Dị Giới Khiếm Khuyết
Thư Khách Tiếu Tàng Đao
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Sủng Vật Của Thần Linh

Chương 015: Tao Cóc Tin!!!

0 Bình luận - Độ dài: 1,921 từ - Cập nhật:

Dẫu ghét, nhưng Mạnh Phi thực ra khá hiểu gã.

Cái gọi là công ty chính là một nhóm người hợp tác với nhau để liều mạng cầu sinh trên thế giới này.

Nơi đây nào có tình người ấm áp, hoặc là sống tiếp, hoặc là mọi người giải tán về nhà.

Ngoài kia có vô vàn công ty khác, luôn chực chờ để đánh gục, để thay thế bạn.

Nội bộ công ty cũng vậy. Mỗi nhóm nhỏ là vài người bị trói trên cùng một con thuyền mong manh vùng vẫy cầu sinh. Đối thủ chính là các nhóm khác trong cùng công ty.

Chỉ những nhóm gặt hái thành công mới nhận được tài nguyên, mới có thể không ngừng vươn mình. Một nhóm có thể thành vài nhóm, vài nhóm thành một bộ phận, mọi người cùng nhau thăng tiến.

Nếu bạn thất bại, đội ngũ giải tán, nhóm biến mất, mọi người thu dọn đồ đạc mỗi người một ngả, tự tìm tương lai.

Bạn tưởng ở công ty mỗi người ai lo việc nấy, ai tận chức nấy, gắn bó đến già sao? Đó là doanh nghiệp nhà nước của năm trăm năm trước rồi.

Bây giờ là gì? Ôm lấy sự thay đổi. Cơ cấu tổ chức của công ty thay đổi từng ngày. Bất kỳ cành lá nào không thể đâm chồi nảy lộc, không thể đơm hoa kết trái, thì chỉ có thể héo tàn và mục rữa.

Dù là Lưu Cương của nhóm Phát triển, hay Âu Dương Thông của nhóm Lỗ hổng, thực chất đều như nhau, chỉ là thủ đoạn và phong cách của họ khác nhau mà thôi.

“Nói bậy!”

Lời Lưu Cương vừa dứt, một gã béo với khuôn mặt bầu bĩnh như sắp nổ tung lên tiếng. Trần Béo là một trong những tay code chủ lực của nhóm Lỗ hổng, tính cách đơn thuần, tính tình nóng nảy.

“Rõ ràng có rất nhiều BUG do chúng tôi chỉ ra, nhưng các người cứ tìm đủ mọi lý lẽ để không sửa, đến khi khách hàng lên tiếng phàn nàn thì anh còn mặt mũi nào mà ở đây mà cắn ngược lại hả?”

Trong bóng tối, trên mặt Lưu Cương lộ ra một nụ cười lạnh. Gã muốn chính là hiệu quả này.

Những lời gã thốt ra, dù cay nghiệt đủ đường, nhưng tuyệt nhiên không thể thực sự khiến nhóm Lỗ hổng bị giải thể và sáp nhập vào nhóm Phát triển.

Thế nhưng, trong nhóm Lỗ hổng càng có người văng tục trước mặt sếp lớn, thì càng khiến La tổng có ấn tượng rằng đội ngũ này nóng tính, khó bề hợp tác, và chẳng dễ gì mà quản lý.

Kỹ thuật có giỏi đến mấy thì ích gì? Nếu không thể giao tiếp, không thể hợp tác, cũng không thể quản lý, thì chẳng những không tạo ra được chút giá trị nào, mà ngược lại còn trở thành một quả bom nổ chậm.

Nhận thấy tình hình leo thang như dây đàn sắp đứt, La An điềm tĩnh cất lời:  “Trần Hàm, cụ thể có những BUG nào không được sửa, cuối cùng bị khách hàng phàn nàn, cậu hãy nêu ra một hai ví dụ để chúng ta cùng xem xét lại.”

Đến lúc lẽ ra Trần Béo hùng hồn phát biểu, thì anh ta lại bỗng dưng tắt lửa, miệng há ra nhưng không thể thốt được nửa lời, như thể bị một lớp keo vô hình đổ đầy vào.

Tuy cùng là nhóm Phát hiện Lỗ hổng, nhưng công việc của họ vẫn có sự phân chia khác nhau. Trần Béo viết code thì không màng sống chết, nhưng anh ta chủ yếu phụ trách phát triển các công cụ liên quan đến truy tìm lỗ hổng, chứ không phải sửa BUG.

Luận điểm của anh ta chỉ đến từ một ấn tượng: anh ta thấy nhóm mình liên tục gửi email báo cáo BUG, còn nhóm Phát triển An ninh thì liên tục trả lời email giải thích lý do không cần sửa, hai bên thường xuyên tranh cãi không dứt.

Nhưng cụ thể BUG nào tương ứng với vấn đề nào mà khách hàng phàn nàn, thì anh ta hoàn toàn không nắm rõ.

Những lời phàn nàn của khách hàng thường là:

“Lại bị văng rồi!”

“Máy tính của tôi cứ bị màn hình xanh!”

“Tối qua mở một tệp tin mà nó đơ mất một lúc lâu!”

Những lời phàn nàn mơ hồ như vậy, ai mà biết được rốt cuộc là vấn đề ở dòng code nào?

Về nguyên tắc, những phàn nàn của khách hàng nên do nhóm Phát triển theo dõi và xác định, không liên quan gì đến nhóm Lỗ hổng.

Lưu Cương đổ hết vấn đề cho nhóm Lỗ hổng, chẳng qua chỉ là đánh tráo khái niệm giữa BUG và lỗ hổng mà thôi.

Nhưng biểu hiện ra lại là người của nhóm Lỗ hổng tính tình nóng nảy, không thể giao tiếp, lại chẳng biết gì về phiền phức của khách hàng, còn nói năng hàm hồ…

Đây chính là cục diện hoàn hảo mà gã muốn. Vì vậy Lưu Cương lúc này lại im bặt, hài lòng dịch ghế ngồi xem tuồng.

“La tổng, tôi có một ví dụ, tôi xin trình bày lại nhé, cho tôi kết nối với máy chiếu.” Im lặng chưa đến nửa giây, Mạnh Phi bỗng cười khẽ một tiếng, xua tan bầu không khí gượng gạo.

“Được.” La An gật đầu.

Trên màn hình lớn lập tức hiện ra màn hình desktop tông màu xanh đậm, phong cách khoa học viễn tưởng cực chất của Mạnh Phi.

Chiếc máy tính xách tay này là máy hắn dùng ở công ty, tuy không phải cùng một chiếc với cái ở nhà, nhưng phong cách chủ đề cũng không khác nhau là mấy.

Mạnh Phi mở Notepad, sau đó chuyển bộ gõ, rồi một chuỗi thao tác bàn phím liên hoàn, nhập vào một câu.

Nhưng câu nói của hắn không được nhập ngay vào Notepad. Bộ gõ bị đơ.

Cửa sổ của bộ gõ được mở ra, một biểu tượng ở đó không ngừng xoay tròn, nhưng phần được mở ra vẫn luôn trống rỗng, không hiển thị bất cứ thứ gì.

“Không biết La tổng có bao giờ gặp phải tình trạng bị đơ lúc gõ chữ chưa?”

La An gật đầu, nói: “Có gặp rồi.”

Đối với anh ta, đây là một phiền phức, nhưng không phải là phiền phức lớn.

Bị đơ ở một ký tự nào đó, anh nhấn ESC để thoát, sau đó gõ lại, thường là được. Huống hồ tình trạng này xảy ra không nhiều.

“Vậy La tổng có để ý rằng, chỉ khi ở trong nội mạng của công ty mới xảy ra tình trạng này, còn ở nhà thì chưa từng gặp phải không?”

La An suy nghĩ kỹ lại, nói: “Hình như đúng là vậy.”

Chỉ xảy ra trong nội mạng của công ty? Tức là có liên quan đến một hệ thống nào đó chỉ tồn tại trong mạng nội bộ?

Chẳng lẽ là…

Hệ thống an ninh nội mạng vậy mà lại ảnh hưởng đến bộ gõ của người dùng?

Điều này có chút không ăn nhập gì với nhau.

Ánh mắt vốn đang thản nhiên của Lưu Cương trở nên có chút nặng nề. Gã đại khái đã đoán ra ý đồ của Mạnh Phi, lập tức đứng dậy ngắt lời:

“Vấn đề vụn vặt thế này, khách hàng phàn nàn lúc nào chứ?”

“Ha ha,” Mạnh Phi lia chuột, mở hộp thư, trong nháy mắt lật ra một email “Thông báo Phản hồi của người dùng” từ hơn một tháng trước, trong đó có một dòng ghi rõ:

“Có người dùng phản hồi, sau khi cài đặt hệ thống an ninh nội mạng do Phần mềm Mantis cung cấp, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình trạng bộ gõ bị giật lag.

“Kết luận điều tra của nhóm Phát triển: Đã kiểm tra, không thể tái hiện. Phỏng đoán là do vấn đề của chính bộ gõ gây ra, xác suất xảy ra thấp, không liên quan đến hệ thống an ninh, vấn đề đã được đóng.”

Lưu Cương suýt nữa thì chửi thề.

Mỗi ngày có hàng trăm hàng nghìn phản hồi của người dùng, một email từ hơn một tháng trước mà mày nhớ rõ như in, đây chẳng phải là có mưu tính từ trước sao???

Thực ra không chỉ Lưu Cương kinh ngạc, mà ngay cả những người khác trong nhóm Lỗ hổng cũng khá kinh ngạc.

Tên Mạnh Phi này đi làm năm sáu năm không nói được mấy câu, từ lúc nào lại trở nên lời lẽ sắc bén, giỏi dẫn dắt đến vậy?

“Cậu có bằng chứng gì chứng minh vấn đề này liên quan đến hệ thống an ninh nội mạng?”

Lưu Cương ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, đó là Mạnh Phi thực ra chưa điều tra vấn đề này, chỉ là phỏng đoán.

Nếu Mạnh Phi chỉ phỏng đoán mà không có bằng chứng, gã hoàn toàn có thể đưa ra một trăm lý do để phủi sạch trách nhiệm.

Dù cho sau này Mạnh Phi có tìm được bằng chứng gửi cho La An, thì cũng là chuyện đã qua, đòn giáng vào nhóm Phát triển sẽ trở nên rất nhỏ.

Trước lúc đó, gã chỉ cần cố gắng tạo ra thêm nhiều thành tích là được.

Mạnh Phi nhếch mép, nói: “Tôi không chỉ chắc chắn vấn đề này có liên quan đến hệ thống an ninh nội mạng, mà còn có thể khắc phục ngay tại chỗ.”

Vẻ mặt Lưu Cương kinh ngạc đến mức có chút kỳ dị.

Sửa lỗi ngay tại chỗ?

Mày đùa tao chắc?

Mày định sửa mã nguồn của hệ thống phát triển nội bộ ngay tại chỗ, sửa BUG rồi biên dịch, cài đặt, xác minh sao?

Điều này là không thể.

Bởi tên này làm gì có mã nguồn của hệ thống an ninh nội bộ.

Đối với Lưu Cương, mã nguồn của hệ thống an ninh nội bộ chính là mạng sống của gã. Có mã nguồn thì có gã, không có mã nguồn thì gã chẳng có gì cả.

Ngoại những người trực tiếp phát triển, bản thân gã và sếp trực tiếp La An, gã tuyệt đối không cấp quyền đọc mã nguồn cho bất kỳ ai.

Đối với nhóm Phát hiện Lỗ hổng có tiếp xúc nghiệp vụ khá mật thiết, gã càng phòng cháy, phòng trộm, phòng lỗ hổng!

Vì vậy nhóm Lỗ hổng phát hiện lỗ hổng đều thông qua kiểm tra tấn công hộp đen, chứ không phải trực tiếp đọc mã nguồn để tìm kiếm.

Nếu một nhóm khác có mã nguồn của gã, điều ấy có nghĩa là nhóm khác có thể thay thế công việc của gã bất cứ lúc nào, vậy tính độc quyền  của gã còn nằm ở đâu?

Trong tình huống khẩn cấp, La An có thể tải mã nguồn của gã xuống và giao cho một nhóm khác tiếp tục phát triển. Nhưng trên thực tế La An sẽ không làm vậy, anh ta sẽ không dễ làm một việc khiến tâm phúc của mình phật ý.

Không có mã nguồn mà mày có thể sửa BUG?

TAO CÓC TIN!!!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận