Onna Doushi to ka Arienai...
Mikami Teren Yukiko
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Extra Volume 3 (Manga)

Oneshot

4 Bình luận - Độ dài: 3,295 từ - Cập nhật:

Warning: NSFW

---------------

Tôi đã từng nghe kể rằng khi con người ta biết yêu, cả thế giới xung quanh sẽ trở nên rất đỗi lấp lánh.

Nhưng tôi vốn chưa bao giờ tin vào điều đó cả.

Với tôi, tình yêu là một thứ tình cảm đau đớn, day dứt. Và cho dù có yêu thật đi chăng nữa thì thế giới cũng sẽ chẳng có màu hồng. Thứ mà tôi đang thấy chỉ là một khung cảnh mờ ảo trải rộng, giống như một con cá nhiệt đới đang nhìn ra thế giới bên ngoài từ trong bể kính vậy.

Dù cho bên ngoài kia có tồn tại một thế giới lấp lánh rực rỡ đến nhường nào đi chăng nữa, thì đó vẫn là nơi thánh địa mà tôi mãi mãi không bao giờ có thể đặt chân đến. Là nơi mà chỉ có những nàng công chúa trong bộ váy dạ hội lộng lẫy mới có thể vào được.

Còn tôi, chỉ là một sinh vật bị nhốt sau tấm kính dày, không thể làm gì khác ngoài tiếc nuối đưa mắt ngắm nhìn buổi dạ hội ấy.

Không kì vọng thì sẽ không có đau thương, cô đã sớm chấp nhận hiện thực ấy rồi, rằng cô sẽ mãi mãi mắc kẹt ở đây, với cơn đau âm ỉ trong con tim mình.

Nàng tiên cá nếu không có hy sinh đánh đổi thì sẽ chẳng thể được giải phóng khỏi cái vùng nước đang giam cầm cô ấy. Đáng tiếc làm sao, ở đây lại chẳng có mụ phù thủy nào để tôi có được cái hy vọng hão huyền chạm tay vào thế giới bên kia mặt kính cả. Thế giới của tôi và thế giới nọ, sẽ chỉ như hai đường thẳng song song không bao giờ chạm vào nhau.

.

.

---------------

.

.

Fuwa Aya đã thầm nghĩ như thế.

Ở một căn nhà trọ cạnh bên suối nước nóng.

Trong căn phòng tối đen, nơi chỉ có độc nhất ánh trăng đang dập dờn chiếu qua khe cửa.

Có hai tấm futon được xếp ngay ngắn cạnh nhau.

Dưới bóng trăng, có một bóng người hiện lên. Lồng ngực người ấy nhô lên rồi lại hạ xuống, hơi thở người ấy ấm nóng. Ánh mắt người ấy dán chặt vào một thân hình nữa nằm bên dưới mình.

“.... Aya”

Bên dưới thân của Fuwa Aya là một cơ thể mềm mại, ấm áp.

Mái tóc nâu dài trải ra ga giường như suối chảy. Bờ vai mảnh khảnh đang nhấp nhô, khuôn ngực đầy đặn cân đối, cùng với vòng eo thon gọn mà tôi có thể một tay ôm trọn vào lòng. Tôi lại hơi đưa mắt nhìn xuống vùng bụng săn chắc, cặp đùi căng tràn và đến cả những ngón chân nhỏ nhắn của cơ thể ấy.

Đúng là một người con gái xinh đẹp, nhưng lại thật mong manh làm sao. Con người ấy cứ như bọt biển vậy, chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ ra và tan biến. Nhưng bằng cách nào đó, em ấy vẫn đang ở trước mắt tôi đây, hiện hữu rõ ràng với một cơ thể bằng xương bằng thịt.

“Vẫn thấy ngại quá đi…”

“Ừm.”

.

.

Trong bóng tối đặc quánh, trước mắt tôi giờ là một màu đen như mực, thế nhưng tôi biết rất rõ. Đôi mắt của người con gái tôi yêu, Sakakibara Marika lúc nào cũng sẽ luôn tỏa sáng, chỉ khác là giờ đây trong đáy mắt em lại đang phản chiếu gương mặt đỏ bừng của tôi.

Em vụng về luống cuống tay chân như muốn che đi nhiều chỗ đang bị phơi bày, thế nhưng có vẻ như đã sớm chấp nhận kết cục của mình, em chỉ im lặng nhìn lên tôi tha thiết.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên tôi làm thế này với em. Thế nhưng mỗi lần được chạm vào Marika, tôi đều thấy lòng mình vui sướng như thể lần đầu. Tôi thích cái cảm giác được chạm tay vào làn da mềm mại của Marika, cảm nhận rồi mơn trớn, sau lại tham lam đánh chiếm từng tấc da thịt mềm ấm ấy.

Chỉ thế thôi là đã đủ khiến con tim tôi được lấp đầy.

.

.

Tôi vốn chẳng cần tình yêu.

Bởi vì tôi biết, đó chính là thứ mà tôi mãi sẽ không thể có được, là một món đồ xa xỉ mà tôi không nên khao khát.

Thế mà giờ đây, tình yêu lại đang nằm gọn trong vòng tay của tôi.

Khẽ cúi người, tôi ôm lấy cơ thể Marika.

Ấm quá.

.

“Tớ yêu cậu lắm, Marika”

“.... Tớ cũng vậy.”

Marika nhoẻn miệng cười rồi khẽ đưa tay vòng ra sau cổ tôi.

Cậu ấy kéo sát cơ thể tôi vào, khoảng cách giữa hai đứa thoáng chốc đã biến mất. Tôi mơ hồ thấy bờ ngực của Marika đang ép vào cơ thể mình, một cảm giác thật lạ lẫm.

Sâu thẳm trong trái tim, tôi thấy một cảm xúc rì rào như sóng biển đã luôn cuộn trào nay lại càng biến động dữ dội hơn.

Mỗi lần tôi khiến cơ thể Marika thấy sướng, đôi khi em ấy sẽ luôn miệng đòi thêm “Nữa, nữa đi” hay “Đừng chọc ghẹo em nữa, nhanh lên đi mà”, những lúc ấy tôi cũng thấy lòng mình bồi hồi.

Thế nhưng giờ đây, chỉ riêng việc được nằm trong vòng tay em thế này, nghe tiếng em thủ thỉ lời yêu bên tai, chẳng hiểu sao lại càng khiến thứ cảm xúc trong tôi trổi dậy không thua gì thủy triều. Tôi thấy mình được yêu, thấy con người mình đã được em hoàn toàn chấp nhận.

“.... Tớ yêu Aya lắm đó…”

Giọng nói em ngọt ngào cám dỗ như kẹo đường, nó khiến đầu óc tôi tê dại đi. Tôi thấy hạnh phúc như đang chảy trong từng thớ thịt của mình, huyết quản của tôi nở ra và cơ thể nóng lên, như thể tôi vừa trút xuống họng mình một chai rượu vang hạng nặng.

Nhưng tôi biết, những phản ứng cơ thể đó nào phải là tác dụng của acetaldehyde trong rượu, mà là dopamine.

Chính não tôi đã không ngừng tiết ra cái “chất kích thích” đó.

Phải làm sao đây? Liệu sẽ không sao chứ? Sẽ không sao nếu tôi thấy hạnh phúc chứ? Mọi thứ có lại sẽ tan vỡ và biến mất hết không?

.

.

Như muốn níu giữ bản thân lại ở thực tại, tôi thì thầm.

“Tớ muốn chạm vào cậu nhiều hơn nữa, Marika”

“Thì lúc nào Aya cũng thế mà~”

“Nhiều nữa cơ.”

“Thiệt tình…”

Marika di chuyển tay rồi cởi bỏ chiếc yukata sớm đã nhàu nhĩ. Em bày ra vẻ mặt khó chịu như muốn nói là “Chịu Aya luôn rồi đó”. Thế nhưng chỉ thoáng sau, Marika đã nghiêng đầu mà mở rộng vòng tay đón tôi vào lòng.

.

.

“Chỉ cần nằm ôm chặt nhau thế này là tớ đã vui lắm rồi đó.”

“Tớ cũng vậy, nhưng mà…”

Quả thật khi được Marika ôm vào lòng, tâm hồn tôi không khỏi thấy thả lỏng, một cảm giác dễ chịu làm sao, như thể tôi đang trôi nổi trên biển khơi, trên cao là mặt trời ấm áp, bên dưới là mặt biển mát lạnh. 

.

Thì ra đây chính là… cảm giác an tâm sao?

.

Thế nhưng biển khơi trong lòng tôi nào có yên tĩnh, tôi sợ, tôi đã luôn sợ hãi. Cảm giác như trong mối quan hệ này tôi chỉ đơn thuần là nhận lại từ em vậy, liệu rằng tôi có thật sự xứng đáng? Bất an như sóng thần kéo đến, hòa lẫn với tình yêu dành cho Marika trong lồng ngực tôi, thứ tình yêu vốn đã tràn đầy đến mức tưởng chừng khiến con người tôi vụn vỡ. Xoáy sâu, bão tố, tôi đã không còn có thể giữ lại chúng được nữa.

Cuối cùng thì tôi đã không thể kìm nén được.

.

Tôi đưa tay giữ chặt lấy vai Marika, một tay còn lại đưa xuống vùng bụng dưới của em.

“A– Aan… Aya…”

“Tớ vừa nghỉ ngơi xong rồi, bây giờ tớ sẽ khiến cậu thấy sướng ngay nhé, Marika?”

“Ư-Ưm… nnn…”

Ngay khi ngón tay tôi chạm vào vùng cấm địa vừa mới khô ráo khi nãy, dòng suối khoái cảm lại rỉ ra hết đợt này đến đợt khác. Em lập tức cong người bám lấy tôi, như thể tôi là chiếc phao cứu sinh duy nhất mà em có. Tôi khẽ liếm môi mình thích chí, rồi phủ lên người em những nụ hôn, thưởng cho em đầu lưỡi dịu dàng mà em hằng ưa thích. 

.

.

Tôi muốn làm cho Marika sướng.

Bởi vì chỉ khi Marika chìm trong khoái cảm, trong đáy mắt dục vọng của em mới chỉ độc một hình bóng của tôi mà thôi.

Chỉ khi nào nhìn thấy Marika vùng vẫy như một nàng công chúa bị đắm chìm dưới biển sâu, thì khi ấy lòng tôi mới thấy thật sự nhẹ nhõm.

Bởi lẽ chỉ có tôi, một mình tôi trên đời mới có quyền khiến em cảm thấy như thế này.

Dù cho ở trường Marika có nổi tiếng, có được người người vây quanh, dù cho em có hòa đồng, vui vẻ bao nhiêu đi chăng nữa. Thì em của khi ấy, vẫn thật cách xa với thế giới trong bể kính của tôi biết bao.

Nhưng mà dù cho thế giới nọ có xa đến mấy, dù cho lớp kính đó sẽ chẳng bao giờ bị phá vỡ. Ngay tại đây, ngay lúc này, Marika là của Fuwa Aya. Chỉ của một mình Aya mà thôi.

Chỉ có khoảnh khắc này, trong đêm nay… 

.

Biển cả mới có thể nuốt chửng được em.

.

“Ưm…. hức…. Aya… Aya ơi… tớ…”

Giữa những nụ hôn dồn dập, khuôn mặt Marika trở nên khờ dại, hơi thở em gấp gáp, khuôn mặt đỏ bừng như phát sốt.

Vừa hôn lên đầu ngực của Marika, tôi vừa mơn man những điểm nhạy cảm trên cơ thể em. Từng cái vuốt ve ở đâu, từng cái chạm vào như thế nào, tôi đều biết cả. Thân người em run lên bần bật không kiểm soát.

Tôi thấy giọng mình vang lên, khàn đặc như xé toạt màn đêm đặc quánh.

“Cứ để mọi thứ tê dại đi Marika… đến khi cơ thể cậu chẳng còn cảm giác gì nữa, tớ vẫn sẽ luôn yêu cậu mà”

Nói đoạn tôi chạy dọc bàn tay của mình khắp thân thể của em, thay đổi từng cái chạm, từng cái vuốt ve. Chẳng còn theo một tính toán, chẳng còn theo một thói quen cụ thể nào nữa. Tôi muốn Marika thấy sướng, để bất cứ nơi nào tôi chạm qua trên cơ thể em cũng sẽ nhúng trong dục cảm ngọt ngào. Tôi khát khao, khát khao kinh khủng cái mong muốn được khắc sâu vào tâm hồn em, cái cảm giác từng đầu ngón tay, từng hơi ấm, và từng nhịp động chạm của mình. Em sẽ phải nhớ rằng chỉ có tôi mới có thể làm được như thế này mà thôi.

“Aa… aa! nnnn…. hm… Aya… tớ sắp…. tớ…!”

Từ những tiếng rên khe khẽ trong cổ họng ban nãy, Marika đã mất đi lý trí, em gọi tên tôi, xen lẫn trong vô số thanh âm của dục vọng. Marika đúng thật sự là quyến rũ đến nao lòng.

Từng ngày từng phút từng giây, tôi nguyện khắc sâu mọi khoảnh khắc này của Marika trong trí óc mình, dù cho sáng mai tỉnh dậy tất cả chỉ là giấc mơ đi chăng nữa.

Thì mùi hương, giọng nói ngọt ngào, và cả vị ngọt trên đầu lưỡi tôi bây giờ sẽ không bao giờ biến mất.

.

“Ở đây chỉ có chúng ta mà thôi… Marika, để tớ nghe nữa đi mà, giọng của cậu, âm thanh của cậu. Cho tớ cảm nhận nhiều hơn nữa đi. Cho tớ thấy rằng cậu chỉ thuộc về một mình tớ mà thôi.”

“A-aan… Tớ… tớ sướn—-……. tớ sướng lắm….. tớ chưa bao giờ…. thấy sướng… thế này… nnnn! A-Aya….!”

Nữa đi, hãy cho tôi nữa đi.

.

Tôi thấy ruột gan mình nóng như thiêu đốt, ngón tay tôi cũng ngày một dồn dập, ngày một mạnh mẽ hơn. Như một cơn sóng dữ muốn cuốn lấy tâm trí Marika theo dòng khoái cảm.

Tiếng rên bật ra từ cổ họng Marika ngân lên một tiếng vụn vỡ, như đập nước bị thổi bay bởi sóng thần. Tôi vẫn tiếp tục di chuyển ngón tay mình giữa những tiếng nhớp nháp từ phía bên dưới của em. Thân thể em quằn quại, uốn cong rồi lại giãy dụa dữ dội.

“Aya… tớ… tớ lại… sắp…. ư… aahn… ♡ Aya, Aya ơi… không… không được mà… tớ sẽ lại…. ra mất…! Nắm tay tớ… đi mà…nha…? Ahnn…..!”

“Tớ ở ngay đây, sẽ luôn ở đây với cậu mà.”

Tôi khẽ đan vào bàn tay đang run rẩy vươn ra của em, rồi hôn em dịu dàng. Ngón tay đang được bao bọc trong cơ thể em thật ấm áp làm sao. Và rồi cứ thế, tôi đẩy em ấy đến đỉnh giới hạn, một chút trắng xóa, và một chút tê dại.

“Ưm……! Ahnnn….!”

Cơ thể nhỏ bé của em trong lòng tôi run lên từng cơn dữ dội, hông em co giật liên hồi.

Không chỉ có con tim, không chỉ có thể xác, cơ thể của Marika đã hòa làm một cùng với tôi. Thật khiến tôi ước gì cuộc giao hòa này sẽ chẳng có hồi kết.

Giá như cuộc sống chỉ có như thế này… thì tôi đã chẳng còn phải lo sợ nghĩ ngợi về bất cứ điều gì nữa. Sẽ thật tốt biết bao…

Da thịt tôi chạm vào cơ thể Marika bỏng rát, em đang thật sự ở ngay đây. 

Tưởng chừng như tôi đang mang trong tim mình một hão huyền chẳng thể nào chạm đến. Marika, người đã từng hiện hữu trong vô số giấc mơ không thật nhất của tôi, người đã từng tỏa sáng rực rỡ ở phía bên kia mặt kính, lại đang ở ngay trước mắt tôi, bằng xương bằng thịt. 

Tôi khẽ mỉm cười, nếu như viễn cảnh này cũng là hão huyền của bản thân, thì tôi xin được nguyện đắm chìm mãi vòng tay ấm áp của em, mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy.

.

“Tớ yêu cậu, Marika.”

“Ừm… tớ cũng vậy, tớ cũng yêu Aya lắm…”

Tôi đỡ lấy cơ thể nhẹ bẫng của em đã sớm rã rời vì kiệt sức, hơi nóng của em sưởi ấm tâm hồn tôi.

.

.

—---- Bẵng đi vài ngày sau, khi đã trở về Tokyo, trở lại với guồng quay cuộc sống đời thường.

Tôi đã được gia nhập vào nhóm bạn của Marika, rồi đủ thứ chuyện rối rắm cứ thế mà tiếp diễn…. Nhưng bây giờ dù tôi có đặc biệt muốn kể ra chuyện gì thì cũng chẳng có sự kiện nào đáng để kể cả.

Như mọi ngày, khi cả hai đứa đều đang ở trong phòng tôi. Khẽ liếc mắt qua Marika đang vẫn trong bộ đồng phục bên cạnh mình, tôi bất giác hỏi.

“Marika, cậu có biết câu chuyện Nàng tiên cá không?”

Em giật mình hơi ngẩng đầu lên.

“Tớ biết chứ, hồi nhỏ tớ đã từng đọc rồi. Lúc đó thì truyện nó tên là The Little Mermaid thì phải. Sao thế, có chuyện gì hở?”

“Không có gì đâu.”

Nàng tiên cá, cô gái vốn dĩ đã có cơ hội sống đến tận ba trăm năm dưới đáy biển, thế nhưng lại chọn đánh đổi giọng hát tuyệt đẹp của mình để lấy đôi chân người. Tất cả chỉ vì để có thể hướng về phía hoàng tử… Thế nhưng rồi cuối cùng, cô lại chẳng có được tình yêu, thậm chí còn bị hóa thành bọt biển rồi tan biến. Cô đã chết vì hoàng tử, thế nhưng người cô yêu thì lại chẳng biết điều ấy.

Tôi không khỏi tự hỏi chính mình, rằng một khi đã bước lên đất liền rồi, thì số phận nào sẽ chờ đợi tôi ở phía trước đây?

Dù rằng nếu tình tôi có lỡ như nàng tiên cá, thì tôi, một con người bằng xương bằng thịt cũng chẳng thể nào hóa thành bọt biển được. Cuộc đời tôi vẫn sẽ tiếp diễn, không dài đến mức ba trăm năm, nhưng cũng là một quãng đường rất dài. Nhưng nếu lỡ như sau này, chuyện tình của tôi có thật sự tan thành bọt nước….

Thì vẫn còn đây một sự thật dịu dàng: rằng nàng công chúa trong mơ của tôi, giờ phút này đây, vẫn đang trao cho tôi một tấm tình yêu chân thành cơ mà.

“Tại tớ đang nghĩ thế này, nếu như tớ mà là nàng tiên cá ấy, thì chắc giữa lúc cua hoàng tử là tớ đã bắt cóc anh ta xuống biển, rồi nhờ phù thủy tìm cách cho hoàng tử sống được dưới đó luôn rồi.”

“Không phải đó là công việc của đám thủy quái sao!?”

Nói đúng hơn thì là rusalka [note78288] đó Marika à. Mà thôi kệ vậy, tôi xáp lại gần bên, khẽ vuốt ve cánh tay của Marika rồi cười khúc khích.

.

“Cơ mà trong trường hợp của tớ thì… đối phương lại là công chúa mà nhỉ~?”

“Thế thì tớ sẽ dạy Aya tận hưởng cuộc sống trên đất liền, để cậu không còn muốn xuống đáy biển nữa luôn!”

“Nhưng mà lỡ cậu kiếm được cô gái nào khác trên bờ rồi bỏ rơi tớ thì sao?”

“Sao cậu nói vậy được chứ!?”

Tôi bật cười khanh khách, khẽ khàng đưa tay vuốt ve từ má của Marika, rồi lại đến cổ của em.

“Tất nhiên là tớ cũng chẳng có ý định ngoan ngoãn bị đá thế đâu. Tớ sẽ quyến rũ cho Marika đổ gục hoàn toàn, và rút cạn cậu cho đến khi không còn ai có thể thõa mãn được cậu ngoài tớ nữa. Vậy thì cậu sẽ chẳng nỡ lòng nào mà rời xa tớ rồi còn gì?”

“Có nàng tiên cá nào mà như vậy không chứ!?”

.

.

Và tóm lại là như thế.

Giống như Marika, cô nàng nữ sinh đã từng một thời khăng khăng rằng hai cô gái yêu nhau là không đời nào, thế rồi cuối cùng vẫn đổi thay… Tôi cũng sẽ nguyện vì Marika mà tiếp tục thay đổi, lao đầu vào một thế giới mới.

Đã không còn những ngày tháng tôi tự giam mình trong chiếc bể cá chật hẹp nữa.

Thế giới ngoài kia dù có đáng sợ, thế nhưng đó lại là thế giới có nàng công chúa của tôi. 

Em sẽ mãi mãi, ở bên cạnh và dìu dắt tôi bước tiếp mà, có đúng không?

---------------

Cái này là một phần truyện nhỏ được để ở phía sau Volume 3 của manga Arioto khi bạn mua version xuất bản của nó. Dạo này tôi mới tìm lại được nên mới nhớ ra =)))) với cả đọc nghe cũng thơ phết nên tôi mới dịch rồi up lên đây. Thôi thì chúc mọi người đọc truyện vui nhe hehe : D

Ghi chú

[Lên trên]
ルサールカ: thường là linh hồn của những cô gái chết trẻ (đặc biệt vì tình), sau đó trở thành ma nước, thường dụ đàn ông xuống nước rồi dìm chết họ.
ルサールカ: thường là linh hồn của những cô gái chết trẻ (đặc biệt vì tình), sau đó trở thành ma nước, thường dụ đàn ông xuống nước rồi dìm chết họ.
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Hayyy, tks trans
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
quá đã =)))))
Xem thêm
AI MASTER
Seggg😼
Xem thêm
Thiếu mỗi cái lễ đường. Hẹ hẹ hẹ
Xem thêm