Kore wa Zombie Desu ka?
Shinichi Kimura Kobuichi, Muririn
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 11: Đây, Meringue Đây.

Chương 01: Thanh toán toàn bộ bằng điểm

0 Bình luận - Độ dài: 12,860 từ - Cập nhật:

Thanh toán toàn bộ bằng điểm

Quả nhiên chắc là do cậu ấy là zombie nhỉ.

Keng loảng xoảng, đùng đùng đùng. Bùm rầm rầm rầm!

Đây chính là quy tắc của lễ Setsubun! Dù bây giờ là mùa đông, nhờ có tôi nên mới nóng lên đấy!

Khi giải quyết kẻ địch, tôi đề xuất "phương pháp bắn Mozambique"!

Hai phát vào ngực, một phát vào đầu!

Nhưng không ngờ cô gái tóc đen buộc hai bên đó lại dùng phương pháp bắn Mozambique với Ayumu—

Ừm... ờ, nói sao nhỉ? Dù sao tôi, Haruna...

Từ lâu đã bắn vào ngực Ayumu trước cả cô gái buộc hai bên đó rồi.

Nhưng, cậu ta hoàn toàn không có phản ứng gì cả.

Ngoài Orito đáng thương ra, tôi còn có một nỗi lo khác.

Đó là chuyện của Taeko Hiramatsu.

Cô ấy là nữ sinh xuất sắc nhất năm học của chúng tôi.

Mihara, người quen của tôi từng nói: "Cô ấy từ khi sinh ra đến giờ, chưa từng đứng thứ hai." Hiramatsu là kiểu học sinh gương mẫu xuất sắc đến mức ai cũng phải tâm phục khẩu phục. Tỉ lệ chuyên cần luôn đạt tuyệt đối, trong lớp cũng rất được tin tưởng.

Tại sao cô ấy lại là nỗi lo của tôi?

Nguyên nhân là do một con quái vật.

Con quái vật đó là một con chihuahua biết xuyên tường, được tạo ra từ thế giới nơi linh hồn tụ tập sau khi chết—Minh giới, giống như một loại vũ khí chuyên dùng để đối phó với Masou-Shoujo, nhãn hiệu đăng ký là hình dáng động vật và đồng phục học sinh cổ đứng. Villiers và Minh giới đều gọi nó là "Megalo".

Dù ở thế giới của chúng tôi, mọi người chỉ gọi chúng là yêu quái.

Có một con Megalo hình chihuahua như vậy, từng báo cáo với Minh giới: Đã tìm thấy linh hồn thuần khiết.

Khi tôi và Orito lén nhìn trộm phòng tắm—

Minh giới đã tìm đến Hiramatsu, người bị nhìn trộm lúc đó.

Linh hồn thuần khiết—độ thuần khiết của Hiramatsu chắc phải gọi là cấp bậc vĩ nhân. Tôi chưa từng gặp cô gái nào ngoan ngoãn như cô ấy.

Họ định làm gì với linh hồn thuần khiết đó?

Tôi cũng không rõ, nhưng hình như là để làm nguyên liệu cho Megalo mạnh nhất.

Cái gọi là Megalo, là thứ chỉ có thể tạo ra bằng cách trộn lẫn linh hồn con người ở Minh giới và linh hồn Masou-Shoujo cũng sẽ đến Minh giới sau khi chết.

Người tạo ra Megalo bằng cách trộn lẫn những linh hồn đó, đã nhắm vào linh hồn thuần khiết.

Hắn định dùng linh hồn thượng hạng. Chuyện này tôi nhất định sẽ ngăn cản.

Tóm lại là như vậy, tôi buộc phải bảo vệ Hiramatsu như vệ sĩ riêng, nhưng lại không thể giải thích tình hình này cho cô ấy.

Nói sao nhỉ? Nếu nói với Hiramatsu rằng có thứ gì đó muốn lấy mạng cô ấy—

"...Vậy thì thật tệ quá... cậu có muốn đến phòng y tế không?"

Chắc chắn Hiramatsu sẽ qua loa như vậy.

Tôi thường đến trường vào sáng sớm. Vì nếu mặt trời lên hoàn toàn, tôi sẽ bị phơi khô.

Haruna từng đề nghị tôi che ô, nhưng tính cách tôi không muốn bị ai chú ý, thà sống kín đáo còn hơn.

Tôi không muốn làm những việc quá nổi bật như vậy.

Và đến trường sớm hơn bất kỳ ai, rồi đợi Hiramatsu đến để xác nhận xem có chuyện gì lạ không, đã trở thành bài tập hàng ngày của tôi.

Ừm, hôm nay vì có chuyện muốn khoe với Orito nên tôi đến trường lúc tám giờ, thành ra đến muộn hơn Hiramatsu.

Đó chính là nỗi lo của tôi.

Bởi vì khi nhịp sống bị xáo trộn, nếu có chuyện gì xảy ra thì thật đau đầu.

Vào lớp, tôi lập tức tìm Hiramatsu bắt chuyện:

"Hiramatsu, dạo này có chuyện gì lạ xảy ra không?"

Kiểu mở đầu này chắc cũng chỉ là chuyện phiếm thôi nhỉ.

"...Ayumu... chuyện lạ mà cậu nói là...?"

Cô gái buộc tóc hai bên hơi nghiêng đầu hỏi lại.

Kết quả là câu hỏi này bản thân nó đã rất kỳ quặc rồi?

Trong lớp còn có một lớp trưởng khác, nhưng mọi người đều xem Hiramatsu là lớp trưởng.

Cô ấy rất được kính trọng ở mọi phương diện, và trong năm nay đã có tám nam sinh thất bại khi tỏ tình với cô ấy.

Đội trưởng đội bóng đá, đội trưởng câu lạc bộ kiếm đạo, còn có cả những nam sinh cực kỳ được nữ sinh yêu thích, dường như cũng không lọt vào mắt xanh của Hiramatsu.

Cô ấy rất dễ thương.

Đó chính là Hiramatsu.

"Ờ thì—ví dụ có con vật nào kỳ lạ xuất hiện trước mặt cậu không?"

Tôi thử đi thẳng vào vấn đề.

"...Ừm... ví dụ như?"

"Như là động vật mặc đồng phục học sinh cổ đứng ấy."

"Haha... Ayumu, cậu thật thú vị."

Tốt quá. Cô ấy không gặp phải Megalo.

Vậy là ổn rồi. Có thể kết thúc như một câu chuyện đùa thì càng tốt.

Tôi ngồi vào chỗ thứ hai từ cuối lên, cạnh cửa sổ, ngước nhìn bầu trời u ám.

Cứ như thể thời tiết báo hiệu sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Mây đen kỳ lạ thế này, tôi lại cảm thấy sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Họp lớp và điểm danh xong, tiết đầu tiên—là môn gì nhỉ?

Sách giáo khoa các thứ, tôi đều nhét hết vào dãy tủ ở cuối lớp.

Những thứ đó luôn để lại trường, đến trước kỳ thi một tuần mới mang về nhà.

Nên tôi không nhớ thời khóa biểu.

Còn quá nhiều chuyện cứ lởn vởn trong đầu, với lại tôi thường ngủ trong giờ học chắc cũng là lý do.

Tiết thứ mấy, ngày thứ mấy học môn gì, tôi thường không phân biệt được cho đến khi giáo viên vào lớp.

Xác nhận xem giáo viên là ai rồi tôi mới đi lấy sách giáo khoa.

Tôi thường thấy may mắn vì chỗ ngồi của mình gần tủ để đồ.

Vậy thì—tiết đầu tiên là ai sẽ đến nhỉ?

Điểm đặc biệt là thầy dạy toán không có cá tính? Thầy dạy quốc văn hói đầu? Hay thầy dạy tiếng Anh hói đầu? Hay là thầy hói đầu—

Tôi há hốc miệng.

"Chào buổi sáng—mọi người."

Kết quả là người đứng trên bục giảng với vẻ mặt oai phong lại là Haruna.

Rõ ràng nhỏ tuổi hơn bất kỳ học sinh nào, lại không phải người của nhà trường, cô ấy đột nhiên xuất hiện.

Ở lớp chúng tôi, chuyện này đã thành thông lệ.

Cũng không biết là do duyên phận gì, hay nhờ mối quan hệ nào đó.

Thỉnh thoảng Haruna lại xuất hiện như vậy, dạy cho lớp chúng tôi.

Mà những gì cô ấy dạy, toàn là những thứ dường như không thể học được ở bất kỳ trường nào.

"Chào buổi sáng, chào buổi sáng."

Haruna chào đi chào lại mấy lần, giọng điệu nghe cứ như một thầy giáo tóc dài trong ấn tượng sẽ lao ra trước xe tải. (Chú thích: Thầy giáo tóc dài ám chỉ vai diễn của Takeda Tetsuya trong phim "3年B班金八老师"; còn lao ra trước xe tải là cảnh nổi tiếng trong phim "101 lần cầu hôn")

"Chào cô—cô Haruna, hôm nay chúng ta sẽ làm gì?"

Nam sinh trả lời là người từng bị bắt mặc bộ đồ bó sát toàn thân trong lễ hội học viện, nên bị đặt biệt danh là "Moji-o". (Chú thích: Xem tập 4 trang 140)

Nói thật thì không có đặc điểm gì nổi bật, chỉ là một nam sinh trung học bình thường.

Dù tôi ngoài thể chất zombie ra, cũng chỉ là một nam sinh trung học bình thường thôi.

Haruna chống tay vào hông, vẻ mặt bất lực hỏi:

"Không ai biết hôm nay phải làm gì à?"

Làm gì có ai biết.

Haruna này luôn xuất hiện bất ngờ, rồi đột ngột làm gì đó.

Ai mà đoán được cô ấy định làm gì.

Ít nhất cũng phải có hướng đi, ví dụ như nếu mọi hành động của Haruna đều liên quan đến nấu ăn, chúng tôi còn có thể đoán, nhưng những việc cô ấy làm đều rời rạc.

Không có quy luật cố định.

Trong tình huống này, có một cô gái giơ tay.

Dù cô ấy rụt rè hơi nghiêng đầu, mọi người đều mong chờ câu trả lời của cô ấy.

Đúng vậy, để cô ấy trả lời chắc chắn sẽ đúng.

Người khiến mọi người nghĩ như vậy chỉ có một.

Chính là Hiramatsu.

"...Có phải... là Setsubun không?... Phải đến nhà thi đấu."

"Đúng rồi, vừa rồi cô gái buộc hai bên tóc đen trả lời rất tốt."

Tiếng vỗ tay vang lên "bốp".

"Là tóc đen mà."

Tôi lẩm bẩm như vậy, nhưng Haruna dường như không để ý.

"Vậy lý do đến nhà thi đấu là gì?"

Haruna tiếp tục hỏi Hiramatsu.

"Nếu là cô Haruna... chắc sẽ tổ chức... lễ ném đậu thật hoành tráng."

"Đúng rồi, vừa rồi cô gái buộc hai bên tóc đen trả lời rất tốt."

"Là tóc đen mà. Chỉ khác một chữ thôi."

"Thôi nào, đừng lắm lời nữa. Tất cả tập trung ở nhà thi đấu! Ngay lập tức!"

Nghe Haruna đập bàn thúc giục, học sinh nhanh chóng đứng dậy rời khỏi lớp, như một đội quân được chỉ huy bài bản.

Tôi thở dài một hơi.

Setsubun à...

Thật không muốn tham gia chút nào.

"Nào! Bây giờ tôi sẽ tổ chức lễ hội Ragnarok Setsubun!"

Nhà thi đấu vang lên tiếng của cô giáo Haruna.

Các nữ sinh xếp hàng trong đồng phục, còn chúng tôi, các nam sinh, bị bắt mặc quần lót vằn hổ, khoác váy cỏ bên ngoài, lại còn cởi trần bị đuổi đến góc nhà thi đấu.

"Setsubun à..."

Các nữ sinh trông có vẻ không ổn.

Họ trang bị súng trường tấn công kiểu Kalashnikov, không biết kiếm ở đâu ra.

Đồng phục thủy thủ phối với AK47.

Đây là đang tri ân vở kịch "Kwai Kan" sao? (Chú thích: Ám chỉ phim "Thủy thủ phục và súng máy" năm 1981 do Yakushimaru Hiroko đóng chính, với câu thoại nổi tiếng sau màn xả súng điên cuồng)

Tuy nhiên, các học sinh cùng trường đã quen với kiểu hoạt động này, lại không dễ thương như Yakushimaru Hiroko, mà trông như những anh hùng từng vượt qua vài chiến trường.

"Ờ... tổ chức lễ Setsubun, nghĩa là chúng tôi phải đóng vai quỷ à?"

Vì không thể không để ý chuyện này, tôi hỏi Haruna đang nhìn xuống chúng tôi từ bục giảng.

"Thay vì nói là quỷ, nên gọi là loại hói đầu dữ dằn thì đúng hơn?"

"Chữ 'sinh' trong 'sinh剥鬼' không phải là chỉ dữ dằn đâu! Cũng đâu có đem đi nướng hay hấp gì đâu!" (Chú thích: Haruna tách chữ 'sinh剥鬼' thành 'sinh猛' và 'hói头', thực ra sinh剥鬼 là thần mặt quỷ xuất hiện vào đêm giao thừa, mặc áo choàng rơm, cầm dao, đi tuần và hét: "Có đứa trẻ hư nào không?", sẽ lột da những ai lười biếng, do đó mới có tên như vậy. Lễ Setsubun ném đậu xua đuổi quỷ, trong truyện cổ tích Nhật Bản thường là hình tượng quỷ có hai sừng, cởi trần, mặc quần lót vằn hổ, Haruna đã nhầm lẫn hai khái niệm này.)

"Dù có đem đi nướng hay hấp, bia tươi vẫn gọi là bia tươi mà. Cũng giống như vậy thôi!"

Thì ra Haruna lại so sánh sinh剥鬼 với bia tươi.

Muốn trừng phạt kẻ lười biếng, là phải làm cho họ hói đầu. Tôi còn tưởng tên sinh剥鬼 là rút gọn từ câu này.

Dù sao thì cũng chỉ là ý kiến cá nhân. Sự thật tôi cũng không rõ.

Kiến thức nửa vời.

Chính vì vậy, khi thiên tài như Haruna khẳng định, sẽ khiến người ta cảm thấy lời cô ấy nói mới là đúng.

"Còn nữa, bị ném đậu vào Setsubun, đối với sinh剥鬼 thật là oan uổng. Cậu phải xin lỗi sinh剥鬼 đi."

"Vậy thì coi như các cậu đóng vai hói đầu đi."

Haruna dường như thấy phiền nên đáp qua loa.

"Có thể gọi chúng tôi là quỷ không?"

"Các cậu phải vừa nói 'Who's Bad?' vừa lao tới nhé!"

"Sao lại lôi cả Michael Jackson vào đây?"

"Nhắc đến sinh剥鬼 thì phải như vậy chứ?"

"Ít nhất cũng phải nói: 'Có đứa trẻ hư nào không?' mới đúng chứ! Đổi thành tiếng Anh nghe ngầu quá rồi đó!"

"Phiền phức quá—Ayumu thật là hôi." (Chú thích: Từ 'phiền phức' trong tiếng Nhật có thể tách ra lấy chữ 'hôi' ở cuối)

"Cách nói của cậu có gì đó sai sai—"

"Thôi thôi, có gì đâu mà, Ayumu."

Người lên tiếng an ủi tôi đang than phiền là Orito.

Nhìn quanh, các học sinh lại chấp nhận một cách bất ngờ.

"Dù sao sinh剥鬼 cũng không phải như vậy."

Hết cách rồi. Orito lắc đầu kiểu Âu Mỹ.

Xem ra tiết học này không thể không tham gia rồi.

Haruna cầm micro, lớn tiếng tuyên bố:

"Luật rất đơn giản! Quỷ mà bắt được ai trong mười giây thì người đó phải vào nhà giam! Chạm vào đồng đội bị bắt thì có thể giải cứu người đó! Quỷ sẽ bị đứng yên mười giây! Thời gian giới hạn hai tiếng! Chỉ cần còn một người trụ lại cuối cùng là con người thắng! Bắt hết thì quỷ thắng!"

Sau khi giải thích luật như bắn liên thanh, có người hỏi:

"...Vậy chẳng phải là cảnh sát bắt trộm sao?"

"Ể? Phải gọi là trộm trốn cảnh sát chứ?"

"Là tuần cảnh bắt trộm mà."

"Là thám tử bắt trộm mới đúng chứ?"

Mọi người dần dần nắm được luật chơi Haruna nói nhanh như gió.

Trong số đó, người tỏ ra hứng thú nhất là Orito.

Tôi đã nắm được luật, chỉ có một điểm chưa rõ lắm.

"Cây súng này dùng để làm gì?"

Có nữ sinh hỏi. Thắc mắc này ai cũng nghĩ đến.

"Đó là ưu đãi! Đừng lo, vì bắn ra là đậu mà!"

Chỉ chơi trốn tìm thôi thì nam sinh vẫn mạnh hơn về thể lực.

"Nếu bị bắn trúng, có hình phạt gì không?"

"Không có quy định đặc biệt! Nhưng... đau chết đi được đấy." (Chú thích: Nguyên văn là "đau chết đi được", trích lời của Heero Yuy trong "Gundam W". Sau này còn nhắc đến "phi công tự hủy" cũng ám chỉ nhân vật này.)

Haruna không cười, vẻ mặt nghiêm túc như phi công tự hủy.

"Chỉ với viên đậu nhỏ xíu này thôi á?"

Một nam sinh lẩm bẩm không coi ra gì.

Tôi cũng nghĩ vậy.

"Được rồi—đến giờ rồi, mau bắt đầu mau bắt đầu."

Haruna mặt mày u ám vỗ tay.

Đồng thời, đậu như mưa đạn bắn tới tấp từ bên cạnh.

Đùng đùng đùng đùng đùng đùng... đùng đùng đùng đùng đùng đùng...

Khả năng bắn liên thanh kinh khủng.

Đạn đậu không thể xem thường đâu. Bị viên đậu bay với tốc độ hàng trăm mét mỗi giây bắn trúng, đúng là đau chết đi được.

Đừng nói là nữ sinh, chúng tôi—những con quỷ chỉ biết hoảng loạn bỏ chạy.

Nhà thi đấu là một không gian rộng, hình vuông không có vật che chắn nào.

Trên sàn trải một tấm thảm nhựa lớn, dựng vài bàn bóng bàn làm rào chắn.

Nam sinh trốn đạn, giấu mình ở góc chết của bàn bóng bàn dựng đứng.

"Đau không chịu nổi luôn."

Có nam sinh nói.

Trận đấu mới bắt đầu một phút—chúng tôi đã mất hết ý chí chiến đấu.

"Làm sao bây giờ?"

Đúng là trước đó đã quá xem thường đạn đậu rồi.

Thử chịu đựng làn đạn chéo đó đi, sẽ thành quỷ xanh toàn thân bầm tím.

"Các cậu phải nghĩ như thế này."

Những lúc như vậy, người cổ vũ mọi người luôn là Orito.

Dù chúng tôi có trốn kỹ, đạn đậu vẫn không ngừng bắn tới. Trong làn mưa đạn giao nhau—

"Orito?"

Cậu ấy chỉnh lại kính, bình tĩnh nói tiếp:

"Nghe này, bình thường chúng ta đều bị mắng chửi, bị đánh sau khi quấy rối tình dục."

"Còn 'chúng ta' gì chứ, chỉ có cậu thôi."

"Tôi ấy à, trước giờ toàn cam chịu. Đó là do quan niệm đạo đức 'tội phạm thì phải bị trừng phạt'."

"Đã nghĩ vậy thì đừng quấy rối tình dục nữa đi."

"Đã nếm được vị ngọt của quấy rối tình dục, chịu chút thương tích làm cái giá cũng hợp lý thôi. Đó là lẽ thường của thế giới này."

"Đó là lẽ thường của cậu thôi."

"Bây giờ, chúng ta đang chịu tổn thương lớn. Phải nghĩ ngược lại về chuyện này."

"Cậu có thể kết luận nhanh lên không—?"

"Bị thương bao nhiêu, thì quấy rối tình dục bấy nhiêu, cũng hợp lý thôi! Quỷ mà phải sờ người? Thì cứ sờ đi! Cứ tấn công ngực luôn!"

Sét đánh ngang tai. Lời Orito như sấm sét giáng xuống, mọi người đều bị cảm hóa.

Chỉ có tôi, ngơ ngác nhìn họ.

"Mọi người xông lên đi!"

"Uooooooohhhhhhh!"

Dưới sự khích lệ của Orito, đám con trai lao lên tấn công.

Dù bị bắn bao nhiêu lần, trượt ngã, té ngã, dù vậy, chỉ có tinh thần là không khuất phục.

"Á á á á á!""Đừng mà—!"

Nhà thi đấu vang lên tiếng hét của các nữ sinh.

Chạy qua chạy lại trong giày thể thao, trên sàn trải thảm nhựa phát ra tiếng ma sát chói tai.

Các nữ sinh dùng bàn bóng bàn làm rào chắn để chạy trốn, nhưng lần lượt bị quỷ ôm từ phía sau và bị bắt.

Tôi cho rằng chiến tranh cần ba yếu tố: chiến thuật, binh lực và sĩ khí.

Dù bị báng súng tì vào vai—tức là bị báng súng đập vào cằm, tay vòng qua ngực cũng không buông.

Ý chí không sợ đau.

Bây giờ, chúng tôi có thứ mà binh lính cần nhất.

Chỉ cần ôm lấy nữ sinh, họ sợ bắn nhầm đồng đội nên sẽ không nổ súng.

Như cảnh sát chống bạo động đối mặt với con tin, các nữ sinh chỉ biết trơ mắt nhìn đồng đội bị bắt.

Trong tình thế đó, có một nữ sinh thể hiện rõ ý chí cứu người.

"Không sao đâu! Tôi nhất định sẽ cứu các cậu!"

Là cô gái tóc ngắn yêu thể thao "Yuki Yoshida".

Tính cách như con trai, từng hét lên khi chơi bóng chày: "Quả vừa rồi là Dragon Ball! Phải tính là Dragon Ball chứ!" gây ra "sự kiện nhầm bóng chạm người thành Dragon Ball", vì độ ngốc đó mà Yuki bị gọi thành Yuuki.

Nhân tiện, khi bị nhắc nhở lúc đó, lý do của cô ấy là: "Tôi biết hai chữ đó đều bắt đầu bằng D."

Dù ngốc như vậy, động tác của Yuki so với các nữ sinh khác rõ ràng khác biệt.

Trước hết cô ấy biết di chuyển, không để bị vòng ra sau lưng.

Tiếp theo, khi né tránh, cô ấy luôn giữ trạng thái một chọi một.

Dù có nam sinh lao tới, Yuki cũng vừa đánh vừa lùi để kéo giãn khoảng cách.

Tất cả đều là kỹ năng chỉ có ở người thành thạo chiến đấu.

Cũng phải thôi, dù gì cô ấy cũng là thành viên của tổ chức chiến đấu "Vampire Ninja".

Yuki không thể nào bị nam sinh trung học bình thường bắt được.

Muốn bắt được cô ấy, phải mang cả Marasai (Chú thích: máy trong "Mobile Suit Z Gundam") tới mới được.

"Uyaaahhh!"

Nhưng, cô ấy bị bắt rồi.

Người bắt được cô ấy—chính là tôi.

Trong số những người ở đây, chỉ có tôi và Haruna mới bắt được Yuki.

Dù để cô ấy tiếp tục chạy trốn thì cũng phiền phức lắm.

"A... Ayumu, đừng sờ bụng tôi mà."

Nếu không ôm chặt từ phía sau, Yuki sẽ không dừng lại.

Tôi vòng tay qua vai cô ấy từ phía sau.

Để ngăn người ta chạy trốn, thật ra nên vòng tay thấp hơn, nhưng ngực cô ấy lớn hơn vẻ ngoài.

Chỉ cần sơ ý chạm vào, sau đó sẽ rất ngượng.

Yuki cố gắng gỡ tay tôi ra, súng trường rơi xuống đất.

Chắc cô ấy định thoát ra trong mười giây, nhưng không dễ vậy đâu.

Dù cậu không phải người thường, tôi cũng không phải zombie tầm thường.

Nói vậy thôi, làm ơn đừng cử động mạnh như vậy! Ngực—dù không chạm vào, nhưng mông thì có!

Cái mông mềm mại đang cọ vào háng tôi! Lắc qua lắc lại không ngừng!

"Đừng vặn vẹo người nữa."

Ô... ôi... tôi không cố cũng không phát ra được tiếng.

"Tôi không dễ bị bắt như vậy đâu!"

Yuki bắt đầu nhún lên nhún xuống, định thoát khỏi vòng tay.

Tôi đúng là ôm vai cô ấy, lý ra ngồi xuống là dễ thoát nhất...

Nói rồi, phần mông bên này thật sự rất nguy hiểm!

Phát hiện đi! Làm ơn phát hiện ra hành động này khiêu khích cỡ nào!

Hay là nói thẳng với Yuki nhỉ. Không, nói ra thì sẽ thành ra thế nào?

...Sẽ thành ra thế nào nhỉ?

"Này, Yuki."

"Sao vậy?"

"Cậu mông cọ mạnh quá. Còn cứ xoay vòng quanh tôi nữa."

"..................A!"

Yuki dùng cái đầu ngốc nghếch của mình để suy nghĩ ý nghĩa trong đó, kết quả là:

"Tôi... tôi chẳng phải đang làm loạn với Ayumu sao?"

Cô ấy bỗng dưng nói lời áy náy.

Sẽ thành ra như vậy.

Như một bông hoa đã tàn úa, trông ủ rũ hẳn.

Nếu là Haruna, chắc sẽ đánh vào huyệt đạo cả trăm lần... khiến tôi da tróc thịt bong, rồi trái ý mình mà moonwalk, cuối cùng rơi từ tòa nhà cao tầng xuống. (Chú thích: ám chỉ chiêu thức trong manga "Fist of the North Star")

Nếu là Seraphim, chắc sẽ rút kiếm đâm tôi. Đơn giản và trực tiếp.

Đây là hành vi quấy rối tình dục khiến nam giới phấn khích, người được lợi là tôi.

Người làm hành động biến thái lại là Yuki, tôi cảm thấy áy náy.

Tôi thật ngốc.

Dù không muốn học theo câu nói của Orito, nhưng quấy rối tình dục thì phải chịu hình phạt tương ứng.

"Số hai mươi chín, bị loại—"

Tiếng Haruna vang lên, Yuki cúi đầu.

"Chết tiệt~ tôi cứ tưởng chắc chắn sẽ thoát được~"

Cô ấy không cam lòng, mặt đầy vẻ tức giận.

Dù Yuki không ủ rũ giữa chừng, cô ấy cũng không thể nào thắng tôi.

Chỉ cần vũ khí Masou trong người cô ấy, "Vinegrett", không khởi động thì càng không thể.

"Cậu muốn thắng tôi, còn sớm lắm."

Tôi áp giải Yuki đến khu nhà giam ở góc nhà thi đấu.

Dùng từ "áp giải" để miêu tả, cảm giác như cơ quan tư pháp, khiến người ta lầm tưởng quỷ là phe chính nghĩa.

Ngược lại, nếu đây là vụ bắt cóc thiếu nữ, nữ sinh phản kháng mới là chính nghĩa.

Chính nghĩa và tà ác, sẽ trở thành hai mặt của một vấn đề tùy theo cách nghĩ.

Thì ra hoạt động cảnh sát bắt trộm trong lễ Setsubun này cũng là một phần của giáo dục.

Tôi đoán Haruna chắc chẳng nghĩ sâu xa như vậy đâu.

Cô ấy mới là đại ma vương thực sự.

Trong khu vực được phân chia bằng băng keo, có rất nhiều nữ sinh ngồi xổm.

Mặc váy mà ngồi xổm, cậu hiểu ý nghĩa của nó chứ?

Cảnh đẹp tuyệt vời.

Nếu đặt rào chắn ở đây thì thật sự không cứu được ai.

Vì vậy mới chỉ dùng băng keo phân chia khu vực, để ai cũng có thể cứu đồng đội từ bất kỳ hướng nào.

"Ôi, không hổ là Ayumu, giỏi thật. Bắt được cả Yuki khó nhằn nhất."

Một nam sinh đẹp trai mỉm cười thân thiện, phụ trách giám sát ở đây.

Nụ cười như quý ông Anh quốc, cùng chiều cao dong dỏng. Cậu ấy cởi trần, thân hình rắn chắc do tập luyện thể thao càng nổi bật.

Thân hình đó không hẳn là vạm vỡ, nhưng lại khiến người ta muốn tạc thành tượng.

Cậu ấy tên là Anderson. Khuôn mặt không giống người Nhật khiến các bạn trong lớp gọi họ Shimomura thành Anderson. Thực ra cậu ấy không phải người Nhật, nhưng chuyện này phải giấu mọi người.

Thân phận thật của Anderson cũng giống như Yuu, là người của Minh giới.

Cậu ấy là nam sinh đẹp trai số một trường, cũng là át chủ bài năm nhất của đội bóng rổ.

"Còn nữa, người bắt được nhiều nhất là Orito đấy."

Ừm.

Lời của Anderson khiến tôi có chút máu chiến.

Orito đứng đầu bảng?

Cái tên ngoài độ biến thái ra chưa từng đứng đầu ở khoản nào?

Ai cũng sẽ có một đối thủ tuyệt đối không muốn thua.

Với tôi, đó chính là Orito.

"Orito bắt được mấy người?"

"Tám người."

Hai lớp nữ sinh cộng lại khoảng bốn mươi người.

Cậu ấy một mình giải quyết một phần năm, tranh thủ lúc tôi bị Yuki giữ chân.

Tôi không thể thua Orito.

Có lẽ vì hiểu được tâm trạng của tôi—

"Được rồi—Ayumu! Đừng thua Orito nhé!"

Yuki tạo dáng cổ vũ tôi.

"Ê, về phe thì cậu không nên cổ vũ tôi chứ?"

Nghe tôi nhắc, Yuki mới nhớ ra lập trường, cúi đầu hạ giọng.

"Tôi... tôi thực ra không phải người phe quỷ đâu..."

Người phe quỷ. Câu này nghe thật khó chịu.

Rốt cuộc là quỷ hay người?

Như bóng chày cứng vậy. (Chú thích: Softball nghĩa là bóng mềm)

Như báo cũ vậy.

Cảm giác như có mâu thuẫn mắc kẹt trong lòng, khiến da đầu ngứa ngáy.

"Đã vậy, cậu cổ vũ tôi chẳng phải nhầm phe rồi sao?"

"Nhưng, tôi là vợ của Ayumu mà! Nên tôi lúc nào cũng cùng phe với cậu!"

Tính cách thẳng thắn của cô ấy, đôi khi khiến tôi thấy ghen tị.

"Được rồi, tôi hiểu rồi."

"Đừng thua Orito nhé!"

"Ừ, ừ."

"Yo, Ayumu. Kết quả thế nào rồi?"

Vừa nhắc đến kính, kính đã tới.

Cậu ấy khoác vai hai nữ sinh mặt mày không cam lòng, mắt nhìn xuống đất, trông như sắp khóc.

Cậu tưởng mình là kẻ giữ kho báu à? Orito ưỡn ngực, kiêu ngạo khoác vai hai nữ sinh đó, khiến tôi muốn nôn.

"Được rồi, kiếm thêm vài phiếu nữa."

Đẩy hai nữ sinh như bóng người vào khu nhà giam, Orito tự hào đi tìm con mồi tiếp theo.

"Vậy là mười người rồi. Thật mạnh quá."

Anderson gật đầu tán thưởng.

Tốt quá. Tôi cũng muốn được Anderson khen ngợi.

"Ayumu, đừng thua cậu ta! Tiến lên!"

Ngực phập phồng. Được Yuki cổ vũ, tôi quyết định nghiêm túc.

Các nữ sinh đồng loạt xả súng, nhằm ngăn chặn phe quỷ tiến lên, không quan tâm bắn trúng mục tiêu bao nhiêu lần.

Tôi không né đạn, lao vào làn đạn.

Rào chắn hoàn toàn không cần thiết.

Bởi vì tôi là zombie, tôi không có cảm giác đau.

Dù đạn đậu bắn trúng đau đến mức nào, với tôi cũng chẳng nghĩa lý gì.

Liếc sang bên, Orito đang ôm chặt một nữ sinh tóc nâu từ phía sau, còn sờ ngực cô ấy.

Cô ấy là bạn thân của Hiramatsu và Yuki, Kanami Mihara.

Cô gái xinh đẹp nổi tiếng với kỹ năng trang điểm.

Cô ấy thân với Orito còn lâu hơn tôi.

"Á á á! Đang sờ chỗ nào vậy? Đồ biến thái!"

Mihara vùng vẫy, dùng súng trường đập Orito. Sau lưng Orito còn chịu thêm đạn của các nữ sinh khác.

Thế nhưng, Orito vẫn không dừng tay.

"Uhehehe... phát triển ghê~"

Cậu ấy cứ sờ ngực phát triển tốt của cô ấy không ngừng. Thật ghen tị... thật tệ hại.

Tấn công ngực quá đáng rồi đấy? Đã vượt quá mức quấy rối tình dục rồi.

Với cậu ta, ý nghĩa của luật chơi chắc chỉ là được quấy rối tình dục mười giây.

Không, khoan đã.

Nghĩ kỹ lại, Orito trước đó khi ôm nữ sinh đều không sờ ngực.

Vì đối phương là Mihara, người thân nhất với cậu ấy nên mới làm đến mức đó.

Dù mặt bị bắn bao nhiêu đậu, dù toàn thân bầm tím thành quỷ xanh, Orito vẫn tiếp tục quấy rối tình dục.

Nhưng, các nam sinh khác lại rút lui.

Khi đặt quấy rối tình dục và đau đớn lên bàn cân, họ đã đầu hàng.

"Số năm, bị loại!"

Haruna tuyên bố, Orito lại bắt được một người mới.

"Á! Lại bị Orito bắt! Đồ biến thái! Đi chết đi!"

Dù đã bị bắt, Mihara vẫn bắn Orito tới tấp.

"Thằng đó không thấy đau à?"

Một nam sinh trước đó im lặng hỏi nhỏ.

Sai rồi, cậu ta không thể không đau.

Phải nói là ngược lại mới đúng.

Cậu ta hưng phấn vì bị các nữ sinh tức giận bắn loạn xạ.

Đối mặt với kẻ háo sắc cực độ, mọi đòn tấn công đều vô dụng.

Đánh cậu ta lại thành phần thưởng, chính vì vậy mới khó đối phó.

Dù zombie cũng có điểm tương tự.

Khi Orito áp giải Mihara, toàn bộ hỏa lực tập trung vào tôi.

Vì các nam sinh khác không lên tuyến đầu, gần như mọi họng súng đều nhắm vào tôi.

Tôi khoanh tay, ôm lấy cảm giác như T.M.REVOLUTION đi ngược gió, chậm rãi tiến lên.

Mục tiêu là—nữ sinh ngực lớn.

Tôi nổi tiếng là nam sinh trung học quý tộc thích ngực phẳng, nhưng nếu chỉ nói về "sờ" thì không gì tuyệt hơn sờ ngực lớn.

Để không thua Orito, tôi mang theo dục vọng ngang ngửa, tiến sát các nữ sinh.

Lúc này—

Làn mưa đạn quét ngang bỗng dừng lại.

Vì tôi khoanh tay che mặt, nên phải mất một lúc mới nhận ra tình hình.

Tôi hơi hé tay ra, nhìn xem có chuyện gì.

"Hira...matsu..."

Trước mặt tôi, là cô gái buộc tóc hai bên.

Cô ấy dang tay, chịu đạn thay tôi.

"...Đau quá."

Ngay cả nam sinh cũng đau đến mức phải bỏ chạy vì đạn đậu. Huống chi là bị bắn tập trung ở điểm giao nhau của đường đạn, càng đau không tả nổi.

Không hiểu sao, dù Hiramatsu đau đến méo mặt, vẫn cứ che chở cho tôi.

"Tại sao cậu lại..."

Làm vậy? Tôi định nói tiếp, nhưng Hiramatsu đã lên tiếng trước:

"...Các cậu như vậy... Ayumu thật tội nghiệp!... Chỉ vì là trò chơi... mà tập trung tấn công một người thật là hèn hạ!"

Khi nói chuyện với người khác, Hiramatsu luôn rụt rè tránh ánh mắt, cúi đầu nói nhỏ.

Cô ấy rõ ràng không phải lớp trưởng hay cán bộ thư viện, nhưng xuất sắc đến mức ai cũng xem cô ấy là lớp trưởng.

Không ai ngờ, Hiramatsu lại lớn tiếng trách mắng như vậy.

Cô ấy che chở cho tôi, người thuộc phe quỷ.

Là Hiramatsu đã cứu tôi, kẻ có ý đồ xấu.

Tôi thật ngu ngốc.

Tự dưng lại nảy sinh ý chí cạnh tranh, khiến tôi trở thành kẻ biến thái.

Không biết nghĩ cho người khác.

Quấy rối tình dục là hành vi không quan tâm đến cảm xúc của con gái mà làm bậy.

Tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

"—Cảm ơn cậu, Hiramatsu."

"Không có gì... Nếu đổi lại vị trí... Ayumu chắc chắn cũng sẽ làm vậy..."

Tôi không phải người đàn ông có trách nhiệm như vậy đâu. Trong lòng đầy áy náy, tôi quyết định—

"Hiramatsu, cậu có thể ghé tai lại đây không?"

"Ể?"

Thì thầm thì thầm...

Như bước vào mắt bão, ở trung tâm chiến trường nơi mọi đạn đều ngừng bắn, tôi thì thầm với Hiramatsu một đề nghị.

Cách để thắng Orito—ngoài quấy rối tình dục còn có cách khác.

Với kế sách tôi đưa ra, Hiramatsu vui vẻ đồng ý.

Tiếng chuông đã vang lên trước đó, nên thời gian còn lại chắc chưa đến một tiếng. Số nữ sinh còn lại là mười người.

Tôi dẫn Hiramatsu, một trong số đó, đến khu nhà giam nơi Anderson đang chờ.

"Ồ, Hiramatsu cũng bị bắt à."

Cậu ấy dường như rất thích theo dõi diễn biến trận đấu.

Tôi không nói gì, để Hiramatsu vào nhà giam.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo—

"Được rồi, từ bây giờ, quỷ không được di chuyển trong mười giây!"

Câu nói của Haruna khiến tất cả nam sinh hoảng hốt.

Chỉ có Anderson lẩm bẩm: "Thì ra là vậy."

Để kích hoạt quy tắc quỷ không được di chuyển mười giây, chỉ có một điều kiện.

Chỉ khi nữ sinh được giải cứu.

Đúng vậy, tôi hoàn toàn không bắt được Hiramatsu.

Để Hiramatsu chưa bị bắt chạm vào tất cả nữ sinh trong nhà giam, tất cả đều được giải cứu.

May mà Haruna đã nhìn rõ.

Sau khi nữ sinh được giải cứu, họ lao đến chỗ Orito đang tận hưởng mười giây quấy rối tình dục.

"Ayumu, cậu phản bội rồi—?"

Orito còn chưa kịp kêu thì đã bị tường người nữ sinh chặn lại.

"Cậu chuẩn bị tinh thần đi nhé!"

Mihara mặt mày dữ tợn, khí thế lạ thường bao trùm nhà thi đấu.

"Yes. I can."

Không biết là cam chịu hay định giở trò, Orito cũng không chạy trốn.

Các nữ sinh bắt đầu đá Orito không di chuyển.

"...Các cậu..."

Hiramatsu thấy vậy, vẫn muốn ngăn lại.

Không phải vì tôi, mà vì Hiramatsu là cô gái dịu dàng đối xử công bằng với tất cả bạn học.

Nhưng Mihara đã ngăn Hiramatsu lại.

"Đúng là, tôi cũng thấy dựa vào đông người để bắt nạt kẻ cô độc là rất tệ. Nhưng—tên này là quỷ. Làm chuyện hạ cấp thì phải nhận báo ứng—đấy!"

Bốp! Cú lên gối của Mihara trúng bụng Orito.

"Đừng ngăn họ... Taeko. Nếu nói đây là do bản tính của tôi, tôi sẵn sàng chấp nhận. Đây cũng là... bản tính của tôi."

Nói rồi, Orito từ từ quỳ xuống.

Mười giây đã trôi qua.

Dù vậy, cậu ấy vẫn mang tâm thế gánh chịu tội lỗi.

"...Orito... sao cậu lại... gọi thẳng tên tôi..."

Hiramatsu lo lắng nhìn cậu ấy.

"Nhưng, chỉ có cặp kính này... xin các cậu tha cho nó được không? Nó không có tội, tất cả là lỗi của tôi."

Orito dùng đôi mắt long lanh như chihuahua, cầu xin Mihara.

"Được, tôi sẽ không đập mặt cậu."

"Cảm ơn. Tốt quá, kính của tôi. Nào, các cậu cứ ra tay đi. Dẫm lên tôi đi! Hãy giận dữ đi!"

"Orito, cậu..."

Các nam sinh nhìn cảnh tượng này với ánh mắt buồn bã.

Ngay cả tôi cũng thấy Orito là một người nghĩa khí.

Dù rất kinh tởm.

Khi Mihara chuẩn bị giơ chân đạp Orito, cô ấy đã nhận ra.

"Đồ heo này! Cậu chỉ muốn nhìn trộm quần lót thôi mà! Đi chết đi! Đi chết đi! Kính vỡ luôn càng tốt!"

"Á, lộ rồi."

Orito quỳ xuống là để hạ thấp tầm nhìn. Bảo vệ kính là để giữ thị lực hoàn chỉnh mà nhìn trộm nữ sinh.

Tất cả—đều là vì háo sắc.

Cứ như trên sân bóng có hai mươi hai cầu thủ, đang che váy đuổi theo một quả bóng, phô diễn kỹ năng chân dữ dội.

"Biến thái! Biến thái! Biến thái!"

"Tôi không phải biến thái! Tôi rất bình thường! Không thích ngực mới là biến thái! Từ 'người hành tinh ngực bự' cũng vậy! Dù các cậu miêu tả người thích ngực như sinh vật ngoài hành tinh! Nhưng hành tinh này là hành tinh ngực, chúng ta đều là người hành tinh ngực bự! Ai nói mình không phải người hành tinh ngực bự mới là sinh vật ngoài hành tinh!"

Orito tiếp tục bị đá, bị dẫm, trong lúc đó vẫn không ngừng nói mấy lý lẽ vớ vẩn, nhưng chẳng ai để ý.

Vậy là kết cục của Orito được viết là "không thể đứng dậy nữa", đọc là bị loại.

Sau đó một tiếng nữa trôi qua, kết quả phe quỷ chỉ bắt được mười người.

Cuối cùng Orito không bắt được ai, tôi thì chỉ bắt được Yuki.

Nhờ giải cứu tù binh, tôi đã thắng Orito.

Nhưng, phe nam lại thua.

Vậy là đủ rồi.

Nếu phe quỷ thắng lớn, Setsubun sẽ mất ý nghĩa.

"Tốt lắm! Các em đã cố gắng vượt qua đau đớn! Cô rất cảm động!"

Hoạt động kết thúc bằng lời nhận xét như cựu thủ tướng tóc rẽ ngôi giữa (Chú thích: chỉ cựu thủ tướng Nhật Koizumi Junichiro) của Haruna—

Cứ như vậy, "xua đuổi quỷ" kết thúc.

Hoàn toàn không có người thắng.

Những con quỷ bị đánh tơi tả ngồi bệt xuống đất than thở: "Cuối cùng cũng xong rồi!" Còn các nữ sinh dù bị quấy rối tình dục nhưng vẫn trụ vững trước đợt tấn công của phe quỷ thì vui mừng reo hò chiến thắng.

Tiếng chuông vang lên, đồng thời Haruna vỗ tay một cái.

"Nào, đi ăn mừng thôi! Đậu dùng hôm nay, các em phải ăn hết đấy nhé!"

"..................................Ể?"

Dù có một khoảng "lặng" rất dài, tiếng ngạc nhiên vẫn vang lên cùng lúc.

Có mấy trăm... đúng rồi, mấy ngàn hạt đậu rải đầy trên thảm nhựa. Cô ấy bắt chúng tôi ăn hết chỗ này sao?

"Cô sẽ không bắt các em chỉ ăn đậu đâu—hôm nay cô sẽ đãi ở tiệm mì 'Mirengetsu'! Ai đi được thì đi nhé!"

"Yeah————!"

Câu lạc bộ Hải Âu vui mừng khôn xiết.

Được đãi, lại còn ăn mừng.

Những từ ngữ hấp dẫn biết bao.

Trong đời học sinh cấp ba, hiếm khi có trải nghiệm như vậy.

Lời của Haruna khiến các bạn cảm thấy như được bước vào thế giới của người lớn.

"Ể—thích quá. Tôi cũng muốn đi Mirengetsu."

Yuki tỏ ra vô cùng tiếc nuối. Là thành viên đội điền kinh, chắc cô ấy không thể đi cùng Haruna.

Cô ấy học lớp 1D, gần như cả lớp đều tham gia câu lạc bộ, nên có rất nhiều người không thể tham gia buổi tiệc mừng này.

Cũng không cần phải thất vọng đến mức này đâu nhỉ? Các bạn thuộc phe câu lạc bộ trông chán nản đến mức tôi phải lên tiếng an ủi như vậy.

Tôi bước đến bên cạnh Yuki.

Chỉ cần tôi lại gần, trên mặt Yuki đã hiện lên nụ cười khó hiểu.

Cứ như chú cún con nhìn thấy chủ nhân vào giờ cho ăn vậy.

Nhưng chỉ cần tôi đến gần mà cô ấy đã vô thức nở nụ cười, tôi thấy điều đó thật thà và dễ thương vô cùng.

"Vậy à. Quán mì đó ngon không? Một quán có thể chứa mấy chục người, chắc là nổi tiếng lắm nhỉ... Khoan đã! 'Merenge' là cái tên quán gì vậy! Họ bán loại mì gì thế?"

(Ghi chú: Tên quán này được ghép từ chữ hiragana "めれんげ", nếu viết lại bằng katakana "メレンゲ" thì nghĩa là món tráng miệng kiểu Pháp làm từ lòng trắng trứng đánh bông.)

Sao lại đặt tên trùng với món tráng miệng chứ! Gọi là "Meringue" là sao hả trời!

Tôi không nhịn được mà tuôn ra một tràng phàn nàn như tuyết lở.

"Quán đó bán mì tonkotsu kiểu Hakata. Mì Hakata thường cho khách chọn độ cứng của sợi mì, nhưng Merenge chỉ dùng loại mì cứng dai để tạo tiếng tăm thôi. Hơn nữa, mì ramen thường ăn kèm cơm trắng hoặc cơm rang, còn Merenge lại phục vụ bánh mì Pháp đó! Mì ăn kèm bánh mì, chỉ nghĩ thôi là tôi đã chảy nước miếng rồi~"

Yuki rất sành ăn mì ramen. Bình thường cô ấy kén ăn đến mức không cho đủ nước sốt là không nuốt nổi, nhưng chỉ khi ăn mì ramen mới biết tiết chế.

Dù vậy, khi cho thêm thì vẫn cho, nhưng lượng cho vào đã ít hơn nhiều rồi.

Nghĩ đến mì ramen, Yuki lại buồn bã vì không đi được.

"Vậy lần sau đi với tôi nhé?"

"Thật hả! Tuyệt quá! Nhất định phải dẫn tôi đi đó nha!"

Yuki trở nên tươi tắn hẳn lên, còn cười rạng rỡ khoe hàm răng trắng khỏe mạnh.

Nhìn nụ cười vô tư của cô ấy, tôi cũng không nhịn được mà cười theo.

Đúng vậy, nụ cười là hợp với Yuki nhất. Nếu có chuyện gì khiến cô ấy buồn, tôi sẽ cố gắng lấy lại nụ cười cho cô ấy.

"Được rồi, vậy mọi người giải tán nhé!"

Tan học, ai nấy tản đi như chim muông. Đợi đến sau giờ học, một số người sẽ đi ăn mì với Haruna. Một số khác thì tập trung cho hoạt động câu lạc bộ.

Còn tôi—

Kết quả là tôi ở lại trường.

Dù tôi cũng có thể đi cùng Haruna, nhưng vì Orito nói sẽ đi nên tôi từ chối.

Dù gì có Orito ở đó thì kiểu gì cũng gây chuyện thôi mà—

Trái ngược hẳn với nhà thi đấu ồn ào khi nãy, giờ đây tôi đang một mình tận hưởng sự tĩnh lặng trong lớp học.

Ở một mình thế này khiến tôi suy nghĩ rất nhiều.

Nữ hoàng Villiers, chuyện về Lilia Lilith.

Vực thẳm thứ bảy mà tôi chưa từng gặp.

Hiramatsu bị nhắm đến.

Nhắc đến Hiramatsu... hôm nay tôi từng được cô ấy cứu giúp.

Khi tôi ngước nhìn bầu trời nhuốm màu hoàng hôn—

"Ồ, Aikawa. Lần nào em cũng ở lại muộn vậy à."

Nghe thấy giọng nói kéo dài ở cuối câu, tôi quay đầu lại.

Trước mắt tôi là một ông chú mặt mũi đại trà.

Ông ấy là giáo viên chủ nhiệm không có chút cá tính nào, "Takeshi Kurisu". Vì quá thiếu cá tính nên học sinh gọi ông bằng những biệt danh như "Không có khí chất", "Quên mất mình là ai" v.v.

Nhưng thân phận thật sự của ông, là Masou-Shoujo mạnh nhất Villiers, Chris.

Masou-Shoujo bất hạnh này, khoảng một trăm năm trước từng phát động phản loạn ở Villiers, với tư cách là chủ mưu, cô ấy đã bị nguyền rủa, mất hết sức mạnh và cá tính.

"Khoảng bảy giờ em sẽ về nhà thôi."

"Thì ra là thầy à?" Tôi thở dài nói, rồi lại quay mặt lên trời.

"...Tôi có nghe nói qua—"

"Chuyện gì vậy?"

"Nghe nói em bị Nữ hoàng nguyền rủa?"

"À—lần đó thật sự rất thảm."

Khi tôi vừa buột miệng đáp lại, vai tôi đột nhiên bị nắm lấy, khiến tôi rùng mình.

"Em đã chữa khỏi rồi đúng không! Em đã giải được lời nguyền rồi!"

Thầy nắm lấy vai tôi lắc mạnh, còn nhấn mạnh thêm bằng giọng nói.

Cũng phải thôi.

Hơn trăm năm qua, người này luôn sống như một ông chú không cá tính, chỉ mong được trở lại hình dạng ban đầu.

Lời nguyền của Nữ hoàng sẽ khiến "người bị nguyền rủa rơi vào tình cảnh đau khổ nhất".

Đối với Masou-Shoujo mạnh nhất, bị tước đoạt sức mạnh, ngoại hình và cá tính còn đau khổ hơn bất cứ điều gì.

Nếu vậy, mong muốn trở lại như xưa cũng là điều dễ hiểu.

"Ờ... chuyện đó..."

Tôi trả lời ấp úng.

Tôi không thể nhìn vào mặt thầy.

Tôi từng nói với Chris: "Tôi sẽ tìm cách giải quyết lời nguyền."

Thế nhưng, tôi lại không giải thích gì cho cô ấy.

Thực ra muốn thực hiện lời hứa cũng có cách, chỉ cần có ý là làm được.

Nhưng tôi đã không làm.

Chỉ cần hôn Haruna là có thể giải được lời nguyền.

Nội dung nghe như truyện cổ tích, nhưng sự thật dường như là vậy.

Tôi rõ ràng biết điều đó, nhưng lại không nói cho Chris biết cách giải.

Vì thế, tôi không thể nhìn vào mắt đối phương mà nói chuyện.

Dù có bị trách móc thế nào cũng không lạ.

Thế nhưng—

"Vậy à... tốt quá rồi..."

Takeshi Kurisu rơi nước mắt. Đó không phải là vì oán hận, tức giận hay buồn bã với tôi.

Mà là vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

"Tốt quá rồi? Nhưng em đã giấu thầy mà?"

Tôi ngạc nhiên. Cứ tưởng sẽ bị mắng.

Ban đầu tôi nghĩ, dù có bị đánh cũng không trách ai được.

Nhưng, thầy lại khóc.

"Lời nguyền có thể giải được. Chỉ riêng việc đó thôi, tôi... tôi đã rất vui rồi, Aikawa!"

Ôm chặt.

Tôi bị thầy ôm chặt vào lòng. Bên tai còn nghe thấy tiếng sụt sịt.

"Thầy! Như vậy ngộp lắm, làm ơn đừng khóc nữa! Em đã luôn giấu thầy chuyện về lời nguyền mà! Thầy không giận sao?"

"Một trăm năm... tôi đã mất một trăm năm mà chẳng thu thập được thông tin gì, còn em chỉ trong vài tháng đã tìm ra đáp án. Ngoài khen ngợi ra tôi còn biết làm gì!"

Một trăm năm—đối với tôi, đó là khoảng thời gian không thể tưởng tượng nổi.

"Tại sao... thầy lại khen em như vậy? Em rõ ràng... chưa làm tròn trách nhiệm của mình."

"Nghe cho kỹ, Aikawa. Thế giới này phát triển được là nhờ vào một số ít thiên tài. Nếu không có người khám phá, phát minh, thì dù có trăm năm cũng không tiến bộ. Aikawa, đối với tôi em cũng là vĩ nhân như Edison, Einstein vậy."

Tôi đâu có làm gì đáng để thầy kính trọng như thế.

Tôi chỉ ở đó, để Haruna, Seraphim, Yuu và mọi người giúp đỡ mình.

"Đúng là đã tìm ra cách giải. Nhưng bây giờ vẫn chưa thể..."

"Ừ, tôi hiểu. Bây giờ mà giải lời nguyền thì không ổn đâu nhỉ? Nếu con nhỏ Nữ hoàng đó biết có cách hóa giải lời nguyền, chắc chắn nó sẽ làm mọi cách để phá hủy phương pháp đó."

Đúng vậy. Nữ hoàng Lilia Lilith vốn nhút nhát và cẩn trọng.

Nếu cô ta phát hiện cách giải là Haruna, rất có thể sẽ giết Haruna.

Nên tôi không thể nói ra.

Dù không thể nói, tôi vẫn có thể tiết lộ rằng "đã tìm ra cách".

Tôi thật sự ghét bản thân mình vì sự vô trách nhiệm đó.

"Thầy sẵn sàng chờ đợi sao?"

"Đúng vậy, tôi đã đợi cả trăm năm rồi mà! Đợi thêm chút nữa cũng chẳng sao—hãy nhớ điều này, Aikawa... Người lớn là người biết kiên nhẫn chờ đợi."

Thầy lau nước mắt, trở lại với nụ cười không cá tính thường ngày.

"...Thầy chịu chờ đợi, đã giúp chúng em rất nhiều."

Tôi cúi đầu trước thầy. Cúi thật sâu, thể hiện sự áy náy và lòng biết ơn vì thầy đã thông cảm, giao phó mọi chuyện cho chúng tôi.

"Vậy em mau về đi. Tôi phải khóa cửa rồi."

Thầy Kurisu vừa hát vừa rời đi, còn nhảy nhót như điệu twist thịnh hành ở các câu lạc bộ thập niên 60.

Tôi lại ngước nhìn lên trời.

Tâm trạng như một đạo diễn vừa giải quyết xong sự kiện, liền chuyển cảnh lên bầu trời.

"...Aikawa..."

Có người gọi tôi, tôi giật mình quay lại.

Vì thầy vừa mới rời đi, tôi không nghĩ lại có người gọi mình.

Nhưng giọng nói đó khác hẳn ông chú khi nãy, là giọng nữ sinh dịu dàng, điềm tĩnh. Và người đó—

Thì ra là Hiramatsu.

Tôi nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rồi.

Nhớ là Hiramatsu thuộc câu lạc bộ nhạc cụ. Vì tham gia câu lạc bộ nên cô ấy không đi ăn mì ở "Merenge" với Haruna.

"Câu lạc bộ tập xong rồi à?"

"Ừm... cái đó..."

"Hả?"

Ngập ngừng.

Hiramatsu không giỏi nói chuyện với người khác. Cô ấy thuộc kiểu con gái khi nói chuyện không nhìn thẳng vào mắt đối phương, còn cẩn trọng lựa lời.

Nhưng bây giờ cô ấy còn ngập ngừng hơn bình thường.

Hiramatsu đan các ngón tay vào nhau, hơi xoay người, có thể thấy cô ấy đang lấy hết can đảm.

"Thật ra... hôm nay... tiếp theo em định đi mua máy tính... nhưng em nghĩ... con trai chắc sẽ rành máy tính hơn..."

Cô ấy ngước mắt nhìn tôi, nói nhỏ.

Ánh mắt ngước lên của con gái, thật sự rất xinh đẹp.

Dễ thương quá.

Trong đầu tôi chỉ hiện lên câu này để miêu tả.

"Ý em là, muốn tôi đi cùng à?"

Nghe tôi nói vậy, Hiramatsu lập tức đỏ mặt cúi đầu.

Chắc cô ấy chưa từng hẹn ai bao giờ.

"Không được... sao?"

"Không đâu, em tìm tôi là đúng người rồi."

Nhiều người biết tôi là fan của cửa hàng tiện lợi, nhưng thật ra tôi cũng cực kỳ mê cửa hàng điện máy.

Thẻ tích điểm của Oyamada Denki, Jounin Denki, PIG CAMERA và Yodogawa Camera, tôi nhét đầy trong ví.

Mọi người nhất định phải xem, bộ sưu tập thẻ tích điểm trong ví tôi chắc đủ để chơi trò chơi thẻ bài luôn ấy.

"Đi dạo cửa hàng điện máy, nhất định phải có tôi."

Vậy nên tôi vui vẻ đồng ý.

Hơn nữa tôi cũng muốn tiện theo dõi tình hình của Hiramatsu.

Mọi thứ đều rất đúng lúc.

"Cảm ơn anh."

Đối diện với cô bạn cùng lớp ngượng ngùng, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm.

Thôi thì lại chuyển cảnh lên bầu trời vậy.

Vì ngước nhìn trời sẽ dễ dàng chuyển sang cảnh tiếp theo, như thể vừa dịch chuyển tức thời.

Đúng lúc mặt trời cũng lặn rồi, tôi đành rút ngắn thời gian ở trường, cùng Hiramatsu đi mua máy tính.

Cái lạnh đầu tháng hai chẳng khác gì giữa đông, vừa ra khỏi lớp là tay lạnh cóng ngay.

Tôi quàng chiếc khăn quàng yêu thích gần đây, dẫn cô gái buộc tóc bên cạnh bước đi.

Trên đường ra cổng trường, tôi chịu đựng những ánh mắt ghen tị, nhưng tôi và Hiramatsu không hẹn hò, cũng không nắm tay.

Thậm chí, vì Hiramatsu không đi bên cạnh tôi mà đi hơi phía sau, nên càng không tạo ra không khí của một cặp đôi.

"Hiramatsu..."

"Ừ?... Sao vậy?"

"Tôi đang nghĩ, em không đi bên cạnh, liệu có bất tiện khi nói chuyện không?"

"À... xin lỗi... ừm... đi bên anh... hình như sẽ bị hiểu lầm là bạn gái."

Nếu tôi là nhân vật trong RPG, chắc trên đầu sẽ hiện thế này:

Đòn chí mạng! 9999.

Uwaa! Tôi ngã lăn ra đất suýt phun máu.

Sát thương mạnh quá! Tôi bị tổn thương còn hơn lúc bị móc tim ra.

Ugh! Phải cố gắng chịu đựng! Chẳng phải tôi đã biết trước rồi sao?

Đối với bất kỳ lời tỏ tình nào của trai đẹp, Hiramatsu - đóa hoa trên đỉnh núi này - đều trơn tuột như lươn, không ai nắm bắt được. Cô ấy hoàn toàn không để tôi vào mắt.

Dù tôi hiểu lý lẽ, nhưng khi bị cô ấy nói thẳng là không có ý gì với tôi—

Uwaa!

"Bởi vì... con gái như em đi bên cạnh... sẽ làm anh thấy phiền..."

"Sao lại thế?"

"...Cảm giác... em không hợp với anh."

"Ngược lại tôi lại nghĩ khác."

"Ai bảo bên anh... toàn là những người như Yuki... thân hình nóng bỏng."

"Yuki? Thân hình nóng bỏng?"

Tôi nhớ lại dáng Yuki mặc đồ bơi trong đầu.

Pfft!

Tôi bật cười như phun cơm.

Cô ấy chỉ được cái vòng một thôi mà!

Những thân hình nóng bỏng quanh tôi.

Seraphim—cái này thì công nhận.

Còn lại...

Lạ nhỉ? Hình như không có ai?

Nene-san... cảm giác cũng không phải người bên cạnh tôi.

Còn Saras thì dù vóc dáng đẹp nhưng cũng không gọi là nóng bỏng.

So ra, Hiramatsu cũng ngang ngửa với cô ấy.

"...Aikawa?"

Hiramatsu gọi tôi đang mải suy nghĩ.

"Đúng nhỉ, toàn là những người thân hình nóng bỏng."

Tôi cười lớn, vừa nói đùa.

"Thấy chưa?... Nên... em thật sự..."

"Tôi nghĩ nếu Haruna và Yuki được tính là thân hình nóng bỏng, thì Hiramatsu em cũng nằm trong số đó đấy."

"Ể..." Hiramatsu ngơ ngác đỏ mặt, chỉ khe khẽ nói: "Ây da."

"Miễn là em không ghét tôi là được rồi."

"Sao lại... em làm sao mà ghét anh được... tuyệt đối không thể đâu."

"Vậy thì, lại gần thêm chút nữa đi."

Tôi đẩy lưng Hiramatsu, để cô ấy đứng cạnh mình.

Như một cặp song ca dân ca.

Như vợ chồng cãi nhau.

"Tôi muốn nghe em kể chi tiết về thân hình nóng bỏng của Yuki. Nghe có vẻ thú vị đấy."

"Hả?... Ví dụ như... vòng một."

"Còn gì nữa?"

"Ừm..."

Chỉ có vậy thôi à? Cuối cùng cũng chỉ tập trung vào vòng một mà thôi.

Tôi lại bật cười lớn.

Sao lại thế nhỉ? Ở bên Hiramatsu, đôi khi tôi cảm nhận rõ ràng mình là con người, chứ không phải zombie.

Cảm giác thật khó tả.

Thế là, chúng tôi vừa cười nói vừa lên tàu điện, hướng về khu phố điện tử.

Chủ đề chuyển sang chiếc máy tính sắp mua.

"Nói mới nhớ, bộ nhớ giống như diện tích phòng vậy nhỉ? Cảm giác như đang cân nhắc nên ở căn nhà bao nhiêu mét vuông ấy."

"...Ừ ừ."

"Còn CPU thì giống như số người sống trong đó có bao nhiêu sức sống, kiểu vậy đó."

"...Ừ ừ."

"Chỉ cần hai thứ này ổn, nói chung dùng vào việc gì cũng không thành vấn đề nhỉ?"

"...Ừ ừ."

A, sướng thật.

Chỉ cần thao thao bất tuyệt khoe kiến thức mình có, là con gái sẽ vui vẻ gật đầu đồng ý.

Chỉ cần như vậy cả ngày tôi cũng mãn nguyện rồi.

Quan trọng nhất là, Hiramatsu là một cô gái dễ thương, khiến tôi rất vui.

Tôi bày ra phong thái chuyên nghiệp như nhân viên bán hàng, giới thiệu cho Hiramatsu hãng nào phù hợp nhất.

Rồi đến quầy thanh toán, tôi sẽ rút thẻ tích điểm ra như một đấu sĩ, nói với nhân viên:

"Thanh toán hết bằng điểm thưởng nhé."

Ngầu thật, mua máy tính bằng điểm thưởng, tôi ngầu quá đi~

Tôi thật sự mong chờ được đi cửa hàng điện máy.

"À mà, Hiramatsu em không có máy tính à? Nhìn hình tượng thì tưởng là có rồi chứ."

"...Trước giờ... em toàn xin ba cho dùng chung... nhưng... em vẫn muốn mua một bộ máy tính riêng... nên đã tiết kiệm tiền."

Quả nhiên Hiramatsu rất hiểu chuyện. Cảm giác như một nữ sinh cấp ba độc lập.

Còn tôi vẫn là đội trưởng "đội ăn bám bố mẹ". Nghe mà thấy xấu hổ.

"Ra vậy. Mua máy tính loại nào thì tốt nhỉ? Vì là con gái dùng—"

"Trước tiên phải chọn vỏ máy."

"..................Hả?"

"Em định quyết định kích thước trước... rồi mới chọn CPU và mainboard."

"..................Ra vậy."

"Tiếp theo... là mua đủ các linh kiện phù hợp."

"..................Ra vậy ra vậy."

"Ví dụ như card âm thanh... rồi card đồ họa... em muốn chọn kỹ càng nhất có thể."

"..................À, được rồi, tôi hiểu tôi hiểu."

Không hiểu gì hết~ ưm~ hoàn toàn không hiểu gì hết~

"Thì ra em định tự lắp máy tính à."

"Hả? Ừm... đúng vậy."

Ngây thơ quá. Tôi nghĩ quá ngây thơ rồi.

Xấu hổ quá~ cảm giác xấu hổ không chịu nổi~

Cửa hàng điện máy sắp tới, bộ sưu tập thẻ tích điểm đa dạng như D20 của tôi chắc chẳng dùng được cái nào.

May quá. Suýt nữa thì mất mặt rồi.

Chỉ còn một chút nữa thôi.

"Hiramatsu giỏi thật, mới lớp mười đã tự lắp máy tính."

"...Đâu có... gọi là tự lắp... cũng chỉ là ghép các linh kiện lại thôi... còn dễ hơn lắp mô hình nữa mà?"

"Ồ? Nếu vậy, tôi cũng muốn thử xem sao."

Tôi chỉ buột miệng nói vậy, Hiramatsu lại hơi ngạc nhiên, rồi—

"...Ừ!"

Cô ấy nở nụ cười rạng rỡ.

Rồi chúng tôi bắt đầu dạo các cửa hàng điện máy.

Nói là vậy, nhưng chẳng có cửa hàng nào tôi biết cả.

Những cửa hàng điện máy chúng tôi ghé qua, có cả mấy ông chú mặc áo ghi-lê giống đồ câu cá trông coi, còn cách bày biện hàng hóa thì chẳng theo quy chuẩn nào.

Nói thật, tôi còn không chắc gọi là "cửa hàng điện máy" có đúng không, có khi phải gọi là tiệm tạp hóa linh kiện máy tính mới đúng.

Hiramatsu không hỏi nhân viên, cũng không hỏi tôi, chỉ lặng lẽ ngắm nghía các linh kiện máy tính, rồi chẳng mua gì đã sang cửa hàng tiếp theo.

Tôi không hiểu mấy thứ đó là gì.

Bình thường tôi chỉ nhìn thấy máy tính đã lắp sẵn, cái nào là mainboard, cái nào là CPU, cái nào là RAM, tôi đều không biết.

Tôi chỉ biết tên gọi thôi.

Hơn nữa, còn học nửa vời.

Tôi chưa từng tháo máy tính ra bao giờ.

Vô dụng.

Bây giờ, từ này chắc hợp với tôi nhất.

"Xin lỗi nhé... kéo anh đi khắp nơi thế này."

"Không sao đâu, tôi biết sẽ phải đi như vậy nên mới đi cùng em mà."

"...Ừm... cảm ơn anh."

Không biết đã đi qua bao nhiêu cửa hàng.

Dù mua sắm là sở thích của con gái, nhưng để tôi không thấy chán, Hiramatsu vừa tận hưởng việc mua sắm, vừa trò chuyện với tôi về Yuki, Mihara, cũng như chuyện trường lớp.

Dù không cần phải để tâm như vậy, tôi cũng không thấy chán.

Hiramatsu sẽ dùng vẻ mặt như giám định viên, lặng lẽ nhìn tấm bo mạch mà tôi không phân biệt nổi là linh kiện gì, lúc thì cười khúc khích, lúc thì ngạc nhiên.

Tôi cảm nhận rõ ràng, Hiramatsu rất thích đi mua sắm, và nhìn thấy cô ấy thể hiện đủ loại cảm xúc, tôi cũng thấy thú vị.

Vì Hiramatsu không hay biểu lộ cảm xúc, dù không cực đoan như Yuu.

Chỉ cần nhìn thấy vậy là tôi đã mãn nguyện.

Chỉ cần được đi mua sắm riêng với Hiramatsu, chắc Orito sẽ ghen tị đến mức túm cổ áo tôi mà khóc lóc vật vã mất.

Sau đó, sau khoảng một tiếng lang thang, chúng tôi lại quay về cửa hàng đầu tiên gần ga nhất.

Sao lại thế này nhỉ?

Bình thường khi đi mua sắm, Hiramatsu luôn xem xét kỹ lưỡng từng món, vậy mà lần này lại chẳng thèm nhìn hàng hóa, vừa trò chuyện với tôi vừa lấy linh kiện bỏ vào giỏ?

Chẳng lẽ cô ấy định mua đại, cái gì cũng được?

Không, không phải!

Hiramatsu đã nhớ hết rồi.

Cửa hàng này—không đúng, tất cả các cửa hàng vừa đi qua, cô ấy đều nhớ rõ từng món hàng đặt ở đâu.

Hiramatsu đi nhanh qua, dứt khoát lấy món hàng cần mua.

Rồi cô ấy đi thanh toán.

Tưởng mua xong rồi, ai ngờ chúng tôi lại đến cửa hàng điện máy thứ năm đã ghé qua.

Ở đó, Hiramatsu cũng mua hàng theo cách tương tự.

Bình thường tôi sẽ chọn cửa hàng trước rồi mới chọn món cần mua.

Hôm nay mua ở siêu thị này, hoặc ở cửa hàng điện máy kia. Chọn xong rồi mới quyết định mua gì.

Còn Hiramatsu thì đi hết các cửa hàng quanh đây, rồi chọn món hàng lý tưởng nhất.

Chính vì tính cách không dễ thỏa hiệp như vậy, cô ấy mới xứng là học sinh gương mẫu.

Thế là, tôi chẳng giúp được gì ngoài việc đi cùng Hiramatsu mua xong đồ.

Nhưng ở cửa hàng cuối cùng này, Hiramatsu quay lại một lần.

Điều đó có nghĩa là cô ấy còn muốn mua gì đó.

Tôi sẽ không bỏ lỡ tín hiệu đó.

"Em còn muốn mua gì à?"

"Hả? Giỏi quá... sao anh biết vậy?"

"Vì tôi luôn nhìn em mà."

"Aikawa... ừm... thật ra... vì hết tiền rồi... nên em đành bỏ qua."

"Để tôi mua cho em."

"Hả?"

"Tôi muốn mua tặng em."

"Như vậy... em ngại lắm."

"Hiếm khi đi chơi với nhau, ít nhất để tôi tặng em một món quà."

"Không... không sao đâu... em sẽ mua lần sau."

Tôi biết Hiramatsu sẽ không dễ dàng để người khác mua giúp.

Vậy nên tôi lấy món linh kiện mà cô ấy vừa liếc nhìn khi nãy.

Dù có cố thuyết phục, chắc cô ấy cũng không chịu để tôi mua giúp. Nếu vậy, cứ mua rồi đưa cho cô ấy là được.

Thanh toán xong, tôi nhét món linh kiện mà mình chẳng biết dùng để làm gì vào túi giấy của Hiramatsu.

"Cảm... cảm ơn... em sẽ trân trọng nó."

Hiramatsu nhận lấy với vẻ mặt vừa áy náy vừa vui mừng.

Đúng vậy. Nếu là cô ấy, chắc chắn sẽ không từ chối món quà đã mua.

Cứng rắn đến mức này là vừa đủ.

"Còn nữa, để tôi xách đồ giúp em."

"...Hả? Em... xách được mà."

Tôi giành lấy đống túi giấy và túi nhựa từ tay Hiramatsu một cách dứt khoát.

Để con gái xách hai tay đầy đồ, chẳng xứng làm đàn ông, hơn nữa không giúp được chút gì thì tôi đến đây cũng vô nghĩa.

Tôi muốn làm gì đó. Làm những gì một người con trai nên làm.

"Cảm... cảm ơn..."

Hiramatsu chỉ cầm cặp sách, khẽ gật đầu cảm ơn.

Chúng tôi lại đến cửa hàng điện máy tiếp theo.

Đó là cửa hàng cuối cùng vừa ghé qua.

Theo logic của Hiramatsu, chắc cô ấy muốn mua theo thứ tự đã đi qua.

Nói cách khác, mua xong ở đây là kết thúc.

"Xin lỗi, tôi chỉ giúp xách đồ thôi."

"Không đâu... cảm ơn anh nhiều lắm."

"Vì linh kiện tự lắp máy tính, tôi chẳng nhận ra cái nào, chỉ đi cùng em thôi, thấy mình thật vô dụng."

Hiramatsu vung hai tay trước mặt như đang múa quyền vô ảnh.

"Sao lại thế!... Anh thật sự giúp em rất nhiều mà!"

"Tôi giúp được gì chứ?"

Hiramatsu ngước nhìn tôi, tay vẫn cầm linh kiện máy tính treo trên tường.

Tôi chưa từng thấy ai có trí nhớ vượt qua cô ấy.

Nghĩ lại, cô ấy thật sự rất tự tin.

Dù nhớ hết vị trí hàng hóa, vẫn phải xác nhận lại lần nữa mới yên tâm.

Với những món đồ đã để ý, nếu không chắc chắn 100% thì không thể mua như vậy được.

Bình thường cô ấy cũng làm việc như thế, chắc đã thành thói quen rồi.

"Em từng... tự đi mua đồ một lần... nhưng lúc đó... có quá nhiều người bắt chuyện... nên chẳng thể xem kỹ được."

"Ra vậy, nên em mới nói 'cảm giác con trai rành máy tính hơn'. Có người trông rành máy tính đi cùng, nhân viên sẽ không đến bắt chuyện."

"Đúng vậy... dù không chỉ nhân viên thôi đâu."

Dù gì ở đây toàn đàn ông đi lại, chắc cũng có mấy người đến bắt chuyện.

"Vì em dễ thương mà."

"Không phải... như vậy đâu."

Hiramatsu đỏ mặt co người lại.

Chính là điểm này. Sự ngượng ngùng này khiến người ta nghĩ: "Ơ? Cô gái này dễ thương thật đấy!" và đó cũng là lý do cô ấy được yêu mến trong lớp.

Vừa khiêm tốn vừa dịu dàng, lại dễ xấu hổ.

"Vậy mình về thôi."

"Ừm..."

Hiramatsu vẫn đỏ mặt, đi về phía nhà ga.

Lúc này tôi mới nhận ra, cửa hàng điện máy cuối cùng này rất gần ga.

Thì ra khi mua sắm, Hiramatsu không hề lãng phí thời gian di chuyển. Cách hành động tính toán mọi thứ như vậy... thật khiến người ta cảm thấy sảng khoái.

"Sao vậy?... Trông anh có vẻ vui."

Tôi che giấu nụ cười, đáp: "Không có gì."

Rồi, dù chúng tôi đã lên tàu chuẩn bị về thị trấn—

Trời đã tối hẳn, tàu điện chật kín người.

Hành khách đông đến mức không thể bám vào tay vịn. Khi tôi cố gắng không để hành lý bị đè bẹp—

Tôi phát hiện bóng dáng một ông chú kỳ lạ phía sau Hiramatsu.

Tàu đông thì có một hai ông chú kỳ lạ cũng không lạ.

Nhưng—ánh mắt ông ta giống hệt Orito.

Như ánh mắt rắn phát hiện con mồi.

Xem ra, ông ta có thể là kẻ biến thái.

Chắc đối phương không dám ra tay thật đâu—tôi nghĩ vậy. Nhưng... nếu gặp phải một ông chú thấy Hiramatsu trông hiền lành, nhút nhát, lỡ ông ta nghĩ mình có cơ hội...

Hiramatsu đã bị nhắm đến rồi.

Nếu ánh mắt kỳ lạ đó không phải vì ham muốn, mà thật sự muốn làm hại Hiramatsu thì phải làm sao?

...Có lẽ tôi quá nhạy cảm.

Nhưng tôi thật sự không yên tâm.

Tôi chen vào giữa Hiramatsu và ông chú đó, đẩy Hiramatsu vào trong toa.

Tàu đông thế này, di chuyển là phiền người khác, nhưng tôi vẫn nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, xin lỗi", rồi dùng thân mình đẩy Hiramatsu đến cửa nối giữa các toa.

Chỉ cần đến đây, sẽ không ai làm hại được Hiramatsu.

Tạm thời có thể yên tâm—

Sao lại thế này? Cảm giác này giống như nam chính trong cặp đôi lấp lánh, bảo vệ bạn gái quá mức.

"...Sao vậy... Aikawa?"

"Phòng ngừa thôi."

"...Hử?"

Trên mặt Hiramatsu hiện rõ vẻ không hiểu ý tôi.

Em không cần hiểu cũng không sao.

Coi như là đề phòng trước.

Chỉ là làm trước một bước.

Nhưng cần thiết.

Bây giờ, bất cứ ai cũng không được phép làm hại em.

Đã có nguy cơ, dù nhỏ đến đâu cũng phải loại bỏ từng cái một. Sự cẩn trọng này sẽ bảo vệ em.

Bảo vệ Hiramatsu đang bị Underworld nhắm đến là trách nhiệm của tôi.

Đến trạm tiếp theo, lại có thêm nhiều hành khách lên, tôi chú ý quan sát xung quanh và điều chỉnh vị trí.

Tốt rồi, đến đây chắc không ai làm hại được Hiramatsu nữa. Tôi và hành lý đã hoàn toàn che chắn cho cô ấy.

"Ờ... cái đó..."

Hiramatsu quay lưng về phía cửa, đến cả tai cũng đỏ bừng.

............A.

Lúc này tôi mới nhận ra.

Hai chúng tôi dính sát vào nhau.

Cảm giác gần như chạm vào ngực Hiramatsu.

Chắc là do lúc nãy di chuyển nên mới thành ra thế này, dù muốn tránh cũng không thể nhúc nhích.

"Xin lỗi, cầm hành lý hơi vướng, tàu lắc làm tôi đứng không vững."

Tôi kiếm cớ khác để lấp liếm. Nói ông chú kia trông giống kẻ biến thái, tôi thật sự không dám nói ra.

Tự dưng nghi ngờ người khác, đúng là có vấn đề thật!

Tôi sợ bị Hiramatsu trách móc như vậy.

Ngay cả tôi cũng thấy mình không ổn.

Nghĩ lại, sao lúc nãy tôi lại để ý đến thế?

Nói đến để ý... nếu để tâm đến ngực của Hiramatsu, sẽ nhận ra nó mềm mại đến mức nào.

Nếu không để ý thì chẳng có gì to tát.

Nhưng một khi đã để tâm, lại càng thấy bối rối.

"Nghe được... nhịp tim của anh... như thế này dựa sát vào nhau... mới thấy... anh cao lớn thật."

Bị hành khách xô đẩy, tư thế của Hiramatsu không tránh khỏi việc áp sát tai vào ngực tôi.

Tôi cứ tưởng hai đứa không chênh lệch chiều cao lắm, nhìn kỹ thì Hiramatsu cũng—

"Vậy à?"

Chết rồi. Ngay cả tôi cũng nhận ra tim mình đang đập nhanh hơn.

Từ tình huống này mà nói, dù Hiramatsu hiểu lầm tôi cố tình lợi dụng, cũng không lạ.

Dù tôi cố gắng kéo giãn khoảng cách, cùng lắm cũng chỉ xoay được mặt đi thôi.

"Tôi... không có ý định làm gì em đâu."

"Ừm... nhịp tim của em... cũng nhanh hơn rồi."

Tàu điện lắc mạnh, tôi bị ai đó phía sau đẩy, cơ thể ép sát vào ngực Hiramatsu.

............To hơn tôi tưởng.

Lúc trước với Yuki tôi cũng nghĩ vậy, mấy cô ấy đều bất ngờ là có "hàng" thật.

"Orito từng nói: 'Nhìn thì ngoan hiền, nhưng lại phát triển rất tốt mà không ai để ý, loại kỳ tích này thường xảy ra lắm.'"

Bây giờ tôi đang thực sự cảm nhận lời cậu ta nói.

"Sắp đến rồi, chịu khó một chút nhé."

Còn một trạm nữa.

Chắc chưa đến năm phút đâu. Nhưng...

Tôi sắp ngất rồi.

Không phải vì đi tàu điện—

Mà vì dính sát vào nhau.

Vì phần ngực bị ép lên.

Nên tôi sắp ngất thật rồi.

Tim đập loạn xạ không ngừng.

"Ừm... cái đó... Aikawa."

"Sao vậy?"

Tôi thấy Hiramatsu có vẻ quyết tâm.

Ánh mắt cô ấy như muốn bộc phát cảm xúc dồn nén bấy lâu.

"Ngày mười ba... anh... anh có muốn đến nhà em không?"

"............Hả?"

"Thật ra... ngày mười bốn thì tốt hơn... nhưng... ngày mười ba... nhà chỉ có mình em thôi..."

Hiramatsu ngượng ngùng quay đi, má ửng hồng.

Tôi cũng quay mặt đi, chắc mặt cũng đỏ rồi.

Không ngờ Hiramatsu lại chủ động mời tôi.

Hơn nữa còn mời đến nhà—chỉ hai đứa ở riêng—

Làm sao đây? Tôi phải làm sao đây!

"Vậy, đến nhà em chơi nhé."

"Thật không? ...Tốt quá."

Hiramatsu thở phào nhẹ nhõm.

"Em cũng gan thật đấy. Dám chủ động mời con trai."

"Không có... chuyện đó đâu... em không dám tặng socola ở trường..."

"Dù gì tặng socola ở trường chắc bị cả lớp con trai dòm ngó... ủa? Em định tặng socola cho tôi à?"

"Hả? Đúng vậy."

"Trước giờ em từng tặng chưa? Tôi thì chẳng nhớ đời nào từng nhận được."

"...Hình như... là từ khoảng tháng sáu năm ngoái? ...Aikawa... anh đã thay đổi."

Tháng sáu? Nói vậy thì Yuu, Haruna và Seraphim cũng bắt đầu ăn chực nhà tôi từ lúc đó, kéo tôi vào đủ chuyện rắc rối...

Có phải vì những chuyện đó mà tôi thay đổi không?

"Thay đổi thế nào? Tôi cũng không nhận ra mình thay đổi gì."

"Anh luôn... khó gần... hoặc là... cảm giác hơi cứng nhắc... à... nhưng... em biết anh thật ra... rất dịu dàng. Nhưng... anh tỏa ra một loại khí chất... như không muốn ai lại gần... dù em rất muốn tặng socola cho anh... nhưng lại sợ ngại."

"Đúng vậy. Lúc này năm ngoái, tôi thực sự nghĩ 'cô đơn là tốt nhất'. Muốn sống yên ổn, một mình sẽ hợp hơn. Tôi còn nói 'gặp người khác giống như gặp thiên thạch.'"

"Thiên thạch?"

"Bất cứ thiên thạch nào rơi xuống cũng gây thiệt hại lớn. Nên lúc đó tôi nghĩ, tốt nhất là đừng tiếp xúc với ai."

"...Ừm... có lẽ là vậy."

Hiramatsu mỉm cười, công nhận con người trước đây của tôi.

Cô ấy chưa bao giờ phủ nhận tôi.

Đúng là một cô gái ngoan hiền.

"Rồi, tôi quen Haruna và Yuu cũng đúng vào thời điểm đó."

"Ừm... em cũng đoán vậy... cuối cùng Haruna-sensei và mọi người... là thiên thạch à?"

"Đúng vậy, cuộc sống của tôi bị phá hủy hoàn toàn. Ngày nào cũng bị cuốn vào những chuyện điên rồ. Tôi còn từng đánh nhau với gấu nữa đấy!"

"Thật sao!... Đánh nhau với gấu... giỏi quá."

"Chắc khó ai tin được..."

"Không đâu... em tin anh... vì Haruna-sensei cho cảm giác đúng là như vậy... chắc cũng có thể lắm... nhưng... anh không được... quá cố gắng đâu nhé."

Đúng là, phong cách tự tung tự tác của Haruna cũng có thể coi là bằng chứng.

"Nói mới nhớ, mấy chuyện này tôi chưa kể với ai bao giờ."

"...Với Orito cũng không à?"

"Ừ, cậu ta đâu phải bạn bè gì."

"Hehe... anh nói vậy... tội nghiệp cậu ta quá."

Hiramatsu cười cảm thông. Sau đó, cô ấy lại hiện lên vẻ hạnh phúc khó tả. Dù thế giới có hòa bình, chắc cũng không thấy được nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng như vậy.

"Vậy à... anh cũng không kể với Orito..."

Như thể tập trung mọi nụ cười hạnh phúc trên đời.

"Có anh ở bên, em cảm thấy bình yên lắm."

"Thật sao? Tôi vui lắm..."

Thình thịch. Cảm giác như nghe được tiếng tim nhỏ của Hiramatsu.

Chỉ cần nghe tiếng tim ấy thôi, tôi cũng thấy hạnh phúc.

Tôi nhớ huấn luyện viên Hara từng nói: phải đối diện bằng lồng ngực, và bây giờ tôi đang trò chuyện với Hiramatsu khi hai lồng ngực chạm vào nhau.

Nếu là Orito, chắc giờ này đã động tay động chân rồi.

"Sau khi trải qua bao nhiêu chuyện rối rắm, tôi càng chắc chắn quan điểm 'gặp người khác như gặp thiên thạch' của mình không sai—nhưng mà..."

"...Nhưng mà?"

"Tôi đã học được cảm giác vượt qua khó khăn, còn muốn quen biết nhiều người hơn, gặp nhiều tình huống dở khóc dở cười hơn. Một cuộc sống dám thử thách sẽ thú vị hơn là không dám thử—đó là quan điểm hiện tại của tôi."

"Hahahaha..."

Hiramatsu bỗng bật cười lớn.

"Xin lỗi, vừa rồi tôi nói hơi xấu hổ. Nghe như học sinh cấp hai nhỉ?"

"Không đâu... không phải vậy... em chỉ thấy... Aikawa quả nhiên cũng nhận ra mình đã thay đổi... nghĩ đến đó... em không nhịn được cười... xin lỗi."

Bị Hiramatsu chỉ ra, tôi cũng ngẩn người.

Không nhận ra mình đã thay đổi?

Chẳng phải tôi đã tự nhận ra rồi sao?

Điều này, chính miệng tôi đã xác nhận.

Ngốc đến mức này, tôi cũng bật cười theo.

"Nhưng... hay thật đấy... em cũng muốn... thử mạo hiểm."

"Ở một góc độ nào đó, ngày hôm nay cũng coi như là mạo hiểm rồi."

Chúng tôi lại bật cười, rồi Hiramatsu khẽ nói:

"Em muốn... cùng anh mạo hiểm... chỉ hai chúng ta thôi."

"Câu này mà Orito nghe được, chắc cậu ta hiểu lầm mất."

"Hả?..................À."

Hiramatsu lập tức đỏ bừng cả tai. Có lẽ cô ấy cũng nghĩ đến việc hai đứa đang dính sát vào nhau, vừa lúc cô ấy im lặng thì tàu phát ra thông báo đến ga.

"Vậy... hôm nay... thật sự cảm ơn anh."

"Bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi. Dù sao tôi cũng rảnh mà."

"Ừm... cảm ơn anh."

Thế là, tôi giúp mang đồ máy tính về tận nhà Hiramatsu, rồi lên đường về—thực ra là tôi đến nóc chung cư cạnh nhà cô ấy.

Chỉ cần tôi là zombie, nhảy một cái là lên nóc nhà như mèo.

Từ sau khi King of the Night đến nhà tôi, tôi vẫn luôn giám sát nhà Hiramatsu như vậy.

Vì tôi dám chắc, người có tâm hồn trong sáng nhất chính là Hiramatsu.

Điện thoại rung lên.

Có vẻ là tin nhắn.

Tiêu đề: Cảm ơn anh đã đi cùng em hôm nay.

Nội dung: Xin lỗi vì đã kéo anh đi khắp nơi lâu như vậy. Em rất vui. Thật sự cảm ơn anh. Món anh mua cho em, em sẽ trân trọng mãi. Sau này em thật sự muốn được cùng anh mạo hiểm.

Muốn cùng tôi mạo hiểm sao?

Đã bắt đầu rồi đấy.

Khi em còn chưa nhận ra, chúng ta đã cùng nhau mạo hiểm rồi.

Nếu có chuyện gì xảy ra ở đây, tôi sẽ tìm cách giải quyết.

Đến lúc đó, khi tôi vượt qua được khó khăn, mong rằng chúng ta vẫn có thể cười nói với nhau như vậy.

Mang theo suy nghĩ đó, tôi tiếp tục giám sát phòng của Hiramatsu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận