Konjiki no Wordmaster
Sui Tomoto Syungo Sumaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03

Chương 01: Họa sĩ kỳ lạ

0 Bình luận - Độ dài: 13,364 từ - Cập nhật:

Họa sĩ kỳ lạ

Okamura Hiiro cùng đoàn người đến thành phố biên giới Saziu thì gặp phải sự việc bất ngờ.

"Này, chuyện này là sao vậy?"

"Tôi, tôi cũng không biết nữa..."

Hiiro cau mày khó chịu, Arnold bên cạnh thì mặt co giật.

Trước mặt họ là vô số gian hàng đang thu hút đông đảo người mua, xung quanh còn chật cứng người đến nỗi không đếm xuể, mà cũng lười đếm.

Đối với Hiiro, kẻ ghét ồn ào, mật độ dân số và cái nóng bức tỏa ra từ đó khiến cậu vô cùng bực bội.

"Hô, hôm nay có... lễ hội sao?"

Muir đáng yêu nghiêng đầu, mắt lấp lánh sự cảm động. Có lẽ những cửa hàng rực rỡ đến hoa mắt này đã khơi dậy sự mong chờ trong cô bé.

"Ưm... nhiều mùi thơm quá."

"Ái chà!"

Vika và Hane-maru hít hà đánh hơi, đủ thứ mùi đồ ăn thơm lừng từ các gian hàng bay ra, cám dỗ khiến hai cô bé nhìn ngang ngó dọc, nước dãi chảy ròng.

Arnold suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên giật mình:

"Khoan đã, hôm nay là ngày đầu tiên của Ului sao?"

"Đúng vậy, chú."

Ului mà chú ấy nói là tên gọi của một tháng trong thế giới này.

Tháng Một Naeruvan Tháng Hai Ninuhi Tháng Ba Guvayelon

Tháng Tư Guvilias Tháng Năm Roslon Tháng Sáu Noleuy

Tháng Bảy Kaerupis Tháng Tám Ului Tháng Chín Ivannes

Tháng Mười Naerupines Tháng Mười Một Fesui Tháng Mười Hai Gilisron

Trong thế giới này, mỗi tháng có ba mươi ngày. Hệ thống lịch này được gọi là Lịch Arnold, và năm nay là Lịch Arnold năm 2114.

"Hôm nay là ngày gì?"

"Hiiro, cậu không biết sao? Hôm nay là ngày Lễ hội Layay tổ chức định kỳ hằng năm đó."

"Lễ hội Layay?"

Thế giới này cũng có sự khác biệt về mùa, dưới đây là tên gọi các mùa tương ứng với xuân, hạ, thu, đông của Nhật Bản.

Xuân Aesiru Hạ Layay

Thu Avas Đông Liu

"Mùa bây giờ là Layay mà phải không? Để xua đi cái nóng, ở khắp nơi đều sẽ tổ chức những lễ hội náo nhiệt thế này đó."

Nghe Arnold giải thích:

(Thì ra là vậy, chắc là tương đương với lễ hội mùa hè ở Nhật Bản.)

Hiiro hiểu ra thì càng thấy khó chịu. Thời tiết vốn đã nóng rồi, bên cạnh lại còn có một kẻ nhiệt huyết như vậy, thêm vào đám đông chen chúc càng làm tăng thêm cái nóng, thật khiến người ta phát bực.

"Vừa nãy cậu đang nghĩ gì đó bất lịch sự phải không?"

"Hả? Tôi có nghĩ gì đâu, chỉ thấy chú nhiệt huyết đến phát phiền thôi."

"Tôi nói cậu này! Cho dù có nghĩ như vậy cũng đừng thừa nhận, nói 'không' hoặc từ chối không được sao! Sao lại nói thật thế hả, tên khốn này!"

"Chính cái chỗ đó của chú nhiệt huyết đến phát phiền đấy."

"Cậu, cậu nhóc này đúng là..."

Arnold tức đến mức nắm chặt tay run rẩy. Lúc này, ánh mắt vô tình lướt qua biểu cảm của Muir. Hai má cô bé ửng hồng, đôi mắt không ngừng đảo tròn nhìn chằm chằm vào dòng người qua lại tấp nập.

Lúc này, Arnold không biết nghĩ ra điều gì, vỗ tay một cái.

"Được rồi! Tôi quyết định rồi! Mặc kệ ai nói gì, tôi đã quyết định rồi!"

"Sao đột nhiên vậy? Chú phát điên rồi sao?"

"Ít nói nhảm thôi!"

Muir và các cô bé khác cũng kinh ngạc chớp mắt không biết làm sao.

"Hôm nay chúng ta sẽ ở lại đây qua đêm đúng không? Nếu đã vậy, tại sao không tận hưởng lễ hội hết mình đi chứ!"

Nghe câu đó, không chỉ Muir mà cả mặt Vika cũng sáng bừng lên. Chắc chắn các cô bé rất vui.

Thật ra, các cô bé có lẽ rất muốn tham gia lễ hội vui vẻ thế này, nhưng lại ngại không nói ra. Mặc dù Vika có thể chỉ muốn ăn thôi.

"À, vậy mấy người đi chơi đi, tôi đi tìm quán trọ ăn cơm trước đã──"

"Khoan đã."

Hiiro đang định bước đi thì bị Arnold nắm lấy vai.

"Thả ra đi."

"Không được, lúc này cậu việc gì phải nói vậy? Mọi người cùng nhau tận hưởng lễ hội đi chứ?"

"Tôi không có hứng thú."

"Ồ, cậu nói thế thật sự được sao?"

"...............Làm gì?"

Arnold giơ ngón trỏ lên, cười gian xảo. Biểu cảm của chú ấy khiến Hiiro có chút tức giận, khó khăn lắm mới kìm được衝動 muốn đấm chú ấy một cú.

"Nghe rõ đây nhé? Lễ hội Layay được tổ chức ở Saziu có quy mô khá lớn đấy."

"..............."

"Không chỉ có rất nhiều gian hàng, đặc điểm lớn nhất của lễ hội ở đây là có những cửa hàng siêu nổi tiếng đến bày bán!"

Từ "siêu nổi tiếng" hơi hấp dẫn, Hiiro nhướng mày.

"Hơn nữa, lễ hội ở Saziu còn tổ chức cuộc thi gian hàng được yêu thích nhất, chọn ra gian hàng nổi tiếng nhất,呵呵, những năm trước đều là gian hàng bán đồ ăn thắng cuộc... Nói đến đây cậu hẳn đã hiểu rồi chứ?"

"...............Thì ra là vậy, tức là có thể ăn được món rất ngon?"

"Chắc chắn sẽ khiến cậu hài lòng đó."

"Ưm ưm..."

Arnold rất rành tình hình thế giới này, dường như cũng không phải lần đầu tham gia lễ hội ở Saziu. Hiiro phán đoán chú ấy chắc không nói dối, trên thực tế cũng không tìm ra lý do để chú ấy nói dối.

Đến đây, yếu tố "đồ ăn ngon" ngay lập tức khiến cậu ta động lòng.

Tinh thần phấn chấn, Hiiro hạ quyết tâm, đứng trước mặt mọi người.

"Này, này."

Thấy Hiiro không trả lời gì, Arnold còn tưởng mình thuyết phục thất bại. Hiện ra vẻ mặt thất vọng. Không ngờ, Hiiro nhìn về phía trước, buông lời lạnh lùng.

"Mau dẫn đường đi, lỡ món ngon tuyệt đỉnh đó bán hết thì sao hả, đồ biến thái."

"Không, không được nói tôi biến thái!"

Arnold cau mày giận dữ, mắng to, nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười nhạt. Muir và Vika cũng rất phấn khích, bốn người và một thú cưng liền quyết định, tạm thời đi tận hưởng lễ hội vui vẻ.

"...Kẹo Đào Cháy?"

Hiiro lẩm bẩm nhìn tấm biển trước gian hàng, Arnold thì kinh ngạc mở to mắt.

"Ồ, có bán loại trái cây quý hiếm này sao!"

"Khách ơi, mời vào! Có muốn một ít không, tôi tính rẻ cho!"

Chủ gian hàng là một ông lão nhiệt tình, mặt tươi cười chào đón mọi người. Muir và Vika nhìn thấy những trái Kẹo Đào Cháy được xếp trên quầy, mắt sáng rực.

"Ông chủ, cho cháu bốn cái này... không, cho cháu năm cái!"

Arnold còn tính cả phần cho Hane-maru. Vika vừa cảm ơn, chú ấy liền cười nói: "Không có gì đâu."

"Được thôi! Ồ ồ, hai cô bé đáng yêu thế này, tôi cho các cô bé loại to đặc biệt nhé!"

"Cảm, cảm ơn ông... Hì hì hì!"

"Ưm ưm... ông chủ hào phóng thật."

Muir và Vika vui vẻ cười rạng rỡ. Hiiro và Arnold cũng lần lượt nhận lấy kẹo đào, việc đầu tiên khi cầm trên tay là quan sát kỹ lưỡng. Sau đó, Hiiro hỏi Arnold:

"Cái này ngon không?"

"Ồ, ngon cực kỳ luôn á! Loại quả có hình dáng như ngọn lửa bùng cháy này, tuy được bọc trong kẹo nhưng mềm và dễ nhai. Tóm lại, cậu cứ ăn thử đi, sẽ biết tại sao gọi là đào cháy thôi."

Nghe chú ấy nói vậy, Hiiro thử ăn một miếng. Cắn một tiếng 'khặc', quả thật không thấy cứng. Nhai vài lần trong miệng, thưởng thức hương vị, đột nhiên có thứ gì đó tí tách nảy lên trong miệng.

"────Ừm?"

"Hì hì, giật mình chưa? Loại quả sẽ nảy lên trên đầu lưỡi, đây chính là tinh túy của Quả Đào Cháy đó!"

Arnold đắc ý hô lớn. Hiiro thầm nghĩ, đúng là hương vị dễ gây nghiện, không quá ngọt gắt, lại có thể tận hưởng cảm giác thú vị khi ăn, món này chắc chắn rất được trẻ con yêu thích.

Muir cũng đưa tay ôm má, say mê trong hương vị thơm ngon và cảm giác mới lạ. Vika há chiếc miệng nhỏ xinh như quả anh đào, nhai ngấu nghiến, Hane-maru cũng nhai rau ráu rất vui vẻ.

Vì bụng vốn đã đói, đoàn người Hiiro nhanh chóng ăn hết kẹo đào cháy, rồi hòa vào đám đông ồn ào.

"Được rồi! Tiếp theo là chỗ đó!"

Dưới sự dẫn dắt của Arnold, một bữa tiệc ẩm thực bắt đầu.

(Thì ra là vậy, đây chính là lễ hội. Dù sao có đồ ngon để ăn, đi dạo một chút cũng không tệ.)

Đối với Hiiro, người chưa từng đi lễ hội ở Nhật Bản, đây cũng là một trải nghiệm mới mẻ, cậu bị bầu không khí lễ hội thu hút sâu sắc.

Tuy nhiên, nếu không có nhiều người như vậy thì tốt hơn. Có suy nghĩ này, quả đúng là Hiiro.

Trong lễ hội có đủ loại gian hàng, cũng có cả bắn súng và bốc thăm trúng thưởng giống như những gian hàng thường thấy ở lễ hội Nhật Bản.

Muir, Arnold và Vika cùng nhau tận hưởng hết mình những trò ăn uống vui chơi này, sau khi dạo chợ đêm một lúc, cuối cùng thang đo tinh thần của Hiiro đã vượt qua giới hạn.

(Haizz, tôi chịu hết nổi rồi. Từ nãy đến giờ cứ bị người ta xô đẩy, giẫm chân... Sao mấy người này không chết hết đi cho rồi.)

Những ý nghĩ khủng khiếp bắt đầu hiện lên trong đầu. Lúc này, ánh mắt lướt qua một gian hàng đặc biệt lớn, trên tấm biển ghi:

Bánh Mì Kẹp Cá Mập Hạnh Phúc

Thấy cùng một tấm biển, Arnold lộ vẻ kinh ngạc, như thể nhìn thấy ma.

"K-không thể nào... Lại là cái đó... Cá mập hạnh phúc?"

"Chú biết nó là gì sao?"

"Đương, đương nhiên biết chứ! Chỉ cần là đầu bếp, ai cũng muốn được chế biến loại nguyên liệu này một lần!"

Từ trạng thái kích động của chú ấy mà suy đoán, đó chắc chắn là một thứ gì đó cực kỳ lợi hại.

"Cậu biết không? Cá mập hạnh phúc chỉ sống ở Đại Dương Xanh, hơn nữa chúng chỉ sống ở vùng nước sâu, hiếm khi nổi lên vùng nước nông. Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn ngủi vào mùa sinh sản cực kỳ hiếm hoi, mới có thể nhìn thấy chúng trên mặt biển. Loài cá mập này có thân màu hồng đào tuyệt đẹp, đầu màu xanh ngọc bích, trên đầu còn mọc sừng. Toàn bộ cơ thể, bao gồm cả răng, thân và sừng đều có thể ăn được, được mệnh danh là sinh vật 'toàn thân đều là thực phẩm' đó!"

Arnold kích động đến mức toàn thân run rẩy, nhiệt tình kể về cá mập hạnh phúc, còn Hiiro, người về cơ bản không hứng thú với hệ sinh thái động vật, nghe tai này lọt tai kia, chỉ muốn biết một điều.

"Vậy thì sao? Ngon không?"

"Đương nhiên rồi! Cậu biết không? Vị ngon của thịt cá đó... thậm chí còn được công nhận là vượt qua cả Thịt Chó Săn Nước!"

"Đi mua cho tôi, đi mua ngay lập tức."

Ánh mắt Hiiro thay đổi ngay lập tức, toát ra khí thế gần như sát khí.

"Ồ, ồ... N-nhưng mà..."

"Sao?"

"Cậu nhìn cái kia kìa."

"Ư?"

Nhìn theo hướng ngón tay của Arnold, cậu thấy một chiếc máy quay xổ số dạng bánh xe thường thấy ở các phố mua sắm, và một hàng người dài dằng dặc đứng bên cạnh.

"Vì số lượng có hạn... nên chỉ người nào quay trúng mới được ăn."

"Chú nói... gì?"

Hiiro bị đả kích nặng nề, không ngờ đã đến đây rồi mà lại không thể ăn được món ngon như vậy. Cậu nghiến răng ken két, đây quả là một cực hình khó tả.

"Mỗi người hình như chỉ được quay một lần, mà đã có mấy người quay trúng rồi... Ồ, trên bảng ghi còn tám phần... Đã có nhiều khách xếp hàng thế này, chắc lần này đừng hòng quay trúng nữa rồi."

Thấy Arnold rơi vào chế độ hoàn toàn từ bỏ, Hiiro không cam lòng nắm chặt tay. Vika dường như cũng tuyệt vọng vì lời nói của Arnold, mặt tái mét.

Có vẻ như cô bé cũng giống Hiiro, dù thế nào cũng muốn ăn thử loại thịt đó.

(Khoan đã, Thịt Chó Săn Nước đã đủ ngon rồi, vậy mà trước mắt lại có món ngon hơn thế, lại còn bảo tôi không ăn được? Chuyện này quá đáng lắm rồi... Không, từ điển của tôi không có từ bỏ!)

Hiiro chợt ngẩng đầu, trừng mắt nhìn gian hàng.

"Tạm thời cảm ơn chú một tiếng, chú."

"Hả?"

"Cảm ơn chú đã cho tôi gặp được thứ đó."

"Nói thì nói vậy, chúng ta có ăn được đâu..."

"Không, không có lý do gì để từ bỏ."

"Nhưng mà, dùng lẽ thường mà nghĩ, căn bản là không thể nào phải không?"

"Nói đùa gì vậy, nếu tỷ lệ trúng xổ số thấp là lẽ thường, thì tôi sẽ lật đổ lẽ thường đó!"

Hiiro nhìn người đang quay máy xổ số, trông có vẻ khi trúng chỉ có một viên bi vàng lăn ra.

Thấy bây giờ lại có một phần nữa bị quay trúng, chỉ còn lại bảy phần. Phải nhanh tay lên mới được.

(Nếu đã vậy...)

Tập trung ma lực vào đầu ngón tay, đầu ngón trỏ của Hiiro phát ra ánh sáng xanh trắng nhạt.

"Này, mấy người, đưa tay ra đây."

"““...Ể?””"

Lời nói của Hiiro khiến cả ba người đều ngơ ngác.

Người xếp hàng quay xổ số ngày càng ít đi, lần lượt có người quay trúng, bây giờ chỉ còn lại bốn phần Bánh Mì Kẹp Cá Mập Hạnh Phúc.

May mắn là, sau đó không còn ai quay trúng nữa. Cuối cùng...

"Đến lượt tôi rồi."

Đến lượt Hiiro tiến lên quay xổ số. Cậu nuốt một ngụm nước bọt, từ từ quay bánh xe xổ số, cạch cạch cạch, cạch cạch cạch──────

────────────Cụp.

Tất cả mọi người có mặt đều nín thở. Viên bi lăn ra có màu──────

"Oa ha ha ha ha! Đối với tôi không có gì là không thể!"

Hiiro với vẻ mặt như chúa tể trung nhị toàn năng bật cười lớn.

Đúng vậy, cậu đã thành công quay ra viên bi vàng. Trên mu bàn tay nắm chặt giơ cao của cậu, có một chữ phát ra ánh sáng xanh trắng.

Chữ đó chính là──────'Hạnh'.

Thật ra Hiiro đã phải vật lộn một hồi để quyết định nên viết chữ gì. Viết 'Vận' (vận may) có vẻ cũng được, nhưng cậu không chắc liệu như vậy có thể chỉ định vận may hay vận rủi.

Hay là viết 'Ra'? Như vậy chắc chắn sẽ có bi lăn ra, chỉ là chưa chắc sẽ là màu vàng.

Nếu không, viết chữ 'Trúng'? Đây là chữ khiến cậu do dự lâu nhất. Viết chữ 'Trúng' có lẽ sẽ trúng, tuy nhiên cậu không biết viết trên tay mình có hiệu quả không.

Viết trên máy quay xổ số đương nhiên là hiệu quả nhất, nhưng nếu không viết trên tay mình thì sẽ mất đi ý nghĩa.

Vì vậy, cuối cùng cậu quyết định viết chữ 'Hạnh'. Với chữ này, cậu có thể tưởng tượng mình may mắn trúng giải.

Phép thuật là một sự tưởng tượng, nếu trong lòng có tạp niệm sẽ làm giảm hiệu lực của phép thuật. Đây cũng là lý do tại sao Hiiro chọn chữ 'Hạnh' có độ nhận diện cao và khó nhầm lẫn. Lại một lần nữa bật hack như thường lệ.

Hơn nữa, cậu còn thêm bốn tầng bảo hiểm, viết cùng một chữ đó lên tay ba người kia. Như vậy, khả năng một trong bốn người trúng giải sẽ tăng lên đáng kể.

Tuy nhiên, điều này đi kèm với việc phép thuật của Hiiro sẽ bị lộ, không thể phủ nhận đây quả là một vấn đề.

(Ừm, nhưng vì đồ ăn ngon, tôi không hối hận khi làm vậy.)

So với rắc rối do phép thuật bị lộ, cậu không thể chiến thắng được lòng tham ăn uống. Vả lại, phép thuật đã từng bị lộ trước mặt Arnold và Muir rồi. Thực tế là vì lý do đó, Hiiro không quá do dự. Kết quả là, cả bốn người liên tiếp trúng giải, một cú toàn thắng.

Hiện tượng đáng kinh ngạc này khiến Arnold và Muir kinh ngạc đến mức không nói nên lời, Hiiro thầm nghĩ, đã đến nước này thì đành phải giải thích cho họ vậy. Dù sao bây giờ tâm trạng cậu rất tốt.

Còn về Vika, cô bé chỉ đơn thuần là rất vui.

"Này, này, Hiiro..."

"Tôi biết chú có điều muốn hỏi tôi, nhưng bây giờ... ăn cái này trước đã!"

Để lát nữa giải thích cho Arnold sau.

Món ăn cầm trên tay trông giống bánh hamburger, dĩ nhiên nhân kẹp bên trong là thịt cá mập hạnh phúc. Thịt có màu hồng đào đẹp mắt, kẹp thêm rau củ giống như xà lách, nước sốt phết lên có vị chua ngọt cay nhẹ.

"Ám... ưm ưm?"

...............Đây, đây là đâu?

Một làn hương biển dâng trào, khiến người ta trong khoảnh khắc có cảm giác như đang đứng giữa biển khơi.

Áp lực nước sâu khiến thớ thịt cá săn chắc và đàn hồi, vị tươi ngon cũng rất đậm đà. Kết hợp hoàn hảo với bánh mì giòn rụm, chỉ cần ăn một miếng là có thể cảm nhận được sức sống từ biển cả.

Thịt cá tan dần trong miệng, kích thích đầu lưỡi... không, kích thích toàn bộ giác quan trong khoang miệng. Đồng thời, còn có thể thưởng thức được cảm giác hạt hạt, đây chắc là sừng cá mà Arnold nói, ngon thật.

Ngon hơn gấp mấy lần sụn chiên có độ mặn tuyệt hảo. Kể cả xương và răng, cơ thể không hề kháng cự mà tiếp nhận món ngon này.

(Này này, trên đời này lại có món ngon đến thế ư?)

Món này chắc chắn ngon hơn bất kỳ món nào đã từng ăn trong quá khứ, sau khi nuốt vào bụng, thịt cá dường như vẫn còn sống, khuấy động một trận bạo loạn trong dạ dày.

Cảm giác đó lại vô cùng tuyệt vời, thậm chí còn cảm thấy sức mạnh không ngừng tuôn trào trong cơ thể.

Đây là... đây là...

(...Không nghi ngờ gì nữa, đây là trúng số lớn rồi!)

Nụ cười tự nhiên nở rộ trên khuôn mặt.

Đắm chìm trong cảm giác thư thái và lâng lâng này, có lẽ sẽ ngủ thiếp đi. Thật quá thoải mái, như thể đang ở dưới ánh nắng ấm áp, tự do bơi lội trong đại dương.

Nhìn sang Arnold và các cô bé, Muir đang chăm chú ăn từng miếng một, cô bé cũng thích ăn uống, được ăn món ngon tuyệt vời như vậy chắc chắn rất vui.

Mặt khác, Arnold thì───không hiểu sao lại đang khóc.

Thật lòng mà nói, một ông chú vừa ăn vừa khóc, quả thực không phải là cảnh tượng đẹp đẽ gì.

Thôi bỏ đi, qua đó có thể thấy món ăn này ngon đến mức nào. Mặc dù vậy, Hiiro vẫn cảm thấy hơi mất hứng, quyết định lát nữa sẽ đấm chú ấy một trận.

Vika má ửng hồng, thậm chí còn chia sẻ phần của mình với Hane-maru. Tất cả mọi người đều tìm thấy hạnh phúc từ món ăn.

"Cha cha! Quá đã! Ông đây mãn nguyện rồi!"

Arnold vui sướng vỗ vỗ cái bụng no căng.

"Ừm, ngon thật đó. Ờ... cái đó..."

Muir nhìn sang Hiiro.

"Cái đó... Cảm, cảm ơn anh, Hiiro-nii!"

"Hiiro, cảm ơn nhé, ngon thật đấy."

Vika và Muir đồng thời nói cảm ơn. Hiiro chỉ đáp lại "Đừng bận tâm."

Tuy nhiên, nhân tiện lời cảm ơn của hai người, Arnold đương nhiên hỏi về chuyện *Văn Tự Ma Thuật*.

"Vậy, có thể kể cho bọn tôi nghe không? Chuyện cậu viết chữ lên mu bàn tay chúng tôi ban nãy ấy. Đến giờ cậu vẫn không chịu nói, giờ cũng đến lúc rồi chứ?"

"…………Được thôi, có thể."

"Ể? Thật sự sẽ nói sao?"

Cứ tưởng chắc chắn sẽ bị từ chối, Arnold không kìm được hỏi lại lần nữa.

"Sao? Nếu anh không muốn nghe, vậy tôi không nói nữa nhé?"

"À à không không, mau nói cho bọn tôi nghe đi! Cái chữ đó... rốt cuộc là cái gì? Chắc chắn là ma thuật đúng không?"

Hai người kia cũng chăm chú nhìn miệng Hiiro. Ma thuật bí ẩn này quả nhiên khiến người ta vô cùng hứng thú. Arnold từng được Hiiro viết chữ lên người trước đây, càng tỏ ra hứng thú hơn cả hai cô gái.

"Đúng vậy, đó gọi là *Văn Tự Ma Thuật*, là một loại ma thuật độc đáo."

"Tôi biết ngay mà."

Arnold dường như đã sớm nhận ra đó là một loại ma thuật độc đáo. Nói cũng phải, dù mỗi lần thời gian rất ngắn, nhưng đã sử dụng nhiều lần trước mặt anh ta như vậy, nếu không nhận ra mới là lạ.

Dù sao đi nữa, Văn Tự Ma Thuật không chỉ có thể tạo ra lửa và ánh sáng, mà còn có thể chữa lành vết thương, thậm chí nâng cao năng lực thể chất của người khác. Arnold đã từng tự mình trải nghiệm, việc anh ta phát hiện ra cũng là điều đương nhiên.

"Thế nhưng, so với các ma thuật độc đáo tôi từng thấy đến giờ, ma thuật này dường như còn kỳ diệu hơn. Rốt cuộc nguyên lý của nó là gì?"

Thực ra Hiiro không chắc rốt cuộc nên nói đến mức độ nào. Vì tâm trạng tốt nên cung cấp một chút thông tin thì không sao, nhưng cũng không nhất thiết phải thú nhận tất cả.

Nghĩ vậy, cậu chuyển sang suy nghĩ về lập trường của những người này đối với mình là gì? Là những người bạn đồng hành quen biết nhau dưới một duyên phận kỳ lạ và đã cùng nhau đi suốt chặng đường.

Thành thật mà nói, ba người này tính cách đều là người tốt bụng và ngây thơ thẳng thắn, cũng rất trân trọng đồng đội. Đối với họ, chắc hẳn đã sớm coi Hiiro là đồng đội rồi.

Ít nhất, bản thân Hiiro đã cùng họ trải qua một trải nghiệm tương tự như sinh tử, trong lòng Hiiro cũng tăng thêm không ít sự tin tưởng đối với họ. Nói như vậy, có lẽ có thể kể cho họ nghe nhiều hơn một chút. Tâm ý đã quyết, Hiiro một lần nữa mở lời:

"Tôi đã viết chữ lên mu bàn tay mấy người đúng không?"

"Ừm, đúng vậy."

"Đó là chữ mà người ở nơi tôi sống sử dụng, năng lực của tôi là thông qua hiệu quả của chữ mà gây ra một hiện tượng nào đó."

Thế giới này không có Hán tự, ba người họ cũng không thể đọc. Sau đó, Hiiro lại giải thích đơn giản về ma thuật, trừ Vika, hai người còn lại sau khi nghe xong đều tỏ vẻ rất ngạc nhiên.

Đặc biệt là Arnold, khoanh tay trước ngực trầm ngâm: "Ở đâu có loại chữ đó chứ?"

Vika thì dùng tiếng reo "Ồ ồ~" để bày tỏ sự xúc động trong lòng.

"Nói đi nói lại, ma thuật của Hiiro-kun cũng mạnh quá đi chứ?"

"Ừm ừm!"

Arnold vừa nói vậy, Muir lập tức gật đầu bày tỏ sự đồng tình.

"Tôi biết đâu, đây là tài năng bẩm sinh mà."

"Ơ, cậu nói đúng là đúng thật... Dù vậy, nó vẫn mạnh hơn bất kỳ ma thuật độc đáo nào tôi từng nghe nói đến trước đây đó!"

"Ồ, ví dụ anh từng nghe loại nào?"

Hiiro rất hứng thú với những ma thuật độc đáo khác với của mình.

"Để tôi nghĩ xem nào, ví dụ như ma thuật dịch chuyển không gian, ma thuật tẩy não người khác, và... ma thuật tìm kiếm quái vật."

"Quả nhiên mỗi loại nghe đều rất mạnh."

Trong số đó, đặc biệt là "ma thuật tẩy não" khiến Hiiro cảm thấy không ổn. Mặc dù không biết dùng phương pháp nào để tẩy não, nhưng có thể tước đoạt sức mạnh tư duy của con người, loại ma thuật này quá mạnh mẽ.

"Nhưng mà, chỉ cần có *Văn Tự Ma Thuật* của cậu, những ma thuật tôi vừa kể ví dụ, chẳng phải đều có thể sử dụng được sao?"

Thành thật mà nói, đúng là có thể... Khả năng kiểm soát chi tiết thì tạm gác lại, thông qua chữ viết chắc chắn có thể đạt được hiệu quả tương tự như những loại ma thuật này.

"Đúng là có thể thật."

"Tôi biết ngay mà, thật đáng ghét quá đi~ Cậu gian lận quá rồi đó~!"

Muir dù không nói gì, nhưng lại gật đầu bày tỏ sự đồng ý.

"Tuy nhiên, *Văn Tự Ma Thuật* của tôi tuy vạn năng, nhưng tuyệt đối không phải vô địch đâu."

"Ý cậu là sao?"

"Anh nói xem? Tôi không có nghĩa vụ phải nói cho anh nhiều đến thế."

Chẳng cần phải thú nhận cả khuyết điểm làm gì. Dù họ là những người có thể tin tưởng đôi chút, nhưng có những chuyện vẫn không thể nói.

"Khốn kiếp... Tuy nhiên, cậu quả nhiên không phải loại ngốc nghếch sẽ kể khuyết điểm của mình cho người khác."

"Đúng là như vậy đó."

"Nhưng mà, bỏ qua chuyện này, ma thuật của cậu thực sự quá quyến rũ! Thật có thể nói là một sự lãng mạn đầy tưởng tượng!"

"Tùy anh muốn nói sao thì nói, tôi mệt rồi, đi đến nhà trọ thôi."

"Cậu có chịu nghe người khác nói không chứ!"

Hiiro vẫn như thường lệ tự ý làm theo ý mình, Arnold thở dài, ngoan ngoãn đi theo cậu.

"Sao? Lễ hội chơi đủ rồi à?"

Thấy họ đi theo, Hiiro cảm thấy nghi hoặc.

"Ể? Ồ, tôi đã chơi rất thỏa mãn rồi..."

"Em cũng chơi rất vui!"

"Vika-chan cũng... chơi nhiều rồi."

"A ư!"

"Vậy thì cứ thế đi."

"Nếu đã vậy thì mau đi đặt nhà trọ đi, gia nhân của tôi."

"Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi không phải gia nhân của cậu! Mà nói cậu nên tôn trọng người lớn tuổi một chút chứ, đồ khốn!"

"Anh chỉ sinh sớm hơn thôi, có gì ghê gớm đâu."

"Chỉ sinh sớm hơn, là đã có nhiều kinh nghiệm sống hơn cậu nhiều rồi! Xin lỗi đi! Ngay lập tức bây giờ xin lỗi tôi đi!"

Nhìn Arnold đang lớn tiếng la hét giữa ban ngày, Hiiro nói:

"………………Mấy người lớn lên đừng có thành kiểu người lớn như thế nhé."

"Cái lời đó là ý gì? Đồ khốn nhà cậu!"

Hiiro liếc nhìn Muir, cô bé dường như cũng không thể biện hộ cho Arnold, vẻ mặt lộ rõ sự đau đầu.

Bỏ lại Arnold đang cãi cọ ầm ĩ, Hiiro dẫn đầu bước về phía nhà trọ. Không ngờ, vấn đề lại xảy ra đúng lúc này.

"...Ể? Hết phòng?"

Arnold ngỡ ngàng đứng trước quầy lễ tân của nhà trọ. Hiiro đứng phía sau anh ta, toàn thân tỏa ra khí chất vô cùng khó chịu.

"Xin lỗi quý khách. Đúng dịp lễ hội, nhờ vậy mà hiện tại không còn phòng trống ạ."

Nói vậy thì giờ phải làm sao. Đặc biệt phía sau còn có một hung thần sát khí đằng đằng, làm sao để thuyết phục cậu ta là một vấn đề lớn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Arnold vì lo lắng.

Anh ta chầm chậm và nhẹ nhàng quay người lại, nhìn chằm chằm thiếu niên tóc đen kia.

"Cậu tính sao đây, ông chú?"

"Cái, cái này cũng là bất khả kháng thôi! Không có thứ gì thì là không có."

"…………Hừ, rõ ràng đã vào thành rồi mà lại phải ngủ vạ vật ngoài đường sao..."

Hiếm khi thấy Hiiro lộ ra ánh mắt trống rỗng, miệng lẩm bẩm. Thành thật mà nói, suốt chặng đường này đều ngủ vạ vật ngoài trời, cứ nghĩ cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật ngon trong phòng. Đáng tiếc, giấc mơ này còn chưa thành hiện thực đã tan biến.

"Khốn kiếp... Lễ hội thối tha... Tôi muốn đi nổ tung nó."

Mặc dù nghe thấy cậu ta lẩm bẩm như vậy, Hiiro bản thân cũng đã chơi rất vui trong lễ hội, chắc không đến nỗi phát điên thật đâu.

Giá mà biết trước, thì nên đến đặt phòng trước khi đi dạo chợ đêm lễ hội mới phải, Arnold thầm nghĩ. Không, có lẽ lúc đó cũng đã không đặt được phòng rồi. Dù sao đi nữa, anh ta vẫn vô cùng hối hận vì đã không kiểm tra trước.

"Cái đó..."

Nhân viên quầy lễ tân vừa nói, Arnold uể oải nhìn về phía đối phương.

"Nếu không phiền, mấy vị có muốn đến Hội Quán xem sao không?"

"Hội Quán?"

Arnold hỏi lại.

"À, vâng, trong Hội Quán có phòng nghỉ tạm dành cho nhân viên, chỉ cần giải thích tình hình, có lẽ có thể cho mượn qua đêm ạ?"

Nghe xong câu nói này, khuôn mặt Arnold xua tan vẻ u ám, gật đầu đáp:

"Đúng vậy, ít nhất những ngày như thế này chắc chắn họ sẽ cho mượn."

"Muốn đi xem không?"

Muir cẩn thận ngẩng mắt hỏi, Arnold xoa đầu cô bé.

"Ừ, thử xem hy vọng cuối cùng cũng tốt."

"Hy vọng đừng đi công cốc."

"Tôi nói cậu đó, Hiiro-kun! Sao lại nói những lời như vậy! Ít nhất cũng phải kỳ vọng chứ!"

"Vậy thì thà đi nhanh lên còn hơn."

"Sao cậu cứ không chịu nghe người khác nói thế!"

Hiiro bước nhanh ra khỏi nhà trọ, mọi người vội vã đi theo.

Trong Hội Quán đã có không ít người lưu trú. Cố gắng hết sức van nài, cuối cùng cũng giành được một căn phòng đủ cho bốn người cộng thêm một con thú cưng qua đêm. May mắn thay không đi công cốc, Hiiro cùng đoàn người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Được đưa đến phòng nghỉ tạm, Hiiro là người đầu tiên nằm xuống giường. Từ tận đáy lòng cảm thán, so với ngủ ngoài trời, ngủ trên giường quả nhiên thoải mái hơn nhiều.

"Đúng rồi, tiếp theo làm thế nào?"

Arnold hỏi về việc làm thế nào để vượt qua biên giới, Hiiro vừa tận hưởng chiếc giường êm ái vừa nói:

"...Biên quan không thể tự ý vượt qua sao?"

"Đúng vậy, nếu có *Giấy Phép Thông Quan* do chính phủ cấp thì lại là chuyện khác."

"Anh có không?"

"Ừm, tôi và Muir có hai bản. Vika-chan thì sao?"

"Ừm... em có."

Mục tiêu của Vika là tìm cha mình đang du lịch khắp thế giới, đương nhiên cô bé cũng sẽ có giấy phép thông quan.

"Thứ đó làm sao mà có được?"

"Này này, cậu đến cả cái này cũng không biết mà còn muốn vượt biên giới sao?"

"Nếu ngôn ngữ không thông... đành phải dùng sức mạnh bạo lực?"

"Ghê quá! Bình thường tôi sẽ cười cậu ngốc nghếch, nhưng sau khi biết chuyện ma thuật, tôi chỉ thấy câu trả lời này quá đáng sợ!"

Kiểu gì cậu ta cũng đang ấp ủ những ý định kinh khủng như dùng *Văn Tự Ma Thuật* san bằng các quan chức gác cửa, Arnold nghĩ thầm, khuôn mặt méo xệch.

"Tôi nói cho cậu biết, *Giấy Phép Thông Quan* phải đến Hội Quán xin cấp đó. Cậu nhìn này!"

Vừa nói, Arnold vừa đưa cho Hiiro xem một thứ lớn hơn vé tàu điện một chút. Trên đó ghi ngày cấp và ngày hết hạn.

"Vậy tôi sẽ nộp đơn ở đây..."

"Không, dù Hội Quán này có thể nộp đơn, nhưng đợi đến khi có giấy phép sẽ mất một thời gian rất dài đó."

"...Thật sao?"

"Thật. Cách làm đúng là nên xin cấp ở Hội Quán của 【Quốc Gia Nhân Loại】. Dù vậy cũng phải đợi khoảng một tuần. Xin ở đây thì nhân viên Hội Quán ở đây phải lấy được xác nhận của Hội Quán 【Quốc Gia Nhân Loại】, sau khi được phép mới có thể nhận được *Giấy Phép Thông Quan*."

Đầu tiên phải nộp đơn, Hội Quán sẽ điều tra kinh nghiệm, gia thế của người nộp đơn. Khỏi phải nói, nếu là người có tiền án thì chắc chắn không thể được phép.

Chỉ khi đánh giá nhân phẩm không có vấn đề, lại có lý do thông quan đầy đủ, người đó mới có thể nhận được giấy phép có đóng dấu cho phép của người quản lý Hội Quán. Đó chính là *Giấy Phép Thông Quan*.

"Ồ, nói vậy, người quản lý Hội Quán của 【Victorious】 có địa vị rất cao sao."

"Cậu đang nói gì vậy? Cậu chẳng phải từ đó đến sao? Sao lại không biết?"

"Vì tôi không có hứng thú."

"...Haizz, nghe đây, những chuyện này ghi nhớ lại có lợi chứ không hại cho cậu đâu. Hiiro-kun, cậu có biết trong nhân loại có bao nhiêu Mạo Hiểm Giả cấp SSS không?"

"Nếu không nhớ nhầm thì là ba người đúng không?"

"Đúng, một trong số đó chính là người quản lý Hội Quán của 【Quốc Gia Nhân Loại · Victorious】."

"À vậy à."

"Cậu cái thái độ gì vậy."

Dù Arnold có nói vậy, Hiiro cơ bản là không hứng thú với chuyện của người khác, điều này cũng không thể trách được.

"Đó là chuyện rất lợi hại đó. Chỉ những người có thực lực và danh tiếng đủ xuất sắc mới được chọn. Nghe nói thể chất của ông ấy còn không kém gì người thú, đúng là đẳng cấp quái vật danh xứng với thực."

"Tôi chỉ biết quái vật đó vẫn không thể chống lại sự cám dỗ của địa vị và danh tiếng."

"Tôi, tôi nói cậu đó... Tôi quả thực từng nghe người ta nói, Hội Quán của 【Victorious】 khi có chiến tranh xảy ra, có thể thực hiện quyền lực ngang với nhà vua... Nhưng, cái này chắc hẳn là nói quá rồi chứ?"

"Tôi biết đâu."

"...Hừ, vậy cậu nhất định cũng không biết tên của người đó đúng không? Tên của người đó là──"

"Ừm? Ồ, đã lâu không gặp, Will-kun."

"Đã lâu không vấn an, Judon-sama."

Will, đội trưởng đội quân thứ hai của 【Quốc Gia Nhân Loại · Victorious】, mang theo nụ cười sảng khoái đón chào một người đàn ông tên là Judon Lancaste.

Judon dù có bộ râu trắng đẹp, nhưng thực chất mới bốn mươi tám tuổi. Mái tóc trắng cắt ngắn tuyệt đối không phải do tuổi già phai màu, mà là bẩm sinh.

Vẻ mặt hiền hòa, tỏa ra một khí chất khiến ngay cả trẻ con cũng cảm thấy an tâm. Chẳng qua, một khi ông ấy đứng dậy, vóc dáng lập tức mang lại cảm giác dị thường.

Chiều cao hơn hai mét, cánh tay được rèn luyện săn chắc như thép.

Toàn thân bao phủ một lớp cơ bắp tựa như áo giáp, khiến người ta lo lắng liệu quần áo ông đang mặc có bị căng ra mà rách tung khi dùng sức không.

"Ha ha ha! Đừng khách sáo thế! Cậu giờ đã là một đội trưởng đáng nể rồi đấy!"

Judon cười ha hả, vỗ mấy cái vào lưng Will. Có lẽ ông ấy tự cho là chỉ vỗ nhẹ thôi, nhưng lại có lực xung kích đủ khiến HP của Will từ từ giảm xuống.

"Khụ khụ! À, ngài một chút cũng không thay đổi, Judon-sama."

Vừa xoa xoa lưng, Will cũng vui vẻ cười.

"Có chuyện gì sao? Gió thổi cậu đến nơi này à?"

"Hôm nay tôi đến là có một chuyện muốn nhờ ngài, người quản lý Hội Quán."

Đây là Hội Quán, và nơi hai người đang đứng chính là phòng của người quản lý. Will vẻ mặt nghiêm túc, Judon nhún vai hỏi:

"Ồ? Lại có rắc rối gì à? Đừng thế mà, tôi đã về hưu rồi, công việc tuyến đầu, cứ để cho những người trẻ đầy tiền đồ làm đi chứ."

"Ngài đừng nói vậy, trên thế gian này hiện tại chưa có một mạo hiểm giả nào có thể sánh ngang với ngài đâu."

"Ha ha ha! Cậu quá khen, quá khen rồi! Hơn nữa, tôi có nghe nói, các cậu chẳng phải đã triệu hồi Dũng Giả thành công sao. Giờ hẳn là thời đại của họ rồi chứ?"

Judon hỏi câu này với ánh mắt có chút sắc bén, Will cố ý làm như không nhìn thấy.

"Không không không, thời đại luôn cần những người mạnh. Đặc biệt là những người mạnh như ngài."

Nghe câu trả lời của Will, biểu cảm của Judon thoáng chốc trở nên u ám, rồi lại nhanh chóng trở lại bình thường.

"Thế nên, thời đại của tôi đã kết thúc rồi. Giờ tôi cùng lắm cũng chỉ ngang ngửa mấy tên cấp SS thôi. Dù cố sức cũng không thể linh hoạt như khi còn cấp SSS nữa rồi."

Ông ấy tự giễu nói, biểu cảm trên mặt không thể nhìn ra là đang lo lắng hay đã thông suốt.

"Ngài quá khiêm tốn rồi... Vừa nãy Judon-sama từng nói, công việc tuyến đầu thì giao cho những người trẻ đầy tiền đồ?"

"Đúng vậy, tôi đã nói thế."

"Vậy thì, tôi muốn nhờ ngài chỉ dạy những người trẻ đầy tiền đồ này, dạy họ cách chiến đấu."

"…………Cậu đang nói đến Dũng Giả?"

"Vâng."

Hai người nhìn nhau thật lâu. Judon nhìn ánh mắt chân thành của Will, mỉm cười hoài niệm.

"Khi đó, ánh mắt cậu cũng thế này. Năm xưa, khi cậu tình nguyện gia nhập môn hạ của tôi."

"Kết quả ngài đã từ chối tôi. Judon-sama khi đó đã nói với tôi rằng: Cậu không đủ tư cách làm đồ đệ của ta, ta chỉ nhận những người chiến đấu ở cùng đẳng cấp với ta làm đồ đệ."

"Tôi đã nói câu đó sao?"

Judon vừa lẩm bẩm "Lúc đó mình cũng còn trẻ người non dạ", vừa lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

"Giờ đây, người có thể chiến đấu ở cùng đẳng cấp với ngài đã xuất hiện rồi."

Nụ cười trên mặt biến mất, Judon chỉ trả lời Will: "...Thế à."

"Xin ngài nhất định hãy chỉ dạy họ! Tất cả là vì tương lai của 'nhân tộc' chúng ta!"

"Vì tương lai của 'nhân tộc'... sao..."

Judon nhìn ánh mắt kiên định của Will, đó là một đôi mắt chỉ nhìn thẳng về phía trước. Judon lấy tẩu thuốc ra châm lửa, từ từ nhả ra một làn khói thuốc.

"Tôi nói Will này."

"Vâng."

"Cậu có biết tại sao tôi lại trở thành người quản lý Hội Quán không?"

"Cái này... Không, tôi không biết."

"Khi chiến tranh xảy ra, người quản lý Hội Quán có quyền chỉ huy ngang với nhà vua."

"Judon-sama..."

"Khi tôi còn là một mạo hiểm giả, tôi luôn tự hỏi tại sao đất nước này, không, tại sao lục địa này lại chiến tranh liên miên không dứt."

"…………"

"Tôi ngày ngày cầu nguyện, mong một ngày nào đó có người có thể mang lại hòa bình cho thế giới. Đó hoàn toàn là một suy nghĩ dựa dẫm vào người khác. Nhưng, cuộc đấu tranh giữa các chủng tộc ngày càng dữ dội, đất nước chúng ta cũng bị vạ lây vô cớ. Tôi không chút do dự ra chiến trường vì có những điều muốn bảo vệ. Nhưng, cậu có biết người quản lý Hội Quán khi đó đã đi đâu không?"

Có lẽ đã biết câu trả lời, Will cũng lộ ra vẻ mặt cay đắng.

"Người quản lý Hội Quán đó đã rời xa đất nước này. Gã đó đã bỏ rơi đất nước này. Lợi dụng quyền uy của người quản lý Hội Quán, một mình bỏ trốn. Vì vậy, không ai đứng ra nhanh chóng thống lĩnh các mạo hiểm giả, không biết bao nhiêu sinh mạng lẽ ra có thể được cứu sống đã vì thế mà mất đi."

"Judon-sama..."

"Người chỉ định kẻ đó làm người quản lý Hội Quán chính là nhà vua."

Nghe Judon nói, Will im lặng không nói gì.

Mặc dù nhà vua, người chỉ định Quản lý Hội, phải chịu trách nhiệm. Thế nhưng, Judon cũng tức giận vì bản thân đã không nhìn thấu bộ mặt thật của người quản lý đó.

"Vậy nên, tôi đã cố gắng hết sức để trở nên mạnh mẽ, với mục tiêu trở thành Quản lý Hội. Khi chiến tranh xảy ra, tôi mới có thể kiên quyết giữ quyền hạn trước mặt nhà vua, và thực hiện các hành động ứng phó một cách chắc chắn. Làm như vậy, người Quản lý Hội sẽ trở thành một tồn tại ngang hàng với một vị vua khác."

"............"

"Mục tiêu của tôi là trở thành người duy nhất có thể chỉ ra lỗi lầm của nhà vua. Đây là giới hạn mà tôi, với tư cách là một mạo hiểm giả, có thể làm được. Nhưng..."

Anh ta tức tối siết chặt hai nắm đấm, dáng vẻ đó khiến Will kinh ngạc mở to mắt.

Cho đến ngày hôm nay, quyết định của nhà vua vẫn là tuyệt đối không thể phủ nhận. Tuy nhiên, một khi chiến sự liên quan đến bổn phận của mạo hiểm giả xảy ra, quyền quyết định sẽ thuộc về người Quản lý Hội.

Judon bình tĩnh, ném ánh mắt lạnh lùng về phía Will và nói:

"Bây giờ, nhà vua lại phạm lỗi rồi."

"Cái gì! Judon-sama đang nói gì vậy!"

Không ngờ Judon lại đột nhiên bắt đầu chỉ trích nhà vua, Will kinh ngạc thốt lên. Nếu nói tiếp, cho dù Judon-sama là Quản lý Hội, cũng có thể phạm tội lăng mạ.

Tuy nhiên, Judon chẳng hề bận tâm, tiếp tục lạnh lùng nói.

"Hy sinh mạng sống của ba người, rốt cuộc nhà vua muốn làm gì? Không, một trong số đó có vẻ như đã may mắn sống sót, phải không?"

Tiếp đó, anh ta chuyển ánh mắt sang Will, thúc giục câu trả lời bằng ánh mắt.

"Cái... cái này..."

"Triệu hồi Dũng giả...? Đất nước này quả thực đang lâm nguy, nhưng tôi cho rằng trước khi triệu hồi Dũng giả, vẫn còn những việc nên làm hơn, và tôi cũng từng tiến cử như vậy với nhà vua."

"Có chuyện đó...?"

Will, người không hề hay biết, nhíu mày nhìn Judon. Bất ngờ thay, những lời Judon nói tiếp theo còn kinh ngạc hơn.

"Tại sao nhà vua lại từ chối đàm phán hòa bình với đối phương?"

"Hòa bình... đàm phán? Chuyện này là sao?"

"Ừm, anh chưa được thông báo à. Nhưng, điều này cũng dễ hiểu thôi."

Judon lắc đầu bất lực.

"Chuyện, chuyện này rốt cuộc là sao vậy, Judon-sama!"

"Từ rất lâu rồi, 'Ma nhân tộc' lẽ ra đã từng gửi đến hiệp ước hòa bình."

"Sao có thể! Tôi chưa bao giờ nghe nói về chuyện này!"

"Chắc chắn là những người cấp trên đã che giấu rồi."

Judon nói xong, "Hừ~" một tiếng, nhả khói thuốc.

"Không, không, nhưng mà! Cho dù Judon-sama nói là thật, hiệp ước mà 'Ma nhân tộc' gửi đến cũng không thể tin được!"

"Tại sao không thử bắt đầu đối thoại giữa hai nước trước?"

"...Hả?"

"Có thật là không thể hay không, phải thử rồi mới biết chứ."

"Cái này..."

Những gì Judon nói là sự thật, Will biết rõ điều đó và không thể phản bác.

"Tôi hiểu tâm trạng của anh. Cũng biết rằng từ rất lâu rồi, đối phương đã từng gửi hiệp ước một lần, nhưng lại phản bội nước ta khi chuẩn bị đàm phán. Nhưng, trước khi hy sinh tính mạng con gái ruột của mình, nhà vua lẽ ra còn có những điều khác có thể nỗ lực làm được, phải không?"

"Nhưng, nhưng mà, làm như vậy bản thân Bệ hạ cũng rất đau lòng."

"Mất con gái và đau lòng là hai chuyện khác nhau!"

Vẻ mặt mềm mại ban nãy bỗng thay đổi, khuôn mặt Judon giờ đây tràn đầy khí phách kinh người. Will toàn thân toát mồ hôi, bất giác run rẩy. Đây có phải là khí thế của một mạo hiểm giả đã về hưu không...

Judon lắc đầu thở dài.

"Dù không cần làm thế, chỉ cần đến tìm tôi bàn bạc, dù là hội đàm hay bất cứ đâu tôi cũng sẵn lòng cùng nhà vua đi. Có thể các anh không biết, nhưng cả 'Thú nhân tộc' hay 'Ma nhân tộc' đều có người tốt. Chỉ tiếc là hầu như không ai biết chuyện này."

"Đúng, đúng vậy, có thể Judon-sama nói là thật. Nhưng, chuyện Vua của 'Ma nhân tộc' muốn hủy diệt 'Nhân tộc' là không thể chối cãi──"

"Sự thật?"

"Đúng vậy!"

"Vậy anh có biết chuyện này không? Vua của 'Ma nhân tộc' đã thay người rồi."

"...Hả?"

"Đổi vua mới, suy nghĩ cũng sẽ thay đổi. Hiệp ước đó cũng là vua mới gửi đến, ngược lại với vua của chúng ta, không những không muốn nghiêm túc suy nghĩ lời tôi nói, mà chỉ muốn triệu hồi những người không liên quan từ dị thế giới đến."

"Không liên quan là sao... Các Dũng giả-sama là vì đất nước của chúng ta..."

"Vì đất nước của chúng ta mà đánh cược tính mạng... sao?"

"............"

"Tôi không biết dị thế giới là một thế giới như thế nào, nhưng này, liệu các Dũng giả đó khi gặp phải tình huống sinh tử của chính mình, có còn lo lắng cho thế giới này nữa không? Tôi không nghĩ vậy. Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ bỏ lại những kẻ tự tiện bắt cóc mình đến đây, và dấn thân vào chuyến hành trình của riêng mình."

Anh ta nói đúng những gì cậu thiếu niên tên Hiiro đã làm, Will không khỏi bị đả kích nặng nề, đứng cứng đơ tại chỗ.

"Nhưng, nhưng các Dũng giả-sama thực sự là..."

"Đó là vì họ chưa đối mặt với tình huống có thể mất mạng thôi, phải không? Người có thể đứng lên trong tuyệt vọng không nhiều đâu?"

"............"

"Những người đó cũng có quê hương, phải không? Việc nhà vua triệu hồi họ đến, điều thực sự nên làm là đưa họ trở về an toàn, không phải sao?"

Will cúi đầu, nhắm chặt mắt. Biểu cảm và hành động của anh ta cho thấy không còn chỗ để phản bác.

"Tôi nghe nói, còn có một kẻ bị triệu hồi đến, la hét rằng mình không có nghĩa vụ giúp đỡ, không biết đã đi đâu rồi, phải không?"

"À, vâng."

"Tôi nghĩ rằng... thay vì tin vào Dũng giả, chi bằng tin vào người đó."

"Cái, cái này lại vì sao!"

Will giận dữ, với khí thế muốn truy cứu câu nói đó đến cùng.

"Ngay cả điều này cũng không biết, chứng tỏ anh vẫn chưa đủ trưởng thành."

"Judon-sama..."

Judon lại trở lại vẻ mặt hiền hòa như khi Will vừa đến thăm, đặt tẩu thuốc lên bàn.

"Anh về đi, Will."

"Nhưng, nhưng mà!"

"Bây giờ anh nên làm gì, về nhà rồi suy nghĩ kỹ lại một lần nữa. Lần tới, sẽ đến lượt anh thử tiến cử trước mặt nhà vua đấy."

"Chuyện đáng sợ như thế, tôi..."

"Kẻ ngay cả lời của thần tử và bạn bè cũng không chịu lắng nghe, làm sao có thể cứu thế giới."

Đến đây, Judon không nói thêm một lời nào nữa, Will chỉ có thể sững sờ rời khỏi phòng.

"Judon Lancaster?"

"Đúng vậy, Judon Lancaster. Ban đầu là một mạo hiểm giả, biệt danh là 'Xung Kích Vương'."

Có vẻ đó là danh hiệu của anh ta, nhưng sau khi nghe Arnold giới thiệu, Hiiro cau mày.

"Nghe sến quá..."

"Sến?"

"Coi như tôi chưa nói gì."

"Thật à? Thôi được, dù sao thì cậu cứ nhớ ông ta đi. Ông ta có nhân cách cao thượng, làm 'Nhân tộc' thì quá phí."

"Ồ? Sao tôi lại thấy đó chỉ là một kẻ không thể cưỡng lại cám dỗ của địa vị và danh tiếng?"

"Tôi đã nói rồi, đối phương không phải loại người đó! Tôi cũng từng được ông ta giúp đỡ, mặc dù đã lâu rồi."

Arnold nhìn về phía xa xăm, dường như hồi tưởng về quá khứ.

"Thôi, chuyện của loại người đó không quan trọng, vấn đề là cứ thế này tôi không thể qua cửa được, phải không?"

"Lại nói không quan trọng... Haizz, đúng là, có thể sẽ mất một thời gian rất dài cho đến khi cậu có thể qua cửa."

Hiiro chìm vào suy nghĩ, cân nhắc xem nên làm gì tiếp theo. Mặc dù chờ đợi từ từ cũng là một cách, nhưng ngay cả việc đến Hội ở [Victoriast] để nộp đơn cũng mất một tuần rồi, ở đây chắc chắn sẽ phải chờ lâu hơn. Dù sao đi nữa, ở một chỗ quá lâu nhất định sẽ cảm thấy chán nản.

Hiiro bắt đầu suy nghĩ giải pháp, còn Arnold thì quay sang nói với Vika đang chơi đùa với Ha-maru:

"Vee-chan à."

"Dạ?"

"Con định làm gì tiếp theo. Con có muốn cùng chúng ta vượt biên giới không?"

Mặc dù dưới một cơ duyên kỳ lạ, Arnold và những người khác đã cùng Vika bắt đầu cuộc hành trình, nhưng cô bé cũng có mục đích riêng của mình, đó là tìm kiếm cha.

Vì thích Hiiro, muốn phụng sự Hiiro như vua của mình, Vika cứ thế thuận theo dòng chảy đi cùng mình và Muir có ổn không? Arnold muốn hỏi điều đó.

"...Không được sao?"

Vika nghiêng đầu hỏi. Giống như Hiiro, từ biểu cảm của cô bé cũng không thể nhìn ra cảm xúc nội tâm.

"Không, không phải là không được, mà là con có ổn không? Cha của con có thể vẫn còn ở Nhân giới mà?"

Thế giới tên là [Idéa] này có tổng cộng ba lục địa, được nối với nhau bằng cầu. Lục địa nơi 'Nhân tộc' sinh sống được gọi là Nhân giới, thế giới nơi 'Thú nhân tộc' sinh sống được gọi là Thú nhân giới, còn thế giới nơi 'Ma nhân tộc' sinh sống thì gọi là Ma nhân giới.

Nếu Vika đặc biệt vượt biên giới đến Thú nhân giới, nhưng cha cô bé vẫn còn ở Nhân giới, chẳng phải lại phải quay lại một lần nữa sao? Thay vì vậy, chi bằng ở lại Nhân giới điều tra kỹ lưỡng. Arnold đã khuyên như vậy.

Tuy nhiên, Vika lại lắc đầu lia lịa.

"Cha không ở Nhân giới."

"Thật, thật sao?"

"...Vee-chan có cảm giác như vậy."

"Trực giác chứ gì!"

Tiếng than phiền của Arnold vang vọng đặc biệt lớn trong phòng, nhưng Vika vẫn tiếp tục nói:

"Trực giác của Vee-chan rất chuẩn đó nha."

"Nhưng mà, cho dù con nói thế... nói thế này đi, dùng trực giác làm tiêu chuẩn phán đoán, thực sự ổn không?"

"Ừm... nhưng Vee-chan muốn ở bên mọi người lâu hơn một chút."

"Ưh!"

Arnold đột nhiên ôm ngực, làm động tác như bị đâm xuyên tim và rên rỉ. Sau đó lại lầm bầm khe khẽ như một kẻ nguy hiểm: "Đôi mắt đó quá mức gian lận... gian lận của gian lận luôn... hi hi."

"...Ông chú vẫn ổn chứ?"

Ngay cả Hiiro cũng thấy hơi buồn nôn, liếc nhìn Muir.

"À, ờ... ông ấy thường xuyên như vậy... thì phải?"

Có vẻ Muir có khả năng chịu đựng Arnold như vậy khá cao, không hề hoảng sợ vì chuyện nhỏ này, chỉ hơi chịu không nổi mà thôi.

Dáng vẻ Vika ngẩng đầu nhìn người, đối với Arnold (chỉ Hiiro mới nghĩ vậy) là một kẻ mê loli, quả thực có sức tàn phá kinh người.

(Nếu ông ta cứ thế mà sướng chết thì chắc chắn sẽ trở thành truyền thuyết cho đời sau.)

Hiiro quyết định sẽ tạo hình Arnold thành một vĩ nhân chết một cách cực kỳ hài hước, để sự xấu hổ của ông ta lưu danh muôn đời. Rên rỉ một lúc lâu, Arnold mới lau khô mồ hôi trên trán, nói một tiếng "Nguy hiểm quá".

"Tóm, tóm lại con sẽ đi cùng chứ? Vee-chan?"

"Vâng ạ~"

Vika giơ cao Ha-maru thể hiện sự đồng ý. Ha-maru cũng sủa vài tiếng như tán thành.

"Vậy thì, vấn đề chỉ còn lại giấy thông hành của Hiiro... Có ý tưởng nào hay không?"

"Cái này thì, cũng không phải là không có."

Thực tế, chỉ cần Hiiro muốn, dù gặp phải tình huống nào cũng có thể vượt qua bằng [Văn tự ma thuật].

"Chẳng hạn như bay lên không trung, bay qua đỉnh đèo là được rồi."

"...Cậu còn biết bay nữa à... Quả nhiên gian xảo thật~"

Thực ra Hiiro đã từng bay trên không rồi. Vấn đề là bay qua bức tường biên giới, dù làm cách nào đi nữa, khả năng thu hút sự chú ý đều rất cao. Chỉ có thể cầu nguyện không bị đánh giá là kẻ khả nghi và bị bắn hạ bằng ma thuật.

Cần phải nghĩ ra một phương pháp không quá nổi bật. Ngay cả khi phải dùng cách bay, tốt nhất là tìm được cách không bị chú ý. Ngoài ra còn một điều nữa cũng khiến Hiiro lo lắng.

"Ở thị trấn này dường như không thấy, nhưng hai người không thấy lạ sao? Gần đây không nghe tin tức gì về những kẻ đó nữa."

Lời của Hiiro khiến biểu cảm của Arnold và Muir cứng lại.

"...Cậu nói [Thú Cấm] à."

Nghe tiếng lầm bầm của Arnold, Vika mở to mắt.

Ở Nhân giới, có một tổ chức tự ý coi thú nhân là điều cấm kỵ, được thành lập với mục đích tiêu diệt hoặc quản lý thú nhân – [Thú Cấm].

Họ tấn công thú nhân đặc biệt không chút nương tay, dù ở trong thành hay ngoại ô, đều có thể hành hung một cách thản nhiên, trong trường hợp tệ nhất, thậm chí còn tước đoạt sinh mạng đối phương.

Gần đây, nhóm Hiiro vừa mới giao chiến với [Thú Cấm]. Nguyên nhân là Muir bị đối phương bắt đi, một trận chiến khốc liệt đã diễn ra để cứu cô bé.

Người đàn ông chỉ huy tổ chức [Thú Cấm] tên là Hols. Sau khi bị Hiiro dùng ma thuật đánh bại, hắn tuyên bố nhất định sẽ giết chết Hiiro vào một ngày nào đó.

Ngoài ra, nhóm Hiiro lại không may xông vào khu thí nghiệm quái vật [Buscador] có liên quan đến [Thú Cấm], và ở đó đã giúp đỡ Ha-maru cùng gia đình thiên lang của nó đang bị giam cầm.

Việc gặp gỡ Vika là vào lúc đó, chuyện này cũng góp phần tạo nên duyên phận sau này để cô bé cùng mọi người lên đường.

Đáng tiếc là cuối cùng thiên lang được cứu chỉ có một mình Ha-maru. Mặc dù đã thành công phá hủy [Buscador], nhưng một khi Hols biết được hành tung của Hiiro và đồng bọn, hắn nhất định sẽ truy đuổi theo sau.

Hắn rất có thể sẽ chọn phục kích ở biên giới phía trước.

"Dù sao đi nữa, cũng phải hành động cẩn thận."

Arnold kết luận một cách nặng nề, mọi người đều gật đầu đồng ý. Ngay cả đối với Hiiro, việc thông qua biên giới an toàn vẫn là tốt nhất.

Khi cuộc trò chuyện kết thúc, có tiếng gõ cửa. Đây vốn là phòng nghỉ tạm của nhân viên, có lẽ ai đó muốn vào nghỉ ngơi một lát. Ánh mắt mọi người đều hướng về phía cửa.

Cánh cửa từ từ mở ra, đứng ở đó là một người đàn ông mặc áo choàng bẩn thỉu, quấn khăn trên đầu.

"...Teini Kuyes?"

Nghe người đàn ông bước vào phòng nghỉ tự báo tên, Arnold hỏi lại một lần, người đàn ông tên Teini gật đầu, nở một nụ cười thân thiện trên mặt.

Hỏi ra mới biết, anh ta cũng là một lữ khách muốn nghỉ qua đêm trong thị trấn, vì không có phòng trống, cũng nghe nói Hội có phòng nghỉ tạm như Hiiro và nhóm của cậu, nên mới đến đây.

Mái tóc xanh lộ ra từ khăn trùm đầu hoàn toàn không được chăm sóc, rối bù xù. Từ chiếc ba lô lớn mang theo, anh ta quả thực là một lữ khách.

Arnold tạm thời tự mình đảm nhiệm việc giới thiệu mọi người. Hiiro tuy không thích tên mình bị tự tiện nói ra, nhưng đã lỡ nói rồi cũng đành chịu, chỉ im lặng đứng một bên.

"Ối chà~ Cứ nghĩ một mình qua đêm chắc sẽ cô đơn lắm, không ngờ lại có nhiều bạn đồng hành như vậy, thật náo nhiệt, thật tuyệt!"

Cười toe toét, dường như thực sự rất vui mừng, anh ta trông có vẻ là một thanh niên hồn nhiên. Lúc này, anh ta bỗng từ từ cởi khăn trùm đầu, đặt lên giường.

Bản thân động tác không hề có gì đáng kinh ngạc, nhưng mọi người lại sững sờ không nói nên lời nhìn về một bộ phận nào đó.

Đó chính là – đôi tai thú mà con người không thể có, nằm trên đầu anh ta.

"Anh, anh là thú nhân?"

Arnold trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào đôi tai của anh ta hỏi.

"Đúng vậy. Hả? Mấy vị sẽ không phải là loại người ghét thú nhân chứ?"

Teini ngượng ngùng hỏi lại, nhưng Arnold lại lộ ra vẻ nhẹ nhõm hơn lúc nãy, cười lớn.

"Gì, gì chứ, không không không, chúng tôi rất hoan nghênh thú nhân! Dù sao tôi và đứa trẻ này cũng là vậy mà."

Arnold vừa nói, vừa đặt tay lên đầu Muir.

"Là vậy sao... Hả? Nhưng tai của anh... Không, hỏi chuyện này thật thất lễ. Tôi xin lỗi."

Teini dường như nhận định đó là chuyện không tiện dò hỏi, thức thời dừng lại đúng lúc, không đi sâu hơn.

Arnold đã từng có quá khứ sống chung với con người dưới thân phận nô lệ gia súc, đôi tai của anh ta chính là bị chủ nhân lúc đó xé nát. Hiện tại đôi tai người trên đầu anh ta thực chất là tai giả được làm ra.

"Ha, không cần bận tâm. Nếu cả hai đều từng sống ở Nhân giới thì chắc hẳn sẽ biết có rất nhiều nỗi khổ tâm, phải không?"

"...Vâng."

"Đừng nhắc chuyện không vui này nữa, Teini, anh đến thị trấn này làm gì?"

"Tôi ư?"

"Đúng vậy, chúng tôi đến đây để qua biên giới."

"Hả? Biên giới? ...Mấy vị kia cũng vậy sao? Họ là người à?" Teini nhìn về phía Hiiro và Vika.

"Đúng vậy. Hiiro là để du lịch, Vee-chan thì coi như là tùy tùng của cậu ta. Thời buổi này mà lại nói là muốn du lịch, có buồn cười không?"

"Ông chú muốn gây sự sao?"

Hiiro trừng mắt nhìn Arnold một cách dữ tợn.

"Lần trước tôi cũng đã nói với cậu rồi, phải không? Với tình hình thế giới hiện tại, việc con người muốn đi đến Thú nhân giới vốn là chuyện không bình thường. Hơn nữa lý do lại là du lịch? Bị cười nhạo cũng không lạ đâu."

Quả thật, hiện nay ba chủng tộc tồn tại ở thế giới [Idéa] là 'Nhân tộc', 'Thú nhân tộc' và 'Ma nhân tộc', mối quan hệ giữa họ đang căng thẳng, ở trong trạng thái vô cùng nguy hiểm.

Chỉ cần một chút mồi lửa, chiến tranh sẽ bùng nổ ngay lập tức, toàn bộ thế giới sẽ bị ảnh hưởng.

Trong tình hình đó, việc Hiiro muốn du hành khắp thế giới với danh nghĩa du lịch bị coi là bất thường, chỉ có thể nói là kết quả tất yếu.

Đứng từ góc độ khách quan, Hiiro cũng tự nhận thấy như vậy. Tuy nhiên, một khi đã quyết định tận hưởng cuộc sống ở dị thế giới, làm sao có thể vì sợ hãi tình hình mà trốn tránh không đi đâu cả.

"Tôi là tôi, nếu gặp nguy hiểm cản trở – tôi chỉ có cách xông thẳng vào."

Hiiro không phải là người của thế giới này, mà là do sự triệu hồi của hoàng tộc [Quốc gia Loài người – Victoriast] mới đến đây.

Cần phải nói thêm rằng, việc đến đây không phải là ý muốn của cậu. Cùng với Hiiro, còn có bốn người khác cũng bị triệu hồi đến.

Bốn người đó được coi là Dũng giả được triệu hồi, Hiiro chỉ tình cờ ở gần họ khi họ được triệu hồi, vì lý do vô lý đó mà bị vạ lây, cùng đến thế giới này.

Tuy nhiên, Hiiro cho rằng đây không phải là một sự trùng hợp may mắn. Ở Nhật Bản, cậu không có bạn bè, cũng không có cha mẹ. Đối với Hiiro, người yêu thích đọc sách và ẩm thực, Nhật Bản không có gì đặc biệt quan trọng.

Do đó, được triệu hồi đến dị giới, lại còn may mắn sở hữu sức mạnh phép thuật, đối với Hiiro, chi bằng hãy cứ tận hưởng niềm vui khám phá dị giới đi.

Thế giới này chắc chắn có rất nhiều sách quý hiếm và món ăn lạ. Đọc và nếm thử từng món một, tận hưởng trọn vẹn cuộc sống ở dị giới, đó chính là mục tiêu Hiiro đã đặt ra.

Do cho rằng hành động cùng Dũng giả không chỉ thiếu tự do mà còn nguy hiểm, Hiiro một mình lên đường và gặp gỡ Arnold cùng những người khác. Cậu nghĩ rằng chỉ cần ở cùng anh ta, một người thú nhân, thì dù có đi đến Thú nhân giới, cũng có thể nhận được thông tin quý giá từ anh ta, nên đã quyết định cùng nhau du hành như vậy.

Vốn dĩ Hiiro thích ở một mình, tin theo chủ nghĩa hiện thực, không làm những việc vô ích. Chính vì sau khi suy nghĩ, cậu cho rằng việc du hành cùng họ có lợi cho mình, nên bây giờ cậu mới ở đây.

Nghe Hiiro nói những lời tự phụ, Arnold nhún vai, còn Tenny thì không hiểu sao lại cười phá lên.

"Hiiro-kun đúng là kỳ lạ."

"Chính anh cũng đủ kỳ lạ rồi đấy."

"Hả? Tôi sao?"

"Ngoài anh ra thì còn ai nữa?"

"…Anh thấy tôi kỳ lạ sao?"

Tenny dường như thực sự không hiểu, cậu ta hỏi Arnold để tìm câu trả lời. Arnold cũng nghiêng đầu, không thể hiểu tại sao Hiiro lại nói như vậy.

"Vốn dĩ là thế mà, anh chưa từng nghĩ nhỡ chúng tôi là phe bài trừ thú nhân thì sao?"

Đúng vậy, nếu là như thế, việc cậu ta dễ dàng cởi khăn trùm đầu trước mặt người khác, tự mình bộc lộ thân phận thú nhân quả thật quá khinh suất. Arnold và Muir lúc này mới nhận ra ý của Hiiro, không khỏi giật mình.

"Tôi không biết mục đích du hành của anh là gì, nhưng vì cũng là thú nhân, chắc chắn anh biết đến 《Thú Hạm》 chứ? Nếu chúng tôi là đồng bọn của tổ chức đó, giờ này có lẽ anh đã bị bắt rồi."

Nghe Hiiro nói vậy, Tenny thoạt đầu có vẻ ngạc nhiên, rồi lại cười phá lên.

"Không sao đâu."

"…?"

"Đừng nhìn tôi thế này, tôi rất tự tin vào khả năng nhìn người của mình đấy."

Tenny cười "Yé hế", mặt đầy vẻ đắc ý. Vốn mong đợi cậu ta đưa ra một câu trả lời tử tế hơn, nhưng nghe xong câu này, Hiiro không khỏi nghẹn lời.

Hiiro đứng như trời trồng, ánh mắt nhìn Tenny hoàn toàn là "gặp phải kẻ kỳ quặc rồi". Thấy cậu ta như vậy, Tenny giật giật khóe miệng:

"Ế ế? Chẳng lẽ tôi đã nhìn lầm người sao?"

Thế là, Arnold thở dài một tiếng:

"À ha ha ha! Tenny, anh đúng là thú vị!"

"Thế sao? Mọi người hay nói vậy lắm."

Cả hai đều sảng khoái bật cười.

"Có vẻ như, có hai ông chú kìa…"

Muir nói không sai. Cách suy nghĩ không cần động não và sự lạc quan thái quá này đều rất giống Arnold.

(Chẳng lẽ tất cả đàn ông thú nhân đều như thế này sao…?)

Hiiro không kìm được thở dài. Tuy nhiên, lúc này cậu lại nghĩ.

(Dù không biết lời tên này nói có đáng tin hay không, nhưng đã có thể một mình du hành ở nhân giới, hẳn phải có kỹ năng đủ để sinh tồn ở đây.)

Đặc biệt là trong tình hình thế giới hiện nay, để có thể sống sót bình an vô sự, chắc chắn phải có khả năng tự vệ nào đó.

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc tiếp theo, lời nói của Vika khiến suy nghĩ của Hiiro đóng băng ngay tại chỗ. Vika ghé sát Tenny, nhìn chằm chằm vào mặt cậu ta nói:

"…Này, vừa nãy anh có phải… ở trên ngọn đồi đó không?"

Hiiro chắc chắn nụ cười của Tenny đã cứng đờ trên mặt.

(Trên ngọn đồi…?)

Câu hỏi đột ngột của Vika dành cho Tenny khiến Hiiro chợt hiểu ra, lông mày cũng nhíu lại.

Arnold và Muir vẫn chưa hiểu ý nghĩa thực sự, chỉ ngây người đứng một bên.

Vừa nãy khi cả nhóm đang tiến vào thị trấn, không chỉ Vika mà Hiiro cũng lờ mờ cảm nhận được ánh mắt từ trên ngọn đồi.

Chính vì thế, lời nói của cô bé lúc này khiến Hiiro bắt đầu nghi ngờ mục đích thực sự của Tenny, nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

Lúc đó, ánh mắt giữa chừng biến mất. Điều này chứng tỏ đối phương cố tình lẩn trốn, không muốn bị Hiiro và mọi người phát hiện. Vấn đề là, tại sao cậu ta lại làm vậy.

Gặp phải tình huống này, đối phương thường sẽ nói những câu giả ngây như "Chuyện gì vậy?", tất nhiên cũng có thể thật sự nhầm người. Hiiro nhanh chóng suy nghĩ, làm thế nào để xác nhận sự thật.

Không ngờ, diễn biến sự việc lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán.

"Đúng vậy, tôi ở đó. Và tôi đã nhìn chằm chằm các bạn, các bạn giỏi thật, làm sao mà biết được."

Không hề tỏ ra ngạc nhiên, Tenny thẳng thừng thừa nhận. Đến nỗi Hiiro cũng cực kỳ sửng sốt, chớp mắt mấy lần, nghi ngờ Tenny có vấn đề về đầu óc.

"…Ừm, vì khí chất anh tỏa ra rất giống lúc đó."

Khả năng cảm nhận nhạy bén của Vika quả thực đáng kinh ngạc, nhưng điều khiến Hiiro khó hiểu hơn cả chính là Tenny. Tại sao cậu ta lại thẳng thừng nhận tội như vậy, thật khiến người ta không thể nào hiểu nổi.

"Ồ, vậy ra lúc đó Vika cảm nhận được gì đó là vì Tenny đang nhìn chúng ta?"

Arnold nói như không có chuyện gì.

"Tại sao anh lại nhìn chúng tôi?"

Anh ta hỏi nguyên nhân một cách ngắn gọn, súc tích. Hiiro cũng rất tò mò về câu trả lời.

"Lý do nhìn các bạn sao?"

Thế rồi, Tenny lục lọi trong ba lô một lúc, lấy ra một tấm bảng khá lớn. Trên tấm bảng dán một tờ giấy. Thấy vậy, Arnold nói:

"Chẳng lẽ anh là họa sĩ?"

"Vâng, tôi đang vẽ ngọn núi nhìn thấy từ ngọn đồi nhỏ đó."

"Ồ, vẽ đẹp thật đấy."

Cũng không trách Arnold lại khâm phục đến vậy, ngay cả Hiiro vốn không hiểu về hội họa cũng có thể nhận ra, bức tranh đó quả thực vẽ rất đẹp.

Cảm giác lập thể sống động trên giấy, thu hút lòng người sâu sắc. Tuy nhiên—

"Này, đợi đã, điều này liên quan gì đến việc anh nhìn chúng tôi?"

Arnold cũng vừa hưởng ứng "À, đúng vậy nhỉ", vừa nhìn về phía Tenny. Có vẻ như Arnold chỉ vì đối phương cũng là thú nhân mà hoàn toàn an tâm.

Mặc dù hiểu tâm trạng của anh ta, hiện tại vẫn chưa thể xác định liệu có thể thực sự yên tâm về Tenny đến mức đó hay không. Hiiro vẫn chưa từ bỏ cảnh giác, giữ một khoảng cách nhất định với cậu ta.

"Ồ, về điểm này thì, thực ra tôi là fan của cô nàng 《Ánh Trăng》 đây."

"…À? Ánh Trăng? Fan?"

Hiiro không kìm được hỏi ngược lại.

"Hả? Các bạn không biết sao? Biệt danh của cô Vika Geo đây chính là 《Ánh Trăng》 đó."

Lúc này, Hiiro nhớ lại nội dung khi cậu liếc xem 《Trạng thái》 của Vika-chan trước đây, quả thực có liệt kê cái tên 《Ánh Trăng》 này.

Với lại, lần trước gặp 《Thú Hạm》, cũng có một tên tiểu tốt gọi Vika như vậy.

"Này này, Vika-chan nổi tiếng đến thế sao?"

"Hay, hay quá Vika-chan!"

Arnold giật mình, còn Muir thì nhìn Vika với ánh mắt sùng bái.

Mặc dù mọi người nhìn cô bé như vậy, bản thân Vika lại nghiêng đầu, ra vẻ không hiểu gì cả.

"Trong số 《Thú Hạm》 mà Hiiro vừa nhắc đến, và những nhà mạo hiểm lâu năm, đặc biệt là giữa các thú nhân, 《Ánh Trăng》 rất nổi tiếng đấy."

"Nổi tiếng thế mà chú lại không biết?"

"Ưm… không, vì tôi không quen thuộc lắm với chuyện mạo hiểm giả."

Nói vậy, Hiiro mới nhớ lại Lapp, nhà mạo hiểm giả loài người từng gặp trước đây, lúc đó Arnold cũng nói chỉ nghe nói qua loa.

Lapp dường như là một nhà mạo hiểm khá nổi tiếng, còn từng tức giận chất vấn Arnold tại sao không biết anh ta.

"À, nói ra thì tôi gần như tự mình hoàn thành nhiệm vụ, ít khi có cơ hội hợp tác với các mạo hiểm giả khác, đặc biệt là sau khi gặp Muir, chúng tôi luôn chỉ có hai người hành động một mình."

"Ưm, ừm!"

Có thể hiểu lý do của anh ta. Arnold và Muir để che giấu thân phận thú nhân, có lẽ cũng không dám tùy tiện tiếp xúc với người khác.

Mặc dù không phải tất cả mọi người đều khinh miệt thú nhân, nhưng che giấu triệt để vẫn tốt hơn, chắc hẳn họ đã phán đoán như vậy.

"《Ánh Trăng》… cô Vika…"

"Cứ gọi tôi là Vika-chan thôi… được chứ?"

"Hả? À, vâng. Vậy tôi có thể gọi cô là Vika-chan không?"

"Ưm…"

Vika gật đầu đồng ý.

"Mọi người đừng nhìn Vika-chan thế này, cô bé là mạo hiểm giả cấp S đấy."

"Là, là vậy sao Vika-chan! Giỏi quá!"

Cũng không trách Arnold lại kinh ngạc đến vậy. Vika tự hào giơ tay làm dấu hiệu chiến thắng.

Thứ hạng của mạo hiểm giả từ thấp đến cao lần lượt là F, E, D, C, B, A, S, SS, SSS. Cấp S chính là thứ hạng cao thứ ba.

Cấp SS và SSS, phải nộp đơn đăng ký lên Hội quán, đạt được chứng nhận đặc biệt, chỉ có rất ít người mới có thể đạt đến hai thứ hạng đặc biệt này. Do đó, cấp S trên thực tế có thể coi là thứ hạng cao nhất trong số các mạo hiểm giả.

Tất nhiên, đạt đến cấp S tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Chỉ những người hoàn thành các nhiệm vụ khác nhau, sức mạnh đạt đến một mức độ nhất định mới có khả năng đạt được.

Con đường này gian nan hiểm trở, dù vậy, cấp S vẫn là thứ hạng mà hầu hết các mạo hiểm giả đều khao khát đạt được. Còn Hiiro hiện tại thì—

TÊN: Okamura Hiiro GIỚI TÍNH: NAM TUỔI: 16

CHỦNG TỘC: Loài người ĐẾN TỪ: KHÔNG RÕ THỨ HẠNG: D

NHIỆM VỤ:

TRANG BỊ:

・VŨ KHÍ: Dao găm xuyên thấu

・GIÁP: Áo choàng đỏ

・PHỤ KIỆN:

TIỀN: 58700

Thứ hạng đăng ký trên thẻ Hội quán là D. Nói cách khác, thứ hạng của Hiiro thấp hơn Vika rất nhiều. Đối với Hiiro, Hội quán chỉ là nơi để kiếm tiền và thu thập thông tin, cậu không quan tâm đến thứ hạng cao hay thấp.

Hơn nữa, bây giờ so với chuyện thứ hạng, Hiiro quan tâm hơn đến việc Tenny lén nhìn họ.

Nếu cậu ta lén nhìn Vika với tâm trạng của một fan hâm mộ, tại sao khi Vika quay lại, cậu ta lại trốn đi…

Trực tiếp hỏi điều này, Tenny mỉm cười nói:

"Còn phải nói sao, tất nhiên là vì ngại chứ. Cô ấy là thần tượng tôi sùng bái mà? Thần tượng đột nhiên nhìn sang, tôi đương nhiên căng thẳng đến mức luống cuống tay chân, suýt nữa thì lăn từ trên đồi xuống."

Những động tác cơ thể khoa trương mà cậu ta thể hiện đã khiến Arnold và những người khác bật cười, nhưng Hiiro lại lờ mờ nhận ra rằng chủ đề đã bị chuyển hướng.

(Nếu đã thế, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Lại còn ra vẻ vô tư nữa chứ.)

Đây chính là điểm mà Hiiro nghi ngờ. Nếu cậu ta đã lén nhìn ở đó, chắc chắn cậu ta phải thấy nhóm người này đang du hành. Giờ trời cũng đã tối, việc nhận ra họ sẽ qua đêm trong thị trấn và đi theo đến đây không phải là chuyện khó.

Nói cách khác, không khó để suy đoán rằng nhóm Hiiro sẽ qua đêm ở đây tối nay. Bởi vì Tenny cũng tự mình bị nhà trọ từ chối, nên mới đến Hội quán.

Cậu ta đương nhiên sẽ phát hiện ra Vika mà mình sùng bái đang ở trong phòng ngủ tạm của Hội quán này.

(Nếu ngại đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, thì có thể chọn không đến mà. Dù có muốn nhân cơ hội này tiếp xúc gần gũi với Vika, thái độ của cậu ta khi đối mặt với Vika cũng không giống như fan hâm mộ gặp thần tượng chút nào…)

Nói thật, khi gặp Vika, thái độ của Tenny chẳng khác gì khi gặp một người bình thường.

Nếu cậu ta thật sự là fan hâm mộ, đáng lẽ phải thể hiện thái độ luống cuống khi gặp đối tượng mình sùng bái mới phải.

(Tên này… có vấn đề.)

Hiiro nghi hoặc nhìn Tenny đang cười đùa vui vẻ với Arnold và Muir. Lúc này, có người kéo áo cậu.

"Hiiro, không cần lo lắng."

"…Lo lắng gì?"

Là Vika. Biểu cảm của cô bé vẫn như thường lệ, không mang chút cảm xúc nào, chỉ có miệng động đậy.

"Không thấy… người đó xấu…"

Nghe có vẻ như cô bé đã cảm nhận được sự hiện diện của Tenny ngay từ đầu. Chỉ là cô bé không cảm nhận được ý định thù địch hay nguy hiểm từ Tenny.

Vì Vika, người đã du hành nhiều năm, nói vậy, hẳn là có thể tin cô bé.

Tuy nhiên, Hiiro vốn không coi trọng đánh giá của người khác, đang định tập trung ma lực vào đầu ngón tay để viết chữ "Khuy" (窥) nhằm xác nhận 《Trạng thái》 của Tenny thì—

"Bạn sao vậy?"

Tenny đột nhiên nói chuyện với Hiiro, Hiiro không chút động lòng loại bỏ ma lực ở đầu ngón tay.

"Hửm? Hiiro-kun có chuyện gì sao?"

Nghe vậy, Arnold cũng quay sang Hiiro. Khuôn mặt anh ta—không, không chỉ anh ta, biểu cảm trên khuôn mặt của Muir cũng cho thấy họ không hề cảnh giác với Tenny một chút nào.

"Không có chuyện gì cả."

"Thế sao? À, bạn sẽ không còn giận chuyện nhà trọ nữa chứ? Thôi kệ đi, chỉ riêng việc có giường để ngủ ở đây thôi cũng đã phải cảm ơn rồi."

"Đúng vậy~ Khi đi du lịch, được nằm trên giường ngủ đã đủ hạnh phúc rồi, phải biết ơn lắm chứ."

"Ồ! Không hổ là đồng chí! Hiểu chuyện đấy! Phải không, Muir?"

"Ưm, phải cảm ơn thật nhiều đó!"

Quả nhiên, chỉ vì cùng là thú nhân, Arnold và những người khác đã đặt ngưỡng cho người lạ này khá thấp. Hiiro từng nghe nói rằng thú nhân khác với các chủng tộc khác, có sự gắn kết rất mạnh mẽ giữa những người cùng tộc.

Họ dường như tin tưởng vững chắc rằng thú nhân là một chủng tộc sẽ không bao giờ phản bội. Chính vì thế, thái độ của Arnold và Muir mới thân thiện đến vậy. Tuy nhiên, đối với Hiiro, thân phận thú nhân của đối phương không có ý nghĩa gì.

(Kẻ sẽ phản bội thì vẫn sẽ phản bội.)

Chừng nào còn là con người, sẽ có cảm xúc, trong đó đương nhiên bao gồm cảm giác tự ti, ghen tị, và sự thù hận, những cảm xúc tiêu cực. Ngay cả thú nhân cũng không ngoại lệ.

Dù cho đến nay chưa từng có thú nhân nào phản bội, cũng không thể đảm bảo rằng về sau sẽ không có.

(Dù chú già, cô bé tí hon và cả cô nàng cột ăng-ten kia đều tin hắn, tôi cũng chỉ tin vào những gì mình tận mắt thấy.)

Đặc biệt là sau khi Tenny vừa mở miệng nói chuyện với cậu vào thời điểm tuyệt vời như vậy, suy nghĩ này càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhờ vậy, Hiiro không thể sử dụng phép thuật. Dù không phải là không thể cưỡng chế điều tra, nhưng sợ rằng vạn nhất đối phương là một cao thủ mà mình không đối phó được, lỡ chọc giận hắn lại phiền phức.

(…Phiền phức thật.)

Dù Tenny hiện tại cũng đang nói chuyện với Arnold và những người khác, Hiiro vẫn cảm thấy sự chú ý của hắn đặt trên mình. Lại không thể dễ dàng sử dụng phép thuật…

(…Chỉ mong đừng bị cuốn vào chuyện rắc rối nào.)

Vừa chú ý đến họa sĩ kỳ lạ này, Hiiro vừa nằm xuống giường, thầm quyết định tìm cơ hội điều tra kỹ lưỡng về hắn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận