(0/23)
Không có giới hạn nào là bất biến. Không có giới hạn nào là không xung đột.
(1/23)
Trò chơi thứ sáu mươi lăm──<Haunted Residence>.
Trong đó, Yuki đã gặp phải một chút khó khăn nhỏ.
Một người phụ nữ đầy máu vừa hét lên thảm thiết vừa lao ra từ trong bóng tối.
"...Ư!"
Yuki nín thở.
Và──theo phản xạ nhìn vào cổ tay trái. Trên màn hình được đeo ở đó hiển thị nhịp tim, nhiệt độ cơ thể, huyết áp và các chỉ số sinh tồn khác của Yuki. Màn hù dọa vừa rồi đã khiến tất cả các chỉ số đều rối loạn.
Đồng thời, từ cổ Yuki phát ra tiếng còi báo động.
Âm thanh phát ra từ chiếc vòng cổ. Bình tĩnh nào──Yuki tự nhủ với lòng mình. Bình tĩnh là sở trường của cô. Cô có một cấu trúc tinh thần đặc biệt, tình huống càng nguy cấp thì tâm trí lại càng bình tĩnh. Các chỉ số trên màn hình lập tức trở lại bình thường, tiếng còi báo động cũng ngừng kêu.
"...An toàn..."
Yuki nói, rồi dùng móng tay gõ nhẹ vào vòng cổ.
Vì vòng cổ làm bằng kim loại nên phát ra tiếng lách cách khô khốc.
<Haunted Residence>──một trò chơi lấy bối cảnh là nhà ma. Giống như người phụ nữ vừa nãy──một diễn viên quần chúng của trò chơi này đã biến mất từ lúc nào không hay──có rất nhiều cạm bẫy được chuẩn bị để hù dọa người chơi. Bản thân những thứ đó không gây chết người, nhưng đổi lại, trên cổ người chơi được gắn một quả bom dạng vòng cổ. Nó liên tục ghi lại sự gia tăng nhịp tim, đổ mồ hôi, tiếng la hét kinh ngạc của người chơi, và nếu những chỉ số này vượt quá mức quy định──tức là nếu sợ hãi quá mức, vòng cổ sẽ phát nổ. Game over.
"──Đồ vô dụng."
Một giọng nói nghiêm khắc vang lên với Yuki.
Nhìn về phía giọng nói, có một người chơi với thân hình khổng lồ như một con gấu. Trên mặt vẽ những vết khâu vá chằng chịt gợi nhớ đến quái vật Frankenstein, trang phục cũng liên tưởng đến con quái vật đó. Đây là trang phục của trò chơi này. Vì là nhà ma nên phải ăn mặc như ma quỷ.
Là Maguma.
Đối với Yuki, đây là một người chơi quen biết. Họ từng gặp nhau trong vài trò chơi như <Cloudy Beach>. Dù là người có phong cách chơi theo chủ nghĩa cá nhân, nhưng trò chơi này có hệ thống chơi theo cặp, vòng cổ của Yuki và Maguma bị nối với nhau bằng xích, nên cô ấy đành miễn cưỡng hành động cùng Yuki.
"Nào, đi nhanh lên."
Maguma kéo Yuki thông qua sợi xích. Yuki vừa kêu "Oái" vừa chúi về phía trước, nhân tiện nói thêm, cô đang mặc trang phục mèo ma.
Yuki cố gắng bám theo bước chân sầm sập của Maguma đang tiến vào nhà ma để không bị tụt lại. Sợi xích nối vòng cổ của hai người chỉ dài vài mét, do đó họ chỉ có thể cách nhau vài mét. Nghĩa là, nếu vòng cổ của người này phát nổ, người kia cũng sẽ bị cuốn vào vụ nổ. Nếu đồng đội là kẻ nhát gan vướng víu, có một chiến thuật là giết chết đồng đội và chặt đầu họ trước khi vòng cổ phát nổ, chuyển sang chế độ chơi đơn. Vì không thể đảm bảo Maguma theo chủ nghĩa cá nhân sẽ không chọn cách đó bất cứ lúc nào, nên tim Yuki cứ thon thót lo sợ vì những lý do chẳng liên quan gì đến nhà ma.
"Xin lỗi..."
Yuki vừa nói vừa nhìn màn hình trên cổ tay. Đây chỉ là vật phẩm hỗ trợ, không liên quan đến hoạt động của vòng cổ.
"Đúng là kẻ kỳ lạ. Chúng ta bình thường toàn đối mặt với những cái bẫy nguy hiểm hơn nhiều. Mấy con ma cỏn con này có gì mà sợ chứ."
"Cảm giác khác hẳn mà..." Yuki lầm bầm.
Dù bản thân có vẻ ngoài như ma nữ──dù kiếm cơm bằng trò chơi giết người, nhưng Yuki lại không giỏi chịu đựng kinh dị. Chính cô cũng thấy lạ, nhưng so với việc kiếm hay giáo bay tới là <nguy hiểm>, thì việc zombie hay ma trơi lao tới có vẻ <nguy hiểm> lại khiến cô thấy sợ hơn. Có lẽ vì nó tác động vào trí tưởng tượng. Giống như lý do tại sao tiểu thuyết đôi khi lại mang cảm giác chân thực hơn phim ảnh.
Đi được một lúc, ma lại xuất hiện. Vài đứa trẻ mặt mày xanh xao phá vỡ lỗ thông gió trên trần nhà nhảy xuống. Chúng lao mạnh về phía nhóm Yuki, phô bày khuôn mặt rùng rợn trong vài giây rồi chạy mất. Yuki tuy không hét lên nhưng theo phản xạ đã bám chặt lấy Maguma, và bị cô ấy hất ra bằng một cú vung tay đầy khó chịu.
"...Maguma mới lạ đấy, sao cô có thể bình thản như vậy?" Yuki hỏi. "Gan to quá đấy."
"Ai biết. Chắc do hồi xưa rèn luyện chăng?"
Maguma đưa hai tay ra trước, làm động tác như đang nắm tay lái xe máy.
"Hồi đó chơi suốt. Hai người cùng phóng hết tốc lực vào tường, ai phanh trước là thua. Nói về gan dạ thì tao không thua ai đâu."
"Hô, trò chơi của những kẻ liều mạng (Chicken game) sao. Hồi xưa cô cũng ngốc thật đấy, Maguma."
"...Tao muốn mày nói là 'ngầu' hơn đấy."
Maguma nói với vẻ không hài lòng. Với thân hình khổng lồ đó, chắc hẳn chiếc xe cô ấy cưỡi cũng phải to lớn lắm. Yuki hình dung dáng vẻ đó trong đầu──
"...Hửm?"
Không hiểu sao, cô cảm thấy có chút lấn cấn trong lòng.
Cứ như vậy, Yuki đã hoàn thành trò chơi thứ sáu mươi lăm.
(2/23)
Trở về căn hộ, Yuki hoàn thành các thói quen thường ngày. Nhìn giờ trên điện thoại, cũng giống như lần thứ sáu mươi tư, vẫn kịp giờ đi học. Làm tốt lắm Chuyên viên, Yuki thầm nghĩ, rồi thay sang bộ đồng phục thủy thủ và mở cửa phòng.
"──Này! Có nhà không!"
Ngay lập tức──tiếng quát của bà chủ nhà vang lên.
"Lemon! Này! Nếu có nhà thì mở cửa ra!"
Bà vừa nói vừa đập cửa rầm rầm.
Chẳng bao lâu sau cửa mở, một người phụ nữ tóc vàng với vẻ mặt bối rối bước ra từ trong phòng.
Ramona Squier. Sinh viên ở trọ. Nhìn bề ngoài thì có vẻ là du học sinh, nhưng không biết là người nước nào. Yuki chưa từng ra khỏi Nhật Bản nên không có kỹ năng nhìn người đoán quốc tịch. Thỉnh thoảng thấy cô ấy nói tiếng Anh, nên chỉ biết lờ mờ là người đến từ vùng nói tiếng Anh.
"Chuyện gì vậy ạ, bà chủ...?" Ramona hỏi.
"Tiền nước lần này trả thừa rồi. Ta mang đến trả lại."
Cái khí thế đó tuyệt đối không giống đi báo chuyện này đâu, Yuki thầm nghĩ trong lòng.
Tiền nước của nhà trọ Tochinoki được tính bằng cách chia đều tổng tiền nước của cả tòa nhà. Hai tháng một lần, bà chủ nhà sẽ tự mình đi thu. Vì nghe số tiền tại chỗ rồi đưa tiền mặt nên rất dễ xảy ra nhầm lẫn.
Ramona nhận tiền lẻ từ bà chủ nhà. "Nhân tiện bà chủ à," Ramona nói.
"Cháu là Ramona. Không phải là Lemon (Chanh)..."
"Hả? Cái gì?"
"Nothing..."
Xong việc, bà chủ nhà rầm rập bước về phòng mình. Ramona thở dài một hơi, rồi nhận ra sự hiện diện của Yuki, người đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Cô ấy đang trong tư thế chỉ thò đầu ra khỏi phòng, chào "Chào buổi tối" với Yuki cũng đang trong tư thế tương tự.
"Chào buổi tối, chị Lemon."
Yuki buột miệng nói thử.
Ngay lập tức, Ramona thoáng lộ vẻ giật mình, "...Ramona, Yuki à!"
"Gọi người ta là lemon mang ý nghĩa xấu đấy. Nghĩa là hàng lỗi, hay đồ vô dụng."
Hả, vậy sao, Yuki nghĩ. Lần đầu mới nghe.
"À... Vậy nên chị Ramona mới kiên trì đính chính như vậy sao?"
"Đúng vậy. Thế mà bà ấy chẳng chịu sửa chút nào..."
Màn vừa rồi là một ví dụ điển hình──Ramona luôn bị bà chủ nhà gọi là <Lemon>. Phát âm có chút giống nhau. Dù lần nào cô ấy cũng đính chính <Cháu là Ramona>, nhưng bà chủ nhà hoàn toàn không nghe lọt tai. Có vẻ bà ấy nghĩ Ramona hay Lemon thì cũng chẳng khác nhau là mấy.
"Dễ nhầm đến thế sao? Em thấy phát âm đâu có giống lắm..."
"Ưm... sao nhỉ. Cậu nói luân phiên thử xem?"
"Ramona, lemon, Ramona, lemon."
Xin lỗi cô ấy chứ đúng là hơi giống thật, Yuki nghĩ. "Giống thật nhỉ," cô thành thật nói.
"Khác hoàn toàn mà."
Sau đó, chủ đề chuyển sang sự khác biệt giữa phát âm L và R. Yuki cũng biết đây là một trong những khó khăn khi học tiếng Anh, và lúc này cô cũng cảm nhận được sự khó khăn mà vô số người Nhật đã trải qua. Dù được người bản xứ trực tiếp giải thích sự khác biệt cũng hoàn toàn không hiểu, cuối cùng, Yuki nói "Xin lỗi, sắp đến giờ học rồi..." và chuồn mất. Vẻ mặt chưa thực sự hài lòng của Ramona khiến cô thấy áy náy.
(3/23)
Hôm nay là ngày trả bài kiểm tra.
Kết quả bài kiểm tra cuối năm hôm trước sẽ được trả lại. Không có giờ học bình thường, nhận bài xong là tan học ngay. Ngày đi học không có giờ học thật kỳ lạ, nó mang lại cảm giác háo hức hơn cả ngày nghỉ đơn thuần. Tận hưởng cảm giác đó, Yuki đến trường và mở cửa lớp.
Ngay lập tức, một cảnh tượng thu hút sự chú ý đập vào mắt cô.
"Không sao chứ?" "Xin lỗi nhé, tại bọn mình cả."
Người nói luân phiên là Amano Hiyori và Amano Kazami. Cặp chị em song sinh và là bạn cùng lớp của Yuki.
Người mà hai cô gái đang bắt chuyện là Hitomi. Cô ấy ngồi chống cằm ở ghế phía cuối lớp. Trên mặt có những vết đỏ ở khắp nơi──tức là đầy vết thương──và chị em nhà Amano đang cố gắng dán băng cá nhân lên từng vết thương đó. Trên bàn là hộp băng cá nhân đang mở, vỏ bao và giấy lót vương vãi khắp nơi.
Yuki tiến lại gần ba người họ. "Chào," cô chào nhẹ, chị em nhà Amano vội vàng lùi lại. Có vẻ họ sợ Yuki.
"Chào," Hitomi đáp.
"Có chuyện gì vậy? Vết thương đó."
"Mới đi đánh nhau về. Với <Red Bear>."
"Hô...?" Lượng thông tin nhiều thật, Yuki vừa nghĩ vừa đáp.
"Tuần trước, chúng ta có đi về cùng nhau một lần nhớ không," Hitomi bổ sung. "Cái lần giữa đường có liên lạc lạ nên giải tán ấy."
"Ừ."
"Lúc đến đó thì thấy hai chị em này đang bị gây sự."
Hitomi dùng ngón cái chỉ vào chị em nhà Amano.
"Lúc đó đã đuổi được bọn nó đi... nhưng bọn nó đến trả thù. Hôm nay, lúc tao đang đi học."
"Hả..." Yuki ngồi xuống ghế trước mặt Hitomi. "Rồi, bị đánh bại à?"
"Làm gì có. Thắng chứ. Hạ đo ván tất cả. Nhưng mà, đối phương có tận năm đứa... Hơn nữa sau đó còn thêm hai đứa nữa. Đứa nào cũng có vũ khí."
Thế thì tai họa thật, Yuki nghĩ. Dù là cựu người chơi, số lượng đó cũng hơi quá sức.
Ở đất nước chúng ta hiện nay, có thể nói văn hóa côn đồ đang cực kỳ thịnh hành. Có lẽ do bầu không khí trì trệ bao trùm cả nước, hay do tình hình xã hội căng thẳng, những thanh niên chán đời thường lập thành các băng nhóm và sa vào con đường phạm pháp. Lái xe máy nguy hiểm, uống rượu hút thuốc và dùng chất kích thích khi chưa đủ hai mươi tuổi, tệ hơn nữa là cướp bóc, tống tiền, vân vân. Những hành vi đó dĩ nhiên đều là phạm pháp, nhưng khác với xã hội đen, không có luật nào cấm sự tồn tại của chính băng nhóm đó, nên dù thỉnh thoảng có người bị bắt thì băng nhóm cũng không bị giải tán. Việc mỗi khu vực đều có một nhóm cắm rễ đã trở thành chuyện bình thường dạo gần đây.
Tên của băng nhóm cai trị vùng đất nơi nhóm Yuki sống──thành phố Harunire, là <Red Bear>. Đặc điểm là toàn nữ và đều đi xe máy màu đỏ như tạt máu. Nếu nghe thấy tiếng ống xả không có bộ giảm thanh ở gần đó, thì cứ cho là của bọn họ. Người ở vùng này hầu như ai cũng biết tên, và tất cả mọi người trong vùng, ít nhất là về mặt tiếng ồn xe máy, đều là nạn nhân.
"Lẽ ra bọn đó không phải loại tụ tập trả thù hay làm mấy chuyện như vậy đâu..." Hitomi nói.
"Vậy sao?" Yuki hỏi. Cô không rành lắm về giới côn đồ.
"Ừ. Dù có đến, cũng sẽ đến với số lượng giống lần trước thôi. Cách làm việc có chút khí chất hơn."
"...Khí chất? Côn đồ mà cũng có khí chất à?"
"Có chứ. Cùng là cái ác, nhưng có loại thuần túy và loại âm hiểm. Ví dụ như..."
Hitomi liếc nhìn chị em nhà Amano một chút, lựa lời nói.
"...Bên <Bên tổ chức> mà mày đang chịu ơn ấy, cũng có một loại khí chất kỳ lạ phải không? Giống như vậy đấy."
"À..."
Yuki ồ lên đồng tình. Một tổ chức phi pháp đen tối chuyên tổ chức trò chơi giết người, nhưng lại không bạo lực bừa bãi, thậm chí đôi khi còn thể hiện sự từ bi, điều này Yuki biết rất rõ.
"Chắc chắn bọn nó sẽ lại đến. Biết đâu là ngay lúc về hôm nay. Chắc tao phải đi taxi đi học một thời gian quá."
Nghe Hitomi nói với vẻ bực bội, Yuki nhận xét một cách bàng quan: "Vất vả nhỉ."
"Không phải lúc lo cho người khác đâu, mày ấy."
"Hả?"
Hitomi dùng ngón cái chỉ ra phía sau. Không phải chỉ chị em nhà Amano, mà là chỉ vào bức tường cuối lớp. Ở đó có bảng thông báo, dán một tờ giấy in mới. Dù chưa trả bài kiểm tra, nhưng danh sách những người phải thi lại đã được công bố.
Cái tên Sorimachi Yuki đang nhảy múa to đùng trên đó.
(4/23)
Ramona rời khỏi tòa nhà.
(5/23)
Cô ngoảnh lại.
Tòa nhà có thiết kế hiện đại đứng sừng sững dưới ánh trăng.
Bên cạnh lối vào có một tấm biển nhỏ ghi tên cơ sở. Hơn mười chữ Hán nối tiếp nhau, Ramona không thể đọc hết được. Đến Nhật Bản nửa năm, nghe và nói đã khá hơn nhiều, nhưng chữ Hán thì vẫn mù tịt. Tên tiếng Anh thì dĩ nhiên đã nằm lòng, nhưng về tiếng Nhật thì chỉ lờ mờ hiểu được ba chữ cuối cùng──phần <Viện nghiên cứu>.
Là sinh viên, bình thường Ramona sử dụng phòng nghiên cứu của trường đại học, nhưng vì lý do nghiên cứu nên cô thường xuyên ra vào nơi này. Ra vào thường xuyên thì đôi khi cũng sẽ để quên đồ. Lần này là quên nguyên cả cái cặp chứa từ máy tính đến sách giáo khoa và mọi thứ. Lại lơ đễnh nữa rồi──Ramona thở dài với suy nghĩ đó. Gia đình ở quê nhà thường nói việc cô có thể học lên tiến sĩ và nghiên cứu ở đại học nước ngoài là một kỳ tích vạn năm có một. Chính cô cũng nghĩ vậy.
Ramona đeo cặp lên vai, bắt đầu đi về nhà. Lên tàu điện, đến ga gần nhất, đi bộ được một lúc thì,
Từ phía sau, có tiếng ai đó chạy lại gần.
(6/23)
Yuki đang lê bước trên con đường đêm.
Cô đang trên đường từ trường về. Trong chiếc cặp đeo trên vai chứa đầy những bài kiểm tra được trả lại. Hành lý chỉ tăng thêm có thế so với lúc đi, nhưng bước chân của Yuki lại nặng nề khủng khiếp.
"...Tiếng Anh à..."
Yuki lẩm bẩm.
Môn phải thi lại, may mắn thay chỉ có tiếng Anh──chính xác là môn Đọc hiểu tiếng Anh. Nhắc đến tiếng Anh, đó là môn kiểu chỉ cần điền vào chỗ trống là được, nên cô đã có cảm giác mình sẽ làm được. Nhưng, không được.
Cảm giác như chẳng hiểu gì cả──cô nghĩ. Tiếng Anh đối với Yuki giống như một màn sương mù đặc trưng của những môn học kém. Nghe giảng thì chẳng vào đầu chút nào──không hiểu người ta đang nói gì──cảm giác cứ luẩn quẩn mãi một chỗ──thậm chí nảy sinh nghi ngờ điên rồ rằng não bộ của mình không được trang bị khả năng để hiểu thứ này, chính là trạng thái đó.
Gần đây phương tiện học tập không chỉ giới hạn ở lớp học hay sách tham khảo, mà còn có thể tận dụng các trang web video hay website, Yuki cũng không phải là không dùng những cách đó, nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì. Vấn đề có lẽ nằm ở phía Yuki. Muốn học được cái gì đó, trước tiên người học phải ở trong trạng thái thích hợp. Đó là bài học mà trường học ít nhất cũng dạy cho mọi học sinh.
Ngày thi lại là một tuần sau. Nguy to rồi──cảm giác đó từ từ nảy sinh. Cứ tưởng nghề người chơi đang thuận lợi, không ngờ lại có cái bẫy thế này──. Sự thật đó dường như gây sốc ngoài dự đoán cho Yuki, giống như đứa trẻ nô lệ bị bắt cõng hành lý quá khổ trên lưng, bước chân Yuki nặng trĩu.
Dù vậy cô vẫn bước đi, lê bước về nhà thì──
"...A."
Một tiếng thốt ra từ miệng Yuki.
Phía trước con đường, cô phát hiện ra một bóng lưng quen thuộc.
Mái tóc vàng gợn sóng. Trang phục quê mùa. Dáng vẻ đó chắc chắn là Ramona Squier.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, Yuki nảy ra một ý tưởng. Đúng rồi──sao mình không nghĩ ra nhỉ. Gần mình có một người nói tiếng Anh mà. Nhờ cô ấy dạy là được chứ gì. Tại sao đến tận bây giờ mình mới nghĩ ra nhỉ? Vô thức cho rằng tiếng Anh trong giáo dục nhà trường và tiếng Anh thực tế là hai thứ khác nhau sao? Không──có thể không phải là cho rằng mà thực tế đúng là vậy, nhưng Yuki hiện tại đang bế tắc, và chỉ còn một tuần nữa là thi lại. Nếu có cách nào thử được, thì phải thử hết.
Bước chân của Yuki trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cô định chạy nhanh đến chỗ Ramona──
──Nhưng──nhanh hơn một khoảnh khắc.
Từ trong bóng tối phía trước, một nhóm bốn người mặc đồ đen xuất hiện, chạy lại gần Ramona từ phía sau.
(7/23)
Hành động chớp nhoáng.
Nhanh hơn cả lúc Ramona nhận ra sự hiện diện và định quay lại, một cái túi nilon đen đã trùm lên đầu cô ấy. Tầm nhìn bị cướp mất, có lẽ vì hoảng loạn, cô ấy hua tay múa chân về phía trước. Nhân cơ hội đó, nhóm bốn người ôm lấy cô ấy và mang đi. Cả bốn người cùng Ramona biến mất vào con hẻm nhỏ, biến mất khỏi tầm mắt của Yuki, tất cả chưa đến mười giây.
"Cái──"
Chứng kiến cảnh tượng đó, Yuki,
"...Hả, tại sao...?"
Chỉ có thể thốt lên như vậy.
Vừa mới thấy Ramona, thì bị bọn kỳ lạ nào đó bắt cóc──tình huống thay đổi liên tục khiến não cô không theo kịp. Nếu là trong game, dĩ nhiên cô sẽ không ngẩn ngườ đứng nhìn như kẻ ngốc, nhưng Yuki ngày nghỉ thì chỉ đến thế này thôi.
Thêm khoảng hai giây nữa, đầu óc Yuki bắt đầu quay cuồng dữ dội. Bắt──bắt cóc? Khoan, cưỡng ép mang đi gọi là lược đoạt phải không nhỉ──? Sao cũng được. Tại sao? Tại sao lại là chị Ramona? Hơn nữa, lại đúng vào lúc này? Toàn những chuyện không hiểu nổi, nhưng tóm lại Yuki đuổi theo Ramona. Vừa chạy vào hẻm nhỏ, cô vừa không quên lấy điện thoại ra để báo cảnh sát.
Vượt qua con hẻm, một chiếc xe con chở đầy hành lý đang chuẩn bị chạy đi. Chắc là của nhóm bốn người lúc nãy. Biển số xe──Yuki nhìn vào đó, nhưng ngay lập tức nghĩ rằng nó sẽ không có hiệu lực. Xe dùng để phạm tội, chắc chắn là biển giả. Không thể làm manh mối được. Yuki nhìn lên cao hơn một chút, và rồi──
Trong khoảnh khắc, cô vung tay thật mạnh.
(8/23)
Đột nhiên, tầm nhìn tối sầm lại.
Bị trùm túi nilon hay gì đó. Sự việc quá đột ngột, Ramona chỉ biết luống cuống làm những động tác vô nghĩa. Đến khi đầu óc có thể suy nghĩ bình tĩnh lại, thì cô đã bị đưa vào trong xe──hai mắt bị bịt kín, nhưng cảm giác ghế ngồi truyền vào lưng, tiếng đóng mở cửa, mùi đặc trưng, tiếng động cơ, vân vân, có rất nhiều manh mối cho biết tình hình. Bị ném vào ghế sau xe, bị bắt cóc, không cần suy đoán cũng biết.
Thật thảm hại, Ramona nghĩ. Chẳng phải là mặc người ta làm gì thì làm sao. Phải phản kháng nhiều hơn chứ. Sự không phản kháng đến mức có thể bị coi là bằng chứng bất lợi trước tòa. Từ xưa cô đã như vậy. Hễ có chuyện gì xảy ra là cơ thể cứng đờ, không thể đưa ra phản ứng thích hợp. Xe bắt đầu chạy, Ramona đọc được từ cảm giác ghế ngồi là xe đang tăng tốc, lúc đó cô mới định tháo bịt mắt ra thì──
"──Đừng động đậy."
Một giọng nói vang lên từ gần đó.
Một vật hình ống dí vào thái dương Ramona.
"Này. Biết cái này là cái gì chứ? Chị gái."
Biết. Là thứ đáng lẽ không thể sở hữu ở Nhật Bản.
"Nếu không muốn bị bắn, thì ngoan ngoãn ngồi im đi. Sẽ không làm gì tệ đâu."
Làm gì có chuyện đó, cô nghĩ. Giọng điệu tuy ôn hòa, nhưng hoàn toàn không che giấu được sát khí bạo lực. Giọng của người xấu. Làm theo yêu cầu đó mà không gặp chuyện xấu sao, làm gì có chuyện đó.
Tuy nhiên, chỉ còn cách làm theo. Ramona ngồi im. Chủ nhân giọng nói──xét theo chất giọng là một phụ nữ trẻ──bắt đầu trói hai tay Ramona lại.
(9/23)
Yuki chạy hết tốc lực về nhà trọ Tochinoki.
(10/23)
Ngay khi bước chân vào khu nhà trọ, cô ném cặp sách đi.
Cái cặp trượt trên hành lang, dừng lại ngay trước cửa phòng 107. Kiểm soát tuyệt vời. Với Yuki hiện tại, trò vặt này chẳng là gì. Không có thời gian cất vào phòng, cũng không đủ sức đeo trên vai mang đi. Chỉ có thể vứt ở hành lang. Căn hộ cũ nát thế này chắc chẳng có trộm đâu, không sao cả.
Sau đó chính Yuki cũng chạy trên hành lang, không phải phòng 107──mà dừng lại trước phòng 103 cách đó khá xa. Khi tiếng ma sát giữa sàn hành lang và giày lười còn chưa dứt, Yuki đã ấn ngón tay vào nút chuông cửa.
Không có phản hồi.
Yuki nhanh chóng quyết định sử dụng phương pháp của bà chủ nhà. Đập cửa rầm rầm. "Ra đây, ra đây mà," giọng nói vọng ra từ bên trong ngay lập tức.
"...Rốt cuộc là chuyện gì vậy, giờ này rồi còn...?"
Vừa nói, một thiếu nữ bước ra.
Tsuwabuki Akane. Thành viên của nhóm côn đồ địa phương, <Red Bear>.
"...Ủa, là cô à."
Nhìn thấy Yuki, Akane tỏ vẻ ngạc nhiên. Chắc là đoán bà chủ nhà đến thăm.
Yuki đặt tay lên hai vai cô ấy. "Chào buổi tối," chào lấy lệ rồi nói thẳng vào vấn đề.
"Cô Akane, cô có xe máy đúng không? Có thể lấy ra ngay bây giờ không?"
(11/23)
Xe dừng lại.
Theo cảm nhận thời gian của Ramona, hành trình mất khoảng ba mươi phút. Thực tế chắc ngắn hơn. Thời gian sợ hãi thường cảm thấy dài hơn. Dù sao thì Ramona cũng bị lôi ra khỏi xe──với vật đó dí sau lưng──và bị bắt đi bộ. Vào một nơi giống như tòa nhà, rồi đi bộ thêm một lúc nữa. Vì vẫn bị bịt mắt nên cô mất phương hướng ngay lập tức. Chỉ biết là đã leo cầu thang một lần, nên chắc là được đưa lên tầng hai.
Chẳng bao lâu sau, có tiếng mở cửa, Ramona có lẽ đã được đưa vào một căn phòng. Cảm thấy không khí lạnh lẽo và tù đọng. Bị một vật giống như cái ghế đập vào sau đầu gối, bị bảo "ngồi xuống", nên cô làm theo. Sau khi bị trói chặt vào ghế bằng dây thừng ở nhiều chỗ, trong tình trạng không còn hy vọng trốn thoát, cái túi nilon đen trùm đầu Ramona mới được tháo ra.
Đúng như dự đoán, là ở trong phòng.
Nếu bắt cóc người thì phải là nơi thế này──một căn phòng bê tông nên được miêu tả như vậy. Trên trần không có đèn, thay vào đó, một vài chiếc đèn nhỏ dùng ở bãi cắm trại đang phát sáng trên sàn. Hơi tối, nhưng đủ lượng ánh sáng để nhìn bao quát căn phòng. Có bàn ghế và một số đồ đạc khác, nhưng hoàn toàn không có cảm giác có người sinh sống. Chắc là nhà hoang. Trong phạm vi Ramona nhìn thấy, căn phòng không có cửa sổ, cũng không thấy lỗ thông gió. Dù có hét lên cầu cứu hết sức, e rằng tiếng cũng không vọng ra ngoài được.
──Ngoại trừ hai người đang ở trước mặt Ramona.
"Vất vả rồi."
Một trong hai người nói. Đội mũ và đeo khẩu trang, che kín hết trừ vùng mắt.
"Đi đường dài mệt rồi chứ? Nghỉ ngơi thong thả đi."
Người kia nói. Người này cũng che giấu nhân dạng. Từ độ cao của giọng nói, có thể biết cả hai đều là phụ nữ trẻ.
Ramona nhớ rằng trong xe có tiếng nói chuyện của bốn người. Nhưng ở đây chỉ có hai. Hai người còn lại đi đâu rồi. Đang canh gác trước tòa nhà sao?
"Bắt cóc... sao? Đây là."
Tóm lại, Ramona hỏi. Để xác định tình huống mình đang gặp phải.
"Đúng rồi. Là bắt cóc đấy (yuukai dayo)."
Nhại lại giọng điệu có trọng âm của Ramona, bọn bắt cóc cười khúc khích.
"Tôi không có tiền đâu."
Ramona nói.
Đó là câu nói cô đã cân nhắc khi ngồi trên xe. Bắt cóc thì chắc là vì tiền. Nhưng tiền bạc thì Ramona chẳng có chút nào. Bắt cô cũng chẳng có lợi lộc gì. Phải truyền đạt điều đó.
"Nhìn quần áo này đi. Toàn là outlet... đồ mua rẻ tiền thôi. Tôi là sinh viên nghèo!"
Đó là sự thật. Tất cả những gì mặc trên người này──không, dù tính cả toàn bộ tài sản, số đồ mua đúng giá gốc chắc chắn ít hơn. Cô cũng biết <outlet> ở Nhật Bản được dùng với nghĩa là bán rẻ. Biết rõ đến mức buột miệng nói ra.
Nhưng mà──hai kẻ bắt cóc lại tỏ ra lạnh nhạt. Không phải là kiểu ồ thì ra là vậy, cũng không cười nhạo cách nói ngọng nghịu như lúc nãy, mà chỉ ngơ ngác. Không hiểu sao──nghĩ vậy, Ramona nói thêm.
"Cũng không quen biết ai giàu có! Gia đình ở quê, họ cũng nghèo! Không làm gì được đâu!"
Có lẽ dáng vẻ bối rối đó thú vị, hai người cười tủm tỉm.
"Thôi nào, bình tĩnh đi," một người lên tiếng.
"Không phải định móc ví của cô đâu. Nghèo cũng chẳng sao."
"Đúng đúng," người kia đồng tình.
"Dù không có tiền mặt, nhưng cô đang ôm quả trứng vàng mà, cô ấy."
"...?"
"Có cái viện nghiên cứu mà chị gái hay ra vào đúng không?"
Chuyển sang người kia nói. Ramona học được rằng một người gọi cô là <cô> (anta), người kia gọi là <chị gái> (onee-san).
"Chỉ cần cho chúng tôi biết một chút... sô cô la (choko)... về nó là được. Sơ đồ bên trong, hay đang làm thí nghiệm gì ấy."
"Đúng đúng. Dù chỉ là chút chút (chokochoko) thôi, cũng có người sẵn sàng trả đống tiền. Kiến thức cô có, giá trị hơn cô nghĩ nhiều đấy."
Người gọi <cô> nhìn về góc phòng.
Ở đó có đặt cái cặp. Của Ramona. Cặp, giày hay ví, những vật dụng thường ngày là những thứ kỳ lạ, chỉ cần có chút khác biệt là dù nhỏ nhặt cũng có thể nhận ra. Cô nhận ra ngay cái khóa kéo đang ở vị trí khác thường ngày. Đã bị mở ra rồi.
"Trong cặp có máy tính, tài liệu các thứ nhỉ. Bây giờ cô cũng đang giữ thông tin nội bộ nào đó chứ gì?"
Ramona không trả lời.
Nếu hỏi có hay không, thì là có. Một số dữ liệu đáng lẽ không được tiết lộ ra ngoài, cô đã nhét vào thư mục không quá sâu trong máy tính, và cũng có tài liệu in ra. Về phần đó, chắc chắn đã bị nhìn thấy rồi.
".........."
Ramona cảm thấy ớn lạnh.
Không chỉ vì tình huống này. Như thể đã dự đoán trước được tình huống này, người của viện nghiên cứu đã cảnh báo trước cho cô. Nếu có ai tiếp cận thì hãy nói thế này, họ đã chỉ thị.
"Tôi có nghĩa vụ bảo mật."
Ramona đọc thuộc lòng câu đó.
"Không thể nói gì cả. Nếu nói, tôi sẽ bị phạt."
Nhưng bọn bắt cóc cười khẩy,
"Đương nhiên rồi."
Chúng nói.
"Nên mới nhờ đấy chứ. Vì là bí mật nên mới muốn cô nói. Nghe chuyện không phải bí mật thì được gì chứ?"
Lúc đó, một tên bắt cóc bước đi. Biến mất khỏi tầm nhìn của Ramona, rồi lại quay lại. Cùng với đó, có tiếng sột soạt, sột soạt, một vật gì đó bị kéo lê trên sàn bê tông mang đến. Là một cây gậy bóng chày kim loại.
"Gậy kim loại ấy mà──"
Vừa cầm gậy trước ngực, cô ta vừa nói.
"Tao cứ tưởng bên trong rỗng chứ. Hình như cũng có loại không rỗng nhỉ. Cái này là loại nào ta?"
"Đánh thử cái gì đó là biết ngay," người kia trả lời.
Người cầm gậy vung thử. Có vẻ không quen vung, bị trọng lượng của cây gậy kéo đi, ngã nhào. "Làm cái gì thế," người kia nói, rồi cười với người bị ngã. Điệu cười giữa bạn bè với nhau.
"Nghèo hả? Cô ấy," tên bắt cóc vừa đứng dậy nói.
"Vậy thì, càng phải hợp tác chứ. Có tiền rồi, sẽ chia cho cô một ít gọi là phí thông tin."
"Tôi có nghĩa vụ bảo mật," Ramona trả lời.
"Có sao đâu. Đâu có làm ai bị thương đâu."
Vừa nói, cô ta vừa vung gậy thêm một cái. Lần này không ngã.
"Không biết chi tiết hoàn cảnh thế nào. Nhưng tao đồng cảm với hoàn cảnh của cô đấy? Tao ấy à, là con út trong năm anh em, đến mười lăm tuổi toàn mặc quần áo cũ thôi. Đừng khách sáo, cái gì lấy được thì cứ lấy đi. Nhỉ?"
Thực lòng──.
Ramona không nắm bắt được mình đang bị cuốn vào chuyện gì. Muốn trộm thông tin của viện nghiên cứu, nhưng rốt cuộc là ai? Mục đích gì? Không rõ lắm. Có lẽ hai người này cũng không rõ lắm. Trông không giống người biết chuyện. Chắc là được <ai đó> không rõ danh tính nhờ vả.
Tuy nhiên, ít nhất cô cũng hiểu là mình đang bị cuốn vào chuyện mờ ám. Sống làm người hơn hai mươi năm, cũng có vài lần kinh nghiệm bị rủ rê vào những chuyện như vậy. Từ việc xách hộ hành lý, đến những loại thuốc đáng ngờ. Và lần nào câu trả lời của Ramona cũng giống nhau.
"Không được. Tôi không thể giúp đỡ cho hành vi phạm tội được."
Ramona nói tiếp.
"Tôi nghe nói ở Nhật có câu 'tiền bất chính không giữ được'. Tiền kiếm được do làm chuyện xấu, sẽ không tích lại trong ví được, ý là vậy nhỉ. Cho nên, làm chuyện này cũng vô nghĩa thôi. ...Chuyện ở đây, tôi sẽ không nói với ai cả. Nên là, dừng lại đi!"
Ramona quan sát thái độ của bọn bắt cóc.
Bọn chúng──cả hai, đều toát ra vẻ chán ngán. Bầu không khí như mất hết hứng thú. Sự im lặng như bị cụt hứng. Là cái nào──sự im lặng mang ý nghĩa nào? Trong lúc Ramona đang lo lắng, một tên bắt cóc biến mất khỏi tầm nhìn của cô,
Ngay sau đó, từ phía sau, cô bị một cú đánh bằng gậy bóng chày.
(12/23)
Tầm nhìn quay cuồng. Ngã ngửa ra sau.
Không đau. Chắc là đánh vào chân ghế. Ramona bị trói vào ghế, không thể nào đỡ thân được. Vì thế, cú va chạm mạnh xuống sàn bê tông truyền trực tiếp qua lưng ghế vào người cô. Chấn động chạy dọc toàn thân. Tim cô lỡ mất một nhịp trong khoảnh khắc.
"Cảm ơn bài thuyết giáo nhé."
Giọng nói vang lên từ trên đầu. Thấy tên bắt cóc đang giơ cao cây gậy.
"Nhưng mà nhé! Vô nghĩa thôi! Nếu nói một hai câu mà thay đổi được ấy à, thì đã không ra nông nỗi này rồi!"
Xen giữa những lời nói, cây gậy được vung xuống. Ramona chuẩn bị tinh thần bị đánh tơi tả──nhưng thứ bị đánh không phải là Ramona mà là sàn nhà bên cạnh. Về mặt đau đớn thì hoàn toàn không có, nhưng mỗi lần gậy vung xuống, mỗi lần tạo ra âm thanh va chạm khó chịu với sàn bê tông, trái tim Ramona lại bị ăn mòn. Tiêu rồi──đã chạm vào vảy ngược của chúng.
"Đằng nào thì mày cũng coi thường bọn tao chứ gì, cô sinh viên nghèo vượt khó! Tao nói thẳng cho mà biết nhé, cái khổ của mày là cái khổ dễ chịu đấy! Đẳng cấp khác hẳn bọn tao! Cái loại nhãi ranh coi việc tỉa cây tỉa cành trong nhà kính là <khổ cực>! Đừng có mà lên mặt dạy đời!"
"Này, thôi đi."
Lúc đó, người kia lên tiếng can ngăn.
"Đừng có nóng. Quên mục đích rồi à?"
"...Biết rồi."
Người cầm gậy dừng tay. Người kia nắm tóc Ramona, hỏi: "Vừa rồi có làm cô đổi ý không?"
"Có hứng thú nói chưa? Không nói là tệ lắm đấy? Chị gái."
"...Tôi có nghĩa vụ bảo mật..." Ramona cố gắng trả lời.
"A a nghĩa vụ bảo mật hả, mang xuống mồ đi đồ ngu. Chị gái, mang xuống mồ nghĩa là gì biết không?"
Biết. Nghĩa là giữ bí mật cho đến chết. Đã nói ra lời đó, thì cũng đủ hình dung chuyện gì sắp xảy ra.
Tên bắt cóc buông tóc Ramona ra. Một lúc sau, nghe thấy tiếng mở khóa kéo cặp, và tiếng khởi động máy tính. Là loại máy Ramona đang dùng. Âm thanh vang vọng rõ ràng trong căn phòng bê tông trống trải.
"Tạm thời, cho xin mật khẩu cái đã?" Hắn hỏi.
".........."
Ramona im lặng. Thậm chí không nói <nghĩa vụ bảo mật>. Vì dù có định nói, giọng cũng sẽ run lên.
"Bẻ chân đi."
Mệnh lệnh ngắn gọn được đưa ra. Người kia im lặng giơ gậy lên.
Khoảnh khắc đó, nỗi sợ hãi của Ramona lên đến đỉnh điểm.
Như nhìn thấy đèn kéo quân, đủ loại suy nghĩ hiện lên trong chớp mắt. Rốt cuộc──rốt cuộc sẽ đi đến đâu đây? Có bị giết không? Giết người và hành hung tội nặng nhẹ khác hẳn nhau, nên thường nghe nói bọn ngoài vòng pháp luật cũng tránh giết người. Trường hợp này có giống vậy không? Giả sử là vậy, giả sử chịu đựng được thì sẽ được thả, liệu tôi có làm được không? Từ chối dứt khoát thì hay đấy, nhưng mặt đã cắt không còn giọt máu rồi. Bị bẻ chân, những chỗ khác cũng bị đánh đập dã man, liệu có còn giữ được bốn chữ <nghĩa vụ bảo mật> trong đầu không? Giả sử lỡ nói ra──rồi được thả, liệu tôi có còn là chính mình của ngày mai không?
Ramona nhắm chặt mắt lại.
Ít nhất quyết không khóc, cô nghĩ, ép chặt mí mắt trên và dưới vào nhau──
──Cho đến khi tiếng xe máy, vọng lại khe khẽ.
(13/23)
Thực sự, là âm thanh rất nhỏ.
Nghe nhầm chăng──hay là ảo thính do Ramona cầu cứu tạo ra, cô thoáng nghĩ vậy. Nhưng, thời gian trôi qua âm thanh đó càng lớn dần, cùng với đó vẻ mặt bọn bắt cóc càng thêm nghi hoặc. Âm thanh này là thật.
Chẳng bao lâu, tiếng xe máy đột ngột tắt ngấm.
Chạy đi mất──có vẻ không phải vậy. Ngay lúc tiếng xe lớn nhất, đột nhiên biến mất. Dừng lại rồi. Có lẽ là, ngay gần khu nhà hoang này.
"Này."
Tên bắt cóc cầm gậy nói với người kia. Chỉ một từ, nhưng chứa đựng sự lo ngại nồng đậm.
Có lẽ cùng chung cảm giác nguy hiểm, đồng bọn trả lời: "Tao ra xem sao."
"Nếu thấy không ổn tao sẽ liên lạc, chuẩn bị chạy bất cứ lúc nào nhé."
Nói rồi, hắn đặt máy tính xuống sàn, rời khỏi phòng.
Tên bắt cóc ở lại dí đầu gậy vào gò má Ramona, "Này," hắn nói.
"Cô, cấm không được nói chuyện này với cảnh sát đấy nhé. Vẫn chưa đánh cái nào, cặp cũng còn nguyên đấy. Nếu nói ra thì biết tay tao."
Nói xong câu đe dọa kiểu nói cho có, tên bắt cóc bắt đầu thu hồi đèn. Là chuẩn bị rút lui.
Ramona thấy vậy, nhưng tuyệt đối không để hắn nhận ra, thở hắt ra một hơi nhẹ nhất có thể.
(14/23)
Xe máy dừng lại.
Yuki và Akane cởi mũ bảo hiểm ra.
(15/23)
Trước mắt hai người là một khu nhà hoang.
Một khu nhà hoang lớn hai tầng. Phía trên tòa nhà có biển hiệu, tuy khó đọc trong bóng đêm, nhưng vẫn lờ mờ đọc được chữ <Khách sạn>. Có vẻ vốn là cơ sở lưu trú. Xung quanh không có lấy một tòa nhà nào khác, chỉ có khu rừng đen im lặng đến rợn người và con đường không một bóng xe. Dĩ nhiên không có bóng người. Động vật hoang dã trong bán kính mười cây số chắc chắn nhiều hơn dân số. Nhà hoang nơi hẻo lánh──. Một địa điểm tuyệt vời để giam giữ người.
Trước tòa nhà có bãi đậu xe cũ, một chiếc xe đang đậu ở đó. Yuki thấy chiếc xe này quen quen. Dù trời tối không đọc được biển số, nhưng loại xe và hành lý chất trên giá nóc giống hệt trong ký ức. Là xe của bọn bắt cóc Ramona.
Và──bọn bắt cóc cũng ở ngay gần đó.
"Cái..."
Người phản ứng ngạc nhiên là những cô gái trẻ mặc đồ đen.
"Gì thế hả!?" "Bọn mày ở đâu chui ra!"
Có hai người. Liên tiếp trút những lời giận dữ về phía nhóm Yuki. Bọn bắt cóc đáng lẽ có bốn người, nhưng ở đây chỉ có hai. Hai người còn lại chắc đang ở trong khách sạn.
Yuki phớt lờ tiếng quát của họ. Vội vàng xuống xe,
"Tôi đi đây."
Cô nhanh chóng nói với người đi cùng.
"Từ đây tôi đi một mình. Cô Akane cứ chờ ở đây."
Người cầm lái xe máy là──Tsuwabuki Akane. Dù là đêm khuya, cô ấy vẫn chở Yuki đến tận đây bằng xe máy.
"Hả──nhưng mà..."
Akane vừa nói vừa nhìn về phía hai người mặc đồ đen──hai kẻ bắt cóc. Nhưng Yuki nhắc lại "Không sao đâu".
"Thế này thôi chứ tôi tự tin vào sức mạnh lắm đấy."
Yuki chạy về phía khách sạn. Dĩ nhiên, hai kẻ bắt cóc lao tới, một trong số đó vừa nói "Này, đừng có lờ đi chứ──" vừa tóm lấy vai Yuki,
Nhưng ngay sau đó, cô ta bị quật ngã xuống mặt đường nhựa của bãi đậu xe cũ.
Yuki đã ném cô ta. Có lẽ vì ra tay quá nhanh, tên bắt cóc còn lại lộ vẻ ngạc nhiên──nhân cơ hội đó, Yuki tấn công luôn cô ta. Lên gối vào bụng, vật xuống đất, rồi đạp lên chấn thủy của cả hai.
"...!!"
Bọn bắt cóc quằn quại đau đớn như sâu róm bị nướng trên vỉ sắt.
Chắc sẽ không cử động được một lúc vì đau, và dù cơn đau có giảm, ý chí chiến đấu cũng sẽ không trở lại ngay. Bỏ mặc ở đây cũng không sao.
"Nhờ cô phần còn lại nhé!"
Yuki vừa nói vừa vẫy tay với Akane.
"Vâng, vâng ạ..." Akane trả lời bằng giọng pha lẫn thán phục và sợ hãi, rồi "...A, khoan đã!"
"Chị Yuki, cái này! Dùng đi ạ!"
Akane tháo chiếc điện thoại gắn trên giá đỡ xe máy, ném cho Yuki.
"Đèn! Không có thì gay go đấy! Chị Yuki không mang điện thoại của mình đúng không?"
Đúng là vậy thật. Yuki hiện tại không có bất kỳ thiết bị chiếu sáng nào. Chỉ có mỗi bộ đồ trên người.
"Cảm ơn!"
Giơ chiếc điện thoại vừa nhận được lên, Yuki trả lời.
"Nhưng mà, không sao đâu! Không nhìn thấy tôi cũng biết đường!"
(16/23)
Yuki nhét chiếc điện thoại Akane đưa vào túi áo thể thao, rồi đường hoàng bước vào khách sạn từ cửa chính.
Vốn dĩ đã là đêm khuya, lại là nơi hẻo lánh ít đèn đường, vào trong nhà thì tối đen như mực. Người hiện đại thì sẽ bật đèn pin điện thoại lên, và đó cũng là lý do Akane đưa điện thoại, nhưng Yuki không cần. Không cần dựa vào thị giác, nhờ khả năng tổng hợp thính giác, khứu giác và mọi giác quan khác, cô có thể nhận biết môi trường xung quanh.
Nhân tiện──đúng như Akane nói, Yuki không mang điện thoại.
Nó hiện đang nằm trong giá nóc của chiếc xe đậu bên ngoài.
Tóm lại là như vậy. Lúc tiếp xúc đầu tiên với bọn bắt cóc──khi chiếc xe chở Ramona định chạy đi, Yuki đã ném điện thoại của mình lên giá nóc. Vì có nhiều hành lý chất trên đó, cô nghĩ nếu ném khéo thì nó sẽ không rơi xuống mà được chở đi theo. Vì mưu đồ đó, điện thoại của Yuki được dùng vào việc khác thay vì gọi cảnh sát, và cho đến giờ vẫn chưa báo cảnh sát.
Điện thoại di động ngày nay rất tiện lợi, dù mất cũng có thể tìm kiếm vị trí. Yuki chưa từng mất điện thoại lần nào trong đời, nên không biết cụ thể tìm kiếm bằng cách nào, chỉ dựa vào kiến thức mơ hồ <Hình như có chức năng đó thì phải> để thực hiện──quả nhiên đã xác định được vị trí thành công bằng điện thoại mượn của Akane. Rồi phóng xe máy đuổi theo ngay lập tức.
Yuki tiến vào trong khu nhà hoang.
Nhìn bên ngoài là biết, rất rộng. Có nhiều phòng, Ramona và những người khác đang ở đâu, ngay cả khả năng quan sát của Yuki cũng không đoán ra được. Yuki quyết định mạo hiểm một chút. Hít một hơi thật sâu, rồi nói.
"Chị Ramona! Nếu trả lời được thì trả lời đi ạ!"
Một thoáng tĩnh lặng. Sau đó,
"...Yuki!? Là Yuki phải không!?"
Giọng của Ramona. Từ tầng hai. Trạng thái có thể trả lời──nghĩa là không bị bọn bắt cóc ra lệnh im lặng. Có lẽ, chúng đã không còn ở cùng phòng nữa. Nghe thấy tiếng xe máy của nhóm Yuki, chắc chúng đang chuẩn bị bỏ trốn. Nhưng, từ đâu? Chúng không ra cửa chính. Nghĩa là có cửa sau ở đâu đó──?
──Lúc đó.
Yuki nhớ lại. Chiếc xe đậu ngay trước khu nhà hoang.
Nó──nằm ngay bên dưới cửa sổ.
(17/23)
Suou nhảy từ cửa sổ tầng hai.
(18/23)
Đáp xuống nóc chiếc xe ngay bên dưới.
Hành lý trên giá nóc đã đỡ lấy chấn động nên không đau. Hành lý này cũng là để dùng cho việc này. Khi sử dụng tòa nhà từ hai tầng trở lên, cô ta luôn đậu xe dưới cửa sổ để có thêm một đường thoát. Trí tuệ để khắc phục hậu quả khi lỡ tay.
Suou quay lại, nhìn về phía cửa sổ tầng hai vừa dùng làm lối thoát. Cộng sự của Suou──tên là Sango──đang thò đầu ra. Suou ngó ra ngoài khu nhà hoang, quả nhiên có xe máy đến, nên đã dùng điện thoại liên lạc bảo rút lui.
Suou xuống khỏi giá nóc, lên xe. Hai người ra ngoài canh gác──tên là Azuki và Ebina──đã ngồi ở ghế sau. Cả hai đều có vẻ đau đớn. Bị người đi xe máy đánh bại sao──vừa nghĩ vậy Suou vừa ngồi vào ghế lái, cùng lúc đó toàn bộ xe rung lên một cái rầm. Sango cũng đã nhảy xuống.
Lúc đó, có tiếng vật gì đó rơi ra từ giá nóc.
Va vào mặt đường nhựa của bãi đậu xe cũ, phát ra tiếng lạch cạch. Từ góc nhìn của Suou ở ghế lái cũng có thể xác nhận vật đó là gì. Điện thoại thông minh. Con ngốc Sango, làm rơi điện thoại à──ban đầu cô ta nghĩ vậy, nhưng,
"Không phải của tao!"
Vừa leo lên ghế phụ, Sango vừa nói.
Vừa ném đống đèn thu hồi được ra ghế sau lanh canh, cô ta vừa nói thêm.
"Của kẻ lạ! Chắc là, của tên đi xe máy kia!"
Nghe vậy, Suou nhìn về phía chiếc xe máy.
Vì đèn pha đang bật nên có thể xác nhận rõ ràng toàn bộ. Lúc nhìn từ cửa sổ tầng hai không nhận ra, nhưng nhìn kỹ thì đó là chiếc xe màu đỏ như tạt máu, biểu tượng của <Red Bear>. Người cưỡi trên đó đã cởi mũ bảo hiểm nên có thể nhìn thấy mặt.
"...Con đó."
Một tiếng thốt ra từ miệng Suou.
Người lái xe máy──là người cô ta biết. Cũng giống như loại xe, phải nhìn gần mới biết danh tính.
Mở cửa sổ ghế lái, Suou hét tên cô gái đó.
"──Tsuwabuki! Mày làm cái quái gì ở đây hả!! Hả!?"
Tsuwabuki Akane. Giống nhóm Suou, là thành viên của <Red Bear>.
Khoảnh khắc đó, mọi thứ trong đầu Suou kết nối lại. Nhắc mới nhớ con nhỏ đó, hay nói cái gì mà <Team dạo này thối nát quá> này nọ. Cũng từng chỉ trích thẳng mặt nhóm Suou. Thế là đến phá đám đây mà. Còn giở trò vặt nhét điện thoại vào giá nóc nữa chứ.
"Câu đó tao nói mới đúng đồ ngu!" Akane nói.
"Bọn mày mới đang làm cái trò gì đấy! Làm mấy chuyện tào lao!"
Suou định cãi lại, nhưng,
"Này, không phải lúc cãi nhau đâu."
Sango ở ghế phụ đập đập vào tay Suou. Không phải vai, mà đập vào tay đang cầm vô lăng, chắc là kiêm luôn yêu cầu <Cho xe chạy đi>.
"Chậc..." Suou chép miệng, cho xe chạy. Băng qua bãi đậu xe cũ, ra đường lớn. Nhưng mà, trong gương chiếu hậu phản chiếu chiếc xe máy đỏ lúc nãy. Đang bị đuổi theo.
"Này! Đứng lại!"
Áp sát ngay bên cạnh ghế lái, Akane nói. Cửa sổ bên ghế lái vẫn mở nên nghe thấy tiếng.
"Người bị bắt cóc, vẫn còn ở bên kia hả!"
"Còn!" Suou trả lời. "Chưa đụng đến đâu! Mày chưa báo cảnh sát đấy chứ!"
"Chưa! Giờ tao báo nhé!?"
"Báo tao giết chết! Tao không để lại bằng chứng đâu! Báo cũng vô ích thôi! Mày mà khai tên bọn tao ra tao giết thật đấy! Biết chưa!!"
Suou ép xe sang phải──về phía chiếc xe máy. Akane vừa tránh vừa giảm tốc độ. Liếc nhìn bóng dáng chiếc xe máy nhỏ dần trong gương, Suou chép miệng thêm một cái thật to.
(19/23)
Cứ như vậy──vụ án kết thúc.
(20/23)
Chính xác hơn là, kết thúc mà không trở thành vụ án.
Ramona được giải cứu không có lấy một vết thương, đồ đạc cũng không bị đụng đến, nên không có động lực nộp đơn trình báo. "Tôi sẽ không báo đâu, nếu làm thì xin mời chị Ramona," Yuki nói. Sắp phải thi lại tiếng Anh nên cô không muốn tốn thời gian vô ích. Nghe vậy Ramona cũng nói "Không, không sao đâu". Cuối cùng, Akane người đã giúp xác định địa điểm bắt cóc cũng tỏ ý giữ im lặng "Không thể bán đứng đồng bọn được". Thế là vụ việc này kết thúc.
Yuki quyết định thực hiện mục đích ban đầu──nhờ dạy tiếng Anh. Đến phòng Ramona, đưa bài kiểm tra với số điểm xấu hổ không dám cho ai xem cho cô ấy, rồi hỏi cái này cái kia.
"Chỗ 'put food on the table' này là... ừm, một cách nói thường dùng..." Ramona nói.
"Thành ngữ ạ?" Yuki hỏi.
"Đúng rồi. Đặt thức ăn lên bàn, nghĩa là nuôi sống gia đình."
"Ra vậy. Tiếng Nhật cũng có cách diễn đạt như thế."
Buổi học diễn ra suôn sẻ. Đến đoạn nghỉ giải lao, "À, nhân tiện chị Ramona," Yuki hỏi.
"Vâng."
"Chị Ramona đang nghiên cứu gì ở đại học vậy?"
"Hả?"
Chắc vì cô nói giống bọn bắt cóc, Ramona giật mình. Cô đã nghe cô ấy kể chuyện bị yêu cầu thông tin viện nghiên cứu thay vì tiền chuộc.
"A, cái đó..." Yuki vội vàng nói thêm.
"Dĩ nhiên, chuyện bí mật thì cứ giữ bí mật cũng được. Trong phạm vi có thể nói, nói qua loa cũng được, chị cho em biết với. Có người muốn nghe đến mức bắt cóc, em tò mò không biết là nghiên cứu chủ đề gì..."
Ramona cúi mặt suy nghĩ kỹ. "Scab..." một lúc sau cô thì thầm.
"Khi bị thương, thứ máu đông lại ấy... tiếng Nhật gọi là gì?"
"Vảy vết thương ạ?"
"Đúng, vảy vết thương. Làm cho cái vảy đó có thể hình thành ngay cả với vết thương lớn hơn. Vảy có thể cầm máu vết thương nhỏ, nhưng vết thương lớn thì không, đúng không? Cho nên đưa chất đặc biệt vào trước, để khả năng phục hồi cao hơn. Nghiên cứu về cái đó."
"Hô..." Yuki nói.
Chẳng hiểu lắm, nhưng chắc là nghiên cứu y học, cô nghĩ.
Lúc này, trực giác của Yuki không hoạt động. Yuki ngày nghỉ khá là lơ đễnh, đầu óc lại đang đầy ắp chuyện thi lại, và lời giải thích của Ramona cũng đã được làm mờ đi,
Hơn nữa──cô không ngờ rằng người liên quan lại ở gần đến thế.
(21/23)
Giờ nào đó, nơi nào đó.
Supporter (Người hỗ trợ) và Fuchidori hôm nay cũng đã xong việc.
(22/23)
Như thường lệ siết cổ mục tiêu từ phía sau, làm cho ngất đi, rồi hai người khiêng lên xe. Lần làm việc trước, Supporter để Fuchidori lại và một mình đi xử lý thi thể, nhưng lần này cô ấy cũng lên xe. Vì vụ ám sát diễn ra vào thời gian và địa điểm khó để Fuchidori tự về nhà.
Supporter liếc nhìn Fuchidori ngồi ghế phụ, rồi nhìn vào gương chiếu hậu. Phản chiếu trên ghế sau là hình dáng mục tiêu bị bọc trong bao tải. Chắc là chết rồi.
"Hôm nay cũng ra tay gọn gàng lắm, Đệ bát."
Supporter bắt chuyện với Fuchidori ở ghế phụ.
"...Cảm ơn," Fuchidori đáp.
"Này. Tôi nói bao nhiêu lần rồi."
"Gì cơ?"
"Cái kiểu gọi <Đệ bát> ấy, không sửa được à?"
"Vậy, tôi nên gọi thế nào cho phải?"
"Bình thường thôi, Fuchidori hay Yayoi."
"Không thể nào. Gọi người thừa kế tông gia thân mật như vậy. Không thể nghĩ ra cách gọi nào thấp hơn Đệ bát."
".........."
Hừm, Fuchidori nhăn mặt.
Supporter nhếch mép cười ở phía cô ấy không nhìn thấy. Biết Fuchidori ghét, nên thỉnh thoảng anh ta cố tình gọi như vậy.
Công việc lần này là yêu cầu từ <Bên tổ chức> trò chơi. Mục tiêu là người liên quan đến quân đội. Hắn ta đánh hơi về một trong những kỹ thuật tuyệt mật của bên tổ chức, <Xử lý chống thối rữa> gây phiền nhiễu, nên muốn xử lý. Kỹ thuật cầm máu nhanh chóng như đóng vảy dù là vết thương nào──quả thực đó là thứ mà những người chiến đấu khao khát đến chảy nước miếng. Có thể nghĩ ra vô số cách sử dụng tàn độc. Tuy nhiên, bên tổ chức chỉ hứng thú với <Trò chơi> tuyệt đối sẽ không cho phép điều đó.
"A, nhân tiện, về một yêu cầu khác," Supporter nói.
"Có vẻ như sẽ thực hiện đấy. Vừa nãy kiểm tra trang web, tiền quyên góp đã đạt mục tiêu rồi."
"Ừ. Hiểu rồi," Fuchidori đáp.
Sẽ thực hiện──là nói về yêu cầu mà hôm trước anh ta báo cáo sự tồn tại cho Fuchidori. Yêu cầu nhắm vào một nhân vật mà Fuchidori biết, người yêu cầu là cá nhân chứ không phải tổ chức, và phí yêu cầu được quyên góp trên trang web đen──nói theo kiểu hiện đại là gọi vốn cộng đồng (crowdfunding). Vì chỉ mới có yêu cầu chứ chưa thanh toán phí, nên thứ tự bị đẩy xuống sau công việc lần này.
"Nhưng mà, làm thế nào đây nhỉ..." Supporter gãi đầu. "Mục tiêu lần này, lối sống thất thường lắm. Làm ở đâu được nhỉ."
Độ khó xây dựng kế hoạch ám sát phụ thuộc lớn vào lối sống của mục tiêu. Như gã nhân viên văn phòng hôm trước, ngày nào cũng đi cùng một tuyến đường thì dễ. Ngược lại, trường hợp như mục tiêu tiếp theo, không biết đang làm gì ở đâu, thậm chí hiếm khi về nhà, thì việc lập kế hoạch cực kỳ khó khăn. Chà, làm thế nào đây──.
Trong lúc nói chuyện linh tinh, xe đã đi vào vùng núi. Sắp đến điểm vứt xác rồi.
"Này," Fuchidori nói.
"Vâng."
"Công việc này, có vui không?"
"Hả?"
Supporter liếc nhìn Fuchidori, thấy Fuchidori cũng đang nhìn mình. Ánh mắt nghiêm túc. Bầu không khí bắt buộc phải trả lời nghiêm túc.
"Để xem nào... Vui đấy chứ, khá là vui," Supporter trả lời.
"Ở điểm nào?"
"Cảm giác hồi hộp tuyệt đối không được để lộ chẳng hạn. Giống như game hành động lén lút (stealth game), không thú vị sao?"
"...Hành động lén lút là gì?"
"Hả."
Ra vậy. Người này chưa từng chơi trò chơi điện tử. Supporter vừa giải thích về một thể loại game cho người không chơi game, một việc khó khăn, chiếc xe vừa đi trên đường núi.
Đệ bát cũng là con gái đến tuổi cập kê rồi. Chắc là giai đoạn suy nghĩ nhiều chuyện đây mà, Supporter nghĩ.
(23/23)
0 Bình luận