Quả truyện này hay.
Thứ nhất, là đối với tui truyện đã xuất sắc tạo ra sự tương phản lố bịch ngay từ đầu truyện. Tỉnh Bình An, một cái tên rất kêu, ấy nhưng đó chỉ là cái vỏ, chứ bản chất bên trong chỉ toàn sóng với gió. Không ai hỏi nhưng sự tương phản này làm tui liên tưởng đến bài "Cả Nhà Cô Đơn" của Táo =>
Thứ hai là truyện rất mộc mạc gần gũi. Tác giả khắc họa Việt Nam rất khéo, rất tự nhiên không hề bị lố hay nhồi nhét văn hóa. Điển hình như cái "sân vận động" ở đó có đám trẻ đá bóng, một hình ảnh mà tui có thể dễ dàng bắt gặp mỗi buổi chiều ở công viên, hoặc là đường trong xóm. Thậm chí gia đình Duy cũng khắc họa được một gia đình gia giáo truyền thống ở Việt Nam, theo quan sát của tui là như vậy. Quả phụ huynh châu Á này hơi bị toxic, nhưng đó là thực tế ở Việt Nam, đến nay vẫn còn kha khá gia đình giáo dục con kiểu này. Nó là một phần của Việt Nam, nhưng ta phải nhìn nhận nó rõ ràng để mà khắc phục.
Thứ ba là xây dựng nhân vật hay. Nhất nhất là nhân vật chính. Nhưng mà tui sẽ nói về nhân vật nền trước, rồi mới di chuyển dần vào giữa nơi nhân vật chính làm trung tâm. Nhân vật làm nền là phụ huynh, giáo viên, các bạn học,... Tui thấy họ làm khá tốt vai trò của họ. Phụ huynh thì đọc phát biết ngay phụ huynh châu á, không phải bàn nhiều. Giáo viên thì có vẻ như sau này sẽ được khai thác thêm, có tiềm năng, tui hóng. Còn các bạn học thì thực sự khắc họa được một đám trẻ con cấp 2 vắt mũi chưa sạch yêu đương nhắng nhít nhưng rồi cũng chỉ chia tay sau vài tuần =)) Bọn trẻ con này như một tấm gương phản ánh lại xã hội, một xã hội thờ ơ, kể cũng đúng, trẻ con thì thường học từ người lớn, mà nhiều người lớn gộp lại thì gọi là xã hội. Nhân vật chính thì được xây dựng chỉn chu. Nó là hình mẫu trung bình cho con nhà người ta trong huyền thoại. Nhưng đó là với con mắt người ngoài, chứ sâu bên trong đứa trẻ đó có biết bao nhiêu là ấm ức, bao nhiêu đau khổ mà đứa trẻ đó phải chịu. Uhhhh, "đau khổ" nghe có vẻ hơi nặng nề, nhưng mà đau khổ của người lớn khác với đau khổ của trẻ con lắm. Nói đến con nhà người ta thì anh của Duy, Thanh, chính là đứa con nhà người ta đã lớn. "Lớn" chứ chưa chắc "Trưởng Thành". Lớn lên trong sự kèm cặp nghiêm khắc của phụ huynh châu á, Thanh đã không được theo đuổi đam mê của bản thân, không được va vấp với đời, con đường anh đi được cha mẹ lót đá trải thảm cho hết rồi... Cơ mà để trưởng thành thì phải trải nhiệm và va vấp. Thành ra Thanh lớn luôn mang tâm lý kẻ tổn tương lại đi tổn thương người khác, không những vậy còn mang trên mình đầy những rạn nứt trong tâm hồn. Đấy, tui viết quả văn dài vc(vô cùng) ở phần nhân vật thì chắc ai cũng biết truyện ăn tiền nhất là ở phần nhân vật. Vẫn còn một số nhân vật nữa mà tui chưa đề cập đến, nhưng mà thôi, mỏi tay rồi .-. Btw: truyện cũng khiến tui cảm thấy đồng cảm, cụ thể là đồng cảm ở cái khoản bạo lực học đường. Tui từng bị bạo lực học đường, nhưng được cái là giáo viên trường tui hồi đó khá là liêm, sử đúng người đúng lúc nên sau đó tui chỉ còn bị cô lập thôi, chứ không còn bị động vào nữa =))
Thứ nhất, là đối với tui truyện đã xuất sắc tạo ra sự tương phản lố bịch ngay từ đầu truyện. Tỉnh Bình An, một cái tên rất kêu, ấy nhưng đó chỉ là cái vỏ, chứ bản chất bên trong chỉ toàn sóng với gió. Không ai hỏi nhưng sự tương phản này làm tui liên tưởng đến bài "Cả Nhà Cô Đơn" của Táo =>
Thứ hai là truyện rất mộc mạc gần gũi. Tác giả khắc họa Việt Nam rất khéo, rất tự nhiên không hề bị lố hay nhồi nhét văn hóa. Điển hình như cái "sân vận động" ở đó có đám trẻ đá bóng, một hình ảnh mà tui có thể dễ dàng bắt gặp mỗi buổi chiều ở công viên, hoặc là đường trong xóm. Thậm chí gia đình Duy cũng khắc họa được một gia đình gia giáo truyền thống ở Việt Nam, theo quan sát của tui là như vậy.
Quả phụ huynh châu Á này hơi bị toxic, nhưng đó là thực tế ở Việt Nam, đến nay vẫn còn kha khá gia đình giáo dục con kiểu này. Nó là một phần của Việt Nam, nhưng ta phải nhìn nhận nó rõ ràng để mà khắc phục.
Thứ ba là xây dựng nhân vật hay. Nhất nhất là nhân vật chính. Nhưng mà tui sẽ nói về nhân vật nền trước, rồi mới di chuyển dần vào giữa nơi nhân vật chính làm trung tâm. Nhân vật làm nền là phụ huynh, giáo viên, các bạn học,... Tui thấy họ làm khá tốt vai trò của họ. Phụ huynh thì đọc phát biết ngay phụ huynh châu á, không phải bàn nhiều. Giáo viên thì có vẻ như sau này sẽ được khai thác thêm, có tiềm năng, tui hóng. Còn các bạn học thì thực sự khắc họa được một đám trẻ con cấp 2 vắt mũi chưa sạch yêu đương nhắng nhít nhưng rồi cũng chỉ chia tay sau vài tuần =)) Bọn trẻ con này như một tấm gương phản ánh lại xã hội, một xã hội thờ ơ, kể cũng đúng, trẻ con thì thường học từ người lớn, mà nhiều người lớn gộp lại thì gọi là xã hội.
Nhân vật chính thì được xây dựng chỉn chu. Nó là hình mẫu trung bình cho con nhà người ta trong huyền thoại. Nhưng đó là với con mắt người ngoài, chứ sâu bên trong đứa trẻ đó có biết bao nhiêu là ấm ức, bao nhiêu đau khổ mà đứa trẻ đó phải chịu. Uhhhh, "đau khổ" nghe có vẻ hơi nặng nề, nhưng mà đau khổ của người lớn khác với đau khổ của trẻ con lắm. Nói đến con nhà người ta thì anh của Duy, Thanh, chính là đứa con nhà người ta đã lớn. "Lớn" chứ chưa chắc "Trưởng Thành". Lớn lên trong sự kèm cặp nghiêm khắc của phụ huynh châu á, Thanh đã không được theo đuổi đam mê của bản thân, không được va vấp với đời, con đường anh đi được cha mẹ lót đá trải thảm cho hết rồi... Cơ mà để trưởng thành thì phải trải nhiệm và va vấp. Thành ra Thanh lớn luôn mang tâm lý kẻ tổn tương lại đi tổn thương người khác, không những vậy còn mang trên mình đầy những rạn nứt trong tâm hồn.
Đấy, tui viết quả văn dài vc(vô cùng) ở phần nhân vật thì chắc ai cũng biết truyện ăn tiền nhất là ở phần nhân vật. Vẫn còn một số nhân vật nữa mà tui chưa đề cập đến, nhưng mà thôi, mỏi tay rồi .-.
Btw: truyện cũng khiến tui cảm thấy đồng cảm, cụ thể là đồng cảm ở cái khoản bạo lực học đường. Tui từng bị bạo lực học đường, nhưng được cái là giáo viên trường tui hồi đó khá là liêm, sử đúng người đúng lúc nên sau đó tui chỉ còn bị cô lập thôi, chứ không còn bị động vào nữa =))