Haiyore! Nyaruko-san
Manta Aisora Koin
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Kìa Tới Rồi! Mỹ Thiếu Nữ Tà Thần

Chương 13: Khi Trái Đất Ngừng Quay (2)

0 Bình luận - Độ dài: 4,894 từ - Cập nhật:

(Chú thích 18: Đây là ám chỉ Đạo luật Gia hạn Bản quyền của Hoa Kỳ, từng bị chỉ trích là “điều khoản Chuột M-O-U-S-E”.)

“Chơi gì đây? À mà này, trò được chuộng nhất ở đây là ‘Dãy núi điên loạn’, nghe bảo là một trong ba tàu lượn siêu tốc đỉnh nhất vũ trụ luôn đó nha!”

“Ai mà thèm chơi cái thứ quái dị đó chứ…”

Cứ nghĩ đến thôi là SAN value đã tụt không phanh rồi.

“Vậy thì đua xe mini nhé? Có thể thử thách tốc độ cực đại trên đường đua thẳng tắp của Cao nguyên Lạnh lẽo!”

“Sao trong công viên R’lyeh lại có Cao nguyên Lạnh lẽo (Chú thích 19) chứ…”

“Thế thì uống gì đó không? Như rượu mật ong vàng ấy, uống vào là linh hồn bay ra khỏi thân luôn!”

“Chúng ta không đến đây để chơi, mau bắt tay vào việc đi.”

“Ôi chao, xem ra Mahiro sau này sẽ thành ông chồng chỉ biết công việc, bỏ bê gia đình mất thôi…”

Dù ủ rũ là thế, Nyarlathotep vẫn sải bước tiến lên. Mahiro có chút thắc mắc về những bước chân vững vàng của cô.

“Cô biết phòng đấu giá ở đâu à?”

“Dĩ nhiên, tôi đã điều tra trước rồi mà.”

Với khả năng điều tra như vậy, sao Cơ quan Bảo vệ Hành tinh lại chỉ cử một mình Nyarlathotep làm nhiệm vụ này nhỉ? Đúng là một tổ chức đầy bí ẩn.

Dù sao thì, Mahiro cũng đành đi theo Nyarlathotep.

Hai người bước trên đại lộ rộng lớn, hai bên là những tòa triển lãm rõ ràng vi phạm luật xây dựng. Họ băng qua một con sông không hiểu sao lại có màu tím, xuyên qua khu rừng như thể được vẩy sơn từ ba màu cơ bản của ánh sáng, cứ thế đi mãi, ròng rã gần một tiếng đồng hồ.

(Chú thích 19: Một địa danh trong Cõi Mộng thuộc Thần thoại Cthulhu.)

“Xa, xa thật đấy…”

“Vì là đấu giá bất hợp pháp mà, nếu để ai đó thấy lung tung thì rắc rối lắm.”

“Nói thì là thế…”

Mahiro hơi mệt. Cảnh vật ở đây nói gì thì nói cũng chẳng bình thường chút nào, sự mệt mỏi về tinh thần còn nghiêm trọng hơn cả thể xác. Cậu sợ rằng khi mình giật mình nhận ra, bản thân đã biến thành nửa người nửa cá do mặt tối trong cơ thể thức tỉnh.

Cứ vừa nói chuyện vừa đi thêm một lúc, bỗng một thứ đáng chú ý hiện ra. Đó là một tòa nhà biệt lập nằm giữa rừng cây, trông giống một nhà thờ bình thường ở bất cứ đâu, chẳng có gì đặc biệt kỳ lạ.

Vấn đề là, một thành phố R’lyeh với vô vàn những đường thẳng và đường cong kỳ quái, bệnh hoạn đến mức đáng buồn nôn, vậy mà lại có một tòa nhà tuân thủ quy tắc kiến trúc của Trái Đất. Chuyện này quả thực kỳ dị đến khó tả.

“Trông có vẻ là chỗ này.”

Như để xác nhận phán đoán của Mahiro, Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn nhìn tòa nhà trông giống nhà thờ đó, khẽ nói.

“Cô biết sao?”

“Vâng, nhìn này, radar Tà thần của tôi đang kêu bíp bíp.”

Mahiro nhìn theo hướng Nyarlathotep chỉ. Hai lọn tóc bạc óng ả của cô dựng đứng thẳng tắp, đây là lần đầu tiên Mahiro thấy thứ này. Rõ ràng là lúc bị Dạ Yểm tấn công cũng chẳng có hai lọn tóc đó, Mahiro không khỏi thắc mắc cô cài đặt “thiết lập” này từ khi nào, có lẽ chỉ là nhất thời nảy ra ý tưởng rồi thực hiện ngay tại chỗ chăng.

“Thế nhưng, nơi này trông như nhà thờ thì…”

“Thôi, dù sao cũng phải vào xem đã… Khoan đã, Mahiro, tôi quên mất một chuyện.”

Ngay khi chuẩn bị bước chân đầu tiên vào tòa nhà kỳ quái, Nyarlathotep vươn tay ngăn Mahiro lại, rồi thò tay vào túi áo đồng phục lục lọi, lấy ra một vật thể.

Đó là một chiếc hộp màu đen. Bề mặt không hề có hoa văn trang trí, và có lẽ nó hấp thụ ánh sáng chứ không phản xạ, màu sắc còn đen hơn cả màn đêm. Kích thước khoảng mười phân vuông, khá là lớn, dù thế nào cũng không thể nhét vừa túi áo đồng phục của cô. Hai, ba tiếng trước, cô cũng lấy ra bom và vật cùn từ bên trong đồng phục, chẳng lẽ bên trong đó thông với một chiều không gian khác sao?

Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn đưa chiếc hộp đen đó tới.

“Đây là gì?”

Mahiro nhận lấy hộp và hỏi, ngay lập tức, hai má trắng ngần của Nyarlathotep ửng lên một vệt hồng.

“Nhẫn đính hôn.”

Mahiro im lặng ném chiếc hộp xuống đất, tiện thể còn giẫm thêm bốn, năm cái.

“Khoan đã, anh làm gì vậy! Đó là tình yêu của tôi! Ba tháng lương của tôi đó!”

“Đó là khẩu hiệu mà công ty khai thác mỏ nước ngoài tự ý thiết kế để kinh doanh thôi. Thôi nào, mau đi dọn dẹp lũ quái vật đi.”

“Huhu, Mahiro đã phá tan tành con đường chinh phục tôi mất rồi…”

Nyaruko, người thực sự đang rưng rưng nước mắt, đào chiếc hộp đen nhỏ lún sâu dưới đất lên, phủi sạch bùn đất rồi lại đưa cho Mahiro. Dù những đường nét tạo thành hình khối lập phương có hơi méo mó, nhưng không phải do bị giẫm bẹp, mà là vốn dĩ được thiết kế như vậy.

“Làm gì đây, lần này cô định nói là nhẫn cưới à?”

“Tuy nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng không phải. Đây là một loại bùa hộ mệnh.”

Thấy cô lần này tỏ vẻ nghiêm túc, Mahiro đành nhận lấy chiếc hộp. Ngay từ đầu cứ làm thế này chẳng phải tốt hơn sao, cần gì phải làm duyên làm dáng.

“Bùa hộ mệnh ư?”

“Đúng vậy. Nói thật thì, bên trong giống như căn cứ của kẻ địch, không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nên đây coi như một sự bảo vệ… À không, một loại bảo hiểm.”

“Bên trong rốt cuộc là cái gì?”

“Là quái vật rương báu!! Đùa thôi! It’s joke! Thế nên đừng vứt đi nữa!”

“Rốt cuộc cô muốn tôi mở ra, hay không muốn tôi mở ra?”

Mahiro, cảm thấy bực bội, nhét chiếc hộp nhỏ vào cặp sách đang đeo. Cậu không muốn cầm theo một khối lập phương mười phân vuông suốt.

“Vậy thì, vào nhé.”

Nyaruko mở cánh cửa tòa nhà giống nhà thờ. Cứ tưởng cô sẽ dùng tuyệt chiêu “đá cửa” của kỹ thuật mở khóa vũ trụ, nhưng cửa lại không khóa. Đối với một nơi tổ chức đấu giá bất hợp pháp thì an ninh quá lỏng lẻo.

Tuy nhiên, Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn dường như không nghĩ đến điều đó, nhanh chóng bước vào bên trong. Sợ bị bỏ lại một mình thì rắc rối, Mahiro vội vàng đi theo sau.

Vừa bước vào, thứ đầu tiên đập vào mắt là lễ đường… không phải, là một hành lang.

Hai bên tường trắng lóa mắt, bề rộng khoảng bốn đến năm mét. Nếu màu sắc của bức tường tối hơn một chút, sẽ có cảm giác như đường hầm tàu điện ngầm. Hành lang này cứ thế kéo dài đến một điểm xa xăm không thể nhận rõ.

“…Nhìn từ bên ngoài thì đây là nhà thờ bình thường mà? Dù có nhìn nhầm cũng không thể sâu thế này chứ?”

“Vì không gian ở đây bị bóp méo mà.”

“Không gian bị bóp méo à, vậy thì chịu thôi.”

Mahiro cảm thấy mình đã có đủ khả năng chống chịu với không thời gian bí ẩn rồi.

“Được rồi, chắc là ở tận bên trong cùng, chúng ta đi thôi.”

Không đợi Mahiro trả lời, Nyarlathotep đã bắt đầu tiến về phía trước.

Cộp, cộp, chỉ có tiếng giày va chạm sàn nhà vang vọng xung quanh. Xung quanh chẳng có gì cả, hành lang dài đến một mức độ vô nghĩa. Từ lúc đến R’lyeh đến giờ chỉ toàn đi bộ, Mahiro đã thấy mệt mỏi, cảm giác đói bụng cũng bắt đầu xuất hiện. Nếu thời gian không ngừng lại, chắc giờ đã là bữa tối. Biết thế lúc nãy uống chút rượu mật ong vàng có phải tốt hơn không… Không không, Mahiro không muốn đi sâu hơn vào cái thế giới này nữa.

“Ưm, hình như có người ra đón rồi.”

“Hả?”

Nyaruko dừng bước. Nhìn theo hướng cô, phía trước hành lang có những bóng đen. Đó là những con Dạ Yểm quen thuộc đã biến thành lính lác loại A, nhiều con Dạ Yểm đứng chắn ngang hành lang như muốn cản đường. Đã đến cản trở thì chứng tỏ phía sau đang diễn ra những chuyện không thể bị cản trở, thông tin mà Cơ quan Bảo vệ Hành tinh điều tra dường như chính xác.

“Mahiro! Chỗ này giao cho tôi, anh cứ đi trước đi! Yên tâm, tôi sẽ đánh bại bọn chúng ngay rồi đuổi theo thôi! Bởi vì người bảo vệ anh chỉ có mình tôi thôi!”

“Có cần thiết phải đột nhiên nói lời tử biệt vào lúc này không?”

“Đâu có, đây không phải là câu thoại ai cũng muốn nói một lần trong đời sao? Kiểu như ‘Khi tôi hoàn thành nhiệm vụ này, tôi sẽ về quê lấy vợ’ ấy.”

“Nhiệm vụ của cô là bảo vệ tôi, sao có thể để tôi đi trước? Vả lại, bọn chúng chắn đường, tôi cũng không qua được mà!”

“Mahiro đúng là người chẳng hiểu gì về sự lãng mạn cả.”

Nyaruko khẽ cằn nhằn, rồi từ trong túi áo lấy ra “lựu đạn Báng bổ”.

Mahiro lập tức bịt mắt và tai, quay người lại.

BÙM!

Nếu chỉ dùng một từ để miêu tả, thì từ đó là phù hợp nhất. Cơn chấn động khiến Mahiro không kìm được mà nằm sấp xuống đất.

“Mahiro, tôi giải quyết xong rồi! Khen tôi đi khen tôi đi mau khen gù gù ỉ ỉ!”

Chưa đợi cô nói hết, Mahiro đã dùng nĩa chọc điên cuồng vào cổ Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn.

“Ai đời lại ném lựu đạn trong nhà! Nếu bị chôn sống thì sao!”

“Chỉ từng này thôi mà đã bị chôn sống, người Trái Đất yếu ớt nghèo nàn vô tri vô năng th— Xin lỗi xin lỗi tôi sẽ không tái phạm nữa!”

Mahiro chĩa nĩa định đâm vào mắt cô, nhưng chỉ còn vài phân thì bị Nyarlathotep đưa tay chặn lại. Dù vậy, Mahiro vẫn không nuốt trôi cục tức, tiếp tục siết chặt tay cầm nĩa.

“Cấm dùng loại lựu đạn đó nữa!”

“N-nhưng mà chiêu này có uy lực thuộc hàng đếm trên đầu ngón tay trong Cosmic CQC của tôi mà…”

“Cái đó căn bản chẳng phải là ‘cận chiến’ càng không phải ‘đấu tay đôi’ gì sất!”

“B-biết rồi! Tôi sẽ khắc ghi vào… gan ạ!”

Thấy Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn nước mắt lưng tròng cầu xin, Mahiro mới dẹp bỏ cơn giận. Nhưng chắc chắn cô sớm muộn gì cũng lại làm Mahiro khó chịu thôi.

“Thật tình, bao giờ cô mới chịu nghiêm túc mà làm việc hết mình đây?”

“Đứng ở lập trường của tôi, thì tôi lại vươn xúc tu mong chờ đến khi nào Mahiro mới bước vào giai đoạn sau của kiểu ‘ngoài lạnh trong nóng’ đây.”

“Mãi mãi không bao giờ.”

Hai người vừa cãi vã vừa phát ra tiếng bước chân cộp cộp, đi trên hành lang dài dằng dặc. Dù đã ném một quả lựu đạn Báng bổ, bức tường bên trong lại không có hư hại đáng kể. Rốt cuộc là do lựu đạn Báng bổ có uy lực thấp, hay do thiết kế chống rung ở đây đạt đến trình độ siêu phàm, điều này thì không ai rõ.

Cứ thế đi thêm một lúc, điểm cuối bỗng nhiên xuất hiện phía trước. Lối đi vốn mờ ảo đến mức không thấy điểm tận cùng ở xa, giờ đã xuất hiện một lối ra dẫn đến một nơi nào đó.

“Đến lối ra rồi ư?”

“Chính xác mà nói, đây phải là lối vào.”

Nyarlathotep đáp lời rồi tăng tốc bước đi. Mahiro theo sau, lách mình qua lối vào.

Vừa rời khỏi đường hầm, một không gian mênh mông, hoàn toàn khác biệt hiện ra trước mắt. Nơi đây rộng đến nỗi có thể tổ chức một giải đấu điền kinh, và ngẩng đầu lên sẽ thấy trần nhà cong vút như mái vòm khổng lồ. Không gian này dường như có hình tròn, với khu vực xung quanh trông hệt như khán đài, tựa một đấu trường trong nhà.

Nhìn từ bên ngoài, đó chỉ là một tòa nhà đơn thuần, tuyệt đối không thể chứa nổi một sân vận động mái vòm lớn đến vậy. Mahiro lại một lần nữa cảm thấy công nghệ của người ngoài hành tinh thật sự hỗn loạn đến khó hiểu.

“Đây là hội trường ư?”

“Chắc là vậy…”

Tuy nhiên, bên trong không một bóng người. Mahiro vốn hình dung đây là một ma cảnh tràn ngập các sinh vật ngoài hành tinh, nhưng kỳ vọng của cậu đã tan thành mây khói.

– Không, không đúng.

“Chủ nhân của buổi tiệc hôm nay, xin chào mừng ngài.”

Ông ta đã đứng đó tự bao giờ.

Đó là một ông lão quý phái, râu ria rậm rạp như những mũi giáo sắc bén, mái tóc bạc trắng tựa tuyết. Khuôn mặt ông góc cạnh, toát lên vẻ uy nghiêm đáng kính, những nếp nhăn hằn sâu trên da như kể lại phong sương ông đã trải qua.

Miêu tả “đứng đó” có lẽ không phù hợp, bởi vì ông ta đang ngồi trên một vật thể khổng lồ tựa vỏ sò. Thế nhưng, chỉ một khoảnh khắc trước, ông ta hoàn toàn không tồn tại. Mahiro vừa rồi đã quả thật đảo mắt khắp đấu trường. Việc ông lão và cỗ xe hình vỏ sò dưới chân ông “bất chợt xuất hiện” là cách duy nhất để miêu tả.

“Cái, cái quái vật hình vỏ sò kia là cái gì vậy?”

“Nó có thể coi là kẻ đứng sau sự vụ lần này. Thật ra, từ việc sai khiến các Nightgaunt, tôi đã lờ mờ đoán ra là ngài rồi, Nodens.”

Nyarlathotep khẽ trừng mắt.

Thực thể mang tên Nodens ấy khẽ nhếch môi, để lộ nụ cười trên gương mặt quý ông già dặn, rồi lắc nhẹ vai.

“Nodens là một trong những Cổ Thần đúng không? Chẳng phải đó là thực thể thiện lành, luôn giúp đỡ loài người ư?”

“Ài, tôi đã nói rồi, họ được gọi chung là người Nodens, nhưng trong số đó có cả kẻ tốt lẫn kẻ xấu. Những kẻ từng đến Trái Đất và trở thành tài liệu tham khảo cho Thần thoại Cthulhu là ‘Nodens thiện lành’, còn ngược lại, lũ xấu xa cũng tồn tại.”

Lời giải thích này khiến Mahiro nghe mà như hiểu như không.

Bỗng nhiên, xung quanh vang lên tiếng reo hò. Không biết từ lúc nào, khán đài trong đấu trường đã chật kín người, những sinh vật ngoài hành tinh có kẻ ngồi, có kẻ đứng. Lúc này, nơi đây đã hóa thành một ma cảnh tràn ngập các sinh vật ngoài hành tinh đúng như Mahiro đã tưởng tượng.

“Dường như các vị khách đã vươn xúc tu chờ đợi từ rất lâu rồi.”

“Khoan đã, đừng vươn xúc tu, đừng vươn xúc tu!”

“Vậy thì, hãy bắt đầu buổi đấu giá chợ đen!”

Sau khi Nodens giơ hai tay lên cao, đám quái vật khán giả càng bị kích động, phát ra những tiếng reo hò lớn hơn.

“Nodens, ngươi có thể bình thản đến vậy ư? Cô đây đã đến rồi đấy! Dù là ngươi hay những vị khách ở đây, ta sẽ không nói hai lời—giết không tha!”

“Này cô, cho dù cô có phản bội sang phe địch bây giờ thì cũng hoàn toàn không thấy lạc quẻ chút nào đâu đấy?”

Mahiro bắt đầu không phân biệt được bên nào là kẻ xấu nữa.

“Hô hô hô… Ta ngay từ đầu đã biết Nyarlathotep sẽ được phái đến đây, đã biết thì đương nhiên ta có cách sắp đặt đủ mọi đối sách.”

“Khả năng giữ bí mật của Cơ quan Bảo vệ Hành tinh kém thật.”

“Mahiro, xin đừng câu nào cũng phun ra lời châm chọc như thế, ồn ào lắm. Nodens, ngươi biết thì sao nào? Ta rất hoan nghênh ngươi sắp xếp đối sách để đối phó với ta, kéo dài thời gian để các ngươi từ giã cõi đời này thêm một chút, đó là một điều tuyệt vời.”

Trong đầu Nyarlathotep dường như đã không còn khái niệm gọi là bắt giữ nữa rồi, có lẽ là cái gọi là “ác tắc trảm” chăng? Loại tồn tại này nếu là kẻ thù thì đáng sợ, nhưng nếu là đồng minh thì sẽ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp.

“Vậy thì, ta sẽ phơi bày đối sách của mình đây.”

Nodens nhanh chóng giơ một tay lên.

Như một tín hiệu, đám quái vật đang hâm nóng bầu không khí của hội trường đến đỉnh điểm lập tức im bặt.

“Chuyện, chuyện gì thế này?”

Hội trường trở nên im phăng phắc, khiến Mahiro cảm thấy bối rối. Trong bầu không khí đó, Nodens với vẻ mặt uy nghiêm cất lời:

“h’ngluimglw’nafhCtuhughalhautn’gha *đau quá*! ghaanaflthagn! la! Cthugha!”

“Này, tên đó cắn phải lưỡi rồi, vừa rồi rõ ràng là cắn phải lưỡi.”

“Đúng là cắn rồi. Thật tình, rõ ràng không quen mà cứ thích làm màu.”

“Khốn kiếp, câm miệng! Ta sẽ khiến ngươi khóc lóc cầu xin tha thứ! Đại sư, xin phiền ngài!”

Nodens, đang nói chuyện chợt chuyển sang dùng kính ngữ, cùng với cỗ xe vỏ sò khổng lồ của mình dịch sang một bên, để lộ phía bên kia vừa bị thân hình đồ sộ của ông ta che khuất.

Có một luồng lửa.

Một ngọn lửa rực cháy, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng lấp lánh bằng tai, đang lơ lửng ở đó!! Không, là đang đứng ở đó.

Ngọn lửa cuồn cuộn ấy có tứ chi, có đầu và thân, thậm chí khuôn mặt còn có đường nét rõ ràng.

Điều đáng kinh ngạc là ngọn lửa trông giống như một con người, hơn nữa lại là một thiếu nữ, tuổi tác dường như cũng ngang Mahiro. Nàng không biểu cảm, đôi môi mím chặt như không muốn bận tâm đến ai, ngọn lửa bay bổng trên đầu nàng tựa như mái tóc dài. Toàn thân nàng đỏ rực như sắp bùng ra tia lửa, còn đôi mắt thì lại rực rỡ hơn nhiều.

Hoàn toàn không có vẻ u tối thường thấy trong Thần thoại Cthulhu cho đến nay, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác thần thánh bất khả xâm phạm. Mặc dù tri giác của Mahiro đã bị Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn làm cho tê liệt, nhưng uy thế của ngọn lửa trước mắt đủ để cậu nhớ lại rằng những kẻ này dù sao cũng là tồn tại có thần tính.

“Ối, Cthugha!”

Nyarlathotep phát ra một tiếng kêu chống đối từ tận đáy lòng.

“Cthugha… Hoạt Hỏa Diễm?”

“Đúng vậy, kẻ thù không đội trời chung với chủng tộc Nyarlathotep chúng tôi.”

Mahiro từng đọc trong sách rằng Cthugha, cư ngụ tại sao Fomalhaut – ngôi sao chính của chòm Nam Ngư, dường như là thiên địch của Nyarlathotep.

Cthugha, vốn chẳng thèm để mắt đến loài người, thậm chí còn chấp nhận triệu hồi để giúp con người đánh lui Nyarlathotep.

“Nhưng, cô sẽ thắng chứ?”

“…Không, cái đó…”

“…Cô sẽ thắng chứ?”

“Dù, dù là tôi, cũng có một, hai loại không thể đối phó…”

Mahiro cảm thấy mặt mình tái mét.

Xét cho cùng, Mahiro vẫn giữ được bình tĩnh đến giờ chủ yếu là nhờ sự hiện diện của Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn. Đối mặt với Nightgaunt hay Ghoul, thâm nhập R’lyeh, và giờ là kẻ chủ mưu Nodens xuất hiện. Sở dĩ Mahiro có thể theo kịp những diễn biến vô lý này là vì có Nyarlathotep với sức chiến đấu mạnh mẽ bên cạnh bảo vệ cậu.

Chính vì sự tự tin tuyệt đối của cô ấy mà Mahiro đến giờ vẫn mơ hồ tin rằng sẽ không có vấn đề lớn nào xảy ra. Tuy nhiên, ngay khi Hoạt Hỏa Diễm Cthugha xuất hiện, Nyarlathotep rõ ràng đã lộ vẻ lúng túng.

“Cái, cái này phải làm sao! Đã đến nước này rồi, cô đừng có nói là không đánh lại chứ!”

“Ừm, ừm… Mặc dù đó chỉ là một cá thể trong chủng tộc Cthugha, nhưng bất kể tính cách cá thể đó tốt hay xấu, họ đều căm ghét người Nyarlathotep như nhau, đây là điều phiền phức nhất.”

“Đừng nói chuyện đó ngay bây giờ chứ!”

“Hơn nữa, cá thể đó là… Kuko…”

“Cậu, cậu quen cô ta?”

“Chúng tôi học cùng lớp từ mẫu giáo vũ trụ đến tiểu học vũ trụ, nhưng khi đó đã xảy ra một cuộc tranh chấp không thể diễn tả bằng lời.”

“Vậy thì, có cách đối phó nào khả thi không?”

“Không, không có. Tôi thật sự bó tay với cô ta.”

“Thế thì phải làm sao bây giờ!”

Mahiro dùng sức lắc mạnh vai Nyarlathotep.

“Mahiro, nguy hiểm!”

Nyarlathotep đẩy vào ngực cậu một cái. Cú đẩy bất ngờ khiến Mahiro không kịp đứng vững mà ngửa người ngã xuống, lại không thể hóa giải lực đạo nên ngã đến mức bị sặc.

“Đau quá… Này! Cô làm cái quái gì——”

Mahiro ngồi dậy định phàn nàn, nhưng nuốt ngược những lời mắng chửi vào trong.

Cthugha dùng đôi tay rực lửa siết lấy cổ Nyarlathotep, nhấc bổng cô lên. Lần đầu tiên Mahiro thấy Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn lộ ra vẻ mặt đau đớn đến vậy.

“Phần còn lại, chúng ta sẽ xử lý ở một nơi vắng người.”

Một giọng nói khàn khàn nhưng đầy áp lực truyền đến.

Là Nodens. Ông ta vẫn ngồi trên cỗ xe vỏ sò, duỗi thẳng hai tay chỉ về phía Nyarlathotep và Cthugha. Hai tay ông ta xuất hiện một vật thể hình cầu màu đen. Ban đầu chỉ lớn bằng quả bóng chày, vật thể đó bùng ra những luồng điện tím rồi dần phình to, cuối cùng biến thành kích thước đủ để nuốt gọn một người.

Thứ đó rất khó nhằn. Dù Mahiro chẳng hiểu gì, nhưng cậu linh cảm bằng bản năng điều đó.

“Vậy thì, xin phiền ngài!”

Nodens tuyên bố lớn tiếng rồi phóng quả cầu đen này ra. Quả cầu đen chớp mắt đã tới bên cạnh Nyarlathotep và Cthugha, rồi nuốt chửng cả hai người. Sau đó, quả cầu đen phát ra dòng điện mạnh mẽ, xoay tít tốc độ cao, rồi dần co lại và biến mất, như thể đang phát ngược lại quá trình hình thành của nó.

Hai Tà Thần cùng biến mất.

Ở lại nguyên chỗ, chỉ còn đủ loại người ngoài hành tinh vây xem, Nodens, và Mahiro – một mình đứng giữa hội trường.

“…Ủa?”

Đối mặt với tình trạng của mình, Mahiro chỉ có thể phát ra âm thanh vô nghĩa đó.

“Ư… ừm…”

Nyarlathotep rên rỉ rồi mở mắt. Cô khẽ lắc đầu, chậm rãi ngồi dậy.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Cô nhanh chóng xác nhận tình hình hiện tại.

Cthugha xông tới, túm lấy cổ cô, sau đó cô trúng chiêu chí mạng kỳ lạ của Nodens.

Rồi sao nữa?

Nyarlathotep nhìn quanh.

Không có gì cả. Mọi thứ trong tầm mắt đều là một màu xám xịt, không phân biệt được trên dưới, trái phải, là một không gian rộng lớn đến mức không biết có điểm cuối hay không. Thế nhưng, nơi đây lại mang đến một cảm giác chật chội nào đó, có lẽ có thể gọi là cảm giác áp bức, một cảm giác khó chịu như thể cơ thể luôn bị trói buộc.

「Chẳng lẽ cái không gian này, chính là thời không Nodens lừng danh có thể giảm nửa sức địch và tăng gấp đôi sức ta sao! Nyaruko, thì ra là cô biết chuyện này à? Ừm, tôi từng nghe nói rồi…」

Lời thoại độc thoại vang vọng trong một không gian trống rỗng không có gì cả, quả thật là quá ư vô vị. Những lúc thế này, Nyarlathotep lại thấy, dù cây nĩa của Yasaka Mahiro đáng sợ thật, nhưng có cậu thiếu niên Mahiro bên cạnh để tung hứng và đưa ra những lời nhận xét sắc bén, thì đó đúng là một may mắn lớn lao đối với một Tà Thần như cô…

「Mahiro! Phải rồi, Mahiro!」

Cậu thiếu niên Trái Đất mà cô phải bảo vệ. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến trái tim cô rộn ràng. Mahiro, người có ngoại hình được Nyarlathotep yêu thích, lại không có ở đây. Nếu vừa rồi cô bị quả cầu đen của Nodens cưỡng chế dịch chuyển đến thời không này, nghĩa là Mahiro đã bị bỏ lại một mình tại buổi đấu giá, hơn nữa còn bị vô số người ngoài hành tinh vây quanh.

「Không ổn rồi! Nếu không mau quay lại, Mahiro sẽ bị bọn chúng ‘cướp mất trinh tiết’ trước mất!」

「...Không được đi.」

「Hả?」

Trong không gian của Nodens tưởng chừng trống rỗng, một giọng nói không thuộc về cô vang lên.

Nyaruko quay lại, ánh lửa đỏ rực bập bùng lay động.

「...Nyaruko phải ở lại đây với ta.」

「...Nói vậy, lúc đó cô cũng bị dính chiêu đó cùng với ta sao.」

Nyarlathotep tặc lưỡi rồi trừng mắt nhìn ngọn lửa nghiệp chướng đang cháy hừng hực – đó chính là Cthugha. Cô không hỏi “ngươi xuất hiện từ lúc nào” bởi vì bản chất của họ là như vậy.

「Không đời nào ta để ngươi đi tìm cậu thiếu niên đó!」

「Thật là, Kuko, cô không ngại làm vậy để cản trở ta sao? Từ trước đến giờ, ta làm gì thì cô cũng kiếm chuyện phá đám!」

Đối với Nyarlathotep mà nói, cá thể Cthugha này là một cố nhân. Nói cho hay thì là thanh mai trúc mã, nhưng trong ký ức của cô, chỉ toàn là cảnh hai người đánh nhau. Không chỉ riêng cô và tên người hành tinh Cthugha này, mà có lẽ các cá thể Nyarlathotep và Cthugha khác cũng đều như vậy. Không phải vì lý do gì, mà là do sinh lý học mà họ không thể chấp nhận được đối phương.

「Nyaruko phải mãi mãi ở lại đây, cùng với ta.」

「Khó mà chiều theo ý cô, đồ khốn. Mặc dù ta không muốn dính dáng gì đến loại như cô, nhưng nếu cô dám cản trở, ta cũng buộc phải dùng đến biện pháp mạnh. Tình hình bây giờ không cho phép ta bó tay với cô được nữa rồi.」

Nyarlathotep nói xong câu đó, Cthugha hơi cau mày. Biểu cảm của cô ấy trông như đang khó xử lại vừa như thất vọng, nhưng đây chắc là do cô đa nghi chăng? Giữa Nyarlathotep và Cthugha, tuyệt nhiên không thể tồn tại những cảm xúc như vậy.

「...Nyaruko, ta...」

「Ơ? Đứng ở đằng kia không phải là giáo viên Yog-Sothoth sao? Vị ân sư thời tiểu học của chúng ta đó!」

「...Hả?」

「—Có sơ hở! Chết đi!」

Khoảnh khắc Cthugha thật thà quay đầu nhìn lại, Nyarlathotep lập tức ra tay. Cô rút Vật thể hình gậy khó tả từ sau lưng, vung thẳng vào sau gáy đang không chút phòng bị của Cthugha, hơn nữa tất nhiên là phần móc nhọn dùng để nhổ đinh được chĩa thẳng vào cô ấy.

Keng một tiếng vang lên. Đó không phải là âm thanh sọ não Cthugha vỡ nát, mà là một tiếng động nặng nề hơn, như hai thứ kim loại va vào nhau.

Nhìn kỹ lại, Cthugha vẫn giữ nguyên tư thế quay đầu nhìn lại, cô ấy đã rút một vật gì đó từ sau lưng. Chính vật đó đã đỡ được đòn tấn công của Nyarlathotep.

Một thanh kim loại dài màu nâu trà.

Vật thể hình gậy khó tả.

「...Chậc.」

Nyarlathotep tặc lưỡi.

「...Vẫn như xưa, Nyaruko lúc nào cũng lén lút tấn công, thừa nước đục thả câu, thật xảo quyệt.」

「Cô rút kinh nghiệm rồi à? Đồ khôn lỏi.」

Hồi học tiểu học, trong các giờ học Cận chiến vũ trụ CQC, kẻ ra tay trước luôn là Nyarlathotep. Đúng như Cthugha vừa nói, mười lần thì cả mười lần cô đều thắng bằng cách đánh lén.

「Về sức lực thì cô vẫn thua ta, điểm này cũng vậy.」

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận