Netoge no Yome wa Onnanok...
Kineko Shibai Hisasi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 13

Chương 1: Guild ở Gunma đã giải tán.

0 Bình luận - Độ dài: 20,633 từ - Cập nhật:

embed0007-HD.jpg

Để chiếc cặp nhẹ tênh lên bàn, rồi treo chiếc áo khoác đồng phục lên lưng ghế. Dù bị bảo là không tốt vì dễ bị nhăn nhúm, nhưng giữa tháng Năm đã qua rồi mà trời vẫn nóng như đổ lửa thế này, ai mà chịu nổi việc cứ mặc nguyên bộ đi học chứ. Tôi nới lỏng cúc áo sơ mi, rồi uỵch một tiếng, gục hẳn xuống bàn.

Người ta hay nói về bệnh lười tháng Năm, nhưng đúng là vào thời điểm này – ngay sau kỳ nghỉ dài và kỳ thi giữa kỳ cũng vừa kết thúc – chẳng có gì để làm cả, tự nhiên thấy uể oải ghê. Chắc mọi người cũng vậy, không khí trong lớp học buổi sáng cứ là là, thư thái lạ thường. Tôi thấy thế này còn tốt hơn nhiều so với cái không khí căng thẳng mấy hôm trước.

“Hoaaa…”

“Rushian, anh buồn ngủ sao?”

Vừa ngáp một cái, Ako, người đang ngồi ở bàn bên cạnh, liền hỏi. Do kết quả đổi chỗ, không biết thần kỳ kiểu gì mà Ako lại chuyển sang ngồi cạnh tôi. Thậm chí cô bé còn vui vẻ hơn hẳn vì được nói chuyện dễ dàng hơn, cứ líu lo hỏi han tôi mãi.

“Không, không phải thế. Chỉ là tự nhiên thấy chẳng có tí khí thế nào ấy.”

“Hay là vì anh đã dùng cạn MP trong bài kiểm tra rồi ạ?”

“Tôi thấy lần này mình làm cũng đỡ hơn mọi khi mà. Cả Ako nữa, cậu cũng có điểm tốt hơn trước rồi mà.”

Chắc vì đã cùng lớp và tôi đã giúp Ako theo dõi thái độ học tập cũng như việc nộp bài, nên cô bé cũng nhớ được kha khá nội dung bài giảng. Khác với việc phải dạy lại từ đầu như trước, tôi nghĩ kỳ thi giữa kỳ học kỳ một này Ako đã vượt qua một cách khá ổn định.

“Thế nhưng mà, bài kiểm tra đâu có dễ dàng gì đâu ạ!”

“Thì đúng thế rồi.”

Tất nhiên là không dễ dàng gì, và điểm của Ako vẫn ổn định dưới mức trung bình. Tuy nhiên, nó đang có xu hướng tăng lên, nên các giáo viên đang nhìn Ako với ánh mắt đầy kỳ vọng, mong rằng trong kỳ thi cuối kỳ tới sẽ có môn Ako vượt qua được mức trung bình.

“Chẳng có gì làm, đúng là rảnh quá mà.”

“Những lúc như thế này thì phải cố gắng chơi game online chứ ạ!”

“Thì tôi vẫn cố gắng chơi game online mà, nhưng bên đó cũng có cập nhật hay gì đâu.”

“Đúng là thời điểm này chẳng có sự kiện gì nhỉ.”

Chắc vì đã “cày” hết trong kỳ nghỉ dài, nên game online thời điểm này cũng đang trong giai đoạn “thả lỏng”, bình yên.

“Bình yên là nhất mà nhỉ.”

“Lúc nào cũng có chuyện thì cũng mệt lắm.”

Đặc biệt là Ako, cô bé thuộc tuýp người thích sự bình yên.

“À, phải rồi, phải rồi, Rushian!”

Ako chợt nảy ra ý gì đó, liền nghiêng người hẳn về phía tôi. Tôi nhìn cô bé không hiểu gì, thì thấy cô bé ngẩng mặt lên một chút, chu môi ra…

embed0008-HD.jpg

“Ưm~”

…Rồi nhìn tôi với khuôn mặt chu môi cực kỳ giống muốn hôn!

Này, cô bé này đang làm cái quái gì giữa phòng học thế này?

“Cô đang làm gì thế, Ako-san?”

“Ưm~”

“Đừng có ‘Ưm~’ chứ!”

“Ưm~”

“Nghe tôi nói đây!”

“Nyao!”

Tôi bụp một cái vào đầu Ako, cô bé cuối cùng cũng mở mắt ra. Tiếng kêu của Ako hơi dễ thương một chút, nhưng mà nếu cứ nuông chiều thì con bé này sẽ càng quá đáng hơn mất!

“Gì vậy chứ!”

“Đó là câu tôi muốn hỏi đấy!”

Rốt cuộc là cô bé định làm gì với hành động đó vậy? Chắc là không định bắt tôi hôn cô bé ngay giữa lớp học vào buổi sáng đâu nhỉ? Chắc là không có ý nghĩ ngu ngốc như thế đâu đúng không?

“Tất nhiên rồi, là để chúc buổi sáng bằng một nụ hôn chứ còn gì nữa.”

Vợ tôi, hóa ra lại ngốc đến thế ư! Cô ấy nghĩ tôi sẽ hôn trong tình huống này á!? Mà dù là tình huống nào đi nữa thì tôi cũng sẽ không hôn đâu!

“Tuyệt đối không có chuyện đó!”

“Tại sao chứ! Anh lạ lắm đấy, Rushian!”

“Sao cậu lại tạo ra cái không khí cứ như thể tôi là người có lỗi thế hả!”

“Tình cảm vợ chồng cần phải có sự thân mật chứ!”

“Chúng ta đâu phải vợ chồng!”

Mới chỉ một lúc trước thôi, chúng tôi vừa nói chuyện về việc cùng nhau cố gắng. Làm thế nào Ako mới hiểu được đây? Tự nhiên tôi thấy mình nên bỏ cuộc thì hơn.

Không lẽ nào, đó là chiến lược của Ako để khiến tôi bỏ cuộc sao!?

“Mmm, làm thế nào thì Rushian mới hiểu đây nhỉ?”

“…Chắc là không phải đâu.”

Vẫn là Ako của mọi ngày thôi.

“Đúng rồi Rushian, ở nước ngoài, hôn là một kiểu chào hỏi mà, chẳng phải bình thường thôi sao?”

“Ngay cả ở nước ngoài, người ta cũng không hôn môi để chào hỏi đâu.”

“Ơ, không phải sao ạ?”

“Cứ Google mà xem, đa số chỉ hôn má thôi.”

“…………”

Sau khi lướt điện thoại một lúc, Ako làm vẻ mặt tỉnh bơ rồi nói:

“Nước người ta là nước người ta chứ!”

“Ở Nhật Bản, bản thân việc chào hỏi đã không có hôn rồi!”

Cô bé này đúng là chỉ nói những điều tiện lợi cho bản thân mình thôi. Gần đây, Ako cứ thế mãi. Cô bé cứ khăng khăng rằng tôi đã cướp nụ hôn đầu của cô ấy trong lúc tôi ngủ, và cứ thế này mà đòi hôn tôi mọi lúc mọi nơi. Với tôi thì chuyện đó chưa hề xảy ra, nên tôi thấy cực kỳ phiền phức.

──Mà nếu thật sự đã xảy ra, sao tôi lại không nhớ gì cả? Tôi và Ako lại có những kỷ niệm quan trọng khác nhau thế này thì thật không công bằng chút nào! Hay là cứ coi như chưa từng có gì rồi làm lại từ đầu đi!

“Mấy người làm cái trò ngu ngốc đáng xấu hổ gì ngay từ sáng thế…”

Giọng Segawa vang lên, cô ấy tiến lại gần với vẻ mặt mệt mỏi ngay từ sáng sớm. Chắc là do lỗi của chúng tôi, nên tôi thực sự thấy có lỗi.

“Segawa, cậu nói gì đó với Ako đi!”

“Rushian, anh nói gì đó với anh ta đi!”

“Tôi đến đây là để ngăn cả hai người lại đấy!”

Segawa đập tay bốp bốp xuống bàn:

“Hôn với chả không hôn, nghe mà tôi thấy mệt quá!”

“Không hôn!”

“Chúng ta hãy hôn đi!”

“Thế nên tôi mới bảo hai người dừng chuyện đó lại ngay đi mà!”

Segawa hơi ửng hồng mặt, quay sang nhìn Ako.

“Thôi được rồi Ako, có thể là cô đã làm một lần rồi nên giờ không kìm được, nhưng với tư cách là một cô gái, hãy biết giữ gìn một chút đi chứ.”

“Nhưng mà! Tôi muốn làm mà!”

“Không nhưng nhị gì hết!”

Khoan đã! Khoan đã! Cô giúp tôi dừng lại thì tốt, nhưng Segawa-san ơi!? Cách chọn từ ngữ của cô có vấn đề lớn rồi đó!

“Làm một lần… rồi sao…!?”

“Muốn làm… ôi… thật là…”

“Nishimura, cuối cùng cậu cũng vứt bỏ rồi sao.”

“Vứt bỏ chuyện đó thì thật quá đáng…”

“Tamaki-san… cuối cùng cũng…?”

Kìa, những tiếng xì xào lại vang lên từ xung quanh!

“Segawa! Cách nói của cậu tệ hại kinh khủng, gây hiểu lầm nghiêm trọng rồi đó!”

“Cậu cũng thế đấy, Nishimura. Đừng có lằng nhằng nữa, nếu không thích thì cứ dứt khoát từ chối đi!”

“Từ chối rồi mà cô ấy có nghe đâu!”

Tôi phải làm sao với Ako đây, từ chối kiểu gì cô bé cũng cứ bám dính lấy tôi!

“Này này~”

Phụt! Từ đằng sau, Akiyama-san thò ra. Cô ấy thì ngược lại với Segawa, có vẻ còn đang rất vui vẻ ngay từ sáng.

“Có chuyện gì thế, Nanako?”

“Nhìn từ bên ngoài, có vẻ ba người đang tạo thành một cảnh Shuraba đấy.”

“Shuraba!?”

“Hơn nữa còn là do vướng mắc tình ái.”

Đừng làm mọi chuyện phức tạp thêm nữa! Kìa, ánh mắt từ xung quanh càng lúc càng nhìn tôi đau hơn rồi đấy!

“Ưu ưu, tôi đã linh cảm là nếu làm một lần thôi thì sẽ thành ra thế này mà…”

“Là do Rushian sơ hở trước mặt tôi mà.”

“Nam nữ ngược đời nhỉ.”

Không biết có gì mà vui, Akiyama-san cứ khúc khích cười. Ôi thôi rồi, chẳng có sự kiện gì xảy ra cả mà đã đầy rẫy vấn đề thế này.

“Rồi rồi, mọi người về chỗ nào. Chúng ta bắt đầu buổi sinh hoạt lớp nhé.”

Thầy giáo bước vào từ cửa lớp, gần như cùng lúc đó, chuông báo cũng reo lên. A, may quá. Cuối cùng cũng thoát được Ako.

“…………(cười tủm tỉm)”

“………………”

Nhưng mà cô ấy vẫn cứ nhìn chằm chằm vào tôi từ bên cạnh đấy chứ!

“Mọi người, chúc mừng đã hoàn thành kỳ thi giữa kỳ nhé.”

Thầy giáo nhìn quanh một lượt những học sinh đã ngồi vào chỗ, rồi thong thả nói.

“Thật ra thì chuyện này không nên nói ra đâu, nhưng nói nhỏ với mấy đứa là lớp chúng ta không có ai bị điểm liệt cả, thầy đã được thầy chủ nhiệm khối khen đấy. Cảm ơn các em nhé!”

“Vậy mời nước trái cây đi thầy!”

“Không có phần thưởng kiểu đó đâu. Trưởng khối có khen thì lương của cô cũng chẳng thay đổi đâu nhé.”

Cô giáo nói bằng vẻ mặt tỉnh bơ, khiến cả lớp bật cười rộ lên.

Nhìn vậy mới thấy không khí lớp học giờ đã dễ chịu hơn nhiều.

“Cô biết là các em vừa thi xong nên đang xả hơi, nhưng tuần tới sẽ có cuộc bầu cử hội học sinh đấy. Bạn nào muốn ứng cử thì báo với cô nhé!”

“À, bầu cử ạ…”

Ako thì thầm.

“Vậy là Master cũng sẽ nghỉ cái chức hội trưởng hội học sinh rồi.”

“Tụi mình có thể tập trung vào game online được rồi.”

“Nhưng còn chuyện thi cử nữa chứ…”

Mới năm ba, lẽ ra còn phải bận rộn hơn nữa chứ nhỉ.

“Với Master thì chắc được tiến cử chứ ạ?”

“Đương nhiên rồi, nhưng mà đó là Master mà, chắc cậu ấy sẽ nhường suất tiến cử cho người khác rồi tự mình đi thi thôi.”

Đằng nào cũng đỗ, chắc Master sẽ bảo rằng “Mình mà dùng suất của trường thì phí lắm” cho mà xem.

“Uầy, đằng nào cũng phải thi thì em muốn được tiến cử!”

Ngay khi Ako, người có duyên nợ xa vời nhất với các suất tiến cử, vừa lẩm bẩm,

“Này hai em kia! Muốn được tiến cử thì đừng có tám chuyện nữa!”

Cả hai đồng loạt bị mắng, và tiếng cười lại vang lên trong lớp.

Khoan đã, phản ứng của mọi người vẫn bình thường như mọi khi, chẳng lẽ chuyện vừa nãy không ai để tâm sao?

Buổi sáng hôm ấy, tôi cứ có cảm giác rằng chuyện hôn hít chỉ thành chủ đề trong vài phút của tôi và Ako, rõ ràng là đang có vấn đề rồi.

†††††††††

Giờ học diễn ra thong thả sau kỳ thi cũng kết thúc, và giờ là lúc tan trường.

“Đi thôi nào Rushian, đến câu lạc bộ nào!”

Ako hăm hở đứng dậy.

Nghe giọng này thì cứ tưởng cô nàng học hành vui vẻ lắm cơ.

“Nãy giờ chẳng phải cậu cứ trưng cái mặt chết trân ra sao, Ako?”

“Mấy cái giờ học nên biến mất hết đi!”

Ako đến trường để làm gì không biết.

À, phải rồi, là để đi sinh hoạt câu lạc bộ. Tức là chơi game online.

“Nishimura-kun, Ako-chan, đi thôi!”

Akiyama-san cũng bất ngờ xuất hiện.

Không như Segawa, cô nàng chẳng có ý định giấu giếm gì, đôi khi còn đi đến phòng câu lạc bộ cùng tôi và Ako.

Vậy còn Segawa thì sao nhỉ?

“Hẹn mai gặp lại nhé, Nanako, Ako, còn cả Nishimura nữa!”

“Còn cả cái gì mà còn cả!”

Cô nàng nói dối trắng trợn rồi vẫy tay chào chúng tôi.

Đi cùng thì có sao đâu chứ, đúng là vẫn giấu diếm chuyện otaku như thường.

“Segawa vẫn giấu chuyện chơi game online nhỉ.”

Ba đứa vừa đi vừa nói chuyện dọc hành lang.

“Ừm, vẫn đang cố gắng lắm đó.”

Akiyama-san thản nhiên trả lời, còn Ako thì nghiêng đầu.

“Em cũng nói chuyện bình thường với cô ấy mà, vậy mà chưa bị lộ sao?”

“Ừm, nói là lộ thì cũng lộ rồi, mà nói là chưa lộ thì cũng chưa lộ thì phải?”

Cách nói gì mà lạ vậy, rốt cuộc là sao đây?

Tôi và Ako còn đang ngơ ngác, Akiyama-san liền giải thích:

“À thì, chuyện cô ấy ghét otaku nhưng lại biết rất nhiều về mấy thứ đó thì bị lộ rồi.”

“Cái đó thì nói chuyện là biết ngay thôi mà.”

“Chỉ là Akane vốn là bạn của Ako-chan từ trước, nên giờ mọi người cứ nghĩ là cô ấy chỉ có kiến thức thôi ấy mà.”

Ồ, thì ra là vậy. Vì là bạn của Ako nên biết chuyện này thì cũng đành chịu, đó là lời bào chữa sao?

“Tại em có bao giờ nói chuyện bình thường đâu.”

“Thế nên nghe có lý quá ha,” Ako nói vẻ mặt đã hiểu ra vấn đề.

Cái đó thì có đáng để mà đồng tình đâu chứ?

“Bây giờ thì tôi cũng bắt đầu chơi game rồi, nên Akane càng bị cuốn vào hơn, lỡ mà bị lộ chuyện có mặt ở phòng câu lạc bộ thì cô ấy có thể viện cớ là bị tôi với Ako-chan kéo vào! Hoàn hảo đúng không!”

Akiyama-san đắc ý ưỡn ngực.

“Giấu giếm đến mức đó thì có ý nghĩa gì chứ…”

“Cái đó là vấn đề của Akane mà.”

Akiyama-san hơi nghiêng đầu mỉm cười.

Bản thân cô ấy thì chẳng bận tâm gì cả, vậy mà vì Segawa bận tâm nên vẫn đi theo hỗ trợ.

Trái ngược với vẻ ngoài sành điệu, cô nàng lại là người biết quan tâm đến người khác một cách đáng ngạc nhiên.

Hay nói đúng hơn, chính vì cô ấy giỏi giao tiếp nên mới như vậy chăng?

“Akiyama-san đúng là kiểu người của ủy ban nhỉ.”

“Giờ cũng đang là ủy viên mà.”

“À phải rồi, đúng là vậy thật.”

“Làm ủy viên chắc phiền phức lắm ha.”

“Cũng không hẳn đâu?”

Vừa nói chuyện, chúng tôi vừa đi ngang qua bảng thông báo ở tầng một.

Bảng thông báo ở đây không phải là bảng trên mạng, mà là bảng dán các thông báo của trường ấy mà.

Giờ thì thông báo về cuộc bầu cử hội học sinh đang chiếm một diện tích lớn.

Có lẽ vì mới thông báo nên cột ứng cử viên vẫn chưa có tên ai cả.

“Sette-san chắc hợp làm hội trưởng hội học sinh lắm nhỉ?”

Ako nói, liếc nhìn bảng thông báo.

“Hồi cấp hai tôi có làm rồi đó.”

Ồ, vậy hả.

“Không hề bất ngờ tí nào!”

“Đúng là hợp thật nhỉ.”

“Phản ứng nhạt thế!”

Hợp đến mức chẳng có gì lạ lùng cả.

Thậm chí còn cảm thấy yên tâm nữa ấy chứ.

“Ở cấp ba chị không làm sao? Với Sette-san thì chắc chắn sẽ làm hội trưởng rất vui đấy ạ.”

“Vậy sao? Có cảm giác như vậy à?”

“Chắc chắn sẽ là một hội trưởng gương mẫu.”

“Thật hả?”

Sette-san cười “Ehehe,” rồi nói:

“Nghe mọi người nói vậy tự nhiên lại muốn làm đó!”

Sao tự nhiên lại hăng hái thế này!?

“Ơ, thật sự làm ạ?”

“Ừm, cũng không nhất thiết là tôi phải làm đâu.”

Cô ấy vẫn tươi cười nói.

“Chắc sẽ có người phù hợp hơn làm thôi.”

“Đúng là vậy nhỉ.”

Ai cũng nghĩ rằng sẽ có người khác làm nên cứ thế bỏ qua.

“Ai sẽ làm nhỉ?”

“Liệu có ai có thể tiếp quản Master không?”

“Ai biết được nhỉ.”

Khi chúng tôi bước vào khu nhà câu lạc bộ vắng người qua lại, tiếng bước chân từ phía sau vọng đến.

“Đợi tớ nhé!”

Segawa chạy vội đến, nhanh nhẹn xen vào giữa Ako và Akiyama-san.

Gọi chúng tôi như vậy chắc là gần đó không có người quen.

“Đâu có đợi cậu đâu.”

“Nói gì mà nói, Rushian, nãy giờ cậu đi chậm hơn bình thường mà!”

“Đừng nói ra chứ!”

“Gì, Nishimura đang Tsundere đấy à?”

“Muốn tôi “Dere” cho cậu xem không, cái thằng khốn này?”

“Ghê quá, đừng làm thế!”

“Hãy “Dere” với em đi ạ!”

Chúng tôi ồn ào hướng về phòng câu lạc bộ.

Master đến phòng câu lạc bộ sau khi chúng tôi đã tụ tập đầy đủ khoảng một tiếng đồng hồ.

“Xin lỗi, đã để mọi người chờ.”

“Master đến muộn quá!”

“Có chuyện gì ạ?”

“Có chút chuyện bàn bạc về cuộc bầu cử.”

À, phải rồi. Cậu ấy là hội trưởng hội học sinh mà.

“Đúng là sự kiện quan trọng nhỉ.”

“Ừm, đây là công việc cuối cùng của tôi với tư cách hội trưởng hội học sinh.”

Master khẽ mỉm cười có chút buồn bã, rồi nói:

“Xin lỗi, nhưng tôi không thể làm qua loa được.”

“Đương nhiên là quan trọng rồi.”

“Không phải lúc để chơi game online rồi.”

Với tư cách một học sinh, tôi cũng mong Master sẽ ưu tiên công việc của hội trưởng hội học sinh hơn là chủ nhiệm câu lạc bộ và Guild Master.

“Nhưng cuộc bầu cử đó, có đủ người ứng cử không ạ?”

“À. Tôi nghe nói các học sinh năm hai của hội học sinh hiện tại sẽ ứng cử.”

“Ồ…”

“Ở trường chúng ta, có rất nhiều trường hợp học sinh năm nhất làm phó hội trưởng sẽ trở thành hội trưởng khi lên năm hai.”

“Master làm hội trưởng ngay từ năm nhất là ngoại lệ nhỉ?”

Mà lại còn hai năm liên tiếp nữa chứ.

“Cũng không hẳn là ngoại lệ. Có rất nhiều trường hợp học sinh năm nhất làm hội trưởng. Đơn giản là việc từ phó hội trưởng lên hội trưởng phổ biến hơn thôi.”

Lần này cũng có vẻ sẽ như vậy nhỉ.

“Vậy là phó hội trưởng hiện tại sẽ lên làm hội trưởng ạ?”

“Nếu không có ứng cử viên nào khác thì có thể sẽ là như vậy, nhưng…”

Mặc dù là điều chắc chắn, nhưng Master lại có vẻ mặt phức tạp lạ thường.

Có lẽ cậu ấy đang lo lắng điều gì đó.

“Thật ra tôi có chút bận tâm khi giao vị trí hội trưởng cho cậu ấy.”

“Phó hội trưởng thì không được sao?”

“Không phải là không được, nhưng…”

Cậu ấy nói với vẻ mặt khó nghĩ “Ưm ưm”.

「Có lẽ vì tôi đã làm hội trưởng suốt hai năm liền, nên Hội học sinh bây giờ có chút xu hướng 'từ trên xuống'."

「Từ trên xuống?」

Đúng là Ako, cô nàng chỉ biết lặp lại lời người khác như con vẹt.

「Tức là kiểu người ở trên đưa ra hết mọi chỉ thị ấy mà.」

「À, ra vậy!」

Để lại Akiyama-san và Ako đang thì thầm, Master nói tiếp:

「Trong lúc không hay, các thành viên Hội học sinh đã rơi vào tình cảnh cứ chờ tôi chỉ thị. Nếu tôi vẫn còn đương nhiệm thì chẳng có vấn đề gì đáng nói, nhưng nếu để họ tự lo liệu thì...」

「Là cô thấy lo lắng phải không?」

「Ừm.」

「Ưm, cái đó...」

Ako khẽ nghiêng đầu rồi nói:

「Cái đó có giống như kiểu, một tổ đội đi săn quái ở khu vực tự do, người lúc nào cũng rao tìm người cứ thế rời đi thì sẽ nguy hiểm lắm không ạ?」

Một ví dụ khó hiểu nhưng cũng dễ hiểu!

「Không cần cố gắng ví von với game online đâu nhỉ?」

「Không, cảm giác nó giống đấy chứ.」

Master trịnh trọng gật đầu.

「Trong trường hợp đó, sẽ chẳng còn ai rao tìm người nữa, và chỉ năm phút sau khi người điều hành rời đi, tổ đội sẽ tự động tan rã. Tình huống như vậy không hề ít. Tôi cũng đang lo lắng về điều đó.」

「Phó hội trưởng bây giờ là học sinh năm hai đúng không? Sao lại không đáng tin đến thế chứ?」

「Không phải là không đáng tin, mà đúng hơn là tôi chưa từng thấy họ thể hiện được sự đáng tin cậy.」

Nếu Master cứ gánh vác mọi thứ một mình như vậy thì chắc sẽ thành ra thế này thôi. Cô ấy đã làm hội trưởng từ khi tôi mới vào trường, nên việc mọi người cứ dựa dẫm vào cô ấy cũng là điều dễ hiểu.

「Nhưng mà, mọi người đâu phải người xấu đúng không ạ?」

「Đương nhiên rồi. Họ cũng có năng lực thực hiện công việc. Nhưng điều đó không nhất thiết đồng nhất với tố chất của một người lãnh đạo.」

「Ồ!」

「Vất vả thật đó nha.」

「Tìm được một người đủ sức gánh vác mái trường thân yêu này thật không dễ chút nào.」

Master khẽ nhìn về nơi xa xăm và mỉm cười.

Lời nói nghe thì có vẻ ngầu đấy.

「Master, cô còn chưa tốt nghiệp mà sao cứ như một cựu học sinh phiền phức vậy?」

À, Segawa đã nói hộ lời tôi mất rồi.

「Phiền phức... ư...?!」

Master có vẻ sốc, nhưng thật ra thì đúng là vậy mà. Tôi nghĩ cô ấy chẳng cần phải lo lắng đến mức đó đâu. Cứ để hậu bối đảm nhiệm là được rồi chứ.

「Tôi hiểu mà, tôi hiểu mà.」

「Cảm giác hơi phiền phức thật đấy.」

「Các cậu nữa à?! Tôi chỉ đang nghiêm túc lo lắng cho tương lai của ngôi trường này thôi mà!」

「Chúng em biết Kyou-senpai rất nghiêm túc rồi mà!」

Akiyama-san trấn an Master, bảo cô ấy bình tĩnh lại.

Master nhún vai thở dài thườn thượt rồi nói:

「Theo tôi, nếu có ai đó trong câu lạc bộ này ra tranh cử, tôi có thể an tâm mà ‘nghỉ hưu’ rồi.」

「Em không đâu.」

「Em cũng không.」

「Em cũng không đâu ạ.」

Tôi, Segawa và Ako đồng thanh.

「Đúng là các cậu mà.」

Master cười khổ rồi nói:

「Nhưng mà...」

Cô ấy vừa suy nghĩ gì đó vừa nhìn chằm chằm vào Akiyama-san.

「...?」

Trước khi tôi kịp hỏi có chuyện gì, Segawa đã đổi chủ đề:

「Hơn nữa, chúng ta chơi game đi thôi, hết giờ mất bây giờ!」

「Mư, đúng rồi.」

Master cũng ngồi vào chỗ.

Cuối cùng thì hoạt động câu lạc bộ cũng bắt đầu rồi.

「Nhưng hôm nay bảo trì mà, máy chủ có mở không thế?」

「Vừa mở rồi đấy ạ!」

「Bản cập nhật thì sao...?」

「Không có gì liên quan đến chúng ta.」

「Chỉ có boss raid định kỳ được thêm vào thôi, có vậy à.」

「Tiếc thật đấy!」

Nhà phát hành cũng có giới hạn mà, đâu thể cứ thêm hết cái này đến cái kia được. Đặc biệt là bây giờ đang là khoảng thời gian giữa sự kiện mùa xuân và sự kiện mùa hè.

「Đây là khoảng thời gian ít sự kiện game online nhỉ.」

「Cũng là khoảng thời gian ít sự kiện ngoài đời. Chính vì thế mà chúng ta mới có thời gian dành cho việc bầu cử đấy chứ.」

「Thế thì chúng ta đi cày cấp cho Nanako-chan đi!」

「Mục tiêu: 100 tuổi!」

「Đừng nói cấp độ như tuổi tác thế chứ, hơi đáng sợ đấy.」

「Ông nội Shuvain.」

「Thế thì cô là bà nội đấy chứ!」

Hoạt động câu lạc bộ vẫn diễn ra như thường lệ.

†††††††††

「Thôi, bọn tớ về trước đây.」

「Kyou-senpai vẫn chưa về được ạ?」

Master nhìn Segawa và Akiyama đang cầm túi xách rồi lắc đầu.

「Tôi vẫn còn chút việc phải làm, hai người về trước đi.」

「Cố lên nhé! Đừng cố quá sức đấy!」

「Mọi người, hẹn gặp lại ngày mai nhé!」

Segawa và Akiyama rời khỏi phòng câu lạc bộ.

Tiếng chuông kết thúc hoạt động câu lạc bộ đã reo từ lâu, và bình thường thì tôi với Ako sẽ là những người đầu tiên về nhà.

Sở dĩ chúng tôi còn ở lại là vì:

「Ako, xong chưa?」

「Đợi em một chút nữa ạ!」

Ako đang mở một trang web nào đó và ghi chép.

Sử dụng công cụ công nghệ cao để làm mấy việc thủ công thế này nhỉ.

「Cậu đang xem trang gì thế? Ừm, ‘Bí quyết thành công làm bánh ngọt, học từ thợ làm bánh chuyên nghiệp’...?」

Ako có muốn làm bánh gì đó à?

「Chỉ nghe tên trang thôi mà đã thấy tỉ lệ thành công tăng lên rồi nhỉ!」

「Giống như một trang bị đặc biệt tiện lợi ấy nhỉ.」

Giá mà ngoài đời thực cũng dễ dàng như vậy.

À mà, trang đó sao không tra cứu ở nhà hay xem bằng điện thoại mà lại phải xem ở đây nhỉ?

「Ưm, ừm...」

Ako vẽ thêm một hình nhân vật tròn tròn vào cuối rồi nói:

「Xong rồi ạ!」

「Thế thì về thôi.」

Về nhà thì cũng chỉ chơi game online thôi mà.

Nhìn sang Master, cô ấy vẫn đang gõ bàn phím tiếp tục làm việc. Chắc là công việc của Hội học sinh, trông cô ấy bận rộn quá, làm phiền thì không hay.

「Bọn em về đây ạ!」

「Master, lát nữa gặp lại nhé!」

Khi chúng tôi vẫy tay định về, Master ngẩng đầu lên:

「Khoan đã hai người. Hai người có thể dành cho tôi một chút thời gian được không?」

「Hả?」

「Master, có chuyện gì vậy ạ?」

Master đứng dậy, nhìn thẳng vào tôi và Ako, rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc:

「Thật ra, tôi có chuyện muốn hỏi ý kiến hai người.」

「Ý, ý kiến ạ?」

「Hỏi ý kiến à...?」

「Tại sao ngay cả khi tôi chưa nói gì, hai người đã rụt rè rồi vậy?」

Tại vì Master mà đã nghiêm túc hỏi ý kiến thì ngay từ đầu đã thấy áp lực rồi.

「Không phải chuyện gì kỳ lạ thì tốt.」

「Em cá là chuyện gì kỳ lạ đấy.」

「Đúng vậy.」

「Hai người nghĩ tôi là người thế nào vậy?」

「Không, tất nhiên là em nói đùa thôi mà.」

Chỉ hơi căng thẳng một chút thôi.

「Vậy, có chuyện gì vậy, Master?」

Khi chúng tôi nhìn cô ấy, Master khẽ chỉnh lại tư thế rồi nói:

「Thật ra...」

Cô ấy chậm rãi nói, như đang lựa chọn từng từ ngữ.

「Tuy vẫn đang trong quá trình cân nhắc, nhưng tôi định chọn Sette làm Hội trưởng Hội học sinh tiếp theo.」

「…………」

「...Ưm...」

embed0009-HD.jpg

Đúng là lại nói ra chuyện kỳ lạ rồi mà.

「Chọn làm Hội trưởng Hội học sinh... là ý gì vậy ạ?」

Ako rụt rè hỏi, Master trả lời một cách khó hiểu:

「Là nghĩa đen đấy. Tôi muốn Nanako Akiyama làm Hội trưởng Hội học sinh năm nay.」

「Thật sự là nghĩa đen sao ạ?!」

「Ừm. Tôi muốn Sette làm Hội trưởng Hội học sinh tiếp theo của tôi.」

「Cái cách nói 'muốn làm Hội trưởng Hội học sinh' nghe buồn cười thật.」

「Đó là nguyện vọng cá nhân của tôi mà.」

Master khoanh tay, vẻ bất lực.

À, tôi hiểu nguyện vọng của Master rồi, nhưng những chuyện khác thì sao nhỉ?

「Người mà cô nói sẽ ra ứng cử Hội học sinh ban nãy thì sao? Người đó không được sao ạ?」

「Không phải là không tốt, nhưng họ không có khí thế.」

Master khẽ thở dài,

「Nếu đã muốn làm Hội trưởng Hội học sinh khóa tới, thì nên thường xuyên thể hiện bản thân, tạo dựng tiếng tăm để làm bước đệm cho cuộc bầu cử mới phải. Đằng này, cậu ta cứ lẳng lặng đứng sau lưng tôi, chẳng chịu thể hiện chút gì cá tính riêng. Tôi không thấy được tố chất của một người có thể dẫn dắt người khác chút nào cả.”

“Dạ?”

Ako đáp lại, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Tôi cũng có cảm giác y hệt.

“Đương nhiên, việc không thể bồi dưỡng được hậu bối là lỗi của tôi, không thể chối cãi. Nhưng tôi đã tạo đủ cơ hội cho cậu ta rồi. Tôi đang tự hỏi liệu một người không biết nắm bắt cơ hội có nên đứng ở vị trí cao nhất hay không.”

“Có vẻ như yêu cầu của Hội trưởng cao ghê ha.”

“Người không biết nắm bắt cơ hội… nghe giống hệt mình, không phải chuyện của người khác đâu.”

“Đúng rồi, chúng ta đúng là kiểu người như vậy mà.”

Kiểu người cho dù nghĩ “Đây có thể là cơ hội!” nhưng vẫn cứ để mặc mọi thứ trôi qua mà chẳng làm gì.

“Đó là điều bình thường ở con người. Nhưng nếu là Akiyama, tôi tin em ấy sẽ tự mình tạo ra cơ hội và đạt được thành quả vượt xa mong đợi của tôi.”

“Em hiểu ý Hội trưởng mà.”

“Đúng là Akiyama-san có khác.”

Akiyama là kiểu người hoàn toàn trái ngược với những gì Hội trưởng vừa nói, kiểu người không thể nắm bắt cơ hội hay không thể hiện bản thân.

“Tất nhiên, nếu bản thân em ấy không hứng thú thì tôi sẽ từ bỏ. Thế nên, trước khi trực tiếp nói chuyện với em ấy, tôi muốn hỏi ý kiến của mấy đứa một chút.”

“À, ra là vậy, ra là vậy.”

Tôi đã hiểu câu chuyện. Hội trưởng muốn tham khảo ý kiến trước khi chính thức bắt tay vào làm.

Được tin tưởng thế này, tôi cũng thấy hơi vui.

“Nhưng mà, Hội trưởng à, Akiyama-san có chịu làm Hội trưởng không nhỉ?”

“Hình như em có nghe nói qua rồi thì phải, Akiyama-san từng là Hội trưởng Hội học sinh hồi cấp Hai đấy ạ.”

“Ồ! Vậy ra là người có kinh nghiệm ư. Đúng là mắt nhìn người của tôi không tồi chút nào!”

Hội trưởng vui vẻ nhoài người tới.

“Có vẻ như Akiyama-san cũng có chút hứng thú mà Hội trưởng.”

“Không không, cô ấy hào hứng lắm đấy!”

Haizz, Ako lại tự ý nói rồi.

“Nếu bản thân em ấy cũng không ngại thì cứ thử ngỏ lời xem sao.”

Đấy, Hội trưởng cũng bị Ako làm cho hứng lên rồi.

“Thảo luận như vậy cũng tốt mà phải không ạ?”

Cuối cùng thì vẫn là tùy thuộc vào ý muốn của Akiyama-san thôi.

Nếu bản thân Akiyama-san muốn, bọn tôi cũng sẽ giúp một tay.

“Em thì vẫn thấy Akiyama-san rất hợp với vị trí này Hội trưởng ạ. Hội trưởng! Nghe hợp lắm luôn ấy.”

Đúng là hình ảnh Akiyama-san phát biểu trên bục cao trông cực kỳ hợp thật.

“Nhưng ép buộc người khác thì có vẻ không đúng lắm.”

“Đúng vậy, đúng là như thế, nhưng mà…”

Hội trưởng nói bằng giọng đầy kiên quyết.

“Tôi muốn Akiyama kế nhiệm tôi. Thế nên, tôi định thử đề xuất với em ấy.”

“Không, ừm, tôi không có ý ngăn cản đề xuất đó đâu, nhưng mà…”

Đối với người ngoài thì Hội trưởng rất mạnh mẽ, nhưng với bạn bè thì lại có chút dè dặt. Thế mà lần này cô ấy lại có vẻ hơi “cố đấm ăn xôi” thì phải.

“Lần này Hội trưởng có vẻ mạnh dạn thế nhỉ?”

“Akiyama chẳng phải vẫn luôn nói rằng phải đối diện thẳng thắn hơn với bạn bè sao? Vậy thì không làm không được rồi!”

“Thì ra là thế!”

Đúng là “gậy ông đập lưng ông” của Akiyama-san rồi.

“Akiyama-san làm Hội trưởng ư…”

“Nhắc đến Hội trưởng là nghĩ ngay đến Hội trưởng nên em thấy không thực tế lắm ạ.”

“Từ lúc bọn mình vào học, Hội trưởng vẫn luôn là Hội trưởng mà.”

Trên đường về, hai đứa tôi vẫn tiếp tục câu chuyện vừa nãy.

“Có lẽ Hội trưởng làm Hội trưởng hai năm rồi nên cũng bắt đầu lo lắng cho tương lai nhỉ.”

“Nên có lẽ Hội trưởng muốn giao phó cho bạn bè chăng.”

Đây là một lý do có vẻ hợp lý hơn nhiều so với chuyện “thể hiện bản thân” hay “chờ đợi chỉ thị”.

“Phó Hội trưởng tội nghiệp quá nhỉ.”

“Đúng là ấn tượng nhạt nhòa thật.”

Thật lòng mà nói, tôi còn chẳng nhớ người đó là ai. Mặc dù là cùng khối mà.

“Không phải là do ấn tượng của Hội trưởng quá mạnh hay sao ạ?”

“Về độ mạnh của ấn tượng thì Akiyama cũng không thua kém đâu.”

Xét theo ý đó, thì Akiyama rất thích hợp để kế nhiệm.

“Rushian, Rushian.”

Ako ngẩng lên nhìn tôi, hơi nghiêng đầu,

“Rushian đã từng tham gia Hội học sinh bao giờ chưa?”

“Làm gì có chuyện đó chứ.”

“Đúng rồi ha.”

Chuyện đó không phải phong cách của tôi.

“Ako thì có không?”

“Không có, không có ạ.”

“Đúng vậy ha.”

Tôi và Ako đâu phải kiểu người làm những chuyện như thế.

“Vậy thì nhân cơ hội này, Ako cũng thử ra tranh cử xem sao?”

“Em không cần đâu, Rushian cứ ra tranh cử đi ạ.”

Thế này thì thành ra đùn đẩy trách nhiệm cho nhau mất.

“Thế thì ngược lại, hay là tất cả chúng ta cùng ra tranh cử Hội trưởng luôn đi?”

“Vậy thì sẽ có một cuộc bầu cử đầy sôi động đấy ạ!”

“Nhưng mà như vậy thì thành ra anh em trong nhà đấu đá nhau mất.”

“Vậy thì Akiyama-san làm Hội trưởng, Shuu-chan làm Phó Hội trưởng, Rushian làm Thủ quỹ còn em làm Thư ký thì sao ạ?”

“Đúng là cái kiểu bổ nhiệm toàn người nhà.”

Chắc là sẽ biến phòng Hội học sinh thành nơi chơi game online mất.

“Cương lĩnh của em là: khuyến khích nam nữ hẹn hò, đặc biệt là kết hôn!”

“Thế thì đúng là sẽ thu hút toàn gạch đá thôi đấy.”

Nếu là tôi trước khi vào trường, chắc tôi sẽ tức điên lên vì cái cương lĩnh đó mất.

“Rushian sẽ đưa ra cương lĩnh gì?”

“... Ưu tiên sự sống?”

“Đó đâu phải cương lĩnh, đó là chiến thuật thì đúng hơn!?”

“Vì tôi có mục tiêu gì cho ngôi trường này đâu!”

Cứ hãy giữ gìn sự sống, tập trung phòng thủ đi.

Đừng để bị thương nhé.

“Nhưng hình ảnh của Rushian thì lại là ‘Cố gắng hết mình!’ chứ không phải ‘Ưu tiên sự sống!’ đâu ạ.”

“Sao lại là cái chiến thuật vừa khó dùng vừa vô dụng như thế chứ.”

“Chỗ nào ạ!? Đó là một chiến thuật hoàn hảo mà, vừa công kích, vừa hỗ trợ, vừa hồi phục, mọi thứ đều cân bằng một cách hoàn hảo! Em chỉ dùng chiến thuật đó thôi đấy ạ!?”

“Không phải boss nào cũng thắng được chỉ bằng ‘Cố gắng hết mình!’ đâu!”

“Đó là do chưa đủ cấp độ thôi.”

“Đây là kiểu thắng bằng cách ‘cày cấp bạt mạng’ mà!”

Đúng là sự khác biệt trong phong cách chơi game nhập vai đã bộc lộ rõ ràng!

Nhưng tôi cũng có chút đồng tình.

“Vậy nên Ako không luyện tập những gì không thể làm được trong game à.”

“Những gì không thể thì là không thể ạ.”

“Không phải nỗ lực để làm được cũng vui sao?”

Cậu đã thử đủ mọi thứ rồi mà.

Cũng đã tăng cấp, đánh bại boss, và cả đối đầu với người chơi khác nữa.

“Nhưng cũng có những điều tuyệt đối không thể làm được. Ví dụ như bầu cử chẳng hạn, em thì làm sao mà trúng cử được chứ.”

“Thật sao? Tôi nghĩ chỉ cần là con gái thì cũng khá dễ thắng mà.”

Trừ khi đối thủ là một chàng trai trí thức đẹp trai nào đó, chứ bình thường thì tôi có cảm giác một cô gái đáng yêu ra tranh cử sẽ thắng lợi.

“Ế, nhưng mà, đó là em mà Hội trưởng?”

“…Đúng rồi, là Ako… Đúng là Ako mà…”

Quả thật, cái aura “không đáng tin” tỏa ra từ Ako này khiến tôi chỉ có thể nghĩ đến thất bại.

“Tôi có cảm giác không thể giao cho Ako những trọng trách quan trọng được.”

“Ở nhà, em đang gánh vác trọng trách làm vợ đấy ạ.”

“Cậu có gánh vác nổi đâu mà nói.”

“Em có gánh vác nổi mà ạ.”

Hai đứa chẳng thể nói chuyện hợp nhau chút nào.

“Thôi thì, tôi cũng sẽ trượt bình thường thôi.”

Một nam sinh otaku bình thường như tôi thì khó mà vào Hội học sinh được.

Cho dù có trúng cử đi nữa, tôi cũng không nghĩ mình có thể làm một thành viên Hội học sinh được.

“Nhưng Akiyama-san và Shuu-chan thì có vẻ sẽ trúng cử đấy ạ.”

“À… hai người đó có vẻ đáng tin cậy thật.”

Họ có ra tranh cử cũng chẳng có gì lạ. Có cái khí chất của người sẽ trúng cử.

“Em thấy, đúng là có cảm giác hai người họ ở một thế giới khác với bọn mình nhỉ.”

Giọng Ako nói câu đó nghe hơi trầm xuống.

Hơi khác với buồn bã. Đó là một giọng nói đầy cam chịu.

“Ừ thì, tôi hiểu là thế giới của họ khác.”

“Rushian cũng nghĩ vậy sao?”

Khi tôi gật đầu, Ako nói với vẻ ngạc nhiên.

Chuyện đó đâu thể phủ nhận được.

“Nếu không có game online thì chúng ta còn chẳng có chủ đề chung để nói chuyện.”

Nhưng ngược lại mà nói.

“Cái hay của game online là ở chỗ đó, nó giúp ta giao tiếp bình đẳng với những người thuộc thế giới khác. Tôi thậm chí còn thấy mình may mắn nữa là.”

“…Đúng vậy. Chỉ cần chúng ta cùng chơi game, thì chúng ta vẫn là đồng đội mà.”

納得 vậy thôi chứ, nhìn vào thì Ako cũng là người ở một thế giới khác so với tôi mà. Dù vậy, chúng tôi vẫn cứ sóng bước bên nhau là nhờ đã gặp gỡ ở cái thế giới ảo kia đấy.

“Á! Vậy nếu tìm được người nào đó thật giỏi giang rồi làm thân với họ, chẳng phải cuộc đời sau này sẽ dễ thở hơn sao ạ!”

“Đừng có nghĩ mấy chuyện xấu xa như thế chứ.”

Cái cô nàng Ako ấy, lúc nào cũng nói mấy lời kiểu đó thôi.

†††††††††

“Con về rồi đây!”

Tôi khẽ cất tiếng ở hành lang khi vừa về đến nhà, thì từ phòng khách vọng ra tiếng:

“Mừng con về!”

Cởi giày xong bước vào trong, tôi thấy cô em gái đang nằm lăn quay, dán mắt vào chiếc laptop.

“Mizuki, em về trước rồi à?”

“Vâng.”

“Câu lạc bộ hôm nay kết thúc sớm thế nhỉ?”

“Hôm nay chỉ có họp thôi ạ.”

“Thế thì không có quà về rồi…”

“Đâu phải lúc nào cũng có đâu, anh!”

Mizuki ấy, những hôm em ấy làm món gì đó ở câu lạc bộ nấu ăn thì thường mang về một ít làm quà. Tôi cũng hơi mong chờ, nhưng hôm nay thì chẳng có gì cả.

“Với lại anh Nishimura, món bánh Brownie em mang về, anh không nhắc đến trên kênh chat của game sao?”

“Anh nhớ là có nói, nhưng sao vậy?”

“Thấy chưa. Chị Ako đã hỏi em công thức đấy ạ.”

“Thật á?”

“Vâng. Chị ấy còn bảo là ‘Em cũng muốn được Rushian-kun khen ngon như thế!’ nữa cơ.”

Không hiểu sao lại nảy sinh tinh thần ganh đua ở mấy chuyện thế này nhỉ.

“Thế mà mãi vẫn chưa được ăn miếng nào cả.”

Khi tôi bảo là tưởng em ấy sẽ làm ngay chứ, Mizuki bật dậy, khẽ cựa quậy.

“Anh Nishimura, nấu ăn với làm bánh là khác nhau đấy nhé. Nhìn có vẻ dễ nhưng thực ra khó lắm đấy.”

Em ấy ngước lên nhìn tôi, nghiêm túc nói.

“Thế à?”

“Vâng, thế đấy.”

“Vậy là Ako đang tập làm à.”

Thảo nào vừa nãy lại xem mấy trang hướng dẫn làm bánh.

Dù miệng thì bảo cái gì không làm được là không làm được, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng thử sức, đó chính là điểm tốt của Ako.

Mà, hình như chỉ giới hạn ở những việc liên quan đến tôi thôi thì phải, nhưng nghĩ vậy thì có vẻ hơi tự cao nên thôi.

“Thế nó khó ở chỗ nào?”

“Nấu ăn thì dùng nguyên liệu ăn được để làm, còn làm bánh thì dùng bột và chất lỏng, nên không thể tùy tiện mà làm được đâu. Chỉ cần sai một chút về lượng hay quy trình thôi là sẽ ra món không ăn được đấy ạ.”

“Ồ, ra là vậy à?”

“Vâng, là vậy đấy ạ. Làm bánh có độ khó cao hơn nhiều.”

Nói đến đó, Mizuki lại nằm lăn quay ra.

“…Ít nhất là đối với em thì vậy. Nhưng đó cũng chỉ là ý kiến cá nhân thôi ạ.”

“Việc em đặt ra cái ‘hàng rào’ phòng thủ đó là do bị ảnh hưởng xấu từ internet rồi.”

“Sẽ có người nói là ‘Thế là bất lịch sự với các đầu bếp chuyên nghiệp đấy. Có rất nhiều món ăn dùng nguyên liệu không thể ăn trực tiếp được. Tốt nhất là nên đính chính lại.’ đấy ạ.”

Ở nhà nói chuyện thì làm gì có ai vào “ném đá” đâu mà sợ.

“Mà Mizuki, em có dùng mấy cái SNS đó không?”

“Có ạ, bằng tài khoản riêng tư.”

“Anh phải tìm cách nào đó để tìm ra cái tài khoản đấy rồi giả vờ không biết gì mà gửi yêu cầu theo dõi mới được.”

“Em sẽ chấp nhận mà, cứ nói thẳng ra đi anh.”

“Thế thì còn gì là vui nữa.”

Nếu em ấy mà đăng mấy lời nói xấu anh trai thì chắc vui lắm đây. Nhưng mà, em ấy đâu phải kiểu người như vậy.

“Ako mà làm bánh Brownie ngon thì có cho anh ăn không nhỉ?”

“Chắc là có đấy ạ?”

Mizuki vừa nói vừa khua khoắng chân.

Áo đồng phục sẽ bị nhăn đấy em.

“À, anh Nishimura ơi, anh Nishimura!”

“Gì vậy em?”

“Câu lạc bộ của anh có Hội trưởng hội học sinh đúng không?”

“Có chứ.”

Hôm nay em ấy lại nói mấy chuyện kỳ quái rồi.

“Thì sao?”

“Người đó đã là Hội trưởng hội học sinh từ năm nhất đúng không ạ?”

“Ừ, đúng rồi.”

“Vậy là năm nhất cũng có thể ứng cử được sao?”

“Đúng vậy, nhưng… Ơ, Mizuki, em muốn làm Hội trưởng à?”

Nếu thế, tôi sẽ ủng hộ Mizuki hơn là Akiyama-san đấy nhé.

Guild Master Kyou & Akiyama-san đấu với anh em nhà Nishimura, chắc là một trận chiến khá căng đây.

May mắn thay, khi tôi đã hạ quyết tâm như vậy, Mizuki vội vàng xua tay lia lịa:

“Không có đâu ạ! Bạn em đang tò mò nên em hỏi hộ thôi!”

“Ồ…”

Chắc là một học sinh năm nhất có chí tiến thủ đây.

“Nếu năm nhất cũng có thể ứng cử được thì mình sẽ ủng hộ bạn ấy xem sao.”

“À, ừ, được thôi. Như vậy sẽ sôi nổi hơn.”

Đây là công việc cuối cùng của Guild Master Kyou với tư cách Hội trưởng hội học sinh.

Tôi thà rằng cuộc bầu cử là do tất cả học sinh cùng suy nghĩ, còn hơn là một cuộc bầu cử đã được sắp đặt.

“Mà, bầu cử hội học sinh có đáng để quan tâm đến thế không nhỉ? Hồi anh năm nhất thì hoàn toàn chẳng liên quan gì đến mình cả.”

“Em cũng vậy, nếu bạn em không nói thì em cũng chẳng nghĩ đến đâu.”

“Đúng là thế thật.”

“Chẳng liên quan gì mà.”

Đúng là vậy nhỉ. Ngay cả tôi, thông thường cũng chẳng bao giờ quan tâm đến mấy chuyện này.

Lần này nếu nó cũng kết thúc mà không liên quan gì đến mình thì tốt.

Tôi khởi động máy tính trong phòng, chờ cho quạt máy đang gầm gừ ổn định lại rồi mở game client. Thời gian chờ đợi này, nếu là máy tính ở phòng câu lạc bộ thì chỉ tốn chưa đến một nửa. Tôi cũng muốn có một chiếc máy tính hiệu suất cao, nhưng lại ngại đi làm thêm vì nó…

Vừa nghĩ vừa đăng nhập vào game.

◆Rushian:

Chào mọi người!

◆Shuvain:

Ồ, chào! Lol

◆Ako:

Chào buổi tối! Lol lol lol

◆Sette:

Hây dô!

◆Aprikotto:

Chào mừng đã đến.

Mọi người đã đăng nhập trước và đang chờ đợi.

Hơn nữa, có vẻ như họ đang rất sôi nổi.

◆Rushian:

Cái kiểu "cười banh nóc" ngay từ đầu thế này, làm tớ có cảm giác mình đã bỏ lỡ một đoạn chat cực kỳ thú vị thì phải.

◆Shuvain:

Không, con chó của Sette không hiểu sao lại nhầm lẫn, cứ bảo “Đưa tay đây” là nó lại giả vờ chết. Bọn tớ vừa xem video đó xong thôi.

◆Rushian:

Tớ muốn xem cái đó lắm, tí nữa gửi cho tớ nhé.

Không biết “Muu-tan” ngoài đời thật của Sette bị làm sao nữa.

◆Sette:

Em nghĩ là nó hơi bị hoảng loạn thôi ạ!

◆Ako:

Nhưng mà đáng yêu lắm ấy chứ! Lol

◆Shuvain:

Sao lại thế!? Không phải đâu, Muu-tan! “Đưa tay đây”, “đưa tay đây” cơ mà! Em làm được suốt mà!? Cái cảnh Sette hoảng hốt cũng dễ thương nữa.

◆Sette:

Mới hôm qua em vẫn làm được mà!

Hội Alley Cats hôm nay cũng tràn đầy năng lượng.

◆Rushian:

Giờ làm gì đây nhỉ?

◆Shuvain:

Nâng cấp cho Sette à?

◆Sette:

Ơ, ban ngày em mệt rồi.

◆Aprikotto:

Mệt nhanh quá đấy.

Thế thì còn việc gì khác để làm không nhỉ?

Bỗng, tôi để ý thấy một ô chat cứ nhấp nháy liên tục. Đó là cửa sổ hiển thị chat chung, thường xuyên có thông báo tuyển thành viên guild hoặc tìm nhóm, nhưng hôm nay sao lại sôi động một cách kỳ lạ. Mở ra xem thì thấy:

◆Macron:

Tuyển thành viên True Arch mới

◆WhaleDevil:

Tham quan New Gunma ai cũng được @10

◆Blue108:

Muốn tham gia True Arch 115HC

◆HaramiRoast:

Tấn công văn phòng tỉnh Gunma ai tự tin nhắn riêng nhé

◆Nyarlathotep:

True Arch dự kiến bắt đầu lúc 10h chỉ giới hạn người đã vượt Arch

◆Today's_Recommendation:

New Gunma ai đi được đến sáng

Một số lượng lớn các tin nhắn tuyển người đang trôi qua!

◆Rushian:

Tớ vừa xem chat chung, cái gì mà tuyển True Arch với New Gunma thế này?

Chắc là loại mà tôi không biết.

◆Aprikotto:

Ma vương Thâm Vương Arkesh Deep Dragon. Đó là Raid Boss mới được cập nhật hôm nay. Là phiên bản nâng cấp của Ma vương Arkesh Dragon, thường được gọi tắt là Thâm Arkesh, hay True Arch.

◆Rushian:

À, có cái đó à.

Vì chẳng liên quan gì đến chúng tôi nên tôi quên mất. Chúng tôi không chơi Raid, mà chỉ nghe nói vậy thôi.

◆Sette:

Sao ngay ngày đầu tiên đã có tên viết tắt rồi nhỉ?

◆Shuvain:

Ngay cả lúc lên kế hoạch cập nhật cũng đã có tên viết tắt rồi mà.

Chuyện này đâu có gì lạ.

◆Sette:

Vậy còn cái Gunma này thì sao? Tên địa danh à?

◆Aprikotto:

元の boss là Ma Quân Vương Alkhesh Dragon quá mạnh nên thế đó. Ai cũng bảo con này không phải ma quân mà là Gunma nên biệt danh là Gunma.

◆ Sette:

Gunma có thù oán gì với mọi người à?!

◆ Ako:

Em nghĩ là không đâu ạ.

Thậm chí có khi còn được yêu quý ấy chứ?

◆ Shuvain:

Thôi kệ, dù là Gunma hay Gunma mới thì cũng là raid cả, chả liên quan gì đến chúng ta.

◆ Sette:

Raid á…

Sette vừa nói vừa im lặng một lúc, rồi hỏi:

◆ Sette:

Mà nói chung thì raid boss là gì vậy?

Cô nàng đặt dấu hỏi chấm lên đầu.

◆ Shuvain:

À, raid boss là…

◆ Ako:

Chờ chút đã, Shu-chan!

Ngừng Shuvain đang định giải thích, Ako nhìn Sette.

◆ Ako:

Em có cảm giác như là, theo cái kiểu này thì Sette-san đã biết về raid boss rồi nhưng vẫn hỏi để xác nhận ấy.

◆ Sette:

Ư…

Sette ra vẻ giật mình, ôm lấy ngực.

Trời ạ, mình cũng định trả lời mà, chẳng lẽ…

◆ Sette:

Là boss cần ba tổ đội hợp tác, đông người cùng đánh phải không? Trong Wiki cũng có ghi mà, đâu phải là tôi không biết đâu.

◆ Ako:

Biết mà!

◆ Rushian:

Hóa ra là biết rồi.

Chơi cả năm trời thì sao mà không biết được.

Chẳng cần phải giả vờ không biết làm gì, không hiểu sao cô nàng lại vậy.

◆ Sette:

Thật ra tôi cũng biết nội dung rồi, nhưng mà tôi đang nghĩ tại sao nó lại không liên quan gì đến chúng ta ấy. Đáng lẽ mọi người nên cùng đi thử chứ.

◆ Rushian:

Nói thì dễ…

Ngay cả boss thường còn hiếm khi gặp, nói gì đến raid.

◆ Shuvain:

Raid khó nhằn lắm đấy.

◆ Ako:

Nhân tiện, từ "raid" nghĩa là gì vậy ạ?

◆ Aprikotto:

Nó có nghĩa là "công kích", "đột kích".

◆ Ako:

Ồ, không phải là "đông người" hay "nhóm" sao ạ?

◆ Rushian:

Không phải, không phải.

Khi nói "raid PT" thì là nhiều tổ đội tập hợp lại để tạo thành, nên người ta dễ hình dung từ "raid" có nghĩa là nhóm, nhưng thực tế thì không phải vậy.

◆ Ako:

Vậy là tấn công cùng nhau sao ạ?

◆ Shuvain:

À thì raid boss là kiểu vào đến khu vực đã thấy boss ngay trước mặt rồi, nên cái hình dung đó cũng đúng.

◆ Rushian:

Chẳng qua là chỉ chiến đấu với boss trong không gian chuyên biệt cho boss thôi mà.

◆ Sette:

Ôi, đơn giản và vui vẻ thế! Đi thử đi mọi người!

Không không! Không đơn giản vậy đâu!

◆ Shuvain:

Raid của LA cần ba tổ đội tám người, tổng cộng hai mươi tư người lận đó? Làm sao mà đi được?

◆ Sette:

Hai mươi tư người?! Cần cả một lớp học luôn à?!

Cả bang Alley Cats của chúng ta gộp lại cũng mới có sáu người thì làm sao mà tham gia được chứ.

◆ Sette:

Nếu rủ cả lớp thì đi được đấy nhỉ.

◆ Ako:

Đừng nghĩ mấy chuyện đáng sợ vậy chứ!

◆ Shuvain:

Đừng có làm thật đấy. Tuyệt đối không được làm!

◆ Sette:

Đương nhiên là tôi đùa thôi mà.

◆ Aprikotto:

Dù sao thì việc chúng ta tham gia là rất khó, đúng không?

Đó là lý do tại sao nó chẳng liên quan gì đến chúng ta.

Ngay cả việc đi một mình ra nơi hoang dã cũng tốn thời gian, nên các thành viên bang Alley Cats thân thiết chẳng ai muốn đi.

Thế là raid boss dần trở thành kiểu boss mà chúng tôi chỉ "à, thế à" mỗi khi thấy nó được thêm vào định kỳ.

◆ Aprikotto:

Tuy nhiên, nếu nó đang thu hút nhiều sự chú ý như vậy thì không thể bỏ qua cơ hội này được.

◆ Rushian:

Là sao?

◆ Aprikotto:

Raid boss thường là những con boss khó nhằn, nhưng như tôi đã nói trước đó, Alkhesh Dragon đặc biệt có độ khó cao. Nó nổi tiếng là raid phá hoại tình bạn, là boss giải tán bang hội.

◆ Ako:

Biệt danh ghê gớm thật ạ.

◆ Aprikotto:

Đó là một con raid boss đã khiến không ít bang hội, không ít tổ đội raid tan rã.

◆ Shuvain:

Bang hội của một người bạn tôi cũng nói là giải tán vì Gunma đó.

◆ Rushian:

Bang hội giải tán ở Gunma nghe cứ có nghĩa khác thế nào ấy.

◆ Sette:

Gunma tội nghiệp.

Mấy cái tên viết tắt kỳ quặc thì thường thấy trong game online mà.

◆ Ako:

Nó là con boss như thế nào vậy ạ?

◆ Shuvain:

Nghe nói là một kẻ địch khủng khiếp, nếu tất cả mọi người không làm đúng theo những gì đã được chỉ định thì lập tức sẽ bị tiêu diệt một nửa, mà tệ hơn là sau khi bị tiêu diệt một nửa lại cứ tưởng có thể gượng dậy được nhưng không, cuối cùng cứ từ từ mà chết sạch, tốn thời gian vô ích và gây ra cãi vã kinh khủng hơn.

◆ Aprikotto:

Lần này nếu lại là phiên bản nâng cấp của nó thì…

◆ Rushian:

Không dám tưởng tượng luôn.

Chắc là boss thêm vào dễ dàng kiểu đổi màu thôi, nhưng nội dung thì chắc chắn không dễ dàng đâu.

◆ Aprikotto:

Vậy thì, những người chơi thử thách lần này chắc chắn sẽ phải dùng dồi dào các vật phẩm hồi phục và vật phẩm buff phải không?

◆ Ako:

Chắc là vậy rồi.

◆ Shuvain:

Vậy thì vật phẩm tiêu hao sẽ tăng giá.

Đúng là mùi tiền mà.

Cấp độ cũng đã tăng, chuyển chức rồi, có rất nhiều trang bị mong muốn.

Tiền thì bao nhiêu cũng không thấy đủ.

◆ Aprikotto:

Nhìn bảng đấu giá thì thấy đã có người mua vét rồi. Có lẽ bây giờ là lúc tha hồ bán đấy.

◆ Sette:

Vậy thì mình phải đi lấy thôi!

◆ Ako:

Lấy cái gì ạ? Vật liệu của White Elixir sao?

◆ Aprikotto:

Không.

Lần này, sao chúng ta không thử nhắm đến Yuugu Shizuku lớn hơn một chút?

◆ Shuvain:

Đã nhắm thì phải nhắm hàng khủng chứ!

◆ Rushian:

Ok ok, để tôi đi chuẩn bị.

◆ Ako:

Em đăng ký cổng dịch chuyển đây.

Chiến dịch kiếm tiền khủng từ vật phẩm hồi phục đã bắt đầu.

Bản cập nhật này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến chúng tôi, nhưng nếu có thể tận hưởng thế này thì cũng không tệ.

◆ Shuvain:

Được mùa rồi!

◆ Sette:

Được mùa gì chứ, mới ra có năm cái thôi mà?

◆ Rushian:

Yuugu Shizuku mà ra được năm cái là đủ lắm rồi.

Một cái thôi cũng có giá kha khá rồi, nên số này là lời lớn đó.

Giờ thì có thể với tới tấm khiên chuyên phòng thủ phép thuật mà mình mong muốn rồi, hứ hứ hứ.

◆ Sette:

Người dùng item nạp tiền có hiệu quả tương tự như nước lã kia kìa.

◆ Shuvain:

Đừng nói thế.

◆ Rushian:

Cái đó trong gacha cũng là hàng trúng trong số hàng xịt mà.

◆ Ako:

Kiểu như "hiếm khi thường thấy" ấy nhỉ.

◆ Aprikotto:

Đối với tôi thì tất cả đều là hàng xịt cho đến khi hoàn thành bộ sưu tập.

◆ Rushian:

Nghe một hồi lại thấy ngầu ghê.

◆ Shuvain:

Tỉnh táo lại đi, đó là sự nhầm lẫn đấy.

Vừa chat vừa trở về quán rượu nơi chúng tôi thường tụ tập.

Sau đó thì bán mấy giọt Yuugu Shizuku này… Hả?

Trong quán bình thường chỉ có NPC, giờ lại có những nhân vật khác ngoài chúng tôi.

◆ †Kuro no Majutsushi†:

Alley Cats sẽ do bên này tiếp nhận, xin hãy từ bỏ đi.

◆ Battsu:

Tụi bây làm trong bang của tụi bây đi chứ, còn thừa thành viên mà.

◆ †Kuro no Majutsushi†:

Ngược lại, dù các cậu có muốn đi cùng thì cũng không tập hợp đủ một tổ đội còn lại đúng không? Phía các cậu vốn dĩ lời mời đã không thành công rồi mà.

◆ Battsu:

Bên tụi mày cũng thế thôi, vả lại tao có thể gọi đại vài người bạn mà.

◆ †Kuro no Majutsushi†:

Bạn bè? Không có ai nên các cậu mới đến đây mời chào đó chứ?

◆ Battsu:

Trận công thành tiếp theo tao sẽ cho pháo đài của tụi mày về 0 điểm phát triển!

◆ †Kuro no Majutsushi†:

Hừm, thú vị đấy chứ. Cứ mỗi lần bị tống cổ về là lại chối bay biến rằng chưa dùng hết sức, giờ thì chịu ra mặt rồi à?

◆Battsu:

Cái vị hội trưởng đây cứ hễ bọn tôi kéo đến là lại lỗ sặc gạch, phải xin lỗi anh em guild, giờ lại lên mặt làm ra vẻ quá nhỉ!

À, ra là hai người này à, đã quá quen mặt rồi.

Dù có mặt họ cũng chẳng ngạc nhiên gì, nhưng sao lại cãi nhau thế kia?

◆Shuvain:

Này, sao các ngươi lại gây sự ở chỗ đông người thế hả?

◆Sette:

Thôi thôi thôi, dừng cãi nhau đi!

Shuvain và Sette xen vào giữa, hình như họ nhận ra tụi tôi đã quay lại.

Cả hai đồng loạt quay về phía chúng tôi, khẽ giơ tay ra hiệu.

◆†Kuro no Majutsushi†:

Chào các cậu, đến rồi đấy à.

◆Battsu:

Đến muộn thế, đi đâu giờ này mới tới?

◆Rushian:

Tụi tôi đâu phải lúc nào cũng ở đây đâu.

Mà bỏ qua chuyện đó đi.

◆Aprikotto:

Tôi muốn được nghe giải thích tình hình.

◆Battsu:

Ờ, đi Gunma thôi!

◆†Kuro no Majutsushi†:

Tôi đến đây là để mời các cậu chuyện đó.

Tôi được mời tham gia cái gì đó mà không rõ là cái gì.

◆Shuvain:

Gunma ư? Offline à?

◆Rushian:

Có nghĩa lý gì đâu khi phải làm cái việc đó ở một nơi nguy hiểm như vậy?

◆Battsu:

Không phải đâu, lol. Là True Alt đấy!

À, hóa ra là chuyện đó.

◆Ako:

True Alt là cái...

◆Sette:

Là cái con boss mà ban nãy chị bảo "không liên quan" ấy mà, đúng không?

◆Ako:

Là Hữu Nghị Phá Hoại Long à?!

Ít nhất cũng phải chuyển đổi thành Hữu Nghị Phá Hoại Long chứ.

◆Battsu:

Đúng rồi đấy!

Battsu nhún vai nói.

◆Battsu:

Gunma gốc đã tệ lắm rồi, Gunma mới còn tệ hơn nhiều. Vừa cập nhật xong là tôi đã bắt đầu thử ngay, nhưng đến chiều là giải tán rồi.

◆Rushian:

Nhanh thế!

◆Battsu:

Chơi với mấy thằng ngốc đó thì đến kiểm nghiệm cũng không xong, thế nên tôi về ngay đấy mà.

◆Shuvain:

Nói là giải tán, nhưng không phải là mày bỏ chạy đấy chứ?

◆†Kuro no Majutsushi†:

Mấy người như thế này rồi sẽ phá hoại đội Raid thôi.

Kuro no Majutsushi nói với vẻ chán nản.

◆Rushian:

Thế còn anh Kuro no Majutsushi thì sao? Nếu là TMW thì chẳng phải guild nên tự thử thách sao?

Một guild lớn như TMW, lại có cả chi nhánh nữa, tôi không nghĩ họ lại thiếu người tham gia Raid đâu.

◆Aprikotto:

Phải đấy, có vấn đề gì xảy ra à?

◆†Kuro no Majutsushi†:

Vấn đề là đối thủ là Archesh cơ.

Anh ta làm động tác rụt vai lại,

◆†Kuro no Majutsushi†:

Thông thường thì trong guild sẽ chia thành hai đội Raid, nhưng không biết có phải vì có ác mộng với Archesh không mà nhiều thành viên không mấy tích cực. Tôi lập được một đội rồi, nhưng vẫn còn thừa ra một đội nữa.

◆Shuvain:

Đấy là con boss mà ngay cả thành viên của những guild "cày" cũng không muốn đi à?

◆†Kuro no Majutsushi†:

Chính xác hơn thì là một nhóm đợi khi có đủ thông tin thì mới đi. Họ không muốn trở thành người tự tìm ra cách chiến đấu.

◆Aprikotto:

Đến đâu cũng vậy thôi, đều gặp rắc rối với những người chỉ biết chờ lệnh.

Không phải đâu, tôi nghĩ chuyện học đường và chuyện game online là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đấy chứ?

◆Sette:

Này, thế thì tại sao guild master lại phải vào đội bị thừa ra?

◆†Kuro no Majutsushi†:

Nếu guild master lại chọn chỗ dễ dàng thì ai sẽ theo sao?

◆Ako:

Ồ, hiểu rồi.

Anh ấy không làm những chuyện như mình vào đội chính còn bắt các thành viên guild vào đội thừa ra. Đúng là một lãnh đạo tốt mà.

◆Battsu:

Làm ra vẻ ta đây. Đằng nào cũng cãi nhau ầm ĩ lên, thế nên bụng dạ là muốn đứng ngoài giảng hòa thì có.

◆†Kuro no Majutsushi†:

Tôi không phủ nhận điều đó.

Vừa mới xúc động xong, hóa ra lý do lại là thế à!

◆Rushian:

Sao anh cứ thấy đen tối thế nào ấy.

◆Ako:

Anh Kuro no Majutsushi bụng đen à?

◆†Kuro no Majutsushi†:

Cậu nghe cái biệt danh đó từ ai trong guild đấy à?

◆Ako:

Trong guild gọi anh ấy như vậy thật sao?!

Kuro no Majutsushi bụng đen, đúng là bị gọi như vậy thật sao?!

◆Battsu:

Được yêu mến quá nhỉ, lol.

◆†Kuro no Majutsushi†:

Im đi!

◆Battsu:

Đừng có gọi bằng cái tên trên diễn đàn "bóc phốt" chứ.

◆Shuvain:

Thế ra anh cũng bị bóc phốt à?

Mà lại còn bị gọi là 'X' nữa chứ.

◆Battsu:

Trên diễn đàn "bóc phốt" của server này, tên top của mẫu chuẩn là 'X' đấy.

Tôi không nghĩ đó là chuyện đáng để khoe khoang đâu.

◆Battsu:

Thế nào, đi với bên nào đây?

◆Rushian:

À, ra là chuyện đó à.

Phải rồi, tôi được mời đi Raid boss mà.

Nhưng mà... Raid thì...

◆Aprikotto:

Trước hết là vấn đề có nên tham gia Raid hay không đã.

◆Sette:

Ế, đi đi mà!

Sette có vẻ rất hào hứng.

Nhưng còn Ako thì sao nhỉ?

◆Ako:

◆Rushian:

Ako không thích mấy cái này à?

◆Ako:

À, cái đó...

Ako ngập ngừng, khẽ giơ tay lên.

◆Ako:

Thật ra em cũng hơi có hứng thú ạ.

◆Rushian:

Ồ, vậy sao?

◆Ako:

Chỉ hơi hơi thôi ạ.

Thật là bất ngờ.

Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ nói kiểu: "Boss chắc vất vả lắm", "Đông người quá sợ lắm", v.v.

Thật lòng mà nói, dù miệng bảo "không liên quan", nhưng mỗi lần nhìn thấy tin rao tuyển người, tôi lại thấy Raid có vẻ vui lắm.

◆Rushian:

Thật lòng thì tôi cũng có hứng thú.

◆Sette:

Đi đi mà!

◆Ako:

Em muốn thử xem sao.

◆Aprikotto:

Hừm, ba người đồng ý. Còn Shuvain thì sao?

◆Shuvain:

Tôi thì sao cũng được.

◆Battsu:

Hả?

◆Shuvain:

Ta đây thì sao cũng được thôi.

Đổi cách nói rồi kìa!

Gần đây anh ta nói chuyện tùy hứng theo cảm xúc, có người ngoài thì có vẻ phiền phức ghê!

◆†Kuro no Majutsushi†:

Vậy thì các cậu sẽ đi với bên nào đây?

◆Battsu:

Đi với bên này đi, tôi sẽ chỉ giáo thật kỹ cho.

◆†Kuro no Majutsushi†:

Tôi nghĩ nên đi với bên chúng tôi để đánh đàng hoàng hơn đấy.

◆Rushian:

Nói là đi với bên nào thì...

Raid là một đội gồm ba PT mà, đi với bên nào thì cũng thiếu mất một PT thôi.

Mà thêm người lạ vào, nói thật là tôi cũng thấy sợ.

◆Rushian:

Đi cả ba PT này thì được đấy chứ?

◆Battsu:

Hả?

◆†Kuro no Majutsushi†:

Cái gì cơ?

◆Rushian:

Alley Cats, Valenstain và đội Raid thừa của TMW.

◆Shuvain:

Hợp lý đấy.

◆Aprikotto:

Chắc là vậy.

◆Battsu:

◆†Kuro no Majutsushi†:

Một khoảng lặng khó xử trôi qua giữa hai người.

Họ là hai người vừa hợp vừa không hợp nhau, có lẽ nào sẽ tan rã mất không—

◆Battsu:

Thôi được rồi, dù sao cũng tốt hơn là người lạ.

◆†Kuro no Majutsushi†:

Đúng, tốt hơn người lạ.

◆Rushian:

Thế là họ đạt được thỏa hiệp ở đó luôn à?

Vậy là, chúng tôi, đội của Battsu và đội của Kuro no Majutsushi, ba PT đã hoàn thành.

Đây là một đội Raid có vẻ rất mạnh, trừ việc Alley Cats có thể kéo chân ra.

Mạnh đến mức tôi nghĩ ngay cả chúng tôi cũng có thể vượt qua được.

◆Sette:

Làm sao bây giờ? Đánh ngay luôn hả?

◆Battsu:

Là Raid đấy, nghĩ sao mà tập hợp đủ hết được hả?

◆†Kuro no Majutsushi†:

À, thành viên bên này cũng đang bận việc riêng cả rồi. Cứ hẹn giờ rồi tối mai gặp nhau nhé.

◆Battsu:

Nhớ đấy, cấm tiệt chuyện đến muộn!

Nói xong xuôi đâu đấy, cả hai người lập tức quay về.

Ừm, vậy là mai bắt đầu thử thách Raid rồi.

◆Rushian:

Quyết định đột ngột quá nhỉ.

◆Shuvain:

Thường thì đi săn cứ đột ngột quyết rồi đột ngột đi thôi, nên việc được báo trước là ngày mai đã coi như là dễ thở lắm rồi chứ còn gì.

◆Rushian:

Cũng có lý.

Mấy chuyện trong game online đại đa số đều là đột xuất, nên việc lên kế hoạch trước còn hiếm hơn ấy chứ.

◆Sette:

Game thôi mà cũng phải hẹn giờ tập trung, rồi không được đến muộn các thứ, phiền phức ghê.

◆Shuvain:

Thế nên mới dễ tan rã chứ sao?

◆Sette:

Kẻ địch không chỉ có quái vật nhỉ.

◆Ako:

Em sẽ đặt báo thức để không bị muộn!

Hai mươi bốn người, chỉ riêng việc tập hợp đúng giờ thôi cũng đã là một thử thách rồi.

◆Aprikotto:

Wiki đã cập nhật thông tin về hành vi và cách đối phó với kẻ địch mà các Guild khác đã tìm hiểu. Ngày mai nhớ đọc kỹ trước.

◆Ako:

Cần cả học trước nữa sao!?

◆Shuvain:

Nói trước cho biết, ôn lại bài cũng bắt buộc đấy.

◆Ako:

Raid Boss! Em ghét rồi đó!

◆Rushian:

Không phải Ako cũng nói là muốn thử sao?

Không được bỏ cuộc mà chưa thử lần nào đâu.

◆Aprikotto:

Tuy nhiên, có một vấn đề.

◆Shuvain:

Hửm, gì thế?

◆Sette:

Đúng đúng, Guild mình không đủ thành viên mà.

Nghe nói vậy mới để ý.

Tôi, Ako, Shu, Master, Sette-san, thêm Neko Hime-san đến nữa là sáu người.

◆Rushian:

Thiếu hai người nữa hả.

Ừm, không phải thành viên Guild nhưng là người quen thân thiết thì sao nhỉ.

Gần nhất thì có—

Tôi đứng dậy khỏi ghế, gõ cốc cốc vào tường.

Cốc cốc, có tiếng đáp lại. Tốt, vẫn còn thức.

◆Rushian:

Đợi một chút nhé, tôi đi mời một người.

Tôi bước ra hành lang, gọi sang phòng bên cạnh.

“Mizuki!”

“Gì thế?”

Có lẽ con bé biết tôi sẽ sang sau tiếng gõ tường lúc nãy, Mizuki lập tức ló mặt ra.

“Mai đi đánh Boss với anh một chút được không?”

“Boss? Boss nào?”

“Chân Al.”

“…Không sợ cãi nhau à?”

Mizuki hỏi lại với vẻ mặt lo lắng thật sự.

Có vẻ con bé cũng biết đó là Raid hủy hoại tình bạn.

“Guild mình là Guild giải trí mà, nếu có cãi nhau thì giải tán Raid luôn.”

“Ừm, vậy thì được.”

“Tốt, Okê!”

Mời được một người rồi.

“Tối mai nhé, sau khi ăn cơm xong.”

“Vâng ạ!”

“À, nếu câu lạc bộ nấu ăn không có việc gì thì ghé qua phòng câu lạc bộ chơi nhé.”

“Vẫn chưa quyết định sẽ làm gì tiếp theo nên chắc là được ạ!”

“Xin lỗi vì chuyện đột xuất nhé, cảm ơn em nhiều.”

“Ưm ưm, không sao đâu.”

Dù là lời mời đột ngột nhưng Mizuki lại có vẻ vui vẻ hơn bình thường.

Con bé có vẻ hăng hái, vừa đung đưa nắm đấm như một võ tăng vừa nói:

“Lâu rồi anh em mình mới chơi với nhau nhỉ.”

“Chơi thì đúng hơn là… à, ừm, phải rồi ha.”

Trước đây hai anh em cũng hay ngồi cạnh nhau chơi game trên điện thoại, nhưng giờ thì không còn nữa rồi.

“Thôi thì mai nhé.”

“Rõ rồi!”

Cái kiểu trả lời hời hợt đấy không phải là do tôi ảnh hưởng đâu nhỉ?

Dù sao thì cũng có được một người rồi.

Tôi trở về phòng, ngồi lại trước máy tính.

◆Rushian:

Mới bắt được một người. Là Monk đấy.

◆Shuvain:

Là em gái cậu chứ gì.

◆Ako:

Là Shushu-chan hả?

Bị lộ hết rồi.

◆Aprikotto:

Vậy thì còn một người nữa.

◆Sette:

Mời đại một người bạn trong danh sách cũng được.

◆Shuvain:

Nhưng mà bị gọi là Raid hủy hoại tình bạn thì hơi khó gọi đại ai đó.

◆Ako:

Với lại, nếu là người không thân lắm, thì việc đọc chat của Shu-chan sẽ phiền phức lắm ạ.

◆Shuvain:

Chat Raid thì không nói làm gì, nhưng chat PT mà có thể trò chuyện tự nhiên chút thì có lẽ dễ hơn.

Nếu mà cuống lên thì có thể lộ bản chất thật mất.

Mà cái đấy, bình thường thì đúng ra vẫn đang nhập vai, nhưng vì đang ở bên cạnh mấy đứa mình nên mới buột miệng thôi, chứ đâu phải mỗi Shu là xấu đâu.

◆Rushian:

Còn một người nữa, ai đó có thể gọi là người nhà ấy nhỉ.

◆Sette:

Cậu có đối tượng rồi chứ gì.

◆Rushian:

Cũng không phải là không có.

†††††††††

“Đại khái là vậy đó, cô bé có muốn tham gia không?”

“…Hả?”

Trước mặt tiền bối, Hậu bối Futaba Mikan lộ rõ vẻ mặt kiểu: "Tên này đang nói cái quái gì vậy chứ?"

Lẽ ra tôi có thể nhờ Mizuki gọi giúp, nhưng đúng lúc cô bé có ca trực thư viện, nên tôi tự mình mời luôn.

Và đây là phản ứng của cô bé.

“Tiền bối.”

Giọng Futaba có vẻ không mấy hào hứng.

“Có vấn đề gì sao?”

“Em vẫn mới cấp 50.”

“Về cấp độ thì— không, thế chẳng phải lên nhanh quá sao?”

“Cứ luyện tập là tự động lên thôi ạ.”

“À… Shuvain-san đúng là một đối thủ đáng gờm nhỉ…”

Thật ra Futaba vẫn thường xuyên ghé phòng câu lạc bộ để đấu với các thành viên.

Cô bé đã thắng Ako, Shuvain và cả Sette rồi đấy.

“Người đó rất kém trò đua xe.”

Vì trong trò Đua Trượt Poppurin, Shuvain hầu như luôn về cuối mà.

“Nhưng vì em mới cấp 50, nên không thể chiến đấu với kẻ mạnh như vậy được.”

“Không, anh không thể nói là chắc chắn được, nhưng ở một mức độ nào đó thì không thành vấn đề đâu.”

Trò chơi này, tổ đội Raid có một cơ chế đặc biệt.

“Có một thứ gọi là ‘Cân bằng cấp độ’. Nếu người chơi cấp thấp tham gia, các chỉ số sẽ được cộng thêm tiền thưởng cho đến mức tối thiểu phù hợp.”

“Sẽ mạnh hơn ạ?”

“Chỉ là tạm thời thôi, nhưng đáng kể đấy. Đổi lại thì sẽ không nhận được kinh nghiệm, nhưng vốn dĩ đây là bản đồ không tính kinh nghiệm hay điểm phạt khi chết mà.”

Tuy nhiên, dù chỉ số được bù đắp, kỹ năng vẫn còn thiếu và trang bị cũng yếu.

“Thôi thì, về mặt sát thương thì có thể không giúp được nhiều.”

“Với lại, em có vẻ sẽ chết ngay lập tức.”

“Sẽ chết nhiều hơn những người khác thôi.”

Cũng có những đòn tấn công khiến tất cả người chơi buộc phải chịu sát thương.

Chỉ số sẽ tự động được cân bằng tốt, nên có thể sẽ sống lâu hơn một Cung thủ chuyên sát thương— nhưng mà tôi nghĩ vẫn sẽ chết thôi.

“Vậy thì, tại sao lại là em?”

Việc tôi vẫn muốn mời Futaba trong tình trạng đó không chỉ vì đoạn chat của Segawa.

“Với Boss lần này, điều quan trọng không phải là sát thương mà là thao tác và tính cách. Anh muốn một người làm mọi thứ đâu ra đấy hơn là một người cấp cao nhưng tay mơ.”

“…………”

“Tóm lại, dù có thể sẽ chết và về mặt sát thương có thể thua kém người khác, nhưng nếu Futaba đến thì sẽ giúp ích rất nhiều.”

Futaba nhìn chằm chằm vào tôi qua cặp kính tròn, rồi nghiêng đầu hỏi:

“Anh đang nịnh em phải không?”

Đúng là tôi có nâng tầm cô bé lên một chút thật. Nhưng mà…

“Anh không nói là không nịnh, nhưng việc anh tin tưởng Futaba sẽ chiến đấu đến cùng là thật lòng.”

“…………”

Phù, cô bé khẽ thở ra, rồi gật đầu đồng ý.

“Em sẽ tham gia.”

“Được rồi!”

Vậy là đủ thành viên rồi.

“Vậy thì chiều nay tan học ghé qua phòng câu lạc bộ nhé.”

“…Vâng.”

À, đúng rồi.

“Còn một lý do nữa anh mời Futaba đấy.”

“…Là gì ạ?”

“Mọi người đều nói muốn chơi với Futaba thêm một chút.”

“…………Xấu hổ quá.”

“Có vẻ chẳng giống đang xấu hổ chút nào.”

Đúng là một cô hậu bối vẫn cứ giữ vững phong cách của riêng mình.

“Vậy nên tôi đã đưa em ấy đến rồi đây!”

“Mikan-chan!”

“Tamaki senpai, chào buổi chiều ạ.”

「Làm ơn nói lại câu đó một lần nữa đi ạ!」

「Cứ mỗi lần con bé Futaba đến là y như rằng cậu lại làm cái trò đó」

Thật sự là tôi muốn Ako sớm quen đi.

Mizuki nhìn hai người họ với vẻ mặt khó hiểu.

「Em cũng nên gọi là tiền bối sao ạ…?」

「Shushu-chan cứ gọi chị là chị dâu đi!」

「Em không thích đâu Ako-san」

「Gì chứ? Từ chối thẳng thừng vậy sao!?」

Tất nhiên là tôi phải từ chối rồi.

Hiện tại, chẳng có yếu tố nào cho thấy chúng tôi sẽ trở thành chị em cả.

Segawa chống cằm nhìn hai người họ rồi nói:

「Cậu với cô em gái ấy, cách từ chối y hệt nhau, đúng là anh em có khác nhỉ」

「Cậu đừng có đồng tình ở chỗ đó chứ?」

「Đúng đó, Nishimura-kun với Mizuki-chan, nhìn cũng khá giống anh em mà」

「Thấy bảo là hai người có nét giống nhau mà」

Đó là Segawa và Akiyama-san đang thủ thỉ với nhau.

Xấu hổ lắm nên đừng có so sánh nữa.

「À, lần đầu gặp mặt ạ」

Mizuki tiến lại gần Akiyama-san, một trong hai người họ, và cúi đầu chào một cách lịch sự.

「Chúng ta gặp nhau vào Giáng sinh năm ngoái rồi mà?」

「Ế hế!?」

Mizuki tròn mắt ngạc nhiên.

「Lúc đó cháu xin lỗi ạ」

「Tớ thấy rất vui nên không sao đâu ~」

Còn tôi với Ako thì gặp phải chuyện kinh khủng đó chứ.

「Mọi người đã chào hỏi xong xuôi rồi thì chúng ta bắt đầu buổi sinh hoạt câu lạc bộ thôi nào」

Guild Master vỗ tay một cái và nói với mọi người.

Khi mọi người đã ngồi vào chỗ của mình, cô giáo từ từ tiến lên phía bảng trắng.

「Vậy là đủ thành viên để thách thức Shin Aru rồi nhỉ」

Cô giáo nhìn khắp lượt những người có mặt trong phòng câu lạc bộ và trịnh trọng nói:

「Tank chính là Nishimura-kun, sub-tank là Nishimura-san, healer chính là cô, sub-healer là Tamaki-san, các attacker là Goshōin-san, Segawa-san, Akiyama-san, còn sub-attacker kiêm xử lý cơ chế là Futaba-san nhé」

Cô giáo kiểm tra từng người như đang điểm danh.

Bất chợt, Ako đặt tay lên ngực.

「Nishimura-san làm em cứ tưởng là mình nên tim đập thình thịch luôn」

「Đầu óc cậu đang nghĩ cái gì thế hả?」

「Anh trai, là em đúng không ạ?」

Đúng rồi, đúng rồi.

Nishimura-san làm gì có ai khác ngoài Mizuki nữa.

「Mặc dù được gọi là sub-tank, nhưng em không chịu đòn được nhiều đâu ạ?」

「Là sub-tank nên chỉ cần em đỡ khi anh gặp nguy hiểm hoặc khi gặp quái nhỏ là được rồi」

Mizuki, một Monk chuyên về cân bằng và chơi solo, có thể chịu đòn được khi đối mặt với những kẻ địch cùng cấp độ.

Không có kỹ năng đặc biệt thì đối phó với trùm sẽ hơi khó, nên Mizuki chỉ đóng vai trò hỗ trợ thôi.

「Về mặt cân bằng thì cũng khá ổn đấy chứ」

「Lo ngại về buff và debuff, nhưng bù lại có hai Tank và hai Healer, cảm giác ổn định hơn nhiều」

「Nếu tình thế cấp bách thì Mū-tan cũng có thể làm lá chắn được đó」

「Cái đó không phải lá chắn thịt sao?」

Xin hãy dừng việc hy sinh Mū-tan đáng yêu lại đi.

「Vậy thì mọi người, cô nghĩ là ai cũng đã tìm hiểu rồi, nhưng chúng ta hãy cùng ôn lại kiến thức về Shin Aru nhé!」

Cô giáo cầm bút, không hiểu sao lại đầy nhiệt huyết nói.

「Neko Hime-san, có vẻ cô rất hào hứng nhỉ」

「Mọi người hứng thú với nội dung game thế này làm cô vui lắm!」

「Có đôi lúc cô còn tự đi phụ bản với các tổ đội khác mà」

Thỉnh thoảng Neko Hime-san lại xuất hiện ở 【Tầng sâu nhất của Mê Cung Đại Phượng Hoàng Bất Tử】 mà đến người nhìn cũng phải sợ.

「Dù chỉ mới có thông tin của ngày hôm qua nên vẫn còn nhiều điểm chưa xác định, nhưng tạm thời trong phạm vi đã biết, cô sẽ giải thích về Alkesh Deep Dragon, tên gọi tắt là Shin Aru, hay Chân Mã」

Cô giáo vừa nói với giọng điệu như đang giảng bài Ngữ văn hiện đại, vừa lướt bút trên bảng trắng.

「Shin Aru là boss Raid cần 24 người, chia thành 3 tổ đội (PT) tám người. Có thể chọn một người làm Commander, nhưng hiện tại kiểu mẫu thông thường không có Commander nên chúng ta sẽ bỏ qua nhé」

「Commander là gì vậy ạ?」

「Cô giáo nói bỏ qua thì cứ bỏ qua đi」

Mà nếu cứ nghĩ linh tinh thì sẽ không theo kịp lời giải thích đâu.

「Địa điểm là hang ổ của Alkesh. Đó là một không gian hình tròn không có vật che chắn. Hãy coi như việc cắt mục tiêu là không thể」

Cô giáo vẽ một hình tròn lớn trên bảng trắng.

「Theo mẫu boss Raid thông thường, sẽ có một PT chính và hai PT phụ A, B. Dựa vào đó, cô sẽ giải thích cách vượt qua ở thời điểm hiện tại. Đến 50% HP thì boss sẽ có kiểu đánh cố định nên mọi người hãy nhớ kỹ nhé」

embed0010-HD.jpg

Cô giáo vẽ các hình tròn nhỏ hơn tượng trưng cho M, A, B.

Chắc đó là điểm xuất phát.

Không có vật cản nào trên đường đến boss, thực sự là một không gian chỉ để chiến đấu.

「Vậy thì cô sẽ giải thích quy trình nhé」

Cô giáo nhìn chúng tôi, hít một hơi sâu và nói:

「Khi bắt đầu, tank chính sẽ thu hút mục tiêu của Shin Aru, PT A ở bên trái và PT B ở bên phải là vị trí cơ bản để bắt đầu chiến đấu. Ngay từ đòn đầu tiên, boss sẽ triệu hồi hai Alkesh Baby là quái nhỏ, tank của PT A và B sẽ lần lượt thu hút mục tiêu của chúng, sau đó tấn công cho đến khi HP của cả hai con xuống dưới 30%. Nhưng tuyệt đối không được tiêu diệt chúng nhé. Trong thời gian đó, sẽ có ba đợt Petrawave gây hóa đá toàn bộ, lúc đó chỉ cần quay lưng lại Shin Aru để né tránh. Xen kẽ sẽ có Mini Meteor tấn công theo khu vực chỉ định và Chaos Ray bắn thẳng không giới hạn tầm xa, nhưng riêng Meteor thì nhất định phải có người đỡ. Nếu né tránh thì mặt đất sẽ bị thủng lỗ, làm giảm phạm vi di chuyển và tăng nguy cơ rơi xuống. Ngược lại, Chaos Ray nếu trúng phải sẽ chắc chắn bị loại khỏi trận chiến, nên tuyệt đối phải né tránh. Sau khi ba đợt Petra kết thúc, boss sẽ bắt đầu niệm chú Demijudgment gây sát thương cực lớn toàn bộ, hãy kéo hai con Baby đến ngay phía sau Shin Aru, và tất cả mọi người ẩn nấp phía sau chúng. Lấy Baby làm lá chắn để chịu đòn. Nếu HP của Baby còn trên 30% ở đây, chúng sẽ hấp thụ Demija và biến đổi thành Demialkesh, gây ra chuyện rất tồi tệ, nên hãy nhớ phải tiêu diệt chúng thật nhanh nhé. Sau khi Demija kết thúc, tank chính sẽ phải chịu God Diver hoặc Hell Diver. God Diver là chia sẻ sát thương, còn Hell Diver là chịu đòn một mình, hãy di chuyển tương ứng. Sau khi Diver kết thúc, sẽ có một vụ nổ trong phạm vi nhất định dựa trên các mảnh vỡ của Baby đã chết do Demija, nhưng vị trí này gần như ngẫu nhiên và bao phủ khoảng 40% bản đồ, nên hãy suy nghĩ trước vị trí để né tránh nhé. À, tank chính sẽ chịu đòn tại chỗ nên healer hãy né tránh càng gần Shin Aru càng tốt…」

「Khoan đã, khoan đã, khoan đã!」

「Giải thích nhanh quá! Nhanh quá rồi đó!」

「Ngay từ đầu đã không hiểu gì rồi!」

Ôi, mắt của Ako, Segawa và Mizuki đang xoay mòng mòng kìa!

「Hơi nhanh một chút nhỉ. Tehepero」

「Cái gì mà tehepero, cô cũng nên nghĩ đến tuổi tác đi chứ」

「Cô vẫn còn trẻ mà nya!」

Dù trẻ hay già, tôi nghĩ cũng không nên "tehepero" đâu.

「Mà thôi đi! Sao lại có chuyện nghe giải thích thế này mà hiểu được chứ! Mọi người chẳng hiểu gì sất!」

Thấy không? Ako quay mặt hỏi mọi người xung quanh.

Bỏ qua lời đó,

「Những người trong PT chính, ban đầu là đánh Baby, hay đánh bản thể vậy ạ?」

「…Baby, là đánh đến mức sắp chết nhưng không chết? Dừng ở đúng 30%?」

Akiyama-san và Futaba đưa ra câu hỏi.

「Thấy chưa, Akiyama-san và Futaba có vẻ hiểu rồi đó」

「Không phải đâu ạ!」

Chà, đúng là những thành viên trẻ ưu tú.

「PT chính về cơ bản cứ tấn công bản thể là được. Tuy nhiên, tất nhiên là phải linh hoạt, nếu Baby nào bị đánh chậm thì hãy giúp đỡ. HP của Baby dưới 30% thì đánh bao nhiêu cũng được, nhưng dồn sát thương vào bản thể sẽ hiệu quả hơn nhé」

「Vâng ạ ~」

「…Vâng」

「Không, không, không! Tại sao hai người lại làm cái vẻ mặt hiểu rồi như thế chứ!」

「Rushian~! Em chẳng hiểu gì sất~!」

“Ái chà, Segawa với Ako đang sụt sùi kìa!”

Đúng lúc đó, Master đang ung dung lắng nghe bỗng quay sang tôi.

“Thế ra, Rushian cậu mới là người hiểu rõ mọi chuyện à?”

“Ừm, tôi cũng đã chuẩn bị trước, xem hết mấy cái video người ta quay sẵn rồi.”

Chỉ là chưa có video nào quay lại cảnh hoàn thành trận đấu, nên tôi cũng không biết đoạn cuối sẽ thế nào thôi.

“Nếu là Tank thì tôi cứ nghĩ sẽ khá nhàn chứ nhỉ?”

“Đúng vậy, Alkesh là một con boss mà trong những trận chiến thông thường, nó đòi hỏi bên gây sát thương phải có kiến thức vững vàng, không cần phải suy nghĩ nhiều. Chính vì thế mà đội hình dễ bị tan rã.”

“Thật vậy sao? Đối với Tank như tôi thì việc cần học còn ít hơn cả bình thường ấy chứ.”

“Bình thường anh cũng nhớ nhiều thứ lắm sao?”

Ako thắc mắc hỏi.

Chết tiệt, xem ra mọi người đều nghĩ tôi như vậy thật.

“Chứ Ako, như mấy cái hầm ngục ở Cổ Thành Blanche ấy, có rất nhiều câu đố và cơ chế, cậu có nhớ nội dung không?”

“...Không ạ, hoàn toàn không nhớ gì cả.”

“Đúng là thế mà! Vì Tank là người đi đầu, làm hết mọi thứ mà!”

Trong hầm ngục, việc giải đố là một thỏa thuận ngầm của Tank, nên việc chuẩn bị trước và ghi nhớ nội dung là chuyện thường ngày mà!

“Đúng là mấy cái hầm ngục bình thường, anh cũng gần như giải hết các câu đố rồi nhỉ.”

“Đâu phải giải đố, chỉ là tôi nhớ đáp án thôi mà.”

Tôi chỉ làm theo đúng hướng dẫn trên trang web chiến lược, nên thực ra cũng là gian lận đấy.

Nhưng vì tôi cũng quen với mấy trò chơi đòi hỏi khả năng ghi nhớ rồi, nên tôi lo cho mấy người khác hơn là lo cho mình.

Nếu dính Petra là hóa đá, trốn không thành công là chết ngay, tập trung đỡ đòn một mình cũng chết tức khắc, dính tia sáng cũng không ổn... Có ổn không đây?

“À ừm, tôi vẫn chưa giải thích xong phần lặp lại của mẫu hình đầu tiên, nhưng mà đến đây thì có chỗ nào không hiểu không?”

“Đồng chia sát thương là gì vậy ạ?”

“Quay lưng lại là, hướng của nhân vật...?”

“À đúng rồi, cái đó thì...”

Thật đáng nghi ngờ là liệu phần giải thích có kết thúc kịp trong giờ sinh hoạt câu lạc bộ hay không.

†††††††††

“Buổi tối vẫn còn hơi se lạnh nhỉ.”

“Anh không nghĩ đó là lý do để bám dính lấy nhau đâu.”

“Ấm áp lắm ạ~”

Làm ơn nghe tôi nói đi chứ. Với lại, tôi thì đang hơi nóng rồi đây.

Trên đường về. Hôm nay, Ako cũng bám chặt lấy tay tôi đi trên đường đến trường.

“Bây giờ vẫn còn mặc đồ mùa đông thì không sao, chứ chuyển sang đồ mùa hè là nguy to đấy.”

“Nguy to là sao ạ?”

“Đừng bắt tôi nói ra, ngượng lắm.”

Năm ngoái Ako cũng hay bám dính lấy tôi, nhưng đâu có gần gũi như bây giờ đâu.

Cứ cái đà này mà mặc ít đồ đi thì có khi tôi chịu không nổi mất.

Tôi đã bắt đầu có cảm giác là nếu không chịu nổi thì cứ thế cũng chẳng sao, nhưng mà như thế thì lại giống như bị Ako đánh bại vậy, thật là khó chịu.

Không mảy may để tâm đến sự giằng xé trong lòng tôi, Ako vẫn bám vào tay tôi, ngước nhìn lên với vẻ mặt ngây thơ.

“Tiếp theo là thử thách rồi đó ạ.”

“Tôi còn lo không biết có đủ người không nữa là.”

“Đông người mà.”

Hai mươi bốn người lận, chắc chắn sẽ có một, hai người đến muộn.

“Em chưa bao giờ đi đánh Raid Boss, Rushian thì sao ạ?”

“Thấy bảo có đi tham quan một lần rồi. Đánh boss đông người dễ hiểu, thấy bảo cũng vui lắm. Nhưng mà…”

“Nhưng mà?”

“Bị đánh cho tơi bời rồi về.”

“Đúng là thế mà.”

Ako gật đầu với vẻ mặt bối rối.

“Thật sự mạnh lắm ạ.”

“Mạnh thì đúng là mạnh, nhưng mà còn rắc rối nữa. Ví dụ như đội bên kia không giải được cơ chế thì đội bên này sẽ bị tiêu diệt, hoặc là đội bên này gây sát thương quá nhiều thì đội bên kia sẽ bị phản lại, rồi thì tất cả các đội phải cùng lúc thao tác thì bẫy mới được gỡ bỏ, đủ thứ chuyện.”

“Chỉ nghe thôi đã không muốn đi rồi.”

So với hầm ngục thông thường, Raid Party có rất nhiều thứ phải học và phải suy nghĩ.

Ngay cả lời giải thích của cô giáo cũng chắc chưa xong được 1/3 nữa.

“Vậy mà cậu vẫn muốn tham gia Raid đấy à. Có hứng thú sao?”

“Cũng không hẳn là hứng thú đến mức đó ạ.”

“Thế là không hứng thú à?”

“Cũng không phải vậy ạ.”

Thế rốt cuộc là sao đây.

“Mấy cái nội dung End-game ấy, chúng ta đâu có thử thách nhiều đâu phải không ạ?”

“Đúng thật.”

Hầu hết là thử một chút rồi chết.

Có một thời gian cũng đã tập hợp người lại để thử thách, nhưng cuối cùng vẫn không thắng được nên đành bỏ cuộc.

“Nhưng mà bây giờ cấp độ cũng đã tăng lên rồi, hay là thử một chút cũng được nhỉ.”

“Thế à, hứng thú với nội dung End-game rồi sao?”

“Đúng vậy ạ.”

Đã có ý chí muốn chinh phục các nội dung khó rồi nhỉ.

Không biết là do không còn gì để làm nữa, hay là do đã tự tin hơn rồi.

Dù sao thì việc Ako có ý chí như vậy cũng khiến tôi vui.

“Nhưng mà, nội dung End-game đỉnh cao nhất của Legendary Age chẳng phải là ID chế độ một Party sao? Raid Boss có ổn không?”

“Đúng là vậy ạ.”

Nội dung có độ khó cao nhất và phần thưởng cao nhất trong Legendary Age là những hầm ngục khó, chỉ có thể được thử thách bởi một Party duy nhất với sự phối hợp hoàn hảo.

Raid Party đông người, vẫn còn yếu tố vui vẻ náo nhiệt, chỉ kém đi một, hai bước so với cái đó.

Vì vậy tôi đã nghĩ rằng thử thách cái kia thì tốt hơn, nhưng mà…

“Thử thách cái khó nhất ngay lập tức thì đáng sợ lắm, nên em nghĩ Raid Party là vừa đủ rồi ạ.”

“À, ra vậy.”

“Đông người thì dù có lơ là một chút cũng không bị phát hiện đâu ạ.”

Ako buông tay khỏi cánh tay tôi, rồi giơ ngón tay lên và nói.

“Kiểu như, trong cuộc thi hợp xướng, mình hát nhép cũng không bị phát hiện ấy mà.”

Cái ví dụ đó thì tôi hiểu.

Nhưng mà đáng tiếc, nó không phải như thế đâu.

“Ako, Raid Party giống như cuộc thi hợp xướng mà tất cả mọi người đều có phần hát solo vậy đấy.”

“Cái địa ngục gì thế kia!”

“Tamaki-san không chịu hát nghiêm túc đâu!”

“Dừng lại đi ạ! Không được bắt từng người hát để kiểm tra xem có hát nghiêm túc không đâu ạ!”

“Từng có chuyện đó thật sao…?”

“Đã từng có ạ.”

Kiểu như “Các bạn nam ơi, hát nghiêm túc vào đi!” thì cũng có, nhưng mà bắt từng người hát thì nghiêm túc đến mức nào vậy trời.

“Kết quả là Tamaki-san được phép hát nhép vì không cần phải hát, nên rốt cuộc vẫn là hát nhép ạ.”

“Ako, cậu hát dở đến thế sao…?”

“Nếu không phải trước mặt ai thì em hát được, nhưng mà trước mặt người khác thì giọng em lại run…”

“Cảm giác này anh hiểu vô cùng.”

Tôi nghĩ mình nên từ bỏ ý định mời Ako đi karaoke.

“Dù sao thì Gunma-san cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng rồi ạ.”

“Cứ làm dần rồi sẽ quen thôi mà.”

“Ưm, nhưng mà em chậm quen hơn người bình thường mà.”

Cái này thì tôi không thể phủ nhận được.

“Hơn nữa, cũng có những người như Sette-san, từ đầu đã làm được mọi thứ một cách tự nhiên mà.”

“Đúng là có thật.”

Không biết là do nắm bắt vấn đề nhanh hay khả năng học hỏi cao, nhưng mà có khá nhiều người chỉ cần nghe qua cơ chế một chút là đã nhớ và làm được ngay.

“Thế nên khi tham gia những thứ như vậy, em lại nghĩ ‘À, mình thật vô dụng’ đấy ạ.”

“Anh nghĩ những người dễ dàng làm được mới là đặc biệt ấy chứ... Mà thôi, đúng vậy.”

Tôi xoa nhẹ đầu Ako.

“Đã biết là kiểu người chậm quen rồi thì cứ từ từ tập luyện là được mà. Đó cũng là lý do có Raid dành riêng cho người nhà mà.”

“Vâng, lần này em sẽ xem như là ván vứt đi, và muốn từ từ tích lũy số lần thử thách.”

“Đừng có vứt đi ngay ngày đầu tiên chứ.”

Mọi người đều đã bỏ thời gian quý báu ra để đến mà.

“…Vậy nên là.”

Bỗng nhiên Ako dừng bước.

Đôi giày lười cọ xát với mặt đường nhựa tạo ra tiếng động rất khẽ.

“Có chuyện gì thế?”

“…………”

Ako ngước nhìn tôi, chu môi ra.

“Ưm~!”

“Cái bài luyện tập đó thì không cần phải làm đâu.”

“Ể!?”

Đừng có nói như thể tiếc lắm vậy chứ.

Hôm nay em gái tôi cũng đến sinh hoạt câu lạc bộ, nó đang về cùng đường với tôi đấy.

“Sau lưng tụi mình còn có Mizuki và Mikan đang về nữa đấy. Nếu lỡ để em ấy nhìn thấy thì sao hả?”

“Shushu-chan là một nữ sinh trung học bình thường mà, chắc em ấy sẽ nghĩ chuyện hôn hít như vậy là chuyện thường thôi chứ?”

“Thỉnh thoảng đừng có nói mấy cái lẽ phải như vậy được không!”

Tôi không muốn để em gái mình thấy những chuyện như vậy!

†††††††††

“Thôi được rồi, chiến thôi nào!”

“Tuyệt!”

Sau bữa tối, tôi ngồi vào bàn máy tính.

Còn Mizuki thì nằm dài trên giường của tôi, cũng chăm chú nhìn vào màn hình laptop.

──Sao em ấy lại ở trong phòng mình nhỉ?

“Không nhất thiết phải chơi trong phòng anh đâu, đúng không?”

“Vì có thể hỏi trực tiếp nên tiện hơn mà.”

“Đúng là tiết kiệm được công gõ chat thật.”

Cứ như đang ở phòng câu lạc bộ vậy.

“Hơn nữa, bình thường em toàn chơi solo nên bây giờ tự nhiên bảo đánh Raid Boss, em lo lắng lắm đấy?”

“Thật á?”

“Thật mà~”

Vì em gái tôi làm gì cũng suôn sẻ nên tôi cứ nghĩ chẳng có vấn đề gì.

Phải hỗ trợ em ấy tử tế mới được.

“Thế nên em mới chơi trong phòng anh đây.”

“Nếu vậy thì đành chịu.”

“Thậm chí em còn muốn gọi Mikan-chan đến nữa kìa.”

“Không phải tụ tập trong phòng anh đâu nhé.”

“Sao không gọi cả Ako-san luôn?”

“Nếu thế thì hai đứa sẽ bị tống cổ ra ngoài đấy.”

Và có lẽ sẽ chẳng còn tâm trí nào để chơi game nữa.

“À mà Mikan-chan cũng hay đến câu lạc bộ của anh nhỉ?”

“Thỉnh thoảng có đến.”

“Vẫn chưa tham gia chính thức à?”

“Nếu đánh bại được anh và Hội trưởng Guild thì có lẽ sẽ trở thành thành viên.”

Mikan, người vẫn thường lén lút đến chơi, đã đánh bại Ako, Sette và Shuvain rồi. Lần tới, hình như cô bé sẽ đấu một trận câu cá mini-game với Hội trưởng Guild để phân định thắng bại.

“Mikan từng nói là ‘Senpai là trùm cuối’ đấy.”

“Anh là người chơi game giỏi nhất trong số các thành viên phải không?”

“Trong số các thành viên thì có lẽ vậy.”

Đơn giản là vì tôi có thời gian chơi nhiều nhất nên quen tay nhất mà thôi.

Người chơi game giỏi hơn bất kỳ ai khác chắc chắn là Neko Hime-san, nhưng Mikan tuyệt đối không thể thắng được nên tôi không nói cho con bé biết.

“Vậy nếu lỡ có trận đấu nào thì anh tuyệt đối đừng có cố ý thua nhé. Mikan-chan sẽ giận đấy.”

“Chắc là sẽ giận thật…”

Tuy không thể nói là đã hiểu Mikan đến mức đó, nhưng tôi nghĩ cô bé có tính cách như vậy.

“Mà không nhường thì chắc chắn sẽ thắng mất.”

“Anh trai, cái đó là một cờ hiệu lớn đấy nhé…”

“Dựng cờ hiệu lên thì có khi sẽ thua thật.”

Có thua thì cũng chẳng sao cả.

Nếu Mikan đánh bại được tất cả mọi người, rồi gia nhập câu lạc bộ với tư cách một thành viên năm nhất mạnh mẽ, thì như vậy cũng tốt.

Tôi định sẽ đứng vững như một bức tường để Mikan có thời gian làm quen với câu lạc bộ và trò chơi.

Khi đăng nhập vào game, một lượng lớn người chơi đã tập trung tại quán rượu quen thuộc.

“Ồ, đông ghê.”

“Đầy kín cả rồi.”

Bình thường chỉ có mấy người bọn tôi sử dụng, vậy mà bây giờ lại chật cứng người.

Hầu hết các ghế đều đã có người ngồi, đến mức chẳng còn chỗ nào để ngồi nữa.

Phải rồi, có đến hai mươi tư người tụ tập cơ mà.

◆†Kuro no Majutsushi†:

Hai người đến rồi đấy à.

◆Apricot:

Còn mỗi Ako nữa thôi.

Ngay lúc đó, Ako xuất hiện với hiệu ứng đăng nhập.

◆Ako:

Em đến rồi đây ạ!

◆Shuvain:

Ô, đến sát giờ nhỉ, chuẩn bị ổn cả chứ?

◆Ako:

Tuyệt vời luôn ạ!

Ako giơ cao cây trượng quen thuộc của mình và nói.

Không, khoan đã.

◆Rushian:

Ako, trang bị đó ổn không vậy?

◆Ako:

Ổn mà, không có vấn đề gì đâu.

◆Apricot:

Chắc chắn là có vấn đề rồi.

Đúng, đúng là vậy mà.

Không chỉ cây trượng lấp lánh quen thuộc, mà cả bộ giáp cũng không có bùa phép hay cường hóa gì cả, chỉ là bộ trang bị Holy Cleric được làm ra với mục đích chú trọng ngoại hình thôi.

Đánh với người trong nhà thì có thể lừa được, chứ đối đầu với Raid Boss thì không ổn chút nào.

◆Rushian:

Ít nhất cũng phải dùng bộ giáp quen thuộc và cây trượng ra hồn một chút chứ.

◆Ako:

Ư ư, em biết rồi ạ.

Ako ủ rũ đi về phía kho đồ.

Xem ra là tự bản thân cô bé cũng thấy có chút không ổn nên mới nghe lời một cách ngoan ngoãn như vậy.

Khi Ako quay lại với trang bị quen thuộc,

◆Battsu:

Tốt, vậy là đã tập hợp đủ trước giờ rồi. Giỏi phết chứ.

◆†Kuro no Majutsushi†:

Không có ai đến muộn là tốt rồi.

Vậy là đủ hết rồi nhỉ. Trong số Vallendstein và TMW có cả những người mình không quen nữa.

──Không, nhưng mà cũng khá nhiều người mình biết đấy chứ.

◆Rushian:

Cloud-san đang làm gì ở đây vậy?

Người của Đội cận vệ Neko Hime tự nhiên cũng trà trộn vào đây à.

◆†Cloud†:

Bị Battsu gọi đến đấy mà.

◆Battsu:

Chúng ta chỉ có năm người thôi mà, không đủ quân số đâu.

Bây giờ rốt cuộc là Đội cận vệ Neko Hime hay Vallendstein nữa đây?

◆Rushian:

Có cả Senpai nữa này.

◆Dii:

Chào nha lololol TMW đây lololol

◆Rushian:

Sao lại ở trong một tổ chức lớn như TMW vậy?

◆Dii:

Khi Alley Cats giải tán thì được người ta nhặt về lol.

Đúng là một người khéo léo xoay sở trong xã hội mà.

◆†Kuro no Majutsushi†:

Về PT, cứ thế này là được chứ?

◆Shuvain:

Thử thôi nào. Hết kiên nhẫn rồi đây.

Shuvain vung kiếm lia lịa, trông rất hăng hái.

Nhưng mà thanh kiếm đó xuyên qua người bên cạnh, khiến họ có vẻ khó chịu đấy.

◆Neko Hime:

PT bên này có đủ sát thương không vậy nhỉ?

◆Rushian:

Nếu Hội trưởng Guild và Shu cùng gây sát thương bằng hai người thì có thể bù đắp được cho Mikan.

◆Mikan:

Em sẽ cố gắng hết sức.

Cây cung của Mikan nói vậy trông quen lắm, cái này hình như có giới hạn cấp độ 60 phải không? Lại lên cấp rồi à? Tốc độ tăng cấp còn nhanh hơn cả Sette-san nữa sao?

◆†Kuro no Majutsushi†:

Vậy chúng ta hãy mau chóng tiến về phía trước nào.

◆Battsu:

Sao lại là mày chỉ huy vậy hả?

◆Sette:

Hòa đồng với nhau điiiiii!

Ư, ưm, có lẽ đây sẽ là một cuộc đột kích đầy gian nan.

embed0011-HD.jpg

Nơi chúng tôi đến là Hang ổ Arkhesh.

Nó nằm gần miệng núi lửa trên một ngọn núi cao, và những con quái vật xung quanh đều rất mạnh, cho thấy độ khó của con boss này.

◆Shuvain:

Từ Thủ đô Loadstone, chỉ mất năm giây đi cổng thôi.

◆Rushian:

Đây là Tòa thị chính tỉnh Gunma.

◆Dii:

Đúng là Gunma, mùi nguy hiểm ghê lol.

Đúng là xứng đáng với danh hiệu vùng đất hoang sơ nổi tiếng mà.

◆Roningen:

Roningen đang sống ở Gunma đây.

Chỉ là đùa thôi mà có người sống ở Gunma trong PT thật!

◆Rushian:

Tôi thực sự xin lỗi.

◆Roningen:

Không sao đâu lol.

Cũng phải cẩn thận hơn với những trò đùa tai quái mới được.

◆†Kuro no Majutsushi†:

Đội hình vẫn chưa được củng cố, nhưng trước hết, chúng ta sẽ là PT chính, Alley Cats là A, Vallendstein là B, như vậy được chứ?

◆Battsu:

Vẫn còn tạm thời thôi, cứ làm thử đã.

◆Sette:

Vậy thì xung phong!

Tôi nhấp OK vào phần xác nhận "Bạn có muốn xâm nhập vào Hang ổ Arkhesh không?".

Sau một đoạn tải ngắn, khung cảnh thay đổi.

Trước mắt là một bản đồ trông như một cái tổ rồng tròn nổi lơ lửng giữa miệng núi lửa, đến mức nếu nói đây là trận chiến trùm cuối thì cũng hợp lý.

◆Ako:

Tr, chật quá nhỉ.

◆Rushian:

Đối với một trường đấu bình thường thì rộng đấy, nhưng với số người này thì thấy chật thật.

◆Shuvain:

Bên dưới tổ hang tròn là dung nham.

◆Sette:

Dễ rơi xuống quá.

◆Apricot:

Rơi xuống là chết ngay đấy, hãy cẩn thận.

◆Sette:

Rơi xuống thật á!? Không có bức tường vô hình nào sao!?

Raid Boss thì không có chuyện nhân từ đâu.

◆†Kuro no Majutsushi†:

Nào, bắt đầu chiến đấu thôi!

Cùng với tiếng "chịch kìn" vang lên, chữ "START" to lớn hiện ra nhảy múa.

アルkesh Deep Dragon chậm rãi cựa mình đứng dậy.

“Gay go thật, căng thẳng quá đi mất!”

“Anh trai phải giữ vững tay lái chứ!”

“Tạm thời cứ tập trung xử lý đám bên phải nhỉ?”

Rushian gầm lên một tiếng, nhắm vào lũ rồng con mới nở từ quả trứng.

Vì chúng có kỹ năng tấn công diện rộng, nên mình phải đứng ra rìa bản đồ để kẻ địch quay lưng về phía đồng đội.

“Không được giết thì có nghĩa là không được dùng chiêu ‘A-tu-la’ à?”

“Tùy cơ ứng biến thôi, nếu sát thương không đủ thì cứ dùng đi.”

“Vâng ạ!”

Rushian vừa chặn đòn tấn công của địch vừa dõi theo số combo ngày càng tăng của Shushu. Dù dính khá nhiều đòn tấn công lạ hoắc, nhưng với hai Healer trong đội, lượng hồi máu thậm chí còn thừa thãi. Không biết tình hình này sẽ duy trì được bao lâu nữa đây.

▼Đôi mắt Arkesh bỗng lóe lên một cách đáng ngờ!▲

Ồ, có thông báo gì đó.

Đồng thời, một làn sóng màu xám trôi trên mặt đất.

“Cái này… không phải là ‘Petrify Wave’ sao?”

“Ơ?”

◆Ako:

Á!

◆Shuvain:

Ố là la!

◆Aprikotto:

Hửm!

◆Sette:

Hả?

◆Shushu:

Em xin lỗi!

◆Neko Hime:

Nyaaaaaaa! Mọi người hóa đá hết rồi nyaaaaaaa!

Ôi trời ơi, gần hết Bang Alley Cats đã biến thành đá!

◆Shuvain:

Ối dào, có ai thèm để ý kỹ năng của con quái mình không đánh đâu chứ.

◆Aprikotto:

Ha ha ha ha ha, vấp ngã ngay từ đầu rồi.

◆Ako:

Làm ơn giải trừ đi!

◆Neko Hime:

Giải trừ hóa đá cần niệm chú lâu lắm nyaaaa!

Neko Hime vội vã bắt đầu giải trừ hóa đá. Trong lúc đó, một mình chịu trận thế này mệt phờ râu mèo luôn đó!

“Mizuki, hỗ trợ… không được nhỉ.”

“Xin lỗi anh, em đang là đá mà.”

Phải rồi ha.

◆Battsu:

Ai đó đỡ cái Thiên Thạch bay sang bên đó đi! Thủng lỗ chỗ hết rồi kìa!

Đúng thật, một cái hố to đùng đã xuất hiện!

Thông thường thì sẽ tránh né khu vực sát thương, nhưng mọi người lại né luôn cả những Thiên Thạch nhỏ cần dùng thân mình để đỡ!

◆Rushian:

Tôi đang bị rồng con ghìm chân không di chuyển được! Ai đó đỡ đi! Thủng thêm lỗ là toang đấy!

Nói thế nhưng mọi người đều hóa đá cả rồi!

◆Mikan:

Đau quá!

◆Rushian:

Futaba, không, Mikan!

Làm tốt lắm, nhưng mà sắp tạch rồi kìa!

Mikan, người đã đỡ Thiên Thạch thay vì để mặt đất thủng lỗ, đã gần như bán sống bán chết chỉ với một đòn!

Nhưng Mikan lại lao về phía điểm báo hiệu Thiên Thạch thứ hai.

◆Mikan:

Thêm một lần nữa được!

Con bé này muốn chết thật rồi!

Trời đất ơi, sao con bé này lại đáng tin đến thế chứ! Nó nghiêm túc xử lý cơ chế game đến mức này cơ à!

◆Battsu:

Này, con rồng con bên kia chả sứt mẻ gì cả!

◆Rushian:

Thấy thế thì giúp tôi với!

◆Neko Hime:

Tuyệt vời, hóa đá đã khỏi nya!

◆Ako:

Tranh thủ lúc này!

▼Đôi mắt Arkesh bỗng lóe lên một cách đáng ngờ!▲

◆Ako:

Khoan, á! Lại hóa đá nữa rồi!

◆Sette:

Vừa khỏi xong lại hóa đá lần hai rồi kìa!

Ngay khi vừa hết hiệu ứng, Ako lại dính phải làn sóng hóa đá và biến thành đá một lần nữa!

◆Ako:

Á á á á á, tia sáng đang chĩa về phía bọn em! Không cử động được!

◆Sette:

Xin lỗi nhé!

◆Rushian:

Ako! Sette-san!

Ako và Sette, đang hóa đá và nằm trong đường bắn của Chaos Ray, đã chịu đòn trực diện từ tia sáng. Cả hai bị hất tung với một lực cực mạnh.

◆Ako:

À, nhưng mà nếu chết rồi hồi sinh thì hiệu ứng bất lợi cũng sẽ hết đúng không?

◆Shuvain:

À ra thế, lý thuyết rằng phép hồi sinh cũng là phép giải trừ hiệu ứng bất lợi.

◆Neko Hime:

Không được nya. Bị tia sáng hất bay ra khỏi khu vực rồi nya.

◆Ako:

Á á á á á, em đang chết chìm trong dung nham!

◆Sette:

Rớt xuống rồi thì đúng là không quay lại được thật.

◆Dii:

Trận chiến đang trở nên sôi động hơn rồi đây, haha!

◆Battsu:

Này, nghiêm túc vào đi chứ!

◆Shuvain:

Ngươi cũng hóa đá rồi còn gì!

◆Battsu:

Tấn công quá đà rồi, haha!

▼Đôi mắt Arkesh bỗng lóe lên một cách đáng ngờ!▲

Một lần nữa, làn sóng màu xám tràn qua, và vài người lại hóa đá.

──Ấy, mình cũng hóa đá rồi!

◆Rushian:

Toi rồi, đứng sai hướng!

◆Shuvain:

Tank mà hóa đá thì kết thúc rồi còn gì, haha!

◆Rushian:

Thật sự xin lỗi mọi người!

Nhưng nhìn màn hình thì, số nhân vật còn cử động được đã là thiểu số rồi.

Trên chiến trường đầy rẫy tượng đá đó, Arkesh chậm rãi dang rộng đôi cánh.

▼Vị Vua Ma Quân sắp giáng xuống phán quyết!▲

◆Kuro no Majutsushi:

Demi-Judgment, bắt đầu niệm chú rồi đó!

◆Corou:

Sát thương chưa được bao nhiêu nhưng cứ dẫn theo thôi.

◆Goraiō:

OK!

Những con Arkesh Baby đầy sức sống được dẫn dụ đi.

Cùng lúc kết thúc niệm chú Demi-Judgment, một luồng sét chói mắt bao trùm màn hình.

◆Corou:

Ồ, lớn rồi đó!

◆Goraiō:

To thật!

Bị Arkesh Baby đã hấp thụ sét và trưởng thành, nay là Demi-Arkesh, càn quét, những thành viên còn lại cũng bị vùi dập xuống đất một cách thê thảm.

◆Sette:

Nào, họp chiến thuật thôi!

◆Battsu:

Trận đầu tiên không chỉ là tơi tả nữa rồi!

◆Kuro no Majutsushi:

Ít nhất cũng phải phá được Demi-Judgment lần một chứ.

◆Rushian:

Mới chỉ là giai đoạn đầu thôi mà.

Dù biết là chưa quen, nhưng không ngờ lại bó tay đến mức này.

◆Ako:

Đây là giai đoạn đầu, vậy có bao nhiêu giai đoạn vậy ạ?

◆Aprikotto:

Đến 50% HP là giai đoạn một, từ 50% đến 10% là giai đoạn hai, và từ 10% đến 0% là giai đoạn cuối cùng.

◆Ako:

Vậy mình giải tán luôn đi ạ?

◆Rushian:

Bỏ cuộc sớm thế.

Mới thử thách có một lần thôi mà.

◆Kuro no Majutsushi:

Tạm thời vấn đề là Petrify. Nếu cứ hóa đá thì chẳng làm ăn gì được. Cái đó đáng lẽ chỉ cần nhìn thấy rồi quay lưng lại là né được mà.

◆Battsu:

Nói thế thì cái ông TMW-sama đang đánh con trùm chính thì vừa nhìn thấy kỹ năng là biết ngay rồi, chứ bọn tôi đang đánh con khác cơ mà.

◆Kuro no Majutsushi:

Cái Bang tự xưng mạnh nhất mà viện cớ yếu kém thế à?

◆Sette:

Mới bắt đầu thôi mà đã cãi nhau rồi.

“Raid ngay từ đầu đã căng thẳng thế này rồi sao?”

Mizuki ngẩng đầu lên từ trên giường.

“Bình thường thì mọi người sẽ chọn từ ngữ cẩn thận hơn và nhẫn nhịn hơn, nên phải mất một thời gian mới căng thẳng được, nhưng hai người đó thì chẳng kiêng nể gì cả, nói gì cũng được.”

“Nói là hai người, nhưng hình như những người ở tổ đội khác ít chat thì phải?”

“Ơ, họ vẫn chat mà nhỉ?”

“Nhưng hầu hết chỉ có hai người đó nói chuyện thôi mà?”

“À, có lẽ họ không chat trong kênh Raid chung.”

“???”

À, tôi thấy dấu hỏi chấm hiện trên đầu Mizuki.

Vì nó toàn chơi solo nên chẳng biết gì cả.

“Raid PT là tổ đội chung của ba PT mà? Nên kênh chat PT tách biệt ra đó.”

“Ơ, vậy kênh chat PT bên này cũng không nghe thấy sao?”

Đúng vậy. Thế nên Shushu mới có thể chat thoải mái như vậy.

“Vì thế, nếu không nói trong kênh chat Raid chuyên dụng thì sẽ không ai nghe thấy đâu.”

Hai người kia là Leader nên họ phải báo cáo và thảo luận, nhưng nếu những người khác cũng tham gia chat thì kênh chat sẽ trở nên lộn xộn.

“Hơn nữa, tuy bọn tôi đến cả Bang hội, nhưng những người khác cũng có Bang riêng của họ nữa mà.”

Vừa xem chat PT riêng, vừa xem chat Bang, lại còn phải xem chat Raid nữa thì chắc là phiền phức lắm.

“Có đông người thế này mà sao thấy cô đơn ghê.”

“Nhưng mà nhìn những người bên Bang TMW kia kìa.”

Năm nhân vật gì đó cứ liên tục lặp đi lặp lại động tác tung kỹ năng rồi nhanh chóng quay lưng lại.

“Có vẻ như trong lúc cãi nhau thì họ đang tự luyện tập kìa.”

“A, đúng thật. Em cũng đi tập đây!”

Shushu cũng tham gia vào nhóm, bắt đầu cùng mọi người thực hiện động tác vung nắm đấm rồi quay lưng lại.

◆Rushian:

Thành ra đấm chính quyền tạ ơn rồi.

!

◆Ako:

Trông vui quá đi mất!

◆Shuvain:

Tớ cũng đi luyện Đại Kiếm Tạ Ơn đây.

Càng lúc càng đông người, trông cứ như Thái Cực Quyền phiên bản… lạ ấy nhỉ.

「Cái cảm giác gắn kết này, rõ ràng là đang đi raid rồi còn gì?」

「Cũng vui phết đó chứ!」

Dù sao thì những người ở đây đều là bạn cùng chơi một game, thế nên tập hợp lại với nhau thì vui là phải.

◆Aprikot:

Vậy thì trước tiên, dù có bị thiếu hụt sát thương đi chăng nữa, cứ ưu tiên sống sót mà đánh thử một trận xem sao.

◆Battsu:

Phải rồi, thế là hợp lý hơn là cứ bắt làm tốt ngay từ đầu.

◆†Pháp Sư Hắc Ám†:

Vậy thì, dù không kết liễu được, chúng ta cứ hướng tới mục tiêu toàn viên sống sót đến Demi-Ja.

◆Battsu:

Được. Thử đổi vị trí phụ trách xem sao, bọn tôi sẽ lo phần thân chính.

Ồ, các trưởng nhóm đã thảo luận xong rồi.

Chắc sắp đến lượt mình rồi đây.

Thế là, chúng tôi thử lại.

Lần này, quyết định sẽ tấn công vừa phải thôi, chủ yếu tập trung xử lý cho cẩn thận, nhưng…

◆Mèo Chúa:

Thiên Thạch! Phải đỡ Thiên Thạch không thì chết mất meo!

◆Sette:

Xin lỗi, em đi đỡ Thiên Thạch thì bị hóa đá mất rồi!

◆Shuvain:

Khoan đã, khoan đã! Cái Chùm Sáng Hỗn Loạn này rõ ràng không tránh được mà!

◆Shushu:

Tránh thì bị hóa đá rồi!

◆Ako:

Chị dâu sẽ hóa giải cho!

◆Shushu:

Em chết luôn bây giờ đây.

◆Ako:

Ế ê ê ê!?

◆Mikan:

Tại tiền bối!

◆Ako:

Sao lại tại tôi chứ!?

Không phải cứ muốn là làm được đâu, xem ra tình hình khá là gay go rồi.

Thôi thì nếu có chết thì còn có Giáng Phúc tự động hồi sinh, nhưng hóa đá thì lại không có tác dụng.

◆Rusian:

Ổn cả chứ!?

◆Aprikot:

Vẫn ổn định hơn lúc nãy!

Shoo bị rơi xuống, Shushu thì hóa đá, nhưng tất cả đều đỡ hơn là hóa đá mà chết nhỉ.

Giờ thì cứ tiếp tục dồn sát thương vào baby… ơ? Sao baby nhiều thế?

◆Sette:

Một con baby chạy về phía này rồi kìa.

◆Rusian:

Sao lại thế!?

Lẽ ra là bên TMW phía đối diện phải xử lý chứ— á!

◆Golior:

Xin lỗi!

Người chơi Tank của TMW chết rồi!

Mà nói đúng hơn là cả team bên kia chết hết rồi!

◆Rusian:

Các ông đang làm cái quái gì thế!?

◆†Pháp Sư Hắc Ám†:

À, Healer bọn tôi bị hóa đá cùng lúc ấy mà.

◆Tiểu Healer Đặc Cấp L:

Làm hỏng rồi.

◆Nấm Kinako:

Nấm đá đây.

Nấm đá là cái gì vậy!?

◆Mèo Chúa:

Thực ra tôi cũng ném hồi máu sang bên đó nhưng không kịp meo.

◆Rusian:

Không gánh nổi hai con đâu!

Mà sắp đến Demi-Ja rồi kìa!

▼Quân vương Ma tộc đang hạ lệnh phán quyết!▲

Ầm ầm, sấm sét nổ vang, những tia điện giật giật bao trùm cả màn hình.

「Haiz, thấy không có cửa thắng rồi.」

Nhưng mà hỗn loạn đến mức này, ngược lại lại thấy buồn cười và thú vị phết.

「Anh trai ơi, anh trai!」

「Gì thế em gái của ta?」

「Đến mức tệ hại này, ngược lại thấy hơi vui vui ấy nhỉ?」

「Đúng là em gái của anh mà.」

Toàn giống nhau ở mấy cái điểm kỳ quặc.

Nhưng mà không phải ai cũng vui vẻ như bọn tôi đâu nhỉ.

◆Battsu:

Bọn tôi cũng có lỗi ở lượt đầu tiên nên không dám nói gì to tát, nhưng mà bị xóa sổ thì chịu rồi.

◆†Pháp Sư Hắc Ám†:

Tôi nghĩ nếu có sự hỗ trợ từ Healer bên đó thì đã không bị xóa sổ đâu?

◆Battsu:

Đổ lỗi cho bên tôi thì quá đáng đấy nhé lol.

◆†Pháp Sư Hắc Ám†:

Tất nhiên là lỗi của bên tôi, nhưng nếu hai bên cùng hỗ trợ lẫn nhau thì việc vượt qua sẽ gần hơn. Thực tế thì cô Mèo Chúa của Alley Cats đã hỗ trợ bên tôi rất nhiều đấy.

◆Mizuka:

◆Battsu:

Healer mà hỗ trợ cả party khác ngay lần đầu đi raid thì thường làm gì có ai!

◆†Pháp Sư Hắc Ám†:

À, đúng là thế thật.

◆Battsu:

Thì phải rồi.

Ừm, về khoản đó thì cô Mèo Chúa là một trường hợp đặc biệt rồi.

Cái việc người Tank bên kia chết, đáng lẽ tôi cũng nên để ý, nhưng hóa đá nhìn không giống như đang chết nên chắc Healer cũng không dễ nhận ra là bị hóa đá đâu.

◆Ako:

Mèo Chúa-san, HP của các party khác không hiển thị mà, sao chị vẫn hỗ trợ được vậy?

◆Mèo Chúa:

Meo? Sát thương thì hiển thị trên màn hình, còn thanh HP thì vẫn hiển thị rõ ràng cùng với nhân vật mà meo.

◆Ako:

Chị vừa nhìn HP của thành viên trong party mình, lại vừa nhìn cả thanh HP nhỏ hiển thị trên đầu người ở xa nữa sao!?

◆Mèo Chúa:

Nếu muốn nhìn thì cũng không quá khó đâu meo.

◆Ako:

Á ấu ấu ấu!

◆Battsu:

Đúng là cô ta phải về bang của bọn tôi mới được!

◆Rusian:

Là Healer chính của bang chúng tôi nên xin hãy từ bỏ ý định đó đi.

Với lại, nếu nói mấy lời đó, thì…

◆†Cloud†:

Tôi sẽ giả vờ tai nạn rồi cứ thế đẩy ông rơi xuống vực mãi ở rìa hang ổ đấy.

◆Battsu:

Đẩy rơi xuống mãi là sao lol! Sợ quá lol!

Đấy, người của Cấm Vệ Quân giận rồi kìa.

Trong lúc nói chuyện như vậy, cuộc họp bàn chiến thuật vẫn tiếp tục.

◆†Pháp Sư Hắc Ám†:

Đầu tiên, thay đổi vị trí, liệu có nên chiến đấu với tất cả những người gây sát thương đều quay lưng lại với thân chính theo mặc định không?

◆Kolow:

Tank mà hóa đá là địa ngục.

◆Battsu:

Cái đó thì phải tránh đi chứ.

◆Kolow:

Mà lẽ ra bên gây sát thương mới phải tránh chứ.

◆†Pháp Sư Hắc Ám†:

Nếu tránh thì sát thương sẽ giảm. Tất nhiên là tôi nghĩ quen rồi thì sẽ ổn thôi.

◆Golior:

Baby có nhiều kỹ năng vùng ảnh hưởng mục tiêu ngẫu nhiên. Nếu muốn sắp xếp người gây sát thương tản ra, sẽ phải kéo chúng ra tận rìa ngoài, tôi e rằng sẽ không kéo kịp trong lúc Demi-Ja niệm chú.

◆Battsu:

À, có chuyện đó nữa nhỉ. Đặc biệt là MT, vì khoảng cách xa nên kéo baby ra ngoài sẽ nguy hiểm đấy nhỉ?

◆†Pháp Sư Hắc Ám†:

Tránh vùng ảnh hưởng có lẽ sẽ dễ hơn là tránh hóa đá đấy?

Họ bàn luận đủ thứ, nhưng đến nước này thì Alley Cats chỉ còn nước đứng ngoài quan sát.

Vì họ cũng không có nhiều kinh nghiệm về các nội dung cuối game đâu.

◆Ako:

Em không hiểu rõ lắm, nhưng thấy mọi người đang bàn bạc đủ thứ.

◆Shuvain:

Đúng vậy.

◆Rusian:

Em bảo là không hiểu rõ, nhưng giờ em nghĩ họ đang bàn bạc chuyện gì?

◆Ako:

Ế? À thì…

Tôi hỏi, Ako suy nghĩ một lát rồi nói:

◆Ako:

Có lẽ là họ đang nói về việc liệu có thể tất cả đều quay lưng lại để chiến đấu ngay từ đầu không, vì nếu không quay lưng lại thì sẽ không tránh được cái sức mạnh khiến mình hóa đá ấy?

◆Rusian:

Ồ, em hiểu ra phết đấy chứ!

◆Ako:

Thật đó!

◆Mèo Chúa:

Những điều không hiểu trên lý thuyết, thì sau khi thực hành như thế này sẽ hiểu ra thôi meo.

Vừa bàn bạc vừa thử thách chừng mười lần.

▼Quân vương Ma tộc đang hạ lệnh phán quyết!▲

◆†Pháp Sư Hắc Ám†:

Demi-Ja sắp đến rồi!

◆Kolow:

Dẫn dụ ổn!

◆Golior:

Dẫn dụ ok!

◆Aprikot:

Rusian cũng sang đây!

◆Rusian:

Nguy hiểm quá!

Tôi vội vàng lách mình trốn ra phía sau con baby.

Ngay lập tức, sấm sét nổ tung, những con baby Arkesh không hấp thụ hết được mà bị bật văng ra.

Chúng tôi vẫn không hề hấn gì.

Tốt lắm! Vượt qua đoạn này rồi!

◆Ako:

Qua rồi!

◆Shuvain:

Cứ thế này lặp lại thôi nhỉ? Dễ ợt!

◆Sette:

Thân chính còn khoảng 75% HP!

◆Battsu:

Mảnh vỡ sẽ nổ đấy! Tránh ra!

◆Shushu:

Chỗ này an toàn này!

◆Rusian:

Cái hố do Thiên Thạch để lại khó chịu thật! Cái này đúng là phải đỡ hết mới được!

◆Aprikot:

Dồn sát thương qua 50% trước đợt Demi-Judgement tiếp theo! Vào giai đoạn hai!

◆Shuvain:

Dồn sát thương đi!

◆Rusian:

Baby lại được triệu hồi rồi kìa, dồn sát thương vào chúng nữa!

Chúng tôi cố gắng dồn sát thương điên cuồng, cuối cùng HP của kẻ địch cũng dưới 50%.

Vậy là đã vượt qua giai đoạn một, bước vào giai đoạn hai rồi sao!

◆Battsu:

Tuyệt vời!

◆Rusian:

Đòn tấn công tiếp theo là…

▼Đôi cánh của Rồng Arkesh Sâu Thẳm phát sáng màu đêm!▲

Có thông báo gì đó xuất hiện kìa!

◆Shushu:

Màu đêm là màu gì!?

◆Mikan:

Đây là bản dịch đoạn văn sang tiếng Việt, giữ nguyên phong cách tự nhiên và mượt mà, phù hợp với văn phong truyện Việt Nam, đồng thời vẫn bảo toàn ý nghĩa và sắc thái của nguyên tác:

**Shuvain:** Không phải chỗ đó là vấn đề!

**Ako:** Ô, ma trận phép thuật xuất hiện kìa?

Dưới chân chúng tôi, một ma trận phép thuật hình bát giác, giống như hai hình thoi chồng lên nhau, đột ngột hiện ra. Không chỉ dưới chân chúng tôi mà còn ở ba vị trí khác, bên dưới mỗi đội.

**Shushu:** Trên đầu cũng có gì đó xuất hiện nữa!

**Rushian:** Cái dấu ấn này là gì vậy?

Trên đầu tất cả mọi người đều lơ lửng một ký hiệu trông như huy hiệu. Hơn nữa, mỗi người một kiểu. Cái này là sao nhỉ?

**Sette:** Rồng đang niệm chú kìa!

**Aprikotto:** Hừm, cái này…

▼ **Bóng tối được giải phóng!** ▲

Cùng lúc với lời thông báo vang lên, một tiếng "ầm!" lớn đồng loạt nổ ra, nuốt chửng tất cả chúng tôi. Chỉ một đòn đó thôi đã đủ để xóa sổ toàn bộ đội hình một cách gọn gàng. Trên màn hình hiện ra cửa sổ xác nhận: "Thử lại?"

**Rushian:** Một hit… ha ha ha!

**Shuvain:** Cái gì thế này, ha ha!

**Aprikotto:** Bị diệt gọn chỉ trong một đòn thế này đúng là cảm giác đã thật.

“Anh hai, làm sao để tránh cái này đây?”

“Anh cũng chịu.”

Chắc chắn là một cơ chế nào đó của game, nhưng không biết trong video họ tránh kiểu gì nhỉ?

**Battsu:** Giai đoạn hai ghê quá, ha ha! Chẳng hiểu gì sất, ha ha!

**Kuro no Majutsushi:** Lúc nãy có ma trận bát giác xuất hiện, hình như ở các đỉnh của nó có hình tròn và những ký hiệu giống như huy hiệu đúng không?

**Aprikotto:** Những ký hiệu tương tự cũng xuất hiện trên đầu mỗi người. Vậy là phải chạy đến những vị trí đó sao?

**Battsu:** Thử xem sao? Không biết là ngẫu nhiên hay là mô hình cố định nữa.

**Dii:** Thôi thì cứ ăn mừng việc vượt qua giai đoạn một cái đã, ha ha!

**Battsu:** Mới bắt đầu thôi mà, ha ha!

**Igasu:** Nếu cơ chế yêu cầu phải di chuyển, vậy không phải Tanker nên ở gần trung tâm hơn thì mới an toàn sao?

Cả nhóm sôi nổi bàn bạc.

**Shuvain:** Cảm giác này vui thật đấy.

**Aprikotto:** Nhiều người cùng hợp sức vượt qua một con trùm khó thế này cũng đâu tồi phải không?

**Rushian:** Đúng thế, đúng thế, cảm giác thành tựu thế nào ấy.

**Ako:** Em... lần đầu tiên nhảy dây tập thể mà trót lọt được như thế này đó!

**Mikan:** Chúc mừng nha.

Chúng tôi ai nấy đều vui mừng khôn xiết. Trong khi đó, Neko Hime lại nói, kèm theo biểu cảm toát mồ hôi:

**Neko Hime:** Chúc mừng đó Ako-chan, nhưng mà cậu vẫn chưa nhảy trót lọt tí nào đâu nha.

**Ako:** Ơ, nhưng chúng ta đã tiến đến một nửa rồi mà?

**Shuvain:** Đúng đó, HP của nó đã giảm được một nửa rồi mà phải không? Dễ ợt ấy!

**Neko Hime:** Mọi người non tay quá nha.

Neko Hime bật cười khẽ.

Chúng tôi nhanh chóng hiểu ra lý do cho nụ cười ấy.

Sau đó, suốt mấy tiếng đồng hồ liền, chúng tôi vẫn không thể vượt qua nổi cả khởi đầu của giai đoạn hai.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận