Căn phòng nơi Hayasaka sống một mình nằm ở tầng hai của một khu chung cư nhỏ.
Dù tòa nhà đã khá cũ, nhưng bên trong phòng có máy điều hòa và bồn tắm riêng. Khi bước vào, thấy cô ấy sống có vẻ rất ổn, tôi cũng thấy nhẹ cả người.
Căn phòng toát lên phong cách rất Hayasaka: rèm cửa và đệm ngồi đều dễ thương. Thế nhưng, trên bàn học lại được sắp xếp gọn gàng với những cuốn sách trông có vẻ rất nghiêm túc.
Hayasaka học ở một trường đại học công lập thuộc khu Kansai, ngành khoa học – kỹ thuật. Dù khuôn viên chính của trường nằm gần thành phố hơn, nhưng nghe nói phòng nghiên cứu mà năm sau cô ấy sẽ được phân vào lại ở gần đây, nên cô mới quyết định sống chỗ này.
Đó là một căn phòng dung hòa giữa nét dễ thương và sự nghiêm túc.
"Tono biết phương thức liên lạc với em đấy."
Vừa bước vào phòng, Hayasaka đã nói như vậy.
"Rõ ràng em ấy bảo là không biết mà..."
"Con gái nhìn ra được đấy. Từ cảm giác và bầu không khí, là có thể mơ hồ đoán được sự hợp nhau giữa hai người. Chắc là cô ấy không muốn Kirishima anh nhận ra thôi."
"Chắc sau này cô ấy sẽ nói với Fukuda đấy." – Hayasaka nói.
"Tono có trực giác khá tốt, mái tóc đen tuyền dài kia cũng hơi giống người đó nữa. Dù tính mê ăn uống và thích dính người thì lại giống em."
Hayasaka cười khi nói đến đây.
"Cô ấy thực sự rất thích anh đấy, Kirishima."
"Em thì không có ý định đó."
"Anh thì thích Tono."
Đó là lời răn đe của Hayasaka.
Ý là: mai khi tàu điện chạy lại, anh phải quay về Kyoto. Đây chỉ là chỗ ngủ tạm mà thôi.
"Nhà em cũng có chăn dự phòng cho khách. À, là cho mẹ và mấy bạn nữ dùng nhé? Chưa từng có đứa con trai nào đến ngủ cả. Ơ... chuyện này chắc cũng không cần nói cho Kirishima biết nhỉ…"
"Hiếm khi có dịp thế này, tụi mình trò chuyện chút đi."
Hayasaka vừa nói vừa lấy hai lon bia từ trong tủ lạnh đặt lên bàn, rồi bảo "Anh cứ ngồi đi", sau đó một mình vào căn bếp nhỏ bắt đầu nấu ăn.
Một lúc sau, món cô ấy dọn ra bàn là cà tím kho.
Đây là món tôi thích, cũng là món Hayasaka từng tập nấu hồi cấp ba.
Sau khi đặt đĩa xuống, Hayasaka hơi ngượng ngùng cúi đầu, như thể đang giấu điều gì đó, rồi mở lon bia ra, uống một ngụm và lên tiếng:
"Kể em nghe chuyện của anh đi, Kirishima."
Tôi bắt đầu kể về cuộc sống đại học của mình ở Kyoto.
Như chuyện sống trong căn hộ rẻ tiền, suốt ngày đi câu cá. Và chuyện dù bây giờ mặc đồ bình thường vì đang đi du lịch, chứ thực ra thường ngày tôi hay mang guốc gỗ và mặc yukata đơn giản.
"Tâm hồn Tono rộng lượng thật đấy..."
"Ơ? Hayasaka không thích à?"
"Em thì tuyệt đối không cho phép kiểu ăn mặc như thế! Mà này Kirishima, sao anh không đeo kính vậy?"
"Vì lên đại học, anh muốn đổi không khí chút mà..."
"Nhìn có vẻ dê xồm ghê! Khó ưa quá!"
Hayasaka bốp! một phát vỗ lưng tôi. Tôi quay lại nhìn thì thấy má cô ấy đỏ bừng, mắt cũng lờ đờ.
Ơ? Say rồi à? Mới nãy ở bờ biển còn tỉnh táo lắm mà?
Dù nghĩ vậy, nhưng tôi cũng thấy vui vì Hayasaka trông rất có sức sống.
"Kể chuyện anh với Tono nghe coi~"
Hayasaka vừa nói vừa nhéo mặt tôi. Cô ấy hoàn toàn say mèm rồi.
Chịu thôi, tôi đành kể lại chuyện lần Tono suýt thua khi chơi mạt chược, bèn giở trò gấu lên cướp điểm.
Nghe xong, Hayasaka cười phá lên.
"Em cũng từng bị cô ấy làm vậy đấy~"
"Ơ? Khi nào vậy?"
"Hồi ở bờ biển. Lúc đó em chọc cô ấy kiểu ‘Bà muốn làm gì với Kirishima thế~’."
Là chuyện khi chúng tôi bị Hayasaka bắt gặp đang thân mật. Hình như cô ấy lấy chuyện đó ra đùa Tono, xem ra Hayasaka thời đại học thích trêu chọc người khác.
Nghe nói lúc đó Tono đỏ mặt chạy khắp nơi, cuối cùng giở chiêu gấu ra phản công.
"Rồi sao nữa?"
"Tui nói ‘Tui cũng không thua đâu~’, rồi dùng ngực bụp một phát đánh bật cô ấy!"
Nghe kể là biết Hayasaka lấy ngực đâm tới. Thật không biết hai người đó đang chơi trò gì nữa. Nhưng mà, Hayasaka cũng ghê gớm thật.
"Bị trêu chọc một chút cũng đâu sao. Dù gì cô ấy cũng rất thân thiết với bạn trai mà. Mà trở về Kyoto rồi... hai người lại thân mật tiếp nhỉ?"
"Anh nói rồi mà, không đơn giản vậy đâu."
Tôi cũng mượn rượu nói ra:
“Anh chưa từng làm chuyện đó, và giờ cũng không thể."
Tôi kể cho Hayasaka nghe về tình trạng cơ thể mình, chuyện tôi và Tono từng thử nhiều lần mà không được, khiến Tono cảm thấy bất an.
"Hả? Cả một mình... anh cũng chưa từng?"
"Ừ."
Tôi nói với cô ấy rằng mình đã sống cuộc đời cấm dục hơn hai năm.
"Thế thì không làm được cũng là do tự chuốc lấy mà thôi!"
Hayasaka mặt đỏ bừng, nói:
"Ủa mà sao anh phải làm thế?"
"Chắc là... nghĩ rằng nếu không làm chuyện đó thì có thể thay đổi được gì đó..."
"Kirishima đúng là có khía cạnh thế này ha! Em thấy không ổn đâu!"
Hayasaka vừa nói, vừa nốc hết lon bia này đến lon khác.
"Anh cũng uống đi~!"
Vừa nói cô ấy vừa tựa hẳn vào người tôi.
"Đúng là đang phát rồ vì rượu rồi..."
"Tại em không thể say trước mặt người khác."
Quả thật, Hayasaka thường bị nhìn bằng ánh mắt như vậy, bọn con trai hình như toàn muốn chuốc cho cô ấy say.
"Trước đây em từng gặp tình huống khá nguy hiểm. Bị chuốc rượu, rồi khi tỉnh ra thì đã quá giờ tàu, suýt bị người ta động tay động chân."
Đó là cảm giác mà một người đàn ông như tôi chưa từng trải qua.
"Có lần em ném tiền xuống rồi bỏ về, tới mấy quán net ngủ tới sáng. Dù có vẻ tốt bụng hay nghiêm túc tới đâu, cuối cùng người ta cũng làm mấy chuyện kiểu đó thôi."
Gò má ửng hồng, thân thể mềm mại của Hayasaka khi say rượu, đúng là khiến người ta dễ mất kiểm soát.
"Giá mà Kirishima học cùng trường đại học với em, làm bạn trai bảo vệ em thì tốt biết mấy."
Nói rồi, Hayasaka như sực nhớ ra điều gì, lặng lẽ im bặt.
"...Xin lỗi, coi như em chưa nói gì."
Cô ấy cúi đầu, vẻ mặt u sầu.
"Đó là chuyện hồi xưa. Bây giờ em ổn rồi. Dù không có Kirishima cũng chẳng sao cả."
Nhưng một khi lời đã thốt ra, thì không thể rút lại được.
Bầu không khí bỗng lặng đi. Cả hai chúng tôi đều đã trưởng thành hơn chút ít, biết rằng có những lúc không nên bày tỏ lòng mình.
Và đêm nay, chúng tôi phải diễn trọn một vở kịch.
Bằng không, mọi chuyện lại sẽ trở về như trước kia.
Tôi và Hayasaka đều hiểu rất rõ điều đó.
"Ngủ thôi nhỉ?"
Sau đó, chúng tôi lần lượt vào tắm, không còn nói gì thêm. Vì nếu tiếp tục, có cảm giác sẽ chạm đến cốt lõi của vấn đề.
Khi tôi ra khỏi phòng tắm, chăn cho khách đã được trải sẵn dưới sàn, tôi chui vào đó. Sau khi sấy tóc xong, Hayasaka cũng lên giường của mình rồi tắt đèn.
Chỉ cần ngủ một giấc đến sáng, rồi quay về Kyoto là xong.
Thế nhưng──
Tôi không sao ngủ được. Hayasaka chỉ cần động đậy nhẹ, tiếng vải sột soạt cũng đủ khiến tôi bận tâm.
Đêm giông bão, nam nữ độc thân chung một phòng.
Đối phương là một cô gái đặc biệt, tôi vẫn nhớ rất rõ cảm giác khi ôm cô ấy bên bờ biển. Nếu ôm thêm lần nữa, có cảm giác như sẽ sống lại thời cấp ba.
Thế nhưng, thời gian không thể quay ngược.
Tôi cứ giằng co trong lòng như vậy, cố nhắm mắt ngủ.
Lúc đó, tôi cảm thấy Hayasaka ngồi dậy từ trên giường, rồi vén chăn của tôi lên.
"Xin lỗi nhé, Kirishima... xin lỗi."
Vừa nói, cô ấy chui vào trong chăn.
"Tại sao lại đến đây? Tại sao lại trở về? Tại sao lại ôm em ở bờ biển? Rõ ràng là em vẫn chưa quên được Kirishima."
Tôi cảm nhận được thân thể Hayasaka từ phía sau áp vào lưng mình.
"Kirishima ngủ rồi nhỉ? Không được tỉnh dậy đấy nhé. Cứ ngủ thế này, không biết gì cả."
Hayasaka vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau.
"Chỉ lần này nữa thôi. Chúng ta sẽ không gặp lại nữa... nên, chỉ một chút thôi..."
Hơi ấm từ người vừa tắm xong khiến tôi nhớ đến hình ảnh Hayasaka sau khi sấy tóc. Gương mặt đỏ bừng, vòng ngực căng trong chiếc áo thun, cùng làn da trắng muốt nơi đùi.
"Chỉ cần cảm nhận một chút Kirishima là đủ, rồi em sẽ khép lại mọi thứ. Giờ em ổn rồi."
Chúng tôi chắc hẳn đều giống nhau.
"Em thấy, nếu Kirishima hạnh phúc thì tốt quá. Thật lòng nghĩ rằng, việc anh quen với Tono là điều tuyệt vời."
Muốn quên quá khứ mà tiến về phía trước. Nhưng trong lòng vẫn có nơi chẳng thể bước nổi. Cả hai chúng tôi đều hiểu rõ cảm giác đó.
"Kirishima, dù có ôm Tono thế này... anh cũng không có phản ứng phải không. Tuy anh từng nói là vì chưa từng làm, nhưng thực ra là vì mối quan hệ giữa tụi mình, đúng chứ? Vừa nãy lúc anh đi tắm, em có tìm hiểu thử, thì ra... phần lớn nguyên nhân là do tâm lý..."
Cho nên──
Để hồi phục cảm giác của thời cấp ba.
Để tôi có thể làm chuyện đó với Tono.
Để tôi có thể giải thoát khỏi Hayasaka──
"Giờ em sẽ giúp anh."
◇
Hayasaka mặc nội y ôm lấy tôi từ phía sau. Tôi cũng chỉ mặc quần lót, cảm nhận được làn da mềm mại, ấm áp của cô ấy trên lưng mình.
Từ đầu tới cuối, tôi vẫn giả vờ ngủ, quần áo cũng do Hayasaka tự cởi ra cho tôi.
"Kirishima không phản bội Tono đâu. Vì anh đang ngủ, chẳng biết gì cả. Em cũng chỉ là đang giúp thôi... tới nước này rồi, em cũng chẳng còn cảm giác gì với Kirishima nữa mà..."
Chỉ là… để giúp Tono…
"Phải lập ra quy tắc rõ ràng mới được. Dù Kirishima đang ngủ say, có lẽ chẳng biết gì đâu."
Hayasaka khẽ nói.
Thứ nhất, tôi không được cử động.
Thứ hai, không được hôn môi.
Thứ ba, bất kể Hayasaka nói gì, tất cả đều là lời nói dối.
"Anh hiểu ý em chứ? Tất cả đều là do em tự quyết định. Vì nếu giờ cứ làm theo ý mình, sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp đâu."
Hayasaka cũng đã trải qua bao năm trăn trở, cuối cùng mới có được cuộc sống bình yên như bây giờ.
"Em thì hy vọng Tono và Kirishima có thể thuận lợi, thật đấy."
Hayasaka hôn lên lưng tôi. Xem ra "không được hôn" là ám chỉ môi chạm môi.
"Dù sao Tono cũng là một cô gái tốt. Nếu là Tono, em nghĩ thật sự rất tuyệt đấy."
Hayasaka ôm lấy tôi, áp sát từng phần cơ thể cô ấy vào người tôi. Dù có vẻ cô ấy không định cởi nội y, nhưng chỉ riêng đùi và cánh tay đã mềm mại đến không tưởng. Quan trọng hơn, cái ôm của Hayasaka tràn đầy yêu thương, khiến tôi lập tức nảy sinh hành động muốn xoay người ôm chặt lấy cô ấy. Nhưng ngay khi tôi định cử động—
"Không được đâu."
Hayasaka thì thầm bên tai tôi, giọng như hơi thở phả ra:
"Em thật sự chỉ muốn giúp một chút thôi, vậy là đủ rồi. Bây giờ em không còn bất kỳ ý nghĩ nào với Kirishima nữa, chỉ là cuối cùng muốn..."
Không còn bất kỳ ý nghĩ nào. Hayasaka vừa nói vậy, vừa vuốt ve cơ thể tôi bằng những động tác đầy trìu mến. Rồi cô ấy di chuyển ra phía trước, bắt đầu hôn lên xương đòn, ngực và bụng tôi. Lưỡi và những ngón tay mềm mại của Hayasaka chạm vào da tôi.
"Kirishima có thấy hứng thú không?"
Hayasaka nắm tay tôi, để tôi chạm vào từng phần cơ thể cô ấy. Cảm giác vừa mềm mại vừa mịn màng.
"Mọi người đều rất thèm muốn cơ thể em đấy."
Cô ấy nói, rồi lại ôm lấy tôi lần nữa.
"Sau khi chuyển trường em cũng vất vả lắm."
Hayasaka kể lại.
Hình như cô ấy đã chuyển đến một ngôi trường ngoại ô, và nhanh chóng kết bạn ở đó. Dù chỉ còn một năm, cô ấy vẫn có quãng thời gian học sinh khá vui vẻ.
"Nhưng mấy lời theo đuổi từ bọn con trai thật phiền phức. Họ quá nhiệt tình. Chắc vì em đi đường hay cúi đầu thiếu tự tin, khiến họ nghĩ dễ tiếp cận."
Cô ấy trông như một cô gái có ngoại hình và vóc dáng đẹp, nhưng lại nhút nhát và rụt rè.
Có lẽ bọn con trai nghĩ cô ấy dễ cưa.
"Sau khi bị từ chối, họ quay ra cáu giận. May mà mấy bạn nữ đã giúp em. Sau đó em đi gặp thầy giáo để nói chuyện, nhưng ông thầy đó lại liên lạc với em mỗi ngày..."
Lúc đó, Hayasaka đã không còn trân trọng bản thân, chẳng còn sức để làm gì nữa. Vì vậy mà cô ấy suýt bị tấn công.
Sự việc trở nên nghiêm trọng, cuối cùng khiến một giáo viên phải nghỉ việc, môi trường xung quanh Hayasaka mới yên ổn trở lại.
"Đi lại cũng khổ lắm, phải ngồi tàu điện lâu ơi là lâu."
Chắc chắn cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện. Sau khi lên đại học, tiệc rượu và buổi hẹn nhóm cũng chẳng dễ dàng gì.
"Nhưng rồi em học được cách ‘đóng kín’ trái tim mình."
Hayasaka thường ra biển. Khi đứng trên bãi cát, lúc nào cũng có đàn ông đến bắt chuyện. Và mỗi lần như vậy, cô ấy lại để lòng mình rơi vào nỗi buồn và cô đơn tột độ.
"Chỉ cần làm vậy, mọi người sẽ tự rời đi. Vì chẳng ai muốn ở lại một nơi vừa cô đơn, vừa lạnh lẽo, vừa buồn bã, đúng không?"
Hayasaka đã học cách chủ động chìm vào cảm xúc ấy.
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện bên bờ biển với Hayasaka, trống rỗng và như thể cô ấy chỉ còn là cái vỏ.
"Bây giờ em đang ‘mở lòng’ đấy."
"Vì gặp được Kirishima." Hayasaka nói:
"Này, Kirishima có thấy hứng thú không? Nếu không thì em hơi buồn đấy. Dù sao em cũng đã chịu nhiều khổ sở vì tính cách và ngoại hình của mình, Kirishima chắc hiểu rõ mà, đúng không?"
Hayasaka lại hôn lên cơ thể tôi, áp sát người cô ấy vào tôi.
Làn da nóng bỏng, hơi thở ẩm ướt.
Hayasaka đang dùng trái tim mềm mại mà cô ấy không còn để lộ ra, cùng cơ thể cô ấy chạm vào tôi.
"Em biết mà, Kirishima cũng vậy, luôn kìm nén cảm xúc thật của mình, đúng không? Kirishima hay nghĩ ngợi lung tung, nên mới ra nông nỗi này. Em thấy vậy cũng tốt. Nhưng chính vì thế mà anh không thể làm chuyện đó với Tono."
Vì vậy—
"Chúng ta hãy cùng nhớ lại cảm giác thời cấp ba một chút nhé?"
Hayasaka nói.
"Này, tưởng tượng em mặc đồng phục đi."
Tôi tưởng tượng Hayasaka trong bộ đồng phục, nở nụ cười rạng rỡ.
"Vẫn trẻ trung như xưa, cô gái từng thích Kirishima nhất giờ đang ở ngay đây này."
Hayasaka nắm tay tôi, để tôi chạm vào cơ thể cô ấy. Từ má, vai, xuống bụng và đùi. Trên người cô ấy giờ không còn là đồng phục, mà chỉ có nội y.
"Cô gái non nớt, thiếu hiểu biết, chỉ cần Kirishima chạm vào là da thịt đã áp sát, giờ đã nóng ran và ướt át, dù cách một lớp vải em vẫn cảm nhận được.
"Này, Kirishima muốn làm gì với em cũng được, tha hồ mày mò cơ thể mà ai cũng khao khát này. Làm vậy em cũng sẽ vui lắm."
Hayasaka kẹp chân tôi, ôm chặt, nơi đó của tôi chạm vào nơi đó của cô ấy.
"Em thích anh, Kirishima... ah... ah... ah..."
Hayasaka thở ra những âm thanh ngọt ngào, liên tục cọ sát nơi đó, đồng thời liếm vai và ngực tôi. Toàn thân tôi được bao bọc bởi làn da ấm nóng của cô ấy, cảm giác vô cùng dễ chịu.
"Kirishima có thể vào trong em, đến tận nơi sâu nhất. Như vậy chắc chắn sẽ rất thoải mái."
Hơi thở cô ấy rất gần, chỉ cần tôi hơi động là có thể hôn. Tôi lại nảy sinh hành động muốn vừa hôn vừa ôm chặt cơ thể mềm mại đẫm mồ hôi thơm ngát của cô ấy. Nhưng khi tôi định cử động—
"Không được đâu, Kirishima đang ngủ mà."
Hayasaka nói, dùng cơ thể mình mang lại khoái cảm cho khắp cơ thể tôi.
"Này, tưởng tượng đi, cảm giác vào sâu trong cơ thể em ấy. Bên trong em thoải mái không? Em thì rất thoải mái đấy. Nhìn này, em đang ôm Kirishima từ phía dưới, trông hạnh phúc lắm."
Trong tưởng tượng, chúng tôi đang từ từ hòa quyện, vừa hôn vừa tiến sâu, Hayasaka thở ra hơi nóng bỏng.
"Nhìn kìa, vì Kirishima dịu dàng thế này, em sắp tan chảy rồi. Này, hôn em nhiều hơn, ôm em nhiều hơn, yêu chiều cô gái ngây thơ, trong sáng chẳng biết gì là em đi."
Hayasaka ôm chặt tôi, thì thầm bên tai. Điều này khiến tôi không kìm được muốn ôm cô ấy thật chặt, nhưng cô ấy vẫn bảo "Kìm lại" để ngăn tôi.
"Sờ ngực em đi."
Trong tưởng tượng, tôi chạm vào đầu ngực Hayasaka. Cùng lúc, ngoài đời thật, cô ấy cũng áp ngực mình lên người tôi. Thực tại, cô ấy vẫn mặc nội y.
"Kirishima nghĩ gì về ngực em dưới lớp nội y này?"
Tôi muốn kiểm tra, nhưng—
"Không được cử động, chỉ tưởng tượng thôi đấy."
Tôi cảm nhận khoái cảm từ Hayasaka, muốn hành động. Rồi bị ngăn lại, tiếp tục kìm nén.
Tình cảnh này cứ lặp đi lặp lại.
Hơi thở Hayasaka lướt qua tai tôi.
"Này, Kirishima. Hồi cấp ba, em đã làm một việc kinh ngạc lắm đấy, vì muốn nhiều hơn, đang ngại ngùng ưỡn hông lên đây. Kirishima có thoải mái không? Chắc là có, đúng không? Vì đã vào sâu rồi mà. Nhưng cứ làm thêm chút nữa đi. Để em rên rỉ điên cuồng, càng thích Kirishima hơn. Như vậy, Kirishima cũng sẽ thoải mái hơn."
Trong tưởng tượng, Hayasaka thật lòng yêu tôi, dù đã ôm chặt đến vậy, cô ấy vẫn muốn gần gũi hơn. Cô ấy quấn chân qua lưng tôi, dẫn dắt lưỡi tôi vào miệng cô ấy. Điều này khiến tôi cũng muốn tiến sâu hơn nữa.
"Đỉnh thật, cô gái trẻ trung là em sắp lên đỉnh rồi. Ah, Kirishima, ah..."
Ngoài đời, Hayasaka nóng ran ôm lấy tôi, áp nơi đó lên tôi, khẽ run rẩy.
"Đi nào, cùng em đến cuối cùng. Đúng rồi, ah, ghét quá, ah—"
Hayasaka dùng móng tay cào lưng tôi, cơ thể giật mạnh hai ba lần.
Thở dốc gấp gáp.
"Quá tuyệt luôn, Kirishima."
Hayasaka đắm mình trong dư âm, nói:
"Như vậy, anh có thể làm đến cùng với Tono rồi."
Cơ thể tôi—có phản ứng.
Lâu lắm rồi tôi mới cảm nhận lại cảm giác này.
Là dục vọng.
Dù chẳng hề hứng thú với cô gái nào khác, chỉ cần ôm Hayasaka lúc này, tưởng tượng cô ấy thời cấp ba, tôi dễ dàng có phản ứng.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng—
Có lẽ linh hồn tôi vẫn bị trói buộc trong khoảng thời gian ấy.
"Không sao đâu, đây chỉ là một khởi đầu. Chỉ cần nhớ lại cảm giác này và làm với Tono là được. Rồi sớm muộn gì anh cũng sẽ có phản ứng với Tono thôi."
Hayasaka vừa nói, vừa vuốt ve cơ thể tôi đầy trìu mến.
Cảm giác khao khát lâu ngày khiến tôi gần như phát điên muốn ôm chặt Hayasaka. Cơ thể cô ấy đã sẵn sàng, giờ có thể làm ngay lập tức.
"Cái của Kirishima... ghê thật..."
Nơi đó của tôi chạm vào bụng dưới của Hayasaka.
Tôi rất muốn. Nếu tôi ra tay, chắc chắn Hayasaka sẽ từ chối. Nhưng nếu ép buộc, cô ấy sẽ rên rỉ như trong tưởng tượng, trở nên hỗn loạn, đúng không? Tôi muốn ôm chặt cơ thể nóng bỏng mềm mại của cô ấy, hôn cô ấy, khiến cô ấy mê mẩn đến mất kiểm soát. Nhưng—
"Không được đâu, chúng ta phải kìm nén."
Dù cô ấy nói vậy, nhưng trời vẫn chưa sáng, còn sớm lắm. Trong trạng thái này, tôi không tự tin mình chịu đựng nổi.
"Vậy em sẽ giúp thêm chút nữa, để Kirishima thoải mái hơn, được không?"
Hayasaka nói, nhẹ nhàng đẩy tôi nằm ngửa xuống giường. Rồi cô ấy ngồi lên người tôi, kéo nội y tôi xuống.
Nơi ướt át của cô ấy qua lớp nội y chạm vào đó của tôi, tôi không nhịn được mà ưỡn hông lên.
"Không được đâu, Kirishima phải làm với Tono cơ mà. Nên không được cử động, tuân thủ quy tắc, nhé?"
Hayasaka nói, dùng đôi tay dịu dàng bao lấy nơi đó của tôi, bắt đầu cử động.
"Em cảm nhận được... cái của Kirishima... nóng quá..."
Nơi ướt át của tôi qua lớp nội y của Hayasaka phát ra tiếng nước, nơi ẩm ướt của cô ấy và đôi tay mềm mại dịu dàng bao bọc lấy dục vọng của tôi.
"Như vậy, cứ như thật sự đang làm với Kirishima vậy..."
Hayasaka trượt nơi ướt át qua lớp nội y lên tôi, phát ra âm thanh nhớp nháp.
"Kirishima, xin lỗi vì em không thể làm hết cho anh, chỉ được đến đây thôi. Nhưng cứ thoải mái đi. Ah... ah..."
Tình yêu vô tận truyền từ Hayasaka sang tôi. Rồi cô ấy dùng sức, nắm chặt nơi đó của tôi.
"Kirishima, Kirishima, Kirishima, Kirishima—"
Ngay khoảnh khắc sau, một làn sóng khoái cảm khiến chân tôi mềm nhũn tràn đến—
Tôi ra tay Hayasaka.
Tạm thời không thể cử động.
Không gian tĩnh lặng.
Chỉ có tiếng thở của hai người.
Trong im lặng, như thể chúng tôi đã trao đổi rất nhiều.
Cuối cùng—
"Quá tốt rồi, giờ anh có thể làm đến cùng với Tono."
Hayasaka nói bằng giọng vui vẻ:
"Không sao nữa, dù không có em cũng chẳng sao đâu."
Tôi chẳng nói được gì.
"...Xin lỗi."
Giọng Hayasaka mất đi sức sống, rồi cô ấy cười, nói bằng giọng nghẹn ngào:
"Bây giờ em vẫn thích Kirishima nhiều lắm."
Vì vậy—
"Giờ hãy về Kyoto ngay, và xin đừng xuất hiện trước mặt em nữa."
◇
Vào khoảnh khắc tối nhất trước bình minh, tôi lên xe về Sơn nữ trang.
"Về Kyoto đi."
Hayasaka nói xong, nghỉ ngơi một chút rồi mặc quần áo, lấy chìa khóa từ ngăn kéo.
"Em biết lái xe rồi nhỉ."
"Ưm... mưa cũng tạnh rồi... em đưa anh về."
Xe của Hayasaka là một chiếc Suzuki nhỏ nhắn đáng yêu, có vẻ là xe cũ giá rẻ. Nghe nói cô ấy mua để tiện cho cuộc sống ở đây và đi lại giữa khu đô thị nơi có trường đại học.
Trước khi rời khỏi phòng, tôi buột miệng nói vậy. Hayasaka ngượng ngùng quay mặt đi, tránh ánh mắt tôi.
Tôi liếc nhìn lon nước rỗng trên bàn, trên đó ghi rõ là không chứa cồn.
"Ủa? Uống bia không cồn mà cũng say đến mức đó luôn hả?"
"Ki—Kirshima cũng nói là 'đầu thấy hơi đau' còn gì!"
Chúng tôi, có lẽ đều là kiểu người dễ bị cảm xúc dẫn dắt.
Thế là, chúng tôi bắt đầu chuyến hành trình đến Kyoto.
"Kirishima, tay anh là ý gì vậy?"
Hayasaka bất mãn nhìn tôi. Lúc đó là khi chúng tôi đang dừng đèn đỏ.
Tôi ngồi ở ghế phụ, bám chặt tay nắm gắn trên trần xe, thứ gọi là tay vịn trong xe ô tô.
"Lúc khởi hành em cũng kiểm tra dây an toàn mấy lần còn gì…"
"Ừ thì… nói sao nhỉ… cũng là phản xạ tự nhiên thôi mà…"
"Em lái xe giỏi lắm đó! Hồi trong trường dạy lái còn được khen nữa kìa!"
Dù cô ấy có nói vậy, trong đầu tôi, Hayasaka vẫn luôn là kiểu người hậu đậu. Nghĩ đến việc cô ấy đang cầm lái là người tôi lại cứng đờ cả lên theo bản năng.
"Thiệt tình~ Em giận đó!"
Hayasaka đạp ga đến đúng tốc độ cho phép.
Nhưng bầu không khí nhí nhố đó cũng chỉ kéo dài được lúc đầu, rồi chúng tôi nhanh chóng chìm vào im lặng.
Trên cao tốc vào ban đêm, những ngọn đèn đường đặt cách đều nhau lướt dần về phía sau.
Một cảm giác cô đơn lạ lùng cứ thế ùa đến.
Xe rời khỏi cao tốc, chạy trên quốc lộ ven sông. Cảnh đêm mờ ảo. Trong ánh đèn ấy, mọi người có đang say giấc một cách hạnh phúc không?
Cửa hàng tiện lợi, sân tập bóng chày, tiệm karaoke…
Phải chi chuyến dạo chơi này cứ kéo dài mãi thì tốt biết mấy.
Tôi bất giác nghĩ vậy. Nhưng chúng tôi không thể cứ mãi ở lại trong cùng một khoảnh khắc, mà phải bước tiếp về phía trước.
Tôi từng có cơ hội để hẹn hò với Hayasaka. Nhưng cuối cùng, chúng tôi vẫn phải đặt dấu chấm hết, biến tất cả thành quá khứ.
Vì chúng tôi nhận ra rằng cứ mãi bị những chuyện đã kết thúc từ lâu dẫn dắt là điều không đúng đắn.
"Em biết mà."
Hayasaka khẽ nói:
"Kirishima đã phải trăn trở rất lâu mới bắt đầu hẹn hò với Tono."
Gương mặt nghiêng của cô ấy trông bình thản lạ thường.
"Em từng nghĩ đến việc tìm gặp anh. Rời khỏi thành phố bên biển ấy bằng tàu, bằng xe buýt, đến tìm anh. Rồi chúng ta sẽ thổ lộ, quay lại với nhau, cùng hướng về một kết cục hạnh phúc."
"Nhưng mà, chuyện đó… là không thể." Hayasaka nói.
"Vì nếu phải hẹn hò với Kirishima mà để trở nên hạnh phúc thì em không thể. Chỉ cần nghĩ đến người đó, em đã không thể làm được rồi. Thế nên chúng ta chỉ có thể mỗi người một ngả thôi."
Cô ấy cố tình không nhắc đến cái tên ấy.
Cô ấy nói đúng. Tôi không thể giả vờ như không có ai khác rồi hẹn hò lại với Hayasaka.
"Chúng ta chỉ có thể tự mình đi tìm hạnh phúc của riêng mình."
Vì vậy──
"Việc Kirishima hẹn hò với Tono là một quyết định rất đúng đắn. Đến mức em còn muốn nói lời cảm ơn nữa kìa."
Hayasaka nói vậy, trên môi nở nụ cười như vừa ngại ngùng vừa khó xử.
Sau đó, chúng tôi không nói thêm gì nữa.
Khi xe đến gần khu vực gần Chung kư Sakura, nó từ từ dừng lại.
"Chỗ này được chưa?"
"Được rồi, cảm ơn em."
"…Bây giờ em đang rất thấy hạnh phúc."
Hayasaka nói.
"Em hoàn toàn không thích Kirishima đâu."
"Ừ."
"Những lời em nói tối nay, toàn là nói dối thôi."
"Luật là vậy mà."
"Việc đeo nhẫn, cũng chỉ để xua đuổi đàn ông."
"Anh hiểu rồi."
Hayasaka áp trán lên mu bàn tay đang nắm chặt vô lăng, giấu đi gương mặt của mình.
"Đi đi… làm ơn đấy…"
Tôi đã định nói gì đó, nhưng tôi hiểu rõ nó chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Thế nên tôi chỉ xoa đầu Hayasaka, rồi mở cửa bước xuống xe.
Ngay trước khi cánh cửa đóng lại, Hayasaka khẽ nói:
Còn em thì──
"Xin anh hãy quên em đi."
◇
Khi tôi rẽ vào con đường riêng dẫn đến Chung cư Sakura, thì thấy Tono đang mặc đồ thể thao, ngồi trước Sơn nữ trang.
"Kirishima!"
Vừa thấy tôi, cô ấy liền bật dậy chạy đến.
"Tại sao…"
Thấy vẻ mặt bất ngờ của tôi, Tono mỉm cười:
"Vì chúng ta đã hẹn là đêm nay sẽ quay về, và Kirishima đã thật sự quay lại!"
Còn chút nữa là trời sáng, vậy mà cô ấy vẫn đang đợi sao──
"Em đợi anh suốt à…"
Tono cúi đầu, hơi ngượng.
"Hình như em thích Kirishima nhiều hơn mình tưởng rất nhiều."
Tôi hình dung ra cảnh cô ấy đã chờ như thế nào.
Trời mưa rồi lại tạnh, đêm dần khuya, suốt khoảng thời gian đó cô ấy cứ ngồi đây.
Gương mặt có lẽ tỏ ra chẳng mấy quan tâm, liếc nhìn người qua lại. Dù buồn ngủ, cổ vẫn chờ tôi quay về.
Trong lúc cô ấy làm vậy, tôi lại ở trong phòng Hayasaka, chạm vào làn da cô ấy, đầu óc toàn nghĩ về quá khứ.
Tôi không khỏi tự hỏi mình đang làm cái quái gì vậy.
Tono luôn một lòng một dạ với tôi như thế.
"Xin lỗi em."
Tôi ôm lấy Tono.
"Tại sao lại xin lỗi? Kirishima đâu cần phải xin lỗi, bởi vì… anh đã…"
Giọng Tono bắt đầu run run, như sắp khóc.
"Ơ, chuyện đó… không phải vậy đâu… là…"
Tono sụt sịt.
"Phải nói là… em hơi lo lắng. Cứ có cảm giác… Kirishima sẽ bỏ đi luôn… nên, nên em… hức… hức hức…"
Dù cố kìm nén, cuối cùng Tono vẫn không chịu nổi mà bật khóc.
Chính vì bất an nên cô ấy mới cứ chờ mãi đến giờ. Đến tận lúc này, cô ấy vẫn chưa hỏi tôi sao giờ này mới về, cũng chẳng hỏi tại sao lại trở về bằng cách nào.
"Thật sự xin lỗi em."
Tôi xin lỗi lần nữa.
"Không sao đâu, em biết rồi. Giờ anh đã quay lại rồi mà, sẽ không đi đâu nữa hết."
Tôi siết chặt Tono trong vòng tay, vuốt đầu cô ấy cho đến khi bình tĩnh lại. Sau đó, có lẽ đã lấy lại tinh thần, cô ấy ôm chặt lấy tôi.
Rồi bật cười khe khẽ.
"Em lau nước mũi bằng áo anh luôn đó hả."
"Đây là hình phạt cho việc dám làm em lo."
Sau đó, Tono ngẩng lên, làm mặt giận dỗi:
"…Nếu được hôn nhiều lần thì em cũng có thể tha thứ cho anh đó."
Tôi hôn Tono.
Tôi sẽ không để Tono lo lắng, bất an nữa.
Dù mối tình đầu có đặc biệt thế nào, dù tâm trí tôi rối ren ra sao, tôi cũng không nên bỏ mặc Tono như vậy.
Tôi hôn cô ấy nhiều lần theo lời nói.
Rồi bước vào phòng──
Và rồi cùng Tono đi đến thời khắc tận cùng.
◇
Hayasaka nói đúng.
Tôi không thể nào làm ngơ cô gái đầu tiên tôi từng yêu mà đến với Hayasaka được.
Mối tình ấy thật sự rất đặc biệt. Cảm giác ấm áp nơi làn da, cơn đau nhói xuyên qua lồng ngực, tất cả vẫn hằn rõ trong trái tim tôi.
Nhưng rồi chúng tôi – ba người – chỉ có thể mỗi người một hướng, cố gắng tìm lấy hạnh phúc riêng mình.
Tôi nên quên Hayasaka đi.
Dù có mãi vương vấn, mãi đắm chìm trong tình yêu quá khứ thì cũng chẳng để làm gì.
Tôi không nên quay lại thành phố bên biển ấy nữa. Nhất là khi đã có Tono, thì càng không nên nghĩ về chuyện đó.
Sau chuyến đi đó, tôi và Tono càng gắn bó hơn.
Vì đây không phải phim ảnh, nên tình cảm chúng tôi cũng không đột nhiên trở nên đặc biệt, mà là từ từ, qua sự thấu hiểu, qua thời gian, chúng tôi trở thành người quan trọng của nhau.
Giống như khi cùng nhau ngồi đợi máy giặt ở tiệm giặt tự động, hay trải qua những lần gần gũi xác thịt – bình dị nhưng đủ đầy.
Hôm đó, tôi cũng đến phòng Tono. Lý do rất đơn giản – vì phòng tôi không có máy lạnh.
Tối cuối tuần, chúng tôi cùng xem phim trên TV.
Tono làm nũng nhiều hơn bình thường. Vì cổ sắp tham gia trại huấn luyện của CLB bóng chuyền, nên đây là lần đầu chúng tôi bên nhau sau một thời gian.
Chúng tôi ngồi trên đệm xem phim, nhưng Tono chẳng hề nhìn vào màn hình, mà cứ như mèo con, dụi người vào tôi không ngừng.
Thấy tôi vẫn còn tập trung vào bộ phim, cô ấy liền cốc mấy cái vào đầu tôi, rồi tắt TV.
Sau đó, cô ấy giả vờ thản nhiên bước đến giường, chui vào chăn trùm kín đầu, co người lại.
Cổ là cô gái hay xấu hổ nhưng lại luôn là người chủ động trêu chọc người khác.
Tôi cũng chui vào chăn, ôm cô ấy từ phía sau. Tono lập tức quay người lại, nở nụ cười rạng rỡ.
"Em thấy cô đơn lắm đó."
"Ngày nào mà chẳng gọi điện."
"Nhưng cảm giác Kirishima cứ xa cách kiểu gì á."
"Dù sao anh cũng biết xung quanh em còn có các thành viên đội bóng chuyền nữ đi cùng mà."
Thấy Tono ngẩng mặt lên, tôi hôn cô ấy. Ngay lập tức, cô ấy đưa lưỡi ra. Khi tôi đáp lại bằng cách liếm lưỡi cô ấy, Tono mút lấy, dẫn lưỡi tôi vào miệng mình.
Tôi vuốt ve ngực Tono, cô ấy không mặc áo ngực. Trong lúc liên tục vuốt ve, đầu ngực cô ấy cứng lên, rõ đến mức có thể cảm nhận qua lớp áo thun.
"Đừng... đừng làm em xấu hổ thế này..."
"Có muốn dừng không?"
"Nếu Kirishima mạnh mẽ hơn chút... em cũng không phải không thể tiếp tục..."
Tono rất ngại ngùng trong chuyện này, mang một nét dịu dàng như tiểu thư. Nhưng có lẽ cô ấy cũng muốn làm chuyện đó. Kết quả là, tình huống trở thành tôi mạnh mẽ hành động, còn cô ấy bị ép buộc chấp nhận.
Tôi đương nhiên đáp ứng yêu cầu của Tono, sự thấu hiểu giữa chúng tôi dần sâu sắc hơn.
Tôi liếm ngực Tono qua lớp áo thun, vì vải mềm đi, kích thích truyền trực tiếp đến cô ấy, khiến Tono bắt đầu vặn vẹo cơ thể.
"Kirishima..."
Cơ thể Tono dần mất sức. Tôi luồn tay vào quần ngắn của cô ấy, kéo nội y ra, chạm vào nơi đó—nó đã nóng ran và ướt át.
Tôi vừa hôn Tono vừa dùng tay còn lại vuốt ve ngực, nghịch ngợm nơi đó. Dần dần, Tono nhìn tôi với vẻ mặt như muốn nói gì đó.
Tôi cởi áo mình, Tono cũng cởi áo cô ấy, chúng tôi ôm nhau không một mảnh vải che thân.
Tono thích làm chuyện này trong phòng bật điều hòa, cuộn mình trong chăn, tôi cũng vậy. Việc da thịt chạm nhau bất cứ lúc nào, cảm nhận nhiệt độ cơ thể đối phương mà không có bất kỳ rào cản nào, mang lại cảm giác hạnh phúc vô cùng.
Chúng tôi cứ thế hôn nhau một lúc. Không biết từ bao giờ, chúng tôi khao khát hòa quyện sâu hơn, kết nối chặt chẽ hơn với nhau. Thế là Tono ngại ngùng dang chân ra. Tôi vuốt tóc cô ấy, chuẩn bị sẵn sàng, từ từ tiến vào bên trong Tono.
Nơi đó của Tono siết chặt, tôi có thể cảm nhận rõ đường nét của cô ấy, và cô ấy cũng cảm nhận được hình dáng của tôi.
Khi chạm đến nơi sâu nhất, tôi không kìm được mà rên lên vì sung sướng. Thấy vậy, Tono nở nụ cười hạnh phúc, ôm chặt lấy tôi.
Cô ấy dường như rất thích nhìn tôi thoải mái, còn nói "Em muốn anh thấy thoải mái hơn nữa". Nhưng tôi cũng muốn Tono cảm thấy dễ chịu, nên bắt đầu cử động.
Mỗi lần tôi rút ra, âm thanh nước vang lên, nơi đó siết chặt kéo tôi vào trong. Khi tôi tiến sâu hơn, lại có cảm giác bị đẩy ra, và mỗi lúc như vậy, Tono đều rên rỉ.
Tôi lặp lại hành động này không ngừng.
Ngày trở về từ thị trấn ven biển, chúng tôi làm lần đầu tiên. Khi tôi tiến vào bên trong Tono, cô ấy đã khóc.
"Chỉ là... vì đau nên em khóc thôi."
Tono quả nhiên lo lắng về những điều cô ấy không làm được. Nhưng sau khi làm xong, cô ấy khóc vì vui mừng, khiến tôi nảy sinh ý muốn trân trọng cô ấy thật tốt.
Tôi muốn Tono biết tôi thật lòng thích cô ấy, và tôi bị cô ấy kích thích. Thế là tôi cử động bên trong thân thể đó.
Tôi không còn đuổi theo bóng hình của Hayasaka nữa.
Quả thật tôi đã được Hayasaka giúp đỡ. Lần đầu tiên, tôi làm với Tono trong cảm giác tội lỗi.
Khi vuốt ve ngực Tono, tôi đã nghĩ đến Hayasaka.
Nhưng giờ đây, tôi đang ôm Tono thật chặt, làm với cô ấy một cách trọn vẹn.
"Kirishima, nữa đi... em muốn thêm..."
Tono đắm chìm trong khoái cảm, vô thức phối hợp với tôi, từ dưới hông bắt đầu cử động. Khoái cảm càng tăng lên.
"Kirishima..."
Tono thở hổn hển nói.
"Hôm nay... em muốn vừa hôn vừa làm. Nếu không, em sẽ hét toáng lên mất..."
"Như vậy lại bị Miyamae mắng nữa."
"Ưm."
Lần đầu Tono lên đỉnh là ở lần thứ ba chúng tôi làm. Lúc đó, cũng trên chiếc giường này, cô ấy vừa run rẩy vừa liên tục nói thích tôi.
Vì Miyamae ở ngay phòng bên, hôm sau cô ấy đỏ mặt nói với chúng tôi:
"Làm... làm quá trớn rồi đấy! Ngay cả tui cũng xấu hổ muốn chết luôn!"
Sau đó, chúng tôi chú ý giữ âm lượng.
"Kirishima, nhanh lên... ah...ghét quá..."
Tôi bịt miệng Tono. Cô ấy ôm tôi, chân quấn quanh lưng tôi. Cơ thể Tono mềm mại, áp sát tôi, cảm giác thật dễ chịu. Tono, Tono, Tono, Tono à.
"Kirishima, em thích anh... ya, ah, nóng quá!"
Cơ thể Tono càng lúc càng nóng, mồ hôi thơm ngát chảy khắp người, càng thêm mềm mại. Cuối cùng—Tono run rẩy, nơi đó siết chặt đến khó tin, đồng thời mút mạnh lưỡi tôi, đạt đến cao trào.
Vì muốn nhìn Tono kiệt sức, tôi vén chăn lên.
"Không được..."
Dù miệng nói vậy, Tono hoàn toàn không kháng cự. Và cơ thể cô ấy đẹp tuyệt vời.
"Giờ không được. Thật sự em sẽ... hét lên mất..."
"Miyamae hình như về quê rồi."
Nghe nói bà ngoại xuất viện, nên cô ấy về để mừng.
Còn phòng bên kia thì trống.
"Anh muốn vừa nghe tiếng của Tono vừa làm."
Nghe tôi nói vậy, Tono do dự một lúc, cuối cùng che mặt nói:
"Chỉ... tối nay thôi đấy..."
◇
Hôm sau tôi tỉnh dậy, đã quá trưa.
Ánh nắng chói chang từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến tôi thức giấc.
Tono đã dậy từ lâu, áp sát người vào tôi. Khi thấy tôi tỉnh, cô ấy lập tức làm mặt hờn dỗi, nhẹ nhàng đập tôi.
"Kirishima trên giường đúng là xấu xa! Để lại cho em cả đống ký ức xấu hổ!"
"Xin lỗi, xin lỗi."
Tôi xin lỗi rồi ôm cô ấy, cả hai đùa nghịch như chó mèo. Tono nhanh chóng cười, nói "Em đói rồi".
"Đi ăn gì đó nhé."
"Được!"
Tôi đúng là hết thuốc chữa. Làm chuyện đó đến sáng, ngủ đến trưa, rồi đi tìm đồ ăn.
Chẳng có chút kịch tính, cũng chẳng có gì đáng khen. Nhưng có lẽ đây chính là bình dị, là hạnh phúc.
Hình như Tono cũng nhận ra suy nghĩ của tôi.
"Hì hì."
Cô ấy cười, áp trán vào người tôi.
"Chúng ta phải mãi bên nhau nhé. Em sẽ cố gắng chơi bóng chuyền! Chỉ cần vào được đội thực nghiệp đoàn, dù Kirishima không có việc làm cũng sẽ ổn thôi!"
"Sao lại lấy việc anh là kẻ vô dụng làm tiền đề vậy?"
Không sao đâu.
Tôi đã ổn rồi.
Dù không có Hayasaka cũng chẳng sao, tôi không cần làm tổn thương ai nữa.
Đang nghĩ vậy thì—
Từ phía bên kia tường vang lên tiếng đồ vật rơi, âm thanh của cuộc sống. Nó đến từ hướng ngược lại phòng Miyamae.
"Hỏng rồi..."
Tono đỏ bừng mặt.
"Chẳng lẽ..."
"Ừ, dù đã chào hỏi đàng hoàng, nhưng em quên mất."
Hình như tuần trước có người mới dọn đến.
"Tối qua tiếng em rên chắc chắn bị nghe thấy rồi..."
Tono ôm mặt bằng cả hai tay.
"Xong rồi, không dám gặp ai nữa, rõ ràng đã hẹn lần sau đi ăn cùng nhau..."
Xem ra người mới dọn đến là một cô gái.
"Không sao đâu, cùng lắm Tono chỉ bị coi là cô gái hơi ‘như vậy’ thôi—"
"Đều tại Kirishima hết!"
"Tại anh sao~?"
Nhưng chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi.
"Có khi đối phương lại chẳng để ý lắm đâu?"
"Chắc chắn để ý chứ. Vì cô ấy trông rất trong sáng, có cảm giác như tiểu thư vậy!"
"Cùng trường đại học à?"
"Không, chắc không phải."
Tono chỉ chào hỏi qua, không rõ chi tiết về cô ấy. Nhưng có thể đoán là sinh viên một trường nghệ thuật trong thành phố.
"Lúc cô ấy dọn nhà, làm rơi bản nhạc piano ở hành lang, em đã nhặt giúp."
Nói cách khác, người chuyển đến cạnh Tono có vẻ là một cô gái mang phong thái tiểu thư, biết chơi piano.
"Nhân tiện, nói chính xác thì em chưa từng nói chuyện với cô ấy."
"Ý gì vậy?"
"Hình như hồi cấp ba cô ấy không nói được, nên dùng bảng trắng đeo trên cổ để viết giao tiếp với em."
Vì hợp tính, Tono nghĩ có thể làm bạn tốt với cô ấy. Dù sao cũng đã hẹn đi ăn cùng, chắc là vậy đúng không?
"Không nói được chắc bất tiện lắm, nhớ giúp đỡ cô ấy nhé."
"Đương nhiên rồi."
"Biết tên cô ấy không?"
"Biết."
Tono giơ tay làm dấu chiến thắng, nói:
"Cô ấy tên Tachibana Hikari! Nghe nói cô ấy đến Kyoto để đuổi theo một người đàn ông không thể nào quên. Lãng mạn thật, tuyệt lắm đúng không!"


15 Bình luận