VTuber Legend: How I Went...
Nana Nanato Siokazunoko
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Idle Talk

1 Bình luận - Độ dài: 2,751 từ - Cập nhật:

Tản mạn: Làm quen với Mashiron thế nào nhỉ?

Một buổi chiều nọ, tôi và Mashiron gọi điện thoại với nhau, chẳng vì lý do gì cụ thể. Chúng tôi chỉ đơn giản là muốn trò chuyện mà không cần mục đích rõ ràng.

“Dạo gần đây, mỗi khi kết thúc stream, tớ cảm thấy như mình vừa hoàn thành điều gì đó thật ý nghĩa,” tôi chia sẻ với cô ấy đầy hào hứng.

“Thế thì tuyệt quá!” cô đáp lại. “Tận hưởng công việc chính là cách hay nhất để duy trì nó lâu dài mà.”

Tôi và Mashiron đã trở thành bạn thân sau khi cùng bắt đầu sự nghiệp VTuber. Hễ có thời gian rảnh là hai đứa lại gọi cho nhau. Đến giờ thì nó gần như đã thành thói quen rồi. Có người có thể nghĩ rằng những cuộc nói chuyện vu vơ như thế là tốn thời gian, nhưng với tôi, đó là những khoảnh khắc giúp tâm trí được thư giãn. Việc có gọi cho nhau hay không ảnh hưởng rất nhiều đến cảm giác hài lòng của tôi khi khép lại một ngày. Tôi không rõ Mashiron có thấy như vậy không—tôi chưa từng hỏi—nhưng với tôi, đó là một dấu mốc nhỏ chứng minh tình bạn giữa hai đứa đã thực sự được xây dựng nên.

Tôi im lặng một lúc, cho đến khi Mashiron hỏi:

“Hửm? Sao thế, Awa-chan?”

“Không có gì đâu,” tôi đáp. “Tớ chỉ vừa nhớ lại lần đầu tụi mình gặp nhau thôi mà.”

“Bất thình lình ghê. Có ai đang nói về chuyện đó đâu?”

“Ừ thì... nhưng tự nhiên tớ nghĩ rằng, hồi đó tớ chưa bao giờ tưởng tượng được là mình sẽ có thể trò chuyện với ai đó một cách tự nhiên đến vậy.”

“À, cũng đúng ha. Ai mà chẳng thấy căng thẳng khi nói chuyện với người mới gặp lần đầu.” Mashiron bật cười. “Rồi? Muốn cùng tớ lội ngược dòng ký ức không?”

“Tớ chưa từng kể mấy chuyện kiểu này với ai nên... được thôi. Nhưng chắc tớ sẽ hơi xấu hổ đấy.”

Dạo gần đây, cuộc sống của tôi bận rộn và phong phú đến mức chẳng còn thời gian để nghĩ về quá khứ. Nhưng hôm nay thì không sao—thi thoảng thả hồn vào hồi ức cũng tốt. Lần đầu tiên tôi trò chuyện với Mashiron—đó là cuộc gọi vào cái ngày hôm ấy, trước khi cả hai cùng debut...

“Ơ, à, xin lỗi, cậu nghe thấy tớ nói không?”

“Nghe rõ mà. Chào nhé. Tớ là Mashiro Irodori. Hôm nay cùng cố gắng nhé.”

“Ôi! Xin lỗi! Tớ là Awayuki Kokorone, và vâng, cùng cố gắng nào!”

“Hee hee. Cậu lịch sự quá đấy. Tớ là đồng lứa với cậu mà, biết không? Mà trong giới VTuber, bọn mình còn được xem là ‘mẹ và con’ nữa cơ. Sắp phải collab với nhau rồi, nên ráng thoải mái lên nhé.”

“À, ừm, được rồi, xin lỗi...”

“Không cần xin lỗi đâu. Cũng đừng lo lắng quá.”

“V-Vâng. Xin lỗi...”

“Tớ vừa bảo rồi mà... A, cậu thuộc dạng siêu nhút nhát phải không?”

“Chắc vậy... Tớ sẽ cố gắng cải thiện...”

“Thôi khỏi lo! Cứ từ từ mà quen dần là được, không cần vội đâu.”

Lúc đó là trước khi debut, nên tôi chẳng biết ai là đồng lứa với mình cả. Nói cách khác, Mashiron chính là VTuber đầu tiên mà tôi từng nói chuyện cùng. Lý do cô ấy là người đầu tiên là bởi cô cũng chính là người thiết kế mẫu nhân vật cho Awayuki Kokorone, và đang làm bước kiểm tra bản phác thảo.

“Cậu thấy ổn không?” cô hỏi. “Đây là lần đầu tiên tớ làm, nên tớ làm đúng y theo yêu cầu của bên quản lý—tổng thể là sạch sẽ, mong manh, nhưng vẫn có nét bí ẩn.”

“Xin lỗi vì tớ không có đủ vốn từ để diễn tả cho hay, nhưng tớ nghĩ thiết kế này thật sự, thật sự rất tuyệt vời. Ngay khi mở file ra, tớ đã phải trầm trồ vì khả năng của dân chuyên nghiệp đỉnh đến mức nào.”

“Vậy hả? Hee hee. Làm nghề vẽ, được khen là hạnh phúc lắm đó. Mà, cậu còn muốn sửa gì không?”

“Hở?”

“Đừng có ngơ ra thế chứ. Đây là nhân vật của Awayuki-chan mà, nên tớ phải hỏi cậu xem có điều gì muốn thêm hoặc chỉnh sửa không.”

“À—à! Tớ hiểu rồi! Không, mọi thứ đều tuyệt vời! Tớ cũng đã nói với quản lý về nó rồi!”

“Ồ? Vậy thì tốt. Tớ cũng hỏi bên quản lý xem có gì cần sửa không, nhưng tớ còn muốn trực tiếp nói chuyện với cậu để hiểu hơn về cậu nữa.”

Hồi đó, tôi... nói sao nhỉ... chẳng có chút tự tin nào cả. Lý do thì quá rõ ràng—do cái công ty đen sì mà tôi vừa nghỉ việc. Họ núp bóng cái gọi là “công việc chăm chỉ” để hành hạ tôi đến kiệt sức trong suốt một thời gian dài. Tới mức tôi chẳng còn biết mình có chút lòng tự trọng nào sót lại hay không. Có lúc tôi thậm chí còn nghĩ: “Liệu việc mình vượt qua vòng phỏng vấn vào Live-On mấy tháng trước có phải chỉ là mơ không?”

“Tớ... thật sự xin lỗi vì mọi thứ... Tớ vẫn thấy mọi chuyện như mơ vậy.”

“À, điều đó thì tớ hiểu phần nào. Nhưng không sao đâu. Dù gì thì hình ảnh này cũng sẽ là tương lai của cậu đấy, nên hãy mạnh dạn lên.”

“Đây là... mình sao...?”

Trước mắt tôi là hình tượng Awayuki Kokorone—phát ra thứ ánh sáng dịu dàng, nụ cười ngọt ngào đủ khiến bất kỳ ai xiêu lòng. Mẫu thiết kế lúc ấy vẫn chỉ ở dạng phác thảo, nhưng vẫn thấy rõ là nó đẹp đến mức nào. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi chính Mashiron là người phụ trách minh hoạ. Thiết kế ấy thật rực rỡ... và có lẽ vì thế mà tôi cảm thấy như nó không thực, như đang mơ—tôi không thể tưởng tượng được đây lại là mình.

“Hmm... Có phải cậu không hẳn là nhút nhát, mà là vì không có tự tin vào bản thân không?”

“Ồ... Cậu nhìn thấu tớ rồi à?”

“Ừm. Từ nãy giờ tớ gợi bao nhiêu chuyện vui mà cậu chẳng bắt nhịp được gì, nên tớ đoán vậy. Nhưng tại sao chứ? Cậu đậu rồi mà—cậu là thế hệ thứ ba của Live-On đó. Tỉ lệ đậu cực thấp luôn. Cảm thấy tự hào một chút cũng là điều bình thường chứ? Tớ còn nhớ lúc nhận được thông báo trúng tuyển, tớ hét lên luôn đó. Mà tớ đâu phải kiểu người hay làm vậy đâu nha.”

Mashiron lúc đó có vẻ rất bối rối khi hỏi tôi câu đó, nhưng tôi thật sự chẳng nhớ rõ buổi phỏng vấn, nên đành trả lời thành thật rằng mình cũng không biết vì sao lại đậu.

“Ô hô! Đúng là đời thực còn kỳ lạ hơn tiểu thuyết. Nhưng mà, cậu đậu rồi còn gì? Thế là tốt lắm rồi. Cậu đâu có gian lận hay giả mạo gì đâu, nên cứ tự hào đi chứ.”

“Tớ vẫn cố nghĩ theo hướng đó, nhưng thật sự khó lắm... Mashiro-san, cậu—”

“Gọi tớ là Mashiro-chan được rồi. Giữa đồng lứa thì cứ tự nhiên nhé.”

“À, ừm, xin lỗi... Mashiro-chan, vậy lúc phỏng vấn, cậu nói gì với họ?”

“Tớ á? Hmm.” Cô ấy gật gù, “Để nhớ xem nào.” Nhưng rồi chẳng bao lâu sau, cô ấy đã nhớ ra ngay—khác hẳn tôi. “Chắc phần lớn tớ nói về lý do vì sao muốn trở thành VTuber.”

“Ra vậy. Vậy, tớ có thể hỏi lý do của cậu không?”

“Được chứ. Tớ muốn nhiều người nhìn thấy và ghi nhớ những bức tranh của tớ hơn. Tớ muốn nhiều người hiểu được sức hút của hội hoạ, và khiến thế giới minh hoạ trở nên sôi động hơn. Tớ nghĩ VTuber là nền tảng tuyệt vời để làm điều đó.”

Cô ấy trả lời dứt khoát, mạch lạc—rõ ràng là Mashiron đang bước đi trên con đường của riêng mình, với một mục tiêu thật sự cụ thể.

Tôi nhớ mình đã nghĩ: Cô ấy thật tuyệt. Thế này thì bảo sao cô ấy lại đậu vào một nơi như Live-On—đúng là một vì sao sáng.

“Còn cậu thì sao? Vì sao cậu muốn trở thành VTuber?”

“Tớ á?”

“Ừ. Biết đâu lý do đó chính là bí mật giúp cậu đậu vào đây.”

“Ờ thì...”

Khác với cô ấy, tôi chẳng thể tìm ra một câu trả lời rõ ràng nào cả—hàng tá cảm xúc và suy nghĩ cứ quấn lấy nhau trong đầu. Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao mình lại khiến họ quan tâm trong buổi phỏng vấn. Nhưng thôi, đã không nhớ được thì không nhớ, tôi đành cố moi ra câu trả lời nào đó cho cô ấy.

“Vì... cuộc đời chăng?”

“Hể? Như Cloud á?”

Thế là, tôi bịa ra một câu chuyện nghe như đầy hào quang và khí thế của một người sắp vác gươm cứu thế giới. Nhưng tôi thật sự chẳng còn cách nào khác! Các VTuber đã cứu rỗi tôi trong quãng đời làm công ăn lương như nô lệ, và rồi còn giải thoát tôi khỏi ách nô lệ đó! Tôi thật sự muốn dồn tất cả sinh lực của mình để đáp lại họ. Nên cuối cùng, tôi không nghĩ ra cách nào khác để diễn đạt cả!

“Awayuki-chan, nghe cậu nói cứ như đang kể ‘quá khứ đen tối’ ấy. Làm tớ lo thật sự đấy... Có chuyện gì khiến cậu buồn hả?”

“K-Không đâu! Không có gì cả! Với lại, tụi mình đang nói về phần minh hoạ mà, đúng không?!”

“Ừ thì tớ rảnh nên cuộc gọi dài bao lâu cũng được. Mà tớ cũng muốn nhân cơ hội này làm quen với đồng lứa nữa. Cậu có bận gì không, Awayuki-chan?”

“Tớ cơ bản là một NEET* mà, nên rảnh lắm... nhưng những gì tớ nói chắc chẳng đáng để kể đâu...”

NEET: từ viết tắt của “Not in Education, Employment, or Training” – chỉ người không đi học, không đi làm, cũng không tham gia đào tạo.

“NEET à? Một từ nữa nghe hơi đáng lo. Nếu cậu không muốn kể thì có thể từ chối, nhưng nếu có thể nói được chút gì đó thì kể cho tớ nghe nhé?”

“...Đ-Được thôi.”

Cũng chẳng phải tôi giấu giếm chuyện công việc cũ, nên tôi đã kể cho Mashiron nghe về quãng thời gian ở đó. Điều tôi nhớ rõ nhất là mình cứ hay đệm vào mấy câu đùa tự giễu như cách để giảm bớt cảm giác tội lỗi vì dám nghĩ tình huống của mình thật tệ. Nhưng Mashiron đã lắng nghe tất cả, nhẹ nhàng như một người bạn luôn kề bên. Nhờ vậy mà đến khi câu chuyện kết thúc, giọng tôi đã trở nên nhẹ nhàng hơn, và phần lớn sự căng thẳng ban đầu cũng đã biến mất. Mashiron thật sự là một người lắng nghe rất tuyệt.

“Cảm ơn cậu đã chia sẻ,” cô ấy nói. “Giờ thì tớ hiểu tại sao cậu lại hành xử như vậy rồi.”

“Ờm, tớ... có phát ra ‘năng lượng tiêu cực’ đến mức đó sao?”

“Lúc cậu nói, tớ đoán là chắc cậu từng trải qua điều gì đó không hay, nên mới hình thành thói quen xin lỗi liên tục như vậy.”

“Ồ...”

Ngay khi cô ấy nói vậy, tôi chợt nhận ra mọi chuyện trở nên rõ ràng. Chưa từng có ngày nào tôi đi làm ở công ty đó mà không phải xin lỗi, và về sau thì hễ mở miệng ra nói gì là tôi cũng bắt đầu bằng câu xin lỗi. Có lẽ đó là một dạng chấn thương tâm lý, và vì thế mà tôi đã vô thức nhìn mọi thứ theo hướng tiêu cực như một thói quen. Tôi tưởng mình đã thoát khỏi tất cả sau khi nghỉ việc, nhưng hoá ra vẫn còn dư âm đâu đó quanh đây.

“Nhưng cũng vì thế mà phải nhìn về phía trước chứ, đúng không?”

“Hở?”

“Cậu đã từng đau khổ nhiều như vậy, thì hạnh phúc chờ đón phía trước chắc chắn sẽ càng rực rỡ. Cậu đã bước bước đầu tiên để trở thành VTuber—nghĩa là cậu đã dám phản kháng lại cuộc sống cũ rồi đấy.”

“Tớ... nghĩ cậu nói đúng.”

“Hãy sống hạnh phúc hơn bất kỳ ai và khiến quá khứ phải xấu hổ vì đã đối xử tệ với cậu! Mục tiêu là một ngày nào đó có thể ngẩng cao đầu giới thiệu bản thân mà không cần phải xin lỗi trước. Đến lúc đó cậu sẽ thật sự toả sáng! Tấm vé đã nằm trong tay rồi—giờ chỉ còn chờ cậu hành động thôi!”

“U-Um, ừ! Cậu bỗng nhiên như biến thành nhân vật shounen chính diện vậy...”

“Cậu biết vì sao chữ ‘hạnh phúc’ trong tiếng Nhật lại được viết bằng chữ ‘khổ nạn’ có thêm một nét ngang phía trên không? Vì hạnh phúc được xây nên từ khổ đau đấy.”

“Thật sao? Nghe thâm sâu ghê...”

“Thật ra là tớ bịa ra đó.”

“Cái gì cơ?!”

“Mà tớ rất thích những người luôn cố gắng hết mình, cậu biết không?”

“...Hở?”

Tôi còn đang ngơ ngác vì Mashiron đột nhiên đổi tông, thì mấy lời cuối cô ấy nói nhẹ nhàng đến mức khiến mọi sự bối rối trong tôi bay biến hết. Giọng nói ấy thật sự rất... dịu dàng và ấm áp.

“Mỗi khi tớ thấy ai đó nỗ lực vượt qua khó khăn, muốn thay đổi bản thân, thì tớ không thể không cổ vũ họ.”

“Mashiro-chan...”

“Chừng nào cậu còn muốn cố gắng, tớ sẽ luôn ở bên cậu. Tớ hứa đấy.”

Tôi chưa bao giờ quên những lời đó—vì chúng đã cứu rỗi tôi thật sự. Trước đó, tôi cũng đã muốn dốc hết mình để trở thành VTuber, dù có phải trả giá thế nào. Nhưng đó chỉ là một quyết tâm cô đơn. Sau khi nghe những lời ấy, lớp băng giá trong trái tim tôi—đọng lại từ bao vết thương—đã bắt đầu tan ra nhờ hơi ấm của niềm tin rằng đồng đội sẽ dõi theo tôi và ủng hộ tôi.

“...Tớ vẫn chưa biết tương lai sẽ ra sao, nhưng... tớ sẽ làm hết sức để không gục ngã, dù có chuyện gì xảy ra.”

“Ừ. Vậy thì, quay lại chuyện chính hôm nay nào. Về phần bản phác thảo minh hoạ này nhé...”

Và đó là lần đầu tiên, sâu sắc và sống động, tôi được gặp một người bạn quý giá.

“...Tuyệt thật đấy. Sao cậu lại lôi cái ký ức xấu hổ đó ra chứ?”

Sau khi chúng tôi kết thúc chuyến du hành ký ức, trở về thực tại, Mashiron lên tiếng với giọng ngượng ngùng thấy rõ.

Ôi trời ơi, dễ thương quá đi mất! “Có sao đâu mà! Tớ muốn nghe lại cơ—câu ‘Chừng nào cậu còn cố gắng, tớ sẽ luôn ở bên cậu. Tớ hứa đấy.’ Cậu nói lại đi! Rồi nói luôn là ‘Tớ yêu Awa-chan nhiều lắm!’ đi!”

“Cậu đang làm nũng như con nít năm tuổi đấy. Giờ tớ không nói được đâu, đồ ngốc.”

“Khoan, ý là nếu tớ đang chán nản thật thì cậu sẽ nói hả?”

“Chắc lúc nào cần thiết thì tớ sẽ nói.”

Tôi hét khẽ: “Hể?! Cậu... thật hả?! A ha ha ha... Giờ tớ đỏ mặt rồi nè!”

“Hể? Đừng làm mấy giọng kỳ lạ như vậy. Awa-chan đáng yêu thật đó khi đỏ mặt.”

“C-Cậu thật là! Cậu lừa tớ! Cậu phản bội tình cảm trong sáng của tớ! Tệ thật đấy, biết không?! Tớ vui chết đi được lúc cậu nói sẽ nói nếu tớ thật sự buồn đó!”

“Thì đương nhiên là tớ sẽ nói rồi.”

Tôi hét còn to hơn nữa.

“Hee hee.”

Xem ra tôi vẫn còn quá ngây thơ để đọ lại cô nàng Mashiron tinh quái này. Dù vậy... tim tôi thật sự đã đập thình thịch mấy lần liền...

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Cười chết mất
Xem thêm