Vài ngày sau vụ ồn ào "Vải vóc bầy đàn", vào một buổi chiều tan học khi kỳ nghỉ hè đã cận kề.
"Okuma-sama. Xin phép được nói chuyện một lát."
Có tiếng gọi giật tôi lại khi tôi vừa định bước về phía phòng hội học sinh, tôi quay người lại.
Người đứng đó là Tsukimisō Oboro, bạn cùng lớp mới được Thiện Đạo Khoa phái đến hôm nọ. Khuôn mặt trung tính vẫn giữ vẻ vô cảm quen thuộc, toát ra một bầu không khí kiểu như dù có bị sờ soạng "chỗ đó" cũng chẳng mảy may.
"Gì thế, có chuyện gì?"
"Tôi nhận được chỉ thị là phải tránh để học sinh bình thường nghe thấy, vì vậy chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn sau khi di chuyển đến một chỗ khác."
Nghe theo lời Tsukimisō, tôi rời khỏi phòng học.
Chúng tôi bỏ lại Fuwa-san lề mề lẽo đẽo theo sau một cách tùy tiện, cuối cùng cũng đến được khu nhà đặc biệt vắng vẻ, lúc này Tsukimisō mới dừng chân.
…Địa điểm vắng người chỉ riêng điều đó thôi đã thấy hơi gợi cảm rồi nhỉ… "Chỗ đó" của mình sắp không giữ được bình tĩnh mất.
"Vậy, chuyện muốn nói là gì?"
"Vâng. Thực ra, có vẻ như một loại vũ khí sinh học hung ác đã xâm nhập vào thành phố Đệ Nhất Thanh Lệ chỉ định này, Thiện Đạo Khoa sau khi vừa gây ra thất bại trong vụ "Vải vóc bầy đàn" đang bí mật tăng cường cảnh giới."
"Vũ, vũ khí sinh học?"
Tôi choáng váng trước câu chuyện nghe có vẻ om sòm.
Vũ khí sinh học thì chẳng phải là cái kiểu nuốt trọn con mồi, biến thành luống mạ, mấy thứ thường được dùng trong truyện tranh 18+ để thỏa mãn những sở thích tình dục kỳ quặc đấy sao?
"Thứ nguy hiểm như vậy, tại sao lại đến được thành phố này?"
Tuy rằng hoạt động khủng bố tục tĩu của chúng ta, SOX, đã làm cho nơi này bị xâm thực khá nhiều, nhưng đây dù gì cũng là thành phố Đệ Nhất Thanh Lệ chỉ định, nơi tập trung những trường học có phong kỷ ưu tú hàng đầu. Chuyện có sinh vật xâm nhập vào, rồi đẻ trứng vào người con gái, hoặc ký sinh lên đầu khiến vật chủ trở nên dâm loạn… chuyện vớ vẩn như thế (nhưng mà nghe cũng thấy kích thích).
"Có vẻ như vũ khí sinh học lần này có tính cơ động rất cao. Vốn dĩ, vũ khí sinh học này được phát hiện trong lúc khám xét nhà một tên khủng bố, nhưng hình như nó đã nhân lúc sơ hở mà trốn thoát. Chúng tôi đã điều động một số lượng lớn nhân viên Thiện Đạo Khoa để tìm kiếm, nhưng chỉ thỉnh thoảng phát hiện ra dấu vết mà không thể tìm ra manh mối để bắt giữ. Việc nó xâm nhập vào thành phố Đệ Nhất Thanh Lệ này cũng chỉ là kết quả dự đoán hướng di chuyển của vũ khí sinh học từ thông tin nhìn thấy được vài ngày trước mà thôi."
"Ra là một tên lợi hại đấy..."
Tôi cứ hình dung vũ khí sinh học phải là loại ngu đần, giống như cá tạp, để điều giáo ướt át mấy cô nàng lơ đễnh, nhưng vũ khí sinh học này có vẻ khác hẳn.
"Vậy, vũ khí sinh học đó, cụ thể là loại nào?"
Việc Tsukimisō cố tình gọi mình đến một nơi vắng vẻ thế này chỉ để kể về vũ khí sinh học, chắc chắn không phải để kích thích "chỗ đó" của mình đâu. Chắc chắn là muốn mình sau khi tìm thấy vũ khí sinh học, thì bắt giữ hoặc báo cáo lại, đại loại thế.
"Vâng, đặc điểm của vũ khí sinh học đó là..."
Tsukimisō vừa mở miệng định giải thích về vũ khí sinh học thì bị tiếng chuông báo tin nhắn PM cắt ngang, cô ta khựng lại như thể bị đóng băng, sau đó mặc kệ tôi mà nghe điện thoại.
"Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi lấy ngay."
Sau một vài trao đổi ngắn gọn, Tsukimisō cúp máy rồi quay lưng về phía tôi, bỏ lửng câu chuyện.
"Ê, này, chờ đã! Giải thích về vũ khí sinh học thì sao!?"
"Xin lỗi. Anna-sama nhờ tôi đi lấy tài liệu cần dùng cho công việc hôm nay."
"Không, không, giải thích một chút thì có sao đâu!?"
Đừng có bỏ dở câu chuyện lửng lơ thế chứ! Thấy tò mò lắm đó!
"Tôi được lệnh ưu tiên chỉ thị của Anna-sama."
Tsukimisō vẫn phát huy hết mình sự vụng về thường thấy, hoàn toàn lờ đi lời tôi.
Cuối cùng, hôm đó tôi không có cơ hội hỏi Tsukimisō về chi tiết vũ khí sinh học, mà chỉ có thể mường tượng trong đầu một cách nhức nhối về thứ vũ khí sinh học đã trốn thoát khỏi nhà tên khủng bố, nào là slime tiết ra thuốc mê, nào là xúc tu có phần đầu phình to bất thường, toàn những thứ đậm chất kỳ ảo.
●
"Mà thôi kệ đi, vũ khí sinh học mà Thiện Đạo Khoa đỏ mắt tìm kiếm cũng không dễ gì mà đụng phải đâu, chắc không sao đâu nhỉ."
Thay vì lo lắng, tối nay mình nên ăn món gì đây?
Tôi vừa lơ đãng nghĩ về thực đơn hôm nay bằng hai bộ não nằm ở hạ bán thân vừa trên đường về nhà thì.
"Chinchi... ana... kks..."
Một giọng nói khàn khàn vang lên từ bóng tối trong con hẻm nhỏ, khiến tôi bất giác dừng bước.
Giọng nói yếu ớt như sắp tắt kia rõ ràng là tiếng người, khiến tôi giật mình.
…Chắc mình nghe nhầm thôi. Sao mình lại nghe thấy những từ bị cấm nhỉ…
"…Không không, không thể nào."
Thiết bị thông tin PM, chỉ cần có thứ này thì người dân ở đất nước này không thể phát âm từ bị cấm. Nếu có nghe thấy từ bị cấm thì chỉ có thể là tiếng chuông báo động của PM khi nó phát hiện từ bị cấm và báo cáo lên Thiện Đạo Khoa mà thôi.
Người duy nhất có thể thoát khỏi sự giám sát của PM và phát âm từ bị cấm chỉ có cô nàng Hoa Thành senpai đầu óc có vấn đề kia, nhưng senpai ấy hôm nay bảo sẽ về nhà ngay. Chắc không có chuyện senpai ấy lảng vảng ở khu này đâu. Hơn nữa, senpai ấy cũng không đến nỗi hỏng người đến mức lẩm bẩm từ bị cấm trong bóng tối thế này.
…Mà thôi, nghĩ đến Hoa Thành senpai thì chuyện gì cũng có thể… đến mức mình nghĩ senpai ấy đã thoát ly khỏi lẽ thường rồi ấy chứ.
"Ừm, dù gì, mình nghe nhầm từ bị cấm thôi thì..."
Tôi tò mò về danh tính của kẻ nào đó đang lẩm bẩm gì đó trong hẻm, nên rón rén nhìn vào bóng tối.
"Ơ, sao? Không có ai à?"
Tuy là con hẻm lộn xộn, nhưng không có chỗ nào để người ta ẩn mình cả.
Tôi rụt rè bước vào, nhưng vẫn không cảm thấy có ai đó đang ẩn nấp.
"Chắc mình nghe nhầm thật rồi."
Hay là do mình nghe hạ phẩm của Hoa Thành senpai nhiều quá nên cuối cùng bị ảo thính luôn rồi ta, tôi vừa nghiêng đầu thắc mắc thì.
"Hina hajime mashite! Hina hajime mashite!" (Rất hân hạnh được làm quen! Rất hân hạnh được làm quen!)
"Uwa!? Cái gì thế!?"
Một giọng nói khàn khàn vang lên từ dưới chân, tôi nhìn xuống thì thấy một con chim đen. Chắc là quạ.
Trông nó có vẻ rất yếu, cứ dụi người vào chân tôi, lại còn rất thân thiện. Dù mình đưa tay ra nó cũng không bỏ chạy mà còn mổ nhẹ bằng mỏ nữa chứ.
"Ơ? Nhưng mỏ quạ có màu sáng thế này à…?"
Hơn nữa, dưới mắt nó còn có cái tua rua màu vàng nữa… con gì thế này?
Con vật giống quạ kia đang ngước nhìn tôi bằng đôi mắt tròn xoe.
Tôi đang lúng túng không biết phải làm sao thì nó bỗng há to mỏ.
"Chinkasu tabetai! Chinkasu tabetai!" (Muốn ăn cặn dương vật! Muốn ăn cặn dương vật!)
"Nna!? Ai, ai đấy!?"
Tôi theo phản xạ nhìn xung quanh.
Nhưng xung quanh không có ai cả, cũng không có tiếng động. Ở đây đích thị chỉ có tôi và con vật giống quạ này thôi.
"…Vừa nãy, có phải, mày nói đấy à?"
Tôi vừa bán tín bán nghi vừa nhìn xuống con vật giống quạ.
Thấy vậy nó đáp lời tôi.
"Nyotaimori! Morimori!" (Nữ thể thịnh soạn! Thịnh soạn!)
Há mỏ, cử động cổ họng, nó thốt ra những từ bị cấm một cách trôi chảy.
"Cái, cái gì thế này…"
Tôi bất giác bế con vật giống quạ lên.
Tôi kiểm tra nhanh cơ thể nó nhưng không thấy loại loa nào cả.
Đích thị là con vật giống quạ này đang nói từ bị cấm.
"…Hay là"
Tôi chợt nhớ đến thứ vũ khí sinh học mà Tsukimisō đã bỏ dở câu chuyện.
"Mày là nó à?"
"Okuma-sama."
"Ue!?"
Tôi giật mình khi bị ai đó gọi từ phía sau, một tiếng kêu hoảng hốt bật ra từ miệng tôi.
Tôi giấu con vật giống quạ ra sau lưng rồi quay lại thì thấy Tsukimisō đang đứng đó.
"Tsukimisō!? Sa, saosaosao, sao cậu lại ở đây!?"
"Các ủy viên phong kỷ cũng được huy động để tuần tra xung quanh, xem có con vũ khí sinh học nào đang ẩn nấp không."
"À, à ờ. Nói mới nhớ, mình vẫn chưa hỏi cậu, vũ khí sinh học đó là…"
"Vâng. Nó là một loài chim thuộc họ Sáo, có ngoại hình giống quạ với mỏ màu cam và tua thịt màu vàng, kích thước khoảng ba mươi đến bốn mươi centimet. Có vẻ như nó đã được bọn khủng bố nuôi dưỡng từ trước khi việc gắn PM trở thành bắt buộc, và đã biến thành một thứ vũ khí sinh học cực kỳ bỉ ổi, chuyên dùng để trêu đùa những từ bị cấm."
Quả nhiên là vậy!
"Hê, hê hê, ra thế. Mà tiện thể hỏi, bắt được vũ khí sinh học đó thì sẽ làm gì?"
"Chúng tôi đã nhận được lệnh là phải tiêu diệt ngay khi phát hiện."
Ừm, cũng phải thôi. Không phải thời đại mà một con chim suốt ngày la lối "Muốn ăn cặn dương vật!" được phép tồn tại.
Đã biết nó sẽ bị tiêu diệt, tôi không thể dễ dàng giao con sáo đá này được.
Mình sẽ nói dối đại là thấy một con chim giống thế ở ga, rồi bảo Tsukimisō cùng đám ủy viên phong kỷ đang triển khai xung quanh đi xa chỗ này.
Tôi vừa định mở miệng thì.
"Oma●ko ni iretai! Oma●ko ni dashitai!" (Muốn cho vào l**! Muốn bắn vào l**!)
Hạ bán thân của tôi bỗng lên tiếng.
"Okuma-sama?"
Tsukimisō nhìn xuống "chỗ đó" của tôi.
"Vừa nãy, tôi nghe thấy những từ bị cấm phát ra từ hạ bán thân của cậu."
Không phải đâu! Không phải thế đâu Tsukimisō! Không phải là hạ bán thân của tôi có ý thức riêng mà tự nói đâu, mà là con sáo đá tôi đang giấu sau lưng!
──Dĩ nhiên là không thể biện minh như thế, tôi nở một nụ cười gượng gạo.
"Từ bị cấm từ hạ bán thân? Nghe kì vậy, hạ bán thân làm sao mà nói được chứ."
"Saki ccho dake! Saki ccho dake! Toriaezu nama de! Shikyu no mina-san konnichiwa!" (Chỉ đầu thôi! Chỉ đầu thôi! Cứ để trần trụi thế này! Xin chào tất cả tử cung!)
"Okuma-sama. Rõ ràng là những lời lẽ khiếm nhã đang phát ra từ hạ bán thân của cậu…"
"Chắc cậu nghe nhầm thôi! Hơ, hơ, PM của mình cũng không phản ứng gì mà!"
Tôi ép miệng con sáo đá phải ngậm lại bằng tay trái, dùng một giọng nói lớn chưa từng có để xoa dịu tất cả.
"Thay vì đó Tsukimisō! Cái con vũ khí sinh học đó, hình như có một con giống thế ở trước ga, cậu thử đi tìm xem sao!"
"Tôi hiểu rồi."
Sau khi đuổi Tsukimisō đi một cách khá miễn cưỡng, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Aizz, mình nhặt phải thứ gì đâu không à…"
"Chinchin chichin! Chinchin chichinchin!"
Tôi thở dài khi nhìn xuống con sáo đá đang hát hò nhịp nhàng.
●
Sau khi bảo vệ con sáo đá rồi về đến căn hộ, tôi định khởi động PM để hỏi ý kiến Hoa Thành senpai về cách xử lý vũ khí sinh học thì.
"Chin… kasu…"
Con sáo đá tôi đang thả cho chơi trên sàn nhà vừa lẩm bẩm một từ bị cấm thì bỗng nhiên lịm đi.
"Ê, này, không sao chứ?"
Tôi gọi nó nhưng nó chỉ thều thào những từ vô nghĩa như "man…" rồi có vẻ như sắp chết đến nơi.
Nghĩ lại thì do quá sốc vì nó liên tục lảm nhảm từ bị cấm nên mình quên mất, lúc mình tìm thấy nó, nó đã yếu đến mức không bay nổi rồi, có lẽ nó bị bệnh ở đâu đó…
"À, à ờ, không thể liên lạc với bác sĩ thú y… phải làm sao đây…"
Lúc này mà có thằng bạn học cấp hai của mình ở gần đây thì hay biết mấy…
Nhưng giờ mình đã học lên thành phố Đệ Nhất Thanh Lệ chỉ định rồi, nên không thể hỏi ý kiến nó được.
Quá hoảng loạn vì tình trạng con sáo đá chuyển biến xấu, tôi điên cuồng gọi điện thoại cầu cứu tất cả thành viên SOX, bắt đầu từ Hoa Thành senpai.
●
"Ừm. Ta hiểu rồi. Nó đói bụng đấy."
Saotome senpai sau khi nhận được tín hiệu cầu cứu đã đến căn hộ của tôi, vừa nhìn thấy con sáo đá đã khẳng định như vậy.
"Có vẻ như nó không bị thương gì, cứ cho nó ăn gì đó là sẽ hồi phục thôi."
"Không đời nào có chuyện đó dễ dàng thế đâu, senpai Saotome à."
Vốn dĩ con sáo đá này đã bay lượn ngoài trời suốt mùa hè, chắc chắn có đầy thứ để ăn rồi.
Tôi cứ nghĩ thế, gạt phăng lời chẩn đoán của Saotome-senpai, nhưng Kajou-senpai đứng cạnh lại tán đồng: "Chuyện đó có thể lắm chứ."
"Con chim này bị nuôi lén trong nhà khủng bố từ bé mà? Chắc chỉ ăn thức ăn cho thú cưng nên không biết cách kiếm ăn thôi. Giống như trai tân chính hiệu chưa biết mùi đời ấy."
Tôi thấy việc quy chụp kiểu "trai tân chính hiệu thì vụng về trong chuyện săn mồi" thật không hay chút nào.
"Dù sao thì nó cũng cần thức ăn, hay là mình sai Kosuri đi mua giúp nhỉ?"
Kajou-senpai mở PM, gọi cho Kosuri. Tiện thể nói luôn, Kosuri đã cúp máy ngang xương khi nghe điện thoại cầu cứu của tôi, chỉ với một câu "mệt bỏ xừ", nên hiện giờ không có mặt ở đây.
"Alo, Kosuri hả? À, 'tâm sự qua điện thoại' để sau nhé. Tớ có việc muốn nhờ chút."
Vài phút sau cuộc gọi kỳ quái của Kajou-senpai, cánh cửa phòng trọ bật mở, Kosuri xuất hiện.
"Nếu là lời thỉnh cầu của Ayame-sama, dù trong lửa, trong nước! Trong căn phòng đầy mùi 'mắm' của đàn ông, em vẫn hiên ngang có mặt ạ!"
"… Cái lòng trung thành đó, cho anh xin một chút thôi có được không?"
"Ghê tởm quá đi!"
Kosuri liếc tôi bằng ánh mắt như nhìn rác rưởi, rồi thoăn thoắt đổ thức ăn vừa mua vào đĩa nhỏ, đặt ngay trước mặt con sáo. Khoan đã, cái đĩa đó, hình như lấy từ bếp nhà tôi thì phải…?
"… Ồ."
Vài giây sau khi được dọn thức ăn đến tận miệng, con sáo lờ đờ ngồi dậy, bắt đầu mổ thức ăn. Cái vẻ líu lo khi gặp tôi đã biến đâu mất, nó im lặng ngấu nghiến.
"… Tốt rồi. Hóa ra là nó đói thật."
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì Saotome-senpai đã lườm tôi một cái như muốn nói "Thấy chưa?". Tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ.
"Nhưng mà, con chim này thật sự luyên thuyên toàn từ cấm à?"
Vừa nói, Kajou-senpai vừa nhìn xuống con sáo đang ăn say sưa.
Tôi cứ tưởng cô ấy phải hào hứng hơn ai hết chứ, ai ngờ trong mắt lại lộ rõ vẻ nghi ngờ.
"Còn hơn cả thế ấy chứ. Nó cứ như là có Kajou-senpai nhập vào người ấy, nói năng trơn tru lắm cơ."
"Cậu nói gì vậy. Cho dù có gì đó nhập vào tôi đi chăng nữa, chứ tôi không đời nào nhập vào ai khác đâu nhé. Trừ khi có 'áo mưa' thôi."
"Cô nói cái quái gì vậy!"
Kajou-senpai gạt phăng lời phản đối của tôi bằng câu "Biết rồi còn hỏi", rồi lại nhìn chằm chằm vào con sáo.
"Thật tình mà nói, tôi không tin nổi là có một thứ vũ khí sinh học toàn nói từ cấm đâu đấy. Chắc Thiện Đạo Khoa kiếm cớ gây sự thôi, hoặc là tuổi dậy thì của Tanukichi có vấn đề, nghe nhầm tiếng chim kêu thành tiếng rên rỉ ấy chứ?"
"Thiện Đạo Khoa thì tôi không nói, nhưng xin cô đừng nghi ngờ tôi linh tinh như thế chứ!"
"C** CH** TUỔI DẬY THÌ! ẤM ÁP QUÁ ĐI!"
"Kajou-senpai! Tôi bảo đừng mà!"
"Hả? Vừa nãy không phải tôi nói đâu nhé?"
"Vậy thì ai…?"
Có cảm giác gì đó đang cọ vào chân, tôi nhìn xuống.
"TR** TÂN! TR** TÂN!"
Con sáo vừa được ăn no nên có vẻ khỏe hẳn ra, đang chửi rủa tôi.
"K-k-k…"
Kajou-senpai nhìn thấy cảnh đó, môi run rẩy chỉ tay vào con sáo.
"Nó thật sự… đang nói… từ cấm kìa!"
"Tôi đã bảo rồi mà."
Tôi bế con sáo lên ngang tầm mắt Kajou-senpai đang mắt long lanh.
Con sáo nhìn Kajou-senpai bằng đôi mắt tròn xoe, rồi kêu lên:
"L** H**! L** L**! N** ƯỚT! GÁI NGON NƯỚC NHỎ GIỌT!"
Không biết cái gã chủ cũ của nó, người mà Thiện Đạo Khoa khám nhà, là cái thể loại gì nữa…
Tôi đang ngơ ngác thì Kosuri gầm gừ một tiếng rồi đứng dậy.
"CÁI ĐỒ CHIM LẢ LƠI! DÁM NÓI LỜI THÔ TỤC VỚI AYAME-SAMA!"
"Thôi nào, bình tĩnh đi Kosuri. Tanukichi thì tâm hồn trai tân, còn tôi thì l** h**, cũng đúng quá còn gì."
"Xin cô đừng có tiện tay chế giễu tôi thế chứ."
Cái gì mà tâm hồn trai tân chứ? Ý là dù đã thoát tr** về mặt thể xác thì vẫn cứ là trai tân à? Lời nguyền à?
Có lẽ do phản ứng với những từ cấm của Kajou-senpai, con sáo nhảy phóc từ tay tôi xuống, vỗ cánh bay lên đậu vào đầu gối Kajou-senpai.
"D***! D***!"
"L**! L**!"
Con sáo tung ra hàng loạt từ cấm, Kajou-senpai hưởng ứng, cũng phun ra một tràng từ cấm.
Cái quái gì thế này, địa ngục trần gian à?
Kajou-senpai mặt mày rạng rỡ như trẻ con, lặp đi lặp lại màn đối đáp từ cấm với con sáo. Nhưng cái màn múa may từ cấm đó dừng lại ngay sau câu "MÁY RUNG HỒNG!" của Kajou-senpai.
VUUUUUUUUUUUUUUU!
Đột nhiên, tiếng máy rung vang vọng khắp phòng.
"Ai là người giấu máy rung trong quần vậy!?"
Kajou-senpai nhìn tôi.
"Ê, khoan, sao lại nhìn tôi!"
"Thì, Tanukichi có tiền sử dùng máy rung còn gì."
"Tôi đã giải thích là do máy móc trục trặc rồi mà!"
Ác mộng hồi tự chế đồ chơi người lớn lại ùa về.
"Nhưng, nếu không phải Tanukichi, vậy thì tiếng này từ đâu ra…?"
Kajou-senpai đảo mắt nhìn quanh tìm nguồn âm thanh, rồi như dự đoán, dừng lại ở con sáo.
"VUUUUUUUUUUUUUUU!"
Cổ họng con sáo rung lên, phát ra âm thanh rung động y hệt máy rung.
"A a a a a. Không chỉ từ cấm, mà còn cả hiệu ứng âm thanh nữa… Mà còn giống thật nữa chứ…"
Kajou-senpai run rẩy cả người như máy rung, rồi nói:
"Tôi sẽ sống cùng con chim này!"
Nói rồi cô ấy ôm chặt con sáo vào lòng.
"… Gì chứ? Cái đồ chim lả lơi này… lại còn… sống chung dưới một mái nhà… với Ayame-sama… mà còn là tổ ấm… à?"
Kosuri suy sụp, rũ rượi ngã vật ra sàn nhà như c** vừa thủ dâm xong.
"Giờ tính sao?"
Tôi đang ngơ ngác trước sự mất kiểm soát của Kajou-senpai và tranh thủ tận hưởng sự tuyệt vọng của Kosuri, thì Saotome-senpai đã lục lọi đồ ăn nhà tôi từ lúc nào, huých vai tôi.
"Cái thứ vũ khí sinh học này, Thiện Đạo Khoa đang ráo riết tìm kiếm đó? Không thể cứ giữ nó ở đây mãi được đâu."
Phải rồi.
Đúng ra thì ban đầu tôi định liên lạc với Kajou-senpai để bàn chuyện đó mà.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì…
"Tính sao là tính sao, con chim này, Pi-chan sẽ sống cùng tôi! Tôi là người đứng đầu SOX, tôi quyết định, xong!"
Kajou-senpai ôm chặt con sáo không rời như đứa trẻ ăn vạ. Còn tự tiện đặt tên nữa chứ, có vẻ như cô ấy đã thật sự thích con sáo này rồi.
Mà cái tên "Pi-chan" đó có phải lấy từ tiếng "bíp" kiểm duyệt không vậy?
Tôi đang không biết phải làm sao thì Kosuri với đôi mắt trống rỗng đứng dậy.
"… Đúng vậy. Kosuri vẫn chưa hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà Onigashira, có thể lợi dụng lỗ hổng trong đường dây buôn lậu, đem cái đống thịt chim đó bán ra nước ngoài… Để bảo đảm an toàn cho con chim… Nói thế chắc thuyết phục được Ayame-sama…"
Cái ý tưởng đầy oán hận của Kosuri thì cứ mặc kệ đi, nhưng đúng là không thể cứ giấu nó mãi ở thành phố đệ nhất thanh khiết này được.
Tôi thử nói với Kajou-senpai đang ôm Pi-chan về việc này, nhưng:
"Không đời nào!"
Kajou-senpai hét lên như trẻ con, rồi lập tức tránh xa tôi. Đau lòng ghê.
"Anh hai à~, lâu lâu anh cũng đưa ra ý kiến tử tế đấy nhỉ~. À, vai anh có mỏi không? Kosuri sẽ phục vụ anh tận tình nha?"
Ngược lại, Kosuri lộ liễu xán lại gần tôi. Phiền phức thật.
Tôi vừa đẩy Kosuri ra, vừa thận trọng lên tiếng với Kajou-senpai đang không chịu rời Pi-chan.
"Tuy là đang bảo vệ nó, nhưng tôi nghĩ không thể nuôi nó mãi được đâu. Bọn mình đều ở trọ mà, giấu một thứ vũ khí sinh học bắn liên thanh từ cấm thì hơi khó."
Hầu hết các căn hộ và chung cư đều cấm nuôi thú cưng. Nếu Thiện Đạo Khoa dò hỏi hoặc cảnh báo chủ nhà thì việc nuôi sáo lâu dài sẽ càng khó khăn hơn.
"Thêm nữa, nó vừa ăn no đã nói nhiều như vậy rồi. Nếu nuôi dưỡng thêm một thời gian nữa, chắc nó sẽ còn nói nhiều hơn nữa. Tiếp tục bảo vệ nó là rất khó đó."
"Đúng vậy đó. Rốt cuộc thì vì sự an toàn của con chim, tốt nhất là nên thả nó ra nước ngoài ạ."
Kosuri cười gian đồng tình với ý kiến của chúng tôi. Ê, mày mà hùa theo thì Kajou-senpai càng ương bướng hơn đấy, biến đi chỗ khác đi.
"… Tôi hiểu rồi."
Kajou-senpai bất ngờ gật đầu vẻ khổ não.
"Chúng ta khó mà nuôi nó được. Nhà của Master cũng là quán ăn nữa, không thể nói khó được. Tôi sẽ thử hỏi xem có thể bảo vệ con chim này ở nhà tôi không."
"Ể, nhà của Kajou-senpai ạ?"
"Ừ. Sắp tới tôi sẽ kể chi tiết cho mọi người nghe, nhưng mà, chắc là nhà tôi sẽ giấu một hai con chim nói từ cấm thôi. Dù sao đó cũng là gia đình đã nuôi nấng tôi mà!"
Trước sức thuyết phục ghê gớm đó, và cả sự quyết tâm muốn giữ Pi-chan bên mình của Kajou-senpai, chúng tôi không khỏi đồng ý: "Vậy thì, cũng được thôi."
"Nhưng, dù sao thì chúng ta cũng cần bảo vệ con chim này thêm vài ngày nữa đúng không."
Kajou-senpai vừa nói vừa cười ranh mãnh nhìn con sáo.
"Trong thời gian chờ liên lạc với gia đình, tôi sẽ chăm sóc con chim này!"
Ít nhất thì nhà tôi cũng cách âm tốt hơn nhà Tanukichi! Kajou-senpai đang hăng say diễn thuyết thì Pi-chan bất ngờ rời khỏi đầu gối cô ấy, tiến lại gần tôi.
"A, kìa? Ơ hay, lại đây nào~, chim c** chim c**~"
Kajou-senpai dùng những từ cấm như kiểu dụ mèo "meo meo", nhưng Pi-chan vẫn không chịu rời khỏi tôi, cứ kêu "TR** TÂN! TR** TÂN!".
"Hình như con chim này thích anh hơn Ayame-sama thì phải."
"Không thể nào!"
Kajou-senpai hét lên trước lời chỉ trích của Kosuri.
"Nghĩ lại thì lúc bảo vệ nó, chính con sáo đã tự động lại gần cậu, chẳng lẽ Okuma giống với gã khủng bố chủ cũ của nó sao?"
"Thật không công bằng!"
Nghe theo suy đoán của Saotome-senpai, Kajou-senpai đấm mạnh xuống sàn, lườm tôi.
"… Cầu cho c** của Tanukichi nổ banh xác."
"Đó là lời cay nghiệt nhất từ trước đến giờ luôn đó!?"
Tôi đang chịu tổn thương sâu sắc vì lời nguyền thật lòng bất ngờ giáng xuống thì Pi-chan vừa kêu "VỢ TAO! VỢ TAO LIẾM LIẾM!" vừa cọ người vào tôi. Chắc là đang an ủi tôi, nhưng xin bạn dừng lại đi, ánh mắt của Kajou-senpai đau nhói quá.
"Dù sao thì Thiện Đạo Khoa cũng đang tăng cường cảnh giác. Thay vì chuyển nó đi lung tung, cứ để nó ở nhà thằng này thì hơn."
"Đúng vậy đó. Nếu Thiện Đạo Khoa mà phát hiện ra con chim, thì có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu nó. Kosuri cũng tán thành ạ."
Saotome-senpai nói lời chính nghĩa, Kosuri thêm vào một ý kiến tồi tệ rồi bày tỏ sự tán thành.
Tôi muốn phản bác ý kiến của Kosuri lắm, nhưng để giảm thiểu rủi ro bị Thiện Đạo Khoa phát hiện, cuối cùng Pi-chan vẫn tiếp tục được bảo vệ ở phòng tôi.
Cho đến tận giây phút trước khi rời khỏi phòng tôi, Kajou-senpai vẫn nhìn tôi với ánh mắt đầy oán hận.
●
Ngày hôm sau.
Tôi đang đối mặt với Pi-chan đã hoàn toàn khỏe mạnh.
"TRAI NHẬT B** XÚC TU! B** XÚC TUUU!"
"Ừm…"
Đúng như dự đoán của Saotome-senpai, Pi-chan càng khỏe thì càng nói nhiều hơn. Hơn nữa hầu hết lại là những lời thô tục, nên không có một phút giây nào được yên.
"Kajou-senpai nói là sẽ nhờ gia đình giấu, nhưng mà nó ồn ào thế này, chỉ riêng việc di chuyển thôi chắc cũng vất vả lắm đây…"
Tôi nên niêm phong P-chan lại để em ấy không phải chịu gánh nặng, hoặc tìm cách khác, nhưng tốt nhất vẫn là em ấy đừng nói những từ bị cấm. Để việc hộ tống được dễ dàng hơn, hay là mình dạy em ấy nói những từ ngữ bình thường ngay từ bây giờ nhỉ?
Nghĩ là làm, tôi bắt đầu trò chuyện với P-chan.
"Xin chào."
"Xin chao chim!"
"Xin chào."
"Xin chao chim!"
"X-i-n c-h-à-o."
"Chim!"
Thôi xong.
Mặc dù vậy, tôi vẫn không bỏ cuộc, cố gắng dạy em ấy những từ ngữ bình thường. Đúng lúc tôi đang vật lộn khổ sở thì...
"Hả?"
Điện thoại PM của tôi có tin nhắn, mở ra xem thì ra là tin nhắn của senpai Kajou.
"P-chan thế nào rồi? Em đến xem tình hình đây!"
"...Thích đến mức nào vậy không biết."
Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng động trước cửa. Chuông reo, tôi đáp "Vâng ạ!" rồi đi ra mở cửa.
"...Khoan đã, đợi chút?"
Ngay trước khi mở khóa, tôi chợt khựng lại.
Sau lưng, P-chan vẫn đang kêu "Uỳnh uỳnh uỳnh! I-guuu!". Nếu chẳng may người đến không phải senpai Kajou thì... thật không dám tưởng tượng.
"Cẩn tắc vô áy náy mà."
Tôi không mở khóa mà nhìn qua mắt mèo.
"Á!"
Người đứng ngoài lại chính là Tsukimisou Oboro, kẻ đã báo cho tôi về sự tồn tại của vũ khí sinh học hôm trước.
"Sao lại đúng lúc cô ta đến đây chứ!?"
Tôi lo lắng không biết có phải việc mình giấu P-chan đã bị lộ rồi không, nhưng nếu thật vậy thì người đến phải là nhân viên của Thiện Đạo Khoa chứ không phải Tsukimisou. Nghĩ vậy, tôi cố trấn an bản thân.
"Tóm lại... không thể cho Tsukimisou vào nhà được... Hay là giả vờ không có ai ở nhà nhỉ? Nhưng mình lỡ trả lời rồi..."
Tôi cố gắng phớt lờ tiếng chuông reo liên hồi, đồng thời chuẩn bị chăn và thùng carton để giấu P-chan vào tủ.
Cạch.
Đột ngột, tiếng khóa cửa bật mở.
"...Hả?"
"Xin phép làm phiền."
"Hả!?"
Tsukimisou cứ như thể chuyện đó là đương nhiên, tự nhiên xông vào phòng.
"Hả, khoan, hả!?"
Chưa kịp giấu vào tủ, P-chan vẫn đang thản nhiên đi lại trong phòng khách.
Tôi lao về phía P-chan, cố gắng che khuất tầm nhìn của Tsukimisou. Tốc độ nhanh như chớp giật, gợi nhớ đến khoảnh khắc mẹ bất ngờ xông vào phòng khi mình đang tự sướng. Thật không ngờ trong tình huống bị dồn vào đường cùng, phản xạ của mình lại nhanh như một con gián.
"Okuma-sama? Anh sao vậy ạ?"
Sao vậy ạ cái gì mà sao vậy ạ! Này! Đừng có cởi giày! Đừng có lại gần! Đừng mà! Đừng có chui vào trong!
Tôi vừa che chắn cho P-chan, vừa tìm kiếm xung quanh xem có thứ gì để giấu em ấy không.
...Chỉ có một cái sọt rác chứa đầy giấy ăn đã dùng.
Thôi được rồi, xin lỗi em! Tất cả là vì em thôi! Sau này có lẽ senpai Kajou sẽ ôm em, nhưng không có chuyện em bị nhét vào sọt rác đầy giấy ăn rồi cảm thấy hưng phấn đâu! Thật đấy, tất cả là vì em thôi!
Bộp.
Tôi ném P-chan vào sọt rác, túm lấy vai Tsukimisou đẩy cô ta ra đến cửa.
"Cô đến đây làm gì hả!?"
Tsukimisou chống cự lại, không cho tôi đuổi ra ngoài, rồi lên tiếng:
"Anna-sama nhờ tôi đến hỏi xem Okuma-sama có thích ăn thạch không ạ."
Thạch!? Tự dưng tôi thấy điềm chẳng lành rồi đấy!
"Mà này, sao cô lại dễ dàng mở được khóa nhà tôi thế hả!"
"Anna-sama đã tạm thời giao chìa khóa cho tôi ạ."
Tôi tái mặt.
"Chuyện thích hay không thích đồ ngọt thì cứ trả lời qua PM là được rồi, làm ơn về đi!"
"Không được ạ. Đây là lệnh của Anna-sama."
Có lẽ vì đây là mệnh lệnh trực tiếp từ senpai Anna, nên Tsukimisou kiên quyết không chịu rời đi.
Chết tiệt! Hậu quả thế nào thì tính sau, giờ phải tống khứ Tsukimisou về ngay!
"Tôi thích thạch! Rồi nhé, nhiệm vụ hoàn thành! Về ngay đi!"
Nếu trả lời là không thích thạch, cô ta sẽ lại hỏi "Vậy anh thích gì ạ?" rồi kéo dài câu chuyện, nên tôi trả lời thẳng thừng câu hỏi của Tsukimisou. Đúng khoảnh khắc đó...
"Tôi hiểu rồi ạ. Vậy thì, tôi xin phép cáo lui."
Tsukimisou, người vừa nãy còn kiên quyết chống cự, đột nhiên buông lỏng sức lực và quay người về phía cửa.
Tôi và Tsukimisou ngã nhào xuống sàn, cú va chạm khiến tôi đá văng cái sọt rác đi với một lực rất mạnh.
"Á!?"
Tôi lạnh toát mồ hôi, nhưng chỉ trong tích tắc, chiếc sọt rác va vào tường rồi bật ngược trở lại, bay thẳng về phía cửa đang mở toang.
"Aaaaa!?"
Giấy ăn đã dùng bay lả tả trên đầu chúng tôi. Quang cảnh đó cứ như dải Ngân Hà giữa bầu trời đêm mùa hè, phòng tôi biến thành một trạm vũ trụ. Hờ hờ. Một dải Ngân Hà bẩn thỉu.
"Nguy rồi!"
Tôi đẩy Tsukimisou ra, chạy ra hành lang chung nơi cái sọt rác vừa bay đến.
"A-na-l... A-na-l..."
P-chan bị ném ra hành lang, toàn thân dính đầy giấy ăn đã dùng, run rẩy.
Có vẻ như em ấy không bị thương, nhưng trên khuôn mặt hiện rõ vẻ sợ hãi.
"A-na-l lần đầu tiên! Không có kem dưỡng ẩm!"
"Á, này!?"
Chú chim nhại bỏ lại những lời lẽ kinh hoàng, toàn thân dính đầy giấy ăn đã dùng, vỗ cánh bay đi mất hút trước khi tôi kịp bắt lấy.
"Á, a..."
Đầu óc tôi trống rỗng, đứng chôn chân tại chỗ, người đầy giấy ăn.
Tsukimisou nói "Vậy thì Okuma-sama, tôi xin phép cáo lui" rồi bỏ về.
Ngay sau đó, senpai Kajou hốt hoảng chạy lên cầu thang khu nhà.
Khuôn mặt cô ấy tái mét, có lẽ còn hơn cả tôi.
"Vừa nãy Thiện Đạo Khoa đang tuần tra ở đó, họ vừa báo cáo phát hiện ra vũ khí sinh học..."
●
Thiện Đạo Khoa triển khai lực lượng cực kỳ nhanh chóng.
Có lẽ vì không muốn làm lớn chuyện sau vụ ồn ào "Quần vải lộn xộn", nên việc vũ khí sinh học xâm nhập không được thông báo rộng rãi. Tuy nhiên, bên ngoài Thiện Đạo Khoa đang chạy đôn chạy đáo bắt chim nhại, bầu không khí trở nên náo loạn.
Trên tay họ không phải là dùi cui hay súng điện như mọi khi, mà là những chiếc vợt lớn hoặc lưới mắt nhỏ.
"Xin lỗi, tất cả là do tôi bất cẩn..."
"Anh thật là bất cẩn quá đó! Lẽ ra không nên giao việc này cho một người như anh ngay từ đầu!"
Tôi xin lỗi các thành viên SOX vừa tập hợp lại trong phòng tôi, Kosuri vừa nói vừa liếc nhìn senpai Kajou.
Nhưng tay phải của em ấy lại giơ ngón cái lên ở một góc chỉ mình tôi thấy, lộ rõ vẻ vui mừng vì P-chan đã trốn thoát.
Tôi suýt nữa đã muốn thiến cái đầu chim c.u bóng loáng của em ấy, nhưng bây giờ không phải lúc để ý đến Kosuri.
"Bàn chuyện đã qua cũng vô ích thôi. Cũng như khi vô tình bắn tinh trùng vào trong mà không thể kiềm chế, có trách M.u.s.c.o hay càng cua của người con gái tính toán cũng vô ích thôi, đúng không?"
Không, ví dụ đó không được hay cho lắm...
"Tóm lại, chúng ta phải bắt được chim nhại trước Thiện Đạo Khoa... Chỉ bốn người mà phải qua mặt Thiện Đạo Khoa đang giăng lưới tìm kiếm với quy mô hàng nghìn người thì hơi thiếu thực tế."
Senpai Saotome cau mày nói, senpai Kajou lại phản ứng một cách vô nghĩa với từ "qua... mặt... ạ?", rồi mạnh mẽ khẳng định:
"Đúng là xác suất tuyệt vọng như tránh thai khi bắn tinh trùng liên tục cả trăm lần, nhưng dù vậy chúng ta cũng không thể ngồi yên được. Dù chỉ có ba người có thể hành động, nhưng chúng ta vẫn phải tìm kiếm và bắt P-chan!"
"Hả? Ba người ạ?"
Tôi nghiêng đầu thắc mắc vì thiếu mất một người, thì
"Đúng vậy. Việc tìm kiếm P-chan sẽ do tôi, Tanukichi và senpai Saotome thực hiện theo kiểu ba người."
"Hả!? K-Kosuri bị bỏ rơi ạ!?"
Kosuri hoảng hốt nhảy dựng lên trước lời nói của senpai Kajou.
"Không, Kosuri sẽ đảm nhận vai trò quan trọng nhất. Em hãy lo liệu việc đưa P-chan ra nước ngoài khi chúng ta bảo vệ được em ấy an toàn. À, tất nhiên không phải là bán đi đâu nhé, mà là đưa đến một nơi đàng hoàng đấy. Nếu em có ý định kỳ lạ, chị sẽ bán em đi đấy."
Tôi ngạc nhiên trước lời nói của senpai Kajou.
"Như vậy có được không ạ senpai! Rõ ràng là senpai thích P-chan đến vậy mà..."
"Ừ. Thích thật sự luôn đấy."
Senpai Kajou đáp ngay lập tức.
"Chỉ vì em ấy nói những từ bị cấm mà Thiện Đạo Khoa phải huy động nhiều nhân lực đến vậy. Một khi đã biết Thiện Đạo Khoa làm thật, thì chúng ta cũng không thể ép em ấy về nhà được. Vì sự an toàn của P-chan, đưa em ấy ra nước ngoài vẫn là chắc chắn nhất."
Senpai Kajou dừng lại, thở dài một tiếng vừa ngán ngẩm vừa buồn bã.
"...Thật là. Thế giới này thật... ngột ngạt, đến nỗi một con chim cũng không thể tự do bay lượn."
●
Trong khi Kosuri đàm phán với người của tập đoàn Onigashira, tôi, senpai Kajou và senpai Saotome chạy ngược chạy xuôi trong khu đô thị chỉ định thanh lệ đệ nhất.
Tuy nhiên, trong khu đô thị chỉ định thanh lệ đệ nhất hiện tại, Thiện Đạo Khoa đang triển khai lực lượng rộng rãi, việc chạy lung tung là rất rủi ro, hiệu quả tìm kiếm vì thế mà giảm sút.
Số lượng thành viên SOX của chúng tôi lại ít, nên mãi vẫn không tìm thấy P-chan.
May mắn thay, có vẻ như Thiện Đạo Khoa cũng không quen với việc đối phó với những kẻ biến thái biết bay, nên vẫn chưa bắt được P-chan và gặp nhiều khó khăn. Dù vậy, tôi ngày càng nóng ruột.
Vài tiếng sau khi bắt đầu tìm kiếm P-chan, tôi gọi điện cho senpai Kajou và senpai Saotome để liên lạc theo định kỳ.
"Senpai Kajou, senpai Saotome, bên đó thế nào rồi ạ?"
Có lẽ họ cũng đang cố gắng tìm kiếm khắp thành phố, cả hai đều vừa thở dốc vừa trả lời, cứ như đang gọi điện thoại sex vậy.
"Bên này cũng chẳng có gì cả. Chỉ cần một chút manh mối thôi cũng được. Chuyện này giống như mò kim đáy bể tinh trùng để tìm một con mình thích vậy."
Mong là chị sẽ tìm được một con tinh trùng ưu tú.
"Ừm, ta đang cố gắng vẽ một bức tranh giống hệt chú chim nhại đó để dụ nó đến, nhưng chẳng ăn thua gì cả. Chú chim nhại đó có lẽ chưa từng nhìn thấy đồng loại của mình."
Cả hai đều không có thu hoạch gì.
Tôi xem giờ trên PM. Không còn nhiều thời gian đến giờ "người lớn" (mặt trời lặn). Nếu trời tối, việc tìm kiếm sẽ càng khó khăn hơn.
"...P-chan, chắc sắp đói bụng rồi."
Đột nhiên tôi nghĩ vậy, nên quay về căn hộ của mình.
Tôi nghĩ rằng P-chan, người đã bị hốt hoảng vì cú đá vừa rồi, có thể đã quay lại căn hộ vì không cưỡng lại được cơn đói.
"...À, chắc không dễ tìm thấy đến vậy đâu."
Xung quanh khu căn hộ không có bóng dáng P-chan, thậm chí còn chẳng có ai qua lại.
Có lẽ Thiện Đạo Khoa cũng cho rằng khả năng có vũ khí sinh học ở khu vực này là thấp.
Tôi chỉ thu gom một ít thức ăn của P-chan, định bụng dùng nó để làm bẫy, rồi rời khỏi căn hộ.
...Chạy được một đoạn, tôi rẽ vào một con hẻm.
"Ôi, thật đúng lúc khi gặp anh ở đây."
"...Ế?"
Ừm, đây là gì, ảo giác à. Chắc là ảo giác rồi?
Tôi có cảm giác senpai Anna trong bộ đồng phục đang đứng trước mặt tôi...?
Trước chướng ngại vật lớn nhất đột ngột xuất hiện, đầu óc tôi tê liệt, cố gắng trốn tránh thực tại.
"Em đang định mang món thạch tự làm đến nhà Okuma-kun... Aaa!?"
"Ế, khoan, senpai Anna sao vậy ạ!?"
Ngay khoảnh khắc giơ cao chiếc túi giữ nhiệt cỡ nhỏ ngang tầm mắt, senpai Anna ngã khuỵu xuống. Hơi thở cô ấy gấp gáp, má ửng hồng, mắt thì dại đi.
"Hà, hà, chuyện... chuyện gì vậy ạ. Okuma-kun. Trước mặt em, lại xuất hiện với một loại dịch thể... hấp dẫn đến vậy... Cuối cùng, anh cũng định ban thưởng cho em sao? Đúng không ạ?
"Uầy!?"
Senpai Anna đẩy tôi ngã xuống, dùng đôi chân dài miên man khóa chặt hai tay tôi.
Senpai Anna chìa tay và lưỡi ra với tôi, người đang đẫm mồ hôi.
"Ah, Anna-senpai! Em đang bận lắm... Uwaa!? Khoan đã, đừng liếm chỗ đó! Em bảo là không mà aaaaahhhh!?"
Anna-senpai đang thu thập "dịch thể" của tôi với ánh mắt sáng rực.
"Aaaah, một phần của Okuma-kun... một phần của Okuma-kun đang ở bên trong em...!"
Tay Anna-senpai từ từ với về phía chiếc túi giữ nhiệt.
Thứ được lấy ra là một miếng thạch trong suốt.
Thông thường, thạch sẽ có màu cam nhạt hay tím nhạt - màu từ trái cây. Nhưng miếng thạch này hoàn toàn trong suốt, không thể đoán được thành phần.
Anna-senpai cầm miếng thạch với vẻ mặt ngây ngất rồi đưa lại gần miệng tôi.
"Fufu. Thật không công bằng nếu chỉ mình em được hưởng thôi, Okuma-kun cũng phải thử 'em' chứ."
À, ừ. Em hiểu rồi. Chắc chắn rồi. Thứ này không chứa thành phần trái cây mà là... thành phần "thú tính". Không phải nước ép trái cây mà là... "nước ép đặc biệt". Haha, chuyện như mọi ngày thôi mà. Địa ngục quen thuộc.
"Fufu, Okuma-kun. Aaaa..."
Miếng thạch mang hương vị Anna-senpai tiến gần.
Nếu là thạch thì có thể nuốt chửng mà không cần nhai, nhưng nếu ăn nó thì sẽ khiến Anna-senpai phấn khích hơn và mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát. Nhưng mà cũng không có cách nào từ chối, và thật tệ nếu cứ liên tục từ chối đồ tự tay làm của cô ấy, nên tốt nhất là cứ ăn những thứ đơn giản như này đi... Trong khi tôi đang suy nghĩ cuống cuồng như vậy...
Đột nhiên, miếng thạch đã bị nhét vào miệng tôi.
"Ugbh!?"
Cơ thể tôi lúc đó, vẫn đang phân vân không biết nên xử lý miếng thạch mang hương vị Anna-senpai thế nào, rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Nhổ ra hay nuốt vào?
Trong lúc bối rối tột độ, lưỡi tôi cựa quậy, chạm vào thứ gì đó ấm áp.
Hình như đó là ngón tay của Anna-senpai đã đột nhập sâu vào trong miệng tôi.
"Aaahh!?"
Cơ thể Anna-senpai giật mạnh.
Nhân lúc đó, ngón tay cô ấy tiến sâu hơn vào khoang miệng, khiến tôi phản xạ khép miệng lại để ngăn chặn.
Răng tôi vô tình chạm nhẹ vào ngón tay Anna-senpai, như một kiểu "cắn yêu".
"Hiiiin!?"
Đôi chân đang khóa hai tay tôi run rẩy.
Tư thế Anna-senpai mất thăng bằng, miếng thạch rơi khỏi miệng tôi.
...Này, hình như ngoài thạch ra còn có thứ gì đó ấm áp chảy dọc ngực tôi nữa... là ảo giác thôi đúng không? Không phải là... nguyên liệu làm thạch chứ?
"O-Okuma-kun... muốn cơ thể em...?"
Anna-senpai mở to mắt, thốt lên câu nói nguy hiểm.
"G-gì thế này... Có thứ gì đó trong người em đang tuột xuống..."
...Hả?
"Ah, em vẫn luôn nghĩ về điều này... Nhưng bây giờ, đột nhiên, em muốn có con với Okuma-kun..."
Nước dãi chảy dài từ miệng Anna-senpai.
"Okuma-kun... hãy yêu em nhé...?"
Aaaaaaaaaaaahhhh!?
Việc có ăn miếng thạch hay không. Chỉ một chút chậm trễ trong quyết định đã dẫn đến combo ba đòn chí mạng: mất trinh, tội đồi trá và súng ngắn thụ thai, vào đúng lúc đó.
"...Hả?"
Mũi Anna-senpai khẽ động đậy như phản ứng với thứ gì đó.
"Cái mùi này là gì vậy... khiến đáy lòng em cồn cào như thế?"
Anna-senpai nhìn quanh, rồi ngó xuống tôi với vẻ bối rối.
"K-khi Okuma-kun đang tiết dịch khắp người trước mặt em... Ah, tại sao cơ thể lại tự động...!?"
Đột nhiên, Anna-senpai thả tôi ra, bước đi loạng choạng.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi nhìn theo hướng Anna-senpai đi thì...
"Ah!?"
Trên bầu trời đang dần nhuộm màu chàm, một con chim đang bay.
Khoảng cách khá xa nên hơi mờ, nhưng thân đen với mỏ cam... chắc chắn rồi, đó là Pii-chan.
Vừa cố không để mất dấu, tôi vừa nhắn tin cho Kajou-senpai và Saotome-senpai. Cả hai đang tìm kiếm ở nơi khá xa nên có lẽ sẽ mất thời gian để hội tụ.
"Nhưng mà, sao Anna-senpai lại phản ứng với Pii-chan nhỉ...?"
Mặt trời lặn nhanh, bóng tối bao trùm khiến hình dáng Pii-chan hòa vào màn đêm.
Dù vậy, Anna-senpai vẫn bước đi không chút do dự, tốc độ ngày càng nhanh. Đuổi theo cũng mệt.
"Ah"
Lúc đó, tôi nhận ra một điều.
Trên người Pii-chan có thứ gì đó trắng trắng bám vào.
Không lẽ đó là... khăn giấy cứng trong thùng rác phòng tôi...?
"...Không nên nghĩ sâu làm gì."
Trên đời có nhiều chuyện kỳ lạ thật đấy.
●
So với ban ngày, số lượng thành viên Thiện Đạo Khoa đã giảm rõ rệt.
Có lẽ họ cho rằng tìm một con vật gần như toàn màu đen trong bóng tối là quá kém hiệu quả.
Đối với chúng tôi, vừa phải bắt Pii-chan vừa không để nó thoát ra ngoài, tình huống này thật may mắn.
Bây giờ khi Anna-senpai có thể theo dõi Pii-chan là cơ hội tốt nhất để cứu nó.
Tuy nhiên,
"Ah, thật sự là gì thế này, cái mùi kỳ lạ không thể giải thích này... Em, em không thể kiềm chế sự phấn khích...!"
Anna-senpai đang đuổi theo Pii-chan thỉnh thoảng lại run rẩy, vung tay loạn xạ.
Xui xẻo thay, nắm đấm của cô đập vào cột điện làm nứt vỡ, côn trùng từ cây ven đường rơi xuống như mưa.
...Để tìm Pii-chan cần khả năng theo dõi của Anna-senpai, nhưng nếu cứ để cô ấy bắt được Pii-chan thì...
Hình ảnh Pii-chan nổ tung bay khắp nơi hiện lên trong đầu, tôi ôm đầu không biết phải làm sao.
Kajou-senpai và Saotome-senpai cũng khó lòng kịp đến, một mình tôi phải xoay sở...
"Aun!?"
Cơ thể Anna-senpai co giật dữ dội, tiếng nước văng ra đâu đó. ...Tiếng gì thế nhỉ?
"Ngay đây rồi!"
Anna-senpai lao vào một công viên nhỏ với ánh đèn mềm mại.
"Này, Anna-senpai! Về cái mùi đó, để em giúp bắt nhé!"
Tôi đề nghị, việc để Anna-senpai một mình bắt sẽ làm tăng tỷ lệ sống sót của Pii-chan.
Nhưng chiến lược cuối cùng đó trở nên vô ích ngay lập tức.
Ở giữa công viên có một tờ khăn giấy cứng nằm đó.
"Không thể nào... manh mối duy nhất..."
Khi tôi đang chìm trong tuyệt vọng,
"Đây rồi!"
Anna-senpai lao vào tờ khăn giấy.
"Cái này... gợi nhớ đến Okuma-kun, nhưng chưa từng ngửi thấy... Ah... bụng em đang muốn... miếng này có mùi tuyệt vời...?"
Anna-senpai hít sâu mùi tờ giấy rồi áp nó vào vùng bụng với vẻ ngây ngất.
...Thật đáng sợ nếu cô ấy nuốt chửng nó, nhưng chắc Anna-senpai cũng không đến mức đó chứ?
"Không, dù sao cũng không thể bỏ qua, nhưng bây giờ phải ưu tiên Pii-chan trước..."
Tôi nhìn quanh xem có dấu vết gì không.
──Xào xạc.
"Hả?"
Khuôn mặt thò ra từ bụi cỏ khiến tôi suýt ngừng thở.
Nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ sợ hãi chính là Pii-chan - chú chim cửu quan mà chúng tôi đã cứu.
"Này, tao tìm mày lâu lắm rồi đấy."
Vừa nói tôi vừa từ từ đưa tay ra.
"Nhưng, mà..."
Pii-chan co rúm lại, chỉ cần tôi bước tới là sẽ bay ngay.
Nỗi sợ khi bị tôi ném vào thùng rác đầy khăn giấy cứng rồi đá bay vẫn còn in hằn. Vẻ mặt như vậy đấy.
"Đừng cảnh giác, tao là đồng minh."
Vừa nói tôi vừa lấy thức ăn ra. Pii-chan có phản ứng nhưng vẻ sợ hãi không biến mất. Chết tiệt, vẫn không được sao?
"Lúc gặp nhau, cậu đã tự đến gần tao mà..."
Tự mình chuốc lấy nhưng vẫn sốc vì bị đề phòng đến thế.
Ít nhất, nếu Kajou-senpai - người thân thiết với nó sau tôi - có mặt thì nó có thể lại đến gần... Nhưng với tình hình này, khả năng nó bỏ trốn trước khi Kajou-senpai đến là rất cao.
"...Hả? Kajou-senpai?"
Lúc đó, tôi nhớ lại lúc Pii-chan tự leo lên đùi Kajou-senpai.
Dù chỉ tạm thời, Pii-chan đã tỏ ra hứng thú với Kajou-senpai hơn tôi.
Pii-chan từng bị một kẻ khủng bố khiêu dâm nuôi dưỡng lâu năm, vậy lúc đó nó bị thu hút bởi điều gì ở Kajou-senpai?
Chỉ có một khả năng.
Chuyện tục tĩu.
Nếu có thể thể hiện điều gì đó tục tĩu trước mặt Pii-chan, có lẽ nó sẽ lại tin tôi.
"Nhưng mà, tao có PM rồi..."
Không thể dùng lời nói để diễn tả chuyện tục tĩu.
Vậy chỉ còn một cách.
Tôi quay lại nhìn phía sau.
"Haa, haa, gì thế này. Em sắp có em bé... em bé rồi!"
Anna-senpai co người như bào thai, vừa áp tờ giấy vào bụng vừa ngửi mùi với vẻ ngây ngất. Công viên lúc chạng vạng không một bóng người, từ đường cũng khó thấy chúng tôi đang làm gì.
Dù vậy, việc tôi sắp làm cực kỳ rủi ro.
Trước khi nỗi sợ kéo đến, tôi tự nhủ:
"...Dù sao tất cả cũng là lỗi của tao!"
Tôi quyết định... kéo quần và quần lót xuống.
Strike một tư thế ngầu nào đó, rồi dồn hết sức lắc hông.
"Cặc kìa"
Pii-chan nhảy cẫng từ bụi cỏ, tiến gần hơn một chút.
Thấy Pii-chan hứng thú, tôi thay đổi động tác hông. Nhấn mạnh "cậu bé" đang quay như chong chóng, tôi nói:
"Yên tâm. Tao không làm hại cậu đâu. Tao cùng loại với cậu mà."
Ngay lúc đó,
"Biến thái! Bìu! Biến thái!"
Pii-chan vỗ cánh, vừa hét những từ cấm không rõ là chửi hay làm lành, rồi đậu lên vai tôi.
Vui mừng vì lấy lại được lòng tin, tôi mỉm cười tự nhiên.
"Tao sẽ đưa mày đến nơi an toàn ngay. Nhưng trước hết phải liên lạc với Tsukimisou hay ai đó để đón Anna-senpai..."
Đúng lúc đó.
"...Này, ờ..."
Kajou-senpai và Saotome-senpai bước vào công viên.
"...Đây là tình huống gì thế?"
"Okuma... ngươi... đã bảo gọi ta đến lễ tốt nghiệp mà!"
Kajou-senpai tránh ánh mắt với vẻ chán ghét, còn Saotome-senpai hét lên những lời giận dữ vô nghĩa.
Tôi tổng hợp tình hình.
Công viên đêm, tôi cười toe toét với nửa dưới trần truồng, Anna-senpai nằm cuộn tròn trên đất hét "Em sắp có em bé rồi! Em sắp có em bé rồi!".
Tôi che vùng kín bằng Pii-chan, hét lên:
"Không phải như vậy đâu!"
Cố gắng hết sức để giữ lấy lòng tin đang dần mất đi.
●
Sau đó, nhóm Onigashira do Kosuri sắp xếp đã giúp đưa Pii-chan ra nước ngoài an toàn.
Kajou-senpai là người buồn nhất khi chia tay Pii-chan, nhưng khi nghe từ Kosuri rằng Pii-chan đang được chào đón như "đại sứ thiện chí truyền bá ngôn ngữ bí mật Nhật Bản", cô đã cười như lần đầu nghe Pii-chan nói từ cấm.
"Tốt quá vagina! Nếu nó sống thoải mái không nguy hiểm tính mạng thì vậy là đủ rồi."
Kajou-senpai vui như chính mình được cứu khi nói vậy.
Nhìn vào vẻ mặt ấy, người ta thấy phảng phất một nỗi niềm, tựa như đang ghen tị với Pi-chan vì đã thoát khỏi cái thế giới tù túng, ngột ngạt này.


0 Bình luận