Chuyện tình yêu: Chỉ muốn...
戸塚 陸 Shiromikan
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 01

Chương 1.2: 【Nói về tình yêu】Đây chỉ là một câu chuyện về một người bạn thôi, được chứ?

7 Bình luận - Độ dài: 5,102 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau.

Souta đến trường ba phút trước khi lớp học bắt đầu—nhưng Noa vẫn chưa thấy đâu.

Cô ấy đã đến đúng lúc chuông reo và ngồi vào chỗ ngay khi giáo viên chủ nhiệm bước vào.

"C-Chào buổi sáng, Noa."

"Buổi sáng tốt lành."

Souta cố gắng hết sức để nói bình thường, nhưng cậu nhận ra giọng điệu của mình cứng nhắc.

Và có gì đó… không ổn. Cụ thể là, nước da của Noa có vẻ sáng hơn bình thường đôi chút.

"Hửm? Hôm nay trông cậu hơi khác..."

"Thật hả? Có lẽ là cậu chỉ tưởng tượng mà thôi."

Cô nói nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt lại trông có vẻ vui vẻ quá mức.

Rồi Noa lấy một chiếc gương nhỏ từ trong túi ra và bắt đầu chỉnh lại mái tóc. Cô tập trung cao độ đến nỗi thậm chí không phản ứng gì khi lớp trưởng gọi cả lớp đứng dậy. Cô được ra lệnh "Chào" và "Ngồi xuống" mà không hề nhúc nhích, ngay cả giáo viên cũng nở một nụ cười gượng gạo có thể thấy rõ từ bên kia phòng học.

"Này, Noa?"

"Đừng bắt chuyện với tớ."

"O-Okay…"

Cậu không biết cô ấy đang nghĩ gì, nhưng có vẻ như cô không có tâm trạng để trả lời Souta ngay lúc này.

Ngay cả khi tiết học đã bắt đầu, Noa vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào gương. Souta thấy mình đang nhìn nghiêng cô qua khóe mắt—

Và vì lý do nào đó, mọi thứ đều có cảm giác mới lạ.

Hàng lông mi dài. Sống mũi thanh tú. Bờ môi mềm mọng, đẹp tuyệt vời—cậu chỉ đang nhìn vào góc nghiêng của người bạn thuở nhỏ, thứ mà cậu đã thấy vô số lần trước đây, ấy vậy mà không hiểu sao, Souta lại không thể rời mắt được.

Đòn kết liễu là khi cô thoa son dưỡng môi. Có điều gì đó gần như… quyến rũ trong cử chỉ đó – điều mà cậu chưa từng cảm nhận được từ cô trước đây. Cậu nuốt nước bọt một cách khó khăn mà không hề cố ý.

Ugh, tệ quá. Mình vẫn còn bị cuốn vào chuyện hôm qua...

Ngay cả khi nhận thức được điều đó, Souta vẫn không thể rời mắt khỏi Noa được.

──Noa có thể thực sự thích cậu.

Chỉ riêng suy nghĩ đó thôi cũng khiến cậu muốn cười toe toét như một thằng ngốc lần nữa.

Trong lúc cậu đang nhìn chằm chằm vào cô và đắm chìm trong thế giới tưởng tượng nhỏ bé của mình thì tiết học kết thúc, và ngay khi giáo viên của họ bước ra khỏi lớp, Noa khẽ nói "Được rồi!"—dường như cô đã hài lòng với vẻ ngoài của mình.

Vào thời điểm đó, có một cô gái khác tiến đến gần họ.

"Yo. Có vẻ hôm nay cậu cư xử bình thường rồi, Sedaka."

Người gọi là Kurahashi Yachiyo.

Cô ấy có mái tóc đen ngắn ngang vai rất hợp với hình tượng ham học của mình, và cô cũng là lớp trưởng. Vừa hòa đồng lại vừa có năng lực, năm ngoái cô còn học cùng lớp với cả Souta và Noa nữa, nên cũng khá dễ bắt chuyện.

Có vẻ như hôm qua cô đã khá lo lắng cho cậu—cậu tỏ ra bồn chồn vì "cuộc nói chuyện sau giờ học" với Noa.

"Cảm ơn cậu đã lo lắng, Kuracchi. Nhưng hôm nay tớ đã trở lại bình thường rồi, nên cậu đừng lo."

"Không có gì. Nghiêm túc mà nói, bỏ cái biệt danh đó đi ."

Người bắt đầu gọi cô là "Kuracchi" - một biệt danh mà chính cô cũng không thể chịu nổi - không ai khác chính là Souta. Đó là một biến thể của họ Kurahashi của cô.

Mọi người khác đều gọi cô là "Yacchan", theo tên riêng của cô, hoặc chỉ là "Kurahashi-san". Noa cũng quyết định gọi cô là "Yacchan".

Tuy nhiên, Yachiyo không thực sự đi chơi với họ sau giờ học hay gì cả. Họ chỉ là "những người bạn cùng lớp khá thân thiện". Vậy nên Souta không thể tưởng tượng được cô ấy là người bạn mà Noa nhắc đến hôm qua.

──Và rồi, Yachiyo đột nhiên nheo mắt lại và nhìn chằm chằm vào mặt của Noa.

"Khoan đã nào—Fujishiro-san, hôm nay cậu có trang điểm hả? Kiểu siêu tự nhiên ấy? Trông cậu tuyệt lắm đấy!"

"À, thì ra đó là điều khiến tớ cảm thấy khác biệt. Ừm, nó hơi tinh tế, nhưng hợp với cậu lắm."

Souta đồng ý, và khuôn mặt của Noa lập tức đỏ bừng.

"F-Fufufu… khen tớ nhiều hơn nữa đi."

"Ôi trời, mặt cậu đỏ quá đấy. Fujishiro-san đúng là một người có trái tim ấm áp. Dù cách dùng từ của cậu có hơi bi thảm... Vậy chuyện gì đã dẫn đến việc này? Có chuyện gì với Sedaka à?"

"Đó là bí mật."

"Ehh, nói cho tớ biết đi! Tớ muốn biết lắm đấy~"

"Yacchan, cậu gần quá đấy ."

Trong khi hai cô gái nói chuyện phiếm, Souta chỉ ngồi đó và thả mình vào dòng suy nghĩ.

Sự thật Noa là người hiếm khi trang điểm - rõ ràng đã nỗ lực chăm chút cho vẻ ngoài của mình hôm nay có nghĩa là phải có lý do nào đó.

Có lẽ cô ấy cố tình muốn chỉ ra cho cậu thấy một khoảng cách nào đó , giống như họ đã nói ngày hôm qua.

Nhưng… tại sao Noa lại muốn cho mình thấy khoảng cách đó? Rốt cuộc thì câu chuyện đó có thực sự là về cô ấy không?

Khi cậu cố gắng đọc những dòng ẩn ý và nhìn về phía cô, ánh mắt họ chạm nhau.

Họ nhìn nhau trong vài giây—rồi nhanh chóng quay đi cùng lúc.

"Nèee, sao lại nhìn nhau bằng ánh mắt như thế? Hai người thật sự rất đáng ngờ đấy."

Yachiyo trêu chọc họ, và Souta vội vàng che giấu điều đó.

"Không phải như vậy! Mà kể cả có như vậy thì cũng đừng trêu bọn tớ chứ, đồ học sinh gương mẫu giả tạo!"

"Cậu bảo ai giả tạo hả?! Chắc chắn rồi, tớ có thể chỉ là một học sinh trung bình khá và điểm kiểm tra có thể kém cậu một chút, nhưng thái độ của tớ trong lớp học tốt hơn cậu rất nhiều, cảm ơn cậu rất nhiều nhé!"

Whoops—cậu hẳn đã chạm vào điểm yếu của cô rồi, vì mức năng lượng của cô đột nhiên tăng vọt lên.

Không phải khoe khoang đâu, nhưng Souta luôn đạt điểm kiểm tra cao hơn Yachiyo. Tuy nhiên, công bằng mà nói thì, điều đó chủ yếu là do cậu không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào hoặc làm việc bán thời gian nào.

"Này, đừng giận nữa. Cậu đang phải vừa chơi bóng chuyền vừa làm thêm, rõ ràng là không có nhiều thời gian để học như tớ. Khi tớ gọi cậu là 'giả tạo', ý tớ là hơi kỳ quặc khi một lớp trưởng lại đi trêu chọc người khác về chuyện tình cảm ấy, chỉ vậy thôi."

"Được rồi, tớ chịu. Nhưng mà con gái thì phải tò mò về mấy thứ này chứ, đúng không?"

"Ồ, ngay cả học sinh gương mẫu cũng không thể cưỡng lại được chuyện tình cảm nhỉ."

"Không liên quan gì đến việc là học sinh gương mẫu. Nữ sinh trung học là loài bị ám ảnh thứ hai trên thế giới khi nói đến chuyện tình cảm của người khác đấy."

"Thứ hai? Thế thứ nhất là gì?"

"Mấy nữ sinh cấp hai . Hoặc có thể là nhân viên văn phòng."

"Đó là một phạm vi khá rộng đấy. Tớ đoán là con gái thực sự thích thứ này. Nhưng đối với những người bị cuốn vào thì nó lại là một nỗi phiền toái."

"Được rồi, được rồi, Tớ xin lỗi! Tớ cảm thấy hơi tệ, được chứ? Tớ xin rút lại lời nói—Tớ xin lỗi vì đã trêu cậu~"

"Không sao đâu, tớ tha thứ cho cậu. Và xin lỗi vì đã gọi cậu là đồ giả tạo nhé."

"Ừm, ừm. Thôi coi như hòa nhé."

Sau cuộc trò chuyện vui vẻ đó, Yachiyo nói, "Tiết đầu tiên sắp bắt đầu rồi, tớ về chỗ đây," rồi quay lại bàn của mình.

Nhân tiện, việc Souta và Noa có quan hệ tình cảm hay không là một câu hỏi mà họ đã được hỏi vô số lần kể từ khi bắt đầu học trung học. Souta luôn đưa ra cùng một câu trả lời: "Chúng tôi chỉ là bạn thuở nhỏ." Vì cậu luôn nhất quán với câu chuyện đó, nên hầu như không ai còn công khai nghi ngờ nữa.

Đó là lý do tại sao, dạo này, những người như Yachiyo, những người vẫn còn trêu chọc họ, chỉ còn là thiểu số. Và thành thật mà nói thì? Điều đó chẳng làm cậu bận tâm lắm.

──Cho đến khi anh liếc sang bên cạnh và bắt gặp Noa đang nhìn chằm chằm vào cậu lần nữa.

Có vẻ như cô ấy đã theo dõi cậu trong suốt thời gian cậu và Yachiyo nói chuyện.

"Ừm… có chuyện gì không?"

"Không hẳn."

"Okay."

Mặc dù đã nói vậy, cô vẫn lén liếc nhìn cậu.

Ngay cả khi lớp học đã bắt đầu, việc đó vẫn không dừng lại. Souta không thể nào tập trung được.

Cuối cùng, không chịu nổi sự căng thẳng về tinh thần, cậu cúi xuống và hỏi nhỏ:

"(Này, Noa. Cái vụ trang điểm đột ngột này, và giờ thì cái kiểu nhìn lén lút này nữa... có liên quan gì đến cái vụ 'khoảng cách' mà chúng ta đã nói hôm qua không? Kiểu như... cố tỏ ra... quyến rũ hơn ấy?)"

Để chắc chắn cô giáo không nghe thấy được, cậu hạ giọng xuống. Noa tránh ánh mắt cậu và đáp lại:

"(Chúng ta đang ở giữa lớp học. Mình sẽ nói chuyện sau.)"

"(Ừ, nhưng nếu đang là giờ học thì sao không dừng nhìn chằm chằm vào tớ luôn đi?)"

"(Không.)"

"(Được thôi nhưng… nếu cậu đang cố chỉ ra cho tớ một khoảng cách, thì điều đó có nghĩa là câu chuyện ngày hôm qua thực sự là về cậu, đúng không?)"

"(Tớ chỉ hỏi hộ một người bạn thôi. Ngay cả bây giờ, mọi thứ tớ làm đều chỉ mang tính chất tham khảo—để giúp đỡ bạn tớ thôi.)"

Cô ấy ngắt lời cậu một cách dứt khoát, và Souta chỉ có thể im lặng đáp lại.

Và thế là, trong suốt thời gian còn lại của lớp học—và thậm chí cả trong giờ ra chơi—Noa vẫn liên tục liếc nhìn cậu.

Đến khi ngày học kết thúc, Souta đã kiệt sức về mặt tinh thần vì nhận được quá nhiều sự chú ý.

Tuy nhiên, tất cả những gì còn lại bây giờ là cùng Noa đi bộ về nhà.

Ngay khi họ bước ra khỏi tòa nhà trường học và khi Souta đang thở phào nhẹ nhõm, Noa liếc nhìn về phía cậu—

"Ei!"

── Mugyuu.

Với một âm thanh nhỏ dễ thương, Noa đột ngột vòng tay ôm lấy cánh tay của cậu.

"C-Cái quái gì vậy!?"

Souta đã hoàn toàn hoảng loạn

Cậu có thể cảm thấy thứ gì đó rất mềm mại, đàn hồi đang ép vào cánh tay mình.

Cảm giác mềm mại, đàn hồi đó chắc chắn là từ ngực của Noa—và não cậu đã hoàn toàn bị chập mạch.

"Tớ không biết. Tớ không thể kiềm chế được nữa."

Mặc dù nói vậy, giọng điệu của Noa vẫn bình tĩnh và điềm đạm như thường lệ.

Điều đó càng khiến cậu cảm thấy như thể cô đã lên kế hoạch cho việc này ngay từ đầu.

"Cậu không thể kiềm chế được...? Chúng ta vẫn còn gần trường mà! Xung quanh còn có nhiều học sinh khác đấy! Cậu biết là chúng ta hơi... nổi bật đấy chứ?"

Vẫn còn một vài học sinh ở gần đó, và sau tiếng hét của cậu, một số người đã quay lại nhìn.

"Người nổi bật nhất chủ yếu là cậu, vì cậu đã hét lên đấy."

"V-Vâng, có thể, nhưng vẫn..."

"Nhưng vẫn?"

Bởi vì ngực cậu đang áp vào tớ, đó không phải là điều mà cậu có thể nói ở nơi công cộng.

Không còn lựa chọn nào khác, cậu giữ chặt cánh tay cô và bước nhanh cho đến khi họ tới bờ sông.

Đến lúc này, hầu như không còn học sinh nào khác ở đó nữa.

"...Được rồi, cậu có thể giải thích chuyện đó là sao không?"

"Tớ đã làm rồi. Hơn nữa, chúng ta đã từng có cùng mức độ tiếp xúc thân thể này trước đây rồi."

"Ừ thì, hồi chúng ta còn nhỏ! Mọi thứ bây giờ đã khác rồi, cậu không nghĩ vậy sao?"

"Như kích thước ngực tớ?"

"Chính xác! Cậu to quá rồi! Chúng đang ép chặt vào tớ kìa!"

"Heh. Không sao đâu. Tớ cố ý làm vậy đấy."

"Không ổn chút nào! Tớ không nhớ mình đã nuôi dạy bạn thuở của mình như thế này!"

Noa đáp lại với vẻ mặt đắc ý, đầy mãn nguyện. Souta thực sự choáng váng.

Không đời nào... ngay cả cú tấn công bằng ngực này cũng là một phần của chiến lược 'khoảng cách' dành cho bạn cậu ấy à!

"Nếu cậu phàn nàn nhiều như vậy thì được thôi. Tớ sẽ dừng lại."

Noa bĩu môi nhẹ rồi buông tay ra. Hơi ấm quấn quanh cánh tay của Souta biến mất.

Mặc dù không muốn nhưng Souta vẫn cảm thấy có chút hơi thất vọng.

Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cậu nhìn cô một cách nghiêm túc.

"Này, tớ nghĩ điều này hơi khác so với loại 'khoảng cách' mà tớ đã nói đến."

"Khác nhau thế nào?"

"Ờ... thứ nhất, chẳng có chút tinh tế nào cả."

“Hmm?”

Noa nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ.

Không thể chịu đựng được ánh nhìn dữ dội của cô, Souta quay mặt đi khi tiếp tục giải thích.

“Ý tớ là, cậu có thể bớt nghiêm khắc đi một chút. Kiểu như… cậu nên biết thời gian và địa điểm thích hợp cho những chuyện như thế này chứ.”

“Tớ chắc chắn cậu sẽ nói 'Không được phép nói những điều tục tĩu.' Nhưng tớ đoán là không phải vậy nhỉ?”

“…Không phải là tớ hoàn toàn phản đối chuyện đó.”[note80251]

“Coi kìa.”

“Đừng nhìn tớ như thế! Tớ không kiềm chế được, được chưa!? Ý tớ là, chuyện đó cũng hơi ảnh hưởng đến tớ một chút! Tớ vẫn là một cậu học sinh trung học khỏe mạnh mà, cậu biết mà…!”

Cậu không biết mình đang cố biện minh với ai, nhưng giọng nói của Souta đầy tuyệt vọng.

Sau đó, Noa nở một nụ cười ranh mãnh đầy hiểu biết.

“Tớ hiểu rồi, tớ hiểu rồi. Vậy ý cậu muốn nói là… chỉ tiếp xúc da thịt liên tục thôi thì chẳng thú vị gì cả.”

"Khoan đã, hả? Không, không hẳn là—"

"Không cần phải nói rõ ra đâu. Đáng lẽ tớ phải sáng tạo hơn chứ nhỉ?"

“Không, ý tớ không phải vậy! …Quan trọng hơn, sao cậu lại đi xa đến thế, Noa? Ý tớ là, dù chúng ta có gạt cái chuyện 'vì bạn bè' sang một bên thì cậu cũng đang cố quá rồi đấy.”

Lo lắng mọi chuyện sắp đi theo chiều hướng không hay, Souta gặng hỏi Noa. Đảo mắt nhìn xuống sàn, cô khẽ trả lời.

“Bởi vì… nếu tớ không đi xa đến thế, Souta sẽ không bao giờ coi tớ là con gái nữa.”

“Hả…?”

Câu trả lời đó hoàn toàn khiến Souta mất cảnh giác.

Nhưng có lẽ… đây là điều mà Noa đã phải vật lộn trong một thời gian dài.

Đúng vậy—Souta luôn không coi Noa là một cô gái, mà là một người bạn thuở nhỏ quý giá —hơn thế nữa, gần như là một thành viên trong gia đình.

Nếu cách suy nghĩ đó đã trở thành sợi xích kìm hãm cô, thì có lẽ Souta cũng phải chịu một phần trách nhiệm.

Và mặc dù cậu đã cảm nhận được điều đó, nhưng khi nghe cô nói ra, cậ mới chắc chắn.

( Vậy là Noa thực sự thích mình… )

Tuy nhiên, đây không phải là lúc để Souta thú nhận tình cảm của mình.

Hơn hết, cậu vẫn chưa sẵn sàng cho bước đi như vậy.

Vì vậy, thay vào đó, cậu đưa ra câu trả lời duy nhất mà cậu có thể nói.

“C-cậu không cần phải làm quá thế đâu. Tớ biết cậu là con gái mà, Noa. Tớ biết mà. Nhưng nếu tớ khiến cậu cảm thấy tớ không coi cậu như thế, thì cho tớ xin lỗi. Đó là lỗi của tớ. Và nói rõ nhé—để cho việc này rõ ràng—đối với tớ cậu chắc chắn là một cô gái!—mà khoan, tớ đang nói cái quái gì với bạn thuở nhỏ của mình thế này!?”

Cậu ngừng lại vì xấu hổ, bối rối vì sự bộc phát của chính mình.

Ngược lại, Noa chỉ mỉm cười nhẹ đáp lại.

“Tốt. Đó là tất cả những gì tớ cần nghe. Nếu cậu không thể nhìn nhận tớ như một cô gái, thì mọi nỗ lực 'hỏi giúp một người bạn' của tớ sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Ồ-ồ…”

Vậy ra tất cả chỉ là vì một người bạn , đúng như cô ấy đã nói. Souta không thể phản bác lại điều đó.

Tuy nhiên, bất kể lý do đằng sau là gì, việc Noa muốn được cậu nhìn nhận như một người con gái… đã thực sự khiến Souta cảm thấy rất hạnh phúc.

Có lẽ vì cuối cùng họ đã chia sẻ cảm xúc thật lòng của mình, nhưng chặng đường về nhà sau đó lại mang một bầu không khí yên bình đến lạ thường.

Khi đến nơi chia tay thường lệ, cả hai trao đổi với nhau một nụ cười.

“Được rồi, hẹn gặp lại vào ngày mai.”

“Ừ, hẹn gặp lại vào ngày mai. …Tạm biệt.”

Noa nhẹ vẫy tay rồi bước đi với những bước chân nhẹ nhàng.

Souta nhìn theo bóng dáng cô khuất dần một lúc trước khi tiếp tục đi theo con đường của mình.

( Có lẽ nào… Noa sắp tỏ tình với mình rồi chăng? …Không, đúng vậy. )

Cười toe toét, Souta ngước nhìn lên bầu trời đã nhuộm một sắc cam dịu dàng.

Cậu không thể tưởng tượng nổi mình sẽ phản ứng thế nào nếu điều đó thực sự xảy ra…

Nhưng vì lý do nào đó, cậu cảm thấy khi thời điểm đó đến, những lời nói đó sẽ tự nhiên xuất hiện.

Sáng hôm sau… thật sự rất yên bình.

Noa không quá bám dính hay tán tỉnh cậu.

Đối với Souta, điều này có vẻ hơi hụt hẫng—nhưng nếu điều này có nghĩa là họ đã trở lại nhịp điệu thường lệ của mình thì đó lại là một nhịp điệu dễ chịu.

Nhân tiện, nhờ màn tán tỉnh của họ trên đường về nhà hôm qua, một số học sinh bắt đầu đồn đại: "Hai người bạn thanh mai đó cuối cùng cũng đến được với nhau rồi sao?"

Tuy nhiên, những người như Yachiyo biết được sự thật đã nhanh chóng dập tắt tin đồn, và giờ đây các bạn cùng lớp của họ chỉ đơn giản là theo dõi mọi việc.

Tóm lại, mọi thứ đã trở lại tình trạng ban đầu… chờ xem Noa sẽ có động thái tiếp theo như thế nào.

Có thể nói đó là sự bình yên trước cơn bão .

──Và rồi, khoảnh khắc mọi thứ bắt đầu thay đổi.

"Hửm? Cái gì thế này?"

Sau khi hoàn thành bài chạy đường dài trong tiết thể dục thứ tư, Souta trở về từ sân trường và mở tủ đựng giày để thay—chỉ để ý thấy có thứ gì đó bên trong.

Đó là một lá thư. Được dán nhãn hình trái tim và không đề tên người gửi.

“…………”

Cậu nuốt nước bọt. Tay cậu run lên vì căng thẳng.

Rõ ràng đó là một bức thư tình. Thứ mà cậu chỉ từng thấy trong manga hay anime—và giờ, nghĩ đến việc mình là người nhận được nó ư? Không đời nào cậu lại mơ mộng hão huyền đến thế.

Cậu đợi các học sinh khác ra về hết rồi mới cẩn thận kiểm tra lại. Trên một tờ giấy viết thư màu hồng, nét chữ tròn trịa, xinh xắn viết những dòng như sau:

“Tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu. Giờ ăn trưa, cậu hãy đến sau phòng tập nhé. Tôi sẽ đợi.”

…Không thể nhầm lẫn đi đâu được. Đó là một bức thư tình.

“H-heh…”

Souta bật ra một tiếng cười kỳ lạ. May mà không có ai ở đó.

Tên người gửi cũng không được viết bên trong.

Mặc dù vậy, Souta vẫn có linh cảm mạnh mẽ.

──Fujishiro Noa.

Người bạn thời thơ ấu của cậu. Cậu hoàn toàn tin chắc rằng cô là người đã viết nó.

( ──Cuối cùng thì điều đó cũng xảy ra rồi!)

Ngay khi ý nghĩ đó xuất hiện, cậu giơ nắm đấm lên cao theo bản năng chiến thắng.

Nhưng giờ đây, hơn bao giờ hết, cậu cần phải giữ bình tĩnh. Bình tĩnh… phải thật bình tĩnh…

“Như thể mình có thể giữ bình tĩnh vậy~~~~!”

Cậu không thể nhịn được hét lên.

Chỉ cần nghĩ đến việc Noa thú nhận tình cảm của mình cũng đủ khiến cậu rung động sâu sắc.

Tuy nhiên, cơn bộc phát đó đã giúp cậu lấy lại một chút bình tĩnh.

Cùng lúc đó, anh có thể cảm thấy có điều gì đó giữa họ sắp thay đổi.

Một khi một trong hai người thú nhận, mọi thứ sẽ không bao giờ trở lại như cũ nữa - bất kể kết quả ra sao. Đó là điều cậu đã nghĩ đi nghĩ lại mấy ngày qua, nhưng giờ đây thực tế lại ập đến dữ dội hơn bao giờ hết.

Nói rằng cậu không sợ thì đúng là nói dối. Nhưng dù sao, cậu cũng cảm thấy một luồng phấn khích đang dâng trào.

──Ding-dong, ding-dong…

Chuông báo giờ ăn trưa reo lên.

Sẽ là bất lịch sự nếu để người gửi phải chờ đợi—và cũng chẳng có lý do gì để phải sợ hãi cả.

Đầu tiên, cậu đi đến phòng thay đồ để thay đồ. Thay vì quay lại lớp, cậu đi thẳng ra phía sau phòng tập thể dục. Chạm trán Noa trong lớp học sẽ rất ngượng ngùng, và chắc chắn cô ấy cũng sẽ cảm thấy như vậy.

Vì các cô gái cũng đang tập thể dục, nên có lẽ cô ấy sẽ cần nhiều thời gian hơn để thay đồ—nên cậu nghĩ mình sẽ là người chờ. Tuy nhiên, nhịp độ của cậu tự nhiên tăng nhanh hơn.

Với lồng ngực tràn đầy sự lo lắng và mong đợi, Souta đến phía sau phòng tập—chỉ để...

“!?”

Cậu sững người vì sốc. Có người đã ở đó rồi.

Và đó không phải là Noa.

Đó là một cô gái năm nhất trông rất nổi bật với mái tóc màu hạt dẻ buộc lệch sang một bên. Nhìn màu ruy băng, chắc chắn cô ấy là học sinh năm nhất.

Souta không nhận ra cô ấy... hay ít nhất là cậu nghĩ mình không nhận ra. Dù sao thì cô ấy cũng là học sinh mới. Chắc chắn đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.

Có lẽ cô ấy chỉ tình cờ ở đây và không liên quan gì đến bức thư - cậu bắt đầu suy nghĩ, nhưng ý nghĩ đó biến mất khi cô ấy nhìn thấy cậu và khuôn mặt cô bừng sáng lên.

“Xin chào, Sedaka-senpai!”

Cô ấy vẫy tay vui vẻ và chạy tới.

Souta vẫn còn ngạc nhiên vì cô ấy lại biết tên mình, khi cô gái đột nhiên đứng thẳng dậy và giới thiệu bản thân.

"Em là Natsui Akane năm nhất! Xin lỗi vì đã gọi anh đột ngột như thế này ạ!"

Vậy ra cô ấy chính là người gửi—Akane. Giờ thì điều đó đã chắc chắn.

Souta không có nhiều kinh nghiệm nói chuyện với những cô gái hào nhoáng như cô, nên ngay cả khi biết cô ấy là đàn em, cậu cũng không thấy bớt lo lắng.

"Ừm, rất vui được gặp em. Anh là Sedaka Souta, năm hai."

“À, vâng! Em biết ạ!”

Cậu có thể nhận ra cô cũng đang lo lắng.

Bối rối trước toàn bộ tình huống, Souta thậm chí còn nghĩ một cách điên rồ rằng có lẽ Noa đã hèn nhát và cử người đến tỏ tình thay cô—nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ vớ vẩn đó đi. Dù sự thật là gì, cậu cũng sẽ sớm tìm ra thôi.

Sau khi giới thiệu xong, Akane đột nhiên tỏ ra rất nghiêm túc.

“Vậy thì, ừm, để em đi thẳng vào vấn đề…”

“À, chắc chắn rồi…”

Sự căng thẳng giữa hai người tăng lên.

Sau đó Akane bước lại gần và nói:

“──Em đã phải lòng anh rồi! Xin hãy hẹn hò với em nhé!”

Những gì cô ấy trao cho cậu là một lời thú nhận thẳng thắn.

Lần đầu tiên trong đời nhận được lời tỏ tình, Souta hoàn toàn bị sốc.

Tại sao lại là mình? Bọn mình thậm chí còn chưa từng gặp nhau bao giờ─điều gì có thể khiến em ấy phải lòng mình? Hàng tá câu hỏi hiện lên trong đầu cậu.

Nhưng trên hết, có một ý nghĩ vang lên lớn hơn những ý nghĩ khác:

( ──Khoan đã, đừng nói với mình là Noa thực sự đang nói về một “người bạn” thật nhé!?! )

Đó là điều duy nhất trong đầu cậu.

Noa đã nói rằng bạn cô ấy thích Souta. Đó là điều duy nhất cô ấy đưa ra.

Và giờ đây, một cô gái đáp ứng được điều kiện hiếm hoi đó đã xuất hiện - một người khác ngoài Noa. Vậy nên, Souta kết luận một cách tự nhiên:

Bạn = Akane.

Tách.

Một tiếng rắc đột ngột như tiếng cành cây gãy sau lưng cậu, kéo Souta trở về với thực tại.

Bây giờ không phải lúc để suy nghĩ quá nhiều. Anh cần phải đối mặt trực tiếp với lời tỏ tình của Akane.

Và thế là, dồn hết cảm xúc chân thành của mình vào lời nói—

“…Xin lỗi. Anh không thể hẹn hò với em được.”

Khi Souta đưa ra câu trả lời, Akane đáp lại bằng một giọng gần như không thể nghe thấy, "Được rồi..."

Sau đó cô ngước mắt lên và hỏi:

“Em có thể hỏi tại sao không ạ?”

Souta suy nghĩ một lúc rồi nói cho cô biết cảm xúc thực sự của mình.

“Bởi vì… có một người mà anh muốn trân trọng.”

“…Em hiểu rồi. Em hiểu rồi. Ừm, cảm ơn anh vì ngày hôm nay ạ!”

Cuối cùng, cô ấy cố gắng mỉm cười, cúi chào lịch sự rồi bỏ đi.

Nhìn bóng dáng cô khuất dần, Souta cảm thấy một cảm giác tội lỗi dâng lên trong lồng ngực mình.

“…Trời ơi, Mình tệ quá.”

Cậu lẩm bẩm trong khi tự ghê tởm bản thân mình. Akane vừa mới lấy hết can đảm để thú nhận, vậy mà tâm trí cậu lại bị chiếm hữu bởi những suy nghĩ về người khác suốt thời gian đấy.

Cậu biết mình nên trả lời chân thành hơn—nhưng cậu không thể làm vậy được.

Bởi vì tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là Noa.

“‘Bạn’, huh…”

Cho đến giờ, cậu vẫn cho rằng cái gọi là "bạn bè" này chỉ là một cái cớ thuận tiện. Rằng Noa đã bịa ra một người giả để bày tỏ tình cảm mà không thừa nhận đó là tình cảm của mình.

Nhưng lời thú nhận của Akane đã phá vỡ giả định đó.

Cậu không biết Akane và Noa có quen nhau không—nhưng đó không phải là điều quan trọng.

Điều quan trọng là có người đã tỏ tình với cậu.

Và người đó không phải là Noa.

Nói cách khác, điều đó có nghĩa là Noa không nhất thiết là thích cậu theo cách đó .

Cứ như vậy, Souta cảm thấy như cậu và Noa lại quay về vạch xuất phát.

“Trời ạ… bây giờ mình phải làm gì đây…”

Cậu ngước nhìn bầu trời giữa trưa và thở dài.

Cậu thích Noa.

Nhưng nếu Noa không xem cậu như một đối tượng lãng mạn, thì việc cậu thể hiện tình cảm cũng chẳng có ý nghĩa gì. Điều quan trọng nhất với Souta là được ở bên cạnh cô.

Nghĩ mãi cũng chẳng có ích gì, nên cậu quyết định gác chuyện đó sang một bên và quay lại lớp học.

Đúng lúc đó, điện thoại của cậu rung lên báo có tin nhắn mới.

Người gửi là Noa.

【Tớ có một câu hỏi khác từ bạn. Cậu có thể lắng nghe không?】

Nhìn thấy câu nói ngắn gọn đột ngột đó, Souta không khỏi bật cười.

Vì một lý do nào đó, cậu có cảm giác rằng Noa vẫn chưa biết rằng bạn của cô ấy —Akane—đã tỏ tình và bị từ chối.

Noa sẽ làm gì khi phát hiện ra điều đó?

Thực ra, Souta không hề biết gì cả.

Cố gắng đoán xem thật vô nghĩa.

“Thôi, kệ đi. Không thể chiến đấu khi bụng đói được. Ăn trưa trước đã.”

Cậu trả lời:

【Nếu chỉ là lắng nghe, tớ sẽ lắng nghe hết. Có giúp được hay không là tùy vào lời cậu nói.】

Và thế là Souta bắt đầu bước đi.

Có lẽ là do tin nhắn của Noa, hoặc có thể là do điều gì đó khác—nhưng vì lý do nào đó, bước chân của cậu đã lại nhẹ nhàng hơn một chút.

i-050.png

Ghi chú

[Lên trên]
Nghiện còn ngại
Nghiện còn ngại
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Học nhiều vlon, về nhà chăm mèo r làm daily uma là tới giờ đi ngủ, ko cả thời gian dịch truyện😔
Xem thêm
illust chưa đủ đk bác, chứ còn chưa thấy mặt em Akane này
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
@Anata: đroi bác, tại web eng ms mở có chap 2
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Main k bj đụt ak
Xem thêm