The Zashiki Warashi of In...
Kamachi Kazuma Mahaya
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chương 01: Về Jinnai Shinobu

0 Bình luận - Độ dài: 29,803 từ - Cập nhật:

Phần 1:

Căn nhà lớn lợp mái tranh trông giống một phim trường cổ trang hơn là nơi có người ở. Khi tôi mở cửa trước, mắt tôi chạm ngay phải một tên trộm trẻ đến mức vẫn còn đang là "freeter" (người làm tự do không có việc làm ổn định).

"Hả? Khoan đã... mày!?"

Tim tôi nhảy thót lên cổ họng, tôi vươn tay tới giá ô và chộp lấy một thanh kiếm gỗ mua làm kỷ niệm ở Kyoto.

"Bảo an gia đình của chúng ta đâu hết rồi!?"

Tôi hét lên to hơn mức cần thiết, chủ yếu là để trấn tĩnh trái tim đang hoảng loạn của mình. Khi tôi khá nghiêm túc vung kiếm lên, tên trộm cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái đông cứng và cử động. Hắn chuẩn bị bỏ chạy. Với những bước chân nặng nề, hắn phóng ra hiên rộng và rồi lao vào cái sân vườn rộng đến không cần thiết.

Tên trộm vấp phải một hòn đá trong sân và ngã sấp mặt. Ví và một con gấu trang trí rơi ra khỏi chiếc ba lô hắn đeo. Hắn chần chừ không biết có nên nhặt chúng lên không, nhưng cuối cùng hắn quyết định ưu tiên việc chạy trốn.

Bà nội tôi, người vốn nhỏ bé, cuối cùng cũng nhận ra sự ồn ào và đi ra hiên. Bà có mùi hương trầm, chắc hẳn bà đang lau dọn bàn thờ Phật.

"Có chuyện gì vậy, Shinobu? Có con mèo hoang nào vào à?"

"Là một tên trộm. Thật tình, mấy cái cảm biến của nhà mình đâu rồi?"

"Xin lỗi. Bà nội con thích gió lùa nên bà mở cửa sổ. Thế là nó ngắt công tắc."

"Không, con không trách bà. Mà khi con nói 'cảm biến', con cũng không hẳn nói đến công ty bảo vệ đâu."

"Tất cả nông sản ở những Làng Tri Thức này đều là hàng hiệu, nên có rất nhiều kẻ trộm. Bà sững sờ khi nghe một chùm nho giá 30.000 yên."

"Vâng, nhưng rượu junmai daiginjo mà bố và mọi người làm ở cơ sở phía sau ít nhất cũng 50.000 yên một chén, đúng không?"

Tên trộm đã làm đổ đống chiến lợi phẩm của hắn ra khắp sân, nhưng bà nội tôi đã kiểm tra bên trong để đảm bảo không có gì khác bị lấy trộm. Bọn trộm thậm chí còn bắt đầu lấy trộm cả tấm pin mặt trời trên mái nhà, nên việc đó có thể thực sự phiền phức.

Trong khi đó, tôi đặt thanh kiếm kỷ niệm Kyoto trở lại giá ô và quyết định báo cảnh sát bằng điện thoại thông minh của mình. Chắc là cũng chẳng ích gì. Các đồn cảnh sát của làng thiếu hụt sĩ quan trầm trọng và họ hiếm khi trả lời cuộc gọi từ tổng đài 110 vì hoặc là nghe nhạc bằng tai nghe vào ban ngày hoặc là ngủ gật tại vị trí trực vào ban đêm. Hơn nữa, họ khó mà chống lại một nhóm trộm cắp có vũ trang thật sự. Nếu mọi người thực sự tin rằng cảnh sát có thể làm được gì, họ sẽ không phải bỏ nhiều tiền ra trả cho các công ty bảo an như vậy, đúng không?

Khi tôi hoàn thành cái việc mà tôi đã quyết định "cứ làm thử" đó, tôi đi dọc hành lang gỗ và vào sâu hơn trong căn nhà.

Căn nhà mái tranh này chẳng có giá trị gì ngoài tuổi đời của nó, nhưng nó cũng có vài điểm cộng.

Một trong số đó là một Zashiki Warashi thật sự sống bên trong.

"Thật tình, chẳng phải công việc của một Zashiki Warashi là bảo vệ ngôi nhà và ngăn chặn những chuyện như thế này sao?" Tôi lầm bầm khi đến một cánh cửa.

Không gõ cửa trượt (có gõ cửa trượt được không nhỉ?), tôi mạnh bạo mở toang và hét hết sức mình.

"Này, Zashiki Warashi!! Ngừng lười biếng và làm việc của cô đi!!"

Nhưng Zashiki Warashi đang được nhắc đến lại không có ở đó.

Sau khi nhìn chằm chằm vào căn phòng trống rỗng một giây, tôi hướng đến một nơi mới. Tôi biết cô ta có thể ở đâu nếu không ở đây. Có thể cô ta đã ra ngoài (dù cô ta là một Zashiki Warashi), nhưng điều đó rất khó xảy ra vào giữa một ngày hè nóng nực như thế này. Cô ta sẽ chỉ thèm đi dạo vào sáng sớm hoặc buổi tối.

Có lẽ tất cả Zashiki Warashi đều như vậy, nhưng có một đặc điểm mà cô ta trong nhà tôi chắc chắn có. Nhờ đặc điểm này, tôi biết một nơi mà cô ta xuất hiện với tần suất cao nhất hoặc thứ nhì.

Nơi đó là phòng tôi.

"...Cái con yêu quái trong nhà chết tiệt đó."

Lần này chẳng có lý do gì để gõ cửa hay nói gì cả. Tôi nắm lấy tay nắm của cánh cửa trượt vào phòng mình và mạnh mẽ trượt nó sang một bên.

"Cô bất cẩn quá đấy, Zashiki Warashi. Sao cô lại có thể bỏ qua một tên trộm chứ!?"

Con Zashiki Warashi đã tự ý vào phòng tôi liếc nhìn tôi. Cô ta là một mỹ nhân tóc đen hoàn hảo trong bộ yukata đỏ. Tỷ lệ cơ thể của con yêu quái này quá lộng lẫy để gọi là "trẻ con".

Cô ta đang đeo kính chuyên dụng để xem phim 3D.

Cô ta đang cầm một bộ điều khiển không dây và điều khiển một nhân vật hiển thị trên màn hình lớn.

Trong một khoảnh khắc...

Chỉ một khoảnh khắc...

Cơ thể tôi đông cứng lại mặc dù tôi biết yêu quái thực sự là như thế này. Một từ duy nhất chiếm lấy tâm trí tôi. Theo một bản năng, tôi mở miệng và hét lên.

"Diện mạo!! Cô cần giữ gìn diện mạo của một yêu quái!! Văn hóa yêu quái là một phần của nghệ thuật truyền thống đất nước này! Cô muốn đánh mất điều đó sao!?"

"Vâng, nhưng chẳng phải cái ý tưởng về yêu quái đó chỉ lấy từ manga và anime thôi sao? Yêu quái vốn dĩ phải hòa mình vào bối cảnh của từng thời đại trôi qua chứ. Cái ý tưởng về yêu quái 'ngày xưa' phù hợp với 'thời xưa tươi đẹp' chẳng qua là một xu hướng gần đây thôi. Chẳng có lý do gì thực sự để chúng tôi phải giữ nguyên như vậy."

"Vâng, nhưng một Zashiki Warashi thì phải mang lại may mắn cho ngôi nhà nó sống cũng như xua đuổi bọn trộm cắp và những thứ tương tự chứ."

"Tôi không muốn làm thế!!"

Zashiki Warashi lộng lẫy tháo kính ra, tạm dừng trò chơi điện tử, rồi quay mặt về phía tôi trong khi vẫn ngồi khoanh chân.

Vạt yukata của cô ta bị lật lên và màu trắng của đùi cô ta đập vào mắt tôi, nhưng cô ta dường như không bận tâm.

"Tôi thà anh đừng đẩy hết mọi trận chiến cho chúng tôi, những Zashiki Warashi! Tôi hoàn toàn tự tin rằng tôi sẽ thua một cách thảm hại trước một yêu quái khác, và thậm chí cả trước một con người nếu họ là pháp sư Onmyouji!!"

"Đây là thế kỷ 21 rồi, tôi nghi ngờ nghề đó còn tồn tại nữa. Hơn nữa, nếu đây là một bậc thầy Onmyou trộm cắp hay thứ gì đó thẳng từ một light novel, tôi nghĩ hắn sẽ trộm cắp theo một cách kỳ ảo hơn, đồ yêu quái chết tiệt."

"Ngoài ra, nếu tôi làm những việc giống Zashiki Warashi hơn, thì anh có thực sự nổi giận với tôi không?"

"Ý cô là lẻn vào futon của tôi và cưỡi lên người tôi mà không báo trước vào giữa đêm à?"

Đó dường như là một đặc điểm của tất cả Zashiki Warashi, và sẽ ổn thôi nếu cô ta trông như đứa trẻ 10 tuổi, giống như Zashiki Warashi trong hình mẫu. Tuy nhiên, khi điều đó được thực hiện bởi một người có vòng ngực vượt quá 90 cm, đó là điều mà một cậu bé tuổi vị thành niên không biết phải xử lý như thế nào. Thay vì cảm thấy may mắn, tôi sẽ cảm thấy một cú sốc chạy khắp cơ thể như thể tim tôi đang nhảy ra và phá vỡ xương sườn.

Zashiki Warashi với thân hình bốc lửa hoàn toàn không hay biết gì về điều này, nên cô ta thản nhiên chuyển chủ đề.

"Quan trọng hơn, anh đã đến Viện An Dưỡng, đúng không? Cửa hàng bánh kẹo ở trên đường. Tôi đoán ít nhất anh cũng đã mua vài que kem trên đường về. Tôi có thể tin tưởng vào điều đó chứ?"

"Im đi. Hả? Chúng biến đâu mất rồi... Ồ, khi tôi vồ lấy thanh kiếm gỗ, tôi..."

Tôi quay trở lại lối vào chính, nhưng không phải để đối xử với Zashiki Warashi. Tôi đơn giản là không muốn những que kem tôi đã mua bị tan chảy trước khi ai đó có thể ăn chúng. Hộp kem 10 que quả thật đang nằm trên sàn. Tôi đã làm rơi chúng khi vồ lấy thanh kiếm gỗ để đối phó với tên trộm.

Tôi trở lại căn phòng có Zashiki Warashi và cô ta ngay lập tức lấy một que kem vị soda từ hộp. Tôi không nhận được bất kỳ lời cảm ơn nào. Tuy nhiên...

"Ưmm!! Điều hòa cũng không tệ, nhưng chẳng có gì sánh bằng việc làm mát từ bên trong."

"Nụ cười của cô vào những lúc như thế này thực sự rất hợp với phần 'trẻ con'."

Cô ta phớt lờ bình luận của tôi. Là một yêu quái có tuổi đời bằng cả căn nhà, cô ta có thể coi đó là lời nói vớ vẩn của một đứa trẻ con người.

"Nhân tiện nói về Viện An Dưỡng, Madoka có nói gì phiền phức không?"

"...Cô ta cơ bản là phiền phức từ trong ra ngoài, nhưng hôm nay thì phiền phức hơn bình thường."

"Nếu tệ đến mức đó, tôi nghĩ tôi sẽ bịt tai ngay bây giờ."

"Không, cô phải nghe cái này. Tôi sẽ lôi cô vào chuyện này dù có phải ép buộc cô."

Phần 2:

Cái lý doo tôi phải ra ngoài giữa cái nóng nực của kỳ nghỉ hè là để đến một cơ sở gọi là Viện An Dưỡng, cốt để thăm một người quen tên là Madoka.

Tuy nhiên, Madoka chẳng mắc bệnh hiểm nghèo gì cả.

Cô ấy chỉ đơn giản là một người bạn cùng lớp với tôi thôi.

Đúng như cái tên "viện an dưỡng" cổ điển gợi ý, nó chỉ đơn thuần là để tăng thêm không khí cho Làng Tri Thức, hệt như mái tranh của nhà tôi vậy. Cơ sở này chẳng liên quan gì đến lao phổi, bệnh tâm thần, hay bất cứ thứ gì thuộc y học cả. Làng Tri Thức tạo dựng hình ảnh thương hiệu về "những ngày xưa tươi đẹp", và Viện An Dưỡng giống như một điểm thu hút vậy.

Tôi chẳng hiểu tại sao những người giàu lại chịu trả nhiều tiền đến thế chỉ để nhập viện ở đó trong khi họ chẳng có bệnh gì. Nhưng rồi, việc tham gia một chuyến trải nghiệm của Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản đã trở thành một cách ăn kiêng phổ biến, nên các doanh nghiệp đã được tạo ra xoay quanh việc cung cấp những cách giữ sức khỏe kỳ lạ.

Vì nó nhắm đến những người giàu có với gu thẩm mỹ kỳ quặc, nên giá cả đương nhiên là cao một cách lố bịch.

Bạn cùng lớp của tôi, Madoka-chan, có một gia đình đủ giàu, nhưng bản thân cô ấy lại là một nữ sinh siêu cấp, tự mình giao dịch chứng khoán hàng ngày.

Chắc hẳn họ đang tập trung vào việc cung cấp hình ảnh như mong đợi, vì phòng chờ có những biện bịt đường thoát hiểm quá nghiêm ngặt được lắp đặt.

"Chào, bên ngoài mọi thứ thế nào rồi?" Một cô gái trong chiếc áo choàng phẫu thuật mỏng manh hỏi với nụ cười rạng rỡ đến mức tôi nghi ngờ chẳng ai có thể khỏe mạnh hơn cô ấy.

"Bình yên... ngoại trừ cô Yuki Onna trái mùa tôi gặp ở bến xe buýt. Anh biết đấy, không phải lúc nào tôi cũng gặp chuyện thú vị đâu."

"Nhưng đây là kỳ nghỉ hè của học sinh mà."

"Một cô gái hoàn toàn khỏe mạnh lại chọn cách chui rúc trong cơ sở y tế này thì không có quyền nói vậy."

"Điều đó không ngăn được tôi nói," Madoka nói.

Tôi ở đó đơn giản vì tôi là lớp trưởng. Nói thẳng ra, Madoka là một học sinh cá biệt. Cô ấy không hợp với bố mẹ và không tìm thấy niềm vui ở trường học. Chẳng có bạo hành hay bắt nạt thực sự xảy ra, nhưng cô ấy vẫn chắc chắn tự cô lập mình.

Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi thích tránh mọi xung đột, nên công việc kiểm tra cô ấy định kỳ đã bị đẩy cho tôi dù đang là kỳ nghỉ hè.

"Cô có làm bài tập về nhà không?"

"Điều đó thực sự chẳng có tác động gì từ một người cũng chưa làm bài tập về nhà."

"Tôi không phủ nhận điều đó, nhưng tôi chỉ đang cố bắt đầu một cuộc trò chuyện thôi. Nếu tôi không tìm được gì để nói, cuộc trò chuyện sẽ không kéo dài được. Tôi đã trông nom cô từ tháng Tư rồi mà vẫn không biết cô thích loại thức ăn nào."

"Nếu chúng ta không có gì để nói, tôi có thể dạy anh cách kiếm tiền."

"Đó là cái vấn đề của cô. Cô có thể tự mình kiếm đủ tiền cần thiết, nên cô chẳng bao giờ dựa dẫm vào ai. Và thế là cô chẳng thấy cần phải nhượng bộ ai. Đó có phải là lý do cô tự cô lập mình dù chẳng có lý do thực sự nào không?"

"Anh nói vậy, nhưng anh muốn tôi làm gì? Tôi nên ném 30 tỷ yên vào thùng rác ga tàu chỉ để hòa đồng với mọi người sao? Hay tôi nên ép buộc người khác làm những việc phiền phức vì lợi ích giao tiếp dù tôi chẳng cần gì? Anh biết đấy, đại loại như 'Này, anh kia. Tôi sẽ cho anh 5 tỷ yên, nên dùng nó để kiếm gấp đôi số đó.' Thực ra, tôi nghĩ điều đó đủ để đưa một học sinh trung học bình thường vào viện tâm thần rồi."

"Vâng, chắc vậy," tôi thờ ơ đáp.

Thật không may, vai trò của tôi chỉ đơn thuần là nói chuyện với Madoka, chứ không phải giải quyết vấn đề của cô ấy. Tại sao tôi phải đi xa đến thế? Lớp trưởng đâu phải công việc có lương đâu.

"À này, có mấy người mặc vest đang đi loanh quanh. Họ là ai vậy? Cô lại thuê dịch vụ gì à?"

"Họ không đến vì tôi. Tôi chưa sống lâu đến thế đâu."

"?"

"Họ là những người làm dịch vụ thừa kế." Madoka nhẹ nhàng vẫy ngón trỏ mảnh mai của mình. "Như anh biết đấy, Viện An Dưỡng này chú trọng tạo ra bầu không khí phù hợp hơn là bất kỳ chức năng thực tế nào. Những người ở đây chỉ là những người đam mê sức khỏe như tôi hoặc những người già đã chán ngán việc kiếm tiền ở một thành phố bẩn thỉu nào đó nên họ chỉ muốn sống nốt những ngày cuối đời một cách bình yên giữa vẻ đẹp của thiên nhiên."

"Và mấy cái người đại diện cái gì đó ở đây làm gì?"

"Tôi cũng không rõ nữa. Lý do khác nhau tùy người. Có người không muốn cho gia đình mình thừa kế. Có người muốn cho bồ nhí chứ không phải vợ. Có người muốn cho tất cả cho cháu mình mà không để lại một yên nào cho con trai."

Tôi không thể diễn tả biểu cảm của mình lúc đó là gì, nhưng Madoka có vẻ tinh nghịch trong mắt khi cô ấy nhìn thẳng vào tôi.

Cô ấy có một cách để trở nên sống động khi nói đến chuyện tiền bạc.

"Tất cả họ đều có lý do để rời xa gia đình và đến Viện An Dưỡng, nên việc những người đại diện thừa kế này phổ biến ở đây cũng không có gì đáng ngạc nhiên."

"Giàu có chắc cũng khổ..." Tôi lầm bầm mà không suy nghĩ.

Chỉ riêng việc sống ở một Làng Tri Thức, tôi có thể được coi là giàu có, nhưng tiền tiêu vặt của tôi không lớn hơn một đứa trẻ bình thường, nên tôi chẳng bao giờ cảm thấy như vậy.

"Có thể tệ hơn nhiều đấy." Madoka cười toe toét. "Một thời gian trước, có tin đồn rằng bất cứ ai vào một căn phòng nào đó ở đây sẽ chết. Một ông lão giàu có thực sự đã bị gia đình ông ta hăm hở cố gắng ném vào căn phòng đó."

"...Thật sao?"

"Thật chứ. Tôi nghĩ nó có thể liên quan đến yêu quái và một Gói hàng nào đó, nhưng chắc không phải vì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Hoặc có lẽ việc lắp ráp đơn giản là chưa hoàn thành."

Tôi không thích cái cách cô ấy dùng từ ngữ.

Cảm thấy mệt mỏi, tôi đáp, "Nếu cô định nói về những điều nguy hiểm, ít nhất hãy giữ nó trong phạm vi những điều liên quan đến vị trí lớp trưởng của tôi..."

"Anh đang nói gì vậy? Nếu anh không mang đến cho tôi những câu chuyện thú vị, lựa chọn duy nhất của tôi là cười vào bi kịch của anh thôi. Vậy nên tôi sẽ nhân cơ hội này để kể cho anh nghe điều gì đó."

"Miahhh miahhh!! Tôi không nghe đâu!!"

"Anh đã nói rằng anh gặp một cô Yuki Onna trái mùa trên đường đi, đúng không? Anh có lẽ đang gặp rất nhiều rắc rối vì điều đó đấy. Tại sao yêu quái luôn có vẻ ẩn mình khi các phóng viên của chương trình truyền hình tâm linh đến, nhưng lại luôn xuất hiện vào thời điểm tồi tệ nhất cho anh?"

"Đừng hỏi tôi!"

"Có mùi gì đó mà chỉ yêu quái mới phát hiện được không? Có lẽ nó liên quan đến loại rượu sake mà gia đình anh làm."

"Bố tôi đối xử với con Zashiki Warashi đó như thể nó là một vị vua đáng sợ mà ông phải run rẩy trước mặt, trong khi chú tôi nổi tiếng là chỉ bị nó trêu chọc thôi."

"Nhưng sự thật là cả hai người họ đều có tỷ lệ gặp gỡ cô ta cao, đúng không? Giống như với cô Yuki Onna đó, anh luôn có vẻ gặp phải những người mà anh đáng lẽ có thể dễ dàng không gặp và việc gặp họ khá nguy hiểm."

Cô ấy dường như đang thực sự tận hưởng bản thân.

Như thể tương phản với sự mệt mỏi của tôi, khuôn mặt Madoka bừng sáng khi cô ấy nói thêm, "Cái tôi đang nói trước đây hầu như không được coi là nguy hiểm so với anh và cô Yuki Onna đó. Nhưng bây giờ anh đã gặp cô ta rồi, anh có lẽ đã bị cuốn vào và những gì tôi nói cũng chẳng thay đổi được gì.

Phần 3

Zashiki Warashi mặc yukata đỏ lăn người, mở chiếc máy tính xách tay đặt trên chiếu tatami và bắt đầu lướt một trang web chia sẻ video.

"Tôi biết rồi, tôi biết rồi. Mọi thứ trở nên nguy hiểm và có người đang cố giết anh. Chuyện đó không liên quan gì đến tôi. Ô-Ôi trờiiiiii!! Video về panda kìaaaaa!!"

"Sao cô có thể máu lạnh đến thế hả!?"

"Tôi đã bảo anh đừng mong chờ bất kỳ trận chiến yêu quái nào từ tôi rồi mà. Tôi về cơ bản vẫn là một đứa trẻ, nhớ không? Tôi không hợp với những trận chiến lố bịch như Thất Nhân Misaki hay Bách Quỷ Dạ Hành, nơi chúng rải lời nguyền khắp nơi và tàn sát bất kỳ ai chúng gặp."

"Chắc chắn có những cách khác cô có thể giúp chứ! Với lại, cái máy chơi game và cái máy tính đó là của tôi! Một yêu quái không thể ký hợp đồng với nhà cung cấp đâu. Nếu tôi chết, cô không thể truy cập mấy trang web chia sẻ video đó đâu!!"

"Chậc..."

Có vẻ đó là khía cạnh duy nhất của chuyện này làm cô ta bận tâm. Zashiki Warashi trông như người lớn quay mặt khỏi video về chú panda lông xù và đối diện với tôi một lần nữa.

"Giờ thì anh đang mặc cả với yêu quái rồi đấy. Thật đáng thất vọng khi anh đã mất đi quá nhiều sự ngây thơ. Anh từng có đôi mắt thật sáng, thật thuần khiết."

"Cô cần ngừng cố gắng dựa vào thâm niên khi bị dồn vào đường cùng đi."

"Anh dễ thương nhất khi tôi tắm cho anh mỗi ngày hoặc khi tôi giúp anh thay đồ ở phòng thay đồ hồ bơi."

"Tôi đã bảo dừng lại!! Con người chúng tôi không có cách nào thắng khi nói đến thâm niên đâu!!"

"Tôi thực sự không biết phải làm gì khi anh cứ nắm lấy bộ đồ bơi của tôi và kéo suốt vì sợ bị lạc. Vấn đề là anh chẳng có ý gì cả."

"Kyaaaaaaaaaaaahhhhh!!" Tôi hét lên như thể linh hồn mình bị xé toạc từ bên trong.

Cô ta đã có thân hình quyến rũ đó từ trước khi ông nội tôi ra đời. Những chuyện đó nghe thật thô tục khi tôi nghĩ lại!!

"Vậy có ai đó thực sự đang cố giết anh à?"

"Thật không may là vậy."

"Lý do lần này là gì?" Zashiki Warashi hỏi khi cô ta lăn người, để lộ đôi chân trắng nõn từ vạt yukata lộn xộn. "Anh sống ở Làng Tri Thức chứ không phải thành phố lớn, nên việc gặp yêu quái không hề hiếm. Đặc biệt là với anh, Shinobu. Trong chuyến đi biển để bơi, anh đã nhận được thư tình từ một nàng tiên cá."

"...Ừ, và sau đó tôi suýt bị kéo xuống đáy đại dương."

"Anh có làm gì để cô Yuki Onna đó cố ám và giết anh không? Như là nhắc đến câu chuyện về một cô Yuki Onna tha mạng cho người đàn ông cô ấy kết hôn chẳng hạn."

"Không." Tôi lắc đầu. "Không phải vậy."

Phần 4

Sau những gì Madoka nói với tôi, đương nhiên tôi phải cảnh giác.

Trên đường trở về từ Viện An Dưỡng, tôi lê bước trên con đường núi vì quá keo kiệt không muốn trả tiền xe buýt. Do cây cối mọc dày đặc tạo quá nhiều bóng râm, khu vực này không có tấm pin mặt trời nào đổi góc như hoa hướng dương. Thay vào đó, một con kênh nhỏ chạy dọc con đường với rất nhiều máy phát điện tua-bin nước thủy điện nhỏ chạy bằng nguồn nước tự nhiên có giá 300 yên một lít. Ngay cả những thứ như vậy cũng đã được tính toán cẩn thận bằng cơ học chất lỏng để đảm bảo hình dạng và chiều rộng giữ cho lá rụng không làm tắc nghẽn đường nước.

Tôi có thể đã cảnh giác, nhưng tôi đã bỏ qua một sự thật hiển nhiên. Con đường núi là con đường duy nhất để trở về, nên tôi đương nhiên sẽ đi ngang qua một trạm xe buýt nhất định gần một khúc cua gắt. Và nếu cô Yuki Onna tôi đã gặp trước đó vẫn đứng ở đó, tôi đương nhiên sẽ gặp lại cô ta.

"...Mình đúng là đồ ngốc..."

"Vậy là chúng ta lại gặp nhau. Hì hì hì... Có lẽ đây là định mệnh. Vậy, anh nghĩ sao về việc thử kết hôn với tôi?"

Cô ta trông khoảng 13 tuổi. Cô ta có mái tóc dài, màu xanh nhạt và mặc một bộ kimono trắng tinh có thể dễ dàng bị nhầm là đồ tang. Một tiếng kêu răng rắc kỳ lạ không rõ nguồn gốc dường như phát ra từ chiếc ghế chờ xe buýt cố tình làm theo phong cách cũ. Có lẽ vật liệu nhựa đang trải qua một loại biến đổi nào đó do bị đóng băng.

"...Yukinko phải không?"

"Tôi là một Yuki Onna. Một Yuki Onna là ví dụ tiêu biểu cho một yêu quái xinh đẹp. Xin đừng nhầm lẫn một người phụ nữ có vẻ đẹp chết người như tôi với một trong những đứa nhóc thích chơi với tuyết đó. Ngoài ra, hãy kết hôn đi."

"Một Yuki Onna ngực phẳng như cô có lẽ nên đổi thân xác với một Zashiki Warashi ngực khủng mà tôi quen biết."

Khi tôi nói, tôi có thể thấy một đèn cảnh báo nhấp nháy trong đầu mình. Tôi cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi nhiệt độ rõ rệt khi tôi lùi xa cô ta.

Gặp một Yuki Onna có thể dẫn đến cái chết.

Không giống Zashiki Warashi ở nhà tôi, Yuki Onna là một yêu quái có đặc điểm chính là giết người. Giống như Zashiki Warashi được biết là sẽ leo vào futon của bạn vào giữa đêm và cưỡi lên người bạn, một Yuki Onna sẽ giết ai đó đơn giản vì cô ta là một Yuki Onna.

Nói thẳng ra, cô ta nguy hiểm hơn một con vật cưng hung dữ mà một chủ nhân vô trách nhiệm đã bỏ rơi.

Tôi sắp xếp một vài điều kiện trong đầu mình.

Hầu hết mọi người có lẽ biết câu chuyện về Yuki Onna nhiều hơn ở cấp độ một cuốn truyện tranh hay chuyện cổ tích hơn là một câu chuyện yêu quái. Và đó cũng là mức độ kiến thức của tôi.

Hai người đàn ông bị mắc kẹt trên một ngọn núi tuyết vào mùa đông và một Yuki Onna đã giết người đàn ông lớn tuổi. Cô ta để người đàn ông trẻ hơn đi, nhưng bắt anh ta hứa sẽ không bao giờ kể cho ai nghe chuyện gì đã xảy ra. Sau đó, người đàn ông kết hôn với một người phụ nữ nào đó và cuối cùng đã vô ý kể cho cô ta nghe câu chuyện về Yuki Onna. Tuy nhiên, hóa ra người phụ nữ anh ta kết hôn thực sự là Yuki Onna.

Nhìn câu chuyện một cách khách quan thì Yuki Onna có vẻ khá thất thường, nhưng nếu cô ta đã lên kế hoạch kết hôn với người đàn ông trẻ hơn ngay từ đầu, cô ta thực sự có vẻ tỉ mỉ hơn nhiều. Câu chuyện có một số lời hứa cả rõ ràng lẫn ẩn giấu. Ví dụ, nếu người đàn ông trẻ hơn đã kết hôn với một người phụ nữ khác trước khi Yuki Onna xuất hiện dưới lốt cải trang, cô ta có thể đã nhe nanh với anh ta khi đó.

Vì những câu chuyện cũ thường có đạo lý, một lý thuyết cho rằng Yuki Onna có thể đại diện cho nỗi kinh hoàng của một ngọn núi vào mùa đông và lời hứa hôn nhân có thể đại diện cho kiến thức leo núi đúng đắn. Với kiến thức phù hợp, một ngọn núi có thể hùng vĩ một cách thú vị, nhưng nó sẽ nhe nanh nếu bạn bất cẩn.

Nhưng đủ rồi về những lời giải thích được tạo ra bởi các học giả thành phố chưa bao giờ nhìn thấy một yêu quái thực sự.

Vấn đề là thực thể đại diện cho nỗi kinh hoàng của một ngọn núi vào mùa đông đang thảnh thơi ngồi trên một băng ghế trước mặt tôi. Đương nhiên, đây là tình huống mà các điều kiện có thể khiến cô ta ngay lập tức nhe nanh với tôi.

Tôi đang ở trong một vị trí nguy hiểm.

Tôi quyết định cách tốt nhất để tránh vô tình dẫm phải bất kỳ bãi mìn nào là không hứa hẹn gì với cô ta. Có một số yêu quái mà bạn sẽ chết chỉ bằng cách nhìn thấy nó, nên tình hình có thể tệ hơn.

"...Vậy tại sao một Yuki Onna như cô lại ra ngoài giữa cái thời tiết nóng bức giữa mùa hè này?"

"Anh sẽ hứa kết hôn với tôi nếu tôi nói cho anh biết chứ?"

"Không, tôi sẽ không. Và chẳng phải điều đó hơi vội vàng sao? Cô thậm chí còn khó mà nói rằng chúng ta đã gặp nhau nữa là."

Yêu cầu kết hôn đó có lẽ là một cái bẫy khiến cô ta tấn công. Cô ta sẽ yêu cầu bất cứ ai đáp ứng một số yêu cầu nhất định kết hôn với cô ta. Bất cứ ai đồng ý sẽ bị ràng buộc bởi lời hứa và bị đóng băng đến chết. Tôi khó mà coi trọng cô ta được. Cô ta đang coi nhẹ hôn nhân quá mức. Nó nhẹ như không khí vậy.

Cô Yuki Onna nhỏ bé nhìn tôi với đôi mắt đầy hằn học.

"Nếu anh không hứa kết hôn với tôi ngay tại đây và bây giờ, tôi sẽ đảm bảo anh phải chết..."

"Á!? Cô chuẩn bị hai đường để tấn công!?"

Nếu tôi không đưa ra lời hứa vô lý đó, tôi sẽ bị giết, nhưng nếu tôi đưa ra, cô ta sẽ ràng buộc tôi bằng lời hứa và giết tôi? Đặc điểm của một Yuki Onna có thể tệ hơn nữa không!?

"T-tôi là trẻ vị thành niên..."

"Chỉ theo luật của loài người. Theo luật của yêu quái, ngay cả một lời hứa miệng cũng đủ rồi. Vậy thì hãy kết hôn đi. Kết hôn ngay bây giờ."

"Tôi thích cách của con người hơn!! Và tôi không nghĩ mình sẽ sống sót dù chỉ một ngày nếu bị ném ra những cánh đồng tuyết nơi cô đến đâu!!"

"Vậy thì hứa sẽ kết hôn với tôi ngay khi anh đủ tuổi kết hôn theo Hiến pháp Nhật Bản đi."

"Tiếc quá! Hiến pháp Nhật Bản không công nhận hôn nhân giữa người và yêu quái, nên sẽ không bao giờ có thể đâu!"

Theo thông lệ, yêu quái được đối xử tương tự như con người, nhưng không có cơ sở pháp lý thực tế nào cho điều đó. Họ thậm chí còn không thể ký hợp đồng điện thoại di động.

Yuki Onna nghiêng đầu sang một bên và nói, "Vậy là anh đang nói rằng điều đó không thể xảy ra trừ khi Hiến pháp Nhật Bản được sửa đổi vì một lý do nào đó à? Hề hề hề hề hề hề."

Chết tiệt. Không ổn rồi. Tôi nghi ngờ luật pháp sẽ thay đổi sớm, nhưng tôi sợ cô ta sẽ đến tìm tôi sau 50 năm và nói rằng tôi đã phá vỡ lời hứa. Cô ta sẽ trông y hệt sau 1000 năm, nên điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.

"Tôi sẽ không bàn về việc kết hôn với một người mà tôi thậm chí còn không biết tên."

"Tôi là #58902385Ra4."

Chết tiệt, cô ta nghiêm túc rồi. Đó là số đăng ký quốc gia của cô ta mà không ai còn dùng nữa, phải không!?

"N-nhưng tôi cũng cần biết ít nhất một điểm yếu của ai đó trước khi tôi bàn về việc kết hôn với họ."

"Tôi không thích ve sầu hay đập bê tông."

"Nhận lấy cái này! Bom Min-min!!"

"Nyaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhh!?"

Tôi vồ lấy một con ve sầu từ một cái cây gần đó và ném nó vào cô ta. Yuki Onna ngã khỏi ghế chờ xe buýt và chạy mất. Tôi không nhìn rõ mặt cô ta, nhưng tôi có cảm giác cô ta đang khóc.

Hmm.

May mà cô ta là đồ ngốc.

Đó là một cách để xua đuổi yêu quái.

Điều quan trọng nhất là tôi đã không hứa hẹn gì với cô ta.

"Tôi không nhớ đã nghe nói rằng Yuki Onna không thích ve sầu. Đó là điểm yếu cá nhân hay của cả loài vậy?"

Với vẻ mặt khó hiểu, tôi bắt đầu đi bộ trở lại con đường núi.

Tôi đã vượt qua mối đe dọa đầu tiên sau lời cảnh báo của Madoka, nên tôi không thể phủ nhận rằng mình đã lơ là cảnh giác một chút.

Tuy nhiên, tôi sẽ không thể tránh được điều tiếp theo xảy ra ngay cả khi tôi đã cảnh giác.

Ngay sau đó, có ai đó đột nhiên bắn vào ngực tôi bằng một khẩu súng săn.

Phần 5

Zashiki Warashi mặc chiếc yukata đỏ tươi lăn người, mái tóc bóng mượt xõa tung trên chiếu tatami.

Với vẻ mặt chán chường, cô ta nói, "Tôi gọi là vô lý. Nếu anh thực sự bị bắn, anh đã không về nhà rồi."

"Được rồi, được rồi. Tôi hơi phóng đại một chút. Tôi không thực sự bị bắn xuyên tim."

"Anh học giỏi ở trường đấy, nhưng trông anh chẳng giống vậy chút nào, nên cố gắng đừng nói những điều ngu ngốc như thế."

Nhờ vậy, biệt danh của tôi là "Yakuza Trí Thức".

Nhưng dù sao đi nữa...

"Tôi không muốn bị một yêu quái vô dụng như cô gọi là ngu ngốc. Và những gì cô nói chẳng còn chút gì giống yêu quái nữa rồi. Cô nên nói những điều nghe có vẻ đầy ý nghĩa và khiến cô nghe như có kinh nghiệm dày dặn từ khi sống từ trước bình minh của nền văn minh, chứ không phải kiểm tra thời gian các buổi hòa nhạc trực tuyến mỗi ngày!"

"Ồ? Anh muốn tranh luận về phạm vi các số ngẫu nhiên X liên quan đến tần suất yêu quái xuất hiện không?"

"Đừng nhắc đến một trong 10 vấn đề chưa được giải quyết hàng đầu của thế kỷ 21!! Với lại, cô là yêu quái, nên chẳng phải điều đó cho cô quá nhiều lợi thế sao?"

"Anh nói tôi phải biết mọi thứ về yêu quái chỉ vì tôi là một con yêu quái sao? Ngây thơ quá. Shinobu, anh có thể cho tôi biết phạm vi số ngẫu nhiên cho các gen xác định một người là nam hay nữ cũng như giải thích khi nào, ở đâu và làm thế nào những gen đó biểu hiện không?"

"Ưm..."

"Có những điều chúng ta không biết. Chúng ta chỉ sống như chúng ta là. Cả hai chúng ta đều không phải học giả và chúng ta có thể sống hoàn toàn tốt mà không cần biết tại sao mình được sinh ra," Zashiki Warashi nói với một nụ cười mỏng. "Ngoài ra, những bình luận nghe có vẻ đầy ý nghĩa hay kinh nghiệm cổ xưa thực sự không có giá trị đến thế. Tất cả những điều đó chỉ nghe có vẻ ấn tượng vì sự khác biệt giữa ngôn ngữ hiện đại và ngôn ngữ cổ làm cho mọi thứ mất nhiều thời gian hơn để hiểu. Cái gọi là ý nghĩa đó chẳng qua là những gì anh thấy mỗi ngày thôi. Nếu anh nói nó bằng ngôn ngữ hiện đại, anh sẽ chỉ mô tả những điều mà mọi người đã biết rồi. Giá trị gì khi ép buộc những điều đó vào ngôn ngữ cũ, trang trọng?"

Tôi có cảm giác cuộc trò chuyện sẽ không bao giờ tiến triển nếu tôi không chịu nhượng bộ ở đó.

"...Chúng ta có thể đưa cuộc trò chuyện trở lại đúng hướng không?"

"Tôi thà đi lạc đề thêm một chút nữa."

"Sao cô phiền phức thế hả, đồ Zashiki Warashi!?"

"Ồ, đó lại là một chuyện khác. Tôi muốn phàn nàn về việc bị gọi đơn giản là 'Zashiki Warashi'. Tôi không thích việc mình có một cái tên riêng mà chẳng ai dùng cả. Cứ như tôi có một chồng danh thiếp chẳng bao giờ vơi đi vậy."

Đừng có hành động như cô hiểu biết khi cô chưa bao giờ làm việc cho một doanh nghiệp.

"Số của cô là bao nhiêu ấy nhỉ?"

"Không, không phải chuỗi số mà chính phủ đã cấp cho tôi. Anh quên tên riêng của tôi là Yukari rồi sao?"

"...Thế ư? Thôi, nhớ làm gì. 'Zashiki Warashi' là đủ rồi."

"Nếu có hai Zashiki Warashi khác đứng hai bên tôi thì sao?"

"Trong trường hợp đó, 'Zashiki Warashi vô dụng' hay 'Zashiki Warashi trong nhà' chắc là được."

"..."

Vẫn mỉm cười, Zashiki Warashi tóc đen trông rất hợp với bộ yukata đỏ tươi im lặng.

Và rồi cô ta đột nhiên véo núm vú phải của tôi.

"K-kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!?"

Toàn thân tôi bắt đầu run rẩy.

Gì-gì vậy!? Có cánh cửa chưa được khám phá nào đang bắt đầu mở ra không!?

"...Tên người quan trọng, phải không?"

"Khoan đã, dừng lại... Ayayaya, đừng xoắn!!"

"Có đúng không?"

"À, à!! Vâng, chắc chắn rồi, Yukari-sama!!"

"Vậy thì được rồi."

Với sự chấp thuận kỳ lạ đó, cuối cùng cô ta cũng rút ngón tay khỏi chỗ lồi ra trên cơ thể tôi.

Trong khi cố gắng lấy lại hơi, tôi nói, "C-chúng ta có thể... Chúng ta cuối cùng... quay lại chủ đề chính được không?"

"Tôi vẫn muốn lạc đề thêm một chút nữa..."

"Không, cảm ơn cô!! Chúng ta quay lại đi!! Chúng ta đang lùi lại đó!!"

Tôi không biết chúng tôi sẽ đi xa đến đâu nếu tôi để con Zashiki Warashi đó tiếp tục kiểm soát cuộc trò chuyện thêm nữa. Dù bề ngoài có vẻ thế nào, tôi cố gắng ít nhất cũng hơi nghiêng về phía S (sadist) một chút! Tôi không có ý định xem chúng như hai mặt của cùng một đồng xu và do đó phát triển theo cả hai hướng, nên lựa chọn duy nhất của tôi là mạnh mẽ giành lại quyền kiểm soát.

"Đ-được rồi... Tôi đã nói đến đâu rồi?"

"Sự khác biệt về độ nhạy giữa bên phải và bên trái."

"Không!! Ồ, tôi nhớ rồi! Tôi bị bắn bằng súng săn!!"

Đó là lúc cô ta gọi là vô lý.

Tuy nhiên...

"Sự thật là có ai đó thực sự đã bắn tôi một phát."

"Ai? Cô Yuki Onna đó à?"

"Ai đó. Tôi không biết là ai, nhưng là một con người. Tôi bị một con người bắn. Chỉ có con người mới bỏ công sức ra để đặc biệt sử dụng một khẩu súng săn. Rõ ràng họ đang thận trọng với luật pháp."

"Tôi đoán vậy. Ở cái Làng Tri Thức này, nơi một chùm nho giá 30.000 yên, việc tiêu diệt các loài vật gây hại như quạ và lợn rừng là chuyện thường ngày. Đúng là ngay cả khi tiếng súng săn vang lên khắp làng, chẳng ai nghĩ có chuyện nguy hiểm nào xảy ra đâu."

Đó là điều khiến vùng nông thôn đáng sợ.

Bình thường, mọi người sẽ cho rằng có điều gì đó cực kỳ tồi tệ xảy ra chỉ bằng cách nghe tiếng súng. Tuy nhiên, tiêu chuẩn ở đây hơi khác. Việc chẳng ai ngạc nhiên khi thấy ai đó đi lang thang với súng khiến bạn tự hỏi liệu ngôi làng đó có còn là một phần của Nhật Bản không.

"Vậy là ai? Anh có tình cờ bắt gặp mafia Trung Quốc chôn một xác chết bị cắt xén không?"

"Họ sẽ không chôn ai đó ở một khu vực mà thiên nhiên được bảo tồn cao như vậy."

"Vậy là ai?" Zashiki Warashi hỏi.

Tôi thở dài rồi trả lời.

"Một người làm dịch vụ thừa kế."

Phần 6

Suy nghĩ đầu tiên của tôi khi nghe tiếng súng săn là có ai đó đang đối phó với một con vật nguy hiểm. Âm thanh đó làm tai tôi đau nhói, nghĩa là nó ở gần, nhưng tôi đang ở trên núi. Một thợ săn làm việc gần đó không quá đáng ngạc nhiên.

Có vài điều khác ngoài tiếng súng có vẻ kỳ lạ.

Trước hết, có một chiếc ô tô điện đang chạy lên đường núi. Làng Tri Thức là hiện thân của sự bùng nổ về sinh thái và sức khỏe, nên bản thân điều đó không quá lạ. Tuy nhiên, việc hiệu ứng âm thanh động cơ, dùng để cảnh báo những người không thể nhìn thấy nó, bị tắt là điều bất thường. Điều này có nghĩa là nó đang tiếp cận một cách lặng lẽ.

Thứ hai, cửa sổ sau của chiếc ô tô điện mở, và một người đàn ông mặc vest đang thò ra ngoài, cầm một khẩu súng săn. Tôi chưa bao giờ nghe nói về một thợ săn bắn từ trong xe, và người truy đuổi một con vật nguy hiểm sẽ không mặc vest. Thợ săn luôn đi bộ qua núi và mặc áo vest màu cam sáng. Điều này là để giảm nguy cơ bị nhầm là gấu và bị một thợ săn khác bắn.

Thứ ba, một phần của ghế chờ xe buýt bên cạnh tôi vỡ vụn cùng với tiếng súng.

Viên đạn không chỉ đơn thuần là đi lạc hướng về phía tôi.

Người đàn ông rõ ràng đang nhắm vào tôi!

"...!?"

Ai?

Tại sao?

Đương nhiên có một lý do khiến tôi có thể bắt đầu di chuyển trước khi trả lời những câu hỏi xuất hiện trong đầu.

Đó là vì tôi không thể hình dung đúng mức độ tàn phá mà một khẩu súng săn có thể gây ra. Ngay cả khi nó đã làm vỡ một băng ghế ngay trước mặt tôi, tôi không thể tưởng tượng mình sẽ cảm thấy đau đớn đến mức nào nếu nó xuyên qua da thịt mình.

Nếu là một con dao hay một cây gậy kim loại, tôi đã có thể hình dung rõ ràng nỗi đau và do đó sẽ đông cứng vì sợ hãi.

Sức mạnh của khẩu súng săn đơn giản là quá lớn đến nỗi chiếc ô tô điện đang lặng lẽ tiếp cận dường như đáng sợ hơn. Vì tôi cảm thấy con đường nguy hiểm, tôi nhìn qua lan can ở khúc cua gấp của con đường núi và cảm thấy nỗi sợ hãi bóp nghẹt trái tim mình vì cú ngã 5 mét ở đó.

Việc mối nguy hiểm quá lớn thực sự đã cho tôi một lối thoát.

Tôi không hề nghĩ đến việc liệu mình có thực sự thoát khỏi khẩu súng săn bằng cách nhảy từ vách đá nhỏ đó hay không.

Thay vào đó, tôi chỉ đơn giản là nghiêng người qua lan can để tránh chiếc xe đang lao về phía mình.

Tôi không hẳn là nhảy.

Tôi mất thăng bằng và ngã lăn xuống dốc 70 độ trước khi tôi kịp chuẩn bị tinh thần.

"Gaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!?"

Tầm nhìn của tôi quay cuồng, quay cuồng và quay cuồng.

Cơn đau âm ỉ xé toạc khắp cơ thể tôi.

Hơi thở của tôi ngừng lại.

Cơn đau nhói lan khắp mọi ngóc ngách trên da thịt tôi.

Khi tôi lăn xuống, tôi làm gãy cành của những bụi cây rậm rạp và mùi cỏ tôi đang giẫm nát có một mùi giống sắt, màu đỏ sẫm. Tôi không cảm thấy mình bị gãy xương nào, nhưng tôi không còn chút sức lực nào. Hơi thở của tôi hổn hển. Điều đó làm tôi nhớ đến cú đấm vào bụng mà tôi đã nhận trong một trò chơi trừng phạt hồi nào. Tôi đã quá sức. Nỗi đau đớn và sự thống khổ quá lớn khiến tôi hoàn toàn quên mất khẩu súng săn và chiếc ô tô điện.

Thực tại bị ép trở lại tâm trí tôi bởi một tiếng động lớn từ phía trên.

Đó là tiếng khẩu súng săn hai nòng lại được khai hỏa một lần nữa.

Ngã xuống vách đá rồi mà vẫn không tha cho tôi sao!? Tôi chỉ là một cậu học sinh cấp ba thôi. Tôi không thể nghĩ ra mình đã làm gì mà phải đến mức này!!

"Chết tiệt...!!"

Dù sao đi nữa, lựa chọn duy nhất của tôi là tìm chỗ ẩn nấp và bỏ chạy thôi!!

Tôi lết cái thân đau nhức và hoảng loạn luồn lách qua bụi cây rậm rạp và len lỏi giữa những thân cây. Khi đó tôi mới nhận ra. Nếu người đàn ông đó đã dành thời gian và nhắm vào tôi, hắn đã bắn trúng tôi rồi. Hắn đã mất dấu tôi, và phát bắn trước đó là để xem tôi có phản ứng không.

Tôi đã mắc bẫy hoàn toàn.

Tiếng động tôi tạo ra khi di chuyển chắc hẳn đã để lộ vị trí của tôi.

Tôi cảm thấy mình tái nhợt, nhưng chuyện đã rồi.

Tôi đoán mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy đến nơi an toàn!!

Kẻ tấn công mặc vest sẽ do dự nhảy xuống từ độ cao đó. Tuy nhiên, hắn cuối cùng cũng sẽ quyết tâm. Tôi phải tạo khoảng cách càng nhiều càng tốt trong thời gian đó.

Theo suy nghĩ thông thường, tôi không thể thoát khỏi một người cầm súng săn bằng cách chạy. Tuy nhiên, còn quá sớm để bỏ cuộc. Khẩu súng Type 32 của Yasuda Firearms mà kẻ tấn công đang sử dụng là một khẩu shotgun. Đó là khẩu súng mà ông lão hàng xóm vẫn dùng. So với loại súng trường tiêu chuẩn, nó có tầm bắn ngắn. Hơn nữa, khu vực này đầy những cây bách Nhật Bản cao cấp. Càng tạo được khoảng cách, lớp che chắn giữa chúng tôi sẽ càng dày đặc hơn. Từ 40 đến 50 mét sẽ là tầm nguy hiểm chết người nhất. Một khi tôi chạy được 100 mét, tôi có thể sẽ sống sót ngay cả khi bị bắn trúng.

Tôi có thể đã hoàn toàn sai lầm về điều đó.

Đó có thể chỉ là sự tính toán sai lầm của một cậu học sinh cấp ba nghiệp dư.

Nhưng dù tôi đúng hay sai, cái nhìn đầy hy vọng đó đã giữ cho tôi không bị đông cứng lại.

Tôi chạy xuyên qua những cái cây và giẫm nát bụi rậm trong khi rút điện thoại ra. Tôi chỉ có thể hy vọng vào chức năng tối thiểu nhất vì ngay cả ống kính máy ảnh của nó cũng bị vỡ. (Tôi cũng có một chiếc điện thoại thông minh, nhưng Zashiki Warashi thường trộm nó để dùng làm máy nghe nhạc.) Điều tốt đẹp ở Làng Tri Thức là bạn nhận được ba vạch sóng ngay cả trên núi. Trong một khoảnh khắc, tôi lo lắng họ có thể theo dõi tôi bằng cách đó, nhưng tôi quyết định không đáng để lo lắng. Rốt cuộc, kẻ tấn công đã đủ gần để thực sự nhìn thấy tôi rồi.

Tuy nhiên, tôi không gọi 110. Cứu hộ sẽ không bao giờ đến kịp. Những người sẽ hành động trước tiên nếu tôi báo cáo sẽ là đồn cảnh sát nhỏ trong làng. Chỉ có một ông lão ở đó vào thời điểm đó. Nếu ông lão đó đủ là một lính tinh nhuệ để xử lý tình huống này, những người làm ra trái cây cao cấp đã không trả nhiều tiền đến vậy để thuê lính bảo vệ có vũ trang.

Tôi thực hiện cuộc gọi không chút do dự.

Bạn cùng lớp tôi trả lời với giọng nói tràn đầy sức sống đến mức khiến các đội thể thao của trường phải xấu hổ.

"Chuyện gì vậy? Anh quên gì à?"

"Madoka-san. Tôi có chuyện muốn hỏi cô!"

"Tôi chưa làm bài tập hè đâu nếu chuyện là vậy."

Tiếng súng nổ vang trời gần đó. Tiếng xé vỏ cây đục ngầu tiếp tục sau đó. Tôi tiếp tục chạy với niềm tin rằng quan điểm vô căn cứ, đầy hy vọng của mình là chính xác. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin vào nó ngay cả khi nó vô căn cứ. Nếu tôi để nỗi sợ hãi bắt kịp, tôi đã đông cứng rồi. Và thế là tôi chỉ nghĩ về những điều thuận lợi có thể giúp mình sống sót. Tôi bỏ chạy. Khi làm vậy, tôi hét vào điện thoại trong tuyệt vọng.

"Cô nói gặp cô Yuki Onna đó rất nguy hiểm!!"

"Phải, phải."

"Vậy, cô không biết gì về mấy tên người làm dịch vụ thừa kế còn nguy hiểm hơn à!?"

"Ồ, Shinobu-kun. Vậy là anh đã nhận ra nhiều đến thế rồi."

"Tôi sẽ giết chết cô!! Tại sao cô không nói cho tôi biết điều đó từ đầu!?"

Tôi nghe thấy tiếng nước chảy và nhăn mặt. Nếu có sông, những cái cây che chắn cho tôi sẽ thưa dần. Nguy cơ bị bắn sẽ tăng lên. Tuy nhiên, chân tôi không ngừng lại. Tôi biết là nguy hiểm, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục đi thẳng.

Dù cô ấy có biết tình hình của tôi hay không, giọng Madoka hoàn toàn thờ ơ khi cô ấy nói, "Hả? Nhưng tôi đang hy vọng có một câu chuyện hay mà. Thật lãng phí hoàn toàn nếu nói cho anh biết trước."

"...!!"

Cảm ơn vì đã cho tôi dũng khí để sống tiếp ☆

Tôi sẽ sống sót bằng mọi giá để có thể cho cô một cú đấm thật đau!!

"Những người làm dịch vụ thừa kế quảng cáo dịch vụ của họ là 'chuyển giao thành công tài sản thừa kế của khách hàng cho người khách hàng lựa chọn bất kể trình tự pháp lý'. Tôi đoán anh có thể coi họ là một nhóm luật sư năng động hơn một chút so với hầu hết. Tôi đã giải thích điều đó ở đây tại Viện An Dưỡng rồi."

"Họ sẽ không mang theo súng săn nếu họ là một doanh nghiệp hợp pháp! Tôi đoán có một khía cạnh đen tối hơn ở đây!"

"Vấn đề nằm ở phương pháp chuyển giao tài sản thừa kế của họ. Làm như vậy mà bỏ qua trình tự pháp lý thông thường là không thể. Điều đó có nghĩa là khách hàng không thể trực tiếp cho cháu mình tất cả mọi thứ mà bỏ qua con trai họ. Họ biết điều đó sẽ bị tòa án ngăn chặn."

Những cái cây kết thúc.

Tôi dừng lại mà không suy nghĩ và tìm thấy một con sông nhỏ và bờ sông đầy đá. Cả hai cùng nhau rộng khoảng 30 mét. Tuy nhiên, tôi sẽ không thể giữ được tốc độ bình thường trên những tảng đá cứng đó và trong nước. Nhưng nếu tôi chần chừ, kẻ tấn công sẽ bắt kịp và bắn tôi.

"Các khách hàng đầu tiên chuyển giao tài sản của họ cho người làm dịch vụ thừa kế. Đây là một khoản tặng cho tài sản chứ không phải thừa kế. Gửi nó cho một người thứ ba vào thời điểm đó không khác gì một công ty tặng cho một cá nhân cụ thể, nên nó có thể được trao cho cháu trai hoặc bồ nhí hoặc bất cứ ai khác. Số tiền được cho ít hơn do phải trả hai lần thuế tặng cho. Tuy nhiên, người làm dịch vụ thừa kế có thể bù lại số tiền bị mất thông qua các khoản đầu tư."

"Cô muốn nói là giống như cái việc giao dịch hàng ngày mà cô yêu thích ấy à?"

"Khi liên quan đến Làng Tri Thức, họ cũng có thể giao dịch các hợp đồng tương lai nông nghiệp chất lượng cao."

Tiếng ai đó di chuyển qua bụi rậm và cành cây dần dần tiếp cận.

Tôi không có thời gian để do dự.

Tôi biết là nguy hiểm, nhưng tôi lao ra bờ sông đầy đá.

"Nếu họ thành công trong việc đó, họ đã không đi lang thang với một khẩu súng săn rồi. Vậy có phải các khoản đầu tư của họ thất bại và bây giờ họ đã mất tài sản lẽ ra phải giao không?"

"Không, họ chưa bao giờ có ý định giao những tài sản đó cho người được chỉ định. Sau khi được hợp pháp hóa quyền sở hữu những tài sản đó, họ chỉ giữ chúng cho riêng mình."

"Vậy thì họ chỉ là một lũ lừa đảo!!"

"Chính xác. Tuy nhiên, họ kiếm được hàng trăm triệu nếu không muốn nói là hàng tỷ yên cho mỗi vụ. Với số tiền lớn như vậy, họ sẽ sẵn sàng loại bỏ bất kỳ ai trở nên bất tiện."

Tôi chạy băng qua bờ sông phủ đầy đá tròn rồi lao vào con sông nhỏ. Dòng chảy mạnh hơn tôi dự kiến. Tôi tiếp tục tiến lên trong khi đảm bảo chân mình không bị cuốn trôi.

Đừng đến.

Đừng đến.

Đừng đến.

Nếu người đàn ông cầm súng săn từ nhóm luật sư tham nhũng đó xuất hiện từ trong rừng, gần như chắc chắn hắn sẽ bắn vào lưng tôi.

"Được rồi, tôi hiểu là họ có lý do để giết người. Nhưng tại sao lại là tôi!? Tôi không có bất kỳ bằng chứng nào về sự gian dối của họ và tôi chưa bao giờ tình cờ bắt gặp bất cứ điều gì đáng ngờ cả!!"

Tôi đã thấy những người làm dịch vụ thừa kế đó đi lại trong Viện An Dưỡng, vậy tôi có thấy điều gì nguy hiểm ở đó không? Tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì. Tôi không thể nghĩ ra bất kỳ điều gì tôi có thể đã thấy mà lại đáng để bị bắn bằng súng săn và vứt xác ở đâu đó.

"Khoan đã. Khoan đã!!"

"Gì?" Madoka đáp.

"Mối liên hệ ở đây là gì?"

Nước tràn vào giày tôi cảm thấy khá khó chịu. Tôi không thể tin rằng những người ở thành phố lại định giá 300 yên cho một lít nước đó. Mặc dù vậy, tôi vẫn tiếp tục. Tôi băng qua con sông nhỏ và bắt đầu chạy trên những viên đá trơn nhẵn một lần nữa.

"Cô nói cô Yuki Onna đó nguy hiểm, đúng không? Có mối liên hệ nào giữa cô ta và những người làm dịch vụ thừa kế không!?"

"Đó chính xác là điều tôi đang nói."

"!?"

Một tiếng xào xạc phát ra từ một bụi cây rậm rạp ở phía bên kia dòng suối trong vắt đối diện tôi.

Cùng lúc đó, tôi băng qua bờ đá và lao vào những cái cây trong rừng.

Tôi cảm thấy tiếng súng dội lại trong dạ dày hơn là nghe thấy nó. Chim hoang bay tán loạn khắp xung quanh tôi.

Tôi vừa kịp thoát hiểm.

Nhưng không có gì đảm bảo tôi sẽ thoát lần tới.

Việc băng qua sông đã làm chậm tốc độ của tôi quá nhiều. Tôi đã bằng cách nào đó trốn được vào một bụi cây rậm, nhưng tôi quá gần. Mật độ cây cối xung quanh tôi quá thấp để làm chỗ ẩn nấp phù hợp.

Một viên đạn chì sẽ đến được chỗ tôi.

Tuy nhiên, tôi có một phương tiện để chiến thắng.

Ngày xưa, sông thường được dùng làm ranh giới giữa các vùng đất. Ví dụ đơn giản nhất có lẽ là ranh giới của một tỉnh hoặc một thành phố.

Tài sản tư nhân cũng không ngoại lệ.

Và trong một Làng Tri Thức nơi nông sản chất lượng cao đến mức một chùm nho giá 30.000 yên, mọi người đảm bảo có các mạng lưới an ninh có thể bảo vệ cây trồng của họ.

Tôi chỉ cần giơ một tay lên.

Ngay lập tức, khi nó bị cảm biến hồng ngoại bắt được, điều gì đó đã xảy ra.

Một thứ gì đó vươn lên theo một đường thẳng để chặn đường tôi.

Đó là một lưới an ninh bằng dây thép có dòng điện cao thế chạy qua.

Nó có lẽ được dùng để ngăn chặn cả động vật nguy hiểm và kẻ trộm. Những con thú sẽ tiếp tục đi và bị nướng chín, nhưng một con người sẽ nhận thấy nguy hiểm và lùi lại.

Để đảm bảo rằng con người không trốn thoát, một lưới điện cao thế tương tự đã trồi lên phía sau tôi trên bờ sông đầy đá. Tôi bị bao vây bởi những bức tường lưới.

Tôi nghe thấy tiếng rè rè nhẹ từ các loa được lắp đặt trong khu vực đang được bật nguồn.

Chúng rất có thể được cài đặt để phát một bản ghi âm khi kẻ xâm nhập được xác định là con người vì không có gì bị "nướng chín".

"Ngoài điểm này là vườn quýt thuộc sở hữu của Nông trại Tanaka. Cấm tất cả nhân viên không được phép vào. Các thành viên an ninh đang được điều động, nhưng Nông trại Tanaka không chịu trách nhiệm về bất kỳ thiệt hại nào do dòng điện cao thế gây ra trước mặt bạn. Tôi xin nhắc lại..."

Tôi nghe thấy tiếng ai đó đi xuyên qua bụi cây rậm rạp.

Người đàn ông mặc vest mang súng săn xuất hiện.

Tuy nhiên, hắn cũng đã nghe thấy thông báo. Hắn phải biết rằng các nhân viên bảo vệ không liên quan sẽ đến sớm thôi. Ngay cả khi hắn giết tôi ở đó, hắn không có thời gian để lấy xác và xóa bỏ mọi dấu vết tội ác.

Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau vài giây.

Cuối cùng, người đàn ông mặc vest từ từ lùi lại trong khi vẫn chĩa súng săn vào tôi. Hắn sau đó tặc lưỡi và bỏ chạy.

Có lẽ do bị bao vây bởi những tấm lưới cao thế đó, kết nối điện thoại di động đã bị ngắt.

Trong khi chờ đội cứu hộ đến trên ngọn núi đó, tôi khẽ lẩm bẩm một mình.

"...Một Gói hàng, hửm?"

Phần 7

Zashiki Warashi trong bộ yukata đỏ tươi nói khi má còn phồng vì nhét đầy bánh ohagi mà bà nội tôi mang đến.

"Fi'm funfry. (Tôi đói)."

"Cô là loại nhân vật chết đói nào vậy? Và cô có thể thực sự nghe câu chuyện của tôi không?"

"Tôi tự hỏi tại sao người ta lại mắc lừa mấy vụ lừa đảo nhỉ," cô ta nói với giọng điệu nghe như một yêu quái sẽ không bao giờ mắc lừa.

Rồi cô ta đưa thêm một chiếc ohagi nữa lên miệng. Cô ta vẫn đang nằm, trông khá là thô lỗ.

"Rõ ràng là nguy hiểm ngay từ khi anh phải tạm thời giao tiền của mình cho người khác rồi. Anh đâu thể đòi lại tiền sau khi đưa cho họ."

"Tình huống lý tưởng cho một kẻ lừa đảo không phải là một phương pháp đúng đắn mà không ai nghi ngờ. Chúng thích cái gì đó trông có vẻ tốt vào thời điểm đó và có vẻ đáng giá ngay cả khi có chút rủi ro. Chính cái chút đó làm mờ mắt khả năng ra quyết định hợp lý của con người."

"Vậy là một cơ hội để trở thành một trong những người chiến thắng thông minh trong cuộc sống?"

"Hoặc chúng nói rằng chúng đang cho anh một lời khuyên đặc biệt vì anh là một trong số ít người may mắn được chọn."

Những lời của tôi khiến Zashiki Warashi nở một nụ cười quyến rũ kỳ lạ.

"Vậy, mong muốn trao tài sản thừa kế cho một người nào đó không phải là người thân chính thức là một cơ hội đủ hấp dẫn để làm mờ mắt con người sao?"

Phải thừa nhận là điều đó cũng để lại một vị không mấy dễ chịu trong miệng tôi, nhưng tôi thà cô ta đừng nhìn tôi như thể tôi là đại diện cho ý đồ xấu xa của nhân loại.

"Nhưng theo những gì cô nói, họ chỉ là một nhóm lừa đảo thôi."

"Đúng vậy, và với việc Madoka có thể giải thích mọi thứ một cách trôi chảy, chắc hẳn mọi người đang bắt đầu nắm được phương thức hoạt động của chúng. Chắc là đã đến giai đoạn chỉ cần có bằng chứng thôi."

"Cái cô Yuki Onna mà Madoka nhắc đến mới khiến tôi quan tâm," cô ta nói. "Vì việc anh nhìn thấy cô ta đã dẫn đến vụ tấn công bằng súng săn đó, cô Yuki Onna đó hẳn là một yếu tố quan trọng đối với những người làm dịch vụ thừa kế đó. Điều đó có nghĩa là..."

"Điều đó có nghĩa là nó có thể liên quan đến một Gói hàng."

Phần 8

Sau khi người đàn ông trung niên tự xưng là chủ trang trại Tanaka lái chiếc xe tải nhẹ chạy điện đưa tôi đến tiệm bánh kẹo dưới chân núi, tôi lại gọi cho Madoka ở Viện An Dưỡng một lần nữa.

"À ha! Kết nối tự nhiên bị ngắt nên tôi cứ tưởng anh chết rồi chứ♪"

"Được thôi, tôi mừng là cô vui đến mức nhân cách bị mờ điên cuồng. Nhưng hãy chuẩn bị đi, tôi sẽ cho cô một trận ra trò sau đấy."

"Tôi nghĩ nhân cách của anh cũng hơi bị mờ rồi đấy, Shinobu-kun. Dù sao thì, anh còn cần gì không?"

"Chuyện là về những người làm dịch vụ thừa kế này," tôi nói nhanh. "Nếu cô biết họ có liên quan gì đó đến cô Yuki Onna đó, thì tôi đoán chắc có chuyện gì đó đã xảy ra ở Viện An Dưỡng. Kể tôi nghe đi."

"Hmm? Tôi có ý niệm khá rõ về chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi không có bằng chứng," Madoka đáp không chút do dự. "Anh nhớ tôi đã nói có một căn phòng ở đây mà bất cứ ai ở trong đó đều sẽ chết không?"

"Ừ."

"Thực ra, chưa bao giờ xác định được đó là phòng nào. Có một vài giả thuyết, nhưng ai biết giả thuyết nào – nếu có – là đúng."

"Nhưng để một tin đồn như vậy được lan truyền, chắc chắn phải có chuyện gì đó kỳ lạ xảy ra. Chuyện gì đó gợi ý sự liên quan của một Yuki Onna."

"Đúng vậy. Chẳng có gì hơn là vài ông già bà cả bị tê cóng giữa mùa hè thôi."

"...Chuyện đó thậm chí có thể xảy ra sao?"

"Anh có thể bỏ qua mọi vấn đề sinh thái và tự do bật điều hòa ở đây, và mọi người thường xuyên bị liệt giường, nên đúng vậy. Một làn gió mát có thể đã thổi liên tục vào một phần da của họ hàng giờ liền. Tuy nhiên, khi điều đó xảy ra 4 hoặc 5 lần, rõ ràng có điều gì đó khác đang diễn ra. Viện An Dưỡng vừa là một điểm thu hút vừa là một ngành dịch vụ. Việc những sự cố như vậy tiếp diễn sẽ làm tổn hại hình ảnh thương hiệu của họ, nên có vẻ các nhân viên đã hơi hoảng loạn."

"Nhưng tin đồn này đã lắng xuống."

"Đúng vậy, nhưng nguyên nhân thực sự chưa bao giờ được xác định. Nếu điều này được thực hiện một cách độc hại bởi ai đó, họ hẳn đã dừng lại hoàn toàn."

"Và cô nghĩ đây là những người làm dịch vụ thừa kế sao?"

"Họ đã ra vào khi những vụ tê cóng xảy ra, nhưng tôi chưa thấy bất kỳ mối liên hệ rõ ràng nào giữa họ. Tuy nhiên, tất cả những ông già bà cả bị tê cóng đều có tài sản khổng lồ. Họ chắc chắn là kiểu người mà những người làm dịch vụ thừa kế muốn nhắm đến."

"Một câu hỏi. Cô nói những người làm dịch vụ thừa kế đã ra vào vào thời điểm xảy ra các vụ tê cóng. Có nạn nhân nào của vụ lừa đảo của họ ở Viện An Dưỡng trong thời gian đó không?"

"Anh khá nhạy bén đấy." Nghe như Madoka đang mỉm cười ở đầu dây bên kia. "Không có nạn nhân nào vào thời điểm đó. Theo những gì tôi có thể biết, họ đã tiếp cận một vài mục tiêu hấp dẫn, nhưng không lấy được tiền từ họ. ...Tuy nhiên, vụ lừa đảo của họ đã phát triển khá mạnh mẽ một khi nỗi sợ hãi tê cóng đã lắng xuống. Tôi chưa thực sự nói chuyện với bất kỳ nạn nhân nào cả."

"Tôi biết ngay mà," tôi lẩm bẩm mà không suy nghĩ.

Điều đó chỉ còn lại một khả năng.

"Những vụ tê cóng ban đầu là các bài kiểm tra cho một Gói hàng. Sau khi họ tinh chỉnh sức mạnh và phạm vi điều kiện, họ bắt đầu vụ lừa đảo thực sự."

"Một Gói hàng..." Madoka nói.

"Một hệ thống tội phạm được con người tạo ra bằng cách sử dụng các đặc tính và điều kiện của yêu quái. Đó là hình thức khuôn mẫu cho các trường hợp tổn hại tâm linh."

Một thẻ tiền mặt có thể rút ra một lượng tiền không giới hạn. Một con dao có thể giết bất kỳ số người nào mà kẻ phạm tội không bao giờ bị bắt.

Theo suy nghĩ thông thường, những vật phẩm đó là những điều bất khả thi không bao giờ có thể tồn tại trong thực tế. Tuy nhiên, những điều đó có thể đạt được bằng cách khéo léo pha trộn sức mạnh của những người không bình thường.

Vật phẩm cụ thể nhìn thấy trên bề mặt chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Khi những bánh răng lớn của một yêu quái và một tổ chức tội phạm kết hợp với nhau để tạo thành một hệ thống tội phạm hoàn hảo khổng lồ, nó được gọi là một Gói hàng.

Hãy nghĩ đến những vật phẩm như chiếc vồ Uchide no Kozuchi được thấy trong các câu chuyện cổ hay những viên đạn được tạo ra bằng sức mạnh quỷ dữ được nhắc đến trong một vở opera nổi tiếng. Bây giờ, hãy tưởng tượng những thứ như vậy có thể được kết hợp thành "vật phẩm không hình dạng" như một phương tiện để thực hiện hành vi lừa đảo.

Phần tồi tệ nhất là yêu quái được sử dụng để tạo ra nó không hề biết rằng chúng đang phạm tội hoặc gây rắc rối cho con người.

Một Yuki Onna sẽ giết bạn nếu bạn nói về việc được tha mạng và sau đó sẽ cải trang thành một người phụ nữ và kết hôn với bạn. Một nhóm lừa đảo sẽ rất muốn sử dụng sự cưỡng chế thông qua lời hứa đó. Và vì cô ta sẽ giết bất cứ ai kể ra, họ có một phương tiện để tránh bất cứ ai có hành động pháp lý chống lại họ.

Vấn đề thực sự là lời hứa của Yuki Onna xoay quanh ý tưởng kết hôn.

Nếu họ được tự do thay đổi phần hôn nhân, họ có thể sử dụng nó để ép buộc bất kỳ loại hợp đồng tài chính không công bằng nào lên mọi người.

"Làm thế nào họ khiến mọi người đưa ra lời hứa?" Tôi rên rỉ. "Những vụ tê cóng đó chắc hẳn là do những lời hứa thất bại. Hoặc có lẽ những người đó đã từ chối hứa. Họ có thể đã đưa Yuki Onna trực tiếp vào Viện An Dưỡng vào thời điểm đó. Nhưng những người làm dịch vụ thừa kế hẳn đã nghĩ ra một cách khác để xử lý một khi những vụ tê cóng đột nhiên dừng lại."

"Anh sắp hỏi tôi có thể nghĩ ra điều gì có khả năng xảy ra không?"

"Ồ, cô là một nhà ngoại cảm!"

"Xin lỗi, nhưng tôi không thể nghĩ ra điều gì cả!"

"Chết tiệt cô!!"

Tôi có cảm giác muốn nghiền nát chiếc điện thoại di động trong tay, nhưng tầm nhìn của tôi về tình huống không đủ rõ ràng để biết chính xác tôi muốn cô ấy tìm ra điều gì. Có lẽ là sai lầm khi tôi mong đợi bất kỳ kết quả nào từ Madoka khi tôi thậm chí không thể đưa ra hướng dẫn rõ ràng cho cô ấy.

Tôi không còn lựa chọn nào khác.

"Tôi nghĩ tôi sẽ quay lại Viện An Dưỡng. Tôi có đến kịp giờ thăm khám thông thường không?"

"Khoan đã, khoan đã. Shinobu-kun, anh không phải đã bị súng săn nhắm bắn sao?"

"Đó là lý do tôi muốn kết thúc chuyện này càng nhanh càng tốt. Tôi thà không còn bị một trong những thứ đó nhắm bắn khi đi trên con đường tối tăm vào ban đêm."

"Tôi hiểu. Chà, anh có lẽ sẽ đến kịp. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, tôi có thể dùng tư cách là khách hàng thường xuyên để bảo lãnh cho anh. Ngoài ra, anh có lẽ nên dùng xe buýt lần tới. Và không phải loại dừng ở mọi trạm. Một trong những chuyến không dừng đắt tiền ấy. Nếu anh không phải dừng lại trên con đường núi đó, anh sẽ ít rủi ro hơn. Tuy nhiên, điều đó sẽ không loại bỏ hoàn toàn nguy cơ bị tấn công đâu."

"Tôi sẽ làm vậy. ...Thực ra, cô có an toàn ở đó không?"

"Viện An Dưỡng đầy rẫy người giàu có, nên an ninh của nó là hàng đầu. Và nếu mọi thứ ở đây nguy hiểm, anh sẽ bị tấn công trước khi anh rời đi."

"Cảm ơn vì chút bằng chứng khó chịu đó."

Tôi kết thúc cuộc gọi.

Đây không chỉ là một nhóm lừa đảo nhắm vào người già. Với tình hình ngày càng trở nên nguy hiểm, tôi mệt mỏi quay người lại và đi ngược lại con đường núi mà tôi vừa đi xuống.

Tôi đang quay trở lại vòng tay của thần chết.

Phần 9

Các Gói hàng có một vấn đề lớn.

"Bon bobon bon bobobobon bonsai!"

"Đừng mất hứng thú, Zashiki Warashi!! Câu chuyện của tôi chưa kết thúc đâu!!"

Phớt lờ tôi, Zashiki Warashi ngân nga, điều chỉnh vị trí của đèn cực tím phát ra ánh sáng xanh trắng, và dùng ống nhỏ giọt thêm dưỡng chất vào một cái chậu trong suốt chứa đầy chất lỏng. Một cây bonsai bản thân nó thì hợp với một yêu quái mặc yukata, nhưng tổng thể cái cảm giác khoa học viễn tưởng đó lại chẳng ăn nhập gì cả.

Tiện thể, tôi nghi ngờ sở thích này của cô ta là lý do ông nội tôi lại quý cô ta đến vậy dù cô ta hoàn toàn vô dụng.

"Chà, càng về sau thì có vẻ càng ít liên quan đến tôi. Hay anh cứ đăng chuyện này lên mấy trang hỏi đáp trực tuyến ấy đi?"

"Tôi không thể tin tưởng mấy người tự cho mình là biết tuốt viết câu trả lời cho những thứ đó được..."

Và đừng có lạc đề nữa.

Cô có thể tiếp tục phớt lờ tôi khi tôi trưng ra ánh mắt cún con này không?

"...G-gì vậy, Shinobu? Anh có ánh mắt giống như một con rắn đang rình mồi ấy. Khát khao tình dục của anh ở tuổi thiếu niên cuối cùng đã kiểm soát anh rồi sao?"

"Đủ rồi. Chúng ta có thể quay lại câu chuyện của tôi được không?"

"Hmm. Vậy cái Gói hàng này khiến mọi người chuyển giao quyền sở hữu tài sản của họ bằng cách sử dụng những lời hứa của một Yuki Onna?" Zashiki Warashi trong bộ yukata đỏ tươi cuối cùng cũng quay lại nhìn tôi sau khi hoàn thành với cây bonsai khoa học viễn tưởng của cô ta. "Nếu họ đã phát triển điều này thành một Gói hàng, thì những người làm dịch vụ thừa kế này cuối cùng đang tìm kiếm cái gì đó mà anh biết rồi đấy?"

"Vì họ vẫn ra vào Viện An Dưỡng ngay cả sau một số nghi ngờ, điều đó hoàn toàn có thể."

"Xuất khẩu cái Gói hàng..."

Đúng vậy.

Một Gói hàng là một kế hoạch tội phạm do con người tạo ra và được xây dựng từ những đặc điểm và điều kiện đặc biệt của yêu quái. Một khi nó được thiết lập, kế hoạch và phương pháp có thể được bán như một sản phẩm. Nó giống như cách một phương pháp lừa đảo sẽ lan truyền khắp đất nước.

Đương nhiên, xã hội sẽ trở nên méo mó nếu những thứ này lan rộng.

Điều này sẽ vượt xa khỏi Viện An Dưỡng.

Điều này khác với việc ai đó sở hữu chiếc vồ Uchide no Kozuchi duy nhất. Các Gói hàng chỉ đơn thuần sử dụng sức mạnh của yêu quái và được con người tạo ra. Miễn là người đó có mong muốn hoàn thành một cái và các kỹ thuật và vật liệu cần thiết để chế tạo nó, bất cứ ai cũng có thể tạo ra nó. Dù tốt hay xấu.

"Có vẻ như những người làm dịch vụ thừa kế đã lừa gạt một số người già giàu có. Họ đã kiếm được rất nhiều tiền. Họ có thể đang ở giai đoạn lên kế hoạch bán Gói hàng của mình cho một tổ chức tội phạm lớn hơn để thay đổi danh tính và biến mất."

Trong thời kỳ sợ hãi bị tê cóng, những người làm dịch vụ thừa kế đã bắt đầu thất bại trong vụ lừa đảo của họ và điều đó đã khiến họ gặp rủi ro nghiêm trọng. Điều đó có lẽ không nằm trong kế hoạch của họ. Có thể mục tiêu cuối cùng của họ đã chuyển từ "kiếm thật nhiều tiền" sang "thoát thân an toàn".

"Nếu một lỗi được tìm thấy trong Gói hàng của họ sau khi họ bán nó, tổ chức tội phạm lớn đó rất có thể sẽ cố gắng săn lùng họ. Họ có thể ở lại Viện An Dưỡng bất chấp rủi ro để tiếp tục gỡ lỗi cẩn thận," Zashiki Warashi nói.

"Cũng có thể tổ chức tội phạm lớn đã cử họ đến Viện An Dưỡng để lắp ráp Gói hàng ngay từ đầu... Không, điều đó khó xảy ra. Nếu tất cả chỉ là thử nghiệm, họ đã không phải nhắm mục tiêu vào những người giàu có thực sự."

"Hmm. Vậy là những người làm dịch vụ thừa kế nghĩ rằng anh có thể đã nhận ra mối liên hệ giữa các vụ lừa đảo tại Viện An Dưỡng và cô Yuki Onna, nên họ đến để loại bỏ anh. Họ không muốn bất kỳ sự can thiệp nào có thể làm thay đổi những yếu tố cần thiết của Gói hàng trước khi họ hoàn thành nó."

"Chính xác."

"...Chuyện này nghe ngày càng nguy hiểm. Bây giờ chúng ta còn có một tổ chức tội phạm lớn liên quan nữa. Nghe kiểu này, tôi sẽ không ngạc nhiên khi nghe về một vụ đấu súng ban đêm ở bến tàu."

"Tôi biết mà, đúng không?"

"Và một cô Yuki Onna nguy hiểm cũng có liên quan nữa. Vì những người bị nhắm đến mà họ không thể lấy tiền đang bị đóng băng đến chết, họ có thể cố tình gây ra một thất bại và sử dụng Yuki Onna một cách tấn công. Đây là sự kết hợp của một tổ chức, súng ống và siêu nhiên. Tôi tự hỏi cảnh sát địa phương có thể xử lý được không."

"Đó là lý do tôi đang tham khảo ý kiến cô đấy, đồ Zashiki Warashi vô dụng. Thật tình, tại sao tôi lại phải gặp cô Yuki Onna đó vào thời điểm tồi tệ nhất chứ?"

"Nếu anh có một trận chiến lớn đang chờ đợi, tôi không có chỗ ở đó đâu. Bon bobon bobobobobon bonsai!"

"Tôi đã bảo cô đừng mất hứng thú mà!!"

Phần 5

Zashiki Warashi mặc chiếc yukata đỏ tươi lăn người, mái tóc bóng mượt xõa tung trên chiếu tatami.

Với vẻ mặt chán chường, cô ta nói, "Tôi gọi là vô lý. Nếu anh thực sự bị bắn, anh đã không về nhà rồi."

"Được rồi, được rồi. Tôi hơi phóng đại một chút. Tôi không thực sự bị bắn xuyên tim."

"Anh học giỏi ở trường đấy, nhưng trông anh chẳng giống vậy chút nào, nên cố gắng đừng nói những điều ngu ngốc như thế."

Nhờ vậy, biệt danh của tôi là "Yakuza Trí Thức".

Nhưng dù sao đi nữa...

"Tôi không muốn bị một yêu quái vô dụng như cô gọi là ngu ngốc. Và những gì cô nói chẳng còn chút gì giống yêu quái nữa rồi. Cô nên nói những điều nghe có vẻ đầy ý nghĩa và khiến cô nghe như có kinh nghiệm dày dặn từ khi sống từ trước bình minh của nền văn minh, chứ không phải kiểm tra thời gian các buổi hòa nhạc trực tuyến mỗi ngày!"

"Ồ? Anh muốn tranh luận về phạm vi các số ngẫu nhiên X liên quan đến tần suất yêu quái xuất hiện không?"

"Đừng nhắc đến một trong 10 vấn đề chưa được giải quyết hàng đầu của thế kỷ 21!! Với lại, cô là yêu quái, nên chẳng phải điều đó cho cô quá nhiều lợi thế sao?"

"Anh nói tôi phải biết mọi thứ về yêu quái chỉ vì tôi là một con yêu quái sao? Ngây thơ quá. Shinobu, anh có thể cho tôi biết phạm vi số ngẫu nhiên cho các gen xác định một người là nam hay nữ cũng như giải thích khi nào, ở đâu và làm thế nào những gen đó biểu hiện không?"

"Ưm..."

"Có những điều chúng ta không biết. Chúng ta chỉ sống như chúng ta là. Cả hai chúng ta đều không phải học giả và chúng ta có thể sống hoàn toàn tốt mà không cần biết tại sao mình được sinh ra," Zashiki Warashi nói với một nụ cười mỏng. "Ngoài ra, những bình luận nghe có vẻ đầy ý nghĩa hay kinh nghiệm cổ xưa thực sự không có giá trị đến thế. Tất cả những điều đó chỉ nghe có vẻ ấn tượng vì sự khác biệt giữa ngôn ngữ hiện đại và ngôn ngữ cổ làm cho mọi thứ mất nhiều thời gian hơn để hiểu. Cái gọi là ý nghĩa đó chẳng qua là những gì anh thấy mỗi ngày thôi. Nếu anh nói nó bằng ngôn ngữ hiện đại, anh sẽ chỉ mô tả những điều mà mọi người đã biết rồi. Giá trị gì khi ép buộc những điều đó vào ngôn ngữ cũ, trang trọng?"

Tôi có cảm giác cuộc trò chuyện sẽ không bao giờ tiến triển nếu tôi không chịu nhượng bộ ở đó.

"...Chúng ta có thể đưa cuộc trò chuyện trở lại đúng hướng không?"

"Tôi thà đi lạc đề thêm một chút nữa."

"Sao cô phiền phức thế hả, đồ Zashiki Warashi!?"

"Ồ, đó lại là một chuyện khác. Tôi muốn phàn nàn về việc bị gọi đơn giản là 'Zashiki Warashi'. Tôi không thích việc mình có một cái tên riêng mà chẳng ai dùng cả. Cứ như tôi có một chồng danh thiếp chẳng bao giờ vơi đi vậy."

Đừng có hành động như cô hiểu biết khi cô chưa bao giờ làm việc cho một doanh nghiệp.

"Số của cô là bao nhiêu ấy nhỉ?"

"Không, không phải chuỗi số mà chính phủ đã cấp cho tôi. Anh quên tên riêng của tôi là Yukari rồi sao?"

"...Thế ư? Thôi, nhớ làm gì. 'Zashiki Warashi' là đủ rồi."

"Nếu có hai Zashiki Warashi khác đứng hai bên tôi thì sao?"

"Trong trường hợp đó, 'Zashiki Warashi vô dụng' hay 'Zashiki Warashi trong nhà' chắc là được."

"..."

Vẫn mỉm cười, Zashiki Warashi tóc đen trông rất hợp với bộ yukata đỏ tươi im lặng.

Và rồi cô ta đột nhiên véo núm vú phải của tôi.

"K-kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!?"

Toàn thân tôi bắt đầu run rẩy.

Gì-gì vậy!? Có cánh cửa chưa được khám phá nào đang bắt đầu mở ra không!?

"...Tên người quan trọng, phải không?"

"Khoan đã, dừng lại... Ayayaya, đừng xoắn!!"

"Có đúng không?"

"À, à!! Vâng, chắc chắn rồi, Yukari-sama!!"

"Vậy thì được rồi."

Với sự chấp thuận kỳ lạ đó, cuối cùng cô ta cũng rút ngón tay khỏi chỗ lồi ra trên cơ thể tôi.

Trong khi cố gắng lấy lại hơi, tôi nói, "C-chúng ta có thể... Chúng ta cuối cùng... quay lại chủ đề chính được không?"

"Tôi vẫn muốn lạc đề thêm một chút nữa..."

"Không, cảm ơn cô!! Chúng ta quay lại đi!! Chúng ta đang lùi lại đó!!"

Tôi không biết chúng tôi sẽ đi xa đến đâu nếu tôi để con Zashiki Warashi đó tiếp tục kiểm soát cuộc trò chuyện thêm nữa. Dù bề ngoài có vẻ thế nào, tôi cố gắng ít nhất cũng hơi nghiêng về phía S (sadist) một chút! Tôi không có ý định xem chúng như hai mặt của cùng một đồng xu và do đó phát triển theo cả hai hướng, nên lựa chọn duy nhất của tôi là mạnh mẽ giành lại quyền kiểm soát.

"Đ-được rồi... Tôi đã nói đến đâu rồi?"

"Sự khác biệt về độ nhạy giữa bên phải và bên trái."

"Không!! Ồ, tôi nhớ rồi! Tôi bị bắn bằng súng săn!!"

Đó là lúc cô ta gọi là vô lý.

Tuy nhiên...

"Sự thật là có ai đó thực sự đã bắn tôi một phát."

"Ai? Cô Yuki Onna đó à?"

"Ai đó. Tôi không biết là ai, nhưng là một con người. Tôi bị một con người bắn. Chỉ có con người mới bỏ công sức ra để đặc biệt sử dụng một khẩu súng săn. Rõ ràng họ đang thận trọng với luật pháp."

"Tôi đoán vậy. Ở cái Làng Tri Thức này, nơi một chùm nho giá 30.000 yên, việc tiêu diệt các loài vật gây hại như quạ và lợn rừng là chuyện thường ngày. Đúng là ngay cả khi tiếng súng săn vang lên khắp làng, chẳng ai nghĩ có chuyện nguy hiểm nào xảy ra đâu."

Đó là điều khiến vùng nông thôn đáng sợ.

Bình thường, mọi người sẽ cho rằng có điều gì đó cực kỳ tồi tệ xảy ra chỉ bằng cách nghe tiếng súng. Tuy nhiên, tiêu chuẩn ở đây hơi khác. Việc chẳng ai ngạc nhiên khi thấy ai đó đi lang thang với súng khiến bạn tự hỏi liệu ngôi làng đó có còn là một phần của Nhật Bản không.

"Vậy là ai? Anh có tình cờ bắt gặp mafia Trung Quốc chôn một xác chết bị cắt xén không?"

"Họ sẽ không chôn ai đó ở một khu vực mà thiên nhiên được bảo tồn cao như vậy."

"Vậy là ai?" Zashiki Warashi hỏi.

Tôi thở dài rồi trả lời.

"Một người làm dịch vụ thừa kế."

Phần 6

Suy nghĩ đầu tiên của tôi khi nghe tiếng súng săn là có ai đó đang đối phó với một con vật nguy hiểm. Âm thanh đó làm tai tôi đau nhói, nghĩa là nó ở gần, nhưng tôi đang ở trên núi. Một thợ săn làm việc gần đó không quá đáng ngạc nhiên.

Có vài điều khác ngoài tiếng súng có vẻ kỳ lạ.

Trước hết, có một chiếc ô tô điện đang chạy lên đường núi. Làng Tri Thức là hiện thân của sự bùng nổ về sinh thái và sức khỏe, nên bản thân điều đó không quá lạ. Tuy nhiên, việc hiệu ứng âm thanh động cơ, dùng để cảnh báo những người không thể nhìn thấy nó, bị tắt là điều bất thường. Điều này có nghĩa là nó đang tiếp cận một cách lặng lẽ.

Thứ hai, cửa sổ sau của chiếc ô tô điện mở, và một người đàn ông mặc vest đang thò ra ngoài, cầm một khẩu súng săn. Tôi chưa bao giờ nghe nói về một thợ săn bắn từ trong xe, và người truy đuổi một con vật nguy hiểm sẽ không mặc vest. Thợ săn luôn đi bộ qua núi và mặc áo vest màu cam sáng. Điều này là để giảm nguy cơ bị nhầm là gấu và bị một thợ săn khác bắn.

Thứ ba, một phần của ghế chờ xe buýt bên cạnh tôi vỡ vụn cùng với tiếng súng.

Viên đạn không chỉ đơn thuần là đi lạc hướng về phía tôi.

Người đàn ông rõ ràng đang nhắm vào tôi!

"...!?"

Ai?

Tại sao?

Đương nhiên có một lý do khiến tôi có thể bắt đầu di chuyển trước khi trả lời những câu hỏi xuất hiện trong đầu.

Đó là vì tôi không thể hình dung đúng mức độ tàn phá mà một khẩu súng săn có thể gây ra. Ngay cả khi nó đã làm vỡ một băng ghế ngay trước mặt tôi, tôi không thể tưởng tượng mình sẽ cảm thấy đau đớn đến mức nào nếu nó xuyên qua da thịt mình.

Nếu là một con dao hay một cây gậy kim loại, tôi đã có thể hình dung rõ ràng nỗi đau và do đó sẽ đông cứng vì sợ hãi.

Sức mạnh của khẩu súng săn đơn giản là quá lớn đến nỗi chiếc ô tô điện đang lặng lẽ tiếp cận dường như đáng sợ hơn. Vì tôi cảm thấy con đường nguy hiểm, tôi nhìn qua lan can ở khúc cua gấp của con đường núi và cảm thấy nỗi sợ hãi bóp nghẹt trái tim mình vì cú ngã 5 mét ở đó.

Việc mối nguy hiểm quá lớn thực sự đã cho tôi một lối thoát.

Tôi không hề nghĩ đến việc liệu mình có thực sự thoát khỏi khẩu súng săn bằng cách nhảy từ vách đá nhỏ đó hay không.

Thay vào đó, tôi chỉ đơn giản là nghiêng người qua lan can để tránh chiếc xe đang lao về phía mình.

Tôi không hẳn là nhảy.

Tôi mất thăng bằng và ngã lăn xuống dốc 70 độ trước khi tôi kịp chuẩn bị tinh thần.

"Gaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!?"

Tầm nhìn của tôi quay cuồng, quay cuồng và quay cuồng.

Cơn đau âm ỉ xé toạc khắp cơ thể tôi.

Hơi thở của tôi ngừng lại.

Cơn đau nhói lan khắp mọi ngóc ngách trên da thịt tôi.

Khi tôi lăn xuống, tôi làm gãy cành của những bụi cây rậm rạp và mùi cỏ tôi đang giẫm nát có một mùi giống sắt, màu đỏ sẫm. Tôi không cảm thấy mình bị gãy xương nào, nhưng tôi không còn chút sức lực nào. Hơi thở của tôi hổn hển. Điều đó làm tôi nhớ đến cú đấm vào bụng mà tôi đã nhận trong một trò chơi trừng phạt hồi nào. Tôi đã quá sức. Nỗi đau đớn và sự thống khổ quá lớn khiến tôi hoàn toàn quên mất khẩu súng săn và chiếc ô tô điện.

Thực tại bị ép trở lại tâm trí tôi bởi một tiếng động lớn từ phía trên.

Đó là tiếng khẩu súng săn hai nòng lại được khai hỏa một lần nữa.

Ngã xuống vách đá rồi mà vẫn không tha cho tôi sao!? Tôi chỉ là một cậu học sinh cấp ba thôi. Tôi không thể nghĩ ra mình đã làm gì mà phải đến mức này!!

"Chết tiệt...!!"

Dù sao đi nữa, lựa chọn duy nhất của tôi là tìm chỗ ẩn nấp và bỏ chạy thôi!!

Tôi lết cái thân đau nhức và hoảng loạn luồn lách qua bụi cây rậm rạp và len lỏi giữa những thân cây. Khi đó tôi mới nhận ra. Nếu người đàn ông đó đã dành thời gian và nhắm vào tôi, hắn đã bắn trúng tôi rồi. Hắn đã mất dấu tôi, và phát bắn trước đó là để xem tôi có phản ứng không.

Tôi đã mắc bẫy hoàn toàn.

Tiếng động tôi tạo ra khi di chuyển chắc hẳn đã để lộ vị trí của tôi.

Tôi cảm thấy mình tái nhợt, nhưng chuyện đã rồi.

Tôi đoán mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy đến nơi an toàn!!

Kẻ tấn công mặc vest sẽ do dự nhảy xuống từ độ cao đó. Tuy nhiên, hắn cuối cùng cũng sẽ quyết tâm. Tôi phải tạo khoảng cách càng nhiều càng tốt trong thời gian đó.

Theo suy nghĩ thông thường, tôi không thể thoát khỏi một người cầm súng săn bằng cách chạy. Tuy nhiên, còn quá sớm để bỏ cuộc. Khẩu súng Type 32 của Yasuda Firearms mà kẻ tấn công đang sử dụng là một khẩu shotgun. Đó là khẩu súng mà ông lão hàng xóm vẫn dùng. So với loại súng trường tiêu chuẩn, nó có tầm bắn ngắn. Hơn nữa, khu vực này đầy những cây bách Nhật Bản cao cấp. Càng tạo được khoảng cách, lớp che chắn giữa chúng tôi sẽ càng dày đặc hơn. Từ 40 đến 50 mét sẽ là tầm nguy hiểm chết người nhất. Một khi tôi chạy được 100 mét, tôi có thể sẽ sống sót ngay cả khi bị bắn trúng.

Tôi có thể đã hoàn toàn sai lầm về điều đó.

Đó có thể chỉ là sự tính toán sai lầm của một cậu học sinh cấp ba nghiệp dư.

Nhưng dù tôi đúng hay sai, cái nhìn đầy hy vọng đó đã giữ cho tôi không bị đông cứng lại.

Tôi chạy xuyên qua những cái cây và giẫm nát bụi rậm trong khi rút điện thoại ra. Tôi chỉ có thể hy vọng vào chức năng tối thiểu nhất vì ngay cả ống kính máy ảnh của nó cũng bị vỡ. (Tôi cũng có một chiếc điện thoại thông minh, nhưng Zashiki Warashi thường trộm nó để dùng làm máy nghe nhạc.) Điều tốt đẹp ở Làng Tri Thức là bạn nhận được ba vạch sóng ngay cả trên núi. Trong một khoảnh khắc, tôi lo lắng họ có thể theo dõi tôi bằng cách đó, nhưng tôi quyết định không đáng để lo lắng. Rốt cuộc, kẻ tấn công đã đủ gần để thực sự nhìn thấy tôi rồi.

Tuy nhiên, tôi không gọi 110. Cứu hộ sẽ không bao giờ đến kịp. Những người sẽ hành động trước tiên nếu tôi báo cáo sẽ là đồn cảnh sát nhỏ trong làng. Chỉ có một ông lão ở đó vào thời điểm đó. Nếu ông lão đó đủ là một lính tinh nhuệ để xử lý tình huống này, những người làm ra trái cây cao cấp đã không trả nhiều tiền đến vậy để thuê lính bảo vệ có vũ trang.

Tôi thực hiện cuộc gọi không chút do dự.

Bạn cùng lớp tôi trả lời với giọng nói tràn đầy sức sống đến mức khiến các đội thể thao của trường phải xấu hổ.

"Chuyện gì vậy? Anh quên gì à?"

"Madoka-san. Tôi có chuyện muốn hỏi cô!"

"Tôi chưa làm bài tập hè đâu nếu chuyện là vậy."

Tiếng súng nổ vang trời gần đó. Tiếng xé vỏ cây đục ngầu tiếp tục sau đó. Tôi tiếp tục chạy với niềm tin rằng quan điểm vô căn cứ, đầy hy vọng của mình là chính xác. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin vào nó ngay cả khi nó vô căn cứ. Nếu tôi để nỗi sợ hãi bắt kịp, tôi đã đông cứng rồi. Và thế là tôi chỉ nghĩ về những điều thuận lợi có thể giúp mình sống sót. Tôi bỏ chạy. Khi làm vậy, tôi hét vào điện thoại trong tuyệt vọng.

"Cô nói gặp cô Yuki Onna đó rất nguy hiểm!!"

"Phải, phải."

"Vậy, cô không biết gì về mấy tên người làm dịch vụ thừa kế còn nguy hiểm hơn à!?"

"Ồ, Shinobu-kun. Vậy là anh đã nhận ra nhiều đến thế rồi."

"Tôi sẽ giết chết cô!! Tại sao cô không nói cho tôi biết điều đó từ đầu!?"

Tôi nghe thấy tiếng nước chảy và nhăn mặt. Nếu có sông, những cái cây che chắn cho tôi sẽ thưa dần. Nguy cơ bị bắn sẽ tăng lên. Tuy nhiên, chân tôi không ngừng lại. Tôi biết là nguy hiểm, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục đi thẳng.

Dù cô ấy có biết tình hình của tôi hay không, giọng Madoka hoàn toàn thờ ơ khi cô ấy nói, "Hả? Nhưng tôi đang hy vọng có một câu chuyện hay mà. Thật lãng phí hoàn toàn nếu nói cho anh biết trước."

"...!!"

Cảm ơn vì đã cho tôi dũng khí để sống tiếp ☆

Tôi sẽ sống sót bằng mọi giá để có thể cho cô một cú đấm thật đau!!

"Những người làm dịch vụ thừa kế quảng cáo dịch vụ của họ là 'chuyển giao thành công tài sản thừa kế của khách hàng cho người khách hàng lựa chọn bất kể trình tự pháp lý'. Tôi đoán anh có thể coi họ là một nhóm luật sư năng động hơn một chút so với hầu hết. Tôi đã giải thích điều đó ở đây tại Viện An Dưỡng rồi."

"Họ sẽ không mang theo súng săn nếu họ là một doanh nghiệp hợp pháp! Tôi đoán có một khía cạnh đen tối hơn ở đây!"

"Vấn đề nằm ở phương pháp chuyển giao tài sản thừa kế của họ. Làm như vậy mà bỏ qua trình tự pháp lý thông thường là không thể. Điều đó có nghĩa là khách hàng không thể trực tiếp cho cháu mình tất cả mọi thứ mà bỏ qua con trai họ. Họ biết điều đó sẽ bị tòa án ngăn chặn."

Những cái cây kết thúc.

Tôi dừng lại mà không suy nghĩ và tìm thấy một con sông nhỏ và bờ sông đầy đá. Cả hai cùng nhau rộng khoảng 30 mét. Tuy nhiên, tôi sẽ không thể giữ được tốc độ bình thường trên những tảng đá cứng đó và trong nước. Nhưng nếu tôi chần chừ, kẻ tấn công sẽ bắt kịp và bắn tôi.

"Các khách hàng đầu tiên chuyển giao tài sản của họ cho người làm dịch vụ thừa kế. Đây là một khoản tặng cho tài sản chứ không phải thừa kế. Gửi nó cho một người thứ ba vào thời điểm đó không khác gì một công ty tặng cho một cá nhân cụ thể, nên nó có thể được trao cho cháu trai hoặc bồ nhí hoặc bất cứ ai khác. Số tiền được cho ít hơn do phải trả hai lần thuế tặng cho. Tuy nhiên, người làm dịch vụ thừa kế có thể bù lại số tiền bị mất thông qua các khoản đầu tư."

"Cô muốn nói là giống như cái việc giao dịch hàng ngày mà cô yêu thích ấy à?"

"Khi liên quan đến Làng Tri Thức, họ cũng có thể giao dịch các hợp đồng tương lai nông nghiệp chất lượng cao."

Tiếng ai đó di chuyển qua bụi rậm và cành cây dần dần tiếp cận.

Tôi không có thời gian để do dự.

Tôi biết là nguy hiểm, nhưng tôi lao ra bờ sông đầy đá.

"Nếu họ thành công trong việc đó, họ đã không đi lang thang với một khẩu súng săn rồi. Vậy có phải các khoản đầu tư của họ thất bại và bây giờ họ đã mất tài sản lẽ ra phải giao không?"

"Không, họ chưa bao giờ có ý định giao những tài sản đó cho người được chỉ định. Sau khi được hợp pháp hóa quyền sở hữu những tài sản đó, họ chỉ giữ chúng cho riêng mình."

"Vậy thì họ chỉ là một lũ lừa đảo!!"

"Chính xác. Tuy nhiên, họ kiếm được hàng trăm triệu nếu không muốn nói là hàng tỷ yên cho mỗi vụ. Với số tiền lớn như vậy, họ sẽ sẵn sàng loại bỏ bất kỳ ai trở nên bất tiện."

Tôi chạy băng qua bờ sông phủ đầy đá tròn rồi lao vào con sông nhỏ. Dòng chảy mạnh hơn tôi dự kiến. Tôi tiếp tục tiến lên trong khi đảm bảo chân mình không bị cuốn trôi.

Đừng đến.

Đừng đến.

Đừng đến.

Nếu người đàn ông cầm súng săn từ nhóm luật sư tham nhũng đó xuất hiện từ trong rừng, gần như chắc chắn hắn sẽ bắn vào lưng tôi.

"Được rồi, tôi hiểu là họ có lý do để giết người. Nhưng tại sao lại là tôi!? Tôi không có bất kỳ bằng chứng nào về sự gian dối của họ và tôi chưa bao giờ tình cờ bắt gặp bất cứ điều gì đáng ngờ cả!!"

Tôi đã thấy những người làm dịch vụ thừa kế đó đi lại trong Viện An Dưỡng, vậy tôi có thấy điều gì nguy hiểm ở đó không? Tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì. Tôi không thể nghĩ ra bất kỳ điều gì tôi có thể đã thấy mà lại đáng để bị bắn bằng súng săn và vứt xác ở đâu đó.

"Khoan đã. Khoan đã!!"

"Gì?" Madoka đáp.

"Mối liên hệ ở đây là gì?"

Nước tràn vào giày tôi cảm thấy khá khó chịu. Tôi không thể tin rằng những người ở thành phố lại định giá 300 yên cho một lít nước đó. Mặc dù vậy, tôi vẫn tiếp tục. Tôi băng qua con sông nhỏ và bắt đầu chạy trên những viên đá trơn nhẵn một lần nữa.

"Cô nói cô Yuki Onna đó nguy hiểm, đúng không? Có mối liên hệ nào giữa cô ta và những người làm dịch vụ thừa kế không!?"

"Đó chính xác là điều tôi đang nói."

"!?"

Một tiếng xào xạc phát ra từ một bụi cây rậm rạp ở phía bên kia dòng suối trong vắt đối diện tôi.

Cùng lúc đó, tôi băng qua bờ đá và lao vào những cái cây trong rừng.

Tôi cảm thấy tiếng súng dội lại trong dạ dày hơn là nghe thấy nó. Chim hoang bay tán loạn khắp xung quanh tôi.

Tôi vừa kịp thoát hiểm.

Nhưng không có gì đảm bảo tôi sẽ thoát lần tới.

Việc băng qua sông đã làm chậm tốc độ của tôi quá nhiều. Tôi đã bằng cách nào đó trốn được vào một bụi cây rậm, nhưng tôi quá gần. Mật độ cây cối xung quanh tôi quá thấp để làm chỗ ẩn nấp phù hợp.

Một viên đạn chì sẽ đến được chỗ tôi.

Tuy nhiên, tôi có một phương tiện để chiến thắng.

Ngày xưa, sông thường được dùng làm ranh giới giữa các vùng đất. Ví dụ đơn giản nhất có lẽ là ranh giới của một tỉnh hoặc một thành phố.

Tài sản tư nhân cũng không ngoại lệ.

Và trong một Làng Tri Thức nơi nông sản chất lượng cao đến mức một chùm nho giá 30.000 yên, mọi người đảm bảo có các mạng lưới an ninh có thể bảo vệ cây trồng của họ.

Tôi chỉ cần giơ một tay lên.

Ngay lập tức, khi nó bị cảm biến hồng ngoại bắt được, điều gì đó đã xảy ra.

Một thứ gì đó vươn lên theo một đường thẳng để chặn đường tôi.

Đó là một lưới an ninh bằng dây thép có dòng điện cao thế chạy qua.

Nó có lẽ được dùng để ngăn chặn cả động vật nguy hiểm và kẻ trộm. Những con thú sẽ tiếp tục đi và bị nướng chín, nhưng một con người sẽ nhận thấy nguy hiểm và lùi lại.

Để đảm bảo rằng con người không trốn thoát, một lưới điện cao thế tương tự đã trồi lên phía sau tôi trên bờ sông đầy đá. Tôi bị bao vây bởi những bức tường lưới.

Tôi nghe thấy tiếng rè rè nhẹ từ các loa được lắp đặt trong khu vực đang được bật nguồn.

Chúng rất có thể được cài đặt để phát một bản ghi âm khi kẻ xâm nhập được xác định là con người vì không có gì bị "nướng chín".

"Ngoài điểm này là vườn quýt thuộc sở hữu của Nông trại Tanaka. Cấm tất cả nhân viên không được phép vào. Các thành viên an ninh đang được điều động, nhưng Nông trại Tanaka không chịu trách nhiệm về bất kỳ thiệt hại nào do dòng điện cao thế gây ra trước mặt bạn. Tôi xin nhắc lại..."

Tôi nghe thấy tiếng ai đó đi xuyên qua bụi cây rậm rạp.

Người đàn ông mặc vest mang súng săn xuất hiện.

Tuy nhiên, hắn cũng đã nghe thấy thông báo. Hắn phải biết rằng các nhân viên bảo vệ không liên quan sẽ đến sớm thôi. Ngay cả khi hắn giết tôi ở đó, hắn không có thời gian để lấy xác và xóa bỏ mọi dấu vết tội ác.

Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau vài giây.

Cuối cùng, người đàn ông mặc vest từ từ lùi lại trong khi vẫn chĩa súng săn vào tôi. Hắn sau đó tặc lưỡi và bỏ chạy.

Có lẽ do bị bao vây bởi những tấm lưới cao thế đó, kết nối điện thoại di động đã bị ngắt.

Trong khi chờ đội cứu hộ đến trên ngọn núi đó, tôi khẽ lẩm bẩm một mình.

"...Một Gói hàng, hửm?"

Phần 7

Zashiki Warashi trong bộ yukata đỏ tươi nói khi má còn phồng vì nhét đầy bánh ohagi mà bà nội tôi mang đến.

"Fi'm funfry. (Tôi đói)."

"Cô là loại nhân vật chết đói nào vậy? Và cô có thể thực sự nghe câu chuyện của tôi không?"

"Tôi tự hỏi tại sao người ta lại mắc lừa mấy vụ lừa đảo nhỉ," cô ta nói với giọng điệu nghe như một yêu quái sẽ không bao giờ mắc lừa.

Rồi cô ta đưa thêm một chiếc ohagi nữa lên miệng. Cô ta vẫn đang nằm, trông khá là thô lỗ.

"Rõ ràng là nguy hiểm ngay từ khi anh phải tạm thời giao tiền của mình cho người khác rồi. Anh đâu thể đòi lại tiền sau khi đưa cho họ."

"Tình huống lý tưởng cho một kẻ lừa đảo không phải là một phương pháp đúng đắn mà không ai nghi ngờ. Chúng thích cái gì đó trông có vẻ tốt vào thời điểm đó và có vẻ đáng giá ngay cả khi có chút rủi ro. Chính cái chút đó làm mờ mắt khả năng ra quyết định hợp lý của con người."

"Vậy là một cơ hội để trở thành một trong những người chiến thắng thông minh trong cuộc sống?"

"Hoặc chúng nói rằng chúng đang cho anh một lời khuyên đặc biệt vì anh là một trong số ít người may mắn được chọn."

Những lời của tôi khiến Zashiki Warashi nở một nụ cười quyến rũ kỳ lạ.

"Vậy, mong muốn trao tài sản thừa kế cho một người nào đó không phải là người thân chính thức là một cơ hội đủ hấp dẫn để làm mờ mắt con người sao?"

Phải thừa nhận là điều đó cũng để lại một vị không mấy dễ chịu trong miệng tôi, nhưng tôi thà cô ta đừng nhìn tôi như thể tôi là đại diện cho ý đồ xấu xa của nhân loại.

"Nhưng theo những gì cô nói, họ chỉ là một nhóm lừa đảo thôi."

"Đúng vậy, và với việc Madoka có thể giải thích mọi thứ một cách trôi chảy, chắc hẳn mọi người đang bắt đầu nắm được phương thức hoạt động của chúng. Chắc là đã đến giai đoạn chỉ cần có bằng chứng thôi."

"Cái cô Yuki Onna mà Madoka nhắc đến mới khiến tôi quan tâm," cô ta nói. "Vì việc anh nhìn thấy cô ta đã dẫn đến vụ tấn công bằng súng săn đó, cô Yuki Onna đó hẳn là một yếu tố quan trọng đối với những người làm dịch vụ thừa kế đó. Điều đó có nghĩa là..."

"Điều đó có nghĩa là nó có thể liên quan đến một Gói hàng."

Phần 8

Sau khi người đàn ông trung niên tự xưng là chủ trang trại Tanaka lái chiếc xe tải nhẹ chạy điện đưa tôi đến tiệm bánh kẹo dưới chân núi, tôi lại gọi cho Madoka ở Viện An Dưỡng một lần nữa.

"À ha! Kết nối tự nhiên bị ngắt nên tôi cứ tưởng anh chết rồi chứ♪"

"Được thôi, tôi mừng là cô vui đến mức nhân cách bị mờ điên cuồng. Nhưng hãy chuẩn bị đi, tôi sẽ cho cô một trận ra trò sau đấy."

"Tôi nghĩ nhân cách của anh cũng hơi bị mờ rồi đấy, Shinobu-kun. Dù sao thì, anh còn cần gì không?"

"Chuyện là về những người làm dịch vụ thừa kế này," tôi nói nhanh. "Nếu cô biết họ có liên quan gì đó đến cô Yuki Onna đó, thì tôi đoán chắc có chuyện gì đó đã xảy ra ở Viện An Dưỡng. Kể tôi nghe đi."

"Hmm? Tôi có ý niệm khá rõ về chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi không có bằng chứng," Madoka đáp không chút do dự. "Anh nhớ tôi đã nói có một căn phòng ở đây mà bất cứ ai ở trong đó đều sẽ chết không?"

"Ừ."

"Thực ra, chưa bao giờ xác định được đó là phòng nào. Có một vài giả thuyết, nhưng ai biết giả thuyết nào – nếu có – là đúng."

"Nhưng để một tin đồn như vậy được lan truyền, chắc chắn phải có chuyện gì đó kỳ lạ xảy ra. Chuyện gì đó gợi ý sự liên quan của một Yuki Onna."

"Đúng vậy. Chẳng có gì hơn là vài ông già bà cả bị tê cóng giữa mùa hè thôi."

"...Chuyện đó thậm chí có thể xảy ra sao?"

"Anh có thể bỏ qua mọi vấn đề sinh thái và tự do bật điều hòa ở đây, và mọi người thường xuyên bị liệt giường, nên đúng vậy. Một làn gió mát có thể đã thổi liên tục vào một phần da của họ hàng giờ liền. Tuy nhiên, khi điều đó xảy ra 4 hoặc 5 lần, rõ ràng có điều gì đó khác đang diễn ra. Viện An Dưỡng vừa là một điểm thu hút vừa là một ngành dịch vụ. Việc những sự cố như vậy tiếp diễn sẽ làm tổn hại hình ảnh thương hiệu của họ, nên có vẻ các nhân viên đã hơi hoảng loạn."

"Nhưng tin đồn này đã lắng xuống."

"Đúng vậy, nhưng nguyên nhân thực sự chưa bao giờ được xác định. Nếu điều này được thực hiện một cách độc hại bởi ai đó, họ hẳn đã dừng lại hoàn toàn."

"Và cô nghĩ đây là những người làm dịch vụ thừa kế sao?"

"Họ đã ra vào khi những vụ tê cóng xảy ra, nhưng tôi chưa thấy bất kỳ mối liên hệ rõ ràng nào giữa họ. Tuy nhiên, tất cả những ông già bà cả bị tê cóng đều có tài sản khổng lồ. Họ chắc chắn là kiểu người mà những người làm dịch vụ thừa kế muốn nhắm đến."

"Một câu hỏi. Cô nói những người làm dịch vụ thừa kế đã ra vào vào thời điểm xảy ra các vụ tê cóng. Có nạn nhân nào của vụ lừa đảo của họ ở Viện An Dưỡng trong thời gian đó không?"

"Anh khá nhạy bén đấy." Nghe như Madoka đang mỉm cười ở đầu dây bên kia. "Không có nạn nhân nào vào thời điểm đó. Theo những gì tôi có thể biết, họ đã tiếp cận một vài mục tiêu hấp dẫn, nhưng không lấy được tiền từ họ. ...Tuy nhiên, vụ lừa đảo của họ đã phát triển khá mạnh mẽ một khi nỗi sợ hãi tê cóng đã lắng xuống. Tôi chưa thực sự nói chuyện với bất kỳ nạn nhân nào cả."

"Tôi biết ngay mà," tôi lẩm bẩm mà không suy nghĩ.

Điều đó chỉ còn lại một khả năng.

"Những vụ tê cóng ban đầu là các bài kiểm tra cho một Gói hàng. Sau khi họ tinh chỉnh sức mạnh và phạm vi điều kiện, họ bắt đầu vụ lừa đảo thực sự."

"Một Gói hàng..." Madoka nói.

"Một hệ thống tội phạm được con người tạo ra bằng cách sử dụng các đặc tính và điều kiện của yêu quái. Đó là hình thức khuôn mẫu cho các trường hợp tổn hại tâm linh."

Một thẻ tiền mặt có thể rút ra một lượng tiền không giới hạn. Một con dao có thể giết bất kỳ số người nào mà kẻ phạm tội không bao giờ bị bắt.

Theo suy nghĩ thông thường, những vật phẩm đó là những điều bất khả thi không bao giờ có thể tồn tại trong thực tế. Tuy nhiên, những điều đó có thể đạt được bằng cách khéo léo pha trộn sức mạnh của những người không bình thường.

Vật phẩm cụ thể nhìn thấy trên bề mặt chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Khi những bánh răng lớn của một yêu quái và một tổ chức tội phạm kết hợp với nhau để tạo thành một hệ thống tội phạm hoàn hảo khổng lồ, nó được gọi là một Gói hàng.

Hãy nghĩ đến những vật phẩm như chiếc vồ Uchide no Kozuchi được thấy trong các câu chuyện cổ hay những viên đạn được tạo ra bằng sức mạnh quỷ dữ được nhắc đến trong một vở opera nổi tiếng. Bây giờ, hãy tưởng tượng những thứ như vậy có thể được kết hợp thành "vật phẩm không hình dạng" như một phương tiện để thực hiện hành vi lừa đảo.

Phần tồi tệ nhất là yêu quái được sử dụng để tạo ra nó không hề biết rằng chúng đang phạm tội hoặc gây rắc rối cho con người.

Một Yuki Onna sẽ giết bạn nếu bạn nói về việc được tha mạng và sau đó sẽ cải trang thành một người phụ nữ và kết hôn với bạn. Một nhóm lừa đảo sẽ rất muốn sử dụng sự cưỡng chế thông qua lời hứa đó. Và vì cô ta sẽ giết bất cứ ai kể ra, họ có một phương tiện để tránh bất cứ ai có hành động pháp lý chống lại họ.

Vấn đề thực sự là lời hứa của Yuki Onna xoay quanh ý tưởng kết hôn.

Nếu họ được tự do thay đổi phần hôn nhân, họ có thể sử dụng nó để ép buộc bất kỳ loại hợp đồng tài chính không công bằng nào lên mọi người.

"Làm thế nào họ khiến mọi người đưa ra lời hứa?" Tôi rên rỉ. "Những vụ tê cóng đó chắc hẳn là do những lời hứa thất bại. Hoặc có lẽ những người đó đã từ chối hứa. Họ có thể đã đưa Yuki Onna trực tiếp vào Viện An Dưỡng vào thời điểm đó. Nhưng những người làm dịch vụ thừa kế hẳn đã nghĩ ra một cách khác để xử lý một khi những vụ tê cóng đột nhiên dừng lại."

"Anh sắp hỏi tôi có thể nghĩ ra điều gì có khả năng xảy ra không?"

"Ồ, cô là một nhà ngoại cảm!"

"Xin lỗi, nhưng tôi không thể nghĩ ra điều gì cả!"

"Chết tiệt cô!!"

Tôi có cảm giác muốn nghiền nát chiếc điện thoại di động trong tay, nhưng tầm nhìn của tôi về tình huống không đủ rõ ràng để biết chính xác tôi muốn cô ấy tìm ra điều gì. Có lẽ là sai lầm khi tôi mong đợi bất kỳ kết quả nào từ Madoka khi tôi thậm chí không thể đưa ra hướng dẫn rõ ràng cho cô ấy.

Tôi không còn lựa chọn nào khác.

"Tôi nghĩ tôi sẽ quay lại Viện An Dưỡng. Tôi có đến kịp giờ thăm khám thông thường không?"

"Khoan đã, khoan đã. Shinobu-kun, anh không phải đã bị súng săn nhắm bắn sao?"

"Đó là lý do tôi muốn kết thúc chuyện này càng nhanh càng tốt. Tôi thà không còn bị một trong những thứ đó nhắm bắn khi đi trên con đường tối tăm vào ban đêm."

"Tôi hiểu. Chà, anh có lẽ sẽ đến kịp. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, tôi có thể dùng tư cách là khách hàng thường xuyên để bảo lãnh cho anh. Ngoài ra, anh có lẽ nên dùng xe buýt lần tới. Và không phải loại dừng ở mọi trạm. Một trong những chuyến không dừng đắt tiền ấy. Nếu anh không phải dừng lại trên con đường núi đó, anh sẽ ít rủi ro hơn. Tuy nhiên, điều đó sẽ không loại bỏ hoàn toàn nguy cơ bị tấn công đâu."

"Tôi sẽ làm vậy. ...Thực ra, cô có an toàn ở đó không?"

"Viện An Dưỡng đầy rẫy người giàu có, nên an ninh của nó là hàng đầu. Và nếu mọi thứ ở đây nguy hiểm, anh sẽ bị tấn công trước khi anh rời đi."

"Cảm ơn vì chút bằng chứng khó chịu đó."

Tôi kết thúc cuộc gọi.

Đây không chỉ là một nhóm lừa đảo nhắm vào người già. Với tình hình ngày càng trở nên nguy hiểm, tôi mệt mỏi quay người lại và đi ngược lại con đường núi mà tôi vừa đi xuống.

Tôi đang quay trở lại vòng tay của thần chết.

” 

Phần 9

Các Gói hàng có một vấn đề lớn.

"Bon bobon bon bobobobon bonsai!"

"Đừng mất hứng thú, Zashiki Warashi!! Câu chuyện của tôi chưa kết thúc đâu!!"

Phớt lờ tôi, Zashiki Warashi ngân nga, điều chỉnh vị trí của đèn cực tím phát ra ánh sáng xanh trắng, và dùng ống nhỏ giọt thêm dưỡng chất vào một cái chậu trong suốt chứa đầy chất lỏng. Một cây bonsai bản thân nó thì hợp với một yêu quái mặc yukata, nhưng tổng thể cái cảm giác khoa học viễn tưởng đó lại chẳng ăn nhập gì cả.

Tiện thể, tôi nghi ngờ sở thích này của cô ta là lý do ông nội tôi lại quý cô ta đến vậy dù cô ta hoàn toàn vô dụng.

"Chà, càng về sau thì có vẻ càng ít liên quan đến tôi. Hay anh cứ đăng chuyện này lên mấy trang hỏi đáp trực tuyến ấy đi?"

"Tôi không thể tin tưởng mấy người tự cho mình là biết tuốt viết câu trả lời cho những thứ đó được..."

Và đừng có lạc đề nữa.

Cô có thể tiếp tục phớt lờ tôi khi tôi trưng ra ánh mắt cún con này không?

"...G-gì vậy, Shinobu? Anh có ánh mắt giống như một con rắn đang rình mồi ấy. Khát khao tình dục của anh ở tuổi thiếu niên cuối cùng đã kiểm soát anh rồi sao?"

"Đủ rồi. Chúng ta có thể quay lại câu chuyện của tôi được không?"

"Hmm. Vậy cái Gói hàng này khiến mọi người chuyển giao quyền sở hữu tài sản của họ bằng cách sử dụng những lời hứa của một Yuki Onna?" Zashiki Warashi trong bộ yukata đỏ tươi cuối cùng cũng quay lại nhìn tôi sau khi hoàn thành với cây bonsai khoa học viễn tưởng của cô ta. "Nếu họ đã phát triển điều này thành một Gói hàng, thì những người làm dịch vụ thừa kế này cuối cùng đang tìm kiếm cái gì đó mà anh biết rồi đấy?"

"Vì họ vẫn ra vào Viện An Dưỡng ngay cả sau một số nghi ngờ, điều đó hoàn toàn có thể."

"Xuất khẩu cái Gói hàng..."

Đúng vậy.

Một Gói hàng là một kế hoạch tội phạm do con người tạo ra và được xây dựng từ những đặc điểm và điều kiện đặc biệt của yêu quái. Một khi nó được thiết lập, kế hoạch và phương pháp có thể được bán như một sản phẩm. Nó giống như cách một phương pháp lừa đảo sẽ lan truyền khắp đất nước.

Đương nhiên, xã hội sẽ trở nên méo mó nếu những thứ này lan rộng.

Điều này sẽ vượt xa khỏi Viện An Dưỡng.

Điều này khác với việc ai đó sở hữu chiếc vồ Uchide no Kozuchi duy nhất. Các Gói hàng chỉ đơn thuần sử dụng sức mạnh của yêu quái và được con người tạo ra. Miễn là người đó có mong muốn hoàn thành một cái và các kỹ thuật và vật liệu cần thiết để chế tạo nó, bất cứ ai cũng có thể tạo ra nó. Dù tốt hay xấu.

"Có vẻ như những người làm dịch vụ thừa kế đã lừa gạt một số người già giàu có. Họ đã kiếm được rất nhiều tiền. Họ có thể đang ở giai đoạn lên kế hoạch bán Gói hàng của mình cho một tổ chức tội phạm lớn hơn để thay đổi danh tính và biến mất."

Trong thời kỳ sợ hãi bị tê cóng, những người làm dịch vụ thừa kế đã bắt đầu thất bại trong vụ lừa đảo của họ và điều đó đã khiến họ gặp rủi ro nghiêm trọng. Điều đó có lẽ không nằm trong kế hoạch của họ. Có thể mục tiêu cuối cùng của họ đã chuyển từ "kiếm thật nhiều tiền" sang "thoát thân an toàn".

"Nếu một lỗi được tìm thấy trong Gói hàng của họ sau khi họ bán nó, tổ chức tội phạm lớn đó rất có thể sẽ cố gắng săn lùng họ. Họ có thể ở lại Viện An Dưỡng bất chấp rủi ro để tiếp tục gỡ lỗi cẩn thận," Zashiki Warashi nói.

"Cũng có thể tổ chức tội phạm lớn đã cử họ đến Viện An Dưỡng để lắp ráp Gói hàng ngay từ đầu... Không, điều đó khó xảy ra. Nếu tất cả chỉ là thử nghiệm, họ đã không phải nhắm mục tiêu vào những người giàu có thực sự."

"Hmm. Vậy là những người làm dịch vụ thừa kế nghĩ rằng anh có thể đã nhận ra mối liên hệ giữa các vụ lừa đảo tại Viện An Dưỡng và cô Yuki Onna, nên họ đến để loại bỏ anh. Họ không muốn bất kỳ sự can thiệp nào có thể làm thay đổi những yếu tố cần thiết của Gói hàng trước khi họ hoàn thành nó."

"Chính xác."

"...Chuyện này nghe ngày càng nguy hiểm. Bây giờ chúng ta còn có một tổ chức tội phạm lớn liên quan nữa. Nghe kiểu này, tôi sẽ không ngạc nhiên khi nghe về một vụ đấu súng ban đêm ở bến tàu."

"Tôi biết mà, đúng không?"

"Và một cô Yuki Onna nguy hiểm cũng có liên quan nữa. Vì những người bị nhắm đến mà họ không thể lấy tiền đang bị đóng băng đến chết, họ có thể cố tình gây ra một thất bại và sử dụng Yuki Onna một cách tấn công. Đây là sự kết hợp của một tổ chức, súng ống và siêu nhiên. Tôi tự hỏi cảnh sát địa phương có thể xử lý được không."

"Đó là lý do tôi đang tham khảo ý kiến cô đấy, đồ Zashiki Warashi vô dụng. Thật tình, tại sao tôi lại phải gặp cô Yuki Onna đó vào thời điểm tồi tệ nhất chứ?"

"Nếu anh có một trận chiến lớn đang chờ đợi, tôi không có chỗ ở đó đâu. Bon bobon bobobobobon bonsai!"

"Tôi đã bảo cô đừng mất hứng thú mà!!"

Phần 10

Tôi dùng xe buýt điện để quay lại Viện An Dưỡng.

Những người đàn ông mặc vest đang bận rộn chuẩn bị kế hoạch lừa đảo bên trong và họ trông sốc khi thấy tôi. Tuy nhiên, những lính bảo vệ có vũ trang do những người giàu có ở Viện An Dưỡng trực tiếp thuê sẽ hành động nếu những người đàn ông đó rút súng săn ra ở đó. Họ run rẩy, nhưng họ không thể làm gì tôi khi tôi đi ngang qua họ.

"Madoka."

"Chào."

Tôi gặp lại bạn cùng lớp ở phòng chờ đó, nơi có an ninh nghiêm ngặt mà thoạt nhìn không thấy được.

"Cô nhắc đến việc tiết lộ chi tiết của Gói hàng sử dụng Yuki Onna, nhưng cô định điều tra chính xác điều gì? Chỉ để anh biết, sẽ rất khó để hỏi bất kỳ ai ở đây. Viện An Dưỡng giống như một khách sạn dành cho những người lập dị và giàu có, nên không ai nói chuyện với hàng xóm. Lời nói của tôi chỉ có chút trọng lượng đối với các nhân viên ở đây, nên đừng trông cậy tôi có thể làm được gì."

"Tôi không nghĩ mình sẽ cần điều đó." Tôi lắc tay trong không khí. "Ý chính của Gói hàng này liên quan đến lời hứa. Nếu anh nói với ai đó rằng cô ta đã tha mạng cho anh, cô ta sẽ giết anh, nhưng cô ta cũng cải trang thành một người phụ nữ và đến kết hôn với anh. Họ sử dụng cấu trúc hai mặt đó để khiến mọi người chuyển giao tài sản của họ."

Hôn nhân trong ngữ cảnh này không đề cập đến một tình trạng pháp lý yêu cầu đăng ký kết hôn. Đó là một lời hứa miệng về hôn nhân, hoạt động như một yếu tố kích hoạt Yuki Onna tấn công. Nói cách khác, bản thân hôn nhân không quan trọng. Chính là lời hứa hôn nhân. Vì lý do đó, cuộc hôn nhân dường như là trung tâm của tất cả có thể được thay thế bằng một thứ khác.

"Nghe có vẻ lý tưởng, phải không? Sau khi thiết lập một tuyến phòng thủ bằng cách ngăn cản người đó nói với bất kỳ ai về nhóm lừa đảo, họ sẽ chốt hạ bằng thỏa thuận phi lý của mình. Và nếu anh từ chối, anh sẽ nhận một hình phạt. Bằng cách khéo léo thay đổi các đặc tính và điều kiện của một Yuki Onna, họ có thể tạo ra một trường hợp mẫu mực về một vụ lừa đảo lớn sẽ không bao giờ bị phanh phui."

"Nhưng điều đó sẽ dẫn đến rất nhiều người chết phải không?" Tôi nhăn mặt. "Nếu họ chỉ nói với mọi người rằng họ sẽ có toàn quyền kiểm soát tài sản của mình và khăng khăng rằng không có gì đáng ngờ, bất cứ ai đồng ý hẳn phải là một kẻ ngốc. Bất cứ ai có nửa bộ não cũng sẽ thấy nó đáng ngờ. Và có vẻ như những người làm dịch vụ thừa kế đã thất bại ban đầu."

"Nhưng nếu anh từ chối hứa, anh sẽ bị giết, đúng không? Vậy thì..."

"Vậy thì anh sẽ mong đợi một số người đã từ chối và chết. Một số người sẽ không tin rằng một Yuki Onna thực sự có liên quan."

"À," Madoka đột nhiên nói.

Cô ấy chắc hẳn đã nhận ra điều gì đó.

"Những vụ tê cóng," tôi nói. "Rất có thể, ban đầu họ hoặc sử dụng Yuki Onna trực tiếp hoặc các đặc vụ mang thỏa thuận trực tiếp đến cho những người già. Và họ đã thất bại. Những người già suýt chết vì hình phạt. Có vẻ như họ đã tránh được bất kỳ cái chết nào bằng cách thay đổi các đặc tính và điều kiện của Yuki Onna ở một mức độ nào đó, nhưng nó vẫn quá mạnh."

"Và thế là những người làm dịch vụ thừa kế từ bỏ phương pháp đó."

"Họ bắt đầu sử dụng một phương pháp khiến mọi người đưa ra lời hứa mà không gây ra bất kỳ câu hỏi nào. Nếu anh không cảm thấy bất kỳ sự do dự nào khi đưa ra lời hứa, những người già không cần phải chết vì hình phạt. Lối vào ban đầu đó mới là vấn đề. Sau khi các mục tiêu bị mắc vào lời hứa của Yuki Onna, các đặc vụ có thể tự do làm bất cứ điều gì họ muốn."

"Có cách nào để làm điều đó không?" Madoka có vẻ hoài nghi. "Những người làm dịch vụ thừa kế rõ ràng không giỏi thuyết phục mọi người cho lắm. Ngay cả khi có Yuki Onna liên quan, họ cũng đã làm hỏng chuyện này trong những vụ tê cóng đó. Dù một người nói kém có được giúp đỡ đến mấy, họ cũng sẽ không bao giờ hoàn hảo."

"Đúng vậy. Đó là lý do họ không làm qua lời nói. Các mục tiêu thậm chí không biết họ đã hứa."

"...?"

"Tôi đã thấy phương pháp này trong một Gói hàng mà tôi gặp phải trước đây." Tôi dừng lại một giây. "Bạn có thể khiến ai đó hứa một điều gì đó bằng cách giấu nó giữa thỏa thuận người dùng của phần mềm miễn phí. Không ai đọc nó, nhưng bạn không thể sử dụng phần mềm trừ khi bạn đồng ý. Lời hứa được ẩn trong văn bản dài đó."

"Anh không có ý..."

"Cô có một cái ở đây, đúng không?" Tôi nhìn quanh. "Viện An Dưỡng chắc hẳn có một thỏa thuận cư dân. Cô có nhớ đã đọc qua nó không? Nếu họ thêm một điều khoản vào đó để mọi người hứa với một yêu quái kỳ lạ nào đó, điều đó sẽ quá tiện lợi cho những người này."

Rõ ràng, thỏa thuận cư dân gốc được giữ ở quầy lễ tân của Viện An Dưỡng. Madoka có thể không có ảnh hưởng với các cư dân khác, nhưng cô ấy có đủ ảnh hưởng với các nhân viên để cho phép tôi xem qua cái thỏa thuận cư dân dày như cuốn danh bạ điện thoại đó.

–Khi Bên A sử dụng các cơ sở do Bên B quản lý, Bên A có nghĩa vụ luôn tiết lộ và giải thích bất kỳ đồ vật nào được mang vào trong cơ sở. –Khi Bên A sử dụng các cơ sở do Bên B quản lý, Bên B sẽ cố gắng hết sức chăm sóc tài sản của Bên A. Tuy nhiên, đây là một nỗ lực, không phải nghĩa vụ. Do đó, bất kỳ mất mát hoặc hư hỏng nào đối với tài sản của Bên A khi sử dụng các cơ sở do Bên B quản lý đều không tạo ra bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào cho Bên B. –Khi Bên A sử dụng các cơ sở do Bên B quản lý, Bên A có nghĩa vụ xử lý đúng cách các thiết bị và đồ đạc do Bên B quản lý. Nếu Bên A sơ suất trong nghĩa vụ này và thiết bị hoặc đồ đạc của Bên B bị hư hỏng, Bên A phải bồi thường toàn bộ chi phí sửa chữa hoặc thay thế.

"...Tại sao các thỏa thuận pháp lý và hợp đồng luôn được viết bằng ngôn ngữ cứng nhắc như vậy?"

"Là để anh sẽ bỏ lỡ ý nghĩa của nó khi đọc lướt qua. Này, cái này có công bằng không? Nếu ví của một cư dân bị mất, cơ sở không chịu trách nhiệm, nhưng nếu có thứ gì đó ở đây bị hư hỏng, cư dân phải trả tiền cho nó."

"Nhưng tôi không thấy bất kỳ dấu hiệu nào liên quan đến Yuki Onna."

Phần nói "bất kỳ mất mát hoặc hư hỏng nào đối với tài sản của Bên A khi sử dụng các cơ sở do Bên B quản lý đều không tạo ra bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào cho Bên B" chắc chắn là không công bằng, nhưng nó thiếu một thứ cần thiết để Yuki Onna lấy tài sản của mục tiêu.

"Chúng ta có đọc sai không?"

"Không..." Tôi suy nghĩ một chút. "Ngay cả khi họ viết lại toàn bộ bản gốc ở đây tại quầy lễ tân, điều đó sẽ khiến tất cả mọi người trong Viện An Dưỡng đều rơi vào vụ lừa đảo Yuki Onna. Và điều đó bao gồm cả cô, Madoka. Tuy nhiên, tôi chưa nghe nói gì về việc họ kiếm được nhiều tiền như vậy."

"Vậy là anh đang nói thuyết thỏa thuận cư dân của Viện An Dưỡng là ngõ cụt?"

"Họ phải có các thỏa thuận cư dân khác ngoài cái này. Nơi này chỉ là một 'viện an dưỡng' trên danh nghĩa. Nó thực ra là một khách sạn dành cho những người kỳ lạ, lập dị."

Đúng vậy.

Vào thời điểm xảy ra các vụ tê cóng, những người làm dịch vụ thừa kế đã thay đổi phương pháp của họ thay vì tiếp tục. Họ chắc hẳn không muốn sự hoảng loạn lan rộng hơn mức cần thiết. Ngay cả khi kiếm được rất nhiều tiền, khả năng thu hút sự nghi ngờ từ cảnh sát sẽ tăng lên nếu họ kéo toàn bộ Viện An Dưỡng vào cuộc. Do đó, thành công dường như không chắc chắn. Gần như thể nhóm lừa đảo đã lùi lại trước khả năng, nếu tình hình xấu nhất xảy ra, tất cả mọi người trong Viện An Dưỡng có thể bị đóng băng đến chết.

Đó là lý do những người làm dịch vụ thừa kế đã nỗ lực kiềm chế bất kỳ thiệt hại nào mà họ có thể tạo ra.

Lời hứa của họ sẽ chỉ ảnh hưởng đến mục tiêu cụ thể của họ.

Họ sẽ sử dụng một thỏa thuận cư dân mà họ có thể thu hẹp phạm vi để chỉ ảnh hưởng đến một người.

"Các phòng ở đây có chứa một cuốn sách giới thiệu Viện An Dưỡng cho người mới đến không? Hướng dẫn sử dụng dịch vụ phòng hoặc internet có thể được bao gồm trong đó. Nếu có một tệp như vậy, nó có thể bao gồm một bản sao của thỏa thuận cư dân."

"Nghĩ lại thì..."

"Ngoài ra, thỏa thuận cư dân đơn giản hóa đó không cần phải ký hoặc đóng dấu. Thông thường, bạn tự động đồng ý với các điều khoản của nó chỉ bằng cách bước vào phòng."

Khi tôi bước vào phòng của Madoka, quả thực có một tập tài liệu dày trên một cái bàn nhỏ. Đúng như dự đoán, phần giới thiệu về Viện An Dưỡng bao gồm một phiên bản đơn giản hóa của thỏa thuận cư dân.

"Nếu tất cả các phòng đều có một trong những tập tài liệu này, họ có thể thay thế tập tài liệu trong phòng của mục tiêu."

"Nhưng chúng ta không thể kiểm tra phòng của các cư dân khác."

"Có phòng nào còn trống sau một cuộc rời đi bất thường không? Nếu anh nói với ai đó rằng cô ta đã tha mạng cho anh, cô ta sẽ giết anh. Sau đó, cô ta cải trang thành một người phụ nữ và đến kết hôn với anh. Ngay cả với cấu trúc hai mặt của Yuki Onna, không có gì ngăn cản mọi người rời đi mà không nói cho ai biết bất cứ điều gì."

"Tôi có thể xin phép một nhân viên để kiểm tra một căn phòng trống."

Madoka hỏi một nữ nhân viên đi ngang qua, người đã mở khóa một căn phòng trống cho chúng tôi. (Tôi phải tự hỏi bạn cùng lớp tôi có bao nhiêu ảnh hưởng ở nơi đó.) Sau đó, chúng tôi bước vào trong.

"Có thể chúng ta đã bị mắc kẹt trong một mê cung lời hứa ngay khi đặt chân vào căn phòng này. Chúng ta cần phải cẩn thận."

"Tôi sẽ cẩn thận, nhưng đây là một Yuki Onna mà, phải không? Tôi cũng là phụ nữ mà."

"Yếu tố kích hoạt tấn công chỉ sử dụng từ 'kết hôn', nhưng dường như nó thực sự khá mơ hồ, cô không nghĩ vậy sao?"

"Có thể. Nhưng thỏa thuận cư dân trong phòng chỉ áp dụng cho người đã ký hợp đồng thuê phòng với chủ sở hữu cơ sở, nên nó không liên quan gì đến chúng ta."

Tôi hy vọng cô ấy nói đúng, nhưng có thể nhóm lừa đảo đã thay đổi nội dung khá nhiều. Hoàn toàn có thể kiến thức thông thường không áp dụng được.

Tôi vươn tay lấy tập tài liệu và kiểm tra bên trong.

Văn bản được thiết kế để khiến bạn muốn đi ngủ tiếp tục giống hệt như cái ở quầy lễ tân một lúc, nhưng tôi bắt đầu nhận thấy một số điều dường như không đúng chỗ.

Vì phông chữ giống hệt nhau, rất khó để nhận ra, nhưng có một số điều khoản được thêm vào mà tôi chưa từng thấy ở cái ở quầy lễ tân.

"Cái này nhắc đến Bên C ngoài Bên ABên B."

"Đó là Yuki Onna ư?"

"Có thể là những người làm dịch vụ thừa kế."

Văn bản vốn đã được viết để khó hiểu, nhưng nhóm lừa đảo còn thêm vào những thủ đoạn lừa gạt nữa. Văn bản gần như trộn lẫn hết trong đầu tôi, nhưng tôi bằng cách nào đó vẫn nắm bắt được ý nghĩa.

–Khi Bên A sử dụng các cơ sở do Bên B quản lý, Bên A phải luôn tôn trọng mối quan hệ của Bên A với Bên C. –Bên C xem xét mối quan hệ với Bên A được sửa đổi thành việc chuyển giao toàn bộ tài sản tài chính. –Các tổn thất của Bên A sẽ là tổn thất xã hội và Bên C phải thực hiện tất cả các hình phạt thông qua các hành động tài chính. –Vì Bên C không thể hợp pháp hóa hợp đồng tài chính, các hành động tài chính nói trên sẽ được thực hiện bởi những người làm dịch vụ thừa kế thay mặt cô ta.

"Đây rồi. Tôi đoán thuật ngữ 'mối quan hệ' thay thế cho 'kết hôn'. Đúng là thứ tự thừa kế tài sản thay đổi khi hai người kết hôn, nhưng..."

"Phần này về tổn thất có lẽ thay đổi hình phạt tử vong của Yuki Onna thành một cái chết xã hội thông qua việc mất tất cả tiền bạc."

"Và họ lợi dụng việc yêu quái thậm chí không thể ký hợp đồng điện thoại di động để chuyển tất cả tiền cho những người làm dịch vụ thừa kế."

Tóm lại:

Cư dân sử dụng căn phòng có tập tài liệu đã sửa đổi sẽ tự động kết hôn với Yuki Onna. Tài sản của mục tiêu sẽ trở thành tài sản chung của mục tiêu và Yuki Onna. Điều này về cơ bản có nghĩa là cô ta đã lấy tất cả tiền của mục tiêu.

Ngoài ra, nếu mục tiêu từ chối hoặc cố gắng thảo luận với người khác, họ sẽ nhận một hình phạt tài chính nghiêm trọng đủ để khiến họ "chết" về mặt xã hội.

Dù bằng cách nào, một lượng lớn tiền đã được trao cho Yuki Onna. Tuy nhiên, Yuki Onna không thể mở tài khoản ngân hàng, nên những người làm dịch vụ thừa kế sẽ kiểm soát tài sản thừa kế thay mặt cô ta.

Cuối cùng, nhóm lừa đảo sẽ có tất cả tiền.

Chỉ với sự hiện diện của tập tài liệu, lời hứa đã được đưa ra, nên sức mạnh của Yuki Onna có thể được sử dụng mà không cần cô ta thực sự ở đó.

Tôi tự hỏi liệu Yuki Onna có hiểu phiên bản hiện tại của Gói hàng là gì không.

"Ồ? Vậy là mục tiêu mất tài sản thừa kế dù điều này thành công hay thất bại? Vậy thì có thể có một số người quyết định hy sinh bản thân để tiết lộ những gì đang diễn ra."

"Hình phạt chỉ được nói là tài chính, không quy định số tiền. Nếu thành công, mục tiêu sẽ bị lấy hết tài sản, nhưng nếu thất bại và bị trừng phạt, họ có thể sẽ mắc nợ nặng nề."

Nếu hình phạt tài chính đủ nghiêm trọng để dẫn đến các khoản vay chợ đen của một tổ chức tội phạm lớn, điều đó sẽ phù hợp với mô tả về một cái chết xã hội.

Đó là một tình huống đáng sợ hơn đối với con người so với việc bị đóng băng đến chết trên một ngọn núi mùa đông.

"Chà, điều đó khá rõ ràng rồi."

"Nhưng chúng ta có bằng chứng thực sự nào cho thấy Bên C ám chỉ Yuki Onna không?"

"Tôi nghĩ vậy."

Tôi chỉ vào một đoạn văn bản trong tập tài liệu dày đó.

Nó ghi:

–Bên C không thích mùa hè, nên cô ta ghét ve sầu, biểu tượng của mùa nói trên.

Phần 11

"Hừm? Tôi cần đặt lịch ghi âm cái gì đó. Tối nay chiếu phim 'Biên niên sử địa ngục' muộn, tôi không muốn bỏ lỡ."

"Làm trong phòng riêng của cô đi!! Tôi đang ghi âm một bộ phim nước ngoài, đừng có giành bộ dò sóng!!"

"...Chà, nghe có vẻ anh đã tìm ra cách Gói hàng của Yuki Onna hoạt động rồi. Cứ đà này, có vẻ như anh chẳng cần tôi chút nào."

"Cô thực sự muốn giúp đỡ bất chấp việc cô hay cằn nhằn ư...?"

Con này có thể phiền phức thật, nhưng liệu loài Zashiki Warashi nói chung có muốn giúp đỡ gia đình mình không? Trong trường hợp đó, có phải tâm trí cô ta thì tsundere nhưng bản năng thì deredere không?

Bất chấp những suy nghĩ đầy hy vọng của tôi...

"Không, tôi muốn biết tại sao anh lại ép tôi phải nghe tất cả những điều này. Tôi có thể dùng thời gian này để đưa nhân vật của mình từ Cấp 7 lên Cấp 8."

"Tôi đã linh cảm là vậy rồi, đồ yêu quái trong nhà. Nếu cô không nghe tôi, tôi sẽ gửi tất cả các hệ thống game đến nhà Madoka để cô không thể chơi được đâu, chết tiệt."

Cô ta bám lấy tôi và trông như sắp khóc.

Yêu quái đó cần giải trí nhiều như cần nước hay oxy vậy.

"Nhưng những người làm dịch vụ thừa kế đó đang cố gắng xuất khẩu Gói hàng của họ cho một tổ chức tội phạm lớn để được giúp đỡ trốn thoát, đúng không? Họ có thực sự sẽ để yên cho anh trong khi anh đang cố gắng phanh phui phương pháp của họ không?"

"Đó mới là vấn đề." Tôi nghiêng người về phía trước. "Đó mới là vấn đề lớn nhất cuối cùng."

"Thật trớ trêu khi con người tham lam lại đáng sợ hơn cả yêu quái."

"Trong cả Rokubu Goroshi và Yonaki Ishi, kẻ phản diện đều là một con người chìm trong lòng tham. Thực tế, yêu quái và siêu nhiên chỉ thực sự xuất hiện để tạo ra một cái kết cho câu chuyện về một người khủng khiếp nào đó."

"Nếu nghiệp báo hoạt động tốt như trong các câu chuyện cổ, thế giới sẽ là một nơi tốt đẹp hơn nhiều," Zashiki Warashi nói một cách thờ ơ. "Vậy tôi đoán những người làm dịch vụ thừa kế cuối cùng cũng đã hành động."

"Đúng vậy, họ đã làm."

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Tôi biết sợ hãi sẽ không thay đổi tình hình, nhưng cảm xúc thường không bị lý trí kiểm soát.

Ví dụ rõ ràng nhất về thứ mang lại cho con người nỗi sợ hãi phi lý đó chính là yêu quái như Zashiki Warashi hay Yuki Onna.

Tôi phải đối mặt với lòng tham của con người, những kẻ thậm chí còn lợi dụng nỗi sợ hãi đó để kiếm lời.

"Tôi đã ở trong tình thế khó khăn. Thực sự là rất khó khăn."

"Thật đáng tiếc khi học sinh cấp ba ngày nay lại có vốn từ vựng hạn chế đến vậy."

Phần 12

Tôi có một cảm giác rất tồi tệ về điều gì đó.

Cảm giác đó không có cơ sở cụ thể và tôi khó có thể đưa ra một biện pháp đối phó từ một linh cảm đơn thuần, nên câu nói đó tương đối vô nghĩa. Tuy nhiên, nó giống như việc bị đưa đến lò thiêu trên một băng chuyền di chuyển chậm chạp. Việc bạn không bị giết ngay lập tức khiến mọi thứ càng trở nên khó chịu hơn.

Khi chúng tôi rời khỏi căn phòng trống sau khi kiểm tra tập tài liệu, Madoka cau mày và nói ra lý do cho sự lo lắng của tôi.

"...Những người làm dịch vụ thừa kế đã đi rồi."

"Thật sao?"

Tình hình đang tiến triển.

Giống như ung thư, đã quá muộn khi cơn đau xuất hiện.

Một nữ nhân viên trẻ đang chạy vội vàng về phía chúng tôi.

"Kotemitsu-san, Kotemitsu-san."

"Chào. Chuyện gì vậy?"

Kotemitsu Madoka nhìn về phía nữ nhân viên khi tên gia đình cô ấy được gọi.

"Tôi có tin tức có thể liên quan đến khách của cô."

"Có chuyện gì vậy?"

"Chiếc xe buýt từ đây xuống chân núi bị xịt lốp, nên có lẽ sẽ chạy muộn."

Ghê.

Vậy là họ làm vậy à?

"Với khoảng cách này, anh có thể đi bộ đến chân núi trước khi mặt trời lặn, nhưng nếu anh có kế hoạch, một trong những nhân viên có thể đưa anh đi bằng ô tô."

"Khoan đã, khoan đã. Cô có thể cho tôi một giây để suy nghĩ về chuyện này được không?"

Tôi lịch sự ngắt lời nữ nhân viên, nắm lấy tay Madoka, và kéo cô ấy ra xa một chút. Ở đó, chúng tôi bắt đầu nói chuyện riêng.

"Chắc chắn đó là những người làm dịch vụ thừa kế. Họ đang lên kế hoạch để tôi bị 'tai nạn' bắn bằng súng săn trên đường về. Đó là lý do họ đã làm hỏng xe buýt để loại bỏ lỗ hổng đó trong kế hoạch của họ."

"Hay anh chấp nhận lời đề nghị của các nhân viên đi?"

"Họ cũng sẽ bắn cả nhân viên đó. Họ đã quyết định táo bạo hơn một chút trong phương pháp của mình. Madoka, có bao nhiêu người làm dịch vụ thừa kế đã ra vào đây?"

"Hmm? Tôi không nhớ chính xác, nhưng tôi nghĩ có khoảng 10 đến 20 người."

"Vậy thì chúng ta cần phải giả định rằng họ có thể bao vây tôi trong khi tất cả đều được trang bị súng săn. Đường núi là con đường duy nhất để quay về. Họ có thể rải kính vỡ trên đường để chặn ô tô rồi bắn cho đến khi nó chỉ còn là đống sắt vụn."

"...Hay anh gọi trực thăng đi?"

Đúng là một nhà đầu tư giàu có. Cô ấy nghĩ về mọi thứ ở một quy mô hoàn toàn khác.

Tuy nhiên, tôi lắc đầu.

"Nếu một trong những khẩu súng săn của họ là súng trường chứ không phải shotgun, thì cách đó sẽ không hiệu quả. Điều đó đủ để bắn xuyên qua kính hoặc vỏ bọc của một chiếc trực thăng dân sự."

Làng Tri Thức có rất nhiều lợi thế, nhưng cũng có những bất tiện.

Ví dụ, số lượng cảnh sát cực kỳ thấp.

Không có đồn cảnh sát lớn hay gì cả. Ngôi làng chỉ có một đồn nhỏ. Ngoài ra, bất cứ ai ở đó sẽ không trả lời các cuộc gọi vào ban ngày vì bận nghe nhạc bằng tai nghe và sẽ ngủ khi mặt trời lặn. Những chùm nho giá 30.000 yên đủ để làm mắt bất kỳ tên trộm nào sáng lên vì sung sướng, nên tình hình cảnh sát thật đáng thương. Do đó, Làng Tri Thức dựa vào các nhân viên bảo vệ vũ trang thuê để giữ gìn hòa bình chứ không phải cảnh sát của đất nước. (Mặc dù đôi khi những nhân viên bảo vệ vũ trang đó cũng tự mình phạm tội.)

Madoka nhận thức được điều đó, nên cô ấy nói, "Vậy thì ở lại Viện An Dưỡng có an toàn nhất không? Những người làm dịch vụ thừa kế đã đặt một cái bẫy trên núi. Có phải vì họ không đủ lực lượng để đối đầu với các nhân viên bảo vệ vũ trang bảo vệ Viện An Dưỡng không?"

Tôi đánh giá cao đề nghị của cô ấy.

Tôi thực sự đánh giá cao, nhưng...

"Nếu không làm gì họ, tôi có thể cũng bị Gói hàng của Yuki Onna nhắm đến. Viện An Dưỡng đầy rẫy người giàu có. Mọi người ở đây đều thuê bảo vệ vũ trang để bảo vệ họ. Nếu tất cả những người bảo vệ đó được tập hợp lại, những người làm dịch vụ thừa kế sẽ không thể chạm vào cô."

"Vâng... nhưng tôi nghi ngờ điều đó sẽ xảy ra." Tôi nghiêng đầu sang một bên khi suy nghĩ. "Nhóm của cô có thể giúp đỡ, Madoka, nhưng tôi nghi ngờ những người bảo vệ vũ trang được thuê bởi những người khác sẽ đồng ý. Việc để tôi ở lại đây sẽ mang lại nguy cơ một nhóm tội phạm tấn công bằng súng săn, nên họ có lẽ sẽ chỉ đuổi tôi ra khỏi Viện An Dưỡng."

Đó là công việc của họ là bảo vệ khách hàng, nên họ sẽ không ngần ngại ở đó.

Ngoài ra, có sự khác biệt giữa số lượng bảo vệ do Madoka thuê và tổng số bảo vệ do tất cả những người khác thuê. Nếu họ xung đột, những người khác sẽ thắng. Có thể lựa chọn duy nhất của tôi sẽ là tự mình rời khỏi Viện An Dưỡng hoặc bị tất cả các nhân viên bảo vệ bao vây và đuổi ra ngoài.

"Vậy thì nếu tôi cử một vài bảo vệ của tôi đi cùng anh thì sao?"

"Những người làm công ăn lương đó có thực sự sẽ đồng ý làm điều gì đó ngoài hợp đồng như vậy không? Và ngay cả khi họ đồng ý, họ sẽ đối đầu với 10-20 người. Nếu tất cả những người đó đều được trang bị súng săn, mọi thứ sẽ không tốt cho chúng ta. Ngay cả khi tôi xoay sở được xuống núi nhờ họ, tôi thà không phải trả giá bằng việc vài người chìm trong vũng máu."

Đây không chỉ là vấn đề công lý hay đạo đức đơn thuần.

Một khi một đồng nghiệp đã chết vì yêu cầu vô lý của khách hàng của họ, ngay cả những người bảo vệ của Madoka cũng có thể bao vây tôi. Họ không phải là quan chức chính phủ hay đồng minh của công dân đất nước. Nếu họ bị đẩy vào một tình huống vô lý, có thể họ sẽ dùng đến những biện pháp vô lý.

"Vậy anh định làm gì? Khi anh bị tấn công trước đó, anh chỉ vừa mới thoát hiểm."

"...Vâng. Cuối cùng thì tôi cũng chỉ là một kẻ thua cuộc. Tôi đã vùng vẫy trong một cuộc bỏ chạy hoảng loạn khỏi một người đàn ông đơn độc được trang bị súng săn. Điều này là vô vọng. Đây không phải là một cuốn tiểu thuyết nhẹ nhàng. Tôi không thể chờ đợi một cơ hội và phản công. Nó sẽ không hiệu quả. Chỉ cần sống sót thôi đã đáng được ghi vào Kỷ lục Guinness Thế giới rồi."

"Đừng có cái nhìn xa xăm đó. Lần này anh sẽ bị 10-20 người tấn công cùng một lúc, đúng không? Đó không phải là tình huống mà anh chỉ có thể chạy xuyên qua những cái cây và trốn thoát."

Tôi không thể ở lại Viện An Dưỡng.

Nếu tôi ra khỏi núi, tôi sẽ bị tấn công bởi một nhóm 10-20 kẻ lừa đảo được trang bị súng săn.

Tôi phải xuống núi an toàn bằng cách nào đó, nhưng điều này vô vọng như chơi một trận bóng đá một mình chống lại một đội 11 người vậy. Tôi sẽ chỉ bị bao vây. Đây không phải là tình huống mà tôi có thể thoát ra bằng một kế hoạch hay kỹ thuật thông minh.

Và ngay cả khi tôi xuống núi an toàn, liệu tôi có thể quay lại một kỳ nghỉ hè an toàn không?

Tôi biết tôi cứ nói đi nói lại điều này, nhưng họ được trang bị súng săn.

Tôi không muốn dành phần đời còn lại của mình để trốn trong sợ hãi bị tấn công và hoàn toàn có thể họ sẽ tìm ra nơi tôi sống và tấn công nhà tôi. Rõ ràng như ban ngày số phận của tôi sẽ ra sao nếu họ xông vào nhà tôi với giày đi ngoài và mang theo những vũ khí nguy hiểm đó.

Tôi muốn sống sót.

Tôi muốn trở lại cuộc sống hàng ngày an toàn của mình.

Để làm được điều đó, tôi sẽ cần làm nhiều hơn là xuống núi mà không bị những người làm dịch vụ thừa kế tìm thấy.

"...Tôi đoán tôi cần phải theo đuổi điều này đến cùng."

"Shinobu-kun?"

"Madoka, cô nói cô có thể nhờ vả các nhân viên ở đây nhưng không phải các cư dân khác, đúng không?"

"V-vâng. Tất cả chúng ta đều ở cùng đẳng cấp. Nơi này giống như một khách sạn, nên không có cảm giác 'hàng xóm'. Không ai thậm chí sẽ trả lời tiếng gõ cửa."

"Không sao." Tôi lấy tập tài liệu chứa thỏa thuận cư dân đơn giản hóa từ Madoka. "Cô có thể nhờ các nhân viên một việc được không? Tôi không thể trả tiền cho họ, nhưng hãy hỏi họ xem tôi có thể ở trong căn phòng trống mà tập tài liệu này đã ở đó không."

"Điều đó có thể khó."

"Nói với họ rằng một nhóm trộm sẽ tấn công bằng súng săn nếu họ không cho tôi."

"Tôi sẽ cố gắng hết sức," Madoka nói. "Nhưng một căn phòng hoàn toàn trống có thể là quá sức. Sẽ dễ dàng hơn một chút để họ cho phép một người khác ở trong phòng của tôi."

"Không, phòng của cô sẽ không được. Để thoát khỏi tình huống này, tôi cần lao thẳng vào tâm bão."

"Cái gì?"

"Ngoài ra, với việc cô đầu tư, cô chắc hẳn có nhiều công cụ liên quan đến kinh doanh khác nhau, đúng không? Chắc chắn cô không làm tất cả trên máy tính. Tôi muốn mượn một trong những công cụ analog đó."

"Cụ thể là gì?"

"Một con dấu."

Không phải là đêm khuya.

Cũng không phải tất cả thiên nhiên trong khu vực đều đã chết.

Mùa hè nóng bức đến nghẹt thở. Cây cối và bụi rậm tỏa ra mùi xanh đậm đặc. Những tia nắng mặt trời lọt qua những kẽ hở trong tán cây che kín bầu trời đủ sáng để được gọi là khỏe mạnh. Tiếng ve kêu the thé đủ to để át đi tiếng gió xào xạc qua các cành cây.

Khung cảnh hoàn hảo cho một ký ức trong nhật ký tranh của một đứa trẻ.

Đây là hình ảnh nông thôn mà Làng Tri Thức dùng làm điểm thu hút.

Tuy nhiên, tình huống mà tôi đang gặp phải đã biến thế giới đó thành một thế giới tàn khốc. Đó có thể là cách thế giới nhìn đối với một người đang tiến đến một vách đá để tự sát. Tôi không có sự bình tĩnh để thưởng thức phong cảnh đang trải ra trước mắt. Tôi chỉ có thể xem những hình ảnh đó như thông tin hình ảnh.

Tôi cố gắng tập trung và tôi cố gắng chú ý.

Tuy nhiên, cuối cùng tôi lại nhận được ít thông tin hơn bình thường.

Mỗi bước chân của tôi đều nặng nề.

Tôi cảm thấy vật thể vô hình được gọi là linh hồn mình đang bị mòn dần.

Ngay cả khi tôi có một bản đồ chính xác, tôi có lẽ đã lạc lối trong trạng thái tinh thần đó. Và tôi sẽ không biết liệu bản đồ tôi có chính xác hay không. Tôi có nên đi theo cảm giác nguy hiểm trong mình không? Tôi có nên bỏ qua nó vì nó sẽ đưa tôi đến sự hủy diệt của chính mình không? Tôi có bỏ qua nguy hiểm nào đó vì tôi quá sợ hãi khi tiến đến sự hủy diệt của chính mình không? Các lựa chọn quay cuồng trong tâm trí tôi trong một vòng lặp vô tận. Trước khi tôi biết điều đó, vòng lặp đó khiến tôi không chắc chắn về bất kỳ tiêu chí nào để đưa ra quyết định. Giống như tôi đã bị biến thành một con người robot không thể thực hiện bất kỳ hành động phức tạp nào.

Tôi không biết mình đang nghĩ gì.

Tôi không thể sắp xếp suy nghĩ của mình.

Tôi không thể biết liệu suy nghĩ của tôi xuất phát từ cảm xúc thật của tôi hay do tôi bị nỗi sợ hãi dẫn dắt.

Mười đến hai mươi người đàn ông được trang bị súng săn ẩn mình trong núi.

Chỉ cần gặp phải một trong số họ cũng sẽ khiến cuộc sống của tôi gặp nguy hiểm. Chống trả lại họ là một giấc mơ trong giấc mơ. Ngay cả khi tôi lập tức quay đầu bỏ chạy, tỷ lệ sống sót của tôi có lẽ dưới 10%. Thực tế, tôi có thể sẽ bị bắn trong khi tôi đông cứng vì do dự không biết nên chiến đấu hay bỏ chạy.

Và ngay cả khi tôi sống sót, người làm dịch vụ thừa kế sẽ liên hệ với những người khác và bao vây tôi trong thời gian ngắn. Nếu điều đó xảy ra, không ai có thể cứu tôi. Ngay cả khi ngọn núi là một khu vực rộng lớn, chỉ có rất nhiều khu vực và tuyến đường mà mọi người có thể dễ dàng đi qua. Với 10-20 người, họ có thể bao phủ tất cả những tuyến đường đó và còn thừa ra.

Khi nào họ sẽ đến?

Họ sẽ đến từ đâu?

Ngay cả khi tôi không có lựa chọn nào khác, tôi vẫn vô cùng hối hận khi rời khỏi Viện An Dưỡng. Tôi không quan tâm nữa. Tôi ổn với việc bị những người bảo vệ vũ trang đó bao vây. Tôi chỉ muốn ẩn náu trong một tòa nhà an toàn.

Ngay khi tôi định quay trở lại con đường đã đi, cuộc tấn công bằng súng săn bắt đầu.

Một tiếng hét lớn vang lên, phá tan sự bình yên của thiên nhiên.

Vào thời điểm đó, một người làm dịch vụ thừa kế tên là Hanazono cảm thấy một áp lực lớn trong bụng. Anh ta đang ẩn mình trong một bụi cây rậm, đứng gác dọc theo con đường núi quanh co. Anh ta cầm một khẩu súng săn hai nòng trên tay. Cái nóng giữa hè đã làm ướt đẫm bên trong bộ vest của anh ta bằng mồ hôi và khuôn mặt anh ta trông như vừa bị tạt nước. Hơi thở nặng nề của chính anh ta vang lên trong tai. Mỗi chiếc lá của bụi cây chạm vào má anh ta đều làm xao nhãng sự tập trung của anh ta. Anh ta tràn ngập nỗi sợ hãi và hối hận đến mức cảm thấy choáng váng.

Anh ta có thể nhìn thấy cậu học sinh cấp ba là mục tiêu của mình.

Anh ta ấn báng súng săn vào vai để ngăn nó rung. Tuy nhiên, toàn thân anh ta đang run rẩy.

Anh ta không sợ cậu bé.

Anh ta sợ phải bắn một người khác.

Những người làm dịch vụ thừa kế đều đã tập trung lại để kiếm tiền dễ dàng.

Tuy nhiên, điều tiếp theo họ biết, đây là tình huống mà họ bị mắc kẹt.

Giết người là đi quá xa.

Họ rõ ràng đã vượt quá rủi ro mà họ sẵn sàng chấp nhận. Bất cứ khi nào anh ta nhìn thấy những câu chuyện về những tên cướp cuối cùng đã giết chết mục tiêu của họ trên tin tức, anh ta đều tự hỏi tại sao những người đó không sử dụng đầu óc của họ. Anh ta sẽ không bao giờ tham gia vào kế hoạch tội phạm này nếu anh ta biết nó sẽ kết thúc bằng cái chết của ai đó. Anh ta nên gắn bó với những vụ lừa đảo mà anh ta có thể thực hiện qua điện thoại.

Anh ta cảm thấy như một quân cờ sugoroku đang tiến về phía trước trái với ý muốn của mình.

Tuy nhiên, anh ta sẽ mất tất cả nếu anh ta không bắn.

Hanazono cho rằng thủ lĩnh của họ, Shironaka, đã chuẩn bị súng săn để đảm bảo họ sẽ hành động. Với một con dao hoặc một cây gậy kim loại, họ sẽ do dự. Việc họ chỉ cần di chuyển ngón trỏ giúp họ tách rời tâm trí khỏi việc họ đang đâm xuyên hoặc đập nát da thịt con người.

Nếu đứa trẻ đó không can thiệp, họ đã có thể kết thúc mọi thứ rất tốt.

Có thể hơi quá đáng khi lấy mạng anh ta.

Tuy nhiên, họ khó có thể chỉ để anh ta đi và tận hưởng cuộc sống của mình.

Chỉ một ngón tay.

Anh ta chỉ cần di chuyển ngón trỏ của mình.

Đứa trẻ đó đã làm điều đáng giá đến mức đó.

Viên đạn sẽ tự bắn trúng. Những gì xảy ra sau khi anh ta bóp cò không phải là việc của anh ta.

Nếu đứa trẻ chết, đó là lỗi của chính anh ta.

Hanazono hít một hơi thật sâu.

Anh ta đưa ngón trỏ đến cò súng săn và nhìn qua ống ngắm như anh ta đã thấy trong phim.

Anh ta chỉ cần một chút động lực.

Anh ta có thể tận dụng động lực đó và siết ngón trỏ của mình.

Tuy nhiên, một tiếng súng không vang lên.

Báng súng không va vào vai anh ta do chấn động khi bắn và một viên đạn chì không được bắn ra.

"?"

Ngón tay anh ta không di chuyển sao? Cơ bắp của anh ta đông cứng lại vì lo lắng sao?

Với những câu hỏi đó trong đầu, Hanazono rời mắt khỏi ống ngắm và nhìn vào ngón trỏ của mình. Anh ta thấy một điều thực sự kỳ lạ ở đó.

Ngón trỏ của anh ta đã đổi sang một màu sẫm hơn nhiều.

Phần ngón tay từ khớp thứ hai trở đi vỡ vụn như đất sét giấy khô và rơi xuống đất.

"Gyah."

Ai đó đã gặp tai nạn khi leo núi vào mùa đông có thể đã chứng kiến điều gì đó tương tự.

Đó là tê cóng nghiêm trọng.

"Gyah gyah gyah gyah!? Gyah gyah gyah gyah gyah gyah gyah!!"

Tuy nhiên, cuộc đời Hanazono không có nhiều trải nghiệm đa dạng như vậy.

Như thể các giác quan của anh ta cuối cùng cũng bắt kịp với hiện tượng kỳ lạ, anh ta vung cánh tay phải một cách đau đớn dữ dội. Tiếng vỡ khô khốc lặp đi lặp lại có thể nghe thấy. Nửa lòng bàn tay và ba ngón tay của anh ta rơi ra và bay trong không khí.

(Cái gì!?)

(Chuyện gì đang xảy ra vậy!?)

Anh ta nghe thấy tiếng sột soạt của thứ gì đó di chuyển trong bụi cây rậm. Có phải một trong những đồng đội của anh ta ẩn nấp gần đó đang nhắm vào cậu học sinh cấp ba thay anh ta không? Hay họ đến để cứu anh ta? Đó là những gì Hanazono nghĩ, nhưng anh ta đã sai. Khi khuôn mặt quen thuộc của Murokawa xuất hiện, anh ta đang quằn quại trong cơn đau đớn và kinh hoàng dữ dội. Nửa bên trái khuôn mặt của anh ta đã đổi màu. Nó đã trở thành màu tím đỏ và một bên tai của anh ta đã biến mất.

Cuối cùng, một tiếng súng vang lên.

Tuy nhiên, nó không nhắm vào cậu học sinh cấp ba. Đó là một sự cố bắn súng ngoài ý muốn. Ai đó đã vô tình bắn súng trường của họ. Hayashida từ trong bụi cây rậm rạp và lên đường. Cánh tay phải của anh ta vỡ thành nhiều mảnh và nhập vào đống sắt vụn trên đường. Đó là do lực nổ của viên đạn được bắn ra? Hay đó hoàn toàn là tác động của tê cóng? Không rõ điều gì đã khiến anh ta mất cánh tay.

Không chỉ Hanazono.

Điều tương tự đang xảy ra trên khắp ngọn núi.

Hanazono đã rơi vào trạng thái hoảng loạn hoàn toàn, nhưng cuối cùng anh ta cũng nhận thấy cậu học sinh cấp ba đang cầm một cuốn tập tài liệu duy nhất.

Hanazono đã xem một bộ phim cảnh sát cũ trong đó một tạp chí truyện tranh dày được sử dụng thay cho áo chống đạn, nhưng rõ ràng cậu bé đã không mang tập tài liệu đó cho mục đích đó.

Những người làm dịch vụ thừa kế nhận ra tập tài liệu.

Nó chứa phiên bản đã sửa đổi của thỏa thuận cư dân được đặt trong phòng của mục tiêu trong vụ lừa đảo Gói hàng của họ, sử dụng các đặc điểm và điều kiện của Yuki Onna.

"Nếu anh đang cố gắng thao túng một yêu quái, anh có lẽ không nên để lõi kiểm soát của mình ở nơi bất cứ ai cũng có thể chạm vào."

Cậu bé mở nó ra.

Cậu bé mở nó đến trang đáng lẽ phải chứa các điều kiện đã được sắp xếp lại của họ.

Tuy nhiên, có một vài dòng bổ sung được viết bằng chữ viết tay cẩu thả mà Hanazono và những người khác không nhận ra.

–Bên C sẽ đảm bảo an toàn cho Jinnai Shinobu. Để thực hiện điều khoản trước đó, Bên C có nghĩa vụ sử dụng tất cả sức mạnh của mình.

–Bên C có thể tấn công phủ đầu trong khi sử dụng sức mạnh của mình. Khi xác nhận bất kỳ ai hoặc bất kỳ thứ gì có ý định tấn công theo cách có ảnh hưởng tiêu cực đến sự an toàn của Jinnai Shinobu, Bên C sẽ loại bỏ chúng. Không cần sự đồng ý để thực hiện việc thi hành điều khoản này.

Và bên cạnh mỗi đoạn văn bản được thêm vào là một dấu nhỏ màu đỏ tô màu cho trang văn bản chỉ có hai màu đen trắng.

Một con dấu đã được đóng bằng mực đỏ.

Cụ thể hơn, đó là một con dấu sửa đổi.

Dấu hiệu đó được dùng để chỉ ra rằng các thay đổi đối với một hợp đồng đã được thực hiện với sự thừa nhận của người đồng ý với hợp đồng.

"Gah..."

Họ đã bị loại vì họ cố gắng bắn.

Tất cả những người đã cố gắng bắn đều bị loại.

Các điều khoản bổ sung gần như quá dễ hiểu. Và ý nghĩa của chúng đơn giản là áp đảo. Ngay cả khi họ đã tập hợp hàng chục hoặc thậm chí hàng trăm người, toàn bộ lực lượng của họ đã bị vô hiệu hóa chỉ bằng cách nhắm mục tiêu vào cậu học sinh cấp ba đó.

(Anh ta đã kiểm soát Gói hàng mà chúng ta đã lắp ráp!?)

Và rồi mùa đông đến.

Yêu quái tượng trưng cho sự khắc nghiệt của tự nhiên và sự từ chối cái lạnh dữ dội xuất hiện giữa màu xanh của thiên nhiên.

Cánh cổng địa ngục mở ra.

Cậu học sinh cấp ba vỗ vai mình bằng gáy tập tài liệu và nói với những người đàn ông trong khu vực.

"Đây là thực thể chết chóc mà các anh đã chuẩn bị. Tôi chắc các anh biết rõ cô ta nguy hiểm đến mức nào. Tôi thà không có ai bị thương hơn mức cần thiết."

"Mấy tên ngốc này làm gì vậy! Hanazono, Hayashida!! Đây là thứ chúng ta đã chuẩn bị an toàn cho!!" Giọng thủ lĩnh của họ, Shironaka, phát ra từ chiếc điện thoại di động mà Hanazono đã làm rơi. "Ve sầu!! Tôi sẽ mang lồng côn trùng ra! Nếu chúng ta có thể đưa con quái vật đó ra khỏi đây, chúng ta có thể bịt miệng thằng nhóc đó!!"

Shironaka lao ra từ một bụi cây rậm rạp.

Một tay anh ta cầm loại lồng côn trùng nhỏ mà trẻ con thường dùng. Thông thường, việc sử dụng nó làm vũ khí sẽ chẳng khác gì một trò đùa dở hơi. Tuy nhiên, trong tình huống mà Hanazono và những người khác đã tạo ra, nó là một bùa hộ mệnh với hiệu quả gần như tuyệt đối.

Thế nhưng...

"Gh?"

Nó đóng băng.

Lồng côn trùng phủ đầy băng trắng và nứt. Tiếp theo, những con ve sầu bên trong và bàn tay của Shironaka đang cầm lồng côn trùng bị bao phủ trong băng giá.

Tê cóng nghiêm trọng làm thay đổi màu da của anh ta, kết cấu da thịt anh ta từ từ biến dạng, và rồi vị trí móng tay của anh ta rõ ràng bị lệch chỗ.

Cơn đau dữ dội khiến Shironaka cố gắng nắm chặt các ngón tay, nhưng các ngón tay của anh ta gãy rời ra ngay lập tức.

"Byah byah!? T-tụi nó rụng ra rồi!! Cái gì!? Tụi nó rụng ra rồi! Mất rồi!?"

Shironaka có vẻ sợ hãi hơn trước sự vô lý của tình huống không bao giờ nên xảy ra đó hơn là bị làm phiền bởi cơn đau. Cậu học sinh cấp ba sau đó mở tập tài liệu sang một trang khác.

Trên trang đó, nó ghi:

–Bên C không thích mùa hè, nên cô ta ghét ve sầu, biểu tượng của mùa nói trên.

Nó đã bị xóa.

Sự an toàn duy nhất mà Hanazono và những người khác đã chuẩn bị đã biến mất.

Bây giờ họ không còn cách nào để ngăn Yuki Onna.

Không ai có thể ngăn cô ta!!

"Tất nhiên tôi đã thay đổi những gì các anh đã đưa vào đó. Nếu tôi sử dụng những thay đổi mà các anh đã thực hiện như cũ, tôi đã bị lấy hết tài sản rồi. Trước khi lắp ráp lại theo cách tôi muốn, tôi đã loại bỏ những điều khoản không cần thiết. Tại sao tôi lại không làm vậy?"

Cậu học sinh cấp ba đóng tập tài liệu lại, vỗ nó vào vai một lần nữa, và mỉm cười.

"Vậy thì. Cô ta sẽ phải đối phó với tất cả các anh, hay các anh sẽ tự bỏ cuộc? Tôi sẽ để quyết định đó cho các anh."

Phần 13

Zashiki Warashi cau mày.

"Ồ? Góc nhìn của cảnh hồi tưởng đó thay đổi giữa chừng. Đó là một lỗi sao?"

"Không phải lỗi đâu. Sau khi những kẻ định giết người đó giơ tay đầu hàng, tôi đã thu thập một số thông tin từ chúng."

"Chà, nghe có vẻ mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp. Có vẻ như anh không cần thảo luận gì thêm với tôi nữa."

"Còn chứ, đồ ngốc. Thực tế, thứ nguy hiểm nhất vẫn còn đó. Là Yuki Onna."

"Thỏa thuận cư dân đơn giản hóa đó vẫn còn hiệu lực à? Vậy là anh sẽ sống phần đời còn lại với chế độ tự vệ của Yuki Onna sao?"

"Tôi đã thêm một phần nói rằng các điều khoản bị sửa đổi sẽ hết hiệu lực sau ba giờ kể từ khi thay đổi, nên đó không phải là vấn đề. Nhưng vấn đề là..." Tôi gãi đầu. "Có vẻ như Yuki Onna xem tôi là mục tiêu mặc định mà không cần điều kiện của thỏa thuận cư dân đó. Đó là lý do cô ta yêu cầu tôi kết hôn với cô ta ở trạm xe buýt nhằm giết tôi. Nếu tôi không giải quyết chuyện đó nhanh chóng, tôi có thể bị mắc kẹt bởi tất cả những câu hỏi của cô ta."

"Chắc anh vất vả lắm khi là một chàng trai nổi tiếng."

"Lời hứa hôn nhân của Yuki Onna rõ ràng chỉ là một cách để giết mục tiêu nhanh hơn. Và việc chuẩn bị kép rút ngắn quá trình đó hơn nữa. Yêu cầu ai đó kết hôn với cô ta giống như một phép thuật đối với cô ta."

"Ồ? Vậy là anh đang nói yêu quái không thể có tình yêu như con người sao?"

"Chà, cô không phải là con người mà."

Đúng lúc đó, bà nội nhỏ bé của tôi gõ cửa. Bà đã kiểm tra xem tên trộm có lấy cắp thứ gì không, nhưng với quy mô gia đình thì việc đó mất khá nhiều thời gian. Tôi có cảm giác bà đã dừng lại làm bánh ohagi vào một lúc nào đó, nhưng dù sao thì vẫn mất thời gian.

"Shinobu, về tên trộm đó."

"Bà có thấy thiếu gì không?"

"Không, ngược lại. Rất lạ. Chúng ta có thêm một thứ."

"...Hả?"

"Cái này."

Bà nội tôi đưa cho tôi một tập tài liệu duy nhất.

Đúng vậy.

Đó là tập tài liệu dày mà tôi tưởng mình đã gửi lại Viện An Dưỡng bằng người giao hàng bằng xe đạp.

"Ôi, không..." tôi lẩm bẩm.

Tên trộm đó.

Hắn ta không phải là tên trộm chút nào!! Có phải một tên ngốc nào đó trong số những người làm dịch vụ thừa kế đã trốn thoát được không!? Và giờ hắn ta quay lại vào phút cuối cùng để trả thù đầy phiền phức!!

Thỏa thuận cư dân trong tập tài liệu có một trang bị quăn mép.

Một cây bút bi và một con dấu sửa đổi đã được sử dụng để thêm một điều khoản duy nhất.

–Bên C sẽ trở về với chủ sở hữu.

Tôi nghe thấy một âm thanh như tiếng nứt chạy khắp tòa nhà. Đó là âm thanh của thứ gì đó đang đóng băng. Môi trường xung quanh đang thay đổi với sự xuất hiện của một điều khủng khiếp. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Đó không phải là một phép ẩn dụ hay trạng thái tâm lý.

Nhiệt độ vật lý trong phòng giảm xuống.

"...kết hôn..."

Tôi nghe thấy một giọng nói từ phía sau.

Một giọng con gái yếu ớt.

"...Chúng ta hãy kết hôn..."

Ô-ô, chết tiệt. Chết tiệt! Chết tiệt!! Chết tiệt!!! Chết tiệt!!!!

Đây là một yêu quái thực sự đã dễ dàng đánh bại 20 người đàn ông được trang bị súng săn. Và điểm yếu ve sầu mà những người làm dịch vụ thừa kế đã chuẩn bị đã biến mất. Không đời nào tôi có thể đánh bại cô ta bây giờ. Nếu cô ta phong tỏa lối thoát của tôi bằng những lời hứa nối tiếp lời hứa cả công khai lẫn ngụ ý, tôi cuối cùng sẽ mắc sai lầm. Tôi không có ý định trở thành một nhân vật trong một câu chuyện cổ tích!

"Đ-đúng vậy! Zashiki Warashi-sama!! Thời khắc cuối cùng đã đến để cô thể hiện sức mạnh của mình như một yêu quái thực sự bảo vệ ngôi nhà và gia đình mình... khoan đã, cô ta biến mất rồi!! Cô ta hoàn toàn biến mất rồi!!"

Yêu quái vô dụng trong bộ yukata đỏ tươi đã biến mất vào không khí loãng từ lúc nào.

Tôi nghi ngờ bà nội tôi sẽ không giúp được gì, nên tôi phải tự làm gì đó. May mắn thay, tôi có tập tài liệu có thể can thiệp vào các đặc tính và điều kiện của Yuki Onna. Tôi có thể sử dụng nó.

–Bên C sẽ trở về với chủ sở hữu.

Tôi có nên gạch hai dòng để xóa nó không? Không. Yuki Onna đã ở đây rồi và cô ta dường như muốn giết tôi ngay từ đầu. Ngay cả khi tôi loại bỏ các điều kiện bất thường và đưa cô ta trở lại trạng thái ban đầu, cô ta sẽ chỉ đến và giết tôi như bình thường.

Nếu tôi định làm gì đó, thì phải là thêm một cái gì đó.

Nếu tôi thêm một đoạn văn bản xác định "chủ sở hữu" là người đã mang tập tài liệu đến nhà Jinnai, tôi có thể thay đổi mục tiêu của Yuki Onna. Điều đó cũng sẽ loại bỏ mối đe dọa từ một trong những người làm dịch vụ thừa kế trốn thoát được, nên là một công đôi việc. Tôi vẫn còn con dấu sửa đổi mà tôi đã mượn từ Madoka trong túi. Tất cả những gì tôi phải làm là...!!

"M-m-m-m-một cây b-b-bút!! Tôi cần một cây bút! Nó ở đâu! Chết tiệt!!"

Nhiệt độ trong phòng giảm mạnh. Nó không lạnh bằng tủ lạnh, nhưng cũng gần bằng. Tôi có thể thấy lá của cây bonsai khoa học viễn tưởng của Zashiki Warashi đang đổi màu ở nơi cô ta đã bỏ nó trên sàn nhà. Tôi không có thời gian. Tôi điên cuồng vươn tay tới hộp bút trên bàn.

"Wah."

Đầu ngón tay tôi chạm vào hộp bút hình trụ.

Hộp bút nghiêng sang một bên.

"Wah."

Và tất cả các dụng cụ viết bên trong rơi vãi khắp chiếu tatami. Ngay khi tôi định với lấy cây bút mình cần, chúng lăn ra khỏi tầm với của tôi.

"Waaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!"

Phần 14 (Ngôi thứ ba)

Ba mươi sáu kế không thể sánh bằng việc đơn giản là bỏ chạy. Đơn giản là chạy trốn khỏi những vấn đề mà bạn không thể giải quyết là chìa khóa cho một cuộc sống lâu dài. Và tôi đã nói với anh ta ngay từ đầu rằng anh ta sẽ gặp xui xẻo nếu anh ta mong đợi tôi có bất kỳ loại sức mạnh đặc biệt kỳ lạ nào.

Thật lòng mà nói, một Zashiki Warashi đơn thuần làm sao có thể đánh bại một thứ nguy hiểm đến thế?

Anh ta nghĩ tôi là nữ hoàng của thế giới phòng khách và tôi có một kỹ năng ẩn nào đó tối thượng sao?

"Này, Zashiki Warashi. Uống trà lúa mạch không?"

Trên hiên nhà dài hơn 20 mét, một ông lão đang chơi tsumeshogi mời tôi lại. Tôi cầm một tách đầy đồ uống lạnh. Ông lão này yêu thích các trò chơi cờ như cờ vây và cờ tướng, nhưng ông không thích khi chúng được tái tạo bằng máy tính. Tôi thành thật không hiểu tại sao. Đối với tsumeshogi thì việc có AI lo phần di chuyển của đối thủ dễ dàng hơn và tiết kiệm thời gian sắp xếp các quân cờ. Có vẻ ông lão này thích mọi thứ giống như ngày xưa. Ông gặp khó khăn khi ngay cả yêu quái cũng mong muốn những thay đổi hiện đại.

Chà, tôi không có ý định bắt bẻ sở thích của người khác.

Điều đó áp dụng cho cả con người và yêu quái.

"Cô ta có vẻ thích anh ta khi họ mới gặp nhau và sau đó anh ta giải thoát cô ta khỏi Gói hàng đó. Không quá ngạc nhiên khi cô ta lại nghiêm túc về chuyện đó."

"Cô đang nói gì vậy?" ông lão hỏi.

"Hì hì hì. Tình yêu là một thứ mạo hiểm."

"?"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận