Silene
'3'
Đêm hôm đó.
Trên nóc một tòa nhà, một thiếu nữ đang đứng ngước nhìn bầu trời.
"Khà khà..."
Nụ cười hiện lên trên gương mặt cô gái ấy, một nụ cười thỏa mãn đến tận đáy lòng.
"Ara, chào buổi tối~"
Từ phía sau lưng cô vang lên giọng nói ấy.
Chủ nhân của giọng nói chính là Hội trưởng Hội học sinh Học viện Seikou - Kokubyakuin Seira.
"Sao rồi~? Đã nắm được tâm tư của cậu bạn Amakusa mà cô ưng ý chưa?"
Seira khẽ cười hỏi thiếu nữ ấy - Amagami Sora.
"Ừm, tuyệt vời không gì sánh bằng."
"Thế thì tốt quá~ Nhưng lần này cô đi đường vòng hơn mọi khi nhỉ~ Từ đầu cứ trực tiếp điều khiển tinh thần Amakusa-kun để cậu ấy thích mình là xong rồi mà?"
"Cô vẫn không hiểu sao... Làm thế thì vô nghĩa lắm. Hiện tại trạng thái của Kanade-kun là hoàn hảo nhất, cậu ấy đã hoàn toàn xiêu lòng vì tôi... Không chỉ vậy. Trái tim cậu ấy đang khóc lóc. Dù bản thân cậu ấy tuyệt đối không thể nhớ ra, nhưng sâu thẳm đang cuộn trào lòng căm hận dành cho tôi. Được sống những ngày ngọt ngào bên Kanade-kun như thế... thật không thể cưỡng lại được."
"Vẫn cái sự méo mó quen thuộc của cô đấy~"
"Khà khà, tôi cũng muốn cho cô xem khuôn mặt thấm đẫm tuyệt vọng của Kanade-kun lắm... Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt ấy thôi, tôi đã hưng phấn đến mức đêm nào cũng thao thức."
"Cô cảm thấy thỏa mãn là tốt rồi~"
"Ừm. Đây chính là tình yêu sao... Cuối cùng tôi đã hiểu rồi đấy. Trước giờ cứ mang danh vị Thần Tình Yêu mà chẳng hiểu gì cả; gần đây, sức mạnh trong người cứ tuôn trào không ngừng, muốn kiềm chế cũng không được."
"Đúng vậy~ Sức mạnh của thần linh tỷ lệ thuận với nhiệt huyết và sự am hiểu về lĩnh vực mình quản lý~ Nếu thực sự thấu hiểu tình yêu, không ai có thể chống lại cô được nữa~"
Lúc này, biểu cảm của Sora đột nhiên cứng lại.
"Cách nói của cô vừa rồi... sao cứ- có ẩn ý gì đó vậy?"
"Không có đâu~ Dám ám chỉ thần linh, làm sao tôi dám chứ~"
"Vậy sao?"
"Đúng thế. Nhưng, cho tôi nói một câu được không~"
"Là gì?"
"Cô không nghĩ mình đã làm... quá đáng lắm sao~"
"Quá đáng... ý là?"
"Dù tôi đã giúp cô đến mức này rồi, nhưng tôi nghĩ cách đối xử với Amakusa-kun lần này dù sao cũng quá tay lắm~ Dù cô là thần linh có thể làm mọi thứ, nhưng cũng nên có giới hạn chứ——?!"
Đến đây, cơ thể Seira đột nhiên khụy xuống.
"Cô nói giới hạn... là sao?"
Sora thay đổi thái độ kiêu ngạo vốn có, gương mặt trở nên vô hồn.
"A... ưa..."
Seira bị một lực vô hình đè xuống, nằm bẹp trên mặt đất.
"Grevours Selaphiel."
Sora gọi tên thật của Seira.
"Cô... không cảm thấy mình đang được đằng chân lân đằng đầu sao?"
"Không, không có chuyện đó... Nhưng lần này quả thực vẫn—— a ưa!"
Sora túm lấy mái tóc của Seira đang định cãi lại.
"Có lẽ trước mặt loài người, cô đóng vai trò bí ẩn điềm tĩnh khiến cô thoải mái thật... Nhưng cô, chỉ là tôi tớ của ta."
"Vâng..."
"Nhân tiện, đây đã là lần thứ hai ta cảm thấy phiền phức rồi đấy."
"...Lần thứ hai?"
"Phải. Hình như là đứa trẻ hỗn xược kia nhỉ? Hình như là Chúa dở hơi của hộp đêm gì đó? Đứa bé đó vừa mới đến chỗ ta, nói những lời y hệt cô khiến ta phát bực, nên ta đã cho nó biến mất rồi. Selaphiel, cô—— cũng muốn giống nó sao?"
"——"
Gương mặt Selaphiel méo mó vì khiếp sợ. Đó là biểu cảm chưa từng xuất hiện khi cô đóng vai Kokubyakuin Seira.
"...Tôi xin lỗi."
Nhận được lời xin lỗi đó, Sora hài lòng khôi phục dáng vẻ thường ngày.
"Ừm, Selaphiel là đứa trẻ ngoan. À, đúng rồi."
Lúc này, dường như cô chợt nảy ra ý tưởng, vỗ tay cái bốp.
"Nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của cô, ta đã nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời."
"…………"
"Nè Selaphiel, mấy cô gái bị Kanade-kun từ chối... cô nghĩ sao?"
"Nghĩ sao... là ý gì ạ?"
Selaphiel vừa loạng choạng đứng dậy vừa hỏi lại.
"Không cảm thấy hơi... bực bội sao?"
"…………"
"Đúng vậy nhỉ? Dù vừa bị Kanade-kun từ chối đã khóc lóc thảm thiết, lúc đó trông còn đáng yêu chút... Nhưng ngay lập tức đã hồi phục, không những thế còn hòa thuận với ta. Như thế chẳng phải vô nghĩa sao?"
"…………"
"Không được... Con gái thất tình phải có kết cục bi thảm hơn chứ."
Amagami Sora nở nụ cười độc địa nhất trong ngày.


0 Bình luận