Diễn biến sau đó đúng như đã được tuyên bố trước đó.
"Sau khi cô giết anh ta, tôi cũng sẽ giết cô."
Momose không quan tâm đến điều đó, đã cắt cổ họng của Fumihiko.
Fumihiko run rẩy dữ dội, ngã gục xuống, máu đặc quánh nhanh chóng lan ra trên tấm thảm.
"…Hì hì."
Momose hài lòng nhìn xuống cái chết thảm thương của anh ta.
Tiếp đó, Momose chạm vào tay trái của mình, tháo sợi dây đỏ ra. Cô nhón lấy ngón áp út của chị gái, mở miệng, đưa miếng thịt thối của người chết vào sâu trong miệng.
Momose cứ như vậy mà nuốt chửng ngón tay.
Saku hiểu được mục đích của cô. Cô làm vậy là để dù mình có chết đi, cũng không xa cách chị gái.
Momose đã thể hiện sự chấp nhất vĩnh hằng của mình.
Như một người phụ nữ mang thai vuốt ve bụng mình, cô nói với Haruhi:
"Được rồi, như vậy là được rồi."
"Vậy thì tôi không khách sáo nữa."
Những cánh bướm bay lượn, *xoẹt* một tiếng, sắc bén cắt vào thịt.
Saku lập tức sững sờ. Cậu lặng người đi trước hành vi tàn nhẫn của Haruhi.
(Lại nhằm vào—)
Cô, đã xé toạc bụng của Momose.
Nội tạng rơi ra.
Dạ dày bị xé rách.
Những thứ bên trong đổ ra.
Trong đó còn lẫn cả, ngón tay của chị gái.
Momose mở to mắt.
"…A… a a… a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!"
Cô bật khóc nức nở. Tiếp đó cô cúi gập người xuống, không do dự nhét ngón tay vào nội tạng của chính mình.
*Soạt soạt soạt*, vang lên những âm thanh ẩm ướt.
Momose cố gắng hết sức tìm kiếm ngón áp út, nhưng tìm mãi không thấy, kết quả là miệng nôn ra một ngụm máu lớn. Trong vũng máu đỏ lan ra, những bọt khí nổi lên. Cổ họng bị tắc nghẽn phát ra những âm thanh như đang chết đuối.
Dù vậy, Momose vẫn không định từ bỏ, vừa làm tổn thương nội tạng vẫn còn dính liền với bụng mình, vừa tiếp tục tìm kiếm mảnh vỡ của chị gái. Nhưng đột nhiên, Momose mất đi sức lực.
*Cộp* một tiếng, cô ngã về phía trước.
Ngã vào, nội tạng của chính mình.
Mặt cô úp vào vũng máu và dịch vị cùng phân và nước tiểu ấm nóng rò rỉ từ cơ thể mình, rồi không còn cử động nữa.
Saku quay mặt đi.
Cái chết của cô quá đáng thương.
"Đừng, đừng, tôi chịu hết nổi rồi. Đừng mà aaaaaaa, làm cái gì vậy aaaaaaa!"
Yō hét lên như điên.
Tashiro lạnh lùng không nói một lời.
Haruhi vui vẻ cười.
Và rồi, Touka đã động đậy. Ngón tay cô lướt dọc theo chiếc váy lễ phục của Haruhi, không nói một lời mà thò vào túi, lấy ra một chùm chìa khóa, rồi lại gần song gỗ.
"…………Touka?"
"Hây da."
Touka mở song gỗ, bước vào trong nhà giam.
Ngay lúc này, có người đã động đậy.
"Í í… í í í!"
Yō chớp lấy cơ hội này trốn thoát, trên đường còn dẫm mạnh vào bụng của thi thể Chigage. Nhưng Touka không thèm nhìn người đang cố gắng hết sức bỏ chạy, mà bế Momose lên.
Đầu của người chết yếu ớt lay động, mắt đã trợn trắng.
Tất cả những điều này đều đang nói với mọi người rằng, sinh mệnh của cô đã kết thúc.
Touka nhắm mắt lại cho Momose, còn dùng khăn tay lau đi khuôn mặt bẩn thỉu của cô. Cô đặt Momose ngửa mặt lên trên sàn nhà, rồi không do dự mà ngồi xổm xuống, tìm kiếm trong những thứ trong dạ dày vương vãi bẩn thỉu. Cô đã tìm thấy ngón tay của người chết, đặt lên trên ngực của Momose, rồi chính mình cũng nhắm mắt lại.
Touka im lặng như đang cầu nguyện.
Haruhi nói một cách chế nhạo:
"Sao thế, Touka? Hành vi của cô thật là tràn đầy tình yêu thương."
"Tôi hy vọng sau khi tôi chết cũng sẽ được Saku ăn, nên mới làm vậy, chỉ có vậy thôi."
Touka hiên ngang đáp lại.
Saku không khỏi mở to mắt. Cậu đúng là đã nghĩ như vậy. Nếu Touka chết, và mình buộc phải sống tiếp, thì mình sẽ ăn thịt của Touka… một chút cũng không thể lãng phí.
Nhưng cậu không ngờ Touka cũng nghĩ đến cùng một chuyện.
Mái tóc đen óng mượt khẽ lay động, Touka nhìn thẳng vào Haruhi.
"Tại sao cô lại xé bụng của Momose?"
"Đó đương nhiên là vì, chị gái của cô ấy vẫn yêu chồng mình!"
Haruhi nói lớn.
Saku nghĩ, đây cũng là một sự thật không thể chối cãi. Lời khai của Yō cũng đã chứng minh sự cố chấp của nạn nhân. Chigage chưa từng cố gắng rời bỏ chồng, cho đến cuối cùng bị giết. Haruhi nhếch mép cười về sự thật này:
"Thế nhưng, lại bị một người hoàn toàn không yêu mình ăn! Như vậy không phải là quá đáng thương sao?"
"Dối trá."
Touka lập tức nói.
Saku cũng gật đầu, ném cho Haruhi một ánh nhìn vô cảm.
"Người thiếu nữ diễn giải" quả quyết:
"Cô xé bụng người ta, hoàn toàn chỉ vì chính mình vui vẻ."
Khuôn mặt của Haruhi cứng đờ, đọng lại trên nụ cười méo mó như mèo *Cheshire*.
Saku lúc này đã lại gần Touka. Cậu không có khăn tay, dùng tay áo sơ mi để thay thế, cẩn thận lau sạch ngón tay của cô. Rồi cậu che chắn Touka sau lưng, nhìn chằm chằm vào những cánh bướm bay lượn.
Tím, đỏ, xanh, đen… đối mặt với những cánh bướm sặc sỡ, Saku nói:
"Touka, nếu những thứ đó lại gần, cô phải chạy ngay lập tức."
"Saku, tôi không muốn, tôi không thể bỏ lại cậu."
"Đừng nói nữa, bây giờ nghe lời tôi."
"Sao có thể được."
"Hiểu cho tôi."
Haruhi vẫn không cử động.
Không rõ cô sẽ hành động thế nào.
Saku nín thở trong căng thẳng.
Kết quả là đột nhiên, Haruhi lại cười lớn một cách vô cùng vui vẻ.
"Haha… hahahahaha, ahahahahaha."
Cơn cười điên cuồng kéo dài một lúc lâu. Cô toàn thân đẫm máu mà cười không ngớt trước mặt thi thể. Thế nhưng cô đột nhiên ngậm miệng lại, mắt sáng như đá quý, nhìn chằm chằm vào Touka, nói:
"Tôi cảm thấy đây là định mệnh."
Lời nói đó, như một lời tỏ tình.
Lại như, một lời cầu hôn chỉ có một lần trong đời.
"Giống như *Sherlock Holmes* cần có *John H. Watson*, một người tán thưởng và thấu hiểu, tôi cũng cần có một đồng phạm và một người quan sát. Năng lực suy luận và phân tích của cô chính là thứ tôi muốn… tôi cuối cùng cũng đã có kết luận."
Haruhi liếm môi, mặt đỏ bừng như đang hưng phấn tình dục.
Và rồi…
"Cô, đã đỗ rồi."
——Vì vậy, tôi sẽ mang cô đi.
Haruhi nói một cách phấn khích.
Những con bướm như đang ca ngợi niềm vui của chủ nhân, tiếp tục bay lượn. Xung quanh đây tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc và mùi hôi thối của chất thải, trên sàn nhà có ba thi thể. Cuối cùng tất cả những thứ này đều sẽ thối rữa hết.
Saku nghĩ, ra là vậy.
Nơi này quả thực lại là một địa ngục xấu xí.
________________________________________
"Được rồi, xuất phát thôi. Hai vị cũng theo kịp nhé."
Haruhi ra lệnh, ba người rời khỏi nhà giam.
Cô đi trước nhất, dẫn Saku và Touka lên bậc thang. Lên hết bậc thang, chỉ thấy ở đó có một nhiệm vụ bất ngờ. Có một người đang ôm chân ngồi trên sàn nhà như một đứa trẻ.
"Đừng… tôi chịu hết nổi rồi. Tha cho tôi đi."
Yō co ro ngồi xổm trước cửa sắt, trông có vẻ không ra được. Trên bề mặt cửa có những vết đập dính máu, như tiếng khóc của một đứa trẻ nhỏ đã luôn vang vọng ở khu vực này.
Haruhi định giết cả cô ta sao? Ví dụ như, chỉ vì thấy cô ta quá ồn ào.
Saku không hy vọng mà nghĩ vậy. Nhưng Haruhi không làm gì cả.
"À phải, nói ra mới nhớ phải có chìa khóa mới được."
Haruhi rất tự nhiên mở cánh cửa sắt có khóa.
Cửa sắt kêu *két két*, phát ra những âm thanh rỉ sét, thô ráp.
"Í, í, í í í í í í."
Yō với tư thế cúi người về phía trước quay đầu chạy, loạng choạng trốn thoát. Khi Saku và Touka đến bãi đỗ xe ngầm, Yō đã chạy lên cầu thang nối liền với tầng trên. Xem ra cô định trốn khỏi dinh thự này.
Saku không khỏi lẩm bẩm:
"Không ngờ cô lại để cô ta trốn thoát. Biết đâu cô ta sẽ nói hết với cảnh sát."
"Yō chắc chắn sẽ không làm vậy, dù sao cô ta không ngốc, ở một khía cạnh nào đó thực sự 'đáng thương' nhỉ."
Saku nhíu mày, hỏi lời này có ý gì.
Haruhi nhún vai, trả lời nghi vấn của cậu:
"Rất nhiều người ở tầng lớp thấp của nhà Sanzashi ngay cả hộ khẩu cũng không có, hơn nữa tầng lớp thượng lưu có quan hệ mật thiết với chính quyền. Chuyện xảy ra trong dinh thự này dù có bị phanh phui, dù sao cũng chắc chắn sẽ bị ém nhẹm. Cô ta chỉ cần đầu óc bình tĩnh lại, chắc chắn sẽ trở về."
Haruhi nói một cách thản nhiên.
Saku cảm thấy khó chịu, có cảm giác muốn nôn.
Nhà Fujisaki và nhà Nagase cũng đều như vậy, các gia tộc có dị năng đều có chỗ dựa. Dù quyền lực của mỗi nhà không giống nhau, nhưng một khi bạn cố gắng trốn thoát, chúng sẽ không ngần ngại mà cắn lại.
Saku nghĩ, chính là vì vậy.
(Vì vậy, hai người đó đã chọn cái chết.)
『Thần』 của nhà Fujisaki và…
…『vu nữ chân chính』 của nhà Nagase.
Bởi vì chỉ có cái chết mới có thể trốn thoát.
Vì vậy tình hình hiện tại cũng như vậy. Tôi và Touka…
"Saku, tôi sẽ không chết, vì vậy cậu phải sống."
Một giọng nói sắc lạnh đột nhiên lọt vào tai Saku.
Là Touka. Cô dường như muốn dùng ánh mắt để chống đỡ Saku, nhìn thẳng vào Saku. Trong tình huống này, Touka thực ra hẳn rất muốn khóc, nhưng cô vẫn đứng thẳng.
Cô rõ ràng thực ra rất yếu đuối.
Cô làm như vậy chỉ vì Saku.
Saku khắc ghi hình ảnh của Touka như vậy, của thứ duy nhất quan trọng của mình vào trong mắt.
"Vì vậy, chúng ta hãy cùng nhau sống sót."
Vào ngày xuân của khởi đầu của tất cả.
Trong khu vườn hoa anh đào nở rộ đó.
"Sẽ mãi mãi đi cùng tôi! Hứa nhé!"
Saku đã yêu một cách thuần khiết cô gái đã khóc nức nở đó. Từ đó, cô đã luôn là tất cả của cậu. Vì vậy, Saku đã từ chối lời mời của người trong lồng, đã từ chối người sống trong địa ngục mùa đông.
Fujisaki Touka chính là người duy nhất quan trọng của cậu.
Trên đời này không có ai đáng yêu hơn cô.
Saku nghiêm túc nghĩ như vậy, lại nảy sinh một ý nghĩ.
"Tôi đã quyết định rồi, Touka."
"…Ừm."
Touka không hỏi Saku đã quyết định gì, chỉ gật đầu mạnh.
Lúc này một con bướm đỏ bay đến giữa hai người làm gián đoạn họ. Haruhi mở lời:
"Mau lên xe. Cứ yên tâm đi, nơi tiếp theo không có án mạng xảy ra đâu."
——Không muốn có thêm người chết nữa.
Cô đưa ra một lời hứa, và nói tiếp:
"Tôi sẽ đưa hai người đến một địa ngục xấu xí, một nơi rõ ràng không có chuyện gì xảy ra, chỉ đơn giản tồn tại ở đó… đúng rồi, đặc biệt là Touka. Cô…"
——Đã từng gặp thiên thần đúng không?
Vừa dứt lời, Haruhi cười lạnh.
Cứ như đang nói.
Chính cô thực ra đã từng gặp.
________________________________________
Trong xe, Haruhi lại bắt đầu nói chuyện phiếm.
Về câu chuyện của anh em họ—Fuyuya và Haruhi, những người được sinh ra ở nhà Sanzashi.
"Nói ra mới nhớ, anh trai của tôi và hai người còn chưa nói chuyện tử tế nhỉ? Tôi nói trước cho hai người biết, không hy vọng hai người sẽ hiểu lầm. Đừng có mong anh ta có dù chỉ một chút khả năng trở thành cứu tinh của hai người."
Haruhi nói một cách khinh bỉ, giọng điệu toát lên một sự ghét bỏ đã ăn sâu vào máu.
Saku nhíu mày. Cô đối với Fuyuya quả thực hận đến tận xương tủy, tình cảm toát ra từ giọng nói của cô mạnh đến mức khiến tai người ta tê dại, rõ ràng là không bình thường.
Haruhi lại nói tiếp với một giọng điệu sắc như kim châm:
"Cái thứ đó ấy à, mới là một kẻ 'không phải người' thực sự."
"Không phải người" chính là "không phải là con người".
Saku hiểu ra, trong lời nói của cô ám chỉ ý nghĩa như vậy.
Saku nhớ lại vài cuộc đối thoại của mình với Fuyuya. Fuyuya vừa nghịch chiếc mặt nạ mèo, vừa nhờ Saku giúp đỡ.
——*Meo*.
Mèo muốn trở thành 『thần』.
Trở thành một 『thần』 mạnh mẽ, được mọi người sùng bái và theo đuổi.
Nhưng, một nguyện vọng ở mức độ này…
(So với tội ác giết người, có thể coi là nhẹ nhỉ.)
"Nói trước, anh trai của tôi cũng là một kẻ giết người, hơn nữa số người anh ta giết còn nhiều hơn tôi."
Haruhi nói một cách thản nhiên.
Saku hít một hơi lạnh. Cậu nhớ lại một sự thật đơn giản.
Đó là, không có dị năng cũng có thể giết người.
Những con bướm bay lượn, đậu trên cửa sổ xe không trong suốt, tạo thành hình dạng của một khuôn mặt người. Đó là một bức tranh ghép được tạo thành từ những cánh bướm, là một khuôn mặt người đang khóc. Đường nét méo mó vô cùng rùng rợn.
Haruhi chọc vào phần mắt kính, những con bướm ngọ nguậy.
"Từ dị năng của tôi có thể thấy được đúng không. Anh em nhà Fuyuya và Haruhi thực ra là những người dọn dẹp trong nội bộ nhà Sanzashi. Vì vậy những người xung quanh luôn tích cực khuyên anh trai của tôi để cho 'thần' có lợi cho việc giết người nhập vào người mình. Nhưng anh ta đã dùng 'thành quả phong phú' để từ chối một cách lịch sự."
Và rồi, bây giờ anh ta đã nắm bắt được cơ hội.
Anh ta đang định trở thành 『thần』 thực sự.
Haruhi với một thái độ bực bội nói tiếp, dùng một tay xua đi những con bướm. Khuôn mặt người tan vỡ. Haruhi lại quay sang Saku, trong mắt hiện lên một ánh sáng nghiêm túc chưa từng có, rồi nghiêm túc đưa ra một lời khuyên:
"Cậu thử để 'thần' chuyển sang người anh ta xem? Tôi đảm bảo thế giới sẽ bị hủy diệt."
Rất nhiều người, rất nhiều người,
tất cả đều sẽ chết.
Haruhi không giống như đang nói dối, cô chỉ đang trình bày sự thật.
Saku cũng biết rất rõ. Người đàn ông khó hiểu đó—Sanzashi Fuyuya, chính là một kẻ giết người.
Không thể không nghĩ vậy.
Saku nắm chặt nắm đấm, trong lòng càng thêm xác định một điều.
(Không thể dựa vào Sanzashi Fuyuya.)
Saku vốn dĩ cũng không định dựa vào anh ta. Ngay sau khi Fuyuya đưa ra đề nghị, Saku trong dinh thự của anh ta đã có kết luận. Nhưng vấn đề lại được đặt ra trước mặt, cậu lại cảm thấy thất vọng về sự thật này.
Nếu đã vậy, thì phải trốn đi đâu, và trốn như thế nào.
Chỉ cần có thể trốn thoát là đủ rồi.
Saku chìm vào suy nghĩ, nhưng vẫn không có được bất kỳ câu trả lời nào.
"…Saku."
"Ừm, sao vậy?"
"Tôi chính là muốn như thế này."
Touka dường như đã nhận ra Saku đang căng thẳng, đặt đầu lên vai Saku. Một con bướm đậu bên tai Touka, Touka được điểm tô bởi những cánh bướm màu xanh trông rất xinh đẹp. Saku nhón lấy đuôi tóc đen của cô, nhẹ nhàng hôn lên một lọn tóc.
Haruhi không vui nhìn họ, bĩu môi mở lời:
"Đến rồi."
Vừa dứt lời, xe dừng lại.
Touka và Saku từ từ xuống xe.
Và rồi, hai người không nói nên lời.
"…Không thể nào?"
"Chuyện gì thế này."
Họ đã nhìn thấy.
Đã nhìn thấy một thiên thần sống.
________________________________________
"Đến thật đột ngột, Haruhi-sama."
Thiên thần nói vậy, cúi đầu.
Đó hẳn là một phụ nữ. Saku sau khi nhìn thấy vóc dáng mảnh mai của người đó đã phán đoán như vậy, nhưng biết đâu cũng đã nhầm. Ngực của người đó rất phẳng, xương cốt cũng khá cứng, nếu nói là một người đàn ông rất gầy cũng không phải là không thể. Nhưng, những phỏng đoán này có lẽ đều không đúng.
Saku đã từng nói.
(Thiên thần không có giới tính.)
Nếu người đó hoặc là nam hoặc là nữ, thì người đó hẳn là một sinh vật khác.
Nhưng người đứng trước mắt, là một sự tồn tại chỉ có thể diễn tả bằng "thiên thần".
Bởi vì, trên lưng người đó có một đôi cánh của một loài chim săn mồi khổng lồ.
Con người không thể như vậy.
Một thứ như vậy, sẽ không phải là người.
Nhưng, Saku đột nhiên nhận ra một khả năng.
"Chẳng lẽ, anh…"
"Đúng vậy, tôi là người có dị năng, đã mọc ra đôi cánh do ảnh hưởng của 'thần' đã nhập vào người."
Người trước mắt nói vậy. Saku nghĩ quả nhiên là vậy. Cậu nhớ lại chuyện răng của một người đàn ông trong bệnh viện đã dài ra. Sự thay đổi cơ thể cũng thuộc phạm vi của dị năng nhà Sanzashi.
Người không rõ là nam hay nữ này đưa tay ra.
Và rồi, thiên thần nở một nụ cười:
"Nơi đây chính là nơi tăm tối nhất của nhà Sanzashi. Nơi giam giữ những người không để cho những thay đổi bất thường trên cơ thể xảy ra bên ngoài…, chào mừng đến với nơi không thấy ánh mặt trời, 'người bình thường'."
Thiên thần nói, nắm lấy tay Saku. Saku giật mình.
Thiên thần nhìn Saku với một ánh mắt như có điều muốn nói. Saku nghĩ.
Người có dị năng hoặc bị tôn thờ, hoặc bị khinh miệt.
Người, quái vật, thần, đều bị tập trung ở đây.
Tập trung trong tay của quái vật.
________________________________________
Thiên thần nói:
"Tôi sẽ giải thích cụ thể hơn."
Thông thường, nhà Sanzashi để 'thần' nhập vào người chỉ sẽ có được dị năng. Trong một số ít trường hợp, cơ thể cũng sẽ thay đổi.
Tuy nói rằng nếu có thể giấu đi thì không có vấn đề gì, nhưng có một số người như thiên thần trước mắt, thậm chí còn mọc ra những bộ phận mà con người không thể nào có được. Nhà Sanzashi đã hoàn toàn che giấu những người đó. "Trên người con người xảy ra những chuyện không thể nào xảy ra". Nhà Sanzashi đã không chọn cách giải thích sự bất thường đó, mà đã chọn cách từ bỏ suy nghĩ, và đơn thuần thực hiện việc che giấu.
"Người mọc ra đôi cánh hoàn toàn không tồn tại."
Nhà Sanzashi không vui khi thấy những chuyện làm lung lay nhận thức thông thường. Mặt khác cũng là để ngăn chặn bị người ngoài tìm thấy điểm yếu, vì vậy nhà Sanzashi đã nhốt tất cả những người có sự bất thường vào một nơi.
Và rồi, nơi đó chính là đây.
Một dinh thự sang trọng rộng lớn lại bao trùm bởi sự tĩnh lặng.
"Những người mọc ra những bộ phận bất thường đa số cơ thể sẽ cảm thấy đau đớn. Vì vậy, các bạn đồng hành đều thường xuyên nghỉ ngơi. Nếu không có nhiệm vụ chào đón các vị, thời gian này tôi cũng đang ngủ."
Thiên thần nói vậy. Saku tỏ vẻ hiểu, nhìn quanh.
Họ được đưa đến phòng tiếp khách.
Trên sàn nhà trải một tấm thảm thượng hạng, trong lò sưởi có lửa, trên chiếc sofa tinh xảo có thêu hoa ngồi lên cũng rất thoải mái. Dù cửa sổ ở đây có song sắt, nhưng không cảm thấy khó chịu.
Saku nói vậy, thiên thần gật đầu, nói:
"Đúng vậy, chúng tôi thường xuyên ngủ trong một căn phòng lớn, nơi đó cũng rất sạch sẽ. Nhưng, việc dọn dẹp đều là do chúng tôi tự làm. Thức ăn thì dù sao cũng không thể tự mình chuẩn bị, nên được gửi từ bên ngoài vào, nhưng bên trong chúng tôi về cơ bản đã tự cung tự cấp, ngoài ra bên cạnh còn có cơ sở thiêu đốt…"
"Vất vả cho cô đã giải thích cho chúng tôi. Nhưng, có phải cô đã quên tự giới thiệu không?"
"A, xin lỗi. Tôi tên là Toriko."
Thiên thần nghe thấy lời nói của Haruhi, cúi đầu nói. Đôi cánh trên lưng cũng theo đó mà lay động.
Saku nhìn thấy, phần kết nối giữa lưng và đôi cánh của cô rỉ ra không ít máu. Quan sát kỹ thì phát hiện, có thể là do sức nặng của đôi cánh kéo xuống, có thể thấy xương cốt cũng đã bị biến dạng ở một mức độ nào đó. Toriko nhận ra ánh mắt của Saku, cười:
"Đúng vậy, toàn thân tôi, bao gồm cả nội tạng đã bị méo mó biến dạng, sống không được bao lâu nữa. Đều là do cái bộ phận vô dụng này hại… nhưng trong chúng tôi cũng có một số đứa trẻ có thể tận dụng bộ phận của mình rất nhiều. Ví dụ như có thể thở dưới nước trong một thời gian dài, có thể nâng cơ thể của mình lên… nhưng, khối lượng cơ của tôi không đủ so với kích thước của đôi cánh, bay cũng không bay được… hơn nữa vì vấn đề mạch máu, ngay cả phẫu thuật cắt bỏ cũng không làm được, chỉ có thể bị cái thứ này kéo theo mà chết sớm."
"Tất cả những đứa trẻ ở đây đều sống không lâu."
Haruhi cầm tách trà lên, uống một ngụm trà mà Toriko đã pha.
Saku không nói một lời, lặng lẽ nghe cô kể. Cậu cũng có mắt dị năng, nên cậu biết rất rõ, mình không thể tùy tiện nói bừa. Số phận mà dị năng mang lại không thể trốn thoát.
Ngay cả sự đồng cảm cũng sẽ trở thành một sự tổn thương.
Vài giây sau, Touka rụt rè mở lời:
"Vậy thì… chúng tôi ở đây nên làm gì?"
"Không cần làm gì cả, chỉ cần ở lại vài ngày là được rồi."
Haruhi nói vậy. Những con bướm bay lượn xung quanh.
Saku nhíu mày, nhìn Toriko.
Thiên thần đã sắp chết nói một cách vui vẻ:
"Vậy thì, tôi sẽ đưa các vị đến phòng khách."
"Vất vả rồi… đây là nhà của những người chờ chết, nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Chuyến du hành địa ngục đã kết thúc một giai đoạn, hãy nghỉ ngơi cho khỏe nhé."
Haruhi nhẹ nhàng nói ra những lời dịu dàng không ngờ tới. Thế nhưng, cô lại cười *hì hì*:
"Nhưng mà, nơi này vốn dĩ đã là một địa ngục xấu xí."
________________________________________
"Tôi xin phép đi trước."
Một tiếng nhẹ, cửa đóng lại.
Bóng lưng của Toriko—chính xác hơn là, đôi cánh của một loài chim săn mồi—đã biến mất khỏi tầm mắt.
Trong phòng chỉ còn lại Saku và Touka.
(…………………………Tiếp theo.)
Saku lại nhìn vào căn phòng.
Cấu trúc cơ bản ở đây giống như phòng tiếp khách mà họ đã được đưa đến lúc đầu. Có lẽ để giữ sự hài hòa với vẻ ngoài, đồ đạc tổng thể nặng nề và tao nhã. Không gian trong phòng rất rộng, khiến người ta liên tưởng đến một phòng khách sạn cao cấp. Trước chiếc sofa da còn có một chiếc tivi đời mới nhất.
Từ tất cả mọi thứ trong căn phòng này, hoàn toàn không cảm nhận được dinh thự này là nơi không thể tiết lộ nhất của nhà Sanzashi.
Thế nhưng Saku vẫn cảm thấy một sự không hài hòa và bất an.
(Nhưng, giường và phòng tắm quá lớn, đây có thực sự là một căn phòng được chuẩn bị với tiền đề là hai người ở lại không? Thế nhưng sofa lại là sofa đơn. Có lẽ là được chuẩn bị cho một 'dịch vụ đặc biệt'.)
Saku lại nhớ lại bộ dạng của Toriko.
Những người ở đây trên người đều có những bộ phận bất thường. Nói cách khác, họ là những 'nguồn nhân lực' khan hiếm. Nhà Sanzashi thậm chí còn có cả những người dọn dẹp chuyên nghiệp, liệu có thực sự để họ nằm không không.
Con người chính là một loài ăn thịt.
Sở thích tình dục cũng khác nhau.
Saku cảm thấy ghê tởm với chính mình khi đã nhận ra điều này, nhưng trực giác của cậu mách bảo rằng, suy đoán này có lẽ không sai.
(Dinh thự lớn này, là 'nhà thổ' của nhà Sanzashi.)
Một nơi dùng những thứ phi nhân, dùng những sự tồn tại thoát khỏi con người để kiếm tiền.
Họ thực ra chỉ bị 'thần' thay đổi, đã từng cũng là những người bình thường. Nhưng, khách hàng sẽ không quan tâm đến chuyện đó. "Trông không giống người thì không phải là người"—đây hẳn là nhận thức chung của đa số người.
Ngoài ra có thể suy đoán, những người ở tầng lớp thấp của nhà Sanzashi không có quyền tự do ý chí. Trên đường đến căn phòng này, Toriko trong cuộc đối thoại đã luôn nói một cách mơ hồ, nhưng như vậy vẫn không khó để tưởng tượng "phục vụ" là bắt buộc.
Một cảm giác khó chịu không thể diễn tả bằng lời khiến Saku cắn chặt môi. Cậu lại suy nghĩ thêm.
——Và rồi.
"Này, Saku?"
"Oa!?"
"A, xin lỗi, làm cậu giật mình. Xin lỗi."
Saku không khỏi ngơ ngác chớp mắt. Touka đang nhìn chằm chằm vào mặt cậu ở một khoảng cách rất gần, và Saku đã chìm sâu vào suy tư, đến mức ngay cả chuyện này cũng không phát hiện. Mình lại đã bỏ qua thứ quan trọng nhất, đây là một sai lầm tuyệt đối không thể phạm phải. Cậu vội vàng quay lại đối mặt với Touka.
"Saku, rõ ràng có rất nhiều chuyện có thể suy nghĩ, tôi thật vô dụng."
Trước mặt Saku, Touka cúi đầu chán nản.
Nhìn thấy bộ dạng đó của cô, Saku suy nghĩ nên làm gì, cuối cùng nghĩ ra một cách, gật đầu.
Cậu khoa trương giơ hai tay lên, trực tiếp ôm chặt lấy Touka.
"Touka, tôi sẽ ăn cô!"
"Oa, Saku sói xám! Tôi sắp bị ăn rồi!"
"Tôi là một con sói xám sẽ sờ loạn trên bụng Touka."
"Oa oa oa oa oa, bụng tôi bị sờ rồi."
"Tại sao lại dùng phong cách bình luận trực tiếp?"
"Không tự chủ được."
"Tại sao giọng điệu lại trang trọng như vậy?"
"Không tự chủ được."
"…………"
"…………Tôi sờ tôi sờ tôi sờ."
"Oa oa oa oa oa oa."
"Thưa quý vị khán giả trên toàn thế giới, bụng của Touka vô cùng mượt mà và mềm mại."
"Đừng có bình luận nữa."
"Tôi sờ tôi sờ tôi sờ."
"Oa oa oa oa oa oa."
Cứ như vậy, hai người đã đùa giỡn với nhau một lúc lâu.
Saku và Touka ngã mạnh xuống chiếc giường mềm mại.
Saku tận hưởng trọn vẹn bụng mịn màng và vòng eo thon thả của Touka. Touka hoảng loạn kêu oa oa, nhưng vẫn để mặc Saku. Saku để chữa lành sự mệt mỏi về tinh thần, đã nhân cơ hội này mà vuốt ve Touka hết mực.
Cuối cùng, cậu vùi mặt thật mạnh vào bụng Touka, cứ như vậy mà nhắm mắt lại.
"…Saku?"
"…Ừm?"
"Cậu đang làm gì vậy?"
"Tôi đang hít Touka."
"À, cậu mệt rồi nhỉ, Saku."
"Tôi mệt rồi."
"Vất vả cho cậu rồi."
Touka đặt tay lên đầu Saku, nói.
Saku thở ra một hơi dài, Touka nhẹ nhàng vuốt tóc Saku.
"Ngoan, ngoan."
"…Ừm."
"Đúng là đã trải qua quá nhiều chuyện nhỉ."
"…Phải, quá nhiều."
Ở nhà Nagase đã trải qua một địa ngục xinh đẹp.
Ở nhà Sanzashi đã chứng kiến một địa ngục xấu xí.
Cậu lần lượt suy nghĩ về hai địa ngục này. Khi cậu ở trong đó, đã từ bỏ rất nhiều thứ. Nếu coi đó là tội lỗi của cậu, thì việc bây giờ mình vẫn ở cùng Touka, dường như là một phép màu.
Mình sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng nhỉ.
Saku không khỏi nghĩ như vậy.
Thế nhưng, dù có bất kỳ lựa chọn nào được đặt ra trước mặt Saku, Saku vẫn sẽ chọn Touka.
Cậu đã quyết tâm từ lâu, dù phải hy sinh bất cứ điều gì cũng sẽ không hối hận.
Nhưng dù cậu đã quyết tâm, sự tiêu hao tinh thần vẫn là không thể tránh khỏi.
Saku hít một hơi sâu, rồi nín thở vài giây, khi ý thức sắp trở nên trắng xóa mới chịu thở ra khí CO2. Một việc vô nghĩa như vậy, Saku lại lặp đi lặp lại nhiều lần.
Touka nhẹ nhàng vuốt đầu Saku, nói với cậu với một giọng nói vô cùng dịu dàng:
"Saku, cậu có biết không? 『Thần』 thực ra rất lo lắng cho cậu đấy. Cô ấy sợ cậu sẽ vì tôi mà chết."
"…Hả?"
Saku giật mình, mở mắt ra. 『Thần』 lúc còn sống thường xuyên tỏ ra lo lắng cho Saku, nhưng Saku không ngờ 『thần』 lại cũng đã nói với Touka.
Saku định nói gì đó, nhưng Touka không định nghe.
Cô lộ ra một ánh mắt hoài niệm về quá khứ, nói tiếp:
"Chính tôi sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra, tôi nhất định sẽ bảo vệ Saku đến cùng. Sau khi hứa như vậy, cô ấy đã yên tâm. Và rồi…"
——Tôi đã đẩy cô ấy đi.
Touka nói.
Kết quả là, 『thần』 đã một lần chết. Nhưng linh hồn của 『thần』 không rời khỏi cơ thể, ngược lại sức mạnh còn tăng lên.
Dù vậy, giết người vẫn là giết người.
Chỉ để tránh trở thành người trói buộc Saku, một thiếu nữ đã giết một thiếu nữ.
Và rồi, "người thiếu nữ diễn giải" nói:
"Đừng quên. Giống như cậu vì tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì, tôi vì cậu cũng sẵn sàng làm bất cứ điều gì."
Saku nhìn thẳng vào Touka.
Và đôi mắt trong veo của Touka không nhìn vào Saku, mà chỉ nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Hoặc có lẽ, ánh mắt của cô đã xuyên qua đó, đang nhìn vào thảm cảnh sau khi mình đã đẩy người khác đi.
Saku đột nhiên nhận ra.
Đến nước này, cậu cuối cùng cũng hiểu ra:
(Nagase Michiru là một con quỷ sinh ra vì tình yêu, vậy thì…)
…Fujisaki Touka cũng là một con quỷ.
Một con quỷ chết vì tình.
Nhưng Saku không cảm thấy điều này đáng sợ. Cậu vì cô, đã từ bỏ đạo làm người. Họ lần này giống nhau, đều là quỷ, không có nhân tính, mang trong mình dị năng, yếu ớt vô cùng nhưng lại chỉ có lòng tham.
Điều đáng sợ nhất là…
…họ đều đã từng là người.
"Tôi yêu cô, Touka."
"Tôi yêu cậu, Saku."
Hai người với những giọng điệu khác nhau, đọc ra những từ ngữ không thay đổi.
Trong đó chứa đựng một quyết tâm vững chắc.
Một quyết tâm bi thảm, xấu xí, ích kỷ,
một quyết tâm dẫm đạp lên tất cả.
Tình yêu, chính là như vậy.
Tất cả đã được định đoạt.
Dù cho có sai lầm lớn.
Saku nhìn Touka.
Touka nhìn Saku.
Đôi môi của hai người từ từ áp vào nhau.
Nụ hôn đầu, là mùi vị của con người.
Khoảng thời gian bình yên đến đây là kết thúc.
Đêm đó đã xảy ra một vụ giết người.
________________________________________
Mặt trời đã lặn.
Đầu tiên là Toriko đến phòng chào đón. Sau khi nói chuyện với cô, Saku và Touka đã hội ngộ với Haruhi. Trên hành lang được chiếu sáng gián tiếp, với ánh đèn dịu dàng, Haruhi vẫy tay nói:
"Chào, đã nghỉ ngơi được một chút chưa?"
"Cũng tàm tạm."
"Nghỉ ngơi tốt nhỉ."
"Thật ghen tị, tôi cũng muốn thân mật với Touka."
"Điều này không được."
"Quyết không."
"Hừm, chán thật. Touka, đáp lại một chút lòng tốt của tôi cũng không sao đúng không? Tôi không ngại tặng cô một nụ hôn thân ái?"
"Thôi đi."
"Tôi từ chối."
"Hừm, thật lạnh lùng."
Ba người vừa đối thoại vừa đến một phòng ăn lớn.
Saku và Touka theo sau Haruhi, cũng ngồi xuống trước một chiếc bàn gỗ dài. Không lâu sau, người hầu đã mang thức ăn đến.
Họ đã ăn món bò hầm được hầm mềm nhừ, bánh mì trắng và *panna cotta* trái cây. Món nào cũng rất ngon, chất lượng nguyên liệu cũng rất cao. Nghe nói nhà bếp do một người đảm nhiệm, đủ thấy tay nghề của bếp trưởng rất cao.
"Touka, a~"
"Tôi tự mình sẽ ăn."
"Lạnh lùng quá."
"Touka, a~"
"A~"
"…Hai người này."
Khoảng thời gian hòa bình kéo dài một lúc lâu.
Sau đó,
vang lên một tiếng hét thảm thiết.
Trong phòng ăn lớn có một chiếc bàn dài, khăn trải bàn trên bàn đã bị bẩn. Trần nhà rất cao, quạt trần đang quay, và cố ý kiểm soát độ sáng của đèn. Saku và những người khác đang ngồi ở đây đã nghe thấy âm thanh đó.
"…Tiếng vừa rồi là sao vậy?"
Haruhi nheo mắt lại.
Trong phòng ăn lớn còn có những người khác. Những người dân có những bộ phận bất thường đang tự do dùng bữa. Có người có mỏ quạ, có người có đuôi giống thằn lằn, có người buồn bã mang trên lưng một thứ giống như vỏ ốc sên, họ đồng loạt ngẩng đầu, ai nấy đều mang vẻ mặt bất an.
Trong những tiếng xì xào náo động, Touka lẩm bẩm nhỏ:
"Toriko?"
Âm thanh đó đến từ thiên thần.
Haruhi hừ một tiếng, như không quan tâm, với một giọng điệu tinh tế nói nhỏ:
"Dinh thự này là nơi của những người chờ chết, vì vậy nơi đây thường luôn bao trùm bởi sự tĩnh lặng. Ở một nơi như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi đi xem."
Saku không thực sự nghe những gì Haruhi nói.
Cậu nghĩ không thể bỏ mặc Toriko, nên đã đứng dậy.
"Ừm, tôi cũng đi."
"Nếu Touka đi, thì tôi cũng đi vậy."
Haruhi cũng lập tức theo sau. Cô đặt chiếc nĩa bạc xuống, tà váy bay lên.
Thế là Saku và hai người khác theo tiếng động rời đi.
________________________________________
"A… a a a a a a a a a a a a a a a a a, a a."
Toriko ở sân trong, ngơ ngác kêu lên.
Trong tay Toriko là một chiếc khăn khô, đó có lẽ là đồ đã rơi trên sào phơi ở góc sân trong mà quên thu lại, vừa mới lấy lại được. Saku và những người khác đến, cô đột nhiên nhận ra ba người xuất hiện sau lưng mình.
Tiếp đó, cô chỉ vào đài phun nước được xây ở giữa sân.
"A, mau nhìn kìa."
Saku và những người khác nhìn theo.
Đài phun nước có hình dạng của một đóa hoa khổng lồ, giữa trung tâm có một cột đá nhọn đại diện cho nhị hoa.
Trên đỉnh cột đá đó có cắm một người.
Một người phụ nữ béo ú, xấu xí.
Cô cũng có những bộ phận bất thường. Trên eo cô mọc ra những xúc tu giống như bạch tuộc có giác hút, một phần trong số đó quấn quanh cột đá. Nhưng, gần như tất cả các xúc tu đều như những cánh tay của người chết, yếu ớt rủ xuống.
Những xúc tu đó cũng đã nhuộm màu đỏ. Nước phun ra từ đài phun nước có lẫn rất nhiều máu.
Người phụ nữ xấu xí đã bị đâm thủng bụng, đã mất mạng.
Haruhi nhìn quanh.
Những con bướm bay lượn.
Không lâu sau, Haruhi dường như đã phát hiện ra điều bất thường, dùng tay che nửa mặt lẩm bẩm:
"…Không đúng."
"Chỗ nào không đúng?"
"Dù cô có hỏi vậy, nhưng chắc chắn cũng đã phát hiện ra rồi đúng không, Touka?"
Haruhi nói với Touka như vậy, nhưng Touka không nói gì, cố ý im lặng.
Trên tường của dinh thự có những hàng cửa sổ dài dọc, như vô số con mắt. Không có một cánh cửa nào trong số đó được mở ra. Haruhi chỉ vào chúng, nói:
"Xem kìa, cửa sổ đều đóng hết. Ngoài ra khoảng cách giữa cửa sổ và đài phun nước khá xa, người từ cửa sổ nhảy xuống rất khó để cắm vào chính giữa."
"Đúng vậy, chính là như vậy."
"Nói cách khác, không thể là tự sát. Vậy thì là giết người? Nhưng điều này cần phải có rất nhiều người hỗ trợ mới được. Hơn nữa, đây là dinh thự của những người chờ chết. Người chết ở đó, không lâu sau cũng đã định sẵn là sẽ chết… Vậy thì, tại sao lại phải cố ý để nhiều người như vậy giúp giết người không thể?"
Haruhi hỏi.
Saku suy nghĩ.
Haruhi hẳn có thể nghĩ ra đủ mọi lý do. Thù hận, hay chấp nhất, tình yêu, mạnh mẽ đến mức khao khát tự tay giết chết đối phương. Ngoài ra còn có sự thương hại, chính vì đồng bệnh tương liên mới sẵn lòng ra tay giúp đỡ.
Haruhi liệt kê ra một loạt các khả năng trong đầu, nói ra:
"Ra vào phòng ăn lớn là tự do. Những người đã ở cùng chúng ta một thời gian dài trước khi chúng ta đến đây hẳn có thể loại trừ nghi ngờ. Nhưng, đại đa số người đều không có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng… không, hỏi những chuyện đó cũng vô nghĩa. Chúng ta có một phương pháp rất dễ dàng để xác định hung thủ… Touka."
——Hãy triệu hồi linh hồn của người chết?
Haruhi hỏi.
Touka ném cho cô một ánh nhìn u ám, dùng vẻ mặt trình bày sự không muốn làm của mình. Nhưng không ngoài dự đoán, những con bướm sặc sỡ bay lượn xung quanh Touka. Đối mặt với lời đe dọa mang danh nghĩa là lời mời, Touka miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Haruhi có vẻ hài lòng với câu trả lời của cô, khoanh tay nói:
"Vậy thì hãy để mọi người tập trung lại. Toriko, cô đi gọi mọi người đến."
"Tuân, tuân lệnh… Haruhi-sama. Nhưng, còn có một số đứa trẻ có thể chất hoặc tinh thần rất yếu, thực sự có cần phải để mọi người chứng kiến thảm kịch này không?"
"Ai dám chống lại thì giết thẳng, vất vả rồi nhé."
Haruhi ra một mệnh lệnh nguy hiểm và kiêu ngạo. Toriko cúi đầu, đành phải đồng ý.
Không lâu sau, những người dân của dinh thự đã được tập trung lại.
Touka đứng trước mặt mọi người. Cô nhìn vào mắt Saku, Saku cũng đáp lại.
Cậu nhìn vào cô đang bất an, gật đầu mạnh.
"…Không sao đâu, Touka."
"…Ừm."
Nghe thấy lời nói của Saku, Touka đặt tay lên ngực mình, tiếp đó nhắm mắt lại, rồi lại mở ra.
"Người thiếu nữ diễn giải" hiên ngang dang rộng hai tay.
Thế là, cô đã triệu hồi người chết.
"Đến đây."
Thịt chết trắng bệch xuất hiện,
mềm nhũn ngọ nguậy.
________________________________________
Có lẽ vì vừa mới chết không lâu, người chết lần này vẫn giữ được một nửa hình người.
Phần trên của nó vẫn là hình ảnh của người phụ nữ mập mạp, xấu xí lúc còn sống.
Nhưng, phần dưới của nó lại vô cùng kỳ dị.
Có lẽ do ảnh hưởng của những bộ phận bất thường, những xúc tu trắng như những khúc ruột bị kết lại với nhau, miếng thịt mềm mại, trơn nhẵn kéo theo vài cái đuôi. Cái đó trông rất rùng rợn, nhưng lại ẩn chứa một sức hút kỳ lạ, như một bức tượng điêu khắc quái vật Hy Lạp được chế tác tinh xảo.
*Lết lết, lết lết, lết lết*… nó kéo theo phần dưới của mình tiến về phía trước.
Hướng về, Sanzashi Haruhi.
"Hả… sao vậy?"
Haruhi ngạc nhiên mở to mắt. Lúc này, người chết tiếp tục tiến về phía trước, miếng thịt mềm mại cứ thế ma sát, rách ra trên sàn nhà, phát ra những âm thanh ghê tởm. Người phụ nữ đến dưới chân Haruhi, lập tức đưa tay ra, nhưng tay lại bị chặt đứt.
*Cộp*, tay rơi xuống đất.
Là nhát chém của bướm.
Bướm tiếp tục tấn công người chết. Xúc tu bị cắt thành lát, mặt bị chém dọc, vú cũng bị chia làm hai. Cứ như vậy, người phụ nữ lại một lần nữa bị giết một cách tàn nhẫn. Tiếp đó, bóng hình của nó từ từ trở nên mờ nhạt, cuối cùng biến mất.
Đối mặt với thảm kịch trước mắt, Haruhi đặt tay lên trán.
"Chờ đã, điều này không đúng… Touka, dị năng của cô có vấn đề gì à?"
"Dị năng của tôi là hiện thực hóa linh hồn của những người còn quyến luyến… khi người trực tiếp giết mình ở gần, người chết sẽ lao về phía người đó. Trước đây chính cô cũng đã nói rồi đúng không? Người đó chính là hung thủ."
"Đúng vậy… vậy thì tại sao!"
Haruhi hoảng hốt.
Bởi vì, nếu lấy lời giải thích của Touka làm tiền đề, thì hung thủ chính là cô.
Lúc này vang lên một giọng nói sắc bén, tuyệt đẹp, đưa ra một lời buộc tội như một câu thoại trong *opera*:
"Vậy thì, hung thủ giết người không phải là ngài sao?"
Người nói là Toriko. Đôi mắt màu nâu nhạt của cô nhìn thẳng vào Haruhi.
Haruhi ngạc nhiên mở to mắt, khẽ *tặc lưỡi*.
Đây là vẻ mặt của một người bị kẻ dưới khinh thường phản kháng. Cô đáp lại với một giọng nói rõ ràng khinh miệt:
"Đừng có nói bậy, lúc tôi đến phòng ăn lớn còn chưa có thi thể như vậy. Hơn nữa, chúng tôi đã luôn dùng bữa cho đến khi nghe thấy tiếng hét của cô. Tôi làm sao có thể…"
"Nhưng Haruhi-sama, ngài đã rời khỏi chỗ hai lần đúng không?"
Toriko *bước bước ép sát*.
Haruhi lại *tặc lưỡi*. Nhưng lúc này Saku đã mở lời trước:
"Đúng vậy, cô quả thực đã rời khỏi hai lần."
"Là do bếp trưởng gọi tôi đến, hỏi khách có kiêng ăn gì không. Chuyện này bếp trưởng có thể làm chứng cho tôi, không có gì đáng ngờ."
"Nhưng, tôi đã nhìn thấy Haruhi-sama rời khỏi phòng ăn."
Toriko nói tiếp như đang hát.
Vẻ bực bội trong mắt Haruhi ngày càng đậm, nhưng cô vẫn mở lời biện minh:
"Đó là vì bếp trưởng nghi ngờ có người lẻn vào kho ăn trộm, nhờ tôi kiểm tra lại tình hình khóa cửa. Chìa khóa vạn năng chỉ có tôi có. Tôi nghĩ không thể nào, kết quả quả nhiên không phát hiện ra dấu hiệu bị trộm hay bị cạy cửa… nếu thực sự có kẻ trộm, chắc chắn chỉ có thể là người phụ trách vận chuyển của tông gia đã lấy trộm hàng cao cấp khi nhập hàng."
Haruhi tuy rất không vui, nhưng vẫn trả lời một cách chi tiết.
Đối với điều này, Toriko nheo mắt lại, vô cùng thản nhiên lại hỏi tiếp:
"Nhưng ngài vẫn đã rời khỏi phòng ăn nhỉ. Ngài hoàn toàn có thể gây án trong khoảng thời gian này đúng không?"
"…Cô có ý gì? Chẳng lẽ cô nghĩ với đôi tay gầy gò này của tôi có thể giết người?"
"Nếu là Haruhi-sama, hoàn toàn có thể ra lệnh cho những người mình thích, giúp ngài giết người bằng cách đó đúng không? Có lẽ là ngài trên đường đã bị cô ta va phải, làm hỏng tâm trạng của ngài, thế là ngài đã giết cô ta bằng cách đó. Ngài với tư cách là người chỉ huy, đã chứng kiến quá trình cô ta bị giết sống. Vì vậy cô ta chỉ mang oán hận với một mình ngài. Không đúng sao?"
"Tại sao tôi lại phải làm vậy? Tôi rõ ràng có những con bướm của mình, muốn giết ai thì giết."
Haruhi búng tay, những con bướm tập trung lại thành đàn. Hàng trăm hàng ngàn màu sắc biến thành những con sóng.
Mỗi cánh bướm đó đều là một lưỡi dao sắc bén.
Thế nhưng Toriko không hề sợ hãi, nói tiếp:
"Nếu là Haruhi-sama thì sẽ làm như vậy. Bởi vì ngài chỉ vì một lúc hứng lên sẽ muốn giết người một cách tàn nhẫn. Ngài treo thi thể của cô ta lên một cách *thú tính* như vậy, chắc chắn khó tránh khỏi bị tông gia khiển trách, ngài cũng chỉ có thể không nói nên lời!"
"Tôi thấy cô là dù thế nào cũng muốn để tôi làm hung thủ. Nhưng lời buộc tội của cô hoàn toàn sai rồi. Hơn nữa lùi một vạn bước, dù người là do tôi giết, thì cũng không có ý nghĩa, bởi vì tôi dù có giết bất kỳ ai ở đây cũng sẽ không bị truy cứu…"
"Điều này không đúng!"
Toriko hét lên một cách vang dội.
Cô vui vẻ,
cô hân hoan,
kéo chân của người ở vị trí cao xuống một cách mạnh mẽ.
"Người có những xúc tu bạch tuộc đó được một vị quý nhân nào đó vô cùng ưu ái! Vị quý nhân đó không lâu trước đây khi đến đây đã *yêu từ cái nhìn đầu tiên* với cô ta, Haruhi-sama dường như vẫn chưa biết nhỉ. Dù là trong nội bộ nhà Sanzashi, giết cô ta cũng là trọng tội!"
"Gì!"
Trên mặt Haruhi cuối cùng cũng lộ ra sự dao động. Cô định thả bướm bay đi, nhưng lại thu tay lại. Cô bây giờ giết Toriko cũng đồng nghĩa với việc nhận tội. Cô hiếm khi ánh mắt *di chuyển bất định*.
Nhưng, không có một ai để ý đến cô, chỉ có vô số ánh mắt lạnh lùng của hung thủ giết người từ bốn phương tám hướng hướng về phía cô.
Toriko như đang tuyên bố chiến thắng, cao giọng hát:
"Thưa các vị nhà Sanzashi, chuyện này phải điều tra cho ra lẽ! Chúng ta sẽ thực hiện biện pháp giam lỏng đối với Haruhi-sama. Chúng ta sẽ ngoan ngoãn chờ đợi, phiền các vị cử đội điều tra đến."
Toriko hét lớn về phía sân trong.
Trong sân trong có lẽ đã được lắp đặt máy thu âm và camera giám sát, chỉ là Saku không nhìn thấy. Nói đến camera giám sát, suy đoán là để ngăn chặn việc trốn thoát, không chiếu đến đài phun nước.
Sân trong không có phản ứng hay trả lời.
Nhưng, chính vì không có tiếng phủ định ngay lập tức, có thể cho rằng yêu cầu đã được chấp thuận.
"…………Ư."
Haruhi đột nhiên rên rỉ, số lượng bướm bay xung quanh giảm đi. Có lẽ sau khi được tông gia phê chuẩn, cô không thể *tái sử dụng* dị năng để tùy tiện giết người nữa. Trong mắt Haruhi hiện lên vẻ *nhục nhã*.
Những người có những bộ phận bất thường trên người lại gần cô.
Haruhi bị kéo tay đi, miệng phát ra những tiếng lẩm bẩm:
"Các người sẽ hối hận."
"Người phải hối hận là ngài."
Saku và Touka đã chứng kiến cảnh này.
Thế là Sanzashi Haruhi đã bị giam lỏng.
________________________________________
Chìa khóa vạn năng đã bị *đoạt lấy* khỏi tay Haruhi.
Haruhi bị nhốt trong một căn phòng có khóa.
"Nhanh lên, Touka."
"Tôi hiểu rồi, Saku."
Sau khi xác nhận điều này, Saku và Touka lập tức hành động.
Hai người trở về phòng ngủ, mang theo hành lý đơn giản. Saku còn giấu con dao ăn đã lấy từ phòng ăn lớn trong lòng. Touka cũng học theo mang theo. Nhưng, Saku lại *cảnh báo* cô:
"Touka, *bỏ hung khí xuống*."
"…Không, tôi cũng muốn mang theo."
Nhưng Touka cố chấp lắc đầu. Saku cảm thấy bối rối, nhưng không tiếp tục ngăn cản.
Xem xét đến khả năng có *trường hợp xấu nhất*, chuẩn bị sẵn sàng để phản kháng không phải là một điều xấu.
Saku nắm tay Touka, *chạy ra hành lang*. Kết quả là, Toriko đã chặn trước mặt họ.
Cô vung đôi cánh chim săn mồi nặng nề, gật đầu:
"Mọi người đều đang hành động. Chúng ta xuất phát thôi."
"Ừm."
Ba người rời khỏi dinh thự.
Gió lạnh mùa đông như những chiếc gai trong suốt cào lên da.
Trời không biết từ lúc nào đã âm u.
Bầu trời đêm đen kịt, tầm nhìn bị bóng tối dày đặc bao phủ.
Saku và Touka chạy trong bóng tối. Dinh thự quả nhiên được bao quanh bởi một hàng rào cao. Những người bị giam cầm bên trong nếu không có những vật tư cần thiết thì không thể trốn thoát. Nhưng, có một số nơi đã được mở bằng chìa khóa vạn năng. Có vài người đã trốn ra ngoài.
Ngay lúc này.
Bay, bay.
Có thứ gì đó đang bay lượn trong bóng tối.
"…………!"
"Toriko!"
Touka hét lên.
Một lúc sau, Saku mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Hai cánh cánh *xoạt* một tiếng rơi xuống đất.
Là cánh của Toriko đã bị chặt đứt.
Cảnh tượng này, như thể một thiên thần bị tước đi đôi cánh.
________________________________________
Chất lỏng bắn ra không trung. Xem ra trong cánh có động mạch, máu chảy ra không ngừng, như thể cổ họng bị cắt. Trên mặt đất hình thành một vũng nước đen kịt như dầu nặng, trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Saku không thể không nghĩ.
Cô như thế này đã không còn cứu được nữa.
"Tại sao…"
Saku lẩm bẩm. Cậu đã đoán được Haruhi chắc chắn sẽ đuổi theo, nhưng phản ứng của cô quá nhanh.
Ngay khi cậu đang nghĩ vậy, gió thổi mạnh.
Những đám mây dày bị thổi tan, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống.
"Đừng quên, tôi là người vì sở thích mà làm thám tử tâm linh."
Bướm bay,
bay lượn.
Dưới ánh trăng, một bóng người toàn thân đẫm máu đứng đó.
Là Sanzashi Haruhi.
"Thật là bị lừa một cách triệt để."
"…Haruhi."
"Hai người đã tính kế tôi, đúng không?"
Cô nở một nụ cười hung ác.
Lúc này, máu vẫn đang chảy ra từ cơ thể Toriko. Cô co giật, đã bước vào cõi chết.
Haruhi dẫm chân lên đôi cánh rơi trên đất, buồn bã nói tiếp:
"Touka, cô đã che giấu thông tin đáng ngờ."
"…Cô nói gì?"
"'Người chết sẽ lao về phía người đã giết mình'. Nói cách khác, linh hồn 'không bị giết' sẽ đơn thuần lao về phía người mà mình mang oán hận."
Vẫn bị phát hiện sao… Saku không cam lòng cắn môi.
Haruhi nói không sai. Hơn nữa, phản ứng của linh hồn mà Touka triệu hồi vốn dĩ không có tính nhất quán.
Ví dụ như, linh hồn đã chết từ rất lâu, chỉ cần hung thủ giết mình không có mặt sẽ lao về phía đối tượng oán hận khác. Chuyện về 'người bạn vô hình' của Suzu thuộc loại này. Nhưng, người vừa mới bị giết thường sẽ trút oán hận lên người đã trực tiếp ra tay. Linh hồn được triệu hồi trong nhà giam của nhà Nagase thuộc trường hợp này.
Và rồi, Touka chỉ giải thích một cách phiến diện một phần thông tin, như thể 'muốn để Haruhi trở thành hung thủ'.
Haruhi nói nhỏ với vẻ ghê tởm:
"Nói cách khác, con bạch tuộc đó là tự sát."
Saku, Touka và Toriko cùng những người khác đã thông đồng lập kế,
để trốn thoát khỏi dinh thự, đã bịa đặt ra sự thật.
________________________________________
"Haruhi, tôi hỏi cô."
"Gì?"
"Cửa sổ đều đóng hết, ngoài ra khoảng cách giữa cửa sổ và đài phun nước khá xa. Cô nói cô ta tự sát thế nào?"
Đúng vậy, đây là một sự thật không thể lay chuyển.
Chính vì vậy, cô ta đã bị sát hại.
Nhưng Haruhi mắt sáng lên, giọng nói mang theo một cơn giận dữ mãnh liệt:
"Có phải đừng quá coi thường tôi không?"
"Vậy thì cô nói thử xem."
"Tất nhiên có thể. Cô ta có những bộ phận bất thường của bạch tuộc. Nghe Toriko nói rồi đúng không? 'Trong chúng tôi cũng có một số đứa trẻ có thể tận dụng bộ phận của mình rất nhiều' 'ví dụ như có thể nâng cơ thể của mình lên'. Một con bạch tuộc thông thường, có khoảng hai trăm bốn mươi giác hút, sức hút của nó có thể nâng được khoảng mười sáu kg. Quy đổi thành kích thước của con người, thì việc nâng đỡ trọng lượng của chính mình là quá đủ… dùng chân bạch tuộc có thể tự mình chống đỡ lên. Và rồi, chỉ cần bản thân có ý chí kiên định, hoàn toàn có thể để bụng cắm vào phần nhọn của đài phun nước… lý do cô ta chết khi có vài chân bạch tuộc quấn quanh đài phun nước, chính là vì vậy."
Nghe câu trả lời quả quyết của cô, Saku cắn môi.
Tất cả đều đã bị cô chỉ ra.
Những xúc tu to khỏe thay thế cho nhiều cánh tay. Nhưng, làm như vậy tương đương với việc dùng một con dao đá cùn đâm vào bụng mình, tuy không phải là không làm được, nhưng đó là một cách chết đau đớn, thảm khốc.
Dù vậy, cô ta vẫn đã làm được.
(Cô ta sắp chết rồi. Ngoài ra, cô ta có lẽ từ tận đáy lòng ghê tởm sự *yêu thương* của quý nhân.)
Chính vì vậy, cô đã chọn cái chết.
Chỉ để tạm thời giam cầm Sanzashi Haruhi, để cho các bạn đồng hành được tự do.
"Cứ như vậy, người phụ nữ đó đã chết. Ngoài ra, bếp trưởng cũng là đồng phạm, đã dùng việc trộm cắp làm cái cớ để tạo ra một tình huống khiến tôi bị nghi ngờ… rồi dùng dị năng của Touka để định tội tôi, và để cho những người của nhà Sanzashi nghe thấy tất cả. Như vậy là *hoàn hảo không tì vết*."
Haruhi bình tĩnh đưa ra suy luận.
Saku quay mặt đi. Tất cả đều đã bị cô nói trúng.
Haruhi lại nói tiếp:
"Để tôi nói cho hai người biết lý do quyết định hành động nhé? Đây đều là để không bị phản kháng mà cướp đi chìa khóa vạn năng từ tay tôi. Những người có những bộ phận bất thường trong số đó có những người yếu ớt, chậm chạp. Để tất cả mọi người trốn thoát thì không thể lợi dụng khoảng trống khi vận chuyển thực phẩm, mà cần phải giữ chìa khóa của hàng rào trong một thời gian dài. Ngoài ra, và phải phong tỏa hành động của tôi… may mà tôi đã nhận ra, nếu không bây giờ tôi còn ngoan ngoãn chờ tông gia đến điều tra."
Nói đến đây, Haruhi tiến lên.
Toriko đã từ lâu không còn cử động. Saku cũng biết rất rõ, Toriko đã chết vì mất máu. Cậu từ tận đáy lòng cảm thấy hối hận. Toriko đã luôn khao khát hoặc trốn thoát khỏi nhà tù của nhà Sanzashi.
Thiên thần đã, không còn cử động nữa.
Haruhi đá vào thi thể đáng thương, cười khẩy một cách xấu xí:
"Chỉ là một đám chờ chết, tại sao lại làm những chuyện như vậy."
"Chính vì chỉ có thể chờ chết."
Touka đáp.
Haruhi nhìn chằm chằm vào cô. Cô không cởi bộ *Gothic Lolita* trắng đã bị máu nhuộm đỏ không ngừng. Bóng hình đen kịt đó và Touka *giống như trong và ngoài gương*. Touka đối mặt với cô, nói tiếp:
"Bởi vì ít nhất khi chết, muốn chết như một con người."
(Đúng, mục đích chính là nó.)
Là Toriko đã tìm Saku và Touka để bàn bạc chuyện này.
Khởi đầu là cái bắt tay đầu tiên.
Cô với một ánh mắt như có điều muốn nói, đã đưa cho cậu một tờ giấy có viết 'một số lời'.
Rồi, cô đã kể ra kế hoạch đã được vạch ra từ lâu trên đường đưa hai người đến phòng khách.
Ngoài ra, Toriko còn đã nhắc nhở.
Haruhi đưa 'người không phải là khách' đến đây, chính là để giết người. Dinh thự này có 'cơ sở thiêu đốt'. Những thi thể không thể mang đi đã bị Haruhi ném vào đó đốt. Bởi vì Haruhi khi giết người sẽ đuổi người khác đi, không có nhân viên bảo vệ ở hiện trường. Muốn thoát khỏi bàn tay ma quỷ của cô chỉ có một cơ hội này thôi. Saku sau khi nghe xong đã hiểu ra, Haruhi đã coi Touka là cộng sự, đưa họ đến đây thực ra là để xử lý Saku. Saku cảm ơn, và nói với Toriko, dị năng của Touka sẽ có tác dụng bổ sung quan trọng cho kế hoạch của họ.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, hai người đã tham gia vào kế hoạch này.
Khi Toriko đến đưa hai người đi ăn, Saku đã nói cho cô biết kết luận.
Cuối cùng, Toriko đã có một kết cục bi thảm như vậy.
Nhưng dù kết quả thế nào, Toriko cũng nhất định sẽ làm như vậy.
Để chết như một con người, chứ không phải như một con chim bị giam cầm.
Để bảo vệ phẩm giá và tự do.
Và rồi, thiên thần đã bị chặt đứt đôi cánh.
"Touka… cô nói với một bộ dạng rất ra vẻ, cô không phải cũng là một kẻ giết người sao?"
Haruhi đột nhiên hỏi.
Môi Touka run lên, nhưng không trả lời.
Haruhi khoanh tay, nói thẳng vào mặt Touka:
"Trên người cô tỏa ra một mùi giống như tôi, thực ra từ lần đầu gặp cô tôi đã ngửi thấy rồi. Người đã từng giết người, có thể phân biệt được từ khí chất trên người. Chính vì vậy, tôi mới cảm thấy cô đáng yêu, và muốn có được cô."
Haruhi thú nhận lòng mình, nhưng đồng thời vẻ mặt trở nên méo mó.
Cô nói với một giọng điệu như bị phản bội, kích động với Touka:
"Nhưng cô lại nhìn tôi với một ánh mắt cao ngạo, rốt cuộc có ý gì."
"Đúng vậy, tôi là một kẻ giết người."
Lần này, Touka đã đưa ra một câu trả lời khẳng định. Cô không trốn tránh, đã chịu đựng ánh mắt sắc bén của Haruhi.
Mắt cô vô cùng trong veo, trong veo đến đáng sợ. Saku biết rất rõ. Đúng như những gì cô đã nói với cậu, cô không hối hận. Giết người vì người khác, cũng không cần phải than thở. Cô chắc chắn sẽ xuống địa ngục. Nhưng dù vậy, Saku vẫn quyết định đi cùng cô. Chỉ cần hai người có thể ở bên nhau, dù có là chân trời góc bể cũng không quan trọng.
Touka đạp mạnh chân xuống đất, ôm lấy Haruhi.
Thiện ý của Haruhi có vẻ là thật. Ngay cả trong lúc này, cô vẫn có một khoảnh khắc ngắn ngủi tỏ ra ngạc nhiên và vui mừng trước hành động này của Touka. Chính vì vậy, phản ứng của Haruhi đã chậm một nhịp.
Touka thì thầm bên tai Haruhi:
"Vì vậy, tôi có thể ra tay giết cô."
"Touka!"
Saku hét lớn.
Touka mang theo dao, nhân lúc này có thể giết chết Haruhi. Nhưng Saku cho rằng không thể làm như vậy.
Chuyện đó, tuyệt đối không thể làm.
Saku hoàn toàn không muốn để tội lỗi của Touka thêm nặng.
Dù cho, cô đã giết người.
Dù cho, giết một người hay hai người cũng như nhau.
Bởi vì, Touka ban đầu là một thiếu nữ yếu đuối.
Cậu đưa một tay ra, nắm lấy gáy của Touka kéo về phía mình. Con dao rơi khỏi tay Touka.
Saku nhặt con dao đó lên, thay Touka chuẩn bị vung xuống.
Haruhi thả bướm bay đi.
Không phải ngươi chết thì ta chết.
Ngay lúc này.
"Đến đây thôi."
________________________________________
Ánh đèn chói lòa cắt ngang tầm nhìn của hai người.
Vài chiếc xe dừng trước màu xanh lam, chiếu đèn vào họ. Xung quanh lập tức trở nên sáng như ban ngày. Ý định của những kẻ đột nhập rất rõ ràng, đó là ngăn cản hai người.
Trong tình huống này, không thể ra tay giết người được.
Haruhi để những con bướm dừng lại, Saku cũng *bỏ con dao xuống*.
Trong ánh đèn có một nhân vật đeo mặt nạ mèo.
Haruhi buồn bã lẩm bẩm nhỏ:
"…Anh trai."
"Chào, đội điều tra của trụ sở đã đến rồi."
Fuyuya *vút* một tiếng giơ một tay lên nói, nhưng Haruhi khinh bỉ, nhún vai rồi lại lắc đầu. Haruhi đã chắc chắn mình sẽ không bị trụ sở trừng phạt, hiên ngang nói:
"Anh đã biết vụ án lần này là do họ tự biên tự diễn rồi đúng không."
"Cũng gần như vậy, còn có cả video ghi lại cảnh những người dân dinh thự trốn thoát làm bằng chứng. Nhưng để đề phòng, vẫn phải tiến hành điều tra. Ai bảo quý nhân ưu ái người phụ nữ có chân bạch tuộc đó lại *nổi bật* như vậy… trước khi làm xong đều phải giam lỏng cô đấy, em gái."
"Điều này không hợp lý!"
Haruhi hét lên. Có lẽ do phản ứng với sự bực bội của cô, những con bướm bay lượn.
Nhưng Fuyuya hoàn toàn không để ý đến điều này, nói tiếp:
"Trong khoảng thời gian này, hai người của nhà Fujisaki mà cô đã tùy tiện mang đi sẽ trở về dưới sự quản lý của tôi."
Fuyuya giơ một tay lên, búng tay.
Với tín hiệu đó, mọi người tràn vào dinh thự. Họ có lẽ chính là đội điều tra do tông gia cử đến. Fuyuya tháo mặt nạ mèo trên mặt, miệng bằng xương bằng thịt lộ ra dưới mặt nạ. Cái miệng đó cũng cong lên, giống hệt như trên mặt nạ. Anh ta cười khẩy với Haruhi.
Saku cảm thấy bất ngờ. Fuyuya tạo cho người ta một ấn tượng tùy tiện, nhưng vẻ mặt này lại hoàn toàn khác.
Sanzashi Fuyuya ném cho em gái một sự chế giễu hết mức.
Với một vẻ mặt tràn đầy niềm vui chân thành, thuần khiết.
Haruhi nhìn Fuyuya một cách giận dữ, cũng nhe răng như một con thú:
"Dù cho đến nay đã nói với anh không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thể không nói."
"Ừm, là đã nghe em nói không biết bao nhiêu lần rồi."
"Tôi nhất định sẽ giết anh, anh trai."
"Đây là lời của ta, em gái."
Fuyuya đáp lại một cách tự nhiên.
Hai người lộ ra nụ cười giống hệt nhau.
Sự ghét bỏ, sát ý và căm hận của nhau, đều là thật.
Đối mặt với tình huống đột ngột này, Saku không cảm thấy gì, lại nghĩ.
Anh em nhà Fuyuya và Haruhi,
giống hệt nhau.
"Vậy thì xuất phát thôi."
Fuyuya đột nhiên nói với Saku, đưa tay ra.
Saku sợ hãi, nhưng trước mặt bị những chiếc xe chặn kín, hoàn toàn không có đường thoát.
Fuyuya có lẽ biết rõ như vậy, nên nói tiếp:
"Đến lúc tôi tiếp quản 'thần thật' rồi."
Trước đây Saku và Touka đã bị Haruhi bắt cóc, và bị hành hạ tùy tiện.
Thế nhưng ngay lúc này, Saku trong chớp mắt đã nghĩ:
Thứ đã luôn trốn thoát,
cuối cùng cũng đã đuổi kịp rồi.


0 Bình luận