POV: Amelia Rosequart
Ngay khi Akira bước ra khỏi tòa nhà, cả căn nhà lập tức trở nên im ắng một cách lạ lùng.
Tôi để ý thấy vị anh hùng thỉnh thoảng lén nhìn mình, nhưng không nói gì.
Asahina, cậu nhóc vừa “xử lý” Night lúc trước trông có vẻ đăm chiêu, như đang chìm trong mớ suy nghĩ riêng.
Cuối cùng, cậu bé tên Nanase cũng lấy hết can đảm lên tiếng, giọng đầy ngập ngừng:
“V-vậy… tại sao Công nương lại tới lãnh địa Thú Nhân? Và hai người định đi đâu tiếp theo?”
Cậu vội nhìn đi chỗ khác ngay khi tôi định quay sang nhìn thẳng.
Tôi khẽ thở dài.
“Mục tiêu cuối cùng của bọn tôi vẫn là lâu đài Ma Vương ở trung tâm vùng Núi Lửa. Bọn tôi chỉ ghé qua Brute để nhờ Crow sửa kiếm cho Akira thôi. Sau đó có đi thẳng tới Ma Vương hay không thì tôi chưa chắc, còn phải bàn với Akira và Night đã.”
Tôi cố tình phớt lờ chuyện họ xin đi theo, vì rõ ràng Akira không mặn mà gì với ý tưởng đó.
“Giờ thì cho tôi hỏi các cậu một câu nhé?”
Tôi nói thêm.
Nanase gật đầu, thế là tôi quét mắt qua nhóm, nhắm thẳng vào 5 người trong tổ đội anh hùng đang đứng.
“Còn mấy người thì sao? Khác ý với hai người kia đúng không? Không muốn đi cùng Akira phải không?”
Cô gái Ueno giọng lạ và cậu Waki (trông như một thuần thú sư vì xung quanh toàn thú nhỏ) đều gật đầu xác nhận.
Ba người còn lại thì lưỡng lự, không rõ nên trả lời thế nào.
“Muốn thuyết phục bọn tôi cho đi cùng thì trước tiên các cậu phải tự thống nhất được với nhau đã. May cho các cậu là Akira với Night vẫn đang mệt, thế nên còn khối thời gian để bàn bạc trong lúc họ nghỉ ngơi,” tôi nói, còn vị anh hùng, rõ ràng đang bí lời thì cúi đầu đáp lễ:
“Chúng tôi sẽ làm vậy. Cảm ơn cô đã rộng lượng.”
Rồi anh đứng lên.
Asahina, ngồi bên cạnh, cũng đứng lên cúi chào rồi bước theo.
Những thành viên khác cũng đồng loạt đứng dậy rời đi.
Ai nấy đều lễ phép, dễ thấy họ đến từ một nền văn hóa rất khác với chúng tôi, tôi có nghe rằng ở phía Đông, quốc gia Yamato bên lục địa loài người cũng có phong cách tôn trọng tương tự.
Chắc vị anh hùng sáng lập ra quốc gia đó cũng là người đến từ “Nhật Bản”, nơi Akira từng sống.
---
“Ngươi nghĩ sao hả Night? Akira có vui khi có họ đi cùng không?”
Tôi hỏi khi chỉ còn hai chúng tôi trong phòng.
Chú mèo nhỏ ngẩng đôi mắt vàng xuyên thấu nhìn tôi từ trên bàn.
Nó im lặng suy nghĩ một lát rồi nhún vai:
“Khó nói lắm. Dù ta có tâm linh giao thoại thì cũng khó đoán Akira đang nghĩ gì. Ta chỉ biết chủ nhân từng khá thân với thằng nhóc láo xược kia,” Night nói, ý chỉ Asahina, người nó vừa gây sự.
Có vẻ nó hơi khó chịu vì xuất hiện một người từng hiểu Akira hơn nó.
“Hơn nữa, thằng thuần thú kia với cô gái giọng lạ đó rõ ràng chẳng ưa chủ nhân. Ta không thấy có lợi lộc gì khi để họ đi cùng.”
Tôi gật đầu đồng ý, dù bản thân cũng chẳng đủ tư cách phán xét chuyện người khác có cản trở Akira hay không, khi mà tôi suýt nữa đã giết chết cậu dưới mê cung.
Tôi không hề muốn, nhưng nếu tôi mạnh hơn thì con quỷ đó đã chẳng chiếm được thân xác mình.
May mà Hắc ma pháp của Akira đã chữa lành hoàn toàn cho cậu, nếu không cậu đã chết chắc dưới đó rồi.
Night nhận ra tâm trạng tôi trùng xuống, liền nhìn thẳng vào mắt tôi đầy lo lắng.
“Đừng để chuyện ở mê cung ám ảnh ngươi nữa, Tiểu thư Amelia. Cuối cùng chủ nhân vẫn sống, thế là đủ. Người làm cậu ấy bị thương là Mahiro chứ không phải ngươi. Ta đảm bảo chủ nhân không hề trách ngươi đâu,” Night nhẹ nhàng trấn an.
“Ừ, ngươi nói đúng. Cảm ơn, Night.”
Tôi cố nở một nụ cười.
Night khẽ gật, tin rằng tôi ổn, rồi lại chìm vào suy nghĩ.
Tôi để mặc nó trên bàn, tự mình bước ra ngoài.
Tôi đi đến một khu rừng ở rìa thị trấn.
Cảm giác như những hàng cây đang dang tay đón tôi, một thành viên của hoàng tộc Elf.
Tổ tiên chúng tôi vốn sống hòa hợp với rừng.
Lâu lắm rồi chúng tôi đã chán ghét những cuộc chiến tranh giành quyền lực của loài người, chọn trở thành những người canh giữ rừng thiêng, sợ rằng một ngày các chủng tộc khác sẽ chặt Thánh Thụ nếu chúng có cơ hội.
Và Thánh Thụ thì không bao giờ được phép bị xâm phạm.
Mình nghĩ gì thế này?
Từ nhỏ tới giờ, mỗi khi gặp chuyện khó nghĩ hoặc bế tắc, tôi đều tìm đến rừng, áp trán lên vỏ cây để xin lời khuyên.
Lần này cũng vậy, nhưng trong đầu chỉ hiện lên khoảnh khắc bàn tay tôi xuyên thấu bụng Akira.
“Ngươi không hiểu đâu, Night,” tôi thì thầm, hai bàn tay siết chặt run rẩy.
“Đúng là ta không bao giờ tự nguyện làm Akira bị thương… nhưng… ta phải thừa nhận, ý nghĩ để lại vết sẹo trên người cậu ấy, để nó mãi mãi nhắc cậu ấy nhớ đến ta… lại khiến ta thấy phấn khích.”
Rốt cuộc, tôi biết chắc rằng nếu Akira tìm được cách trở về thế giới của cậu, cậu sẽ đi ngay, bỏ tôi lại phía sau.
Cậu từng kể mẹ mình đang bệnh nặng, không thể mãi dựa vào em gái.
Có lẽ thứ tôi sợ nhất chính là một ngày nào đó cậu quên hẳn tôi sau khi trở về.
Có thể cậu sẽ gặp một cô gái xinh đẹp hơn, xứng đáng hơn để đứng cạnh cậu.
Có thể họ sẽ kết hôn và sống hạnh phúc.
Nhưng nếu tôi để lại một dấu ấn thật sự trên cơ thể cậu, có lẽ cậu vẫn sẽ nhớ đến tôi, dù sau này tóc bạc da nhăn.
Tôi biết suy nghĩ đó thật kinh tởm, chẳng ai nên muốn làm tổn thương người mình yêu, vậy mà một phần trong tôi lại cảm thấy kỳ lạ khi nghĩ mình đã từng làm cậu ấy đau.
Một người đàn bà yếu đuối và hèn hạ ghen với cả một người phụ nữ tưởng tượng mình chưa từng gặp.
Thật đáng thương.
Đúng lúc tôi đang chìm trong tự ghét bỏ, một tiếng “rắc” vang lên trên cao.
Tôi ngẩng đầu và bắt gặp đôi mắt đen như mực xuyên qua màn đêm nhìn thẳng vào mình.
Chúng khẽ nheo lại đầy thích thú.
“Ra đó là điều khiến cô trăn trở à? Hừm. Tôi còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm cơ.”
Miệng tôi bỗng khô khốc, đầu óc trống rỗng.
Phải một lúc sau tôi mới cố gắng ép ra được một chữ, cái tên của chủ nhân đôi mắt ấy.
“A–Akira…”
POV: Oda Akira
Tôi nhảy xuống khỏi cành cây, đáp ngay trước mặt Amelia, cô nàng giật mình đến mức đôi vai khẽ run.
“A–Akira… Cậu nghe được… bao nhiêu?”
Cô hỏi, giọng lạc đi.
“Ờm… tất cả thì phải? Tôi ở trên đó trước khi cô đến cơ mà,” tôi gãi đầu, cười gượng.
Mặt cô lập tức tái nhợt.
Thật ra hoàn toàn là tình cờ.
Sau khi nghe câu trả lời của Crow ở xưởng, tôi định ra rừng một mình để suy nghĩ cho rõ ràng.
Ngồi vắt vẻo trên cây từ trước đến giờ luôn là cách dễ nhất để tĩnh tâm.
Tôi không có ý nghe lén, chỉ là mải suy nghĩ quá nên không nhận ra Amelia đã đến cho đến khi quá muộn.
Nhưng tôi biết kiểu giải thích đó cũng chẳng làm cô bớt xấu hổ hơn.
Khuôn mặt vốn trắng của cô giờ như tờ giấy.
Tôi đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô, mong cô bình tĩnh lại.
“Đừng lo quá. Tôi sẽ không bỏ mặc cô, cũng chẳng bao giờ quên cô đâu, dù có muốn cũng không quên được,” tôi nói.
Tôi quan tâm đến mẹ và Yui, em gái mình rất nhiều, nhưng với Amelia, cảm giác cũng sâu sắc chẳng kém.
Tôi thấy mắt cô rưng rưng khi bấu chặt lấy áo choàng đen của tôi.
“Cậu… cậu nói thật chứ? Cậu sẽ không bỏ rơi hay quên tôi?”
Cô hỏi, ánh nhìn vừa van nài vừa run rẩy.
“Ừ, tôi hứa.”
Tôi gật đầu.
“Với lại, nếu nói thật thì cô mới là người vượt xa tôi. Ngay cả về ngoại hình thôi, đến anh hùng cũng hợp với cô hơn, tôi ghét phải thừa nhận điều đó đấy.”
Amelia bĩu môi rồi cau mặt lại khi tôi rút ra một con dao găm đen, thứ được rèn từ Yato-no-Kami, và đặt vào tay cô.
“Không đời nào. Tôi đâu thích. Cậu mạnh và ngầu hơn hẳn, và… Khoan đã, cậu định làm gì thế?”
Cô trố mắt hỏi.
Tôi chỉ mỉm cười.
Đúng là anh hùng yếu hơn tôi nhiều, nhưng bảo kém ngầu hơn thì… theo chuẩn nào chứ?
Nếu không phải tôi cứu cô và đồng hành suốt giai đoạn khủng hoảng đó, chắc gì hai đứa đã gần nhau đến mức này.
Giống như hiệu ứng cầu treo, cô cần một vị cứu tinh, và tôi có mặt ở đó.
Khi con dao đã nằm vững trong tay Amelia, tôi nắm lấy tay cô bằng tay phải, rồi đưa lưỡi dao lên tay trái của mình.
Amelia hơi lùi lại, vẻ mặt hoang mang.
“Tôi không biết ở thế giới này thế nào, nhưng ở quê tôi, có một phong tục: nam và nữ khi thề nguyện bên nhau trọn đời sẽ trao nhau nhẫn, đeo ở ngón áp út tay trái. Người ta gọi đó là ‘ngón đeo nhẫn’ vì lý do ấy. Tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm chuyện này, nên chẳng rõ luật lệ hay lịch sử cụ thể ra sao, nhưng khi hai người cùng mang nhẫn như vậy, đó là biểu tượng cho mối ràng buộc của họ.”
Tôi vừa giải thích vừa dùng mũi dao vẽ vòng quanh đốt thứ ba ngón áp út của mình.
Dù trong bóng tối, tôi vẫn thấy máu rỉ ra, chảy dọc cánh tay rồi rơi xuống đất.
Không lưỡi dao thường nào có thể cắt qua da tôi ở thế giới này, nhưng Yato-no-Kami thì khác.
“C–cậu… cậu đang làm gì vậy?”
Amelia hỏi, mắt mở to khi thấy tôi khứa sâu đủ để thành sẹo nhưng không chạm đến chỗ nguy hiểm.
“Thế nào? Trông cũng giống một chiếc nhẫn chút ít chứ?”
Tôi giơ tay lên dưới ánh trăng, khoe vết máu đỏ quấn quanh ngay trên khớp ngón.
“Cô từng nói muốn để lại dấu ấn trên người tôi, đúng không? Giờ thì cô có rồi đấy.”
Amelia nhìn qua nhìn lại giữa con dao găm trong tay và ngón tay tôi.
“Một chiếc nhẫn… biểu tượng của sự gắn kết giữa hai người…”
Cô lẩm bẩm, cố hiểu hết ý nghĩa.
Rồi cô đặt dao trở lại tay tôi, không do dự mà tự dẫn lưỡi dao vẽ vòng quanh ngón áp út mảnh mai của mình.
“Tôi thấy có lỗi vì làm cậu đau thêm… nhưng cùng lúc… cảm giác được chia sẻ điều quý giá này với cậu… thật tuyệt.”
Đứng ngay cạnh tôi, cô ấy đưa tay lên nhìn.
Thấy Amelia đang chảy máu lẽ ra phải khiến tôi buồn nôn, vậy mà tối nay lại mang đến một cảm giác kỳ lạ như thể lòng mình được an ủi.
Đúng lúc ấy, giọng Crow vang lên, xé toạc bầu không khí, như chạm thẳng vào tim tôi.
“Thứ khiến ta sợ hơn tất cả mọi thứ trên đời…là khi ta cố vươn tay ra nắm lấy một thứ gì đó… mà cuối cùng lại chạm vào khoảng không.”
Có lẽ sẽ không phải lúc nào tôi cũng có thể vươn tay và nắm lấy Amelia như thế này.
Lũ quỷ mạnh khủng khiếp, và nếu Crow không xuất hiện kịp thời, cả hai chúng tôi đã có thể chết dưới đó.
Nhưng chừng nào những vết sẹo này vẫn còn quanh ngón tay chúng tôi, tôi biết mình và cô ấy sẽ luôn gắn chặt với nhau.
“Amelia, tôi sẵn sàng gãy từng khúc xương vì cô, nếu đó là điều cô muốn. Tôi cũng sẽ vui vẻ mang bất kỳ vết sẹo nào cô muốn để lại trên người tôi. Nhưng đổi lại, tôi muốn cô hãy nói cho tôi mọi thứ. Mỗi khi cô muốn tôi làm gì, hay có điều gì làm cô khó chịu, cô phải nói. Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giải quyết.”
Tôi quỳ xuống, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay trái của cô.
Nhận ra mình có lẽ đang làm chuyện ngu ngốc, tôi ngẩng lên nhìn, gò má Amelia đỏ bừng.
Cô khẽ đưa tay ôm lấy hai má tôi.
“Được rồi. Vậy cậu cũng phải hứa với tôi. Hứa sẽ không bao giờ quên tôi, không đi đâu mà không có tôi, không chết bỏ lại tôi, và không bao giờ nhìn ai khác ngoài tôi.”
Tôi đứng dậy, ôm Amelia vào lòng.
Thân hình nhỏ nhắn của cô vừa khít trong vòng tay tôi.
“Ý cô là mệnh lệnh của tôi, tiểu thư. Tôi sẽ làm mọi thứ để thực hiện nó.”
Phần “không đi đâu mà không có tôi” có lẽ hơi khó, nhưng những điều còn lại thì tôi tin mình giữ được.
Tôi không hề có ý định chết trước cô ấy, quên cô ấy hay phản bội cô ấy.
Amelia tựa vào ngực tôi, cười hạnh phúc.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô cười thật lòng kể từ hôm xảy ra chuyện trong mê cung.
Nụ cười này chỉ dành riêng cho tôi và Night, không phải nụ cười xã giao, gượng gạo mà cô hay dùng trước mặt người ngoài.
Tôi vẫn muốn một ngày nào đó trở về Nhật, về với mẹ và em gái.
Nhưng ngay lúc này, điều duy nhất tôi muốn là giữ chặt nụ cười ấy trong vòng tay mình.
POV: Asahina Kyousuke
Căn phòng mà Crow hào phóng cho chúng tôi mượn là phòng lớn nhất trong nhà.
Bảy đứa chúng tôi mỗi đứa ngồi một góc, cố gắng thả lỏng.
Tôi đứng dựa lưng vào tường gần cửa, hai tay khoanh trước ngực.
Công chúa Amelia dặn chúng tôi phải bàn bạc và thống nhất xem từ giờ sẽ làm gì.
Thế mà cả phòng im phăng phắc.
Bình thường Satou là người lên tiếng trước để dẫn dắt mọi người, nhưng từ lúc rời phòng bên kia đến giờ, cậu ấy chẳng nói câu nào.
Ngay cả Waki với Ueno, hai đứa thường hay gây ồn ào cũng lặng như tờ.
Nanase với Tsuda thì trông bồn chồn thấy rõ, còn Hosoyama vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường.
Tôi nhắm mắt, cố ghép lại tất cả tình hình.
Có thể đoán mục tiêu cuối cùng của Akira giống hệt chúng tôi:
Trở về Nhật.
Có khi cậu ấy còn khao khát hơn vì còn phải lo cho mẹ và em gái.
Thế thì tại sao cậu ấy lại hành động riêng?
Có thể Akira chỉ nghĩ ra cách khác để đạt được mục tiêu, nhưng theo hiểu biết của tôi thì con đường duy nhất để trở về sau khi bị triệu hồi sang thế giới này là đánh bại “trùm cuối”, dù tôi không phải dân nghiền thể loại này, chỉ nghe Akira kể sơ sơ về mấy bộ tiểu thuyết cậu ấy thích.
Khoan.
Có khi nào…
Tôi mở choàng mắt.
Tsuda đang đứng đối diện giật mình nhảy dựng.
Tôi quay sang nhìn Satou, cậu ấy đang cúi xuống, ánh mắt lạc đi đâu đó.
“Này Satou… cậu có định giết Ma Vương không?”
Câu hỏi của tôi phá tan bầu không khí nặng nề.
Cả nhóm đồng loạt nhìn tôi, rồi dồn ánh mắt về phía Satou chờ đợi câu trả lời.
Cậu ấy nhăn mặt như đứa trẻ hờn dỗi rồi lắc đầu.
Tim tôi chùng xuống.
Ở Retice, các hiệp sĩ đã nhồi vào đầu chúng tôi suốt ngày:
Ma Vương chỉ có thể bị giết bởi Anh Hùng, người có thanh thánh kiếm cùng kỹ năng Đặc biệt “Thánh Kiếm”.
Và hiện giờ, Anh Hùng đó chính là Satou.
Nếu có đủ điều kiện, đánh bại hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Vai trò của chúng tôi, bạn đồng hành là bảo vệ Satou tới tận hang ổ Ma Vương.
Nhưng nếu chính Anh Hùng lại không muốn giết Ma Vương thì chúng tôi cũng bó tay.
“Xin lỗi, nhưng giờ mình không thấy lý do gì phải đi giết Ma Vương cả,” Satou nói.
Cũng phải thừa nhận, cậu ấy có lý.
Ma Vương chưa từng xuất hiện rõ ràng từ ngày chúng tôi được triệu hồi.
Chỉ có nhóm Akira nói là đã thấy quỷ tận mắt.
Không loại trừ khả năng vụ quái vật tràn ra khỏi mê cung ở Ur chỉ là sự cố.
Linh cảm của tôi mách bảo khác, nhưng đó đâu phải bằng chứng.
“Vậy… làm sao chúng ta trở về Nhật được?!”
Waki bật kêu.
Đây là phản ứng tự nhiên.
Trước giờ chúng tôi vẫn tin rằng giết Ma Vương là tấm vé duy nhất để về nhà, là mục tiêu từ ngày đầu tiên.
“Cậu nói không thấy lý do là sao? Không phải chính cậu đã hô hào kéo cả bọn đi tiêu diệt hắn à?”
Ueno hỏi dồn.
Đúng thật, Satou từng là người nói năng hùng hồn nhất.
Nhưng đó là trước khi chúng tôi biết hoàng gia Retice thực chất thế nào.
Chính họ từng nói Ma Vương gieo rắc tàn bạo khắp nơi, rằng chỉ chúng tôi mới đủ sức ngăn hắn.
“Nghe này, mình cũng không có hết câu trả lời đâu,” Satou đáp.
“Nhưng người nói Ma Vương là cội nguồn của mọi cái ác chính là kẻ dùng con gái mình để nguyền rủa chúng ta. Và những gì mình thấy từ đó đến giờ, dân các thị trấn chúng ta đi qua chẳng ai có vẻ bị áp bức hay đe dọa bởi quỷ cả.”
Ueno và Waki nhìn nhau, mắt mở to.
Quả thật, các vùng đất chúng tôi đi qua đều sầm uất, phồn vinh.
Ngay cả Yamato, quốc gia ở sát lãnh địa quỷ nhất lục địa, dân chúng cũng chẳng có vẻ gì lo sợ.
Nanase và Tsuda chỉ im lặng, có lẽ đang lo cho đám bạn chúng tôi còn kẹt lại lâu đài Retice.
“Ờ… mọi người quên là Oda vừa mới bị lũ quỷ làm bị thương nặng à?”
Hosoyama giơ tay hỏi.
“Chẳng lẽ mọi người nghĩ cậu ấy nói dối? Hay thế chưa đủ gọi là mối đe dọa?”
Tôi nheo mắt nghi ngờ.
Rõ ràng Hosoyama đang muốn nghiêng về phía Akira, nhưng tôi không rõ cô tự rút ra kết luận hay chỉ đang cho bạn mình lợi ích của sự nghi ngờ.
Khó đọc thật, khác hẳn Waki với Ueno.
“Và còn nữa, Akira mạnh hơn mình,” Satou chen vào.
“Có lẽ từ lúc được triệu hồi cậu ấy đã hơn mình rồi. Dù chúng ta hợp lực, chắc cũng không bằng cậu ấy. Nếu cậu ấy nói lũ quỷ khủng khiếp đến mức cậu ấy suýt chết khi chạm trán, thì tụi mình chẳng có cửa đối đầu với chúng, nói chi Ma Vương. Hiện tại, chúng ta chỉ nhỉnh hơn chiến binh trung bình ở đây chút xíu thôi.”
Đây là lần đầu tôi nghe Satou nói như vậy.
Bình thường cậu ấy tự tin thái quá, ghét để lộ yếu điểm.
Nanase cũng sững người, khó tin được những lời đó.
“Mình cũng muốn về nhà như các cậu,” Satou tiếp.
“Và mình chắc chắn Akira cũng vậy. Nhưng cậu ấy không xem việc giết Ma Vương là ưu tiên lúc này. Có khi cậu ấy biết rõ chúng ta chưa có cửa thắng.”
Một suy đoán hợp lý.
Nếu đây là game hay tiểu thuyết fantasy, các anh hùng sẽ liều mạng xông vào Ma Vương, bị đánh bại tan tác, rồi dành cả chặng đường dài luyện lực để lần sau trả đũa.
Nhưng đây là đời thật.
Đời thật thì chẳng có mạng phụ, chẳng có deus ex machina cứu nguy.
Nếu giờ mà đối đầu với Ma Vương, hắn sẽ nghiền nát cả bọn không thương tiếc.
“Các cậu có thể tin 100% vào tôi: Akira chắc chắn còn quyết tâm về Nhật hơn bất kỳ ai ở đây. Và cậu ấy cũng biết rõ hơn chúng ta cần làm gì để đạt được mục tiêu đó. Chính vì thế tôi mới đề nghị cả nhóm theo cậu ấy để hỗ trợ,” Satou kết thúc, cả nhóm gật đầu tỏ ý hiểu.
“Ra vậy. Kyousuke, đó cũng là lý do cậu đồng ý đi cùng à?”
Nanase quay sang hỏi tôi, người duy nhất ban đầu cũng ủng hộ ý tưởng này.
“Không, không phải. Tôi chỉ đơn giản muốn giúp cậu ấy trong khả năng của mình, như một người bạn. Dù phải thừa nhận với thực lực hiện tại, tôi chỉ là gánh nặng cho cậu ấy thôi,” tôi đáp.
Giờ Akira đã mạnh hơn những gì tôi từng tưởng tượng.
Nếu cùng đi, người che chở sẽ luôn là cậu ấy chứ không phải tôi.
Tôi không thể đứng ngang hàng với cậu ấy trên chiến trường.
Tôi chưa trực tiếp chứng kiến sức mạnh ấy, nhưng chỉ cần nhìn một lần cũng đủ hiểu cậu đã trải qua những gì.
“Ừ, nhưng tôi vẫn chưa tin cậu ta đâu nhé,” Ueno khoanh tay tựa lưng vào tường càu nhàu.
“Cái dao găm đâm vào tim Saran là của cậu ta đấy! Giá mà trước đó cậu ta coi tụi mình như đồng đội thực sự thì tôi đã cho cậu ta cơ hội rồi. Đằng này suốt ngày lẻn đi làm mấy chuyện mờ ám một mình!”
“Chúng ta bàn chuyện đó rồi mà? Tất cả đều đồng ý Akira không giết chỉ huy,” tôi nhắc.
Sau khi rời khỏi lâu đài, chúng tôi đã họp chiến lược lần đầu để kiểm tra xem còn bị nguyền không và đặt vài nguyên tắc chung.
Khi đó, cả nhóm thống nhất, dựa trên phản ứng của Akira khi thấy xác đẫm máu của Saran và lời lẽ ác độc mà Satou nghe công chúa nói rằng không đời nào Akira làm chuyện đó.
Ueno vẫn giận dữ vò tóc.
“Tôi đâu có bảo cậu ta làm! Ý tôi là cậu ta cư xử rất đáng ngờ từ khi tới đây, nên chúng ta không nên tin lời cậu ta như chân lý!”
Tôi hơi nghiêng đầu, khó hiểu.
Cô ấy mong Akira đổi tính chỉ vì bị triệu hồi tới thế giới khác sao?
Cậu ấy luôn là kẻ đứng ngoài, nhìn cả lớp như thể chúng tôi là một đám ngốc còn cậu là người duy nhất tỉnh táo.
Chỉ có tôi và Nanase từng chủ động bắt chuyện với cậu ấy.
“Ừ, tôi cũng phải đồng ý với Ueno,” Waki lên tiếng.
“Nếu cậu ta không âm thầm lén lút từ đầu thì chúng ta đâu nghi ngờ. À, trừ Ryuusuke ra, nhưng ai cũng biết hai người đó ghét nhau.”
Cậu Waki nhắc đến là Oka Ryuusuke, đồng đội bóng đá và cũng là “cây hài” của lớp.
Cậu cao ráo, khá điển trai, từ năm nhất đã chăm công kích và bêu xấu Akira.
Tôi không rõ nguyên nhân, nhưng chắc chắn chính cậu ta đã khiến Akira càng ngày càng khép mình.
Tôi từng hỏi Akira có lỡ lời gì khiến Oka khó chịu không, cậu ấy còn không nhớ tôi đang nói tới ai.
Đúng kiểu Akira, đầu óc chỉ để dành cho những gì cậu quan tâm.
Tôi chắc cậu cũng không nhớ tên Nanase, dù hai người coi như “quen”.
Giờ nhớ lại, tôi từng thấy Waki tham gia châm chọc Akira mấy lần.
“Ừ thì ai cũng biết Akira vốn kiểu ‘sói đơn độc’,” Nanase thở dài.
“Hay nói thẳng ra, cậu ấy là kiểu cứng đầu, không chịu hợp tác theo điều kiện của ai ngoài mình. Nhưng đó vốn là con người cậu ấy rồi.”
Tôi gật đầu, bỏ qua lời Waki.
Thay vào đó tôi quay sang Tsuda, cậu đang co mình ở góc phòng, trông như muốn biến mất.
“Cậu nghĩ sao về chuyện này, Tsuda?”
Tôi hỏi.
Cậu ấy giật nảy người, rõ ràng bị bất ngờ.
Cậu luôn vậy khi tôi bắt chuyện.
Chúng tôi cùng đội kendo ở trường, nhưng tôi là đội trưởng.
Cậu có lẽ cũng thấy mình lạc lõng vì chỉ mới tập kendo từ cấp ba, cơ thể chưa rắn chắc như những thành viên lâu năm.
Dáng cậu nhỏ và hơi nữ tính, tôi hiểu sao cậu cảm thấy bị áp lực trước tôi.
“À, ờ… t-tôi chưa có nhiều dịp nói chuyện với Oda nên cũng không dám chắc tính cách cậu ấy, nhưng nếu Asahina tin tưởng thì tôi cũng sẵn sàng tin theo.”
Tôi chớp mắt.
Cậu ấy sẵn sàng tin Akira chỉ vì tôi tin?
Nghĩa là cậu ấy tôn trọng tôi nhiều hơn tôi tưởng.
Trước giờ tôi cứ nghĩ cậu ấy sợ mình.
Đúng là tôi rất tệ trong việc đọc người khác.
“Còn cậu thì sao, Hosoyama? Giờ là ba với hai rồi đấy,” tôi quay sang cô.
Nanase chưa nói ra nhưng tôi gần như chắc cậu ấy sẽ đứng về phe Akira, thành bốn với hai.
“Nếu mọi người muốn đi cùng Oda thì mình không vấn đề gì,” cô mỉm cười hiền dịu.
“Có điều vẫn phải xin phép công chúa Amelia, chuyện đó thì khác.”
Không hiểu sao nụ cười ấy khiến tôi gai người.
Tôi không đoán nổi cô đang nghĩ gì, điều đó làm tôi bất an.
“Vậy không cần hỏi Nanase nữa, chúng ta đã có đa số,” Satou kết luận.
“Còn Waki với Ueno, hai cậu quyết sao?”
Từ đầu chúng tôi đã đi cùng nhau, nhưng không có nghĩa giờ vẫn phải vậy.
Lúc đầu hợp tác thì có lợi vì mục tiêu chung và đều xa lạ với thế giới Morrigan.
Nhưng sắp tới chúng tôi sẽ bước vào vùng nguy hiểm hơn nhiều, và có vẻ Satou đang cho hai người cơ hội tách nhóm.
Akira thì chắc chẳng quan tâm ai đi theo.
Hai người phản đối nhìn nhau, rồi cùng thở dài như chấp nhận số phận.
“Ừ, biết ngay các cậu sẽ quyết vậy mà,” Waki nói.
“Thôi được, tôi không ưa Oda là chuyện cá nhân của tôi. Nếu mọi người đã quyết, tôi cũng theo,” Ueno nói.
Tin tốt.
Dù họ có quyền đi riêng, mất hai người này sẽ làm đội hình và lối đánh của nhóm rối tung.
Tôi không lo lắm, vì họ cũng chẳng có nơi nào khác để đi.
Satou thì thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì giờ chỉ còn phải thuyết phục công chúa thôi nhỉ,” Nanase nói.
Tôi gật đầu.
Chúng tôi chẳng biết gì về công chúa Amelia, nhưng khả năng cao cô ấy sẽ còn khó lay chuyển hơn cả Waki với Ueno.
Cô ta chính là chướng ngại lớn nhất giữa chúng tôi và mục tiêu cuối cùng.
“Chắc cũng còn thời gian trước khi đoàn họ rời vùng lãnh địa thú nhân để thuyết phục nhỉ? Với lại nghe nói Akira cùng sử ma của cậu ấy cũng cần kha khá thời gian để hồi sức sau vụ đụng độ lũ quỷ.”
Không phải chúng tôi không có thời gian để tính toán, nhưng cũng chẳng thể thảnh thơi quá mức.
“Này, nhắc mới nhớ, tôi nghe bảo sắp tới ở Uruk có lễ hội lớn đó,” Waki bỗng đổi chủ đề.
“Nghe mấy cô gái trên tàu nói.”
Giải thích chút:
Mèo hoang ở thế giới này khó gần và cảnh giác hơn hẳn mèo ở Nhật, nhưng với một người thuần thú như Waki thì chỉ cần tiếp cận là chúng đã ngoan ngoãn như mèo nhà.
Nhờ vậy Waki hay nói đúng hơn là mấy con mèo của cậu ta lúc nào cũng được phụ nữ nơi đây chú ý.
Trên chuyến tàu từ Kantinen đến Brute, cả một đám đã vây quanh chỉ để xin vuốt ve mèo.
“Lễ hội à? Nghe cũng vui đó. Biết đâu rủ họ đi chung cho đổi không khí?”
Satou gợi ý, và hai cô gái trong nhóm sáng mắt ra ngay.
Tôi đoán trước Hosoyama sẽ thích lễ hội, nhưng không ngờ Ueno cũng vậy.
“Nhưng mà lễ hội kiểu gì nhỉ?”
Ueno quay sang Waki.
“Không rõ nữa. Chỉ nghe bảo đó là dịp hoàn hảo cho các cô gái trẻ khoe sắc thôi.”
Nghe chẳng khác nào show trình diễn thời trang, tôi thầm nghĩ.
“Cái gì cơ…?”
Nanase lẩm bẩm.
“Với lại mình còn không biết lễ hội ‘trung bình’ ở thế giới này trông như nào nữa.”
Câu hỏi cũng đúng.
Với người Nhật, “lễ hội” thường gợi hình ảnh yukata, pháo hoa, hàng quán.
Nhưng ở một số nước, lễ hội lại giống diễu hành hơn.
“Ờ… giờ nhắc mới nhớ, tôi cũng nghe mấy ông già ở Hội Mạo Hiểm nhắc tới đó,” Tsuda cẩn trọng chen vào.
Có lẽ vì vẻ ngoài hơi nữ tính mà mỗi lần tới Hội Mạo Hiểm, Tsuda thường bị các lão già đặc biệt mấy ông đã về hưu nhưng vẫn la cà ở đó kéo lại mời đồ uống, dỗ dành, khiến đám mạo hiểm trẻ cũng tò mò theo.
Tôi không rõ chuyện đó bắt đầu từ khi nào, nhưng chắc chắn nếu Tsuda có chuyện gì thì cả đám mạo hiểm ở Ur sẽ lao đến giúp ngay.
“Họ bảo năm nào cũng có cuộc thi chọn nam thanh nữ tú nhất các chủng tộc, và năm nay tổ chức ở Uruk,” Tsuda tiếp.
À ha, kiểu thi Hoa hậu Hoàn vũ ấy mà.
Tôi tự hỏi không biết đây là điều tất yếu của mọi thế giới hay do dân bị triệu hồi từ Trái Đất mang ý tưởng này sang.
Ít ra cũng thấy rõ con người ở đâu cũng muốn có một “quán quân” cho mọi lĩnh vực.
“Họ còn bảo có thi cả nam lẫn nữ, nhưng bên nữ mới là thu hút nhất. À… mà…”
Tsuda đột nhiên tái mặt.
“Sao nữa?”
Nanase hỏi.
“Ờ thì… nghe đồn năm nào người thắng cũng biến mất cả, và người ta đồn là nội tạng bị bán trên chợ đen…”
Buôn bán nội tạng sao?
Ở Nhật chưa từng nghe chuyện khủng khiếp đó.
Chỉ mới nghĩ đến thôi cũng đủ thấy thế giới này khác biệt đến mức nào.
“Tại sao chỉ nhắm vào người thắng?”
Hosoyama hỏi, tay vỗ nhẹ lưng Tsuda để trấn an cậu.
Đúng là câu hỏi hay.
Nội tạng một cô gái đẹp thì cũng có khác gì người bình thường đâu?
“Ờ… mấy ông ở Hội bảo nội tạng của người trẻ và đẹp được giá trên chợ đen lắm, vì lý do gì đó,” Tsuda đáp.
Ở đây không hề có lực lượng cảnh sát.
Ở Yamato từng có nhóm “Shinsengumi giả” kiểu dân quân tự lập để giữ trật tự, nhưng cũng chỉ là nhóm tình nguyện, chẳng chính quyền nào quản.
Các chính quyền ở thế giới này chỉ ra tay nếu chủ quyền bị đe dọa, chứ trộm cắp, giết người hay bắt cóc thì mặc kệ.
Tình trạng vô pháp này cũng dễ hiểu trong một thế giới đầy quái vật luôn trong tình trạng chiến tranh, nhưng ít nhất cũng nên làm gì đó với nạn tội phạm chứ.
Hội Mạo Hiểm treo đầy yêu cầu ám sát và trả thù, nhưng hầu hết mạo hiểm giả đều không dám nhận.
Giết người máu lạnh vẫn là điều cấm kỵ, trừ khi họ quá túng tiền.
“Cậu tính sao đây, Satou?”
Tôi hỏi.
Cậu ấy im lặng khá lâu, như thể đang cân nhắc kỹ từng từ.
“Cậu bảo lễ hội ở Uruk đúng không? Không lẽ Gram, gã mà Akira với Crow nhắc tới cũng dính dáng?”
Đúng, Gram, hội trưởng chi nhánh Uruk, kẻ mà Crow đã săn lùng suốt trăm năm để trả thù.
“Biết ngay mà,” Hosoyama buông lời chua chát.
Thật sự thì một kẻ với hồ sơ tội phạm dài dằng dặc như vậy, nhúng tay vào buôn nội tạng cũng chẳng lạ.
“Dù có phải hắn hay không thì chuyện này cũng không thể chấp nhận được,” Waki nói thêm, và Satou gật đầu đồng ý.
“Có thể giờ chúng ta chưa đủ sức để đánh giá mức độ đe dọa của lũ quỷ và quái vật, nhưng ít nhất chúng ta đủ khả năng để khẳng định: không ai có quyền đem cơ thể người khác ra buôn bán. Nếu Gram thật sự dính líu vào vụ này, thì chắc chắn Crow sẽ nhảy vào. Mà Crow đã vào cuộc thì Akira cũng không thể đứng ngoài… Đừng hiểu lầm, lễ hội nghe cũng thú vị đấy, nhưng đồng thời nó cũng là cơ hội hoàn hảo để chúng ta tóm được kẻ đứng sau những tội ác này, và chứng minh cho Akira lẫn công chúa Amelia thấy rằng chúng ta là đồng đội thật sự, biết cách hành động chứ không chỉ nói suông.”
Sau lời khẳng định chắc nịch ấy của Satou, kế hoạch tiếp theo của cả nhóm đã được định hình.
POV: Oda Akira
“Lễ hội Á? Mấy người điên hết rồi à?!”
Tôi không kiềm được mà hét lên như phát rồ.
Câu nói kia làm tôi sốc đến mức làm đổ luôn cái xô nước đang dùng để rửa mặt.
Tôi biết tối qua đám Anh Hùng đã bàn bạc gì đó trong phòng, ánh đèn trong phòng họ vẫn sáng đến tận khi tôi và Amelia đi rừng về.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ việc đầu tiên sáng nay họ làm là rủ tôi đi… lễ hội.
Kyousuke, người đã đưa ra đề nghị ấy, cúi xuống nhặt cái xô tôi vừa đánh đổ, rồi chậm rãi đổ nước vào.
“Không, bọn tôi hoàn toàn bình thường. Lễ hội tổ chức ở Uruk đấy, nghe nói nổi tiếng lắm. Đi xem thử cũng đáng mà?”
Cậu ta nói bằng bộ mặt poker không cảm xúc.
Tôi nhận lại cái xô, nhíu mày.
“Uruk, hả…”
Đó chính là nơi tên đàn ông bị nghi đã triệu hồi lũ quỷ, chính bọn quỷ từng cố bắt cóc Amelia.
Tôi vẫn muốn cho hắn một bài học.
Ít nhất cũng phải khiến hắn hối hận vì đã chào đời.
Tôi cúi xuống, vục nước lên mặt, mong cho cái đầu còn lơ mơ tỉnh táo hơn chút.
“Cậu với Night giờ đủ khỏe để đi lại rồi nhưng chưa thể chiến đấu, đúng chứ? Tập luyện quan trọng thật, nhưng đôi khi cũng nên xả hơi một chút chứ?”
Tôi gác cằm suy nghĩ.
Tôi không biết lễ hội ở thế giới này như nào, nhưng chắc sẽ thú vị thôi.
Nếu giống mấy lễ hội bên Nhật, chắc chắn sẽ có cả đống đồ ăn ngon mà Amelia mê tít.
Chỉ có điều tôi hơi lăn tăn:
Kyousuke có ẩn ý gì trong chuyến đi này không?
“Tính giở trò gì đây?”
Tôi vừa lau mặt bằng tay áo vừa hỏi.
Cậu ta đâu có biết chuyện Amelia ăn uống khét tiếng, vậy nên không thể định lấy đồ ăn ra để lấy lòng cô ấy.
Phải có lý do nào khác khiến cậu ta quyết tâm đến thế chứ.
Tôi nhìn chằm chằm và Kyousuke chỉ cười khẽ.
“Tôi nghĩ cậu đa nghi quá. Nhưng cũng không trách được, cậu vừa từ cõi chết trở về mà. Tin tôi đi, không có gì khuất tất đâu. Mấy cô gái trong nhóm tôi muốn đi lắm, nên chúng tôi đoán công chúa Amelia cũng thích. Hơn nữa, đây cũng là cơ hội để chúng tôi nghĩ cách thuyết phục cô ấy cho nhập nhóm.”
Ừ thì đúng thật.
Ở cái thế giới mà chỉ cần lỡ một bước là mất mạng, tôi thành người đa nghi lúc nào chẳng hay.
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi gật gù.
“Thôi cứ coi như chúng tôi tạm đồng ý đi. Tôi còn phải hỏi Amelia với Night nữa, nhưng chắc họ sẽ chịu thôi.”
Tôi cũng muốn hỏi Crow về mấy lễ hội kiểu này.
Lau xong mặt, đầu óc tỉnh táo hơn, tôi bắt đầu lên kế hoạch cho ngày hôm nay.
Không biết rằng Kyousuke đang khẽ nhếch mép cười đầy hài lòng.
---
“Lễ hội á?!”
Amelia với Night phản ứng y hệt tôi lúc sáng.
Khác cái là Night lập tức phản đối còn Amelia thì mặt mày sáng rỡ.
“Chủ nhân, có phải đây là lễ hội thi hoa hậu sắp tổ chức ở Uruk không?”
Night hỏi.
“Ta biết chết liền! Ta chỉ biết nó ở Uruk thôi… Khoan. Ở đây cũng có thi hoa hậu á?!”
“Khoan, tức là chúng ta sẽ đi hả?! Đi nhé?! Làm ơn?!”
Amelia chồm tới nắm chặt tay tôi, mắt long lanh.
“Ờ… tôi đoán là cô sẽ thích nên đã bảo bọn họ là tạm đồng ý rồi… Nhưng có gì hay ho ở cái lễ hội đó vậy?”
Tôi hỏi.
“Tôi cũng không biết!”
Cô ấy cười rạng rỡ, khiến tôi chỉ biết thở dài bất lực.
“Vậy sao hứng thế?”
“Lễ hội mà, chắc chắn có đồ ăn với quà vặt khắp nơi!”
Đúng như tôi đoán, chỉ toàn nghĩ đến đồ ăn thôi.
Nhưng nhìn cô ấy háo hức cũng đáng yêu thật.
Tôi cúi xuống nhìn Night.
Con mèo sói đang đứng bằng hai chân trước và lấy cả hai tay che mặt.
“Chủ nhân, Công chúa Amelia, xin hai người đấy. Người ta gọi nó là lễ hội nhưng thực ra chỉ là một cuộc ẩu đả trá hình thôi. Có điều đồ ăn thì đúng là xuất sắc.”
“Ngươi từng đến lễ hội này rồi hả, Night?”
“Đúng vậy. Mới cách đây không lâu thôi.”
Rồi Night bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về cái gọi là lễ hội thi hoa hậu ấy.
Ban đầu nó được tổ chức ở Kantinen từ nhiều năm trước, giờ thì phình to đến mức hai lục địa nhân loại và Brute phải luân phiên đăng cai hàng năm.
Cuộc thi chia ra nam và nữ, nhưng ai thích đăng ký kiểu gì cũng được, kể cả giả trang sang giới kia.
Ban đầu chỉ dành cho nhân loại và thú nhân, nhưng vài năm trước có cả một Elf thắng bất ngờ.
Người thắng giải sẽ nhận một phần thưởng siêu giá trị thay đổi mỗi năm, năm ngoái là vé ở miễn phí trọn đời tại một tửu quán truyền thống đẳng cấp nhất Kantinen.
Vì năm nay tổ chức ở Uruk nên lời đồn đoán giải thưởng sẽ liên quan đến ẩm thực nhiều hơn.
Nghe đến đây, mắt Amelia sáng rực như đèn.
“Vậy thì đăng ký cho tôi ngay.”
Cô ấy siết chặt nắm tay, tuyên bố chắc nịch.
“…Chủ nhân?”
Night nhìn tôi, hi vọng tôi can cô ấy lại.
Tôi chỉ lắc đầu.
Một khi Amelia đã quyết thì không ai cản nổi.
“Tại sao ngươi lại bảo nó là ‘ẩu đả trá hình’ thế?”
Tôi hỏi.
Nếu lễ hội thực sự nguy hiểm đến thế, thì tôi nhất định sẽ không để Amelia tham gia, cho dù có phải hứng chịu cơn thịnh nộ của cô ấy đi nữa.
“Ngươi biết đấy, đàn ông lúc hăng máu thì thế nào rồi. Khi công bố người thắng cuộc mà không phải cô gái họ ủng hộ, bầu không khí có thể biến thành bạo loạn chỉ trong chớp mắt.”
Night giải thích.
Nghe cũng hợp lý thật.
“Tôi sẽ giành phần thưởng lớn lần này, Akira.”
Amelia tuyên bố chắc nịch, như thể hoàn toàn phớt lờ lời Night vừa nói.
Tôi và Night liếc nhìn nhau, rồi đồng loạt thở dài lắc đầu.
“Thật ra thì tôi cũng chẳng thể tưởng tượng ra có ai đẹp hơn cô đâu, Amelia. Chắc chắn cô sẽ thắng thôi, đúng không Night?”
Tôi nói.
“…Chắc là vậy.”
---
“Các người định đi lễ hội ở Uruk thật sao? Nói nghiêm túc chứ?”
Đến lượt Crow kinh ngạc không kém gì chúng tôi lúc đầu.
Cũng dễ hiểu thôi, ai vừa thoát chết trong tay lũ quỷ mà hôm sau đã muốn đi lễ hội cơ chứ.
Nếu tôi là Crow, chắc đã đuổi cả đám ra khỏi nhà rồi.
“Ông có muốn đi cùng không?”
Tôi thử gợi ý.
Crow im lặng, quay mặt đi.
Uruk chính là nơi kẻ đã giết em gái ông ta đang sống.
Tôi không rõ vì sao Crow chưa từng đến đó báo thù, nhưng tôi có thể hiểu được sự chần chừ của ông.
“Ngươi nói nghiêm túc thật sao?”
Ông khẽ hỏi.
“Chắc chắn rồi. Amelia nhất quyết muốn đi. Ông cũng biết mà, cô ấy sống vì đồ ăn đó.”
Crow gật gù, ra chiều đã hiểu, rồi ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm bằng đôi mắt trống rỗng y hệt tối qua.
Và cũng như tối qua, trong phòng khách chỉ còn hai chúng tôi ngồi lại.
Tôi thở dài.
Nhóm Anh Hùng đã ra ngoài giúp thành phố tái thiết.
Còn Amelia, Night và Gilles thì lên núi kiếm thêm thực phẩm, bởi giờ đây số miệng ăn trong nhà đã nhiều hơn hẳn. Tôi thì chưa khỏe đến mức leo núi, nên ở lại trông nhà cùng Crow.
Bầu không khí yên ắng đến mức ngột ngạt, thế nên tôi quyết định nhắc đến chuyện lễ hội và rủ ông ta đi cùng.
Amelia đã kể cho tôi nghe chuyện Crow và Night lần đầu gặp nhau, cũng như nỗi bất hạnh về cái chết của em gái ông.
Là anh trai, tôi hoàn toàn có thể thấu hiểu nỗi đau ấy.
Anh em dù cãi nhau bao nhiêu thì cũng vẫn là máu mủ.
Nhất là tôi với Yui, hai anh em song sinh sinh cách nhau chỉ vài phút, có lẽ còn gắn bó hơn phần lớn các anh chị em khác.
Con bé chắc chẳng bao giờ coi tôi là anh trai thật sự.
Nó luôn tin rằng bác sĩ đã nhầm, rằng nó mới là chị.
Mỗi lần buộc phải giới thiệu tôi là anh trai, trông như cực hình vậy.
Nhưng với tôi, Yui mãi mãi là cô em gái bé nhỏ, dù có đanh đá thế nào đi nữa.
Nếu một ngày nào đó có kẻ cướp mất mạng sống của nó, chắc chắn tôi sẽ không kiềm nổi bản thân.
Dù có phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn hay phi pháp đến đâu, tôi cũng sẽ bắt kẻ đó trả giá.
Tôi chưa từng trải qua nỗi đau như Crow, nhưng tôi tin ông cũng nghĩ vậy về em gái mình.
“Ngươi đang tự hỏi vì sao ta chưa đi giết kẻ sát hại em gái mình, dù biết rõ hắn là ai, đúng chứ?”
Crow đột ngột cất tiếng, cái đuôi khẽ vung qua lại.
Tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Ông rời mắt khỏi khung cửa sổ, nhìn thẳng vào tôi.
Trong đôi mắt đen như hắc thạch ấy không có chút ánh sáng nào.
“Ta đọc được hết những gì ngươi nghĩ. Mặt ngươi có thể tỏ ra lạnh lùng, nhưng ánh mắt thì chẳng che giấu được gì đâu.”
Tôi chợt nhớ ra:
Người đàn ông này đã sống hơn trăm năm.
Chẳng trách đôi lúc tôi quên mất vì bề ngoài của ông vẫn trẻ trung chẳng kém Gilles.
“Có hai lý do chính.”
Crow bắt đầu, giọng điềm tĩnh.
“Thứ nhất, vì ta biết em gái mình sẽ không bao giờ muốn ta nhuốm tay trong máu đồng tộc. Thứ hai…”
Ông ngừng lại, rồi giáng mạnh nắm đấm lên đầu gối, đầy phẫn nộ.
“Ta đã già rồi, không còn đủ sức chiến đấu bền bỉ như xưa. Các người là con người thì khó hiểu được, nhưng tuổi già đối với thú nhân ập đến bất ngờ lắm. Hôm nay còn khỏe mạnh nhanh nhẹn, ngày mai có khi đã chẳng gượng nổi mà ngồi dậy. Trường hợp này không hiếm.”
Ra là thú nhân có kiểu lão hóa đặc thù thế này sao.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói.
“Tất nhiên, mỗi người mỗi khác, nhưng với ta thì nó đến rất nhanh.”
Crow tiếp tục.
“Sau khi em gái chết, ta dồn hết tâm trí vào việc điều tra Gram, suốt gần 50 năm ròng chỉ để vạch kế hoạch báo thù. Nhưng đến khi mọi thứ đã sẵn sàng, thì ta đã già nua mất rồi. Có lẽ những năm tháng phiêu lưu bạt mạng khi còn trẻ cũng khiến ta tàn tạ nhanh hơn.”
Crow cười khẩy, đầy tự giễu.
Nghe qua thì thấy Gram thật may mắn, hoặc cũng có thể nói Crow quá bất hạnh.
“Ngươi có nhớ cây trượng của Lia không? Ta đã đích thân làm cho cô ấy từ hồi còn chưa được hoàng thất nhận nuôi. Ta biết trước rằng cô ấy sẽ trở thành một hộ vệ xuất chúng. Đó là cây trượng tốt nhất ta từng chế tác, có khảm một viên ma thạch đặc biệt. Chính viên đó đã báo cho ta biết các ngươi đang nguy khốn dưới mê cung… Dù thú thật, ta cũng đã do dự đôi chút, không biết có nên cứu mấy người hay không.”
Thì ra chúng tôi sống sót lần đó không chỉ nhờ Crow, mà còn nhờ Lia nữa.
Họ chắc đã quen biết từ rất lâu rồi.
Vậy quan hệ giữa hai người là gì?
“Nhưng ngươi biết vì sao ta quyết định cứu không?”
Crow bỗng hỏi, kéo tôi khỏi mớ suy nghĩ.
Ánh mắt ông lúc này khác hẳn, một ngọn lửa cảm xúc bùng cháy dữ dội.
Tôi nuốt khan.
“Gì cơ?”
“Thì…”
Crow bắt đầu, khoé môi nhếch lên một nụ cười mỉm khó đoán.
---
Vài ngày sau, chúng tôi đến đất nước Uruk, chuẩn bị cho một kỳ nghỉ nhỏ mà không hề hấn gì sau chuyến đi dài.
Thành phố tổ chức lễ hội hình như tên là Mali là một trong những đô thị lớn nhất cả nước.
Ở quảng trường trung tâm, một sân khấu khổng lồ đang được dựng lên.
Người dân khắp Uruk còn có thể theo dõi sự kiện qua một loại ma pháp trông chẳng khác gì truyền hình trực tiếp.
Không chỉ riêng Mali, cả đất nước đều rộn ràng, háo hức chờ lễ hội.
Suốt dọc con đường dẫn vào thành phố, hàng quán ăn uống mọc san sát, nhiều chỗ còn lặn lội từ Kantinen tới để bán đặc sản quê mình.
Đám đông thì khỏi phải nói, chật như nêm.
Mới bước chân tới cổng thành đã thấy như bị nhồi vào hộp cá mòi.
Chính quyền buộc phải ra quy định:
Chỉ dân Mali và thí sinh dự thi mới được vào bên trong.
Tôi cũng không trách họ, đám đông này đúng là khủng khiếp.
Thỉnh thoảng tôi còn thấy vài người ăn vận lòe loẹt, chắc là thí sinh cùng vô số người ngồi nép bên đường, mặt mày lộ vẻ choáng ngợp.
“Nhìn kìa, Akira! Nhiều món ăn tôi chưa thấy bao giờ luôn!”
Amelia reo lên.
Nhóm chúng tôi đi dọc phố, thu hút không ít ánh nhìn.
Một đoàn đông đủ:
Tôi, Amelia, Night và cả nhóm anh hùng cùng sánh bước trên phố lớn.
Crow vốn ghét chỗ đông người nên tách ra đi đường vòng với Gilles.
Điều làm tôi bất ngờ nhất là… người ta không nhìn Amelia, cô công chúa vừa đi vừa ôm đồ ăn hai tay như trẻ con mà lại nhìn chằm chằm vào tôi.
Ban đầu tôi chẳng hiểu tại sao, cho đến khi nghe vài người xì xào:
“Này… có phải đó là Thích Khách Câm Lặng không?”
“Khoan đã, cậu đùa đấy à?! Tôi tưởng đó chỉ là truyền thuyết đô thị!”
“Cái người đã quét sạch cả một khu phố quái vật trong nửa giây ấy! Liệu anh ta có ký tặng mình không nhỉ?”
Trong đầu tôi thầm đáp:
Đừng mơ.
Một thích khách mà bị nhận diện giữa đám đông thì làm ăn kiểu gì?
Tôi đâu có muốn nổi tiếng.
Mà họ nhận ra tôi kiểu gì mới được chứ?
Có lẽ vì tóc đen, mắt đen, thứ không phổ biến ở Morrigan.
“Akira, cậu nổi tiếng à? Có khi mình cũng nên xin chữ ký cậu nhỉ,” Kyousuke đi cạnh tôi hỏi.
Tôi rên lên, chịu không nổi độ vô tư của cậu ta.
“Tôi không ký tặng gì hết, thằng ngốc. Mau giúp tôi trốn đi.”
“Cậu chắc chứ? Ờ, được rồi.”
Kyousuke bước lên che phía trước, cho tôi núp sau lưng.
Tiếc là vẫn không đủ để thoát khỏi ánh nhìn của đám đông.
“Này, mình tới chào thử nhé!”
“Được không?!”
“Mình cũng tới đây!”
“Làm ơn đừng…”
Tôi càu nhàu.
“Thưa Chủ Nhân, sao không ẩn thân? Ta không thấy cách nào hay hơn để thoát khỏi tình huống này,” Night đang ngồi trên vai Amelia gợi ý.
Tôi gật đầu, cũng chẳng phản đối, chỉ có điều:
“Được, nhưng ngươi phải trông Amelia hộ ta.”
“Đương nhiên rồi.”
Đường phố chật cứng người, khó mà ẩn mình mà không va chạm.
Thế nên tôi đành phải nhảy lên mấy mái quầy hàng hai bên, việc này không khó, chỉ hơi bất tiện vì nếu có chuyện gì tôi sẽ khó mà lao xuống bảo vệ Amelia ngay.
Đã có mấy gã lếu láo huýt sáo trêu cô ấy, nên tôi thật sự không muốn rời.
May mà con mèo đen Night trên vai Amelia cũng đủ dọa đám thú nhân (danh tiếng “Ác Mộng Adorea” vẫn còn tác dụng), nhưng với con người thì nó lại thành cái cớ để bắt chuyện.
“Kyousuke, tôi sẽ tách nhóm một lát. Cậu trông Amelia cho tôi. Nếu có thằng nào dở trò thì cứ đấm cho nó bay luôn.”
“Hiểu rồi.”
Kyousuke gật đầu.
Tôi kích hoạt Ẩn Thân.
Đám fan nữ đang lao tới xin chữ ký liền khựng lại, mặt sững sờ.
Xem ra tôi đã hoàn toàn biến mất trong mắt họ.
Tôi nhảy lên mái một quầy hàng gần đó.
Khác với mấy sạp nhỏ kiểu Nhật tôi từng thấy, các gian hàng ở đây làm bằng gỗ chắc chắn nên tôi khá yên tâm.
Đất nước này đã chuẩn bị từ lâu cho lễ hội, nên mọi thứ đều rất kiên cố.
“Này, mọi người nhìn kìa! Trò bắn trúng thưởng!”
Ueno phát hiện một gian hàng trò chơi phía xa.
Không phải súng hơi như bên Nhật.
Ở đây dùng gió ma pháp, ai cũng có thể chơi.
Chỉ cần nhắm cây “gậy” vào món quà mình thích, dồn chút ma lực vào, một luồng đạn gió sẽ bắn ra.
Nếu bắn trúng, phần thưởng rơi xuống và được mang về.
Trò này đòi hỏi sự chính xác và kiểm soát ma lực tốt.
“Này cô em! Muốn thử vận may không?”
Nhân viên gian hàng gọi.
“Tất nhiên rồi!”
Ueno lập tức nộp tiền, cầm cây bắn cười khoái chí.
“Làm thôi! Này Amelia, cậu thích món nào không?”
“Ừm… túi kẹo kia trông ngon ghê,” Amelia đáp.
Ueno và Amelia đã nhanh chóng thành bạn thân trên đường tới Uruk.
Có lẽ cả hai cùng bị cuốn theo không khí lễ hội.
Nghĩ lại thì hôm Crow và tôi ở nhà, hai cô nàng về cùng nhau, chắc hôm đó họ mới bắt đầu thân.
Dù sao tôi cũng mừng khi thấy Amelia vui vẻ.
Là công chúa, cô ấy đâu dễ có được tình bạn bình thường.
“Ngắm kỹ vào nhé, Ueno.”
“Yên tâm đi! Và… trúng này! Ôhh!”
Giải thưởng rơi xuống đất, mặt Amelia sáng rực như đèn.
“Nhìn đi, mọi người! Tớ vẫn còn phong độ đấy chứ!”
“Bắn hay lắm, cô gái nhỏ… Đây, lấy thêm cái này nữa! Tặng miễn phí luôn!”
Nhân viên gian hàng cười nói.
“Ôi trời, anh tốt quá! Cảm ơn nha!”
Amelia vui mừng nhận kẹo từ Ueno đến mức tôi cũng không kìm được phải mỉm cười.
Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy thật may vì cả nhóm đã quyết định tới lễ hội này.
Cảm giác ấy gần như xóa nhòa cảnh máu me cách đây vài ngày.
Chúng tôi tiếp tục dạo phố, ghé qua bất cứ quầy hàng nào thấy hứng thú.
Cuối cùng cũng đặt chân đến Mali, địa điểm tổ chức cuộc thi sắc đẹp.
Amelia cứ dừng lại trước mọi quán ăn có món mới, còn Ueno với Waki thì mải mê chơi trò lễ hội, thành ra chúng tôi tới thành phố đúng ngay giờ khai mạc, dù ban đầu định tới sớm hơn.
Đứng nhìn từ trên cao, tôi càng tin chắc dạ dày Amelia hẳn là một cái hố đen.
Từ lúc tới nơi, hai tay cô ấy chưa bao giờ ngừng thay phiên những món ăn và tốc độ “xử” đồ ăn nhanh tới mức khiến đám trai định tán tỉnh cũng nản luôn.
Kyousuke, đáng khen thật, vẫn kiên trì bám theo bảo vệ Amelia theo lời tôi dặn, dù thỉnh thoảng cậu ta cũng phải nhăn mặt nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Quả là một cực hình,” Crow lầm bầm khi chúng tôi vừa bước vào cổng thành và thoát khỏi đám đông chen chúc.
Giờ quanh chúng tôi chỉ còn các thí sinh và người hộ tống nên dễ thở hẳn.
Dù thỉnh thoảng vẫn có vài kẻ lọt vào, nhưng bên trong thành gần như không bày bán hay tổ chức trò chơi gì để tránh quá tải.
Nhờ vậy mà chúng tôi nhìn thấy rõ Crow và Gilles đang đi tới nhập nhóm.
“Đừng có xì hơi vậy chứ! Đây là lễ hội mà, phải xõa hết mình!”
Amelia vừa nhai nốt mấy miếng cuối vừa cười tươi.
Tôi nhảy xuống cạnh cô, tắt Ẩn Thân.
“Được rồi, đi về phía sân khấu thôi. Ở đây vẫn còn quá nhiều ánh mắt soi mói,” tôi nói, mặc kệ vẻ ngạc nhiên của nhóm anh hùng trước sự xuất hiện đột ngột của tôi.
Amelia cuối cùng cũng ăn xong, khuôn mặt xinh đẹp lại lộ rõ, kéo theo những ánh nhìn ghen tị từ các cô gái dự thi và ánh mắt soi mói của những gã hộ tống.
Amelia đã quen với kiểu chú ý này nên không để tâm, nhưng với tư cách bạn trai, tôi không thể làm ngơ.
“Nhân tiện, ai trong nhóm định tham gia thi đây?”
Tôi hỏi.
Amelia, Hosoyama, Ueno và cả anh hùng đều giơ tay.
“Đời có mấy khi được tham gia thi sắc đẹp thật sự đâu! Nghe vui ghê!”
Ueno cười tươi.
“Tôi luôn muốn thử làm người mẫu một lần,” Hosoyama nói, vóc dáng của cô quả thật hợp.
“Tuyệt! Vậy là cơ hội giật giải thưởng của tụi mình tăng gấp ba lần!”
Amelia hào hứng, rõ ràng chẳng quan tâm ai thắng miễn là được nhận giải.
Tôi liếc sang anh hùng, thấy cậu ta gãi mũi lúng túng.
“Ờ… T-tôi cũng nghĩ sẽ vui nên muốn thử! Với lại, có người tham gia bảng nam thì tụi mình càng có thêm cơ hội thắng. Nhưng yên tâm, Amelia, nếu giải liên quan tới đồ ăn, tôi chắc chắn sẽ nhường cho cô.”
“Thật không?!”
Đôi mắt cô ấy sáng rực.
“Ừ… chắc chắn…”
Cậu ta đáp, có vẻ hơi sốc trước sức ăn của Amelia.
Cuối cùng chúng tôi cũng tới bàn đăng ký.
“Được rồi, ai muốn tham gia vui lòng ký tên ở đây và xuất trình giấy tờ tùy thân. Người hộ tống cũng vậy nhé,” nhân viên bàn đăng ký nói.
Chúng tôi đưa thẻ Hội Mạo Hiểm ra, thứ duy nhất có thể coi như giấy tờ ở thế giới này.
Tôi vẫn thấy khâu an ninh có vẻ lỏng lẻo, chỉ cần một tờ giấy và chữ ký là xong.
Nhưng tới lượt Amelia xuất trình thẻ, nhân viên bỗng khựng lại.
“Khoan đã? Ơ… xin chờ một chút!”
Cô ta lắp bắp.
Cũng phải thôi, không phải ngày nào cũng có công chúa tộc Elf tới ghi danh.
Amelia từng thu hút nhiều ánh nhìn ở vùng đất thú nhân, nhưng ở đây chắc ít ai nhận ra cô là công chúa Elf.
Ít Elf nào rời Thánh Lâm nên dù tên tuổi và chức vụ “linh môi” nổi tiếng, khuôn mặt cô vẫn không phổ biến với người thường.
“C-cảm ơn Công chúa Amelia đã chờ,” một người đàn ông vội vàng chạy đến, chắc là cấp trên.
Ông ta nở nụ cười lịch sự nhưng ánh mắt vẫn lướt nhanh từ đầu đến chân Amelia.
“Tôi thành thật xin lỗi, nhưng Công chúa có thể cung cấp thêm giấy tờ gì để chứng minh thân phận không? Gần đây an ninh của chúng tôi phải thắt chặt vì thi thoảng có kẻ giả mạo.”
Nói cách khác, họ không tin cô là chính mình.
Nhưng trong một cuộc thi nhan sắc thì thân phận công chúa cũng đâu mang lại lợi thế gì quá lớn.
“Người ta giả mạo Amelia thì được gì chứ?”
Kyousuke lên tiếng hỏi điều tôi cũng đang nghĩ.
Người đàn ông bắt đầu toát mồ hôi nhưng vẫn gắng giữ vẻ niềm nở.
“T-tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng khi gọi tên thí sinh lên sân khấu, những tên tuổi lớn thường thu hút nhiều chú ý hơn; chắc cô hiểu điều đó.”
Nghe cũng hợp lý.
Với số lượng thí sinh đông thế này, một cái tên nổi bật quả thật có thể giúp người ta được để ý nhiều hơn.
“Được thôi,” Amelia nói khẽ.
“Vậy thế này đủ chưa?”
Cô đưa ra một phong bì từng chứa bức thư của vua tộc Elf gửi cho Lingga, trên lưng vẫn còn nguyên dấu sáp cá nhân của nhà vua.
Có vẻ như cô đã lấy lại phong bì đó từ tay Lingga lúc nào không rõ.
Vừa nhìn thấy con dấu, sắc mặt người đàn ông đổi ngay.
Hắn cúi đầu lia lịa, giọng run run:
“X-xin thứ lỗi vì đã nghi ngờ Bệ Hạ! Xin cứ thoải mái tận hưởng lễ hội!”
Cuộc thi nam và nữ được tổ chức cùng lúc.
Tôi chẳng hứng thú gì với phần thi nam, nhất là khi tên anh hùng cũng tham gia nhưng lại không thể dẹp bỏ cảm giác bọn họ đang giấu điều gì đó.
Trong nhóm, người duy nhất tôi đủ thân để dò hỏi là Kyousuke, nhưng trớ trêu thay cậu ta lại có gương mặt poker khó đọc nhất tôi từng thấy.
Trong khi đó, mấy người dễ lộ cảm xúc như Ueno hay Waki thì cứ nôn nao thấy rõ khi cuộc thi chuẩn bị bắt đầu.
“Rồi, gặp mọi người sau nhé,” anh hùng nói.
Phần thi nam diễn ra ở một khu khác sâu trong thành phố.
Nó không nổi tiếng bằng phần thi nữ nên ít mang tính cạnh tranh danh tiếng, chủ yếu chỉ là mấy gã bình thường mong vớ được giải thưởng.
Ngay cả mấy thước phim “truyền hình trực tiếp” sang các thành phố khác cũng gần như chỉ chiếu phần nữ.
“Ừ, chúc may mắn nha,” tôi đáp.
Waki, Nanase và Tsuda cùng anh hùng đi cổ vũ, còn nhóm nữ, Kyousuke và tôi ở lại.
Tôi vẫn thấy có gì đó không ổn, nhưng chưa kịp nghĩ tiếp thì có tiếng ồn ào từ phía cửa ra vào kéo sự chú ý của tất cả.
“Tôi nói rồi mà! Tôi tên Latty, là quỷ, lặn lội từ Volcano tới đây để tham gia cuộc thi này! Còn muốn gì nữa hả?!”
Một cô gái trùm mũ đang gây náo loạn ở quầy đăng ký.
Khi não tôi kịp xử lý lời cô ta nói, tôi đứng hình luôn.
“Một… con quỷ…?”
Ngay giữa ban ngày mà dám gây chuyện to thế này sao?
Tôi quay sang nhìn Night đang ngồi trên vai Amelia, thấy miệng nó cũng há hốc.
Đôi mắt tím của cô gái ló ra từ dưới mũ trùm, tay giơ lên trời như phản đối, chẳng thèm để ý ánh nhìn khó chịu của xung quanh.
Trông cô như một đứa trẻ đang ăn vạ.
“Cái gì kỳ vậy?! Người thì được tham gia, thú nhân thì được, thậm chí cả công chúa Elf cũng được, còn một con quỷ bé tí thì lại bị cấm?! Phân biệt chủng tộc à?!”
“À, thì… ờm…”
Nhân viên cuộc thi ấp úng, mồ hôi túa ra còn nhiều hơn cả anh chàng hồi nãy.
Hắn nhìn quanh cầu cứu, nhưng đồng nghiệp vẫn còn hoảng sau vụ đụng độ với Amelia, nên đành thở dài tuyệt vọng khi nhận ra mình cô độc.
“Đi thôi Night.”
“C-chủ nhân?”
Tôi nắm gáy Night bước tới.
Nhìn kỹ mới thấy nhân viên cuộc thi này là một thú nhân thỏ, lúc đầu tôi tưởng hắn tóc trắng dài, hóa ra là đôi tai thỏ cụp xuống hai bên mặt.
Tôi luôn nghĩ thỏ thì nhút nhát, nên hơi bất ngờ khi thấy một con thỏ giữ chức quản lý.
Ngay phía trên xương cụt của hắn còn nhún nhảy một cái đuôi tròn xinh xắn.
Một gã béo tai thỏ… quả là tôi đã thấy đủ kiểu đời.
“Có chuyện gì ở đây vậy?”
Tôi hỏi, Night vẫn còn lủng lẳng trên tay.
Ánh mắt gã thỏ sáng rỡ như vớ được phao cứu sinh.
Nhưng trước khi hắn kịp mở lời, cô gái trùm mũ đã chộp tay tôi, nài nỉ:
“Này anh! Chỉ vì tôi là quỷ mà không cho tham gia thì có công bằng không? Nếu ngay cả người ngoài như anh cũng nói vậy thì tôi đành bỏ thôi.”
Cô đứng gần đến mức mắt tôi vô thức lướt xuống vòng một của cô, rõ ràng lớn hơn Amelia.
Tôi cảm thấy ánh nhìn sắc như dao của Amelia sau lưng, bèn quyết định xử lý nhanh cho yên chuyện.
“Tôi chẳng thấy lý do gì để cô không được tham gia,” tôi lầm bầm, cố tránh nhìn xuống nữa.
Nghe xong, cô gái mừng rỡ đấm không khí ăn mừng, còn gã thỏ thì nhìn tôi như thể tôi vừa ký lệnh tử cho hắn.
“Nh-nhưng chuyện này chưa từng có! Trước giờ chưa bao giờ có thí sinh là quỷ, và, và—”
“Cái gì cũng là lần đầu cho đến khi có người dám làm trước. Hơn nữa, cô ấy trông khá vô hại. Nếu gây rắc rối, tôi sẽ tự mình xử lý.”
Kỹ năng Cảm Nhận Nguy Hiểm của tôi không báo động gì, mà lượng ma lực cô ấy tỏa ra cũng bình thường.
Tôi khá chắc mình khống chế được nếu cô ta chơi xấu, mà nếu có ẩn sức mạnh thật sự, tôi vẫn có thể gọi Crow hỗ trợ.
Không đời nào cô gái nhỏ này mạnh hơn Mahiro.
“Nếu anh đã thề sẽ để mắt đến cô ta với tư cách cận vệ của công chúa, vậy… n-nhưng nếu có chuyện gì, tôi tính sổ với anh đó!”
Gã thỏ nói rồi lùi về quầy.
“Vậy coi như cô đi cùng bọn tôi nhé. Hiểu chưa?”
Tôi hỏi.
Cô gật đầu lia lịa, đôi mắt tím sáng lên đầy hy vọng dưới lớp mũ.
Cô mang khí chất khác hẳn Aurum Tres và Mahiro Abe, đến mức tôi khó tin đây lại là một con quỷ.
Đúng là cũng tinh nghịch, trẻ con như Aurum, nhưng tuyệt nhiên không có cái vẻ méo mó bên trong như hắn.
“Ừ, tôi tham gia được rồi đó!”
Cô nói, rồi nheo mắt nhìn Night vẫn lơ lửng trên tay tôi.
“Khoan đã. Hình như ta gặp ngươi ở đâu rồi, mèo con?”
“V-vâng… Thật hân hạnh được gặp lại, Tiểu thư Latticenail,” Night đáp.
Tôi không ngờ chuyện này.
Night từng là “thú cưng” thân cận nhất của Ma Vương, nên địa vị trong giới quỷ chắc hẳn rất cao.
Việc nó dùng kính ngữ với cô gái này chứng tỏ cô không phải quỷ bình thường.
“À, nhớ ra rồi! Ngươi là Mèo Đen chứ gì? Sao tự nhiên lại lòi mặt ra ở đây hả?”
Cô gái quỷ nheo mắt hỏi, còn Night thì lập tức dao động.
“Ờm… chuyện đó thì…”
Night còn chưa biết đáp sao, cô gái tóc tím đã nheo mắt lại, như vừa nghĩ ra trò nghịch mới.
“À hiểu rồi… Ta đã nghi ngươi không dễ chết vậy mà. Nhưng không ngờ ngươi lại đi ký khế ước với một tên người phàm cơ đấy. Bố có biết chuyện này không?”
“Bố?”
Tôi thầm nhủ, còn Night thì chỉ gật đầu khổ sở.
Latticenail nhìn tôi một lúc, rồi gãi đầu Night như gãi mèo con.
“Thôi được rồi. Vậy ta coi như chưa thấy gì hết. Rất vui được gặp ‘bé mèo con chưa từng gặp’ này nhé. Tên gì nào?”
“Xin chào tiểu thư. Tôi là Night. Tôi là bạn đồng hành… à không, sử ma của cậu ấy.”
“Night hả? Tên dễ thương đấy.”
“Cảm ơn cô.”
Night thở phào nhẹ nhõm, còn tôi thì cảm thấy mình bị bơ hoàn toàn.
Đột nhiên tôi hiểu cảm giác của Gilles khi ở cạnh Chỉ huy Saran là thế nào.
Sau màn xã giao giả lả, cuối cùng cả hai cũng quay sang nhìn tôi.
“Rồi, đã tới đây thì cứ hưởng lễ hội đã nhỉ?”
Latticenail cười toe, kéo tay tôi đi trước khi tôi kịp hỏi Night chuyện quái gì đang diễn ra.
Con mèo nhỏ chỉ biết ngước lên nhìn tôi với ánh mắt hơi khổ sở.
“Ta hứa sẽ giải thích sau. Cho cả ngươi và công chúa Amelia,” Night nói.
Amelia đứng khoanh tay không xa, má phồng lên như giận dỗi.
Tôi chỉ biết cười gượng:
“Nào Amelia, đừng giận mà,” tôi nói.
Cô lập tức quay mặt đi, rõ ràng không ưa cô quỷ nhỏ tên Latticenail vừa xuất hiện và lôi tôi đi.
“Tôi đâu có giận,” Amelia phồng má.
“Tôi chẳng có gì chống lại cô gái ấy cả, thực ra cô ấy trông cũng tốt tính. Tôi chỉ không thích việc cậu cứ như đang ve vãn cô ta.”
“Hả? Tôi có ve vãn gì đâu. Đừng hiểu lầm chứ… Khoan đã. Cô nói ‘trông cũng tốt tính’ nghĩa là sao?”
“Cô ta có là quỷ thật đấy, nhưng tôi không cảm thấy ác ý từ cô ta,” Amelia nói, mắt vẫn nhìn về phía trước.
“Cậu đã kiểm tra chỉ số của cô ta chưa?”
Tôi chợt búng tay, nhớ ra mình có kỹ năng đó.
Tôi đã thề chỉ dùng Thần Nhãn khi thực sự cần, nên hiếm khi soi chỉ số người khác nếu không phải trong trận chiến.
Nhưng với cô gái này thì đúng là nên cẩn trọng.
Tôi nhanh chóng kích hoạt Thần Nhãn.
---
Latticenail
Chủng tộc: Ma tộc
Chức nghiệp: Pháp sư Thủy/Hỏa (Lv. 57)
HP: 33.000/33.000
MP: 44.000/44.000
Công: 38.500
Thủ: 33.000
Kỹ năng:
Ma pháp Thủy (Lv. 6)
Ma pháp Hỏa (Lv. 6)
Mê Hoặc (Lv. 8)
Kỹ năng đặc biệt:
Điều Khiển Quái Vật
Ẩn Ma Lực
---
Tôi dụi mắt không tin nổi những con số trước mặt.
Với một con quỷ, chỉ số cao thế này cũng không quá bất ngờ sau khi thấy Aurum Tres, nhưng ở Latticenail thì lại chẳng ăn khớp với hình ảnh của cô ta chút nào.
Một cô bé nghịch ngợm, có vẻ vô hại, đang vui vẻ vẫy tay với các thí sinh khác… lại có chỉ số còn cao hơn cả Aurum Tres dù cấp độ thấp hơn?
Có lẽ kỹ năng Ẩn Ma Lực của cô đã che hoàn toàn khí tức ma lực, chứ bình thường thì phải khiến cả hội trường ngộp thở rồi.
Nghĩ mà sợ, nếu Amelia không nhắc thì tôi cũng chẳng buồn kiểm tra.
“Cậu thực sự phải tập quen dùng Thần Nhãn thường xuyên hơn đó, Akira,” Amelia nhắc nhở.
Tôi quay mặt đi, nhăn nhó.
“Ừ thì… nhưng…”
Thần Nhãn đúng là kỹ năng bá đạo, nhìn trộm chỉ số kẻ địch là lợi thế mà ít ai có.
Nhưng tôi chưa bao giờ quên cú sốc lần đầu sử dụng nó.
Dù ký ức không còn rõ, tôi vẫn mơ thấy ác mộng:
Hình ảnh Kyousuke và những người bạn cùng lớp nằm chết rải rác trên nền đá, còn duy nhất tôi đứng giữa.
Tôi không biết đó là viễn cảnh chắc chắn xảy ra hay chỉ là một khả năng, nhưng tôi cực kỳ sợ biết sự thật.
Và tôi biết, nếu thực sự muốn, Thần Nhãn có thể cho tôi câu trả lời nhưng tôi không chắc mình chịu nổi nếu kết quả cho thấy tôi sẽ giết chính bạn bè mình.
“Nhớ nhé, Thần Nhãn của chúng ta hiển thị khác nhau. Tôi không biết cậu thấy gì hay điều gì khiến cậu lo lắng. Nhưng việc cậu mặc định nghĩ cô gái kia vô hại trong khi cô ta chỉ che giấu sức mạnh là một sai sót nguy hiểm,” Amelia nói tiếp.
Cô ấy nói đúng thật.
Giờ nhìn lại chỉ số của cô nàng đó, tôi mới thấy mình đúng là liều lĩnh khi dám hứa sẽ “xử lý” nếu cô ta có động thái gì mờ ám.
Thực ra khả năng cao là tôi còn không kham nổi cô ta nữa là.
May mà Crow cũng có mặt ở đây, nên lỡ có chuyện gì thì còn hợp sức chống đỡ.
Nhưng thử nghĩ nếu hôm nay ông ấy không đi cùng thì sao…
“Ừ, cô nói đúng. Tôi quá khinh suất khi đứng ra bao che cho cô ta,” tôi thở dài thú nhận.
“Không, thực ra cậu đã làm đúng rồi,” Amelia lắc đầu.
“Nếu cậu không lên tiếng ép họ chấp nhận đăng ký cho cô ta, biết đâu cô ta nổi bạo thì sao? Ý tôii chỉ là: cậu có đôi mắt nhìn thấy được những thứ người khác không thể thì hãy dùng nó đi.”
Trong đôi mắt đỏ sâu thẳm của Amelia ánh lên sự bình tĩnh và một chút dịu dàng gần như của một người mẹ.
“Ừ, tôi hiểu rồi. Từ giờ gặp người lạ tôi sẽ kiểm tra chỉ số trước,” tôi đáp, và cô gật đầu, nhón chân khẽ xoa đầu tôi vài cái.
Hành động đó thật sự dễ thương đến mức tôi phải bật cười.
“E hèm! Chủ nhân, Tiêru thư Amelia, hai người có thể cho ta nói vài lời không?”
Night lên tiếng chen vào, rồi phóng lên vai tôi, hẳn cậu ta định kể thêm chuyện về Latticenail.
“Thế rốt cuộc cô gái Ma tộc kia là ai? Nhìn cách ngươi nói chuyện trịnh trọng với cô ta, chắc chắn phải là người quan trọng lắm đúng không?”
Tôi đoán.
Night gật đầu, liếc về phía Latticenail đang đứng.
“Tiểu thư Latticenail là… nói thẳng ra thì… con gái của Bệ Hạ.”
“Ồ, ra thế…”
Tôi gật gù vài cái, rồi sự thật mới ập đến.
“Khoan đã. Cô ta là con gái của Ma Vương á?!”
“Ừ… nhìn vào chỉ số của cô ấy thì tôi tin ngay, nhưng bên ngoài thì chẳng có chút gì giống cả,” Amelia cũng lên tiếng.
Tôi đồng ý hoàn toàn.
Có thể là vì chúng tôi không cảm nhận được ma lực của cô ấy, cũng có thể vì vẻ ngoài vô tư và cách cư xử trẻ con, chứ cô ấy không hề giống con gái Ma Vương một chút nào.
Thậm chí tôi còn khó tin nổi Ma Vương lại có con gái cơ đấy.
“Tiểu thư Latticenail với Bệ Hạ thật ra không hợp nhau mấy. Họ suốt ngày cãi nhau chuyện này chuyện kia. Ta đoán cô ấy lại bỏ nhà đi sau một trận cãi vã kịch liệt nữa. Với cả… như ngươi thấy đấy, tính cách cô ấy cũng chẳng giống kiểu con gái Ma Vương.”
Tôi không đến mức nói trắng ra như Night, nhưng cũng phải công nhận là cô ấy chẳng hề giống mấy Ma tộc tôi từng gặp.
Mà ý cậu ấy là cô ta chạy sang tận lục địa khác để “bỏ nhà” sao?
Thanh thiếu niên Ma tộc nổi loạn kiểu này luôn hả?
“Dù sao thì cũng đừng nói dối trước mặt Tiểu thư Latticenail, và tuyệt đối không dùng lời lẽ kỳ thị hay xúc phạm chủng tộc khi nói chuyện với cô ấy. Đấy là hai điều cô ấy ghét nhất trên đời,” Night nói tiếp.
Đúng rồi, cô ấy đã làm ầm lên vụ ban tổ chức lễ hội “kỳ thị” không cho đăng ký lúc nãy đấy thôi.
Tôi còn nhớ cô ấy từng nói kiểu “Cha tôi bảo không có gì tệ hơn phân biệt chủng tộc”.
Nếu “cha” ở đây là Ma Vương… có lẽ tôi phải nhìn lại định kiến của mình về ông ta.
“Cảm ơn. Ta sẽ nhớ kỹ.”
Tôi gật đầu.
“Và sẽ nói cho Kyousuke với mọi người nữa.”
“Tốt đấy, thưa Chủ nhân. Ta sẽ ở đây với Tiểu thư Amelia. Cẩn thận đừng chọc Tiểu thư Latticenail giận đấy,” Night dặn, rồi nhảy từ vai tôi sang vai Amelia.
Rõ ràng cậu ta muốn ở cách xa Latticenail nhất có thể.


0 Bình luận