Tập 3: Cuộc phiêu lưu của Naga
Slayers Xuất Sắc: Cuộc phiêu lưu của Naga
1 Bình luận - Độ dài: 9,736 từ - Cập nhật:
[note72885]
Soạt!
Trên một con đường nhỏ len lỏi giữa khu rừng. Từ trong bụi cây phát ra tiếng xào xạc, và rồi ba gã đàn ông bịt mặt chắn trước mặt hai cô gái.
“Hừ…” Lina khẽ khịt mũi tỏ vẻ chán chường. “Các ngươi trông không có vẻ giống cướp hay sơn tặc… có nghĩa rằng các ngươi chính là thủ phạm đã bắt cóc Lecter-san phải không?”
“Hố hô hô hô! Không biết các ngươi là ai, nhưng thật ngu ngốc làm sao khi dám cả gan lộ diện trước mặt Bạch Xà Naga này thay vì tiếp tục trốn chui trốn lủi…”
Tuy nhiên, đám đàn ông không thèm để tâm đến bất kỳ lời nào họ thốt ra.
“…Rút lui khỏi nhiệm vụ này đi. Nếu làm thế, chúng ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra,” một kẻ trong số chúng lạnh lùng nói.
“Hừ. Nghe thấy gì không, Lina? Gã đó vừa nói gì nhỉ?” Naga nhướng một bên chân mày và nói với cô bạn đồng hành của mình.
“Xem ra mấy tên này… đang định đe dọa chúng ta,” Lina vừa nói, vừa điềm tĩnh hất mái tóc màu nâu hạt dẻ của mình.
“Chà, cũng chẳng lạ lắm. Đó là công việc của bọn chúng mà.”
“Hiểu rồi… Nếu đó là câu trả lời của các ngươi…” Nói tới đó, gã đàn ông rút ra một thanh kiếm ngắn từ sau lưng. “…thì chỉ còn cách lấy mạng các ngươi thôi.”
Chuyện bắt đầu vào hai ngày trước.
Tại một quán ăn nhỏ ở thị trấn nọ, một người đàn ông mang dáng vẻ thương nhân tên là Lecter xuất hiện trước mặt họ trong khi cả hai vẫn đang tám chuyện như thường ngày.
“Nếu cô thực sự là Lina Inverse và sở hữu năng lực đúng như lời đồn, tôi muốn nhờ đến sự giúp sức của cô,” người đàn ông nói với hai người họ.
Anh ta kể rằng mình đang bị một tổ chức mờ ám nhắm đến vì đang giữ thông tin về nơi cất giấu một kho báu. Do vậy, anh ta muốn họ làm vệ sĩ cho mình, đồng thời hỗ trợ đoạt lấy kho báu.
Đó là nội dung của lời ủy thác.
(Một cuộc tranh đoạt kéo theo cả sự liên quan của cả một tổ chức à…)
“Rốt cuộc kho báu đó là gì vậy?” Lina buột miệng hỏi.
Sau một thoáng ngập ngừng, người đàn ông trả lời, “Trảm Yêu Kiếm.”
Đó là một trong những “binh khí truyền thuyết.”
Dĩ nhiên, nó vẫn không thể nào sánh được so với những huyền thoại trong số các huyền thoại như Quang Kiếm hay Ngạ Cốt Trượng, nhưng nó được đồn đại là có thể hạ được cả rồng deimos chỉ với một nhát kiếm.
Nếu nó quả thực có tồn tại thì giá trị của nó không thể nào đong đếm được.
Và như vậy, hai người họ đã nhận lời làm ủy thác.
Nhưng, vào đêm hôm đó…
Lecter đã bị một kẻ nào đó đột nhập vào quán trọ bắt cóc, chỉ để lại một mảnh giấy ghi, “Núi Retor, thị trấn Mydas.”
“Elemekia Lance!”
Ma pháp của Lina khai màn cho trận chiến. Tuy nhiên, những kẻ bịt mặt dễ dáng né được đòn tấn công.
Bọn chúng không phải chỉ là loại du côn vặt vãnh thông thường. Hành động của ba gã đàn ông đó đều mang vẻ chuyên nghiệp.
“Sát thủ ư?!” Lina khẽ tặc lưỡi rồi chuẩn bị ma pháp tiếp theo.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, đám đàn ông đã áp sát hai cô gái.
“Gaav Flare!”
Một dải lửa rực rỡ phóng ra từ bàn tay phải đang giơ lên của Naga!
“Ối!” Cả ba tên sát thủ khẽ kêu lên nhưng vẫn xoay sở né được ma pháp của Naga.
Ngay sau đó là đòn thứ hai của Lina!
“Mega Brand!”
Theo sau ngôn từ sức mạnh, mặt đất dưới chân Lina xoáy cuộn lại và lan rộng ra!
Đoàng!
Hai người bị cuốn vào những cột đất đá được phóng lên không trung.
Một trong số đó là tên sát thủ, còn về người còn lại—đó không ai khác ngoài Bạch Xà Naga.
Hai gã sát thủ kia đã kịp thời nhảy vọt lên, đu mình trên cành cây và thoát khỏi đòn tấn công trong gang tấc.
“Không thể nào… Ngươi thản nhiên kéo cả đồng đội của mình vào đòn tấn công ư?!” gã sát thủ đáp xuống đất và nói.
“Bởi đó là Naga nên chẳng sao hết,” Lina dứt khoát đáp lại.
…Dĩ nhiên, dù người đứng đó không phải là Naga, cô ấy vẫn sẽ chẳng ngần ngại tung ma pháp của mình mà không báo trước.
“Chà, gạt chuyện đó qua một bên…” Lina liếc nhìn tên sát thủ đang nằm dưới đất, toàn thân vẫn còn đang co giật. “Có vẻ như tên đó có nhiều thứ để khai đấy… Mà như vậy nghĩa là ta không việc gì phải nương tay thêm nữa nhỉ?”
“Câm miệng, nhãi con hỗn xược!” một tên gầm lên và lao tới tấn công lần nữa.
Lina cũng rút thanh kiếm ngắn bên hông ra… và ném thẳng nó đi!
“Cái gì?!”
Gã sát thủ giật mình và dùng kiếm để đỡ lấy thanh kiếm đang bay tới, và ngay khoảnh khắc đó—
“Bomb Splid!”
Một quả cầu ánh sáng màu cam nở ra trước mặt gã sát thủ trong chớp mắt và nổ tung!
“—?!—”
Đoàng!
Không kịp thốt lấy một lời, gã sát thủ bị thổi bay.
So với Fireball, một ma pháp phát nổ khi va chạm và giải phóng ra nhiệt độ cao, phép này gần như không tạo ra nhiệt và sở hữu sát thương thấp hơn đáng kể. Tuy nhiên, nó có thể được kích nổ tùy theo ý muốn của người thi triển.
Đây là một ma pháp không quá phổ biến, nghĩa là người ta có thể vờ nó là Fireball rồi cho nổ ngay khi đối thủ vừa mới né.
…Dù dường như lần này thì không cần phải dùng đến mánh khóe đó.
“Chà, giờ chỉ còn lại mình ngươi thôi.”
“—Chậc!”
Bị Lina liếc mắt một cái, tên sát thủ còn lại liền quay lưng bỏ chạy không chút do dự.
“Ufufufufu…” Lina khẽ bật cười. “Dám chĩa kiếm vào Lina Inverse này mà nghĩ rằng mình có thể bình an vô sự trở về sao?!”
Nói xong, cô giơ ngón giữa lên đầy khí thế rồi lập tức bắt đầu xướng chú, “Lei Wing!”
Cô phát động một ma pháp bay với tốc độ cao và bám theo tên sát thủ.
“—Cái… Không thể nào?!” Gã sát thủ ngoái đầu lại và kêu lên đầy kinh hãi, rồi ngay lập tức rẽ khỏi con đường mòn, chạy thẳng vào rừng.
“Gaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhh!”
Hắn không ngừng chạy trối chết!
Hắn đã chạy trong bao lâu rồi?
Đến khi bất giác ngoái lại nhìn, bóng hình của Lina đã hoàn toàn mất dạng.
“Hộc… Bằng… Hộc… Bằng cách nào đó… Khụ… Dường như… Hộc… Thoát được rồi…”
Vừa thở hồng hộc, hằn vừa từ từ quay lại—và trước mắt hắn là một bóng đen đứng sừng sững ở đó.
Không cần nói cũng biết, đó chính là Lina Inverse!
“Xin chào ♡”
“Oáiiii?! Ngươi là… ma quỷ hay gì à?!”
“Thô lỗ quá đấy! Ta chỉ đuổi theo ngươi từ trên cao thôi.”
Phải. Đây không phải là một khu rừng quá rậm rạp. Bay len lỏi giữa những hàng cây trong tốc độ cao gần như là bất khả thi, nhưng bám theo ai đó đang chạy bên dưới từ trên cao thì lại không quá khó khăn.
“Giờ thì,” Lina nói. Nhưng khi cô vừa bước thêm một bước về phía trước thì—
“Mo hyo hyo hyo hyo!”
Một tiếng cười quen thuộc vang vọng khắp khu rừng.
“G-Giọng nói đó… Không lẽ nào?!”
Gương mặt của Lina bộc lộ lên sự sợ hãi hiếm hoi.
“…Đúng là loại sát thủ hạng xoàng thì không thể nào đủ sức xử lý được Lina Inverse… Cũng phải thôi, cũng phải thôi… Ngươi đã làm xong phần việc của mình rồi. Giờ thì biến đi cho khuất mắt ta.”
Giọng nói ấy đang từ từ tiến lại gần.
“Chậc…!” Tên sát thủ tặc lưỡi một tiếng lưỡng lự rồi cũng bỏ chạy.
Lina thì vẫn đứng yên tại chỗ.
Không—cô ấy không thể di chuyển.
“Không thể nào… Sao có thể chứ?! Nhưng…!” Lina trở nên kích động trông thấy.
Và rồi—
“Mo hyo hyo hyo! Lâu rồi không gặp, Lina Inverse.”
Đúng. Kẻ vừa xuất hiện trước mặt cô chính là Dior, vị pháp sư nghiên cứu chimera từng một lần đẩy Lina xuống tận cùng của nỗi sợ.
Đứng đằng sau ông ta là khoảng mười kẻ mặc đồ pháp sư, đeo áo choàng và trùm kín mũ, không để lộ ra các đặc điểm nhận dạng, thậm chí không thể phân biệt được mặt mũi.
“S-Sao ông lại ở đây hả?! Tôi tưởng ông phải đang ngoan ngoãn ở trong một nhà tù nào đó rồi chứ?!”
“Mo hyo hyo hyo hyo! Thật xin lỗi vì đã làm cô thất vọng, nhưng đó ‘chỉ là trò đùa vô hại’ mà thôi! Không có chứng cứ thì không ai có thể truy cứu gì cả!”
“K-Khỉ thật! Lẽ ra mình nên tính đến chuyện đó!”
“Mo hyo hyo hyo… Nhưng cũng nhờ vào chuyện mà cô đã làm lúc đó mà lão phu không cần phải khách sáo nữa.”
“Hừ… Ông cũng có gan đấy chứ.” Lina hất mạnh chiếc áo choàng của mình. “Nhưng… ông không nghĩ rằng mình có thể đánh bại tôi, ngay cả khi có dùng đến chimera đấy chứ?”
“Quả thật, không ngoài dự đoán từ một người mà lão phu đã để mắt tới, cô rất mạnh,” Dior nói, nụ cười tự tin vẫn hiện hữu trên khuôn mặt. “Một kẻ chỉ biết dùng Lighting và Recovery như lão phu thì thật không đáng để nhắc tới. Cho dù có dùng đến hàng chục con chimera đi chăng nữa thì cũng chẳng phải là đối thủ của cô. Nếu thật sự không màng đến thủ đoạn, việc đánh bại cô có lẽ không phải là bất khả thi, nhưng bắt sống thì lại là chuyện không tưởng. Nhưng—”
Nói tới đó, ông ta ngừng lại một nhịp.
“Nếu là bọn này thì mọi chuyện sẽ khác.”
Ông ta chỉ về phía những kẻ trùm áo choàng phía sau.
Mười người trong bộ đồ pháp sư vẫn cúi gằm mặt, không hề có ý định ngẩng đầu lên.
“Hể. Ông cũng biết nói mấy thứ khôi hài ấy nhỉ?” Lina, đã phần nào lấy lại được bình tĩnh từ cú sốc ban đầu, đáp lại với một nụ cười đầy thách thức. “Không biết đám đằng sau ông có chiêu trò gì, nhưng ông nghĩ rằng chúng thực sự có thể làm gì được tôi sao?”
“Hừm… Để lão phu nói cho mà biết. Cô có biết thứ gọi là người nhân tạo copy không?”
“Biết. Thì sao chứ?” Lina cộc lốc trả lời.
Đó là dạng người nhân tạo được tạo ra từ ma pháp, thông qua việc kết hợp xương động vật, dược phẩm ma pháp và máu người. Khi hoàn thành, nó sẽ mang hình dạng và năng lực hoàn toàn giống với người cho máu.
“Lão phu đã nghiên cứu sâu hơn một bước về thứ đó… Và lão phu đã tìm ra cách tạo được người nhân tạo bản sao mà không cần đến máu người, chỉ cần một sợi tóc hay một mảnh móng tay là đủ. Hai người các cô đã đến phòng thí nghiệm của lão phu. Việc tìm ra vài cọng tóc tình cờ rụng ra chẳng có gì khó khăn cả.”
“Ra thế….”
(Nghĩa là ông ta đã tạo ra bản sao của mình từ những sợi tóc đó…) Lina thầm nghĩ.
Mười bản sao của cô với năng lực ngang bằng với cô.
Nhưng ngay cả vậy, Lina vẫn tin rằng mình có cơ hội chiến thắng.
Người nhân tạo bản sao quả thực có thể mang năng lực hoàn toàn tương đương, nhưng ký ức, kinh nghiệm và kỹ năng là những thứ không thể nào sao chép được.
Người chế tạo có thể cài vào chúng những ký ức giả, tính cách và kỹ năng, nhưng đó cũng chỉ đơn thuần là thứ mà người chế tạo định sẵn thôi.
Nói cách khác, khi tạo ra bản sao của Lina thì dù ngoại hình, cỡ ngực hay lượng ma lực có giống hệt đi nữa, nếu người chế tạo không dạy ma pháp cho chúng thì chúng hoàn toàn không thể dùng được ma pháp nào cả.
“Nếu nghĩ rằng chúng có thể đánh bại được tôi, Lina Inverse, thì cứ việc nhào vô!” Lina ưỡn ngực tuyên bố đầy khí thế.
Dior cười khẩy và đáp, “…Vậy thì được thôi. Tụi bây!”
Soạt!
Theo hiệu lệnh của ông ta, mười bộ áo choàng và mũ trùm đồng loạt tung bay.
Ngay khoảnh khắc đó…
Rắc!
Toàn thân Lina cứng đờ, cảm giác như vừa có một vết nứt chạy ngay qua não.
Tại đó—là mười Naga đang đứng thẳng người, hai tay chống hông và ưỡn ngực ra một cách vô nghĩa!
“Làm đi!”
““““““““““Hố hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô!””””””””””
Tiếng cười ngớ ngẩn vô độ vang dậy, khiến chim chóc hoảng sợ bay khỏi cành cây, thỏ cũng theo bản năng bỏ chạy.
Và thế là—
Lina hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
“Hừ!”
Giật!
Với một tiếng kêu tràn đầy khí thế, Naga bất ngờ bật dậy.
“Cậu…” cô lên tiếng định cằn nhằn, nhưng rồi nhận ra rằng không có ai ở đó cả.
Nhưng người duy nhất còn ở xung quanh là hai tên sát thủ yếu đuối vẫn đang nằm co giật trên mặt đất.
Trong một thoáng, nhiều dòng suy nghĩ chạy vụt qua trong đầu Naga.
Một. Lina sợ bị mắng nên đã bỏ trốn.
Hai. Do ở đây vẫn còn thiếu một tên sát thủ, có thể cô ấy đã tóm được hắn và bắt hắn khao mình một bữa.
Ba. Cô ấy đã trốn đi trước để một mình đoạt lấy kho báu.
Không chút do dự, cô chọn ngay phương án số ba.
Dĩ nhiên, không hề có cơ sở nào cho lựa chọn đó cả. Đơn thuần chỉ là trực giác mà thôi.
“Thật ngây thơ làm sao, Lina Inverse!” cô dõng dạc nói, đặt hai tay lên hông và ưỡn ngực ra một cách không cần thiết. “Nếu nghĩ rằng mình có thể qua mặt được Bạch Xà Naga như vậy thì cậu nhầm to rồi! Hố hô hô hô hô!”
Ngay khi ấy—một tiếng cười cao vút vọng theo gió từ đâu truyền đến tai cô. Dĩ nhiên, cô ấy tin rằng đó không gì hơn chỉ là một tiếng vọng lại.
“Ku… Ku ku ku ku…”
Tiếng cười của một người đàn ông vang vọng trong ngôi nhà hoang chẳng còn ai sinh sống.
Ban đầu chỉ là một tiếng cười trầm, nhưng càng lúc càng lớn dần lên.
“Ku ha ha ha ha ha! Thành công rồi! Cuối cùng cũng thành công rồi! Tuyệt vời! Làm tốt lắm, Dior-dono!”
Kẻ đang cười lớn là một người đàn ông trông có vẻ ngoài ba mươi tuổi. Gã mặc trang phục bình thường như một thường dân, nhưng ánh mắt thì lại hoàn toàn phản bội vẻ ngoài đó.
“Mo hyo hyo hyo hyo hyo hyo!”
Lão pháp sư Dior bật cười đầy đắc ý.
Phía sau ông ta là những bản sao của Naga, một lần nữa lại được trùm trong áo choàng và mũ.
Và—
Trên chiếc giường trước mặt hai người là Lina Inverse đang ngủ say!
“Nhưng… liệu cô ta có bất ngờ tỉnh dậy được không?”
“Đừng lo, Vista-dono. Lão phu đã chuốc thuốc cô ta rồi. Cô ta sẽ không sớm tỉnh lại đâu.”
“Hiểu rồi… Khi tỉnh dậy thì cô ta đã trở thành một con chimera rồi, đúng không?”
“Đúng vậy.”
““Ku ha hyo hyo hyo hyo ha!”” Tiếng cười của cả hai hòa vào nhau một cách hỗn loạn.
“Giờ đã có được Lina Inverse trong tay, kế hoạch Li-mera của lão phu coi như đã xong chín phần mười rồi!”
Dường như dự án siêu cấp chimera không tên cuối cùng cũng đã có được cho mình một cái tên. Còn về việc có thể gọi đây là một “thuận lợi” hay không thì là vấn đề khác.
“Ku ku ku… Thật thảm hại làm sao,” Vista nói, mắt nhìn chằm chằm vào một Lina đang ngủ say và đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn tột độ.
Gã đàn ông này từng là thủ lĩnh của một băng cướp, nhưng trước đây băng của gã đã bị Lina và Naga đánh cho tan tác, còn hắn thì bị giao nộp cho chính quyền.
Trong khi ở trong tù, gã đã gặp Dior, người đang bị tạm giam ở đó, và được nghe kể về kế hoạch Li-mera.
Gã thậm chí còn nghe được rằng có một kế sách tuyệt mật để bắt sống được Lina.
(Cơ hội đây rồi!) Không chút do dự, gã đã ngỏ ý hợp tác với Dior.
Mục tiêu của gã là báo thù—và gây dựng tiếng tăm.
Dù hầu hết kế hoạch là do Dior thực hiện, chỉ cần mang danh người đã đánh bại Lina Inverse, tên tuổi của Vista sẽ lập tức trở nên vang danh khắp thế giới ngầm.
Nếu được như vậy, nhờ vào danh tiếng đó, việc tái lập và đứng đầu một băng cướp mới đối với gã sẽ dễ như trở bàn tay.
Theo thỏa thuận với Dior, gã không được giết hay làm hại gì đến Lina, nhưng không sao, bởi tất cả những gì mà hắn muốn là được trả thù và hủy hoại thanh danh của cô ấy.
Hắn định sẽ chỉ tay và cười vào mặt Lina khi cô ấy đang tuyệt vọng vì đã bị biến thành một con chimera dị hợm.
Dĩ nhiên, gã vẫn chưa nghĩ đến việc sau khi làm vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Mối thù của gã đối với Naga không phải là không có, nhưng so với mối hận Lina thì chỉ là thứ không đáng kể.
Một thời gian sau khi Dior được thả, gã cũng đã vượt ngục nhờ sự giúp đỡ của những thuộc hạ cũ.
“Được rồi, Dior-san. Bây giờ chúng ta lập tức mang cô ta về hang ổ để ông có thể bắt tay vào việc chế tạo chimera thôi nhỉ?”
“Khoan đã. Lão phu vẫn còn thiếu một số nguyên liệu.”
“Vậy à? Không sao, ông cứ nói ra đi. Tôi sẽ bảo thuộc hạ của mình lo liệu và gom đủ mọi thứ ngay.”
“Chà, vậy thì lão phu muốn nhờ cậu kiếm một con đồng ma, một con xích long và một con Deep Serpent[note72886]. Dĩ nhiên là phải bắt sống.”
“…Chờ chút nào, ông già,” Vista đáp lại với một giọng khó chịu. “Chẳng phải mấy cái nguyên liệu còn thiếu kia còn nhiều hơn cả những thứ sẵn có à?!”
“Cậu nói gì ấy hả?! Thuốc ma pháp và thiết bị đều đã được lão phu chuẩn bị đầy đủ cả rồi đấy!”
“Nhưng kể cả vậy, với ngần ấy nguyên liệu còn thiếu thì sao mà có thể gọi là ‘xong chín phần mười rồi’ được chứ?!”
“Vậy nghe lão phu hỏi đây, chàng trai trẻ! Cậu nghĩ việc nào khó hơn: bắt sống rồng và ác ma so với bắt sống Lina Inverse?”
Bị hỏi ngược lại, Vista lắp bắp không nói nên lời.
“C-Chà, nếu nghĩ theo cách đó thì ông nói phải…”
“Không phải là chính xác sao?”
“N-Nhưng chúng ta không thể sử dụng thứ đỡ nguy hiểm hơn rồng, ác ma và hải long được à?”
Vista chỉ muốn được cười vào Lina sau khi cô ấy đã biến thành một con chimera quái dị mà thôi. Rốt cuộc, rồng và ác ma còn sống không phải thứ có thể đi chợ là mua về được.
“Cậu nói cái gì vậy hả?! Thứ ta chế tạo không phải là một con thú thí nghiệm hay đồ chơi của lũ tập sự đâu! Mà là con chimera mạnh nhất lịch sử đấy! Nó thậm chí sẽ vượt qua cả sức mạnh của ma thú truyền thuyết Zanaffar! Hiển nhiên, sẽ không có một con người nào trên đời này có thể đọ lại được nó đâu!”
“V-Vậy à…”
Ngay lúc đó, trong đầu Vista lấp ló một ý nghĩ đen tôi.
Nếu những gì lão già này nói là đúng, con chimera được tạo ra quả thực là mạnh nhất, vậy thì sử dụng nó để gây dựng tên tuổi cho bản thân cũng không phải ý tồi…
Nói cách khác, Lina Inverse, kẻ đã từng hủy hoại đời gã, giờ đây sẽ trở thành cánh tay phải của gã…
“Hiểu rồi, Dior-san! Tôi sẽ xoay sở bằng mọi cách, sử dụng mọi mối quan hệ mà mình có được để kiếm cho ông con rồng, ác ma và hải long mà ông cần từ một pháp sư hay ai đó!”
“Thật sao? Lão phu rất biết ơn… Không giấu gì, dù được thả do vô tội, Hiệp hội Pháp sư vẫn đang theo dõi lão phu rất gắt gao. Nhờ mối trong hiệp hội để tìm vật liệu đó đúng là bất khả thi.”
“Phần đó cứ để tôi lo. Mà này…” Vista liếc nhìn mười Naga đang xếp hàng sau lưng Dior. “Còn mấy đứa đằng sau… ông tính làm gì với chúng? Nói thật thì tôi không thấy chúng cần thiết nữa đâu… Tất cả những gì chúng có thể làm là cười một cách ngu xuẩn, đã vậy còn ăn như heo và uống rượu như một cái thùng không đáy. Riêng tiền ăn thôi cũng muốn đổ nợ rồi đấy.”
“Nhưng mà,” Dior nói với nét mặt nghiêm túc. “Lúc đặt may mười bộ trang phục giống nhau ở tiệm quần áo, lão phu phải nói là đã xấu hổ muốn chết.”
“Không… chà, đó không phải là những gì tôi muốn nói…”
“Ý lão phu là, chúng quá giá trị để có thể dễ dàng vứt bỏ đi,” Dior trả lời. Ông ta chăm chú nhìn vào những “tạo phẩm” đang được trùm trong áo choàng của mình.
“Nếu chỉ coi chúng là những người nhân tạo bản sao thôi thì không sao, nhưng nhìn vào vòng một vĩ đại kia đi! Đẹp đến mức không muốn bất kì ai khác được nhìn thấy…”
“Thuộc hạ của tôi còn đề nghị ‘bán chúng vào mấy chỗ dịch vụ khoái lạc’ hay gì đó nữa…”
“Thật quá đáng!”
Dior nổi giận, lộ rõ vẻ phẫn nộ. Vista cũng hốt hoảng gật đầu lia lịa.
“Tôi cũng đã nói vậy với họ rồi. ‘Dù có bán cho nhà thổ đi chăng nữa, với cái khí chất khó gần như thế này thì đến một khách cũng không có nổi đâu!’”
“Phải. Đúng vậy, đúng vậy,” Dior gật đầu đáp, lần này trông có vẻ hài lòng. “Vẻ cao quý! Sự thanh lịch! Đây không phải thứ mà dân đen có thể dễ dàng chạm tay được vào!”
“Tôi không nghĩ đó là lý do đâu…”
“Vả lại,” Dior nói tiếp, “nếu Lina mất tích, con nhỏ Naga, phiên bản gốc của đám này, sẽ mò đến. Khi đó thì đám này có thể sẽ hữu ích.”
Nói rồi, Dior nở một nụ cười đầy vẻ thách thức.
“Hừm. Ông chủ, tôi muốn hỏi chút chuyện.” Cánh tay đang cầm ly rượu vang của Naga dừng lại, cô lấy từ đâu đó ra một mảnh giấy. “Gần đây ông có thấy một cô gái trông giống vậy ở quanh khu vực này không?”
Vừa nói, cô vừa mở tờ giấy ra. Trên đó là bức chân dung của Lina Inverse do chính tay Naga vẽ. Đó chỉ là một bức phác thảo bằng than trên giấy da, thế nhưng trông nó lại cực kỳ sống động. Quả thực không thể nào nhìn thấu được hết tài năng của một con người.
Ông chủ quán ăn đưa mắt nhìn bức tranh một lúc rồi lắc đầu sang hai bên.
“Hừm… chưa thấy bao giờ…”
“Hừm…”
Naga vô thức khoanh tay lại. Có vẻ như ông ấy thật sự không biết chứ không hề có ý đồ gì đằng sau cả.
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi mất dấu Lina. Cô đã đi hỏi han khắp các quán ăn ở nơi này nơi nọ nhưng vẫn không lần ra được tung tích của Lina.
…Chà, theo lẽ nào đó thì chuyện này cũng dễ hiểu thôi.
Nhưng dĩ nhiên là Naga không hề hiểu.
“Hừ… Cố tình né mấy quán ăn ngon quanh vùng chỉ để qua mặt tôi sao? Lần này cậu đầu tư cũng công phu đấy, Lina Inverse! Nhưng Lina à, thật là ngây thơ nếu nghĩ rằng chỉ vậy là đủ để đánh lừa được tôi! Hố hô hô hô hô hô!”
Lời lẩm bẩm của cô ban đầu chỉ bật ra một cách khẽ khàng, nhưng rồi mỗi lúc cô càng cao giọng lên, rồi cuối cùng biến thành tràng cười ngớ ngẩn vang vọng khắp quán.
“Quý khách, quý khách, quý khách…” ông chủ quán hốt hoảng can ngăn. “Xin cô có thể đừng cười lớn như vậy được không? Các khách quan khác sẽ rời đi mất…”
“Hừm… Hiểu rồi. Một thiên tài như tôi thì ở thời đại nào cũng là kẻ bị hiểu lầm.”
“Không, tôi đâu hề nói đến chuyện thiên tài hay không thiên tài…”
“—Nói qua chuyện khác được không, quý cô?”
Một giọng nói cất lên từ phía cửa ra vào.
Khi quay sang, Naga thấy một vài người đàn ông trông như lính đánh thuê đang đứng đó.
“Ồ? Và các anh có chuyện gì muốn nói đây?”
“Về một nữ pháp sư tên Lina—nếu nói thế thì cô sẽ đi theo chứ?”
“Hừm. Được thôi. Dù rằng ta vẫn còn thừa ra chút thức ăn.”
Nói rồi, Naga nhẹ nhàng đứng dậy, để lại vài đồng bạc trên bàn, nhiều hơn đôi chút so với hóa đơn.
Dưới ánh mắt dõi theo của chủ quán và các thực khách, cô rời khỏi quán.
“Đi theo,” người đàn ông có vẻ là thủ lĩnh lên tiếng. Gã là kẻ che kín mũi và miệng bằng khăn quàng.
Nghe theo lời gã, Naga im lặng bước theo, cùng bọn họ rảo bước trên con đường ban trưa.
“—Muốn biết giờ này Lina Inverse đang ra sao không?”
“Hừ! Ta cũng có thể đoán được phần nào rồi!”
“Con nhóc đó đang ở chỗ bọn ta.”
“Hố hô hô hô! Quả nhiên là thế! Ta cũng đã nghĩ đến khả năng đó rồi!”
Cả nhóm dần tiến về phía ngoại ô thị trấn.
“Ồ? Vậy cô đã biết rồi sao?”
“Hừ. Nhưng mà Lina cũng chẳng ra sao nhỉ? Cô ấy thực sự nghĩ rằng đám các người có thể hạ gục được ta, Bạch Xà Naga sao?”
“…? Ăn to nói lớn đấy, nhưng nếu xem thường bọn ta thì đừng mong thấy được bình minh ngày mai… Dù ngay cả nếu cô không xem thường, bọn ta cũng không hề có ý định để cô sống tới mai đâu.”
“Hừ. Thật đáng buồn. Gương thì có thể soi thấy khuôn mặt, nhưng lại chẳng có cái gương nào phản chiếu được thực lực cả… Hiểu rồi. Các người chỉ đang cố câu giờ thôi. Một chiêu trò mà Lina sẽ dùng tới.”
“…? D-Dù sao đi nữa, rất tiếc, nhưng cô cần phải biến mất. Đó là những gì khách hàng của bọn ta muốn.”
Nói rồi, đám đàn ông dừng bước.
Họ đang ở một vùng đất hoang nhỏ ở rìa thị trấn. Tất nhiên, xung quanh đây không có lấy một bóng người.
Naga và đám đàn ông đối mặt với nhau.
“Hừ. Đến nước này rồi thì chẳng cần quanh co nữa nhỉ? Nếu ngoan ngoãn nói ra hết những gì mình biết, may ra ta sẽ tha mạng cho các người đấy… Nếu là Lina thì hẳn lúc này cậu ấy đã đến được Mydas rồi, đúng không?”
“…? C-Chà, đúng, chắc vậy… Nhưng cô không thấy rằng cuộc nói chuyện này từ đầu đến giờ hơi có gì đó không đúng à?”
“Hố hô hô hô! Các người nghĩ rằng mình có thể qua mặt được ta bằng những lời nói dối trắng trợn như vậy sao?!” Vừa dứt lời, cô hất mạnh tấm áo choàng ra đằng sau. “Ta từ đầu đã nhìn thấu được các người rồi! Các người là đám được Lina thuê để câu giờ giữ chân ta thôi, đúng không?!”
“H-Hả?!”
Nhưng Naga chẳng thèm đếm xỉa đến lời của gã đàn ông mà bắt đầu xướng chú.
“Chết tiệt! Đã đến nước này rồi thì sao cũng được! Lên đi tụi bây!”
Theo hiệu lệnh, đám chiến binh đồng loạt rút vũ khí và lao thẳng về phía Naga!
—Nhưng đã quá muộn!
“—Hừ!”
Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt Naga, luồng khí lạnh buốt phả thẳng vào lũ đàn ông.
“Cái qu—!”
“Demona Crystal!”
Một làn sương dày đặc bất ngờ phun trào lên từ mặt đất, lập tức bao trùm lấy cả nhóm chiến binh rồi đóng băng chúng ngay tại chỗ.
Kít!
Tiếng băng nứt vang lên.
“Ồ…” Naga khẽ thốt lên một tiếng. “Tránh được đòn đó sao… Không tệ chút nào.”
“…Không đến mức đó đâu,” một gã đàn ông điềm tĩnh đáp.
Đó là gã trông như thủ lĩnh với khuôn mặt bị che khuất đi một nửa bởi tấm khăn quàng. Chỉ duy nhất hắn ta đã kịp thời né được ma pháp của Naga.
“Thất lễ rồi… Xem ra bọn ta mới là những kẻ đã xem thường cô…”
“Hố hô hô hô! Cuối cùng cũng nhận ra rồi sao!”
“Tuy nhiên…”
Gã đàn ông dùng tay phải rút kiếm ra khỏi vỏ, đồng thời kín đáo đưa tay trái ra sau hông và nhẹ nhàng lấy ra thứ gì đó.
“Ta không muốn phải thua một kẻ ăn mặc kỳ cục suốt ngày cười hô hố như cô đâu… Giờ thì ta sẽ nghiêm túc đây.”
“Hừm… Thú vị đấy. Để xem khi ngươi ‘nghiêm túc’ thì sẽ như thế nào nào!”
Vừa nói, Naga vừa rút con dao găm dắt sau hông của mình ra và ném về phía gã đàn ông.
“—Chậc!”
Keng!
Cùng lúc gã đàn ông cất tiếng tặc lưỡi, con dao mà Naga ném đi phát ra ánh lửa xanh trong thoáng chốc rồi rơi xuống đất một cách yếu ớt.
“Fufu. Quả nhiên…” Naga bình thản nói. “Truyền phép Monovolt qua những sợi dây kim loại mảnh và dùng chúng như roi để hạ gục đối thủ—đó là kỹ năng của sát thủ Bouley đúng không? Nếu thế thì ngươi hẳn là đệ tử của Bouley, phải chứ?”
“Ồ!”
Trong ánh mắt gã đàn ông thoáng hiện vẻ ngạc nhiên xen lẫn tán dương.
Phải. Trong tay trái của gã đang nắm một cái ống trụ nhỏ chỉ bằng ngón út. Kéo dài ra từ đó là những sợi dây kim loại mảnh đến mức mắt người bình thường chẳng thể nào nhìn thấy được.
“Xem ra cô cũng rành chuyện trong thế giới ngầm đấy! Đúng vậy. Ta từng là một sát thủ. Gương mặt này, kẻ nào biết thì sẽ nhận ra. Chính vì thế, lúc nào ta cũng phải đeo cái khăn quàng bí bối này để che nó đi.”
“…Tóm lại là một tên sát thủ thất bại.”
“Muốn nói gì thì nói. Nhưng kỹ năng của ta còn vượt qua cả Bouley đấy.”
Nói xong, gã khẽ động bàn tay trái.
Roạt!
Một tiếng rít như không khí bị xé toạc vang lên.
“Hô hô. Được thôi. Đã vậy thì ta sẽ cho ngươi được chiêm ngưỡng,” Naga điềm tĩnh nói.
“Ồ? Chiêm ngưỡng cái gì nào?”
“Chiêu thức đã được sử dụng để đánh bại Bouley.”
“Cái gì?!” Sắc mặt của gã đàn ông thoáng trở nên bối rối. “N-Ngươi… Rốt cuộc ngươi là ai?!”
Tuy nhiên, Naga đã bắt đầu xướng chú rồi.
“Khốn kiếp! Đừng có giở trò hù dọa!” gã hét lên, đồng thời vung nhẹ tay trái thành một đường cong nhỏ. Sợi chỉ kim loại mỏng hơn cải cây kim rít gió lao thẳng đến Naga!
“Chaos String!”
Ngay khi Naga vừa thốt lên ngôn từ sức mạnh và giơ bàn tay phải ra, những sợi roi điện siêu mảnh của gã dễ dàng bị bắt vào trong đó.
“K-Không thể nào!”
Dĩ nhiên, cô ấy không hề nhìn thấu được chuyển động của sợi dây hay trực tiếp nắm vào nó. Cô ấy đang dùng ma lực phát ra từ bàn tay để quấn lấy những sợi dây và khống chế chuyển động của nó.
“C-Cái gì?!” gã đàn ông vô thức thốt lên.
Những sợi dây kim loại lẽ ra phải hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của gã giờ đang di chuyển một cách hỗn loạn trong bàn tay trái của gã.
(Không thể như vậy được!) Gã nỗ lực vung cánh tay trái của mình một cách tuyệt vọng, cố gắng giành lại quyền kiểm soát.
Có lẽ vào khoảnh khắc đó, nếu gã đàn ông chịu từ bỏ và buông sợi chỉ ra, kết cục đã có thể khác đi.
Thế nhưng—
Roẹt!
Những sợi chỉ bị ma pháp của Naga điều khiển cắt xuyên qua thân thể gã và đâm sâu vào trong!
“—?!”
Không kịp cất lên dù chỉ một tiếng kêu, toàn thân gã co giật dữ dội.
Và giờ.
Những sợi chỉ đã xé toạc trái tim gã.
“Trình độ của Bouley còn cao hơn nhiều,” Naga lạnh lùng nói.
Bịch, gã đàn ông đổ gục xuống tại chỗ.
“Ồ, quên không nói—ta là kẻ đã đánh bại tên sát thủ Bouley.”
Soạt! Naga hất mạnh tấm áo choàng…
“Hơ…”
Nhưng khi nhìn thấy máu chảy ra từ cơ thể gã đàn ông, Naga lập tức ngất xỉu.
“Đó là lý do… mình ghét những thứ ma pháp thiếu tinh tế như vậy…”
Naga tỉnh dậy không lâu sau đó.
Cố gắng né tránh ánh mắt ra khỏi xác của gã đàn ông, cô lẩm bẩm, “Dù sao đi nữa… dường như mình không còn nhiều thời gian để chần chừ.”
Cô ngẩng đầu nhìn về phương trời hướng đối diện.
“Hố hô hô hô! Lina Inverse, nếu cậu đã định làm vậy thì tôi cũng có cách đối phó của mình! Thanh Trảm Yêu Kiếm và mọi báu vật khác của cậu, tất cả sẽ thuộc về tôi, Bạch Xà Naga!”
Nói rồi, cô bắt đầu xướng chú.
“Lei Wing!”
Vù!
Bọc thân mình trong lớp rào chắn gió, Naga bay vút lên không trung.
Đích đến của cô: thị trấn Mydas.
“Di—Dior-dono!” Vista hốt hoảng lao vào phòng.
Đã ba ngày kể từ khi Lina bị bắt.
Phía nam Mydas, dãy núi Retor.
Nằm ở lưng chừng núi là nơi ẩn náu của họ.
Ban đầu, đây vốn là hang ổ của một băng cướp nào đó—tất nhiên cũng từng bị Lina tiêu diệt tan tành. Vista đã lần theo các mối quan hệ trong thế giới ngầm để tìm ra địa điểm này.
Tại căn phòng rộng nhất ở trong cùng.
Sau khi chuyển vô số thiết bị phục vụ nghiên cứu ma pháp vào, nơi này giờ đã thành xưởng chế tạo riêng của Dior.
Dĩ nhiên, Lina, người ngủ li bì sau khi được truyền dinh dưỡng và thuốc ngủ vào cơ thể mỗi ngày một lần, cũng đang ở đó.
“Gì đây? Ồn ào quá đấy. Hay là cậu đã thu thập đủ nguyên liệu cho Li-mera rồi?” Dior hỏi, tay vẫn không ngừng viết lách trên giấy da.
“Không phải đâu! Cô ta tới rồi! Cô ta thực sự đã tới rồi!”
“Cô ta?” Cuối cùng, lão pháp sư Dior cũng chịu dừng bút.
“Con nhỏ tên Naga ấy! Người của tôi vừa báo rằng cô ta đã đến thị trấn Mydas rồi, và hình như đang đánh hơi xung quanh!”
“Hiểu rồi… Xem ra tay sát thủ mà cậu thuê về chẳng làm được trò trống gì. Mo hyo hyo hyo!”
“Gừ…! Giờ không phải lúc để đùa cợt đâu!”
“Hừm… Đúng là như vậy… Được rồi! Đích thân lão phu sẽ lo liệu!”
“Hô…” Nụ cười thách thức thoáng hiện trên khóe môi, Naga dừng chân lại.
Trên con phố lớn của thị trấn Mydas.
Một cơn gió thổi qua làm khuấy động những bụi cát vàng.
Trước mặt cô là một lão pháp sư già và mười người mặc áo choàng kín mít đứng sau.
“Lâu rồi không gặp—dù rằng tôi không hề nhớ tên của ông.”
“Là Dior. Cô trông vẫn khỏe mạnh nhỉ?”
Hai ánh mắt găm chặt vào nhau làm tóe ra tia lửa.
“Thật xin lỗi vì đã khiến cô phải đến tận nơi đây… nhưng lão phu không thể trả Lina Inverse lại được.”
“Hừ! Có nói vậy cũng không giúp ông độc chiếm được kho báu đâu!”
“Vậy sao…? Nguyên liệu cho Li-mera sẽ được tập hợp đủ trong vài ngày nữa! Khi đó, siêu cấp chimera mạnh nhất lịch sử sẽ được khai sinh!”
“Hố hô hô hô! Đừng có làm tôi cười! Dù có nói gì đi nữa, kho báu cũng sẽ là của tôi!”
Dĩ nhiên, không ai trong số họ thực sự nghe người kia đang nói gì. Cuộc đối thoại này hoàn toàn không ăn khớp gì nhau, đối với người ngoài, đây hẳn là một cuộc đối đáp dông dài vô nghĩa.
Những người qua đường không ai có thể chịu đựng nổi.
Có người thậm chí còn đau đầu mà ngất xỉu khi cố gắng suy luận ra tình huống từ cuộc nói chuyện của hai người.
Người đầu tiên phát ngán với cuộc đối thoại—không, người đầu tiên nói xong tất cả những gì mình muốn nói là Dior.
“Hừ! Được thôi! Nếu đã muốn lấy lại Lina Inverse đến vậy…”
Dĩ nhiên, Naga chưa hề đả động gì liên quan đến chuyện đó cả.
“Thì hãy cố mà đánh bại lão phu đi! Nhưng đừng nghĩ rằng đó sẽ là chuyện dễ dàng! Tụi bây!”
Soạt!
Theo hiệu lệnh, mười bản sao của Naga liền vứt bỏ tấm áo choàng của mình.
Những người ở xung quanh giật mình co rúm lại.
Có những kẻ cố gắng bỏ chạy, trẻ con thì òa lên khóc, một số người còn ôm đầu và cười điên dại.
Dường như sau khi não bộ bị nhào nặn bởi cuộc đối thoại của hai người kia, cú sốc này là quá mạnh mẽ đối với họ.
“Làm đi!”
““““““““““Hố hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô!””””””””””
“Hừ.” Đối mặt với tiếng cười vang vọng của mười người, Naga vẫn không hề nao núng.
“Mười người đằng kia! Các người vẫn còn quá yếu!” Cô chỉ tay vào đám người nhân bản. “Tiếng cười của các người chỉ là thứ sao chép vớ vẩn mà thôi! Các người nghĩ rằng chỉ như vậy là đủ để chinh phục thế giới sao?”
Naga chỉ thốt ra những thứ không ai hiểu nổi, vậy nhưng—
“Hự?!”
Như thể bị đánh trúng vào điểm yếu, Dior lộ vẻ lo lắng.
Dĩ nhiên, không ai rõ cái “điểm yếu” kia là gì.
“Cảm giác vượt trội tuyệt đối và sự tự tin không thể nào lay chuyển! Đó mới là nền móng cho một tiếng cười thực thụ! Bởi các người vẫn còn thiếu thứ đó nên kể cả muốn cười thì các người cười sớm mười năm đấy! Hô hô hô hô hô hô hô hô!”
Và như vậy, cả ngày hôm đó—
Tiếng cười kỳ quái chói tai vang vọng khắp cả thị trấn Mydas.
“Aaaaaaaaaaaaaaa!”
Vista vô thức nhăn mặt lại. Gã vừa được chứng kiến thứ tưởng chừng suốt cả đời cũng chẳng bao giờ thấy được.
Cụ thể thì—
Dior với sắc mặt trắng bệch vừa la hét vừa chạy về phía gã.
“Có chuyện gì vậy, Dior-san?”
“T-T-T-Tệ rồi!”
Vừa thở hổn hển, ông ta lao vào phòng chế tác, cầm lấy bình nước và uống cạn một lượt.
“…Ừ, nhìn là biết tệ rồi. Nhưng cái gì tệ mới được chứ? Ông đã giết được con nhỏ Naga đó chưa?” Vista hỏi một cách mỉa mai.
Sau lưng Dior không còn bản sao nào của Naga. Kết cục ra sao thì cũng đã đại khái đoán được.
“Con nhỏ đó… Cái đứa tên Naga… thật quá kinh khủng! Cô ta có khi còn đáng sợ hơn cả Lina Inverse!”
“Ô-Ông vừa nói gì cơ?!”
Đó là một lời nói chắc chắn không thể làm ngơ được. Nếu đó là sự thật, số phận của Vista bây giờ không khác gì ngọn đèn treo trước gió.
“Ý ông là sao?! Nói cho rõ đi!”
“Đám bản sao lão phu tạo ra…! Những bản sao của chính cô ta… vào người thật…!”
“Chúng thua rồi à?” Vista hỏi, trong đầu thầm nghĩ, (Biết mà.)
Nhưng—Dior lắc đầu rồi buông ra một câu nói kinh hoàng, “Chúng nó… bám dính với cô ta luôn rồi!”
Rắc!
Vista sững người lại.
Văng vẳng trong tai gã là những tiếng cười ồn ào phía xa xăm được gió mang tới.
Mặt đất rung chuyển kèm theo những tiếng cười ngớ ngẩn lớn đến đau đầu nhức óc, mười một Naga lao băng băng qua núi.
Chẳng mấy chốc, một tàn tích cổ đã hiện ra trước mắt.
Chắn trước họ là hàng chục tên cướp.
Dĩ nhiên, chúng đang canh tại đó theo lệnh đánh bại đám Naga của Vista…
““““Oáiiiiiiiiiiii?!””””
Vừa thấy đoàn người đang lao tới, lũ cướp chỉ biết gào rú lên kinh hoàng.
Đúng là chúng nhận lệnh đánh bại bất kỳ ai xuất hiện gần sào huyệt, nhưng chẳng ai ngờ rằng đối thủ sẽ là một đám điên khùng như thế này.
…Dù bình thường thì sẽ chẳng ai có thể đoán trước được điều đó.
Không chút chần chừ, lũ cướp bỏ chạy toán loạn. Chúng hẳn đã đi đến kết luận rằng tốt nhất không nên dây dưa vào làm gì.
Và đó là lựa chọn chính xác.
“Hừ! Freeze Arrow!”
Naga giải phóng ma pháp của mình. Hàng chục mũi tên băng giá trút xuống những tên cướp đang tháo chạy.
Thật ra ở đây chẳng có ẩn ý sâu xa gì cả. Tất cả đều chỉ đơn thuần là để khuấy động tinh thần mà thôi.
Cô ấy thậm chí còn không buồn ngắm bắn, nhưng ngay cả vậy, một số mũi tên vẫn tìm đến một vài tên cướp xấu số.
“Hố hô hô hô!” Rốt cuộc cũng chỉ là lũ ô hợp! Chẳng đáng ngại gì cả! Xông thẳng vào thôi!” cô ấy nói, và rồi mười một Naga tràn vào trong sào huyệt.
Dĩ nhiên, họ hoàn toàn chẳng bận tâm đến chuyện có thể bị mai phục hay sập bẫy. Họ đơn thuần chỉ cắm đầu mà lao thẳng vào thôi.
Và rồi—
Bên trong sào huyệt đã chẳng còn một bóng người nào.
“Hố hô hô hô! Xem ra chúng vì quá sợ hãi với Bạch Xà Naga này mà cúp đuôi chạy trốn rồi!”
Đó chính xác là những gì đã xảy ra.
Dù rằng ý nghĩa của từ “sợ hãi” ở đây có phần hơi lệch so với ý cô ấy, nhưng dù sao thì Vista và Dior đã lệnh cho thuộc hạ câu giờ rồi nhanh chóng chuồn đi mất.
Sau khi lục tung cả sào huyệt một cách vô chủ đích một lúc lâu, cuối cùng cả nhóm đã đến được khu vực sâu nhất—phòng chế tác.
Tại đó—
Có lẽ do bọn chúng không có đủ thời gian để mang theo, Lina vẫn đang nằm ngủ ngon trên giường.
“Hừ! Cuối cùng cũng tìm ra cậu rồi, Lina Inverse!”
Naga chỉ thẳng vào cô bạn của mình. Dĩ nhiên, việc người kia đang say ngủ đối với cô cũng không hề quan trọng.
“Vì muốn độc chiếm kho báu mà cậu dám lẻn đi một mình, thậm chí còn thuê cả đám người khả nghi để cầm chân tôi nữa sao?! Hừ! Nhưng Lina à, nếu nghĩ rằng lũ đó có thể làm gì được Bạch Xà Naga này đây thì thật ngây thơ làm sao! Hố hô hô hô hô!”
Sau khi lảm nhảm một hồi, cuối cùng Naga kêu lên, “…Này! Có nghe người ta nói gì không thế?!”
Dĩ nhiên là không.
Cộp, cộp, cộp. Naga bước về phía chiếc giường, và sau khi xem xét đủ kiểu, cô nói, “…Hừ. Cậu nghĩ rằng tôi sẽ bỏ cuộc nếu mình dùng thuốc ngủ sao?!”
Nói xong, cô bắt đầu xướng chú. “Dei Clearing!”
Ánh sáng rực rỡ phát ra từ bàn tay Naga bao phủ lấy cơ thể Lina.
Đây là một ma pháp giải độc thường được các linh mục và vu nữ sử dụng. Dĩ nhiên, nó không thể hoàn toàn vô hiệu mọi loại độc, nhưng xóa bỏ hiệu ứng của thuốc ngủ thì dễ như trở bàn tay.
Sau một lúc…
“Ư… ư…” Lina khẽ cựa mình.
“Hừ. Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi, Lina.”
“Ư… a…?”
Nghe được giọng của Naga, Lina từ từ mở mắt—
Đập thẳng vào mắt cô là khuôn mặt của mười một Naga đang chăm chú quan sát.
“—Hơ.”
Lina lại một lần nữa bất tỉnh.
“Này, Li… Ồ. Không được rồi. Hừm… Tâm lý của cậu ấy yếu hơn mình nghĩ. Không còn cách nào khác. Mấy người!” Naga quay sang mười người đang đứng sau mình. “Xin lỗi nhưng các cô có thể dùng áo choàng che mặt mình lại được không?”
Cả mười bản sao cùng đồng loạt gật đầu rồi không biết từ đâu lấy ra những chiếc áo choàng cùng với mũ trùm và một lần nữa che kín toàn thân.
“Hừm. Như vậy chắc được rồi đấy… Lina. Dậy đi, Lina!”
“Ư… ư ư…”
Bị Naga lay người, Lina lại một lần nữa mở mắt.
“Ư… hửm…? Ồ, Naga.”
Lina vừa lắc lắc cái đầu vừa gượng dậy ngồi trên giường.
“‘Ồ, Naga’ là sao chứ?! Hừ… Có vẻ đầu óc cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.”
“Ưm… Tôi đã có một giấc mơ kỳ lạ…”
Vừa nói tới đó, Lina lập tức khựng lại.
Cô đã nhận thấy những người đang phủ áo choàng kín mít xếp hàng sau lưng Naga.
“Đó không phải là mơ…” cô thì thầm đầy tuyệt vọng.
“Có vẻ cậu đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi! Việc cậu lén qua mặt tôi để độc chiếm khó báu, thậm chí còn thuê người cầm chân tôi nữa, tôi đã biết cả rồi! Im lặng nhận tội và giao nộp kho báu đi! Hố hô hô hô hô!”
“…Này nhé! Bà đang nói cái gì vậy?! Tôi đã bị một tên pháp sư nọ bắt cóc và nhốt lại đấy! Chính bà cũng biết mà! Thậm chí bà còn góp mặt trong vụ đó luôn ấy! Là cái lão già hám chimera tên Dior ấy!”
“Cậu nghĩ một cái cớ dở tệ như vậy sẽ có tác dụng sao?!”
“Nói thật đấy, không phải viện cớ đâu! Thấy mười bản sao của bà là tôi lịm luôn mà!”
“Hố hô hô hô! Đó chỉ là một cái cớ mà thôi! Có mỗi thế thì ai mà lịm được chứ?!”
(Tôi nghĩ là phần lớn người ta sẽ xỉu luôn ấy…) Lina thầm nghĩ.
Dù sao đi nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chẳng đi đến đâu cả.
Lina ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định thử thay đổi cách thuyết phục.
“—Đám đó đang muốn chúng ta đấu đá lẫn nhau rồi nhân lúc chúng ta đang phân tâm mà cướp lấy kho báu đấy!”
“Hừ! Biết ngay mà!” Naga quay sang chỉ tay về phía lối ra. “Nhanh nào, Lina! Không có thời gian chần chừ đâu!”
Nói xong, cô ấy lập tức lao vọt đi, theo sau là mười bản sao của mình.
“Ôi dào…”
Lina buông một tiếng thở dài rồi cũng đuổi theo sau.
“…Mà bà có biết lão già Dior tẩu thoát đi đâu không?” Lina hỏi Naga trong khi cả nhóm đang chạy về phía cửa ra.
“Hừ! Sao mà biết được!”
“Cái đó thì có gì đáng tự hào chứ?!”
Bình thường thì Lina đã tặng kèm thêm một nắm đấm rồi, nhưng với mười bản sao của Naga ở quanh, nghĩ đến chuyện đó thôi đã thấy sợ rồi.
“N-Này… Dù không muốn hỏi chút nào đâu, nhưng… Mười người kia sao lại đi cùng với bà vậy? Tôi tưởng chúng là tốt thí của lão già Dior chứ…”
“Đơn giản thôi! Chính là do sức hút của tôi đấy!”
“Hừmmmmmm… Thế à?”
Vừa trò chuyện qua lại, cả nhóm vừa thoát ra khỏi sào huyệt.
Ngay tại đó là một gã đàn ông xấu số đã bị trúng mũi Freeze Arrow bắn đại lúc nãy của Naga vào chân và bị đóng băng dính chặt xuống đất.
“May ghê ♡” Lina búng tay, chạy về phía gã đàn ông, túm cổ hắn rồi hỏi, “Lão Dior chuồn về hướng nào?!”
“A… Hướng kia!”
Thay vì sợ Lina, gã tỏ ra sợ hãi trước Naga và mười người mặc áo choàng kín mít phía sau mà lập tức khai ra không chút do dự.
“Naga, hướng kia!”
“Hừ! Hiểu rồi!”
Mười hai người đồng loạt phóng vụt đi.
“—Mà này, Naga. Có thấy Lecter-san trong sào huyệt của chúng không?” Lina hỏi trong khi chạy băng băng trên con đường núi.
“Ai cơ?”
Rầm!
Lina lập tức ngã nhào vào bụi rậm.
“N-Này!” Lina kêu lên từ bên trong bụi cây. “Đó là khách hàng đã giao ủy thác này cho chúng ta đấy! Cái người kể cho chúng ta nghe chuyện về kho báu xong rồi bị bắt cóc ấy!”
“Hừ! Nực cười thật, Lina Inverse! Chuyện cũ rích vậy thì ai còn nhớ nữa chứ!”
“Cái đó cũng lấy để tự hào được hả?!”
“Dù sao đi nữa, dường như trong đó ngoài cậu ra chẳng còn ai khác. Có thể anh ta đã bị bắt theo hoặc bị thủ tiêu từ lâu rồi cũng nên.”
“Dám chắc tổ chức bắt cóc Lecter-san bằng cách nào đó đã liên lạc được với lão Dior và giờ cả hai đang hợp tác! Nếu thế, nơi mà bọn chúng đang hướng tới—nhất định có kho báu!”
“Ra vậy! Nếu thế thì phải nhanh lên thôi! Các người!” Naga bất ngờ dừng lại rồi quay sang nói với mười người trùm áo choàng kín mít. “Tôi với Lina sẽ đuổi theo! Còn các người quay về thị trấn Mydas đợi đi!”
Ngay khi Naga vừa nói xong, mười bản sao kia lập tức quay gót rời đi.
“Thị trấn liệu có ổn không đây…?” Lina vô thức nói trong khi nhìn bóng hình nhỏ dần của những bản sao.
“Không sao đâu. Chắc họ cũng miễn dịch được rồi,” Naga đáp lại. Dĩ nhiên, Lina không tài nào hiểu nổi những lời đó.
“Quan trọng hơn, Lina, tới nước này rồi thì chúng ta phải truy đuổi từ trên không!”
“Được!”
Cả hai người bắt đầu đồng thanh xướng chú.
““Lei Wing!””
“C… Chúng ta đang chạy đi đâu vậy?!” Dior vừa hỏi vừa thở hổn hển.
“K… Không biết! Cứ… chạy tiếp đi!” Vista cũng vừa thở dốc vừa trả lời một cách vô trách nhiệm.
“Đ… Đến đây… chắc là được rồi… Chúng không biết chúng ta đã chạy đi đâu đâu…”
“Ư-Ừ… cậu nói phải…”
Nói xong, cả hai cuối cùng cũng dừng chân.
Nhịp thở của họ dần lắng xuống.
“Hộc… C-Chết dở!” Dior chợt kêu lên như thể vừa mới nhớ ra gì đó.
“Sao thế…?”
“Lão… Lão phu hoảng quá… nên đã để Lina lại đó rồi…”
“Chúng ta cũng đâu có dư hơi để mà mang theo cô ta chứ…”
“Quả vậy… Cô ta hẳn vẫn phải ngủ mất nửa ngày nữa do tác dụng của thuốc, nhưng nếu đám kia khiến Lina tỉnh lại phối hợp với nhau thì sẽ rắc rối đấy.”
“Bây giờ đã đủ rắc rối rồi đấy.”
Một giọng nói bất ngờ vang lên từ ngay bên cạnh họ.
““Cái gì?!””
Vista và Dior hoảng hốt quay phắt lại.
Không cần nói cũng biết, những người đang đứng ở đó không ai khác chính là Lina và Naga!
Tuy nhiên, tiếng kêu đầy bất ngờ lại cất lên từ phía Lina.
““…Lecter-san?!””
“Hừ! C-Chà… có vẻ bị lộ rồi!” Không rõ là đã chấp nhận số phận hay muốn chống trả, Vista rút thanh trường kiếm giắt bên hông ra, thủ thế và nói, “Đúng vậy! Tên thật của ta là Vista! Ta từng là thủ lĩnh của băng ‘Poison,’ cái băng cướp từng bị hai người các ngươi càn quét đấy! …Dù khi đó ta để râu nên chắc các ngươi không nhận ra đâu!”
“—Hô hô hô hô hôooo.” Sắc mặt Lina khẽ giật một cái. “Vậy ra ngươi lấy cái tên ‘Lecter’ để lừa tụi này, bịa chuyện bị nhắm tới rồi biệt tăm khỏi nhà trọ. Ngươi dụ bọn này tới đây để tính xử lí cả bọn dọc đường, thậm chí còn để lại tờ ghi chú để chỉ đường nữa.”
“Ku… ku ku! Đúng vậy! Nhân tiện, ta đã gặp lão già này trong tù! Lão già này được thả, còn ta thì đã vượt ngục!”
Dĩ nhiên, gã không tốt tính đến mức kể hết mọi chuyện của mình ra như vậy. Gã đã từng bị đám Lina đánh cho tan tác, nếu không mở miệng nói gì đó, gã sẽ bị nỗi sợ hoàn toàn lấn áp.
“Ku ku ku ku… Nghe đây! Đừng tưởng tới nước này là đã tóm được ta rồi! Nếu mà ta nghiêm túc thì…”
“Dil Brand.”
Bùmmmm!
Cả Vista và Dior bị ma pháp của Lina thổi bay.
Và như vậy, trận chiến đã kết thúc.
“Ư… Khụ… Ái đau đau… Chết tiệt…”
Vista lồm cồm ngồi dậy.
Và rồi, gã nhận ra…
Ánh mắt lạnh lẽo của Lina và Naga đang hướng về phía gã, cùng với chiếc xẻng đang nằm ở gần đó.
“Tỉnh rồi đấy hả…?” Lina cất giọng đầy hăm dọa.
“C-Các cô tính làm gì tôi?!”
Nỗi sợ khiến giọng Vista bỗng cao vút không kiểm soát được.
“Hừ. Nhìn mà chưa nhận ra sao?” Lần này, Naga là người lên tiếng. “Ngươi sẽ dùng cái xẻng kia để đào kho báu. Thanh Trảm Yêu Kiếm ấy.”
“…C-Cái gì?! Hai người các cô bị điên à?!” Vista bật ra nụ cười méo mó. “Không hề có kho báu nào cả! Đó chỉ là một câu chuyện được bịa ra thôi…”
“Nào, nào, Vista-san ♡” Lina tươi cười nói.
Chỉ đến khi đó, Vista mới nhận ra.
Ánh mắt của hai người họ không hề cười chút nào.
“Bọn này thừa biết. Nhưng sau khi bắt cả bọn phải trải qua những việc này rồi nói ‘Đó chỉ là trò đùa thôi ♡’, dù cả thế giới có thể bỏ qua, anh nghĩ tôi hay Naga sẽ để yên à?”
“K-Không… Tôi không nghĩ vậy…” Vista giàn giụa nước mắt, run lẩy bẩy đáp lại.
“Biết vậy là tốt. Giờ thì…” Lina giao cái xẻng cho Vista với nụ cười tươi rói. “Đào đến khi nào ra kho báu mới được thôi nhé ♡”
Và như vậy…
Trong suốt hai ngày, mãi đến khi gục ngã vì kiệt sức, Vista liên tục đào bới để kiếm tìm một kho báu vốn không tồn tại trong khi khóc thút thít.
Thêm một vụ rắc rối nữa đã đi đến hồi kết.
Dior đã bị Hiệp hội Pháp sư tước bỏ toàn bộ tư cách và bị tống thẳng vào ngục. Vista sau khi đào bới đến kiệt sức vẫn không thoát khỏi kết cục tương tự.
Vấn đề còn lại là—
Tại một quán ăn ở thị trấn nọ, Lina ôm đầu bằng cả hai tay. Đối diện với cô là mười Naga đang ngấu nghiến thức ăn và rượu.
Dù đã đề nghị Hiệp hội thu nhận đám người nhân tạo này để sử dụng cho mục đích nghiên cứu, cô bị từ chối một cách thẳng thừng.
“Mình phải làm gì… với đám này đây?” [note72887]
Đáp lại những lời đầy u ám của Lina, Naga vui vẻ nói, “Hừ! Không có gì phải lo cả! Mà náo nhiệt như vậy cũng vui mà, đúng không?”
“Ừm… Đó không phải những gì tôi muốn nói…”
“Vậy cậu đang lo tiền ăn chứ gì?! Hừ! Lina Inverse, đầu óc cậu thật hạn hẹp làm sao! Hố hô hô hô hô hô!”
““““““““““Hố hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô!”””””””””” Cả mười bản sao cũng đồng loạt cười theo.
Lina lại một lần nữa ôm đầu, gục xuống bất lực.
Và thế là hôm nay cũng vậy, trong một quán ăn nơi mọi thực khách khác đã bỏ chạy, tiếng cười của đám Naga vang vọng khắp xung quanh.
Mọi người đều sống hạnh phúc mãi mãi về sau (theo một lẽ nào đó).
(Cuộc phiêu lưu của Naga: Hết)


1 Bình luận