Hòm thư của đảo phiêu du - Tập 1

Chương 02: Chuyến Bay Kế Tiếp - Chủ Nhân Của Cõi Tận Xa

Chương 02: Chuyến Bay Kế Tiếp - Chủ Nhân Của Cõi Tận Xa

Rầm rầm—một rung động khó chịu truyền đến từ dưới chân.

Will và Jessica vừa bay khỏi văn phòng đã đáp xuống một 〈Tiểu Đảo〉 nhỏ lơ lửng gần Hyphonia. Nó bé đến mức đi được mười bước đã đến mép.

Những 〈Đảo〉 nhỏ thường có độ cao lớn hơn, vì vậy nếu có bất kỳ bóng dáng máy bay nào bay lên từ Hyphonia phía dưới, họ có thể phát hiện ra ngay. Đây là một nơi lý tưởng để ẩn mình.

Tuy nhiên, khác với khi ở trong thành phố, 〈Đảo〉 trôi nổi trên bầu trời luôn thay đổi độ cao và hành trình tùy thuộc vào gió và nồng độ 〈Sương Mù〉. Với một 〈Tiểu Đảo〉 có khối lượng nhỏ, sự rung lắc này càng được cảm nhận rõ rệt. Cảm giác như đang ở trên một con thuyền rách nát, chẳng dễ chịu chút nào.

Trên 〈Tiểu Đảo〉 đó, Will cầm la bàn, cau mày nhìn chằm chằm vào bản đồ hàng hải. Do bị tấn công bất ngờ, hành trình của họ vẫn chưa được định rõ.

Jessica, dùng chiếc Thuyền Cánh làm vật chắn gió, vẫn nhai ngấu nghiến khẩu phần ăn khẩn cấp mà không chút căng thẳng. Cô ấy ăn một cách mạnh mẽ đến nỗi Will bắt đầu lo lắng cho phần của mình.

May mắn thay, trên trời không một gợn mây, hai mặt trăng khổng lồ chiếu sáng đủ để họ đọc bản đồ hàng hải mà không cần dùng đến đèn.

"Việc này... thật không ổn rồi..."

"Gì cơ?"

"Cả về ngân sách lẫn thời gian, chúng ta phải bay theo lộ trình ngắn nhất mới kịp. Vậy thì 〈Đảo〉 tiếp theo phải đến là Balt Piano, nhưng lộ trình đó lại có Quái Sương Mù cấp I."

"Đánh tan chúng là được."

"Đừng nói bừa thế. Hơn nữa, đi đường thẳng thì điểm đến cũng dễ bị dự đoán. Có nên tìm cách bay vòng không? Nếu tiết kiệm nước đến mức tối đa, có lẽ chúng ta sẽ không cần phải hạ cánh ở Apt Forte..."

Nước còn lại chỉ vừa đủ một chai. Mặc dù có thức ăn, họ chỉ có thể bay được nhiều nhất là một ngày. Chắc chắn không thể trụ được hai ngày, một lượng nước quá ít ỏi để dấn thân vào bầu trời rộng lớn.

"Lúc nào cậu cũng làm khổ tớ vì sự khoái lạc của bản thân mình."

"Tớ đã bảo là không phải mà!"

"Hiện tại, tớ không đủ khỏe để bay hai ngày mà không hạ cánh."

Chính cô gái kiêu hãnh này đã tự mình thừa nhận điều đó—Tớ không đủ khỏe〈Vượt Vân Giới〉 là như vậy.

"...Tớ biết chứ, biết điều đó mà."

"Đằng nào thì, dính dáng đến cô ta thì vấn đề kiểu này cũng là điều có thể đoán trước."

"Đúng là vậy, nhưng lần này quá khủng khiếp. Chưa đầy hai giờ mà chúng ta đã không thể ở lại văn phòng được nữa."

Kẻ địch cũng rất dị thường. Cái hoa văn kỳ lạ hiện lên trong mắt chúng. Chắc chắn là Sương Mù Thuật, nhưng rốt cuộc đó là gì?

"Này Jessica. Một trong những tên cậu hạ gục có hoa văn Sương Mù Thuật hiện lên trong mắt. Cậu có biết đó là gì không?"

"Cường hóa hoặc bù nhìn/con rối."

Tên đó không hề quan tâm đến cơn đau khi bị khóa tay. Có thể đó là Sương Mù Thuật vô hiệu hóa cảm giác đau.

"Cường hóa thì tớ hiểu, nhưng bù nhìn/con rối là gì?"

"Là thao túng. Thao túng con người. Thao túng ý chí."

"Nghĩa là bọn chúng bị ai đó điều khiển sao? Chuyện đó có thể xảy ra ư?"

"Nếu bẻ gãy được ý chí của đối phương, thì việc điều khiển thân thể chẳng có gì khó khăn."

"Này, vậy nếu bị dính chiêu thì chẳng còn cách nào cứu vãn à?"

"Không hẳn. Đối với những người có ý chí mạnh mẽ, nó sẽ không có tác dụng.

"Hả? Không mâu thuẫn sao? Cậu vừa nói là dễ dàng mà?"

"Vấn đề là cách tác động vào ý chí đối phương. Dùng sức mạnh thì khó, nhưng nếu tìm được sơ hở, có thể thao túng dễ dàng."

Jessica nói điều đó với giọng điệu như thể đó là chuyện dễ dàng với cô, rồi cô tiếp tục, "Tuy nhiên,"

"Nếu đối phương đã chết, thì ngay cả với sức mạnh của tên đó cũng có thể thực hiện được."

Vì đã đối đầu, Will biết rõ Sương Mù Sư đó chưa chết.

Căn cứ vào sự thay đổi trong lời nói và hành vi, có lẽ đó là thao túng, nhưng không có nhiều người thực sự có thể làm được điều mà Jessica gọi là dễ dàng. Hơn nữa, tên đó là một Sương Mù Sư. Cũng có thể hắn đã sử dụng sức mạnh để bảo vệ, hay nói đúng hơn là phòng thủ, chống lại sự tra hỏi.

"A, chẳng hiểu gì cả."

Ngước nhìn bầu trời, mắt cậu tự nhiên hướng về hai mặt trăng.

"À phải rồi, ngày kia là Trùng Thực. Thực tế thì nó ảnh hưởng đến Sương Mù Thuật như thế nào?"

"Đơn giản là hiệu quả tăng lên."

"Tại sao?"

"Mặt trăng có lực hấp dẫn. Nó ảnh hưởng đến nồng độ của 〈Sương Mù〉. Khi hai mặt trăng chồng lên nhau, lực hấp dẫn sẽ tăng cường hơn nữa."

"Vậy là Sương Mù Sư nào cũng mạnh hơn sao?"

"Không hẳn. Sức mạnh quá mức sẽ hủy hoại thân mình. Người thiếu kinh nghiệm có thể bị mất kiểm soát. Tất nhiên, nếu kiểm soát tốt, họ có thể thực hiện những Sương Mù Thuật vốn là bất khả thi."

"Bất khả thi... ví dụ như?"

Jessica lắc mái tóc dài một cách nhẹ nhàng, nghiêng đầu nhỏ xíu.

"Như là hồi sinh người chết, chẳng hạn?"

"Làm được chuyện như thế sao?"

"Nếu làm được, thì phải nhờ đến Trùng Thực. Chỉ là giả thuyết thôi."

"Qủa là những chuyện có quy mô lớn thật."

Đối với Will, người không có tài năng Sương Mù Thuật, đây là một lĩnh vực khá xa vời. Khi cậu vươn vai và tựa vào chiếc Thuyền Cánh thì...

Rầm rầm rầm—〈Tiểu Đảo〉 đột nhiên nghiêng hẳn.

"————————————————————! "

Jessica hét lên một tiếng không thành lời, rồi bám chặt lấy cậu.

"Ô, này Jessica?"

Dù Will gọi, cô ấy chỉ run rẩy không đáp lời. Khuôn mặt cô tái nhợt, hàm răng va vào nhau lách cách. Thái độ kiêu ngạo thường ngày đã biến mất hoàn toàn.

Will hiểu rõ lý do, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Jessica.

"Không sao đâu. Chỉ là độ cao thay đổi thôi. Chúng ta sẽ không rơi đâu."

Đây chính là lý do Jessica, dù hay chửi rủa, vẫn ngồi sau lưng Will.

Will gặp Jessica cách đây nửa năm.

Vốn dĩ, cô ấy có kỹ năng bay lượn mà Will không thể sánh bằng. Nhưng nửa năm trước, cô bị bắn hạ và không thể bay nữa.

Mất đi sự tự tin cùng với đôi cánh của mình, cô bắt đầu sợ hãi bầu trời. Đó là chứng sợ độ cao.

Tuy nhiên, Jessica không từ bỏ việc bay. Đối với cô gái này, bay là điều tự nhiên như hơi thở. Dù sợ hãi đến đâu, cô cũng không thể rời xa bầu trời.

Ngồi trên Thuyền Cánh, Jessica nhanh chóng lấy lại được kỹ năng đến mức Will phải tôn làm sư phụ.

Nhưng dù có thể chịu đựng nỗi sợ, có những thứ cô không thể kìm nén.

Đó chính là tình trạng hiện tại của Jessica.

Bất cứ khi nào bị sự rung lắc bất chợt hay cảm giác lơ lửng mất phương hướng tấn công, Jessica lại nhớ đến ký ức bị rơi và lên cơn động kinh. Đó là chứng rối loạn hoảng sợ (Panic Disorder).

Nếu cơn hoảng loạn xảy ra giữa không trung, chắc chắn sẽ dẫn đến tai nạn. Vì vậy, cô ấy không thể bay một mình nữa.

Lý do Jessica và Will hợp tác là vì cả hai có cùng một điểm đến.

Tận cùng của bầu trời—Đáy Vân Giới.

Cả hai đều chia sẻ một giấc mơ mà ai cũng cười nhạo là điên rồ.

Dù bình thường Jessica không bao giờ tỏ ra "sợ hãi", nhưng nhìn thấy cô ấy thế này, Will lại nhớ ra cô cũng chỉ là một cô gái đúng như vẻ bề ngoài.

Trong những lúc thế này, nên nói gì mới phải?

Nghĩ lại, dù ngày nào cũng ở bên Jessica sau giờ làm việc, nhưng trong guồng quay bận rộn của công việc 〈Chim Di Cư〉, có lẽ họ chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện đúng nghĩa. Mặc dù cậu đã phải giải thích đủ thứ chuyện cho cô gái thiếu hiểu biết về thế gian này.

"Này, Jessica. Cậu từng bay vào ban đêm phải không? Cảm giác thế nào?"

Hỏi một người đang sợ hãi bầu trời điều này có lẽ là tàn nhẫn. Nhưng việc cô ấy vẫn theo đuổi bầu trời, dù đã mất khả năng bay, cũng là một sự thật.

Vẫn bám chặt lấy cánh tay Will, Jessica thều thào bằng giọng run rẩy.

"Rất, rất tuyệt đẹp... Xung quanh mặt trăng có vô số ngôi sao nhỏ rải rác, cảm giác như bị hút vào."

"Khác với nhìn từ dưới này lên sao?"

"Hoàn toàn khác. Cảm giác được giải phóng khác. Và cả cảm giác chinh phục nữa."

"Cảm giác chinh phục, à..."

Đó quả là một từ ngữ rất Jessica. Giọng cô cũng bắt đầu ổn định hơn.

"Đúng vậy. Âm thanh của gió rời xa mặt đất. Thị lực chỉ là công cụ để cảm nhận màn trình diễn của sao và trăng. Thứ duy nhất nâng đỡ bản thân trên không trung chỉ là âm thanh và cảm giác mà gió mang lại."

"Đó là thứ khiến cậu cảm thấy chinh phục sao?"

"Phải. Bay đêm chính là cưỡi lên làn gió đó. Đó không phải là hòa hợp, mà là chinh phục. Chỉ những người làm chủ được cơn gió mới là người chiến thắng của bầu trời. Điều đó thể hiện rõ hơn vào ban đêm so với ban ngày."

Thật hiếm khi Jessica nói điều gì khác ngoài lời ác ý. Cô ấy chỉ trở nên hùng hồn như vậy khi nói về bầu trời.

Cơn run rẩy của cô cũng đã dừng lại lúc nào không hay. Đối với chứng hoảng loạn của Jessica—một điều kỳ lạ đối với người sợ độ cao—việc để cô ấy nói về bầu trời là cách tốt nhất.

"Cậu thật sự rất yêu bầu trời."

Dù sợ độ cao đến mức run rẩy khi đứng yên, nhưng khi nói về bầu trời, cô lại có thể nói với niềm đam mê cháy bỏng đến thế. Thay vì trả lời, Jessica khẽ ngáp một cái nhỏ. Có vẻ như cô ấy đã buồn ngủ sau khi cơn hoảng loạn lắng xuống.

Will nhìn xuống Hyphonia bên dưới. Ngọn hải đăng cao vút ở mũi 〈Đảo〉 đang quay tròn ánh đèn dẫn đường.

Ngắm nhìn khung cảnh tĩnh lặng, như thể cuộc tấn công vừa rồi chỉ là một lời nói dối, Will chợt nhớ ra điều mà cậu đã muốn xác nhận từ lâu. Bây giờ hỏi có lẽ là tự nhiên nhất.

"Này Jessica, cậu đó, mười năm trước—... Ơ, ngủ rồi sao."

Gác đầu lên vai Will, Jessica đang ngủ yên với hơi thở đều đặn. Dưới ánh trăng, khuôn mặt xanh xao của cô nổi bật lên đôi môi màu hồng đào. Từ cổ áo hơi hở, lộ ra chiếc cổ gầy và đường xương quai xanh, nơi mái tóc còn hơi ẩm ướt lướt qua, tỏa ra ánh bóng mượt mà.

Cô ấy cũng là con gái cơ mà...

Dù là người nhỏ tuổi hơn, khuôn mặt ngủ tĩnh lặng này thực sự quá vô phòng bị, khiến cậu không khỏi bận tâm. Vài giờ trước, cậu vừa lỡ nhìn thấy cơ thể trần trụi của cô ấy.

Là một chàng trai mười bảy tuổi khỏe mạnh, cậu bắt đầu bị thôi thúc bởi những xúc cảm nguy hiểm.

"Ư, ừm..."

Một cử động run rẩy như bị cóng khiến Will giật mình tỉnh táo. Cậu vỗ vỗ vào ngực.

Mày đang nghĩ cái quái gì thế với Jessica chứ?

Cậu nhẹ nhàng đặt Jessica nằm xuống đất, lấy chăn từ khoang chứa của Thuyền Cánh đắp cho cô. Tóc cô vẫn chưa khô hoàn toàn, nếu cứ để vậy cô sẽ bị cảm lạnh.

Will cũng đắp chăn cho mình—để lại một khoảng trống vừa đủ giữa cậu và Jessica—rồi cuộn tròn lại.

Từ ngày mai, họ sẽ phải bay liên tục hai ngày trời trong Vân Giới. Cần phải tích lũy thể lực ngay lúc này.

Cậu nhắm chặt mắt, nhưng...

Không ngủ được...

Jessica thường ngủ lại ở văn phòng. Will về nhà nên họ hiếm khi ở cùng nhau vào ban đêm.

Nói thật là cô ấy vô phòng bị quá rồi đấy. Tôi cũng là đàn ông cơ mà?

Khi cậu lỡ nhìn thấy trong phòng tắm, cô ấy đã không ngần ngại tìm cách giết cậu, vậy mà tại sao những lúc như thế này cô lại có thể vô tư đến vậy.

Cậu nhẹ nhàng đưa tay ra, mái tóc vàng chạm vào đầu ngón tay cậu.

Mềm mại.

Lúc nào cô ấy cũng mắng mình đủ kiểu, trả đũa một chút cũng đâu sao...

Lúc này, bản năng đàn ông đang tấn công, còn lý trí thì yếu ớt phòng thủ.

Không, làm thế là không được đâu.

Trong sự bứt rứt, Will đành phải trải qua một đêm dài.

“──Khi nào thì dậy đây.”

Gọn—một chấn động cùn xuyên qua gáy, và Will tỉnh giấc. Cậu đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Mở mắt, khuôn mặt của cô gái với đôi đồng tử màu tím đang nhìn chằm chằm vào cậu. Không còn chút dấu vết nào của khuôn mặt ngủ vô phòng bị mà cậu thấy đêm qua.

“Hở, hả...?”

“Có kẻ đang tiếp cận.”

Will nhìn ra, bầu trời đã bắt đầu hửng sáng. Cậu gượng ngồi dậy, cơ thể kêu lên những tiếng kẽo kẹt. Ngủ trong gió mạnh ở độ cao này, khớp xương đã bị cứng lại.

“Ở đâu?”

Vừa xoa bóp tay chân, vừa kéo khẩu súng máy lại gần, Jessica chỉ vào một điểm trên bầu trời. Đó là hướng của Hyphonia đang trôi nổi bên dưới. Tuy nhiên, cô ấy chỉ tay nhưng lại không nhìn về phía đó.

Thuyền Cánh...

Bay lên từ bên dưới là một chiếc Thuyền Cánh. Nhìn từ xa cũng có thể thấy rõ nó được trang bị súng đạn.

Cơn buồn ngủ của Will tan biến ngay lập tức.

Phải đánh thôi.

“Jessica, ra tay thôi.”

“Mau chóng kết thúc đi.”

“Rồi rồi.”

Will chạy lại chỗ chiếc Thuyền Cánh, ném chăn vào khoang chứa đồ.

Đặt khẩu súng máy lên mũi thuyền. Khẩu súng có một hàng lỗ khoan thô kệch trên thân, được cố định bằng một miếng kim loại. Khi đã cố định, miếng kim loại này đủ chắc chắn để chịu đựng ngay cả khi chiếc Thuyền Cánh đâm thẳng vào mục tiêu.

Để Vượt Vân Giới, họ phải vừa điều khiển dây cương vừa bắn súng. Vì vậy, khẩu súng được gắn cố định vào Thuyền Cánh. Tuy nhiên, khẩu súng máy đặt song song với thân máy bay sẽ bắn đạn thẳng ra phía trước khi bóp cò, nhưng không có ống ngắm rõ ràng.

Kiểm tra độ chắc chắn của súng máy, Will trèo lên Thuyền Cánh, Jessica cũng ngồi phía sau cậu. Will buộc chặt dây an toàn vào móc trên đồng phục và cố định ủng vào đai trên thuyền bằng dây đai. Khi điều khiển bằng dây cương, việc giữ thăng bằng trên Thuyền Cánh chỉ dựa vào sức mạnh của nửa dưới cơ thể. Khi cậu nắm chặt dây cương, đôi cánh rung lên như thể vừa tỉnh giấc.

Thuyền Cánh được trang bị một động cơ Sương Mù Cơ nhỏ tạo ra lực nâng. Tuy nhiên, việc điều khiển cánh và kiểm soát máy bay hoàn toàn là thủ công. Lắc dây cương khiến cánh đập, và việc lên xuống hay quay vòng được thực hiện bằng cách điều chỉnh dây cương và dịch chuyển trọng tâm cơ thể.

Đó là một cơ chế khá nguyên thủy để Vượt Vân Giới. Nhưng chính sự đơn giản đó lại là điều mà Chim Di Cư mong muốn. Bởi mục đích ban đầu của họ là thả thư vào hộp thư.

Chắc chắn Jessica đã bám chặt, Will dứt khoát lắc mạnh dây cương.

Bộp—đôi cánh trong suốt được dệt bằng Sương Mù Cơ đập mạnh, và thân thuyền được gia cố bằng lớp giáp kim loại nhẹ nhàng lướt lên.

“Đi thôi!”

Cất cánh khỏi Tiểu Đảo, Will lượn vòng lớn để tiếp cận chiếc máy bay địch đang đến gần.

Trong không chiến, chiếm vị trí bên trên thường chiếm ưu thế. Hạ độ cao sẽ có lực hấp dẫn làm lợi thế về tốc độ và động năng, ngược lại, tăng độ cao sẽ khiến trọng lực cản trở và giết chết khả năng cơ động.

Đáng lẽ phải là như vậy, nhưng...

"Ô, ồ, nó né tránh tốt thật."

Đối phương luồn xuống ngay bên dưới máy bay của Will và vòng lại. Mặc dù có chênh lệch độ cao, nhưng cậu đã bị lấy mất vị trí phía sau. Điều này làm giảm ưu thế của vị trí trên cao.

“Will thật vụng về. Tự mình tạo ra tình huống bất lợi, thật không tỉnh táo.”

Giọng Jessica đầy kinh ngạc, nhưng trái với lời nói, cô ấy ghì chặt đầu vào lưng Will và bám chặt lấy cậu.

Will cũng đã học hỏi đủ kỹ thuật để trở thành Chim Di Cư chiến đấu với Quái Sương Mù. Tuy nhiên, đó là kỹ thuật dành cho các máy bay lớn như khinh khí cầu, hoặc chiến thuật trong chiến đấu nhóm của quân đội. Cậu vẫn chưa thể chuyển hóa chúng thành kỹ năng lái Thuyền Cánh bay đơn độc.

Và Jessica chính là người nắm giữ cảm quan quan trọng nhất trong hàng hải—khả năng phán đoán tình huống và đọc gió—mà Will vụng về không thể làm được.

Quy tắc cơ bản của không chiến Dogfight là giành vị trí phía sau đối phương. Will đặt một tay lên súng máy, liên tục xoay vòng để giữ vị trí.

"Va chạm. Thu hẹp vòng tròn và dựng cánh lên."

"Phụt! Đừng nói bừa chứ. Sẽ rơi mất!"

Chỉ một từ rơi, Jessica khẽ run lên.

“Thật tồi tệ. Cậu muốn thấy tớ sợ hãi đến mức nào?”

“Tớ không hề nói thế!"

“Mặc kệ, cứ làm theo chỉ thị.”

Cậu định phản đối, nhưng máy bay địch đã dần dần rút ngắn khoảng cách và chuẩn bị lấy vị trí phía sau họ. Cậu không nghĩ mình có thể hạ gục đối thủ dù có bay theo ý cậu.

Nếu ở trên mặt đất, sẽ không xảy ra chuyện này...

Will cảm thấy ấm ức. Lẽ nào cứ ra khỏi mặt đất, cậu lại phải phụ thuộc vào chỉ thị của Jessica sao?

“Nếu là cậu, cậu có thắng được hắn không?”

“Dễ dàng.”

Cô ấy trả lời hiển nhiên như vậy, nhưng cánh tay Jessica vòng ra sau lưng cậu vẫn đang run rẩy.

Kỹ năng bay thực tế và lòng tự tôn đang giằng xé nhau.

“...Chỉ thị đi.”

Vài giây sau, lòng tự tôn thất bại.

“Tăng độ cao. Gió sắp đến, cưỡi lên nó.”

“Cưỡi lên—?”

“Bây giờ, cưỡi lên!”

Ngay lập tức, một cơn gió mạnh thổi tới, khiến máy bay kêu cót két.

“Cậu đang làm gì thế?”

Will mất kiểm soát đột ngột, làm máy bay mất thăng bằng hoàn toàn. Độ cao giảm xuống, và đối thủ cũng bám sát phía sau.

“Will thật ngu ngốc.”

Cậu cảm thấy bị xúc phạm.

“Có ý kiến thì cậu tự lái đi!”

Ngón tay Jessica vòng qua lưng siết chặt eo Will. Rồi cô ấy nói với giọng run rẩy như đang cố nén sự nhục nhã.

“...Không thể làm được, nên tớ mới ở đây với Will.”

Cô trả lời một cách thản nhiên, nhưng đó chắc chắn là sự thật mà cô ấy không bao giờ muốn thừa nhận nhất. Will cảm thấy hơi tự trách mình.

“...Tớ xin lỗi. Một lần nữa, làm ơn chỉ dẫn.”

“Hắn sắp tấn công rồi. Lần này, hạ độ cao và tăng tốc.”

“Được.”

Will khẽ kéo dây cương, dựng cánh lên, máy bay bắt đầu tăng tốc và hạ độ cao.

Nhìn máy bay của họ tăng tốc, máy bay địch cũng tăng tốc để không bị bỏ lại.

Nghe tiếng máy bay kêu cọt kẹt, Will tiếp tục hạ độ cao, lắc lư sang hai bên.

“Đến rồi. Giãn cánh và tăng độ cao.”

Làm theo chỉ thị mà cậu cảm thấy có phần tỉ mỉ hơn, Will kéo dây cương lên và dồn trọng tâm về phía sau.

Một áp lực mạnh đè xuống, đẩy máy bay vọt lên bầu trời.

Đoàng—đó là lúc tiếng súng nổ ra ngay bên dưới.

Ánh chớp lóe lên dưới cánh. Hình như đó là một sợi dây xích? Vì nhìn thấy được nên chắc chắn đó không phải là đạn.

Ngay lúc đó, máy bay địch đã vượt qua máy bay của họ, vọt lên phía trước. Điều này xảy ra do sự thay đổi vận động của máy bay cậu lên trên, khiến tốc độ tiến về phía trước giảm xuống.

“Quay lại.”

Thả dây cương xuống và chuyển trọng tâm về phía trước, máy bay lại bắt đầu hạ độ cao. Lần này, Will lấy được vị trí phía sau.

Quả nhiên, chỉ thị tốt.

Thừa nhận điều đó, cậu cũng hướng khẩu súng máy về phía máy bay địch.

Bị lấy mất vị trí phía sau, máy bay địch cuống cuồng lắc lư sang hai bên, nhưng đó là sự kháng cự vô vọng.

“Bắn đi.”

Rẹt rẹt rẹt rẹt—thứ được bắn ra từ nòng súng là một sợi xích màu đen.

Bắn theo hiệu lệnh của Jessica, đó là loại đạn bắt giữ mà cảnh sát thường dùng. Sợi xích bắn thẳng từ trên cao xuống, quấn chặt lấy hai cánh của chiếc Thuyền Cánh đối phương. Giờ đây, chiếc máy bay đó chỉ là một cánh diều vô hại bị gió lay động.

Thắng thua đã rõ.

Ra hiệu bằng tay về phía một Tiểu Đảo gần đó, tù binh cũng từ bỏ kháng cự và ngoan ngoãn làm theo.

“Hê hê, thắng dễ dàng!”

“Nhờ ai?”

“...Vâng. Tớ rất biết ơn cậu.”

Dù vẫn run rẩy như một con thú nhỏ, miệng cô gái vẫn không chịu im lặng.

“Chẳng phải, anh, anh là người đêm qua…?”

Người giơ hai tay xuống khỏi chiếc Thuyền Cánh là một cảnh sát. Tên trên thẻ ngực là J. Paulman. Đối diện với viên cảnh sát nở nụ cười có vẻ hiền lành, Will nhăn nhó.

Chết tiệt, chẳng lẽ mình thật sự là kẻ bị truy nã sao?

Nếu không thì người ta đã chẳng đuổi theo cậu ra tận ngoài đảo.

“Chào cậu. Tôi hơi tự tin vào chiếc Thuyền Cánh của mình, không ngờ lại thua chiếc của hai người. Quả đúng là Chim Di Cư có khác, nhỉ?”

Ưu điểm của Thuyền Cánh là sự linh hoạt. Đi hai người khiến trọng lượng tăng, khả năng cơ động giảm. Nếu một chiếc một người đấu với một chiếc hai người, thường thì chiếc hai người sẽ bị hạ. Không nhiều người lập dị lại thích đi hai người trên Thuyền Cánh như họ.

“Này, có chuyện gì thế?”

“Vẫn là việc tối qua thôi. Nhưng có vẻ cậu không muốn nghe...”

“Biết thân biết phận đi.”

Jessica nhìn chằm chằm với vẻ ghê tởm lộ rõ, nhưng đôi tay cô lại run rẩy như một chú mèo con leo lên cao mà không xuống được.

Tiểu Đảo này còn nhỏ hơn cả nơi Will và Jessica đã qua đêm. Điều đáng sợ đối với Jessica không phải là độ cao, mà là sự bấp bênh và bầu trời gần ngay sát. Có chỗ để bám víu thì còn đỡ, nhưng một mặt đất nhỏ và bằng phẳng như cái bàn này chẳng khác gì nỗi kinh hoàng.

Dù bình thường Jessica không bao giờ tỏ ra sợ hãi trước mặt người khác, nhưng giờ đây cô bám chặt lấy cánh tay Will bằng cả hai tay. Lưng cô cũng hơi cúi xuống, có lẽ việc đứng thẳng cũng khó khăn.

Tuy nhiên, với ánh mắt sắc như dao găm, thái độ đó trông chẳng khác gì đang ghét bỏ viên cảnh sát như rắn rết.

“Ha, ha... Tôi cứ nghĩ mình đến để giúp cậu, nhưng hình như tôi đã nhầm rồi.”

Nhìn viên cảnh sát với vẻ mặt buồn bã, Will không thể không đồng cảm. Nhưng điều đó khác với việc bị thẩm vấn. Will hỏi viên cảnh sát đang bối rối đảo mắt tìm cách biện minh:

“Trước hết, xin hỏi tên anh là gì?”

“Jean Paulman. Cậu là William Sterling, và đây là Jessica Silverbell đúng không?”

“Anh đã điều tra về bọn tôi à?”

“Tôi là cảnh sát mà.”

Anh ta nói với vẻ thong thả, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, đôi tay giơ lên đầu hàng run rẩy đến tội nghiệp. Một cảnh sát bình thường, không phải thám tử lão luyện, bị cô lập giữa trời thế này thì khó mà giữ được bình tĩnh.

Hai người, một trước một sau Will, đều run rẩy như nhau. Will là người duy nhất giữ được vẻ bình thản, cảm giác như bị kẹp giữa hai con thú nhỏ đang gườm nhau.

Mặc dù có cảm giác mình đang làm điều gì sai trái, Will vẫn tiếp tục câu hỏi:

“Thế, tại sao mọi người lại nhắm vào bọn tôi?”

“Mọi người... nghĩa là các cậu bị tấn công rồi sao?”

Cảnh sát—Paulman tròn mắt ngạc nhiên, khiến Will nhận ra mình đã lỡ lời.

“Sau đó, văn phòng bọn tôi bị đột nhập. Không phải một nhóm mà liên tục hết nhóm này đến nhóm khác, bọn tôi không có thời gian để thẩm vấn.”

“Ôi trời, vậy là rắc rối lớn rồi...”

“Mau trả lời đi.”

Giọng Jessica đầy khó chịu khiến Paulman giật mình run rẩy.

À phải rồi, người này từng bị Jessica đánh gục.

Dù có vẻ anh ta không nhớ, nhưng cơ thể thì đã ghi nhớ rồi.

“Có nguồn tin cho rằng các cậu đang vận chuyển một Phong Thư gửi cho Tai Họa.”

Tai Họa...? Nghe quen quen.”

“Đó là tội phạm từng sử dụng cấm chú làm một hòn đảo bị rơi xuống. Hắn được cho là đã chết, nhưng có vẻ vẫn sống sót. Tên thật là Landis Bernard.”

Will khẽ run vai.

Landis Bernard...?

Đúng là tên người nhận trên Phong Thư của Hilda.

Dù Hilda có vẻ bí ẩn, nhưng cô bé không giống kẻ đồng lõa với một tên tội phạm giết người hàng loạt như vậy. Hoặc có lẽ, tớ chỉ không muốn nghĩ như thế.

Tai Họa đó đã bắt đầu hành động trở lại. Có thể sẽ xảy ra một vụ đảo rơi khác. Dù không phải, hắn vẫn chưa trả giá cho tội ác của mình. Là cảnh sát, tôi không thể làm ngơ.”

“Anh muốn bắt Tai Họa sao. ...Nhưng cảnh sát phải đuổi theo Phong Thư, nghĩa là anh chưa nắm được tung tích của Tai Họa?”

“Sao cậu biết điều đó...”

Người này không biết che giấu gì cả...

Ý anh ta là chỉ cần theo dõi Will là sẽ tìm được Tai Họa. Paulman tròn mắt xác nhận suy đoán của tớ. Việc anh ta cũng lỡ lời như tớ khiến tớ thấy anh ta không khác gì người quen.

“Hừm. Được rồi, lý do cảnh sát theo dõi bọn tôi thì ổn rồi, nhưng tại sao những kẻ khác cũng đuổi theo?”

“Có lẽ... là nội dung của Phong Thư.”

“Nội dung? Nội dung Phong Thư chỉ người gửi mới biết chứ?”

Tai Họa đang nghiên cứu một cấm chú và đã làm nó mất kiểm soát. Người ta nói Phong Thư có ghi lại thông tin về cấm chú đó.”

“Cấm chú gì vậy?”

“—Bất tử. Hình như con người lúc nào cũng theo đuổi những thứ như thế.”

Will lộ rõ vẻ nhíu mày.

“Giả sử người nhận Phong Thư là Tai Họa đó, thì việc suy luận đó là thông tin về cấm chú có vẻ quá vội vàng không?”

“Điều đó... tôi cũng không biết. Nhưng sự thật là các cậu đang bị truy đuổi, phải không?”

Will thở dài.

Rốt cuộc vẫn không biết lý do.

Tuy nhiên—Trùng Thực—hồi sinh người chết—bất tử—đều là những từ có vẻ liên quan với nhau.

Hilda đã ghi gì vào đó?

Chắc chắn họ bị truy đuổi là do Phong Thư, vấn đề là nội dung bên trong. Và—

Bảo vệ người đó—

Will đưa tay chạm vào má, như để xác nhận.

Đó là lời Hilda để lại lúc rời đi. Ý cô bé là gì? Có lẽ chỉ là trêu chọc, nhưng giọng nói lúc đó không hề giống đùa.

Vẫn không thể hiểu được.

Dù thế nào, những Sương Mù Sư tấn công văn phòng đều không bình thường.

Xem ra lần này phải chạy trốn lâu dài rồi...

Will cố gạt đi lời nói khó chịu đó và hỏi một câu khác:

“Dù sao đi nữa, vụ cấm chú bị mất kiểm soát, nghĩa là hắn thất bại rồi, phải không?”

“Đúng là phải như vậy, nhưng... Tai Họa cũng được cho là đã chết trong vụ đó. Thế mà hắn vẫn sống. Vì thế mà thông tin đó trở nên đáng tin cậy.”

Will liếc nhìn Jessica. Bất cứ điều gì liên quan đến Sương Mù Thuật, hỏi Jessica là chính xác nhất.

(Bất tử, có thật sự khả thi không?)

(Không biết. Ít nhất tớ không làm được, và cũng không hứng thú.)

Jessica lắc đầu, thì thầm để Paulman không nghe thấy.

Vậy là chưa có ai thành công.

Mặc dù vậy, con người vẫn luôn tìm kiếm sự bất tử.

Will đáp lại bằng một giọng quả quyết.

“Dù cho có Phong Thư như vậy đi nữa, bọn tôi không liên quan. Bọn tôi cũng không có nghĩa vụ phải nói cho anh biết điểm đến.”

“Dù các cậu định làm gì, thứ các cậu đang vận chuyển chính là cái thứ đó đấy.”

Lý do để bị truy đuổi có vẻ đã đủ thuyết phục... theo một cách nào đó.

Mình không thể mở Phong Thư ra xem được...

Will rên rỉ một lúc rồi đành bỏ cuộc.

“Thôi, việc giao hàng không thay đổi, thế là được rồi.”

“Hả? Cậu, cậu định giao thật sao?”

“Tất nhiên rồi, đó là công việc của bọn tôi mà.”

Chắc chắn có thể moi thêm thông tin từ Paulman, nhưng họ cần phải khởi hành ngay nếu không muốn bị trễ chuyến.

Will trèo lên Thuyền Cánh.

“Tạm biệt. Tớ cầu chúc anh bắt được Tai Họa đó.”

“Khoan đã. Tôi cũng đi với các cậu.”

Sự sợ hãi ban nãy đã biến đâu mất, Paulman nói với giọng quả quyết của một cảnh sát.

“Nếu anh cản trở việc giao hàng thêm nữa, dù là cảnh sát, tôi cũng sẽ bắn hạ đấy.”

Một Chim Di Cư không thể giao được Phong Thư là điều không thể chấp nhận.

Dù văn phòng có nhỏ đến đâu, nếu họ từ bỏ việc giao hàng và quay về, họ sẽ không bao giờ nhận được công việc Chim Di Cư nữa. Văn phòng và Thuyền Cánh sẽ bị tịch thu, và họ không thể Vượt Vân Giới được nữa.

Vì lẽ đó, Chim Di Cư không nhân nhượng với bất kỳ thứ gì cản trở việc giao hàng. Họ sẽ loại bỏ, tiêu diệt, và tận diệt mọi chướng ngại vật bằng mọi giá.

Chính vì họ kiên trì và tiếp tục giao hàng bằng sự cương quyết đó, mà Chim Di Cư mới được mọi người tin tưởng giao phó những Phong Thư—những mảnh ký ức quý giá.

“Tôi không có ý định cản trở. Nhưng tôi là cảnh sát. Có một tên tội phạm nguy hiểm có thể làm đảo rơi. Tôi không thể bỏ cuộc một khi đã tìm thấy manh mối.”

“Anh mặc đồng phục, nghĩa là anh là cảnh sát bình thường trong thành phố. Việc truy đuổi loại tội phạm này không phải là công việc khác sao?”

“Dù vậy, đó không phải lý do để bỏ qua khả năng xảy ra tội ác.”

Chàng trai trẻ dường như không có ý định lùi bước. Giống như Chim Di Cư có niềm tin, cảnh sát cũng có lý do để không từ bỏ.

“—Nên xử lý người đàn ông này.”

Ý chí của cảnh sát hoàn toàn vô dụng trước Jessica.

“Nếu xử lý thì bọn mình thành tội phạm mất!”

“Việc người mất tích giữa Vân Giới là chuyện thường tình.”

“Này cậu, ánh mắt cậu ý là đang đùa phải không? Cậu đang đùa thôi, đúng không?”

Đôi đồng tử tím của Jessica không hề có màu sắc cảm xúc. Không có sự tức giận hay vui vẻ, chỉ có màu sắc mang tính công việc, máy móc, như đang xử lý một công việc lặp đi lặp lại hàng ngày.

Hai người đàn ông run rẩy, nhưng Will nhận ra bàn tay của cô gái đang bám chặt lấy vạt áo cậu một cách tuyệt vọng. Tiểu Đảo lơ lửng trên không không phải là nơi thoải mái cho Jessica.

Làm sao đây...

Will đang đau đầu thì Jessica thở dài như đã chấp nhận.

“Được rồi.”

“Tốt quá—Á á!”

Paulman mừng rỡ định reo lên thì bị hất văng sang một bên.

“Đáng lẽ phải làm thế này ngay từ đầu.”

Paulman lăn lóc trên mặt đất với tư thế xoắn vặn, co giật. Nhìn sang Jessica, một lọn tóc vàng đã tuột khỏi tóc. Cô ấy đã đánh bật anh ta đi với tốc độ cực nhanh.

“A, a... tương lai của tôi...”

Nếu đã làm đến mức này, việc bị bắt giữ khi quay về Hyphonia là điều chắc chắn. Jessica vô tình kéo Will về phía Thuyền Cánh trong lúc cậu đang bàng hoàng.

“Nhanh lên, khởi hành thôi.”

Vân Giới thì rộng lớn. Đường ranh giới giữa xanh và trắng── phía bên kia Vân Giới là đường chân trời vẽ nên một cung tròn dịu dàng. Loài người không có đôi cánh nào vươn tới được nơi đó.

Ở thế giới xa xăm ấy, dù có thể nhìn thấy hòn đảo kế tiếp, nhưng chẳng dễ gì mà tới được.

“Will, cậu bay cao quá rồi.”

“Nếu hạ thấp hơn nữa sẽ lướt qua Vân Giới đấy?”

“Nếu không thì sẽ không đạt được tốc độ.”

Lực nổi của Thuyền Cánh được cung cấp từ 〈Sương Mù〉 của Vân Giới. Lực nổi khi đặt lên cánh có thể dùng để tăng tốc.

Nhưng việc tiếp cận Vân Giới đồng nghĩa với việc đối đầu với Sương Mù Yêu.

Hơn nữa, tuyến đường này còn có tin đồn xuất hiện Sương Mù Yêu Cấp I, đúng không?

Từ trước đến nay chưa từng nghe nói có Sương Mù Yêu Cấp I xuất hiện trên tuyến đường này, nhưng chủ quán tối qua đã nói thế. Tuy nhiên, vì thiếu nước và vấn đề thời gian, Will buộc phải chọn con đường ngắn nhất cũng là sự thật.

Trong lúc cậu do dự, Jessica ở sau lưng khẽ run lên bần bật.

“Sơ suất rồi. Tính toán sai mức độ.”

“Cái gì cơ?”

“Bị đuổi kịp rồi.”

Quay lại theo giọng nói khó chịu của Jessica, cậu thấy một chiếc Thuyền Cánh đơn độc ở phía sau.

“Kìa, Paulman sao?”

Jessica đã nương tay để không giết chết anh ta. Nhưng có lẽ cô đã nương tay quá đà. Anh ta dường như đã tỉnh lại và kiên trì đuổi theo.

Dù thế nào, cũng không thể chần chừ ở đây được.

Will uống một ngụm nước trong bình, chỉnh lại kính bảo hộ. Rồi cậu tập trung vào khẩu súng máy. Báng súng ở vị trí có thể nắm ngay, giúp cậu dễ dàng cầm nó ngay cả khi đang điều khiển dây cương. Khẩu súng cố định này, được gắn như một bệ súng, sẽ cần thiết ngay bây giờ. Đối thủ, tất nhiên, không còn là viên cảnh sát nữa.

“Rõ rồi. Đi thôi.”

“Tớ đã bảo cậu làm thế ngay từ đầu rồi.”

Lời nói không chút khoan nhượng, nhưng lúc này, nó lại khiến cậu vững tâm hơn.

“Đi nào!”

Cậu đánh mạnh dây cương, dựng cánh lên, và dứt khoát hạ mũi thuyền. Cánh thuyền rít lên kin kít trong cú bổ nhào, và Thuyền Cánh bắt đầu tăng tốc nhanh chóng.

Phù── sau đó, tầm nhìn của cậu bị bao phủ hoàn toàn bởi một màu trắng xóa.

Họ đã lao vào Vân Giới. Thế giới bị bao phủ bởi 〈Sương Mù〉 trắng xóa khiến cậu bất an, cứ như thể đang bò trong bụng một con mãnh thú trắng. Cậu nới lỏng dây cương, mở cánh và tập trung giữ thăng bằng cho thuyền.

“──Đi thôi.”

Trong thế giới trắng xóa đó, một luồng ánh sáng lân tinh yếu ớt bao trùm lấy con thuyền.

Đó là Hồ Điệp Cầu Vồng Glanzfee—một loài bướm có cánh màu cầu vồng đúng như tên gọi, sinh vật đã biến mất khỏi hòn đảo do bị săn bắt quá mức vì vẻ đẹp của chúng—một thứ mà Jessica đã tạo ra.

Trong thế giới bị 〈Sương Mù〉 bao phủ, ngọn đèn này mang lại sự nhẹ nhõm, như tìm thấy hải đăng giữa chuyến bay đêm lạc lối.

Jessica, người vòng tay qua lưng và bám chặt lấy cậu, không hề mở mắt. Dù là Vân Giới không nhìn thấy gì, nhưng để chịu đựng tốc độ này thì không thể mở mắt được.

Thuyền Cánh hút một lượng lớn 〈Sương Mù〉 qua cửa hút khí, và bắt đầu tăng tốc vùn vụt.

Đạt đến tốc độ khiến cánh thuyền rung lên bần bật, tiếng rên rỉ thoát ra từ lực ma sát của 〈Sương Mù〉, thứ còn nặng hơn không khí.

“──Lên.”

Theo hiệu lệnh của Jessica, Will thẳng người dậy và kéo mũi thuyền lên. Áp lực từ phía trước chuyển thành áp lực từ trên xuống, khiến cậu gần như ngừng thở. Một thôi thúc muốn xé toang chiếc mặt nạ chống sương mù giày vò cậu.

Phù── và sau đó, tầm nhìn của cậu nhuộm trong sắc xanh.

Họ đã nổi lên khỏi Vân Giới. Khác hẳn với Vân Giới như lòng một con mãnh thú, bầu trời xanh bao la dịu dàng mang đến cảm giác yên bình như vòng tay mẹ hay người yêu.

Tuy nhiên, sự yên bình đó chỉ kéo dài trong khoảnh khắc.

“──Đến rồi. Phía sau bên trái.”

Bản thân việc tăng tốc chỉ mất vài chục giây, lâu nhất cũng chỉ vài phút. Tuy nhiên, nhiều Chim Di Cư vẫn e dè việc tăng tốc gần Vân Giới. Bởi vì────

BOÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈ────!

Xé toang Vân Giới trắng xóa, một bóng đen khổng lồ lao ra.

Thân hình thon dài như chiếc lá, lớp vảy đen bóng loáng. Đôi mắt khổng lồ nằm ở hai bên. Dù thân hình to lớn bằng hoặc hơn cả chiếc Thuyền Cánh Will đang cưỡi, nhưng đôi cánh nâng đỡ nó lại ngắn một cách kỳ lạ. Chiếc hàm khổng lồ với những chiếc răng nanh li ti ở đầu nhọn. Hình dáng đó gợi nhớ đến một con dao phóng hay ngư lôi của chiến hạm.

Đây chính là Sương Mù Yêu—lý do loài người không thể rời khỏi hòn đảo và là chủ nhân thực sự của bầu trời. Thoáng nhìn lại, nhiều con khác cũng đang lao ra từ phía sau. Tất cả đều thuộc loại được gọi là Tiêm Ngư.

Liệu có cắt đuôi được không!

Cú lao vào Vân Giới chỉ kéo dài chưa đầy một phút. Jessica bảo cậu ngoi lên là vì Sương Mù Yêu đã đuổi kịp.

Với đôi cánh của loài người, không thể bì kịp với Sương Mù Yêu. Nếu chạm trán thế này, phần lớn chỉ có nước bị săn mồi. Nhưng—

Tớ cũng là Chim Di Cư mà!

Will nghiến răng, tiếp tục bay lên cao.

Sương Mù Yêu gần như vô địch, nhưng khi rời khỏi Vân Giới chúng không còn nhanh đến thế. Tăng độ cao, tốc độ của Thuyền Cánh vẫn có thể thoát được. Khả năng lượn vòng nhanh là lợi thế của họ.

“──Đừng lên cao nữa!”

Tuy nhiên, Jessica không cho phép.

“Cậu đùa đấy à?”

“Thật sao.”

Will do dự.

Đúng là làm theo chỉ dẫn của Jessica thì cậu đã thắng được Paulman. Nhưng lần này đối thủ không phải là người. Đó là Sương Mù Yêu. Những kẻ thù truyền kiếp của nhân loại, đã thống trị bầu trời này bấy lâu nay, là chủ nhân của chốn tận cùng.

Không thể được!

Will cố gắng tăng độ cao, nhưng Jessica siết chặt cánh tay đang vòng quanh eo cậu.

“Will, bay đi!”

Không phải là giọng ra lệnh thường ngày, mà là giọng cầu xin, tha thiết.

“Đây chỉ là lối vào—nơi tớ muốn đến là phía bên kia.”

Lời nói đó xuyên thẳng vào lòng Will.

Will và Jessica hướng đến cùng một đích đến. Đó là lý do mối quan hệ này được duy trì. Nếu thực sự muốn đến đó, đây không phải lúc để chùn bước.

“A a a a a a a, khốn kiếp!”

Will ngả người về phía trước, giữ nguyên độ cao.

Độ cao khoảng năm mươi dặm trên Vân Giới. Nếu hạ thấp hơn nữa, chỉ mất chưa đầy năm giây là sẽ lao thẳng vào Vân Giới. Nồng độ Sương Mù dày đặc, tốc độ cũng dễ dàng tăng lên.

Nhưng Sương Mù Yêu cũng vậy. Với Sương Mù Yêu đuổi kịp Thuyền Cánh ngay cả trong Sương Mù, không thể nào thắng được chúng về tốc độ.

Con Tiêm Ngư đầu tiên lao ra đã ngang bằng với thuyền của Will, đôi mắt hung tợn nhìn thẳng vào cậu.

Bị tóm rồi!

“—Tăng tốc đột ngột!”

Cậu giật mạnh dây cương lên trên. Cánh mở ra, chịu sức cản của gió, Thuyền Cánh bị đẩy thẳng lên trời. Đồng thời tốc độ giảm, con Tiêm Ngư ép ngang áp sát đến mức gần như chạm vào thuyền.

“Quay lại!”

Khoảnh khắc Will căng cứng người, giọng Jessica vang lên. Theo phản xạ cậu hạ dây cương, con Tiêm Ngư tưởng chừng sẽ va chạm đã ở ngay trước mắt. Tốc độ giảm khiến nó vượt qua.

Thế rồi sao nữa!

Độ cao lại giảm xuống sát Vân Giới. Bất cứ lúc nào Sương Mù Yêu cũng có thể lao ra từ bên dưới.

Hơn nữa, dù đã né được đòn đầu tiên—dù suýt chết, nhưng đó chỉ là một đòn—con Tiêm Ngư vẫn tiếp tục bay lượn trên trời.

Khoan đã? Mình đã vượt ra phía sau nó sao?

Đó là lúc cậu đang nhìn chằm chằm vào đuôi con Tiêm Ngư với vẻ khó tin.

“—Bắn!”

Ngay khi được lệnh, Will bóp cò súng máy.

GẦU── viên đạn được nạp là đạn Sấm Sét. Đây là loại đạn đặc biệt chứa thuốc nổ, có thể xuyên thủng cả áo giáp của chiến hạm. Đương nhiên, loại Chim Di Cư như Will không thể có được. Đây là đạn do Hilda cung cấp.

Sức công phá khủng khiếp!

Bị bao trùm trong lửa bập bùng, con Tiêm Ngư rơi xuống Vân Giới. Lớp giáp của chúng được cho là có thể chịu được va chạm với tàu chiến, vậy mà lại bị xuyên thủng chỉ bằng một phát.

“Hạ được rồi sao?”

“Tiếp theo đến! Dựng cánh lên”

Giật mình bởi tiếng thúc giục, Will kéo dây cương. Cánh thuyền gập lại, độ cao nhanh chóng giảm xuống. Mũi thuyền tiếp xúc với Vân Giới, rẽ Sương Mù sang hai bên.

VÚT── một con Tiêm Ngư lướt qua ngay trên đầu họ.

“Bắn!”

Không cần đợi lệnh, Will đã bóp cò.

“—Nó né được.”

Đạn lửa nổ tung, nhưng chỉ sượt qua sườn con Tiêm Ngư. Một phần là do độ chính xác thấp của súng máy, nhưng có cảm giác như nó đã đọc được quỹ đạo viên đạn. Hơn hết────

“Mấy con này, nhanh thật...!”

Will đang bay ở tốc độ gần tối đa, nhưng Sương Mù Yêu còn nhanh hơn thế.

“Chính vì thế, mới dễ dàng vượt ra phía sau.”

Trước lời rên rỉ của Will, Jessica bình thản nói.

Dễ dàng vượt ra phía sau...?

Cũng là nguyên tắc cậu đã dùng để vượt ra phía sau Paulman trong cuộc chiến sáng nay. Tiêm Ngư dễ dàng đuổi kịp tốc độ tối đa của Thuyền Cánh. Điều đó cũng có nghĩa là, chỉ cần né được một đòn, họ có thể dễ dàng vượt ra phía sau.

Mình có thể thắng được sao?

Dù thế nào, đến nước này rồi thì không còn đường lùi nữa.

Họ có thể vượt ra phía sau Tiêm Ngư là nhờ Jessica nắm bắt hoàn toàn được chuyển động của nó. Nhìn xung quanh, nhiều đốm sáng lân tinh bảy màu đang bay lượn. Jessica đang kiểm soát không phận này bằng Hồ Điệp Cầu Vồng Glanzfee. Nếu không, Will đã tan xác trong Vân Giới ngay từ đòn đầu tiên.

Will ngừng suy nghĩ. Để tuân theo chỉ thị của Jessica một cách vô điều kiện.

“Ngả sang phải!”

Theo phản xạ, cậu nghiêng thuyền. Ngay bên cạnh, một con Tiêm Ngư lao tới. Như thể đến cứu đồng loại bị thương. Con thứ ba xuất hiện không cố vượt qua thuyền của Will, mà thận trọng bay song song.

“Tăng tốc đột ngột! Lại thêm một con nữa đến!”

Giật dây cương lên, hướng mũi thuyền lên trời. Áp lực của gió khiến cậu nghẹt thở, nước mắt trào ra. Thuyền Cánh bị đẩy lên trời như một viên đạn, và con thứ hai bị trượt ban nãy lao ra ngay bên dưới.

Chúng còn biết phối hợp nữa sao!

Nếu không có sự giao tiếp giữa các cá thể, chúng không thể hành động như thế này. Dù cảm thấy ớn lạnh, Will vẫn nhắm súng máy, nhưng────

“—Nó né được sao?”

Hai con Tiêm Ngư đã tách ra sang hai bên cùng lúc Will né. Khác với tấn công từ trước sau, bị kẹp hai bên thì rất khó bắn trúng. Đạn bị ảnh hưởng bởi gió và tốc độ bay, chỉ cần thay đổi tốc độ hay độ cao một chút là chúng đã thoát khỏi đường đạn.

Việc Sương Mù Yêu hành động theo bầy đàn và có sự phối hợp nhất định đã được biết đến, nhưng việc chúng né tránh chính xác đến mức này thì chưa.

Những con Tiêm Ngư đã từ bỏ việc tấn công riêng lẻ, bắt đầu tấn công theo nhóm.

“—Mất dạng rồi?”

Trong lúc quan sát tình hình, một con Tiêm Ngư đã biến mất.

“Sang trái.”

Theo giọng nói bình tĩnh của Jessica, Will nghiêng thuyền sang ngang.

“Uoát?”

Ngay sau đó, con còn lại lao vào đâm ngang. Nếu cậu đợi đến khi nhận ra rồi mới né, thì chắc chắn đã không kịp.

Bị đâm bằng thân hình và tốc độ khổng lồ này thì không còn gì để nói. Đó là lý do tại sao Sương Mù Yêu được coi là vô địch trên trời. Cánh của loài người mỏng manh, chỉ cần va chạm trên không là sẽ vỡ tan ngay lập tức.

“Sang phải!”

Không kịp thở, Jessica chỉ đạo cậu lái thuyền về phía con Tiêm Ngư vừa đâm vào.

Sao cũng được!

Cậu gần như tuyệt vọng ngả thuyền, thì một con Tiêm Ngư khác lao ra ngay bên dưới. Chắc là con vừa lặn xuống Vân Giới.

Nhưng ngay phía trước nơi Will né tránh, con Tiêm Ngư đầu tiên đã áp sát.

Sẽ va chạm!

Đó là lúc cậu nghĩ vậy.

“Quay lại!”

Dù chỉ thị khiến cậu quay cuồng, Will vẫn cố gắng dựng người và đưa thuyền về trạng thái thăng bằng.

Và, thuyền của Will bị kẹp giữa hai con Tiêm Ngư một cách hoàn hảo.

Bị tóm rồi?

Ngay lúc cậu định hét lên.

PHÙ── đột nhiên, con thuyền bị đẩy lên. Cứ như thể Sương Mù Yêu từ hai bên đã đẩy Thuyền Cánh lên vậy.

“Ư, ồ...?”

CỤC CỤC── khi cậu thốt ra tiếng kinh ngạc, hai con Tiêm Ngư đã đâm vào nhau và chìm xuống Vân Giới.

“Cái, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Vẫn còn nữa! Tăng độ cao.”

Vội vàng tăng độ cao, một con Tiêm Ngư khác lại nổi lên từ bên dưới. Nhìn vết nứt bên hông, cú va chạm chắc chắn rất mạnh. Thế nhưng, ý chí chiến đấu của Tiêm Ngư không hề suy giảm chút nào.

Thật sự có thể hạ được những con này sao?

Phải chăng việc hạ được con đầu tiên chỉ là may mắn?

Trong lúc Will đang rên rỉ, những con Tiêm Ngư đột nhiên thay đổi hành động.

“Chúng rút lui sao?”

Ngoài hai con đang giao chiến, lẽ ra vẫn còn những con Tiêm Ngư khác giữ khoảng cách. Chúng không có vẻ gì là tấn công, mà ngược lại, tách ra hai bên như nhường đường.

Khi cậu đang bối rối, giọng nói sắc lạnh của Jessica vang lên:

“Will, nó đến kìa.”

“Đến cái gì cơ?”

“Mục tiêu chính.”

Định hỏi lại, Will cứng đờ người.

Vân Giới ngay bên dưới đã nhuộm một màu đen kịt. Cái gì đó đang nổi lên.

Lớn quá...!

Đó là lúc Will mở to mắt.

KÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉT!

Xé rách Vân Giới, một bóng đen khổng lồ lao vọt ra.

“Giới Long...!”

Thân hình dài như con rắn, có thể nối liền mười chiếc Thuyền Cánh. Đôi vây lớn lắc lư hai bên. Đôi mắt vàng khảm ở hai bên mặt có con ngươi tròn. Vây như dải lụa chảy từ đỉnh đầu xuống lưng. Má lởm chởm có bộ râu dài bằng cả thân hình. Cái miệng đủ lớn để nuốt chửng một người trưởng thành.

Trái ngược với vẻ ngoài hung ác, cơ thể nó được bao phủ hoàn toàn bởi lớp vảy xanh tuyệt đẹp.

Kích thước lớn đã tự thân nó là nỗi khiếp sợ. Nếu nó còn di chuyển nhanh hơn Thuyền Cánh, ý chí chiến đấu sẽ tan vỡ ngay lập tức.

Cấp độ I── quái vật tầm cỡ cần ban bố cảnh báo khẩn cấp, phong tỏa tuyến đường đã xác nhận sự tồn tại của nó, và yêu cầu quân đội xuất kích. Trong số đó, Giới Long là kẻ khổng lồ mang tên gọi tồi tệ nhất.

Thỉnh thoảng có tin tức về quân đội giao chiến với nó, nhưng hầu như không bao giờ nghe tin hạ được. Người ta nói rằng muốn đánh chìm nó thì phải chấp nhận hy sinh một chiến hạm và một trung đội máy bay chiến đấu.

“Làm sao đây hả trời...!”

“Đương nhiên rồi.”

Tay Jessica khẽ run rẩy.

“—Đánh bại nó.”

Nhưng giọng cô lại phấn khích đến lạ thường.

Con bé này, ngay từ đầu đã định chiến đấu với nó!

Mọi chuyện giờ chỉ như một cơn ác mộng.

Tiêm Ngư đã là một sự tồn tại hung ác, hạ được một con đã là một chiến công hiển hách. Thực tế, nếu Jessica không thách thức, Will thậm chí không nghĩ đến việc chiến đấu. Dù làm theo chỉ dẫn của Jessica, cậu cũng chỉ có thể hạ được một con.

Thế mà, bầy Tiêm Ngư đó lại phục tùng con Giới Long này như những đầy tớ ngoan ngoãn.

Liệu với khả năng của Will, cậu có thể làm được gì?

Đầu Jessica khẽ chạm vào lưng cậu đang cứng đờ.

“Có tớ ở đây. Không sao cả.”

“Cái sự tự tin đó của cậu lấy từ đâu ra vậy?”

Đối diện với con Giới Long hiện thân của cái chết, Will bật cười.

“Được thôi. Mình sẽ làm.”

“Tốt.”

Will nắm chặt lại dây cương. Thật kỳ lạ, một sức mạnh lại trỗi dậy.

“Hạ độ cao.”

“Ờ!”

Hạ độ cao xuống sát Vân Giới. Sương Mù trắng vẽ nên quỹ đạo như một thanh kiếm, tạo thành những con sóng lớn.

Như thể chờ đợi ý chí giao chiến, Giới Long cũng hạ độ cao, bay song song với Will.

Tốc độ tối đa của Thuyền Cánh là tám mươi hải lý. Trong khi đó, tốc độ tối đa của Giới Long được cho là hai trăm hải lý. Tốc độ dễ dàng vượt qua cả tàu chiến. Và thân hình dài của nó có phạm vi tấn công rộng lớn.

Bay song song với nó, chiếc Thuyền Cánh bé nhỏ đã như nằm gọn trong bụng Giới Long.

Và việc nó có tốc độ gấp đôi Thuyền Cánh có nghĩa là────

“Hạ thấp đột ngột!”

Cổ Giới Long đang bay song song đột nhiên tấn công từ phía trước.

Tốc độ hết sức của Thuyền Cánh chỉ là tốc độ dạo chơi đối với Giới Long. Đương nhiên, việc quay đầu lại tấn công là điều dễ dàng.

Phản ứng kịp thời theo giọng Jessica, Will theo phản xạ kéo dây cương và bẻ lái thuyền xuống. Thuyền Cánh rên rỉ ken két nhưng vẫn lao vào Vân Giới. Tầm nhìn trở về con số không.

Một màu trắng xóa không giới hạn, đôi khi làm mất cảm giác trên dưới. Phía trên là quái vật Giới Long. Phía dưới là cánh tay ma quỷ của Vân Giới. Bầu trời chẳng hề nhân từ với nhân loại.

“Nó đến, sang trái!”

Không kịp thở phào vì né được một đòn, một bóng đen lại đổ xuống từ phía trên.

Cậu lái thuyền sang ngang, một cơn gió mạnh vụt qua ngay bên cạnh.

Chắc chắn là đuôi Giới Long hay cái gì đó đã vung ngang. Thuyền Cánh chao đảo, mất thăng bằng.

Chỉ cần đến gần đã thế này rồi sao!

“Tăng tốc đột ngột.”

Nghiến răng, Will mở cánh. Chịu đựng áp lực mạnh mẽ từ trên xuống, bầu trời xanh lại hiện ra sau vài giây. Cảm giác như gặp lại người bạn thân sau bao năm xa cách.

Cảm động chỉ trong chốc lát, ngay bên cạnh, thân hình khổng lồ của Giới Long xuyên qua Vân Giới và xuất hiện. Nó cuộn mình lại như bủa vây Thuyền Cánh, nhìn thẳng vào Will.

Lại ra mặt đối mặt rồi!

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.

“Bắn!”

Giọng Jessica đập vào lưng, nhưng tay phải của Will, đã nhìn thẳng vào mắt Giới Long từ phía trước, không thể rời khỏi dây cương.

Và sự do dự đó, Giới Long không bỏ qua.

Cái hàm khổng lồ lao đến từ phía trước.

“Chết tiệt────”

Không thể né được—ngay lúc nghĩ vậy, dây cương tự động di chuyển.

Jessica?

Cánh tay Jessica vươn ra từ phía sau eo cậu. Cô đã nắm lấy dây cương từ phía sau.

Thuyền bắt đầu bổ nhào, cái hàm lớn sượt qua tóc cậu. Dù đã né được cú đánh trực diện, cậu vẫn cảm thấy một cú sốc như bị đấm vào đầu.

Cánh thuyền kêu lên ken két một tiếng khó chịu, và con thuyền mất kiểm soát. Lại lao vào Vân Giới, khung cảnh bị bao phủ bởi màu trắng xóa.

Cậu cảm nhận được Jessica ở sau lưng khẽ run rẩy. Vì buông một tay ra để nắm dây cương, chỗ dựa yếu đi, cơ thể Jessica khẽ rời khỏi lưng cậu.

Lên cơn rồi!

“Đừng rơi!”

Will nhanh chóng nắm lấy cánh tay Jessica, người suýt bị văng ra khỏi thuyền. Dù có dây an toàn, nhưng rơi khỏi thuyền trong lúc đang giao chiến với Sương Mù Yêu—lại còn là Giới Long—thì không thể sống sót.

Jessica bám chặt lấy cậu, đau đến mức cậu có thể cảm nhận được.

“Không sao đâu. Bọn mình sẽ không rơi. Không đời nào chịu rơi.”

Will trấn an Jessica... hay nói đúng hơn là tự nhủ với chính mình, và điều khiển dây cương. Cậu cố gắng ổn định con thuyền đang rơi xoay tròn, và từ từ lấy lại độ cao.

Khi thoát khỏi Vân Giới, Giới Long vẫn cuộn mình, ung dung chờ đợi ở đó.

Không có chỉ dẫn của Jessica, làm sao mình chống đỡ đây...?

Một khi lên cơn co giật, Jessica sẽ không thể nói chuyện được một lúc. Will chỉ có thể nắm chặt tay cô ấy.

Lỗi của mình...

Nếu Will bắn súng theo chỉ dẫn của Jessica, con thuyền đã không mất kiểm soát.

Trong lúc Will đang rên rỉ, Giới Long từ từ uốn lượn cơ thể.

Nó đến sao!

Cậu siết chặt dây cương, nhưng Giới Long từ từ chìm cơ thể xuống Vân Giới.

“Không tấn công sao...?”

Cậu tăng độ cao để chuẩn bị cho đòn tấn công, nhưng Giới Long không tấn công nữa.

“Bị bỏ qua sao...?”

Will nhìn xuống Vân Giới vài phút, rồi buông lời ngơ ngác. Không hiểu sao, những Sương Mù Yêu khác cũng biến mất.

Chẳng lẽ nó coi mình không đáng để đối phó sao...!

Răng Will nghiến ken két. Sống sót, nhưng thay vì nhẹ nhõm, một cảm giác nhục nhã dâng lên như thể bị khinh thường.

“...Khốn kiếp.”

“Tệ hại.”

Will chửi thề, và nghe thấy giọng Jessica từ phía sau. Có lẽ cơn co giật đã qua. Will không đủ độ lượng để bỏ qua lời đó với một nụ cười.

“Mọi chuyện là do cậu────hả?”

Định quát lên, cậu nhận ra tiếng nức nở từ phía sau.

“...Cậu đang khóc đấy à?”

“Im đi.”

“...Xin lỗi.”

Nếu Will đáp ứng được yêu cầu của Jessica, họ có lẽ đã chiến đấu được với con Giới Long đó nhiều hơn. Việc thất bại là do Will không thể đáp lại.

“Nhục nhã. Hiện tại tớ rất thảm hại.”

“Đừng khóc.”

“Không khóc.”

“...Lần sau. Bọn mình vẫn chưa rơi. Lần sau mình sẽ hạ nó. Đúng không?”

Jessica buông một lời kinh ngạc.

“Vẫn còn muốn bay sao?”

“Đương nhiên rồi!”

“...Không sợ sao?”

“Sợ chứ, nhưng cậu cũng chịu đựng nỗi sợ hãi để ở đây, đúng không?”

Jessica mắc chứng sợ độ cao. Dù vậy, cô vẫn đặt mạng sống của mình lên lưng Will—người có kỹ năng lái thuyền kém hơn cô.

“Hơn nữa, tớ thấy khó chịu. Cái ánh mắt như kiểu tha cho mày ấy.”

Con Giới Long đó có thể hạ gục Will. Nhưng nó lại bỏ qua—như thể ban phát lòng thương hại cho đối thủ yếu hơn.

Kỹ năng lái thuyền của Will không giỏi, nhưng cậu không phải là người không khao khát bầu trời đến mức không cảm thấy nhục nhã vì điều này.

Không hiểu sao, cậu cảm thấy Jessica ở phía sau đang cười.

“Đạt yêu cầu.”

“Cái gì đạt yêu cầu?”

“Bí mật.”

“Hả?”

“Lần sau tớ sẽ nói.”

Will không hiểu cô nói gì, nhưng cậu muốn đánh bại Giới Long lần sau. Chắc chắn cậu đã học được nhiều điều từ trận không chiến vừa rồi.

“Này, mà khoan. Lúc nãy bị hai con Tiêm Ngư kẹp giữa, cậu đã làm gì vậy?”

Cậu đã nghĩ mình sẽ bị nghiền nát, nhưng con thuyền lại được nâng lên một cách nhẹ nhàng. Rốt cuộc là cô đã làm gì?

“Cưỡi gió.”

“Cái gì vậy?”

“Giống như cậu không thể đánh trúng chiếc lá bị gió thổi đi. Tớ cưỡi gió để né.”

Chắc đó cũng là lý do Will không thể đáp ứng được chỉ thị của Jessica trong trận không chiến với Paulman sáng nay.

“Tớ chưa bao giờ nghe thấy kỹ thuật đó?”

Will cũng đã học các thao tác cơ bản và tên các kỹ thuật bay của Thuyền Cánh ở trường. Cậu không nhớ đã thấy kỹ thuật mà Jessica vừa nói.

“Tớ nghĩ ra.”

Cô tự hào trả lời, khiến Will cảm thấy thuyết phục.

“Này, nếu là kỹ thuật không chiến, sao không đặt tên cho nó? Giống như Nhào lộn ngang Sidewinder ấy.”

“Chưa nghĩ ra.”

“Vậy, Vòng Xoay Tiên Tử (Fairy Turn) thì sao?”

Jessica suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

“Tớ nhận.”

Trước câu trả lời thẳng thắn hiếm hoi này, Will nở nụ cười.

Nếu bình thường cậu cũng thẳng thắn như thế này thì hay biết mấy...

Trong lúc cậu cười khổ, Jessica đột nhiên buông lời khó chịu.

“Hắn chưa rơi.”

“Ai cơ?”

“Cái gã đàn ông đó.”

Quay lại, cậu thấy một chiếc Thuyền Cánh đang lơ lửng ở xa phía sau.

“À, Paulman à.”

Cậu đã hoàn toàn quên mất anh ta, nhưng có vẻ anh ta đã đuổi theo đến tận đây. Dù bay lảo đảo như sắp rơi, nhưng anh ta đã bám theo Will và Jessica sau cú tăng tốc trong Vân Giới. Chắc chắn anh ta đã không tránh khỏi sự chào đón của Sương Mù Yêu. Thật may mắn là anh ta đã không rơi.

Sau đó, Will chợt nhận ra.

“Jessica này, cậu...”

“Gì?”

“Cậu đã lao vào Vân Giới với ý định hạ gục Paulman, đúng không?”

Will quay đầu qua vai, Jessica nghiêng đầu với vẻ mặt ngây thơ.

“Ngoài điều đó ra, còn gì nữa à?”

Cậu không muốn đối đầu với cô gái này.

Chưa bao giờ cậu cảm thấy điều đó rõ ràng như lúc này.

Hòn đảo tiếp theo—Balt Piano đã hiện ra ngay trước mắt.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!