Tôi được cấp một căn phòng trong Onari Goten tại Honmaru, tòa thành chính của lâu đài Azuchi.
Onari Goten vốn là một cung điện để tiếp đón Mikado (Thiên hoàng), một tòa nhà hiếm khi được sử dụng. Việc tôi được ở đó cho thấy Oda Nobunaga đã đãi ngộ tôi một cách cao nhất.
Trong phòng, có một thanh tachi lớn và một thanh nhỏ hơn.
Tôi hỏi Rikimaru, em trai của Mori Ranmaru và là người hầu cận của tôi, vì Ranmaru đã xuất quân cùng Nobunaga.
"Đây là quà của Oyakata-sama (lãnh chúa)."
Nobunaga dường như cũng đã cho người tìm mua quần áo phương Tây thông qua một nhà thờ hay thương nhân Nanban (phương Tây). Nhờ vậy, tôi có thể mặc quần áo hiện đại thay vì kimono, rất thoải mái.
Suốt mấy ngày, tôi không có hứng làm gì ngoài việc lăn qua lăn lại và ngắm nhìn khu vườn.
Khu vườn theo phong cách karesansui (vườn đá khô) và quang cảnh hồ Biwa thật ngoạn mục. Chúng đẹp không kém những gì tôi thấy ở Ginkaku-ji (chùa Bạc). Nhưng ngắm mãi cũng chán, nên tôi bắt đầu dùng thanh kiếm được tặng để luyện tập.
Tôi không biết nhiều về chất lượng kiếm, nhưng nhìn lưỡi kiếm thì có thể thấy đây là một thanh kiếm danh giá.
Khi tôi đang luyện tập, Rikimaru nói:
“Kỹ thuật của ngài thật tuyệt vời.”
“Cảm ơn cậu. Dù sao thì, tôi cũng đã đạt được menkyo kaiden (chứng nhận đã nắm vững mọi kỹ thuật) của môn phái gia đình.”
“Tôi nghe nói đó là môn phái của Tsukahara Bokuden.”
Rikimaru chỉ nhỏ hơn tôi hai tuổi, nhưng cậu ấy là cận thần của Oda Nobunaga nên cách nói chuyện rất chững chạc.
“Vâng, Kashimashintoryu.”
“Ngài có thể dạy cho tôi một chút được không?”
“Dạy dỗ gì đâu, nhưng chúng ta thử đấu một chút nhé. Cậu có shinai (kiếm tre) không?”
Tôi hỏi cho có, vì nghĩ chắc họ chỉ có kiếm gỗ mà thôi.
“Có ạ. Yagyu Sekishusai đã mang đến.”
Một câu trả lời thật bất ngờ.
“Yagyu? Yagyu trong Yagyu Shinkage-ryu đó sao?”
“Tôi không biết Shinkage-ryu gì đó, nhưng Yagyu Sekishusai là gia thần của nhà Oda.”
Yagyu thường được biết đến là gia thần của Tokugawa Ieyasu, nhưng tôi cũng biết rằng ban đầu họ thuộc nhà Oda. Chắc là nếu Oda Nobunaga còn sống, họ sẽ không trở thành gia thần của Tokugawa Ieyasu.
Tôi biết sự tồn tại của những thanh kiếm tre bọc da của phái Yagyu.
Chúng nổi tiếng trong giới kiếm thuật cổ.
“Xin ngài đợi một lát.”
Rikimaru mang đến hai thanh kiếm tre được bọc da.
Chúng tôi giao đấu một cách nhẹ nhàng.
Tôi không thiếu tự tin.
Tôi đã luyện Kashimashintoryu từ khi còn nhỏ.
Nhưng tôi đã tự mãn.
Rikimaru không chỉ dùng kiếm, mà còn dùng cả chân như một võ sĩ.
Tôi có thể đỡ kiếm, nhưng lại bị đá ngã, và sau đó một cú đấm nữa giáng xuống.
Tôi đỡ cú đấm bằng kiếm thì một cú đấm khác lại vào bụng.
Mặc dù cậu ấy đã kiềm chế, nhưng vẫn rất đau.
“Tôi chịu thua.”
Tôi đầu hàng một cách chóng vánh.
“Kiếm thuật của Kurosaka-sama, những đòn chém nhanh và nặng, chắc chắn là của một người đẳng cấp. Tuy nhiên, đó không phải là kỹ thuật để giết người. Nó quá đẹp. Nó sẽ vô dụng trên chiến trường. Một trận chiến sinh tử, phải có cái khí thế đó.”
Rikimaru vừa lau mồ hôi vừa nói. Cậu ta trông thật bảnh.
“Rikimaru đã giết người bao giờ chưa?”
“Có rồi ạ. Hồi ở chùa Honnoji, tôi cũng có mặt.”
Trong sự kiện Honnoji mà tôi biết, không chỉ Mori Ranmaru mà cả hai em trai Boumaru và Rikimaru đều đã chiến đấu và hy sinh.
Tôi đã được dạy bởi một người nhỏ tuổi hơn.
Kiếm là kỹ thuật để giết người.
Ở thời Heisei, kiếm là một môn thể thao, một kỹ năng để rèn luyện bản thân, nhưng ở thời đại này, đó chỉ là những lời nói đẹp đẽ.
Từ ngày đó, tôi đã luyện tập với Rikimaru để biến kiếm thuật đẹp đẽ của mình thành kiếm thuật thực chiến.
Tôi nghĩ rằng để trở về, tôi phải sống sót.
Những ngày luyện tập cùng Rikimaru, luyện tập rút kiếm bằng cách chém hình nộm bằng rơm, đã giúp tôi có được cơ bắp.
Tôi luyện tập mỗi ngày.
Cơ bắp không phản bội.
Tôi càng luyện tập, cơ bắp càng phát triển.
Về cơ bản, tôi không có gì để làm.
Một cuộc sống xa hoa với mọi thứ được dọn sẵn.
Một cuộc sống mà tôi đi ngủ khi trời tối.
Ban đêm chỉ có ánh sáng của đèn andon, tôi không đọc sách hay đi đâu đó.
Bầu trời đầy sao, nhiều hơn hẳn so với ở Heisei, nhưng nhìn mãi một tuần cũng chán.
Oda Nobunaga đã xuất quân một tuần và vẫn chưa trở về.
Ban ngày, tôi luyện kiếm với Rikimaru và tự tập luyện.
Ban đêm đi ngủ sớm nên sáng sớm tự nhiên thức dậy. Nhưng nếu thức dậy quá sớm, sẽ gây phiền phức cho người khác.
Tôi là khách quý và được chăm sóc. Tôi phải sống theo một phong cách phù hợp để không làm phiền những người chăm sóc tôi.
Ví dụ, nếu tôi thức dậy lúc mặt trời mọc, người chăm sóc tôi sẽ phải dậy sớm hơn.
Vì vậy, tôi phải chờ đợi thời điểm thích hợp để thức dậy.
Nói nghe có vẻ hiểu biết, nhưng đó là vì tôi biết Date Masamune, vị lãnh chúa của Oshu mà tôi yêu thích nhất, đã sống như vậy.
Tôi cũng từng đọc rằng các Shogun của Mạc phủ Edo cũng sống tương tự.
Nếu không có gì đặc biệt, các Daimyo (lãnh chúa) đều có thói quen như vậy.
Tôi đã đọc rằng ngay cả Sei-i Taishogun cũng sống như thế.
Dù đã tỉnh giấc, họ sẽ không rời phòng cho đến khi người hầu cận đến gọi. Họ sẽ dành thời gian để đọc sách hoặc hút thuốc.
May mắn thay, tôi có một chiếc đồng hồ đeo tay chạy bằng năng lượng mặt trời, loại mà người ta nói rằng ngay cả xe tăng cũng không thể cán nát, và chiếc điện thoại thông minh, vẫn hoạt động như một chiếc đồng hồ và lịch.
Chúng gần như không bị sai giờ. Tôi đặt giờ mở cửa phòng ra vườn là 7:30 sáng.
Sau đó, Rikimaru sẽ mang đến một cái chậu nước để tôi rửa mặt, và sau đó mang bữa sáng.
Một ngày như vậy trôi qua, một ngày nọ.
Khi mùa hè đến gần, mặt trời mọc sớm hơn, nhưng tôi vẫn cuộn mình trong chăn. Bỗng nhiên, chiếc chăn trở nên nặng trĩu.
Tôi lo lắng có kẻ nào đó tấn công mình, và tôi hé một chút chăn ra, thấy một đôi chân nhỏ nhắn và dễ thương.
"Cái gì thế này? Một đứa trẻ?" Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại tự hỏi, "Một đứa trẻ? Hả?"
“Chơi đi~”
Có giọng nói của một bé gái.
Zashiki-warashi (linh hồn trẻ con sống trong nhà)? Nó có nói chuyện được sao?
Tôi không thể liên kết hình ảnh một đứa trẻ với một lâu đài, nên tôi cần dũng khí để vén chăn lên hoàn toàn.
“Chơi~ đi~”
Nó muốn chơi sao?
Tôi có nên chơi với Zashiki-warashi không?
Liệu tôi có bị ám không?
Khoan đã? Tôi không cảm thấy có khí tức ayakashi nào.
Ngay cả khi tôi sử dụng Âm dương lực, tôi không cảm thấy một năng lượng xấu.
Hơn nữa, Zashiki-warashi có phải là yokai không?
Có thể đó là linh hồn bảo hộ của ngôi nhà, vị thần đất đai biến thành một đứa trẻ.
Tôi sử dụng Âm dương lực để cảm nhận.
Tôi cảm thấy một năng lượng thuần khiết và ấm áp.
Đó là một đứa trẻ.
Yên tâm, tôi dùng ngón tay chọc vào chân nó.
“Hì hì, nhột quá~”
Nó đang ngồi trên chăn của tôi và vung chân. Tôi chọc lại lần nữa.
“Nhột quá~ ha ha ha!”
Nghe thấy giọng nói dễ thương đó, sự sợ hãi của tôi biến mất.
Và một ý nghĩ nghịch ngợm nảy ra.
Tôi muốn liếm đôi chân trắng nõn, thon dài, không một sợi lông tơ của nó.
Tách!
Tôi liếm một cái và cảm thấy một vị.
Ừm, hơi mằn mặn của mồ hôi.
Đúng là vị của mồ hôi người.
...Tôi không phải lolicon đâu nhé! Thật đấy!!
Tôi không có cái sở thích liếm chân đó đâu.
Tôi vẫn còn trinh và thậm chí chưa từng hôn ai.
Tôi chỉ liếm vì ý nghĩ nghịch ngợm thôi.
“Ôi, bị liếm rồi~ ghê quá~ ha ha ha ha.”
Nó có vẻ thích thú nên tôi định liếm thêm lần nữa thì...
“Công chúa~ Công chúa ở đâu~ Đừng trốn nữa~”
Một giọng phụ nữ trưởng thành vang lên.
“A, bị phát hiện rồi, hẹn gặp lại~”
Nói xong, tấm chăn trở nên nhẹ bẫng.
Tôi nghe thấy tiếng fusuma (cửa trượt) khẽ đóng lại. Tôi ra khỏi chăn, nhưng không có ai.
Công chúa ư? Công chúa của Oda Nobunaga là ai nhỉ?
Tôi biết Oichi-sama, em gái của ông ấy, nhưng bà ấy đã lớn tuổi rồi, không thể là một đứa trẻ được.
Tôi không biết nhiều về gia đình ông ấy.
Nếu là con gái của Date Masamune thì tôi sẽ biết là Irohahime.
Trong lúc tôi suy nghĩ, đúng 7:30, tôi mở fusuma và Rikimaru xuất hiện. Ừm, cảm giác tội lỗi sau khi liếm chân làm tôi không thể hỏi được.
Chắc chắn tôi là người có lỗi.
Nếu tôi hỏi "Tôi liếm chân một cô bé vào sáng nay, có cô bé nào ở lâu đài này không?", chắc chắn tôi sẽ bị coi là biến thái.
Liệu Rikimaru đẹp trai có nhìn tôi với ánh mắt kinh tởm không?
Những ngày sau đó, đứa trẻ lại đến vào sáng sớm.
Ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào phòng từ 5 giờ sáng, nên tôi thường trùm chăn ngủ nướng.
“Chơi đi~”
Đứa trẻ lại trèo lên chăn của tôi. Nó không quá nặng và cũng không nghịch ngợm, nên tôi không phiền lắm. Nhưng tôi muốn nó đừng trèo lên chăn của tôi nữa.
Vừa muốn nó đi, vừa muốn trêu chọc, tôi thò tay qua khe hở và chọc vào chân nó, hoặc liếm.
“Cạp cạp cạp, nhột quá~ ha ha ha.”
Nó vui vẻ cười.
Thật đấy, tôi không phải lolicon đâu.
Tôi chỉ lười ra khỏi chăn thôi.
Khi tôi đang chơi với cô bé, tôi nghe thấy tiếng fusuma mở ra, và một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
Lại là một bé gái.
“Go, em làm gì thế?”
“A, Hatsu tỷ, em đang chơi với con bọ chăn chuyên liếm đồ.”
Hả? Nó đang nói về tôi sao? Bọ chăn? Một con ve khổng lồ sao? Ve thì hút máu, vậy tôi là con sên à? Con ốc sên mang chăn à?
“Có yokai nào ở đây không?”
Một tiếng Bốp!
Tôi bị đá vào mông ngay cả khi đang cuộn tròn trong chăn.
Cú đá đó rất nhẹ.
Một đôi chân, lớn hơn một chút so với cô bé đầu tiên, luồn vào khe hở của tấm chăn.
Tôi không kìm được mà liếm một cái.
Lộtột, lộtột.
Hơi chua một chút?
Đôi chân nhanh chóng rút ra khỏi chăn.
“Ôi, cái gì thế này! Sao lại liếm chân ta!”
Nó dùng gót chân đá mạnh vào bụng tôi qua tấm chăn. Cú đá đó thật sự rất đau.
Khi tôi định ra khỏi chăn để mắng nó thì lại nghe thấy giọng của một người phụ nữ trưởng thành.
“Công chúa~ Go-sama~ Hatsu-sama~ Các vị ở đâu~”
Tấm chăn bỗng trở nên nhẹ bẫng.
“Hẹn gặp lại nhé~ Yokai liếm liếm~”
Cả hai chạy đi.
Tôi là yokai sao? Không phải là bọ nữa mà là ma sao?
Oda Nobunaga có hai cô con gái nhỏ như vậy sao? Tôi thắc mắc, nhưng khi nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến 6:30 sáng, nên tôi ngủ lại.
Sáng thứ ba sau khi cô bé đến, cô bé nhỏ hơn lại trèo lên chăn của tôi và vung chân.
Cô bé này dậy rất sớm, thật là rắc rối.
Hơn nữa, ngay từ sáng sớm đã tràn đầy năng lượng muốn chơi.
Tôi có cảm giác đó đã trở thành thói quen hàng ngày của nó.
Nó không chán sao? Nó sẽ đến đây mỗi ngày cho đến khi chán sao? Tôi hoàn toàn là đồ chơi của chúng.
Giống như một con mèo muốn đánh thức chủ nhân để đòi ăn vậy.
Chỗ trên chăn của tôi.
Có vẻ nó thích nơi này.
“Yokai liếm liếm, chào buổi sáng~”
Tôi không phải yokai.
“Chơi đi~ chơi đi~”
Tôi nhẹ nhàng dùng ngón tay lướt trên lòng bàn chân của nó.
“Cạp cạp cạp, nhột~ ha ha ha ha.”
Hôm nay nó cũng rất năng động. Go nhỉ?
“Go, lại chơi ở đây nữa à? Đừng chơi với con ma trong chăn đó nữa.”
Đừng dùng gót chân mà đá vào bụng tôi qua chăn nữa, đau lắm.
“Vui mà~”
Tại sao tôi lại bị những cô bé này quấy rầy chứ?
Chúng coi tôi là đồ chơi sao?
Được rồi, tôi sẽ ra ngoài và xem mặt chúng.
Khi tôi định ló đầu ra, tấm chăn bỗng nhẹ bẫng.
Hả? Hôm nay về sớm vậy sao?
Tôi định nhìn ra ngoài thì một đôi mắt lấp lánh nhìn lại tôi.
“Tìm thấy rồi~ tìm thấy ma liếm liếm rồi~”
Nó cười khúc khích.
Trẻ con thật hồn nhiên. Tôi không thể tức giận.
“Lôi nó ra! Mau ra đây!”
Bốp!
Tôi bị đá vào mông cùng với tấm chăn.
Tôi phải đứng dậy và mắng chúng. Khi tôi đột ngột đứng lên, hai cô bé ngã ngửa ra sau vì bất ngờ.
Cô bé nhỏ hơn, chưa đầy mười tuổi, cao khoảng 1 mét 30, gầy, tóc dài ngang cổ và hơi nâu. Với mái tóc cắt bob, cô bé trông giống như một phiên bản trẻ hơn của Suzu Hirose, một mỹ nhân thực sự.
Và cô bé kia, khoảng mười tuổi, cao khoảng 1 mét 40, tóc nâu nhạt dài quá vai.
Cô bé này cũng là một mỹ nhân, trông giống như một phiên bản trẻ hơn của Yuki Uchida. Tôi mong chờ cả hai lớn lên.
Dễ thương. Cực kỳ dễ thương. Tôi không có từ nào để diễn tả. Ở thời Heisei, chúng chắc chắn sẽ được mời đóng phim hoặc trở thành thần tượng.
“Ta ăn thịt bây giờ đây!”
Tôi dọa một chút, lập tức hai đứa trẻ chạy khắp phòng để trốn.
Căn phòng của tôi rộng hơn 20 chiếu tatami nên đủ để chúng chạy nhảy.
Đó chỉ là một căn phòng washitsu (kiểu Nhật) rộng thênh thang, không có tivi, tủ quần áo hay kệ sách. Nói một cách dễ hiểu, nó giống như một phòng tiệc nhỏ trong ryokan (quán trọ truyền thống).
Tôi trùm chăn lên như một cái áo choàng và đuổi theo chúng, cứ như đang chơi trò đuổi bắt.
“Hì hì ha ha, sợ quá~”
Cô bé tên Go vừa chạy vừa cười, còn cô bé gọi là Hatsu thì vừa chạy vừa cáu:
“A, đừng có lại gần đây! Ta không sợ đâu!”
Tôi đuổi theo hai đứa trẻ đang hoảng sợ chạy loạn xạ, tự hỏi một thằng học sinh cấp ba như mình đang làm cái quái gì thế này...
Tôi cảm thấy như mình đang chọc ghẹo mấy đứa em họ mà chỉ thi thoảng mới gặp ở nhà ông bà ngoại vào kỳ nghỉ hè vậy. Khi tôi đang chạy vòng quanh phòng thì cánh cửa trượt fusuma dẫn đến một căn phòng khác mở ra.
“Ơ, người hầu đến đón rồi à?” – Tôi nghĩ vậy. Nhưng không, trước mắt tôi là một nữ sinh trung học, có khuôn mặt rất ưa nhìn và xinh đẹp.
Cô bé nhìn tôi, thằng đang trùm chăn chạy loạn, với ánh mắt lạnh lùng, đầy khinh bỉ.
Ánh mắt đó khiến tôi thấy nhói lòng, mong cô bé dừng lại.
Tôi sững người lại.
Thật sự là tôi đã đứng hình.
Vì cô bé quá đỗi dễ thương.
Sao mà ở đây toàn mỹ nữ thế này?
Cô bé này có vẻ lớn hơn Hatsu một chút.
Dáng người cô bé cho thấy ngực đang phát triển.
Một mỹ nhân trông giống như Fukada Kyoko hồi trung học.
“Các người đang làm gì thế? Sáng sớm mà ồn ào quá vậy?” – Cô bé nhìn cả ba chúng tôi và hỏi.
“Chị Chacha, em đang chơi với con ma liếm liếm.” – Go nói.
“Không phải em đâu, chị Chacha, em chỉ đến đón Go thôi.” – Hatsu lập tức thanh minh.
Cô bé chuyển ánh mắt từ hai đứa em sang tôi, nhìn từ trên xuống dưới.
“Anh là ai?”
“À, tôi? Tôi là Kurosaka Makoto, khách quý của Oda Nobunaga-sama và đang được ngài chăm sóc.”
Khi tôi nói vậy, cô bé có vẻ ngạc nhiên và đưa tay lên che miệng.
“Vậy sao. Ngài chính là Kurosaka Makoto-sama đã cứu chú tôi... Em là Chacha. Mong ngài nhớ mặt.”
Chacha nói với ánh mắt như thể nhìn thấy một điều lạ lùng, rồi khẽ cúi đầu chào.
“Chị Chacha, anh ấy là ma liếm liếm biến thái đó~”
Ừm, làm ơn đừng nói thế. Đúng là tôi có liếm, mà liếm thật là kỹ, đến nỗi tôi có thể phân biệt được hai chị em qua vị mồ hôi chân. Nhưng làm ơn đừng nói ra lúc này.
Đừng nói điều đó trước mặt một mỹ nhân như thế này.
Mách lẻo à? Làm ơn đừng mách.
Thật là xấu hổ.
“Chacha-sama~, Hatsu-sama~, Go-sama~ Các vị ở đâu~”
Giọng nói của một người phụ nữ trưởng thành vang lên từ hành lang.
Chắc mỗi sáng người hầu gái đều vất vả lắm.
“Chúng ta về thôi.”
Chacha nói rồi khẽ cúi chào, quay người và rời đi.
“Hẹn gặp lại~ Ma liếm liếm~” – Go vẫy tay.
“Này!”
Ui! Tôi bị Hatsu đá vào đầu gối. Thật vô lý.
Chacha, Hatsu, Go. À, tôi hiểu rồi.
Chắc hẳn là con gái của Oichi, em gái của Oda Nobunaga!
Mà Chacha dễ thương thật, đẹp nhất trong ba chị em.
Cô bé này sau này sẽ trở thành vợ lẽ của Toyotomi Hideyoshi sao? Còn trẻ quá.
Nhưng mà, tôi đã ngăn chặn sự kiện Honnoji, nên có lẽ sẽ có một con đường khác cho cô bé? Tôi tin là như thế.
Tôi thấy thương xót cho cuộc hôn nhân chênh lệch tuổi tác của cô bé với Toyotomi Hideyoshi, một ông chú trung niên.
Với giá trị quan của thời Heisei, tôi chỉ mong rằng cô bé sẽ không bị lợi dụng chính trị hay quyền lực để trở thành vợ, mà có thể kết hôn với người mình yêu.
Mặt trời đã ngả hẳn sang mùa hè, mùa mưa ẩm ướt đã qua đi, thay vào đó là cái nóng khô rát.
Ve sầu cất tiếng kêu từ sáng sớm.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng hợp xướng của ve sầu.
Đây không phải là một căn nhà cách nhiệt, cách âm, nhưng dù là tòa nhà xa hoa nhất thời Azuchi, tôi vẫn có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Khi mặt trời lên cao, ve kêu ồn ào.
Tôi vẫn chưa ra khỏi tòa thành chính.
Theo lời Rikimaru, Oda Nobunaga đã đi săn tàn quân của Akechi Mitsuhide, và chiến dịch sắp kết thúc. Nhưng bên ngoài vẫn chưa ổn định, nên tôi tốt nhất là không nên ra khỏi thành.
Tôi được biết rằng sau khi nghe tin về cuộc biến loạn Honnoji, Hashiba Hideyoshi đã hòa đàm với gia tộc Mori ở phía Tây và tiến vào kinh đô. Oda Nobunaga đã giao cho con trai trưởng của mình, Oda Nobutada, làm tổng chỉ huy để đi săn tàn quân.
Nobunaga cũng đã tiến vào kinh đô, chứng tỏ ông còn sống và khỏe mạnh, để ngăn chặn những kẻ nổi loạn khác.
Nhân tiện, "Cuộc biến loạn Honnoji" không phải là một cách nói sai. "Biến" (hen) dùng để chỉ một sự kiện đã hoàn thành mục đích và có sự thay đổi, còn "loạn" (ran) dùng để chỉ một sự kiện không đạt được mục đích và không có sự thay đổi.
Nói tóm lại, bây giờ gia tộc Oda đang rất bận rộn.
Nghe Mori Rikimaru kể, tôi lại nghi ngờ rằng có lẽ Hashiba Hideyoshi đã biết trước về sự phản bội của Akechi Mitsuhide.
Liệu ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc hòa đàm với gia tộc Mori?
Ngày nay, giả thuyết Akechi Mitsuhide hành động một mình là phổ biến, nhưng liệu có thật là như vậy không? Tôi tự hỏi.
Có lẽ có sự liên kết bí mật giữa Akechi Mitsuhide, Hashiba Hideyoshi và Tokugawa Ieyasu.
Nhưng bây giờ, thay vì suy nghĩ về những chuyện đó, tôi đang bận đuổi theo hai cô bé đã biến tôi thành đồ chơi.
Go và Hatsu không chỉ đến vào buổi sáng mà cả ban ngày, và tôi bị biến thành "quỷ" để chơi đuổi bắt mỗi ngày.
Chacha thì ngồi nhìn chúng tôi từ trong bóng râm.
Cô bé luôn dành cho tôi một ánh mắt lạnh lùng.
Có vẻ như ba chị em cũng đang trú ẩn ở tòa thành chính giống như tôi.
Lâu đài Azuchi, thay vì là một pháo đài quân sự, lại chú trọng vào chức năng chính trị nên không có hệ thống phòng thủ kiên cố.
Không có kiến trúc phức tạp như lâu đài Himeji còn tồn tại đến ngày nay, mà chỉ có một con đường thẳng duy nhất dẫn lên tòa thành chính và tenshu (tháp chính).
Tất nhiên, có cổng trên đường đi, nhưng bây giờ Oda Nobunaga đã xuất quân nên có rất ít lính gác.
Do đó, nơi an toàn nhất là tòa thành chính.
Go, Hatsu và Chacha đang ở nhờ trong tenshu.
Một tenshu có không gian sống là điều khá hiếm, đó là một điểm đặc biệt của lâu đài Azuchi.
Chacha, Hatsu và Go sống cùng mẹ của chúng trong tenshu.
Vậy nên, khu vườn ở tòa thành chính đã trở thành sân chơi của trẻ con, và chúng đến chỗ tôi.
Tôi cũng chẳng có gì để làm, lại rảnh rỗi và không ghét trẻ con nên cũng không sao.
Cả ba đều là mỹ nhân nên nhìn chúng tôi không chán.
Tôi cũng thường chơi với bọn trẻ ở võ đường nhà tôi.
Tòa thành chính của lâu đài Azuchi bao gồm ba phần: Tenshu, Honmaru Goten và Onari Goten.
Đây là một loại lâu đài hơi đặc biệt. Tenshu là khu vực sống của Oda Nobunaga, trong khi thông thường, Honmaru Goten mới là nơi ở và người ta không sống trong tengyu (tháp chính).
Tenshu và tengyu là hai thứ khác nhau.
Có vẻ như trong lịch sử Nhật Bản, chỉ có lâu đài Azuchi mới có tenshu.
"Chủ nhân của bầu trời."
Một cái tên rất Oda Nobunaga.
Nhân tiện, Oda Nobunaga được coi là người đầu tiên làm nhiều việc trong lịch sử Nhật Bản. Ông cũng được cho là người Nhật đầu tiên sống trong một tòa nhà cao tầng.
Có phải ông ấy thích ở những nơi cao?
"Kẻ ngu ngốc và khói thì..."
"Thiên tài và kẻ ngu ngốc chỉ cách nhau một sợi tóc?"
Dù quân chính đã xuất quân, nhưng vẫn có một số lượng nhỏ lính gác ở tòa thành chính.
Tôi đã được nhận dạng nên sẽ không bị bắt, bị chĩa giáo hoặc bị chém.
Ngược lại, họ đối xử rất kính cẩn với tôi, cúi đầu thật sâu khi thấy mặt.
Ban ngày, vì đây là khu vực sinh hoạt nên lính gác thường không ở trong vườn.
Ban đêm, tôi nghe thấy tiếng chân của những người tuần tra. Bây giờ chỉ có tiếng chân của hai cô bé và tôi. Chacha ngồi trong hành lang, còn Rikimaru quỳ gối ở trong vườn.
Khu vườn karesansui tuyệt đẹp với đá cuội lát nền cũng chỉ là sân chơi của lũ trẻ.
Cây thông có hình dáng nghệ thuật cũng chỉ là cái cây để chơi với bọn trẻ.
“Nào, mau chạy đi, không là bị bắt và liếm đấy nhé~”
“Hì hì ha ha, không đời nào~ ha ha ha!”
“Đồ quỷ sứ! Ai cho phép ngươi liếm ta!”
Go cười và chạy, còn Hatsu thì vừa giận vừa chạy.
Tôi đuổi theo chúng.
Tôi không phải tội phạm đâu nhé, đây là một trò chơi mà.
Bầu không khí vui vẻ bỗng trở nên căng thẳng.
Tiếng đá cuội vang lên.
Năm bóng người nhảy từ hàng rào xuống bãi đá cuội.
Họ trông rất tiều tụy.
Áo giáp rách nát và đầy vết thương. Họ có vẻ bị thương khắp người.
Vừa đáp xuống đất, họ lập tức rút kiếm.
Tôi không thể chấp nhận được thực tế đang diễn ra trước mắt và sững người lại.
Tôi không hiểu có sự kiện gì đang xảy ra.
“Dám chơi ở nơi này, lũ trẻ, các ngươi là họ hàng của Oda Nobunaga sao?”
“Chúng ta đang định lẻn vào để phóng hỏa vào tenshu thì gặp đúng con mồi ngon.”
“Để trả thù cho nỗi hận của chủ nhân, chúng ta sẽ giết hết bọn chúng!”
“Chúng ta là gia thần của Akechi Mitsuhide. Hãy để họ hàng của Oda Nobunaga phải chết!”
“Con gái đấy, bắt chúng lại và bán chúng đi!”
Qua những lời nói của năm người đó, tôi hiểu rằng đây là một cuộc tấn công.
Năm tên đó di chuyển rất nhanh, vượt qua tôi, bắt được Go và Hatsu, rồi đặt kiếm vào cổ hai cô bé.
“Ngoan ngoãn đi! Không là chém đầu đấy!”
“Go, Hatsu!”
Khi Chacha đang ngồi đứng lên,
Đùng!
Một tiếng súng hỏa mai đột nhiên vang lên.
“Aaaa!”
Một người đàn ông ngã xuống, và một người phụ nữ trưởng thành đứng sau lưng anh ta, cầm một khẩu súng hỏa mai.
“Mẹ!”
Chacha vừa dứt lời thì Rikimaru đã lao về phía bốn kẻ còn lại.
Hắn ta giật tay Go và Hatsu từ tay kẻ địch đang hoảng loạn. Một kẻ chém Rikimaru từ phía sau.
Máu bắn tung tóe.
Khu vườn karesansui mà chúng tôi vừa chơi đùa sắp trở thành một hồ máu.
“Rikimaru!”
Tôi có thể cất tiếng gọi nhưng không thể cử động.
Tôi sững sờ trước sự việc quá bất ngờ này. Chacha hét tên tôi.
Tiếng hét đó giúp cơ bắp tôi được giải phóng khỏi sự căng thẳng.
“Kurosaka-sama! Dùng cái này đi!”
Chacha ném thanh tachi của tôi, đang đặt trên bậc thềm.
Tôi bắt lấy.
“Thằng nhóc kia, muốn đánh nhau à?”
“Muốn đối đầu với bọn tao à? Tao sẽ cho mày nếm mùi đau khổ.”
“Ta là Koreto Hyuga no Kami của Akechi Mitsuhide…”
“Chém, chém, chém, giết hết bọn chúng!”
Những lời nói của kẻ địch không lọt vào tai tôi.
Kiếm, tachi, rút ra sao? Rút ra thì phải chém? Không còn cách nào khác ngoài chém sao?
Tôi nhìn thanh tachi trong tay và rơi vào thế giới của sự tự vấn.
Tôi sẽ nói kết quả trước.
Tôi đã trở thành một sát nhân (hitokiri).
Khi tôi bắt được thanh tachi do Chacha ném tới, một kẻ xông đến chém tôi.
Dù Nobunaga có nói rằng đó là một trò chơi, nhưng ở thời Heisei, tôi đã đạt được chứng chỉ menkyo kaiden của phái Kashimashintoryu.
Tôi có thể né tránh.
Tôi tránh sang phải một bước, dùng vỏ thanh tachi chưa rút ra đập mạnh vào bụng kẻ đó, khiến hắn ta ngã xuống đất vì đau đớn.
Rikimaru ôm Go và Hatsu, lưng bị chém một vết lớn, nằm cuộn mình lại.
“Khốn kiếp!”
Khẩu súng hỏa mai thứ hai bắn về phía một người đàn ông khác đang lao tới Rikimaru, viên đạn bắn trúng hắn, hắn gục ngã.
“Chết tiệt! A! Mày, mày là thằng đã giết chủ nhân của tao ở Honnoji! Tao sẽ chém đầu mày!”
Hắn xông đến chém tôi.
Tôi không thể rút kiếm, tôi sợ, tôi sợ chém, tôi sợ giết người.
“Đầu mày là của tao!”
Tôi thấy một người đàn ông đang chém tachi xuống trước mặt tôi.
“Kurosaka, định chết à!”
Tôi nghe thấy tiếng Chacha gầm lên.
Chết? Tôi ư? Bị chém?
Không, tôi không muốn bị chém, không muốn chết.
Tôi không muốn chết ở đây.
Khi nghĩ vậy, cơ thể tôi tự nhiên cử động.
Tôi phải sống sót…
Thanh tachi tự động rút ra, nhắm vào phần thân trống rỗng của kẻ đang chém tôi.
Đây là kỹ thuật rút kiếm mà tôi giỏi nhất.
Tôi cảm thấy một tiếng xoạt truyền qua cơ thể.
Một cảm giác khác với khi chém hình nộm rơm.
Máu bắn tung tóe, tôi cảm thấy hơi ấm của máu đỏ tươi trên người và sững lại.
Tôi đã chém. Máu. Máu người.
“Aaaaaaa!”
Người đàn ông gào lên và ngã xuống. Kẻ cuối cùng còn lại nói:
“Tao sẽ kéo theo lũ con gái này xuống địa ngục!”
Hắn ta lao về phía Rikimaru và hai cô bé.
Nhìn thấy cảnh đó, tôi đã sử dụng kỹ thuật mà tôi đã lặp lại hàng nghìn lần trên chiếu tatami và hình nộm rơm.
Tôi đã vô thức.
Tôi tra kiếm vào vỏ, chuẩn bị tư thế và lao tới.
【Kashimashintoryu, Bí kíp Nhất Chiêu Tachi – Sấm Sét】
Một kỹ thuật rút kiếm nhanh như sấm sét, được sáng tạo bởi tổ sư Tsukahara Bokuden.
Một trong những bí kíp của Kashimashintoryu, chỉ được truyền cho một số ít người.
Khi tôi sử dụng kỹ thuật đó, cơ thể của người đàn ông bị chia làm hai, từ eo trở lên và từ eo trở xuống.
Một kỹ thuật rút kiếm tối thượng, có thể dễ dàng chém đôi cơ thể nếu trúng.
Tôi đã chém.
Tôi đã giết.
Tôi khuỵu gối xuống và không còn nhớ gì nữa.
Tôi thức dậy vào buổi sáng, cuộn mình trong chăn và run rẩy.
Một buổi sáng như mọi ngày, ánh nắng mùa hè chiếu sáng rực rỡ vào phòng.
Thật kỳ lạ, nó chói lóa hơn bình thường.
Trời nóng, nhưng tôi vẫn cuộn mình trong chăn, đổ mồ hôi và run rẩy.
Tay và cơ thể tôi không dính máu.
Tôi biết có ai đó đã rửa sạch và thay quần áo cho tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào hai bàn tay của mình, nắm chặt lại.
Và tôi lại run lên bần bật.
Cảm giác khi chém một người, chém qua da, mỡ, thịt và xương, dường như đã ăn sâu vào tôi.
Cảm giác và mùi máu, mùi nội tạng con người dường như đã thấm vào tôi.
Tôi đã chém, đã giết.
Tôi biết rằng đó là hành động tự vệ chính đáng để bảo vệ những đứa trẻ và Rikimaru.
Nhưng ở thời Heisei, đó là một việc không được phép.
Nhưng tôi sợ, tôi thấy kinh hãi.
Bản thân mình.
Soạt...
Tôi nghe thấy tiếng fusuma mở ra.
Tôi giấu tay vào trong chăn, nắm chặt lấy nó và co rúm lại.
Là Go hay Hatsu?
Tôi cảm thấy một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng chạm vào lưng tôi.
“Ma liếm liếm, anh ốm à?”
Giọng nói lo lắng của Go vang lên.
“Go, hôm nay chúng ta để yên cho anh ấy đi.”
Hatsu cũng nói với một giọng dịu dàng.
“Vâng, chị Hatsu. Lần sau chúng ta lại chơi nhé, ma liếm liếm.”
“Kurosaka-sama, cảm ơn ngài đã bảo vệ chúng tôi.”
Nói xong, Hatsu rời khỏi phòng.
Tôi ngạc nhiên trước thái độ bình thường của hai cô bé.
Hôm qua chúng đã trải qua chuyện đó, mà vẫn ổn sao?
Đây là chuyện bình thường đối với chúng sao?
Sau đó, tôi lại nghe thấy tiếng fusuma mở ra.
Tiếng chân nhỏ xíu.
Chúng quay lại sao?
Một đôi chân xuất hiện gần mặt tôi.
Một đôi chân hơi lớn hơn Go và Hatsu.
“Tôi nghe nói Kurosaka-sama rất thích liếm chân, nên dù không muốn, tôi cũng sẽ cho ngài liếm.”
Không, tôi không thích đâu, đó chỉ là trò nghịch ngợm thôi.
Tôi thò mặt ra khỏi chăn và thấy đó là Chacha.
“Ngài không liếm sao?”
Tôi không muốn mất mặt nên đã liếm.
Không, tôi liếm rất kĩ.
Tôi chỉ tập trung vào việc liếm để quên đi mọi thứ.
Chacha có vẻ nhột và nhăn nhó, cuối cùng cô bé nói:
“Cảm ơn ngài đã cứu các em gái của tôi.”
Nói xong, cô bé rút chân lại và vội vã rời khỏi phòng.
Tôi ngây người nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cô bé.
Khi tôi vẫn còn đang "đơ" ra, người phụ nữ đã bắn hai phát súng hỏa mai hôm qua bước vào.
"Xin thất lễ, Kurosaka-sama."
Tôi giật mình bật dậy khỏi chăn.
Tôi nghĩ thật bất lịch sự nếu một người phụ nữ lớn tuổi hơn vào phòng mà tôi vẫn cuộn mình trong chăn.
Tôi chỉnh lại cổ áo, vạt áo ngủ và ngồi ngay ngắn trên nệm.
“A, ngài cứ thoải mái.” – Cô ấy vừa nói vừa ngồi xuống gần tấm nệm.
Một người phụ nữ khoảng ba mươi lăm tuổi với vẻ ngoài mỏng manh, yếu đuối.
“Tôi là Oichi, em gái của Oda Nobunaga. Là mẹ của Chacha. Hôm qua, tôi thật sự cảm ơn ngài. Nếu không có Makoto-sama, con gái tôi đã không được an toàn.”
Nói rồi, cô ấy quỳ gối, đặt ba ngón tay xuống chiếu tatami và cúi đầu thật sâu.
Một người phụ nữ xinh đẹp, khiến tôi phải thốt lên rằng cô ấy là mẹ của Chacha, trông giống như một phiên bản đầy đặn hơn của Miyazawa Rie.
Cô ấy vẫn còn rất trẻ và đẹp.
Liệu cô ấy có thật sự là em gái ruột của Oda Nobunaga không?
Chắc chắn có rất nhiều người trưởng thành phải lòng cô ấy.
Mặc dù cô ấy không phải kiểu người tôi thích, nhưng tôi vẫn phải công nhận cô ấy rất đẹp.
“Xin người hãy ngẩng đầu lên.”
Tôi nói, cô ấy ngẩng đầu lên và nở một nụ cười hiền hậu, dịu dàng.
“À… Rikimaru đâu rồi?”
Tôi lo lắng về tình hình của Rikimaru.
“May mắn là vết thương không sâu, nên cậu ấy sẽ ổn thôi. Thầy thuốc nói khoảng một tháng nữa là cậu ấy có thể sinh hoạt bình thường.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Thật may quá. Vậy còn những kẻ hôm qua thì sao?”
“Hai kẻ bị Kurosaka-sama chém đã chết ngay tại chỗ. Kẻ bị tôi bắn cũng chết ngay. Hai kẻ còn lại, sáng nay đã bị hỏa thiêu bên bờ hồ Biwa để răn đe.”
Hỏa thiêu…
Tôi sững sờ.
Chuyện đó có thật sao? Họ làm thật sao?
Tôi lại nhìn vào bàn tay của mình.
Tôi đã giết hai người.
Ba người đã chết dưới tay tôi ở thời đại này.
Kẻ địch ở chùa Honnoji bị tôi bắn bằng súng, nên tôi không cảm thấy gì. Nhưng hôm qua, tôi đã chém bằng tachi.
Cảm giác đó, tôi cảm nhận được rất rõ.
Khi nhớ lại, tôi bắt đầu run rẩy.
Oichi-sama nắm chặt lấy tay tôi và hỏi, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Đây là lần đầu tiên ngài chém người sao?”
“Vâng.”
“Ta hiểu rồi. Ngài đang suy sụp phải không? Ta nghĩ đó là chuyện bình thường đối với một con người. Đối với những người tham gia chiến tranh như chúng tôi, điều đó đã trở nên quen thuộc.”
“Cả Oichi-sama cũng đã chém người sao?”
“Có. Ở thành Odani, tôi đã chém để bảo vệ bản thân. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đến sống sót. Đây là số phận của chúng tôi, những người sinh ra ở thời Chiến quốc. Nếu không chém kẻ thù, chính mình sẽ bị chém. Không chỉ có các võ sĩ. Ngay cả nông dân cũng phải dùng lưỡi hái để chém người để bảo vệ làng, ruộng đồng và mùa màng. Đó là để bảo vệ chính họ.”
Một lần nữa, tôi lại được nghe về giá trị sống ở thời Chiến quốc.
“Kurosaka-sama, đừng để việc chém người trở nên bình thường. Nhưng khi bảo vệ bản thân và những người khác, nếu ngài do dự, ngài sẽ bị chém. Nhờ ngài mà con gái tôi và Rikimaru được an toàn. Xin ngài hãy nhớ điều đó.”
Tôi ôm chầm lấy Oichi-sama và khóc nức nở.
Oichi-sama không hề tỏ vẻ khó chịu, mà ôm chặt lấy tôi.
Tôi ghì chặt vào ngực cô ấy và khóc, nghẹn ngào.
“Con muốn về. Con không muốn ở đây nữa. Con không muốn giết người. Con muốn về thế giới của con.”
Oichi-sama, người đang ôm tôi, chắc chỉ nghe thấy tiếng tôi gào thét trong lồng ngực cô ấy.
Cô ấy vỗ lưng tôi trong suốt một giờ, vỗ nhẹ nhàng, ấm áp và bình yên.
Khi tôi khóc đến khản cả giọng, tôi đã bình tĩnh lại một chút.
Tôi nhận ra mình đã ôm một người phụ nữ và khóc. Tôi xấu hổ và buông cô ấy ra. Oichi-sama nói:
“Nếu muốn khóc, ngài cứ đến tìm tôi.”
Nói rồi, cô ấy cúi đầu thật sâu và rời đi.
Cơ thể tôi, khi rời xa hơi ấm của Oichi-sama, đã ngừng run rẩy.
Sự ấm áp của cô ấy dường như đã xoa dịu nỗi sợ hãi của tôi.
Cảm giác giống như một người mẹ.
Và tôi nhớ lại lời của ông nội, sư phụ của tôi.
“Makoto, kiếm là vũ khí, kiếm thuật là kỹ năng giết người. Nhưng thanh kiếm đó cũng có thể là lá chắn, kỹ thuật đó cũng có thể là kỹ năng bảo vệ người khác, kỹ năng cứu sống người khác. Đừng quên, khi bảo vệ người khác, đừng do dự. Kẻ tấn công ngươi, đừng coi đó là người, hãy coi đó là tà ma. Ta đã sống sót qua chiến tranh bằng cách đó.”
Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ phải chém người ở thời Heisei, nhưng không ngờ lại phải xuyên không và chém người.
Ông nội bên nội và ông nội bên ngoại của tôi quen biết nhau từ lâu.
Ông nội bên nội là một kiếm sĩ, ông nội bên ngoại là một Âm dương sư.
Có lẽ ông nội bên ngoại, với sức mạnh của một Âm dương sư, đã dự đoán được tương lai của tôi?
Vì thế mà hai ông đã hợp tác để dạy dỗ tôi thật nghiêm khắc, để tôi nhanh chóng học được các kỹ năng?
Đây là điều mà dù có suy nghĩ, tôi cũng không thể tìm ra câu trả lời.
Tôi đứng dậy, ra vườn và cúi đầu trước mặt trời mọc.
Để cầu nguyện cho linh hồn của những người tôi đã chém.
Sau khi chết, không còn kẻ thù hay đồng minh.
Họ có lý tưởng của riêng họ.
Lý tưởng của họ là báo thù cho chủ nhân, Akechi Mitsuhide.
Vì vậy, tôi không thể phán xét họ là ác. Nhưng khi họ chết, tất cả đều vô nghĩa.
Với tư cách là một con người, tôi cầu mong linh hồn họ được siêu thoát.
Góc nhìn của Chacha
“Hatsu, Go, chị có chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì mà nghiêm túc thế ạ?”
“Chuyện gì vậy, chị Chacha?”
Tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói với hai đứa em gái của tôi.
“Hai đứa, Kurosaka-sama đang rất suy sụp. Có vẻ như đây là lần đầu tiên anh ấy chém người.”
“Có gì đâu chị? Chém người thì sao? Anh ấy làm vậy là để bảo vệ chúng ta mà.”
“Đúng vậy. Đối với chúng ta, việc chém người để bảo vệ bản thân là chuyện bình thường, nhưng đối với Kurosaka-sama thì không. Vì thế mà anh ấy đang trốn trong chăn và lo lắng.”
“Chị Chacha, Mako bị ốm rồi sao?”
Go tỏ vẻ lo lắng và buồn bã. Có vẻ như Go rất thích Kurosaka-sama.
“Tên biến thái đó bị ốm à? Vì chúng ta sao?”
Dù nói ra lời khó nghe nhưng ánh mắt của Hatsu cũng đầy lo lắng. Mặc dù lời nói trái ngược với lòng, nhưng Hatsu cũng rất thích Kurosaka-sama.
“Điều chúng ta có thể làm là tiếp tục đối xử với anh ấy như bình thường. Nếu anh ấy suy sụp mà chúng ta lại an ủi, điều đó sẽ phản tác dụng. Đặc biệt, nếu Kurosaka-sama muốn trở thành một chiến binh, anh ấy phải tự vượt qua nỗi đau này.”
“Em thích Mako liếm chân em nên em sẽ làm vậy.”
Go đồng ý, còn Hatsu thì cau có:
“Lại bị liếm nữa sao…”
“Hatsu, không phải chỉ có thế. Chỉ cần hai đứa đừng nhắc đến chuyện đó. Cứ đối xử như mọi ngày thôi.”
“Vâng, chị Chacha.”
Kurosaka Makoto, người đàn ông có bầu không khí kỳ lạ đó, khiến tôi tò mò.
Khi tôi nghĩ đến anh ấy, lồng ngực tôi lại dấy lên một cơn bão.
Người đàn ông đó có một sức hút kỳ lạ.
Chú tôi đặc biệt đối xử với anh ấy, nên chúng tôi phải tiếp tục đối xử với anh ấy như bình thường để anh ấy không bị suy sụp.
Tôi mong anh ấy sẽ khỏe lại.
Tôi ngước nhìn bầu trời và cầu nguyện với các vị thần, và cả với người cha quá cố của tôi.
“Xin hãy giúp đỡ anh ấy.”
Từ ngày chém người, tôi luyện tập với lính gác để biến kiếm thuật thành kỹ năng giết người.
Tôi đã có nền tảng vững chắc, nên việc luyện tập không quá khó khăn.
Tôi nhanh chóng chuyển từ vị trí người được huấn luyện sang người huấn luyện, kinh nghiệm làm sư phụ ở võ đường của tôi đã phát huy tác dụng.
Dù mệt lả, nhưng đây là cách tốt nhất để tôi quên đi nỗi đau khi chém người.
Hai cô bé, Go và Hatsu, vẫn đến chơi.
Chúng không hề chán, vẫn ngồi trên hiên nhà và xem tôi luyện tập.
Chacha cũng đi theo và đứng cách xa một chút để quan sát.
Khi tôi nghỉ ngơi và lau mồ hôi, Chacha mang đến cho tôi một tách trà xanh loãng, ấm.
“Mời ngài.”
“A, cảm ơn.”
Khi tôi uống trà, cô ấy nói:
“Này Kurosaka-sama, ngài có thể dạy kiếm cho chúng tôi không?”
Ở thời đại này, phụ nữ thường học kiếm, bắn cung và naginata (một loại đao cán dài) để tự vệ.
“À, ừm, tôi không phiền. Nhưng tôi sợ các em bị thương, nên chúng ta sẽ dùng shinai của Yagyu và làm một phiên bản kodachi (kiếm ngắn) nhé.”
“Vâng, xin ngài chỉ dạy.”
Ngoài việc luyện tập của bản thân, tôi cũng dạy kiếm thuật cho Chacha và các em gái của cô ấy.
Thật bất ngờ, Hatsu có tài năng kiếm thuật thiên bẩm.
Nhanh nhẹn và yên lặng.
Việc rèn luyện đó sau này sẽ khiến tôi phải đau đầu, nhưng lúc đó tôi chưa nhận ra.
Vào tháng Tám, khi Oda Nobunaga trở về, tôi được triệu tập đến phòng trà.
“Ta nghe nói ngươi đã đánh bại kẻ thù và cứu con gái của Oichi. Ta cảm ơn ngươi.”
Oda Nobunaga nói, rồi pha trà.
Tách trà do ông ấy pha được đặt trước mặt tôi.
Tôi chỉ biết các nghi thức thông thường, nên hơi lúng túng. Oda Nobunaga có vẻ nhận ra, và nói:
“Ta không yêu cầu ngươi phải có lễ nghi, cứ uống đi.”
Tôi đưa tách trà lên miệng.
Mùi thơm của trà xanh lan tỏa trong miệng.
Lớp bọt kem mịn dễ nuốt, và trà có vị ngọt ngào.
“Ngon thật.”
Tôi lỡ lời.
“Ha ha ha, ngon à! Ngươi thật trung thực! Những người khác đều nói ‘Kỹ thuật pha trà tuyệt vời’, thật nhàm chán.”
Nói rồi, ông ấy pha tách trà thứ hai.
“Trông ngươi khác hẳn, không, ánh mắt ngươi khác.”
Tim tôi đập mạnh.
“Tôi đã chém người lần đầu tiên. Đã giết người.”
“Vậy sao. Ở thời đại của ngươi, người ta không chém người à?”
“Vâng. Việc đeo kiếm cũng bị cấm, không phân biệt địa vị.”
“Một thế giới hòa bình nhỉ.”
“Vâng. Nhật Bản là một trong những quốc gia hòa bình nhất trên thế giới. An ninh tốt đến mức một người phụ nữ có thể đi bộ một mình vào ban đêm.”
Oda Nobunaga đặt tách trà thứ hai trước mặt tôi.
Lượng trà ít hơn, nhưng đậm và nóng hơn.
Tôi uống từ từ.
“Ta muốn tạo ra một đất nước như vậy, ngươi có muốn giúp ta không?”
Tôi nuốt hết ngụm trà cuối cùng, và lặng lẽ gật đầu.
“Nếu ngài muốn xây dựng một đất nước không cần chém người, không có chiến tranh, và nơi những người yếu đuối không bị đe dọa, tôi sẽ giúp ngài.”
Oda Nobunaga nhìn chằm chằm vào ánh mắt quyết tâm của tôi.
“Ngươi đã trở thành một võ tướng.”
Ông ấy nói, rồi súc và lau sạch tách trà vừa dùng, rồi đưa cho tôi.
Tôi không hiểu gì cả, nghiêng đầu.
“Đây là phần thưởng. Danh trà Yōhen Tenmoku. Là quà ta tặng để cảm ơn ngươi đã cứu con gái của Oichi.”
Tôi không biết nhiều về trà.
Nhưng tôi biết cái tên đó.
Hình như là quốc bảo phải không?
Tôi đã uống trà bằng một cái bát như vậy sao?
Nếu tôi làm vỡ thì sao?
“Nobunaga-sama, ngài đang tặng ngọc cho chó, xỏ ngà cho lợn đấy.”
Nếu tôi nhận thứ này, tôi cũng chẳng biết dùng làm gì.
“Chó? Lợn?”
Ông ấy không hiểu phép so sánh của tôi.
Có lẽ câu tục ngữ này chỉ có ở thời Edo?
“Ở tương lai, cái bát này là quốc bảo, nhưng tôi không biết giá trị của nó. Xin ngài hãy tặng nó cho một người biết trân trọng giá trị của nó.”
Tôi nói trong lo lắng.
Vì nếu tôi nhận nó và lỡ làm vỡ, một quốc bảo tương lai sẽ biến mất.
“Ha ha ha! Vậy sao! Nhiều người còn coi cái bát này và lâu đài, quốc gia có giá trị ngang nhau đấy. Đối với ngươi, nó có vẻ tầm thường nhỉ? Được rồi, cứ giữ lấy. Ngươi có thể tặng cho ai đó. Hoặc dùng nó để đựng cơm cũng được.”
“Nhưng nếu lỡ làm vỡ thì sao?”
“Nó là của ngươi rồi. Nếu không nhận, ta sẽ đập nó ngay tại đây.”
Nói rồi, ông ấy lấy chiếc quạt sắt ra.
“A, được rồi, tôi nhận. Xin ngài đừng đập nó.”
“Ha ha, vậy thì tốt.”
Ông ấy cười và cất quạt đi.
Đó là một trò đùa kiểu Oda Nobunaga.
Ông ấy thật khó tính, hay nói đúng hơn là kỳ quái.
“Ngươi muốn gì làm phần thưởng?”
“Hả? Tôi đã nhận rồi mà.”
Tôi giơ chiếc bát trà Yōhen Tenmoku, thứ sẽ trở thành quốc bảo hoặc di sản văn hóa quan trọng trong tương lai, lên bằng cả hai tay.
“Việc ta trao cho ngươi thứ không có giá trị đối với ngươi thì làm sao gọi là phần thưởng được? Ngoài cái đó ra, ta sẽ tặng cho ngươi bất cứ điều gì ngươi muốn.”
Quả thật, một chiếc bát có hình nhân vật anime còn có giá trị hơn với tôi, tôi thậm chí còn dùng một chiếc cốc có hình nữ sinh khoa học điên loạn.
Một chiếc bát giá 100 yên là đủ. Tôi không quan tâm đến những chiếc bát đắt tiền.
Ngược lại, mẹ tôi còn không thích những đồ gốm sứ cao cấp vì chúng không thể rửa bằng máy rửa bát.
Ở thời Heisei, những chiếc bát có thể dùng được cả trong máy rửa bát và lò vi sóng mới là những chiếc được yêu thích.
Có lẽ, một nam sinh cấp ba quan tâm đến đồ gốm sứ là điều hiếm thấy.
Phần thưởng à… tôi đã nhận lương và cả kiếm. Còn gì nữa không?
“Ngươi không tham lam à?”
Tham lam? Tôi có chứ. Ham ăn, ham muốn vật chất, ham ngủ và cả ham muốn tình dục. Tôi muốn có bạn gái và làm những chuyện ấy.
Tôi muốn trở thành nhân vật chính trong một bộ phim hài lãng mạn tuổi teen mà tôi đã mơ ước.
Tôi muốn trở thành một thằng ngốc tuổi thanh xuân.
Tôi muốn nhờ bạn gái của mình mặc đồ thỏ gợi cảm và bị mắng là “Đồ biến thái”. Đó là một cuộc sống mà tôi hằng mong muốn.
Ham muốn tình dục… nếu tôi muốn, họ có thể mua một cô gái cho tôi sao? Hay tôi sẽ kết hôn với con gái của một gia thần nào đó?
Nhưng có một điều tôi luôn băn khoăn.
“Vậy… ngài có thể gọi tên tôi được không? Ngài cứ gọi tôi là ‘ngươi’ suốt.”
Oda Nobunaga chưa bao giờ gọi tên tôi.
Ông ấy luôn gọi tôi là “ngươi”.
“Tên à? Con ngựa hoang của Ibaraki sao?”
“Đó là biệt danh mà bạn bè gọi tôi, xin ngài đừng gọi như thế, nó gợi lại quá khứ đen tối.”
“Vậy thì gọi ngươi là Hitachi. Đó là phần thưởng, một cái tên. Vì ngươi có liên quan đến đền Kashima, vậy thì Kurosaka Hitachi no Suke Makoto.”
“Hả? Đó là một chức quan phải không?”
“Ngốc à? Đó chính là phần thưởng. Jugoijo Hitachi no Suke.”
“Hả? Tôi sẽ có một chức quan sao?”
“Ngươi không thích à?”
“Tôi xin nhận một cách kính cẩn.”
Tôi rất thích các trò chơi mô phỏng lịch sử.
Tôi luôn khao khát được có một chức vụ.
Tôi chỉ đến đây hai tháng mà đã được phong chức quan, điều này khiến tôi rất vui.
Và đây lại là chức quan ở tỉnh quê hương của tôi, điều này càng làm tôi vui hơn.
Khoan đã? Hiện tại, Oda Nobunaga không có chức vụ nào cả. Ông ấy đã từ chức trước khi sự kiện Honnoji xảy ra. Vậy ông ấy có quyền phong chức cho tôi không?
“Nobunaga-sama, hiện tại ngài không có chức vụ gì phải không?”
“Phải. Nhưng với một chức quan như thế, ta có thể dễ dàng được triều đình chấp thuận. Ngay cả Khỉ (biệt danh của Hideyoshi) còn có chức quan Chikuzen no kami.”
Lời nói của ông ấy cho thấy sức mạnh của gia tộc Oda không hề suy yếu sau cuộc biến loạn Honnoji.
“Nobunaga-sama, ngài có muốn trở thành Sei-i Taishogun hay Kanpaku không? Ở tương lai, có một giả thuyết rằng ngài đã định trả lời vào ngày hôm sau của sự kiện Honnoji.”
“Thiên hoàng đã muốn phong ta làm Sei-i Taishogun, Kanpaku, và Daijo Daijin. Nhưng ta không quan tâm đến chức vị từ Thiên hoàng, ta chỉ định nhận chức Daijo Daijin.”
Nói xong, ông ấy uống hết tách trà do mình pha.
“Nếu ngài muốn thống nhất Nhật Bản, xây dựng một đất nước không có chiến tranh, ngài nên nhận. Hideyoshi đã thống nhất đất nước bằng cách trở thành Kanpaku và ban hành luật Sobuji-rei dưới danh nghĩa sắc lệnh của Thiên hoàng. Tokugawa Ieyasu sau khi Hideyoshi chết, đã trở thành Sei-i Taishogun và mở Mạc phủ tại Edo để cai trị. Vì vậy, hai chức vụ đó sẽ giúp ngài có chính danh để cai trị và dễ dàng khuất phục các daimyo (lãnh chúa) địa phương.”
“Vậy sao. Đúng là khi ta được phong làm Ukonoe Taisho, các daimyo ở Oshu đã vây quanh ta.”
Nobunaga lấy một cái chai thủy tinh từ trong ngực áo ra, lấy một vài viên kẹo và nhai.
“Này, đưa tay đây.”
Ông ấy nói, tôi đưa tay ra, và một vài viên kẹo nhỏ màu trắng được đặt lên tay tôi.
Tôi cho vào miệng, đó là konpeito (một loại kẹo).
“A, konpeito, nhớ quá~”
“Vậy, Hitachi, ngươi muốn ta trở thành người đó sao?”
Ông ấy vẫn tiếp tục câu chuyện.
“Vâng, tôi nghĩ Sei-i Taishogun là tốt nhất.”
“Tại sao?”
“Nó phù hợp với Nobunaga, người muốn Tenka Fubu (thống nhất thiên hạ bằng vũ lực). Ngoài ra, chức vụ này cũng thường được cha truyền con nối, nên rất tiện để sau này ngài truyền lại cho Nobutada-sama. Kanpaku là người được Thiên hoàng giao quyền chính trị, trong khi Sei-i Taishogun có chính danh để thống nhất các gia tộc võ sĩ. Còn Daijo Daijin thì không có nhiều quyền lực chính trị. Kanpaku thường được luân phiên trong các gia đình Sekkanke, nên không thích hợp để cha truyền con nối.”
Tôi đã đưa ra lời khuyên dựa trên những kiến thức lịch sử ít ỏi của mình.
“Vậy sao.”
Oda Nobunaga vừa nhai konpeito vừa nhìn tôi, trông ông ấy thật dễ thương.
“Có nên trở thành Sei-i Taishogun không?”
“Chắc chắn phải trở thành! Tôi nghĩ việc mở Mạc phủ tại Azuchi sẽ là tốt nhất.”
“Trở thành Sei-i Taishogun, rồi ban hành cái luật Sobuji-rei đó. Ngươi hãy soạn thảo nội dung của luật đó ngay lập tức.”
“Vâng. Nhưng tôi không biết nhiều chi tiết, nên tôi không thể làm giống như của Hideyoshi được đâu.”
“Hừm, không sao. Ta sẽ xem bản thảo của ngươi và đưa ra quyết định. Ngươi không cần lo lắng về những chi tiết nhỏ.”
Nói rồi, ông ấy đứng dậy và rời khỏi phòng trà.
Hả? Nếu tôi khuyên ông ấy trở thành Kanpaku, ông ấy sẽ trở thành Kanpaku sao?
Nhưng hình ảnh Sei-i Taishogun phù hợp hơn, nên cũng tốt.
Giờ tôi phải nhớ lại luật Sobuji-rei như thế nào.
Tôi biết tên nó từ những bài học ở trường và phim cổ trang, nhưng tôi không nhớ chi tiết.
Hình như đó là một luật được ban hành để kiềm chế các daimyo ở phía đông.
Date Masamune đã phớt lờ nó.
Hắn phớt lờ và tấn công, tiêu diệt Ashina, chọc giận Toyotomi Hideyoshi và bị buộc phải chuyển lãnh địa đến vùng núi sâu Iwadeyama.
Giờ tôi nên nghĩ ra một luật Sobuji-rei như thế nào đây.
Góc nhìn của Nobunaga
Ta không nói với Hitachi, nhưng khi ở kinh đô, ta đã cho người điều tra.
Đó là cách để Hitachi trở về tương lai.
Anh ta là ân nhân của ta, một người có kiến thức của tương lai. Ta rất muốn giữ anh ta lại để tận dụng kiến thức đó, nhưng ta không ngu ngốc đến mức không cho phép một ân nhân muốn về nhà trở về.
Hitachi đã xuất hiện từ một con đường hầm dưới một ngôi chùa.
Vì vậy, việc đầu tiên ta cho điều tra là lối đi bí mật chưa hoàn thành ở chùa Honnoji.
Nhưng khi chùa Honnoji bị cháy, nó cũng sụp đổ.
Ta đã cho người tìm kiếm các ngôi đền, chùa khác, nhưng không có nơi nào có truyền thuyết về "mất tích bí ẩn" như vậy.
Có lẽ, đó là một con đường một chiều.
Vì vậy, nó mới được gọi là một "mất tích bí ẩn".
Hitachi còn có sức mạnh của một Âm dương sư.
Có lẽ anh ta đã cộng hưởng với nó.
Một ngày nào đó, ta phải nói cho Hitachi biết.
Anh ta là một người không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra khi anh ta biết rằng hy vọng trở về tương lai là rất mong manh.
Nếu có vợ… hoặc có con, anh ta sẽ không tự sát.
Hay ta nên cho anh ta một cô gái?
Không, một người vợ thì tốt hơn.
Một người có thể trở thành hy vọng sống của anh ta ở thế giới này, ngay cả khi hy vọng trở về tương lai đã tan biến.


1 Bình luận