Venipado có rất nhiều bến cảng.
Nếu không có thuyền trưởng dẫn đường, có lẽ ba người Bray sẽ phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được bến cảng có thuyền đi đến Shajaman.
Venipado nằm ven biển, bến tàu lúc hoàng hôn lấp lánh ánh sáng vàng nhạt.
Đó là những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn, rải trên mặt biển rồi khúc xạ lại.
Bóng hải âu bị kéo dài, in trên những tấm ván gỗ.
Từng con thuyền xếp ngay ngắn ven bờ, bóng thuyền khiến bến tàu trông càng thêm mờ tối.
Không thể phủ nhận rằng, bờ biển lúc hoàng hôn có một sức hấp dẫn rất riêng.
“Này, thuyền trưởng, sao lại dắt theo mấy người lạ mặt thế.” Vài người khuân vác chào hỏi vị thuyền trưởng thích đọc truyện tranh.
Ngay cả vào lúc này, hàng hóa vẫn còn rất nhiều, những người khuân vác vẫn đang bận rộn.
Nhưng đây là công việc, không thể làm khác được.
“Tình cờ gặp được mấy người lữ hành thôi.” Thuyền trưởng vừa đọc truyện tranh vừa thản nhiên nói.
“Trông cũng thuận mắt nên tôi dắt họ đến xem thử.”
“Tâm trạng tốt thật đấy, thuyền trưởng.” Những người khuân vác cười ha hả rồi lại tiếp tục bận rộn.
Ngoài ra, còn có người gọi thuyền trưởng lại.
“Này, thuyền trưởng, cuối cùng ông cũng chịu về lại thuyền của mình rồi à?” Trên một con tàu lớn, một thủy thủ lau mồ hôi, hét về phía thuyền trưởng.
Số người quen biết vị thuyền trưởng này ở bến tàu, thật sự không ít.
“Hừm, thế nào, tôi là thuyền trưởng thật đấy.” Thuyền trưởng nói với Bray.
“Cho nên không cần phải nghi ngờ nữa.”
“Hơn nữa còn là thuyền trưởng của một con tàu lớn, vô cùng đáng tin.” Thuyền trưởng tự mình gật gù, sau đó lại say sưa đọc truyện tranh.
“Phải rồi, hải trình của con tàu này như thế nào?” Bray đột nhiên hỏi.
“Thuyền đi về hướng đông, đầu tiên sẽ cập bến ở Liên Hiệp Shajaman, sau đó sẽ đến Vân Đô Quốc.” Thuyền trưởng lấy tẩu thuốc xuống để lời mình nói ra được rõ ràng hơn.
Thuyền của nhà mình, hải trình thế nào thì thuyền trưởng rõ hơn bất kỳ ai.
“Các người có biết không, cái thứ gọi là truyện tranh này, chính là truyền từ phía đông sang đấy.”
“Đúng là một loại sách đọc thú vị, so với chữ viết, hình ảnh sinh động hơn nhiều.” Thuyền trưởng nói một cách nghiêm túc.
“Nhân tiện nói luôn, trong nhà tôi đã cất giữ mấy bộ truyện tranh rồi.”
Thuyền trưởng hút tẩu thuốc, đắc ý nói.
“…” Bray hoàn toàn không hiểu.
Càng đừng nói đến Rebi, Rebi bây giờ đang trong trạng thái tuy không hiểu nhưng thấy rất lợi hại.
“Truyện tranh à… Vân Đô Quốc…” Ánh mắt Naruko bắt đầu lấp lánh.
Đây rõ ràng là biểu hiện của việc chột dạ, nhưng Bray không rõ Naruko đang chột dạ chuyện gì.
“Hửm? Đó không phải là quê hương của cô sao, lúc trước còn phấn khích như vậy mà.”
“Bây giờ sao lại thành ra thế này.” Bray kỳ lạ nhìn Naruko.
“Tôi vẫn rất thích quê hương của mình, nhưng mà…”
“Í da, có một chút nguyên nhân sâu xa.” Naruko có chút ngượng ngùng nói.
“Cô không phải là dạng bỏ nhà đi bụi đấy chứ?” Bray thuận miệng nói.
“Ể!?” Naruko giật mình.
Sau đó Bray ngẩn người, đoán trúng rồi?
“Cô thật sự bỏ nhà đi bụi à?” Bray kinh ngạc.
“Ể, cái này.” Naruko gãi gãi má mình.
“Đúng vậy đó.” Naruko cười nói, nhưng mắt lại cứ nhìn đàn hải âu trên mặt biển.
“Bỏ nhà đi mấy năm rồi? Thậm chí chạy đến tận Trung Đại Lục?” Bray đột nhiên cảm thấy Naruko đúng là một nhân tài.
Đương nhiên, không phải về phương diện lãng tử, mà là về phương diện tùy hứng.
“Í da, chuyện này anh đừng quan tâm nữa.” Naruko bịt miệng Bray, mặt đầy xấu hổ.
“…” Bray mặt không cảm xúc gạt tay Naruko ra.
“Haiz… Thật sự cảm thấy buồn thay cho gia đình của cô.” Bray nói như vậy.
Trong đôi mắt cá chết kia, tràn ngập sự thương hại.
“Ư…” Naruko chỉ muốn mau chóng tìm chuyện gì đó để đổi chủ đề.
“Mấy người nói chuyện xong rồi thì có muốn lên thuyền xem thử không?” Thuyền trưởng đột nhiên nói.
“Hửm? Chuyện này thường là không được phép mà, trước khi thuyền khởi hành.” Bray có chút nghi hoặc.
“Cái này à, đó là để phòng ngừa sự cố thôi, bây giờ có tôi dẫn đi, không có vấn đề gì đâu.”
“Huống hồ, tôi mới là thuyền trưởng của con tàu này.” Vị thuyền trưởng này nói một cách vô cùng tùy hứng.
“Dẫn ai lên là do tôi quyết định!”
“Oa! Tuyệt thật! Còn tùy hứng hơn cả tôi nữa!” Naruko hét lên.
“Ha ha ha ha, lời này đối với tôi là một lời khen đấy.” Thuyền trưởng tự hào nói.
Mặc dù Bray không hiểu có gì đáng để tự hào, và cá nhân anh thấy Naruko còn tùy hứng hơn thuyền trưởng nhiều.
Mấy đoạn đối thoại này, chỗ nào cũng thấy sai sai!
Bray điên cuồng châm chọc trong lòng, mắt phải vô hồn nhìn mọi người.
“Rebi! Lên thuyền thôi!” Thuyền trưởng vừa nói xong không bao lâu, Naruko đã kéo Rebi đi lên.
“Ô.” Rebi ngơ ngác bị Naruko kéo chạy lên boong tàu.
Chỉ còn lại một mình Bray, đối mặt với thuyền trưởng.
“…” Thuyền trưởng im lặng nhìn Bray.
“Khụ…” Bray ho một tiếng đầy lúng túng.
---
“Rộng thật… Chắc là chở được nhiều người lắm nhỉ?” Bray cảm thán.
“Đương nhiên, thuyền của tôi năm nào cũng đứng top đầu về sức chứa hành khách đấy.” Thuyền trưởng rít một hơi thuốc, nhả ra một làn khói mù mịt, nói.
“Phải rồi, khi nào thuyền khởi hành?” Bray hỏi một câu rất nghiêm túc.
“Ngày mai.” Thuyền trưởng nói.
“Ngày mai?” Bray im lặng.
“Mua vé không phải là phải mua trước một hai ngày sao.” Bray hỏi.
“Ừm, quy định là vậy.” Thuyền trưởng vừa hút thuốc vừa nói.
“Vậy bây giờ tôi mua vé, ngày mai còn kịp không?”
“Không kịp nữa rồi.”
“Vậy… chúng ta không đi được chuyến tàu này, đúng không?”
“Ừm, hình như là vậy.”
“Cáo từ.” Bray không nói hai lời, quay đầu rời đi.
Bây giờ thì, đi xem thử vé tàu khác vậy.
Quả nhiên, không chút dây dưa dài dòng.
“Đợi đã, cậu trai.” Thuyền trưởng chưa từng thấy ai dứt khoát như vậy.
“Tôi có thể cho các cậu lên thuyền mà.” Thuyền trưởng bất lực nói.
“Vé tàu các thứ, tôi nói với bên kia một tiếng là được.”
“Tôi mới là thuyền trưởng.” Thuyền trưởng gõ gõ vào khoang thuyền bên cạnh, nheo mắt nói.
Câu nói này, Bray cảm thấy vị thuyền trưởng bây giờ nói ra rõ ràng là bá khí hơn nhiều.
“Đa tạ.”
“Mà, ai bảo tôi thấy cậu thuận mắt làm gì.”
“Đôi mắt cá chết này quả là không tệ.”
“…” Bray lựa chọn không đáp lại chủ đề này.


0 Bình luận