Chuyện xảy ra vảo một buổi chiều cuối tuần. Tiếng chuông cửa vang lên liên hồi cùng âm báo cuộc gọi từ điện thoại khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Vừa thấy tên người gọi, liền hoảng hốt bật dậy khỏi giường, lao thẳng ra cửa.
"Chào buổi sáng, Anno-kun."
Khi cánh cửa mở ra, đứng đó là cô bạn cùng lớp, ngồi ngay bên cạnh ở trường – Shinomiya Rinoa, người con gái được mệnh danh “Thánh nữ” hay “Công chúa” trong trường vì nhan sắc kiều diễm, đang mỉm cười nhìn tôi.
"...Chào buổi sáng, Shinomiya-san."
Vừa dụi đôi mắt còn ngái ngủ, vừa cố kìm nén sự khó chịu vì bị phá giấc trưa, không để nó hiện lên nét mặt, tôi cất giọng mời vị khách bước vào nhà.
"Giờ này phải nói là chào buổi trưa mới đúng chứ nhỉ? Anno-kun, đừng nói với tớ là cậu mới ngủ dậy nha?"
"Đúng vậy đấy. Vì ai đó đã bấm chuông cửa liên tục rồi còn gọi điện nữa nên tớ mới tỉnh đấy."
"Tức là cuộc gọi báo thức của tôi đã phát huy tác dụng nhỉ?"
"Giá mà không phải vì tớ vừa mới thức trắng đêm thì đã vui từ tận đáy lòng rồi.."
Dù miệng thì buông lời trách móc, nhưng ở trường Ginka mà tôi đang theo học có hẳn một câu lạc bộ fan của Shinomiya Rinoa. Nếu chuyện này lọt đến tai mấy thành viên đó, chắc chắn tôi sẽ bị “ném đá” ngay lập tức.
"Vậy thì từ tuần sau, tôi sẽ làm đồng hồ báo thức cho Anno-kun nhé!"
"Xin được từ chối thẳng thừng."
Khoảng cách giữa tôi và Shinomiya – bông hoa trên đỉnh cao – đột nhiên thu hẹp lại bắt đầu từ khoảng hai tháng trước, khi hoa anh đào rơi rụng đầy trời.
Hôm đó, vào một buổi chiều muộn không một bóng người, tôi tình cờ bắt gặp cô ấy trong lớp học trống, cởi bung đồng phục, cố gắng tự chụp những tấm ảnh cực kỳ táo bạo. Khung cảnh phi thực ấy đã thôi thúc bản năng trong tôi khiến tôi vô thức bấm máy ghi lại. Và từ đó, mối quan hệ bí mật giữa hai người chúng tôi bắt đầu.
“Từ lần gặp gỡ ấy… nói ra thì khó tin, nhưng đã hơn hai tháng trôi qua rồi. Kỳ nghỉ vàng chỉ có một lần trong năm cũng đã kết thúc từ lâu, mùa mưa ẩm ướt đã kéo đến.
Sáng nay, như thường lệ, độ ẩm cao khiến không khí oi bức, khó chịu, và Shinomiya lại bất ngờ ghé qua mà chẳng báo trước.
"Thôi không đùa nữa. Dù là ngày nghỉ nhưng ngủ nướng đến tận giờ này thì không hay chút nào đâu nhé?"
"Câu này sao nghe cứ như mấy bà mẹ vậy … Nhưng biết làm sao được? Tớ vẫn còn phải chỉnh sửa ảnh cho photobook của Yuzuha-san mà."
Tôi vừa cố nuốt xuống cái ngáp, vừa đáp lời.
Yuzuha-san dự định sẽ ra mắt sách tại một sự kiện vào cuối tháng, nhưng vì vướng bài kiểm tra giữa kỳ nên dến giờ vẫn chưa làm được bao nhiêu. Vậy nên giờ tôi đang phải chạy nước rút, cố gắng bù lại tiến độ nếu không sẽ không kịp mất.
"Ảnh cần chỉnh đó chẳng phải là bộ mà cuối tuần trước cậu từ chối lời rủ của tôi để đi chụp sao?"
Giọng nói ấy thốt có hơi chút châm biếm, nhưng tôi quyết định lờ đi.
Dù lý do gì thì cô ấy cũng đã cất công đến tận nhà, tôi không phải kẻ tuyệt tình đến mức bảo sẽ bảo Shinomiya quay gót ra về. Nên tôi đã dẫn Rinoa vào phòng khách, xong việc tôi trở lại phòng để thay quần áo. Tóc có rối đôi chút cũng không sao, nhưng tiếp khách trong bộ đồ ngủ thì xấu hổ lắm.
"Xin lỗi đã để cậu đợi …… Shinomiya-san, cậu đang làm gì vậy?"
Khi quay lại, không hiểu sao Rinoa đang đứng trong bếp, lại còn đang đeo tạp dề và nấu ăn. Cảnh tượng tự nhiên đến mức khiến tôi suýt lầm rằng hai chúng tôi đang sống chung.
"Cậu nhìn là biết rồi còn, tôi đang nấu bữa trưa. Anno-kun mới dậy nên chưa ăn gì phải không?"
"À thì… ừm đúng vậy."
"Vừa hay còn ít pasta, để tôi nấu nhanh cho. Cậu cứ ngồi chờ đi."
"...Rồi rồi."
Tôi miễn cưỡng gật đầu và làm theo lời cô ấy.
Tự tiện lục lọi tủ lạnh nhà người khác rồi còn nấu ăn nữa, đúng là có chút kỳ quặc đối, nhưng đối với tôi thì không như vậy — Vì, dù sao thì tủ lạnh nhà này cũng gần như do Shinomiya-san đứng ra lo liệu rồi.
“Anno-kun phải ăn uống đủ chất hơn mới được!”
Từ nhỏ, bố mẹ tôi đã đi làm xa nên khả năng tự lập, đặc biệt là nấu ăn của tôi rất ổn. Ấy vậy mà vẫn bị cô ấy phũ phàng chê thẳng mặt, mặc dù đâu phải lúc nào tôi cũng ăn mỳ với đồ đông lạnh đâu .
Và rồi kết quả là mỗi tuần một lần, sau giờ học, hai đứa sẽ cùng đi siêu thị mua đồ. Tôi tuyệt đối không hề nghĩ chuyện đó giống như cặp đôi đang sống thử, và càng không phải thầm mong chờ cái “thời gian” ấy đâu.
Vừa nghĩ vẩn vơ, tôi vừa ngắm nhìn tấm lưng Rinoa đang nấu ăn.
Gần đây đã từng có lần tôi nhìn nhầm bóng lưng ấy thành mẹ, rồi còn nửa tỉnh nửa mê mà ôm chầm lấy, nhưng lúc tỉnh táo thế này mới thấy… thật sự rất ra dáng. Chỉ đơn giản là nhịp dao thớt đều đặn thôi mà vẫn toát lên vẻ quyến rũ nhẹ nhàng.
Có lẽ vì đã quen sống một tôi nên hình ảnh có người trong nhà trở như thế này trở nên vô cùng quý giá, huống chi đó lại còn là Rinoa, nghĩ đến đều đó tim tôi không khỏi đập nhanh. Dù đã nhiều lần chụp hình cô ấy ở trong nhà, nhưng cảm giác lúc này lại khác hẳn.
…
Để trấn tĩnh bản thân, tôi bật camera điện thoại, lặng lẽ giơ lên. Nói không có chút áy náy thì là nói dối, nhưng đây chỉ là ghi lại một khoảnh khắc đời thường thôi, đâu phải lén chụp lúc thay đồ hay tắm gì đâu. Tự nhủ như thế, tôi bấm máy, lưu lại hình ảnh Rinoa đang chăm chú nếm thử món ăn.
"Fufu~ Tôi nghĩ chụp thế này sẽ chẳng thú vị lắm đâu."
Tiếng tách vang lên khiến Rinoa khẽ cười rồi ngoái nhìn. Nhưng chính cái vẻ tự nhiên ấy mới đẹp làm sao. Tiện tay, tôi chụp thêm một tấm nữa.
"Thôi thì, nếu cậu muốn chụp, sao không làm hẳn buổi chụp ảnh nhỉ? Chắc chắn sẽ cho ra những bức ảnh đẹp hơn."
"Ừ nhỉ. Đáng ra nên dùng máy ảnh xịn chứ không phải điện thoại."
"…Anno-kun, chẳng lẽ cậu thuộc tuýp đàn ông mê tạp dề à?"
"Tớ nghĩ chẳng có gã đàn ông nào lại không rung động trước Shinomiya đang mặc tạp dề đâu."
Nói vậy rồi tooi bấm máy thêm một lần nữa.
Thật ra, chính xác phải là “Bởi hình ảnh Shinomiya như một cô vợ trẻ đang nấu bữa trưa cho tôi đẹp đến mức tôi chỉ muốn ghi lại ngay lập tức”, nhưng tôi đã không thốt ra mà giữ trong lòng vì nó quá ngại để có thể nói những lời đó.
Ghi lại khoảnh khắc đẹp để lưu nó giữ mãi mãi – đó là phương châm của một nhiếp ảnh gia, điều mà tôi đã kế thừa từ cha.
Và người đầu tiên khiến tôi từ tận đáy lòng muốn lưu giữ lại khoảnh khắc ấy chính là cô bạn cùng lớp Shinomiya Rinoa đang đứng trước mặt – người đang e thẹn đỏ mặt trước mắt. Chính vì là cô ấy nên ngay cả khi chỉ đơn thuần nấu ăn, vẫn có thể tỏa sáng rực rỡ.
"Thật sự chỉ là mặc tạp dề nấu ăn thôi mà cũng khiến đàn ông rung động sao?"
"Đúng vậy. Đàn ông đôi khi rất đơn giản."
"Ra là vậy… Mà cũng chẳng ai khác ngoài Anno-kun được thấy tớ mặc tạp dề nấu ăn đâu. Nên cứ chụp bao nhiêu tùy thích nhé."
Ngay lúc đó, tiếng báo hẹn giờ vang lên inh ỏi. Pasta đã chín, Rinoa dừng việc trò chuyện, quay lại bếp. Nhìn bóng lưng ấy, tôi khẽ đưa tay lên che mặt, ngước lên trần nhà.
"...Chơi đòn bất ngờ như vậy là không đẹp đâu nha."
Tức là hiện tại, hình ảnh Shinomiya trong vai “cô vợ mới cưới” chỉ có mình tôi biết. Việc lưu giữ được điều đó vào điện thoại quả thật là may mắn, nhưng đồng thời nếu sơ suất, nó có thể dẫn đến một hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Điện thoại là thứ chứa đủ mọi thông tin cá nhân. Một khi mất hoặc rơi vào tay người khác, sẽ là thảm họa. Dù có khóa máy, nhưng nếu vô tình bị mở được, để ai đó thấy ảnh Shinomiya mặc tạp dề – chưa nói đến loạt ảnh lén chụp trong lớp hôm cô ấy cởi bung đồng phục – thì đời tôi coi như chấm hết.
"…Chuyển dữ liệu sang máy tính thôi."
Lỡ đang ngồi trong lớp mà mở ra xem rồi bị ai đó nhìn thấy, hoặc bị mượn máy rồi lộ ra… Rủi ro quá nhiều, nên phải xóa khỏi điện thoại trước khi mọi chuyện đi quá xa.
"Xin lỗi đã để cậu đợi, Anno-kun."
Đúng lúc tôi vừa hạ quyết tâm, Rinoa bưng từ bếp ra hai đĩa pasta, mùi tỏi và tiêu thơm lừng kích thích vị giác thoang thoảng trong không khí.
"Nếu có thời gian và nguyên liệu, mình đã làm được món cầu kỳ hơn rồi… nhưng hôm nay đành tạm thế này nhé."
"Không đâu, thế này là quá đủ rồi. Trông ngon lắm, cảm ơn nhé Shinomiya-san."
Cô ấy mỉm cười, khẽ lắc đầu như chẳng có gì to tát, nhưng mà, nấu nhanh thế này mà vẫn ngon miệng thì đúng là đáng khen.
"Vì mình là người tự tiện đến đây mà. Ít nhất cũng phải làm chút gì đó chứ."
"Mà nãy giờ quên mất chưa hỏi, cậu đến đây có chuyện gì vậy?"
Khi tôi đang thay đồ, cô ấy đã bắt tay nấu ăn nên tôi chưa kịp hỏi. Dù khá bất ngờ, nhưng nghĩ chắc không phải chuyện nghiêm trọng, nên tôi đã định ăn xong rồi hỏi sau cũng được.
"Chuyện dài lắm, nhưng trước hết nên lót dạ đã. Người ta nói ‘Có thực mới vực được đạo’ mà."
"Khoan đã, chẳng lẽ cậu đến đây để… đánh nhau à?"
Nghe đến chữ “đánh”, bỗng không khí chuyển hướng một cách lạ lùng.
"Ừ, đúng vậy đấy. Theo một nghĩa nào đó, đây là cuộc chiến với mình."
Rinoa mỉm cười, nhưng câu nói ấy lại chẳng khác gì lời quyết tử của một chiến binh thời chiến quốc.
"Vậy thì vừa ăn vừa nói chuyện nhé. Cậu cũng cần thời gian nghĩ lý do biện minh mà."
Cái giọng điệu chẳng khác nào chuẩn bị thẩm vấn, khiến tôi nuốt khan. Thật chẳng ngờ sẽ có ngày lại tôi thấy sợ hãi trước nụ cười của mỹ nữ.
"Này, Anno-kun. Chuyện này là sao đây?"
Cô ấy đặt điện thoại lên bàn. Trên màn hình là bức ảnh chị gái của Rinoa – Shinomiya Alice, đang ngồi trên giường, hé mở chiếc pyjama [note78286] lông mềm mại, mỉm cười quyến rũ.
Dù Rinoa là nữ sinh trông khá trưởng thành, nhưng nếu để mà so với Alice thì vẫn là chưa đủ.
Là người mẫu chuyên nghiệp, lại quen với việc tạo dáng gợi cảm trước ống kính, chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ toát ra khí chất mê hoặc.
"À… cái này… kiểu như portfolio của Alice-san thôi… hoàn toàn không có ý gì xấu đâu."
"Mình biết Anno-kun không có ý đồ xấu. Điều mình muốn hỏi là tại sao cậu lại chụp ảnh chị tớ."
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sức ép buộc phải trả lời thật, không cho phép né tránh.
"Anno-kun vốn là nhiếp ảnh gia riêng của Yuzuha-san, đúng không? Chụp chị tớ thì có sao không? Không sợ Yuzuha-san giận à?"
"Thì… cũng đúng là…"
Tôi thực sự không biết trả lời sao trước câu hỏi quá hợp lý đó.
Yuzuha-san là cosplayer cực nổi tiếng, mỗi lần xuất hiện ở sự kiện là lập tức bị vây quanh, sách ảnh phát hành cũng cháy hàng ngay. Gần đây chị ấy còn lấn sân sang ca hát và nhiều hoạt động khác.
Chị ấy ép tôi làm nhiếp ảnh gia riêng, không cho tôi nhận chụp cá nhân cho ai khác, và cực kỳ khó chịu nếu tôi chụp cho người khác.
"Yuzuha-san và Alice-san là tiền bối – hậu bối ở đại học. Nhờ mối quan hệ đó mà tuần trước Alice-san cũng đến buổi chụp."
"Tuần trước… tức là đúng hôm tớ đề nghị về buổi chụp với cậu đúng không?"
"Xin lỗi cậu nhiều nhé, nhưng tớ có hẹn với Yuzuha-san trước rồi."
Dù buổi chụp đó vốn chỉ dành cho Yuzuha-san, nhưng cuối cùng lại chụp cả Alice-san, điều này nằm ngoài dự tính ban đầu.
"Nghĩa là cậu bỏ mặc tớ để vui vẻ với người phụ nữ khác… lại còn là chị tớ nữa. Anno-kun cũng ghê gớm ghê."
"Sao nghe cách nói đó như thể có ác ý vậy? Hay là do tớ tưởng vậy?"
Tim tôi đau nhói. Cảm giác cứ như một ông chồng bị vợ bắt quả tang ngoại tình vậy. Dù rõ ràng giữa tôi và Shinomiya-san không phải là mối quan hệ đặc biệt gì, tại sao tôi lại phải trải qua cảm giác này chứ?
"Việc chụp chị tớ là được Yuzuha-san đồng ý à?"
"…Ừ, đúng vậy."
Không thể chống lại áp lực từ “công chúa” tôi đành trả lời như vậy.
Thầm nghĩ nếu nói thêm là “Thậm chí còn do Yuzuha-san rủ chụp chung” thì chắc cô ấy cũng chẳng tin.
"Không nói dối chứ?"
"Tớ nói dối làm gì. Nếu cậu muốn thì cứ liên lạc với Yuzuha-san xác nhận đi."
"Nếu cậu đã nói vậy thì tớ tin á. Nhưng tớ cũng tò mò lý do tại sao chị ấy lại thay đổi như vậy."
"À, chị ấy nói là ‘Cũng tốt để mở mang tầm mắt cho Takumi mà’."
Theo Yuzuha-san, cô ấy chỉ là cosplayer nghiệp dư, còn Alice là người mẫu chuyên nghiệp. Chụp cho một người như thế sẽ là trải nghiệm quý giá.
"Nghe vậy mới thấy Yuzuha-san thật sự rất coi trọng Anno-kun. Không thì đã chẳng nói thế đâu."
"Ừ, tớ cũng biết ơn lắm. Nhưng mà nói vậy thôi chứ chị ấy vẫn cấm chụp cosplayer khác đấy."
Ngoài Rinoa và Alice ra, chưa ai khác được phép. Dù muốn mở rộng trải nghiệm thật, nhưng phải thừa nhận khó ai vượt được Yuzuha-san.
"Vậy là chuyện bức ảnh đã rõ nhé?"
"Ừ. Nghe xong cũng yên tâm là Anno-kun không phải quỳ xuống xin chụp chị tớ vì ham muốn."
"Ham muốn cái gì chứ…"
"Chắc không phải đâu nhỉ? Việc cậu không hứng thứ với ai khác ngoài tớ ấy?"
"Làm gì có chuyện tớ có ham muốn với Alice-san… hay cả Shinomiya nữa! Nhưng chẳng phải câu hỏi đó hơi kỳ sao?"
Tôi phản ứng dữ dội trước lời nói cứ như thể mình ôm ý đồ xấu với Rinoa. Nói là hoàn toàn không rung động thì rõ là dối lòng, nhưng tôi chưa bao giờ để bản năng lấn át lý trí.
"Hmm… bị phủ nhận mạnh mẽ như vậy thì tớ lại thấy mất tự tin với tư cách một người phụ nữ rồi…"
"Rốt cuộc thì cậu muốn tớ trả lời sao cho vừa lòng đây…"
Nhìn đôi má phồng lên đầy giận dỗi của cô ấy, tôi thở dài. Thật ra mỗi lần ống kính bắt được những khoảnh khắc “không còn là thánh nữ” của cô ấy, tim tôi đều như muốn nổ tung. Chỉ là không dám nói, vì sợ cô ấy sẽ được đà trêu chọc.
"À, còn một câu nữa tớ muốn hỏi. Được chứ?"
"Nếu cậu đã muốn hỏi thì từ chối cũng vô ích rồi…"
"Sao lại gọi chị tớ là ‘Alice-san’? Hãy giải thích lý do một cách rõ ràng, hợp lý đi nhé."
Shinomiya-san hỏi với một nụ cười lạnh đến thấu xương. Chết tiệt, câu hỏi này nằm ngoài dự tính. Một dòng mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng tôi. Giờ, nên viện cớ thế nào đây.
Tôi vắt óc suy nghĩ, cố gắng nhớ lại những sự kiện đã xảy ra cho đến ngày bức ảnh của chị Alice được chụp.


0 Bình luận