Lời bạt
Mỗi người đều có dũng khí thuộc về riêng mình. Chỉ là phần lớn mọi người không biết nên dùng dũng khí đó vào đâu.
Lần này, lần này nhất định tôi phải——
Tôi chống khuỷu tay lên bàn, mười ngón tay đan vào nhau, lặng lẽ chờ đợi thời cơ. Còn một phút rưỡi nữa mới đến lượt tiếp theo.
Khi bản nhạc du dương bên tai kết thúc, cũng là lúc quyết định thắng bại.
Cuối cùng——giây phút định mệnh đã đến. Thứ đó đang từ từ tiến lại gần tôi. Tôi buông các ngón tay, chuẩn bị vươn tay nắm lấy vận mệnh của mình.
Sao…sao lại có chuyện như thế này! Vận mệnh của tôi đã bị cướp mất hai lần liên tiếp rồi, thật quá đủ rồi!
Tôi hơi nâng cao bàn tay đang vươn ra. Thật ra chỉ cần nhấn nút này là không cần phải chờ nữa——chỉ cần như vậy thôi, chẳng khó khăn gì cả. Thế nhưng…tôi siết chặt nắm đấm, hai tay ngoan ngoãn đặt lại lên bàn.
Thôi, bỏ đi.
——Bỏ qua cuộn sushi cá ngừ vậy.
Tôi thật sự không thích sử dụng hệ thống gọi món ở quán sushi băng chuyền.
(Ghi chú: Các nhà hàng sushi băng chuyền ở Nhật Bản để phục vụ khách hàng tốt hơn, đã phát triển hệ thống cho phép khách gọi món trực tiếp, sau khi gọi món sẽ có một “chuyến tàu sushi” nhỏ mang món ăn đến trước mặt khách.)
Tất nhiên, khi muốn ăn những món như ốc biển thì thỉnh thoảng tôi cũng dùng, nhưng khi gặp sushi cá ngừ hay sushi tôm thì tôi lại chờ chúng tự động chạy đến trước mặt mình. Những lúc như vậy tôi luôn cảm thấy mình thật nhút nhát.
Nhờ có sự ủng hộ và yêu mến của các bạn độc giả, tôi mới có thể tiếp tục xuất bản tập hai. Việc tôi có thể đi ăn sushi băng chuyền cũng là nhờ các bạn độc giả, cùng hai thầy KOBUICHI và MURIRIN ban tặng.
Không biết mọi người cảm thấy thế nào về nhân vật mới “Yuki”?
Tập hai, nói đơn giản, đều xoay quanh “Yuki” làm trung tâm câu chuyện.
Haruna bắt đầu ghen tuông, Seraphim và Ayumu đấu khẩu, yếu tố hài hước tình cảm cũng không thiếu.
Tuy nhiên, tôi nghĩ điều mọi người quan tâm nhất vẫn là Yuu. Chắc hẳn có không ít độc giả sẽ thắc mắc:
Tại sao…tại sao lại để lưỡi hái trên bìa truyện thành gối ôm?
Bởi tôi hy vọng khi mọi người suy nghĩ về những câu hỏi này, cũng sẽ dành nhiều tình cảm hơn cho các nữ chính.
Nếu cứ giữ tâm trạng như vậy mà tiếp tục viết, e rằng lời bạt của tôi sẽ biến thành nhật ký hậu cung mất, lỡ như khiến độc giả nhận được “tín hiệu kỳ lạ”... thì thật là áy náy (xin hãy đọc câu này bằng giọng của Jack Bauer).
Thật ra khi viết tập hai, tôi luôn suy nghĩ một vấn đề.
Đó là…tác phẩm này có thể tiếp tục được bao lâu? Đối với những lời như hy vọng được tái bản, hay mong tốc độ bán ra bản in đầu tiên thật nhanh, tôi chỉ có thể đoán ý, chỉ biết gật đầu phụ họa.
Bản thân tôi có thể nói là hoàn toàn không có chút kiến thức nào về xuất bản, dù bây giờ đã là tác giả cũng vẫn mù tịt. Ngay cả việc FANTASIA Bunko có ngày phát hành cố định tôi cũng không biết——còn nữa, ai đó nói cho tôi biết “tái bản” nghĩa là gì đi?
Thế là biên tập của tôi đã giới thiệu cho tôi một người rất tốt bụng, anh ○Zuka, phụ trách kinh doanh.
“Chính anh ấy là người âm thầm hỗ trợ ‘Zombie’ đấy.”
À, đúng là một người tốt. Một người thật sự rất tốt. Từ việc tái bản, xử lý trả hàng, cho đến việc đến hiệu sách nghe phản hồi của khách, tất cả đều do anh ấy vất vả lo liệu cho kẻ bất tài như tôi, thậm chí còn động viên tôi tiếp tục sáng tác phần tiếp theo.
Để báo đáp người tốt bụng này, tôi đã thầm thề trong lòng nhất định sẽ viết ra tác phẩm hay hơn nữa. Sau đó——
Được rồi!——Nhân lúc ba phút nhiệt huyết sau khi vừa thề xong, tôi phải lấy hết dũng khí nói với biên tập!
“Xin hãy cho tôi tranh minh họa trong sách!”
“Đợi tôi vui đã rồi cho.”
“Dám lấy tranh minh họa dễ thương của thầy KOBUICHI và thầy MURIRIN làm con tin, anh đúng là ác ma!”
“Trừ tác giả Kimura ra, các tác giả khác đều được tặng cả!”
…Hả?…………Liệu tôi…tôi có thể nhận được tranh minh họa ở tập ba không đây!
Tiếp theo——Yuu sẽ có tranh minh họa như thế nào! Mời mọi người cùng chờ đón tập ba nhé!
Tác phẩm của tôi có thể ra được tập hai, không phải nhờ năng lực cá nhân tôi, mà là nhờ công lao của các vị tiền bối trong nhà xuất bản và các bạn độc giả. Thật sự rất cảm ơn các đồng nghiệp đã tận tâm vì tác phẩm này, cũng như các độc giả đã sẵn lòng đọc tác phẩm vụng về của tôi. Hẹn gặp lại mọi người ở tập ba!
Tháng 4 năm 2009
Shinichi Kimura


0 Bình luận