• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương ... - Chương 100

Biến cố

0 Bình luận - Độ dài: 3,483 từ - Cập nhật:

Đã một tuần trôi qua kể từ khi nhóm Luies khởi hành.

Tuy nhiên, nói vậy chứ không có chuyện gì xảy ra cả, và tôi tiếp tục luyện tập ma pháp ở lâu đài hoàng gia. Nhân tiện, hôm nay nhóm Saria đều đã nhận ủy thác riêng nên không có mặt ở đây. Bé Origa cũng đang hành động cùng với nhóm Saria.

Và bây giờ, tôi cuối cùng đã đạt đến một cảnh giới nhất định.

"!"

"Ồ!"

Đột nhiên, tôi đã thành công trong việc giữ ma pháp sơ cấp hệ nước "Water Ball" ở kích thước của một quả bóng rổ mà không cần duy trì sự tập trung.

"Tuyệt vời, cậu Seiichi! Ma pháp hoàn toàn không có chút dao động nào... Đây có phải là cậu đã nhận được kỹ năng "Nương tay" rồi không?"

Anh Florio, người đang giám sát tôi, cũng nói như vậy, và hơn hết, chính bản thân tôi cũng tin chắc rằng mình đã nhận được kỹ năng "Nương tay".

Thế này thì tôi sẽ không còn phá hoại một cách vô ích nữa...!

Tôi vui đến chảy nước mắt, tự khen ngợi bản thân đã không ngừng cố gắng trong hơn một tháng qua. Mày đã làm tốt lắm, tao!

Và rồi, đúng như dự đoán, một thông báo vang lên trong đầu tôi.

"Bạn đã học được kỹ năng "Vô gián địa ngục""

Chuyện gì đã xảy ra vậy.

Khoan đã, bình tĩnh nào, không sao đâu, đừng vội vàng.

Tôi hít thở sâu nhiều lần và nhớ lại thông báo vừa vang lên trong đầu.

"Bạn đã học được kỹ năng "Vô gián địa ngục"..."

"Rầm!"

"!?"

Tôi đập đầu xuống đất để kiểm tra xem mình có tỉnh táo không.

Anh Florio rất ngạc nhiên trước hành động kỳ quặc đó của tôi.

"C-Cậu sao vậy? Cậu Seiichi..."

"Dạ, không có gì đâu ạ? Chỉ là, dù có nhớ lại bao nhiêu lần đi nữa, tôi cũng không thể nghe thấy mình đã học được kỹ năng "Nương tay", nên tôi nghĩ đầu óc mình có vấn đề, vì vậy tôi mới hỏi trực tiếp cơ thể mình thế này thôi. Vâng, không có gì, bất thường, cả".

"Ừm, không ổn chút nào nhỉ".

Anh Florio vừa cười khổ vừa nói.

Tôi không chịu nổi nữa rồi! Cái gì!? "Vô gián địa ngục" là sao! Kỹ năng "Nương tay" biến đi đâu mất rồi!?

Giữa kỹ năng "Nương tay", phải có chuyện gì xảy ra thì nó mới biến thành một kỹ năng đáng sợ như địa ngục chứ...!

Trong số những kỹ năng mà tôi đã có được từ trước đến nay, đây là kỹ năng có cái tên đáng sợ nhất!

...Không, khoan đã. Phải bình tĩnh lại.

Vẫn còn quá sớm để từ bỏ hy vọng, phải không?

Xem nào, kết quả là tôi đã có thể nương tay được rồi, nên có thể chỉ là cái tên nó đáng sợ thôi, còn nội dung thì không đến nỗi tệ như vậy đâu!

Đúng vậy, dù tên có đáng sợ thì cũng không có nghĩa là nội dung bên trong cũng đáng sợ!

Tôi tìm thấy một tia hy vọng mong manh và ngay lập tức kiểm tra kỹ năng vừa nhận được.

"Vô gián địa ngục"... Kỹ năng gây ra nỗi đau vô hạn cho đối tượng. Trong khi kỹ năng này được kích hoạt, dù có tấn công đối tượng bao nhiêu đi nữa, họ cũng tuyệt đối không chết. Kết quả là sẽ gây ra nỗi đau đến chết đi sống lại. Cũng có thể nương tay một cách bình thường. Kích hoạt tùy ý.

Đúng như tên gọi của nó còn gìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!

Sợ quá!? Kỹ năng gì thế này! Đây là kỹ năng mà một kẻ có chỉ số quái vật như tôi không được phép sở hữu, phải không!?

Và cuối cùng là lời giải thích có thể nương tay được viết thêm vào! Đúng là chỉ được coi như hàng tặng kèm mà!

...Làm sao đây. Tôi hoàn toàn không phát triển theo hướng mà tôi mong muốn. Tương lai của tôi sẽ đi về đâu?

Dù kỹ năng này khác với những gì tôi mong muốn, nhưng sau khi biết rằng mình vẫn có thể nương tay được, tôi đã cố gắng lấy lại tinh thần.

Lúc đó, tôi thoáng thấy một người mà lẽ ra không nên có mặt ở trong lâu đài này.

"Hả? Gassle?"

"Hử? Ồ, chẳng phải là cậu Seiichi sao!"

"Ara? Đúng là vậy thật nhỉ".

Thật bất ngờ, người mà tôi gặp trong lâu đài hoàng gia lại là trưởng công hội Gassle và cô lễ tân Eris.

Cô Eris vẫn mặc trang phục lễ tân, nhưng Gassle thì vẫn như mọi khi, mặc một chiếc quần bơi tam giác, khoe trọn cơ thể trần trụi. Thật là quá vô ý thức! Mà này, lính gác cổng cũng nên chặn lại chứ!

"Sao cậu Seiichi lại ở đây?"

"Tôi đang được anh Florio và Luies, những người làm việc ở đây, huấn luyện như là phần thưởng cho việc vô địch Cúp Thủ đô hoàng gia".

"...Cậu làm đủ thứ chuyện mà tôi không biết nhỉ".

Nghe lời tôi nói, Gassle cười khổ.

"Ngược lại, sao nhóm Gassle lại ở đây?"

"Chúng tôi đến đây để đưa một vị đến gặp Bệ hạ ạ".

"Một vị?"

Tôi không hiểu họ đang nói về ai nên nghiêng đầu thắc mắc, thì từ phía sau nhóm Gassle, một ông lão xuất hiện.

"Hô hô hô. Lần đầu gặp mặt nhỉ? Chàng trai trẻ".

"Ơ, à, chào ông..."

Ấn tượng đầu tiên của tôi về ông lão này là một vị tiên nhân.

Lông mày trắng dài, mái tóc trắng dài. Râu trắng cũng được nuôi dài. Thêm vào đó, ông còn mặc một chiếc áo choàng màu trắng, nên toàn thân đều là màu trắng.

Chiều cao không quá lớn, nhưng lưng không còng, vậy mà ông lại chống một cây trượng khổng lồ cao gần bằng tôi.

Đôi mắt hiền từ và phong thái tổng thể của ông lão khiến người ta cảm thấy một sự an tâm như được bao bọc.

"Lão là Barnabas Abritt. Cứ gọi lão là Barna một cách thân mật là được rồi".

"À, cháu là Seiichi ạ".

Ông Barna chào hỏi với một phong thái rất thân thiện.

Tôi cũng nói tên mình, nhưng anh Florio, người nãy giờ im lặng, đã thốt lên với vẻ xúc động.

"Trời, được gặp "Ma thánh" Barnabas-sama..."

"Hả? Anh Florio biết ông Barna ạ?"

"Tất nhiên rồi! Nói đến Barnabas-sama, ngài ấy là pháp sư vĩ đại nhất thế giới, có thể nói là đã nắm vững ma đạo của thế gian này đó!"

"V-Vậy sao..."

Trước vẻ phấn khích hiếm thấy của anh Florio, tôi chỉ biết đáp lại một cách lép vế như vậy.

Mà dù sao thì... Anh Florio đã nói đến mức này thì chắc hẳn ông ấy là một người rất phi thường.

"Hô hô hô. Có khen cũng không được gì đâu nhé? Hỡi ngài "Ma nhân băng lệ"".

"Ng-Ngài biết tôi ạ!?"

"Ừm. Lão thường nghe Ranze kể rằng cậu là một pháp sư rất tài năng đó".

"!"

Nghe một câu của ông Barna, cuối cùng anh Florio cũng bật khóc.

...Đây có phải là tâm trạng của một fan cuồng khi được nói chuyện với một thần tượng nổi tiếng không nhỉ. Dù sao thì, việc được thấy một khía cạnh bất ngờ của anh Florio cũng khá thú vị, nên tôi nghĩ cũng tốt.

"Vả lại, lão vẫn chưa nghĩ rằng mình đã nắm vững ma đạo đâu. Chính vì là một Elf, nên lão đã sống một cuộc đời dài, nhưng dù vậy vẫn chưa thấy được điểm cuối của ma đạo..."

"Hả? Ông Barna là Elf ạ?"

"Đúng vậy đó. Này, tai dài phải không?"

Vừa nói, ông Barna vừa cho tôi xem tai của mình.

Và quả đúng như lời ông Barna nói, khác với con người bình thường, đó là một đôi tai dài và nhọn ở đầu.

Mà này, đây là Elf đầu tiên tôi gặp ở thế giới khác đấy. Hơn nữa, ông ấy có vẻ là người rất nổi tiếng.

Trong lúc tôi đang âm thầm cảm động về điều đó, tôi thấy có người đang đi về phía này từ phía lâu đài hoàng gia.

"Này, Seiichi. Luyện tập sao rồi?"

"A, ngài Ranze!"

"Ồ, mà sao nhóm Gassle lại ở đây?"

Thật bất ngờ, người đến từ phía lâu đài chính là vị vua của đất nước này, ngài Ranze.

Và khi nhận ra có sự hiện diện của nhóm Gassle ngoài tôi và anh Florio, ngài Ranze lộ vẻ mặt khó hiểu.

Ông Barna đã nói chuyện với ngài Ranze bằng một giọng điệu nhẹ nhàng.

"Vẫn khỏe chứ? Ranze"

"Hả?... Thầy Barnabas!?"

Khi nhận ra ông Barna, ngài Ranze đã vô cùng kinh ngạc và ngay lập tức chỉnh lại tư thế của mình.

"L-Lâu rồi không gặp ạ! Thầy vẫn khỏe chứ ạ..."

"Không cần phải căng thẳng như vậy đâu? Cậu đã là vua của một nước rồi. Không cần phải câu nệ với một lão già như ta làm gì đâu?".

"K-Không dám ạ!"

...Ông Barna là ai vậy?

Hả? Đây có phải là trường hợp tôi cũng nên gọi bằng "sama" không? Tôi vừa nói chuyện rất bình thường với ông ấy mà...

Nhìn thấy vẻ kính cẩn đến mức đáng kinh ngạc của vua Ranze, tôi không thể không nghĩ như vậy.

"À... ngài Ranze. Ngài có quan hệ gì với ông Barna này ạ?"

"Hả? À, thầy Barnabas, như ta vừa gọi là thầy, là ân sư của ta đó".

Thì ra là vậy. Cho nên ngài Ranze mới không dám ngẩng đầu lên...

Trong lúc tôi đang hiểu ra thân thế của ông Barna, Gassle lại cho tôi biết thêm thông tin.

"Nhân tiện, Barnabas-sama còn là hiệu trưởng của Học viện ma pháp Barbador nữa đấy".

"Học viện ma pháp Barbador!?"

Tôi ngạc nhiên trước cái tên đó.

Bởi vì, học viện đó chính là... nơi mà nhóm Shota đang theo học.

Khi tôi đang kinh ngạc trước sự thật đó, ngài Ranze hỏi ông Barna với vẻ mặt khó hiểu.

"Vậy, thưa thầy. Sao thầy lại ở đây ạ? Con không nghĩ là chúng ta có hẹn gặp mặt..."

"Ừm, thật ra ta có chuyện muốn nói với cậu..."

"Chuyện muốn nói ạ?"

"Là chuyện về các con trai của cậu đó".

"!"

Nghe lời của ông Barna, vẻ mặt của ngài Ranze thay đổi.

...Nhớ lại thì, lúc bé Origa tấn công ngài Ranze, bà Claudia có nói gì đó về hoàng tử cả và hoàng tử hai...

Trong lúc tôi đang nhớ lại những lời đã nghe trước đây, ông Barna tiếp tục.

"Hiện tại, học viện của ta đang ở trong một tình huống khá đặc biệt. Cậu có biết tại sao không?"

"...Là sự tồn tại của các anh hùng, phải không ạ?"

"Đúng vậy. Vì thế mà trong học viện của ta đang có chút chuyện phiền phức..."

"Chuyện phiền phức ạ?"

"Đó là..."

Đúng lúc ông Barna định nói về nội dung đó.

Một binh sĩ với vẻ mặt quyết tử đã chạy vào sân tập.

"B-Bệ hạ! Có chuyện lớn rồi ạ!"

"Sao vậy? Sao lại hốt hoảng thế?"

Ngài Ranze cũng hỏi người lính như vậy khi thấy thái độ của anh ta.

"Ma vật... một bầy ma vật đang tiến công vào Terviel này!"

"!?"

Thông tin thốt ra từ miệng người lính khiến tất cả mọi người đều biến sắc.

Nhưng, tôi nhớ Luies nói rằng hoạt động của ma vật đang gia tăng ở khu vực biên giới mà...

"Chuyện gì thế này? Lẽ ra ma vật chỉ hoạt động mạnh ở khu vực biên giới thôi chứ... Hơn nữa, Luies và "Hắc thánh kỵ sĩ Black Paladin" đáng lẽ phải đang tiêu diệt chúng chứ..."

Ngài Ranze cũng nghĩ giống tôi, nên đã hỏi như vậy, và người lính tiếp tục.

"Vừa rồi khi liên lạc với đội trưởng Luies, cô ấy cũng báo rằng bên đó cũng có ma vật tiến công! Bên "Hắc thánh kỵ sĩ"-sama cũng vậy ạ!"

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao ma vật lại hoạt động cùng lúc nhiều đến thế...?"

Nghe lời người lính nói, ngài Ranze ra vẻ suy nghĩ, nhưng ông Barna đã ngăn lại.

"Này, Ranze. Nguyên nhân cứ để sau đi, ta nghĩ việc quan trọng bây giờ là giải quyết tình hình này trước đã chứ?"

"Thưa thầy... Đúng vậy. Này, đã nắm được số lượng ma vật chưa?"

"Vâng! Theo lời của đội trinh sát, ước tính khoảng 5 nghìn ạ".

"5 nghìn sao!? Một con số điên rồ...!"

Nghe thông tin từ người lính, ngài Ranze tặc lưỡi rồi ngay lập tức ra chỉ thị.

"Này, có bao nhiêu đội có thể triệu tập ngay bây giờ?"

"Chuyện đó... các đội khác đều đang đi viễn chinh ở các khu vực khác ạ. Đội có thể di chuyển chỉ có các binh sĩ ở Terviel này thôi".

"Vậy sao... Được, vậy ngươi hãy tập hợp ngay các binh sĩ trong lâu đài hoàng gia. Báo cho đội trinh sát quay trở lại Terviel. Đi đi!"

"V-Vâng!"

"Florio"

"Có mặt!"

"Ngay khi đội trinh sát trở về, hãy hỏi thông tin vị trí của ma vật từ họ và cho máy ảnh ma đạo bay lên. Số người chỉ giữ ở mức tối thiểu để duy trì hình ảnh. Số còn lại, cùng với các binh sĩ khác, hãy tham gia tiêu diệt ma vật".

"Tuân lệnh".

Anh Florio nhận chỉ thị từ ngài Ranze và ngay lập tức bắt đầu di chuyển.

Trong lâu đài hoàng gia đột nhiên trở nên hối hả, nhóm Gassle cũng bắt đầu hành động.

"Chuyện này, có lẽ cũng cần đến sức mạnh của công hội chúng ta nhỉ?"

"Xin lỗi, nhưng có lẽ là vậy. Cậu có thể hợp tác không?"

"Chúng tôi không hợp tác trong chiến tranh, nhưng trong tình huống khẩn cấp thuần túy như thế này, không có lý do gì chúng tôi lại không ra tay giúp đỡ".

Nói rồi, Gassle tạo dáng khoe cơ bắp và ra lệnh cho cô Eris.

"Cô Eris! Cô hãy nhanh chóng đến công hội kêu gọi tiêu diệt ma vật cho tôi!"

"Tôi hiểu rồi ạ".

"Cảm ơn. Về phần thưởng, quốc gia sẽ chi trả đầy đủ".

"Ha ha ha! Thế thì các mạo hiểm giả khác cũng sẽ có động lực đấy! Tôi cũng sẽ lâu lắm rồi mới được quậy một trận ra trò đây!"

"Tôi lần này cũng xin được chiến đấu ở tiền tuyến ạ".

"Hả!? Cả hai người đều chiến đấu được sao!?"

Không, cô Eris có vung roi, nhưng đó là kỹ thuật dùng cho SM, không phải để chiến đấu.

Mà Gassle thì, trong những tình huống như thế này, nếu không tận dụng cơ bắp thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

"Thất lễ quá! Chính những lúc như thế này, sức mạnh cơ bắp của tôi mới bùng nổ chứ! Hơn nữa, đây chẳng phải là cơ hội để mọi người thấy cơ bắp của tôi sao!"

"Cái cuối cùng mới là thật lòng đúng không!?"

Thật không thể tin được. Cơ bắp của Gassle chỉ để khoe thôi sao...

"Tôi trước khi làm nhân viên lễ tân cũng từng rất "oách" đấy ạ?"

"Cái đó tôi cũng không thể tưởng tượng được..."

Mà này, "oách" ư... cách diễn đạt có kỳ không vậy?

Trong khi tôi đang lộ vẻ mặt khó xử, nhóm Gassle đã quay trở lại công hội.

Và rồi, chỉ còn lại tôi, ông Barna và ngài Ranze.

"Hô hô hô. Nào, lão cũng giúp một tay nhé".

"Hả!? Thầy cũng sẽ chiến đấu ạ!?"

"Là lúc học trò gặp khó khăn mà. Chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?"

"C-Cảm ơn thầy ạ!"

Nói rồi, ngài Ranze cúi đầu.

"Được một "Siêu việt giả" như thầy ra tay giúp đỡ... Dù trong tình huống này, nhưng lần này thật may mắn".

"Siêu việt giả?"

Tôi nghiêng đầu trước một từ lạ, và ngài Ranze đã giải thích cho tôi.

"Ngươi không biết sao? Siêu việt giả là từ để chỉ những người đã vượt qua giới hạn. Luies là điểm đến cao nhất của nhân loại, cấp 500. Những người như vậy đôi khi vượt qua giới hạn cấp độ và trở nên mạnh hơn nữa đó".

"Là đứa trẻ thiên tài đó sao? Nếu là cô bé đó, việc trở thành một siêu việt giả như lão cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi".

Không ngờ lại có người vượt qua được giới hạn cấp độ, dù là hiếm hoi...

...Hả? Sao vậy nhỉ. Tôi có cảm giác rất mạnh mẽ rằng mình cũng sẽ trở thành một siêu việt giả...

K-Không sao đâu nhỉ! Cấp độ của tôi vẫn chỉ là 15 mà!

...Dù cấp 15 mà đánh bại được cấp 500 thì cũng đã lạ rồi, nhưng không quan tâm. Không quan tâm đâu!

"Vậy thì? Seiichi. Ngươi định thế nào?"

"Hả?"

"Như Gassle đã nói, tình hình lần này tuy khẩn cấp, nhưng đối với các mạo hiểm giả, họ sẽ tham gia dưới hình thức ủy thác. Cho nên, không phải là ép buộc nhưng..."

"Tôi cũng sẽ chiến đấu ạ? Vì tôi thích thành phố này".

Khi tôi nói ra suy nghĩ thật lòng của mình, ngài Ranze mở to mắt trong giây lát, rồi cười vui vẻ.

"Vậy sao... Vậy thì, hãy giúp ta một tay!"

"Rõ!"

Cứ như vậy, tôi đã quyết định chiến đấu với bầy ma vật đang tràn vào thành phố này.

◆◇◆

...Thời gian quay ngược lại một chút.

Trong một căn phòng bị bóng tối bao trùm, nơi có một viên pha lê, một người đàn ông đang cười một cách kỳ lạ và vui vẻ.

"Hi hi hi hi! Ta đã làm được! Thế này lại... tiến gần hơn đến sự hồi sinh của Ma thần-sama...!"

Đáp lại giọng nói của người đàn ông, một giọng nói khác vang lên từ viên pha lê.

"Hừ, bên này mới là người chuẩn bị nhé? Ngươi nghĩ ai đã đến gần khu vực "Ngọn núi" của Terviel và đặt ma pháp dịch chuyển hả?"

"Ta rất biết ơn về điều đó. Nhưng, ta đã tập hợp ma vật cho việc đó. Nhìn chung, chẳng phải chúng ta đã vất vả như nhau sao?"

"...Hừ".

Nghe lời của người đàn ông, giọng nói từ viên pha lê hừ một tiếng không vui.

"Thôi được. "Ngọn núi" trú ngụ ở Terviel sẽ di chuyển nếu gửi một lượng lớn binh lính đến, nhưng dù có gửi bao nhiêu ma vật đi nữa, nó cũng sẽ không bao giờ di chuyển. Dù "Ngọn núi" tồn tại bao quanh Terviel, nhưng nó cũng là ma vật giống nhau mà thôi".

"Mà, quả thật là không thể đặt ma pháp dịch chuyển gần khu vực "Biển" được..."

"Chuyện đó không thể tránh khỏi. Ma pháp dịch chuyển dạng đặt cố định sẽ không có hiệu quả nếu không chỉ định tọa độ chính xác trên đất liền. Tuy nhiên, nghe nói ở Terviel không có ai sử dụng được ma pháp không gian. Nhờ vậy, chỉ cần dụ "Kiếm kỵ sĩ Knight of Sword" và "Hắc thánh kỵ sĩ Black Paladin" đến gần biên giới là có thể tàn phá Terviel trong lúc đó. Cái chết và sự tuyệt vọng của con người sẽ trở thành lương thực cho Ma thần-sama".

"Nhưng, ở đó có "Ma nhân băng lệ" và "Thiết nhân" mà?"

"Hừ. Dù cá nhân có ưu tú đến đâu, sức mạnh cũng có giới hạn. Chất lượng không bao giờ thắng được số lượng".

"Mà, sao cũng được. Nếu kế hoạch lần này thành công, chúng ta sẽ tiến gần hơn đến sự hồi sinh của Ma thần-sama".

"Làm sao có thể thất bại được chứ? Ngươi đã điều tra và nhắm vào lúc có ít binh lính nhất. Chắc chắn sẽ thành công".

"Đúng vậy nhỉ... Không có lý do gì để thất bại".

Giọng nói từ viên pha lê cũng đồng ý với lời của người đàn ông.

"Hi hi hi hi! Tất cả, vì Ma thần-sama..."

Người đàn ông thì thầm những lời thề trung thành tuyệt đối với tổ chức mà ông ta và chủ nhân của giọng nói từ viên pha lê thuộc về.

Nhưng, họ vẫn chưa biết.

...Rằng ở Terviel, có một "Con người-Quái vật" vượt qua cả Ma thần....

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận