• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1 (Light Novel)

Chương 3: Đoạn Tuyệt Với Gia Tộc

2 Bình luận - Độ dài: 7,386 từ - Cập nhật:

"Vua Độc Dược, hử? Ta đoán cậu không thể gọi là nữ hoàng được rồi."

Faust mỉm cười mãn nguyện khi chăm chú nhìn vào gương mặt của Caim. Sự thỏa mãn của cô như một nhà nghiên cứu vừa đạt được kết quả tối ưu từ một cuộc thí nghiệm. "Dù vậy, ta từng gặp vài con quái vật cấp Chúa Quỷ trong quá khứ, nhưng ánh mắt cậu hoàn toàn khác. Ta không cảm nhận được chút căm ghét hay thù hằn nào với loài người trong đó."

"Vậy à? Cá nhân tôi thì cũng không nhận ra..."

"Trước khi nói chuyện với Nữ hoàng, ánh mắt cậu bị phủ mờ bởi bất mãn với số phận, lòng đố kỵ với kẻ may mắn hơn, và oán hận vô tận với thế giới đã ruồng bỏ cậu. Cả cảm giác tự ti và căm ghét bản thân nữa. Nhưng giờ thì tất cả đã biến mất. Cách nói chuyện cũng thay đổi, chứng tỏ không chỉ thể xác mà cả tâm trí cậu đều đã trưởng thành."

"Vậy à? Tôi thật sự không cảm thấy gì khác..." Caim nhắc lại, nghiêng đầu một cách ngây thơ.

Nhưng rồi, cậu bắt đầu cảm thấy đồng tình với lời Faust nói. Tâm trí cậu lúc này bất ngờ trở nên trong trẻo và bình yên. Những suy nghĩ tăm tối từng đè nặng trong đầu giờ tan biến như cơn gió nhẹ thổi qua.

Còn về việc giọng nói thay đổi, cậu không mấy bận tâm.

"Có thể là vì tôi đã hòa làm một với cô ấy? Cảm giác thật tuyệt... thậm chí còn dễ chịu hơn cả khi mẹ tôi còn sống. Như thể tôi được tái sinh vậy."

"Hửm? Hợp nhất hai loại độc đối lập khiến chúng triệt tiêu lẫn nhau? Hay như toán học, hai số âm nhân lại thành dương? Cậu càng lúc càng khiến ta hứng thú đấy." Faust nói với giọng nửa đùa nửa thật.

"Vậy là cô định biến tôi thành vật thí nghiệm hả?" Caim đáp lại với nụ cười gượng. "Dù sao thì, tôi mang ơn cô. Tôi không giận chuyện cô từng truyền lời nguyền sang tôi. Ngược lại, tôi coi cô như ân nhân. Nhưng nếu cô định cản đường tôi... thì tôi sẽ không nương tay đâu."

Caim đưa tay lên, và một luồng ma lực màu tím độc tụ lại quanh tay cậu. Đó là năng lực điều khiển độc dược mà cậu thừa hưởng từ Nữ hoàng.

"Từ giờ trở đi, tôi sẽ sống để hoàn thành điều ước mà tôi trong quá khứ, cô ấy và cả mẹ tôi đều mong mỏi. Nếu ai cản đường tôi, tôi sẽ nghiền nát họ."

"Cậu nói mấy điều thú vị thật đấy. Vậy cậu có thể cho ta biết điều ước đó là gì không?" Faust hỏi, đồng thời giơ tay ra như đầu hàng.

Caim ưỡn ngực, mạnh dạn đáp lại. "Lập một gia đình. Đó là ước nguyện của…tôi."

"Ý cậu là gì?"

"Tôi muốn có một gia đình không phản bội tôi. Một nơi mà tôi có thể ở bên mọi người một cách tự nhiên. Một gia đình biết sẻ chia, cùng nhau cười đùa, thỉnh thoảng tranh cãi, nhưng không bao giờ căm ghét nhau. Tôi sẽ tìm một gia đình như thế. Không phải một người cha dùng bạo lực với con trai hay một người em gái căm thù anh trai sinh đôi của mình. Tôi sẽ tìm gia đình thực sự của mình."

Faust bật cười trước lời giải thích của Caim. Cô đưa tay che miệng, nhưng vai vẫn run lên vì không thể nhịn được. Sau khi bình tĩnh lại, cô nói. "Đó là một ước nguyện tuyệt vời."

"Cô đang chế nhạo tôi đấy à?"

"Không, thật lòng đấy. Ta nghĩ nó thật sự rất đẹp." Faust nở nụ cười tươi, đẩy lại chiếc kính đang trượt xuống sống mũi. "Nếu đó là mục tiêu của cậu, thì ta nghĩ mình có thể để cậu đi."

"Cô nói vậy là sao?"

"Bây giờ cậu đã hòa làm một với Nữ hoàng, bất kể cậu làm gì, cũng sẽ thu hút nhiều người. Và trong số đó, chắc chắn sẽ có kẻ coi cậu là mối đe dọa và tìm cách tiêu diệt cậu."

"Tôi sẽ không nhân nhượng với bọn họ. Tôi sẽ không để họ cản trở điều ước của mình."

"Nếu cậu đã nói vậy. Nhưng... hãy cẩn thận với Giáo hội Thánh Linh. Họ căm ghét các Chúa Quỷ. Nếu họ biết về cậu, chắc chắn sẽ hành động."

"Giáo hội Thánh Linh..." Caim lặp lại, ghi khắc cái tên ấy vào tâm trí.

"Nếu cậu định rời khỏi đất nước này, hãy đến đế quốc phía đông. Giáo hội không có nhiều ảnh hưởng ở đó."

Caim suy ngẫm lời đề nghị của Faust. Thật ra, cậu cũng đã có ý định rời khỏi vùng đất này, vùng lãnh địa do cha cậu cai trị, để tìm kiếm một gia đình cho riêng mình.

Xét cho cùng, đất nước này đã bị tàn phá nặng nề bởi Nữ hoàng Độc Dược, và nếu danh tính của cậu bị lộ, sẽ có rất nhiều người truy đuổi.

Trong hoàn cảnh đó, việc ra đi đến một quốc gia khác quả thật là phương án hợp lý. Dù Caim chưa từng rời khỏi vùng Halsberg, nhưng giờ đây cậu đã có ký ức và kinh nghiệm của Nữ hoàng, nên cậu tin mình có thể xoay sở được.

"Hmm... Vậy chắc tôi sẽ làm như vậy." Caim nói. "Tôi cũng muốn phiêu lưu, giống như trong những câu chuyện mẹ từng kể khi tôi còn nhỏ."

"Du hành là điều tuyệt vời đấy. Ta đã đi gần khắp lục địa, và không gì thú vị bằng đặt chân đến những vùng đất xa lạ. Nhưng trước khi làm điều đó, cậu không nên kiểm tra xem mình sử dụng được bao nhiêu sức mạnh của Nữ hoàng sao?"

"Tôi thực sự cần làm thế à?"

"Tất nhiên rồi. Dù cậu có thừa hưởng năng lực và ký ức của cô ấy, nhưng cậu đâu có kinh nghiệm chiến đấu thực tế. Ta nghĩ kiểm tra sức mạnh trước khi khởi hành cũng chẳng hại gì."

"Cũng... hợp lý. Nhưng tôi nên đấu với ai? Đừng nói là cô đấy nhé?"

"Cũng không tệ, nhưng vẫn có đối thủ thích hợp hơn cho cậu." Faust cười ranh mãnh, rồi bất ngờ nắm lấy tay Caim.

"Cái gì?!"

Khoảnh khắc tiếp theo, họ không còn ở trong căn chòi nữa, mà là giữa không trung, một nơi hoàn toàn xa lạ với Caim.

"Uwaaaa?!" Tình huống kỳ lạ khi bất ngờ bị treo lơ lửng hàng chục mét so với mặt đất khiến Caim hét lớn. Dưới chân cậu là một vùng đồng bằng, nơi có vô số bóng đen đang quằn quại chuyển động.

"Thấy bầy quái vật phía dưới không? Chúng là đám đã trốn trong rừng vì sợ độc của cậu. Phòng trường hợp như thế này xảy ra, ta đã dùng một loại thuốc đặc biệt khiến chúng trở nên hung hăng. Nếu để yên, chúng sẽ kéo tới tấn công ngôi làng gần đó. Chúng chỉ là lũ tép riu, nhưng với số lượng đông như vậy, đây là cơ hội hoàn hảo để cậu kiểm tra sức mạnh."

"Cô không thể... Aaaaa!" Caim còn chưa kịp phản ứng thì trọng lực đã kéo cậu rơi xuống. Chỉ một mình cậu bị ảnh hưởng, còn Faust thì vẫn thản nhiên lơ lửng giữa không trung, rõ ràng đang dùng phép bay.

"À, suýt quên," Faust nói như sực nhớ ra khi nhìn thấy Caim đang rơi. "Dù mẹ cậu, Sasha. Từng mang mặc cảm vì những gì đã xảy ra, nhưng tình yêu bà ấy dành cho cậu là thật. Khi cậu sống sót sau khi chào đời dù mang lời nguyền, bà ấy đã rơi nước mắt và cảm tạ Thần Linh."

Caim trợn mắt sững sờ.

"Chỉ vậy thôi. Là bạn của cậu, ta mong cậu mạnh khỏe. Tạm biệt."

"Cô ích kỷ đến mức độ nào vậy hảaaaa?!" Caim gào lên khi tiếp tục rơi thẳng xuống.

"Chết tiệt!" Cậu hét lớn khi sắp chạm đất, nhanh chóng xoay người để tiếp đất bằng chân, đồng thời gom mana vào đôi chân nhằm giảm chấn động. Nếu chuyện này xảy ra trước khi cậu biến đổi, chắc chắn xương cậu đã vỡ vụn. Nhưng lúc này, cú va chạm chỉ khiến cậu hơi tê chân một chút.

"Cô ta đúng là ép người quá đáng... Lần sau gặp lại, tôi nhất định sẽ đấm cô ta một cái!"

Bầy quái vật gầm lên dữ dội.

"Gì cơ?" Caim ngẩng đầu lên, nhìn những sinh vật đang bao vây mình trong khoảng trống giữa rừng. Có hơn một trăm con, chủ yếu là quái vật dạng sói và gấu. Nhờ ký ức của Nữ hoàng, cậu có thể dễ dàng đánh giá sức mạnh của chúng.

"Lũ cấp Kỵ sĩ và Nam tước, hử? So với Chúa Quỷ thì chỉ là rác rưởi, nhưng để khởi động thì cũng đủ rồi."

Dù có chút khó chịu vì phải làm theo lời Faust, nhưng cô ấy nói đúng, đây là dịp hoàn hảo để thử nghiệm sức mạnh mới. Với số lượng như vậy, cậu có thể chiến đấu mà không cần dè chừng gì.

"Được rồi... đến lúc chiến đấu!"

Khi Caim chuẩn bị lao vào trận chiến, hai con sói bất ngờ nhảy ra tấn công từ hai bên.

Trước tiên, cậu vung nắm đấm bọc ma lực đánh vào bên hông con sói bên phải, khiến hộp sọ của nó vỡ nát và chết ngay tại chỗ chỉ với một đòn. Sau đó, cậu né đòn của con bên trái bằng cách ngả người ra sau, rồi tung một cú đá thẳng vào bụng nó. Con sói bay ngược ra xa mấy mét, dù không chết ngay lập tức, nhưng với lực đá mạnh như vậy, nội tạng hẳn đã bị tổn thương nghiêm trọng, và nó cũng không sống được bao lâu nữa.

"Không cần lãng phí thời gian. Lũ bây, nhào vô đây!" Caim hét lớn, khiêu khích.

Đám sói liên tục lao tới tấn công, và cậu lần lượt hạ gục chúng bằng những cú đấm và cú đá. Có lúc, cậu đơn giản chỉ cần giẫm lên chúng là đủ.

Những sinh vật này được gọi là sói đen, và chúng thuộc loại quái vật cấp Kỵ sĩ. Với những người chưa qua huấn luyện hoặc không phải là mạo hiểm giả chuyên nghiệp, việc đánh bại một con sói đen là vô cùng khó khăn. Nhưng chỉ cần dùng ma lực để cường hóa cơ thể, Caim đã có thể dễ dàng nghiền nát chúng. Cậu thậm chí còn chưa cần dùng tới sức mạnh của Nữ hoàng.

Tôi gần như không thể tin được đây là cơ thể của mình! Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân lại có thể mạnh và nhanh đến thế!

Cơ thể cậu giờ đây như mang sức mạnh của một con rồng, khi tung ra những đòn tấn công chuẩn xác và sắc bén, quét sạch bọn sói. So với trước kia, khi chỉ vận động nhẹ cũng khiến cậu ho khan liên tục, thì giờ đây thân thể cậu nhẹ tênh đến kỳ lạ.

"Ha ha! Thì ra được khỏe mạnh lại tuyệt đến vậy!"

Tiếng gầm vang lên từ phía xa.

"Ồ? Con này có vẻ đáng gờm đấy!" Caim reo lên đầy phấn khích.

Một con quái vật mới xuất hiện, trông như một con gấu có sừng. Nó được gọi là gấu bọc thép, một loại quái vật cấp Tử Tước, cao hơn hai bậc so với lũ sói đen, có sức mạnh tương đương cả một trung đội binh lính. Thân hình của nó cao gần ba mét, bề ngang cũng cực kỳ rộng, và cơ thể thì được bao phủ bởi lớp giáp tự nhiên cứng như thép, đủ sức chặn đòn của những thanh kiếm bình thường.

Gấu bọc thép gầm lên, vung vuốt tấn công Caim. Cậu lập tức lùi lại, tránh đòn. Cú vồ mạnh đến mức tạo ra một hố sâu ngay tại nơi cậu vừa đứng.

Suýt chút nữa thì dính rồi. Có vẻ lần này phải nghiêm túc hơn một chút! Caim nở một nụ cười đầy hào hứng, kéo tay phải ra phía sau giống như đang kéo dây cung, đồng thời tụ tập ma lực vào nắm đấm, nhắm thẳng vào phần thân của con gấu.

"Toukishin lưu phái, Kỳ Lân!"

Caim nén ma lực lại quanh nắm đấm đã thu về, rồi tung cú đấm ra với toàn bộ sức mạnh. Dòng ma lực xoáy mạnh, tạo ra sóng xung kích dữ dội khi nắm đấm của cậu chạm vào ngực con gấu.

Con thú rống lên trong đau đớn khi lớp giáp bị phá nát tan tành. Nhưng cú đấm chưa dừng lại ở đó, sóng xung kích tiếp tục xuyên qua cơ thể nó, phá vỡ cơ bắp, nghiền nát xương và nội tạng, rồi xuyên thẳng ra phía sau lưng. Đúng như tên gọi, kỹ thuật này giống như bị đâm bởi một sinh vật khổng lồ có sừng, để lại một lỗ lớn xuyên qua thân thể. Con gấu bọc thép lập tức gục ngã, chết tại chỗ.

"Ừm, phong độ tuyệt vời." Caim mỉm cười đầy mãn nguyện trước thành công của chiêu thức.

Toukishin là một môn võ thuật có nguồn gốc từ phương Đông, được Kevin Halsberg, Đại quyền sư tu luyện đến mức tinh thông. Nguyên lý chính của nó là không dùng vũ khí hay áo giáp, mà tập trung cường hóa cơ thể bằng ma lực. Vì vậy, dù là một trường phái không chính thống, nhưng nhiều người tin rằng ai thành thạo hoàn toàn Toukishin sẽ trở thành người mạnh nhất thế gian.

Dù Caim chưa từng được cha trực tiếp dạy Toukishin, trong khi Kevin gần như ngày nào cũng huấn luyện em gái cậu, nhưng chỉ bằng việc quan sát từ xa, cậu đã tự mình học được kỹ thuật này. Trong thời gian bị đuổi khỏi dinh thự và sống cô độc trong căn chòi rừng, Caim vẫn thường xuyên hồi tưởng lại từng chuyển động hoàn hảo của cha, rồi cố gắng tái hiện lại chúng. Không ít lần cậu đã nôn ra máu vì tập luyện quá sức, nhưng cuối cùng, sau khi vượt qua được lời nguyền, nỗ lực ấy đã được đền đáp.

Lũ quái vật ngừng tấn công, phát ra tiếng rên sợ hãi khi nhìn Caim. Nhiều khả năng con gấu bọc thép là thủ lĩnh của bầy đàn. Với việc nó bị đánh bại, đám quái giờ đã mất người dẫn đầu. Nếu Caim tha cho chúng, có thể chúng sẽ tự giải tán. Nhưng...

"Thế là đủ với cận chiến rồi. Giờ là lúc thử sức mạnh của Nữ hoàng Độc Dược." Caim nở một nụ cười hiểm ác. Câu nói của cậu giống như bản án tử dành cho những con quái đang tìm cách bỏ chạy.

Cậu tập trung năng lượng vào bàn tay phải, và sức mạnh của Nữ hoàng bắt đầu tuôn trào dưới dạng ma lực màu tím.

"Đây sẽ là lần đầu tôi dùng ma pháp với tư cách Vua Độc. Thật phí phạm khi dùng lên lũ rác rưởi như bọn mày...nhưng hãy tận hưởng trong khi thịt da bị ăn mòn dần đi nhé! Độc Tử Ma Pháp, Mưa Axit!"

Caim giơ tay lên trời, và luồng ma lực đậm đặc phóng thẳng lên bầu trời từ lòng bàn tay. Ngay sau đó, tiếng gào thét vang lên khi cơn mưa màu tím trút xuống lũ quái vật. Những giọt axit ăn mòn thân thể chúng, khiến chúng tan chảy. Cây cối và mặt đất xung quanh cũng không thoát khỏi số phận.

Cuối cùng, tất cả những gì còn lại chỉ là hàng trăm bộ xương. Không một sinh vật nào sống sót.

"Chuyện quái gì xảy ra ở đây vậy...?" Kevin Halsberg hỏi, kinh hoàng.

Nghe tin về đàn quái vật, ông lập tức dẫn theo các kỵ sĩ của gia tộc đến hiện trường. Nhưng khi đến nơi một giờ sau đó, họ chẳng tìm thấy gì. Không có quái vật, không có động vật, không có cây cối. Đồng bằng đáng ra phải xanh tươi, giờ chỉ còn là một vùng đất khô cằn nhuốm màu nâu xám. Chỉ có xương trắng rải rác trên mặt đất cằn cỗi, như thể địa ngục đã trồi lên trần thế.

"Tôi không nghĩ đây là việc mà bất kỳ loài quái nào có thể gây ra..." Một kỵ sĩ nói, nhưng Kevin chỉ im lặng, mặt tái nhợt, mắt nhìn chằm chằm vào đống xương trắng.

"Khung cảnh này... giống hệt..." Ông hồi tưởng lại một ký ức u ám từ mười ba năm trước, khi Nữ hoàng Độc Dược tấn công phương Bắc của vương quốc. Nhưng khi ấy, những bộ xương nằm la liệt là của con người, không phải quái vật...

Nữ hoàng Độc Dược đã biến mất. Vậy ai có thể tạo ra cảnh tượng tuyệt vọng đến vậy?

"Đừng nói là...mày sao, Caim?" Kevin thì thầm với vẻ nặng nề khi nhớ đến người con trai, người từng mang trong mình lời nguyền của Nữ hoàng.

***

"Cái bà Faust chết tiệt đó! Làm xong mọi chuyện rồi biến mất không dấu vết luôn!"

Khi Caim quay về căn chòi sau khi tiêu diệt toàn bộ bọn quái, Faust đã biến mất không một lời tạm biệt.

"Gì vậy?"

Caim nhìn quanh và phát hiện một cái túi nhỏ vừa tầm tay đặt trên nền đất.

"Đây là túi không gian sao?"

Nhờ ký ức của Nữ hoàng, Caim nhận ra ngay món đồ đó. Túi không gian là vật phẩm cực kỳ giá trị, một pháp cụ hiếm được ban sức mạnh của Phép Không Gian, cho phép chứa nhiều vật phẩm vượt xa thể tích thực tế.

Caim kiểm tra bên trong và thấy quần áo, lương thực, lều trại và các vật dụng cần thiết cho hành trình. Ngoài ra còn có một túi nhỏ chứa đầy vàng bạc.

"Chắc là quà chia tay của cô ta... Hừm. Thôi thì coi như tha cho vụ ném mình vào giữa đàn sói vậy."

Nghĩ lại thì, Faust chưa từng nói dối hay lừa cậu dù chỉ một lần. Cô ta đã kể toàn bộ sự thật về lời nguyền, và thẳng thắn thừa nhận mình là người đã truyền nó, điều đó khiến cô đáng tin hơn bất kỳ ai, kể cả người cha hay dân làng.

"...Cảm ơn." Caim khẽ thì thầm lời cảm tạ gửi đến vị ân nhân đã không còn ở đó, rồi bắt đầu chuẩn bị cho cuộc hành trình. Vì căn chòi hầu như chẳng có gì đáng mang theo, nên mọi việc cũng diễn ra rất nhanh.

"Thế là xong."

Caim giờ đã sẵn sàng lên đường, không có ai để từ biệt trước khi rời đi... Không, điều đó không hoàn toàn đúng. Có một người cậu muốn gặp lại, Tea.

"Nhưng với vẻ ngoài hiện giờ, liệu cô ấy có còn nhận ra mình không đây..."

Việc hợp nhất với Nữ hoàng Độc Dược khiến Caim trông trưởng thành hơn ít nhất năm tuổi. Mái tóc và đôi mắt xám tro của cậu giờ đã chuyển sang màu tím. Nếu Tea nhìn thấy cậu trong hình dạng này, có lẽ cô ấy chỉ thấy hoang mang. Hơn nữa, Tea đang sống cuộc sống của một người hầu, cô ấy không thể dễ dàng từ bỏ vị trí mà mình đã xây dựng suốt hơn một thập kỷ chỉ để đi theo Caim.

"Lý do mình rời khỏi quê hương là vì chuyện cá nhân. Tea làm việc và nhận lương từ cha mình, và lý do duy nhất cô ấy bắt đầu công việc đó là vì mẹ đã đưa cô ấy về sống cùng. Tea không có nghĩa vụ nào với mình cả. Mình sẽ nhớ cô ấy...nhưng có lẽ tốt hơn hết là đừng gặp lại nữa."

Theo một cách nào đó, đây có thể là điều tốt. Bằng cách rời đi, Caim cũng giải phóng Tea khỏi di nguyện cuối cùng của Sasha, chăm sóc cậu. Giờ đây Caim đã có sức mạnh và tự do, vậy thì cũng nên để Tea được tự do. Cô ấy xứng đáng được sống cuộc sống của chính mình.

"Dù không thể gặp mặt, nhưng ít nhất mình có thể để lại một bức thư. Chúc cô mọi điều tốt lành, Tea."

Caim lấy giấy bút từ túi không gian mà Faust để lại, viết vài dòng cảm ơn vụng về gửi đến cô hầu gái, rồi để lại bức thư trong căn chòi và bước ra ngoài. Mặt trời đã khuất, và vầng trăng đang sáng trên bầu trời. Không phải là thời điểm lý tưởng để bắt đầu hành trình, nhưng có lẽ đây lại là lúc phù hợp nhất cho một kẻ bị xã hội ruồng bỏ như cậu.

"Giờ mình là sự kết hợp giữa một Chúa Quỷ và con người, hay đúng hơn, là một “bán quỷ”, ban đêm có lẽ hợp với mình hơn. Mình cũng chẳng cần phải ngoái nhìn nơi này làm gì. Không có gì đáng nhớ ở đây cả."

Caim bước đi trên con đường quen thuộc giữa rừng, trái tim ngập tràn hứng khởi khi chuẩn bị rời xa quê hương. Nhưng rồi, một giọng nói vang lên, chính là người cuối cùng mà cậu muốn nghe thấy.

"Ngươi là Caim sao?"

Caim quay lại, và thấy người đang cản bước khởi đầu của cuộc đời mới chính là người mà cậu không muốn gặp nhất: Kevin Halsberg. Ông ta vừa xuống ngựa, chỉ đi một mình, không có hộ vệ. Đôi mắt mở to khi nhìn thấy đứa con trai giờ đã lớn hơn năm tuổi, mái tóc và đôi mắt đều mang sắc tím.

"Không ngờ chúng ta lại gặp nhau vào phút cuối...Đây là thứ gọi là mối liên kết giữa cha và con sao? Không...có lẽ phải gọi là nghiệp quả." Caim nói, ánh mắt bình thản.

"Ngoại hình của ngươi...tóc và mắt...Ngươi là Caim? Hay là Nữ hoàng Độc Dược?"

"Tùy ông chọn thôi, thưa cha thân yêu.” Caim mỉm cười chua chát, dang rộng hai tay "Giờ tôi chẳng còn gì để phàn nàn, tôi đoán hẳn phải khó khăn lắm khi ông đưa ra quyết định mười ba năm trước. Còn chuyện ông chưa bao giờ nói sự thật cho tôi, đối xử lạnh lùng dù tôi chẳng làm gì sai...Như ông thấy đấy, giờ tôi đã là người lớn rồi, nên thôi, tôi bỏ qua hết. Nhưng chỉ là bỏ qua thôi...không có gì hơn đâu."

"Ngươi đang nói cái gì vậy?"

"Tôi sẽ rời đi. Tôi sẽ bắt đầu một cuộc hành trình để tìm kiếm gia đình thật sự và nơi tôi thuộc về. Nếu ông cản đường, tôi sẽ không nương tay. Tôi sẽ nghiền nát ông."

Kevin giật mình trước áp lực từ đứa con trai, lập tức lùi lại. Là một bậc thầy quyền pháp, ông nhanh chóng nhận ra rằng sức mạnh của Caim đã vượt xa mức bình thường.

"Có vẻ như ngươi đã bị lời nguyền của Nữ hoàng Độc Dược nuốt chửng rồi. Đồ quái vật khốn kiếp, ta không thể để tai họa như ngươi sống sót!"

"Vậy là ông đã chọn rồi. Cũng chẳng ngoài dự đoán của tôi."

Đó là lý do Caim không muốn gặp lại cha mình. Kevin luôn căm hận Nữ hoàng Độc Dược vì đã nguyền rủa vợ ông, nên sẽ không bao giờ chấp nhận một Caim mang hình dáng của bà ta. Nếu giữa họ từng tồn tại một mối quan hệ cha con đúng nghĩa, có lẽ Caim đã có thể giải thích mọi chuyện. Nhưng điều đó chưa từng tồn tại.

"Được thôi. Hãy chiến đấu. Thành thật mà nói, tôi từng luôn ước ông huấn luyện tôi, cha à. Nhưng giờ thì...tôi không quan tâm nữa."

"Đừng gọi ta là cha, đồ Nữ hoàng Độc Dược đáng nguyền rủa."

"Hừm."

Caim siết chặt nắm đấm, đối mặt với cha mình. Kevin cũng vậy, cả hai bước vào tư thế giống hệt nhau, tư thế cơ bản của Toukishin lưu phái.

"Ngươi định bắt chước ta à, đồ quái vật? Một kẻ không phải con người như ngươi không thể nào lĩnh hội được tinh túy của phong cách này!"

"Vậy hãy thử đi. Hãy làm một người cha thực thụ một lần trong đời, và nhìn xem tôi đã trưởng thành đến đâu. Dù sao thì... đây cũng sẽ là cơ hội cuối cùng của ông."

"Vô nghĩa!"

Kevin nén ma lực vào nắm đấm, rồi tung một cú đấm thẳng về phía Caim. Cú đòn sắc sảo và cực kỳ nhanh, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Đại quyền sư.

Tuy nhiên, Caim không chỉ tránh được đòn đánh hiểm đó, mà còn phản đòn bằng một cú móc ngược từ dưới lên nhắm thẳng vào cằm của Kevin.

Kevin gầm lên, né đòn trong gang tấc rồi lùi lại, toàn thân rùng mình vì cảm nhận được hiểm họa sát thân.

"Hmm..." Caim không đuổi theo, chỉ khẽ lắc bàn tay vừa tung đòn để kiểm tra cảm giác "Ông vẫn nhanh thật, nhưng so với ký ức mà Nữ hoàng để lại từ mười ba năm trước...thì ông đã chậm đi khá nhiều. Tuổi tác làm ông yếu đi đến vậy sao?"

"Caim, ngươi...!"

"Hay là ông đang nương tay vì tôi là con trai ông? Nếu thế thì đừng. Giờ không phải lúc giả vờ làm cha nữa. Hãy đánh thật đi!"

Kevin nghiến răng trước sự khiêu khích ấy. Ánh mắt ông thay đổi. Một luồng sát khí dữ dội bộc phát.

"Được rồi. Ta sẽ cho ngươi thấy vì sao ta được gọi là Đại quyền sư. Hãy cảm nhận tinh túy của Toukishin lưu phái!"

"Chính xác! Tôi muốn thấy điều đó! Đến đây đi!"

Kevin tung người lên như một cơn gió, ra đòn toàn lực về phía Caim, trong khi Caim mỉm cười hiểm ác, để lộ hàm răng trắng khi đối mặt trực diện với người cha.

Thật mỉa mai thay, khi những cú đấm họ trao nhau vang lên dữ dội. Cả hai gương mặt, người cha vặn vẹo vì giận dữ, ánh mắt đứa con rực sáng vì hưng phấn, lại giống nhau đến kỳ lạ.

Kevin liên tục tung ra những cú đấm, cú đá nhắm thẳng vào Caim, kẻ mà giờ ông coi là kẻ thù trước mặt. Phong cách Toukishin không dùng đòn giả, đúng với danh xưng “phong cách mạnh nhất,” từng cú đánh đều mang uy lực như đại bác, đủ để kết liễu trong một chiêu.

Caim đỡ, né, và hóa giải từng đòn. Cậu biết rõ, nếu trúng dù chỉ một đòn, nó sẽ không dừng ở gãy xương đơn thuần. Cơ thể cậu có thể sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Đó là sức mạnh thật sự của quyền pháp mà Kevin sở hữu, thứ được bọc kín trong ma lực nén đặc. Nhưng thay vì sợ hãi, Caim lại cảm thấy ngược lại, một niềm vui trào dâng.

"Ông ta đang dùng toàn lực! Đại quyền sư đang thực sự đấu với mình!"

Dù là cha ruột, Kevin Halsberg xưa nay luôn là một bức tường không thể vượt qua đối với Caim. Cãi lại ông ta một câu cũng đủ khiến cậu ăn đòn. Chính Kevin là nguyên nhân lớn nhất khiến Caim luôn cảm thấy thấp kém, và tin rằng cuộc đời mình sẽ không bao giờ khá hơn.

"Nhưng giờ đây, lão già đó, Kevin Halsberg. Đang đánh toàn lực với mình! Cảm giác khi đối đầu một đối thủ mạnh thế này... thật sự quá tuyệt!"

Niềm phấn khích mà Caim đang cảm thấy lúc này hoàn toàn khác biệt so với khi chiến đấu với lũ quái vật. Được chạm trán một đối thủ mạnh thực sự khiến trái tim cậu rộn ràng hơn bất kỳ chiến thắng nào trước những kẻ yếu.

"Toukishin lưu phái, Byakko!"

Kevin cuộn các ngón tay phải lại thành vuốt hổ, rồi bổ xuống từ trên cao.

Byakko, Bạch Hổ là kỹ thuật tái hiện móng vuốt mãnh hổ, cường hóa ngón tay đến mức có thể dễ dàng xuyên đá.

"Toukishin lưu phái, Genbu!"

Đáp lại, Caim dựng hai tay thành lá chắn.

Genbu, Huyền Vũ là kỹ thuật phòng ngự bằng cách nén ma lực vào một điểm để tạo thành tấm chắn kiên cố. Caim dồn ma lực vào hai cánh tay và đỡ được đòn móng hổ, phát ra âm thanh như kim loại va chạm.

"Đau thật đấy! Dù đã đỡ rồi mà vẫn thấy tê rần! Nhưng đúng là không thể xem thường Đại quyền sư."

"Ngươi thật sự đang dùng kỹ thuật của Toukishin...Làm sao ngươi học được? Ở đâu?"

"Ha! Đừng khiến tôi bật cười. Chính ông là người đã dạy tôi đấy."

"Gì cơ...?" Kevin cau mày, bối rối.

Caim giơ ngón giữa về phía Kevin rồi tuyên bố, “Ông không nhớ là mình từng làm thế với tôi à, trước khi đuổi tôi khỏi dinh thự? Mỗi lần ông luyện tập cùng Arnette như thể muốn khoe khoang ấy!”

Kevin sững người.

“Nhờ hai người cứ cố tình phô trương cái màn huấn luyện cha và con gái đầy thân thiết đó, tôi mới có cơ hội quan sát và nắm được kỹ thuật cơ bản của Toukishin lưu phái. Sau đó chỉ là tái hiện lại bằng cách luyện một mình. Cũng không khó lắm nhỉ?”

“Ngươi... chỉ học bằng cách nhìn thôi sao?! Ngươi đạt đến mức có thể đấu ngang tay với ta mà không ai dạy sao?!”

Nếu đúng là vậy thì Caim không chỉ là một thiên tài, mà còn là kẻ dị thường bẩm sinh. Kevin đã dốc hết tâm huyết dạy dỗ con gái mình, nhưng Arnette vẫn còn cách rất xa trình độ này. Vậy mà đứa con trai mà ông luôn lạnh nhạt, thậm chí xa lánh, lại đã nắm được tinh túy của Toukishin. Điều đó quá khó chấp nhận với Kevin, gần như phủ nhận toàn bộ mười ba năm ông đã sống kể từ khi hai đứa trẻ sinh ra.

“Vợ ta có thể yêu ngươi, nhưng ta chưa từng xem ngươi là con trai!” Kevin gào lên, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn khi bước vào thế thủ “Mỗi lần ta nhìn thấy những vết bầm bị nguyền đó trên người của ngươi, ta cảm thấy tội lỗi của chính mình, sự đánh đổi để cứu vợ, cứ như bị hằn lên mặt! Làm sao ngươi hiểu được cảm giác đó?!”

Caim không trả lời.

“Ngươi lẽ ra không nên được sinh ra!” Kevin tiếp tục gào lên “Nếu ngươi chết trong bụng Sasha, ta đã có thể thương tiếc ngươi như một sự hy sinh cao cả. Ta có thể tiếp tục hận Nữ hoàng Độc Dược, đổ hết tội lỗi lên đầu bà ta! Nhưng ngươi sống... và mỗi lần ta nhìn thấy khuôn mặt của ngươi, ta cảm thấy những vết nguyền đó đang lên án chính ta vì đã truyền lời nguyền sang con trai mình! Làm sao ta có thể yêu ngươi trong hoàn cảnh đó?!”

Caim vẫn im lặng.

“Không...ngươi không nên tồn tại. Ngươi phải chết! Nếu ngươi không sống sót, Sasha vẫn sẽ còn sống, và ta có thể sống yên ổn cùng cô ấy và Arnette! Đây không phải lỗi của ta! Ta không làm gì sai cả!”

“Tôi quan tâm chuyện đó đến mức...có thể giết ông chỉ để ông im lặng,” Caim thốt ra bằng giọng dửng dưng, sau khi nghe cha mình tuôn ra những lời thật lòng cay nghiệt. Nếu như trước đây, những lời đó hẳn đã xé nát tim cậu. Nhưng giờ đây, sau khi hợp nhất với Nữ hoàng, cậu thật sự chẳng còn bận tâm “Ông là người trưởng thành đấy. Đừng bắt đầu khóc lóc, thật chướng tai.”

Kevin chưa từng xem Caim là con cái, và lời thú nhận kia chỉ càng xác nhận rõ hơn rằng suy nghĩ và hành động của ông ta luôn nhất quán. Mà Caim cũng đã quyết dứt khỏi cái gia đình Halsberg này rồi, nên mọi thứ Kevin vừa nói chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

“Tôi không quan tâm ông nghĩ gì về tôi,” Caim nói. “Nhưng vì kính trọng mẹ, tôi sẽ tha cho ông. Biến khỏi mắt tôi đi.”

“Đừng có mà dám nhắc đến Sasha, đồ quái vật! Ta sẽ nghiền nát ngươi cho đến khi chẳng còn mẩu xương nào sót lại, Nữ hoàng Độc Dược!”

Caim nhăn mặt khi cảm nhận được lượng ma lực khổng lồ bùng phát từ Kevin. Ma lực tuôn trào như núi lửa phun trào, rồi cô đặc lại, bao phủ toàn thân ông ta như một bộ giáp.

“Toukishin lưu phái. Tuyệt kỹ bí truyền đầu tiên, Shiyuu!”

“Lần đầu tiên tôi thấy chiêu đó đấy! Ông chưa bao giờ dạy nó cho Arnette!” Caim nói.

“Tất nhiên là chưa! Thế đứng Bí Truyền và kỹ thuật kèm theo chỉ được truyền cho những ai đã nắm vững Thế cơ bản. Một ngày nào đó, ta sẽ dạy nó cho Arnette. Còn ngươi... đây sẽ là lần đầu tiên và cuối cùng, ngươi thấy nó!”

“Hừ! Vậy à!” Caim hừ nhẹ, tỏ vẻ khó chịu.

Cậu hạ thấp người, rút tay phải về chuẩn bị tung ra chiêu có sức xuyên phá mạnh nhất trong Thế cơ bản, Kỳ Lân. Vì chưa từng học Bí Truyền, Caim không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dốc toàn lực vào kỹ thuật duy nhất mình biết rõ.

Kevin nheo mắt nhìn cậu đầy mỉa mai. “Ngươi không thể đánh bại Shiyuu chỉ với Thế cơ bản đâu! Hãy chấp nhận cái chết đi. Vì Sasha, ta sẽ cho ngươi chết trong yên lặng!”

“Tôi không cần lòng thương hại của ông. Ông chẳng phải cha tôi, càng không phải thầy tôi. Nếu ông nghĩ việc nhắc tên mẹ tôi sẽ khiến ông có vẻ cao thượng hơn... thì ông lầm rồi. Chỉ khiến người ta thấy gớm thôi.”

“Ngươi...!” Kevin gầm lên, nhưng ánh mắt nhanh chóng trở lại trạng thái nghiêm túc khi quan sát tư thế của Caim.

Dù tức giận đến mất lý trí, Kevin vẫn là Đại quyền sư. Ông biết rõ, đến lúc này, lời nói đã vô nghĩa. Khi hai võ sĩ đối mặt, họ chỉ giao tiếp bằng cú đấm và lòng can đảm.

Cả hai nhìn nhau trong im lặng vài giây... rồi thời gian lại bắt đầu trôi.

Kevin ra đòn trước. “Ta sẽ xóa bỏ mọi thứ, đứa con không xứng đáng, quá khứ nhuốm nhơ, và cả Nữ hoàng Độc Dược!”

Shiyuu, tuyệt kỹ từ Thế bí truyền của Toukishin lưu phái, mang tên một chiến thần phương Đông. Ở phương Đông, người ta tin rằng ma lực được khai mở từ các huyệt đạo. Khi khai thông hoàn toàn, một võ giả có thể tăng sức mạnh tức thời một cách khủng khiếp. Mức tăng phụ thuộc vào số lượng huyệt được mở, tối thiểu tăng gấp đôi, và cao nhất có thể gấp bảy lần. Nhưng Caim chỉ học được Thế cơ bản, nên dù có thiên phú võ thuật, cậu không thể biết cách mở huyệt, vì chưa từng học Thế bí truyền.

“Hyaaah!” Caim đáp lại một cách đơn giản: cậu dồn toàn bộ ma lực, tất cả những gì mình có, vào đòn Kỳ Lân. “Ăn đi nè!”

Luồng xung kích ma lực xoắn ốc bắn thẳng về phía Kevin, khiến bước tiến của ông ta khựng lại trong khoảnh khắc. Tuy nhiên, nó không thể xuyên thủng lớp giáp ma lực dày cộp được tạo ra bởi Shiyuu. Đòn đánh bị đẩy lùi, và Kevin lập tức áp sát với một tiếng hét.

Nhưng Caim vẫn đứng yên. Cậu không rút tay lại mà tiếp tục giải phóng sóng xung kích từ nắm đấm đang vươn tới phía trước.

Cả hai gào lên khi khoảng cách giữa họ rút ngắn.

Ba mét.

Hai mét.

Một mét.

Và khi chỉ còn một bước chân nữa, Kevin nở một nụ cười. “Ta thắng rồi!”

Sự tự tin đó không phải vô căn cứ. Bởi từ góc nhìn của ông, Kỳ Lân là tuyệt kỹ mạnh nhất của Caim và ông vừa đỡ được nó. Thất bại của Caim đã cận kề, không thể nào đứa con trai này thắng được Kevin đang dùng Shiyuu. Giờ chỉ còn lại việc kết liễu nó.

Nhưng rồi, điều không ngờ đã xảy ra khiến Kevin thốt lên kinh hãi, chân ông mềm nhũn, rồi quỵ xuống đầu gối.

“Chuyện gì vậy?!”

Caim không bỏ lỡ cơ hội. Cậu ngừng thi triển Kỳ Lân, túm lấy đầu Kevin rồi tung một cú lên gối cực mạnh.

“Gah?!” Kevin rên rỉ trong đau đớn khi đổ vật ra sau.

“Ngủ ngon nhé! Toukishin lưu phái, Ứng Long!”

Caim đè lên người cha mình, chuẩn bị tung đòn kết thúc.

Khác với Kỳ Lân, một chiêu đánh tầm xa bằng xung kích ma lực. Ứng Long là kỹ thuật cận chiến, truyền ma lực trực tiếp vào cơ thể đối phương. Caim đặt lòng bàn tay lên ngực Kevin và giải phóng luồng ma lực tinh luyện bằng một cú đánh bùng nổ.

“Haaa!”

6dae5a93-2c5d-472b-a0d3-a7f50a3de890.jpg

Cú đánh dồn nén ma lực cực mạnh vào ngực khiến Kevin nôn ra máu, một ít bắn lên cả mặt Caim, nhưng cậu chỉ nhíu mày nhẹ rồi lau đi.

Với một tiếng rên cuối cùng, Kevin ngã gục và mất đi ý thức. Tuy vậy, ngực ông vẫn phập phồng, chứng tỏ ông vẫn còn sống.

“Nếu không nhờ nén ma lực, chắc tôi chết rồi.” Caim nói, chỉnh lại quần áo bị xộc xệch, mắt nhìn xuống người cha bất tỉnh.

Kevin suy sụp là vì ông đã lĩnh trọn ma lực dồn nén của Caim. Dù ông có thể đỡ được sóng xung kích của Kỳ Lân, nhưng Caim. Người đã kế thừa sức mạnh từ Nữ hoàng, có thể sử dụng Độc Ma Pháp Tím để hòa quyện ma lực với độc tố, khiến ông bị tê liệt.

“Ông là một võ sư giỏi hơn tôi rất nhiều... nhưng quá sơ suất khi xem nhẹ độc tố.”

Cuối cùng, dù Kevin có gọi Caim là “Nữ hoàng Độc Dược”, ông vẫn chỉ nhìn thấy một đứa con vô dụng. Việc không đề phòng độc, đối với một Đại quyền sư, người mạnh nhất vương quốc, thật sự là sai lầm không đáng có.

Caim nhặt lại đồ đạc, định rời đi và kết thúc mọi liên hệ với vùng đất này, nhưng rồi cậu nhận ra có người đang tiến về từ hướng đối diện.

“Gì vậy?”

Đó là các kỵ sĩ phục vụ cho gia tộc Halsberg. Trong lúc Caim còn đang suy nghĩ họ đã ở đó từ bao giờ, vài người đã chạy đến chỗ Kevin đang nằm, vẻ mặt đầy hoảng hốt.

“Cha...!”

Điều khiến Caim bất ngờ hơn là trong số họ có cả người em gái sinh đôi của mình, Arnette. Rõ ràng những kỵ sĩ kia là cận vệ của cô. Có lẽ Arnette đã lo lắng khi cha mình mãi không trở về từ khu rừng, hoặc cũng có thể cô cảm nhận được điều gì đó bất thường.

“Hừ.” Caim nhún vai. “Tôi không giết ông ta. Dù là kẻ vô dụng, cái chết của ông ấy chắc chắn sẽ làm mẹ buồn.”

“Đ-Đợi đã! Ngươi là ai?!” Một kỵ sĩ cố chặn Caim lại khi cậu đi ngang qua.

“Tránh ra. Lắm chuyện.” Caim thản nhiên đáp.

Trước khi năm kỵ sĩ kịp rút kiếm, Caim đã nhanh chóng tung những cú đấm vào cằm và bụng họ, khiến tất cả ngã lăn ra bất tỉnh.

“Ngủ đi. Dù sao mấy người cũng chẳng ngăn nổi tôi đâu.” Caim bước qua một trong các kỵ sĩ, phớt lờ luôn cả Arnette như thể sự hiện diện của cô chẳng đáng để cậu để tâm.

“Đ-Đứng lại!” Nhưng Arnette không để yên, cô hét lên, rồi vào tư thế chiến đấu. “Ngươi dám làm tổn thương cha ta! Ta sẽ không tha thứ!”

“Thế rồi sao? Giờ đến lượt cô à?” Caim thở dài chán nản, thậm chí còn không quay lại nhìn. “Cô nghĩ mình có thể thắng kẻ vừa đánh bại người cha mà cô tôn sùng sao? Ông ấy không dạy cô phải bỏ chạy khi gặp đối thủ mạnh hơn à?”

“Tôi... Tôi là Arnette Halsberg... con gái của Đại quyền sư! Mang họ Halsberg, tôi sẽ không bao giờ run sợ hay trốn chạy trước kẻ địch nào!”

“Kỳ Lân.”

Caim quay người lại và lập tức tung ra một đòn sóng xung kích. Dòng ma lực xoáy mạnh bay sượt qua mặt Arnette.

“Aaah!” Cô hét lên vì hoảng sợ và ngã ngồi xuống đất. Chỉ cần lệch vài centimet nữa thôi, đầu cô đã có thể bị thổi bay hoàn toàn.

Đòn Kỳ Lân mà Caim tung ra chưa đến một phần mười sức mạnh thật sự, vậy mà nó nhanh và sắc đến mức Arnette không thể kịp phản ứng. Cô chỉ mới mười ba tuổi, đây là lần đầu cô thực sự đối mặt với cái chết. Cả cơ thể cô run rẩy vì kinh hãi.

Caim lặng lẽ tiến lại gần, từng bước một, chậm rãi bước về phía người em gái song sinh đang ngồi bệt dưới đất.

“Đ-Đừng lại gần!” Arnette hét lên, vung tay loạn xạ như đang cố xua đuổi thần chết.

Cô cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân lại không chịu nghe lời. Không thể bỏ chạy, khoảng cách giữa cô và Caim ngày càng gần, và cuối cùng, cô sụp đổ trong hoảng loạn, bật khóc.

“Không...Tôi không muốn chết...Cha ơi...!”

Arnette ngồi ngã xuống đất, hai chân xòe sang hai bên. Bất chợt, Caim nghe thấy một âm thanh nhỏ vang lên dưới chân cô. Cậu liếc nhìn xuống, váy cô bị hất lên, để lộ một vùng ướt sẫm. Một vũng chất lỏng ấm lan rộng trên mặt đất, khiến nỗi sợ hãi của cô hiện rõ đến tàn nhẫn.

846686d6-d459-4b07-ac2b-42fb5ee0375e.jpg

“Thật ngu ngốc.” Caim thở dài, dừng bước khi bị cảnh tượng nhục nhã của người em gái từng luôn mắng mỏ mình làm cho khựng lại.

Cậu đã định tát cô một cái hay làm gì đó để trả đũa tất cả những gì cô từng làm với mình. Nhưng sau khi thấy Arnette trong tình trạng thảm hại thế này, lòng cậu lại trỗi lên một chút thương hại.

“Tôi đã đánh bại cha cô. Ông ấy không chết, nhưng sự nghiệp võ thuật chắc chắn chấm dứt tại đây.” Caim lạnh nhạt nói, mắt nhìn xuống người em gái đang khóc. “Nếu cô muốn báo thù, thì cứ việc đuổi theo. Nhưng lần sau... hãy chuẩn bị tinh thần để chết.”

Nói ra câu đó như một lời thương xót cuối cùng, Caim quay lưng rời đi mà không đợi lấy một lời đáp.

Trước khi ngày hôm đó kết thúc, Caim đã rời khỏi lãnh địa Halsberg, và sẽ không bao giờ quay lại nơi chôn nhau cắt rốn nữa.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Đoạn giữa thì mấy lời nói trực tiếp thiếu " " rùi trans
Xem thêm
CHỦ THỚT
AI MASTER
Tks bác, mình sẽ sửa lại ngay
Xem thêm