Bạn Cùng Lớp Không Biết C...
Yamamoto Takeshi Asahina Hikage
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 11: Tình Yêu Khiến Con Người Điên Loạn

0 Bình luận - Độ dài: 6,262 từ - Cập nhật:

Vào buổi sáng, khi Takai đến trường và kiểm tra bên trong bàn học, cô tìm thấy một thứ gì đó giống như một chiếc phong bì màu trắng.

Trong khi một nữ sinh điển hình có thể tưởng tượng ra một bức thư tình trong tình huống như vậy thì Takai lại nhớ lại sự quấy rối gần đây mà cô đã trải qua từ Yuki và Uehara.

──Lần này đến lượt mình hả?

Takai thờ ơ gạt đi như thể đó là vấn đề của người khác.

Lúc này không mở được phong bì ra, cô lấy chiếc phong bì màu trắng trên bàn đi vào nhà vệ sinh kiểm tra bên trong.

Takai kiểm tra nội dung của phong bì ở một trong những phòng vệ sinh.

Bên trong có một tờ giấy trắng và một tấm ảnh.

──!?

Bức ảnh trong phong bì là hình Takai mời Yuki vào nhà cô.

Có vẻ như cô đã được chụp ảnh bí mật trong chuyến đi hát karaoke trở về với mọi người.

Sau đó cô mở tiêu đề thư được gấp lại và xem những gì được viết trên đó.

『Tôi có vài điều muốn nói với cậu về bức ảnh này. Hôm nay tôi sẽ đợi cậu sau giờ học dưới tháp nước trên sân thượng.』

Trên thư không có tên người gửi.

Takai hối hận vì đã quá bất cẩn và thiếu cảnh giác nên không để ý rằng mình đã bị theo dõi suốt chặng đường về nhà.

Nếu chỉ có Yuki vào nhà thì có thể đưa ra nhiều lý do khác nhau. Tuy nhiên, nó có thể đặt ra câu hỏi về mối quan hệ giữa Takai và Yuki, và một số người có thể bắt đầu nghi ngờ về điều đó.

Nó sẽ gây rắc rối cho Yuki và khiến Uehara buồn. Takai muốn tránh điều đó.

──Có vẻ như mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đi.

Nếu bức ảnh không tồn tại, Takai định bỏ qua nội dung của tờ ghi chú. Tuy nhiên, vì người kia đã có ảnh nên cô không còn cách nào khác là phải đi theo.

Sau giờ học, thay vì đến thư viện, Takai lại đi lên mái nhà.

Đi ngang qua thư viện, Takai leo lên cầu thang và mở cửa, nheo mắt nhìn ánh nắng chiếu vào. Khi lên đến sân thượng vắng tanh, cô nhìn thấy một bóng người gần tháp nước cách đó không xa và tiến lại gần.

“Chắc cậu là người đã đặt bức thư lên bàn của tôi.”

Đang đợi ở đó có một người bạn cùng lớp tên là Ishiyama Saori. Takai chưa bao giờ có bất kỳ tương tác cụ thể nào với Ishiyama trước đây, vì vậy cô không thể không tự hỏi Ishiyama có mục đích gì khi gọi cô một cách vòng vo như vậy.

“Takai-san, tôi xin lỗi vì đã gọi cậu ra ngoài đột ngột như vậy.”

Bất chấp lời nói của cô ấy, Ishiyama không hề tỏ ra bị xúc phạm.

“Vậy cậu muốn nói chuyện gì với tôi?”

Takai cũng không có thái độ buộc tội Ishiyama mà bình tĩnh đề cập đến chủ đề này.

“Vậy bây giờ tôi sẽ hỏi thẳng vào vấn đề, Takai-san đang ở trong mối quan hệ như vậy với Toyama-kun à?”

Ishiyama cũng không nói nặng lời mà đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi không ở trong mối quan hệ như vậy với Toyama-kun. Tôi đã hứa cho cậu ấy mượn một cuốn sách nên hôm đó cậu ấy đã đến nhà tôi.”

“Nhưng cách cậu mời cậu ấy vào nhà không có vẻ như cậu đang mời một người bạn. Nó trông giống như một cuộc gặp gỡ bí mật giữa đàn ông và phụ nữ. Có phải đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi thôi không?”

Khi đó, cả Takai và Yuki đều không hề hay biết và không có khả năng tự vệ. Họ bị kích thích bởi hành động của mình trong thư viện và việc mong đợi được quan hệ tình dục đã nâng cao nhận thức của họ về nhau, có lẽ tạo ra bầu không khí ở trạng thái nguyên thủy, giống như nam và nữ.

“……Tôi không ở trong mối quan hệ như vậy với Toyama-kun. Đây là sự thật."

Nếu [đang trong mối quan hệ] như Ishiyama đã đề cập đề cập như một cặp đôi theo nghĩa lãng mạn, thì đúng là Takai và Yuki không có mối quan hệ như mô tả. Điều này là do Takai và Yuki chỉ là bạn tình.

"Tôi hiểu. Tôi đã lo lắng về những gì tôi sẽ làm nếu cả hai thực sự đang trong một mối quan hệ, nhưng nếu không phải, thì không có vấn đề gì cả.”

“Đó là tất cả những gì cậu định hỏi à?”

“Không, chủ đề chính bây giờ là, nhưng Takai-san, tôi muốn cậu tránh xa Toyama-kun từ bây giờ.”

"Ý cậu là sao?”

“Đúng như nghĩa đen luôn. Tôi không yêu cầu cậu cắt đứt quan hệ với Toyama hay bất cứ điều gì tương tự. Tôi chỉ không muốn có bất kỳ sự hiểu lầm nào có thể khiến cậu có cảm giác như đang mời cậu ấy đến nhà mình thôi.”

"Tại sao?"

“Tôi muốn ủng hộ đỉnh cao tình yêu của bạn cùng lớp. Khi những cô gái dễ thương như cậu, Takai-san, thân thiết với Toyama-kun, điều đó sẽ khiến cậu ấy ghen tị. Đó là lý do tại sao tôi muốn cậu giữ khoảng cách với Toyama-kun.”

"Tôi không hiểu. Cậu không có quyền can thiệp vào tình bạn của tôi.”

“Chà…..không còn cách nào khác……Tôi nghĩ mình sẽ cho bạn nào đó trong lớp xem bức ảnh này. Có thể một số người sẽ nghi ngờ mối quan hệ giữa cậu và Toyama-kun.”

Nói rồi, Ishiyama hiển thị bức ảnh mời Yuki vào nhà Takai trên Smartphone của mình rồi đưa cho Takai.

"Tôi hiểu….."

Khi tin đồn lan rộng và sự thật về mối quan hệ của họ đến tai Uehara, Takai cảm thấy tốt hơn hết là nên tự mình chịu đựng và không mất tất cả. Bất đắc dĩ, cô không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận yêu cầu của Ishiyama.

“Cảm ơn cậu đã hiểu và chấp nhận. Làm ơn, đừng quên bức ảnh này.”

Ishiyama đang ám chỉ bức ảnh và ngầm đe dọa Takai không được làm điều gì không cần thiết.

"Nhưng tôi có một câu hỏi. Người bạn cùng lớp mà cậu nhắc đến trước đó là ai, người thích Toyama? Hay có phải chính là cậu không? Và lý do cậu ủng hộ cô gái đó là gì?”

Takai biết đó là Uehara nhưng cô không nhịn được mà hỏi.

“Toyama-kun không phải mẫu người của tôi. Những lý do… hãy để nó cho trí tưởng tượng của cậu.”

Không trả lời những câu hỏi quan trọng, Ishiyama rời khỏi hiện trường như thể công việc của cô đã kết thúc.

“Yuki… Đây có phải là lựa chọn đúng đắn không?”

Takai tự đặt câu hỏi cho chính mình, nhưng cô chỉ có thể tưởng tượng Yuki, người có thể trả lời câu hỏi của cô từ xa.

◇ 

Như thường lệ, Toyama dành thời gian nghỉ trưa để trò chuyện và cười đùa với Uehara, Aizawa và Chihiro.

“Toyama-kun, tớ có thể tham gia cùng nhóm cậu được không?”

Người nói chuyện với anh là bạn cùng lớp, Ishiyama Saori.

“….Ch, chắc chắn rồi…tất nhiên là tớ không bận tâm. Với những người khác thì cũng ổn thôi nhỉ?”

Vì quá đột ngột nên Toyama tạm dừng trước khi trả lời.

Anh đã kiểm tra với những người khác, nhưng không có sự phản đối cụ thể nào.

“Cứ tham gia đi, Ishiyama-san.”

“Aaa, Toyama-kun, cậu nhớ tên tớ à? Tớ rất vui đó.”

Không có gì đáng ngạc nhiên khi Ishiyama nghĩ như vậy vì họ chưa từng nói chuyện trước đây.

“Tất nhiên là tớ nhớ rõ tên mọi người trong lớp rồi.”

Là thành viên ủy ban thư viện, Toyama thường xuyên tương tác với học sinh lớp này và lớp khác, vì vậy ít nhất anh cũng nhớ được tên của tất cả học sinh trong lớp của mình.

“Tớ từng nghĩ rằng Toyama-kun không thực sự quan tâm đến những người khác trong lớp vì trước đây cậu không tương tác với họ nhiều.”

Đúng là Toyama từng thực sự nghĩ rằng mình không quan tâm đến người khác. Nhưng vì điều đó mà cuối cùng Toyama lại kéo Uehara vào những lời nhận xét và buôn chuyện vu khống.

Trong mắt những học sinh khác, việc trở thành người cô độc trong nhóm khiến một người có vẻ như là người ngoài cuộc. Cuối cùng, dù có khiêm tốn hay im lặng thì họ vẫn sẽ nổi bật.

Vì vậy, bây giờ Toyama đang nghĩ đến việc coi trọng mối quan hệ với mọi người.

“Trước đây tớ đã nghĩ như vậy, nhưng bây giờ tớ muốn hòa hợp với mọi người. Nhờ những người như cậu, Uehara-san, Aizawa-san và Chihiro mà tớ mới có cảm giác như vậy.”

“Khi tớ cố gắng nói chuyện với cậu lúc đầu, cậu thực sự đang tránh bất kỳ sự tương tác nào ha? Cậu đã dành cho tớ sự tiếp đón lạnh lùng như vậy đó. Đúng mà nhể, Toyama?”

Lúc đầu, khi Uehara bắt chuyện với anh, đúng là Toyama đã tránh mặt cô vì không muốn nổi bật.

“Bây giờ nghĩ về chuyện đó thì thật tiếc cho cậu. Xin lỗi nhé, Uehara-san.”

“Uun, tớ thực sự không bận tâm đâu.”

Toyama cảm thấy nhẹ nhõm khi Uehara nói vậy.

“Nhưng Yuki đã thực sự thay đổi phải không? Đây có phải cũng là nhờ sự tận tâm của Uehara-san dành cho cậu không?”

Như Chihiro đã nói, Toyama thực sự đã thay đổi kể từ khi bắt đầu tiếp xúc với Uehara. Điều đó cũng tương tự với Takai. Ngay cả khi nhận được sự tiếp đón lạnh lùng, Uehara vẫn không bỏ cuộc và tiếp tục tìm đến cô ấy. Nhờ đó, Takai cũng mở lòng mình hơn.

“Moou, Okita-kun. Cậu đang làm tớ xấu hổ trước mặt Ishiyama-san đó.”

Uehara có vẻ xấu hổ trước lời khen ngợi.

“Tớ hơi ghen tị với mọi người ở đây vì dường như luôn luôn rất vui vẻ.”

Ishiyama lẩm bẩm khi theo dõi cuộc trao đổi giữa Toyama và những người khác.

“Nghĩ lại thì, tại sao hôm nay Ishiyama-san lại đến tham gia cùng tụi tớ vậy?”

Chihiro hỏi một câu có thể phản ánh suy nghĩ của mọi người, kể cả Toyama.

“Chà, ừm…tớ luôn nghĩ thật tuyệt khi tất cả các cậu đều có vẻ vui vẻ và ước gì tớ có thể là một phần trong đó. Tớ muốn làm bạn với Okita-kun, Uehara-san và Aizawa-san. Và tất nhiên, cả Toyama-kun nữa.”

Nói xong, Ishiyama hướng ánh mắt về phía Toyama.

Ishiyama có một ánh mắt dường như vừa tò mò vừa đánh giá Toyama.

“Nè, hôm nay mọi người có thời gian sau giờ học không? Mọi người có muốn đi đến trung tâm trò chơi không?”

Ishiyama bất ngờ đề nghị đi chơi trò chơi điện tử.

“Eee? Tại sao lại là trung tâm trò chơi?”

Toyama băn khoăn và hỏi Ishiyama.

“Tớ muốn nhanh chóng hòa hợp với mọi người, vậy chẳng phải một trung tâm trò chơi sẽ là nơi hoàn hảo để làm sâu sắc thêm mối quan hệ của chúng ta sao?”

Quả thực, chơi game trong khi nói chuyện đảm bảo rằng luôn có điều gì đó để nói. Có một số sự thật trong những gì Ishiyama nói.

“Nếu vậy……đi thôi. Có một giải thưởng mà tớ mong muốn trong trò chơi gấp thú. Cậu cũng muốn đi chứ, Toyama?”

Uehara nhìn Toyama như thể cô đang cầu xin anh và xin anh chấp thuận.

“Được rồi, tớ cũng đi.”

“Yay! Thế còn Okita-kun thì sao?”

Uehara rất vui vì Toyama cũng đi.

“Chắc chắn rồi. Tớ cũng không có việc gì đặc biệt để làm nên tớ nghĩ mình sẽ đi.”

“Vậy tớ cũng sẽ mời Takai-san đi cùng.”

Nói xong, Toyama đi về phía chỗ ngồi của Takai.

“Họ nói chúng ta sẽ cùng nhau tới trung tâm trò chơi, nhưng còn cậu thì sao, Takai?”

Khi Toyama nói chuyện với cô, Takai nhìn nhóm Uehara.

“Tớ xin khiếu. Tớ không thích những nơi ồn ào như trung tâm trò chơi.”

“Tớ hiểu rồi…Thật đáng tiếc, tớ từ bỏ lần này vậy. Hãy lên kế hoạch đi đâu đó cùng nhau vào lần tới nhé.”

“Nn, lần tới nhớ mời nhé.”

“Okay”.

Ngay khi quay lại chỗ Uehara và những người khác, Toyama đã thay đổi nét mặt và quay lại nhìn Takai một lần nữa.

“Takai..cậu biết đấy…”

“Gì thế?”

“Gần đây cậu không đến thư viện khi tớ ở đó, và ờm… thời gian tớ không ở phòng cậu. Có chuyện gì đã xảy ra à…?”

Toyama cảm thấy gần đây Takai đang tránh mặt mình và anh lo lắng rằng mình bị ghét.

“Bây giờ tớ đang bận việc nhà. Hơn nữa mẹ tớ thường xuyên ở nhà nên không thể mời cậu qua được.”

“Tớ hiểu rồi…… vậy thì đành chịu vậy.”

Nghe những lời này, Toyama cảm thấy nhẹ nhõm.

“Nn, vậy nên đừng lo lắng về điều đó.”

“Hiểu rồi. Xin lỗi vì đã hỏi điều kỳ lạ.”

“Tớ mới là người phải xin lỗi. Lẽ ra tớ nên nói điều đó sớm hơn.”

“Không, không sao đâu. Đừng lo lắng về điều đó.”

"Vậy tớ sẽ quay lại đây.”

“Nn, vui vẻ nhé.”

Lý do thực sự để tránh né là điều mà cô không thể nói với ai, và việc cô nói dối và cố che đậy nó đè nặng lên trái tim Takai.

“Takai không giỏi ở những nơi ồn ào và đông đúc như trung tâm trò chơi nên cậu ấy sẽ không đi.”

“Tớ hiểu rồi…..tệ quá…..Takai-san có vẻ không giỏi ở những nơi như thế….”

Uehara vô cùng buồn khi biết Takai sẽ không tham gia.

“Vậy còn cậu thì sao, Aizawa-san?”

Toyama hỏi Aizawa, người cho đến giờ vẫn chưa tham gia vào cuộc trò chuyện.

“Chà….. Tớ cũng sẽ không đi.”

"Hở? Mika cũng không đi á?”

Sau sự vắng mặt của Takai, vai Uehara càng rũ xuống trước sự vắng mặt của Aizawa.

“Marika và tớ luôn về nhà cùng nhau nên hôm nay bốn người các cậu hãy vui vẻ nhé.”

“Chà, được, nhưng…..Takai-san cũng sẽ không đi……nhưng lần sau, tất cả hãy đi cùng nhau nhé.”

Cuối cùng, bốn người họ – Toyama, Uehara, Chihiro và Ishiyama quyết định đi đến trung tâm trò chơi.

Một điều đã xảy đến với Toyama. Cho đến bây giờ, anh nhận ra rằng Aizawa và Ishiyama chưa hề trao đổi với nhau một lời nào. 

—Có lẽ nào Aizawa và Ishiyama có mối quan hệ không tốt?

“Mika, vậy tụi tớ đi đây.”

“Hãy bảo trọng và có một chuyến đi an toàn nhé.”

Sau khi tạm biệt Aizawa, Uehara và Yuki cùng nhau rời khỏi lớp học.

“Yumi nè, cậu có thể dành chút thời gian cho tớ được không?”

Ngay sau khi Yuki và những người khác đi đến trung tâm trò chơi, Takai, người vẫn đang ngồi trong lớp đọc sách, đã được Aizawa tiếp cận.

“Aizawa-san? Có chuyện gì sao?”

“Việc Yumi không đi cùng họ có phải là một lựa chọn đúng đắn không?”

“Nn, tớ không thích những nơi ồn ào. Vì thế tớ ổn.”

"Là vậy sao…. nhân tiện Yumi, gần đây có chuyện gì xảy ra không? Có vẻ như cậu đang tránh mặt Toyama.”

Aizawa nhận thấy rằng Yumi, người đến thư viện hàng ngày, không xuất hiện vào những ngày Yuki trực và điều đó có vẻ không tự nhiên đối với cô ấy.

“Đó chỉ là trí tưởng tượng của cậu thôi. Tớ vẫn như thường lệ.”

“…Chà, nếu vậy thì ổn thôi. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, hãy nói chuyện với tớ về điều đó.”

“Nn, tớ hiểu rồi. Cảm ơn nhé, Aizawa-san. Cậu không cần phải lo lắng nhiều như vậy.”

Dù tỏ ra dũng cảm nhưng trong thâm tâm Takai vẫn muốn Aizawa biết mọi chuyện. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Takai và Yuki không phải là thứ có thể dễ dàng chấp nhận, nếu bị tiết lộ sẽ chỉ mang đến sự bất hạnh cho những người liên quan.

Thế là Takai dồn hết mọi thứ vào lòng và giả vờ bình tĩnh.

“Còn một điều nữa tớ muốn nói với cậu về Ishiyama-san.”

Takai, người thường không quan tâm đến người khác, cảm thấy tim mình xao động khi nghe thấy cái tên [Ishiyama] bất ngờ phát ra từ miệng Aizawa.

“Có chuyện gì với Ishiyama-san thế?”

“Đây là điều mà hầu hết các cô gái trong lớp đều biết, nhưng…cô ấy thích Kurashima. Tớ khá khó chịu vì việc Ishiyama cố tình tiếp cận Marika, người mà Kurashima thích.”

Takai cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa đằng sau những lời ủng hộ người bạn của Ishiyama và cuối cùng cũng hiểu được ý đồ đằng sau hành động của Ishiyama.

Ishiyama có ý định khiến đối thủ của mình, Uehara, kiếm được người yêu và khiến Kurashima phải bỏ cuộc. Dù Takai không thể đồng cảm với hành động liều lĩnh và vô lương tâm của Ishiyama nhưng cô hiểu được động cơ của cô ấy.

“Vậy… cô ấy cũng đang tuyệt vọng. Tớ chắc chắn về điều đó…”

"Ý cậu là như thế nào?"

“Tớ đi đây. Tạm biệt, Aizawa-san.”

Để lại Aizawa đang có vẻ không chắc chắn về ý nghĩa của từ [tuyệt vọng], Takai quay lưng và rời khỏi lớp học.

“Yumi…cậu có biết điều gì không?”

Bị bỏ lại một mình trong lớp, Aizawa lặng lẽ lẩm bẩm một mình.

◇ 

Sau giờ học, Toyama và nhóm của anh đến trung tâm trò chơi phía trước nhà ga cùng với Ishiyama.

“Đã lâu rồi tớ mới đến trung tâm trò chơi! Toyama, thứ đó dễ thương ha?”

Khi bước vào trung tâm trò chơi và nhìn thấy các dãy máy chơi gắp thú, Uehara trở nên phấn khích và tràn đầy năng lượng. Chỉ vào giải thưởng trong trò chơi gắp thú, cô giục Toyama nhanh tay chơi.

Dù là ở trung tâm mua sắm hay quán cà phê internet, Uehara dường như đều yêu thích những hoạt động giải trí kiểu này.

“Toyama-kun nè, cậu có giỏi chơi trò gắp thú không? Tớ thực sự muốn có được thứ đó.”

Ishiyama đan cánh tay của cô với Toyama và cố tình áp ngực cô vào anh.

Ishiyama không được trời phú cho bằng Uehara nhưng cô vẫn có vòng một khá lớn. Toyama hơi bối rối trước sự tiếp xúc cơ thể đột ngột.

“Chà, tớ đoán cậu có thể nói tớ giỏi việc đó á?”

“Tớ sẽ trả tiền, cậu sẽ giúp tớ lấy nó nhá.”

Nói rồi, Ishiyama mạnh mẽ kéo Toyama về phía trò chơi gắp thú mà cô đang hướng tới.

“Hiệu rồi, mà cậu có thể buông tay tớ ra được không? Thật khó để vận hành như thế này.”

“Aa-a xin lỗi. Tớ không có ý đó. Tuy nhiên, vẻ ngượng ngùng của Toyama-kun khá dễ thương. Fufu…”

Mặc dù mãi đến giờ ăn trưa hôm nay mới nói chuyện nhưng Toyama vẫn rất ngạc nhiên trước hành vi chủ động của Ishiyama.

Ishiyama bám sát Toyama, người đang mải mê với chiếc máy gắp thú và tiếp tục thói quen tiếp xúc cơ thể với anh.

“Ishiyama-san rất hung hăng kìa. Cậu có ổn không, Uehara-san?”

Nhìn thấy Uehara có vẻ cô đơn khi chứng kiến cảnh tượng đó, Okita không khỏi bày tỏ sự lo lắng và nói với cô.

“Tớ sẽ đến chỗ họ!”

Được lời động viên của Okita, Uehara lao về phía hai người họ.

“Lên nào! Cậu giỏi quá, Toyama! Thật ngạc nhiên là cậu đã thành công chỉ sau hai lần thử!”

“Vị trí tốt và tương đối dễ nắm bắt nhờ hình dạng. Tớ chỉ may mắn thôi.”

Toyama đã giành được giải thưởng thành công và Ishiyama rất vui mừng.

Ishiyama một lần nữa vòng tay quanh Toyama và ôm anh vào lòng.

“To-Toyama! Tớ cũng có thứ muốn, nên hãy đến đây!”

“U-Uehara-san?! Đ-Được rồi, đã rõ. Tớ sẽ đi với Uehara-san một lát, Ishiyama-san.”

Uehara cũng nắm lấy cánh tay của Toyama, mạnh mẽ tách anh ra khỏi Ishiyama và kéo anh về phía trò chơi gắp thú, nơi có giải thưởng mong muốn của cô.

“Toyama, sao cậu lại DereDere vậy? Thật tuyệt khi có một cô gái dễ thương áp ngực vào người cậu ha.”

“K-Không, tớ không phải là DereDere hay gì cả…Hơn nữa, điều đó là không thể tránh khỏi.”

“Hứm…Chỉ là trông như bước đi của cậu có chút thoả mãn thôi nhỉ.”

Trên thực tế, khi cảm nhận được cảm giác bị đè lên ngực, Toyama không hề cảm thấy khó chịu nên cũng không thể tìm ra lời bào chữa nào.

“Cậu có dỗi không, Uehara-san?”

“Tớ không có dỗi. Tớ không phải bạn gái của Toyama hay gì cả.”

Uehara bĩu môi quay đi.

“V-Vậy, cậu muốn cái nào, Uehara-san?”

“Thật vô nghĩa khi cố gắng làm hài lòng các cô gái bằng những thứ vật chất như vậy. Ồ, nhưng nếu cậu có thể giành được nó, tớ đoán mình sẽ không ngại chấp nhận nó đâu.”

“Hiểu rồi. Tớ sẽ cố gắng hết sức vì Uehara-san.”

Toyama cố gắng hết sức để làm hài lòng Uehara.

"Thật ư!? Vậy thì…bắt lấy nó nào.”

"Để đó cho tớ!”

“Chà, khá ngạc nhiên là Uehara-san thực sự thích cậu đấy, Toyama-kun.”

Khi Ishiyama đang quan sát sự tương tác giữa Toyama và Uehara từ xa, cô lẩm bẩm một mình mà không nói cụ thể với ai.

Đã có tin đồn lan truyền trong lớp rằng Uehara và Toyama đang hẹn hò, nên việc Ishiyama cũng có phần nghi ngờ là điều dễ hiểu.

“Cậu cũng quan tâm đến Yuki à, Ishiyama-san? Cách đây một thời gian cậu đã rất bạo đấy.”

Nghe những lời đó, Okita hỏi cô nghĩ gì sau khi chứng kiến cuộc trao đổi giữa Toyama và Ishiyama cho đến tận bây giờ.

“Tớ cố tình làm vậy để khiến……Uehara-san ghen tị.”

Ishiyama đưa ra câu trả lời khiến Okita không thể ngờ tới.

"Hở? Tại sao cậu lại làm điều đó?”

“Nhưng Uehara-san có vẻ nhút nhát một cách bất ngờ phải không? Đó là lý do tại sao tớ muốn thúc đẩy cậu ấy. Nhờ đó mà bầu không khí của họ dường như rất tốt phải không?”

“Đúng rồi… Có phải Ishiyama-san đang cố gắng mang Uehara-san và Yuki lại gần nhau hơn không?”

“Mọi chuyện là thế đấy. Okita-kun, hãy ủng hộ họ nữa nhé.”

“Đã hiểu! Tớ cũng sẽ ủng hộ hai người đó.”

Không nắm rõ tình hình, Okita đã bị sự thuyết phục của Ishiyama và dường như đã quyết định ủng hộ những nỗ lực lãng mạn của Uehara.

“一Waaa, Toyama, cậu thật tuyệt vời! Cậu đã có được nó chỉ trong một lần!”

Không biết về cuộc trao đổi giữa Okita và Ishiyama, Toyama và Uehara đang chơi trò chơi gắp thú rất vui vẻ.

“Ừm, đây là quà dành cho Uehara-san.”

Toyama đưa cho Uehara giải thưởng mà anh vừa lấy được từ trò chơi gắp thú.

“Món quà đầu tiên từ Toyama……Tớ rất vui…”

“Đó chỉ là một phần thưởng bình thường thôi, cậu đang phản ứng thái quá đấy.”

“Không, cậu tặng nó cho tớ nên tớ sẽ trân trọng nó.”

“Vậy sao…… Tớ mừng vì Uehara-san hài lòng với điều đó.”

Nhìn thấy tâm trạng vui vẻ của Uehara, Toyama thở phào nhẹ nhõm.

“Tớ xin lỗi đã làm gián đoạn cuộc vui, nhưng hai ta hãy cùng nhau dùng purikura nhé, Toyama-kun!”[note74500]

Ishiyama làm gián đoạn bầu không khí vui vẻ giữa hai người, dùng sức đẩy Toyama về phía trước và ép anh vào purikura cùng mình.

“Ishi, Ishiyama-san!?”

Để lại Uehara và Okita, Toyama và Ishiyama biến mất vào phòng chụp ảnh.

“Moou! Ngay khi chúng ta cuối cùng cũng có được khoảng thời gian vui vẻ!”

Uehara phồng má bất mãn khi lại bị Ishiyama ngắt lời.

“Fufu, Ishiyama-san, cậu thật là huyên hoang mà.”

Không giống như Okita, người biết chuyện gì đang xảy ra, đây không phải là một diễn biến thú vị đối với Uehara.

“Okita-kun, hãy cùng Purikura nào!”

“Eee!? Uehara-san và tớ? Tớ không quen với những việc như thế này nên rất xấu hổ.”

“Okita-kun có khuôn mặt đẹp nên tớ nghĩ bức ảnh sẽ trông đẹp… Nhưng thành thật mà nói, tớ cảm thấy mình có thể thua về mặt nữ tính…”

“Tớ không nghĩ vậy…cậu rất đẹp, Uehara-san, và tớ là con trai nhé.”

“Okita-kun…..có vẻ cậu chưa hiểu rõ về bản thân mình lắm. Bây giờ tớ sẽ làm cho cậu hiểu.”

Okita cũng bị đẩy vào Purikura.

“Ishiyama-san, đây là lần đầu tiên tớ vào purikura và tớ không biết phải làm gì.”

Trong phòng chụp hình chật chội cùng một cô gái, Toyama rụt rè như một con mèo nhu mì.

“Hãy để việc điều khiển cho tớ. Đây, tớ sẽ chụp một bức ảnh, nên hãy xích lại gần tớ hơn.”

“Ư, ừm…..”

Ishiyama giục anh lại gần hơn, Toyama rụt rè tựa vai vào cô.

“Nhìn này, đây là phát ảnh đầu tiên. Toyama…biểu cảm của cậu cứng nhắc quá! Chúng ta còn năm bức ảnh nữa nên hãy thư giãn và chụp thêm nhé!”

Biểu cảm trên khuôn mặt Toyama, người không quen với việc được chụp ảnh, căng thẳng một cách buồn cười, và anh thấy Ishiyama trông rất vui mừng khi cô nhìn vào bức ảnh trên màn hình.

“Chà, tớ đoán là nó đã khá hơn so với trước đây rồi nhỉ? Tuy nhiên, biểu cảm vẫn thiếu tự nhiên.”

Khi Toyama dần dần quen với nó, anh không thể hiểu được niềm vui của purikura khi liếc nhìn khuôn mặt kém ấn tượng của chính mình phản chiếu trên màn hình.

Toyama cảm thấy rằng đây là thứ dành cho những người hướng ngoại tận hưởng trong khi có khoảng thời gian vui vẻ, và anh nhận ra rằng mình cảm thấy lạc lõng khi tự mình làm việc đó.

“Toyama-kun, cậu có vẻ không vui chút nào cả.”

“K-Không, điều đó không đúng! Tớ chỉ thấy lo lắng vì không quen với việc được chụp ảnh thôi.”

“Vậy thì, tấm cuối cùng này là một phần thưởng nè. Eeeii!!”

──!?

“Đợi đã, Ishiyama-san!?”

Khi đối mặt với ống kính, Ishiyama ôm Toyama từ bên cạnh, đưa mặt cô sát vào má anh như thể đang cân nhắc xem có nên hôn hay không.

“Ehehe, Toyama-kun, cuối cùng biểu cảm của cậu cũng tốt đấy.”

Quả thực, đó là một biểu cảm tự nhiên, nhưng Toyama cảm thấy mình không thể thể hiện nó với người khác và gặp rắc rối vì điều đó.

“Cậu cũng định in tấm này à? Chúng ta có nên xóa nó không?”

“Tất nhiên là tớ sẽ in chúng. Sẽ thật đáng tiếc nếu xóa đi một bức ảnh đẹp như vậy.”

“…Tớ không thể cho người khác xem bức ảnh này.”

Đôi vai Toyama rũ xuống thất vọng.

"Hở?? Đó không phải là vấn đề lớn phải không? Hay là vì cậu không muốn Uehara nhìn thấy? Chà, có thể cậu ấy sẽ ghen tị.”

"Hở? Tớ không nghĩ vậy……”

“Toyama-kun nè, cậu nghĩ gì về Uehara-san?”

"Ý cậu là gì…? Có chuyện gì vậy, Ishiyama-san?”

Câu hỏi bất ngờ của Ishiyama khiến Toyama bối rối.

“Cậu ấy là nữ sinh nổi tiếng nhất lớp chúng ta. Không phải cậu cũng quan tâm đến cậu ấy sao, Toyama-kun?”

“Chà…..Tớ nghĩ Uehara-san rất dễ thương, có tính cách tốt và hấp dẫn.”

“HouHou, vậy là cậu có đánh giá cao về Uehara-san. Điều đó có nghĩa là cậu thích Uehara-san phải không?”

“Tớ có cần phải trả lời điều đó không?”

"Tất nhiên rồi. Nếu cậu không trả lời, tớ sẽ rải bức ảnh này khắp lớp.”

Nói rồi cô chỉ vào bức ảnh trên màn hình purikura, chiếu khoảnh khắc Ishiyama ôm Toyama.

“……Dĩ nhiên là tớ thích Uehara-san.”

“Heee...Toyama-kun thích Uehara-san à?”

“T-Tớ không có ý như vậy. Tớ chỉ coi cậu ấy như một người bạn, thế thôi.”

“Hiểu rồi. Vậy cậu đã bao giờ nghĩ đến chuyện hẹn hò chưa?”

“….Tớ không hợp với Uehara-san.”

“FunFun, cậu không phủ nhận điều đó phải không?”

Toyama cảm thấy mình đang bị Ishiyama dẫn đến thẩm vấn.

“Ishiyama-san, tớ không hiểu mục đích câu hỏi của cậu?”

“Chà, đó chỉ là một đánh giá thông thường thôi. Đừng lo lắng về điều đó.”

“Không, nó thực sự làm phiền tớ khá nhiều…”

“Một người đàn ông không nên bận tâm đến chi tiết.”

"Là vậy sao….."

Cuối cùng, không hiểu được ý định đằng sau câu hỏi của Ishiyama, Toyama ngồi sụp xuống với vẻ mặt chán nản.

“Nhìn này, tớ sẽ gửi cho cậu những bức ảnh đôi ta chụp trên điện thoại sau.”

“Eee? Ta cũng có thể làm điều đó á?”

“Điều đó gần như là đương nhiên ngày nay. Toyama-kun, cậu thực sự là học sinh cao trung? Cậu có vẻ giống một ông già hơn đó.”

Nói vậy, Ishiyama cười khúc khích.

“À ré? Chihiro và Uehara-san đã đi đâu rồi?”

Sau khi kết thúc buổi chụp ảnh, Toyama và Ishiyama rời khỏi gian hàng purikura và phát hiện Uehara và Chihiro đã biến mất.

“Có lẽ họ đang chụp ảnh Purikura cùng nhau. Nhìn này, nó đã sẵn sàng để in rồi.”

Những bức ảnh đã hoàn thiện bao gồm một số bức có biểu cảm cứng nhắc và một bức trong đó Toyama tỏ ra ngạc nhiên với cái miệng há hốc, trông khá ngốc nghếch khi được Ishiyama ôm vào lòng.

“…Dù vậy thì đó cũng chỉ là hình ảnh thể hiện vẻ mặt đáng thương của tớ mà thôi.”

Ishiyama, vốn quen chụp ảnh Purikura, trông rất đẹp trong các bức ảnh, trong khi sự tương phản với biểu cảm cứng nhắc của Toyama đã tạo nên một sự kết hợp thú vị.

“Nhưng tớ nghĩ bức ảnh cuối cùng rất đẹp, biểu cảm của cậu rất tự nhiên.”

Trong bức ảnh cuối cùng, biểu hiện ngạc nhiên khi được ôm bất ngờ là điều tự nhiên nhưng có thể bị hiểu sai.

Trong khi Ishiyama và Toyama đang xem lại những bức ảnh đã in, Uehara và Chihiro bước ra từ một gian hàng khác của Purikura.

“Yuki, xin lỗi vì đã để cậu đợi!”

“Chihiro cũng chụp ảnh Purikura với Uehara-san à?”

"Đúng rồi. Nhưng…Okita-kun trông rất đẹp trong những bức ảnh… Điều đó làm tớ mất tự tin…”

Những bức ảnh được in từ Purikura mà Uehara và Chihiro đã chụp và Toyama đã xem qua những bức ảnh đó.

“Đó là sự thật….Tớ chỉ có thể nghĩ rằng bức ảnh này được chụp bởi hai cô gái? Chihiro, cậu thực sự là con gái à…..?”

“Đúng vậy, Toyama! Sau khi chỉnh sửa, một cô gái xinh đẹp đã được tạo ra. Tuy nhiên, tớ không thay đổi nhiều lắm..”

Quả thực, mặc dù Uehara trong ảnh trông không khác mấy so với thường ngày, nhưng có lẽ là vì ngay từ đầu cô đã trông rất đẹp rồi. Mặt khác, Chihiro lại có vẻ nữ tính hơn.

“Waa, Okita-kun, không phải cậu dễ thương quá sao? Cậu không hề thua kém Uehara-san, người được cho là xinh đẹp nhất lớp chúng ta.”

“Đ-Điều đó không đúng. …… C-Cho tớ xem cả Yuki và Ishiyama nữa.”

Ngay cả vẻ ngoài nhút nhát và ủ rũ của Chihiro cũng là một mỹ thiếu nữ.

“Uwa, vẻ mặt của Toyama cứng đờ quá.”

Khi nhìn thấy bức ảnh, những lời thốt ra từ miệng Uehara chính xác là những gì Toyama đã mong đợi.

“Không thể nào khác được. Đây là lần đầu tiên tớ chụp ảnh như này.”

“Nhân tiện, Ishiyama thực sự quen với việc chụp purikura… Được chụp với Toyama… Tớ ghen tị…Tớ cũng muốn nữa.”

Uehara lẩm bẩm điều gì đó một cách ghen tị.

“Toyama, lần tới chúng ta hãy chụp ảnh cùng nhau nhé! Vì cậu đã quen chụp ảnh với Ishiyama-san nên lần này chắc sẽ ổn thôi, phải không?”

“Eee? Chúng ta lại chụp ảnh à?”

"Tất nhiên rồi. Đi thôi, chúng ta đi nhanh thôi.”

Sau khi chụp purikura thứ hai, Toyama kiệt sức. Mặt khác, Uehara cẩn thận đặt tấm purikura đã in vào túi của mình và tỏ ra hài lòng.

“Vậy thì Uehara, chúng ta hãy cùng nhau chụp purikura lần cuối nhé!”

"Hở? Cậu vẫn muốn chụp ảnh à?”

“Chà, vì chúng ta đã ở đây nên chúng ta sẽ nói chuyện con gái một chút.”

“Ch, chắc chắn rồi..”

“Vậy tại sao cậu và Okita-kun không chụp vài tấm ở purikura trong khi đợi tụi tớ nhỉ?”

Dửng dưng thốt ra những lời đó, Ishiyama kéo tay Uehara rồi cả hai biến mất vào buồng chụp ảnh như thể đó là chuyện của người khác.

“Tớ sẽ không dùng purikura nữa! Hơn nữa, tụi mình là con trai mà sao lại làm vậy. Đúng không, Chihiro?”

Buổi chụp hình chỉ dành cho hai cô gái hoặc cặp đôi thôi phải không? Toyama đang muốn xác nhận liền quay sang nhìn Chihiro thì thấy Chihiro ngượng ngùng cúi đầu nhìn anh.

“Purikura thường được các cô gái chụp cùng nhau hoặc theo cặp đôi, phải không?”

Đang suy nghĩ để tìm kiếm sự đồng tình, Toyama ngước lên và bắt gặp ánh mắt bẽn lẽn của Chihiro, người đang nhìn xuống với đôi mắt hếch lên.

“Yu-Yuki…chúng ta không chụp ảnh à?”

──Tại sao cậu lại đỏ mặt?

Uehara choáng ngợp trước sự kiên trì của Ishiyama, bị đẩy vào Purikura và hơi hé rèm để nhìn Toyama và Chihiro.

“Muu..Toyama và Okita…trông họ giống một cặp vậy…Cuối cùng, hai người đó sẽ chụp Purikura cùng nhau.”

Uehara bắt đầu lẩm bẩm.

“Có lẽ nào Uehara đang cảm thấy ghen tị? Okita rất dễ thương và có vẻ như Toyama cũng không hoàn toàn không bị ảnh hưởng phải không?”

"Không, đấy không phải nó! Không……nhưng……Okita-kun là con trai……”

“Nếu cậu cứ nói những điều như thế, ai đó có thể cướp cậu ấy đi mất đấy? Cậu thích Toyama phải không?”

“Fuee!? Làm sao mà cậu biết được điều đó……?"

Cô chắc chắn không ngờ mình lại bị Ishiyama nhìn thấu.

“Ahaha, đừng ngạc nhiên thế, đó là điều hiển nhiên.”

“N-Nó rõ ràng vậy sao……?”

“Chà, ừm… Rõ ràng là cậu đã thích cậu ấy khi cùng nhau đến trung tâm trò chơi ngày hôm nay.”

“Tớ rất xấu hổ…."

Đến lúc đó, Uehara đỏ bừng mặt và lấy hai tay che mặt, nhìn xuống.

“Uehara nè, hãy thổ lộ tình cảm của mình với Toyama trước khi người khác cướp mất cậu ấy.”

Ngạc nhiên trước lời đề nghị tỏ tình với Toyama bất ngờ của Ishiyama, Uehara không giấu được sự kích động.

“Ee, Eee, Eeeee!!!? Tớ không thể làm được! Toyama có vẻ không có hứng thú với tớ…..”

Uehara xa lánh, có lẽ là thiếu tự tin.

“Không phải vậy đâu! Tớ đã nghe thấy điều đó khi chụp ảnh Purikura với Toyama trước đó. Cậu ấy nói cậu ấy thích cậu, Uehara-san.”

Ishiyama cố tình không nói những lời đó [với tư cách một người bạn] mà nói với Uehara.

“Th, thật sao!!?”

“Vâng, chắc đấy. Không có nghi ngờ gì về điều đó. Toyama có vẻ có thiện cảm với cậu, Uehara-san, nên cậu chắc chắn sẽ thành công. Vậy tại sao không thổ lộ tình cảm của mình?”

“C-Có ổn không…?”

"Đừng lo lắng! Uehara-san, cậu rất dễ thương, nên hãy tự tin vào chính mình nhé!”

“V-Vậy à……vậy tớ sẽ tỏ tình với cậu ấy…….”

Bị dao động bởi những lời ngọt ngào, Uehara hoàn toàn rơi vào bẫy của Ishiyama, càng bị thuyết phục bởi sự thuyết phục của cô ấy.

“Ừm, tớ cũng sẽ giúp. Hãy tỏ tình vào ngày mai nhé!”

“Ng-Ngày mai? Tớ chưa chuẩn bị cho một điều đột ngột như vậy….”

“Tỏ tình là để nắm bắt thời điểm! Hôm nay tâm trạng của hai cậu không phải tốt lắm sao? Không đời nào cậu nên để cơ hội này vuột mất!”

“T-Tớ không chắc lắm…Tớ cũng cảm thấy cả hai có bầu không khí vui vẻ…O-Okay, đã hiểu…Vậy tớ nên làm gì đây?”

“Tớ sẽ xử lý nó và tớ chắc chắn nó sẽ thành công.”

“Ư-ừm, okay! Tớ sẽ cố gắng hết sức vào ngày mai.”

Vì vậy, việc chuẩn bị cho lời tỏ tình của Uehara được tiến hành đều đặn mà Toyama không hề hay biết.

Ghi chú

[Lên trên]
Eng: purikura, gian hàng ảnh in ra các thẻ và nhãn dán của bức ảnh thu được, sau đó được trao đổi giữa bạn bè.
Eng: purikura, gian hàng ảnh in ra các thẻ và nhãn dán của bức ảnh thu được, sau đó được trao đổi giữa bạn bè.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận