Taming The Villainesses
미츄리 N/A
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn Tập

Chương 28: Mùa xuân tại học viện #3

1 Bình luận - Độ dài: 2,911 từ - Cập nhật:

Thánh Quốc Gracia là tổng hành dinh của Giáo hội Quang Diệm.

Nơi đây có quy mô tương đương một thành bang, sánh ngang với đại đô thị Monarch của Angmar.

Dân số, dẫu nhiều, cũng chỉ ngót nghét một triệu người là cùng?

Quả là lớn nếu xét trên phương diện một thành phố, nhưng lại quá nhỏ bé nếu xem là một quốc gia.

Tuy nhiên, tầm ảnh hưởng của Giáo hội Quang Diệm bao trùm khắp lục địa, nên nơi này thực chất giữ vai trò như một vùng trung lập.

“Đây chính là cái nôi của vô số dũng sĩ sao?”

Vừa đi theo phái đoàn, Elga vừa tò mò nhìn quanh như một đứa trẻ lần đầu được ra phố.

Trong mắt cô là hình ảnh những người vác trên vai đủ loại công cụ như cuốc chim, lưỡi hái lớn và dây thừng.

“Tất cả bọn họ đều là dũng sĩ sao?”

Đáp lại câu hỏi ấy, Tổng giám mục Bayona, người được phái đến nghênh đón Nữ hoàng Angmar, cất tiếng cười sang sảng.

“Đúng vậy. Hầu hết họ đều là những người quy tụ về đây để nhận lễ rửa tội từ Thánh nữ. Họ chính là các dũng sĩ đang trong quá trình huấn luyện.”

“Thì ra là vậy. Tức là những kẻ giống ta ư? Liệu có kẻ nào xứng để ta thử sức không nhỉ?”

Nhìn những dũng sĩ và ứng viên dũng sĩ qua lại, tiểu thư nhà Lioness dường như không thể kìm được cảm giác ngứa ngáy chân tay.

Tổng giám mục Bayona lên tiếng.

“Tiểu thư Lioness đây quả nhiên hệt như lời đồn, vừa hiếu kỳ lại vừa dũng mãnh.”

“Có cả tin đồn về ta nữa sao?”

“Tất nhiên rồi. Angmar là một đại quốc hàng đầu lục địa. Mọi chuyện ở Angmar đều nhanh chóng lan đi khắp nơi.”

“Cũng phải, uy danh của ta sao có thể không vang danh thiên hạ được.”

Elga là một chiến binh đã lập nên vô số chiến công nơi biên giới Angmar.

Việc những câu chuyện về cô cùng đội cận vệ lan sang các quốc gia lân cận rồi trở thành lời đồn đại cũng là lẽ dĩ nhiên.

“Vậy, người ta đồn đại những gì về ta?”

Trước câu hỏi của Elga, Tổng giám mục Bayona đáp lời.

“Người ta nói rằng, dù là tiểu thư của một đại gia tộc nhưng người lại không câu nệ lễ nghi phiền phức và có tính cách rất phóng khoáng.”

“Gì chứ, ý là ta không ra dáng quý tộc à?”

Elga khẽ cau mày.

Tôi chợt nhớ ra Elga luôn ngấm ngầm mặc cảm về việc mình không ra dáng quý tộc. Có lẽ độ hảo cảm của cô dành cho Bayona đã giảm đi ít nhiều rồi.

“Không giống quý tộc thì có nghĩa là gì chứ.”

Khi Elga đang bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, Aira, người nãy giờ vẫn lặng lẽ bước đi, cất giọng thanh thoát.

“Về ta cũng có lời đồn nào sao?”

“Thần e rằng trên khắp cõi lục địa này, nào có ai chưa từng nghe qua danh tiếng của Nữ hoàng Aira.”

“Ồ, vậy sao?”

“Nếu hôm nay Nữ hoàng không dùng cổng dịch chuyển mà đường hoàng quang lâm qua cổng chính, ắt hẳn dân chúng đã tụ tập đông như trẩy hội để được chiêm ngưỡng dung nhan của người rồi ạ.”

Lời giải thích của Bayona khiến tôi nhận ra danh tiếng của Aira đã lan xa đến tận xứ người.

Điều đó cũng làm tôi thoáng chút căng thẳng, không biết liệu có tin đồn nào về mình bị lan truyền hay không.

Chắc chắn chẳng phải chuyện tốt đẹp gì rồi.

Aira cất tiếng hỏi.

“Vậy, khi nào ta có thể gặp Thánh nữ?”

“Chuyện này… Thánh nữ đã bắt đầu buổi cầu nguyện thâu đêm từ tuần này rồi. Có lẽ phải đến tuần sau Nữ hoàng mới có thể diện kiến Thánh nữ.”

“Ngươi dám bắt Nữ hoàng Angmar là ta đây phải chờ đến tuần sau ư?”

Vầng trán của Aira khẽ nhăn lại. Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được bờ vai của Bayona đang đi phía trước thoáng run lên.

Có lẽ ông ta cũng biết những lời đồn về cách Aira đang trị vì Angmar như một bạo chúa.

Lo rằng Aira sắp thốt ra lời lẽ ngang ngược nào đó, tôi vội xen vào cuộc trò chuyện.

“À, vậy nên ngài Tổng giám mục Bayona mới phải thay mặt ra đón chúng tôi có phải không.”

“Đúng vậy. Dù Thánh nữ không thể có mặt, nhưng hạ thần đã được lệnh phải tiếp đãi các vị thật chu đáo. Nào, hôm nay sau khi các vị thu xếp hành lý tại nơi nghỉ, chúng ta sẽ mở tiệc chiêu đãi.”

***

Tại sảnh tiệc của Đại Thần Điện, một bữa tiệc linh đình đã được tổ chức để chào mừng chuyến viếng thăm của Aira và Elga.

“Chẳng phải Giáo hội luôn tôn sùng sự thanh đạm sao?”

Elga vừa ngắm nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trên chiếc ly bằng vàng ròng vừa nói với vẻ khó hiểu.

Đúng như lời cô nói, Giáo hội vốn xem sự giản dị là một đức hạnh.

Nhưng hôm nay là ngày đón tiếp thượng khách từ đại quốc Angmar, nên có lẽ họ không thể tổ chức một buổi tiệc sơ sài được.

Có vẻ như để bù lại việc Thánh nữ không ra đón, họ đã dồn nhiều công sức hơn vào việc này. Hẳn là để xoa dịu Aira.

━Nhanh tay lên nào.

━Vâng. Xin hãy dọn dẹp bát đĩa ở bàn số 5 đằng kia.

Các nữ tu và tư tế bận rộn bưng bê thức ăn và dọn dẹp bát đĩa, trong khi dàn hợp xướng trong bộ lễ phục trắng tinh cất lên những bản thánh ca đa âm sắc làm nhạc nền.

Nhìn cảnh tượng đó, hình ảnh nữ tu Imp Marmar chợt lướt qua tâm trí tôi.

━Đồng chí!

Cái giọng léo nhéo ồn ào của cô ta đã ám ảnh trong đầu tôi suốt tuần qua, đến độ tôi ngỡ như nó vẫn còn văng vẳng bên tai.

Giờ này không biết đội hậu cần đã khởi hành từ vương quốc chưa nhỉ?

Vì phải chở theo vô số hành lý và đồ đạc lỉnh kỉnh, chắc cũng phải một tuần nữa họ mới đến nơi.

“Gì đây, rượu nho pha nước à? Thứ này thì uống sao nổi?”

Elga nhấp một ngụm rượu nho nhạt thếch rồi nhăn mặt kêu “phì”.

Có vẻ cô không hài lòng vì nồng độ cồn của rượu quá thấp, do trong giới luật của Giáo hội có điều răn cấm say xỉn.

“Vũ công nhảy múa cũng không có. Nói thật thì chán quá. Có lý do gì mà ta phải tham dự bữa tiệc này không? Mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía kia cả rồi.”

Sượt.

Ánh mắt xanh biếc chứa đầy vẻ bất mãn của Elga hướng về chiếc bàn nơi Aira đang ngồi.

━Thưa Nữ hoàng Aira, người thật xinh đẹp. Vẻ đẹp này quả là minh chứng cho sự vĩ đại của Đấng Sáng Tạo.

━Người dùng gì để chăm sóc mái tóc của mình vậy ạ?

Ở đó, rất nhiều tư tế cấp cao và nữ tu đã vây quanh Aira, tíu tít trò chuyện không ngớt.

Chắc họ phải nói chuyện đến cả tiếng đồng hồ nữa mất.

Nhìn cảnh đó, Elga tặc lưỡi một cái.

“Ta đến đây không phải để làm nền cho kẻ khác.”

Elga vốn là người có sức hút mãnh liệt, đủ để trở thành nhân vật chính ở bất cứ đâu, nhưng khi ở cạnh Aira, dường như cô không tránh khỏi việc bị đẩy xuống vai phụ.

Vì khí chất của họ quá khác biệt.

Soạt.

Bất chợt, Elga đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.

E rằng Elga sẽ xen vào giữa Aira và đám người kia để gây náo loạn, tôi cẩn trọng lên tiếng.

“Thưa tiểu thư Elga, cô định đi đâu vậy?”

“Ta ra ngoài hút một điếu ma lực thảo. Có vấn đề gì sao?”

Elga rút ra một điếu xì gà được cuộn tròn từ khe ngực của chiếc váy đỏ khoét sâu. Có lẽ do đã dùng bữa xong, cơn thèm thuốc của cô lại trỗi dậy.

“Dù sao thì ta có biến mất chắc cũng chẳng ai để ý.”

“Để tôi đi cùng cô.”

“Vậy à? Tùy ngươi.”

Chúng tôi đi về phía khu vườn yên tĩnh phía sau sảnh tiệc.

Dọc đường, các tu sĩ tháp tùng định đi theo nhưng tôi đã khéo léo xua tay ra hiệu cho họ lui lại.

Khu vườn của Giáo hội được lát gạch sạch sẽ, tựa như một con đường tản bộ.

Giữa những hàng cây, nơi tiếng ồn ào của bữa tiệc chỉ còn văng vẳng từ xa, Elga châm lửa cho điếu ma lực thảo đang ngậm trên môi.

Phừng.

Sau khi rít một hơi thật sâu, Elga khoan khoái thở ra một làn khói.

“Giờ mới thấy dễ chịu một chút. Cái không khí cứng nhắc của Giáo hội này không hợp với ta.”

Dù mới đến đây được nửa ngày, trông Elga đã có vẻ hối hận lắm rồi.

“Khi nào thì khai giảng?”

“Chắc sẽ mất khoảng một tháng. Vì chúng ta đã đến sớm hơn dự định.”

“Chết tiệt. Muốn quay lại Angmar giờ chắc phải ngồi xe ngựa cả tuần liền.”

“Cô định quay về sao?”

“Không biết.”

Không biết ư?

Elga thường là người có câu trả lời rõ ràng, một là có, hai là không.

Cô là một cô gái yêu ghét rạch ròi, nên việc trả lời qua loa “không biết” thế này hẳn là do đang phật ý.

「Đã bình tĩnh phán đoán tình huống!

Nhận được điểm kinh nghiệm nhờ tài năng 《Tư duy điềm tĩnh》.

Tất cả kinh nghiệm nghề nghiệp +5」

Quả nhiên là vậy.

Tôi cảm thấy cần phải tìm cách dỗ dành Elga đang hờn dỗi, trước khi cô gây ra một thảm họa ngoại giao nào đó nơi đất khách quê người.

Vả lại, nếu bỏ trống sảnh tiệc quá lâu, tôi cũng lo Aira, người đang ngoài tầm mắt mình, sẽ lại giở trò gì đó.

Vì vậy, tôi nói một cách thành thục như mọi khi.

“Nhưng thưa tiểu thư Elga, nếu bây giờ cô một mình quay về Angmar, mọi người có thể sẽ nghĩ rằng cô đã bỏ trốn đấy.”

“Ta bỏ trốn? Ngươi nói nhăng cuội gì vậy? Ta phải trốn chạy khỏi cái gì chứ?”

“Chương trình giáo dục của Giáo hội khắc nghiệt như một cuộc khổ hạnh là chuyện ai cũng biết. Ý tôi là mọi người sẽ nghĩ rằng tiểu thư Elga không chịu nổi chương trình huấn luyện đó nên đã sớm rút lui và trốn về Angmar.”

“Đó đâu phải sự thật?”

“Nhưng tin đồn vốn không bao giờ đi theo ý muốn của chúng ta.”

Tin đồn, bất kể sự thật ra sao, luôn lan truyền theo hướng giật gân và gây tò mò nhất. Điều này tôi là người hiểu rõ hơn ai hết.

Vì thế, tôi quyết định dọa Elga một chút.

Elga mà tôi biết ghét nhất là bị gán cho cái mác kẻ hèn nhát.

Sau một hồi đăm chiêu suy nghĩ, Elga thở ra một làn khói ma lực thảo và khẽ lẩm bẩm.

“Chuyện đó thì đúng là hơi phiền phức thật.”

「Đã thành công thuyết phục đối phương thay đổi ý định!

Nhận được điểm kinh nghiệm nghề nghiệp ‘Gia Sư’. +50.」

「Nghề ‘Gia Sư’ tăng 1 cấp!

Lv. 2 → Lv. 3

Giờ đây, các hành vi huấn luyện sẽ có sức thuyết phục hơn!」

Tốt, ra là vậy.

Chỉ cần làm những việc tôi vẫn thường làm mà điểm kinh nghiệm vẫn tăng, cấp độ nghề nghiệp cũng lên. Nhiều lợi ích đến mức tôi tự hỏi liệu có ổn không.

Cấp độ cũng tăng khá nhanh.

Giá như thứ này xuất hiện ngay từ đầu thì tốt biết mấy.

Nếu vậy, có lẽ tôi đã có thể kiểm soát và thuần hóa những cô nàng ngổ ngáo này theo ý mình.

Thuần hóa à—.

Dù là do tôi tự nghĩ ra, nhưng đó quả là một từ khóa xuất sắc.

Với hệ thống này và thời gian, việc thuần hóa những cô nàng bạo chúa độc ác có lẽ không còn là giấc mơ xa vời.

Rất đáng để thử, phải không?

Trước hết, thay vì Aira khó lường, có lẽ nên thử nghiệm với Elga trước, một người tuy tính khí thất thường nhưng trong lòng vẫn có nhiều sơ hở và điểm yếu để khai thác….

“Này, Theo. Vậy ngươi nghĩ sao?”

Câu hỏi của Elga kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô phả một làn khói vào mặt tôi.

Tôi ho sặc sụa, vội lấy tay xua tan làn khói. Cùng lúc đó, những dòng chữ đang hiện ra trước mắt cũng biến mất.

“Ta hỏi ngươi nghĩ sao cơ mà?”

Cô ấy vừa nói gì nhỉ.

Tôi đã không nghe thấy.

Mải suy nghĩ về cái hệ thống cực kỳ thân thiện với mình này mà tôi đã bỏ lỡ mất những gì Elga vừa lẩm bẩm.

“Chẳng lẽ ngươi không nghe ta vừa nói gì sao?”

“……”

Làm sao bây giờ? Elga có vẻ nổi giận rồi.

Tôi vắt óc suy nghĩ, rồi chợt nhớ lại bài học của Ogre Gorgor: những lúc nguy cấp thế này lại càng là cơ hội.

Chẳng phải lúc đó tôi cũng đã biến nguy thành cơ để thu lợi đó sao?

Vì vậy, tôi quyết định dùng một phương pháp trực diện để thoát khỏi tình huống này.

“Xin lỗi cô. Thực ra tôi đang nghĩ vẩn vơ.”

“Gan thật, dám đứng trước mặt Elga này mà nghĩ vẩn vơ? Ngươi nghĩ gì? Ngươi nghĩ đến ai?”

“…Thực ra, tôi đang nghĩ về tiểu thư Elga.”

“Gì cơ?”

Elga cau mày.

“Ta đang đứng ngay trước mặt ngươi. Sao lại nghĩ về ta? Cái cớ vớ vẩn gì thế? Ngươi tưởng ta là đồ ngốc à?”

Sự tức giận cộng thêm nỗi bực bội lúc nãy khiến Elga nổi đóa đến mức mái tóc đuôi ngựa buộc sau gáy cũng như muốn dựng đứng lên.

Cơn thịnh nộ của cô gần như có thể hữu hình hóa được.

Tuy nhiên, tôi quyết định đặt niềm tin vào nghề Diễn Viên cấp 8 của mình. Tôi nói với giọng chân thành và nghiêm túc hơn bao giờ hết.

“Chuyện là, vì được ở riêng với tiểu thư Elga thế này, tôi bất giác nhớ lại chuyện lần đó. Và khi nhớ lại chuyện lần đó, thì cảm xúc khi đó lại ùa về….”

“Cái gì? Ngươi, ngươi nói cái gì vậy?”

“…Dẫu biết là vô cùng thất lễ và đáng tội, nhưng tôi đã nghĩ đến… bộ ngực của tiểu thư Elga.”

Tóc của Elga dựng đứng cả lên.

“Tên, tên, bất kính nhà ngươi…! Đây là thần điện đấy…!”

Elga hét lên, vẻ vô cùng bối rối.

Rồi cô lấy tay che trước ngực áo, khuôn mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ hay giận dữ cũng không rõ.

“Ngươi, đúng là điên thật rồi phải không?”

“Kể từ đêm đó, không một ngày nào tôi không nghĩ về bộ ngực của tiểu thư Elga. Tôi đã cố quên đi, nhưng, cảm giác ấy, cứ liên tục ùa về….”

Thật ra đây không hẳn là diễn, mà một nửa là thật lòng.

Bộ ngực của Elga quả thực sở hữu ma lực kinh người đến thế, nên thực ra, tôi đã có khoảng hai ngày ‘tự xử’ trong lúc mường tượng về cảm giác ấy.

Mềm mại, ấm áp, và còn để lại dư vị khiến người ta tự hỏi nếu được chạm vào da thịt trần sẽ tuyệt vời đến mức nào. Đó chính là chân lý của cuộc đời.

“Trời ơi… Ngươi đang nói cái quái gì vậy.”

Elga cau mày nhìn tôi như thể đang nhìn một sinh vật kỳ dị.

Nhưng việc cô không vặn cổ hay tát tôi đã có thể xem là thành công một nửa rồi.

Tốt, tốt lắm.

Mọi chuyện đang tiến triển tốt hơn tôi nghĩ.

Biết đâu tôi còn có thể thử nghiệm thêm về việc này.

“Tiểu thư Elga à-.”

Tôi nhìn Elga bằng ánh mắt mà tôi cho là đượm buồn.

Trên đời này, có những người không giỏi từ chối người khác.

Vì mang đôi giày cao gót nhọn, cô cao hơn tôi một chút, nên tự nhiên tôi rơi vào thế phải ngước nhìn lên.

“Ngươi muốn chết hả? Ai cho ngươi nhìn ta bằng ánh mắt đó?”

Cốp.

“Á á…!”

Một cú cốc của Elga giáng xuống đầu tôi như sao băng. Trong khoảnh khắc tôi ôm đầu kêu “ực” và rơm rớm nước mắt vì nghĩ mình đã thất bại.

Những dòng chữ hiện lên trước tầm nhìn nhòe lệ của tôi.

「Đã hét lên vì bị cốc đầu...!

Nhận được điểm kinh nghiệm nghề nghiệp ‘Bán Tiên’...! + 50」

Rốt cuộc thì ‘Bán Tiên’ là cái quái gì vậy.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Hồi sinh 🐧
Xem thêm