• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 01

1 Bình luận - Độ dài: 2,566 từ - Cập nhật:

Mặt trời của tháng Sáu dường như không thể chờ đợi thêm để khoác lên mình dáng vẻ của mùa hè, vô tư tung ra những đợt nóng nực khó chịu.

Khắp các khu dân cư, hoa cẩm tú cầu bắt đầu kết nụ, bên vệ đường lờ mờ hiện ra dấu vết bùn đất do máy cày cấy lúa để lại. Những cơn gió ẩm ướt thổi thoảng qua, khe khẽ báo hiệu mùa mưa đang đến gần.

Những ngày oi bức và ẩm thấp đã kéo dài được một thời gian. Sự việc liên quan đến chị tiền bối ở chỗ làm thêm cũng đã qua một thời gian, mùa cũng đã hoàn toàn đổi khác. Đồng phục học sinh cũng đã được thay bằng loại mỏng dành cho mùa hè.

Vào một buổi chiều thứ Bảy đầy nắng tại nhà Kuramoto...

Trong phòng khách được bật điều hòa ở mức cao nhất, bốn người – Yuma, Suzuka, Kosei và Riko – đang lặng lẽ ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ sắp tới. Bất ngờ, Suzuka thở dài một tiếng đầy mệt mỏi.

“Ahhh— Em mệt quá đi~!”

Suzuka đột nhiên duỗi thẳng chân tay và ngã ngửa ra sau với một tiếng động lớn.

Chiếc váy ngắn của cô ấy lập tức hất lên, suýt nữa thì để lộ đồ lót. Thấy vậy, Riko cau mày rồi nhẹ nhàng trách móc.

“Váy kìa! Suzuka, lộ quần trong bây giờ đấy!”

“Ừmm~ Mà thôi, cũng không sao đâu. Dù sao cũng chỉ có onii-san với Yuu-kun ở đây thôi mà. À, hôm nay em có mặc chiếc quần lót sexy mà hôm trước nổi hứng mua đó. Muốn xem không?”

“Suzuka!”

“Nhắc mới nhớ, dạo gần đây Riko-chan cũng ăn mặc khá nổi bật đó nha. Kiểu đối lập như vậy trông lại hợp bất ngờ ấy. Hay để onii-san xem rồi góp ý cho—“

“U-waa— đợi đã, Suzuka, tự nhiên nói gì thế chứ!?”

Riko cuống cả lên trước những lời bất ngờ đó. Kosei thì đỏ mặt như vừa nghĩ ra điều gì đó. Còn Suzuka – người khơi mào mọi chuyện – thì trông vô cùng đắc ý như thể trò đùa của mình đã thành công.

Ngay cả Yuma, khi chủ đề chuyển sang chuyện đồ lót, cũng cảm thấy ngượng ngùng. Cậu ấy cố tình thở dài một tiếng dài, rồi ngăn tay Suzuka đang định kéo váy lên.

“Dù có cho anh xem thì cũng thấy có chút khó xử, nên là dừng lại đi Suzuka.”

“Đúng thế, người xem cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, phải không, Yuma?”

“…Ừ thì...”

Nghe Kosei nói vậy, Yuma chỉ để lộ một biểu cảm khó đoán.

“Thôi được rồi — tiếc thật—“

“Trời ạ, Suzuka, tiếc cái gì chứ!”

Riko bực bội nhìn Suzuka, còn cô nàng thì lè nhẹ cái lưỡi hồng nhỏ xinh, trông vô cùng tinh nghịch và đắc ý. Sau đó, Suzuka ngồi dậy rồi đổ người lên bàn như thể sắp tan chảy, giọng như đang nguyền rủa thì thầm nói:

“Ư ư~ giá mà không có kỳ thi thì tốt biết mấy...”

“Rồi rồi, Suzuka. Trượt là không chỉ phải thi lại mà còn phải học lại nữa đó.”

“Đúng đó. Em cũng thấy Kosei trượt kỳ thi rồi sau đó phải dùng nửa kỳ nghỉ xuân để học lại còn gì.”

“Ư… Đừng nhắc lại chuyện đó nữa, Yuma…”

Kosei nhăn mặt, cả đám cũng không nhịn được mà cười gượng.

Trường của Yuma và các bạn cậu là một trường cấp ba có tiếng trong tỉnh về tỷ lệ đậu đại học. Nếu trượt bài kiểm tra định kỳ, không chỉ phải thi lại mà còn bị bắt buộc tham gia lớp học phụ đạo sau giờ học một thời gian. Những khoảng thời gian quý báu bị lấy mất như vậy, chỉ còn cách nghiêm túc học hành thôi.

“Nhưng mà đúng là mệt rồi ha~. Nghỉ tí đi. Em muốn ăn kem!”

Suzuka nói không sai. Họ đã học gần hai tiếng đồng hồ, sự tập trung cũng bắt đầu suy giảm.

Nghỉ một chút, bổ sung ít đường cho não hoạt động trở lại cũng không tệ. Mọi người đều đồng tình, không khí trong phòng cũng nhẹ nhõm hơn. Bất ngờ, Kosei như sực nhớ ra điều gì đó rồi nói:

“À mà, trong nhà bây giờ chẳng có gì để ăn vặt cả, kem cũng không có.”

“Ừm, vậy nghĩa là phải ra cửa hàng tiện lợi một chuyến rồi…”

Suzuka liếc ra ngoài cửa sổ. Nhìn ánh nắng chói chang là biết ngay bên ngoài nóng bức đến mức nào. Chỉ cần bước một bước ra khỏi phòng điều hòa này là kiểu gì cũng sẽ đổ mồ hôi. Ra ngoài lúc này chẳng khác nào một hình phạt.

Suzuka nheo mắt lại, đưa mắt nhìn quanh đám Yuma. Cảm nhận được ý đồ của cô, cả nhóm lập tức cảnh giác, ai nấy đều đồng loạt vào tư thế phòng thủ.

“Không ra là thua đó nha, chơi oẳn tù tì nào!”

“‘Nào!’” “Ờ…”

Vừa dứt tiếng hô, ba bàn tay hình bao và một cái búa lập tức vung ra theo phản xạ. Riko là người thua, thở dài rên rỉ đầy tiếc nuối.

Yuma, Suzuka và Kosei có chút áy náy. Việc Riko thường ra búa ở lượt đầu là một bí mật nho nhỏ giữa ba người họ.

Nhưng, đã là trò chơi thì phải công bằng.

Riko thở dài một tiếng, có chút cam chịu đứng dậy. Lúc đó, Suzuka mỉm cười rạng rỡ rồi nói:

“Được rồi được rồi, Riko-chan, dắt onii-san đi cùng luôn nhé~”

“Ể?” “Hả—, anh cũng phải đi à?”

Trước vẻ mặt ngạc nhiên của cô bạn thân và bộ dạng chẳng hứng thú gì của người anh, Suzuka tiếp tục:

“Thì đó, nếu Riko-chan đi một mình, biết đâu lại bị mấy tên kỳ quặc bắt chuyện thì sao?”

“Nói mới nhớ, lần trước trên đường đi karaoke, Riko cũng bị bắt chuyện nhi.”

Yuma lập tức bổ sung, nhớ lại buổi tụ họp mấy hôm trước.

Nghe vậy, Kosei khoanh tay suy nghĩ một lúc. Rồi cậu ta mở lời với vẻ mặt nghiêm túc:

“Ừm— khu này chắc cũng không có gì đâu, nhưng cũng không thể đảm bảo hoàn toàn... Nếu Riko lại gặp mấy tên kỳ lạ thì tớ ngủ không ngon mất. Thôi, thế thì đi cùng vậy.”

“Ừm… Thế thì nhờ anh nhé.”

“Onii-san, Riko, loại và vị gì thì tùy hai người nhé.”

“Rồi rồi. Đi thôi, Riko.”

“Vâng.”

Riko đáp lại một cách tự nhiên rồi cùng Kosei rời khỏi nhà trong không khí khá vui vẻ.

Suzuka nhẹ nhàng vẫy tay tiễn họ, dõi theo bóng lưng hai người khuất dần.

Nghe tiếng “cạch” nơi cửa ra vào vang lên, Yuma bật cười khẽ, rồi lên tiếng:

“Ngay từ đầu, em đã định tạo cơ hội để Kosei và Riko có thời gian riêng với nhau, đúng không?”

“Thì, là bạn tốt thì giúp nhau kiểu đó cũng không có gì lạ mà?”

Suzuka vừa nói vừa mỉm cười tinh nghịch.

Thật lòng thì Yuma cũng mong hai người kia có thể đến với nhau.

“Hai người đó, thật khiến người ta sốt ruột.”

“Chứ sao. Nhưng thật ra, em còn có mục đích khác nữa.”

“Suzuka? …Này!”

Chưa dứt lời, Suzuka đã áp sát lại gần Yuma, tựa vai vào vai cậu, rồi bất ngờ đặt một nụ hôn nhẹ lên cổ. Khi ngẩng đầu nhìn, đôi mắt cô lấp lánh ánh nước, ánh nhìn khiêu khích làm trái tim cậu loan nhịp

“Nè, trước khi anh trai em và Riko quay lại… chắc là vẫn kịp mà, nhỉ?”

Vừa nói, cô vừa lén đặt vào tay cậu một vật nhỏ lấy từ túi váy. Chỉ cần cảm nhận cũng biết đó là gì. Khoảng thời gian gần đây, cả hai đều tập trung ôn thi nên không quan hệ thường xuyên. Yuma bối rối, lòng dạ chộn rộn.

Tuy vậy, cậu vẫn cố giữ chút lý trí còn lại, nhẹ nhàng từ chối:

“Không được đâu, Suzuka, thời gian thực sự…”

Cửa hàng tiện lợi gần đây, nếu đi nhanh thì chỉ mất khoảng 15 phút cả đi lẫn về, chưa kể còn phải chọn đồ. Anh thực sự lo mình sẽ không đủ thời gian.

Nhưng Suzuka lại kích thích dục vọng và nỗi lo của Yuma, thì thầm.

“Cả tuần nay vì mãi ôn thi mà chưa làm được lần nào cả, em cũng đến giới hạn rồi. Yuma cũng vậy, đúng không?”

Vừa nói, Suzuka vừa vén nhẹ váy nhẹ. Đúng như đã nói trước đó, bên trong là kiểu đồ lót quyến rũ và sexy hơn thường ngày – sự khác biệt này khiến cậu phải nuốt nước bọt.

“Anh cũng… gần như…”

“Hơn nữa, bây giờ ‘thả lỏng’ một chút cho thoải mái, học hành cũng sẽ tập trung hơn đúng không?

“…Hình như cũng có lý.”

“Được rồi, quyết định vậy đi! Chúng ta không có nhiều thời gian, nên hãy làm nhanh nào.”

“Cách em nói kìa. Mà, làm ở đây không ổn. Sang phòng em đi, Suzuka.”

“Vâng—”

Dễ dàng bị sự cám dỗ và thuyết phục của Suzuka hạ gục. Cả hai rời khỏi phòng khách, lên tầng, tiến vào phòng riêng của cô.

“Yuu-kun, mọi thứ đã sẵn sàng rồi.”

“Ừm.”

Vừa bước vào phòng, Suzuka đã chống tay lên bàn học, quay đầu lại với ánh mắt hơi gấp gáp, đưa tay lên tháo chiếc áo ngực.

Yuma thở gấp, tiến đến gần, vòng tay qua eo cô, và để mặc cảm xúc dẫn lối.

Không khí oi bức trong phòng như đặc quánh lại. Tiếng thở dốc hòa cùng âm thanh thở hổn hển vang lên khắp nơi.

Chiếc điều hòa vừa mới bật phát ra hơi gió mát dịu như một tiếng thở dài.

Yuma và Suzuka quen nhau từ khi còn nhỏ thông qua Kosei.

Cả hai chơi với nhau từ khi còn nhỏ, cùng nhau cãi vã, cùng nhau cười đùa, cùng nhau hiểu rõ ưu điểm và khuyết điểm của đối phương. Họ thực sự là đôi bạn tri kỷ không thể thay thế. Nếu ai đó hỏi họ có thích nhau không, thì cả hai đều sẽ trả lời “có” không chút do dự. Tình cảm ấy đủ để dẫn đến mối quan hệ thân thiết cả về thể xác.

Tuy nhiên, giữa họ không tồn tại cảm xúc của tình yêu đôi lứa.

Tình yêu ở tuổi mới lớn, rốt cuộc cũng chỉ là phần nối dài của bản năng và cảm xúc.

Đây là một cách để giữ mối quan hệ không bị ràng buộc bởi cảm xúc lãng mạn.

Một kiểu đồng minh kín đáo, đầy mâu thuẫn và phức tạp – điều mà cả hai đều không thể nói cho bất kỳ ai.

Không lâu sau đó, như bị thời gian thúc giục, họ kết thúc một cách vội vàng. Mồ hôi nhễ nhại như vừa chạy đua cật lực.

Yuma nằm vật ra, mồ hôi rơi xuống lưng đồng phục của Suzuka, người đang nằm úp sấp. Cậu thở hổn hển, hoàn toàn kiệt sức.

“Yuma, anh nặng quá… lại còn nóng nữa.”

“A, xin lỗi. Nhưng để anh nghỉ chút đã. Mệt thật đấy.”

“Thật là… Không biết phải làm sao với anh luôn. Nhưng mà cảm giác như vừa hoàn thành được thành tựu mới vậy.”

“Nghe như trò chơi ấy. Mà… cũng không sai.”

“Ahaha, phải không?”

Cuộc trò chuyện sau khi ân ái của hai người nhạt nhẽo, chẳng mang chút cảm xúc nào. Cả hai đều lười biếng, nhưng lại nhìn nhau nở nụ cười tinh nghịch như đang chơi trò đùa.

Tuy nhiên, đây chính là cách Yuma và Suzuka ở bên nhau, và cả hai thậm chí còn thấy mối quan hệ này cũng khá thú vị. Rõ ràng là lén lút giải quyết nhu cầu sinh lý sau lưng bạn thân hay anh trai, nhưng lại giống như đang chơi một trò bí mật đầy kích thích. Đặc biệt lần này, với giới hạn thời gian khó lường, cảm giác ấy càng mãnh liệt hơn.

Đúng lúc đó, tiếng cửa chính mở ra vang lên.

“Mua kem về rồi đây—”

“Tranh thủ ăn khi chưa tan nha… Ơ? Hai người đâu rồi?”

Hình như Kosei và Riko đã về.

Yuma và Suzuka giật mình, hít một hơi lạnh, vội vàng tách nhau ra, cuống cuồng chỉnh lại quần áo và mở cửa sổ. Nhưng cả hai vẫn mồ hôi nhễ nhại, vội vã chạy xuống cầu thang, đến phòng khách.

Kosei và Riko đang thu dọn mấy quyển vở mở toang, đặt kem lên bàn. Thấy dáng vẻ của hai người, họ không khỏi nghi hoặc.

“Ồ, Yuma, Suzuka, muốn ăn vị nào… Mà này, hai người sao trông lạ thế?”

“Woa, ướt đẫm mồ hôi luôn đó. Có chuyện gì vậy?”

“Ờ, à, cái đó, Bọn tớ thấy chỉ để hai người ra ngoài nắng mua đồ thì không hay lắm. Đúng không, Suzuka?”

“Đúng, đúng đúng. Nên bọn em chơi đã game trong phòng em mà không bật điều hòa.”

Yuma và Suzuka liếc nhau, vội bịa ra một cái cớ vụng về.

“Hmm… kỳ lạ thật đó. Mà thôi, kem đây, ăn đi. Anh chọn vị soda nha.”

“Á! Cái dâu là của em mà, Kosei-senpai!”

Dù sao Suzuka làm mấy chuyện kỳ quặc cũng chẳng phải phải là chuyện hiếm. Kosei và Riko không để tâm lắm, chuyển sự chú ý sang kem.

Yuma thở phào nhẹ nhõm, quay lại chỗ học ban nãy, cầm lấy phần đá bào vị chanh. Vừa ăn một muỗng, vị chua mát lạnh lan tỏa, khiến cơ thể mồ hôi nhễ nhại của cậu cảm thấy như được hồi sinh. Khuôn mặt thoáng vẻ nhẹ nhõm. Kosei và Riko cũng vừa ăn vừa cười vui vẻ.

Chỉ có Suzuka là tỏ vẻ lúng túng khi nhìn ly đá bào vị “nước tương” trước mặt.

Có chuyện gì vậy? Dù vị có hơi lạ, nhưng Suzuka vốn là người thích mấy món độc lạ như thế mà…

Yuma hơi nghiêng đầu khó hiểu, thì đúng lúc ấy ánh mắt hai người chạm nhau.

Suzuka hơi do dự, rồi ghé sát vào tai Yuma, thì thầm:

“Thật ra… lúc nãy vội quá… nên em quên mặc quần lót rồi. Bây giờ thấy khó chịu ghê quá...”

“Pfft— khụ khụ khụ…!”

Yuma bị câu nói bất ngờ đó làm sặc suýt nghẹn cả đá bào.

“Sao thế, Yuma?”

“Khụ khụ. Không, không có gì đâu… chỉ là bị sặc một chút thôi…”

“Haha, cẩn thận chút nha. Nãy Riko cũng bị lạnh tới mức đầu kêu ong ong luôn đó.”

“Em, em không có mà—!”

“Ể, thật không đó? Lúc nãy anh còn thấy em đưa tay lên trán mà—”

“Cái… cái đó là…”

Kosei và Riko bắt đầu trêu chọc nhau vui vẻ. Còn Yuma thì quay sang nhìn Suzuka với ánh mắt bất mãn.

Suzuka nháy một mắt, lè lưỡi tinh nghịch. Nhìn thấy vậy, Yuma không nói không rằng, nhanh như chớp “thưởng” cho cô một cú búng trán đau điếng.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Ozu
Đây rrrrrrrrrrr
Xem thêm