Lost Eternal
Mèo Tuyết
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1: Khúc ca sương mù

Chương 9: Điều tra bước đầu

0 Bình luận - Độ dài: 5,377 từ - Cập nhật:

 Sau cuộc điện thoại, cả hai nhanh chóng lái xe tới địa chỉ người gọi và thật bất ngờ, khi đó lại chính là hiệp hội Thám Hiểm. Vừa vào trong sảnh, tôi đã thấy bóng dáng của hai người đi tới, Bruno và một chị Sao Đỏ bên cạnh. Mới đầu tôi không nhớ đây là ai, chỉ thấy quen quen. Nhưng sau khi nhớ lại, thì tôi có hơi bất ngờ vì không nghĩ có thể gặp lại chị Sao Đỏ hôm trước ở đây. Có vẻ như chị ấy cũng nhận ra nên ngạc nhiên y chang tôi. Chị mỉm cười, rồi quay qua chào hỏi anh Lutin một cách tự tin.

 “Anh là Lutin phải không? Tôi nghe đội trưởng kể khá nhiều về anh. Tôi là Linh, rất vui được gặp anh.” 

 Anh Lutin gật đầu chào lại. 

 Thấy mọi người đã chào hỏi xong, lúc này Bruno mới lên tiếng đề nghị: “Theo tôi xuống bảo tàng.” Tuy nhiên, đoạn quay người chuẩn bị đi, anh ta chỉnh lại gọng kính nhìn sang tôi với vẻ ám chỉ. Hiểu ý, anh Lutin quay qua yêu cầu:

 “Em ở ngoài này chờ bọn tôi một lát nhé?”

 Có hơi thất vọng một chút, nhưng tôi hiểu là bảo tàng gì đó chắc hẳn rất tuyệt mật nên không cho người lạ vào.

 “Em hiểu rồi ạ.”

 Không còn gì bận tâm, ba người đó nhanh chóng biến mất vào thang máy nằm đằng sau quầy lễ tân. Về phần mình, tôi đi tới bộ ghế sofa màu cam vàng một bên sảnh ngồi chờ.

 Rất nhanh thôi, tôi đã bị cuốn vào không khí ồn ả trong sảnh. Nơi mà các đoàn thám hiểm bày hàng tá món đồ kỳ lạ ra mỗi ô sàn, còn nhân viên hiệp hội thì xáo lên để kiểm tra. Tiếng trò chuyện xen lẫn với âm thanh kim loại va chạm nghe thật thú vị.

 Cơ mà, dù có thú vị đến mấy nhưng nhìn một lát là tôi bắt đầu chán rồi.

 “Rai, Ren, có gì vui vui để chơi không?” Tôi che miệng ngáp một tràng dài chán chường. Giờ phải chi có cuốn sách hay thứ gì đó để chơi sẽ vui hơn nhiều.

 “Chị tranh thủ luyện tập cách tách Soie cho nhuần nhuyễn đi, có khi sẽ phát hiện ra gì đó thú vị.” 

 Rai đề nghị vậy cũng có lý. Ok, tôi sẽ làm theo lời ẻm nói.

 Tiến hành quan sát rộng ra xung quanh, tôi lần lượt tập trung vào từng dải lụa năng lượng một. Nhìn chung, thì người chơi thường có màu sắc phản ánh lại chính trang phục mình đang mặc. Ví dụ như trang phục màu đậm, thì dải lụa sẽ tối màu hơn và ngược lại. Ngoài ra còn là năng lượng tỏa ra từ phần lõi ở ngực họ, nhưng đa phần là xanh dương, có một vài người màu vàng hơi ngả sang đỏ một chút.

 “Màu sắc lõi năng lượng cho ta biết người đó mạnh ra sao đó chị. Màu xanh dương là bình thường, màu vàng là trên mức trung bình, còn càng đỏ thì càng nguy hiểm.” 

 Nghe Rai giải thích mà tôi ngạc nhiên không thôi. Không ngờ còn có cách phân biệt thế này. Nếu nói vậy thì trong đây có tầm hơn chục người màu vàng hơi ngả sang đỏ một chút, họ rải rác khắp các đoàn thám hiểm lớn nhỏ. Trông vậy nhưng tất cả nhân viên của hiệp hội đều là màu vàng hết nhé. Mà khoan…

 “Cả hai có thấy dải lụa màu xanh lá quanh đây không?”

 “Có ạ!”

 - Có!

 Tôi hỏi vậy, vì không biết từ đâu xuất hiện một dải năng lượng màu xanh lá đậm gần chỗ tôi ngồi. Điều đáng nói ở đây, là không có bất kì ai mặc trang phục màu xanh lá, đến đồng phục nhân viên cũng là màu vàng với nữ, và sơ mi trắng kèm gile vàng với nam. Quan sát kỹ hơn, tôi phát hiện nó gần như đi sát vách tường hiệp hội, đi đến thang máy - nơi ba người kia vào, cuối cùng là di chuyển ra ngoài cửa.  

 “Có hai có phát hiện gì không?”

 “Đây không phải năng lượng của người chơi, mà là của một sinh vật nào đó. Dựa vào màu sắc, thì sinh vật này có màu xanh lá đậm.”

 Nghe Rai nói vậy tôi chợt nảy ra một suy đoán, cơ mà vẫn chưa chắc chắn lắm.

 “Cả hai có nghĩ… là sinh vật gì đó vừa ăn trộm không? Đó không phải là thang máy dẫn xuống bảo tàng sao?”

 “Em không chắc lắm. Nhưng nếu thật sự có sinh vật gì đó xuất hiện ở một nơi công cộng thế này mà không bị phát hiện, khả năng cao nó rất giỏi ẩn nấp.”

 Rắc rối rồi đây. Lúc nãy tôi nghe nhầm, đây không phải là một vụ mất tích mà là mất cắp. Thứ mất cắp được cất trong bảo tàng nên chắc hẳn rất quan trọng. Nghĩ đến đây tôi bỗng sốt ruột kinh khủng. Mấy người đó làm gì mà lâu vậy không biết? Hơn nửa tiếng rồi còn đâu! Hay là…

 Không chần chừ, tôi đứng phắt dậy rồi đi thật nhanh tới quầy lễ tân.

 “Chị có thể giúp gì cho em?”

 Chị nhân viên niềm nở chào hỏi ngay khi thấy tôi tới gần. Tôi gật đầu chào lại rồi lập tức yêu cầu.

 “Chị giúp em liên lạc với anh Bruno được không ạ?”

 “Xin lỗi, không được đâu em.” Chị ấy lịch sự từ chối ngay và luôn.

 Đúng là không đơn giản như tôi nghĩ.

 “Em có chuyện quan trọng cần nói với anh ấy ạ!” 

 Tôi cố gắng giải thích, nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu kèm nụ cười xã giao thường thấy.

 “Trừ trường hợp khẩn cấp, còn lại tụi chị không được phép gọi cho anh ấy.”

 Biết là nguyên tắc, cơ mà cứng nhắc thế này thì…

 Hết cách, tôi đành nhắn lại: “Vậy lát nữa nếu anh Lutin có hỏi, chị nhắn anh ấy chờ em một lát nhé!”

 Chị ấy có vẻ ngạc nhiên khi nghe vậy, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. “Ừ, để chị nhắn cho.”

 Nhận được cái gật đầu của chị nhân viên là tôi yên tâm rồi. Giờ không còn cách nào khác ngoài việc đuổi theo dấu vết này, tôi linh cảm đây là manh mối rất quan trọng nên nếu để nó biến mất thì tiếc lắm. Nghĩ vậy, tôi quyết đoán chạy vội ra cửa hiệp hội. Có gì nguy hiểm tôi sẽ quay lại ngay. Quyết vậy đi!

 Men theo vỉa hè bên trái hiệp hội, tôi cứ thế đi theo dải lụa màu xanh lá. Càng đi, tôi càng chắc chắn sinh vật này chơi trò lén lút rất giỏi. Từ cái cách nó di chuyển sát vách tường một cách cẩn thận và kín đáo, đến việc ẩn nấp chờ thời cơ rồi phóng thật nhanh sang nơi khác đã chứng minh cho điều đó. Nó không hề di chuyển ra đường cái lớn mà lách vào một, à không, rất nhiều con hẻm nhỏ nằm bên cạnh hiệp hội, cuối cùng đứt đoạn mà không báo trước.

 Với việc lần theo đến tận cùng mà không bỏ sót bất cứ điều gì, xuyên qua không biết bao nhiêu con hẻm lớn, nhỏ. Tôi… đã bị lạc. Thôi xong tôi rồi!

 Hốt hoảng nhìn quanh tìm đường, nhưng bốn bề đều là lưng các tòa nhà cao tầng, đã vậy năng lượng bị đứt đoạn ngay ngã tư. Như để đổ thêm dầu vào lửa, dải Soie mờ dần rồi biến mất ngay trước mắt tôi. 

 Bình tĩnh, bình tĩnh nào!

 Hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. Tôi quay lưng lại con đường lúc nãy, cơ mà giờ nó lại là lưng của một tòa cao ốc khác. Dù đang là ban ngày, nhưng ngã tư này bị kẹp giữa hàng tá cao ốc nên phải nói là khá u tối nhé. Đã vậy còn không có ai ở đây để hỏi đường nữa chứ. Theo kinh nghiệm bản thân, tôi sẽ đi ngược lại đoạn đường lúc nãy. Nếu nhớ đúng thì sẽ ra được bên ngoài thôi. Hy vọng là vậy.

 Và có vẻ như tôi lạc quan hơi quá. Cứ nghĩ là đi ngược lại sẽ đơn giản, nhưng không. Vốn dĩ sinh vật màu xanh này di chuyển rất lắc léo, nên số lượng hẻm nhỏ nó đi vào rất nhiều, dẫn đến càng đi càng rối hơn mà thôi.

 Trong khi đang loay hoay tìm đường, tôi bỗng đâm sầm vào thứ gì đó làm ngã cả ra sau đau điếng.

 “Đi đứng mà mắt mũi để đâu vậy hả?”

 Tối tăm mặt mũi, tôi cố gắng đứng dậy cúi đầu xin lỗi người đó. Anh ta có vẻ tức giận lắm.

 “Em xin lỗi, em đang bị lạc ạ!”

 “Lạc thì nhờ người giúp, chứ đi đứng kiểu đó đấy hả?”

 Có phải là tôi không muốn tìm người giúp đâu, mà là không có ai ấy chứ!

 Lúc bấy giờ để dễ nói chuyện hơn, tôi quyết định ngước lên quan sát người đối diện, cơ mà nhìn xong tôi đứng hình mất vài giây. Bởi, anh ta ăn mặc rất kì lạ. Từ bộ tuxedo lịch lãm, đến chiếc mặt nạ nửa mặt hình mắt chim ưng trông vô cùng bí ẩn. Một ấn tượng quen thuộc làm tôi vô thức thốt ra…

 “Anh là… trộm hả?”

 “Ấy chị ơi! Đừng nói vậy!”

 Nhận ra mình vừa thốt ra một câu hết sức “mất não”, tôi vội lấy tay bịt miệng lại, cơ mà bấy nhiêu là đủ để anh ta nghe thấy rồi còn đâu! 

 “Không… Không phải! Ý tôi là…”

 Tôi lúng túng, vội xua tay giải thích khi thấy anh ta cau mày nhìn mình. Chuyến này tiêu chắc rồi, vì không có bằng chứng gì mà gọi người khác là “ăn trộm” thì có khác nào vu khống đâu cơ chứ! Ấy vậy nhưng…

 “Cô… nhận ra tôi là ăn trộm?”

 Hả… Hả? 

 “Không ngờ tôi nổi tiếng đến nỗi, cô chỉ nhìn sơ qua mà đã nhận ra tôi là ăn trộm?” Nói đến đây, anh ta chợt nắm tay lại rồi nhảy cẫng lên ăn mừng gì đó, còn không quên hét lớn. “Thành công rồi!” Cuối cùng nắm lấy vai của tôi, thổ lộ: “Cô gái à, tôi thích cô em rồi đấy. Cô là người duy nhất nhận ra tôi là ăn trộm. Mừng quá.”

 Chờ chút đã! Ai đó có thể giải thích cho tôi chuyện gì đang diễn ra được không? Cái… Cái gì thế này?

 Sau giây phút ăn mừng, anh ta chợt đề nghị. “Cô nói mình bị lạc đúng không? Vậy để tên trộm này dẫn đường cho. Tôi tự tin là mình thuộc tất cả mọi con đường ở Runicon này nhé.”

 “Vậy… vậy hả? Ha ha…” 

 Đối mặt với tình huống hiện tại, tôi chỉ có thể nở một nụ cười không thể nào sượng trân hơn đáp lại.

 Cuối cùng, không biết bằng cách nào nhưng tôi đã ra khỏi con hẻm và đang đứng ngay đoạn đường của hiệp hội. Ok, giờ… tôi nên làm gì tiếp đây?

 “Ra ngoài rồi này, cô em cần tôi giúp gì nữa không?”

 Tôi không trả lời ngay mà nhìn quanh một vòng. Sau khi đã chắc chắn đường thoáng, người đông, tôi khẽ nhếch môi cười tinh quái. Nhưng đúng vào lúc định hét tướng lên tri hô, anh ta chợt đưa ngón tay lên môi tôi.

 “Không nên làm vậy. Tôi chỉ muốn người khác tự nhận ra, chứ không phải bị bắt nhận ra.” Nói xong, anh ta lấy tay còn lại vuốt lên tóc tôi rồi lấy ra một bông hồng. “Đây xem như quà gặp mặt, lần tới nếu gặp lại, tôi nhất định sẽ tặng cô một món quà thú vị, nhớ nhé.” 

 Nói xong, hắn ta nháy mắt một cái rồi mới biến mất vào trong hẻm. Để lại tôi - đứa vẫn còn đang đứng ngơ ngác vì không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

 “Citrine!”

 Phải đến khi nghe tiếng anh Lutin gọi từ xa, tôi mới giật mình quay lại.

 “Có chuyện gì vậy?”

 Anh hỏi thăm ngay khi tới gần, trên mặt thoáng hiện vẻ lo lắng.

 Sực nhớ lại chuyện quan trọng, tôi hấp tấp vừa nói vừa chỉ tay vào con hẻm: “Anh-Anh… Ăn trộm! Em gặp ăn trộm!”

 “Hả?”

 Lật đật quá tôi nói líu lưỡi luôn. Cố giữ bình tĩnh nhất có thể, tôi nhắc lại một cách rõ ràng hơn:

 “Em vừa gặp ăn trộm, hắn ta biến mất vào trong hẻm rồi!”

 Anh ấy nhướng mày nhìn tôi, rồi nhìn vào con hẻm trước mặt. Không chần chừ, anh nhanh chóng đi vào đó. Tôi vội vã chạy theo.

 Để đề phòng, anh Lutin còn lấy cả Soilamp ra soi đường. Tuy nhiên, năng lượng màu đen của hắn ta tan biến cực nhanh, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn hòa vào không khí. Lúc bấy giờ, anh bắt đầu hỏi han trong khi vẫn quan sát xung quanh.

“Em có nhớ hắn trông thế nào không?”

 Tôi khoanh tay, cố vắt óc nhớ lại.

 “Dáng cao kều, mặc trang phục tuxedo đen, đeo mặt nạ hình mắt chim ưng…”

 Còn gì nữa ta? 

 “Nếu chỉ bấy nhiêu thì khó nhận ra lắm. Em có nhớ những đặc điểm đặc biệt nào không? Như vết sẹo hay hình xăm, dáng đi, chất giọng, cách hành xử, thói quen… A, xin lỗi.” Nhận ra mình yêu cầu hơi quá, anh vội tằng hắng rồi nói ngắn gọn lại. “Chỉ cần một vài đặc điểm mà em có thể quan sát là được.”

 Một lần nữa tôi tập trung nhớ lại.

 “Em chỉ mới nhìn sơ qua nên không nhớ là hắn có sẹo hay không. Dáng đi thì bình thường, chắc vậy. Cách hành xử… khá trẻ con. Hắn thích người khác nhận ra mình là ăn trộm, thay vì bị bắt nhận ra ạ.”

 Nghe xong mà anh Lutin ngạc nhiên ra mặt luôn. Không chỉ riêng anh đâu, em vẫn còn sốc đây này. 

 “Thanh niên thích thể hiện à? Kiểu này thì hơi khó nói.” 

 Anh nhận định rồi dừng lại. “Mà em làm gì ra tận đây vậy?” Anh quay qua hỏi.

 Không để anh ấy chờ lâu, tôi thuật lại toàn bộ phát hiện của mình cho anh nghe. Bao gồm cả việc dải lụa màu xanh lá đậm, cách nó di chuyển sát tường và giỏi ẩn nấp ra sao, đến việc nó xuất hiện ở lối thang máy ba người đi vào, cuối cùng là biến mất ở đoạn nào đó trong con hẻm này. Nghe xong, anh xoa cằm suy nghĩ, rồi nhanh chóng cầm đèn tiến về phía trước.

 Cứ thế, một lần nữa tôi tiến sâu vào con hẻm nhưng lần này đã có anh Lutin đi cùng. Sau một lúc, cả hai đã đến đúng đoạn ngã tư mà dải năng lượng kia biến mất.

 “Nó biến mất ở đây đó anh!” Tôi vội vàng thông báo.

 Sau khi quan sát một vòng, anh bắt đầu rà soát xung quanh một cách cẩn thận. Hết trên tường rồi xuống mặt đất, hết cục nóng điều hòa to tướng của tòa nhà bên phải đến cầu thang thoát hiểm của tòa nhà bên trái. Tò mò, tôi cũng bắt chước quan sát theo và đáng ngạc nhiên, là tôi thật sự thấy thứ gì đó tỏa năng lượng bên dưới mặt đất. Tuy không quá rõ ràng, nhưng đây hình như là dấu chân thì phải?

 Hay thật, không ngờ có thể quan sát Soie theo cách này. Vậy mà tôi cứ chăm chăm quan sát trong không khí mà không biết là nó có lưu lại trên mặt đất. Lần sau phải rút kinh nghiệm mới được.

 “Em may mắn đó Citrine.”

 Đang rà soát khu vực cầu thang thoát hiểm của tòa nhà bên trái, anh ấy chợt dừng lại rồi nói gì đó mà tôi vẫn chưa hiểu lắm. Không để tôi thắc mắc lâu, anh nhảy xuống rồi đưa một vật hình con mắt nhỏ màu đen cho tôi xem.

 “Đây là Hắc Nhãn, có khả năng gây ảo giác cho người dính phải, nếu để quá lâu, nó có thể thao túng hoàn toàn tâm trí của người đó.”

 “Đáng sợ vậy ạ?” Tôi rùng mình tránh xa con mắt trên tay anh ấy ra.

 “Đừng lo, nó bị phá rồi. Không biết là ai phá, nhưng chắc chắn là trước khi em vào khu vực này. Có vẻ như đối phương cũng lường trước việc bị theo dấu, nên đã chuẩn bị sẵn bẫy.” 

 Nghe anh nói mà tôi giật thót. Nếu như không có ai đó phá bẫy, thì tôi chắc chắn đã bị dính bẫy mà không hề hay biết? Nguy hiểm quá. Cảm ơn người đã giúp đỡ nhé. Tôi chắp tay cảm ơn người đó.

 “Đi thôi Citrine, chúng ta quay lại hiệp hội. Hai người kia chắc chắn sẽ bất ngờ lắm cho xem.”

 Anh đề nghị sau khi chụp lại dấu chân dưới đất bằng một chiếc máy ảnh cổ điển trông khá cũ kỹ. Cũng không còn việc gì ở đây, “Vâng!” Tôi đáp rồi lật đật chạy theo anh ấy.

 Cả hai nhanh chóng quay lại hiệp hội. Lúc bấy giờ, Bruno đang ngồi nói chuyện với chị Linh chỗ ghế sofa. Thấy bọn tôi đến gần, hai người dừng trò chuyện mà chú ý sang đây. 

 “Tôi có thứ này muốn cho hai người xem.”

 Vừa nói, anh vừa cầm chiếc máy ảnh đưa ra trước mặt. Hiểu ý, Bruno đề nghị. “Lên văn phòng của tôi.” Rồi đứng lên. 

 Tuy nhiên vẫn như lúc nãy, anh ta nhìn tôi ám chỉ. Tôi cũng hiểu là mình không được phép tham gia nên định bụng tới ngồi chờ chỗ ghế sofa, nhưng lần này anh Lutin đưa tay ra ngăn lại đồng thời yêu cầu.

 “Cứ để em ấy đi theo.”

 Câu yêu cầu ngắn gọn và chắc chắn của anh làm không chỉ Bruno, mà đến cả tôi cũng phải tròn mắt ngạc nhiên. 

 “Cậu chắc chứ?”

 “Chính em ấy là người đã phát hiện ra manh mối quan trọng này. Nên tôi nghĩ mọi chuyện ổn thôi.” Anh Lutin gật đầu xác nhận.

 “Tôi hiểu rồi.”

 Không còn gì bận tâm, Bruno bàn giao lại xấp giấy tờ cho một nhân viên, tiện thể dặn dò gì đó. Xong việc thì dẫn chúng tôi đi lên tầng trên bằng lối thang máy nằm bên cạnh sảnh chính.

 Đoạn anh Lutin và Bruno đi trước, bất ngờ có bàn tay vỗ lên vai tôi kèm lời khen ngợi. “Làm tốt lắm.” Nhìn lại, thì đó là chị Linh. Trước khi đi theo hai người kia, chị không quên bật ngón cái về phía tôi. 

 Lời khen bất chợt làm tôi đơ người ra trong giây lát, phải đến khi thấy bọn họ đã vào hết trong thang máy, tôi mới lật đật chạy tới. Cảm giác trong tôi giờ lạ quá, vừa tự hào nhưng cũng vừa ngại ngùng. Thật khó giải thích mà.

 Thang máy lên đến tầng hai thì mở cửa. Vừa bước ra, tôi lập tức choáng ngợp trước sự náo nhiệt trên đây. Đúng như mong đợi từ một hiệp hội lớn. Văn phòng của họ là một không gian mở rất rộng, ai ai cũng tất bật với công việc của mình. Tiếng đánh máy, tiếng trả lời điện thoại, tiếng bánh xe của ghế trượt và cả tiếng giấy phóng ra từ máy in bên cạnh thang máy. Tất cả đều làm tôi vô cùng kinh ngạc. 

 Đây là trong game đấy. Nhưng nhìn mà xem, mọi thứ thật đời thường!

 “Sang bên này.”

 Tiếp tục đi ngang qua khu vực pantry nhỏ có lối thiết kế tối giản và sang trọng, Bruno dẫn chúng tôi vào căn phòng được bài trí đơn giản nhưng không hề đơn điệu, đặc biệt là mang phong cách lịch sự hơi hướng hiện đại. Vừa vào, anh ta lập tức kéo rèm nhằm che kín cửa sổ, đồng thời quay tấm biển thông báo trước cửa. Xong việc thì mời cả ba ngồi vào bộ sofa giữa phòng rồi rót nước đặt lên bàn. Trong lúc đó, anh Lutin cũng bỏ sẵn con mắt đen cùng với máy ảnh cổ điển lên bàn. Hoàn tất, chúng tôi bắt đầu thảo luận. Anh Lutin là người lên tiếng trước:

 “Hiệp hội các anh có thứ này không?” 

 Nhìn vào con mắt đen trên bàn, Bruno gật đầu. “Có, nhưng cổ vật thuộc hệ tinh thần rất khan hiếm, nên thường sẽ được bán đấu giá. Hắc Nhãn này trông nhỏ nhưng giá từ vài triệu đến vài chục triệu Runi đấy…” Đang nói dở anh chợt dừng lại suy nghĩ, rồi nêu lên suy đoán của mình: “Ý của cậu… kẻ trộm rất giàu có?”

  Anh Lutin không khẳng định ngay, mà đề nghị:

 “Xem tiếp cái này.”

 Dứt câu, anh điều chỉnh chiếc máy ảnh cổ điển làm cho nó có thể trình chiếu tấm ảnh ở giữa không trung. Tuy không thể cầm nắm, nhưng có thể phóng to, thu nhỏ hay xoay góc tùy ý nhé. Bruno sau một lúc quan sát kỹ, thì chỉnh lại cặp kính thể hiện kiến thức của mình.

 “Quỷ Lùn Xanh?”

 “Chính là nó.”

 Nghe bọn họ gọi tên sinh vật kia ra mà tôi ngạc nhiên hết sức. Bởi, Quỷ Lùn Xanh được nhắc đến chính là Goblin. Trong đây chúng được miêu tả là những sinh vật nhỏ thó màu xanh lá, lưng gù, khuôn mặt nhăn nheo cùng cặp tai dài hướng lên trên và đây là một sinh vật huyền bí nhé.

 “Quỷ Lùn Xanh được biết đến là những bậc thầy lén lút. Bọn chúng không thể bị thuần phục và rất khó để hợp tác.”

 “Bảo sao dấu vết lưu lại ở bảo tàng lại mờ nhạt đến vậy.” Bruno gật gù như hiểu ra gì đó, rồi chợt hỏi. “Vậy làm sao cậu có được thứ này?”

 Đến đây thì anh Lutin trỏ ngón cái qua tôi. “Nhờ em ấy phát hiện ra đấy.”

 Khỏi nói cũng biết là Bruno ngạc nhiên đến cỡ nào. Bị anh ta nhìn chằm chằm mà vành tai tôi cứ nóng ran cả lên. Cuối cùng, anh ta quay qua Lutin nhận xét.

 “Không biết em ấy làm bằng cách nào, nhưng cậu kiếm được một trợ lý chất lượng đấy.”

 Tôi có thể thấy vẻ thích thú thoáng hiện lên trên gương mặt ngái ngủ của anh Lutin. “Tôi cũng ngạc nhiên mà.” Cậu này thì tôi nghe như anh đang tự nói với chính mình thì đúng hơn.

 Đến đây, Bruno có chút thắc mắc. “Tôi thấy hơi sai sai, một bậc thầy lén lút như Quỷ Lùn Xanh sao có thể để lại dấu vết của mình một cách bất cẩn như vậy được?”

 “Có người khác xuất hiện.” Anh Lutin trả lời ngắn gọn. Biết Bruno chưa hiểu, anh giải thích thêm: “Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng trong lúc Quỷ Lùn Xanh đặt bẫy thì người này xuất hiện. Phát hiện có kẻ lạ, nó lập tức bỏ đi mà chưa kịp xóa dấu vết.” Nói đoạn, anh chuyển sang bức ảnh trên cầu thang rồi phóng to nó lên hết cỡ. “Có dấu vết cháy xém trên tường, chứng tỏ nó đã dùng đá dịch chuyển tại đây.”

 “Tôi hiểu rồi.” Bruno chỉnh lại gọng kính, rồi kết luận một cách chắc chắn: “Như vậy có thể khẳng định phe ăn trộm không phải dạng tầm thường. Vừa dư sức mua Hắc Nhãn, vừa có thể sai khiến Quỷ Lùn Xanh, vừa có thể biết được mật khẩu bảo tàng…” Anh tặc lưỡi. “Rắc rối rồi đây.”

 “Câu hỏi bây giờ, là bọn chúng trộm cổ vật đó vì mục đích gì?” Anh Lutin đặt nghi vấn.

 Như nhớ ra gì đó, Bruno đứng dậy đi tới bàn làm việc gần cửa sổ ngoài trời. Rất nhanh, anh ta đem một cuốn sách bìa đen tới đặt lên bàn. Mở ra, bên trong là rất nhiều bức ảnh khác nhau, đa phần là ảnh chụp cổ vật, một số bức phù điêu được chạm khắc tinh xảo, và cả một tấm bia đá lớn có khắc ký tự cổ bị mất một phần trên đầu.

 “Đây là tất cả những gì đoàn Bão Trắng chụp lại được.” Bruno giải thích, rồi chỉ vào bức ảnh có mảnh vỡ góc một phần tư hình tròn. “Qua bước đầu giám định, mảnh cổ vật này được xác định là mảnh vỡ của đồ đựng thực phẩm có niên đại hơn năm ngàn năm. Cụ thể là chiếc đĩa đựng thức ăn của ai đó thuộc tầng lớp quý tộc của vương triều cổ đại.”

 “Lúc nãy anh có nói đoàn Bão Trắng chỉ mới tìm ra cổ vật này vào tuần trước phải không?”

 Bruno gật đầu xác nhận. “Mới tuần trước nên chúng tôi vẫn đang trong quá trình giám định chuyên sâu. Do không có bất kì ghi chép gì trước đó, nên dự định sẽ tốn khá nhiều thời gian nghiên cứu.” Anh tiếp tục lật sang trang chụp một căn phòng rộng lớn nhưng vô cùng ngổn ngang, chỉ toàn đá là đá. “Đây là căn phòng tìm thấy mảnh vỡ này. Nó nằm lẫn trong khay đựng bát đĩa.” Vừa nói anh vừa chỉ tay chính xác vào một đống cát nằm góc phòng, khu vực đó có rất nhiều vật hình tròn nằm lăn lóc dưới đất. Nhưng điều đáng nói ở đây, là mảnh vỡ này có họa tiết khác hẳn những chiếc đĩa xung quanh. 

 Anh Lutin xoa cằm trong lúc nghe. Sau giây lát im lặng, anh phân tích.

 “Họa tiết trên mảnh vỡ này khác hoàn toàn những chiếc đĩa xung quanh, nhìn kỹ có thể thấy ký hiệu gì đó nằm ở giữa. Nếu tôi đoán không nhầm, thì vẫn còn vài mảnh nữa nằm đâu đó trong tàn tích này…

 “... Tôi sẽ đến đây một chuyến.”

 Nghe xong quyết định của anh, tôi thật sự rất bất ngờ. Đến đây thì chị Linh cũng bắt đầu lên tiếng.

 “Vậy tôi sẽ điều tra bọn người kia.” Xong, yêu cầu Bruno. “Anh có nắm thông tin các buổi đấu giá gần đây không?”

 Câu này thì Bruno lắc đầu thú thật. “Thông tin các buổi đấu giá đều do tổng bộ nắm giữ, nếu cần, phải chờ họ xét duyệt mới được xem. Thế này đi, tôi sẽ liên hệ với tổng bộ, nếu có thông tin gì mới sẽ báo cho cô sau.” Anh đề nghị.

 Nhất trí với kế hoạch đó, Bruno tiến hành cung cấp thông tin chi tiết về vị trí tàn tích, cũng như con đường ngắn nhất từ đây đến đó. Đoạn này thì tôi nghe mà không hiểu gì hết trơn, nên thôi, khỏi thuật lại vậy. Ngắn gọn thì chỉ cần ra khỏi thành phố rồi đi theo hướng Tây là được.

 Điều tôi quan tâm bây giờ, là mình sắp được đi thám hiểm cùng anh ấy rồi phải không? Sớm hơn dự kiến, nhưng tôi lúc nào cũng sẵn sàng nhé. Đây là hoạt động chính của game đấy, nên nếu không đi thám hiểm là đã đánh mất bảy, tám phần của trò chơi rồi. Càng nghĩ càng thấy phấn khích và mong chờ quá chừng!

 Sau khi nắm rõ lộ trình cùng một số lưu ý trên đường đi, chúng tôi kết thúc thảo luận tại đây.

 Tạm biệt Bruno và chị Linh, hai bọn tôi ra về. Trên đường, anh Lutin trầm ngâm lắm, có vẻ như đang suy nghĩ. Tôi đoán vậy nên cũng không làm phiền anh. Về phần mình, thú thật thì từ lúc bước vào phòng thảo luận cho đến hiện tại, tôi vẫn chưa hiểu mọi người nói gì lắm. Tuy nhiên, được tham gia cùng bọn họ đã mở mang nhận thức của tôi rất nhiều. Chứ bình thường tôi nào dám đi đến mấy nơi nghiêm túc như vậy. Sợ sợ kiểu gì ấy?

 Rất nhanh, cả hai đã về đến thư viện. Vừa vào nhà, anh Lutin lập tức yêu cầu: “Em bỏ hết số sách tham khảo vào bao, tôi chở em về nhà trọ luôn.” Thấy tôi vẫn chưa hiểu, anh giải thích thêm. “Tôi phải chuẩn bị để đến khu tàn tích đó.”

 Cầm lấy bao tải vải từ anh mà tôi ngơ ngác cả ra.

 “Không phải chúng ta cùng đi ạ?”

 Anh ngạc nhiên nhìn tôi. Nhưng rồi như sực nhớ ra gì đó, anh vỗ trán.

 “Xin lỗi, tôi quên nói. Chuyến này chỉ một mình tôi đi thôi, em ở lại thành phố.”

 “Nhưng… nhưng không phải…”

 “Citrine.” Anh ngắt lời. “Lúc nãy thảo luận, em cũng nhận ra vấn đề hiện tại rất nghiêm trọng đúng chứ?”

 Sau giây lát suy nghĩ, tôi đành gật đầu đồng ý.

 “Chúng ta vẫn chưa biết thế lực ăn trộm là ai, hay chúng lấy trộm cổ vật này để làm gì. Nhưng chắc chắn một điều, chúng không đơn giản. Cổ vật tìm được chỉ là một mảnh vỡ, nên rất có thể vẫn còn những mảnh khác ở tàn tích. Bọn chúng chắc chắn sẽ quay lại đó.”

 Nghe đến đây thì tôi đã hiểu ra vấn đề. Một cảm giác bồn chồn, lo lắng chợt làm ngực tôi thắt lại. “Nếu vậy, không phải anh sẽ gặp nguy hiểm sao?” Tôi buộc miệng.

 Anh nhướng mày ngạc nhiên nhìn tôi, rồi phì cười. 

“Em lo lắng đấy à? Đừng lo, tôi tự biết cách đối phó với bọn chúng. À, còn cái này…” Anh dừng lại rồi đi ra sau bàn làm việc một bên cửa ra vào. Sau một lúc tìm kiếm, anh đưa cho tôi một bì thư màu trắng với hoa văn rất đẹp mắt. “Nếu thứ Hai tôi vẫn chưa về, em đưa cái này cho Bruno, anh ta sẽ biết cách dùng nó.”

 Sao nghe nó cứ…

 “Em hiểu rồi ạ.” Tôi gật đầu đã hiểu.

 Không để mất thêm thời gian, tôi nhanh tay gom hết mấy cuốn sách tham khảo vào bao vải. Xong việc, anh Lutin chở tôi về lại nhà trọ rồi lập tức phóng đi sau đó. Tôi đứng đó, chờ cho bóng lưng của anh khuất hẳn rồi mới lên phòng của mình. Một cảm giác hụt hẫng và trống trãi cứ trực trào trong lòng làm tôi khó chịu, bất giác, thở dài một cái. Lê từng bước chậm chạp trên những bậc thang gỗ, tôi cứ thế lên tới phòng của mình lúc nào không hay.

 Chuyến thám hiểm hụt làm tôi mất động lực kinh khủng, nên thành ra giờ đang nằm ườn trên giường không biết làm gì tiếp. Mới một giờ chiều nên ngoài trời khá nắng. Tôi không thích dùng máy lạnh nên tính mở cửa sổ để đón gió cho thông thoáng, mà nó thổi luôn hơi nóng vào, nên thôi… đóng hẳn cho rồi. Tôi đã thử xem phim, hay đọc sách. Cơ mà tâm trạng khá tệ, thành ra không tập trung gì được.

 Tôi… muốn đi thám hiểm…

 Lăn qua lăn lại vài vòng mà vẫn chưa nghĩ ra được gì, lúc này bụng tôi chợt réo lên thông báo. Nhanh chóng ngồi bật dậy, có vẻ như tôi biết mình cần làm gì rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận