• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2

Chương 7:

0 Bình luận - Độ dài: 10,524 từ - Cập nhật:

Chỉ mai nữa thôi là đã vào hè rồi.

Tan buổi học cuối cùng của học kỳ một, tôi dắt xe đạp ra khỏi bãi giữ xe gần nhà ga, vừa nghe nhạc bằng iPod vừa đạp bon bon.

Bản nhạc đang phát là "Mùa hè tuổi 23" của nhóm "Thánh Thích Khen". Dạo này tôi cứ mở đi mở lại bài này suốt. Hè năm ngoái tôi cũng cứ nghe đi nghe lại bài này. Cứ hè về là y như rằng tôi lại muốn nghe, và hè năm nay cũng thế, tôi nghe nó suốt cả ngày. Bởi lời bài hát gợi lên sự đồng cảm sâu sắc, nên tôi đặc biệt yêu thích nó.

Nhưng mùa hè năm nay của tôi, sẽ không còn là "mùa hè không có bất cứ dự định gì" như lời bài hát nữa. Mấy năm trước thì đúng là vậy. Nhưng năm nay, tôi đã hẹn với Hasegawa Midori đi chơi Odaiba!

Vui đến mức muốn hét ầm lên, tôi cứ thế hăm hở đạp xe không ngừng, rồi dừng lại trước hiệu sách quen thuộc gần nhà và bước vào.

Tôi đứng nghía cuốn tạp chí chuyên về các địa điểm hẹn hò, trong đó có hẳn một chuyên mục riêng về Odaiba (nhưng túi tiền chẳng cho phép mua), để nghiên cứu những chỗ lý tưởng để hẹn hò ở đó.

JOYPOLIS, VenusFort, Vòng đu quay khổng lồ… Hmm, cái cuối thì hơi sớm nhỉ.

Cô ấy bảo là muốn đến công viên ven biển, thế thì phải ghé thêm Công viên Bờ biển Odaiba nữa.

Odaiba thì tôi chỉ mới đi Comiket với chuyến dã ngoại môn xã hội ở đài truyền hình Fuji hồi tiểu học thôi.

À phải rồi, Koigasaki Momo cũng sẽ đi cùng, thế thì cũng nên hỏi ý kiến cô ấy. Biết đâu con nhỏ đó cũng từng đi Odaiba rồi thì sao.

Tôi lập tức gửi tin nhắn cho Koigasaki.

"Hôm qua tớ hỏi Hasegawa muốn đi đâu, cô ấy nói muốn đến Odaiba! Cậu thấy đưa cậu ấy đi đâu ở Odaiba thì hợp lý nhất?"

Hồi âm đến ngay tắp lự.

"Hmm… JOYPOLIS gì đó kiểu thế nhỉ? Tớ cũng chưa đi mấy lần nên không rõ lắm… Mà này, chuyện đi đâu thì quan trọng thật đấy, nhưng cậu cũng nên sắm sửa ít quần áo đi chứ? Cậu còn định mặc cái bộ đồ phong cách 'anh trai' lỗi thời hết cứu kia đi đấy à??"

Quần áo… À đúng rồi, còn vụ này nữa chứ…

Từ bữa đó đến giờ tôi chưa mua thêm được bộ nào cả.

Thế này thì làm sao mà gọi là đang phấn đấu để thành người hướng ngoại được chứ.

Khổ nỗi túi rỗng từ đó đến giờ, nhưng mai là lần đầu tiên tôi được nhận lương làm thêm. Dù mới đi làm có hai buổi, chắc chỉ khoảng một vạn yên thôi, nhưng bấy nhiêu cũng đã là cực kỳ đáng quý rồi.

Số tiền này nhất định phải ưu tiên mua quần áo để diện đi chơi Odaiba với Hasegawa.

Tôi đặt cuốn tạp chí hẹn hò Odaiba lại chỗ cũ, rồi đi thẳng đến khu tạp chí thời trang nam.

Giữa đống tạp chí thời trang nam, chẳng hiểu sao lại kẹt một cuốn tạp chí Cosplay.

Tôi tò mò cầm lên, nhưng sách bị bọc nilong kín mít nên không thể lật xem nội dung bên trong.

Nhắc mới nhớ, còn phải mua đồ Cos… Cái sự kiện Cosplay mà tôi định đi cùng Suzuki Souta vào cuối tháng này, sắp hết thời gian rồi. Phải mua sớm trước khi quá muộn…

Việc cần làm thì phải làm ngay, tôi định mai cứ có lương làm thêm là sẽ đi sắm ngay quần áo đi hẹn hò với đồ Cos, nhưng lại nảy ra một vấn đề.

Tôi không muốn lại bị "flop" khi mua quần áo như lần trước nữa.

Bộ đồ ngầu lòi trong mắt tôi, nhưng trong mắt con gái lại là một bộ đồ thảm họa… Lần trước bị hớ nặng đã khiến tôi nhận ra chuyện này cực kỳ dễ xảy ra.

Xem ra, vẫn nên nhờ thánh thời trang (trong lòng tôi) Koigasaki giúp tôi chọn đồ thì mới "ăn chắc mặc bền" nhất nhỉ?

"Koigasaki, ngày mai cậu có bận gì không?"

Chẳng hiểu sao tôi bị Koigasaki làm cho lây nhiễm luôn, đến cả tôi cũng nhắn tin viết thành chữ bé tí. Trông cứ khó chịu kiểu gì ấy, tốt nhất là không nên làm thế này…

"Mai thì… dù tớ siêu siêu—không muốn đi nhưng lại có ca từ trưa đến tối rồi…"

Tin nhắn của Koigasaki tỏa ra khí chất u ám ngút trời. Quả nhiên là cô ấy rất ghét cái công việc làm thêm ở quán cà phê maid… Mà thôi, tôi cũng ghét cái việc làm thêm ở quán karaoke chết đi được ấy chứ.

Nếu mai Koigasaki không rảnh, thế thì để hôm khác hẵng đi mua nhỉ? Mà hôm sau thì đến lượt tôi đi làm thêm rồi. Chắc phải tính toán kỹ lại, thế là tôi không nhắn tin nữa, rời khỏi hiệu sách và đạp xe về nhà.

Vừa về đến nhà, em gái tôi đang ngồi một mình dán mắt vào TV.

"Anh về rồi đây—"

"…………"

"Này, anh nói anh về rồi đấy."

"Naoki ồn ào quá! Cái giọng hát tuyệt vời của Hoàng tử Takuma bị cái giọng chán òm của anh lấn át hết rồi, im đi coi!"

"Hả…?"

Nhìn kỹ thì ra con em tôi đang không phải xem chương trình TV, mà là DVD concert.

À, đây là… cái DVD concert của nhóm nam diễn viên lồng tiếng đẹp trai mà con em tôi dạo này đang mê mẩn, có sự góp mặt của nam diễn viên lồng tiếng điển trai tên là Mizukami Takuma (fan hâm mộ còn gọi anh ấy là "Hoàng tử Takuma").

Con em Akari cũng là một otaku chính hiệu như tôi, hơn nữa còn là một hủ nữ nữa chứ.

"Cái này em mua à…?"

"Em mượn của bạn. Hứ! Naoki anh cũng học theo Hoàng tử Takuma đi chứ! Nhìn anh ấy ngầu lòi chưa kìa!"

Nghe Akari nói vậy, dù chẳng hề có hứng thú với mấy anh chàng diễn viên lồng tiếng đẹp trai, tôi vẫn đành miễn cưỡng liếc nhìn màn hình.

Trên màn hình là một nam thanh niên đẹp trai đúng chuẩn idol, đang vừa hát vừa nhảy trên sân khấu.

…Quả thật, anh ta rất đẹp. Tôi cũng hiểu vì sao Akari lại cứ la hét ầm ĩ rồi.

Gương mặt thì đẹp trai không chê vào đâu được, mà kiểu tóc với trang phục cũng cực kỳ phong độ.

Đặc biệt là "Hoàng tử Takuma" mà Akari đang phát sốt phát rét, với mái tóc đen được nhuộm highlight đỏ, và bộ trang phục độc đáo lấy tông hồng với đen làm chủ đạo, trông cực kỳ bắt mắt.

"Cũng đẹp trai thật đấy…"

"Đúng không nè~!"

"Mấy bộ đồ kiểu này mua ở đâu vậy ta…?"

"Hoàng tử Takuma nói là đồ diễn đều là tự ảnh thiết kế đấy! Anh ấy có gu ăn mặc cực chất luôn nha! Ở Harajuku có một cửa hàng thời trang phong cách punk mà anh ấy hay ghé, ảnh chỉ mua đồ ở đó thôi!"

Tôi nghe Akari thao thao bất tuyệt kể lể về những bộ đồ mà "Hoàng tử Takuma" đã mặc, rồi tiện thể hỏi tên thương hiệu của cái cửa hàng mà Akari vừa nhắc tới.

"Cảm ơn em nha, Akari!"

"Nhưng mà, sao anh hỏi tên thương hiệu kỹ thế? Chẳng lẽ nào… Nếu là muốn mặc thì, cái đó chắc chắn không hợp với Naoki anh đâu, thôi đừng có mà dại…"

Tôi cảm ơn Akari xong là vọt ngay vào phòng, lôi máy tính ra tra mạng. Con bé Akari lúc tôi rời đi có vẻ như lẩm bẩm gì đó, nhưng tôi chẳng buồn nghe rõ.

Tôi ngay lập tức tìm thấy trang web của thương hiệu đó. Xem trang hình ảnh sản phẩm, trên đó toàn là những bộ đồ lạ mắt, nhưng lại rất thời thượng và cá tính.

Xem trang địa điểm, đi thẳng từ nhà ga Harajuku là đến, có vẻ dễ tìm.

Giá cả tuy có hơi chát, nhưng so với cái ARROWS mà Koigasaki từng đưa tôi đến, hay cái cửa hàng ở 108-2 mà tôi từng mua quần áo trước đây, thì vẫn rẻ hơn kha khá.

"…Tuyệt vời!"

Mai tôi sẽ một mình, dùng tiền lương làm thêm vừa nhận được để đến cửa hàng này mua đồ!

Dù không có Koigasaki, tôi cũng tự mình sắm được đồ thật ngầu!

Sáng hôm sau, tôi đi ngân hàng lãnh lương làm thêm. Tổng cộng được khoảng mười bốn nghìn yên, cộng với khoảng một nghìn yên còn sót trong túi, tính ra cũng được khoảng mười lăm nghìn yên. Tôi hăm hở một mình tiến về Harajuku.

Đến ga Harajuku, tôi lôi điện thoại ra xem bản đồ, đi bộ chừng năm phút từ ga là đến được tòa nhà tên là La Foret Harajuku.

Tôi đi thang cuốn lên thẳng tầng đồ hiệu mà hôm qua đã tìm hiểu. Vừa bước xuống thang cuốn, cửa hàng tôi cần tìm hiện ra ngay trước mắt.

“Khách ơi, hôm nay quý khách muốn tìm trang phục nào ạ~?”

Vừa vào tiệm ngắm nghía đồ, tôi đã bị nhân viên bắt chuyện ngay.

Lần này tôi sẽ không mắc lại sai lầm trước nữa. Không thể quyết định bốc đồng, phải xem nhiều mẫu, cân nhắc kỹ rồi mới chọn.

Có ba bộ trang phục, bao gồm cả những bộ được nhân viên giới thiệu và những bộ tôi tự thấy ưng ý. Theo lời đề nghị của nhân viên, tôi quyết định thử chúng.

Khoác lên mình bộ đồ, tôi ngắm mình trong gương phòng thử.

…Có lẽ vì bộ đồ quá phong độ, đến bản thân tôi cũng thấy mình trông ngầu hơn hẳn mọi khi.

“Khách ơi, thế nào ạ~?”

Nhân viên cất tiếng hỏi, thế là tôi vén tấm rèm ra.

“Vừa vặn quá đi mất~! Bộ này thật sự rất hợp với vóc dáng của quý khách đó ạ~!”

Bình thường vốn luôn bị chê bai, thế nên cảm giác được khen thực sự rất sướng.

Tôi thử liền ba bộ và quyết định mua bộ ưng ý nhất trong số đó.

Vì còn phải để tiền mua đồ cosplay, nên tôi chỉ mua mỗi cái áo.

Đó là một chiếc áo phông in hình đầu lâu to tướng, với phần tay áo thiết kế kiểu rách rưới.

Quần thì chắc có thể dùng tạm cái ở nhà.

Chi phí lần này được kiểm soát chỉ còn khoảng 4000 yên.

Tôi hả hê rời khỏi cửa hàng, vì muốn tiết kiệm tiền nên không la cà thêm cửa hàng nào khác mà đi thẳng về ga tàu.

“Xin lỗi ạ~”

Lúc này, có người bắt chuyện với tôi.

Người cất tiếng là một cô gái trẻ, tóc sáng màu, kiểu tóc và trang phục đều khá cá tính. Cô ấy rất biết ăn diện, lại khá đáng yêu.

Đây là lần đầu tiên tôi được một cô gái xinh xắn bắt chuyện giữa đường, tâm can chấn động khiến tôi phải dừng bước.

Cái gì thế này? Lẽ nào đây chính là mỹ nhân kế? Cô ấy sẽ nói là xem chỉ tay rồi bán tôi đi đâu đó sao? Hay là bán cho tôi cái bình cổ giá trên trời?

“Em là thợ làm tóc ở tiệm làm đẹp gần đây ạ!”

Cô ấy đưa danh thiếp cho tôi.

Trên danh thiếp có ghi tên tiệm làm đẹp, bản đồ và tên của cô thợ làm tóc.

À thì ra là vậy, thợ làm tóc, nghe cô ấy nói mới thấy đúng là trông rất giống, chắc là đang mời khách đây mà.

“Bây giờ bên em đang tìm mẫu nhuộm tóc. Bên em sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của quý khách, mà giá đặc biệt chỉ còn 1000 yên thôi, quý khách thấy sao ạ?”

Nhuộm tóc chỉ 1000 yên ư?

Tôi nhớ bình thường nhuộm tóc ở tiệm làm đẹp dù rẻ cũng phải 3000 yên, 1000 yên thì quá hời rồi còn gì.

“Chỉ… chỉ 1000 yên thôi ư?”

“Vâng ạ, đổi lại, tóc của quý khách sẽ được dùng làm mẫu để vài người khác xem tại chỗ, nếu điều đó quý khách có thể đồng ý thì…”

Nói cách khác, giống như vật thí nghiệm phải không? Bởi vậy mới rẻ thế sao?

“Tô… tông màu nào cũng được ư?”

Trước đây tôi từng nhuộm tóc vàng thất bại thảm hại khiến tôi tạm thời không muốn nhuộm nữa, nhưng rẻ thế này lại còn là nhuộm ở tiệm làm đẹp thì lại là chuyện khác.

“Tông màu tối quá gần với màu đen có thể không tiện lắm, còn ngoài ra thì…”

“Ví dụ như, highlight đỏ trên tóc đen…”

Trong đầu tôi hoàn toàn hiện lên hình ảnh của diễn viên lồng tiếng đẹp trai “Thánh Taku”.

“Đương nhiên là được rồi ạ.”

“Thật sao? Vậy thì… phiền cô rồi!”

Sau đó, chúng tôi đi bộ khoảng năm phút thì đến tiệm làm tóc của cô ấy.

Cô ấy nói cấp trên sẽ ra giải thích với tôi, bảo tôi đợi một lát. Đợi một lúc, cô thợ làm tóc ban nãy cùng một thợ làm tóc nam có vẻ là tiền bối xuất hiện, vừa chỉnh sửa tóc cho tôi vừa trò chuyện.

Sau đó, họ hỏi rõ tôi muốn màu gì, lấy bảng mẫu màu tóc ra hỏi tôi muốn tông màu nào, và tôi đã chọn màu đỏ tươi.

Họ lại hỏi tôi muốn nhuộm phần nào, thế là tôi chọn highlight một phần mái giống hệt diễn viên lồng tiếng đẹp trai “Thánh Taku” mà tôi đã thấy trong DVD buổi hòa nhạc hôm qua.

Sau đó, thợ làm tóc bôi thuốc lên tóc tôi, giữ một lúc rồi gội sạch thuốc.

Khi thợ làm tóc dùng máy sấy làm khô tóc tôi, tôi ngắm mình trong gương.

Một phần mái tóc của tôi đã được nhuộm đỏ tươi, trở thành màu tóc gần giống với “Thánh Taku”.

Chỉ là thay đổi màu tóc, ấn tượng đã hoàn toàn khác biệt, khiến tôi có cảm giác được tái sinh.

Hoàn hảo. Với kiểu tóc này, cộng thêm chiếc áo phông hàng hiệu "Thánh Taku" mà tôi mua hôm nay, chắc chắn tôi có thể lột xác hoàn toàn rồi.

“Thế nào ạ~?”

Thợ làm tóc cất tiếng hỏi.

“À, tuyệt vời ạ! Cảm ơn cô!”

Tôi phấn khích đáp lại.

Sau đó tôi trả 1000 yên thanh toán, với tâm trạng phấn khởi đi về nhà.

Về đến nhà, trước khi mở cửa từ tiền sảnh vào phòng khách, tôi chợt nghĩ ra.

Cái kiểu ăn mặc quê mùa hiện tại của tôi mà đi với cái màu tóc kỳ lạ nhưng lại rất ngầu này, liệu có hợp không nhỉ?

Mặc thế này mà gặp gia đình, kiểu gì cũng chỉ bị cười chê.

Tôi không khỏi nghĩ như vậy, thế là trước khi vào tiền sảnh, tôi thực hiện nỗ lực cuối cùng.

Tôi cởi chiếc áo phông màu cà phê cũ kỹ đang mặc, thay bằng chiếc áo phông hàng hiệu "Thánh Taku" vừa mua hôm nay.

Đặt bộ đồ vừa cởi vào túi giấy của tiệm thời trang, tôi với vẻ mặt đắc ý mở cửa vào phòng khách.

“Con về rồi đây~!”

“Mừng con về…”

Em gái Akari đang ngồi một mình trên ghế sofa phòng khách chơi điện thoại, nhưng vừa nhìn thấy tôi thì nó đứng khựng lại.

Chắc là nó ngạc nhiên đến sững sờ vì anh trai thay đổi quá nhiều rồi.

“…Na… Naoki…?”

Vừa gọi tên tôi, nó đanh mặt lại.

“Cái bộ dạng này của anh… là cái quái gì thế?”

“Anh đi Harajuku, đến cửa hàng mà anh lồng tiếng em yêu thích hay dùng để mua đấy! Ai da~ đúng là mệt phờ cả người…”

Thoáng cái, một vật thể bay vút tới, đập thẳng vào mặt tôi.

Nhìn kỹ lại, đó là con búp bê Akari ném vào tôi.

“Đau quá, làm cái quái gì…”

“Thật không thể tin nổi—! Sao anh lại cứ phải, cố tình bắt chước, cái kiểu ăn mặc của Thánh Taku vậy hả! Hoàn toàn không hợp! Naoki anh cái bộ dạng này mà học theo người ta, thì cũng chẳng giống Thánh Taku tí nào đâu! Ngay từ ‘nguyên liệu’ đã kém người ta một trăm hai mươi phần trăm rồi!”

Em gái tôi đứng phắt dậy, giận tím mặt phủ nhận sạch trơn mọi thứ của tôi.

“Gì… gì mà… đúng là nền tảng khác nhau, nhưng cũng coi là khá giống rồi mà!”

“Đừng có làm ô uế Thánh Taku của người ta chứ! Đồ ngốc Naoki! Cái kiểu ăn mặc đó, tất nhiên phải là Thánh Taku mặc mới đẹp chứ! Quả nhiên anh hỏi hiệu là để tự mình mặc à… Người ta đã nói không hợp rồi, anh chẳng thèm nghe gì sao? Quả nhiên y như tôi nghĩ, hoàn toàn không hợp tí nào! Mẹ ơi! Anh Naoki kìa!”

“Sao cái gì cũng phải mách mẹ vậy!”

Chẳng mấy chốc, nghe thấy tiếng Akari, mẹ tôi từ trên lầu bước xuống:

“Naoki… Hừ, con lại mua mấy bộ đồ kỳ cục rồi…”

Bà ấy chỉ khịt mũi.

“Làm… làm sao… tại sao, trông rất ngầu mà? Bộ đồ và kiểu tóc này!”

“Anh Naoki mặc thì chẳng hợp tẹo nào, cũng không hề ngầu! Nhìn chướng mắt lắm, mau mà về thay ra đi!”

Akari vừa hét vừa đấm thùm thụp vào tôi.

“Thật… thật sao…”

Tôi như bị sét đánh ngang tai, lững thững bước về phòng.

Trước gương toàn thân trong phòng, tôi lại một lần nữa nhìn ngắm bản thân mình.

……Tôi tự thấy mình ít nhất cũng 'bảnh' hơn hồi trước... Nhưng lời phủ định của mẹ thì không tin được.

Thôi rồi, giờ này chỉ có thể hỏi cô nàng đó thôi. Tuyệt đối không thể để vụ đi chơi với Midori Hasegawa bị hỏng vì chuyện ăn mặc, để lại ấn tượng xấu được.

Tôi đưa điện thoại về phía chiếc gương toàn thân trong phòng, chụp lại ảnh mình.

「Người nhận: Koigasaki Momo

Chủ đề: Kiểu tóc và bộ trang phục này, bạn thấy thế nào?

Nội dung: Trống (kèm ảnh)」

Tôi đính kèm ảnh mình vừa chụp vào tin nhắn, gửi đi để xin ý kiến.

Chưa đầy vài phút, tin nhắn trả lời đã đến.

「...Cái bộ đồ kia là sao vậy? Đừng có nói là cậu mua đấy nhé!」

「Dạ, em vừa mua hôm nay ạ.」Tôi sợ hãi Koigasaki, không hiểu sao lại cứ dùng kính ngữ.

「Cậu mua cái loại quần áo gì thế! Mặc cái này mà ở trong phòng thì còn tạm, chứ xin cậu đừng có ra ngoài đường. Đặc biệt là khi đi chơi với con gái, mặc cái này khác nào tự cắm cờ tử thần vào người chứ.」

...Cờ tử thần á? Koigasaki mà cũng nói ra được cái thuật ngữ chuyên dụng của Otaku ư. Dù không biết là cô ấy học được trên mạng hay do Azuki Sakurai dạy, nhưng rõ ràng là cô ấy cũng bắt đầu có "mùi" Otaku rồi đấy. Mặc dù cách dùng hình như hơi sai sai.

Không phải lúc để mà cảm thán nữa. Mặc mỗi cái bộ này thôi mà đã thành cắm cờ tử thần là sao chứ? Nói tóm lại, ý của cô ấy là bộ đồ này trong mắt con gái thì siêu tệ, phải vậy không?

「Sao lại thế? Chẳng phải rất ngầu sao? Em mua ở cửa hàng thời trang nhãn hiệu chuyên dùng cho các seiyuu đẹp trai đấy chứ!」Tôi nhắn trả lời.

「Tôi chẳng biết seiyuu đẹp trai nào sất, cũng chẳng biết nó có được mấy Otaku yêu thích hay không, nhưng ít nhất thì đa số con gái đều ghét loại trang phục này. Với lại, tóc của cậu, đó là màu tự nhiên à?」

Bị phủ nhận một cách triệt để, thậm chí cả màu tóc cũng bị chê.

「Thiệt hả... Tóc em là highlight đỏ, làm ở tiệm làm tóc đó.」

「Hả? Sao cậu cứ làm mấy chuyện khó hiểu thế không biết. Hoàn toàn không hợp chút nào, mà cho dù có hợp đi nữa thì con gái thích kiểu tóc này cũng chẳng nhiều...」

Một mình tôi trong phòng làm động tác ORZ.

Sao lại kiểu này nữa rồi? Cái kiểu đồ thì mua rồi, tóc tai cũng thay đổi rồi, cuối cùng lại bị chê bai không ra gì.

Sao mà cái gu ăn mặc tôi thấy bảnh bao, hợp với tôi, lại khác xa với cái gu con gái thích đến thế chứ?

Nhưng may mà trước khi đi Odaiba với Midori Hasegawa, tôi đã biết được kiểu ăn mặc này không được lòng con gái. Tôi cố gắng hết sức để tự an ủi bản thân rằng hãy suy nghĩ tích cực, một mình vừa khóc vừa chạy ra cửa hàng tiện lợi mua thuốc nhuộm đen (dùng cho tóc đen), rồi nhuộm lại màu tóc ban đầu ngay trong ngày hôm đó.

Ngày hôm sau là ngày đi làm thêm.

Tôi mang theo tâm trạng u uất chuẩn bị, rồi đi đến chỗ làm thêm cách ga tàu gần nhà hai ga.

Mặc dù tôi đã nghĩ thoáng hơn, coi như chỉ đơn thuần là đi kiếm tiền, nhưng tâm trạng u ám khiến bước chân cũng trở nên nặng nề vô cùng. Chắc chắn hôm nay đi làm thêm tôi cũng chẳng thể chen chân vào câu chuyện của đồng nghiệp, lại còn phải để tên thanh niên trăng hoa mà tôi không ưa đó hướng dẫn công việc nữa chứ.

Đến chỗ làm thêm, tôi thay đồng phục, rồi nhận chỉ thị vào quầy tiếp tân. Tên thanh niên trăng hoa kia sẽ hướng dẫn tôi. Mặc dù công việc thì tôi đã quen rồi, nhưng ở riêng một mình với hắn ta thì tôi chịu không nổi.

「Kato này, cậu có tham gia buổi BBQ lần này không~?」

Một nhân viên nữ làm thêm (dù đa phần chỉ dùng lò vi sóng hâm nóng) trong bếp cất tiếng hỏi Kato (tên thanh niên trăng hoa).

Lúc không có khách, nhân viên thường tụ tập ở bếp trò chuyện cùng nhau. Còn tôi thì dĩ nhiên vẫn chưa 'hòa nhập' được vào đó.

「À, tất nhiên là phải đi rồi!」

「Aya Watanabe cũng bảo đi được đúng không~? Vậy là gần như tất cả mọi người đều đi được rồi còn gì~?」

「À, cô ấy có bảo là đi mà~」

BBQ... Chẳng lẽ là nhóm nhân viên làm thêm muốn tổ chức à. Dĩ nhiên là tôi không được mời, và tình hình hiện tại cũng không hề có ý định rủ tôi đi. Mặc dù tôi cũng chẳng muốn đi chút nào, nhưng cái hiện thực phũ phàng là mình không được ai rủ vẫn khiến tôi muốn khóc.

「À, Kato, cậu có thể mang cái này đến phòng 302 không? Tôi phải mang cái này đi đây.」

「Vâng, rõ.」

「Ơ, vậy thì... cậu là Kashiwagi đúng không? Quầy tiếp tân nhờ cậu đấy nhé.」

「À, vâng...」

Mặc dù tôi tên là Kashiwada, nhưng giờ thì không quan trọng nữa.

Cô Takayama (người phụ nữ ở bếp) và Kato (tên thanh niên trăng hoa) bưng món ăn đi đến phòng riêng, cuối cùng cũng để tôi được một mình. Dù sao thì việc ở quầy tiếp tân tôi cũng đã thành thạo rồi, một mình lại càng thoải mái, cũng chẳng bị tổn thương gì...

Đúng lúc này, một nhân viên nam khác quay lại. Tôi nhớ anh ta là Yamamoto, người đã gặp một lần trước đó.

「Ồ, cậu lính mới, đã có thể tự trông quầy một mình rồi à?」

Anh Yamamoto nở nụ cười thân thiện hết mức mà nói chuyện với tôi. Anh ấy là một người cao ráo, sảng khoái, trông có vẻ là sinh viên đại học. Vì cho cảm giác tốt, nên ngay từ đầu tôi đã có ấn tượng rất tốt về anh ấy.

「À, vâng...」

「À mà này, nhóm BBQ có rủ cậu không? Lần này hình như là rủ toàn bộ nhân viên làm thêm đấy.」

「À, cái này... vậy sao ạ?」

「Ừm, Chủ nhật tuần sau, sẽ tổ chức ở Công viên Kỷ niệm Showa bên Tachikawa. Cậu đến được không?」

「À, ngày đó em có hẹn rồi... Xin lỗi ạ.」

Tất nhiên là nói dối rồi.

「Vậy à~ Tiếc quá~」

Anh Yamamoto là người duy nhất tôi có thể thoải mái trò chuyện ở chỗ làm thêm, thật sự rất quý giá. Anh ấy cũng được các nhân viên khác yêu mến. Tôi cũng muốn trở thành một người như anh ấy.

「À mà này, Kashiwada, cậu là học sinh cấp ba đúng không? Lớp mấy rồi?」

「À, lớp Mười ạ.」

「Thật hả? Em gái tôi năm nay cũng lớp Mười này~」

Sau đó, cho đến khi có khách đến, tôi và anh Yamamoto cứ thế mà trò chuyện phiếm. Đây là khoảng thời gian duy nhất khi đi làm thêm mà tôi có thể tĩnh tâm được.

Sau khi buổi làm thêm ngày hôm đó kết thúc, tôi về nhà ngồi trước máy tính xem diễn đàn mua bán đồ cosplay đã qua sử dụng.

Trước đó, sau khi đi đến cửa hàng quần áo cosplay ở Akihabara, tôi đã thử tìm mua đồ cosplay giá rẻ trên mạng. Mặc dù đấu giá online là phương pháp tốt nhất, nhưng vì chưa đủ 18 tuổi không thể đăng ký tài khoản nên tôi đã từ bỏ. Và cái mà tôi tìm thấy lúc đó chính là diễn đàn mua bán đồ cosplay đã qua sử dụng này. Vì có thể mua bán trực tiếp đồ cosplay không mặc nữa mà không cần qua trung gian, nên có thể mua được với giá cực kỳ thấp. Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn kiểm tra xem có đồ cosplay của nhân vật tôi định đóng hay không.

Hôm nay, tôi cũng tìm kiếm trong diễn đàn bằng tên nhân vật, và tìm thấy ba bộ. Trong đó có một bài đăng vẫn chưa có người mua, hơn nữa bộ đồ ra giá chỉ có hai nghìn yên, rẻ đến mức khiến tôi động lòng. Tuy nhiên, trên đó ghi rõ là trang phục được làm thủ công bởi người không chuyên, không chấp nhận khiếu nại và đổi trả. Nhưng tôi thì không có ý định kén chọn về độ hoàn thiện của bộ đồ. Ban đầu tôi chỉ định đi cùng Souta Suzuki và Koigasaki Momo để hóa trang thôi, miễn là có thể giả dạng được là ổn. Tôi liền dùng máy tính gửi tin nhắn cho người đăng bài.

Vài giờ sau thì thư hồi âm đến, kèm theo là ảnh bộ trang phục. Nhìn ảnh thì có vẻ không vấn đề gì. Trong thư còn ghi có người khác cũng muốn mua, nên sẽ nhượng lại cho ai quyết định mua trước. Ba nghìn yên thì ở đâu cũng chẳng mua nổi đồ Cos, tôi tìm trên mạng cả buổi, ít nhất cũng phải một vạn yên. Sốt ruột quá, tôi vội vàng hồi âm lại: "Tôi quyết định mua, làm phiền bạn nhé". Có vẻ thư của tôi được gửi đi sớm nhất, thế là mua được một cách suôn sẻ.

Để đề phòng lừa đảo, tôi chọn hình thức thanh toán khi nhận hàng, tức là lúc nhận được sản phẩm mới trả tiền. Thế là chuyện Cosplay coi như không cần lo nữa.

Hiện tại tôi còn gần một vạn yên trong tài khoản. Mua bộ đồ Cos xong thì còn lại khoảng gần bảy nghìn yên. Nhờ mua được đồ Cos giá rẻ, số tiền tôi có trong tay nhiều hơn dự kiến.

Tôi hạ quyết tâm. Lần này nhất định phải dùng số tiền còn lại, mua cho được bộ quần áo thật đẹp để đi chơi với Hasegawa! Nói thật, giờ tôi chỉ có mấy bộ đồ từ hồi cấp hai vừa cũ vừa quê mùa, rồi bộ đồ phong cách "anh trai" mua hồi trước bị Koigasaki mắng cho một trận, cộng thêm cái áo phông punk mua hôm qua bị cả nhà với Koigasaki chê lên chê xuống... Không được rồi, không bộ nào mặc được cả...

Dù tôi muốn tự tìm hiểu rồi mua, nhưng e rằng lại thất bại thảm hại. Tôi cũng từng nghĩ đến việc hỏi Suzuki xem mặc đồ kiểu gì thì đẹp hơn, nhưng Suzuki thì đẹp trai, có những bộ cậu ta mặc đẹp mà tôi thì không thể đếm xuể. Nếu vì thế mà thất bại nữa, thì lần này số tiền của tôi sẽ cạn sạch thật đấy.

Tôi hạ quyết tâm, bắt đầu soạn tin nhắn.

"Người nhận: Koigasaki Momo

Tớ thật sự không biết nên mặc đồ gì khi đi chơi Odaiba với Hasegawa... Tớ không muốn thất bại nữa, cậu có thể đi mua đồ cùng tớ không?"

Theo thường lệ, thư hồi âm xuất hiện với tốc độ cực nhanh.

"Cậu đúng là có khả năng sẽ thất bại lần nữa. Đành chịu thôi... Bù lại, lúc hoạt động Cosplay cậu phải giúp tớ thật nhiệt tình đấy nhé!"

Xem ra, có thể hiểu là cô ấy đồng ý rồi phải không?

Tôi không ngờ cô ấy lại đồng ý dứt khoát đến vậy. Chắc là do tôi đã nói cho cô ấy biết Suzuki thích những nhân vật nào, nên giờ nhận được "đền đáp" đây mà.

Sau đó, chúng tôi thống nhất là ngày mai cả hai đều rảnh, thế là hẹn ngày mai một giờ chiều gặp nhau ở Harajuku để chọn đồ cho tôi, tin nhắn qua lại cũng dừng tại đây.

***

Một giờ chiều hôm sau, khi tôi đến cổng ra Takeshita Dori của ga JR Harajuku, Koigasaki đã đứng đợi sẵn ở đó.

"Chào cậu, ngại quá lại làm phiền cậu rồi..."

"Được rồi, đi nhanh nào!"

Koigasaki sải bước một cách dứt khoát.

"Mà này, hôm nay cậu không phải đi làm thêm à?"

Nghe tôi hỏi, Koigasaki dường như khựng lại một chút.

"À... ừm... hôm qua với hôm kia tớ làm liền hai ca mà..."

Cô ấy rõ ràng lộ vẻ khó xử. Có vẻ như cô ấy đã chán ghét đến mức không muốn nhắc đến chuyện đi làm thêm nữa rồi.

"À... ừm, có một điều tớ muốn nói trước..."

"Ơ, chuyện gì?"

"Nếu được thì, tớ mong có thể tiết kiệm chi phí hết mức có thể..."

Tôi đã chuẩn bị tinh thần bị than vãn rồi mới dám mở lời.

"Ơ hay ~? Tớ còn muốn đi ARROWS mà, không được sao?"

"ARROWS á? Không không không!"

Cái cửa hàng tên ARROWS gì đó là nơi Koigasaki từng dẫn tôi đến trước đây. Dù có bán nhiều quần áo thời trang sành điệu, nhưng giá cả trung bình thì khá cao so với một đứa nghèo như tôi, thật sự không thể mua nổi.

"Ai bảo cậu cứ mua đồ kỳ cục, làm tóc kỳ cục làm gì! Sao cậu cứ hoài phí tiền như vậy... Trước còn mua cả bộ đồ phong cách 'anh trai' nữa chứ."

"Cậu nói rất đúng ạ..."

Thôi, tôi bắt đầu thấy từ nay về sau, cứ chưa hỏi ý kiến cô ấy thì tốt nhất đừng mua đồ gì cả.

"Thế à~ Vậy thì... HANJIRO chắc rẻ hơn, với lại cũng có bán đồ nam."

"HANJIRO sao?"

Dưới sự dẫn dắt của Koigasaki, chúng tôi đi xuyên qua Takeshita Dori, đến cửa hàng quần áo tên "HANJIRO" đối diện bên kia đường.

Cửa hàng này có vẻ bán cả đồ nam lẫn đồ nữ. Tôi chú ý nhìn bảng giá sản phẩm. Số tiền ghi trên đó tôi cũng mua nổi, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Sao ở đây lại rẻ thế này?"

"Vì là đồ cũ."

Đồ cũ... Ra là vậy.

Mặc kệ Koigasaki đang hớn hở ngắm đồ rẻ tiền, tôi tự mình chọn đồ.

Đúng lúc tôi tìm được một bộ khá ưng ý, cầm lên xem, từ phía sau lưng truyền đến một luồng khí bức người.

"Cậu lại nhìn đồ kỳ quặc rồi! Nếu tớ không lên tiếng thì cậu định mua cái này à?"

"Ơ? Kỳ quặc á? Bộ này được mà!"

Koigasaki ra vẻ thở dài một tiếng thật dài:

"Đừng nói đến chuyện biết ăn mặc hay không, có lẽ gu thẩm mỹ của cậu cũng có vấn đề rồi... Bộ đồ trông thì đẹp trai trong mắt cậu, với bộ đồ thực sự hợp khi mặc lên là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."

"Ồ..."

Tức là cái bộ đồ tôi đang cầm trên tay, và cả hai bộ đồ mua trước đây, đều hoàn toàn không hợp với tôi, nhưng tôi lại tự cho là hợp rồi mua về à?

"Thêm một điểm nữa là, nếu cậu muốn được các cô gái bình thường yêu thích, thì ăn mặc 'bình thường' mới là tốt nhất. Trừ phi cô gái cậu muốn theo đuổi vốn dĩ thuộc phong cách cực kỳ cá tính như Urahara-kei, Punk hay Gothic Lolita. Khi đó có thể thử phối đồ cùng phong cách với cô ấy. Nhưng ngay cả như vậy, nếu không tự tin vào gu thẩm mỹ của mình thì tốt nhất đừng nên thử. Tớ thì không rõ lắm, nhưng thời trang cá tính theo kiểu đó hình như khó phối đồ hơn quần áo bình thường nhiều."

"Ra... ra là vậy..."

Vậy mà một người đến chút kiến thức này cũng không có như tôi, trước giờ lại cứ muốn thử sức với thời trang cá tính sao...

"Nói thêm một chút, bạn Hasegawa hoàn toàn không phải gu đó đúng không? Cậu ấy là kiểu 'trong sáng' điển hình mà. Hơn nữa, dựa vào lần cô ấy mặc đồ thường phục, dù quần áo bình thường nhưng lại rất biết cách ăn mặc, tớ nghĩ cô ấy có lẽ sẽ bất ngờ để tâm đến thường phục của con trai đấy."

Thật sao... Vậy thì cái bộ thường phục đã "thất bại" khi đi karaoke lần trước, cô ấy nhìn vào không biết đã nghĩ gì nữa...

"Nói tóm lại, một người mới tập tành thời trang như cậu, cộng thêm cô gái cậu muốn theo đuổi lại không theo phong cách thời trang cá tính, vậy thì cứ chọn đồ đơn giản mà đẹp trai là đúng bài!"

"Vấn đề là tôi không biết thế nào là đồ vừa đơn giản lại vừa đẹp trai chứ!"

Ngay khoảnh khắc tôi kêu lên, Koigasaki đưa cho tôi mấy bộ quần áo.

"Đây là những bộ tớ vừa chọn cho cậu, đi thử xem sao. Rồi cứ mặc xong bộ nào thì nhớ kéo rèm ra để tớ nhận xét."

"Ồ... ừm..."

Tôi làm theo lời Koigasaki, bắt đầu thử tổng cộng năm bộ quần áo, gồm áo và quần.

Thử xong bộ đầu tiên, tôi kéo rèm ra như cô ấy nói, để Koigasaki nhìn tôi.

"Ưm~ chân cậu ngắn bất ngờ nhỉ, có vẻ không hợp kiểu này... Bộ tiếp theo."

Mặc kệ tôi chứ.

"À~ Kiểu này có khi che được kha khá chỗ đấy. Bộ tiếp theo."

Che cái gì chứ!

"À... hóa ra lại ra thế này à... Bộ tiếp theo."

Ra cái gì chứ!

"À! Ừm... thế này được rồi nhỉ?"

Vậy là tôi đã thử hết năm bộ quần áo, và dưới sự phán đoán của Koigasaki, tôi đã mua được một chiếc áo sơ mi ngắn tay kẻ caro màu xanh da trời cùng với một chiếc quần kaki màu be.

"Cảm ơn quý khách đã mua hàng!"

Giá của chúng lần lượt là hai nghìn và bốn nghìn yên, rẻ đến bất ngờ, nên cuối cùng tôi cũng đã xoay sở để giữ nó trong dự toán tối đa.

Nhân tiện, bộ quần áo mà Koigasaki muốn tôi mua, dù khá đẹp, nhưng lại có cảm giác quá bình thường, khiến tôi hơi nghi ngờ liệu nó có thể được coi là quần áo bảnh bao hay không.

"Dù sao thì, may mà đã mua đủ! Cảm ơn cậu!"

"Mặc bộ này vào, coi như là qua được vòng loại về mặt trang phục. Tiếp theo chỉ cần xử lý cặp lông mày và kiểu tóc bù xù kia nữa thôi..."

Koigasaki nhìn tôi, thở dài rồi nói:

"Cậu bỏ bê bao nhiêu ngày rồi hả? Cái lông mày kia."

"Hả... hôm qua tớ vừa tỉa xong mà..."

Koigasaki bị lời nói của tôi làm cho kinh ngạc.

"Đây mà gọi là hôm qua vừa tỉa xong... kì cục quá đi! Vẫn cứ bù xù lung tung thế kia! Lại còn rậm nữa! Cậu tỉa kiểu gì vậy?"

"Ờ thì, nói chung là cắt bỏ phần lông thừa mọc chìa ra ngoài rìa lông mày..."

"Thế thì có khác gì chưa tỉa đâu!"

Koigasaki thở dài thườn thượt.

"Ra tiệm làm tóc nhờ họ tỉa lông mày cho, đến lúc đó tiện thể nhờ họ dạy cậu cách làm luôn đi."

"Tiệm làm tóc á? Tháng sau nhận lương tớ mới có tiền đến mấy chỗ đó..."

"............"

Koigasaki cau mày suy nghĩ. Lông mày của tôi tệ đến vậy sao...

"Lát nữa cậu có rảnh không?"

"Hả?"

Lời nói đột ngột của Koigasaki khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.

"Hôm nay tớ rảnh cả ngày..."

"Tớ có thể dạy cậu cách tỉa lông mày đấy..."

"Thật... thật sao?"

"Cậu đúng là... vô dụng hết chỗ nói..."

Cô ấy cau có thốt ra câu này. Dù không vui, nhưng nếu nhiều lời để Koigasaki rút lại lời nói thì phiền phức lắm, nên tôi im lặng.

"Với lại, cậu cũng nói với tớ là Suzuki thích những nhân vật đó ăn mặc thế nào mà..."

"Ồ ồ..."

Đây là quà đáp lễ cho chuyện đó sao? Con nhỏ này cũng trọng nghĩa khí ra phết.

"Vậy, sao? Đến không? Hay là không đến?"

"Hả? Đi đâu?"

"Nhà tớ. Đã tỉa lông mày thì phải tìm chỗ chứ. Tớ lại không mang theo kéo bên mình nên phải về nhà lấy."

Nhà cô ấy? Tiếp theo sẽ đến nhà Koigasaki sao?

"Vậy, sao hả!"

"Hả? Ờ... tớ... tớ đi!"

Dù trong lòng dao động, nhưng ý muốn học hỏi đã khiến tôi lên tiếng đồng ý.

Sau đó, chúng tôi đi tàu điện khoảng nửa tiếng, đến ga gần nhà Koigasaki nhất, cũng là ga gần trường chúng tôi nhất.

Sau khi đi bộ mười phút, chúng tôi đến nhà Koigasaki. Dù đây là lần thứ hai tôi bước chân vào nhà Koigasaki, nhưng vẻ ngoài của căn biệt thự vẫn khiến tôi hơi e dè.

"À, hôm nay mẹ tớ về nhà bà ngoại nên không có ở nhà."

Biết được sự thật là nhà cô ấy không có ai, tôi càng thêm dao động. Đúng như Koigasaki nói, trong nhà không có ai, chúng tôi đi thẳng qua phòng khách, bước lên cầu thang và đến phòng của Koigasaki.

Trước cửa phòng, cô ấy nói:

"Tớ thay đồ ở nhà đã, cậu đợi ở đây một lát."

Thế là tôi đứng trước cửa phòng Koigasaki chờ đợi.

"Vào được rồi đấy."

Không lâu sau, giọng nói của Koigasaki vang lên, tôi mở cửa bước vào phòng.

Nhìn thấy cách ăn mặc của Koigasaki, tôi á khẩu.

"Sao cậu mặc đồ như công chúa vậy..."

"Hả? Đây là đồ ở nhà mà, cái gì mà như công chúa. Tớ không muốn làm nhàu đồng phục."

Cái gọi là "đồ ở nhà" của cô ấy là một chiếc váy màu hồng dài đến đầu gối, giống như váy liền thân. Loại quần áo như lễ phục này mà là đồ ở nhà... Ở nhà tôi chỉ mặc đồ thể thao với quần đùi thôi đấy.

"Vậy thì, mặc cái này vào trước đã."

Koigasaki đưa cho tôi một túi giấy, bên trong đựng bộ quần áo vừa mua ở Harajuku.

"Sao lại phải mặc? Lúc nãy chẳng phải vừa thử rồi sao..."

"Lắm lời, nhanh lên!"

"Thật hết nói nổi..."

Tôi không hiểu chuyện gì, đứng tại chỗ đưa tay về phía cúc áo đồng phục thì—

"Từ từ đã—! Cậu làm gì mà cởi quần áo ở đây vậy hả! Đồ biến thái!"

Tôi đột nhiên bị mắng là biến thái. Koigasaki đỏ mặt ném chiếc gối hình trái tim vào người tôi.

"Không phải cậu bảo tớ thay bây giờ sao?"

"Dù vậy, cậu lại muốn quang minh chính đại cởi quần áo trước mặt con gái... Thật không thể tin được!... Thay xong rồi thì bảo tớ!"

Koigasaki vừa than vãn vừa rời khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.

"Thay xong rồi."

Sau khi thay quần áo, tôi gọi Koigasaki trở lại phòng. Koigasaki vào phòng, nhìn thấy tôi đã thay quần áo theo lời cô ấy dặn lại không hề có một câu cảm thán, chỉ bảo tôi ngồi xuống chiếc ghế trước bàn trang điểm.

Tiếp theo, Koigasaki lấy ra một chiếc kéo nhỏ từ ngăn kéo của bàn trang điểm.

"Thật ra tốt nhất là nhổ, nhưng không làm được như vậy... nên đành phải dùng cách tỉa thôi. Cậu làm gì vậy? Nhanh quay mặt sang bên này đi."

"Hả?"

Tôi làm theo lời Koigasaki nói, xoay người về phía cô ấy. Cơ thể Koigasaki hơi nghiêng về phía trước... và cô ấy bắt đầu tỉa lông mày cho tôi bằng chính chiếc kéo đó.

"Cậu đó... kĩ thuật tỉa lông mày tệ thật đấy! Quá đáng luôn!"

"Biết... biết làm sao được! Tớ có biết tỉa đâu!"

Khuôn mặt đoan trang của Koigasaki ở ngay trước mắt, đồng thời mái tóc mềm mại của Koigasaki tỏa ra hương thơm, cộng thêm việc Koigasaki nghiêng người về phía trước, khiến quần áo hơi trễ xuống, làm lộ ra phần ngực. Bộ ngực nhỏ nhắn và nội y của Koigasaki gần như sắp bị lộ ra ngoài, khiến tim tôi không ngừng đập nhanh hơn. Dù tôi đã nghĩ đến việc thay vì bị cô ấy phát hiện ra rồi phát cáu, chi bằng tôi chủ động nhắc nhở cô ấy. Nhưng vẻ mặt Koigasaki tỉa lông mày cho tôi lại quá nghiêm túc, khiến tôi khó mở lời.

"Được rồi, xong rồi đấy."

"Ồ ồ..."

Tôi nhìn vào hình ảnh của mình trong gương, hoàn toàn khác với ấn tượng thường ngày, lông mày đã được tỉa tót khá gọn gàng. Chỉ cần lông mày khác đi thôi mà ấn tượng có thể khác biệt đến vậy, thật khiến tôi cảm động.

"À, đúng rồi, còn cái này nữa. Trước đây tớ mua nhầm phải loại sáp vuốt tóc cứng, mấy bạn nam hay dùng loại sáp này để vuốt dựng tóc lên đúng không? Tớ không dùng đến, cho cậu đấy."

"Hả? Được sao...?"

Tôi nhận lấy hộp sáp vuốt tóc từ tay Koigasaki, mở nắp ra thì giật mình.

"Không giống với loại sáp vuốt tóc tớ từng mua..."

Quệt một ngón tay vào, tôi càng thêm ngạc nhiên, nó rất cứng. Loại tôi từng mua mềm hơn nhiều.

"Không cứng thế này thì làm sao vuốt dựng tóc lên được?"

"Thật á? Trước đây tóc tớ vuốt không dựng được, là vì sáp vuốt tóc quá mềm?"

Tôi bôi sáp vuốt tóc lên ngón tay, thử vuốt dựng tóc lên. Tóc lại dễ dàng dựng đứng lên thật.

"Sáp vuốt tóc cứng đỉnh thật!"

"Cậu đó... đúng là đồ vô dụng hết chỗ nói..."

Koigasaki nhìn tôi đang phấn khích bằng ánh mắt thương hại.

"Nhưng chỉ cần ăn mặc bảnh bao một chút như thế này, sẽ tốt hơn nhiều so với bình thường đấy."

"Hả...?"

"Ở đằng kia có gương toàn thân, tự đi xem đi."

Tôi nghe theo lời cô ấy, đứng trước chiếc gương toàn thân trong phòng.

"Hả..."

Nhìn người trong gương, tôi ngây người không nói nên lời.

"Đây là... mình...?"

Trước mắt tôi là một chàng trai sành điệu.

"Đẹp trai quá đi thôi!" Mái tóc được vuốt sáp tạo kiểu, đôi lông mày tỉa tót gọn gàng với độ dày vừa phải, kết hợp cùng trang phục thời thượng, sành điệu y như mẫu ảnh bước ra từ tạp chí vậy.

"Nói trước nhé, thế này thì chưa là gì đâu. Mới chỉ đạt đến mức bình thường thôi đấy."

"Tất cả là công lao của tớ đấy!" Koigasaki nói với vẻ mặt đắc ý, tự mãn.

Mà nói thật, đúng là tất cả đều nhờ công của Koigasaki cả.

"A a... Cảm ơn cậu nhiều lắm!"

Tôi cứ thế ngắm nhìn mình trong gương mãi không biết chán. Ngắm bao nhiêu lần cũng không thể tin nổi người trong gương lại là mình.

"Cậu đúng là ngây thơ hết sức. Nếu cậu thật sự muốn trở thành một người sống năng động, hòa nhập với xã hội, thì ít nhất cũng phải tự mình làm được đến mức này chứ."

Mấy lời cằn nhằn của Koigasaki, lúc này với tôi cũng chỉ là nước đổ đầu vịt mà thôi.

"Hôm hẹn bạn Hasegawa đi Odaiba, nhớ phải giữ nguyên tình trạng này mà đi hẹn nhé. Phải tự mình tạo được kiểu này đấy!"

"Ô... ồ! Biết rồi! Tớ sẽ cố gắng!"

Koigasaki làm được thì tớ cũng sẽ làm được, chỉ cần chăm chỉ luyện tập thôi!

"Lông mày tuy không dài ra ngay, nhưng cứ khoảng hai ngày là lại mọc lại, nên nhớ phải tỉa tót thường xuyên nhé."

Koigasaki xoay mặt tôi về phía gương rồi bắt đầu giảng giải.

"Đầu tiên, dùng nhíp hoặc dao cạo loại bỏ những sợi lông mọc xa hàng chân mày. Tiếp theo, những sợi lông mọc ra khỏi đường chân mày hiện tại thì dùng kéo cắt đi. Phần đầu lông mày thì đừng cạo quá tay nhé."

"Mà sao cậu lại biết tỉa lông mày cho đàn ông vậy?"

"Tớ cũng mới tỉa lần đầu thôi, nhưng không ngờ lại làm quen tay đến thế. Thật ra thì nam nữ cũng không khác nhau nhiều lắm đâu."

Sau đó, tôi cứ thế cảm động khôn xiết trước màn "lột xác" ngoạn mục của chính mình, cứ ngắm đi ngắm lại mình trong gương, rồi lấy điện thoại ra chụp ảnh toàn thân qua gương (trong lúc đó thì bị Koigasaki mắng cho mấy bận là "ghê tởm").

"Mà này, bộ đồ cosplay của cậu mua xong chưa? Tuần sau là đến nơi rồi đấy."

"Ừm, tớ đang đợi ship về thôi. Còn cậu thì sao? Đồ xong chưa?"

"Ừm, tớ với Azuki làm ở nhà cậu ấy, cuối cùng hôm qua cũng xong rồi! Cậu muốn xem không?"

Koigasaki vừa nói vừa mở tủ quần áo ra trước khi tôi kịp trả lời.

Hiện ra từ trong tủ là bộ trang phục của Kyouon Ruru.

"Tuyệt vời quá~! Cái này thật sự là làm thủ công à?"

"Đúng không! Tuy tớ chỉ làm theo chỉ dẫn của Azuki mà phần lớn còn có cậu ấy giúp nữa..."

Bạn Sakurai... đúng là siêu thật. Cái này hoàn toàn không giống kỹ thuật của người nghiệp dư chút nào... Tôi lật giở xem xét bộ trang phục thì bị Koigasaki quát lại: "Lỡ làm hỏng thì sao!" Rõ ràng là cậu tự khoe ra mà...

"A, còn nữa, còn nữa~ Cái này nữa!"

Koigasaki lấy một thứ gì đó từ trong ngăn kéo ra.

"Cái này cũng là Azuki làm đấy! Danh thiếp của tớ này! Tuyệt chưa?"

Trên đó có ảnh Koigasaki hóa trang thành Kyouon Ruru, cùng với tên "MOMO" và địa chỉ email điện thoại.

"'MOMO' là tên tớ dùng khi cosplay! Azuki bảo nên đặt một cái tên thì hơn, thế là tớ nghĩ ra đấy!"

"Nghĩ ra cái gì chứ, chẳng phải là dùng luôn tên thật sao... Mà nói mới nhớ, cái ảnh này lấy ở đâu ra thế?"

"À, Azuki bảo trên danh thiếp có ảnh thì chắc chắn sẽ tốt hơn, nên đợt trước Azuki đến nhà tớ, tớ đã nhờ cậu ấy chụp cho đấy!"

Lúc đến nhà tớ à... Hai người họ qua lại thân thiết lắm sao? Trong lúc mình không biết ư... Dù sao thì cũng chẳng sao cả...

"Nhưng mà lộ email điện thoại như vậy có ổn không? Thông tin cá nhân bị lộ hết rồi còn gì."

"Nhưng tớ đâu có email máy tính... Với cả tớ không phát cho con trai đâu, chỉ phát cho mấy bạn nữ cùng cosplay thôi!"

Ra là thế. Vậy ra coser có danh thiếp đã là chuyện thường tình rồi sao?

"A, không ổn rồi! Mẹ sắp về đến nơi rồi!"

Koigasaki nhìn điện thoại rồi bắt đầu hoảng loạn.

"Tuy mẹ tớ có gặp cậu cũng không giận đâu, nhưng sẽ lại lằng nhằng hỏi han tớ đủ thứ, phiền chết đi được! Lần trước đưa cậu về, mẹ cũng hỏi tới tấp rồi đấy!"

"Thật á..."

Tôi vội vàng thu dọn quần áo và đồ đạc của mình.

"Khoan đã, quần áo của tớ! Chưa thay lại!"

Tôi vẫn đang mặc bộ đồ mới mua hôm nay.

"Ủa? Có sao đâu, cậu cứ mặc về đi. Hết thời gian rồi."

"Thật hả... Cũng được."

Dù sao thì chỉ cần mang bộ đồ mình mặc đến về là được, nghĩ vậy cũng chẳng có gì khác biệt, thế là tôi thu dọn hành lý rồi rời khỏi nhà Koigasaki.

"Cậu biết đường ra ga tàu chứ?"

Koigasaki, người tiễn tôi ra cửa, hỏi.

"Ừm, đường dễ nhớ nên tớ chắc là nhớ rồi."

"Vậy thì tớ chỉ tiễn cậu đến đây thôi nhé."

Ngay từ đầu cậu ấy đã không định tiễn tôi về ga tàu rồi. Mà cũng chẳng sao.

"A, còn nữa, còn nữa."

"Lại có chuyện gì nữa đây."

Không phải bảo nếu cứ dây dưa nữa thì mẹ của Koigasaki về sẽ phiền phức lắm sao?

"Tớ đã nhắn tin cho bạn Hasegawa nói rằng tớ không thể đi Odaiba được rồi."

"Ồ... ơ... Cái gì cơ—?"

Trong khoảnh khắc, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Koigasaki đã nói ra một sự thật gây sốc.

"Trước đó bọn mình đi karaoke đã trao đổi địa chỉ email rồi. Tớ nhắn tin bảo cậu ấy là hôm đó trùng với chuyến du lịch gia đình, xin lỗi nhiều lắm. Còn ơn dạy kèm bài tập thì sau này sẽ báo đáp bằng cách khác."

"Cái gì cơ—?"

"Cảm ơn tớ tử tế vào nhé."

Tức, tức tức là, vậy thì mình với Hasegawa sẽ phải đi Odaiba hai người ư... Đây chẳng phải là hẹn hò sao!

"Khoan đã, cậu... cậu thật sự, tại sa—..."

"Tớ đúng là chu đáo thật đấy nhỉ: Bù lại, hôm sự kiện cậu nhớ phải giúp tớ nói chuyện với bạn Suzuki đấy nhé. Tớ đã giúp cậu đến mức này rồi, cậu cũng phải dốc toàn lực giúp tớ chứ! A, mẹ sắp về rồi!"

Tôi bị đẩy mạnh ra khỏi cửa, cánh cửa đóng sầm lại một tiếng "rầm".

Hẹn hò...

Tôi và Hasegawa, hai người đi hẹn hò...

Nói thật lòng thì, ở giai đoạn này, so với cảm giác "mong chờ", thì cảm giác "lỡ thất bại thì sao" lại mạnh mẽ hơn nhiều. Nếu không cẩn thận, sẽ có nguy cơ làm hỏng hết mọi chuyện.

Haizzz, cái tên Koigasaki này, đúng là gây ra rắc rối một cách "thiện chí" mà!

Tôi lơ mơ bước đi trên đường từ nhà Koigasaki ra ga tàu.

Nếu Koigasaki không đến, vậy thì mọi chuyện hôm đó chỉ có thể do tôi chủ trì. Dù sao thì, cứ viết tin nhắn cho Hasegawa để xác nhận đã. Trên chuyến tàu trở về, tôi cứ trăn trở mãi, mãi mới viết xong tin nhắn.

"Tiêu đề: Tôi là Kashiwada.

Nội dung: Chào cậu! Kỳ nghỉ hè đã bắt đầu được ba ngày rồi! Cậu có tận hưởng kỳ nghỉ hè thật tốt không? Hiện tại tớ vừa đi làm thêm vừa lăn lộn ở nhà đó. (Cười)

Hình như Hasegawa dù là kỳ nghỉ hè vẫn sẽ sống một cuộc sống rất kỷ luật nhỉ! (Cười)

À mà này, về chuyện đi chơi Odaiba vào ngày 3 tháng 8, không biết cậu đã nhận được tin nhắn của Koigasaki chưa? Koigasaki có vẻ không đi được... Tuy hơi tiếc, nhưng hai chúng ta đi có sao không? Thật ngại quá..."

Tôi làm theo lời Koigasaki dặn, không dùng các ký hiệu trang trí mà chỉ chèn icon cảm xúc vào trong nội dung, và cố gắng làm cho tin nhắn có cảm giác thân thiện hơn. Thế nhưng, tin nhắn này... có vẻ dài quá không nhỉ? Tin nhắn đầu tiên mà dài quá hình như không tốt... Thế là tôi đành cắn răng cắt bớt nội dung rồi sửa lại thành một tin nhắn ngắn gọn.

Tiêu đề: Kasiwada đây.

Nội dung: Cậu đã vất vả rồi! Cậu có tận hưởng trọn vẹn kỳ nghỉ hè không? Về chuyến đi Odaiba ngày 3 tháng 8, Koigasaki có vẻ không đi được rồi... Thật ngại quá. Hai chúng ta đi riêng có ổn không nhỉ?

Tôi cố gắng tóm gọn lại ý chính, viết thành một đoạn văn ngắn gọn. Ngay cả tôi cũng thấy ổn hơn nhiều. Đọc đi đọc lại mấy bận, tôi mới dám gửi tin nhắn đi.

Cô ấy không giống Koigasaki, tin nhắn hồi đáp không đến ngay tắp lự.

...Nhưng nhỡ cô ấy cứ thế không trả lời thì sao... Thông thường chắc sẽ chẳng ai muốn đi chơi riêng với một đứa như mình đâu nhỉ...

Vừa đến ga gần nhà, cho đến lúc về tới nhà, tôi cứ thỉnh thoảng lại lôi điện thoại trong túi ra kiểm tra tin nhắn, nhưng chẳng có tin nhắn nào đến cả. Tôi bắt đầu sốt ruột, liệu tin nhắn mình vừa gửi có gì thất lễ không nhỉ? Thế là tôi lại lôi tin nhắn mình vừa gửi ra đọc đi đọc lại mấy bận, nhưng tự thấy chẳng có gì không ổn cả.

Thế là về đến nhà, tôi bước vào phòng khách.

"Con về rồi."

"Mừng con về...!"

Akari, em gái tôi, vẫn như mọi khi mặc áo phông nằm ườn trên sofa phòng khách chơi game, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn tôi, tay cầm chơi game đã rơi bộp xuống đất.

"Gì... gì thế?"

"Na... Na-Na-Naoki! Anh... anh... anh ăn mặc kiểu gì thế kia?!"

Akari nhìn từ đầu đến chân tôi, thái độ hoảng hốt lạ thường.

Chết tiệt, mình quên mất là vẫn mặc nguyên bộ đồ mới mua về nhà rồi... Thế là lại sắp bị cằn nhằn về cái khoản ăn mặc không hợp rồi...

"Cái này... là anh mua hôm nay..."

"Anh... anh tự dưng mặc cái kiểu này làm gì! Ho... hoàn toàn không hợp tí nào!"

"...Kệ anh!"

Lại bị Akari phủ nhận như mọi lần, tôi hơi hụt hẫng. Không hiểu sao, lần này Akari vừa phủ nhận vừa tỏ ra khá bối rối, hay là mình ảo giác nhỉ?

"Còn... còn vuốt tóc nữa chứ... Anh ngớ ngẩn à? Làm màu gì thế! Ghê chết được!"

Mặc dù Koigasaki khen, nhưng phản ứng của Akari thế này... Xem ra mình có mặc kiểu gì cũng vô dụng thôi...

"Ôi chao, Naoki mừng con về nhà~! Bộ đồ này của con là sao thế!"

Mẹ tôi từ trong nhà vệ sinh bước ra cũng có phản ứng với bộ đồ của tôi. Xem ra mẹ cũng sắp bêu riếu mình rồi...

"Tốt lắm chứ! Trước đây con toàn mua mấy bộ đồ kỳ cục... giờ cuối cùng cũng biết ăn diện rồi nhỉ! Kiểu tóc cũng rất đẹp! Trông rất thời thượng, lại còn sáng sủa nữa!"

"...Hả?"

"Đúng không Akari, anh con trông đẹp trai đúng không?"

"Gì... Gì cơ chứ?! Chẳng đẹp trai tí nào!"

"Akari con ngại ngùng gì thế! Không thích anh trai mình đẹp trai sao?"

"Sao... sao... sao có thể chứ..."

Khoan đã, cái phản ứng này... Vậy ra bộ đồ với kiểu tóc này thật sự đẹp trai ư?

"Con tự chọn à?"

"Không, là mấy bạn gái trong lớp chọn giúp..."

"Ôi chao! Thảo nào~! Dù sao thì con cũng có gu thẩm mỹ đâu mà~!"

"...Cần phải nói thẳng thừng thế sao?"

Nhưng xem ra, gu thẩm mỹ của Koigasaki quả thật rất đỉnh.

"Mà này, con trai mà lại đi mua sắm cùng bạn gái trong lớp, Naoki con tiến bộ nhiều thật đó! Đây chẳng phải hẹn hò sao! Cấp hai mẹ chưa bao giờ nghe nói con đi chơi với con gái cả! Đúng không Akari... Akari?"

Akari vừa nãy còn ồn ào là thế, bỗng nhiên im bặt.

"...Đồ ngốc! Cái gì mà đi mua sắm với con gái! Hẹn hò cái gì! Naoki anh làm màu gì thế hả! Đằng nào thì cuối cùng anh cũng chỉ bị đá, bị người ta lợi dụng thôi!"

Tưởng cô bé im rồi, ai ngờ lại đột nhiên tuôn một tràng chửi rủa vào mặt tôi.

"Akari con sao tự nhiên lại nói thế... Chẳng lẽ anh trai thân thiết với con gái lại khiến con khó chịu à?"

"Cái... cái gì cơ?! Sao... sao... sao có thể chứ! Con không thèm quan tâm nữa!"

Akari bỏ mặc game, chạy tót vào phòng mình.

"Haizz, trẻ con tuổi dậy thì cứ hay đột nhiên nổi cáu, thật khó hiểu."

"Dạo này con bé cáu kỉnh hơn bình thường nhiều."

Trước đây con bé đã dễ nổi nóng rồi, nhưng dạo gần đây đặc biệt nghiêm trọng. Chắc là lên cấp hai nên bắt đầu vào tuổi dậy thì rồi.

Sau đó tôi định thay đồ ở nhà nên đi vào phòng, lôi điện thoại từ túi ra xem, có một tin nhắn. Ban đầu tưởng là tin rác, ai dè mở ra xem thì...

"Người gửi: Hasegawa Midori. Xin chào, Koigasaki đã nói trước với tôi rồi, cậu đừng bận tâm. Kasiwada, hai chúng ta đi riêng có sao không? Nếu muốn đổi ngày tôi cũng không sao cả."

"Uwoooohhhhhh!"

Tạm bỏ qua nội dung, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi nhận được tin nhắn từ Hasegawa, đáng để ăn mừng! Khác một trời một vực so với tin nhắn của Koigasaki, đây là một tin nhắn tiếng Nhật tinh tế và trang nhã. Tôi xem đi xem lại mấy lần, rồi tóm lại là cứ lưu lại đã.

Mặc dù Hasegawa đề xuất thay đổi lịch trình, nhưng Koigasaki không phải là không thể đi cùng, mà là nói dối để tôi và Hasegawa có thể ở riêng với nhau. Lúc này mà đổi ngày, rồi lại đi ba người cùng Koigasaki... Thế thì khác gì phản tác dụng!

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tôi hồi âm:

"Cảm ơn cậu đã trả lời! Hai chúng ta đi riêng tôi không vấn đề gì, nếu Hasegawa tiện, vậy cứ theo lịch trình ban đầu nhé?"

Đồng thời trong lòng tôi vẫn mang theo sự lo lắng, nhỡ vì tin nhắn này mà Hasegawa phát hiện ra tôi thật sự muốn đi chơi riêng với cô ấy thì sao đây...

Sau đó cho đến khi tin nhắn của Hasegawa đến, tôi không thể yên lòng làm bất cứ việc gì, ngồi đứng không yên chờ đợi mười phút, tin nhắn hồi âm mà tôi hằng mong đợi từ Hasegawa cuối cùng cũng đến.

"Tôi cũng không vấn đề gì. Hôm đó mấy giờ, gặp nhau ở đâu nhỉ?"

...Là một tin nhắn rất khô khan, nhưng dù sao thì chuyện hai người đi chơi riêng cũng đã được quyết định, khiến tôi vô cùng sung sướng. Tóm lại là tin nhắn này cũng phải lưu lại đã.

Sau đó tôi lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan đến Odaiba, suy nghĩ về thời gian và địa điểm gặp mặt rồi hồi âm:

"Vậy một giờ chiều, gặp nhau ở ga Odaiba Kaihin Koen nhé?"

Lần này nhanh hơn một chút, khoảng năm phút sau đó – tin nhắn hồi âm "Đã hiểu" đến. Mặc dù là một phản hồi lạnh nhạt, nhưng tóm lại là tin nhắn này cũng phải lưu lại đã.

Sau đó tôi lại hồi âm "Ừm, hôm đó mong cậu giúp đỡ nhé!", nhưng cô ấy không hồi âm nữa.

*

Ngày hôm sau và hôm sau nữa, tôi liên tục làm ca hai ngày, cộng thêm hai ngày thầy Yamamoto đều không có mặt, khiến tôi một mình làm việc trong tâm trạng buồn bực. Đến giờ tôi vẫn chưa thể thân thiết với ai khác ngoài thầy Yamamoto, thật đáng xấu hổ.

Ngày hôm đó về nhà, mẹ tôi nói:

"À, nhắc mới nhớ, có một bưu phẩm gửi cho con."

Tôi nhận lấy bưu phẩm từ mẹ. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là bộ đồ cosplay tôi mua trên diễn đàn mua bán trực tuyến.

"Hình như là thu hộ nên mẹ đã trả trước rồi, số này con phải trả lại mẹ đấy nhé?"

"Vâng vâng, con xin lỗi ạ."

Tôi liền móc ví ra ba nghìn yên đưa cho mẹ.

"Phí vận chuyển và phí thu hộ là bao nhiêu ạ?"

"Chắc vài trăm yên thôi, số tiền nhỏ này không đáng kể."

Vừa thầm cảm ơn mẹ, vừa lo giấu tiệt mấy món đồ bên trong. Thế nên tôi mang ngay gói hàng vào phòng rồi mở ra xem. Bên trong quả thật có trang phục Cosplay, xác nhận không phải lừa đảo khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng...

"Ưm..."

Kiểu dáng, đường may rõ ràng thô kệch hơn hẳn so với trong ảnh. Bảo sao giá lại rẻ bèo đến thế. Mà thôi, dù sao tôi cũng hết tiền để mua bộ khác rồi, đành phải mặc tạm bộ đồ thô kệch này đi dự sự kiện vậy. Tuy có chút hụt hẫng, nhưng nghĩ lại thì tôi vốn dĩ cũng chỉ đi làm nền cho người ta thôi mà... Tôi tự nhủ với lòng như vậy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận