'Không. Không thể đánh giá người khác dựa trên những chuyện như thế này được.'
Khiếu hài hước hơi lệch lạc là một khuyết điểm nhỏ ở một học viện pháp thuật như này.
Lee Han quyết định tập trung vào những phẩm chất tốt đẹp của vị giáo sư trước mặt.
"Thật sự rất vui. Nó như một làn gió mát lành đối với một học sinh đã chán ngán cuộc sống học đường như em vậy..."
Asan, người đã làm xong bài kiểm tra thứ hai, đứng dậy tiến lại gần, nhưng khựng lại khi nghe thấy lời Lee Han.
'Có gì mà buồn cười vậy?'
Dù có nghĩ thế nào đi nữa, bài kiểm tra này hoàn toàn chẳng có gì vui cả.
"Chào Giáo sư. Em tên là Asan, thuộc gia tộc Dalkad."
Giáo sư Alpen, người phát hiện ra Asan, lấy đồng hồ bỏ túi ra xem giờ và nói.
"Hừm. Tôi có điều muốn nói với những học sinh đã có điểm tốt... Đi theo tôi."
Mặt Asan run rẩy.
'Cuối cùng mình cũng làm xong bài kiểm tra và còn chút thời gian rảnh rỗi, nên mình không muốn phí thời gian nói chuyện với giáo sư nữa'.
"Bọn em đi ngay."
Tất nhiên những suy nghĩ đấy không phải của Lee Han . Lee Han trả lời ngay mà không cho Asan cơ hội lấy lý do .
Asan tiến lên trong khi mím môi tiếc nuối.
"À mà Asan. Cậu giải bài toán vừa rồi thế nào?"
"Tớ không tìm ra đáp án, nên tớ thử thay thế từ số 0, và may mắn thay... Còn cậu thì sao, Wodanaz?"
Asan nhìn Lee Han với vẻ mặt như muốn nói, 'Dĩ nhiên, Wodanaz cũng sẽ giải như tớ chứ, phải không?'
Lee Han gật đầu.
"Dĩ nhiên tớ cũng giải theo cách đó."
Lee Han tự hứa với lòng mình sẽ trả lời như vậy khi những người bạn khác hỏi.
Mình không muốn tỏ ra mình hiểu rõ Hiệu trưởng xương.
* * *
Phòng của Giáo sư Alpen khá cổ điển.
Sách vở được xếp gọn gàng trên kệ, không một hạt bụi, mọi thứ trong phòng đều có chỗ đứng của nó.
"Ngồi xuống."
Khi hai học sinh ngồi xuống, Giáo sư Alpen vẫy cây quyền trượng và rót trà vào tách của họ.
"Hai học sinh này đủ xuất sắc để đạt vị trí thứ nhất và nhì trong kỳ thi này."
"Cảm ơn."
"Thật ra, tuần tới có một người bạn của tôi sẽ đến thăm trường. Cậu ấy là bạn tôi gặp khi còn làm quan chức..."
Đôi mắt của Lee Han, người vẫn im lặng lắng nghe, mở to.
Nếu bạn kết bạn khi còn làm quan chức, rất có thể họ cũng là những quan chức cấp cao của Hoàng gia.
"...Khi người bạn đó đến thăm, cậu ấy muốn xem khả năng của những học sinh tôi đang dạy. Vì vậy, tôi muốn nhờ các em làm một vòng tròn ma thuật đơn giản. Như tôi đã nói trên lớp, việc này không khó lắm đâu."
Lee Han thì mừng rỡ còn Asan thì chán ghét.
Có gì đáng mừng khi phải làm thêm bài tập chứ?
Điểm số của mình đâu có kém!
'Mình có thể làm được .'
Lee Han gật đầu trước phản ứng không đồng tình của Asan.
Không chỉ điểm số của cậu ấy tốt, mà hơn hết, chẳng phải Asan ghét làm bài tập sao?
Đó là cơ hội hoàn hảo cho mình.
"Tôi nghĩ nếu để Dalkad phụ trách thì tốt."
"...?!"
Lee Han ngạc nhiên.
Tại sao?!
"Em... em sao? Chẳng phải để Wardanaz phụ trách sẽ tốt hơn sao?"
Giọng Asan từ từ nhỏ dần, như thể cậu ấy không tự tin.
Kỹ năng là một chuyện nhưng mình không nhất thiết phải đảm nhận thêm nhiệm vụ như này.
Lee Han thầm cổ vũ Asan.
'Cố lên nào, Asan!'
“Ừm, chẳng phải trò Wardanaz đang có quá nhiều việc phải làm lúc này sao?”
“......”
“......”
Lee Han và Asan cùng im lặng.
Đúng vậy!
“Tôi nghe nói cậu ấy rất say mê học tập đến nỗi còn dành thời gian học với các giáo sư khác. Tôi không thể nào làm phiền một học sinh như vậy được.”
“...Được rồi, em sẽ làm vậy...”
Asan nói với giọng buồn bã.
Asan cũng có lương tâm.
Nếu cậu là một học sinh thuộc Tháp Thanh Long, cậu sẽ không thể nói với Lee Han, người đang bận rộn và mệt mỏi, 'Dù có thế thì cậu vẫn phải nhận việc đấy!'
“Không, thưa Giáo sư. Em cũng sẽ giúp Asan.”
“Liệu có ổn không?”
"Vâng."
“Wordanaz...!”
Asan cảm động đến nỗi nước mắt trào ra.
Cậu sẵn sàng giúp tôi làm cái công việc nhàm chán, vô vị và phiền phức này chỉ vì tình bạn.
Xoẹt xoẹt-
Ahsan lấy tay áo lau nước mắt. Cậu cảm thấy mình đã khóc rất nhiều kể từ khi bước vào ngôi trường này.
"Cảm ơn Wardanaz."
"Không có gì đâu. Asan."
Lee Han vỗ vai Asan và tự nhủ.
'Chắc chắn điều này sẽ bắt được sự chú ý.'
Dù bạn của Giáo sư Alpen là ai thì chắc chắn cậu phải bắt được sự chú ý của người đó!
Sau một hồi giải thích ngắn gọn, hai học sinh chào tạm biệt và rời khỏi phòng.
Giáo sư Alpen, còn lại một mình trong phòng, lẩm bẩm với vẻ mặt tiếc nuối.
"Tiếc thật. Ban đầu, mình muốn tiến cử Wardanaz..."
Chỉ xét riêng về tài năng và năng lực, chàng trai nhà Wardanaz này sau này có thể được tiến cử vào các vị trí quan chức trong đế chế .
Một bộ óc thông minh và một niềm đam mê học tập mãnh liệt.
Trò ấy chắc chắn sẽ trở thành một viên chức tốt của đế chế.
nhưng...
'Sẽ đúng đắn hơn nếu để một tài năng xuất chúng như vậy tập trung vào việc học hơn là theo đuổi các chức vụ chính thức.'
Giáo sư Alpen cũng hiểu rõ điều đó.
Những người có trình độ học vấn khá tốt sẽ xứng đáng với chức vụ trong đế chế nhưng những người có trí tuệ cực kỳ xuất chúng thì được kỳ vọng sẽ cống hiến hết mình cho học thuật vì tương lai của đế chế.
Giáo sư Alpen, người đã làm việc trong chính phủ một thời gian dài, đã đến ngôi trường này để giúp phát triển các nhà tiên phong cho tương lai của đế chế, dù chỉ là một chút.
Với tư cách là một cựu quan chức thì điều này thật đáng buồn nhưng với tư cách là một nhà giáo dục thì đó lại là một điều đáng mừng.
‘Mình sẽ giúp trò ấy hết sức có thể. Hãy tập trung vào việc học, Wardanaz.'
* * *
Thứ Năm.
Khi Lee Han bước đến lớp học giả kim, cậu nhận thấy khuôn mặt của các học sinh đẫm mồ hôi.
"Hôm qua mọi người rời khỏi lớp lúc mấy giờ?"
"Sau nửa đêm... phép vẫn chưa hết tác dụng."
"......"
"Câu trả lời cho câu hỏi cuối cùng là gì vậy?"
Yonner vẫn không hiểu.
Dù có nghĩ thế nào đi nữa, mình vẫn không thể nghĩ ra câu trả lời nào khác ngoài 720.
“...0.”
"Hả?"
“0 là đáp án đúng.”
"Tại sao?"
“À… thì…”
Lee Han cẩn thận giải thích với Yoner trong khi quan sát biểu cảm của cô, dù cho cậu không phải là người tạo ra câu hỏi này.
Một tia lửa kim loại lóe lên trong mắt Yonner.
“Chết…! ...Ừ. Đúng rồi. Ừ.”
Yoner gần như không thể bình tĩnh lại.
Nếu học ở ngôi trường này và cứ nổi giận vì những chuyện như thế thì mình sẽ không chịu nổi.
Xoẹt xoẹt-
“?”
Lee Han quay đầu lại.
Một nàng công chúa đi ngang qua đang xé nát một tờ giấy ghi đủ loại công thức và con số với vẻ mặt vô cảm.
Hình như cô ấy cứ giải mãi đến hôm nay vì hôm qua không giải được.
“…Tự dưng tôi lại cảm thấy có lỗi.”
“Tại sao? Không phải lỗi của cậu. Đừng làm thế.”
Yoner an ủi . Cô gái nhà Maken mở miệng định đổi chủ đề.
“"Nghe nói cậu sẽ làm một vòng tròn ma thuật với Dalkad à ?”
“Huh.”
“...Để Dalkad tự làm không phải tốt hơn sao?”
“Này... Makin...”
Asan, người đi ngang qua, nhìn Yoner với vẻ mặt khó chịu.
Tất nhiên, những gì Yoner nói không sai.
Ngay cả những học sinh giỏi khác dường như cũng đồng tình và ủng hộ Yoner.
“Tự làm không phải tốt hơn sao?”
“Dalkad. Chúng ta cần phải chăm sóc Wardanaz.”
“......”
Asan nhìn Lee Han như thể đang cầu xin sự giúp đỡ. Lee Han gật đầu và trả lời.
“Tôi tự quyết định giúp, nên các cậu không cần phải lo lắng.”
“Vậy thì tôi cũng chẳng làm gì được nữa...”
“Chúng ta không thể nhờ hoàng tử giúp sao? Hình như cậu ta còn nhiều thời gian mà.”
Bang bang bang-
Giáo sư, người vừa bước vào lớp với một tiếng thịch lớn, đã tạo ra tiếng đập nồi.
“Rất vui được gặp tất cả các em. Thầy không cần giải thích gì thêm, nên các em đều biết hôm nay chúng ta sẽ làm gì rồi phải không?”
Mặt các học sinh trở nên nhăn nhó.
Mặc dù cùng là làm bài kiểm tra , nhưng Giáo sư Thunder's Step lại có một chút gì đó khiến nó trở nên khó chịu hơn.
Giáo sư Uregeul cười ha hả, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của các học sinh.
“Được rồi. Xếp hàng và lên từng người một.”
“?”
Các học sinh đang xôn xao vì bài kiểm tra được tiến hành theo cách khác với những gì họ mong đợi.
Mình cứ tưởng đó là bài kiểm tra mà tất cả vẫn thường làm trong lớp bằng cách dùng vạc như thường lệ chứ...?
“Sao các em lại làm thế? Thầy đã bảo các em xếp hàng vào rồi mà.”
“......”
Các học sinh đứng thành hàng, nhìn Giáo sư Thunder's Step với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Mình hoàn toàn không biết bên trong cửa lớp học có gì.
“Cái gì ở trong đó?”
“Không lẽ là quái vật ở đó sao?”
“Đây là lớp học giả kim mà?”
“Vậy ngày đầu tiên con quái vật điên cuồng tấn công là lớp nào?”
“...Đó cũng là lớp học giả kim. Chết tiệt. Có thể có quái vật ở đó.”
Các học sinh nhanh chóng chuẩn bị tinh thần và cầm gậy.
Với tình hình này, có vẻ như khả năng quái vật xuất hiện rất cao.
'Chắc chắn quái vật sẽ không xuất hiện đâu... phải không?'
Lee Han vẫn không từ bỏ hy vọng và phát đồ ăn vặt cho bạn bè.
"Cái gì đây?"
“Kẹo bia. Ăn đi nếu các cậu thiếu ma lực.”
Những người bạn gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc và nhận kẹo bia.
Đó là một vật dụng thiết yếu, vì bạn không bao giờ biết mình cần bao nhiêu ma lực khi chiến đấu với quái vật.
"Wardanaz. Vào đi."
Lee Han mở cửa và bước vào trong.
May mắn thay, con quái vật không tấn công, nhưng Lee Han vẫn không lơ là cảnh giác.
"...Trò có thể bỏ tay khỏi eo được rồi."
Giáo sư Thunder's Step nhìn Lee Han như thể ông không thể tin được.
Tất nhiên, nghi ngờ là một thói quen tốt, nhưng cái thái độ sẵn sàng rút kiếm bất cứ lúc nào khi đang làm bài kiểm tra giả kim thuật là sao?
Trò đến để thi kiếm thuật à?
"Giáo sư. Em tin tưởng thầy."
"Hình như lần trước tôi đã nói điều này, nhưng một người thực sự tin tưởng sẽ không nói những câu như thế. Giờ thì, nhìn vào cái nồi và nguyên liệu bên cạnh xem."
Lee Han kiểm tra cái nồi.
Và kiểm tra những nguyên liệu đặt cạnh mình. Tất cả đều là những nguyên liệu chưa từng thấy trước đây.
"Em thấy rồi."
"Vậy thì, thử làm loại thuốc này chỉ bằng những nguyên liệu có trong phòng xem."
"?"
Lee Han dừng lại khi nhìn thấy lọ thuốc mà Giáo sư Thunder's Step đang lắc kêu leng keng trong phòng.
Đó là một loại thuốc mình chưa từng thấy trước đây.
"Đây có phải là loại thuốc mà thầy đã dạy em trên lớp không?"
"Không."
"Thầy có thể cho em biết đó là loại thuốc gì không?"
"Không."
"......"
Giáo sư Thunder's Step nở một nụ cười như thể ông ấy đang rất tận hưởng tình hình hiện tại.
Một nhà giả kim vĩ đại rất giỏi ứng biến.
Ngay cả với những nguyên liệu chưa từng thấy trước đây, bạn vẫn có thể tạo ra một loại thuốc tương tự như một loại thuốc chưa từng biết đến.
Điều này có thể thực hiện được vì tôi đã nắm bắt được đặc tính của các nguyên liệu và hoàn toàn tiếp thu những tác dụng mà chúng gây ra trong đầu.
Tất nhiên, Giáo sư Thunder's Step không bắt buộc các học sinh năm nhất lại tạo ra một loại thuốc hoàn hảo.
Có thể nhận ra bao nhiêu đặc tính của thuốc và làm cho chúng gần giống nhất có thể?
Đó chính là cốt lõi của bài kiểm tra này.
“Được rồi. Tốt hơn hết là trò nên di chuyển nhanh lên. Thời gian đâu phải là vô hạn, phải không?”
“Hừm.”
Lee Han dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Khi Lee Han, một trong những học sinh xuất sắc nhất lớp giả kim, không nhúc nhích mà tiếp tục suy nghĩ, Giáo sư Thunder's Step tỏ vẻ bối rối.
'Trò lo lắng điều gì?'
Chỉ cần nhanh chóng tìm ra đặc tính của nguyên liệu và đặc tính của thuốc là đủ, vậy tại sao lại lo lắng như vậy?
Tôi không hiểu.
"Giáo sư."
“Có gì vậy?”
“Em có thể sử dụng bất kỳ nguyên liệu nào trong phòng đúng không?”
“Trò định dùng nguyên liệu nào trò có sao?”
Giáo sư Thunder's Step khịt mũi.
Mình không biết trò ấy có loại nguyên liệu gì để nói như vậy, nhưng chắc là vô ích.
Nếu thực sự may mắn đến mức có được một số nguyên liệu hữu ích, Giáo sư Thunder's Step sẽ chấp nhận điều đó.
Với vận may như vậy, trò có thể làm bất cứ điều gì!
"Muốn làm gì thì làm."
"Được rồi."
Lee Han lao vào như chớp và giật lấy lọ thuốc từ tay Uregeul.
Giáo sư Thunder's Step bị sốc trước đòn tấn công bất ngờ đến nỗi cậu ta đứng im và mãi sau mới lấy lại được bình tĩnh.
"...này!!!"


0 Bình luận