai cậu bé tiến lên. Tất nhiên vị trí của Tuấn và Tín là ở bên cạnh cái bệ đá giữa điện thờ. Lisa và Velerie, phục riêng của các cậu cũng đứng vào những vị trí thích hợp để khép lại vòng tròn bao quanh thần điện.
"Tất cả đã sẵn sàng rồi chứ?"
"Vâng!"
Lyra tiếp tục điều hành, dàn hợp xướng đáp lại bằng cách đồng loạt vào tư thế thả lỏng mà không cần nói một câu nào. Chỉ có Tuấn và Tín đáp lại.
"Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi."
Lyra cùng hai hầu cận, nữ hoàng và sáu công nương cùng với bảy người phục vụ, Classie cũng có mặt, thêm Lisa và Velerie nữa là tổng cộng tròn hai mươi người. Tất cả đồng loạt đưa tay lên theo nhịp dẫn dắt của Lyra, nghi lễ thanh tẩy dành cho Tuấn và Tín bắt đầu. Những vòng tròn phép thuật phức tạp một lần nữa xuất hiện, thu hút toàn bộ sự tập trung của hai cậu bé.
Thời gian cứ vậy trôi qua mà không một ai ý thức được điều đó, tâm trí họ giờ đây chỉ tập trung vào đúng một thứ duy nhất là vòng tròn hoa lệ trước mắt. Cho đến khi phép thuật kết thúc, nhận thức mới quay trở lại với những đơn vị tham gia nghi lễ. Và phải đến lúc những ký hiệu phát sáng cuối cùng biến mất, Tuấn với Tín mới thoát khỏi trạng thái trống rỗng do sự thanh thản, bình yên trong tâm hồn đột ngột rời đi.
Bầu không khí im lặng trong tháp vẫn tiếp diễn, như thể tiếc nuối những gì vừa kết thúc. Rồi Tuấn bất chợt lên tiếng lôi toàn thể mọi người rời khỏi sự tĩnh lặng kéo dài.
"Mặt tớ có gì à?"
"Ờ, không! Không có gì."
Bị hỏi bất ngờ, Tín giật mình quay đi. Khi mới tỉnh dậy, một con mắt của Tuấn đã chuyển sang màu đỏ. Song không có ai nói cho cậu vấn đề đó, khi vệ sinh cá nhân cũng chẳng có gương để soi nên tự thân cậu không thể biết được điều này. Tín đã dự định kể cho Tuấn về con mắt phải đấy sau khi thanh tẩy xong, nhưng đâu đó giữa chừng nghi lễ, đôi mắt của cậu đã trở lại màu đen vốn có.
"Thật sao?"
Dĩ nhiên là Tuấn không dễ bỏ qua được những hành động kỳ lạ của Tín. Song cậu cũng không chất vấn gì thêm.
"Kết thúc rồi!"
"Đây là phép thuật mạnh nhất mà chị từng thấy cho tới giờ đó."
Florentina là người lên tiếng tiếp theo, Delphinia cũng cất giọng từ bên cạnh và bắt đầu di chuyển, phá vỡ vòng tròn bằng người xung quanh hai cậu bé.
Sheila bắt đầu đứng vung vẩy tay chân tại chỗ, xoay người hết bên này đến bên kia cho đỡ mỏi. Classie thì thả lỏng cơ thể, đưa hai tay qua đầu, đan ngón tay vào nhau và vươn người kéo dãn những bó cơ đang căng cứng vì duy trì một tư thế quá lâu.
"Ha... Trở lại rồi! Ư!"
Sau khi tận hưởng cảm giác dễ chịu, Classie thở một hơi dài cảm thán rồi ngay lập tức trốn ra sau Olifana đang đứng bên cạnh vì ánh mắt nghiêm khắc của Velerie dành cô và Sheila. Cô gái có mái tóc lượn sóng màu nâu sữa cùng một bông hoa trang trí lớn màu trắng, công nương Olifana biết cái nhìn của Velerie lúc này là gì nên đành từ bỏ ý định ban đầu mà giấu hai tay ra sau lưng. Với sự thoải mái mà Classie thể hiện, cô đã định làm theo nhưng kịp dừng lại.
Trong khi những cô gái đang thể hiện một sự thoải mái chưa bao giờ được thực hiện khi có mặt người ngoài, Lyra bỏ qua tất cả một mình tiến lại chỗ Tuấn và Tín.
"Tuấn, cậu cảm thấy như nào rồi."
"Cảm ơn ngài, tôi cảm thấy bình thường trở lại rồi."
"Ừm, vậy thì chúng ta ra ngoài để nghỉ ngơi một chút thôi."
Sau khi xác nhận tình trạng của Tuấn qua con mắt phải đã trở về màu đen vốn có, Lyra đưa yêu cầu cho nhóm phụ nữ lớn tuổi hơn và nhóm các cô gái trẻ.
"Nhờ các cô sắp xếp lại đồ trong tháp và giúp những người ở bên dưới nữa. Mọi người đang rất bận rộn. Nhóm Florentina thì tạm thời cứ ở trên này cùng ta đã, cả Velerie và Classie cũng vậy. Cứ để Lobelia và người có kinh nghiệm hơn thay mặt xử lý đám đông đang tập hợp bên dưới đi."
"Vâng!"
Các nhóm cùng đáp lại rồi di chuyển. Lyra cùng với Tuấn, Tín và sáu cô gái rời đến vọng lâu lớn trong vườn hoa. Sophia, Olifana và Velerie đã tách đoàn để đi chuẩn bị nước cho mọi người.
Vài câu chuyện phiếm thường ngày được đưa ra để thay đổi không khí. Nhưng khi trà được mang lên, tất cả đều dừng lại để bổ sung nước. Chẳng làm gì ngoài đứng dưới phép thuật của người khác như Tuấn với Tín còn cảm thấy khát khô sau từng đấy thời gian mà. Với quãng dừng ngắn ngủi, Tuấn tận dụng cơ hội để xen vào giữa.
"Ngài Lyra, nữ hoàng Florentina... mọi người, tôi xin lỗi vì những gì mình đã gây ra và cảm ơn đã giúp đỡ tôi hết lần này đến lần khác."
Ngoài Lyra vẫn thoải mái thưởng thức tách trà của mình, những cô gái còn lại đều quay ra nhìn nhau khi phản ứng lại lời của Tuấn. Sau hàng loạt trao đổi bằng ánh mắt, cuối cùng họ cũng quyết định để người có địa vị cao nhất trả lời.
"Không cần phải câu lệ như vậy đâu, đấy vốn là nhiệm vụ của chúng ta mà."
"Nhiệm vụ ấy à!"
Tuấn cúi mặt thì thầm, hướng ánh nhìn vào tách trà còn ấm trong tay. Song tâm trạng ấy chẳng tồn tại được bao lâu vì ngồi ngay kế bên, Delphinia đang nghiêng đầu hỏi lại khi nghe được lời thì thầm của Tuấn.
"Phải, là nhiệm vụ. Có vấn đề gì sao?"
"Không, chỉ là tôi có vài điều thắc mắc."
"Hừm, không cần làm vẻ mặt như vậy đâu. Chẳng nhẽ cậu nghĩ ta không thể trả lời những câu hỏi của cậu sao?"
Lyra tự tin khẳng định bản thân có thể giải đáp mọi vấn đề. Điều mà ngay cả những con người lỗi lạc, hiểu biết sâu rộng nhất ở Trái Đất cũng không dám khẳng định. Song lời nói từ một "tiên tộc" đã sống qua bao thời kỳ, chứng kiến những biến động của thế giới, in dấu chân trên dòng chảy của lịch sử vẫn có sức nặng nhất định.
Với sự thúc giục này, Tuấn nhìn quanh một lượt những gương mặt đang ngóng chờ rồi chậm rãi bắt đầu.
"Với hai đứa đột nhiên xuất hiện từ đâu đó, không rõ nguồn gốc, không rõ mục đích và khả năng... Tại sao mọi người lại có thể tin tưởng và giúp đỡ chúng tôi nhiều tới vậy?"
Nếu chỉ là hai đứa trẻ bình thường gặp khó khăn mà ai thấy cũng sẽ giúp thì chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói. Nhưng ngay lần đầu giới thiệu thì Tuấn và Tín đã nói mình từng là người trưởng thành rồi. Không chỉ cung cấp nơi ăn chốn ở miễn phí với chất lượng tốt nhất, bọn họ còn phải liên tục giải quyết những rắc rối, xáo trộn mà hai cậu gây ra. Thậm chí có cả nguy hiểm.
Tất cả đều im lặng tập trung vào Tuấn, ngay cả người bạn ngồi bên cạnh cậu cũng vậy. Trong một khoảnh khắc, chẳng ai biết nên phản ứng thế nào trong tình huống này. Tuấn tiếp tục làm rõ hơn nghi vấn của mình.
"Liệu có ai tự hỏi chúng tôi là người như thế nào, tốt xấu ra sao hay chưa?"
Nếu thực sự nghĩ tới điều đó thì hai cậu có nên được đối xử như hiện tại hay không? Tất nhiên là không, nếu hai cậu là người xấu, ở khoảng cách này rất dễ để gây tổn thương đến những người đứng đầu của cả một liên minh.
Nhẹ đặt tách trà trên tay xuống mặt bàn, Tuấn nhìn xuống đôi bàn tay trống rỗng.
"Tôi đã từng giết người! Đôi tay này đã nhuốm máu nhân loại mà không một chút chần chừ hay đắn đo. Không một chút kháng cự trong suy nghĩ."
"Ngay cả sau khi đã chết và thức tỉnh ở thế giới này, tôi cũng là một thực thể nguy hiểm đối với sự tồn vong của người dân giống như Bóng Đêm Kinh Hoàng. Chỉ cần loại bỏ tôi, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn cho nơi đây."
Những từ ngữ cuối cùng kết thúc để lại sự im lặng lạ thường bao trùm xung quanh. Tất cả dường như đều bất động nhìn Tuấn. Chỉ còn lại những làn gió nhẹ đang đung đưa những lọn tóc, lay động những cánh hoa vải cài trên đầu những người con gái chứng minh được thời gian chưa bị dừng lại.
Sự tự tin trước đó của Lyra đã hoàn toàn biến mất. Không ai có thể ngờ tới câu hỏi của Tuấn trong thời điểm hiện tại cả. Phải mất một hồi lâu, cô mới có thể sắp xếp được suy nghĩ và đưa ra phản hồi của mình.
"Đấy thực sự là một suy nghĩ cực đoan! Đúng là ta đã từng nói cậu giống với Bóng Đêm Kinh Hoàng, nhưng cậu đã thấy thế giới bên ngoài thành phố rồi chứ? Bóng Đêm Kinh Hoàng đã chết cách đây nửa thiên niên kỷ rồi, nhưng sự ăn mòn vẫn chẳng dừng lại."
Ngừng lại một chút để xác nhận biểu cảm của Tuấn và Tín, Lyra tiếp tục.
"Ta không biết quá khứ đã xảy ra điều gì và cũng sẽ không hỏi gì thêm. Nhưng với cảm xúc hiện tại, nếu cậu chết đi và không còn ai kiểm soát lượng ma lực đó thì nhân loại chắc chắn sẽ tuyệt diệt. Vậy nên đừng có nghĩ quẩn mà tự tử đấy.
Còn về việc các cậu có phải người xấu hay không khi đã từng giết người. Thế giới trước đây của các cậu có chiến tranh chứ?"
Tuấn và Tín cùng gật đầu. Chẳng phải có hoặc không, mà "chiến tranh" là thứ đã tồn tại xuyên suốt chiều dài lịch sử từ cổ đại cho tới hiện đại. Ngay cả bây giờ khi hai cậu ngồi đây, ở một nơi nào đó trên Trái Đất có lẽ vẫn đang xung đột và những sinh mạng vẫn đang tiếp tục nằm xuống.
Giữa lằn ranh sinh tử giết hoặc bị giết. Giết để cứu, để bảo vệ, gìn giữ cuộc sống thanh bình, tương lai của con người, của đất nước. Nếu coi đó là tội lỗi thì anh hùng chắc chắn chỉ có thể là mấy con bù nhìn rơm lặng lẽ trên đồng mà thôi. Chiến tranh là tội ác, thế nhưng nó chưa bao giờ ngừng lại như một điều tất yếu của tự nhiên. Và không có cuộc chiến nào là không có lý do.
Chẳng biết hoàn cảnh là gì, Lyra chỉ tiện đưa ra một so sánh về ranh giới đúng sai của một việc làm. Dù nó quá khập khiễng với những gì Tuấn và Tín đã trải qua nhưng dường như hai cậu đã tự chấp nhận hành động của bản thân. Vậy nên Lyra không cần thêm ví dụ để chứng minh nào nữa, cô khẳng định.
"Hơn nữa, ta tin chắc chắn rằng hai cậu sẽ không vô cớ xuống tay với kẻ khác."
"Không chỉ là tin tưởng bình thường mà là chắc chắn luôn sao?"
"Đúng vậy!"
Tín xác nhận lại ý nghĩa trong câu nói của Lyra. Sau khi được khẳng định chắc nịch, cậu tiếp tục.
"Ngài có thể cho chúng tôi biết lý do không?"
Tất cả chín cô gái đều quay sang Lyra chờ đợi câu trả lời. Kể từ khi câu chuyện rẽ ngang bởi Tuấn, họ chẳng còn theo kịp nổi những gì Lyra với cậu trao đổi nên đành ngồi im lắng nghe. Thực tế mà nói, chính các cô đã tin vào Tuấn và Tín không một chút nghi ngờ hay mảy may nghĩ ngợi từ đầu đến giờ. Còn mặc nhiên hai cậu như người thân sống cùng trong Tháp Trắng. Thế giới của những cô gái trẻ trước giờ chỉ có màu trắng, họ biết ngoài kia có màu đen nhưng chưa bao giờ để ý đến sự tồn tại của màu xám. Nếu không có Lyra ở đây, chắc chắn họ sẽ chẳng biết phản ứng ra sao với thắc mắc của Tuấn.
Nhận được sự kỳ vọng to lớn, Lyra khẽ nhấp một ngụm trà, không vội vàng đặt tách xuống mà mân mê vuốt tay dọc theo miệng ly trà. Cô chỉ đang câu kéo thêm chút thời gian để tìm kiếm từ ngữ thích hợp.
"Ừm, nói sao nhỉ... Có lẽ là cảm xúc. Những cảm xúc có thể cảm nhận được trong ma lực và những gì các cậu thể hiện. Một con người với tâm địa độc ác với những suy tính xấu xa trong đầu chẳng thể nào có được những cảm xúc rõ ràng và mạnh mẽ như vậy đâu."
Từ vị trí đối diện Lyra, công nương Kasimira trầm ngâm suy tư. Và với một biểu cảm tự nhiên, cô đưa tay lên má, nghiêng đầu đưa ra kết luận.
"Nói như vậy chẳng phải Bóng Đêm Kinh Hoàng cũng không phải kẻ xấu sao?"
Với những thông tin thu được từ đầu đến giờ, Tuấn được Lyra nhận định giống với Bóng Đêm Kinh Hoàng và cậu ấy không phải người xấu. Theo tính chất bắc cầu, suy ra Bóng Đêm Kinh Hoàng cũng không phải người xấu. Sau câu nói tỉnh queo đấy của Kasimira, Lyra liền ôm đầu gục mặt xuống bàn trước sự chứng kiến của bàn dân thiên hạ trong Tháp Trắng.
"Ơ!"
Nguyên nhân của sự việc đột ngột này có chút giật mình hoảng hốt, Kasimira đã nhận ra bản thân lỡ lời. Cô bối rối, ngượng ngùng tìm kiếm sự giúp đỡ từ mọi người. Nhưng toàn thể những cô gái khác đều ngoảnh mặt vờ như không thấy. Là trung tâm của câu chuyện, Tuấn cũng chỉ có thể cười gượng vì chẳng thể phản biện kết luận trên.
Sau một chút cảm giác bị bỏ rơi, Kasimira bắt được chiếc phao cứu sinh từ Tín. Cậu đã khéo léo kéo câu chuyện sang một chủ đề hoàn toàn khác chỉ bằng câu nói vu vơ ngoài vườn.
"Có vẻ như rất nhiều hoa đã lụi tàn trong vài ngày qua."
Khi cảm xúc ổn định, tâm trạng bình tĩnh trở lại, giờ đây Tín mới để tâm đến những thứ xung quanh. Những bông hoa sặc sỡ trong vườn hôm nay ít hơn hẳn lần trước. Thậm chí có cả những luống hoa đã chẳng còn bông nào.
"À, là do chúng ta thu hoạch hết rồi."
"Thu hoạch hoa?"
Tín hỏi lại, giọng đầy nghi hoặc xen lẫn chút ngạc nhiên. Đúng là có những loài hoa mang đầy công dụng, ẩn chứa nhiều giá trị. Nhưng cậu đã không ngờ tới nơi đây, vị trí cao nhất của một tòa nhà lại để trồng hoa với mục đích đó. Với những con người bị toà nhà này giam cầm nhưng không thiếu thốn bất kỳ thứ gì, Tín đã nghĩ họ trồng hoa chỉ để ngắm mà thôi.
"Phải, dù đẹp đẽ tới đâu rồi cũng nhanh chóng tàn phai. Vậy nên khi mà những bông hoa vẫn còn trong độ đẹp nhất, chúng ta sẽ hái chúng để chiết xuất tinh dầu và màu nhuộm."
Vấn đề nan giải liên quan đến Tuấn cứ thế bị gạt qua, những cô gái cũng quay lại cuộc trò chuyện bình thường.
"Chúng ta luôn có hoa nở mới. Những bông hoa được thu hoạch hôm nay sẽ nhường chỗ cho mầm non vươn lên. Song đôi khi số lượng hoa cũng bị giảm đến mức thưa thớt như vậy."
"Đấy là do không phải tất cả đều là những loài nở quanh năm và có những loài chỉ ra hoa một lần và cần trồng cây mới."
"Nhưng phần lớn các vườn đều là hoa quanh năm như hoa hồng, hoa nhài, campanula hay myrtus không cần trồng mới sau thu hoạch. Còn những loài phải trồng lại thì sẽ được trồng xen lẫn với những loài khác để giảm những quãng trống không có hoa."
Florentina, Sophia, Olifana cùng bổ sung thêm để tiếp tục chủ đề mới này. Vườn hoa nhìn thoáng qua trông có vẻ như sự pha trộn màu sắc và bố trí khá ngẫu nhiên. Nhưng thực chất chúng đã được tính toán hoàn hảo để tối ưu độ phủ của hoa trong cả năm.
"Wow! Có vẻ công việc ở đây chẳng hề đơn giản như tôi nghĩ."
"Cách trồng này sẽ cần sự chăm sóc cực kỳ tỉ mỉ và phải có rất nhiều kiến thức về các loài cây khác nhau mới có thể sắp xếp như vậy."
Tín và Tuấn cùng cảm thán khi biết cách những vườn hoa của Tháp Trắng được tạo ra. Chẳng thể ngờ tới những cô gái có vẻ ngoài thanh tao, đôi tay mịn màng không tì vết với những cử chỉ nhẹ nhàng, tinh tế và luôn toát lên sự kiêu sa, quý phái này lại có thể lao động tay chân tốt đến thế.
"Bất ngờ lắm phải không? Elysium là một thành phố tự cung tự cấp hoàn toàn. Mà nền tảng cho một thành phố như thế này là ngành nông nghiệp. Với tư cách là những người đứng đầu, chúng ta cũng cần có những kiến thức về lĩnh vực này."
"Dù chỉ toàn hoa với cỏ thôi nhưng chúng ta vẫn có thể trồng trọt được đôi chút."
Delphinia và Elise cũng góp thêm tiếng nói. Tuy nhiên Tuấn lại để ý đến hai người vẫn ngồi im ngoan ngoãn từ đầu đến giờ. Với những ấn tượng ban đầu thì điều này đối với Sheila và Classie khá là bất thường. Nguyên nhân có lẽ là do họ đã chọn chỗ ngồi khá tệ, hoặc là không được chọn chỗ mà phải ngồi hai bên Velerie.
"Tôi đã cùng ngài Tuânn, ngài Tiin di chuyển những cái cây mà Sheila trồng giữa sân cỏ." Bắt được ánh nhìn của Tuấn, cô gái hà khắc của Tháp Trắng lên tiếng, song vẫn không quên quan sát nàng tiểu thư bên cạnh. "Hẳn hai người đã có kiến thức về cây trồng khi có thể biết chỗ nào thích hợp cho chúng chỉ dựa vào đặc điểm của lá."
"Nơi chúng tôi sinh ra và lớn lên có rừng có núi nên đấy cũng chỉ là chút hiểu biết tự nhiên thôi. Không thể coi nó như kiến thức nông nghiệp được."
Tuấn đáp lại với giọng điệu đều đều và nghiêm túc giống như Velerie. Sự nghiêm túc đột ngột này tạo nên một áp lực vô hình đè lên những cô gái khác, khiến họ tỏ ra lúng túng.
"Velerie, không cần phải trang nghiêm như vậy lúc này đâu. Cậu còn chưa phát âm đúng tên của hai cậu ấy nữa kìa."
"Mình biết cậu rất tận tâm nhưng đôi khi buông lỏng bản thân để giải phóng đầu óc sẽ dễ dàng làm được những điều mới mẻ hơn đó. Như Sheila giờ cũng có thể phát âm chuẩn tên có dấu giống Florentina rồi đấy."
Cả Sheila với Classie cùng gật đầu nhiệt tình hưởng ứng theo Olifana và Sophia, hai người bằng tuổi Velerie. Vì thế mà đương sự chỉ có thể thở dài lặng lẽ.
"Rồi, quay lại chuyện chính nào! Chúng ta chỉ trồng và chăm sóc những loài cây quen thuộc trong phạm vi trật hẹp này dưới sự hướng dẫn của những tiền bối đi trước. Những loài cây mà Sheila mang từ ngoài vào đều rất đặc biệt và khó chăm sóc nên việc có thể nhận định nhanh chóng như vậy ngay lần đầu thấy thực sự rất tuyệt đó."
Thấy cái phao đang bị trôi đi, Florentina nhanh tay kéo lại chủ đề về cỏ cây hoa lá cành.
"Đúng là trong sách vở thì đã học rất nhiều, nhưng quanh đi quẩn lại thì Tháp Trắng cũng giới hạn có ngần này loại cây thôi."
"Trong khi đó thì những cây lớn ở vườn hỗn hợp đều đã ở đấy từ trước rồi nên thực chất chúng ta chỉ biết trồng một số loài hoa thôi."
Delphinia và Kasimira cũng giúp một tay trong khi đưa mắt hướng tới khu vườn phía xa. Nỗ lực của họ cuối cùng cũng đưa được Lyra trở lại bình thường. Sau khi đã vận dụng tối đa năng lực suy nghĩ của bộ não và lượng kiến thức, thông tin khổng lồ tích lũy theo thời gian để giải quyết mâu thuẫn trong lý luận của mình, Lyra đã từ bỏ.
"À, nhắc tới nông nghiệp thì trước đây trong Tháp có trồng cả rau củ đấy. Thuở ban đầu, chúng ta còn trồng cả lúa mì nữa cơ. Mà nó không thành công lắm nên phải dừng lại sau đúng một năm."
"Ể! Có cả chuyện như vậy sao?"
Với thông tin mới này, Lyra đã thu hút được toàn bộ sự chú ý.
"Thì tòa nhà này được thiết kế để tạo điều kiện sống được lâu nhất có thể mà. Nhưng điều đấy bây giờ không cần thiết nữa nên gần đây chỉ còn trồng mỗi hoa quả thôi."
"Ừm... Hay là chúng ta đưa những loài cây cũ đó vào trồng đi. Lúa mì không được nhưng biết đâu lúa gạo lại phù hợp thì sao?"
Chỉ vừa được buông lỏng một chút, Sheila đã ngay lập tức đưa ra đề xuất cực kỳ táo bạo. Vừa nghe đến tên loại cây mà cô muốn trồng, cả Tuấn và Tín đều thầm kết luận "không thể được" rồi. Không chỉ hai cậu, những người khác nghe xong cũng có cùng suy nghĩ. Sophia cùng Elise phải lựa lý do để phản đối ngay.
"Không được đâu, theo hướng dẫn thì quy trình canh tác các loại lúa rất phức tạp và vất vả. Chúng cũng cần rất nhiều nước, hoàn toàn không phù hợp với nơi như này."
"Nếu chỉ rau củ bình thường thôi thì chắc cũng ổn. Nhưng không còn ai ở đây có kinh nghiệm chăm sóc thực tế nữa rồi."
"Ừm... Chẳng phải gần đây mới hoàn toàn trở thành vườn hoa thôi sao? Hẳn những người như cô Kamalani có thể làm gì đó chứ?"
Classie nghiêng đầu gõ gõ ngón trỏ lên thái dương ra điệu suy nghĩ. Cô nàng theo phe ủng hộ ý tưởng của Sheila và đang cố tìm kiếm người giúp đỡ thực hiện kế hoạch. Thế nhưng những người cô nghĩ có thể giúp lại bị Lyra loại bỏ một cách không thương tiếc.
"Ờ, nếu là Kamalani hay Cosette thì chúng cũng chưa được trồng rau bao giờ đâu. Từ khi Isabella lên làm nữ hoàng thì Tháp Trắng đã bỏ canh tác nông nghiệp rồi."
"Ư! thế thì nó phải cách đây cả trăm năm rồi chứ đâu phải gần nữa, ngài Lyra!"
Tuấn, Tín cùng gật đầu đồng tình. Có vẻ không chỉ có hai cậu, đến cả người đã biết Lyra từ lâu đôi khi cũng không hiểu nổi khái niệm thời gian của cô ấy. Classie còn chưa kịp nghĩ ra phương án nào mới cho ý tưởng của Sheila, ngọn lửa vừa nhen nhóm của cô bị thổi tắt. Nhưng với số củi bắc sẵn, Classie tiếp tục châm lửa lần nữa.
"Mà chúng ta cứ thử nghiệm theo hướng dẫn dần dần là được mà. Cái gì cũng cần có lần đầu tiên đúng không, không ai sinh ra đã có thể làm mọi thứ cả. Theo em được biết, các loại đậu rất quan trọng và dễ trồng, chúng ta hãy bắt đầu với chúng trước."
Vừa lấy lại tư thế, Classie tiếp tục hào hứng lên kế hoạch cho tương lai với sự hưởng ứng của Sheila. Để rồi bị chặn đứng bởi người ngồi ở giữa, Velerie đã chọn ra một loạt các loại rau củ mà cả hai cô nàng đều không thích. Đến mức cả hai phải hét lên để ngăn cái danh sách cây trồng của Velerie tiếp tục dài thêm.
"Vậy thì trước hết chúng ta sẽ trồng ớt chuông, sau đó là cải bó xôi, rồi đến cần tây..."
"A! Không!"
Nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi Velerie khi cô khiến hai nàng thiếu nữ nghịch ngợm của Tháp Trắng hoảng loạn vì chính ý tưởng của bản thân. Bộ ba vẫn đang là trung tâm trong cuộc trò chuyện nên không khó để Tuấn và Tín bắt được khoảnh khắc nụ cười ấy xuất hiện.
Ồ, thì ra cô ấy vẫn có thể cười như vậy! Hình ảnh một Velerie luôn trong chế độ nghiêm túc đối với hai cậu bé đã bị lung lay đôi chút.
Từ đó câu chuyện của hội chị em phụ nữ cứ thế phát triển và mở rộng. Hai chàng trai vẫn đóng vai trò người nghe cần mẫn kiệm lời như thường lệ. Nếu chỉ nói về cỏ cây hoa lá thì các cậu còn có thể tham gia một xíu, chứ chuyện về sở thích với công việc của các cô gái trong môi trường khép kín này thì đành chịu.
Bữa trà trong giờ nghỉ thoải mái và nhộn nhịp khiến Tuấn cảm thấy sự hỗn loạn sớm nay như đã là quá khứ xa xôi, mọi căng thẳng và rắc rối cậu gây đều đã tan biến. Khẽ thở ra một hơi thật dài, cậu để cho sự nhẹ nhõm dần lan tỏa khắp cơ thể. Chỉ là một hành động nhỏ thôi, nhưng vẫn có người nhận ra. Delphinia đột ngột vỗ tay thu hút sự chú ý và cắt ngang câu chuyện đang diễn ra.
"Hây... dừng lại chút nào! Hai chàng trai của chúng ta sắp hóa thành cây xanh rồi."
Cô mỉm cười, hướng ánh mắt sang bên cạnh, nơi Tuấn và Tín đang ngơ ngác vì hành động đột ngột của cô.
"À, xin lỗi! Chúng ta bị cuốn đi xa quá rồi."
Florentina nhanh chóng phản hồi lại lời nhắc của Delphinia, những người khác cuối cùng cũng nhận ra sự im lặng của hai cậu bé. Như bất chợt nhớ ra gì đó, Kasimira ngay lập tức tiếp lời để thay đổi chủ đề.
"Phải rồi! Các cậu có thể kể lại chuyến đi của mình cùng với quân đoàn không? Chắc hẳn mọi người đều đang muốn biết chuyện gì đã xảy ra ngoài đó."
"Đúng vậy, đúng vậy! Tại sao chúng ta lại quên mất điều này chứ. Hồi sáng đã dự định hỏi như vậy rồi mà."
Không có ai phản đối ý tưởng này, Sheila với Classie thậm chí còn rất hào hứng nữa kìa. Lyra vốn đã biết qua những ý chính từ tối hôm trước rồi, song vẫn chưa kịp chia sẻ nó cho bất kỳ ai cả. Những cô gái thực sự đã dự định tìm hiểu về những gì Tuấn và Tín làm khi ở bên ngoài. Nhưng đến khi đối mặt với thắc mắc của Tuấn, tiếp theo là bao nhiêu chủ đề khác cứ thế kéo đến đã khiến dự định này trôi tuột khỏi đầu nhóm thanh nữ.
"Đây! Đây!" Classie giơ hẳn tay lên, nhiệt tình phát biểu. "Hai người đã phải đối mặt với những loại quái vật nào và tiêu diệt chúng ra sao?"
"Đây! Hai người có thấy loài cây loài hoa nào đặc biệt trong các khu rừng rộng lớn đó không?"
Phía bên kia, Sheila cũng không chịu thua mà giơ tay chen vào. Dám cá nếu có một chiếc micro trong tay, cả hai sẽ nhoài người qua bàn để hướng nó tới trước mặt Tuấn, Tín và tung ra hàng loạt các câu hỏi. Không hài lòng về hành động này, Velerie cho mỗi người một cú đánh vào tay cảnh cáo.
Đột nhiên bầu không khí thay đổi 180 độ với bản thân là trung tâm, Tuấn và Tín chỉ biết mỉm cười gượng gạo đáp lại. Trong khi đó, Kasimira lại quay sang để lại cho Tín một lời nhắc.
"Ừm, đợi ta chút nhé!"
Rồi cô nhanh chóng rời khỏi chỗ, chạy ra ngoài vọng lâu, vòng sang bên cạnh và hí húi lấy gì đó ở đấy.
Vọng lâu được xây dựng cao hơn khu vườn bốn bậc thềm để có được tầm nhìn cao và bao quát hơn xung quanh. Bên dưới lớp nền là những khoang rỗng để cất dụng cụ chăm sóc cây cối, đấy là nơi mà Kasimira hướng tới. Chẳng mất bao lâu để cô ấy quay lại với một tập giấy bút khiến hai cậu bé phải ngạc nhiên khi chúng được cất ở nơi như vậy. Sự tò mò của Tuấn và Tín được Florentina giải đáp ngay sau đó.
"Kasimira thích đọc truyện và có tự mình viết một số tiểu thuyết. Vậy nên cứ khi nào đột nhiên nảy ra ý tưởng gì đó, cậu ấy sẽ lập tức ghi lại để không bị quên. Mỗi lần như vậy thì dù đang làm vườn hay đang đứng bếp nấu ăn, Kasimira cũng sẽ bỏ dở mà chạy đi tìm giấy bút. Thế nên cậu ấy cất chúng ở mọi nơi có thể xung quanh Tháp Trắng luôn."
"Công nương Kasimira đúng là một tác giả đầy nhiệt huyết."
Tín nhẹ nhàng nhận xét khi nhìn vào tập tài liệu viết lách được đặt xuống ngay ngắn trước mắt. Cậu nhận ra Kasimira chọn chỗ ngồi bên cạnh mình ngay từ đầu là để phục vụ mục đích này đây. Từ vị trí bên kia của cô, Elise cũng đang nhìn tập giấy và bổ sung thêm.
"Nhưng mà mỗi lần chị ấy bỏ dở công việc, nhất là khi đang nấu nướng thì đều gây rắc rối còn lớn hơn cả Sheila nữa á."
"Được rồi, được rồi mà! Chúng ta tập trung vào chủ đề chính thôi. Xem nào, nên bắt đầu từ đâu đây? Hay là cứ theo trình tự thời gian từ lúc khởi hành đi."
Bỏ qua lời bình phẩm của Elise, Kasimira thúc giục hai cậu bé bắt đầu. Vì nó sẽ là tư liệu tham khảo, chất liệu sáng tác cho một câu truyện nên Tuấn và Tín đã kể lại chi tiết các diễn biến và cách mọi người xử lý vấn đề. Từ vượt qua những con đường mòn quanh co khúc khuỷu, dựng trại và canh gác ban đêm. Đến cách mà các chiến binh phối hợp tiêu diệt những đoàn quái vật.
Với cuộc sống giới hạn trong một không gian cố định, rất khó để những cô gái mường tượng được những loại quái vật dị hình lai tạp. Vậy nên cần phải miêu tả kỹ càng hơn vấn đề này. Cho đến khi Tuấn nói về loại quái vật được hình thành dựa trên loài ếch có tên Goliath, chẳng biết đã hình dung ra những gì mà Delphinia phải ngồi quay mặt ra vườn hoa, bịt tai lại và phớt lờ cậu. Vì thấy Delphinia rùng mình xoa tay khi nghe kể về đám ếch, Tuấn đã khuyến mại thêm cho cô thông tin về loài cóc tổ ong ở Trái Đất và tự hỏi không biết liệu thế giới này có loài vật nào như vậy không.
"Lựa chọn ngồi bên cạnh cậu thực sự là một sai lầm!"
Câu chuyện tiếp tục với những chỉ đạo đúng đắn cùng đôi mắt tinh linh của người đội trưởng, sự phối hợp ăn ý từ để khống chế và tiêu diệt những con quái vật to lớn, những chiến thuật mới được hình thành ngay giữa giao tranh. Rồi khi khó khăn nguy hiểm ập đến, mọi người vẫn giữ vững ý chí chiến đấu và vượt qua thế nào.
"Ừm... Cái gọi là cuồng huyết chiến ý này, nó như thế nào vậy? Thực sự rất khó để hình dung."
"Cuồng huyết chiến ý ấy hả? Nó chính xác là đột phá giới hạn phiên bản không thể kiểm soát, một kỹ thuật cường hóa mạnh dựa vào ý chí và cảm xúc thôi."
Lyra nhanh chóng giải đáp thắc mắc của Kasimira. Với những ánh mắt như vẫn chưa hiểu gì, cô tiếp tục bài giảng của mình cho đám học sinh.
"Như tên gọi thì đột phá giới hạn giúp người ta vượt qua những giới hạn của cơ thể, sử dụng những sức mạnh lớn hơn. Đẩy ý chí và cảm xúc lên đến cực hạn để tạm thời giải phóng nhiều sức mạnh nhất có thể là một con dao hai lưỡi. Nhất là khi dùng tức giận, cảm xúc đem đến sự bùng nổ sức mạnh ngay tức thì. Tới một ngưỡng mà người thực hiện không thể kiểm soát được chính suy nghĩ của mình nữa thì bị gọi là cuồng huyết chiến ý. Cái tên mang đậm tính đe dọa này được quân đoàn đề xuất để đám trẻ người non dạ phải cân nhắc thật kỹ trước khi sử dụng."
"Cân nhắc trước khi sử dụng." Kasimira lẩm nhẩm khi thêm một dòng ghi chú cách biệt ra với nội dung đang ghi trong tờ giấy, rồi tiếp tục hỏi. "Ngài Lyra, chúng tôi chưa bao giờ được học về đột phá giới hạn hay cuồng huyết chiến ý cả. Chỉ có những chiến binh mới học những kỹ thuật này sao?"
"Không hẳn, ngay cả quân đoàn cũng không dạy về đột phá giới hạn vì độ rủi ro của nó. Tuy nhiên cuồng huyết chiến ý thì vẫn được hướng dẫn để có thể đối mặt với những trường hợp vạn nhất. Ngoài quân đoàn ra thì tất cả những nơi khác chỉ sử dụng các kỹ thuật cấp thấp là tập trung và chuyên tâm. Cơ mà cũng không ít người có thể tự ngộ ra được những cấp bậc cao hơn vì tất cả chúng đều chung bản chất mà."
"Wow... Tất cả đều là những điều mới mẻ cả! Ngài Lyra... ?"
"Hử! Có gì thắc mắc sao?"
Sau khi đột ngột nhắc đến tên rồi lại im lặng, Lyra phải hỏi lại Sheila xem cô có có vấn đề gì.
"Không ạ, chỉ là từ khi Tún và Tín đến đây thì Người mới kể một đống truyện mới lạ như này."
"Hừm, có chuyện như vậy sao?"
Trong khi Lyra nghiêng đầu ngơ ngác làm bộ ngây thơ trước sự thật mà Sheila vừa chỉ ra. Toàn bộ những cô gái khác đều có gương mặt đồng tình như muốn hét lên "đương nhiên là vậy rồi".
Ở một mặt trận khác, Tuấn dường như muốn phì cười bởi cách Sheila phát âm tên mình. Điều này cũng khiến Tuấn nhận ra, trong Tháp Trắng chưa từng có ai gọi tên khi nói chuyện với các cậu ngoài Lyra, Florentina, Lisa và Velerie. Trong số đó thì Velerie chưa thể phát âm chính xác tên có dấu. Những người khác dường như đều tránh nhắc tới tên hai cậu, chắc là do họ cũng chưa thể gọi đúng tên được.
Cuộc trò chuyện tiếp tục trở lại trận chiến với ma pháp bị phong ấn. Sau khi kết thúc, Kasimira hướng tới hỏi về những suy nghĩ, cảm nhận và những gì mà Tuấn và Tín tham gia, thứ đã hoàn toàn bị giấu đi bởi công việc chạy quanh nhặt tinh thạch. Song ai cũng có thể nhận ra việc di chuyển giữa một chiến trường hỗn loạn như vậy không phải điều dễ dàng.
May mắn thay, giờ nghỉ ngơi đã hết, bốn người phục vụ mang bữa trưa lên và người phụ trách riêng của Kasimira đã tịch thu xấp tài liệu của cô ấy kèm một lời nhắn "xin đừng kể gì cho cô ấy nữa". Nếu không Kasimira sẽ thực sự vứt bỏ hết mọi hành động cao quý trước mặt Tuấn và Tín mà một tay cầm nĩa ăn một tay viết.
Sự hỗn loạn mà Tuấn gây ra chỉ tạm không được nhắc tới ở chỗ này. Còn những nơi khác toàn bộ dân chúng vẫn đang tất bật giải quyết vấn đề. Khi mà món tráng miệng cuối cùng được xử lý xong, Lyra cùng nhóm thanh nữ cần quay về tầng dưới để tiếp tục công việc. Trong khi nguyên nhân của sự việc sẽ tạm thời ở trên này nhằm tránh mặt một số người, những người mà đích thân đại hiền giả mới xử lý được.
Những lần chủ động lên sân thượng trước, Tuấn với Tín đều mang theo sách vở để nghiên cứu hoặc học một thứ gì đó. Nhưng hôm nay thì không, các cậu đã không nhờ người phục vụ của mình mang chúng lên. Vì thế mà bây giờ cả hai đang chẳng có việc gì để làm. Tưới cây lúc trời mới mưa xong là một công việc vô nghĩa, cả hai đành dạo quanh những khu vườn giết thời gian, tiện xem có làm được gì cho chúng thì làm.
Khác với những khu vườn rực rỡ và sân cỏ ở trung tâm, bên ngoài con đường nối giữa các tháp là một vành đai xanh ngát đầy sức sống. Những giọt nước long lanh còn đọng lại trên lá cây, lấp lánh như những viên ngọc nhỏ dưới ánh mặt trời, tô điểm cho bức tranh thêm sống động. Hương thơm của đất ẩm hòa quyện cùng mùi tươi mát của lá cây ngập tràn không khí, mang lại cảm giác thanh bình và dễ chịu.
"Yên tĩnh thật đấy!"
Trong khi chậm rãi bước dưới những tán cây, Tín đột ngột lên tiếng gợi chuyện. Tuấn dự định đáp lại: "Là do mình mà những người khác giờ đều đang bận rồi, chẳng có ai lên đây đâu." Nhưng rồi suy nghĩ thế nào mà cậu lại đổi ý, trả lời bằng một câu cảm thán ngắn ngủn.
"Đúng là vậy!"
Rồi cậu bất chợt đổi hướng tiến tới bờ lan can bao quanh sân thượng của tòa nhà, hột hàng rào bằng đá trắng chỉ cao ngang bụng người trưởng thành. Ngoài màu sắc đặc trưng, nó không được trang trí gì cầu kỳ, thiết kế cũng đơn giản chỉ là những cột đá tròn nhỏ chống đỡ phần vịn tay phía trên. Chiều cao cũng chẳng được coi là an toàn đối với một nơi có độ cao tương đương tòa nhà 10 tầng ở Trái Đất như này. Liệu chăng tác dụng của nó chỉ là lấy chỗ bám tay hay tựa vào để hóng gió như Tuấn đang làm bây giờ. Đứng sáp vào hàng rào và nhìn xuống, tưởng rằng ta có thể nhìn thấy quang cảnh dưới chân tòa nhà nhưng không phải.
"Ồ, hóa ra bên ngoài vẫn còn một lan can nữa ở dưới thấp."
"Nếu không có thì cậu định nhảy xuống sao?"
Đứng dựa vào dải phân cách giữa mặt đất và bầu trời, Tín quay sang Tuấn hỏi một câu châm biếm nhẹ nhàng. Rõ ràng đấy không phải là một lựa chọn, nhất là sau khi đã gây ra một mớ rắc rối cho mọi người.
"Nếu được thì cũng muốn nhảy xuống lắm, không biết có được đầu thai lần nữa không nhỉ?"
Mỉm cười đáp lại cùng điệu bộ cợt nhả, Tuấn bám tay bật nhảy lên trên hàng rào khiến Tín cũng phải giật mình toan chạy tới. Tuy nhiên Tuấn không thể nào đứng thẳng được trên lan can nhỏ đó vì va phải một bức tường vô hình khá quen thuộc gần đây mang tên lá chắn. Cậu nhanh chóng xoay người đáp trở lại mặt đất để không bị ngã.
"Có vẻ là thành phố này có bốn rào chắn chứ không phải ba."
"Không, cái rào chắn này không dùng cho thành phố mà chỉ để ngăn những đứa như cậu từ bên trong Tháp Trắng thôi."
Tín đáp lại trong khi vươn tay qua lan can, từ từ chạm đến bức tường vô hình và giải phóng một chút ma lực vào nó. Những làn sóng mờ ảo như thả một viên đá nhỏ giữa lòng hồ tĩnh lặng lan ra xung quanh rồi cứ thế biến mất.
"Cùng là lá chắn nhưng lại có nhiều đặc tính và ứng dụng đến vậy."
Cậu đã đi qua ba rào chắn lớn của thành phố và giờ gặp một rào chắn không thể vượt qua ở Tháp Trắng. Chắc chắn chúng đều là ma pháp, nhưng nếu không trực tiếp tiếp xúc thì cả cậu và Tuấn đều không thể cảm nhận được. Có lẽ vì rào chắn đã được kích hoạt và tồn tại ở đó như một lẽ đương nhiên nên cậu chẳng hề lưu tâm đến nó, cũng chẳng thể cảm nhận được sự lưu chuyển hay tồn đọng ma lực ở đây. Khi máu tò mò chạy lên não, Tín liền tạo ra một lá chắn của bản thân và chạm vào, cùng lúc giải phóng ma lực từ hai tay và quan sát những thay đổi ở hai bên.
Thấy vậy, Tuấn cũng tiến lại gần, bứt một nhành lá nhỏ chọc vào lá chắn của Tín. Nó bị cản lại. Tiếp theo, Tuấn thả nhành lá đấy để nó tự do bay theo gió, vượt ra khỏi rào chắn của Tháp Trắng, bay xuống thành phố phía dưới. Rõ ràng mưa gió có thể tự do vượt qua rào chắn đấy mà con người thì không, một giả thuyết được đưa ra để giải thích về những khác biệt.
"Có thể là rào chắn này chỉ chặn những thứ có một lượng hay đặc tính ma lực nào đó thôi."
"Và ma lực hay ma pháp tấn công vào sẽ được phân tải đều ra xung quanh chứ không dùng một điểm để chịu tải."
Tuấn gật đầu đồng tình.
"Có thể ngăn cản tấn công từ phía trước trong khi cho phép đòn tấn công từ phía sau vượt qua. Đây chắc chắn sẽ là lá bài mạnh mẽ trong giao tranh."
"Haha! Nếu nó dễ thực hiện vậy thì giờ chắc chắn đã phổ biến trong quân đoàn rồi. Mà biết đâu nếu được quan sát ma pháp này được thực hiện từ đầu, chúng ta cũng làm được."
Tín cười lớn đáp lại, không phủ nhận tính khả thi khi đưa lá chắn phức tạp này vào chiến đấu. Rồi cậu giải trừ lá chắn được tạo ra để so sánh. Tuấn đã định ngăn Tín lại để thử làm thêm gì đó nhưng không kịp. Cậu ta thở dài, đành phải tự thân phát động một lá chắn.
"Lá chắn bình thường cản trở mọi thứ, vị trí dù không có gì chống đỡ vẫn cố định chắc chắn."
Một lá chắn trong suốt như tấm kính mỏng được đặt nằm ngang, lơ lửng trên mặt đất ngang tầm đầu đối hai chàng trai. Tuấn thử lưu chuyển dòng ma lực để di chuyển tấm kính ấy song lá chắn vẫn hoàn toàn bất động.
"Có lẽ nó tồn tại theo nhận thức về không gian của người dùng. Và khi phát động rồi thì không thay đổi vị trí, không dùng thay khiên tay được."
Nói rồi Tuấn bước lên lá chắn. Cậu đã từng sử dụng lá chắn làm bàn đạp đổi hướng di chuyển đột ngột, nhưng chưa từng thử đứng lên nó. Ma thuật không bị ảnh hưởng, tấm kính lơ lửng không bị trọng lượng cơ thể đè vỡ, cũng chẳng hề xê dịch hay lún xuống. Tuấn quay sang tín cười tinh nghịch.
"Lên ngọn cây chơi không?"
Đâu cần đợi đến khi người bạn mình gợi ý, sau khi thấy thử nghiệm của Tuấn thành công, Tín đã tạo ra những bậc thang vô hình bằng lá chắn và bước lên. Giới hạn hiện tại là duy trì ba ma thuật cùng lúc nên Tín phải liên tục giải trừ và phát động lá chắn mới mỗi bước chân. Men theo rìa sân thượng, cậu vượt lên trên những tán cây xanh rồi đổi hướng bước lui vào trong để tránh rào chắn hình mái vòm của Tháp Trắng, tiếp tục leo lên cao nữa.
Là người nhận ra cách sử dụng này của lá chắn, song Tuấn lại bị bỏ lại phía sau. Cậu làu bàu một chút về việc Tín không đợi cho cậu đi ké cùng mà phải tự mình sử dụng ma thuật của bản thân, một sự lãng phí không cần thiết. Nhưng khi vượt qua những ngọn cây và có được tầm nhìn toàn cảnh xung quanh, cậu chỉ còn im lặng tiến lên.
Duy trì chỗ đứng ở độ cao hơn 30 mét so với mặt sân, vượt qua đỉnh của tòa tháp trung tâm, hai chàng trai lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Một thành phố tập trung trong lòng một thung lũng giữa thiên nhiên hùng vĩ. Cả hai có thể mường tượng ra vị trí và địa hình các khu vực qua tấm bản đồ lớn ở thư viện, nhưng được tận mắt chứng kiến vẫn là một thứ gì đó khác.
Quận Bắc của thành phố, nơi dành cho các quý tộc cùng quận Đông Bắc, nơi tập trung á tinh linh thích sống gần gũi với thiên nhiên là một vùng cao chập chùng không bằng phẳng. Phía sau hai quận này tất nhiên là dãy núi có rừng xanh bao phủ. Nhưng đằng sau nó nữa, cũng là một dãy núi nhưng cao lớn hơn nhiều. Nó như gã khổng lồ đội chiếc nón trắng, đứng sừng sững nhìn xuống những nếp gấp xanh dưới chân, nơi cũng được gọi là một dãy núi.
"Đường kính rào chắn lớn nhất cũng chỉ tới 40 ki-lô-mét. Vậy mà những trập núi có thể nằm gọn trong đấy lại được gọi là dãy núi cùng cấp với anh bạn sau lưng. Dãy Grient phải không?"
Sau khi khớp bản đồ trong trí nhớ và thực địa, Tuấn đưa ra một quan điểm cá nhân. So sánh tương quan với những gì mình biết ở Trái Đất, Tín bổ sung thêm nhận xét về dãy núi tuyết giữa hè ở phía xa kia.
"Ừ! Ngay cả Hoàng Liên Sơn cũng không có tuyết vào mùa đông. Với mức độ này, có khi nó phải ngang tầm dãy Alps hay Himalaya ấy chứ."
Nhìn về hướng đông, lần theo con đường lớn thẳng tắp, tìm đến lối đi mà hai người đã cùng trung đội chiến binh hành quân qua. Nơi đó cũng là một dãy núi với rừng rậm.
"Kia là nơi chúng ta đã đi qua cùng đội của Gary nhỉ? Sau đó là hoạt động sâu trong khu vực đó."
"U oa! Giờ nhìn lại không biết bằng cách nào mà hai đứa có thể theo kịp đoàn người đó trèo đèo vượt núi như vậy."
Dựa vào hướng chỉ tay của Tín, Tuấn xuýt xoa khi nhớ lại chuyến đi hơn ba ngày đó. Rồi xuôi theo con sông chảy dọc đường hành quân xuống phía nam, bắt gặp mảnh rừng thưa mà cả hai đã phải đối mặt với một đàn sói quái gở. Cậu tiếp tục đưa mắt hướng ra xa hơn, tìm kiếm một vài dấu hiệu quen thuộc, nơi mà cậu xuất hiện. Ở gần bên, Tín cũng quay người dồn hết sự chú ý về hướng đông nam.
"Khu vực phía nam này có vẻ bằng phẳng hơn nè. Khu rừng thưa đó, nhìn tổng thể thì nó lạc lõng và thật mất tự nhiên."
"Có thể là rừng trồng. Mà xung quanh đều là núi rừng nhiệt đới mà khu vực bằng phẳng đấy lại chỉ phát triển một đồng cỏ thôi mới kỳ lạ đó."
"Do điều kiện thổ nhưỡng hoặc khu vực này thoát nước kém thì sao." Tín đưa ra giả thuyết, rồi lắc đầu. "Với lại đây là thế giới khác, không phải Trái Đất."
"Ừm, nhưng chắc các quy luật ở Trái Đất vẫn sẽ áp dụng được phần nào thôi."
"Haiz... Mà bỏ qua vấn đề đấy, dường như chẳng thể xác định được nơi chúng ta xuất hiện ở cự ly này nhỉ?"
Biết bạn mình đang tìm gì nhưng Tín vẫn hỏi để xác nhận và chuyển hướng cuộc trò chuyện rời rạc của hai người.
"Đứng từ đây thấy được cả một dãy đồi cao thấp đủ loại, chẳng thể phân biệt được. Với lại chúng cũng khá cao đấy chứ, nếu không thì có thể nhìn thấy biển rồi."
Không đạt được mục đích, cả hai quay tiếp sang hướng tây.
"Vẫn là núi với rừng!"
"Thế cậu mong đợi thứ gì ở đó? Mà xét về độ phủ xanh thì phía đó có vẻ có nhiều đá hơn ở những dãy núi khác."
Sau khi dạo một lượt vòng quanh, Tuấn và Tín thay nhau tạo chiếc ghế ma thuật lơ lửng trên trời rồi cùng ngồi xuống, bắt đầu xem xét những thứ ở gần hơn - thành phố Elysium. Không có gì để làm, hai cậu bắt đầu mổ xẻ kiến trúc và sự hoàn thiện của thành phố này. Với kiến thức của con trai chủ một doanh nghiệp thiết kế và xây dựng cùng đứa con trai chủ doanh nghiệp chuyên về vật liệu, vận tải, Tuấn và Tín tự tìm ra quy tắc phát triển của nơi đây. Rồi còn vạch ra đường hướng tương lai cho thành phố nữa. Trùng hợp thay, cả hai đều đang nhắm tới khu vực đồng cỏ rộng lớn phía đông nam, nơi các cậu xuất hiện dù không hề biết tới Chiến lược phương nam đang được thực hiện.
Xong thành phố, các cậu bắt đầu phân tích chính cái nơi mình đang sống. Từ bên ngoài, rõ ràng nó là tòa nhà lớn nhất, hoành tráng nhất cả vùng nhưng ngoài kích thước và kiến trúc độc đáo ra thì chẳng còn gì quá nổi bật. Nó thiếu đi những thành phần trang trí sống động, đơn sắc và thực dụng một cách góc cạnh. Bảy tòa tháp cùng với những khu vườn khi nhìn bao quát từ trên cao cũng đơn điệu vô cùng.
"Vẻ ngoài quan trọng lắm đấy. Vậy mà trông như kiểu phần nội thất bên trong được phát triển và cải thiện theo năm tháng nhưng bên ngoài bị bỏ quên hoàn toàn ấy."
"Đồng ý với cậu! Hẳn là khi được xây dựng năm trăm năm trước nó đã thế này rồi, và khó có ai lại nghĩ đến việc đập đi xây lại tòa nhà lớn như vầy đâu."
"Ừm, nếu được thì tớ muốn thay đổi cấu trúc ba sân cỏ xen kẽ ba vườn hoa này trước, nhìn từ trên cao cứ như biểu tượng nguy hiểm phóng xạ ấy... Này, kia là Ahri đúng không?"
Đang bàn về khu vườn, Tuấn bất chợt dừng lại khi bắt gặp một bóng dáng nhỏ đang lúi húi bên bụi hoa. Bị câu hỏi của Tuấn kéo đi, Tín cũng chú ý đến cô bé khả nghi phía dưới.
"Ờ, cả Tháp Trắng này chỉ có mỗi Ahri là thú nhân tộc cáo thôi, làm gì còn ai khác đâu."
Đó là cô bé mà hai cậu đã từng gặp và còn cùng nhau trồng cây nữa, một con cáo với mái tóc và cái đuôi vàng óng. Cô bé đang lén lút mang thứ gì đó giấu vào bụi hoa và bắt đầu ngồi đợi.
"Khóm hoa đó... không được thu hoạch mà cố tình để lại phải không? Đấy là vị trí chúng ta gặp Ahri lần trước, có lẽ là vì tổ chim trên mặt đất đó."
Tự hỏi, rồi như tự trả lời, Tuấn thực hiện một lá chắn thấp bên dưới rồi nhảy xuống từ chỗ ngồi, tận dụng trọng lực để mỗi bước nhảy có thể hạ hàng mét độ cao. Nhưng trước khi nhảy được bước tiếp theo thì cậu đã bị Tín túm gáy kéo lại.
"Cậu định vòng ra sau làm gì vậy?"
"Chỉ đi xuống bình thường thôi mà."
"Không không, chắc chắn là không! Để tớ nhắc lại, cô ấy là một ứng cử viên nữ hoàng kế nhiệm, không phải gà con hay vịt con để cậu bắt đâu."
"Tớ biết, tớ không có giống Lan! Mà chính cậu còn cọ má với mấy con gà con mà, khác gì nhau đâu."
"Chắc chắn là khác nhau, với tớ có cọ má như anh em nhà cậu đâu. Hơn nữa lần trước cậu đã định làm gì đó Ahri đấy thôi. Nếu không kịp ngăn chặn thì cậu đã tóm đuôi con bé rồi."
"Gự... Lần này tớ sẽ không thế nữa!"
Không thể chối được những lời buộc tội sắc đáng, Tuấn chỉ có thể phản kháng yếu ớt. Rồi cậu quay đi, tạo một lá chắn mới và tiếp tục nhảy xuống. Để giảm bớt áp lực phải xử lý nhiều ma thuật liên tục cùng lúc, Tuấn và Tín thay nhau tạo ra các lá chắn, một người duy trì thì người kia sẽ tạm nghỉ. Song lúc này, cả hai chỗ để đặt chân đều do Tuấn duy trì, vậy mà vẫn không thấy Tín đáp xuống theo cậu.
Đứng từ trên cao, Tín gọi với xuống người bạn của mình.
"Này!"
"Hử?"
"Đấy không phải cách tận dụng trọng lực tốt đâu."
Để chứng minh, Tín triển khai một lá chắn dài nằm nghiêng. Dùng nó như một máng trượt và thả mình trôi một mạch xuống cả chục mét xong mới tạo một lá chắn mới làm điểm đáp. Cậu quay lại vẫy tay với Tuấn vẫn còn đang ở tít trên cao.
Lập tức tiếp thu phương thức mới, Tuấn cũng tạo ra một mặt phẳng nghiêng để trượt xuống cùng Tín. Nhờ vậy mà tiết kiệm được khối thời gian so với lúc trèo lên.
Khi cả hai còn cách một đoạn tới chỗ cô bé có đôi tai cáo và chiếc đuôi đang ve vẩy. Tín lên tiếng gọi để tránh cô hoảng sợ như lần trước.
"Tiểu thư Ahri, người đang làm gì vậy?"
Tiếng gọi từ tốn với âm lượng chỉ đủ nghe ở khoảng cách vài mét. Thế nhưng vì đang tập trung mà lại nghe thấy chất giọng lạ, cô nàng cáo vẫn giật bắn cả người toan chạy. May mắn là cô đã kịp nhận ra người gọi mình trước khi chui thẳng vào vườn hoa. Phải vuốt ngực, điều hòa lại nhịp thở xong Ahri mới có thể quay lại tư thế bình thường rồi hoảng hốt vội vàng chào hỏi hai chàng trai. Mặc dù đang mặc một bộ quần áo dài trông giống đồ thể dục, Ahri vẫn làm động tác nâng hông váy, nhún một chân phía sau và hơi cúi người.
Ồ, động tác hoàn toàn sai từ đầu đến cuối luôn!
Cả Tuấn và Tín đều có chung một phản ứng với hành động chuẩn mực của giới quý tộc này, nhưng nó chắc chắn không phải cách làm đúng ở Tháp Trắng. Mới chỉ mấy ngày trước, Lisa phải chấn chỉnh lại động tác này của Ahri, song hôm nay không có ai làm vậy, hai chàng trai đều không nói gì. Có lẽ vì bị giật mình và sự vội vàng nên cơ thể cô bé tự hành động theo thói quen từ trước khi tới Tháp Trắng.
"Chúc một ngày tốt lành! Thật vui khi được gặp hai ngài ở đây."
"Chúng tôi cũng vậy, thật vinh hạnh khi được gặp người."
Tiếp theo là một khoảng lặng ba bên cùng đứng nhìn nhau. Rốt cuộc thì cũng không nhịn được trước điệu bộ lúng túng vụng về của cô bé tai cáo, Tín phải quay đi che miệng cười thầm. Khiến Tuấn phải nhanh chóng bắt chuyện để không bị cười lây.
"Người đang một mình làm gì ở đây thế? Có phải tổ chim lần trước đã nở rồi không?"
"À, vâng! Chúng nở rồi nên tôi mang chút đồ ăn đến cho chúng."
Nói rồi Ahri quay lại ngồi quan sát cuộn cỏ khô bên gốc cây. Tuấn và Tín cũng tiến lại, ngó đầu qua vai cô để quan sát. Trong chiếc tổ nhỏ bây giờ đã là ba chú chim non nớt còn chưa mở mắt. Bên cạnh cái tổ là một miếng bánh ngọt nhỏ đặt gọn gàng trên chiếc đĩa sứ trắng tinh. Hẳn đấy là phần tráng miệng trưa nay mà Ahri đã cố tình để lại. Thấy cảnh này, Tuấn và Tín lại quay ra nhìn nhau.
"Ahaha...!"
"Thật là đáng yêu hết mức mà!"
Tín đã bỏ cuộc và cười thành tiếng. Còn Tuấn thì thể hiện sự thích thú nhiệt thành. Câu cảm thán dường như đã tự động trôi khỏi miệng cậu khi chứng kiến một hành động hồn nhiên trong trẻo đến sáng ngời như vậy. Song đương sự hoàn toàn không chú ý, có vẻ cô nghĩ lời khen ngợi đấy là dành cho mấy con vật nhỏ đang vươn cổ lên phản ứng lại tiếng cười kia.
"Tiểu thư Ahri, chim không ăn được bánh đâu."
"Ể!"
Với đôi mắt to tròn mang sắc đỏ trong vắt ngước lên nhìn Tuấn với biểu hiện bất ngờ như muốn hỏi "điều ấy là thật sao?"
"Nếu muốn biết chúng ăn gì, tại sao chúng ta không lại đằng kia quan sát trước khi mang đồ ăn cho chúng? Nếu ngồi ở đây, cha mẹ chúng sẽ sợ không dám về đấy."
Theo hướng chỉ của Tuấn, cả ba thu hồi đĩa bánh đến lấp sau chiếc ghế dài bên khu vườn hỗn hợp gần đó. Ba cặp mắt vừa vặn xếp hàng sau khe hở giữa những thanh chắn của chiếc ghế gỗ, tất cả cùng tập trung quan sát. Hai chàng trai quê hương vùng rừng núi cũng tò mò muốn biết loài chim nào lại làm tổ ở một nơi như thế này.
Chẳng phải đợi lâu, như thể chỉ chờ cho những con người gần tổ rời đi, cả chim bố chim mẹ đều quay về cùng lúc. Một cặp chim với kích thước xấp xỉ một nửa chim bồ câu nhưng thân hình khá tròn trịa đang thận trọng nhảy nhót qua lại, quan sát xung quanh. Cả hai cùng sở hữu màu sắc sặc sỡ như nhau nên phải dựa vào một chút chênh lệch kích cỡ để có thể phân biệt trống mái. Lông trên lưng và đỉnh đầu đều có màu xanh lá cây, một sọc đen từ mắt ra tận sau gáy, má trắng và bụng vàng chanh với vằn đen. Có cái đuôi màu xanh lam nổi bật thì nó lại ngắn choằn. Mỗi con lại mang về một loại mồi khác nhau cho đàn chim non. Chim bố mang theo những sâu, những sên vẫn còn đang ngoe nguẩy trong miệng. Chim mẹ thì mang về một số loài bọ gì đấy.
"Một loài đuôi cụt à! Ở Việt Nam thì chắc là cũng trong sách đỏ rồi ấy."
Vậy là danh tính và loại thức ăn của loài chim đã rõ. Tuấn quay sang thì thầm. Mặc dù không hiểu cậu đang nói về cái gì nhưng đôi tai Ahri vẫn nhướng lên để nghe ngóng.
"Chim đẹp đều bị người ta săn lùng đến mức vậy mà..." Tín đáp lại rồi thở ra một hơi dài. Có những kẻ còn săn cả con người nữa cơ.
Cuối cùng cũng nhận ra chim không ăn bánh, Ahri đành phải xử lý nốt miếng bánh của mình. Cả ba cùng ghé vào trong tháp lấy nước uống và khi bước chân ra ngoài lần nữa, có một hàng người đang chờ đón họ. Một tập hợp các cô gái đủ các lứa tuổi từ nhỏ đến lớn. Tất cả đều mang loại trang phục giống Ahri đang mặc. Hình như họ đang có một tiết học thể dục ở đây.
"A! Biết ngay mà, Ahri đã trốn lên đây từ trước rồi nè."
Cô bé trông trẻ tuổi nhất đám reo lên ngay khi thấy ba người và chạy ngay tới. Cô ấy mang mái tóc dài màu xanh sẫm của màn đêm cùng đôi mắt vàng dịu. Khi đi dắt theo cô bé có mái tóc vàng tươi, óng mượt và đôi mắt bồ câu bên cạnh. Cả hai trông đều nhỏ tuổi hơn Tuấn và Tín hiện tại nhưng lớn hơn Ahri một chút.
"Mọi người đã phải tìm em khắp nơi đấy! Còn hai anh là người mới phải không?"
Cô nàng tóc vàng lên tiếng khiển trách Ahri ngay khi đến gần, rồi quay sang hai chàng trai. Trong khi người kia đứng soi hai cậu từ đầu tới chân. Nhóm còn lại cũng nhanh chóng tiếp cận sau hai người đó.
Với thái độ của hai cô nàng thì có vẻ không cần phải cư xử quá trang trọng, nhưng Tuấn và Tín vẫn bắt chéo tay trước ngực và cúi người chào nhóm lớn tuổi hơn.
"Rất vinh hạnh được gặp mọi người! Tôi là Tín, hiện tại đang sống tại tầng ba của tòa nhà này."
"Còn tôi là Tuấn."
Đáp lại hai cậu, cả nhóm cùng bắt chéo hai tay và nhún chân chào. Hai cô nhóc loi choi lúc đầu cũng bị kéo đứng vào hàng. Rồi họ lần lượt giới thiệu bản thân, bắt đầu từ lớn đến bé.
"Tôi là Freya."
"Tôi là Renne."
Đầu tiên là thiếu nữ tóc vàng chanh và đôi mắt xanh dương đậm. Tiếp theo là một elf với đôi tai dài đặc trưng cùng mái tóc màu xanh lục và đôi mắt màu vàng.
"Tôi là Amelia. Còn đây là Jessamy, cô ấy có chút vấn đề với giọng nói."
Người lên tiếng tiếp theo là Amelia, một thiếu nữ có vẻ đẹp khỏe khoắn năng động với mái tóc màu cam được buộc gọn sau đầu. Cái tên đó Tuấn và Tín đã được nghe kể qua trước đấy, nữ tử nhà Castor. Chỉ cần quan sát qua ngoại hình, những cử động dứt khoát của cô, hai cậu đã có thể hiểu phần nào đây là một cô gái khó có thể ngồi yên một chỗ.
Con gái ngài Albert. Phần gen chiến binh có lẽ cũng trội như gen pháp sư.
Làm thế nào mà cô ấy có thể sống mà bị cầm chân ở một nơi nhỏ bé như này chứ?
Người còn lại chỉ mỉm cười gật đầu khi được chú ý. Một Florentina thu nhỏ với đôi mắt hồng ngọc thay cho đá sapphire. Một vẻ đẹp phù du tĩnh lặng với những cử chỉ uyển chuyển dịu dàng. Sự im lặng còn khiến Jessamy trông giống với một nữ thần hơn cả Florentina.
Kế tiếp là Charlotte, có vẻ bằng hoặc lớn tuổi hơn Tuấn và Tín một chút. Cuối cùng là hai cô bé đã chạy đến đầu tiên. Tóc vàng Roselie, tóc xanh đen Amaryllis. Vậy là toàn bộ số ứng cử viên nữ hoàng đều đã tập hợp ở đây.
"Hôm nay những người lớn đều đang bận rộn nên buổi học đã được chuyển thành một buổi thể dục.
Ừm... Dù sao thì hai cậu cũng là người của Tháp Trắng, có muốn tham gia cùng chúng tôi không?"
Sau khi giới thiệu xong, Freya liền đưa ra lý do của lần tụ tập và mong muốn Tuấn với Tín gia nhập nhóm. Thẳng thắn, chẳng cần phải xem xét xem đối phương là ai dù chỉ mới gặp lần đầu. Cái lúc cô ngập ngừng và nhận định hai cậu cũng cùng sống ở Tháp Trắng như mình, mọi biểu hiện trang nghiêm trước đấy đều không cánh mà bay.
Tuấn khẽ liếc sang Tín, đôi mắt cậu thoáng qua một tia do dự. Tín đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ, nhưng nụ cười trên môi cậu không đủ sức che giấu sự lưỡng lự khỏi người bạn đã cùng lớn lên.
"Vâng, chúng tôi rất vui được tham gia cùng mọi người."
"Thật tuyệt!"
Amaryllis và Roselie cùng reo lên ngay khi có được câu trả lời, như thể vừa tìm thấy một trò chơi mới. Dường như họ đã nghĩ ra gì đấy khi có thêm người đồng trang đồng lứa với mình.
Tất cả cùng di chuyển ra khu vực sân cỏ rộng gần đó. Nơi ánh nắng trải đầy mặt sân, rực rỡ trên những mái tóc đủ loại màu sắc, sáng bừng những gương mặt vui tươi, hồn nhiên của những nàng thiếu nữ. Một nhóm nữ nhân cư xử tự nhiên như thể là bạn tâm giao, người thân trong gia đình với Tuấn và Tín. Song thay vì thấy vui, cảm giác trống rỗng khó tả cứ vậy từ từ lớn lên trong lòng Tuấn qua mỗi bước chân chậm rãi phía sau. Tín lặng lẽ đi bên cạnh, đôi vai cậu khẽ trĩu xuống như thể đang mang theo một gánh nặng vô hình. Sự nhộn nhịp ở đây chỉ khiến cho nỗi trăn trở, mong mỏi được gặp ai đó của hai người ngày một lớn lên.
"Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu khởi động trước, chạy một vòng quanh vườn và tự do chơi bời."
"Vâng!"
Với cương vị là người lớn tuổi nhất, Freya tiếp tục điều hành hoạt động của nhóm. Tất cả cùng đáp lại và thực hiện theo chỉ dẫn. Dù là một thế giới ma pháp nhưng những động tác xoay khớp, giãn cơ để khởi động trước khi tập luyện thể thao hay vận động mạnh chẳng khác ở Trái Đất là mấy. Tập xong thì tất cả cùng chạy từ từ quanh sân thượng của tòa nhà với đội hình bé trước lớn sau. Chỉ với quãng đường vài trăm mét, thủ tục cho buổi học hoàn tất. Tất cả chia làm hai nhóm và bắt đầu những trò chơi thường lệ của mình.
Nhóm thiếu nữ có một quả cầu mây. Với chiếc vợt gỗ giống vợt bóng bàn, đội Freya - Jessamy cùng Renne - Amelia đang cố gắng đưa quả bóng đan bằng sợi cây tự nhiên sang phần sân đối phương. Để bóng không đi quá xa và lệch mục tiêu, những động tác phải nhẹ nhàng, uyển chuyển mà vẫn chuẩn xác. Quả bóng thì to trong khi cái vợt lại nhỏ dễ khiến đường bóng đi lệch quỹ đạo mong muốn.
Còn lại là nhóm trẻ con với hai thành viên mới. Trò chơi đầu tiên của họ là đuổi bắt.
"Tất cả chúng ta sẽ cùng nhau bắt giữ Ahri, bằng bất kỳ cách nào, nhưng không được dùng ma pháp. Được rồi, sẵn sàng chưa Ahri?"
Roselie giải thích ngắn gọn luật chơi và quay sang cô nàng cáo. Ahri gật đầu đáp lại. Và thế là Roselie cùng Amaryllis ngay lập tức lao vồ tới. Thế nhưng, với một chuỗi động tác linh hoạt, Ahri né hết cả hai và quay lưng chạy đi với một tốc độ đáng kinh ngạc. Trước khi chạy sang vườn cây xanh phía ngoài, cô còn dừng bước ngoái nhìn xem đối thủ của mình đâu rồi.
"Ờ... Thường thì trò này chỉ có một người truy đuổi để tránh tổ chức bao vây, chặn đầu. Tại sao ở đây lại là tất cả đuổi theo một mình Ahri vậy?"
"Đây là thử thách để xác định xem ai sẽ được sở hữu cái đuôi của Ahri trong hôm nay. Không phải một trò chơi thông thường."
Vẫn còn quan sát và chưa hành động, Charlotte trả lời cho thắc mắc của Tín.
"Vậy à, thế thì có động lực tham gia rồi!"
"Khoan, cậu định làm gì con gái nhà người ta vậy? Đừng có nói kiểu khó hiểu đấy!"
"Ư, ý tớ là chỉ cần chạm vào hay vuốt ve đuôi của em ấy thôi."
Phát biểu ngay sau lời giải thích của Charlotte, câu ấy nghe như thể động lực của Tuấn là độc chiếm cái đuôi của bé cáo vàng kia để muốn làm gì thì làm vậy. Vừa tỏ ra hào hứng với bộ môn bắt cáo và chuẩn bị sẵn sàng, cậu đã bị Tín kéo lại chất vấn về cách mà cậu dùng từ và phải đính chính lại. Mặc dù hai người đã nhỏ giọng vì những gì họ nói thực sự chẳng hay ho gì đối với một cô gái. Nhưng Charlotte đã nghe không sót một từ nào, cô ấy vẫn đang chú ý đến hai cậu mà. Charlotte mỉm cười khúc khích trước chuỗi biểu cảm và hành động của hai người đó. Bởi mục đích của họ cũng giống như cô nên cảm giác có đôi chút gần gũi hơn dù mới chỉ gặp lần đầu.
"Mà Ahri nhanh thật đấy, thoáng cái đã mất hút trong vườn rồi."
Nhận ra tình hình, Tuấn lảng sang vấn đề khác để lấp liếm đoạn trao đổi nhỏ của mình. Ba người giờ chỉ còn có thể xác định được hướng mà bé cáo đã chạy dựa vào hai con thú săn mồi phía sau.
"Cả sân này rất rộng, nếu không đuổi theo ngay bây giờ thì sẽ không thể bắt kịp đâu. Nhanh lên nào Tín, tiểu thư Charlotte!"
Cậu thúc giục hành động rồi chủ động chạy đi theo Amaryllis với Roselie.
Ahri vẫn đang luồn lách qua những dãy hoa, chạy lắt léo trong vườn cây. Thú nhân tộc bình thường sở hữu năng lực thể chất tốt hơn tộc khác, còn với Ahri thì ngoài tài năng về ma pháp, cô bé có phản xạ và tốc độ vượt xa ngưỡng bình thường. Vì thế mà áp sát, chặn đầu hay bao vây cô bé gần như không có tác dụng. Khi mới nghĩ ra trò này, bộ ba Charlotte, Amaryllis và Roselie vẫn thường thay nhau liên tục bám theo Ahri cho đến khi cô mệt. Song giờ nó không có nhiều tác dụng như hồi đó nữa. Mỗi lần bỏ xa hai cô bé đang cố gắng để dồn mình vào góc, nàng cáo lại dừng chân nghỉ lấy sức.
Với sự bổ sung lực lượng gồm hai chàng trai, ba cô gái đang rất tự tin hôm nay sẽ bắt được Ahri. Và đúng là với sự khác biệt về thể chất giữa nam và nữ, lại còn lớn hơn hai tuổi nữa, Tuấn và Tín đã dần bắt kịp bé cáo lông vàng. Chạy từ vườn ngoài ra sân cỏ, không có vật cản nào để Ahri tận dụng, Tuấn bứt tốc tiếp cận từ phía sau. Trong khoảnh khắc tưởng chừng như đã sắp chạm được vào đối phương, Ahri bất ngờ đổi hướng ngoặt hẳn sang bên. Bị quán tính đưa đi, Tuấn ngay lập tức phát động lá chắn trước mặt, dùng nó làm điểm tựa thay đổi hướng chạy. Xong xuôi rồi cậu mới nhận ra phản xạ cấp tốc trước khi não kịp xử lý của mình đã phạm luật, đành phải bỏ cuộc.
"Anh sử dụng ma thuật rồi!"
Từ bên rìa của vườn hoa, Ahri ngoái lại mỉm cười với Tuấn rồi lập tức chui vào trong trước khi Tín đuổi kịp. Giữa những hàng hoa hồng cao đến ngang đầu, chỉ cần hơi cúi xuống thôi, bé cáo đã biến mất trước tầm mắt của người quan sát. Song không nhờ vậy mà cô có thể cắt đuôi Tín dễ dàng. Chỉ vì dừng chân một chút thôi, Ahri đã để cho cậu đến quá gần.
Dựa vào sự chỉ điểm của Tín, vừa chui ra khỏi vườn hồng Ahri đã phải đối mặt với vòng vây của ba cô gái. Và rồi nhanh chóng bị Roselie tóm gọn.
"Yay! Tối nay Ahri sẽ ngủ cùng tớ."
Bước ra từ vườn hoa, thứ mà Tín thấy được là một Ahri đang bị Roselie ôm trong lòng, bị Amaryllis vuốt đuôi và Charlotte rờ tai. Biểu cảm hoàn toàn thoải mái và thư giãn, con cáo duy nhất của Tháp Trắng đã quá quen với những hành động này rồi.
Nếu Ahri không muốn bị bắt, chắc chắn khó có ai có thể đuổi kịp em ấy.
Cả nhóm quay về sân cỏ bên kia vườn hoa để tập hợp cùng với Tuấn. Nhưng cậu ấy không còn ở đó nữa. Vì rời cuộc chơi giữa chừng và bị bỏ lại, Amelia đã tiếp cận rồi bất ngờ thách cậu chạy đua cùng mình. Thế là giờ họ đang ở chặng đua một vòng quanh sân này đây.
Tất nhiên khác biệt của giới tính không thể lấp đầy khoảng cách về tuổi tác ở đây, khi mà Amelia đã mười năm, hơn Tuấn tận bảy tuổi. Tuấn chỉ chấp nhận đua vì cậu cần làm gì đó để bớt phải suy nghĩ. Thế nhưng nếu tiếp tục chạy thêm một vòng nữa thì chắc chắn cậu sẽ thắng. Dù chỉ có vài trăm mét đường đua, Amelia đã chạy hết sức ngay từ đầu mà chẳng có chiến lược gì và kiệt sức ngay trước khi về đến đích.
Có ít người, lại toàn nữ nên những trò chơi mà nhóm ứng cử viên biết cũng khá là hạn chế. Cho đến khi Amelia lấy lại sức, Tuấn với Tín bắt đầu dạy và tổ chức thêm vài trò mới cho mọi người.
Để chuẩn bị cho trò chơi đầu tiên, hai cậu dùng dây buộc tạo ra chín vòng tròn đặt dưới đất. Sau đó cả mười người nắm tay nhau thành một vòng khép kín, đi quanh các vòng tròn bên dưới và hát.
"Dung dăng dung dẻ."
"Dắt trẻ đi chơi"
"Đến ngõ nhà trời."
"Gặp cậu gặp mợ."
"Cho cháu về quê."
"Cho dê đi học."
"Cho cóc ở nhà."
"Cho gà bới bếp."
"Xì xà xì xụp."
"Ngồi thụp xuống đây."
Khi câu hát cuối cùng kết thúc, tất cả buông tay, tìm cho mình một vòng tròn để ngồi xuống. Ai không có chỗ ngồi hay chậm chân hơn sẽ bị sử thua. Một lần nữa, Tuấn là người thua đầu tiên. Hay nói đúng hơn thì cậu đã chủ động để thua vì là người bày ra trò này. Sau Mỗi lượt chơi, một vòng tròn được bỏ ra và lặp lại những gì đã làm cho đến khi Ahri thắng Amelia sít sao ở lượt cuối cùng.
Với trò mèo đuổi chuột, Tuấn và Tín đã chơi thử để hướng dẫn thành công. Nhưng ngay lượt tiếp theo, chú mèo Freya đã không thể nào chạy qua được cánh cửa giữa Amaryllis và Roselie để đuổi theo chú chuột Charlotte. Vì chiều cao và lứa tuổi không đồng nhất, những thiếu nữ cần đứng xen kẽ với đám trẻ. Nhưng số lượng người ở đây chỉ cân bằng được khi có hai đứa trẻ làm mèo với chuột cùng lúc.
Trò chơi tiếp theo, lần này Tuấn là người làm đầu tàu dẫn lối, một vị trí không thể thua. Cách chơi đã được phổ biến, một hàng bám đuôi nhau bắt đầu bước đi theo cậu và hát.
"Rồng rắn lên mây."
"Có cây lúc lắc."
"Hỏi thăm thầy thuốc."
"Có nhà hay không?"
Rồng rắn tới nơi, thầy thuốc Trọng Tín đứng im như trời trồng trả lời tỉnh bơ: "Thầy thuốc đi chơi rồi!"
Tuấn lại dẫn đoàn rồng rắn đi thêm một vòng nữa, vẫn hát như vậy khi quay lại chỗ Tín.
"Có!" Thầy thuốc trả lời. "Rồng rắn đi đâu?"
"Rồng rắn đi xin thuốc chữa bệnh cho con."
Đầu rồng Anh Tuấn trả lời.
"Con lên mấy?"
"Con lên một."
Khúc đầu tiên bám sau hông Tuấn, Ahri thò đầu ra đáp lại. Thầy thuốc lắc đầu.
"Không có thuốc!"
"Con lên hai."
Roselie hào hứng trả lời khi đến lượt mình. Theo thứ tự, điệp khúc này lặp lại với Amaryllis, Charlotte. Jessamy không nói gì nên cần có Amelia trợ giúp từ phía sau. Renne thứ bảy và cuối cùng là Freya, thầy thuốc đổi câu đối đáp.
"Thế đổi thuốc bằng gì? Cho thầy xin khúc đầu."
"Liền cổ liền xương."
"Cho thầy xin khúc giữa."
"Những máu cùng me."
"Vậy cho thầy xin khúc cuối."
"Tha hồ mà đuổi..."
Thế là thầy thuốc bắt đầu tìm cách vòng ra đằng sau đoàn người để bắt cái đuôi Freya. Trong khi Tuấn dang tay, cố gắng di chuyển ngăn Tín lại và phải đảm bảo thân rồng thân rắn không bị đứt. Vì bám vào nhau nên chuyển động bị hạn chế, đoàn người cứ lắc lư qua lại rồi bỗng đứt đoạn từ đứa con thứ bảy. Amelia đã di chuyển quá đà làm Renne không theo kịp mà buông tay. Thế là thầy thuốc bắt được hẳn hai cái đuôi thay vì chỉ một.
Bình thường, Freya và Renne lớn hơn nhóm nhỏ nhất là Ahri, Roselie với Amaryllis rất nhiều nên ít có môn nào để mọi người có thể cùng tham gia. Nhưng mấy trò chơi dân gian mà Tuấn và Tín bày ra đã phần nào thu hẹp khoảng cách này. Kết quả là những tràng cười giòn tan của những cô gái vang vọng quanh sân. Điều này khiến Lisa thực sự bất ngờ khi đến đưa Tuấn và Tín về.
"Cảm ơn hai cậu vì đã tham gia cùng chúng tôi."
"Gặp lại sau!"
"Lần sau chúng ta lại chơi cùng nhé?"
Sau lời cảm ơn và tạm biệt của Freya và Renne, cùng với một đề nghị từ Amaryllis, buổi chiều sôi động kết thúc. Hai cậu quay trở lại làm những nghiên cứu sinh chăm chỉ bên đống sách trong phòng riêng và kết thúc ngày đầu gây hỗn loạn bằng một sự bình yên.


2 Bình luận