WN
Chương 03: Những khó khăn trong học tập của cựu idol chuunibyou (2)
6 Bình luận - Độ dài: 1,040 từ - Cập nhật:
Sau giờ học.
Tôi và Nagi đang ngồi tại quán café gần ga tàu.
Chính là quán nhỏ ấm cúng mà bọn tôi từng ghé sau khi tôi phát hiện thân phận thật của cậu ấy. Như thường lệ, chẳng có học sinh nào khác, nơi đây vẫn hoàn hảo cho những cuộc trò chuyện riêng tư.
Và rồi, giữa một nơi như thế, bọn tôi đang làm gì?
“Ku-Kurusu-kun… tớ làm xong rồi. Ugh, toán đúng là ác mộng của tớ mà .”
“Ừ, đưa đây. Tớ chấm liền.”
Phải, đây là… một bài kiểm tra bất ngờ dành cho Nagi.
“Đau đầu quá… Sao tự nhiên lại phải làm thế này…”
Bị người bạn mình tin tưởng đánh úp, Nagi kiệt sức đổ gục xuống bàn, trông thảm hại không thể tả được.
Tôi làm lơ và chấm bài xong trong im lặng.
“Xong rồi. Trung bình năm môn của cậu khoảng… 47 điểm. Vượt điểm liệt một chút. Cậu cần học nghiêm túc hơn đó.”
Nghe nhận xét không khoan nhượng của tôi, Nagi chột dạ quay mặt đi.
“Thì… lúc trước tại làm idol suốt nên tụt lại thôi…”
“Cô nàng từng tự xưng ‘Lãnh đạo tối cao’, thông minh tới mức dạy người khác mà giờ biện minh vậy đó hả?”
“Đừng nhắc lại mà! Tớ học chăm chỉ để cho ra dáng ‘vua của thế giới’ thôi! Hồi cấp hai mà còn diễn vai ‘Chúa tể muôn loài’ là biết tệ cỡ nào rồi đó! Không hiểu sao lúc đó tớ không tự thấy xấu hổ nữa?!”
Nagi ôm đầu vật vã còn dữ dội hơn cả lúc nãy. Đúng là cô ấy như một bãi mìn, chỗ nào cũng có thể phát nổ.
“Thôi thì quá khứ cho qua. Cơ mà nếu không học đàng hoàng thì sẽ ảnh hưởng đến chiến lược tiếp theo của tụi mình đó.”
Nghe tôi lẩm bẩm, Nagi ngẩng đầu khỏi bàn, nhìn tôi chằm chằm.
“Chiến lược… Cậu nói thử xem nào?”
“À, cậu nhớ cái thông báo dán ở bảng lúc nãy chứ?”
“Cái ‘lịch thi lại’ á?”
Tôi gật đầu xác nhận.
Mới đây vừa thi giữa kỳ xong.
Tôi thì qua dễ dàng, còn Nagi thì suýt trượt, mà tờ thông báo đó cho thấy có khá nhiều học sinh rớt môn.
“Lên cấp ba thì số môn nhiều hơn, kiểu gì cũng có người đuối. Nếu mình giúp họ học tập”
“…Thì họ sẽ ủng hộ mình đúng không?”
“Chính xác luôn.”
Những người thi lại, hoặc học sinh vừa đủ điểm qua nhưng vẫn lo lắng về kỳ thi cuối kỳ.
Họ đang chịu áp lực lớn, có khi ảnh hưởng cả kỳ nghỉ hè nữa, lại lo không theo kịp chương trình.
Và đó là lúc bọn mình ra tay.
“Hiểu rồi! Cách này có thể kéo được kha khá người đó.”
Nagi sáng bừng mặt mày như vừa thấy ánh sáng cuối đường hầm..
Trái ngược, gương mặt tôi lại chẳng mấy vu lắmi.
“Nhưng mà… có một điều kiện tối thiểu.”
“Gì vậy?”
Nagi nghiêng đầu trước giọng tôi đột nhiên nghiêm túc.
“Dĩ nhiên rồi muốn dạy người ta thì cậu phải đủ giỏi cái đã.”
“Ugh…!”
Sự thật giáng như búa bổ khiến Nagi ôm ngực đau đớn.
“Kh-Không thể để cậu dạy thay tớ sao, Kurusu-kun?”
“Đây là để tăng độ tín nhiệm cho cậu mà. Tớ sẽ hỗ trợ, nhưng người dạy chính, phải là cậu mới được. Nếu mang danh “không có não’ ra dạy người khác thì phản tác dụng lắm.”
“P-Phải ha…”
Vậy nên tôi mới tổ chức bài kiểm tra thử lúc nãy.
Và kết quả… đúng là đáng để báo động.
“Không còn cách nào khác. Trước tiên phải huấn luyện cho cậu lên trình giáo viên cái đã.”
Thời gian gấp rút. Phải nhồi cấp tốc cho cô nàng này thôi.
“X-Xin cậu hãy nhẹ tay với tớ nhé?”
Cảm nhận được khí thế kỳ lạ từ tôi, Nagi trông có hơi sợ hãi.
Tôi mỉm cười tươi rói với cô ấy.
“Đừng lo. Tớ sẽ đảm bảo cho cậu vẫn có thời gian ăn uống và ngủ nghỉ.”
Ngay khi tôi dứt lời, vẻ mặt Nagi tối sầm lại như thể nghe thấy bản án tử.
“Đ-Đợi đã! tụi mình học ở đâu suốt ngần ấy thời gian chứ?! Thư viện trường thì đóng cửa ngay sau khi tan học, còn quán cà phê này thì đắt quá, đâu thể tới thường xuyên được!”
Nagi vội vã dùng lý lẽ để thoát khỏi viễn cảnh địa ngục đang chờ đợi.
“Vậy thì đến quán ăn nhanh đi.”
“Không đời nào! Ngồi lâu ở đó sẽ khiến khách khác thấy khó chịu, mà nếu bị phản ánh lên trường thì hình ảnh của tớ với các học sinh khác sẽ bị ảnh hưởng mất!”
Bộ não của cậu ấy hoạt động nhanh ra phết. Ước gì lúc học cậu ấy cũng nhanh như vậy.
Dù sao thì, tôi cũng đã lường trước được tình huống này và chuẩn bị sẵn phương án đối phó.
“Vậy thì đến nhà tớ học. Ở đó muốn học bao lâu cũng được.”
Một đề xuất khó nhằn với một đứa con gái tuổi mới lớn.
Nếu cậu ấy từ chối, tôi sẽ gợi ý một quán ăn bình dân, và cậu ấy sẽ thấy đỡ hơn là đến phòng tôi mà đồng ý.
Đó gọi là chiến thuật “đưa ra yêu cầu quá mức ban đầu để khiến đề nghị tiếp theo dễ dàng chấp nhận hơn” hay còn gọi là chiến thuật “đập cửa vào mặt”. (door-in-the-face).
Nào, Nagi, cho tớ thấy sơ hở nào!
“Ơ, đ-đến nhà cậu á? Ừm, thì…”
Nhưng thay vì từ chối, Nagi lại đỏ mặt và đầy lúng túng.
Hả? đấy Không phải phản ứng mà tôi mong đợi.
“Ừm, thì… để học đúng không? Được thôi. N-HƯNG! Bắt đầu từ mai nhé! Hôm nay tớ chưa chuẩn bị tinh thần!”
“…Ờ, cũng được.”
Phản ứng quá sức bất ngờ khiến tôi chỉ biết gật đầu theo bản năng, hoàn toàn bị cậu ấy xoay như chong chóng.
Xem như là chốt kèo rồi, nhỉ?


6 Bình luận