Wn
Chương 34: Mẹ ơi, chuyện trinh tiết quan trọng lắm đấy ạ (1)
3 Bình luận - Độ dài: 2,225 từ - Cập nhật:
"Chúc mừng con, Racine."
Người hầu đang rửa bát giúp Cora từ từ quay đầu. Sao mẹ lại chúc mừng mình nhỉ?
"Mẹ ơi, có chuyện gì đấy ạ?"
"Mẹ đã nghe hết chuyện cả làng rồi. Con Pongbelli nó tỏ tình với mày rồi đòi cưới đúng không?"
Pongbelli là con bé đẹp nhất vùng này, ai cũng biết. À, ngoài ba mươi rồi, hết bé rồi. Nhưng với Cora, sống hơn 500 năm, nó chỉ như đứa sơ sinh. Thôi kệ, cứ gọi là bé đi.
Mà Racine cũng hút gái phết đấy.
Làm công quả, tiền bạc chẳng có là bao, sao lại nổi tiếng được nhỉ? Rõ như ban ngày thôi. Racine là thằng con trai đẹp nhất mà Cora đẻ ra.
Tiếc thật, người mù lại sở hữu vẻ ngoài tuyệt nhất, chẳng tự ngắm nổi mặt mình.
Dù sao, là đàn ông được con gái tỏ tình chắc cũng phải vui chứ.
"C-Cái gì!!!"
Nhưng Racine, vừa nghe mẹ nói, sợ tái mặt, giật bắn cả người. Sợ nghe đến mức làm rơi cả cái đĩa đang cầm. – Reng!
"Thằng điên! Tự dưng lên cơn gì thế? Mày có biết cái đĩa đó bao nhiêu tiền không!?"
Cũng chẳng đáng bao nhiêu. Đĩa sứ rẻ tiền thôi. Cora nói vậy vì đang túng thiếu quá thôi.
"Tại mẹ nói chuyện sởn cả gai ốc chứ sao ạ? Đây, xem này! Tay con nổi hết cả da gà lên rồi đây này!"
"Nói vớ vẩn gì thế? Mày hâm à? Mày không biết con Pongbelli nó là cô gái thôn quê tốt đến mức nào sao?"
Đúng như Cora nói, Pongbelli rất tốt. Chỉ là mấy đứa con gái của nàng đẹp "ngoài tiêu chuẩn" thôi. Ở cái thị trấn nhỏ này, nhan sắc thế là xinh rồi. Hơn nữa, nó còn làm bà chủ quán rượu làm ăn khá.
Tính cách thì hiền lành, dễ chịu nữa chứ? Cora nghĩ: 'Nó mà thành vợ Racine thì còn gì bằng'.
'À, khoan. Racine nó mù mà? Thế thì mặt mũi quan trọng gì.'
Vậy thì càng không có gì phải ngại. Con mình không thấy đường, gặp được người phụ nữ tháo vát là tốt rồi.
Thế nhưng, Racine lại không tài nào chấp nhận lời mẹ.
"Mẹ ơi, mẹ hãy rút lại lời đó đi. Pongbelli là gái thôn quê ư? Đến kỳ lân đi qua cũng phải chết sững đấy ạ!"
"Thì đúng là gái thôn quê mà? Vẫn chưa lấy chồng cơ mà."
Mặt Racine nhăn dúm lại trước lời mẹ. Với cậu ta, đồ mới tinh là nhất, từ vật đến người, lời đó tuyệt đối không chấp nhận.
"Cô ta không còn là trinh nữ nữa?!"
"Hả…?"
"Không còn trinh nữ!!!" Nhìn con trai gào lên như thế, Cora khó hiểu. "Rồi sao?"
"Rồi sao!? Con thừa biết cô ta đã quen hơn chục thằng rồi."
"Ừm, quen nhiều, có khi kinh nghiệm phong phú hơn, cũng có cái hay chứ?"
"Lý lẽ này là gì vậy! Đằng nào trinh nữ qua thời gian chẳng có kinh nghiệm? Sao con phải làm thằng đến sau?"
"Thằng đến sau? Này, con người chứ có phải đồ vật đâu mà nói cái giọng đấy hả?"
"Với cái loại phụ nữ lăng loàn ấy, con chẳng cần giữ chút lễ nghĩa nào!"
"Haizzz…" Cora thở dài, vuốt tóc. Thằng con mình lý tưởng cao thật, đòi hỏi ở bạn đời cũng cao lắm.
'Nghĩ kỹ lại thì thằng nhóc này chỉ thích đồ mới toanh.'
Từ cung tên săn bắn đến đồ dùng, nó chỉ mua mới. Nói đồ người khác dùng qua là tuyệt đối không đụng đến.
'Với tính nó thì phản ứng thế cũng dễ hiểu, nhưng sao quá đáng thế?' Dù Cora cũng ít khi nói chuyện kiểu này với Racine, phản ứng của nó làm cô hơi bất ngờ. Gọi người ta "lăng loàn" ư? Sao nói nặng thế?
"Racine, nghe mẹ này. Pongbelli không đến mức như con nói đâu. Chỉ là quen nhiều người thôi. Mẹ nghe nói nó chỉ 'ngủ' với người yêu cũ thôi mà."
"Chỉ 'ngủ' thôi á!!!"
"Hả!" Bị con chất vấn, Cora giật mình. Cái thói ăn nói bỗ bã này khó bỏ thật. Ở với chồng thì bình thường, nhưng cứ ở với lũ này là hỏng cả tính nết lẫn lời ăn tiếng nói.
"Khụ khụ, dù sao thì, có kinh nghiệm cũng không phải lăng loàn."
"Con biết hết cái lũ 'người yêu' đấy rồi. Francesco, Roberon, Redis, Crambelli, Gaberi, Logan, Poponom... toàn những thằng con quen cả." Logan trong số đó còn khá thân với Racine. Thằng này vốn keo kiệt với bạn bè, nên không rõ nó có để tâm lắm không. Kệ đi...
"...Nghe con kể, đúng là hơi nhiều thật nhỉ?"
"Khoan đã, thế sao mẹ biết chuyện đó? Chuyện Pongbelli chỉ 'quan hệ' với người yêu cũ ấy?"
"Hả? Mày không biết à? Mẹ con Pongbelli, bà Pongsil, là thành viên hội phụ nữ có chồng chỗ mẹ đấy thôi? Quen rồi thì đủ thứ chuyện cũng nghe hết."
"C-Cái gì!?"
Như đối mặt sự thật nổ não, đôi mắt mù lòa của Racine như có động đất. Cora chỉ tròn mắt nhìn, không hiểu sao nó phản ứng dữ thế.
"Mẹ cũng cùng hội cùng thuyền à! Nhà mình có kẻ phản đạo!"
"Phản, phản đạo!? Mẹ mày không theo đạo nào hết nhá!"
"Hừ! Cái cô Pongbelli đó, con không đời nào cưới, đến yêu đương cũng không. Mẹ chúc mừng cái gì? Chỉ làm con thêm bực."
"Trời ơi là trời~!"
'Thằng này được mỗi cái đầu, tư duy hẹp hòi kinh khủng? Hơn nữa, suy nghĩ thì nông cạn dữ trời?'
Tất nhiên, Cora cũng muốn gả con đến nơi tốt hơn. Nhưng đời đâu dễ. Nhà đang túng thiếu, Cora nghĩ có người như Pongbelli là may rồi.
Cora cố gắng thế cũng phải. Theo nàng thấy, nếu Pongbelli và Racine thành đôi, nàng lợi nhiều. Dù không được cái gì to tát, nhưng chỉ cần thằng này độc lập, bớt một miệng ăn là đỡ lo phần nào. Thêm nữa là bớt stress.
"Racine, cứ kén cá chọn canh mỗi chuyện trinh tiết thế thì con bỏ lỡ nhiều đấy."
"Bỏ lỡ cái gì ạ?"
"Đúng như lời mẹ nói thôi. Ví dụ có người phụ nữ hoàn hảo tỏ tình với con. Chỉ vì không còn trinh tiết mà con từ chối sao?"
"Tất nhiên. Không còn trinh tiết thì hoàn hảo chỗ nào? Ngay từ đầu đã mâu thuẫn rồi."
"Không sửa thái độ đấy, con mất hết cơ hội. Cơ hội gặp người tính tốt, người giàu, người có trách nhiệm."
"Gặp người không còn trinh tiết thì có cơ hội gì ạ? Mẹ đùa con à?"
"Áááá! Đ*t m*! Ý mẹ mày nói đ*o phải thế!"
"Thế rốt cuộc mẹ muốn nói gì ạ?"
"Thì làááá! Nếu lỡ cô ấy còn trinh nhưng là người xấu thì sao?"
"Thế thì không gặp."
"Cái thằng điên này!"
Hai tay Cora run run sau khi văng tục. Mới hôm qua suýt tức ở nhà hàng vì Stella, hôm nay lại thằng thứ tư này làm nàng điên tiết.
"Mà điểm con không vừa ý không chỉ vậy." Mặc kệ mẹ nói thế nào, thằng con vẫn tiếp tục suy nghĩ của mình.
"Tuổi cũng quá lớn. Con biết Pongbelli cũng 33 tuổi rồi, sao con phải quen người như thế?"
"Ghét thế à? Tại già hả?"
"Đẹp thì tốt, nhưng mẹ biết con mù mà? Đấy không phải là ưu tiên hàng đầu."
Cora gật đầu lắng nghe. Đúng, Racine mù nên nhan sắc không quan trong lắm.
"Thế thì tuổi đó cũng ổn mà? Phụ nữ tộc Nhân giữ gìn sống trăm năm, đâu phải không sinh con được."
"Không ổn ạ. Tuổi ngoài ba mươi thì chấp nhận được, nhưng thêm khoản có nhiều kinh nghiệm yêu đương thì tuyệt đối không tha thứ."
"Cái thằng này? Lại về 0 rồi! Rốt cuộc là ghét người phụ nữ không còn trinh chứ gì?"
Thằng con vừa im lặng nghe, lại lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận.
"Hơi khác. Ý con là phụ nữ lớn tuổi nhiều kinh nghiệm yêu đương thì chỉ thêm mất giá và phiền phức."
"Phiền phức gì? Mẹ Pongbelli bảo tính nó hiền, dễ chịu mà?"
"Haiz, mẹ ơi."
"Sao?"
"Mẹ chỉ nghe về Pongbelli qua mẹ cô ấy thôi phải không ạ? Mẹ ruột thì chỉ nói tốt về con gái mình."
"Không phải? Mẹ cũng nói chuyện với nó vài lần rồi mà?"
"Mẹ bình tĩnh nghĩ xem. Ở cái thị trấn này, ai dám tùy tiện với mẹ chứ? Pongbelli không hiền như mẹ nghĩ đâu."
"...Ơ?" Cora nghe con nói, ngớ người. Đúng là Cora sức mạnh khủng khiếp. Ngay cả người tộc Nhân không biết nàng là Siêu Việt Giả thì cũng biết nàng bất phàm, đa số kiêng nể. Pongbelli chắc cũng thế.
'Nghĩ lại thì lời Racine có vẻ đúng thật?' Ngày trước, Cora nhận ra ngay. Nhưng dạo này nàng chỉ tin những cái thấy trước mắt. Cả trăm năm, Cora phải vật lộn với nỗi lo kinh doanh và bầy con, nên hầu như lúc nào cũng bị stress.
"Lý do phụ nữ lớn tuổi, nhiều kinh nghiệm yêu đương là vấn đề, vì cái 'mủ' phát sinh trong quá trình đó."
"Mủ gì? Nói gì vậy?"
"Qua từng ấy năm, cô ấy trải qua biết bao cảm xúc. Kỳ vọng hạnh phúc cũng cao. Quen hơn chục thằng, nghĩa là chia tay hơn chục thằng."
"Hiển nhiên rồi? Rồi sao?"
"Trong quá trình đó, chắc chắn có nhiều mâu thuẫn, tổn thương. Tích tụ thành mủ. Người gánh cái mủ này không phải mấy thằng bồ cũ gây ra, mà là kẻ đến sau vô tội như con."
"Ơ… ơ…?"
"Nói dễ hiểu, phụ nữ lớn tuổi, nhiều kinh nghiệm yêu đương, cần vất vả hơn để làm họ hài lòng, và họ mong đợi ở con rất nhiều."
"Ừm, nhưng quen nhiều, có khi biết cách thông cảm, bỏ qua lỗi nhỏ? Suy nghĩ của con có hơi phiến diện?"
"Lý lẽ gì đâu không! Tính cách thế, gặp mười thằng đã lấy chồng lâu rồi!"
"……"
"Con trai mẹ không thèm xử lý cái thứ 'phế phẩm' thằng khác tạo ra! Mỗi khi có mâu thuẫn, Pongbelli chắc chắn nói thế này."
"Nói gì cơ?"
Gã to lớn bĩu môi, bắt chước giọng phụ nữ. Cora nhìn con như vậy chỉ muốn nôn, mà thôi kệ. Cứ xem nó nói gì.
"Em gặp nhiều người như anh rồi~ Em hiểu rõ những người như anh mà~" Nói thế rồi chắc chắn trong lòng còn nghĩ thế này nữa." Racine nhăn mặt, tiếp tục nói:
"Bạn trai cũ của em đâu có như thế này…"
"Này, khoan Racine. Con gái buồn bực thì mè nheo, giận bạn trai một chút là bình thường mà. Suy diễn thái quá thế? Con trai khác con gái."
"Mấy cái mè nheo đấy hoàn toàn do con thì không sao. Nhưng trong đầu cô ấy còn vương vấn hình bóng mấy thằng cũ. Chắc chắn so sánh con với lũ đó. Chúng làm hỏng cô ấy. Chúng cướp sự trong trắng, sao con phải chịu cái tính 'hâm dở' đó? Con tuyệt đối không chịu!"
"...Làm gì có gì đảm bảo cô ấy nhất định thế. Ít nhất thử hẹn hò xem sao."
"Hiiiii! Không được! Lỡ 'màng trinh thanh niên' của con dính bẩn bởi loại lăng loàn thì sao!? Con không muốn mạo hiểm đâu!"
"...Màng trinh thanh niên?"
"Sự trong trắng sâu trong trái tim đàn ông. Mẹ cũng biết con đâu còn trai tân?"
"Sự trong trắng của đàn ông có giá trị gì đâu…?"
"Trời ơi! Chắc tại chị Stella rồi! Dám hạ thấp giá trị đàn ông, mẹ cũng bị 'ô nhiễm' rồi sao?!"
"……" 'Cái thằng cuồng trinh tiết này, không chịu thua nửa lời?'
Cora đại khái hiểu ý Racine.
'Nghe nó nói, hình như không sai hoàn toàn.' Đúng như lời nó, dù có ngoại lệ, khả năng đó cũng cao.
'Thằng này bất ngờ thông minh phết đấy chứ?' Tư duy sắc sảo, không lý sự cùn như con Stella ngốc nghếch, nên khó ép.
"Haiz, được rồi. Không gặp Pongbelli cũng được. Mẹ nghĩ vấn đề 'đàn ông' của cô ấy hơi phức tạp thật. Nhưng, con đừng cãi nữa, nghe mẹ nói chút."
Bỏ qua sở thích, cũng phải thỏa hiệp với đời chứ? Mấy cô gái trẻ, còn trinh lại thích mấy thằng kiếm nhiều tiền, có năng lực. Thằng này chỉ được cái đầu, chứ chẳng làm nên trò trống gì. Suy cho cùng, là mẹ, cũng nên cho nó lời khuyên thực tế.
'Khoan, lỡ thuyết phục khéo là động lực cho nó học hành chăm chỉ hơn thì sao?' Mấy cô gái trẻ nó thích cũng chỉ thích người tài giỏi. Thế thì bảo nó cố học ở học viện sắp tới là được gì?
'Đúng rồi, chính là thế!' Cora lại hạ quyết tâm.
Nhất định phải "dạy dỗ" lại cái thằng cứng đầu này mới được.


3 Bình luận