Đã Là Em Gái Thì Sao Làm...
かがみゆう (Yuu Kagami) 三九呂 (Sankuro)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 05: Em Gái Tôi Không Còn Ở Đây Nữa

0 Bình luận - Độ dài: 10,659 từ - Cập nhật:

Đó là một tháng Sáu mưa nhiều.

Tuy nói đã sớm bước vào mùa mưa, nhưng lượng mưa năm nay lại đặc biệt nhiều.

Haruta cầm ô đi trên đường, lao vào trong trung tâm mua sắm ‘Al’.

Cậu đi một lúc trong trung tâm mua sắm, rồi bước vào cửa sau của một cửa hàng──

“Vất vả rồi.”

“Ồ, Sakura, vất vả nhé~”

Hinata Minami đang ở trong văn phòng của cửa hàng.

Cô ấy có một mái tóc đỏ dài vừa phải, tai trái đeo một chiếc khuyên tai bạc.

Đuôi mắt hơi xệ xuống, khóe miệng có một nốt ruồi duyên, cả hai điểm này đều khiến cô ấy trông gợi cảm một cách kỳ lạ.

Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi không tay màu đen và một chiếc váy ngắn màu trắng tinh.

Kết hợp với chiếc tạp dề trắng in logo của cửa hàng game chuyên dụng ‘Lucida’.

Minami nằm dài trên bàn làm việc với tư thế uể oải, lướt điện thoại.

“Chị Minami, chị đến sớm thế. Hôm nay đại học không có tiết à?”

“Chị trốn học đó, lợi ích của đại học là có thể tùy tiện trốn học mà. Không phải sao?”

“Dù chị có hỏi em ‘Không phải sao?’, thì em vẫn là học sinh cấp ba mà.”

“Minami hồi học cấp ba cũng hay tùy tiện trốn học lắm.”

“Em cũng nghĩ vậy…”

Minami là sinh viên năm hai của một trường đại học nữ gần đó.

Sau khi vào đại học, cô ấy bắt đầu làm thêm ở Lucida, nên đã làm việc ở đây hơn một năm rồi.

Sau khi gặp Haruta, Minami đã ngay lập tức rút gọn họ của cậu, Sakuraba, thành ‘Sakura’.

Nói hay một chút thì là khả năng giao tiếp tốt, nói khó nghe một chút thì là thích tỏ ra thân thiết.

Nhưng Haruta từ lần đầu gặp cô ấy đã cảm thấy có gì đó quen thuộc.

Trước đây cậu vẫn thường đến Lucida mua đồ, Minami cũng thường đến Al dạo phố, dù có gặp qua cô ấy cũng không có gì lạ.

“A, phải chấm công và lấy tạp dề trước đã.”

Phía trong của Lucida không có phòng thay đồ.

Bởi vì chỉ cần mặc tạp dề bên ngoài thường phục hoặc đồng phục là được, nên cũng không cần phòng thay đồ.

Haruta chấm công, mặc tạp dề vào, rồi lướt qua tấm bảng trắng mà quản lý đã viết những điều cần thông báo.

“Không có chuyện gì quan trọng nhỉ, ể? Bây giờ ai đang ở ngoài quầy vậy?”

“Quản lý đó, nhưng cái cửa hàng vắng tanh này một người cũng trông được.”

“Nếu chị đã đến sớm rồi thì cũng nên giúp anh ấy một tay chứ.”

Theo lời quản lý, Minami là ‘nhân viên làm thêm báo hại’.

Cô ấy thường xuyên đi trễ, tình trạng đột xuất nghỉ làm cũng không hiếm.

Mặc dù vậy, lý do cô ấy không bị sa thải là vì Lucida không có mấy người đến làm thêm, dù thiếu một người cũng sẽ khó vận hành.

Minami đã có kinh nghiệm làm thêm một năm ở đây, trong cái cửa hàng có nhân sự thay đổi thường xuyên này được xem là một nhân viên kỳ cựu.

“Thì đã bảo là không có gì để giúp mà, Sakura cũng mau tìm cửa hàng khác có thể làm thêm đi? Cái tiệm này ngày mai có sập cũng không có gì lạ đâu.”

“Em mới bắt đầu làm thêm chưa được một tháng, xin chị đừng nói những lời xui xẻo như vậy.”

Sau khi Haruta nói với vẻ không vui, Minami liền phá lên cười.

Đúng vậy, Haruta bắt đầu làm thêm từ đầu tháng Sáu.

Sau khi tháng Năm quá đỗi bận rộn kết thúc, cậu đã ngay lập tức đi phỏng vấn và được tuyển dụng ngay.

Hiện tại đã là cuối tháng Sáu, nhưng Haruta kinh nghiệm còn non, thường xuyên phạm lỗi.

Đối với Haruta, đây là lần đầu tiên cậu đi làm thêm, thường xuyên lóng ngóng không biết đường nào mà lần.

Từ trước đến nay cậu luôn bị bố mẹ cấm đi làm thêm, sau bao nhiêu sóng gió, cuối cùng cũng được cho phép──

Mặc dù vậy, cậu cũng không cần phải bắt đầu làm thêm ngay lập tức, nhưng cậu rất muốn làm một cái gì đó.

“Thôi kệ, nếu tiệm có sập, chị đây sẽ tạm thời thong thả đi du ngoạn sơn thủy.”

“Chị Minami, chị nói mình sống một mình mà đúng không? Dù không đi làm thêm cũng sống được sao?”

“Dĩ nhiên là không thể rồi, nhà chị có cho bao nhiêu tiền sinh hoạt đâu.”

“Vậy thì không được rồi còn gì?”

“Sakura hay lo bò trắng răng quá~ Con người chỉ cần có gạo và miso là sống được rồi.”

“Vậy à…”

Haruta tuy mới quen Minami chưa được một tháng, nhưng đã hiểu sâu sắc rằng người chị này thuộc kiểu người vô dụng.

Minami là sinh viên đại học, ngũ quan đoan chính, thân hình thon thả.

Cô ấy vì thấy phiền phức nên không trang điểm nhiều, nhưng tất cả mọi người đều công nhận cô ấy là một mỹ nhân.

Lucida có rất nhiều khách hàng đến vì cô ấy, nên dù cô ấy có là nhân viên làm thêm báo hại, nhưng lại là một nhân tài không thể thiếu của cửa hàng.

Minami cũng là người hướng dẫn công việc cho Haruta. Thực tế, Haruta trước mặt cô ấy cũng không ngẩng đầu lên được.

“A, Sakuraba cũng đến rồi à, vất vả rồi.”

“Quản lý, anh vất vả rồi.”

Cánh cửa thông ra khu vực bán hàng mở ra, quản lý bước vào.

Quản lý là một ông chú khoảng bốn mươi tuổi có ria mép, cực kỳ giống với người thợ sửa ống nước nổi tiếng nhất thế giới.

“Xin lỗi, có khách đến muốn chúng ta thu mua số lượng lớn, hai đứa có thể ra ngoài quầy ngay được không?”

“A, vâng.”

“Vâng~ ạ.”

Haruta và Minami từ văn phòng đi ra ngoài quầy.

Bên cạnh quầy thu ngân đặt một thùng carton lớn.

Đó là một thùng carton khá to, tổng ba cạnh là 120cm.

Haruta gần đây mới dùng rất nhiều thùng carton ở nhà, thậm chí có thể nhận ra được kích thước.

Hiện tại không thấy người khách mang thùng đến, đối phương chắc là đang dạo quanh cửa hàng trong lúc chờ thẩm định giá.

Haruta ngó vào trong thùng, bên trong nhét đầy các hộp game.

“Vậy thì, Sakuraba phụ trách tính tiền, Hinata phụ trách thùng này.”

“Vâng.”

Minami và quản lý nhanh nhẹn kiểm tra các hộp game.

Họ kiểm tra vết xước, vết bẩn, và xem có còn quà tặng kèm hay không một cách nhanh chóng và chắc chắn.

“Sakura cũng mau học cách thu mua đi, để cho Minami được nhàn hạ một chút.”

“…Em sẽ cố gắng ạ.”

Bởi vì việc thu mua game sẽ có giá lên xuống tùy theo tình trạng bảo quản, nên việc thẩm định giá đối với một nhân viên làm thêm mới là một việc khó.

“A, mời xem ạ.”

“A, chào mừng quý khách.”

Có khách đi đến trước quầy, Haruta vội vàng chào hỏi.

Cậu cuối cùng cũng đã học được cách thao tác máy tính tiền, nhưng đến giờ vẫn cảm thấy căng thẳng khi thu tiền mặt.

“Quản lý, xem ra nên dọn dẹp xe hàng giảm giá thì tốt hơn. Sakura, chúng ta thẩm định giá xong thì chuẩn bị nhé.”

“A, vâng, em biết rồi.”

Trước quầy thu ngân đặt một chiếc xe đẩy đầy ắp hàng giảm giá.

Những đĩa game được thu mua đa phần là game cũ, phần lớn chắc sẽ được trưng bày ở đây.

‘Đây rõ ràng là phiên bản mới nhất của series, vậy mà lại bị đặt lên xe hàng giảm giá à… Không sao đâu, mình sẽ tận hưởng cậu một cách trọn vẹn nhất.’

Haruta đột nhiên thấy một hình ảnh đáng lẽ không tồn tại.

Cô gái như thể nhặt một chú mèo hoang bị bỏ rơi, trìu mến nhặt lấy một tựa game trong xe hàng.

Cô ấy kiên định cho rằng những tựa game bị đặt trong xe hàng giảm giá cũng ‘có ưu điểm’.

Mỗi khi cô ấy đến cửa hàng game chuyên dụng này, cuối cùng luôn đứng trước xe hàng giảm giá mà nghiêm túc đắn đo nên mua gì──

“…Này, Sakura, đừng có ngẩn người ra đó, sắp xếp lại mấy phần mềm chúng ta vừa thẩm định giá xong đi.”

“Xin lỗi chị.”

Haruta được Minami nhắc nhở, đã hoàn hồn trở lại.

Bây giờ mà chìm đắm trong ảo ảnh thì còn quá sớm.

Nếu đã chọn cửa hàng mà mình thường xuyên cùng cô gái ấy ghé qua làm nơi làm thêm, thì phải có giác ngộ rằng sẽ thường xuyên nhớ đến đối phương.

Không đúng, có lẽ chính mình lại mong muốn được thường xuyên nhớ đến cô ấy.

Đối với Minami, quản lý và các khách hàng, sự đa cảm này sẽ gây phiền phức cho họ.

Việc thu mua kết thúc thuận lợi, Haruta cũng đã hoàn thành công việc của mình──

“Vất vả rồi.”

“Rồi, vất vả nhé~ Sakura~”

Cửa hàng game chuyên dụng đóng cửa vào lúc tám giờ tối, mất khoảng ba mươi phút để làm các công việc đóng cửa như dọn dẹp và kiểm kê tiền trong máy tính tiền.

Quản lý dường như còn có công việc khác, không thể rời khỏi quầy.

Ông mang laptop ra cạnh máy tính tiền, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ “Ừm──” trong lúc làm việc.

Theo lời Minami, đó là đang xác nhận hàng tồn kho và đặt hàng.

“Quản lý có về nhà đàng hoàng không ạ?”

Haruta quay lại văn phòng, cởi tạp dề cất vào tủ đồ, đồng thời hỏi Minami như vậy.

Minami đang ngồi trên chiếc ghế sắt lướt điện thoại.

“Anh ấy hình như hay đi uống rượu với các quản lý khác mở cửa hàng ở Al, dù cậu không cần lo lắng, cửa hàng của chúng ta cũng cách xa công ty bóc lột lắm, chúng ta lại chẳng bận đến mức có thể trở thành công ty bóc lột.”

“Cũng phải, dù sao lương theo giờ cũng thấp.”

“Cậu thể lực tốt như vậy, có rất nhiều nơi làm thêm khác tốt hơn để chọn mà? Tại sao lại chọn một cái tiệm sống lay lắt thế này?”

“Bởi vì em thích chơi game điện tử.”

“Ồ… thôi được rồi, dù có hỏi động cơ làm thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Minami dường như không tin lắm, nhưng cũng không có ý định truy cứu đến cùng.

Đối với Haruta, lý do chọn cửa hàng này làm nơi làm thêm cũng không có lý do gì quá sâu xa──cậu đã nghĩ như vậy.

“Thôi được rồi, Minami cũng về sớm đi, hôm nay đổ nhiều mồ hôi rồi đó.”

“Ể, chị Minami, chị định làm gì…!”

Minami không biết đang nghĩ gì, cô ấy đứng dậy liền bắt đầu cởi cúc chiếc áo sơ mi không tay màu đen.

Để lộ ra chiếc áo ngực màu đen và khe ngực sâu hun hút.

“Cậu hỏi chị định làm gì à, dĩ nhiên là thay đồ rồi, mồ hôi nhễ nhại thế này sao mà về được. Minami dù trông thế này thôi nhưng cũng là một thiếu nữ thanh xuân đó.”

“Nếu chị là thiếu nữ, có thể đừng thay đồ trước mặt đàn ông được không…?”

“Học sinh cấp ba vẫn còn là trẻ ranh thôi, không tính là đàn ông.”

Minami nhanh chóng cởi áo sơ mi ra, sau đó lấy một chiếc áo phông màu đen từ tủ đồ ra mặc vào.

“…Đàn ông trên đời này không phải ai cũng có lý trí như em đâu.”

“Nhân viên làm thêm ở tiệm chúng ta ngoài cậu ra đều là sinh viên đại học hoặc freeter, chị đây mới không thay đồ thẳng trước mặt họ, cho họ cái fanservice đó đâu. Nếu bị thấy, chị là phải thu tiền đó.”

“Học sinh cấp ba cũng không phải trẻ ranh như chị nói đâu…”

Minami dường như xem Haruta quá trẻ con rồi.

“Minami cũng từng có một đứa em trai… nên đều xem những cậu con trai nhỏ tuổi hơn là trẻ con.”

“Từng có…?”

“Đúng đúng đúng, cậu ta chảnh chọe lắm, hôm nay còn gửi cho chị ảnh chụp màn hình chuỗi 15 mạng trong CS64 nữa.”

“Xin chị đừng nói theo kiểu gây hiểu lầm được không!?”

Bởi vì cô ấy dùng thì quá khứ để miêu tả, khiến Haruta tưởng rằng em trai của cô ấy đã qua đời.

Ngay cả cao thủ cũng rất khó để đạt được thành tựu chuỗi 15 mạng trong CS64.

Em trai của Minami dường như đang rất nghiêm túc tung hoành trong CS64 với tư cách là một game thủ.

“Cậu làm ầm lên cái gì thế. Mà này, Sakura cũng có chơi CS64 đúng không, cậu ở hạng nào?”

“…SS.”

“Oa, là SS à!? Phải hy sinh cuộc sống thường ngày đến mức nào mới lên được SS vậy!?”

“Trước đây em đã trốn học một tuần, chỉ toàn chơi CS64.”

“Cậu là học sinh cá biệt rồi, Minami nhiều nhất cũng chỉ trốn học đại học liên tục ba ngày thôi.”

“Trốn học đến mức đó cũng đủ ghê rồi.”

“Nhưng mà muốn từ S lên SS, dù có chơi cả tuần mỗi ngày cũng khó lắm đúng không?”

“Bởi vì mỗi ngày em đều chơi khoảng mười lăm tiếng.”

“Ồ──… thôi được rồi.”

Minami dường như đã nhận ra điều gì đó, đã kết thúc chủ đề này.

Haruta cũng không muốn tiếp tục nói nữa, nên trong lòng cảm thấy biết ơn.

Cậu không muốn nói ra──lý do tại sao mình lại trốn tránh bằng cách liên tục chơi game.

Dù có dùng chiếc máy game mà cô ấy để lại để chơi, cũng không còn vui vẻ như trước nữa.

Đến khi Haruta nhận ra điều này, cậu lại cảm thấy cứ ru rú ở nhà còn khó chịu hơn.

“Haiz~ hôm nay người ta đã làm việc bằng ba ngày đó~ tạm thời nghỉ phép một chút thôi.”

“Lịch làm của chúng ta không có rảnh rỗi như vậy đâu, ngày mai cũng xin mời chị đến làm việc.”

Haruta thấy cuộc sống của Minami tùy hứng như vậy, cảm thấy có chút nhẹ nhõm.

Cậu cảm thấy đôi khi cô ấy cố tình thể hiện ra mặt này.

Người chị đồng nghiệp lớn tuổi này trông có vẻ tùy tiện, nhưng lại bất ngờ rất biết quan sát sắc mặt người khác.

Haruta từ sau Tuần lễ Vàng tháng Năm đã luôn ủ rũ không vui, nhưng nhờ có sự vui vẻ và tùy tiện của Minami──cùng với sự quan tâm tự nhiên mà cậu đã được cứu rỗi.

Hôm nay bên ngoài trời vẫn đang mưa.

Gần đây đã đổi chỗ ngồi, Haruta được chuyển đến vị trí cạnh cửa sổ, nhưng vào ngày mưa ngắm nhìn bên ngoài cũng không có gì thú vị.

Tuy không có gì thú vị, nhưng ngay cả chính cậu cũng thắc mắc tại sao mình lại cứ ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cậu Sakuraba.”

“…Hửm?”

Trước bàn học của Haruta đột nhiên xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn.

Chỉ có một người bạn cùng lớp có thân hình nhỏ nhắn như vậy.

Là Tsukiyomi Akiho.

Trường rõ ràng đã chuyển mùa rồi, nhưng cô ấy vẫn mặc một chiếc áo hoodie dài tay.

Cô ấy có vẻ thấy quá nóng nên đã xắn tay áo lên, có thể thấy trên cổ tay trái đeo một chiếc băng đeo có hoa văn sọc.

Phần dưới là váy ngắn kết hợp với tất cao trên gối, trang phục vẫn như mùa xuân.

Cơ thể nhỏ nhắn này mỗi ngày đều mang theo cây guitar đến trường.

“Tsukiyomi, có chuyện gì sao?”

“Cậu mới là có chuyện gì thì phải? Ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, đang sầu muộn chuyện gì vậy?”

“Thỉnh thoảng tôi cũng có lúc cảm thấy u uất chứ.”

“Ai cũng được trừ cậu ra.”

“Đó không phải là do cậu quyết định đâu…”

Xem ra Akiho trong tay đang nắm giữ quyền lực rất lớn.

“Cậu lúc nào cũng ăn trưa cùng cậu Matsukaze đúng không? Tên to xác đó đi đâu rồi?”

“Gọi người ta là tên to xác thật quá đáng, Matsukaze bị đàn anh trong câu lạc bộ gọi đi ăn trưa cùng rồi.”

“Cậu Matsukaze không có ở đây thì cậu biến thành kẻ bên lề rồi nhỉ.”

“Cậu ồn ào quá, thỉnh thoảng tôi cũng thấy cậu một mình mà.”

“Ể? Thì ra cậu vẫn luôn lén nhìn tôi à?”

“…Bởi vì cậu quá nhỏ con, nên ngược lại rất dễ thấy.”

“Vậy sao?”

Akiho không biết đang nghĩ gì, đột nhiên dùng hai tay nâng cao ngực mình lên.

Cặp gò bồng cực kỳ đầy đặn của cô ấy mềm mại biến dạng, dường như có thể nghe thấy tiếng nảy tưng tưng.

“C-Cậu đang làm gì vậy?”

“Tôi muốn cho cậu thấy tôi không chỉ có mỗi nhỏ con thôi đâu.”

“Đừng có làm vậy trong lớp học chứ, rốt cuộc cậu đến đây làm gì──”

Lúc này, bụng của Akiho phát ra một tiếng “ọt ọt”.

“…Oa, xấu hổ quá, thân là thiếu nữ tuổi hoa mà lại phạm phải sai lầm này.”

“…Cậu cũng chưa ăn cơm à?”

“Quả nhiên cậu cũng chưa ăn. Mà này, dạo gần đây cậu chẳng ăn trưa mấy đúng không?”

“Có sao đâu, dù không ăn trưa cũng không chết đói được.”

“Ồ, cậu Matsukaze sở dĩ bỏ mặc người cậu yêu quý, là vì hai người không thể ăn trưa cùng nhau được nữa à.”

“Cậu ta yêu đàn anh hơn thôi, thỉnh thoảng tôi cũng có ăn trưa mà, bánh mì các loại.”

Trước đây có cơm hộp, bây giờ lại không có, Haruta cũng chẳng có tâm trạng để tự làm.

“Thỉnh thoảng… được rồi, tôi quyết định rồi.”

Akiho đột nhiên vỗ tay một cái, sau đó dùng sức kéo lấy cánh tay Haruta.

“Này, này, cậu định làm gì?”

“Thôi nào, cứ đi theo tôi đi, tôi không hại cậu đâu.”

“Nghe cậu nói như vậy, lại cảm thấy không có câu nào đáng tin hơn câu này rồi.”

Dù Haruta nói như vậy, nhưng cậu lại không hề phản kháng đặc biệt.

Các bạn học gần đó đều nhìn hai người với ánh mắt đầy hứng thú.

Nhưng Akiho một chút cũng không──không đúng, bản thân Haruta cũng không quan tâm.

Cậu căn bản không quan tâm mình bị người khác nhìn nhận như thế nào.

Haruta phát hiện ra cậu chỉ có thể ở nơi làm thêm có thể nhận được thù lao mới có thể phấn chấn lên một chút, một khi rời khỏi nơi làm việc lại trở nên uể oải.

“Phù~ ngon quá, không uổng công chúng ta đến đây vào ngày mưa, thỉnh thoảng lại muốn ăn thứ này.”

“Vậy thì tốt quá rồi, nhưng cậu chắc không phải kiểu người không dám một mình vào quán đâu nhỉ?”

“Tôi đúng là kiểu con gái dám một mình vào tiệm ramen đó.”

Haruta và Akiho đã đến một tiệm ramen.

Quán nằm không xa trường, nhưng không thể kịp quay về trước khi hết giờ nghỉ trưa──tức là, họ đã trốn tiết học tiếp theo.

Haruta hoàn toàn không quan tâm, Akiho cũng tỏ ra như không có chuyện gì.

Hai người ngồi ở ghế quầy bar, cùng nhau húp mì ramen.

Haruta đã gọi mì thịt nướng, thêm thịt, còn Akiho thì gọi mì ramen xương hầm vị muối, lại gọi thêm một quả trứng lòng đào.

“Đây, đợi lâu rồi, gyoza đây. Không có tỏi.”

Ông chú chủ tiệm ramen đặt đĩa gyoza vào giữa hai người.

Bởi vì phải chia đều một phần sáu cái gyoza, nên đặt ở giữa.

“Không có tỏi à, như vậy không đủ vị.”

“Dù sao tôi cũng là con gái mà, miệng đầy mùi tỏi quay về trường cũng không hay, như vậy cũng không thể hôn được.”

“Cậu có đối tượng để hôn à?”

Haruta hỏi như vậy, đồng thời nhớ lại công viên trong đêm xuân đó──

“Trời mới biết, khó nói lắm. Cậu Sakuraba tò mò sao?”

“Không, hoàn toàn không. Tôi ăn bốn cái được không?”

“Cậu không biết à? Mấy năm nay đang thịnh hành bình đẳng giới đó.”

“Bởi vì thân hình tôi cao lớn hơn, nên có thể ăn nhiều hơn chứ, dù sao tôi cũng đã đi cùng cậu đến tiệm ramen rồi.”

“Cậu Sakuraba, bởi vì không ăn cơm không tốt cho sức khỏe tôi mới rủ cậu đi đó, không ăn uống đàng hoàng là không cao lên được đâu.”

“Nếu tôi mà cao thêm nữa thì sẽ rất khó mua quần áo hoặc giày dép đó.”

Chiều cao khiến các thành viên đội bóng rổ phải ghen tị đối với Haruta chẳng có chút lợi ích nào.

Haruta đành chịu, cùng Akiho công bằng chia nhau mỗi người ba cái gyoza.

Gyoza vừa mới chiên xong nóng hổi lại nhiều nước, vỏ cũng giòn thơm ngon miệng.

Akiho vừa thấy nóng, vừa ăn mì ramen và gyoza một cách ngon lành.

“A, chú ơi, cho cháu nửa phần cơm chiên được không ạ?”

“Được!”

Ông chủ đáp lại một cách dõng dạc.

Có mỹ nữ cấp ba ghé thăm dường như khiến ông vui mừng khôn xiết, khóe miệng nhếch lên.

“Cậu định ăn nhiều thế à? Dù cậu bây giờ rất gầy, cũng quá chủ quan rồi đó.”

“Có sao đâu, dù sao cũng đã trốn học rồi, cứ từ từ thưởng thức mỹ thực thôi.”

“Thôi được, tùy cậu vui.”

Haruta cứ coi như đưa ra lời khuyên, nhưng dù Akiho có béo lên, cậu cũng chẳng quan tâm.

Khi hai người đang trò chuyện, nửa phần cơm chiên đã được mang đến.

“Rồi, đợi lâu rồi! Bởi vì mỹ nữ rất dễ thương, nên chú cho cháu phần bình thường luôn!”

“Nếu cháu dễ thương đến vậy, mong là chú có thể cho cháu phần lớn.”

“Thật xin lỗi! A ha ha!”

“Ừm, cái này cũng rất ngon, cơm chiên tơi từng hạt, trứng cũng xốp mềm.”

Akiho ngay lập tức ăn hết một phần ba đĩa cơm chiên.

“Đây, phần còn lại cho cậu, bởi vì cậu to con, nên ăn đi.”

“…Dĩ nhiên là tôi ăn được rồi.”

Akiho chắc chắn là đã gọi cơm chiên để cho Haruta ăn.

Ông chủ thì cười nói “Nếu là帅哥 ăn, biết thế đã cho phần nhỏ rồi!”.

“Mà này, Tsukiyomi, rốt cuộc đột nhiên cậu bị sao vậy? Cậu chưa bao giờ rủ tôi đi ăn chung mà?”

“Bởi vì tôi và cậu thân đến mức sẽ đến nhà cậu chơi mà, đúng là một mối quan hệ bất đắc dĩ.”

“Cậu lại thấy bất đắc dĩ à.”

“Cho nên dù tôi không muốn, cũng sẽ để ý thấy cậu cơm không ăn lại còn ở trong lớp bày ra bộ mặt đưa đám như thể ‘tôi là nạn nhân’, cảm thấy rất bực mình.”

“…Đó là tự do của tôi mà?”

“Đúng vậy, dù có lộ ra vẻ mặt nào cũng là tự do của cậu, còn cảm thấy bực mình cũng là tự do của tôi.”

“Ừm, đúng nhỉ…”

Haruta gật đầu.

Mình không phải là nạn nhân, cũng không nghĩ là mình đã bày ra bộ mặt đưa đám.

Việc không hề tự giác có lẽ càng khiến Akiho nổi đóa hơn.

Haruta tuy không hiểu tại sao Akiho lại vì chuyện này mà tức giận, nhưng──

“Cơm chiên cũng rất ngon, nhưng mà nếu ăn nhiều thế này, hình như tôi cũng sẽ béo lên.”

“Vậy thì cậu cứ đi chơi bóng rổ với cậu Matsukaze đi. Cùng nhau ồn ào, làm trò ngớ ngẩn, đi vung vẩy tuổi xuân là được rồi.”

“Tuổi xuân… thôi được, ý này không tồi.”

“Tôi đoán cậu Matsukaze cũng sẽ không từ chối đâu, tuy tôi cũng không chắc lắm.”

Akiho nói một cách thản nhiên, uống súp ramen, phát ra tiếng sùm sụp.

Haruta đến lúc này mới nhận ra.

──Akiho chắc là đang quan tâm đến mình.

Cô ấy tuy vẫn là một người bạn cùng lớp khó lường, nhưng được cô ấy quan tâm lại cảm thấy không tệ.

Haruta cũng cảm thấy thật kỳ lạ, rốt cuộc mình đã mở lòng với cô ấy từ lúc nào──

“Phù, phù, phù…”

“Này này này, Harutaro, cậu đã sắp kiệt sức rồi à?”

Matsukaze cười gian, đưa cho Haruta một chai nước uống thể thao.

Haruta giật lấy chai nước, uống ừng ực một hơi.

“Phù… ngon quá…”

Sau giờ học, Haruta và Matsukaze hai người đang chạy bộ trên hành lang của khu học xá.

Bởi vì trời mưa không thể ra ngoài chạy, nên đã tận dụng hành lang vắng người để vận động.

Matsukaze gần đây để nâng cao thể lực, đã tự mình dùng một nửa thời gian của câu lạc bộ để luyện tập chạy bộ và tập tạ, cũng đã được sự đồng ý của đàn anh.

Haruta chính là đang cùng cậu ấy luyện tập thể lực.

Haruta lại một lần nữa nghĩ một cách kỳ lạ “mình có phải là quá nghe lời Akiho rồi không?”.

“Nóng quá… thật nể mấy câu lạc bộ thể thao có thể chạy tới chạy lui trong thời tiết này, các cậu đều là kẻ khổ dâm à?”

“Hồi cấp hai không phải cậu cũng từng chơi bóng rổ sao? Nhớ lại lúc đó đi.”

“Đoạn ký ức đó xa xưa quá rồi… Matsukaze, cậu cũng sắp phải quay lại nhà thể chất rồi nhỉ?”

“Nói cũng phải, nhưng trước đó, tớ còn muốn chạy nước rút mười lần trên hành lang nữa.”

“Chết tiệt, cái tên tứ chi phát triển này…”

“Thôi nào, đừng nói vậy chứ. Vận động cơ thể là một việc tốt mà.”

“Có thể xua đi những suy nghĩ thừa thãi?”

“Cũng không hẳn, chỉ có thể quên đi trong lúc vận động thôi, đến lúc chui vào chăn rồi, lại sẽ nhớ ra rất nhiều chuyện đáng ghét.”

“Cảm ơn cậu đã nói những lời vô lương tâm này.”

Haruta lườm Matsukaze một cách hung dữ.

“Nhưng chỉ cần vận động cơ thể đến kiệt sức, là có thể ngủ say như chết trước khi kịp nhớ ra chuyện đáng ghét. Chỉ cần đầu óc trống rỗng là thân tâm sẽ sảng khoái thôi.”

“Nếu đơn giản được như vậy thì tốt rồi…”

“Harutaro, chúng ta từ trước đến nay đều sống rất đơn giản mà. Dù có lớn tuổi hơn cũng không cần phải trở nên phức tạp.”

“Nói gì mà lớn tuổi, chúng ta mới học lớp mười thôi. Muốn ra vẻ ông cụ non cũng còn quá sớm đó.”

Haruta khẽ cười.

“Cái này thật sự mệt quá, bữa trưa tôi ăn nhiều, bây giờ vẫn còn hơi no.”

“Phải rồi, Harutaro, hôm nay cậu đã đi ăn trưa cùng cậu Tsukiyomi đúng không?”

“Đúng vậy, lúc nãy tôi có nói rồi mà, tại vì cậu cứ hỏi mãi tại sao buổi chiều tôi lại trốn học.”

“Ồ~ cậu cứ tiếp tục đi chơi với người ta là được rồi. So với nghe giảng, đi chơi với bạn học xinh đẹp còn vui hơn chứ.”

“Câu này thật là thất lễ với giáo viên đó, Matsukaze. Nếu không lên lớp, bài vở sẽ không theo kịp đâu.”

“Nếu là vậy, thì để cậu dạy cho tớ.”

Matsukaze bắt đầu giãn cơ, dường như định nghiêm túc chạy nước rút.

“Thôi được rồi, ăn thật nhiều rồi vận động thật tốt là chuyện tốt. Harutaro, sau khi câu lạc bộ kết thúc cũng được, hay là cậu cứ mỗi ngày đều cùng tớ luyện tập như thế này đi.”

“…Mỗi ngày thì xin miễn.”

Haruta phát hiện ra mình thậm chí đã để cho người bạn thanh mai trúc mã phải lo lắng.

Cậu tuy đã cố gắng sống như trước đây, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể thừa nhận rằng mình đã khác so với trước mùa xuân rồi.

Vì vậy cậu chỉ có thể giả vờ như không phát hiện ra đối phương đang quan tâm mình.

Bởi vì Matsukaze cũng không có ý định muốn cậu cảm ơn, nên như vậy là được rồi.

Tuy nhiên──mình nên đáp lại Akiho như thế nào đây? Cô ấy đã mượn cớ rủ mình đi ăn ramen, dùng cách quan tâm kỳ quặc này đối với Haruta.

Haruta nhận ra mình không biết tại sao lại cảm thấy mông lung về điều này.

Cậu không khỏi thầm nghĩ──mình có phải là đã quá xem xét cảm xúc của bản thân rồi không?

Mông lung và xem xét lại bản thân đều không phải là chuyện xấu.

Tuy nhiên, dù có phiền não hay không, ngày tháng vẫn sẽ trôi qua một cách vô tình.

Haruta hôm nay cũng làm thêm xong, từ cửa sau rời khỏi Al.

“Phù~ xong rồi~…”

Hôm nay cậu làm cùng ca với Minami.

Nên nói là, cậu đa phần đều làm cùng ca với Minami.

Cũng không biết Minami rốt cuộc có nhiệt tình hay không. Tóm lại, cô ấy xếp rất nhiều ca.

Haruta cuối cùng cũng hoàn thành công việc, cậu để lại Minami đang mệt lử trong văn phòng, đi trước ra khỏi cửa hàng.

Cậu từ cửa sau của Al đi về phía bãi giữ xe đạp.

Haruta gần đây thường xuyên di chuyển bằng xe đạp.

Cậu vốn đã có xe đạp, nhưng thậm chí còn không dùng để đi học.

Đó là bởi vì mỗi khi ra ngoài đa phần đều sẽ đi bộ cùng cô ấy.

Haruta từ sâu trong nhà để xe lôi chiếc xe đạp của mình ra, cẩn thận bảo dưỡng rồi bắt đầu đi.

Cậu từ bãi đậu xe dắt chiếc xe đạp này ra, vừa hay đi ra khỏi cổng chính của Al thì──

“A, cậu Sakuraba, đến rồi, đến rồi.”

“Cậu thật sự đợi tôi à, rõ ràng không cần phải cố tình đợi tôi cũng được mà.”

Haruta bóp phanh xe đạp, phát ra một tiếng “két”.

Người đợi cậu ở lối ra là Tsukiyomi Akiho.

Cô ấy mặc chiếc áo hoodie và váy ngắn thường ngày, trên vai mang theo cây guitar, trang phục vẫn như mọi khi.

“Cậu định để tôi một mình lẻ loi ăn cơm à? Hôm nay ăn gì đây?”

“Cậu đợi tôi đến tan làm thì sẽ đói lắm đúng không?”

Haruta sẽ ăn một chút gì đó trước khi đi làm thêm, sau đó mới ăn bữa chính sau khi tan làm.

Dù mấy ngày nay sẽ ăn cơm cùng với cô bạn này, nhưng cậu không hề thay đổi thói quen đó.

Akiho trong lúc đợi cậu, dường như cũng không ăn vặt.

“Không sao, dù cậu có chìm đắm trong việc làm thêm cùng với sinh viên đại học xinh đẹp, tôi cũng sẽ si tình mà đợi cậu.”

“Tôi có nói đối phương là sinh viên đại học xinh đẹp à?”

Trước đây vì bị hỏi nên cũng đành chịu, Haruta đã từng nói sơ qua với Akiho về chuyện đi làm thêm.

“Nếu không có chị gái xinh đẹp thì làm gì có sức mà đi làm thêm chứ?”

“Cậu nghĩ tôi đi làm thêm là vì cái gì hả?”

“Là vì cái gì?”

“…Hiếm khi nhà tôi dỡ bỏ lệnh cấm đi làm thêm, nên ham muốn cần cù của tôi đang bùng cháy dữ dội.”

Hiện tại không có người nhà nào phản đối con cái đi làm thêm, nên Haruta có thể thuận lợi bắt đầu công việc của mình.

Cha chỉ nói “đừng để ảnh hưởng đến việc học là được”.

“Bùng cháy dữ dội à, trông cậu không giống kiểu người nhiệt huyết đó.”

“Cậu thì hiểu tôi được bao nhiêu.”

“Chắc là hiểu cậu hơn cậu nghĩ đó.”

“…………”

Akiho nhìn chằm chằm vào Haruta, ném cho cậu một ánh mắt đầy ẩn ý.

“Nhìn chằm chằm vào tôi có gì vui sao?”

“Cậu không biết nói dối, cũng không biết che giấu tâm trạng. Mấy kẻ xấu đều rất giỏi hai điểm này. Nói gì mà ham muốn cần cù, bịa ra lời nói dối nào ra hồn hơn chút đi.”

“Tôi lại không muốn tốn công suy nghĩ cho lời nói dối.”

Đây được xem là lời thật lòng của Haruta.

Cậu tuy sẽ qua loa cho có lệ với những câu hỏi không muốn trả lời, nhưng sẽ không suy nghĩ kỹ càng rồi mới thốt ra lời nói dối.

“Tôi đã quan sát cậu từ trước rồi đó.”

“…Vì cái gì?”

“Nhưng cũng có những chuyện không thể quan sát được ở trường, cho nên tôi mới rủ cậu đi ăn ramen hoặc đợi cậu tan làm.”

“Cậu nói cho nên… ừm, tóm lại là đi ăn trước đã.”

Haruta trả lời qua loa, sau đó bắt đầu cất bước.

Nếu để ý đến những lời nói mập mờ của Akiho, chủ đề này sẽ không bao giờ kết thúc.

Hai người đi vào một nhà hàng gia đình gần Al, ăn một bữa tối muộn.

Haruta đã gọi món hamburger steak hầm rau củ, còn Akiho thì gọi set thịt heo chiên xù với một bát cơm lớn.

Haruta gần đây mới biết Akiho bất ngờ lại ăn rất khỏe, từ vóc dáng nhỏ nhắn của cô ấy căn bản không thể tưởng tượng ra được.

Bởi vì hai người không phải là một cặp, nên đã tự trả tiền phần của mình, rồi bước ra khỏi nhà hàng gia đình.

“Phù~ no quá, chơi nhạc rock là sẽ đói bụng.”

“Cậu đừng có lúc nào cũng đổ lỗi mọi chuyện cho nhạc rock.”

“Rock rất tiện lợi mà. Cũng sắp phải về nhà rồi.”

“…Để tôi đưa cậu về nhé?”

“Ể? Sao đột nhiên lại nói vậy? Chúng ta đã ăn tối cùng nhau mấy lần rồi, nhưng lần nào cậu cũng để cô gái này một mình về nhà mà.”

“Đó là bởi vì lần nào cậu cũng đi rất nhanh, lần nào tôi cũng rất lo lắng.”

Mặc dù vậy, Haruta không thể phủ nhận──mình đã dần dần có cảm tình với Tsukiyomi Akiho.

Hai người mỗi ngày đều gặp nhau ở trường, từ sau khi cùng nhau đi ăn ramen vào ngày mưa, mấy ngày nay cũng đã cùng nhau ăn tối.

Trong lòng cậu không thể nào không có chút gợn sóng đối với đối phương.

Và Akiho sở dĩ đi cùng Haruta, chắc chắn là bởi vì đã nhận ra mình sau tháng Năm đã trở nên không ổn.

“Nhà cậu ở đâu? Bình thường cậu toàn đi xe buýt đúng không?”

“Đúng vậy, tôi vẫn chưa nói kỹ với cậu nhỉ, là ở khu Ikawa, cậu có biết cửa hàng nội thất lớn ở đó không?”

“A~ Lần trước tôi cũng vừa đến đó mua đồ.”

Khu vực đó tuy không nằm trong phạm vi hoạt động thường ngày của Haruta, nhưng cậu biết đường đi.

Haruta đẩy xe đạp cất bước, Akiho cũng đi bên cạnh cậu.

Haruta tính tình nghiêm túc, không muốn đèo hai người (chú thích của dịch giả: luật pháp Nhật Bản quy định ngoài việc chở trẻ em dưới tuổi đi học, xe đạp không được phép chở hai người.).

Akiho cũng biết rõ điều này, nên sẽ không mở miệng đòi cậu chở.

Hai người sóng vai bước đi.

Đêm khuya vắng lặng, không thấy bóng người nào khác.

“Cậu Sakuraba, dạo gần đây cậu vẫn ổn chứ?”

“Câu hỏi này chung chung quá. Cũng chẳng có gì ổn hay không, chúng ta ngày nào mà chẳng gặp nhau trong lớp.”

“Cách đây không lâu cậu rõ ràng đã trốn học một tuần, tuy cậu vẫn ngoan ngoãn đi thi giữa kỳ.”

“Bởi vì tôi không muốn ở lại lớp, khiến cho cuộc đời bị hủy hoại.”

“Ngay cả lúc tinh thần sa sút cậu cũng tính toán kỹ lưỡng vậy à?”

“Tôi chỉ đơn giản là ‘không phải đồ ngốc’ thôi, hơn nữa tôi cũng không có sa sút, chỉ là rất bận.”

Haruta không muốn để người khác quan tâm đến mình.

Hai tuần sau Tuần lễ Vàng, tất cả mọi người trong nhà Sakuraba đều bận tối mày tối mặt cũng là sự thật.

Mọi chuyện tiến triển nhanh chóng, đến cuối tháng Năm, mọi chuyện đã ngã ngũ.

Giường tầng, hai chiếc bàn học, một nửa số sách trên giá sách, một nửa số quần áo và đồ lót trong tủ quần áo đều đã biến mất khỏi căn phòng kiểu Tây trên tầng hai.

Cả gia đình đã xem giường tầng và hai chiếc bàn học là rác thải cỡ lớn, đã bị công ty đến thu dọn đi.

Giường tầng tạm thời có thể tháo ra thành hai chiếc giường đơn, bàn học cũng còn dùng được, nhưng đã không còn phù hợp với vóc dáng phát triển quá mức của Haruta.

Thế là, cậu đương nhiên sẽ phải đến cửa hàng nội thất để mua giường và bàn học mới.

Haruta đã ru rú trong phòng ngủ trông hoàn toàn mới, tận hưởng CS64 suốt một tuần.

Nhưng cậu nhanh chóng cảm thấy chán ngán, quay trở lại cuộc sống học đường bình thường──

“Vậy à… nhưng mà, cậu cũng không cần phải cố tình thông báo cho mọi người về chuyện đó đâu.”

“Dù sao thì những người học cùng trường cấp hai với tôi cũng sẽ sớm biết thôi.”

Bố mẹ nhà Sakuraba ly hôn, mẹ và em gái đã chuyển đến một tỉnh khác.

Cũng có vài người bạn cùng lớp học cùng trường cấp ba với Haruta biết chuyện.

“Chuyện em gái tôi chuyển trường đã xôn xao cả trường cấp hai, dĩ nhiên cũng sẽ truyền đến tai các học sinh đã tốt nghiệp, vậy thì do tôi nói ra trước sẽ tốt hơn.”

Chưa bàn đến Matsukaze, Houjou học cùng trường cấp hai chắc chắn cũng biết chuyện bố mẹ nhà Sakuraba ly hôn và chuyển nhà.

Haruta không muốn bị một người bạn vô tâm như Houjou truy hỏi đến cùng về chuyện riêng của nhà mình.

Thế là, cậu đã công khai chuyện nhà mình trước với vài người bạn học cùng trường cấp hai.

Nếu chỉ là bố mẹ ly hôn, bạn bè chắc sẽ không quá sốc.

Nhưng bạn bè học cùng trường cấp hai đều biết Haruta có một cô em gái.

Cũng biết cậu cưng chiều em gái đến mức nào.

Bạn bè vì thế mà cảm thấy kinh ngạc và vụng về an ủi Haruta.

Haruta tuy không muốn được an ủi, nhưng vẫn thành thật cảm ơn họ.

Kết quả, Houjou đã không đến nói gì với cậu, xem ra cũng có chút biết nhìn mặt đoán ý.

Ngày hôm sau khi Haruta công khai tin tức, Matsukaze đã trốn buổi tập của câu lạc bộ bóng rổ.

Cậu ấy chạy đến nhà Haruta, cùng Haruta chơi tựa game điện tử mà cậu ấy không giỏi lắm, cho đến tận đêm khuya mới về.

Và không hề đả động đến chủ đề gia đình──

Chiếc máy game đó vốn là hai anh em dùng chung, hiện tại thì trở thành của riêng Haruta, nếu chơi cùng Matsukaze cũng không tệ.

“Không nên nói về chủ đề này thì tốt hơn à? Hay là nói về số đo vòng một của các bạn nữ trong lớp nhé?”

“Nghe giống chủ đề của con trai nhỉ.”

“Thì ra con trai toàn nói mấy chuyện này à… tệ quá…”

“Đến lượt Tsukiyomi nói chắc!?”

“Mà này, đừng gọi tôi như vậy, tôi ghét họ của mình lắm, cứ gọi tôi là Aki-chan đi.”

“Vậy thì Akiho nhé.”

“Ể?”

Haruta không phải kiểu người sẽ thêm ‘chan’ vào sau tên của các bạn nữ trong lớp.

Cậu luôn khách sáo gọi bằng ‘bạn’, hoặc là gọi thẳng tên, chọn một trong hai.

“Thôi được rồi… ờm, chúng ta vừa mới nói đến đâu rồi?”

“Số đo vòng một của các bạn nữ trong lớp, cậu quả nhiên là số một đúng không?”

“Cậu trả lời thẳng thắn thật đấy, chúng tôi chưa từng so sánh. Nếu không phải là ngực trần thì rất khó nhìn ra, dù sao mọi người đều mặc áo ngực mà.”

“Đều là học sinh cấp ba rồi, nếu có bạn nữ nào không mặc áo ngực, tôi sẽ giật mình đó.”

“Thỉnh thoảng cũng có người quên mặc đó, nếu tôi biết được thì sẽ nói cho cậu nhé?”

“Không cần.”

Câu nói này của Akiho dĩ nhiên không phải là thật.

“Ừm~ nam nữ cùng nhau nói chuyện về ngực, quả nhiên không sôi nổi lên được.”

“Bởi vì sẽ khiến người ta nảy sinh tà niệm, có thể đừng nói nữa được không?”

“Cậu cũng là con trai mà…”

Akiho nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Haruta.

Dù người khác có nói gì đi nữa, Haruta cũng là một nam sinh cấp ba khỏe mạnh.

Chết cũng không thể nói mình không có hứng thú với ngực của con gái.

“Trông cậu có vẻ hứng thú đó, vậy có muốn sờ ngực của tôi không? Dù sao cậu cũng đã đưa tôi về nhà rồi, sờ một chút cũng không sao đâu.”

“Được.”

“Ể!?”

Haruta đưa tay ra, thản nhiên dùng lòng bàn tay áp lên cặp gò bồng của Akiho.

Trong tay truyền đến một cảm giác đầy đặn mềm mại ngoài sức tưởng tượng.

“Này, này! Sao cậu lại đột nhiên sờ tới vậy!?”

“Ể? Tôi tưởng cậu cho phép rồi.”

“Người ta dĩ nhiên là nói đùa rồi! Ngực của tôi đâu có rẻ mạt như vậy!”

“Xin lỗi.”

Bởi vì Haruta đã quen với việc chạm vào ngực của con gái, nên không khỏi đã đưa tay ra.

Trên tay cậu vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại của bộ ngực cô ấy──

“Chuyện này không thể dùng một câu ‘thôi kệ’ là bỏ qua được đâu, cậu phải đăng ký kênh của tôi, rồi mỗi video đều xem một lần.”

“Đừng có vì vậy mà để người ta sờ ngực chứ… dù để tôi nói ra cũng hơi kỳ.”

Thực tế, Haruta đã sớm đăng ký kênh của Akiho, video cũng đều đã xem qua một lần.

“Vậy thì… để xin lỗi, cậu có thể trả lời câu hỏi của tôi được không?”

“Mời hỏi, tôi nhất định sẽ biết gì nói nấy.”

Điều kiện này dùng để đổi lấy bộ ngực của một nữ sinh cấp ba cũng quá rẻ mạt.

Haruta lại chẳng có chuyện gì không thể nói ra.

“Cậu Sakuraba… cậu và bé Yuki còn liên lạc không?”

“Chúng tôi vẫn có liên lạc với nhau.”

Akiho như thể đã hạ quyết tâm mà hỏi, nhưng Haruta không chút do dự mà trả lời ngay.

Quả nhiên như cậu đã đoán.

Đối phương không hỏi những câu khiến mình phải chần chừ.

Haruta lấy điện thoại ra, quay màn hình về phía Akiho──

【Yuki】[Đây là đồng phục của trường cấp hai này đó!]

Sau dòng tin nhắn này là một tấm ảnh.

Một tấm ảnh tự sướng của Yuki với mái tóc đen dài buộc ra sau, mặc một bộ đồng phục liền màu xanh đậm.

Cô bé cười rạng rỡ, và giơ tay chữ V bên cạnh mặt.

“…Bé Yuki thay đổi nhiều quá.”

“Trông giống ‘nữ sinh cấp hai nhà quê’ nhỉ. Trường cấp hai của chúng ta ngầm cho phép học sinh nhuộm tóc nâu, nhưng trường bên đó hình như không được, con bé bị bắt nhuộm lại màu đen. Nào, tấm tiếp theo.”

“Ừm…? Haiz haiz…”

Akiho thấy tấm ảnh thứ hai, đã thở dài một hơi.

Yuki quỳ rạp xuống đất, làm một tư thế chán nản dễ hiểu.

Và tin nhắn gửi sau tấm ảnh là──

【Yuki】[Quê mùa quá… váy này che cả đầu gối… không dễ thương…]

Nội dung cô bé gõ cũng tỏ ra ủ rũ chán nản.

Yuki tấm đầu tiên chụp nụ cười của mình, tấm thứ hai lại sa sút tinh thần, thật là biết diễn.

“Bố cục này không đẹp lắm, phải chụp gần hơn nữa.”

“Cậu Sakuraba, điểm cần phải trêu chọc là ở đó sao? Nhưng đây chắc là tự chụp.”

Cô bé chắc là đã cố định điện thoại ở đâu đó, rồi dùng chế độ hẹn giờ tự động để chụp.

“Bởi vì bé Yuki rất biết ăn diện, bị bắt mặc bộ đồng phục quê mùa này, đối với con bé quả thực là một cực hình.”

“Hơn nữa trường cấp hai của con bé rất xa, phải đi xe đạp đến trường, và phải đội mũ bảo hiểm.”

“A… tôi có thấy cảnh đó trên TV, nhưng thật sự có trường như vậy à.”

“Hình như có đó.”

Haruta chưa bao giờ tận mắt thấy học sinh cấp hai, cấp ba đội mũ bảo hiểm đi xe đạp đến trường.

“Đội mũ bảo hiểm tóc sẽ bị rối, con bé chắc cũng không thích lắm đâu.”

“A~ còn có điểm này nữa, con bé rõ ràng mỗi ngày đều cẩn thận làm tóc rồi mới đi học.”

“Tóc dài hình như đều phải buộc lên, con bé chắc phải mất một thời gian mới quen được với cuộc sống mới.”

“Con bé có lẽ không thể quen được…”

Từ đây đến nhà mới của Yuki cần đi tàu điện gần ba tiếng.

Mẹ và em gái thật sự đã chuyển đến một nơi rất xa.

“Bé Yuki tuy rất đáng thương, nhưng cậu vẫn liên lạc với con bé một cách bình thường, làm người ta thấy nhẹ nhõm.”

“Gì cơ? Cậu nghĩ chúng tôi mỗi người một nơi là sẽ không còn tin tức gì à? Bây giờ cách để liên lạc với người khác đa dạng lắm đó.”

Chia xa với Yuki dĩ nhiên là rất đau buồn.

Cảm giác đó như thể sinh ly tử biệt, thậm chí khiến Haruta cả một tuần không muốn đi học.

Mặc dù vậy, lý do cậu có thể nhanh chóng vực dậy tinh thần và đến trường──

Là nhờ có những tin nhắn và hình ảnh mà Yuki gửi đến.

Điều đó khiến cậu có thể cảm nhận thực tế rằng hai người không phải là không bao giờ qua lại nữa.

“Phải cảm ơn chiếc điện thoại nhỉ.”

Haruta lẩm bẩm với cảm xúc dâng trào.

Phương thức liên lạc chính của hai anh em là LINE.

Yuki mỗi ngày đều gửi tin nhắn và hình ảnh cho Haruta.

Haruta tuy cũng thường xuyên gửi tin nhắn cho cô bé, nhưng nghĩ rằng cô bé chắc không cần ảnh của một thằng con trai hôi hám, nên thỉnh thoảng mới gửi một, hai tấm.

“Chúng tôi đều không gọi điện thoại.”

“Tại sao?”

“Nghe nói tín hiệu nhà con bé không tốt lắm, màn hình sẽ bị giật từng khung hình, nó không muốn tôi thấy hình ảnh xấu xí như vậy.”

“Ồ~ bây giờ vẫn còn nơi không thể gọi video call à.”

Tuy nói vậy, nhưng những nơi trong thành phố có mạng chậm thì cũng sẽ rất chậm.

Nói đến vấn đề tín hiệu, thì bất cứ ai cũng đành bó tay.

“Thôi được rồi, em gái tôi vẫn sống tốt, nếu làm cậu lo lắng thì thật ngại quá.”

“Tôi đâu có lo lắng cho cậu, tôi chỉ lo lắng cho bé Yuki thôi.”

“Vậy à.”

Yuki và Akiho không biết từ lúc nào đã trở nên rất thân thiết.

“Thôi kệ, cậu đột nhiên bắt đầu đi làm thêm, lại thỉnh thoảng ở trong lớp thở dài buồn bã, làm người ta cảm thấy tên này không ổn rồi, sẽ nghĩ là ‘có đến mức suy sụp vậy sao’. Xảy ra chuyện như vậy dĩ nhiên sẽ bị sốc nặng, nhưng thỉnh thoảng cậu lại lộ ra ánh mắt rất trống rỗng, chính là loại ánh mắt của kẻ chán đời.”

“Đó là cái gì chứ, cậu quan sát kỹ thật đấy, cậu thích tôi à?”

“…………”

Akiho nheo mắt nhìn Haruta, khiến cậu giật mình.

Không nên nói những câu đùa không vui như vậy.

Người khác quả nhiên đều đã phát hiện ra mình đang cực kỳ sa sút──việc không thể che giấu hoàn toàn điểm này khiến Haruta cảm thấy xấu hổ.

Akiho dĩ nhiên sẽ cảm thấy thắc mắc tại sao Haruta lại bị sốc nặng đến vậy.

Điều Haruta công khai với người khác chỉ có việc bố mẹ ly hôn, và mẹ, em gái đã chuyển đi.

Mẹ và em gái──không phải là người mẹ và em gái thật sự, đó là bí mật thuộc về gia đình.

Điều này không đủ để nói cho người ngoài.

Chỉ đơn giản là cha mang theo con trai, mẹ mang đi con gái.

Haruta vừa mới lên cấp ba, không phải là lúc để chuyển trường. Em gái nếu bắt đầu từ bây giờ, cũng còn kịp để chuẩn bị cho kỳ thi lớn ở một nơi mới.

Đa số mọi người đều có thể chấp nhận lời giải thích này, dù có không thông suốt cũng không liên quan đến Haruta.

Chính vì Haruta bị sốc nặng──nên mới không muốn để người khác nhận ra điểm này.

Cậu tuy định như vậy, nhưng người tinh mắt nhìn là biết ngay cậu đang suy sụp đến mức đáng lo ngại.

Nếu ngay cả Akiho thường ngày lạnh lùng cũng sẽ đến vụng về an ủi cậu, vậy thì có nghĩa là triệu chứng của mình khá nghiêm trọng.

Điều này khiến Haruta không khỏi muốn tự giễu.

“Tôi cũng đã thấy rất nhiều cặp anh em, nhưng giống như nhà cậu thì đây là lần đầu tiên. Thật lòng mà nói, tôi có chút ghen tị.”

“Không phải trước đây cậu nói không ao ước sao?”

“Mấy chuyện kỳ quặc này cậu đều nhớ. Thôi được rồi, có lẽ có thể xem là có ao ước đi. Nếu phải nói, thì là đối với bé Yuki.”

“Đối với Yuki à?”

Đèn tín hiệu chuyển sang màu đỏ, Haruta dừng bước.

Xe cộ lần lượt đi qua, phát ra tiếng động cơ “vù vù”.

“Tôi rõ ràng chỉ mới gặp con bé vài lần, bé Yuki được onii-chan cưng chiều đến vậy, có thể ngây thơ trong sáng mà cười, điều đó làm tôi rất ghen tị.”

“…Xin lỗi nhé, bởi vì cậu không phải em gái tôi, nên tôi không thể cưng chiều cậu được đâu.”

“Haha, hài hước thật.”

Đôi mắt của Akiho không có ý cười.

Đằng sau câu nói “ghen tị” của Akiho dường như có ẩn ý khác.

Haruta không biết nên phản ứng thế nào, cậu thử cho qua chuyện, nhưng dường như đã thất bại.

“Tôi đã nói lời không vui rồi. Dù sao đi nữa, đây không phải là phim tình cảm. Dù vấn đề nhà tôi có được giải quyết nhờ cậu, cũng không có nghĩa là tôi sẽ thích cậu.”

Haruta nhớ lại Akiho đã từng nói nhà mình có chuyện xấu không thể đồn ra ngoài.

Lý do cô ấy ghen tị với tình anh em của Haruta và Yuki, có lẽ cũng xuất phát từ đây?

“…Tôi không có ý định hẹn hò với cậu.”

“Chà, vậy à, nhưng tôi cũng khá thường xuyên được tỏ tình đó.”

“Số lần Yuki được tỏ tình cũng không thua cậu đâu.”

“Ít nhất cũng phải dùng số lần chính cậu được tỏ tình để so sánh chứ.”

“Hai lần thì phải.”

“Ể? Nhiều hơn tôi nghĩ đó.”

“Đừng có xem thường tôi.”

Hai người khẽ cười.

Nói chuyện với Minami rất vui, nhưng nói chuyện với Akiho cũng không tệ.

Haruta chú ý giữ cho mình không có gì khác so với trước đây, nhưng thân tâm quả nhiên đều rất nặng nề.

Lúc này cậu cảm thấy, gánh nặng đó như thể tan chảy ra mà vơi đi một chút.

Hai người vừa đi vừa nói những chuyện vặt vãnh không đáng kể.

Akiho dường như cũng xem các video ngoài thể loại âm nhạc, có thể nói chuyện trên trời dưới đất về các video đề xuất trên U Cube.

Cô ấy liên tục giới thiệu cho Haruta những video có thể xem không cần não mà lại có thể cười một cách thoải mái.

Haruta hiện tại chính là muốn xem loại video này.

Hai người đi một lúc──

“Tòa chung cư đó, đó chính là nhà tôi.”

“Ồ, đến rồi à.”

Đó là một tòa chung cư nhỏ ba tầng.

“Cậu có muốn vào không? Tôi đoán bố mẹ vẫn chưa về.”

“Tạm thời không cần đâu, mặt tôi chưa dày đến mức sẽ đến nhà một cô gái không phải là bạn gái.”

“Vậy nếu tôi nói bằng lòng làm bạn gái của cậu, cậu sẽ vào chứ?”

“…………”

Akiho không phải là người không có cảm xúc hay vô cảm.

Tuy nhiên, cô ấy là một người khó có thể nhìn ra được cảm xúc thật sự.

Người khác giới thân cận nhất với Haruta là một người có tình cảm phong phú và sẽ biểu đạt cảm xúc một cách trực tiếp, vì vậy cậu không giỏi trong việc nhận ra lời nói thật lòng của các cô gái.

“Địa vị của tôi trong lòng cậu, không phải lại quay về là cậu con trai hơi cao và lúc nào cũng đi cùng với người cao to sao?”

“Em gái cậu đâu có biến mất, nên hình tượng của cậu không thay đổi đâu.”

“Cậu muốn nói là vì có em gái dễ thương, nên đã có bạn gái rồi sao?”

Haruta phá lên cười.

Dù cậu không giỏi trong việc thăm dò lòng người, nhưng ít nhất cũng biết Akiho không phải đang tỏ tình với mình.

Đối phương chỉ là người đã đến nhà mình chơi vài lần, lại cùng nhau ăn cơm vài lần mà thôi.

“Khi cậu còn đang sống hạnh phúc mỹ mãn cùng với em gái, trong mắt tôi cậu trông rất mờ nhạt, nhưng mà.”

“Xin lỗi vì đã chìm đắm trong hạnh phúc nhé, vậy bây giờ thì sao?”

“Sau khi cậu và em gái mỗi người một nơi có lẽ lại xảy ra một vài chuyện khác, cho nên mỗi khi tôi thấy cậu trông có vẻ hơi suy sụp──thì lại cảm thấy có một sự rung động.”

“…Đó là ý tốt hay ý xấu?”

Haruta không hiểu lắm Akiho muốn nói gì.

Mình suy sụp?

Dù sao đi nữa cũng không khoa trương đến vậy──

“Trời mới biết, nhưng tôi thích tìm kiếm sự kích thích.”

“Tôi không thể trở thành một người đàn ông đầy kích thích được. Tôi cũng không suy sụp, nhiều nhất chỉ là ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ thôi.”

Haruta phát hiện mình đã đi đến trước tòa chung cư nhà Akiho.

“Chúng ta rốt cuộc đang nói gì vậy? Akiho, đến đây là được rồi phải không?”

“Ừm, cảm ơn.”

“…………!?”

Akiho nhảy lên một cái, và đôi môi giao nhau cùng Haruta.

Đôi môi của hai người chỉ giao nhau trong một khoảnh khắc──

“Tốt quá, không bị lệch tâm. Thân hình tôi nhỏ nhắn, bình thường không có vấn đề gì. Nhưng khi hôn người cao to thì rất phiền phức, tôi đã học được một bài học rồi.”

“…Hôm nay hình như cậu không ăn gyoza có tỏi nhỉ.”

Đối phương không phải──muốn hôn lên má nhưng vô tình chạm vào môi.

Không đúng, Haruta cũng không nghĩ ra được lý do gì để Akiho hôn lên má mình.

Haruta quá sốc, không khỏi nhìn trừng trừng vào Akiho.

“Đây là phần thưởng mà thiếu nữ dễ thương dành cho thiếu niên đã thuận lợi vực dậy tinh thần đó, đôi môi của tôi không rẻ mạt đến mức chỉ đưa tôi về là sẽ hiến nụ hôn đâu.”

“…Nếu cậu ai đang sa sút tinh thần cũng hôn, vậy thì cũng quá rẻ mạt rồi. Houjou lúc không được chọn vào đội hình chính của đội bóng chuyền cũng rất suy sụp đó, cậu cũng hôn cậu ta rồi à?”

“Ừm!”

“…………!”

Akiho lại một lần nữa nhẹ nhàng nhảy lên, hôn Haruta.

“Đúng đúng đúng, tôi cũng đã hôn cậu Houjou rồi đó. Xét trên một phương diện nào đó, đây được xem là hôn gián tiếp nhỉ.”

“Sau này tôi chắc không thể nào gặp lại một nụ hôn gián tiếp ghê tởm như vậy nữa…”

Haruta biết Akiho đang nói đùa.

Cậu hiểu cô ấy không phải là cô gái sẽ tùy tiện hôn người khác.

Mặc dù vậy, việc mình bây giờ bị Akiho hôn cũng quá vô lý.

“Đây là phúc lợi tôi dành cho cậu, cứ ôm lòng biết ơn mà nhận lấy đi. Ngoài ra, cậu Sakuraba.”

“Ừm…?”

“Cậu có hôn bé Yuki không?”

Haruta trèo lên xe đạp, quay một vòng tại chỗ.

Cậu quay lưng về phía Akiho──

“Có.”

“Tôi biết mà.”

Hai người ngắn gọn nói chuyện xong, Haruta liền đạp xe rời đi.

Tại sao Akiho lại hỏi như vậy?

Mình lại tại sao lại thành thật trả lời như vậy?

Vừa suy nghĩ những điều này vừa đạp xe khá là nguy hiểm.

Thế là, cậu chọn cách không suy nghĩ những điều này, vội vàng về nhà.

Haruta trở về ngôi nhà không một bóng người.

Cậu bước vào phòng khách tối đen như mực, bật đèn lên.

Sau khi bố mẹ ly hôn, mẹ và em gái rời khỏi nhà, cuộc sống không có bất kỳ thay đổi dữ dội nào.

Bố vẫn về nhà muộn, ngày thường hay ngày nghỉ đều không làm việc nhà.

Việc nhà do Haruta phụ trách.

Chỉ cần vận dụng những đồ điện gia dụng mới nhất, việc dọn dẹp và giặt giũ cũng không phải là không thể hoàn thành.

Bố vì điều này mà đã mạnh tay mua mấy món đồ điện gia dụng đắt tiền.

Chỉ có việc nấu nướng là khá khó khăn, nên họ đều dựa vào cửa hàng tiện lợi hoặc đồ ăn mang về.

Không đúng, việc nhà sao cũng được.

Dù phải đối mặt với tình huống này, Haruta cũng không hề oán trách bố mẹ.

Cậu cũng có thể hiểu được tại sao trước đây họ lại khó nói ra chuyện “hai con thật ra không phải anh em ruột”.

Chưa kể đến việc ly hôn là vấn đề của cả hai bố mẹ.

Cậu cũng không trẻ con đến mức sẽ cứ mãi ôm hận trong lòng về chuyện này.

Haruta từ phòng khách đi vào phòng ngủ.

Cậu bật đèn, cởi chiếc áo sơ mi đồng phục ném xuống đất.

Rõ ràng lát nữa vẫn phải tự mình nhặt lên, nhưng lại không kìm được mà ném xuống.

‘Phù~ về đến nhà là có thể thở phào nhẹ nhõm… tiếp theo là có thể chơi game thỏa thích rồi.’

Cậu nhớ lại nụ cười ngây ngô ngọt ngào của cô gái ấy, nhớ lại cảnh đối phương cởi bộ đồng phục, thay vào bộ đồ mặc ở nhà thoải mái.

Cô ấy mặc một bộ đồ lót trắng tinh vừa trong sáng lại vừa đơn giản.

Làn da trắng như tuyết, trong vắt và láng mịn.

Mỗi ngày đều có thể thấy được──cảnh cô ấy dần dần mặc quần áo lên tấm thân yêu kiều mảnh mai mà mềm mại ấy.

Cô gái thay đồ trong căn phòng này đã không còn tồn tại.

Căn phòng vốn thuộc về hai anh em đã trở nên hoàn toàn khác.

Chiếc giường đơn và bàn học mới đơn giản, đã thay thế cho chiếc giường tầng và hai chiếc bàn học nhỏ bị đem đi xử lý như rác thải cỡ lớn.

Nơi đây vẫn giống như phòng của người khác, khiến Haruta không thể nào quen được.

Mấy ngày đầu sau khi Yuki vừa rời đi, cậu dường như vẫn còn cảm nhận được mùi hương ngọt ngào của cô bé thoang thoảng trong phòng.

Nhưng mùi hương đó bây giờ đã sớm tan biến hết.

Cậu không cảm nhận được một chút mùi hương nào──tức là, chỉ còn lại mùi của chính Haruta.

Sau khi hương thơm của Yuki biến mất──

Bây giờ Haruta lại cảm thấy cảm giác từ đôi môi của Akiho mãi không thể tan biến.

Tại sao cô ấy lại đột nhiên làm vậy?

Không đúng, đây có lẽ không phải là chuyện xảy ra đột ngột.

Akiho từ lúc Yuki còn ở đây đã thường xuyên ra vào nhà mình, cô ấy vốn lạnh lùng nhưng đối xử với mình lại thân thiện một cách kỳ lạ.

Và rồi──sau khi Yuki không còn ở đây, Akiho rõ ràng đã cố tình đến để an ủi mình.

Đây không giống như chuyện cô ấy sẽ làm.

Nếu suy nghĩ theo hướng tốt, điều này có nghĩa là mình đủ đặc biệt để khiến cô ấy có hành động như vậy──

Ít nhất cô ấy không thể nào cảm thấy mình hoàn toàn không quan trọng.

Suy nghĩ như vậy cũng rất thất lễ với cô ấy.

Akiho không phải là kiểu con gái hời hợt──sẽ hôn một người không quan trọng.

Chuyện đã đến nước này, ngay cả Haruta cũng có thể hiểu được điều nhỏ nhặt này.

“Rõ ràng là con bé rời đi chưa được mấy tháng, mình rốt cuộc đang làm gì vậy chứ…?”

Haruta rất muốn lấy đầu đập vào tường.

Nhưng làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên cậu đã không thực hiện.

Mình biết Yuki không phải là em gái ruột, liền hôn cô ấy không còn là em gái.

Mặc dù vậy, người mà mình trân quý nhất trên đời này rời đi chưa được bao lâu, nội tâm đã vì một cô gái khác mà dao động.

Mình muốn được mãi mãi làm anh em với Yuki.

Cậu chưa bao giờ khát khao một cách thống thiết như vậy.

Nếu Yuki chỉ là cô em gái mà mình trân quý, vậy thì sẽ không phiền não về chuyện của Akiho nhỉ.

Dù sao thì việc cưng chiều em gái đồng thời có một cô gái mình yêu quý, căn bản không thành vấn đề gì.

Việc em gái không phải là em gái, đã khiến cho toàn bộ vấn đề trở nên phức tạp.

Nếu Yuki có thể mãi mãi ở bên cạnh mình với tư cách là một cô em gái, thì sẽ không──

Xem ra mình không có Yuki là không được rồi.

Haruta vẫn luôn cho rằng là mình đang nuông chiều Yuki──

Nhưng vào lúc này, lại phát hiện ra thực tế là mình đã dựa dẫm vào cô ấy suốt bao năm qua.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận