Sau khi bộ đôi "SOX" tẩu thoát khỏi kho lưu trữ quan trọng nhất, Mizo Kume kéo hai gã cơ bắp cuồn cuộn vào góc phòng, ôm chặt Anna Nishikinomiya để an ủi.
"Nếu không vạch trần thân phận thật sự của 'Tuyết Nguyên Thanh'... nếu không tìm ra con người thật của người đó... tôi sẽ chẳng còn gì để tin tưởng nữa..."
Vừa lặp đi lặp lại, Anna vừa được Mizo vuốt ve mái tóc, miệng cũng lẩm bẩm:
"Đừng lo lắng. Con không có lỗi gì cả. Con chỉ là nạn nhân của xã hội, bị lừa dối và bỏ rơi thôi. Tất cả những cảm xúc đang cuộn trào trong con đều hoàn toàn chính đáng. Ta yêu con nhiều lắm. Dù con có sai lầm đến đâu, có vặn vẹo thế nào, ta vẫn luôn yêu con."
Đến khi Anna đã bình tĩnh hơn, Mizo mới nói tiếp:
"Ta vẫn chưa biết điều gì đang khiến con đau khổ đến vậy... nhưng không sao cả. Ta sẽ luôn yêu con và ở bên con. Vì thế..."
Bằng giọng nói tràn đầy yêu thương, Mizo ra lệnh cho Anna:
"... vì thế, dù là 'Trinh Nam Bom Cảm Xúc 100 Ngày Cấm Thủ Dâm' hay 'Tuyết Nguyên Thanh', ta không cần biết. Hãy bắt sống và mang đến cho ta."
Dù thời gian Mizo Kume ở cùng nhóm "SOX" không nhiều, cô vẫn có một niềm tin chắc chắn.
Một khi tóm được "Tuyết Nguyên Thanh", "Trinh Nam Bom Cảm Xúc 100 Ngày Cấm Thủ Dâm" sẽ không thể bỏ mặc cô ta.
Hắn đã đem lòng yêu sâu sắc cái cô gái liên tục thốt ra những lời lẽ thô tục, dùng shimoneta để thách thức cái chế độ kiểm duyệt này. Dù có vẻ hắn chưa ý thức rõ, nhưng giữa hai người đó có một mối liên kết bền chặt, thấu hiểu và chấp nhận lẫn nhau.
"... Con hiểu rồi... Nếu nghĩ kỹ thì, trong trường hợp xấu nhất, con cũng cần người đó giải thích nhiều điều."
Anna nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Mizo, bước ra khỏi kho lưu trữ.
Nhìn theo bóng lưng Anna, Mizo lại gọi một gã cơ bắp đến bế mình lên, rồi ngồi lên đùi gã còn lại.
Cô vuốt ve phần thân dưới đang rục rịch, mơ màng nghĩ đến gã đàn ông vừa chạy thoát – "Trinh Nam Bom Cảm Xúc 100 Ngày Cấm Thủ Dâm".
"Kufufu, ta muốn hắn. Ta thèm khát hắn quá đi."
Một người hùng dẫn dắt quần chúng cần một câu chuyện.
Ví dụ như Anna, người đã phải chịu những tổn thương không thể cứu vãn vì sự kiểm duyệt tình dục quá khắt khe.
Ví dụ như những gã cơ bắp này hay "SOX", những kẻ đã không ngừng chiến đấu trực diện với chế độ kiểm duyệt tình dục.
"Trinh Nam Bom Cảm Xúc 100 Ngày Cấm Thủ Dâm" đã có một câu chuyện về việc chiến đấu với chế độ kiểm duyệt với tư cách là thành viên "SOX". Và câu chuyện đó sẽ còn trở nên dày dặn hơn nữa. Người tình yêu dấu bị tống ngục, và hắn sẽ lật đổ cái chế độ kiểm duyệt kiên cố đó sau hàng chục năm. Thật tuyệt vời. Một câu chuyện xứng đáng với một người hùng.
"Hihi, chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến hắn trở thành một nhân tài hấp dẫn rồi. Nhưng cái gã đó..."
Đúng vậy. Giá trị của "Trinh Nam Bom Cảm Xúc 100 Ngày Cấm Thủ Dâm" không chỉ dừng lại ở câu chuyện xứng đáng với một người hùng.
Hay đúng hơn, đối với Mizo, một sức hấp dẫn khác còn quan trọng hơn.
Cái cách hắn trìu mến nghĩ về "Tuyết Nguyên Thanh", Mizo khao khát điều đó đến điên cuồng. Cái ánh mắt ngỡ ngàng. Những lời mắng chửi thẳng thừng. Tất cả đều xuất phát từ sự thấu hiểu và thân thuộc sâu sắc với "Tuyết Nguyên Thanh".
Hắn sẽ không bao giờ từ bỏ người mình yêu, dù người đó có là ai, và chấp nhận tất cả mọi thứ về người đó. Một thứ tình cảm thuần khiết, như tình yêu của cha mẹ dành cho con cái. Một sự kết nối.
Thứ tình cảm mà hắn dành cho "Tuyết Nguyên Thanh" mang lại hơi ấm mà ngày xưa Mizo từng được cha mẹ trao cho, rồi bị tước đoạt một cách thô bạo. Vì thế, Mizo khao khát muốn bằng mọi giá khiến hắn hướng cái mũi nhọn của tình cảm đó về phía mình.
"Ta nhất định phải có được hắn, và nhào nặn hắn theo lý tưởng của ta. Một người thấu hiểu ta, yêu thương và chấp nhận ta từ tận đáy lòng. Đồng thời, là một người hùng sẽ tiêu diệt ta sau hàng chục năm, để hiện thực hóa một xã hội khoan dung hơn với tình dục."
Mizo Kume nở một nụ cười hạnh phúc, nghĩ về một tương lai méo mó nhưng tỏa sáng trong bóng tối.
Rồi cô thông qua PM của mình, thứ vẫn chưa hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay cô, để gọi cho đám thuộc hạ.
"Thông báo cho toàn bộ 100 thành viên đội cảnh bị thường trực tại Thư viện Quốc hội dưới lòng đất. Khẩn trương bắt giữ kẻ xâm nhập, mang đến cho ta!"
Nhất định không được để hắn trốn thoát.
Trong đôi mắt cô không phải là sự thù địch với kẻ xâm nhập, mà là một thứ tình cảm yêu thương vặn vẹo dành cho "Trinh Nam Bom Cảm Xúc 100 Ngày Cấm Thủ Dâm".
●
"Cái mụ điên khùng đó là cái quái gì vậy!"
Vừa chạy thục mạng trên con đường vừa đi qua, Kajou-senpai vừa tuôn ra những lời lẽ thô tục.
"Với lại, sao Anna lại ở đây!? Dù thế nào đi nữa, chúng ta không thể đối phó với cô ta ở cái nơi này được!?
Anna-senpai, dù xuất hiện ở đâu cũng hành động như trùm cuối vậy. Hơn nữa, đây hoàn toàn là trung tâm căn cứ địch. Dù sự hỗ trợ của Annie có vẻ gian lận đến đâu, chúng ta cũng không được quá tự tin.
Với lại,
"Tôi không tin rằng cái việc tiêu diệt toàn bộ 100 người của đơn vị xuất thân từ làng Honmura vào cái ngày đó chỉ là do bẫy hay lính canh làm! Dù sao thì bây giờ chúng ta cứ chạy trốn thôi!"
"Đúng như Tanukichi nói! Bây giờ tôi đang xâm nhập vào mạng lưới và khuấy động PM của những người trong đội bảo vệ của Thư viện Quốc hội! Nhanh chóng đưa cả hai ra ngoài trước khi đầu óc của đội bảo vệ phát nổ! Với lại, chuyện này không liên quan gì đến chuyện kia hết nhưng mà,"
Giọng của Annie, người đang bình tĩnh đưa ra chỉ thị bằng tiếng Nhật kỳ lạ, đột nhiên trở nên bực bội.
"Hai người, đến bao giờ thì mới thôi thủ dâm vậy?"
Ai lại đi thủ dâm trong cái tình huống này chứ hảaaaaaaaa! Tôi vừa thét lên trong lòng, thì ngay lập tức.
"!"
Tôi chợt nhận ra rằng mình đã nắm tay Kajou-senpai từ lúc giúp cô ấy đứng dậy trong kho lưu trữ đến giờ.
"A, x-xin lỗi! Chắc là chạy khó lắm đúng không!?"
Tôi vội vàng buông tay ra.
Không biết có phải vì đã chạy liên tục hay vì nhận ra rằng mình đã nắm tay Kajou-senpai suốt nãy giờ, mà lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi liếc nhìn sắc mặt Kajou-senpai, lo sợ rằng mình đã khiến cô ấy cảm thấy khó chịu.
Kajou-senpai quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào bàn tay mà cô ấy vừa nắm lấy tay tôi. ... Có lẽ là do tôi tự ý nghĩ thôi. Cái cử chỉ đó có chút gì đó, gợi lên cảm giác tiếc nuối... Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Kajou-senpai giật mình tỉnh lại, dùng áo chà xát tay rồi nói, "K-không phải mồ hôi tay mà là mồ hôi *beep* vì thủ dâm đó! Đừng có hiểu lầm!"
"Cô đúng là tệ hại hết chỗ nói!"
"Tanukichi! Đừng có mải mê ve vãn nhau mà hãy tập trung vào việc trốn thoát đi!"
Tôi bị Annie quở trách. Xin lỗi mà. Tôi xin lỗi. Tôi sẽ tạ tội bằng tinh dịch.
Chúng tôi chạy băng qua hành lang, tiến vào phòng đọc chứa đầy sách khiêu dâm.
Và rồi,
Một ánh sáng đột ngột lóe lên trong căn phòng tối tăm.
Kẻ truy đuổi sao!? Vừa cảnh giác vừa chạy nhanh hơn.
Tôi hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện nào cả, rốt cuộc là đơn vị bí mật nào mà...
Khoảnh khắc tiếp theo.
Ý thức của tôi trở nên trống rỗng.
Những tiếng rên rỉ dễ chịu vọng đến tai.
Một bản giao hưởng của những âm thanh ướt át và khô khốc vang lên.
Những gì hiện ra trước mắt tôi là những mảng da thịt vừa đủ, có lẽ là do chỉ thị của đạo diễn hiểu rõ về chủ nghĩa khoái lạc thị giác, và góc quay hoàn hảo đến mức diễn viên nam không hề gây khó chịu.
Đây, đây chẳng phải là một bộ phim người lớn ba chiều tuyệt vời hay sao.
A... Agartha, thế giới lý tưởng mà thằng cu của tôi mong muốn, hóa ra ở đây...
"Này!? Tỉnh táo lại đi! Tôi hiểu cảm giác của cậu nhưng hãy tỉnh lại đi-- KHÔNG LAAAAAA!? Ghê quáaaaaaaaa!"
"Gyaaaaaaaaaaaaaaa!?"
Một cú sốc và cơn đau dữ dội chạy dọc hạ bộ.
Sức mạnh đến mức khiến cả người tôi cùng với bi bay lên, tôi cuối cùng cũng lấy lại được ý thức. Không, đúng hơn là tôi suýt nữa lại mất ý thức theo một nghĩa khác thì có.
"Hả. Đ-đây là...?"
"Mau giấu nó đi!"
Kajou-senpai lấy ra một chiếc quần lót dự phòng từ trong ngực.
Nghĩ lại thì mình đã ở trong tình trạng không mặc quần áo từ khi ném quần lót vào Anna-senpai đến giờ nhỉ. Dù đã cố gắng che đậy bằng cách kéo dài áo khoác ngoài để trông giống như một chiếc váy liền thân, nhưng nếu nghĩ kỹ thì đúng là quá vô ý tứ.
Tôi mặc chiếc quần lót mà Kajou-senpai đưa cho, rồi đứng dậy--
Ý thức của tôi trở nên trống rỗng.
Những tiếng rên rỉ dễ chịu vọng đến tai.
Một bản giao hưởng của những âm thanh ướt át và khô khốc vang lên.
Những trái đào căng tròn nảy lên bần bật trong một buổi mát-xa khiêu dâm. Những giọt nước bắn tung tóe trên màn hình chẳng khác nào thác Niagara, một trong ba thác nước lớn nhất thế giới.
A, cái *beep* khô khốc của tôi như được gột rửa và cầu vồng hiện lên--
"Tôi bảo cậu! Mau chóng tỉnh táo lại đi!"
BỐP!
Một cú sốc sắc lẹm chạy dọc gò má, tôi nhận ra rằng mình vừa bị Kajou-senpai tát.
"Hả. M-mình đã làm cái quái gì vậy..."
"Đừng có nhìn đằng kia!"
Kajou-senpai, người đã đỏ bừng như tôm luộc, cố định đầu tôi bằng cách bịt kín cả hai tai tôi.
"Đây là đòn tấn công tinh thần của Mizo Kume! Không ngờ lại có một cái bẫy đáng sợ đến vậy..."
Đến lúc này tôi mới nắm bắt được tình hình.
Ánh sáng phát ra từ phía sau lưng tôi.
Đó có lẽ là một kho báu cổ đại được chiếu trên một màn hình khổng lồ, một bộ phim người lớn ba chiều.
Dù đã từng nghe nói và có kiến thức về nó, nhưng cơ hội được trực tiếp chiêm ngưỡng thứ báu vật của thế giới như vậy thì hoàn toàn không có.
Và điều đáng tiếc là tôi không thể nhớ rõ vì cú sốc quá lớn, nhưng chắc chắn nó phải là một bộ phim hoàn toàn đúng gu của tôi và có dung lượng không thể so sánh với video mẫu mà tôi đã xem ở lối vào Thư viện Quốc hội dưới lòng đất.
Nếu không thì không đời nào tôi lại quên hết mọi thứ và đứng chôn chân ở đây được. Cũng không đời nào tôi lại phơi bày cái bộ dạng xấu xí của mình, trần truồng và dương vật cương cứng trước mặt Kajou-senpai được.
Đây, đây là một cái bẫy đáng sợ đến nhường nào.
Tôi run rẩy từ tận đáy lòng. Và tôi tin chắc rằng.
Thứ đã tiêu diệt gọn đơn vị lính nước ngoài 3124 người chính là cái thiết bị quỷ quái này.
"Senpai! Xin đừng quay tôi lại!"
"Đương nhiên rồi! Chúng ta phải nhanh chóng phá vỡ cái bẫy ngớ ngẩn này--"
"Oh... a, awawa... C-có kiểu chơi đó sao! Nếu cho một thứ lộn xộn như vậy vào thì nó sẽ hỏng mất! A, có thể ra nhiều đến vậy sao..."
Dừng lại đi màaaa! Đừng có tường thuật Annie! Tớ sẽ quay lại mất! Tớ sẽ quay lại và lại mất ý thức mất thôi!
"...?"
Kajou-senpai, người đang giữ chặt đầu và tai tôi để tôi không bị phân tâm bởi AV, phát ra một âm thanh khó hiểu.
"A, à? Khoan đã, sao chúng ta không tiến lên được vậy. Tanu... 'Trinh Nam Bom Cảm Xúc 100 Ngày Cấm Thủ Dâm'!? Cậu đang cố gắng giãy giụa cái gì vậy!? Mau đi thôi!?"
Thật ngạc nhiên là cơ thể tôi đang dùng hết sức để chống lại sự kéo của Kajou-senpai.
Như thể đang cầu xin được vứt bỏ tất cả mọi thứ và quay lại xem AV vậy.
Chẳng lẽ... quyền kiểm soát cơ thể đã chuyển từ não xuống hạ bộ...!? Bi là bộ não thứ hai sao!?
Vớ vẩn, làm sao có thể như vậy được.
"Senpai, cơ thể tôi, cơ thể tôi không nghe lời"
"Tôi sẽ giết cậu!"
Kajou-senpai hiếm khi thốt ra một lời lẽ thô tục thẳng thắn. Đó là một phản ứng tất yếu.
Nhưng dù vậy, chân tôi vẫn bám chặt xuống sàn như thể đã cắm rễ xuống đó, tôi không thể nhúc nhích.
"Đến giờ đã dính líu đến đủ thứ chuyện liên quan đến sắc dục rồi, giờ cậu còn nói cái gì nữa!"
Không. Không phải vậy đâu Kajou-senpai.
Thực tế là những tình huống khiêu dâm và những món ăn chơi ập đến với cái thân này hoàn toàn khác nhau.
Ăn chơi dù sao cũng chỉ là thế giới hư cấu. Ở đó không có trách nhiệm hay những hệ lụy sau đó, cũng không có những vấn đề thực tế, mà người đàn ông chỉ có thể giải phóng những cảm xúc thấp hèn của mình bằng một tâm hồn thuần khiết. Chỉ đơn giản là tận hưởng những góc quay và tình huống được thiết kế đặc biệt để kích thích người đàn ông, với một tâm trạng bình yên.
Việc đánh đồng nó với những trò khiêu dâm trong đời thực là một trò cười không thể dừng lại!
Hơn nữa, nếu bỏ lỡ bộ AV chất lượng cao này thì người đàn ông sẽ suy tàn và ông trời sẽ thì thầm, còn *beep* thì sẽ hát!
"Tôi bảo cậu! Mau chóng! Di chuyển đi!"
BỐP! BỊCH! BÉP BÉP!
Bị tát như trời giáng vào mặt, cuối cùng chân tôi cũng nhấc lên được.
"M...mình nãy giờ đã làm cái quái gì vậy nè..."
"Xin lỗi tiền bối! Cảm ơn chị đã cứu em!"
Tôi lao qua khu chiếu phim người lớn, rồi băng qua khu vực tiếp theo.
"Chạy mau lên! Dữ liệu khách hàng để chị lo. Em bịt tai lại mà chạy đi! Uhyoooo!"
Chưa đầy một giây sau khi tôi đưa dữ liệu khách hàng cho chị Kajou. Chị ấy đột ngột rẽ phải, đâm sầm vào cả núi truyện BL bày la liệt, rồi bị cái lồng giam hoạt động trơn tru tóm gọn.
"Cái...cái gì thế này!?"
"T...tự nhiên cơ thể mình...! Đây là sao!?"
Miệng thì nói bối rối, nhưng chị Kajou lại dán mắt vào cuốn BL trên tay.
"Chị hết cứu nổi rồi... Nhờ em lo liệu nhé..."
Chị Kajou lẩm bẩm một cách gượng gạo, tay vẫn không rời cuốn BL, đưa cho tôi hộp đựng dữ liệu khách hàng qua song sắt.
"Chị tỉnh lại đi mà!"
Tôi chẳng hiểu gì cả, chắc giờ não chị Kajou cũng giống hệt tôi lúc nãy rồi.
Khốn kiếp, thư viện quốc hội ngầm, quả là một nơi đáng sợ...
"Hây! Tanukichi! Tránh xa cái lồng ra đêêê!"
Nghe theo lời Annie, tôi lùi ra xa khỏi lồng, bẫy có lẽ đã bị gỡ bằng hack.
"Tiền bối! Đi thôi! Người đuổi đến đấy!"
"Chị sẽ sống vùi mình trong truyện BL ở đây."
"Chị nói vớ vẩn gì vậy hả!"
Bị bắt là đi Thiện Đạo Kho đấy!?
Uầy, chẳng lẽ lúc nãy mình cũng thế này sao? Còn lồ lộ cả nửa thân dưới nữa chứ.
Tôi đỏ mặt búng búng vào má chị Kajou qua lớp quần, cố gắng kéo chị ấy về thực tại.
"──Á. Tôi vừa làm cái gì vậy..."
"Chị lạc lối trong kho báu đấy. Mau chuồn lẹ thôi! Đừng có nhét sách vào trong áo nữa!"
Tôi kéo chị Kajou đi xềnh xệch, đến khi chân chị ấy chịu nhấc lên thì...
Một màn hình lớn từ đâu xuất hiện, chiếu một thứ gì đó, dự cảm chẳng lành chạy dọc sống lưng tôi.
"──Này, nhà em có sân thượng... Anh có muốn lên nướng thịt không?"
"Hả!?"
Thứ được chiếu lên là một đoạn phim ngoài sức tưởng tượng. Mấy gã đàn ông dây dưa nhau đầy ám muội.
Chỉ toàn đàn ông trong cái video quái dị này, chân chị Kajou lại đứng hình.
"Chị thôi đi được không hả!"
"Chờ...chờ một chút thôi! Một chút thôi mà!"
Trong lúc đó, video lại chuyển cảnh.
"──Xin lỗi đã để anh chờ! Chỉ còn trà đá thôi anh uống được không?"
"Đây chẳng lẽ là, truyền thuyết...?"
"Thôi được, đến nước này thì đành vậy!"
Tôi vác cả chị Kajou lẫn dữ liệu khách hàng lên vai rồi chạy, chị ấy vẫn dán mắt vào màn hình, đứng im như tượng đá.
"Á! Đừng mà! Đừng có làm gì thế! Áaa! Thả tôi ra đồ súc sinh! Anh định làm gì tôi khi bắt cóc tôi đi thế!? Cưỡng hiếp bằng thuốc ngủ! Hậu bối biến thành dã thú!"
"Không im là cắn lưỡi đấy!?"
Cứ thế tôi chạy bán sống bán chết cho đến khi đến được khu vực mà chị Kajou có thể tỉnh táo lại.
Dù đã cho đám ゆとり (Yutori) mang đi trước một phần dữ liệu khách hàng, nhưng đó chỉ là dữ liệu của vài người. Không thể phủ nhận việc có thể công khai sự tồn tại của thư viện quốc hội ngầm là một dữ liệu quan trọng, đe dọa đến thể chế, nhưng nếu chỉ có vài người dùng thì hoàn toàn có thể biện minh là do một số kẻ có thế lực bạo động mà thôi. Muốn giáng đòn chí mạng vào thể chế thì nhất định phải có được dữ liệu của năm trăm người mà chúng tôi đang nắm giữ.
Chúng tôi không thể để cho cái hạ bộ bị mấy cái bẫy nhảm nhí này làm cho mê muội, mà phải tiếp tục tiến lên phía trước. ...Nhưng mà, ứ hự, phim người lớn 3D...
●
"Hây! Có tin tốt và tin xấu đêếếế! Mở to cái lỗ l*n ra mà nghe đêếếế"
Annie liên lạc với Yutori và Kosyuri, những người đã bỏ lại Ayame và Tanukichi để trốn thoát trước, vào lúc hai người vừa thoát khỏi mê cung kệ sách.
Có lẽ nhờ 藻女 (Mizukume) chỉ lo cho mỗi Ayame và Tanukichi, nên hai người đã có thể quay trở lại đây một cách suôn sẻ đến đáng sợ, không hề bị ai truy đuổi.
Điều đáng lo ngại là, con đường mà họ tìm thấy sau khi vượt qua mê cung kệ sách lại dẫn đến một khu vực khác với nơi họ đến ban đầu, khiến việc trở lại mặt đất mà không có chỉ đường của Annie trở nên khó khăn.
"Tanukichi và Ayame, cả hai đều đã trốn thoát an toàn khỏi chỗ con khốn kia rồi!"
"Ơ...ơ, may quá..."
Kosyuri đáp lời, giọng nghẹn ngào.
"Thế, tin xấu là gì thế?"
Yutori hỏi Annie một cách bình tĩnh, vừa phải chịu đựng việc Kosyuri đang cố ý vỗ trống ● người vào ngực và cào mặt mình khi anh ta vác cô nàng trên vai, nhưng dù vậy anh ta vẫn mang một phần dữ liệu khách hàng cùng với Kosyuri đến đây.
"Sau khi Ayame và Tanukichi trốn thoát khỏi kho lưu trữ, con khốn đó đã bắt đầu động não một cách nghiêm túc rồi! Lúc nãy cũng có một cái bẫy siêu dâm dê, hú hồn chim én đêếếế!"
Bẫy dâm dê là cái quái gì... Yutori nghĩ có lẽ đó chỉ là nói quá lên của "bẫy kinh khủng", nhưng sau khi nghe kể chi tiết, hóa ra đó thực sự là một cái bẫy dâm dê sử dụng AV và sách vở.
"Thế thì bên này không sao đâu. Trong tình huống này, tụi này không có ai ngu đến mức bị mấy thứ bậy bạ cản đường, với lại tụi này cũng không hứng thú với mấy cái trò đàn ông với nhau."
"......Vậy mà lúc trước anh thích thú ra mặt với mấy cái trò của động vật."
"Màyyyyy! Mày nghĩ ai đã vác mày đến đây hả! Im miệng!"
Yutori hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn xung quanh xem có ai đuổi theo không, rồi bắt đầu bàn bạc phương hướng hành động với Annie.
"Mục tiêu của 藻女 (Mizukume) là dữ liệu khách hàng và cái thằng ngốc kia, đúng không?"
"Cái thằng ngốc...? Ý anh là Tanukichi hả?"
"Đúng vậy."
"Ngốc là sao đêếếế! Đúng là cái của Tanukichi nó bự thiệt, nhưng mà! Gọi người ta bằng đặc điểm của chim thì chỉ có lũ cặn bã mới làm thế đêếếế!"
"Hả? Cái gì? Vừa nãy cô nói gì cơ?"
Yutori nghe thấy có gì đó không ổn nên hỏi lại.
Con nhỏ này, quen biết cái ムスコ (musuko - cu) của Tanukichi...? Không, có lẽ là chuyện ở công viên giải trí (khách sạn) Honmura ngày hôm đó. Chuyện đó cũng sát nút thôi nhưng chưa vượt quá giới hạn nên cho qua. Điều quan trọng hơn là... Bự thiệt á? Ngay cả Annie Brown người nước ngoài cũng nói là bự thiệt á? Ế? Thật á?
Mặc dù là dữ liệu khá cũ, nhưng kích thước trung bình của người Nhật (khi chiến đấu) là mười ba phân. Tôi không biết Annie lớn lên ở đâu, nhưng về chủng tộc thì cô ấy là người da trắng, gốc Âu Mỹ. Ở mấy nước đó thì Đức là mười bốn phẩy năm phân, Ý là mười lăm phân, Pháp là mười sáu phân.
Vậy mà Annie, người lớn lên trong môi trường đó, lại nói là bự thiệt á....
"Này, anh đang nghĩ gì đấy hả, chủ nhân?"
Yutori giật mình khi Kosyuri đọc thấu ruột gan mình từ phía sau.
"Đ...đâu có nghĩ gì đâu! Đừng có gọi kiểu đó nữa!"
Yutori hắng giọng rồi quay trở lại chủ đề chính. Giờ không phải lúc quan tâm đến kích thước của Tanukichi.
"藻女 (Mizukume) phớt lờ tụi tao một thời gian, chỉ lo cho hai đứa kia thôi. Vậy thì có lẽ từ giờ trở đi, ả ta sẽ dồn lực đuổi theo hai đứa kia hơn là tụi tao. À không, chắc chắn là vậy rồi. Vì ngay từ đầu ả ta đã lo cho hai đứa kia, dù sao thì hai đứa nó cũng đã bị bắt rồi."
Yutori nói như để xác nhận.
"Vậy nên, Annie. Tiếp tục hỗ trợ bên này ở mức tối thiểu, dốc toàn lực giúp hai đứa kia trốn thoát an toàn đi."
"Tôi hiểu rồi đêếếế! Yutori, ngực lép mà cũng gan dạ ghê đêếếế! Samurai đêếếế!"
"Haha, muốn chết à?"
Nếu có thể thì tôi cũng muốn hợp lực với Tanukichi, nhưng một khi đã vượt qua mê cung kệ sách mà khả năng chỉ đường của Annie không giúp ích được gì nhiều thì việc đó cũng khó.
Giờ thì phải mang bằng được một phần dữ liệu khách hàng mà Ayame đã giao phó lên mặt đất.
Nếu nghĩ đến việc 藻女 (Mizukume) gần như phớt lờ mình, thì có lẽ với số dữ liệu khách hàng ít ỏi này, khó mà lật đổ được thể chế, nhưng dù sao thì đây cũng là một chiến lợi phẩm quan trọng, có thể gây tổn hại chắc chắn cho thể chế.
"Vậy thì, xin lỗi vì đột ngột, nhưng hãy chỉ đường lên mặt đất cho tụi này đi. Chỉ cần làm được việc đó thôi, tụi này sẽ cố gắng tự thoát ra ngoài, không làm phiền đến cô nữa đâu."
"Dễ như ăn kẹo đêếếế"
Chỉ một lát sau, thông tin chi tiết về tuyến đường thoát hiểm mà Annie tìm kiếm lại đã được gửi đến PM của hai người.
"Tôi hào phóng thêm một chút đây. Tôi đã can thiệp vào PM của nhân viên, ngụy tạo thông tin liên lạc để ít người đến tuyến đường đó hơn. Dù vậy thì cũng phải cẩn thận mà tiến lên đêếếế"
"Tiện lợi quá rồi. Cảm ơn nha."
Và Yutori cùng với Kosyuri bắt đầu chạy về phía mặt đất.
...Rồi chuyện đó đã xảy ra sau khi họ tiến lên được một lúc.
"Hả?"
Một khu vực trưng bày sách chuyên về thể loại người lớn tuổi, khác với mê cung kệ sách.
Một màn hình lớn đáng ngờ đang hạ xuống trước tầm mắt của Yutori và Kosyuri, chiếu một thứ gì đó.
"Có lẽ đó là cùng loại bẫy mà hội 《Tuyết Nguyên Chi Thanh》 gặp khó khăn khi trốn thoát, nhỉ?"
"Hứ. Bẫy gì chứ. Tao đã nói rồi mà, mấy trò đó không có tác dụng với tụi tao đâu."
Nếu nói quá lên, thì chỉ là ánh sáng của màn hình làm mắt tôi đau vì mắt đã quen với bóng tối.
Tôi định bỏ ngoài tai những tiếng rên rỉ dâm đãng đang vang vọng, và vượt qua màn hình, nhưng...
Những dòng chữ đập vào mắt Yutori, khiến cô không thể bỏ qua.
"《Thiên Đường B* Vĩ Đại Phần 8! Rung rinh! Nảy tưng tưng! Vùi mình! Chìm đắm trong Sữa Suốt Mười Tiếng Đồng Hồ!》"
"......"
"Ủa? Sao anh dừng lại thế?"
"Này này, Annie."
Yutori vừa ngắm nhìn những khối mỡ chưa từng thấy đang tự do thay đổi hình dạng trong màn hình, vừa nói.
"Cái video này, có ai chọn tiêu đề hả?"
"Chắc là vậy đêếếế. Nó được điều khiển từ xa để phù hợp với sở thích của kẻ xâm nhập. Chắc chắn là con khốn chết tiệt đó đã chọn đêếếế. Nhưng vẫn còn một số khu vực mà tôi không thể can thiệp vào PM của con khốn đó được... Hệ thống bảo mật kiên cố quá khiến tôi gặp rắc rối đêếếế. Nếu không nhanh chóng giải quyết thì Ayame và Tanukichi sẽ thua trước ham muốn mất."
Tuy nhiên, Yutori đã không nghe hết lời giải thích của Annie.
À ra vậy. Ả ta cố tình thay đổi video chiếu lên cái khu vực mà tụi mình đang trốn thành những video như thế này, con khốn đó... – và một cảm xúc đen tối trào dâng trong Yutori.
Và lý trí của cô đã tan thành mây khói vào cái khoảnh khắc mà màn "paizuri" (thủ dâm bằng ngực) bắt đầu trong AV, và nữ diễn viên giơ bộ mặt vênh váo lên nói "Mấy em ngực lép không chơi được kiểu này đâu nhaaa".
"Uaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Tụi bây đứa nào đứa nấy cũng khinh tao cả lũuuuuuuuu!"
"Này, anh la cái gì lớn tiếng thế!? Bình tĩnh lại đi!"
"Cứ dẹp lép, dẹp lép như học thuộc lòng vậy, khinh tao!"
Không để ý đến sự ngăn cản của Kosyuri, Yutori nhảy bổ vào màn hình.
Cô kéo xuống, xé nát, nhưng ngực khủng vẫn được chiếu lên tường phía sau, tiếng rên rỉ khó chịu của lũ ngực khủng vang vọng. Đâu rồi. Máy chiếu và loa ở đâu. Yutori kích hoạt hết các giác quan.
Máy chiếu phát ra ánh sáng yếu ớt trong bóng tối đã nhanh chóng bị tìm thấy.
Cô trèo lên kệ sách, lao vào nó, kéo nó xuống sàn và nghiền nát. Loa cũng bị phá hủy tương tự, và cô vẫn trút cơn giận không nguôi vào xung quanh.
"Hắn ta! Toàn là! Về mấy con khác! Tao thì! Không thèm để! Ý đến hay sao!? Chẳng lẽ ngực!? Tại ngực tao mỏng nên tao không lọt vào mắt hắn ta hay sao!?"
"Đồ ngốc! Giờ không phải lúc xả giận đâu! Tranh thủ trốn trước khi người đuổi đến đi!"
Yutori tiếp tục nghiền nát máy chiếu, không quan tâm đến việc Kosyuri ôm cô một cách hiếm hoi.
"Tao cũng thế mà! Tao mà có thai á, thì cũng phồng lên cỡ Annie luôn chớ bộ!"
"Thật á đêếếế!? Tôi nghe nói chim của Nhật Bản có tỷ lệ phồng to nhất thế giới, chẳng lẽ ngực cũng vậy sao đêếếế!?"
"Thôi, đừng có mà chen ngang vào lúc này, rắc rối lắm đấy! Đây là vấn đề tế nhị lắm đó nha!"
"Ngực... tế nhị. Annie nhớ rồi ạ!"
Sau đó, Yutori dẹp tan hết mấy cái màn hình khổng lồ chiếu phim người lớn cản đường, tạo nên những tiếng đổ vỡ vang dội, vô tình thu hút thêm đám truy đuổi khi đang cố gắng lên mặt đất.
***
Vô vàn cạm bẫy hiểm ác khéo léo khơi gợi dục vọng.
Tôi và Hoa Thành tiền bối phải đấm đá nhau túi bụi mới có thể thoát khỏi những cám dỗ đó, tiếp tục xông pha trong thư viện Quốc hội ngầm.
Và rồi, điều đáng sợ nhất cũng đã xảy ra.
"Ư..."
"Sao thế Tanukichi? Chẳng lẽ cậu vừa có được siêu năng lực chỉ cần nghĩ thôi là bắn tung tóe, không cần sờ, không cần thủ dâm?"
"Không phải!"
Ý thức của tôi đang căng ra để dò tìm dấu vết của đám truy đuổi, và tôi đã phát hiện ra một bóng hình không thể bỏ qua.
Sát khí hung tợn đó đơn độc tiến đến đây, không chút do dự. Tốc độ kinh hoàng, không giống người thường.
Anna tiền bối... đang đuổi kịp chúng tôi.
"...Cuối cùng cũng đến rồi."
Có lẽ Hoa Thành tiền bối nhận ra sự tiếp cận của Anna tiền bối qua biểu cảm của tôi, sắc mặt cô ấy trở nên cứng đờ.
"Phải nhanh lên!"
Tôi và Hoa Thành tiền bối tăng tốc bỏ chạy theo chỉ dẫn của Annie.
Nhưng dường như Anna tiền bối đã dùng khứu giác quái dị của mình để đánh hơi thấy tôi, khí thế của cô ấy ngày càng đến gần.
Đáng lẽ ra, tôi nên giao dữ liệu người dùng cho Hoa Thành tiền bối, còn tôi làm mồi nhử, thu hút Anna tiền bối, nhưng tiếc là kế này không thể dùng được trong tình huống này.
Bởi vì...
"Ư ư... Bụp bụp... Mềm mềm..."
Trên đường đi toàn là mấy cuốn phim người lớn hạng nhất. Ôi, cặp ngực cỡ bự kia đang rung kìa...
"Này! Đừng có mà liếc ngang liếc dọc! Lại ngã bây giờ!"
Hoa Thành tiền bối dùng "kẹp sắt" véo má tôi, tôi cố gắng lắm mới dời mắt khỏi mấy cái video khiêu dâm đó.
Vài giây sau.
"Tiền bối! Đừng có nhìn lung tung chứ! Lại đâm sầm vào giá sách bây giờ!"
Cách đó không xa bỗng dưng có một buổi chiếu phim đồng tính, tôi giật mình đưa tay kéo đầu Hoa Thành tiền bối, ép cô ấy nhìn thẳng về phía trước.
– Nếu không có nhau, chúng tôi rất dễ bị xao nhãng bởi những cái bẫy hiểm ác của Mizukume-san, khó mà chạy với tốc độ tối đa được. Nếu cứ chạy lung tung một mình trong cái thư viện này thì có khi còn bị cả cảnh sát bình thường đuổi kịp chứ đừng nói là Anna tiền bối.
Không còn cách nào khác, tôi và Hoa Thành tiền bối phải đi cùng nhau, và kết quả là chúng tôi đã kéo Anna tiền bối đến gần nơi chứa dữ liệu người dùng hơn.
"Cứ thế này thì bị đuổi kịp chỉ là vấn đề thời gian thôi."
Tốc độ của Anna tiền bối nhanh hơn chúng tôi rất nhiều, hơn nữa chúng tôi còn liên tục bị mấy cái video khiêu dâm cản trở.
Đúng như Hoa Thành tiền bối nói, chúng tôi sẽ bị đuổi kịp sớm thôi.
"Vậy thì, đến lúc dùng đến vũ khí bí mật rồi."
Khi đến gần cầu thang dẫn lên tầng trên, Hoa Thành tiền bối lấy ra một cái chai từ trong ngực.
"...Cái đó, tiền bối định dùng thật sao?"
"Đương nhiên rồi. Cô nghĩ tôi cố tình đi đường vòng để làm gì?"
Nói rồi, Hoa Thành tiền bối bắt đầu rải thứ bên trong chai xuống phía dưới cầu thang, y như rải chông.
Tôi ngớ người, nhớ lại cái lúc Hoa Thành tiền bối đòi thu hồi cái thứ được gọi là "vũ khí cuối cùng" này.
Hoa Thành tiền bối đòi đi đường vòng khi chúng tôi đi ngang qua phòng quản lý nơi đã thu thập được một phần dữ liệu người dùng.
"Chắc chắn sẽ có ích mà! Chắc chắn sẽ có ích!"
"Tiền bối nói thế thôi chứ thật ra chỉ muốn mang cái đó về thôi đúng không!?"
"Cô không tin tôi sao!?"
"Đúng thế! Từ cái lúc tiền bối đâm đầu vào đống sách toàn hình vẽ cảnh trai trên trai là cổ phiếu của tiền bối tụt dốc không phanh rồi đó!"
"Khừ..."
Hoa Thành tiền bối nhăn mặt một thoáng, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.
"Do cái bẫy tà ác của Mizukume-san mà chúng ta tốn quá nhiều thời gian rồi. Nếu Anna mà đuổi đến thì chắc chắn chúng ta sẽ bị bắt trước khi thoát khỏi đây. Chúng ta cần vũ khí để cản Anna lại."
Thật vậy, chúng ta đã tốn rất nhiều thời gian vì cái bẫy tà ác đó, và nếu chuyện này còn tiếp diễn thì khả năng bị Anna tiền bối bắt là rất cao.
Nhờ Annie mà hệ thống an ninh trong thư viện Quốc hội ngầm đã tê liệt, Mizukume-san không có cách nào dò tìm chính xác vị trí của chúng ta... đáng lẽ là vậy, nhưng nếu có Anna tiền bối thì mọi chuyện lại khác. Anna tiền bối sẽ dùng cái khứu giác đáng sợ đó để truy lùng tôi một cách chính xác.
"Vậy nên, chúng ta phải ghé qua chỗ kia, lấy một ít dầu bôi trơn."
"Cái thứ đó... có ích sao...?"
"Ít nhất thì cũng câu giờ được. Thôi nào, chỉ một chút thôi mà."
"Không, vấn đề là làm sao mà mang theo được dầu bôi trơn chứ?"
"Mizukume nói là có chai mang về mà. Cứ trông chờ vào nó thôi. Cùng lắm thì ngậm trong miệng mà di chuyển vậy."
Thế là tôi đành nghe theo lời thuyết phục nhiệt tình của Hoa Thành tiền bối, bước vào cái hồ bơi đầy dầu bôi trơn phía sau phòng quản lý... và hì hục đổ dầu bôi trơn vào chai mang về được đặt ở ven hồ.
À, điện thoại di động vô hiệu hóa PM của Hoa Thành tiền bối đã được bọc bằng túi rác nhặt được trong phòng quản lý để tránh bị dính nhớt. Hoa Thành tiền bối vẫn cẩn thận bảo vệ điện thoại kể từ vụ của Annie.
"Tõm, oạch, nhầy nhụa..."
"Không được lãng phí nhiều quá, cỡ này chắc được rồi ha."
Sau khi rải dầu bôi trơn xuống cầu thang, Hoa Thành tiền bối đóng chặt nắp chai rồi cất lại vào trong ngực. Lượng dầu bôi trơn mà Hoa Thành tiền bối ra lệnh thu thập là khá nhiều, mỗi người chúng tôi giấu ba chai một lít dưới lớp áo.
"Sao tôi ngửi thấy mùi gì kỳ kỳ vậy?"
Tôi nhăn mặt vì cái mùi lạ bốc ra từ dầu bôi trơn.
Ngược lại, mắt Hoa Thành tiền bối lại sáng lên.
"Đây là loại có mùi thơm à. Nghe nói có loại dầu bôi trơn cố gắng tái tạo cả mùi ái dịch nữa đó!"
Cái nước này mà xây hồ bơi dưới thư viện Quốc hội, đất nước này dùng tiền thuế vào cái gì vậy trời...
Sau khi chạy một lúc.
"A, hình như có ai vừa trượt chân thì phải. Chắc là Anna tiền bối đó."
"Thấy chưa! Có ích mà!"
Hoa Thành tiền bối nhìn tôi với vẻ đắc thắng.
Khí thế của Anna tiền bối vẫn còn đó, quả không hổ danh là Anna tiền bối. Dù trượt chân vì dầu bôi trơn nhưng cô ấy vẫn giữ thăng bằng tốt, gần như ngay lập tức tiếp tục tấn công.
Nhưng có lẽ vì cảnh giác với bẫy dầu bôi trơn nên tốc độ của cô ấy đã chậm lại một chút.
"Tuyệt vời! Cứ thế này là được rồi!"
Hoa Thành tiền bối lên mặt, tiếp tục bôi trét dầu bôi trơn vào những vị trí quan trọng, cản trở cuộc truy đuổi của Anna tiền bối.
***
"Lên khỏi đó là mê cung giá sách đó nha! Vượt qua mê cung là gần lên mặt đất rồi đó! Cố gắng đừng rút chim ra cho đến phút cuối cùng nha!"
"Phải nói là 'đừng lơ là' chứ."
Sau mấy chục phút vừa chạy theo chỉ dẫn của Annie vừa rải dầu bôi trơn.
Mặc dù mất thời gian vì bẫy video khiêu dâm, chúng tôi vẫn cố gắng trở lại được mê cung giá sách.
Có lẽ vì liên tục bị bẫy dầu bôi trơn làm cho bực mình mà khí thế của Anna tiền bối đã rời khỏi phạm vi dò tìm của tôi.
Kết quả vượt ngoài mong đợi.
Có lẽ cái mùi lạ bốc ra từ dầu bôi trơn đã ít nhiều che giấu đi mùi cơ thể của tôi.
Cứ đà này thì có lẽ chúng tôi sẽ thoát ra được.
"Thấy chưa, tôi đã bảo là thu hồi cái đó lại là đúng mà! Dầu bôi trơn!"
Hoa Thành tiền bối vênh váo tự đắc.
"À... vâng, đúng vậy ạ."
Tôi cười gượng đáp lại.
"Biết thế hốt nhiều hơn thì hơn ha."
Hoa Thành tiền bối nói, tay nắm chặt cái chai dầu bôi trơn còn lại.
"Không phải là do tiền bối muốn mang về thật nhiều thôi sao?"
Dù ít nhưng chúng tôi vẫn còn mỗi người một chai. Nếu nghĩ đến quãng đường về thì nhiêu đó là đủ rồi.
"Đ, đâu có! À thì, nếu được thì tôi cũng muốn mang về thật nhiều..."
Hoa Thành tiền bối đảo mắt rồi hắng giọng.
"Phía trước là cái mê cung mà Annie không dùng được đó. Lúc đến còn có Mizukume dẫn đường nên còn được, nhưng nếu chúng ta cứ lề mề ở đây thì Anna sẽ đuổi kịp mất. Không biết nhiêu dầu bôi trơn có đủ không nữa."
"À, ra là vậy ạ."
Mối lo của Hoa Thành tiền bối là hoàn toàn có lý.
Nhưng tôi không nghĩ mê cung giá sách là một chướng ngại nghiêm trọng đến thế, nên tôi không xem mối lo của Hoa Thành tiền bối là quan trọng lắm.
"À à, sao cậu trả lời nhẹ nhàng vậy. Chẳng lẽ bắn hết tinh trùng ra rồi nên đến tim cũng nhẹ đi luôn rồi hả?"
"Có bắn đâu! Ý tôi không phải vậy... Mê cung thì tôi có chút tự tin là mình có thể vượt qua đó."
Nói rồi tôi bước lên hết cầu thang dẫn vào mê cung.
Thứ trải rộng ra trước mắt vẫn là cái mê cung khiêu dâm với những lối đi được tạo thành từ những giá sách khiêu dâm cao đến tận trần nhà, y như lúc đến.
Tôi nhìn kỹ những giá sách bên trái và bên phải. Ừ, đúng như trí nhớ của tôi.
"Đi bên này."
"Hả? Khoan đã? Cậu có thật sự biết đường không vậy? Chẳng lẽ cậu đánh dấu đường đi bằng nước tiểu thật hả? Đồ biến thái? Hansel và Gretel phiên bản người lớn à?"
"Làm gì có chuyện đó!"
Tôi vừa đỡ lời Hoa Thành tiền bối đang cúi gằm mặt xuống sàn nhà tìm kiếm "nước tiểu", vừa giải thích cách vượt qua mê cung.
"Lúc Mizukume-san dẫn đường, tôi toàn nhìn mấy cuốn tạp chí đồi trụy trên giá sách thôi. Chỉ cần đi theo mấy cuốn tạp chí đồi trụy mà tôi nhớ là đến được lối ra thôi."
Đi một lúc mà vị trí của những giá sách hai bên vẫn không hề thay đổi so với trí nhớ của tôi. Với cách này thì chỉ vài phút nữa là chúng tôi có thể thoát ra được.
Tôi quay lại nhìn Hoa Thành tiền bối như muốn nói "thế nào?".
"Ghê quá..."
Cô ấy thực sự đang hết hồn.
"Đâu cần phải phản ứng dữ vậy chứ!"
"À thì, làm ơn tránh xa tôi ra một chút được không? Cứ cảm giác như đến gần thú tính là có thai ngay lập tức ấy, hơi sợ."
Dùng kính ngữ luôn kìa!
Tôi đã rất tự tin mà! Tôi đã muốn vênh mặt lên như lúc Hoa Thành tiền bối cầm chai dầu bôi trơn!
Mà chính cô mới là cái người đâm đầu vào đống sách BL đó!
Phản ứng của Hoa Thành tiền bối thật sự làm tôi tổn thương sâu sắc.
"Haizz. Dù sao thì cũng nhanh lên thôi– ủa?"
Tôi lặng người.
"Sao thế? Sao lại kêu lên như thể lỡ dại nhét chim vào miệng chai rồi không rút ra được thế?"
Hoa Thành tiền bối vô tư buông lời tục tĩu, nhưng tôi không còn tâm trí nào để bận tâm đến chuyện đó.
Cái khí thế mà tôi tưởng đã hoàn toàn cắt đuôi được đang tiến đến gần chúng tôi.
Hơn nữa nó còn đổi hướng liên tục, nhưng về phương diện tổng thể thì nó đang từ từ và chắc chắn rút ngắn khoảng cách với chúng tôi.
Điều đó chỉ có thể có một ý nghĩa.
"Anna tiền bối... đã vào mê cung rồi..."
"Hả!? Ế, chuyện gì vậy..."
"...Có lẽ Anna tiền bối đã đi đường tắt mà chúng ta không biết, rồi đón đầu chúng ta."
Việc Anna tiền bối rời đi là để cô ấy thôi truy đuổi một cách ngốc nghếch, rồi dự đoán đường về của chúng tôi để đón đầu?
Không, nhưng nếu vậy thì Anna tiền bối phải nắm rõ cấu trúc của thư viện này lắm. Không những đón đầu mà còn có thể xông thẳng qua cái mê cung này nữa.
...Chẳng lẽ...
"Mizukume-san đang dùng khứu giác của Anna tiền bối làm gợi ý để xác định vị trí của chúng ta rồi dẫn đường, chẳng hạn."
"Tệ nhất rồi..."
"Tớ sẽ xác định đường dây của hai người đó ngay lập tức rồi cắt hết bộ phận sinh dục của chúng nó!"
Annie, người từ nãy đến giờ đang cố gắng vô hiệu hóa mấy cái video khiêu dâm của Mizukume-san, chuyển mục tiêu. Mặc dù vậy, tôi đã giao cho Annie quá nhiều việc song song rồi. Việc cắt đứt đường dây sẽ mất thời gian thôi.
"… Có lẽ chúng ta nên tạm thời rút lui và câu giờ thì hơn. Không hiểu sao Anna lại ra nông nỗi này, nhưng giờ cô ấy quá nguy hiểm."
Lời khuyên của Hoa Thành tiền bối, người luôn thận trọng quá mức, là hoàn toàn hợp lý.
Anna tiền bối bây giờ rõ ràng là có gì đó không ổn. Không chỉ việc cô ấy hoàn toàn không phản ứng với quần lót của tôi, mà bầu không khí cô ấy toát ra cũng quá đỗi quái dị. Cô ấy mang một lòng thù hận Tổ Chức SOX chúng tôi, thứ mà trước giờ chưa từng có.
Hoàn toàn khác với Anna tiền bối của ngày xưa, người luôn truy đuổi các tổ chức khủng bố tục tĩu với niềm tin rằng "Chỉ cần làm điều đúng đắn, bạn sẽ được yêu thương và chấp nhận." Có một sự lệch lạc rõ ràng ở đây. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng chỉ cần một lựa chọn sai lầm, mọi chuyện sẽ dễ dàng phát triển thành một tình huống không thể cứu vãn.
Nhưng tôi đã phản đối thẳng thừng phương án hợp lý của Hoa Thành tiền bối.
"… Chúng ta cứ tiếp tục vượt qua mê cung này thôi."
"Tại sao?"
Hoa Thành tiền bối nhẹ nhàng hỏi.
"Yutori và những người khác đã thoát khỏi mê cung này từ một lối đi khác với lối mà chúng ta vào đầu tiên, đúng không? Điều đó có nghĩa là có nhiều hơn một lối ra vào. Chúng ta không biết Anna tiền bối đã vào từ đường nào."
Nếu cô ấy đi vào cùng đường với chúng tôi, thì đương nhiên rút lui là lựa chọn duy nhất.
Nhưng vì chúng tôi hoàn toàn không biết Anna tiền bối đang tiếp cận từ hướng nào, nên dù rút lui hay tiến lên, rủi ro cũng như nhau. Chúng ta không biết khi nào sẽ chạm trán với Anna tiền bối.
Vậy thì, tiếp tục hướng đến lối ra vẫn tốt hơn, vì ít nhất chúng ta còn có thể tiến lên phía trước.
"Dù có thể đọc được phần nào khí tức và giằng co, nhưng việc có thể thoát khỏi mê cung an toàn hay không hầu như phụ thuộc vào vận may… Chúng ta sẽ làm gì?"
"Cậu nói gì thế? Trong lòng cậu đã có câu trả lời rồi còn gì. Nếu rủi ro là như nhau, thì cứ tiến lên thôi. Nếu miệng trên hay miệng dưới cho ra thì cũng có thai, thì dĩ nhiên là phải bắn vào m● c● rồi. Đến lúc đó thì cũng có cái này nữa mà!"
Hoa Thành tiền bối giơ cao chai dầu bôi trơn và cười đầy mạnh mẽ.
"Nhờ cậu dẫn đường đấy."
"Vâng!"
Để đáp lại sự tin tưởng của Hoa Thành tiền bối, tôi bắt đầu chạy về phía lối ra, cố gắng nhớ lại đường đi.
---
*Đằng nào thế này!*
Đúng lúc đó.
Âm thanh phá hoại như thể xé toạc cả giá sách cùng với cuốn sách khiêu dâm vang lên, làm rung chuyển màng nhĩ tôi dữ dội.
"…"
Tôi và Hoa Thành tiền bối nhìn nhau, quên cả việc cố gắng dò tìm khí tức của Anna tiền bối mà bắt đầu chạy hết tốc lực.
"Đi đường tắt thật gian xảo!"
"Mà khoan, phá cả giá sách như vậy là thế nào hả!? Phá màng trinh thì còn khác chứ!? Aaa! Tư liệu quý giá của tôi!"
Đằng này cô ta còn có thể nắm rõ cấu trúc mê cung, thêm cả việc dùng đường tắt cưỡng ép nữa!
Hơn nữa, dường như Anna tiền bối không phải tùy tiện phá giá sách mà chỉ phá những chỗ cần thiết tối thiểu để tiếp cận chúng tôi một cách hiệu quả. Sau khi tiếng động lớn vang lên khi một lỗ lớn mở ra trên giá sách, một luồng khí tức tĩnh lặng di chuyển với tốc độ khủng khiếp trong mê cung trong một thời gian ngắn. Sau một khoảng dừng ngắn, lại là tiếng phá hoại khác. Thật là một hành động được tính toán kỹ lưỡng.
Nếu đã đến nước này thì chẳng còn gì gọi là giằng co nữa.
Chúng ta phải thoát khỏi mê cung trước khi Anna tiền bối chặn đường về!
Tôi bỏ lại những hình ảnh bìa sách khiêu dâm quyến rũ, thứ đã khắc sâu vào tâm trí và không thể rời xa, ở phía sau tầm mắt và lao nhanh qua mê cung sách khiêu dâm.
"Tiền bối! Xin hãy tăng tốc độ hơn nữa!"
Tôi vừa chạy vừa gọi Hoa Thành tiền bối, người đang lề mề một cách bất thường ở phía sau.
Khí tức của Anna tiền bối đang đến gần hơn.
Tôi sợ đến mức không dám ngoái đầu lại nữa, cô ấy đã ở ngay sau lưng rồi──.
*Đã tìm thấy rồi.*
Tôi cảm thấy như mình đã nghe thấy một giọng nói rợn người khe khẽ.
"Ta… Tanu… à không, "Trinh Nam Sầu Mộng Bách Nhật Cấm Tự Sướng"... Sao tự dưng tôi lại thấy ớn lạnh như thể bị một cô gái lạ mặt sờ soạng chỗ đó vậy…"
"Dù sao thì cứ chạy đi!"
Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa là đến lối ra rồi.
"Ngã ba chữ T phía trước rẽ phải! Sau đó rẽ trái!"
Tôi báo trước lộ trình cho Hoa Thành tiền bối, rồi rẽ theo lời.
Và sau khi rẽ trái ở ngã ba chữ T, tôi chỉ thoáng nhìn lại phía sau,
"Tiếp theo lại rẽ tr──"
Và rồi tôi nhận ra rằng Hoa Thành tiền bối đã biến mất.
Một khoảnh khắc sau, một tiếng kêu ngắn vang lên từ con đường vừa đi qua.
"Tiền bối không sao chứ!"
Hốt hoảng quay lại, tôi thấy Hoa Thành tiền bối đang đứng chết trân ở khúc cua.
Bàn tay phải của cô ấy bị nắm chặt bởi một bàn tay trắng muốt vươn ra từ phía bên kia khúc cua.
"Cuối cùng cũng bắt được rồi nhé."
Anna tiền bối từ từ xuất hiện từ phía bên kia khúc cua.
Khoảnh khắc tiếp theo.
*Bộp!*
*Bụp! Bụp! Nhão nhoét*──.
Hoa Thành tiền bối dùng tay còn lại để hất dầu bôi trơn lên đầu.
Người này đang làm cái gì vậy!? Không, tôi hiểu ý cô ấy!
"Đi đi!"
"Nhưng── á!"
Hoa Thành tiền bối trượt đi vì dầu bôi trơn, né tránh sự trói buộc của Anna tiền bối và ném thứ gì đó về phía tôi.
Đó là một hộp đựng dữ liệu người dùng. Có một chút dầu bôi trơn dính vào.
"Có cái đó thì có thể hạ bệ được thể chế! Tôi sẽ câu giờ, cậu mau đi đi!"
Hoa Thành tiền bối cố gắng hết sức để nhăn nhó mặt mày, và hét lên như xé toạc cổ họng.
Chân tôi không nhúc nhích.
Tôi không thể bỏ rơi Hoa Thành tiền bối ở đây được.
"Từ nãy đến giờ, lảm nhảm cái gì thế…!"
Anna tiền bối, người đang bực bội vì không thể tung ra đòn quyết định vì dầu bôi trơn, tóm lấy Hoa Thành tiền bối với vẻ mặt hung tợn như La Sát.
Tuy nhiên, Hoa Thành tiền bối đã tận dụng tối đa độ trơn của dầu bôi trơn và tiếp tục né tránh các đòn tấn công của Anna tiền bối.
"Thôi nào! Tôi sẽ ổn thôi! Chắc chắn tôi sẽ tìm được cơ hội để trốn thoát! Mau đi đi, bây giờ dữ liệu đó là ưu tiên hàng đầu! Nếu cậu vẫn lo lắng, thì hãy để lại chai của cậu đi!"
Nụ cười mạnh mẽ của Hoa Thành tiền bối.
Đôi mắt cô ấy, thứ chắc chắn tỏa sáng mạnh mẽ hơn so với lần đầu chúng tôi gặp nhau, ra lệnh cho tôi phải đi. Cô ấy nói rằng nhất định sẽ ổn thôi.
*Nhanh lên đi!*
Lúc đó, giọng của Yutori vang lên trong tai tôi qua PM.
*Cậu còn lề mề cái gì nữa vậy! Định bị bắt cả hai rồi phá hỏng hết mọi chuyện à!*
Có vẻ như cậu ta đã trốn thoát trước và đang theo dõi tình hình ở đây thông qua Annie.
*Này cái tên ngốc kia! Thanh-sama đang cố gắng hết sức để cản chân cô ta đấy! Cậu định lãng phí tấm lòng của Thanh-sama à!*
Không chỉ Yutori, mà cả giọng của Kosuri cũng vang lên. Cả giọng của Kosuri, người luôn tôn thờ Hoa Thành tiền bối.
"Trinh Nam Sầu Mộng Bách Nhật Cấm Tự Sướng!"
Hoa Thành tiền bối hét lên cái biệt danh mà tôi không hề mong muốn chút nào.
"… Nhờ cậu đấy."
"…!"
Tôi ném chai dầu bôi trơn về phía Hoa Thành tiền bối.
Hoa Thành tiền bối khéo léo bắt lấy nó, đổ hết bên trong ra và làm cho toàn thân trơn tuột hơn nữa.
"Nhất định phải trốn thoát đấy nhé! "Tuyết Nguyên Thanh"!"
"Cậu cũng vậy, đừng có mải mê xem các video bẫy nữa đấy."
Tôi quay lưng lại với Hoa Thành tiền bối và bắt đầu chạy với dữ liệu người dùng.
Tôi không thể bỏ rơi Hoa Thành tiền bối.
Tuy nhiên, bây giờ tôi chỉ có thể tin rằng Hoa Thành tiền bối có thể trốn thoát khỏi Anna tiền bối và ưu tiên dữ liệu người dùng.
Để chấm dứt thế giới kỳ lạ này.
"Nhất định phải đuổi kịp tôi đấy, tiền bối."
Tôi vẫn còn rất nhiều thứ phải trả lại cho tiền bối.


0 Bình luận