Vài ngày sau, tại một nhà hàng kiểu gia đình nọ ở Akihabara.
"À ừm – thế là kịch bản đã xong xuôi, diễn viên cũng chốt rồi, thời gian chẳng còn bao nhiêu nữa, tôi muốn chúng ta sớm bắt tay vào quay phim thôi."
Nghe lời anh Iwamoto, mọi người nhao nhao lên "Ồ ồ!", "Cuối cùng cũng tới rồi!".
CLB Manga chúng tôi đã hoàn tất phần lớn khâu chuẩn bị trước khi quay một cách suôn sẻ, cuối cùng cũng tới lúc bàn bạc nội dung cụ thể rồi.
Sau buổi họp đó, anh Kondo, người phụ trách quay phim, đã xem kịch bản của Hasegawa rồi phác thảo sơ lược các cảnh quay, và sẽ lấy đó làm nền tảng để thực hiện.
Đội quay phim thì có vẻ đã mua sắm đủ thiết bị cần thiết (vì quỹ CLB eo hẹp, nên thay vì thiết bị chuyên nghiệp thì họ ưu tiên loại vừa túi tiền, thực dụng). Còn đội phục trang, sau khi liên hệ với Azuki, bạn Sakura đã lo liệu xong xuôi trang phục và tóc giả.
"Địa điểm quay phim sẽ là bãi biển Chiba, thánh địa trong *Natsuiro Kanojo* mà chúng ta đã bàn trước đó. Tôi đã kiểm tra kỹ rồi, khu vực có biển 'Cấm bơi lội' thường ít người hơn, chắc là quay được. Dù không được bơi, nhưng có vẻ vẫn có thể lội xuống nước đến ngang eo. Sau khi liên hệ, tôi cũng đã xin được giấy phép quay rồi."
"Ồ ồ! Quả đúng là anh Iwamoto có khác!"
Các thành viên reo hò. Anh Iwamoto đúng là giỏi thật, điều tra được nhiều thông tin đến thế, khiến ngay cả tôi cũng phải nể phục.
"Theo kịch bản Hasegawa đã viết, mỗi nhân vật sẽ có thời lượng tối đa năm phút. Bốn nhân vật sẽ hợp thành một tuyển tập phim dài khoảng hai mươi phút. Dù có thể đi về trong ngày, nhưng để phòng trường hợp có ai đó gặp sự cố không quay được, tôi nghĩ tốt nhất là chúng ta nên ở lại một hoặc hai đêm thì hơn…"
Mọi người đều không có ý kiến gì về lịch trình hai ngày một đêm. Thế là sau khi chốt ngày, cả nhóm liền tìm phòng và đặt *minshuku* ngay tại chỗ.
*
"Ồ – vậy là đã chốt được cả địa điểm quay ngoại cảnh lẫn chỗ ở rồi nhỉ. Quay phim ở biển nghe chừng thú vị lắm đấy!"
Tối hôm đó.
Tôi như thường lệ, vừa gọi điện Skype cho Koigasaki, vừa chơi tựa game online *Splatoon*.
Sau lần chơi ở nhà Azuki, Koigasaki cũng bị *Splatoon* mê hoặc luôn.
Koigasaki cũng mua Wii U và đĩa game về tận Hokkaido. Thế là khi Akari không có nhà thì hai đứa tôi chơi, còn khi Akari có mặt thì cả ba đứa lại cùng nhau chiến game.
Tiện thể nói luôn, hôm nay Akari đi chơi nhà bạn rồi, nên chỉ có hai đứa tôi chơi thôi.
"Nghe thú vị đến mức nếu tôi mà ở Tokyo, chắc cũng muốn tham gia lắm…"
Nếu Koigasaki mà tham gia quay phim… chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ khiến tôi thấy vui sướng khôn tả rồi.
Koigasaki chắc chắn sẽ rất ăn ảnh.
À, nhưng mà, nếu Koigasaki đóng nữ chính thì cô ấy sẽ phải diễn mấy cảnh tình tứ với anh Kawakita, mà cái đó thì tôi chẳng muốn thấy chút nào.
"Dạo này bên cậu sao rồi?"
"Tôi á… thì lại tiếp tục viết cuốn tiểu thuyết bỏ dở trước kia."
"À, vậy à?"
"Ừ, tôi không thể thua cậu được."
Thì ra là vậy… Koigasaki cũng đang nỗ lực đúng như lời cô ấy nói hôm đó. Bởi thế, tôi lại càng không thể thua cô ấy được.
"Vậy thì, tôi sẽ cắm đầu vào việc làm thêm và quay ngoại cảnh có ngủ lại, còn cậu thì với cuốn tiểu thuyết… Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé. Xong xuôi đâu đấy rồi, chúng ta lại có thể gặp nhau được rồi."
"…! Ừm!"
Đúng vậy, tháng sau là tôi có thể nhận tiền công và gặp được Koigasaki rồi.
Tôi lấy đó làm động lực tự nhủ, giờ cứ cố gắng hết mình cho chuyến quay ngoại cảnh sắp tới đã.
…Nói thì nói thế chứ, nghĩ kỹ lại thì, tôi vốn phụ trách khâu dựng phim, nên lúc quay chắc chẳng có mấy việc để làm… Người ta có nhắc là ai rảnh thì đi cầm tấm hắt sáng hay gì đó, chắc tôi sẽ được giao mấy việc lặt vặt như thế thôi.
Rồi thì trong lúc quay tôi cũng phải nghĩ xem sẽ dựng phim thế nào, và hỗ trợ mọi người… đặc biệt là Azuki và cô Murasaki, những người tuy không phải thành viên CLB Manga mà vẫn vui vẻ nhận lời tham gia.
*
Và rồi, vào tuần thứ hai của tháng Chín, tức là tuần kế tiếp.
Chuyến quay ngoại cảnh có ngủ lại cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi.
Gần đến giờ chuyến xe đầu tiên, chúng tôi tập trung tại ga Ueno.
Theo kế hoạch, anh Iwamoto và anh Kawakita sẽ thuê xe ở ga Ueno rồi tự lái tới địa điểm.
"Chào buổi sáng cả nhà!"
"Hôm nay mong mọi người chiếu cố nhé ạ ♪"
Khi Azuki và cô Murasaki xuất hiện tại ga Ueno, các thành viên trong CLB bỗng "ồ ồ" lên một cách đầy bí ẩn.
"Hai chị, hôm nay thật sự cảm ơn hai chị rất nhiều!"
Tôi tiến lại gần hai người họ, một lần nữa lên tiếng cảm ơn.
"Không có gì đâu ạ~! Em ngược lại còn rất mong chờ ấy chứ!"
"Được góp mặt vào một trang tuổi trẻ rạng rỡ của các bạn, tôi cảm thấy vô cùng vinh dự ạ♪"
"Thật ngại quá, tôi không thể tham gia bất kỳ buổi thảo luận nào cả."
Cô Nikaidou, người chẳng thấy mặt mũi đâu từ sau buổi tiệc mừng công *Comiket Mùa Hè*, cũng đã đến rồi.
"Chị Đại ơi, xin lỗi đã làm phiền lúc chị đang bận rộn tìm việc nhé~ Tiện đây hỏi luôn, sau đó chị đã được nhận vào đâu chưa ạ…"
"Làm gì có!"
Cô Nikaidou trả lời câu hỏi của anh Iwamoto với vẻ phát cáu. Cô ấy vẫn chưa tìm được việc ư… Thế này mà vẫn đến đây có ổn không nhỉ?
"Vậy thì, mọi người đủ hết cả rồi chứ~? Tôi đã nói trước rồi đó, đứa nào đến muộn thì tự túc mà mò ra bãi biển Chiba nhé, tôi thật sự sẽ bỏ lại đứa nào đến muộn đấy!"
"Không sao đâu ạ, mọi người đến đủ rồi."
Anh Kondo đáp lời anh Iwamoto.
Vừa bước ra khỏi nhà ga, hai chiếc xe thuê đã làm xong thủ tục và đang đậu sẵn bên lề đường.
Chúng tôi theo chỉ dẫn. Xe của anh Iwamoto – mà anh tự đặt tên là "Iwamoto-go" – sẽ chở tôi, cô Murasaki, Azuki và Hasegawa.
Còn chiếc "Kawakita-go" do anh Kawakita cầm lái thì chở bạn Sakura, cô Nikaidou, anh Hayashida, anh Kondo và anh Sato.
Cách phân nhóm này hình như là do anh Iwamoto nghĩ ra. Những người quen của tôi như Azuki và cô Murasaki thì được xếp ngồi cùng xe với tôi, rồi anh ấy chia đều những người biết lái xe ra hai chiếc, thế là thành ra thế này. Cá nhân tôi thấy, anh Iwamoto chia nhóm thật khéo.
Tôi cũng là người có bằng lái, thế nên tôi ngồi ở ghế phụ lái ngay cạnh anh Iwamoto. Sau khi mọi người đã yên vị, chiếc Iwamoto-go dẫn đầu đoàn xe khởi hành.
"Khi nào thì để Kasiwada lái thay tôi nhỉ~"
"Ể! À, về chuyện đó… xin lỗi anh, với em thì vẫn quá khó ạ! Sau khi lấy bằng em chưa lái lấy một lần nào cả, mà đây lại là quãng đường dài thế này, lại còn là xe chở nhiều người nữa chứ!"
Tôi nghĩ tốt nhất là nên từ chối ngay lập tức, thế là thành thật lên tiếng với anh Iwamoto.
"Êi~? Thôi mà, đừng ngại ngần gì chứ~ Lỡ tôi lái nửa đường mà buồn ngủ thì sao…"
"Không không, tha cho em đi ạ! Em sẽ chăm chú xem bản đồ chỉ đường, hơn nữa sẽ hết sức làm ầm lên để anh Iwamoto không buồn ngủ nữa!"
Tôi, kẻ vô dụng này, đã cố hết sức thuyết phục anh ấy.
"À, nếu thế thì, để giữa đường tôi lái thay cho? Tôi bình thường vẫn hay lái xe mà…"
Lúc này, cô Murasaki đang ngồi ở ghế sau đã đưa ra một đề nghị thật đáng giá.
Nhắc mới nhớ, cô Murasaki là người biết lái xe mà. Đến lúc này tôi mới sực nhớ ra hồi đi học lái xe tập trung, cô ấy cũng là người lái xe đến đón chúng tôi. Á à, vậy là có người cứu bồ rồi!
「Ôi chao, khác hẳn với Bách Điền, đáng tin cậy ghê. Cảm ơn cậu nhiều nhé. Vậy nếu có gì thì nhờ cậu vậy. Nhưng mà nói thật, tôi nói thế chỉ muốn chọc ghẹo Bách Điền thôi chứ chắc không sao đâu.」
「Ấy à, thế cơ đấy à ♪」
「Ơ! Khoan đã anh Iwamoto, ý anh là sao chứ!」
Tôi còn tưởng thật là sẽ đổi tôi lái xe chứ, sợ toát mồ hôi hột, ai dè chỉ là đang chọc tức tôi thôi!
「Sao... sao mà... cái mối quan hệ tiền bối hậu bối thế này, tuyệt vời quá đi mất ♡」
「Ơ...?」
Đúng lúc này, Azuki, người cũng đang ngồi ở ghế sau, bỗng dưng buột miệng nói ra câu đó.
「Azuki, sao cậu lúc nào cũng… 'nhạy cảm' ngay lập tức thế hả...?」
「Ơ! Ghét cậu ghê Midori~! Câu này của tớ không có ý gì khác đâu nha!」
Lời trêu chọc của Hasegawa khiến tôi thấm thía đồng tình từ tận đáy lòng.
Cứ thế, chúng tôi ăn bữa nửa buổi ở trạm dừng chân trên đường, rồi lái xe thêm khoảng ba tiếng.
Hai chiếc xe đều bình an vô sự đến một bãi biển thuộc tỉnh Chiba.
Chưa đến giờ nhận phòng khách sạn, nên chúng tôi để hành lý không cần thiết trong xe, chỉ mang theo thiết bị, trang phục, dụng cụ hóa trang, đạo cụ, kịch bản cần cho việc quay phim, cùng đồ dùng cá nhân quý giá. Sau khi đỗ xe ở bãi đỗ, chúng tôi bước ra.
「Trước hết phải tìm chỗ nào vắng người để quay phim, rồi còn phải tìm chỗ để thay đồ nữa chứ~」
Các chàng trai chia nhau vác hành lý nặng, rời bãi đỗ xe đi tìm một bãi biển vắng người. Đúng như anh Iwamoto đã nói, có lẽ vì là khu vực cấm bơi nên rất ít người qua lại.
Đi một lúc, chúng tôi tìm thấy một bãi biển gần như không một bóng người, thế là quyết định quay phim ở đây.
Anh Iwamoto đã xin được giấy phép quay phim và giấy phép thay đồ trong nhà vệ sinh từ trước, thế nên các cô gái đi đến nhà vệ sinh nữ gần đó để thay đồ. Dù Hasegawa không thay đồ nhưng cũng đi cùng đến nhà vệ sinh nữ để giúp đỡ.
Ngoài ra, anh Kawakita cũng đi đến nhà vệ sinh nam để thay đồ. Hình như trang phục hóa trang của anh ấy cũng do Azuki hoàn thành.
Những người còn lại tranh thủ lúc này lắp ráp giá ba chân và đèn chiếu sáng, bắt đầu chuẩn bị cho việc quay phim.
「Ôi chao, trông cũng chuyên nghiệp ra phết đấy chứ!」
「À không không, không phải thế đâu, muốn quay phim chuyên nghiệp thì tốn rất nhiều tiền. Thế nên tôi đã bàn bạc với nhân viên bán hàng, mua những thiết bị rẻ nhất có thể nhưng vẫn quay được hình ảnh đẹp mắt.」
Anh Kondo, người phụ trách quay phim, đã trả lời tôi như vậy. Hiện trường toát ra không khí hệt như một đoàn làm phim thật sự, khiến tôi càng lúc càng phấn khích!
Chẳng bao lâu sau, các cô gái đã thay đồ xong và quay lại.
「Đã để mọi người chờ lâu~!」
「Ồ ồ~!」
「Tuyệt vời quá! Đỉnh của chóp!」
Nhìn thấy dáng vẻ của họ, các chàng trai reo hò vang dội, khiến tôi cũng không khỏi ngẩn ngơ nhìn theo.
Mọi người vốn đã xinh đẹp nổi bật, lại thêm dưới bàn tay của Azuki, một Cosplayer đẳng cấp, khiến cho những bộ cosplay của họ tinh xảo đến mức cứ như nhân vật từ trong game bước ra vậy.
Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ của họ thôi, là tôi đã thấy chắc chắn có thể quay được một bộ phim hay ho rồi.
「Được rồi, không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta bắt đầu quay phim ngay thôi. Bắt đầu với câu chuyện của Suzune Aomi do Sakura thủ vai nhé?」
Dưới sự chỉ đạo của anh Iwamoto, Sakura và anh Kawakita lần lượt vào vị trí quay.
「Hai người đã sẵn sàng chưa?」
「「Vâng ạ!」」
「Máy quay đã sẵn sàng!」
「Vậy thì... Bắt đầu!」
Đạo diễn, anh Iwamoto, vừa ra hiệu lệnh, buổi quay bắt đầu.
Ôi chao, càng lúc càng giống đang làm phim thật sự! Tuy tôi không xuất hiện trước ống kính, nhưng cũng bắt đầu thấy hồi hộp.
「Thật hoài niệm quá... Trước đây chúng ta từng cùng nhau đến đây chơi mà.」
Cảnh quay lần này là cảnh hẹn hò ở bãi biển từng xuất hiện trong game gốc. Tùy theo nhân vật mà có cảnh nữ chính tỏ tình, cũng có cảnh khoe ân ái sau khi yêu nhau, mỗi người mỗi khác.
Cảnh của Suzune do Sakura đóng, là cảnh kinh điển Suzune tỏ tình với nam chính và được nam chính chấp nhận.
Diễn xuất của Sakura tốt đến mức chẳng giống người không chuyên chút nào. Chắc là cô ấy đã luyện tập rất lâu.
「…………」
「...?」
Thế nhưng, anh Kawakita vẫn không nói ra lời thoại tiếp theo của nam chính. Tôi thoáng nghĩ anh ấy tự ý kéo dài khoảng lặng, nhưng vẫn quá lâu.
「Cắt! Này, Kawakita, cậu bị sao thế?」
Đạo diễn Iwamoto cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Anh ấy đập bảng hiệu lệnh, tạm dừng buổi quay.
「Tô... tôi xin lỗi...」
Nhìn kỹ lại thì, anh Kawakita đang tái mét mặt.
「Sao thế? Cậu không khỏe à...」
「Em... thật ra thì, cái đó... em bị chứng sợ sân khấu trầm trọng...」
「!」
Lời thú nhận đột ngột của anh Kawakita khiến mọi người sững sờ, không nói nên lời vì kinh ngạc và hoang mang.
「Em còn tưởng mình đã vượt qua được rồi, nhưng mà diễn xuất trước mặt đông người thế này, lại khiến em nhớ lại sang chấn tâm lý từng bị mất mặt trước đám đông trước đây...」
Thấy anh Kawakita ôm đầu nói vậy, tôi thầm nghĩ: Rốt cuộc là anh đã mất mặt đến mức nào vậy? Hơn nữa, nếu đã thế thì sao anh còn tự nguyện xin làm nam chính chứ! Hai câu châm chọc này suýt chút nữa đã bật ra khỏi cổ họng tôi, nhưng nhìn thấy anh Kawakita có vẻ thật sự rất khó chịu, tôi đành im lặng không nói gì.
「Sợ sân khấu á~? Thế tại sao cậu lại tự nguyện nhận vai chính?」
Anh Iwamoto đã nói ra câu hỏi trong lòng tôi thay tôi.
「Em cứ nghĩ mình đã vượt qua được rồi... Ít nhất thì việc nói chuyện với mọi người trong câu lạc bộ đã rất tự nhiên, em nghĩ đây là cơ hội tốt để hoàn toàn vượt qua...」
「À, nhưng không phải anh từng nói hồi cấp ba anh là thành viên câu lạc bộ kịch sao?」
Tôi chợt nhớ ra một điểm đáng để châm chọc khác, lần này thì tôi đã nói ra.
「À... Vì bị mất mặt trước đám đông, cũng chính là ở câu lạc bộ kịch... Sau đó em chuyển sang làm công việc hậu kỳ...」
Anh Kawakita nói càng lúc càng nhỏ giọng.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh Kawakita, người bình thường hay khuấy động không khí và có vẻ giao tiếp rất tốt, lại trở nên ủ dột đến thế... Rốt cuộc là sang chấn tâm lý đáng sợ đến mức nào chứ...
「Như... nhưng mà...! Lần này em đã luyện tập rất kỹ, lời thoại cũng đã học thuộc lòng hết rồi... Em chắc chắn sẽ làm được! Xin lỗi, cho em thử lại một lần nữa!」
Anh Kawakita giải thích một cách tuyệt vọng, thế là chúng tôi tiến hành quay phim lại từ đầu.
「Chuẩn bị, bắt đầu!」
「Thật hoài niệm quá... Trước đây chúng ta từng cùng nhau đến đây chơi mà.」
「…………」
「Đú... đúng vậy... Tất nhiên là em... vẫn còn nhớ...」
「Cắt──!」
Giọng anh Iwamoto một lần nữa cắt ngang buổi quay.
「Kawakita, nhỏ tiếng quá! Vì kinh phí không đủ nên chúng ta không có micro, cậu nói thế máy quay không thu được tiếng đâu!」
「X... xin lỗi... Thật sự xin lỗi rất nhiều...!」
Tại chỗ, anh Kawakita đã quỳ xuống trước mặt anh Iwamoto, và cả Sakura nữa... Hay đúng hơn, có lẽ là anh ấy quỳ xuống trước mặt tất cả mọi người có mặt ở đó. Thế mà lại quỳ xuống...! Tôi thấy dù có thế nào thì cũng chẳng cần làm đến mức này chứ...
「Xem ra, em vẫn không được rồi...」
Sau đó, tiền bối Kawakita ngẩng đầu lên, với vẻ mặt như sắp chết đến nơi, cất tiếng nói, rồi chẳng hiểu sao lại nhìn về phía tôi. Tiền bối Kawakita cứ thế bước thẳng đến chỗ tôi...
"Đáng lẽ tôi không nên cố chấp nhận dễ dàng như vậy, ngay từ đầu... nên giao cho cậu mới phải, Kasiwada!"
Anh ấy túm chặt vai tôi, trông như sắp khóc đến nơi.
"Ơ... ơ kìa!"
"Làm ơn, thay thế tôi đi!"
Ánh mắt của tiền bối Kawakita rất nghiêm túc, khiến tôi thấy sợ hãi.
"Đúng vậy... Kasiwada có chiều cao và thể hình rất hợp với vai chính. Hơn nữa, không còn thời gian nữa, thay vì để Kawakita quay cứ bị ngắt quãng, chi bằng đổi sang Kasiwada cho nhanh thì hơn."
"Hả...! Thi... thật không đấy?!"
Ngay cả tiền bối Iwamoto cũng nói vậy, khiến tôi bất ngờ thốt lên.
"Không sao đâu mà! Không sao đâu! Kasiwada-kun nhất định làm được mà!"
Chẳng hiểu sao ngay cả Sakura-chan cũng vui vẻ nói vậy.
"Nhưng mà tôi không nhớ thoại..."
Tiền bối Kawakita giải thích, "Nhân vật nữ chính có nhiều cảnh thoại hơn, nên thoại của vai nam chính trong mỗi cảnh quay của từng nữ chính chỉ có từ năm đến mười câu. Mà lại còn rất ngắn. Hơn nữa lại là quay riêng từng cảnh, cậu có thể nhớ ngay thôi." Nói rồi, anh ấy giơ ngón cái về phía tôi.
Đã vậy thì anh tự diễn đi chứ! Câu này mắc kẹt trong cổ họng tôi, suýt nữa thì bật ra thành tiếng.
Thoáng cái, ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đó đã không còn nhìn tiền bối Kawakita nữa mà là nhìn thẳng vào tôi.
Áp lực kiểu gì đây... Khốn kiếp, chẳng lẽ tôi không nhận vai thì không thể quay được à!
Tôi bất lực nói, "Thôi được rồi, tôi biết rồi mà! Tôi biết rồi! Nhưng mà tôi cũng gần như chưa diễn bao giờ, quay ra cái thể thống gì thì tôi không biết đâu đấy!" Chẳng hiểu sao lại vang lên tiếng reo hò và vỗ tay.
Tôi ở một vị trí cách địa điểm quay một quãng nhỏ, để Azuki xử lý tóc giả và trang điểm, đồng thời vắt óc học thuộc kịch bản.
Azuki thì thầm với âm lượng mà mọi người không thể nghe thấy, "Thật ra thì, ngay từ đầu tôi đã thấy Kasiwada-kun cậu hợp vai chính hơn rồi ấy~!" khiến tôi không biết nên vui hay nên ngượng.
"Kasiwada, chuẩn bị xong chưa? Có thể bắt đầu quay lại được chưa?"
Tôi đáp, "À, vâng ạ..." Nói chung là, tôi cũng đã ghi nhớ được thoại của cảnh đầu tiên rồi.
Vừa vào đúng vị trí, cảm nhận được ánh mắt của mọi người, tim tôi đập ngày càng nhanh hơn. Điều này khiến tôi phần nào thấu hiểu được tâm trạng của tiền bối Kawakita, cứ như thể mọi lời thoại sẽ bay biến hết vì căng thẳng vậy.
"Vậy thì, bắt đầu nhé. Diễn... Bắt đầu!"
Sakura-chan diễn thoại, "Thật hoài niệm... trước đây chúng ta từng cùng nhau đến đây chơi." Cô ấy có thể diễn xuất một cách bình thản, khiến tôi từ tận đáy lòng cảm thấy nể phục.
Tôi đáp, "Đúng... đúng vậy... Đương nhiên tôi vẫn nhớ." Mặc dù tôi đã cố gắng nói thật tự nhiên nhất có thể, nhưng vẫn nói cứ như đang đọc thoại. Hồi năm nhất cấp ba tôi cũng từng nhận ra rồi, tôi thật sự không có tài năng diễn xuất.
Sakura-chan diễn thoại, "Hôm nay em có vài lời... dù thế nào cũng muốn nói với Natsuno-kun." Sau đó, cô ấy từng bước di chuyển trên đống đá, bước về phía tôi. Trong kịch bản có đoạn cô ấy sẽ đi tới không nhỉ?
Khoảnh khắc tiếp theo. Sakura-chan diễn thoại, "Em thích anh. Em vẫn luôn luôn thích anh... Không biết từ lúc nào, sự tồn tại của anh trong lòng em đã lớn đến mức không thể tin nổi... Đây là lần đầu tiên em có cảm giác này..."! Cùng lúc cô ấy nói ra lời tỏ tình, lại bất ngờ ôm chầm lấy tôi.
Tôi giật mình, toàn thân cứng đờ. Trong kịch bản không có đoạn này, vậy đây là diễn ngẫu hứng của Sakura-chan sao...
Tay Sakura-chan vòng ra sau lưng tôi, cơ thể cô ấy dán chặt lấy tôi, ngực cô ấy ép sát vào bụng tôi... Tim tôi đập nhanh đến nỗi chính mình cũng thấy ồn ào.
Ôi chao, ngực của Sakura-chan, thật là mềm mại quá đi mất──
"Cắt! Kasiwada, thoại của cậu đâu rồi!"
Tôi vội đáp, "Ơ, à... kh... không xin lỗi ạ!" Không ổn rồi, đến lượt mình thoại rồi! Tôi chẳng thể nghĩ gì đến diễn xuất, hoàn toàn ngây người ra.
Sakura-chan cười hồn nhiên, "Hehe, xin lỗi nhé. Làm cậu giật mình rồi. Nhưng mà, tôi thấy như vậy cảnh quay sẽ tuyệt hơn đó♪" Thiệt tình, cô ấy làm tôi hết hồn hết vía...
Á! Đúng lúc này, một trận gió mạnh thổi qua, chiếc mũ Sakura-chan đang đội bị gió cuốn bay mất.
Sakura-chan kêu lên, "Á! Mũ đạo cụ!" Cô ấy bước một bước, vươn tay chụp lấy chiếc mũ, cuối cùng cũng chụp được... nhưng mà──
Tôi vội hô, "Nguy... nguy hiểm!" Đúng lúc đó, cơ thể cô ấy mất thăng bằng. Mặc dù tôi đã vươn tay về phía cô ấy, nhưng vẫn chậm một nhịp...
"Á──!"
Sakura-chan từ tảng đá đang đứng mà ngã xuống. May mà bên dưới có nền đá thấp hơn, cô ấy ngã uỵch xuống đó.
Tôi hỏi, "Sakura-chan, cậu không sao chứ?" Rồi tôi lập tức chạy tới, đưa tay về phía Sakura-chan.
Những người khác cũng chạy tới, hỏi dồn, "Không sao chứ!"
Sakura-chan mỉm cười nắm lấy tay tôi, nói, "Ừm, tôi không sao──" rồi định mượn sức đứng dậy. Thế nhưng...
"...Đau quá!"
Tôi "Ơ?" Cô ấy khẽ kêu một tiếng rồi cúi xuống nhìn chân phải của mình. Tôi cũng nhìn theo chân phải của cô ấy.
Mắt cá chân của cô ấy trông hơi sưng. Tôi lẩm bẩm, "Không ổn rồi, chắc là bị trẹo chân rồi..."
"Ơ kìa!"
Sao... sao lại thế này...! Nếu tôi kịp thời nắm lấy tay cô ấy, có lẽ đã không xảy ra chuyện này rồi... Cảm giác hối hận dâng trào trong lòng tôi.
Sakura-chan vội nói, "À, nhưng mà không đau lắm đâu, tôi nghĩ cứ thế này vẫn có thể tiếp tục quay mà..."
Tiền bối Iwamoto kiên quyết nói, "Không, không được đâu! Rõ ràng là cậu bị trẹo chân rồi. Không đúng, cũng có thể là vết thương nghiêm trọng hơn. Tóm lại, phải đến bệnh viện ngay lập tức."
Sakura-chan "Ơ kìa! Nh... nhưng mà..." Tiền bối Iwamoto thể hiện rất cứng rắn, khiến Sakura-chan khá là hụt hẫng. Dù bị thương, nhưng có lẽ cô ấy vẫn muốn cứ thế này tiếp tục quay phim. Tuy rằng rất đáng thương...
Tôi cũng nói thêm, "Tôi cũng thấy đến bệnh viện thì hơn, lỡ mà bị gãy xương thì rắc rối lắm."
Nghe lời tôi nói, Sakura-chan tuy thất vọng, nhưng vẫn nói "Tôi biết rồi..." và chấp nhận đề nghị.
Tiền bối Kawakita nói, "Tôi sẽ tra bệnh viện gần đây rồi lái xe đưa đi nhé, dù sao thì tiền bối Iwamoto vẫn còn phải tiếp tục quay mà." Nghe anh ấy nói vậy, trông đáng tin cậy hơn hẳn lúc nãy.
Sakura-chan nói, "Mọi người ơi... Em xin lỗi rất nhiều vì đã gây rắc rối ạ." Sau đó, cô ấy nhờ mấy bạn nữ giúp thay đồ thường trong nhà vệ sinh nữ, rồi cứ thế lên xe của tiền bối Kawakita đi đến bệnh viện.
Sau khi tiễn chiếc xe đi khuất, tiền bối Iwamoto thở dài nói, "Tuy lo lắng cho Sakura-chan... nhưng vẫn phải nghĩ đến cảnh quay tiếp theo."
Cảnh quay tiếp theo sao...? Phải rồi, đúng vậy! Giờ Sakura-chan đã đến bệnh viện rồi, vậy thì cảnh của nữ chính số một phải làm sao đây? Cho dù cô ấy có về từ bệnh viện, cũng không thể để Sakura-chan với cái chân bị thương đi diễn được.
Tiền bối Iwamoto nói, "Suzune là nữ chính số một, nếu được, tôi cố gắng không muốn cắt giảm các tình tiết của Suzune."
Mọi người đồng thanh "Đúng rồi đó!" Ai nấy đều đồng tình với lời tiền bối Iwamoto nói.
Rồi tiền bối Iwamoto lại nói, "Nói đến những người khác có vẻ có thể diễn vai Suzune thì..."
Lời của học trưởng Iwamoto khiến mọi ánh mắt đổ dồn về một người.
Đúng rồi, trong số này, ai có thể đóng thế đây...
"Hả! Em... em sao...?"
Hasegawa nhận ra mọi người đang nhìn mình, bối rối hỏi.
"Tớ thấy Midori rất hợp với vai Suzune đó! Chắc chắn kích cỡ trang phục cũng vừa vặn!"
Azuki cũng mắt sáng rực nói.
"Ờm, cái đó... nếu mọi người thấy em được thì em không có ý kiến... lời thoại em cũng thuộc hết rồi."
Khác với tôi, Hasegawa tuy bối rối nhưng vẫn chấp nhận lời đề nghị. Dù là do chính cô ấy viết, nhưng lại thuộc hết lời thoại... quả là đáng nể.
"Ồ ồ!"
"Đúng là Hasegawa!"
Lời của Hasegawa khiến mọi người reo hò lớn hơn cả lúc nãy.
Sao lại thành ra thế này, tình hình không ổn rồi...
Nhân vật chính từ học trưởng Kawakita biến thành tôi, còn nữ chính từ bạn Sakura bị Hasegawa thay thế... ai mà ngờ được chuyện này.
Sau đó, dưới sự giúp đỡ của Azuki, Hasegawa vào nhà vệ sinh nữ để thay trang phục và làm tóc, trang điểm giống nữ chính.
Không còn thời gian nữa, học trưởng Iwamoto nói tranh thủ quay những cảnh nào quay được trước.
"Để xem nào, vậy... quay cảnh của chị Nadeshiko trước đi."
"...!"
Chị Nadeshiko là vai do Murasaki đóng.
"Em hiểu rồi."
Murasaki, người đã hóa thân hoàn hảo thành chị Nadeshiko, bước lên phía trước.
Chị "Hamasuna Nadeshiko" là nhân vật mà cá nhân tôi rất thích, đối diện với chị Nadeshiko hai phẩy năm chiều giống y như thật, cảm xúc của tôi cũng dâng trào. Murasaki đóng vai này quá hợp...
"Bạn Kashiwada, xin hãy nhẹ tay một chút nhé♪"
"Hả! Em... em mới phải nói câu đó!"
Cốt truyện với chị Nadeshiko là cảnh diễn ra sau khi đã hẹn hò trong game, hai người nắm tay nhau đi dạo trên bờ biển, chị Nadeshiko vấp ngã làm ướt quần áo, rồi cả hai bắt đầu té nước nhau và chơi đùa cho đến khi ướt hết, cuối cùng chị Nadeshiko dùng một câu nói vu vơ để bày tỏ tình cảm của mình với nhân vật chính – một cảnh như vậy.
Tôi đã chơi game gốc rồi, đối với một người yêu thích chị Nadeshiko như tôi, đây là một cốt truyện mà tôi vô cùng yêu thích.
Không ngờ lại có thể diễn cảnh này cùng với Murasaki...!
Lúc đầu khi phải đóng thế, tôi còn thấy xui xẻo, nhưng bây giờ tôi lại muốn cảm ơn học trưởng Kawakita.
Chúng tôi di chuyển từ khu vực đá ra bãi biển, địa điểm quay phim cho vở kịch ngắn này.
"Được rồi, vậy bắt đầu quay ngay thôi! Hai người nắm tay nhau đi."
"...! Vâng... vâng ạ..."
Đúng rồi, đương nhiên chúng tôi phải nắm tay nhau như trong bản gốc...
Trong đầu tôi thoáng hiện lên khuôn mặt của Koigasaki. Nếu Koigasaki xem bộ phim này...
Không, nếu giải thích rõ ràng với cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ hiểu thôi.
"Bạn Kashiwada... không sao chứ?"
Murasaki lo lắng nhìn tôi.
"Hả? Đương nhiên là không sao!"
Chắc Murasaki nhận ra tôi đang lo lắng về chuyện của Koigasaki...
Tôi căng thẳng đưa tay ra, và Murasaki nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
A a, tôi và Murasaki lần đầu tiên nắm tay! Chỉ vậy thôi mà tim tôi đã muốn nổ tung rồi. Với tình trạng này, tôi có thể diễn tốt được không đây?
"Được rồi, bắt đầu!"
Theo hiệu lệnh của học trưởng Iwamoto, chúng tôi bắt đầu đi trên bờ biển.
"Đây là lần đầu tiên chúng ta hai người cùng nhau đến biển nhỉ."
Murasaki lần đầu diễn mà diễn tốt ghê... quả nhiên là cô ấy đã luyện tập trước rồi sao?
"Vâng... vâng ạ. Nhân dịp này, chúng ta nên bơi một chút nhỉ."
"Không được đâu. Em mặc đồ bơi sẽ ngại lắm."
Vừa trò chuyện, chúng tôi vừa chậm rãi đi trên bãi cát. Tiếp theo, là cảnh chị Nadeshiko vấp ngã.
Murasaki khẽ kêu "A", rồi ngã xuống tại chỗ.
"...!"
Lúc này, tôi mới nhận ra tay chúng tôi vẫn đang nắm nhau. Bị Murasaki kéo theo, ngay cả tôi cũng mất thăng bằng. Trong kịch bản rõ ràng chỉ có cảnh chị Nadeshiko ngã thôi mà...
"Á..."
Một tiếng nước bắn tung tóe vang lên, Murasaki và tôi ngã xuống bờ biển.
Hơn nữa... còn tạo thành tư thế Murasaki ngã xuống trước, bị tôi đè lên...
Nhìn thấy cơ thể của Murasaki ngay dưới thân mình, tôi không khỏi đỏ mặt. Chiếc váy liền thân màu trắng của Murasaki, một nửa đã bị ngâm trong nước. Vải vừa ướt, lớp quần áo bên trong liền lộ ra. Thoáng chốc tôi tưởng rằng thứ lộ ra là đồ lót, tim tôi đập thình thịch, nhưng nhìn kỹ lại thì, vì đây là cảnh bị ướt nên cô ấy đã mặc đồ bơi ở bên trong.
Murasaki cũng đỏ mặt, nhìn tôi.
Đây là diễn xuất sao? Hay là...
Học trưởng Iwamoto kia, sao anh không bảo dừng máy quay đi! Diễn biến khác với kịch bản rồi kìa. Lẽ nào là muốn chúng tôi cứ tiếp tục diễn như vậy?
"Xin... xin lỗi..."
Tôi không kìm được mà lên tiếng xin lỗi, lập tức đứng dậy rồi nắm lấy tay Murasaki kéo cô ấy đứng lên.
"He he..."
Murasaki cười, té nước vào tôi. Cái này trong kịch bản có viết. Cô ấy muốn cứ thế tiếp tục diễn sao?
"Giỏi... giỏi lắm!"
Hết cách, tôi cũng theo kịch bản mà tiếp tục diễn.
Sau đó, hai chúng tôi té nước nhau một hồi. Quần áo của Murasaki dính chặt vào da và bộ đồ bơi bên trong, dù là đồ bơi thì đối với mắt tôi vẫn quá kích thích.
Lúc này, Murasaki không té nước nữa, mà nhìn thẳng vào tôi.
"Nếu được, cứ như vậy... độc chiếm anh thì tốt biết mấy."
"...!"
Dù biết là đang diễn, nhưng bên trong cơ thể tôi vẫn nóng bừng lên.
Trước khi diễn cảnh này, tôi đã rất cảm động khi có thể tự mình diễn đoạn kịch yêu thích nhất của chị Nadeshiko.
Nhưng bây giờ... tim tôi đập nhanh đến mức muốn hỏng mất rồi, nhưng không phải vì nghe thấy chị Nadeshiko nói vậy, mà là vì nghe thấy Murasaki nói ra câu thoại đó.
Đây là lời thoại của chị Nadeshiko. Murasaki... không đời nào lại nghĩ như vậy.
"Không có đâu. Bạn Kashiwada là người rất được phái nữ yêu thích mà, em hiểu rõ điều đó, không sao đâu. Trong số đó anh có thể ở bên cạnh em như thế này, đã là hạnh phúc đến nhường nào..."
"Tuyệt vời, cắt! Tuyệt vời! Hai người đều rất tự nhiên và hoàn hảo!"
"...! A, ha, hộc..."
Giọng của học trưởng Iwamoto, khiến tôi hoàn hồn.
"Như vậy có giống chị Nadeshiko hơn không?"
Murasaki nở một nụ cười nhẹ, hỏi tôi.
"Hả! Đương nhiên là giống, giống đến mức em cứ ngỡ là người thật và xem đến quên cả trời đất!"
"He he, vậy thì tốt quá rồi♪"
Nghe thấy lời tôi nói, Murasaki nở nụ cười, nhanh chân hơn tôi trở về chỗ mọi người.
"Ờm, vậy tiếp theo, trước khi đến lượt bạn Hasegawa thì chúng ta quay của bạn Sakurai trước nhé. Tớ nghĩ bạn Hasegawa cũng cần chuẩn bị tâm lý và luyện tập diễn xuất."
"Có bảo mình diễn đâu mà nhiệt tình thế này..." Tôi thầm xả nỗi bất mãn với tiền bối Iwamoto trong lòng.
"Vậy thì Bách Điền này, mong cậu giúp đỡ nhé! Dù tớ chưa có kinh nghiệm diễn xuất, có lẽ sẽ làm liên lụy cậu đó."
"Không không, người làm liên lụy phải là tớ chứ, cậu sẽ ổn thôi mà."
Theo chỉ dẫn của tiền bối Iwamoto, tôi bắt đầu quay cảnh cùng với "Nagisa Mirai" do Tiểu Đậu thủ vai.
"Nagisa Mirai" do Tiểu Đậu thể hiện cũng đạt đến trình độ y như nhân vật thật vậy. "Nagisa Mirai" được xây dựng là một cô gái vui vẻ, năng động, dù mặt baby nhưng dáng người lại rất cân đối, nên càng hợp với Tiểu Đậu hơn.
Cảnh quay giữa tôi và cô bạn thanh mai trúc mã "Nagisa Mirai" là cảnh cả hai, sau khi đã yêu nhau, vừa xây lâu đài cát vừa trò chuyện ôn lại kỷ niệm. Cảnh này cũng được lấy nguyên văn từ trò chơi gốc.
"Ừm, tạm thời cứ thế này đã."
Trước khi bấm máy, chúng tôi đã xây một lâu đài cát với kích thước vừa phải.
"Trời ạ, trông nó có giống lâu đài cát đâu chứ..."
Nhìn cái lâu đài cát mà Tiểu Đậu làm... à không, nói đúng hơn là một đống cát thì có, tôi không kìm được mà buông lời châm chọc.
"Ơ kìa~! Bách Điền sao mà quá đáng thế! Làm sao mà tớ làm được cái lâu đài cát đẹp như trong anime chứ!"
Nhìn Tiểu Đậu giận dỗi, tôi bất giác mỉm cười.
"Thôi nào, hai đứa! Đừng có tình tứ khoe khoang trước khi bấm máy chứ, chúng ta có thể bắt đầu quay chưa?"
"Cái... cái gì cơ? Bọn tớ đâu có tình tứ khoe khoang!"
Tiểu Đậu bối rối tột độ phủ nhận lời của tiền bối Iwamoto. Cậu ấy cũng đâu cần phủ nhận một cách trắng trợn đến vậy chứ...
"Được rồi, chuẩn bị... diễn!"
"Hoài niệm thật đấy ~ Hồi nhỏ, chúng ta hay chơi ở bãi cát công viên như thế này mà nhỉ."
Dù Tiểu Đậu nói là lần đầu đóng phim, nhưng cô ấy diễn cũng ra trò đấy chứ.
Phải nói là mấy cô gái ai cũng diễn tốt hơn tôi vài ba lần...
"Đúng vậy. Mặc dù Mirai cậu thường mau chán, rồi lại bắt đầu nặn bùn váng."
"Thật là~! Mấy chuyện như thế thì quên phéng đi là vừa!"
Lúc này, Tiểu Đậu dời ánh mắt khỏi lâu đài cát, nhìn thẳng vào tôi.
"Đại... Đại ca à... Từ dạo ấy, em cũng đã thay đổi nhiều rồi đó."
Ánh mắt chân thành của cô ấy khiến lòng tôi bất giác xao động.
"Mirai..."
"Em sẽ không dễ dàng bật khóc như hồi đó nữa. Bởi vì nếu cứ khóc mãi, Đại ca sẽ thấy khó chịu vì em mất."
Tiểu Đậu nở một nụ cười chua chát nói với tôi.
Dù tôi biết đây chỉ là lời thoại của nhân vật, nhưng từng câu từng chữ lúc này lại khiến tôi bất giác nhớ về chuyện xưa.
Tiểu Đậu lúc mới yêu nhau thì khóc hoài. Đến khi chia tay, tôi cũng đã khiến cô ấy phải rơi lệ.
"Cho nên, Đại ca hãy nhìn em lúc này đây. Em so với hồi đó, đã trưởng thành hơn nhiều rồi đúng không?"
Tiểu Đậu nhìn thẳng vào mắt tôi, khiến tôi không khỏi thốt lên rằng diễn xuất của cô ấy thật sự quá đỉnh.
Bởi vì lúc này, tôi đang chìm đắm trong ảo giác rằng người nói những lời đó không phải Mirai, mà chính là Tiểu Đậu.
Không thể nào. Chắc chắn Tiểu Đậu không thể nào đến giờ vẫn còn thích tôi...
Đôi tay đang xây lâu đài cát của chúng tôi đã hoàn toàn dừng lại, cả hai cứ thế mà nhìn nhau chằm chằm.
Đương nhiên, kể từ sau khi chia tay, chúng tôi chưa từng đối mặt gần đến vậy. Tôi bất giác cảm thấy nhịp đập nơi lồng ngực ngày càng dồn dập.
Đối mặt với biểu cảm chua chát ấy của Tiểu Đậu, tôi dường như sắp bị hút vào đôi mắt cô ấy rồi.
Chết rồi, tôi phải đọc lời thoại thôi!
"Mirai...? Cậu sao vậy, tự dưng lại thế này?"
"Được ở bên Đại ca, tuy em rất vui... nhưng đôi khi em lại cảm thấy bất an. Có phải Đại ca không thích em không? Chính vì quá thích Đại ca, mà em lại cảm thấy bất an."
"Mi... Mirai..."
Lúc còn quen nhau, có phải đã từng xảy ra chuyện này rồi không? Trong khoảnh khắc, tôi dường như sắp nhớ ra nhưng lại cố gắng kiềm chế. Tôi nghĩ lỡ bây giờ nhớ lại, tôi có thể sẽ không còn tâm trí để diễn nữa.
Phải rồi, cảnh tiếp theo tôi phải...
"!"
Tôi theo kịch bản vươn tay, nắm chặt lấy hai bàn tay của Tiểu Đậu. Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, nhịp đập nơi lồng ngực tôi bỗng trở nên dữ dội hơn bao giờ hết.
Ngay khoảnh khắc tôi nắm chặt tay Tiểu Đậu, cô ấy bất ngờ ngước nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc.
"Anh... anh đang nhìn Mirai của hiện tại. Anh yêu... Mirai của hiện tại đó."
"…………!"
Tôi nhìn vào mắt Tiểu Đậu nói hết lời thoại, Tiểu Đậu trợn tròn mắt, lộ vẻ mặt đau khổ tột cùng.
Tiểu Đậu, diễn xuất của cậu giỏi quá rồi đấy chứ?
"Được rồi, CUT--!"
Giọng của tiền bối Iwamoto khiến tôi bừng tỉnh, thế là tôi vội vàng buông tay Tiểu Đậu ra.
Tiểu Đậu cũng lập tức dời ánh mắt khỏi tôi, không hiểu vì sao lại cúi gằm mặt xuống.
"Hai cậu diễn quá hoàn hảo luôn~!"
Đoạn vừa rồi, phải nói sao đây... khá là nguy hiểm. Rõ ràng chỉ là diễn xuất, nhưng lại khiến tôi cứ mãi nhớ về những chuyện trong quá khứ, tỏ ra vô cùng bối rối.
Không biết Tiểu Đậu cảm thấy thế nào nhỉ?
"...Haha, Bách Điền, diễn xuất của cậu cũng không tệ chút nào!"
Tiểu Đậu cúi đầu một lúc, sau đó bất chợt ngẩng mặt lên, nở nụ cười rạng rỡ như thường lệ nói với tôi.
"Diễn xuất tốt cái nỗi gì, cậu lại bày đặt làm ra vẻ rồi~ Dù đúng là diễn xuất của Tiểu Đậu cậu đỉnh hơn thật."
Nhìn cái biểu hiện này của Tiểu Đậu, chắc chỉ có mỗi mình tôi là lại nhớ về chuyện xưa, rồi chìm vào cảm giác vừa hoài niệm vừa chua chát mà thôi.
Không... Ừm, như vậy là tốt rồi.
"Từ nãy đến giờ mấy cô gái ai nấy cũng diễn rất nhập tâm~ Bách Điền cậu đang ở thế yếu rồi đó."
"Không... không sao đâu mà! Dù sao đây cũng là phim lấy nữ chính làm trọng tâm mà!"
"Ừm, cũng đúng. Vậy thì người tiếp theo! Trường Cốc Xuyên, em ổn chứ?"
Tiền bối Iwamoto hướng về phía Trường Cốc Xuyên đang ngồi dưới tán ô đọc kịch bản mà lớn tiếng gọi.
Lúc này là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Trường Cốc Xuyên trong tạo hình "Aomi Suzu-ne".
Vì cô ấy thật sự quá giống "Suzu-ne", khiến tôi không khỏi giật mình. Tuy hơi thất lễ với Sakura, nhưng quả thật Trường Cốc Xuyên và nữ chính Suzu-ne hợp nhau hơn cô ấy nhiều.
"Vâng... vâng ạ..."
Trường Cốc Xuyên đặt kịch bản xuống, từ từ bước về phía chúng tôi.
Trông cô ấy có vẻ khá căng thẳng, điều này có vẻ không hợp với hình tượng thường ngày của cô ấy cho lắm.
Dù sao thì cũng bị kéo đến thay thế đột ngột, căng thẳng là điều khó tránh khỏi, nhưng tôi nhớ hồi diễn kịch ở lễ hội trường năm nhất cô ấy trông chẳng hề run chút nào, nên giờ thấy thế này tôi cũng khá bất ngờ.
"Khiến tôi nhớ lại lễ hội trường hồi năm nhất quá."
"...Ừm. Tớ cũng đang nghĩ vậy đó."
Nghe tôi nói vậy, Trường Cốc Xuyên khẽ cười một tiếng.
Chúng tôi quay lại khu vực tảng đá nơi ban đầu đã quay với Sakura, chuẩn bị bấm máy.
"Nhắc mới nhớ~... Đoạn diễn ngẫu hứng của Sakura vừa nãy, cái đoạn ôm lấy nhân vật chính trước khi tỏ tình ấy, khá ổn đấy chứ."
"Ơ!"
Tôi còn chưa kịp thốt lên lời, Trường Cốc Xuyên đã dùng vẻ mặt kinh ngạc quay sang nhìn tiền bối Iwamoto.
"Vậy thì cảnh này cứ để vậy mà quay nhé!"
"...! Ôm... ôm ư...?"
Trường Cốc Xuyên nghe lời tiền bối Iwamoto nói, rõ ràng là đang rơi vào trạng thái bàng hoàng.
Ôm ư? Trường Cốc Xuyên sẽ ôm mình ư?
"Trường... Trường Cốc Xuyên, em ổn chứ? Nếu không được thì cứ nói ra..."
"...Không đâu, không sao cả... Chuyện cỏn con ấy mà."
Tuy Trường Cốc Xuyên trả lời tôi như vậy, nhưng trán cô ấy đã lấm tấm mồ hôi rồi.
Thật... thật sự phải làm thật sao! Thú thật là, với tôi thì cái này còn căng thẳng hơn cả khi bị Sakura ôm nữa đấy!
Thế rồi, Hasegawa và tôi cũng chẳng nói gì thêm, cứ thế bắt đầu quay phim.
"Được, bắt đầu!"
"Đúng là nhớ lại... Chúng ta từng cùng nhau đến đây chơi mà."
Hasegawa cất lời thoại với diễn xuất tài tình đến nỗi khó ai nghĩ cô ấy là diễn viên đóng thế. Tôi nghĩ chắc hẳn là do giọng điệu và thần thái của cô ấy rất giống Suzune, nên trông mới có thể giống đến vậy.
"Phải… phải rồi… Đương nhiên là tôi vẫn còn nhớ chứ."
"Hôm nay em có vài điều… dù thế nào cũng muốn nói với Hạ Dã."
Hasegawa, người đang hướng mặt ra biển, lúc này mới quay sang nhìn tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi cùng Hasegawa trong vai diễn "bốn mắt chạm nhau", khiến tim tôi không khỏi rung động.
Phải rồi, tiếp theo là cảnh Hasegawa sẽ ôm lấy tôi…
Hasegawa với vẻ mặt căng thẳng, từng bước tiến lại gần tôi.
"…………"
Thế nhưng, khi đến gần, cô ấy lại không thể vươn tay ôm lấy tôi, mà chỉ cúi đầu đứng bất động.
"Ơ…? CẮT! Hasegawa, em sao vậy? Ban đầu em diễn tốt đến nỗi không giống diễn viên đóng thế chút nào mà."
"Em… em xin lỗi… Xin anh cho quay lại lần nữa ạ."
Thế nhưng, sau đó…
"CẮT!"
"CẮT CẮT!"
Chưa nói đến cảnh ôm, ngay cả những phân đoạn trước đó, Hasegawa cũng càng ngày càng không thể diễn được nữa.
"Em thật sự xin lỗi!"
Chẳng biết đã bao nhiêu lần NG rồi, Hasegawa cúi người về phía tôi, anh Iwamoto và các thành viên khác.
"Không sao đâu, không sao đâu. Dù sao cũng là đột xuất nhờ em đóng thế, thế này cũng khó tránh. Thôi thì hôm nay mọi người cũng mệt rồi, mặt trời cũng sắp lặn, mai chúng ta quay tiếp nhé. Với lại còn có cảnh của Chị Cả nữa, mai quay luôn phần của cả hai người."
"Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người ạ…"
Hasegawa với vẻ mặt đầy áy náy, không ngừng xin lỗi mọi người, nhìn cô ấy như vậy, tôi đứng bên cạnh cũng thấy xót xa.
Ngoài anh Iwamoto, các thành viên khác cũng động viên Hasegawa, bảo cô ấy đừng bận tâm.
Sau đó, vào buổi tối hôm ấy, cả đoàn lái xe cùng nhau đi ăn cơm hải sản.
Trong quán ăn, chúng tôi cũng gặp gỡ Sakura và anh Kawakita, những người đã đến bệnh viện.
"Sakura, em không sao chứ?"
"Vâng ạ! Xin lỗi đã khiến mọi người lo lắng!"
Hình như chân Sakura chỉ bị bong gân thôi. Không bị thương nặng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Chà ~ đúng là hải sản ăn ở gần biển lúc nào cũng ngon tuyệt!"
Trong khi mọi người đang say sưa thưởng thức hải sản, chỉ mình tôi chìm vào suy nghĩ.
Rốt cuộc Hasegawa bị làm sao vậy nhỉ?
Có phải là vì chuyện anh trai Yamamoto kết hôn mà cô ấy vẫn chưa nguôi ngoai không?
Dù tôi muốn hỏi thăm, nhưng chỗ ngồi trong nhà hàng lại quá xa, tôi hoàn toàn không thể nói chuyện với Hasegawa.
Ăn xong, chúng tôi lái xe đến nhà nghỉ mà chúng tôi sẽ ở lần này.
"Chào mừng các cháu đến chơi, các cháu cứ nghỉ ngơi cho khỏe nhé."
Một bà lão chừng bảy mươi tuổi, trông hiền từ phúc hậu, đã đón chúng tôi. Bà ấy tự mình quản lý nhà nghỉ này sao? Dù không phải chuyện của tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy bà ấy thật vất vả.
"Người trẻ có khác… Tối nay chắc phải vui vẻ hết mình rồi, phải không? He he he… Hồi trẻ bà cũng…"
"Ể! Khoan đã, bà nói gì vậy ạ!"
Sau khi đăng ký xong xuôi, bà lão vừa cười mờ ám vừa nói, khiến tôi không nhịn được phải lên tiếng phản bác. Bà cụ này có vấn đề gì không vậy!
"Ha ha ha, đông người thế này thì làm sao mà được chứ ~"
Anh Iwamoto thì thản nhiên đáp lại bà ấy, vậy mà mấy người họ lại có thể mặt tỉnh bơ nói năng linh tinh như vậy…
"À mà, phòng ốc thì chia thế nào vậy ạ?"
Trên đường nhận chìa khóa đi về phòng, tôi chợt nhớ ra chưa hỏi chuyện này, bèn lên tiếng hỏi anh Iwamoto.
"Ồ, chuyện này thì anh phải xin lỗi mọi người, chuyến đi lần này vì thiếu kinh phí… nên mọi người phải ngủ chung một phòng."
"Ể ể ể!"
Phát ngôn gây sốc của anh Iwamoto khiến tôi không khỏi la toáng lên.
"Con… con trai con gái ngủ chung một phòng sao!"
Các thành viên nữ nghe thấy phía sau cũng đồng loạt kêu lên kinh ngạc.
Khoan đã, dù có thiếu tiền đến mấy thì người này đang nghĩ cái gì vậy? Nghiêm túc đó hả!
Nam nữ đông người thế này mà phải ngủ qua đêm trong cùng một phòng ư…?
Không… không không, dù thế nào cũng không thể nào diễn biến thành cái kiểu mà bà lão vừa nói được…
Anh Iwamoto mở khóa rồi đẩy cánh cửa căn phòng chúng tôi sẽ ở.
Bên trong là một căn phòng kiểu Nhật (washitsu) vô cùng rộng rãi.
"Không có đâu! Mọi người yên tâm đi, ở giữa có vách ngăn bằng cửa giấy rồi, từ đây chia ra làm hai bên cho nữ và nam dùng nhé."
"…! À… thì ra là vậy…"
Từ phía nhóm con trai vọng đến tiếng xì xào: "Ối giời ơi~ Anh Iwamoto ơi, đừng để tụi em mừng hụt thế chứ!"
Cảm giác như vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa có chút thất vọng…
Không không, dù là vậy thì khi các bạn nữ đi ngủ vẫn chỉ cách nhau một tấm cửa giấy thôi mà…? Như thế cũng đủ khiến người ta căng thẳng lắm rồi… Lúc ngủ chung ở nhà Azuki, tim tôi cũng đã đập thình thịch rồi.
"Uầy~ Mệt chết mất thôi~!"
"Cuối cùng cũng được nằm ra rồi!"
Bao gồm cả tôi, các thành viên nam ngoài hành lý cá nhân còn phải vận chuyển những thiết bị quay phim nặng nề. Ai nấy đều cảm nhận được niềm vui sướng khi cuối cùng cũng được đặt hành lý xuống, rồi người thì ngồi, người thì nằm la liệt trên chiếu tatami.
"Mọi người vất vả rồi."
Lời hỏi thăm của Murasaki nghe như tiếng nói của một nữ thần vậy.
"Vậy nghỉ ngơi một lát rồi đi tắm thôi, tối nay còn có tiệc rượu đang chờ chúng ta nữa."
Lời của anh Kawakita khiến tôi giật mình, thế mà hôm nay mấy người họ còn muốn uống rượu nữa à!
"Tuyệt vời đó~!"
Không khí giữa các anh tiền bối sôi nổi hẳn lên.
"Hừm, đối với một đề nghị của Kawakita thì cũng không tệ lắm."
Nikaidou cũng bật cười khẽ một tiếng tỏ vẻ đồng tình.
"Nhà nghỉ, suối nước nóng… Vậy thì tiếp theo đương nhiên phải có rượu rồi♪"
Uầy, ngay cả Murasaki cũng hào hứng nữa kìa! Sao toàn là sâu rượu không vậy…
"Mấy người này đúng là… Mai còn phải quay phim nữa đấy, chỉ được uống một chút thôi!"
Anh Iwamoto tuy nói vậy nhưng cũng rõ ràng là định nhập hội rồi.
"Em biết ngay mọi người sẽ nói thế mà, nên lúc từ bệnh viện về em đã mua sẵn rượu rồi!"
"Siuuu~!"
"Đúng là anh Kawakita có khác! Thản nhiên làm những chuyện mà chúng ta không tài nào làm được! Chính điểm này khiến người ta phải nổi da gà! Phải ngưỡng mộ!"
"Ha ha ha… Lần này em vẫn nên không uống thì hơn. Với lại vốn dĩ em chưa đủ tuổi mà!"
Azuki vừa cười gượng vừa nói.
Tôi không khỏi nghĩ rằng, có lẽ vì lần trước Azuki đã say xỉn khi đi Akihabara, cộng thêm chuyện xảy ra ở nhà Azuki lúc đó, nên cô bé mới nói ra những lời này.
"Đương nhiên là em cũng… Hôm nay mà uống rượu thì em sợ mai quay phim sẽ có vấn đề."
"Đúng vậy đó, nam chính mà say khướt không diễn được thì phiền phức lắm."
Azuki vỗ vai tôi.
Sau đó, chúng tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi cùng nhau đi đến nhà tắm công cộng lớn.
Lúc nãy ở quầy tiếp tân, bà chủ đã giải thích rằng nhà nghỉ này có hai khu tắm, một là nhà tắm công cộng lớn, và một là nhà tắm ngoài trời.
Hai bên không thông nhau, nếu muốn thử cả hai thì phải ra ngoài mặc đồ rồi mới di chuyển được.
Nghe nói nhà tắm ngoài trời không có chỗ để tắm rửa, tôi đang thầm nghĩ đến đó thật phiền phức, chi bằng cứ ở nhà tắm công cộng lớn là được rồi, thì đúng lúc đó──
"Mọi người chắc chắn cũng sẽ đi tắm suối ngoài trời chứ!"
Lâm Điền học trưởng năm hai khẽ nói với tôi và những bạn học năm hai khác:
"Ủa, tại sao? Tớ thấy phiền phức nên chỉ muốn đi tắm ở bồn tắm lớn thôi..."
"Cậu nói gì vậy, đi dã ngoại tập thể là phải đi tắm suối nước nóng lộ thiên chứ! Tuy không chắc có lỗ nào để nhìn trộm, nhưng có thể nghe được cuộc trò chuyện của các bạn nữ đó!"
"Ồ ồ, đúng vậy!"
"Cảnh thường thấy trong anime, đó là ước mơ của tớ mà~!"
Đám con trai khe khẽ bàn tán sôi nổi, đủ nhỏ để các bạn nữ không nghe thấy.
Ra... ra là vậy... Tớ từng trải nghiệm một lần trong chuyến đi tốt nghiệp, đúng là tuyệt thật.
"Mấy cậu chắc cũng sẽ đi tắm suối nước nóng lộ thiên chứ~?"
"Đi chứ đi chứ! Đã đi tắm onsen thì phải tắm lộ thiên!"
"Ngâm mình trong suối nước nóng ngắm sao trời hoặc biển cả, cảm giác thật tuyệt vời~♪"
"Sakura, cậu có tắm được không?"
"Chỉ cần không để chân phải xuống nước là được~! Đã cất công đến đây rồi tớ cũng muốn tắm một chút♪"
Nghe cuộc trò chuyện của các bạn nữ, tôi thầm làm động tác chiến thắng trong lòng, chắc hẳn các bạn nam khác cũng vậy.
Sau khi xác nhận các bạn nữ không đi tắm suối nước nóng lộ thiên trước mà đến bồn tắm lớn, chúng tôi cũng đến bồn tắm lớn trước.
Để đối phó với việc các bạn nữ có thể di chuyển đến suối nước nóng lộ thiên bất cứ lúc nào, chúng tôi gội đầu và tắm rửa với tốc độ bàn thờ, nhanh chóng rời khỏi bồn tắm lớn và đi đến suối nước nóng lộ thiên. Chỉ có lúc này tinh thần đồng đội của chúng tôi mới tuyệt vời đến thế.
"Ừm...? Ủa, cổng vào suối nước nóng lộ thiên chỉ có một thôi à?"
Học trưởng Iwamoto nhìn cổng vào suối nước nóng lộ thiên, nghi hoặc nghiêng đầu.
"Thật kìa... Tại sao nhỉ?"
Tôi cũng thấy kỳ lạ.
Thông thường, tấm vải treo ở lối vào onsen sẽ có chữ "Nam" hoặc "Nữ", nhưng ở đây chỉ viết chữ "Tắm". Chữ "Tắm" này không cần viết tôi cũng biết.
"Có khi bà chủ đã giải thích riêng cho các bạn nữ rồi? Chắc là lối vào dành cho nữ ở chỗ khác."
Học trưởng Kawakita có vẻ không nghĩ nhiều, vừa nói xong đã sải bước đi vào suối nước nóng lộ thiên. Ừm, chắc là vậy thôi.
Nếu cứ đứng ngây ở đây đến khi các bạn nữ rời khỏi suối nước nóng lộ thiên thì phiền phức lắm, thế là tôi và học trưởng Iwamoto cũng đi theo vào.
"Ủa... Chỗ làm gọi điện."
Tôi đang chuẩn bị cởi quần áo trong phòng thay đồ thì vô tình nhìn điện thoại, thấy Fujimi-sha gọi đến.
"Tớ ra ngoài nghe điện thoại, mọi người vào trước đi."
"Ờ, biết rồi."
Tôi ra khỏi phòng thay đồ trước, đến hành lang rồi gọi lại.
"Tôi nghe, tôi là Kashiwada. Hình như cô Hasumi vừa gọi điện..."
Một lát sau, cô Hasumi bắt máy.
"Kashiwada, cậu vất vả rồi. Xin lỗi vì đã gọi cho cậu vào ngày nghỉ."
Lời nói của cô ấy nghe có vẻ thông cảm, nhưng tôi lập tức nhận ra giọng cô ấy không vui.
"Tài liệu sách mà tôi nhờ cậu sắp xếp, cậu cất ở đâu rồi? Tại sao không đặt lại vị trí cũ?"
"Ủa! À, cái đó, tôi cất ở tầng trên cùng của giá sách đối diện bàn tôi... Tôi... Tôi nhớ là cô Hasumi bảo tôi cất ở đó."
"Ủa? Tôi có nói vậy sao?"
"Có... Có mà!... Chắc... Chắc là vậy."
"Tôi đi tìm ngay đây, cậu chờ tôi một lát. Đừng cúp máy vội."
Cuộc gọi bị giữ lại và phát nhạc chờ. Một lúc sau, cô Hasumi lại bắt máy.
"Không có ở tầng trên cùng của giá sách!"
"Ủa ủa? Thật... Thật sao? Ờ, vậy thì... Có lẽ tôi đã cất ở giá sách bên cạnh..."
"Hả? Cậu không nhớ rõ thì phiền tôi lắm đó!"
Sau đó, tôi nhờ cô Hasumi tìm khắp những chỗ tôi nhớ đã cất, nhưng vẫn không thấy.
Sự sốt ruột của cô Hasumi ngày càng lộ rõ, tôi quên cả việc mình đang đi dã ngoại, lập tức bị đẩy xuống vực thẳm kinh hoàng. A a, tại sao lại không tìm thấy chứ!
"... Ủa? Không, bây giờ tôi đang hỏi tung tích của tài liệu đó của Kashiwada... Ủa? À, đây rồi! Kashiwada xin lỗi cậu, là người khác lấy mất!"
"Ủa... À, ra vậy..."
Nghe cô Hasumi nói xong, cuộc gọi kết thúc. Cũng may không phải tôi làm mất, nhưng không phải lỗi của tôi mà lại bị cằn nhằn như vậy... Cảm giác thật thiệt thòi.
"Phù~ Cuối cùng cũng được đi tắm rồi."
Kết thúc cuộc gọi dài bất ngờ, tôi quay lại phòng thay đồ...
"Hả!"
Tôi giật mình khi thấy các học trưởng mặt mày tái mét bước ra từ cửa suối nước nóng lộ thiên.
"Mọi người tắm xong rồi à? Nhanh vậy! Mà sao mặt ai cũng như đưa đám thế?"
Tôi tuôn một tràng những điều mình thắc mắc.
"Cậu có nghe thấy cuộc trò chuyện của các bạn nữ không?"
"Kashiwada... Đi suối nước nóng lộ thiên cũng vô ích thôi."
Học trưởng Kawakita nhìn về phía xa xăm nói.
"Ủa?"
"Tớ đã thử áp tai vào tường, nhưng đừng nói là giọng con gái, đến cả tiếng động cũng không nghe thấy. Nói cách khác, bên cạnh suối nước nóng lộ thiên này không có khu tắm nữ!"
Học trưởng Kawakita đau khổ kể lể, khiến tôi á khẩu.
"Vậ... Vậy à...?"
"Ừ, đây là kết quả sau khi mọi người im lặng, áp tai vào tường ở mọi hướng để kiểm chứng, không sai đâu. Cho dù các bạn nữ chưa vào suối nước nóng lộ thiên, chỉ cần có khu tắm nữ thì đáng lẽ phải nghe được tiếng nước nóng chảy ra, hoặc tiếng của các khách nữ khác chứ."
"Ra là vậy..."
Tôi không khỏi muốn mắng, mọi người kiểm chứng có cần cật lực vậy không? Nhưng thấy họ thất vọng như vậy, thôi vậy.
Ra là vậy, bên cạnh suối nước nóng lộ thiên này không có khu tắm nữ... Tiếc thật.
"Uầy~ Dù sao tớ vẫn đi tắm một lát. Đã cất công đến đây rồi, tớ muốn tận hưởng suối nước nóng lộ thiên một cách bình thường."
"Ừ, cũng được. Vậy bọn tớ ra ngoài trước."
"Vâng. À, mọi người cứ bắt đầu bữa tiệc trước cũng được."
"Phù~"
Vừa nãy ở bồn tắm lớn chưa kịp ngâm mình đã chạy ra, cuối cùng cũng được ngâm mình trong làn nước nóng, tôi cảm thấy như sống lại.
Dù không thể nghe thấy tiếng của khu tắm nữ, onsen vẫn rất tuyệt.
Lúc này, tôi nghe thấy có tiếng động từ phòng thay đồ vọng lại. Đương nhiên nhà trọ này cũng có những khách khác, cũng không có gì lạ... Nhưng.
Có phải tai tôi có vấn đề không? Không hiểu sao những âm thanh này nghe như là của con gái.
Một bóng người xuất hiện ở lối vào suối nước nóng lộ thiên, sau đó cánh cửa mở ra.
"Oa~! Thật sự nhìn thấy biển kìa~!"
"...!"
Trong làn hơi nước, người xuất hiện từ sau cánh cửa... là Sakura.
Cô ấy buộc tóc gọn gàng, thân thể trần trụi trông... làn da trắng ngần xinh đẹp, ngực không nhỏ, nhưng vòng eo thon gọn lộ rõ đường cong...
Sau khi thoáng nhìn qua dáng hình của cô ấy, tôi vội vàng lặn xuống nước nóng, giấu mình đi.
Tại sao Sakura lại ở khu tắm nam lộ thiên!
Vừa thoáng thấy thân thể trần trụi của Sakura, trong lòng tôi đã xốn xang, nhưng giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó.
"Ơ? Tớ vừa thoáng thấy hình như có gì đó trong làn hơi nước..."
"Ê Sakura, cậu đừng có nói linh tinh! Cậu thấy ma hả ~?"
"Ừm ~ nhưng mà chẳng có gì cả... Chắc tớ hoa mắt thôi?"
Là giọng của Azuki? Đến Azuki cũng vào đây rồi sao!
Khốn kiếp, chuyện gì thế này! Tôi vẫn còn ngâm mình trong nước nóng, nhưng không thể nhịn thở lâu hơn được nữa.
Trong đầu tôi chợt lóe lên ý nghĩ, chết đuối luôn hay là lộ diện trước mặt hai người rồi bị coi là biến thái, cái nào tốt hơn, nhưng đến giới hạn nhịn thở rồi, tôi cũng chẳng nghĩ được gì nhiều nữa.
Tiếng nước rào rào, mặt tôi ngoi lên khỏi mặt nước.
Đương nhiên, trước mắt tôi là... Azuki và Sakura không một mảnh vải che thân.
A a, sao lại thành ra thế này. Lần này tôi thực sự thấy rõ thân thể trần truồng của hai người họ rồi...!
"Á... Á Á Á...! Có người từ dưới nước... Biến thái...!"
Sakura hét lớn ngay lập tức. Nước nóng làm tóc mái dính vào mắt tôi, nên có vẻ như cô ấy chưa nhận ra là tôi.
"Ơ, biến thái? Ghê quá ~!"
Azuki ra sức hắt nước vào người tôi. Nước nóng bắn vào mắt, khiến tôi nhất thời không nhìn thấy gì.
Trong tiếng hét thất thanh của Sakura và Azuki, bóng lưng trắng nõn và xinh đẹp của hai người họ chạy trốn về phía cửa vào nhà tắm lộ thiên.
"Hai người sao vậy?"
"Hình như tôi nghe thấy tiếng hét..."
"Chờ đã chờ đã, có chuyện gì thế ~?"
Ngay cả Murasaki, Hasegawa và Nikaidou cũng từ cửa nhà tắm lộ thiên bước vào.
Trong số đó, chỉ có Hasegawa dùng khăn tắm che chắn phần trước cơ thể, Murasaki và Nikaidou thì gần như không che gì cả. Ôi trời, bộ ngực của hai người thật là... đầy đặn...!
"Có biến thái! Ba người đừng vào! Phải báo với quản lý... không, phải gọi cảnh sát mới đúng?"
"Ơ, biến thái? Sao lại vào được!"
"Không không, không phải vậy..."
Tôi ngâm nửa thân dưới trong nước nóng, bối rối và hoảng loạn đứng ngây ra tại chỗ, rồi không kìm được mà kêu lên.
"Ơ, giọng này... chẳng lẽ là..."
Murasaki dùng khăn tắm che chắn phần trước cơ thể và tiến lại gần tôi. Chiếc khăn nhỏ xíu gần như không che được gì, bộ ngực trắng nõn và đầy đặn của cô ấy gần như lộ hết ra ngoài.
Dù đã muộn, tôi vẫn quay người đi, cố gắng không nhìn vào cơ thể trần truồng.
"Người ở đó... là Kashiwada phải không?"
Nghe thấy lời của Murasaki, các cô gái đồng loạt thốt lên "Ơ...?" "Không thể nào, Kashiwada? Sao có thể!" A a, xong rồi, tôi sẽ bị tẩy chay khỏi xã hội mất...
"Vâng... ạ..."
"Ơ Ơ Ơ ~!"
"Kashiwada, sao cậu lại ở đây!"
Nghe thấy giọng nói của tôi, các cô gái càng thêm kinh ngạc. Mọi thứ kết thúc rồi...
"Thì đương nhiên rồi ~ vì nhà tắm lộ thiên này là tắm chung mà."
"...!"
Một giọng phụ nữ lớn tuổi vang lên. Vì tôi đang quay lưng lại nên không thấy rõ tình hình, chẳng lẽ đây là... giọng của bà quản lý?
"Tắm... tắm chung?"
"Chuyện này là sao!"
"Ôi chà, tôi chưa nói sao? Nhà tắm lộ thiên của chúng tôi là tắm chung đấy."
Cái... cái gì!
Tôi có nghe bà nói đâu!
"Không không, tôi chưa nghe nói! Vì cứ tưởng là nhà tắm lộ thiên dành cho nữ, nên chúng tôi mới đến..."
"Tôi... tôi cũng vậy! Tôi cứ tưởng là nhà tắm lộ thiên dành cho nam nên mới vào, rồi các bạn nữ vào, tôi giật mình nên mới trốn xuống nước nóng...! Tuyệt đối không phải là muốn nhìn trộm hay làm biến thái! Với lại, vì có hơi nước nên tôi không thấy gì cả..."
"Ôi chà... ra là vậy."
"Hết cả hồn ~ ra là thế à! Kashiwada sao có thể làm chuyện đó chứ!"
"Vậy à? Hiểu lầm cậu là biến thái, xin lỗi nhé."
Nghe tôi ra sức giải thích, phía sau vang lên tiếng đáp lại của Murasaki, Sakura và Azuki. Xem ra mọi người chấp nhận ngay rồi, khiến tôi cảm động đến suýt rơi nước mắt.
Mọi người vậy mà tin tôi nhanh như vậy...! Tôi gần như đã nhìn hết thân thể trần trụi của mọi người rồi, sao mọi người vẫn có thể dịu dàng như vậy!
"Là do tôi giải thích không rõ ràng. Thật ngại quá với các bạn trẻ..."
"Ừm, trên tấm rèm cửa vào không ghi là nam hay nữ, nên tôi đã thấy hơi lạ rồi. Cũng may là giờ này chỉ có Kashiwada ở đây. Nếu là vào khung giờ có nhiều khách nam khác thì..."
Giọng của Nikaidou vang lên.
"À, vậy thì... chúng ta nên ra ngoài ngay thì hơn. Dù sao cũng có thể có khách nam khác vào."
Đó là giọng của Hasegawa, vẫn luôn bình tĩnh trong những lúc thế này.
"Vậy thì, để tạ lỗi với mọi người, bây giờ coi như mọi người bao trọn chỗ này nhé. Tôi sẽ treo tấm biển 'Đang bao trọn' ở cửa vào."
"Ơ, thật sao! Tuyệt quá ~!"
"Nhưng mà, chỉ treo biển thì có thể có người không để ý, khiến người ta cảm thấy hơi bất an..."
"Cảm ơn sự chu đáo của quản lý ạ ♪ Đã cất công đến đây rồi, em muốn ngâm mình trong nhà tắm lộ thiên một chút ~"
Mọi người mỗi người một ý, đúng lúc này.
"A... vậy thì, Kashiwada cậu cũng ra tắm chung ở nhà tắm lộ thiên đi!"
" " " "Ơ!" " " "
Lời của Sakura khiến tất cả mọi người, trừ bà quản lý ra, đồng loạt kêu lên.
"Dù sao cũng là tắm chung, thì có gì phải ngại chứ."
"~~! Cậu... cậu... cậu đang nói gì vậy...!"
"Sakura, cậu chờ đã, cậu nói linh tinh gì vậy!"
"... Đùa cũng phải có giới hạn chứ."
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Azuki và Hasegawa đã ngăn Sakura lại.
"Ghét quá, hai cậu làm gì mà nghiêm túc vậy! Tớ đùa thôi mà ~"
Đùa... đùa thôi à... Dù tôi cũng nghĩ vậy, nhưng sao cậu lại đùa kiểu đó...
"A ~ vậy tớ đi trước đây! Mọi người, thật sự xin lỗi rất nhiều! Để chuộc lỗi, tớ sẽ canh cửa không cho ai vào cả!"
Tôi lớn tiếng tạ lỗi rồi nói vậy, Nikaidou đáp lại tôi: "Vậy thì tốt quá ~", Murasaki cũng nói với tôi: "Cẩn thận đừng để bị lạnh nhé."
Sau đó, tôi tạm thời mời toàn bộ phụ nữ, kể cả bà quản lý, trở về phòng thay đồ, dùng khăn tắm quấn quanh người, rồi tôi cố gắng không nhìn họ, vội vàng mặc yukata, lấy hành lý rồi chạy ra khỏi phòng thay đồ.
Sau đó, tôi tuân thủ lời hứa của mình, canh cửa ở lối vào nhà tắm lộ thiên, không cho ai vào cả.
Chỉ cần thả lỏng một chút, những thân thể trần truồng của các cô gái vừa thấy lại hiện lên trong đầu tôi.
Vóc dáng của Azuki thật đẹp...
Ngực của Murasaki và Nikaidou, có lẽ cũng to ngang ngửa Azuki...
Hasegawa tuy mảnh khảnh, nhưng da trắng nõn, toàn thân thon thả, mà cũng không phải là không có ngực...
"Ừm, không ổn rồi..."
Tôi cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, kết quả vì quá hưng phấn mà không biết từ lúc nào đã chảy máu mũi.
A a, chuyện này mà vỡ lở thì tôi chắc chắn bị Koigasaki băm vằm mất...
Sau khi mấy cô nàng tắm xong trở về phòng cùng tôi, đám con trai đã bắt đầu buổi tiệc trước đó đều lăn ra chiếu ngủ hết cả rồi.
Dù sao hôm nay cũng dậy sớm, lại thêm mệt mỏi vì quay phim, kiểu này mà uống chút rượu vào là cơn buồn ngủ đánh gục ngay.
Sau đó tôi gọi bọn con trai dậy trải chăn đệm của mình, hôm nay đến đây là đi ngủ. Cô Murasaki và cô Nikaidou sau đó hình như có uống rượu ở suối nước nóng, đã thỏa mãn lắm rồi.
Chui vào chăn, tôi vốn tưởng vì thiếu ngủ mà sẽ ngủ ngay, nhưng vì những chuyện đã xảy ra cả ngày hôm nay mà đầu óc cứ hưng phấn, cộng thêm vẫn còn để ý đến chuyện của Hasegawa, khiến tôi không tài nào ngủ được.
Khi mọi người đã ngủ say hết cả, một mình tôi dùng điện thoại thì nghe thấy tiếng bước chân nhỏ từ phòng con gái bên kia vách giấy.
Ngoài mình ra, còn có cô gái nào cũng không ngủ được sao? Tôi tò mò, thế là rón rén ra khỏi phòng, không làm ồn đến những người khác.
Cách tôi vài mét phía trước, là bóng lưng quen thuộc.
Ra đến bên ngoài, bóng lưng xinh đẹp quen thuộc ấy đang ngồi xổm bên bờ biển.
"Hôm nay em có vài lời... dù thế nào cũng muốn nói với bạn Natsuno..."
"Giờ này còn tự mình luyện tập? Nguy hiểm lắm đấy?"
Thấy Hasegawa một mình lẩm bẩm thoại bên bờ biển đêm khuya, tôi lên tiếng gọi cô.
"A! Kashi... Kashiwada-kun...? Làm em giật cả mình..."
"Xin lỗi, làm cậu giật mình rồi..."
Hasegawa thấy tôi thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Nửa đêm canh ba cô ấy lại tự mình ra đây luyện tập, xem ra là rất để tâm đến tình hình quay phim hôm nay...
"À, cái đó... vừa nãy ở nhà tắm, thật ngại quá."
Tôi trong thoáng chốc nhớ lại hình ảnh khỏa thân của Hasegawa mà mình chỉ liếc thấy, thế là vội vàng cố gắng xóa nó khỏi đầu.
"...Không... Không sao. Đó không phải lỗi của cậu, sẽ thành ra như thế cũng không còn cách nào khác..."
Nghe Hasegawa nói vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Tớ cũng luyện tập cùng cậu nhé."
"...! Không... Không ổn đâu. Kashiwada-kun cậu diễn được mà, còn phải luyện cùng em... Cậu nên chuẩn bị cho ngày mai, đi ngủ trước đi."
"Không không... Tớ diễn cũng còn tệ lắm nên muốn luyện tập, hơn nữa... dù sao đây cũng là cảnh của hai người, nên hai người cùng luyện tập thì tốt hơn chứ?"
"Kashiwada-kun..."
Hasegawa nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
"Vậy thì nghe cậu vậy."
Cô ấy nở một nụ cười mang theo chút áy náy.
"Quả nhiên là vì đột nhiên phải diễn thay nên cậu mới căng thẳng đến mức diễn không tốt sao?"
"...! C... Có lẽ... là vậy."
"Nhưng mà, tình hình lúc hội trường cũng vậy, cậu lại có thể diễn vô cùng hoàn hảo, thật bất ngờ... À, cái này không phải là trách cậu đâu."
"............"
Hasegawa nghe tôi nói vậy, không hiểu sao lại dời mắt đi.
"Vậy thì... có thể bắt đầu luyện tập ngay không?"
"Ừ, đương nhiên!"
Hasegawa và tôi đứng dậy, bắt đầu tiến hành luyện tập diễn xuất.
"Thật hoài niệm... trước đây chúng ta từng cùng nhau đến đây chơi."
Đầu tiên là cảnh Suzune quay người đối diện biển cả để nói chuyện, chỗ này không có vấn đề gì.
"Ừ... tớ đương nhiên còn nhớ."
"Hôm nay em có vài lời... dù thế nào cũng muốn nói với bạn Natsuno."
Hasegawa quay đầu nhìn tôi nói. Vấn đề là ở sau đó.
Hasegawa từng bước tiến về phía tôi.
Nhưng mà, vừa đến trước mặt, cô ấy vẫn như lúc quay phim ban ngày, cứng đờ cả người.
Quả nhiên đối với Hasegawa mà nói, cảnh này là vấn đề lớn...
"Tớ... tớ nói... "
Tôi ngắt ngang diễn xuất, lên tiếng đề nghị.
"Cảnh sau đó, cái đó, diễn ôm người... là ứng biến mà Sakura-san nghĩ ra, nên không cần làm cũng không sao chứ?"
Tôi nhìn mặt Hasegawa nói xong, mặt Hasegawa lập tức trở nên căng thẳng.
Quả nhiên điều mà Hasegawa dù thế nào cũng không làm được, chính là ôm tôi.
Cũng phải thôi, bảo ôm một người đàn ông không quen không biết, ai mà chẳng thấy khó chịu.
Hơn nữa, Hasegawa chắc chắn là hoàn toàn không có chút tình cảm yêu đương nào với tôi rồi...
"Nói cho cùng, người nghĩ kịch bản là Hasegawa. Nên chỉ cần Hasegawa cậu nói NG, tiền bối Iwamoto chắc chắn cũng sẽ chấp nhận thôi."
"...Có lẽ, đúng là như vậy thật..."
Hasegawa vô cảm lẩm bẩm.
"...Ngày mai tớ sẽ giao thiệp với tiền bối Iwamoto xem sao."
"À, ừm, tớ thấy làm vậy thì tốt hơn."
Quả nhiên Hasegawa là vì không muốn ôm tôi nên mới khiến bản thân ngay cả diễn cũng không diễn được. Tuy tôi đã nghĩ đến khả năng này, nhưng bị chỉ ra trực tiếp như vậy, cảm giác vẫn có chút thất bại.
Không không, có gì đâu mà thất bại trong chuyện này. Nghĩ một chút là biết chuyện này rất bình thường mà.
"Vậy thì, ngày mai nhờ tiền bối Iwamoto xóa bỏ diễn xuất ôm người... tớ có thể bắt đầu đoạn tiếp theo không?"
"À, ừm, đương nhiên!"
Hasegawa hít một hơi thật sâu, rồi dùng vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục diễn.
"Hôm nay em có vài lời... dù thế nào cũng muốn nói với bạn Natsuno."
Hasegawa nhìn thẳng, và nghiêm túc nhìn tôi. Đây là diễn xuất, hơn nữa còn là luyện tập, nhưng dù vậy vẫn khiến tim tôi đập rộn ràng.
Hasegawa cách một khoảng trống nhỏ, hít một hơi.
"Em thích cậu. Em vẫn luôn luôn thích cậu..."
Hasegawa lộ ra vẻ mặt như thể xấu hổ, lại như sắp khóc, nhìn vào mắt tôi.
Tôi rơi vào ảo giác như thể tim mình bị bóp nghẹt.
"Không biết từ lúc nào, sự tồn tại của cậu trong lòng em đã lớn đến mức khó tin... em lần đầu tiên có cảm giác này..."
Hasegawa nói xong, chỉ còn tiếng sóng biển lặng lẽ vang vọng.
Đây là diễn xuất, tôi tự thuyết phục bản thân, không ngừng tự thuyết phục bản thân.
Nhưng mà, không hiểu sao... trong đầu tôi, bắt đầu hiện lên những hình ảnh khác.
"...Kashiwada-kun, em... thích cậu. Bất kể là với tư cách một người, một người bạn... hay là một người khác giới..."
Mùa đông ba năm trước, khiến tôi khó quên... Hasegawa mà tôi say mê sâu sắc, ngày mà đã tỏ tình với tôi.
Nhìn thấy diễn xuất chân thật của Hasegawa bây giờ, khiến tôi nhớ lại một cách rõ ràng chuyện mình từng được Hasegawa tỏ tình.
Chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh tượng lúc đó vẫn sẽ hiện lên trong đầu.
Đến bây giờ tôi vẫn không dám tin, Hasegawa cô ấy... lại từng thích tôi.
Hasegawa lại từng thích tôi.
"...Kashiwada-kun?"
Giọng của Hasegawa kéo tôi trở về thực tại.
"Sao vậy...? Câu tiếp theo là thoại của Kashiwada-kun cậu đó."
Đúng... đúng rồi... vừa nãy quả nhiên là diễn xuất của Hasegawa. Diễn xuất của cô ấy giỏi đến đáng sợ, khiến tôi không khỏi nhớ lại chuyện trước đây.
"Xin... xin lỗi... tớ ngẩn người một chút..."
Ngực tôi vẫn còn đập dữ dội, với trạng thái tâm lý này hoàn toàn không thể tiếp tục diễn.
"...Cậu đang dao động cái gì vậy?"
Hasegawa không nhìn tôi mà hỏi. Câu nói của cô ấy khiến lòng tôi chấn động.
"Đây chỉ là diễn kịch... Tớ... Tớ với cậu... Đã... Không còn cảm xúc gì nữa rồi."
Hasegawa nhìn thẳng vào mắt tôi, nói rõ ràng từng chữ.
Trên gương mặt cô ấy thoáng nét cô đơn.
"...! Hase... Hase...gawa."
Điều này càng khiến tôi dao động, tôi thậm chí không thể đáp lại cô ấy.
Phải, tôi hiểu tất cả, mọi chuyện đã qua rồi.
"Cảm ơn cậu đã luyện tập cùng tớ, tớ ổn rồi... Đi nghỉ ngơi để chuẩn bị cho buổi quay ngày mai đi."
"...À, ừm... Đúng vậy..."
Hasegawa quay lưng về phía tôi, bước nhanh về nhà trọ trước.
Tôi vội vàng đi theo sau cô ấy.
"...Á!"
Đúng lúc này, Hasegawa đột nhiên khẽ kêu lên, người cô ấy mất thăng bằng ngã về phía tôi—
"Hả...? Hase... Hasegawa?"
Cô ấy ôm lấy tôi.
Tôi không ngờ mình lại được Hasegawa ôm, kinh ngạc đến mức toàn thân cứng đờ. Sự dao động khiến giọng nói tôi run rẩy.
Hơi ấm của Hasegawa, cơ thể mềm mại của cô ấy. Đây đương nhiên là lần đầu tiên tôi và Hasegawa gần nhau đến vậy. Tim tôi đập nhanh đến mức bất thường.
Khi tôi hoàn hồn lại, tôi thấy một con bướm đêm khá lớn bay vụt qua trước mặt chúng tôi, rồi biến mất ngay sau đó.
"...! Xin... Xin lỗi!"
Hasegawa ngẩng đầu nhìn tôi, mặt đỏ bừng bừng vội vàng buông tôi ra.
"Tại... tại tớ sợ côn trùng..."
"À, ra vậy sao?"
Có vẻ cô ấy rất ngại ngùng, quay mặt đi hướng khác. Nhìn kỹ thì đến tai cô ấy cũng đỏ ửng lên.
"Cậu không sợ ma mà lại sợ côn trùng à, thật bất ngờ."
Tôi nhớ lại chuyện hồi cấp ba, khi đi hội trường trường khác cùng Hasegawa, cô ấy hoàn toàn không sợ hãi trong nhà ma, nên buột miệng nói.
"Tớ xin lỗi vì đã làm chuyện kỳ quái. Tớ về trước đây."
"Hả? À, Hasegawa..."
Hasegawa bỏ lại tôi, một mình nhanh chóng quay về nhà trọ.
Về đến phòng, đủ loại suy nghĩ cứ xoay vòng trong đầu tôi, khiến tôi mãi không thể nào ngủ được.
Ngày hôm sau.
Sau khi ăn sáng xong, chúng tôi trả phòng ngay lập tức, và bắt đầu buổi chụp hình từ sáng sớm.
"Thật là nhớ quá... Trước đây chúng ta từng đến đây chơi cùng nhau."
Không biết đã là lần thứ bao nhiêu, cảnh của nhân vật chính và Suzune... của tôi và Hasegawa bắt đầu quay.
"Ừm... Tớ đương nhiên còn nhớ."
"Hôm nay tớ có vài lời... nhất định muốn nói với bạn Natsuno."
Hasegawa xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Hôm qua Hasegawa nói rằng cô ấy sẽ thương lượng với đàn anh Iwamoto để xóa bỏ màn ôm tôi ngoài kịch bản. Cảnh tiếp theo chính là cảnh ôm, nếu thương lượng thành công, cô ấy sẽ không ôm tôi mà đi thẳng vào cảnh tỏ tình.
Hasegawa nhìn vào mắt tôi, từng bước... tiến về phía tôi.
Kỳ lạ thật, rõ ràng không có cảnh ôm, tại sao cô ấy lại tiến về phía tôi...?
Ngay khi tôi nghĩ vậy, Hasegawa lộ ra vẻ mặt như sắp khóc...
Rồi ôm chặt lấy tôi.
Khiến tôi nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải nói là sẽ xóa bỏ cảnh ôm sao?
Hơi ấm của Hasegawa truyền đến từ cánh tay cô ấy vào lưng tôi.
Đầu Hasegawa tựa vào vai tôi, ngực cô ấy áp sát vào người tôi. Cảm giác mềm mại đó khiến tôi sắp mất kiểm soát.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng liệu Hasegawa có nghe thấy tiếng tim mình đập hay không.
"Tớ thích cậu. Tớ đã luôn thích cậu."
Lời thoại của Hasegawa đâm thẳng vào tim tôi.
Đầu óc tôi trống rỗng. Rõ ràng tôi biết đây chỉ là diễn xuất của cô ấy.
Hasegawa hơi buông lỏng cơ thể, nhìn thẳng vào mặt tôi.
"Từ lúc nào không hay, sự tồn tại của cậu trong tim tớ đã trở nên lớn đến mức không thể tin được... Đây là lần đầu tiên tớ có cảm giác này..."
Tôi cố gắng hết sức để không cho chân mình run lên.
"Aoi... Aoi...umi... Tớ cũng thích cậu."
Tôi cố gắng hết sức để thốt ra lời thoại từ cổ họng.
Hasegawa nghe thấy lời tôi nói, ánh mắt cô ấy rời khỏi tôi. Đây cũng là diễn xuất sao?
"Từ nay về sau... tớ mong cậu có thể luôn ở bên tớ."
Hasegawa mỉm cười và gật đầu.
"Cắt—! Chuyện gì vậy Hasegawa? Hôm qua cứ quay mãi không được, hôm nay lại diễn hay như vậy! OK rồi, cả hai!"
Tiếng đàn anh Iwamoto vang lên, Hasegawa lập tức rời khỏi tôi.
"Hase... Hasegawa... Cậu vất vả rồi."
Khi tôi buông lỏng, không kìm được mà lên tiếng với Hasegawa.
"Cậu cũng vất vả rồi."
Nhưng Hasegawa... không quay đầu lại nhìn tôi, nói xong câu đó liền quay về phía mọi người trước.
Hasegawa có gì đó không ổn. Tối qua, sau khi luyện tập tôi đã cảm thấy như vậy, quả nhiên không phải do tôi tưởng tượng.
Rốt cuộc là tại sao? Tôi đã làm gì khiến Hasegawa tức giận sao?
Nhưng tôi không còn thời gian để chú ý đến Hasegawa nữa, tiếp theo tôi phải quay phim với cô Nikaidou rồi.
"Bạn Natsuno đúng là đồ lừa đảo! Anh nói thích em, tất cả chỉ là nói dối thôi mà!"
Màn đối diễn với "Minami Erika" do cô Nikaidou thủ vai, là cảnh sau khi hẹn hò, vì một chút hiểu lầm mà Erika ghen tuông, dẫn đến cuộc cãi vã đầu tiên. Đoạn phim ngắn này kết thúc bằng cảnh làm lành sau cuộc cãi vã.
"Em thật sự thích senpai Minami mà!"
Diễn từ hôm qua đến giờ, tuy rằng diễn xuất không tiến bộ hơn, nhưng ít nhất tôi cũng đã quen với việc diễn trước mặt mọi người.
Nhưng ngay cả khi đang quay phim với cô Nikaidou, tôi vẫn rất để ý đến thái độ của Hasegawa.
"Tuyệt vời~! Đóng máy rồi~! Mọi người vất vả rồi nhé—!"
"Ồồ—!"
Lời của đàn anh Iwamoto tuyên bố rằng tất cả các cảnh quay đã hoàn thành.
"Kashiwada, cậu vất vả rồi!"
"Cậu quay liên tục từ hôm qua đến giờ, chắc là mệt nhất đúng không? Cậu vất vả rồi!"
Các đàn anh, và cả cô Azuki và cô Murasaki, lần lượt lên tiếng với tôi.
Aaa, cuối cùng thì tất cả các cảnh quay cũng đã hoàn thành... Trong lòng tôi tràn ngập cảm giác mệt mỏi và thành tựu.
Sau đó, chúng tôi thay đồ bơi đã mang theo và chơi đùa trên biển.
Đàn anh Iwamoto giải thích với mọi người rằng đây dù sao cũng là khu vực cấm bơi, vì vậy chỉ được phép nô đùa ở nơi nước chỉ đến eo, không được phép đi ra chỗ nước sâu hơn.
"Hả, bạn Azuki quên mang đồ bơi à?"
"Tớ không nghĩ là sẽ xuống biển bơi..."
"Vậy thì, đồ bơi của tớ cho cậu mượn nhé~"
"Hả, như vậy có được không, bạn Sakura!"
"Ừm, tớ bị trẹo chân nên không thể xuống nước chơi được, tớ định mặc đồ thường chơi ở trên bờ thôi."
Phía các bạn nữ vang lên cuộc trò chuyện như vậy.
Vì số lượng nhà vệ sinh không nhiều, nên chúng tôi lần lượt thay đồ.
Đến lượt tôi, tôi cầm đồ bơi đi về phía nhà vệ sinh nam. Thay đồ bơi xong, tôi vừa bước ra ngoài thì...
"A... Azuki...!"
Cô Azuki vừa hay bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ với bộ đồ bơi.
Ấy vậy mà, khi thấy bộ đồ cô ấy đang mặc, tôi chết lặng người.
"Ôi, Kasiwada-kun..." Azuki vừa thấy tôi liền vô thức che ngực lại.
À, giờ mới nhớ ra, lúc nãy Azuki có nói sẽ mượn đồ bơi của Sakura. Ngay cả tôi nhìn vào cũng biết, bộ đồ bơi Azuki đang mặc rõ ràng là không vừa vặn.
Phần dưới thì không sao, nhưng phần trên của bộ bikini thì quá nhỏ, khiến vòng một lộ ra rất nhiều, cứ như một cô người mẫu ảnh mặc đồ bơi khêu gợi vậy, cảnh tượng ấy quá sức kích thích. Tôi không kìm được mà quay mặt đi chỗ khác. Đồng thời, tôi còn nhớ lại chuyện ở suối nước nóng ngoài trời hôm qua, kiểu này thì gay rồi...
Có lẽ thấy phản ứng của tôi, Azuki cũng che ngực và quay khuôn mặt đỏ bừng sang hướng khác.
"Em... em thế này không được rồi, em mập hơn Sakura nhiều quá, đúng là không vừa size mà..."
Không không, cô rõ ràng là không mập, chỉ là kích cỡ vòng một khác biệt thôi! Mặc bộ đồ bơi thế này ra biển, chắc chắn sẽ bị mấy cậu con trai nhìn chằm chằm bằng ánh mắt tò mò. Vốn dĩ cô ấy đã thu hút sự chú ý vì thân hình đẹp rồi...
"À, phải rồi, cái này!"
Tôi lấy từ trong túi ra chiếc áo phông vừa nãy tôi mặc.
"Mặc cái này bên ngoài, tôi nghĩ sẽ không lộ liễu như vậy nữa... À, nhưng đây là áo tôi vừa mặc..."
"Ơ, em... em có thể mượn được không ạ?"
Azuki đón lấy chiếc áo phông tôi đưa cho cô ấy.
"! Ừm, nếu cô không ngại thì..."
"Cảm ơn cậu! Em sẽ giặt sạch rồi trả lại cậu!"
Azuki tuy mặt vẫn còn ngại ngùng, nhưng vẫn nở nụ cười với tôi. Rồi cô ấy không chút do dự khoác chiếc áo phông của tôi ra ngoài bộ đồ bơi.
"Phù, thế này thì yên tâm hơn nhiều rồi! Đúng là nhờ có cậu giúp đỡ đó, Kasiwada-kun!"
Azuki ngây thơ cảm ơn tôi. Rõ ràng không phải chuyện gì to tát, mà cô ấy lại cảm ơn tôi đến vậy...
Sau đó, tôi và Azuki quay lại bãi biển.
Các cô gái khoác lên mình bộ đồ bơi, ai nấy đều toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng, khiến tôi không thể rời mắt khỏi họ. Nhưng không chỉ riêng tôi lâm vào tình cảnh đáng xấu hổ này, tất cả thành viên của câu lạc bộ Manga, ai nấy đều lộ rõ vẻ đang nhìn chằm chằm vào đồ bơi của các cô gái.
Mấy tên con trai vô vọng của câu lạc bộ Manga ngồi dưới ô che nắng, chẳng hề nô đùa gì cả, mà chỉ chăm chú quan sát các cô gái đang vui chơi trên biển.
"Ôi chao, bộ đồ bơi của tiền bối Nikaidou có phải quá gợi cảm không!"
Nikaidou-san mặc một bộ đồ bơi màu đen tuyền, mà phần vai và eo lại mỏng manh như sợi dây thừng, trông vô cùng quyến rũ.
"Đồ bơi của Sasakawa-san cũng vậy, cứ như thể sự trong sáng và gợi cảm đang chung sống vậy..."
Murasaki-san mặc một bộ đồ bơi màu trắng tinh không dây vai. Phần lưng và vai lộ ra vô cùng hút mắt.
"Tôi thì thích kiểu trong sáng, mảnh mai như Hasegawa hơn~"
Hasegawa mặc bộ bikini kẻ sọc màu xanh nước biển, với thân hình mảnh mai như người mẫu.
"Tiếc quá, Sakura và Azuki lại không mặc đồ bơi! Azuki hình như có mặc đồ bơi bên trong, nhưng chiếc áo phông che khuất mất rồi..."
"Này, Kasiwada, cậu ưng ai mặc đồ bơi nhất?"
"Ơ? Tôi... tôi á...?"
Dù có hỏi tôi câu đó đi nữa, thì ai cũng quá đỗi cuốn hút, khiến tôi đau đầu thật sự.
"Ưm... cái này thì..."
Ngay khi tôi đang ngắm nhìn các cô gái trong trang phục đồ bơi thì...
"Ối, nguy hiểm!"
"Ố!"
Một trái bóng chuyền bãi biển đột nhiên bay thẳng vào mặt tôi.
"Xin lỗi nha~!"
Trái bóng ấy là của một nhóm *Riajuu* đang chơi bóng chuyền bãi biển gần đó bay đến chỗ tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là quả báo vì tôi đã nhìn chằm chằm đồ bơi của mấy cô gái khác, nên Koigasaki đã giáng xuống ư?
Sau đó, trời dần tối, tất cả chúng tôi cùng đốt pháo hoa trên bãi cát.
Vui chơi ở biển, đốt pháo hoa... Cảm giác này đúng là đang tận hưởng trọn vẹn mùa hè vậy. Lúc này, ánh mắt tôi dừng lại ở bóng lưng một cô gái đang đốt pháo hoa.
Kết quả là sau khi buổi quay phim kết thúc, tôi vẫn gần như không có cơ hội trò chuyện với cô ấy... Khi chơi ở biển, tôi cũng cảm thấy cô ấy đang né tránh tôi. Khó khăn lắm buổi quay mới xong, nếu cứ thế này thì tôi cứ cảm thấy bứt rứt trong lòng. Nghĩ vậy, tôi liền đi đến bên cạnh cô ấy.
"Vất vả rồi."
"...! Kasi... Kasiwada-kun."
Hasegawa thấy tôi ngồi xổm bên cạnh cô ấy, có vẻ rất ngạc nhiên.
"Có thể cho tôi mượn lửa được không?"
"Ừm, đương nhiên rồi."
Sau khi mượn lửa từ pháo hoa của Hasegawa, pháo hoa của tôi cũng bắt đầu cháy.
"...Kasiwada-kun, cậu mới là người vất vả."
"! Ha... Hasegawa..."
Hasegawa đã nhìn thẳng vào mặt tôi và nở nụ cười nhẹ nhàng, thoải mái.
"Thế này cuối cùng cũng trút được gánh nặng rồi."
"Ha ha ha... Có điều, tôi là người chịu trách nhiệm dựng video, nên giờ mới là lúc vất vả đây."
"À phải rồi... Để cậu quay đi quay lại cùng một cảnh nhiều lần như vậy, để chuộc lỗi, tôi cũng sẽ giúp cậu dựng phim."
Hasegawa đã trở lại vẻ bình thường, khiến tôi vừa ngạc nhiên lại vừa yên tâm hơn nhiều. Tại sao thái độ của cô ấy từ nãy đến giờ cứ là lạ thế nhỉ? Với lại, sao hôm qua Hasegawa còn kháng cự việc ôm tôi đến vậy, mà hôm nay lại có thể diễn xuất được nhỉ?
Thế nhưng, tôi vẫn không thể mở lời hỏi cô ấy.
Cứ như vậy, chuyến đi quay phim dã ngoại hai ngày một đêm ở biển của chúng tôi đã kết thúc. Còn lại chỉ là trước lễ hội trường tháng tới, dựng xong video để bộ phim hoàn thành!


0 Bình luận