Kore wa Zombie Desu ka?
Shinichi Kimura Kobuichi, Muririn
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Vâng, Tôi Là Ma Phục Thiếu Nữ.

Chương mở đầu: Từ bây giờ, anh là ma phục thiếu nữ! Cảm thấy vinh dự đi!

1 Bình luận - Độ dài: 4,372 từ - Cập nhật:

Mở đầu: Từ bây giờ, anh là ma phục thiếu nữ! Cảm thấy vinh dự đi!

(Chơi chữ Ma pháp thiếu nữ, Ma trang thiếu nữ, Ma phục thiếu nữ)

Mùa hè đầu tiên kể từ khi tôi vào học ở trường cấp ba này đã đến. Dù mỗi năm đều có người hỏi “Khi nào thì tính là mùa hè?”, nhưng mấy chuyện lặt vặt như vậy thật sự chẳng quan trọng, cứ coi như “trời nóng lên là hè” chẳng phải xong rồi sao?

Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời không một gợn mây sau mùa mưa, mặc kệ những lời vàng ngọc của thầy giáo, tận hưởng cảm giác uể oải trong giờ học.

A, thật là chán. Chán đến mức hoàn hảo. Tôi nghĩ, sự nhàm chán mới là hưởng thụ xa xỉ nhất.

Tôi thả lỏng người trên bàn học. Dù hiện tại đang là tiết toán, nhưng tôi chẳng buồn để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt đó. Không còn cách nào khác, bởi vì tôi thật sự rất ghét mặt trời.

Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại ghét chỗ ngồi cạnh cửa sổ đến vậy. Thực ra, chỗ ngồi thứ hai từ cuối cạnh cửa sổ cũng khá ổn.

Không chịu nổi, thời gian nhàm chán hiếm hoi lại bị mặt trời phá hỏng mất rồi.

Nếu học trường ban đêm thì chắc không phải phiền não thế này.

Không phải vì tôi sợ nóng, mà là tôi ghét ánh nắng.

Cứ lẩm bẩm ở đây cũng chẳng ích gì, lúc này nên cảm ơn người đã phát minh ra rèm cửa thì hơn. Để tránh ánh nắng có hại cho da, tôi ngả ghế ra sau, dùng bút chì bấm chọc vào cậu bạn nam đang ngủ phía sau.

“Có thể kéo rèm lên không?”

Cậu bạn đó chỉ đáp lại bằng tiếng ngáy nhẹ, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh dậy. Hay là nuốt sống cậu ta luôn cho rồi, để cậu ta mãi mãi không tỉnh lại nữa.

Chết tiệt, bắt đầu mất tỉnh táo rồi. Tôi nheo mắt, lườm ánh nắng chói chang đáng ghét.

Đáng ghét thật, ngoài mặt trời ra thì chẳng có gì khiến tôi sợ hãi cả.

Nếu cứ tỉnh táo thế này, chắc đầu tôi sẽ tan chảy như đá bào mất, thôi thì tranh thủ trước khi ngủ hãy thú nhận thân phận luôn vậy.

Tôi là một zombie.

À, mà còn là Masou-Shoujo nữa.

Đúng vậy, đây là lần duy nhất trong đời tôi công khai bí mật này. Thôi, tôi ngủ đây. Làm ơn cho tôi ngủ một giấc.

——Còn nữa, ai đó kéo rèm giúp tôi với?

Tôi nhớ lúc đó khoảng bảy giờ mười hai phút tối.

Hôm đó tôi vẫn thong thả ở trường chờ mặt trời lặn, đến tối mới rời khỏi cổng trường. Có lẽ bạn sẽ thấy lạ, tại sao nhất định phải đợi đến tối? Không còn cách nào khác, nếu đi dưới nắng gắt tôi sẽ ngất ngay lập tức.

Đừng nhìn tôi thế, dù sao tôi cũng là zombie mà.

Từ trường về nhà chỉ mất khoảng năm phút đi bộ. Tất nhiên, tôi cũng không có kiểu bạn bè nào rảnh rỗi đi về cùng vào giờ này, bình thường toàn lủi thủi về nhà một mình.

Dù chỉ mất năm phút là về đến nhà, nhưng hôm đó tôi lại muốn đi đường vòng.

Gần nhà tôi có một nghĩa trang khá lớn. Nơi đó, tự nhiên là chỗ yêu thích nhất của những zombie bình thường như tôi.

Như thể chống lại cái nóng cuối tháng sáu, gió ở đây mát lạnh lạ thường. Trên bầu trời đêm không sao, chỉ có một vầng trăng sáng treo cao.

Tiếng sỏi lạo xạo dưới chân, tôi đi đến giữa nghĩa trang, ngồi phịch lên một tấm bia mộ nghỉ ngơi. Tảng đá này mát lạnh, thật sự dễ chịu không tả nổi.

Tôi ôm tâm trạng ngắm trăng, cắn một miếng cơm nắm vừa mua. Hạnh phúc biết bao, từ khi thành zombie, dạ dày tôi dường như dễ đói hơn hẳn.

Dù nhìn có vẻ hơi cô đơn, nhưng có thể tự do một mình cũng là minh chứng cho cuộc sống yên bình.

Có thể thong thả lãng phí thời gian dư thừa một mình, với tôi đó là cuộc sống lý tưởng.

Ngay trong khoảnh khắc hạnh phúc ấy.

Tôi nổi hứng, ném mạnh chai trà xanh vừa uống hết lên trời. Chai bay rất cao, nhìn như hạt cát nhỏ xíu.

Không biết khi nào chai sẽ rơi xuống, tôi háo hức ngắm nhìn bầu trời đêm, thì phát hiện có thứ khác đang phát sáng trên đó.

Chim? Không đúng, to quá, mà lại có hai cái. Nhìn thế nào cũng không giống chai nhựa.

Tôi vội rời khỏi chỗ cũ. Dù nói vậy, tôi cũng không hoảng loạn chạy bừa. Tôi bình tĩnh quan sát quỹ đạo rơi của vật thể lạ, xác định nơi an toàn rồi di chuyển đến đó.

qN2X5sa.jpeg

Bùm——! Hiện trường vang lên tiếng va chạm dữ dội, chỗ tôi vừa ngồi ngắm trăng xuất hiện một cái hố lớn.

Cát sỏi bay lên trời, bụi và đá nhỏ rơi lả tả lên bia mộ. Thì ra, đây chính là cái gọi là lở đất đá.

Tôi thề với trời từ nay không dám ném chai nhựa bừa bãi nữa, rồi quay lại cái hố vừa hình thành, thực ra dù mặc kệ cái hố cũng chẳng sao, chỉ là bình thường ai cũng tò mò thôi, dù là người hay zombie cũng vậy.

“Đau quá~”

Trong hố lớn, một cô gái đang xoa eo, trên người mặc đồ cosplay như ở hội trường Doujinshi. Ước chừng chiều cao khoảng một mét bốn lăm.

Dưới cô gái còn đè một con gấu đen châu Á mặc đồng phục học sinh cổ đứng. Ngoài ra, không hiểu sao bên cạnh tôi còn rơi ra một cái cưa máy.

Cái cưa máy đó cầm lên nhẹ hơn tôi tưởng rất nhiều, chắc tại tôi là zombie nên thấy nhẹ hơn chăng——thôi, không quan trọng.

“Này——” Tôi gọi cô gái đang xoa eo. Cô quay đầu lườm tôi, mái tóc nâu nhạt mềm mại ngang vai bay phấp phới.

Đôi mắt to như mắt mèo của cô ấy để lại ấn tượng rất sâu sắc. Tôi cố gắng dùng ánh mắt hiền hòa nhìn vào đôi mắt dễ thương ấy, nhưng ánh nhìn của tôi cứ vô thức trôi lên trên.

Vì trên đầu cô ấy có một sợi tóc vểnh lên, chính là “ahoge” trứ danh.

“Cậu không sao chứ?”

“Á——!”

Cô gái há miệng thật to, chỉ tay vào tôi. Cô ấy nhìn thấy gì vậy? Chẳng lẽ bí mật tôi là zombie bị lộ rồi?

“Đó là Masou Renki của tôi! Trả lại đây! Nhanh! Trả ngay! Cho ngươi thời gian trong chớp mắt, nhanh lên!”

Cô gái dẫm mạnh lên cát sỏi dưới chân, từng bước tiến về phía tôi.

“Đợi…đợi đã, Ma Trang Luyện Khí là cái gì?”

Cô gái hung hăng dẫm lên cát sỏi, mỗi bước đi, sợi ahoge trên đầu lại đung đưa. Đây là kiểu cosplay gì vậy? Bộ đồ cosplay nhìn đã thấy xấu hổ ấy dần biến mất, làn da trắng như tuyết cũng lộ ra…Cái này…thành khỏa thân rồi?

“Chính là thứ ngươi đang cầm đó! Không có nó ta không thể dùng ma pháp tấn công!”

Có vẻ cô ấy tức đến mức không nhận ra quần áo mình đang biến mất.

Nhưng mà, đúng là một bộ ngực nhỏ xinh đáng yêu thật. Tuyệt quá. Mẹ ơi, con giờ mới thực sự cảm nhận được niềm vui sống…dù con đã chết rồi.

“Cái này hả?”

Tôi vừa nhấc cưa máy lên, cô ấy lập tức lao vào giành lại.

Cô gái vừa chạm vào cưa máy, lập tức phát ra tia lửa tĩnh điện. Những ngón tay trắng muốt không thể chạm vào cưa máy trước mặt.

“Đau quá! Sao lại thế này!”

Cô ấy thử mấy lần, vẫn không thể chạm vào cưa máy tôi đang cầm, chỉ có tia lửa trên cưa máy không ngừng bắn ra. Nếu cố giật mạnh, tia lửa nhỏ sẽ biến thành điện giật đáng sợ.

“Khoan nói chuyện này, cậu có mang theo quần áo thay không?”

“Hả?”

Cô ấy chắc phải nghĩ đi nghĩ lại câu hỏi của tôi trong đầu. Hai giây sau, mặt cô đỏ bừng, rồi đỏ lan khắp người.

“Đừng nhìn bên này! Đồ biến thái chết tiệt! Erospecial!”

“Erospecial? Đừng nói như chiêu thức của chiến binh vậy chứ.”

“Liên quan gì đến ngươi!”

Cô gái không nói không rằng, đá thẳng vào mặt tôi, rồi vội vàng trốn sau bia mộ gần đó.

Biến cố bất ngờ khiến tôi không kịp nghĩ cách tiếp cận cô gái đang khỏa thân này.

Con gấu đen cao hơn ba mét, mặc đồng phục học sinh cổ đứng, hai chân khuỵu xuống, bật nhảy mạnh mẽ, cát sỏi bay mù trời. Con gấu này chính là vật thể rơi cùng cô gái. Đột ngột như vậy, dù là zombie cũng phải sợ.

Tôi còn nhớ, con gấu nhảy lên cao tung cú đá bay vào tôi, loạt động tác tấn công chưa đến một giây, đúng là thần tốc.

Giờ không phải lúc ngưỡng mộ. Má tôi bị bàn chân có đệm thịt đập trúng, đầu đập mạnh vào bia mộ bên cạnh.

——Ôi, làm zombie thật tốt, hoàn toàn không cảm thấy đau, dù ngón chân có đá trúng cạnh sắc cũng vậy, cơ thể tôi chẳng còn cảm giác đau nữa. Vì tôi đã chết từ lâu rồi.

Tôi đứng dậy đối mặt với con gấu, cú đánh vừa rồi làm tôi rơi cưa máy, rớt xuống bên cạnh. Cô gái khỏa thân dè dặt định chạm vào cưa máy dưới đất, tiếc là cưa máy vẫn phát ra tia lửa từ chối.

“Cho hỏi con gấu này là gì vậy?”

Tôi liếc nhìn cô gái, rồi lại nhìn về phía con gấu. Con gấu dường như vào tư thế võ Trung Quốc.

“Cô ta là nữ sinh trung học hung ác! Mau chạy đi! Không thì ngươi sẽ bị giết ngay đấy!”

Thật bất ngờ, không ngờ con gấu này lại là nữ sinh trung học? Rõ ràng mặc đồng phục nam…Thôi, biết là học sinh là được rồi. Chỉ có một điểm tôi không thể chấp nhận.

“Nhìn lại chẳng hung ác chút nào?”

Con gấu trước mặt có đôi mắt tròn xoe như thú nhồi bông, lông cũng rất đẹp, nhìn rất dễ thương. Nếu không động đậy, chẳng khác gì thú bông cao cấp.

“Đồ ngốc! Ngươi đúng là tên ngốc! Không nhìn ra thực lực đối thủ à? Bảo sao người thế giới này vô dụng thế!”

Cô gái tiếp tục mắng mỏ đầy bất lực. Chính cô cũng đâu nhìn ra thực lực của tôi?

Con gấu dễ thương chẳng có vẻ gì mạnh mẽ há miệng, ngẩng đầu tru lên với mặt trăng——tiếng gầm của dã thú.

Tiếng gầm rung chuyển không gian khiến tôi và cô gái đều căng thẳng, từ miệng gấu phun ra làn khí tím như sương mù. Xem ra gọi nó là “dễ thương” đúng là quá xúc phạm rồi.

Tôi siết chặt nắm đấm, nheo mắt lại.

Con gấu hít sâu, hạ thấp trọng tâm, cùng lúc làn khí tím vừa phun ra, nó dùng hai chân đạp mạnh lao tới với tốc độ cao.

Một cú đấm thẳng, tôi cũng lập tức đáp trả bằng cú đấm thẳng. Cú đấm nặng nề của gấu kết hợp với trọng lượng, đúng là một đòn hoàn hảo, tiếp theo là cú đá xoay, ba cú đá liên tiếp từ dưới lên, thêm cú vai húc như thiết sơn. Chuỗi combo mượt mà——căn bản là không tránh được, không có chỗ tránh.

Bị đánh bay dễ dàng, tôi đập vào bia mộ cô gái dùng để trốn, bia mộ vỡ vụn ngay lập tức.

“Uwaa!” Người hét lên là cô gái trốn sau bia mộ, không phải tôi. Tôi hoàn toàn không thấy đau.

“Sao lại bay về phía tôi! U, bảo đừng nhìn mà còn nhìn! Đồ dê xồm! Chết đi!”

Cô gái mặt đỏ bừng càng đỏ hơn, giơ nắm đấm nhỏ xinh đấm liên tục vào ngực tôi. Phản ứng này thật mới mẻ.

“Đồng phục cổ đứng được không?”

“Ta biết đâu! Hả? Ngươi nói gì vậy?”

Cô gái nghiêng đầu khó hiểu, đôi mắt to chớp chớp.

“Ý là cho cậu thay đồ đó.”

Nói xong, tôi lập tức bật dậy, đạp mạnh cát sỏi lao tới.

Tôi nhắm đầu gấu ra đòn. Khoảnh khắc hai bên lướt qua nhau, bàn chân gấu có đệm thịt quấn lấy cánh tay tôi.

Giây tiếp theo, tôi bị quét chân mất thăng bằng, lưng đập mạnh xuống đất.

Con gấu này không có ngón tay mà vẫn dùng được đòn vật, còn lao tới giáng một cú chỏ vào mặt tôi. Sức phá hoại thật khủng khiếp, chỗ bị đánh phát ra tiếng như bị quả cầu sắt đập trúng, chắc dưới đất sẽ in rõ dấu đầu tôi.

Dù tôi muốn áp sát ra đòn, đối thủ cũng lập tức lùi lại, rồi vào tư thế võ Trung Quốc với hai tay dang ngang chờ thời.

Tôi từ từ đứng dậy phủi cát sỏi trên người, lại giơ nắm đấm vào thế.

“Giờ thì biết rồi chứ! Chỉ dựa vào ngươi thì không đánh bại được Megalo đâu! Mau chạy đi!”

Người ta ăn bún mà cô cứ hô cháy nhà à?——Im lặng mà xem đi.

Cây đại thụ trong nghĩa trang đung đưa theo gió, tiếng lá xào xạc khuấy động không khí xung quanh. Với tôi, nghe như tiếng reo vui thích thú.

Tôi lại rút ngắn khoảng cách, cố gắng chụp lấy mặt gấu từ phía trước.

Cổ tay zombie của tôi lại bị bàn chân gấu quấn lấy, nhưng lần này gấu không thành công. Tôi ngược lại túm lấy cổ áo nó kéo mạnh lại gần, rồi tay kia chộp lấy mũi to của nó.

Hai tay tôi giữ chặt đầu gấu đang ngửa lên tru, rồi vặn mạnh. Âm thanh xương cổ gãy nghe thật hợp với chiêu này. Đầu gấu phun nước bọt lên trời, quay mấy vòng mới dừng lại. Sau đó thân hình khổng lồ cao ba mét đổ ầm xuống đất.

Không biết các bạn có nghe nói, con người không thể phát huy 100% sức mạnh không?

Vì cơ thể không chịu nổi sức mạnh tối đa, nên não sẽ tự động kiềm chế. Chỉ khi gặp nguy hiểm mới có thể bộc phát, như lúc chạy trốn khỏi hỏa hoạn.

Nhưng tôi không giống người thường, cơ thể tôi chịu được sức mạnh lớn, sức mạnh vượt trội khiến tôi nhớ cảm giác tự kiềm chế của cơ thể. Đừng nói 100%, 120% tôi cũng làm được. Tôi lợi hại như vậy đấy, mà còn có thể hơn nữa.

Bởi vì, tôi là zombie.

Dù cơ bắp có gào thét đau đớn tôi cũng không cảm nhận được. Cơ thể không chỉ bền chắc mà khả năng hồi phục cũng tuyệt vời. Chỉ là đôi khi phản lực mạnh quá, cổ tay tôi không biết bay đi đâu thôi.

Trong lúc tôi đang giải thích, cuối cùng tôi cũng lột được đồng phục cổ đứng trên người nữ sinh trung học hung ác gấu đen, đưa áo khoác cho cô gái.

Cô gái giật lấy áo khoác đen, miệng vẫn không chịu thua.

“Đừng nhìn nữa!”

Một câu đầy tức giận, tôi tất nhiên làm theo. Thỉnh thoảng liếc trộm một cái, còn nghe thấy tiếng sột soạt mặc quần áo.

“Con gấu đó rốt cuộc là gì vậy?”

“Vừa nãy nói rồi mà? Là Akuma Danshaku gấu nhỏ hung ác đó!”

Sao lại đổi tên nữa rồi?

“Nhưng không ngờ ngươi lại có thể một đòn hạ gục Megalo hạng B——”

“Dù một đòn hay mấy đòn, đầu bị vặn kiểu đó chết là bình thường mà? Còn sống nổi thì tôi chỉ biết một người thôi.”

Người đó chính là tôi. Tất nhiên, đó là lời độc thoại trong lòng tôi.

Chắc là thay đồ xong, cô gái kéo vạt áo tôi.

Quay lại nhìn, một mỹ thiếu nữ mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình, vạt áo chạm đất, tay áo xắn mấy lần đứng trước mặt tôi.

Đôi mắt to trừng trừng, môi mím chặt, sợi ahoge trên đầu cứ đung đưa như đang bắt sóng điện.

“Nhặt Masou Renki của ta lên đi.”

Có vẻ cô ấy không thể chạm vào cưa máy rơi bên cạnh. Tôi làm theo lời cô, nhặt cưa máy lên, không bị điện giật.

"Đủ lắm rồi đấy. Tại sao ta lại bị thứ này từ chối chứ?”

Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây?

“Được rồi…dẫn ta về nhà ngươi một lát, ta cần gọi điện thoại.”

“Điện thoại? Cậu cần điện thoại…ở đây có mà.”

Tôi lấy điện thoại di động từ túi quần ra. Vừa rồi đập mạnh vào bia mộ, nhưng chắc không bị hỏng.

“Đây là pháp khí gì vậy…”

Vừa thấy điện thoại di động màu đen, cô gái lùi lại một bước, hai tay ôm chặt người cảnh giác. Cô ấy hình như không biết điện thoại là gì. Tôi đưa cho cô, cô còn né tránh, phản ứng thật thú vị.

“Chỉ là điện thoại bình thường thôi mà.”

“Thật không? Nếu dám lừa ta thì ta sẽ biến ngươi thành như con gấu nhỏ kia đấy.”

Nói xong, cô chỉ vào con gấu nằm bất động. Gấu biến thành những hạt sáng trắng lấp lánh, theo gió đêm tan biến——tôi không muốn thành như vậy đâu.

“Biết rồi, biết rồi.” Tôi đáp nhẹ nhàng, rồi hướng dẫn cô cách sử dụng, không ngờ cô lại ngoan ngoãn nghe giảng.

Không biết cô có hiểu cách dùng không, chỉ thấy cô cướp điện thoại nhanh như cao thủ chơi Hyakunin Isshu, rồi bấm số.

Tút tút tút tút tút…tút lulu, tút lulu, tút——

“A, xin hỏi là Dai-sensei phải không? Là em đây! Em là Haruna của lớp tăng trưởng ép buộc!”

Có vẻ điện thoại đã kết nối.

Nhớ lúc nãy đánh nhau, cô ấy từng nói “Bảo sao người thế giới này vô dụng”, nên suy ra, người cô ấy gọi chắc là người ở thế giới khác. Không ngờ sóng điện thoại lại vượt qua được rào cản dị giới, thật vĩ đại. Mà “lớp tăng trưởng ép buộc” nghe cũng kỳ kỳ.

“Hả? À, vẫn chưa tìm được…thật xin lỗi. Thực ra còn chuyện khác, chính là Mystletainn lại từ chối em.”

Thì ra cái cưa máy đó còn có tên ngầu là Mystletainn.

“Ừ, đúng vậy. Tia lửa bắn ra như bị điện giật. À, vâng. Thì ra là cạn kiệt ma lực——không thể nào? Người thế giới này làm sao có ma lực như vậy được!”

Ồ? Nhìn cô ấy có vẻ rất ngạc nhiên, lo lắng đi đi lại lại, còn bặm cằm như đang suy nghĩ.

“Thì ra là vậy. Đúng là chỉ còn khả năng này thôi. Em biết rồi. Nói chung ở thế giới này em sẽ xử lý những việc dễ giải quyết trước. Còn cách về, vẫn chưa tìm ra——vâng. Thật xin lỗi đã làm phiền cô, tạm biệt.”

Toàn bộ cuộc gọi đại khái là vậy. Dù tôi nghe mà chẳng hiểu gì, nhưng làm ơn gọi xong thì trả điện thoại lại cho tôi nhé? Tôi vừa chìa tay, cô ấy lập tức nhét điện thoại vào tay tôi một cách thô lỗ.

“Ngươi đã hút hết ma lực của ta rồi đúng không.”

Cô ấy cứ lườm tôi. Tôi có nợ tiền cô đâu, sao phải lườm?

“Tiếc quá, tôi hoàn toàn không hiểu cậu nói gì.”

“Ngươi rốt cuộc là ai? Dai-sensei nói, chỉ có người có ma lực cực cao mới có thể hút sạch ma lực của thiên tài mỹ thiếu nữ Akuma Danshaku Haruna ta đây thôi!”

Cậu cũng là Akuma Danshaku à? Cô gái này thích Akuma Danshaku đến vậy sao?

Kệ cậu mấy cái ma lực gì, mấy chuyện đó tôi không biết. Nhưng tôi lại biết một người rất rành mấy chuyện này. Người đó chắc đang thong thả xem chương trình hài ở nhà tôi.

Làm sao đây? Người biết tôi là zombie chỉ có tôi và người đã biến tôi thành zombie. Nhưng nếu là “thiên tài mỹ thiếu nữ Akuma Danshaku Haruna-sama” này, nói cho cô ấy chắc cũng không sao nhỉ?

“Khai thật đi! Ngươi rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là pháp sư của thế giới này! Ngươi... ngươi định đâm ta thành tổ ong đúng không!”

Trong đầu cậu pháp sư tàn bạo đến mức nào vậy?

“Tôi là zombie.”

“Hả?”

“Xác sống, là người chết.”

“Undead! Undead Akuma Danshaku…”

“Đừng gọi tôi là Akuma Danshaku, tôi không phải.”

Khi cô ấy lại định gọi Akuma Danshaku, tôi cắt ngang. Làm ơn đừng cái gì cũng lôi Akuma Danshaku vào được không?

“Vậy à…thì ra là vậy. Đã chết rồi thì dù bị kiếm đâm cũng——”

Sao lại cứ muốn lấy kiếm đâm người thế. Ủa? Khoan đã, chẳng lẽ cô ấy biết tôi bị đâm chết?

Gần đây thành phố xảy ra vụ án giết người hàng loạt, tôi cũng bị liên lụy mà chết trẻ. Dù giờ thành zombie, nhưng lúc còn sống tôi đúng là bị hung thủ dùng kiếm đâm chết. Dù cô ấy biết chút ít về vụ này, nhưng có thể biết cả hung khí là gì sao?

Người giết tôi…không phải là cô ấy chứ? Nếu thật thì thái độ cô ấy cũng lạ quá.

Cô ấy rốt cuộc biết gì? Hiểu bao nhiêu về vụ án này?

“Này, cậu có liên quan gì đến vụ án giết người không?”

“——Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta đấy!”

Câu hỏi của tôi bị lảng tránh hoàn hảo. Thôi, để sau hỏi tiếp vậy.

“Chịu trách nhiệm gì?”

“Nhiệm vụ của ta là phải tìm ra bảo cụ nhân tạo ẩn giấu ở thế giới mục nát này, còn phải hoàn thành sứ mệnh Masou-Shoujo, đánh bại Megalo xuất hiện ở thế giới này.”

“À——thì ra cậu là ‘ma pháp thiếu nữ’——quả nhiên như tôi nghĩ.”

“Hả? Ta là ‘Masou-Shoujo’! Đừng lẫn lộn với mấy thứ cũ rích đó!”

“Sao cũng được, tôi cũng chẳng phân biệt nổi khác nhau chỗ nào. Còn cậu nói Megalo, là con gấu vừa nãy hả?”

“Đúng, chính là con quái vật đáng sợ đó.”

“Tại sao phải chiến đấu với mấy thứ đó?”

Kẻ thù khiến cả zombie như tôi cũng thấy phiền phức, lại bắt một mỹ thiếu nữ liều mạng đánh nhau, chắc chết cũng mất nửa cái mạng.

“Megalo là sâu bọ định hủy diệt quê hương ta, nếu không tiêu diệt sạch, Masou-Shoujo bọn ta sẽ không có tương lai. Nên ta là chiến binh vĩ đại. Thế nào, lợi hại chứ!”

“Tôi hiểu rồi, nói chung là kẻ thù của các cậu. Đã muốn hủy diệt quê hương cậu, sao lại đến thế giới này?”

“Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có muốn đánh nhau ngay tại nhà mình không?”

Nhưng cũng đừng đánh nhau ở sân nhà người ta chứ. Thôi kệ, giúp đánh bại quái vật đe dọa loài người thì cũng nên cảm ơn rồi.

“Nói chung, giờ ta không thể chiến đấu, nhiệm vụ này giao cho ngươi.”

“Hả?”

“Từ giờ nhà ngươi chính là Masou-Shoujo! Vinh dự lắm đấy!”

Ngón tay thon nhỏ của cô gái chỉ vào mũi tôi. Vậy là không còn đường lui?

“Khoan đã. Cậu nói là Masou-Shoujo đúng không? Tôi là con trai mà, thế này không ổn đâu.”

“Mặc kệ! Bảo làm là làm!”

Làm ơn, cậu không nghe người khác nói gì à? Thật muốn biết ba mẹ cậu dạy dỗ thế nào.

“Suy nghĩ lại đi, chuyện này với cậu chắc quan trọng lắm mà? Đừng quyết bừa——”

“Dù ta cũng cực kỳ không muốn, nhưng trong thời gian làm việc, ta sẽ ở nhà của ngươi.”

Cô ấy mặt mày không cam lòng, quay đi lẩm bẩm nhỏ.

——Tha cho tôi đi. Nếu loại tiếng ồn sống này đến nhà tôi, cuộc sống cô đơn nhàm chán của tôi sẽ thành ra gì đây? Nghĩ thôi đã thấy sợ.

“…Ngươi tên gì?”

“Ayumu. Aikawa Ayumu…nói thật, cậu nên suy nghĩ lại——”

“…Aikawa Ayumu. Gọi là Ayumu được rồi nhỉ.”

Làm ơn, cậu có thể bớt lãng tai không. Giờ tôi mới hiểu tâm trạng của người phát minh ra câu “đàn gảy tai trâu”. Bảo đừng đến, chỉ cần là chuyện cậu không muốn nghe thì tự động bỏ qua.

Mà suy cho cùng, lần này hình như là do tôi gây ra…?

——Thôi kệ, đã là do tôi, không nhận nuôi cô ấy cũng không ổn. Thôi, từ bỏ cũng là một bài học quan trọng trong đời. Vậy đi.

“Được rồi. Cái gì mà Masou-Shoujo ấy…tôi làm cũng được.”

Chắc là đang đợi tôi nhượng bộ, nghe xong, sợi ahoge trên đầu cô ấy bật lên một cái, cô ấy đắc ý gật đầu.

“Đã quyết định rồi, vậy mau luyện tập biến thân thành Masou-Shoujo đi!”

Nhìn cô nhóc giơ nắm đấm lên trời, bước chân nhẹ nhàng, tôi bắt đầu ôm đầu khổ não.

“Nhưng tôi có điều kiện.”

“Điều kiện gì? Nếu dám nói chuyện kỳ quặc, xem tôi đá cậu thế nào.”

“Từ giờ hãy gọi tôi là ‘anh trai’.”

Quả nhiên, lập tức bị đá rồi. Đúng là cú đá ngang có thể sánh với Mirko.

Nói chung, đó là đầu đuôi việc tôi bị ép trở thành Masou-Shoujo.

Rõ ràng tôi là con trai.

Mà còn là zombie nữa chứ?

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận