Ayu Shirakawa nhận ra mình yêu phái nữ từ hồi năm hai cấp hai.
Cô đã biết về khái niệm LGBT thông qua TV. Dù vậy nhưng cô vẫn có chút ngần ngại khi thừa nhận mình là người đồng tính. Để chứng minh “mình không phải như vậy”, cô đã đọc qua mọi cuốn sách lẫn trang web về LGBT để rồi đi đến kết luận rằng mình là người đồng tính nữ—chữ L trong LGBT. Nói cách khác, cô là nữ nhưng lại đem lòng yêu các cô gái khác.
Sau khi nhận ra, cô vẫn giữ kín chuyện này suốt một khoảng thời gian và vờ rằng mình thuộc số đông đến tận khi tốt nghiệp cấp hai.
Khi lên năm hai cấp ba, có một hôm trường cô dạy về LGBT. Sau buổi học hôm đó, cô cùng những người bạn thân đã tới khu ẩm thực trong siêu thị để trò chuyện về những gì được giới thiệu trong tiết học. Trong nhóm bạn có một cô gái là trưởng nhóm, cô đã duy trì một mối quan hệ thân thiết với Ayu. Hay nói cách khác cô gái ấy chính là bạn thân nhất của Ayu. Lúc đó, người bạn thân nhất ấy đã nói: “Tớ không bận tâm chút nào kể cả khi người ấy đang ngồi ngay cạnh tớ đâu.” Cả nhóm nhanh chóng đồng tình với quan điểm này.
“Tớ cũng vậy. Thời buổi bây giờ thì đồng tính là chuyện bình thường mà.”
“Đúng vậy. Thật lố bịch khi phân biệt đối xử với người khác chỉ vì họ đồng tính.”
Ra là vậy. Ayu vô cùng kinh ngạc nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm và có chút phấn khích.
Dạo gần đây, không hiếm để bắt gặp những cặp đồng tính nam trên chương trình truyền hình Nhật Bản hay trên phim. Những chương trình đồng tính nam như ‘Chuyện tình của Ossan” hay ‘Hôm qua bạn ăn gì?’ cũng khá nổi tiếng trong nhóm bạn. Có lẽ ngày nay mọi người đã có một cái nhìn thoáng hơn về LGBT.
Nhờ vậy, Ayu đã có thể thừa nhận mình là người đồng tính nữ.
Tuy có chút kinh ngạc, nhưng bạn bè cô cũng nhanh chóng mỉm cười chấp nhận và nói rằng sẽ không sao cả. Bọn họ vẫn sẽ là bạn của nhau.
Ngay ngày hôm sau, cả lớp đã biết Ayu là người đồng tính nữ.
Ayu nhanh chóng chất vấn cô bạn thân tại sao lại lan tin này ra ngoài. Và rồi cô lộ rõ vẻ đau đớn và suýt chút nữa thì bật khóc.
“Bởi vì tớ vẫn còn kinh tởm chuyện đó. Tớ cá là cậu luôn nhìn bọn tớ với ánh mắt dâm dục khi thay đồ trong giờ thể dục đúng chứ?”
Ayu cứng họng trước lời nói đó.
Ayu không hề đem lòng yêu một cô gái nào trong số đó mà chỉ coi họ là bạn bè… Tuy vậy cô cũng không thể thề rằng mình không có chút ham muốn nào khi nhìn các bạn nữ khác khỏa thân.
Người bạn thân đó tiếp tục được đà lấn tới và bày tỏ nỗi sợ hãi khi gặp phải biến thái trên xe buýt rồi bật khóc nức nở. Các bạn trong lớp nhanh chóng đứng về phía cô ta. Còn Ayu thì phải chịu đựng những ánh nhìn chán ghét, ghê tởm, tò mò, thậm chí cả thương hại.
Tâm trí Ayu không thể theo kịp chuyện này.
Cô chưa bao giờ thổ lộ tình cảm với người bạn thân của mình hay có những cảm xúc yêu đương với cậu ấy. Tất nhiên, cô không bao giờ có ý định quấy rối tình dục.
Liệu Ayu có đáng để bị bêu rếu trước lớp như thế này không? Liệu cô có đáng bị coi là kẻ xấu trước những giọt nước mắt của người bạn thân không?
…Không. Dù có là người xấu thật đi chăng nữa, cô cũng sẽ bỏ đi cái cá tính này nếu như đó là điều sai trái. Cô có thể vờ như nơi đây không có chỗ chứa chấp mình nữa. Thế nhưng—
“Các cậu đừng có đối xử với cậu ấy như vậy nữa! Đó đâu phải là lỗi của Shirakawa-san! Cậu ấy cũng đáng thương lắm chứ!”
Người vừa đứng ra lên tiếng là cậu trai đẹp nhất lớp. Cậu ta vô cùng nổi tiếng với đám con gái.
Khung cảnh hiện tại giống như một bộ shoujo manga vậy. Nam chính sẽ đứng ra giải cứu nữ chính khỏi một tình huống gian nan. Nếu là một bạn nữ bình thường thì hẳn sẽ đem lòng yêu cậu ta rồi.
Tuy vậy, bên trong Ayu giờ đây tràn ngập sự tức giận.
—Đáng thương.
Đó là từ mà Ayu không muốn nghe nhất.
Cơ thể cô trở nên nóng bừng và khuôn mặt cũng đỏ hết cả lên.
“Tôi thách cậu dám nói lại câu đó lần nữa đấy!”
Ngay giây tiếp theo, một cú đấm tuyệt đẹp đã được tung thẳng vào mặt tên đẹp mã kia. Dù sao thì Ayu cũng đã học karate 10 năm rồi mà.
“Tôi không cần các người phải thương hại tôi!”
Ayu có thể chịu đựng việc bị ghê tởm và coi thường. Thế nhưng việc bị thương hại đã khiến cô tức điên lên và không thể nhớ nổi chuyện sau đó.
Cô bị đình chỉ học 2 tuần vì có hành vi bạo lực.
Hình phạt không phải là vấn đề với cô. Tuy nhiên nhà trường đã kể lại chuyện đó với bố mẹ cô và rồi họ đã biết được xu hướng tính dục của con gái mình.
Họ đã hét lên “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”. Ayu đã cố gắng bình tĩnh giải thích rằng LGBT không phải là chuyện hiếm gặp bằng những kiến thức mình học được. Nhưng những lời giải thích đó chẳng thể lọt vào tai bố mẹ cô, họ chỉ biết đứng đó tiếp tục sỉ vả “Mày đúng là nỗi ô nhục.”, “Đầu óc mày có vấn đề thật rồi.” và thậm chí còn muốn cấm túc cô.
Bố mẹ cô vốn đã là người bảo thủ và luôn quan niệm rằng “trách nhiệm của một người phụ nữ là lấy chồng và chăm lo cho gia đình mình”. Ngay từ đầu Ayu và họ đã không thể tìm được tiếng nói chung. Đến nước này thì không thể quay đầu được nữa, cô quyết định cắt đứt quan hệ với gia đình.
Cho dù khẩu hiệu ‘Thấu hiểu và bảo vệ quyền lợi của những cộng đồng thiểu số’ đang được hô hào trên toàn thế giới hay có biết bao nhiêu hoạt động xã hội chống kì thị đi chăng nữa thì cũng chẳng là gì với mấy con người thối nát sống ở cái vùng nông thôn thối nát này cả. Chế độ phụ hệ vẫn nắm quyền ở đây và hiển nhiên là chẳng có chỗ nào cho LGBT cả.
Ayu đã hoàn toàn thất vọng về bạn bè, gia đình, trường học và cả quê hương mình. Cô quyết định bỏ đi.
Cô muốn chuyển tới thành phố lớn như Tokyo. Hẳn là sẽ có rất nhiều người như Ayu ở Tokyo đúng chứ?
Ayu đã dành gần 10 tiếng trên phương tiện giao thông công cộng và tới Tokyo trước buổi trưa. Việc đầu tiên cô làm khi đặt chân đến đây là tới tiệm làm tóc, nhuộm mái tóc đen sang màu vàng và điểm xuyết thêm chút sắc đỏ. Rồi sau đó cô thay sang một chiếc áo thun in hình đầu lâu vô cùng chất chơi mà cô đã thấy ở cửa tiệm quần áo cùng một chiếc váy ngắn. Cô muốn thoát khỏi cái mác ‘gái nhà quê’ càng sớm càng tốt.
Sau khi sửa sang lại vẻ ngoài cho giống người thành thị hơn (trong tưởng tượng), Ayu lang thang khắp các con phố ở Tokyo. Trước tiên cô cần tìm một nơi ở và công việc để có thêm chút thu nhập. Tuy nhiên các đại lí bất động sản thường không quan tâm đến một nữ sinh bỏ nhà ra đi, vậy nên cô định trú tạm ở quán café internet vài ngày. Nhưng cuối cùng thì cô đã bị cảnh sát hỏi thăm khi đang lảng vảng một mình vào buổi tối.
“Em đang học cấp hai hả? Sao giờ này rồi mà em vẫn còn lang thang ở đây?”
Đây là lần đầu tiên Ayu bị cảnh sát thẩm vấn, vậy nên cô giật mình và để lộ ra những hành vi vô cùng đáng ngờ. Cảnh sát nhanh chóng nhận ra cô đang bỏ trốn và lập tức đưa cô về đồn.
Tình huống tệ nhất là cảnh sát sẽ liên lạc với bố mẹ cô để rồi cô sẽ bị tống trở lại vùng nông thôn kia. Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dựa dẫm vào người quen duy nhất ở Tokyo.
Người đó là Miyako Shirakawa. Cô ấy lớn hơn Ayu 10 tuổi và là chị họ của Ayu, hiện đang làm việc tại một nhà xuất bản ở Tokyo.
Miyako sinh ra và lớn lên ở Tokyo. Cách ăn mặc và kiểu tóc của cô cũng khá trẻ trung. Là một người dịu dàng và thời thượng nên Ayu đã luôn yêu mến cô ngay từ khi còn bé và cũng chọn học karate theo cô. Bố mẹ Miyako cũng đều là dân thành phố cả. Không biết bao lần Ayu ước mình được sinh ra trong một gia đình như vậy.
Thú thật thì Miyako chính là tình đầu của Ayu. Và dù rất ghét phải làm phiền cô ấy nhưng bây giờ không phải lúc để tâm chuyện đó nữa.
Miyako vẫn còn đang dở việc nhưng đã nhanh chóng có mặt khi Ayu gọi.
Miyako đã gặp Ayu vào dịp năm mới. Tuy nhiên ngoại hình của Ayu lúc này khác hẳn so với hồi đó khiến cô có chút ngạc nhiên. Dù vậy Miyako vẫn hùa theo Ayu “Em ấy là em họ của tôi lên đây du dịch.” Ayu vô cùng cảm kích và càng quý trọng Miyako hơn nữa.
“Thế, có chuyện gì sao A-chan?”
Sau đó cả hai cùng đi đến một quán cà phê gần đó. Ayu đã kể lại cho Miyako về việc mình đã bỏ trốn sau khi cãi nhau với bố mẹ nhưng đã lược đi một số chi tiết.
“Xin chị đó Miya-chan. Đừng nói với bố mẹ em mà.”
“…Khó cho chị quá.”
Miyako đã rơi vào một tình thế khó xử, thế nhưng cô vẫn tôn trọng mong muốn của Ayu.
“Sẽ rất rắc rối nếu họ thông báo mất tích. Vậy nên chị vẫn sẽ gọi cho họ nhưng sẽ cố thuyết phục họ cho em ở với chị một khoảng thời gian. Vậy được chứ?”
“Được ạ… Cảm ơn chị Miya-chan.”
Miyako nhanh chóng gọi điện và cuộc gọi cũng kết thúc gần như ngay lập tức.
“Mẹ em đồng ý rồi đấy.”
Miyako vô cùng ngạc nhiên khi thấy mẹ Ayu đồng ý ngay lập tức mà không cần suy nghĩ như vậy.
“…Bố mẹ chắc chẳng quan tâm đến em nữa đâu. Có khi họ lại còn cảm thấy nhẹ nhõm ấy chứ.”
Nghe những câu nói chua chát ấy, Miyako khẽ thốt lên với giọng lo lắng “Không thể nào…” rồi thở dài.
“Tạm thời em cứ giữ khoảng cách với họ đi đã…”
“Miya-chan này, em có thể ở cùng chị cho tới khi tìm được chỗ ở được không?”
“Tất nhiên rồi… Nhưng em nhất quyết không chịu về nhà ư?”
Ayu kiên định gật đầu.
“Thế còn trường học em tính sao?”
“Em sẽ bỏ học… Dù gì cũng đâu thể ở đó được nữa. Em sẽ kiếm việc và tự chăm sóc bản thân ở đây.”
“Nhưng chẳng ai dám thuê trẻ vị thành niên mà không có người giám hộ đâu.”
“Em có thể làm giả giấy tờ mà. Hơn nữa chẳng phải có thứ gọi là ‘ngành công nghiệp nữ sinh trung học’ ở Tokyo sao? Em nghe nói đến cả học sinh cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền đấy.”
“A-chan.”
Miyako đột nhiên hạ giọng. Cô ngẩng đầu lên và nhìn Ayu với nét mặt nghiêm túc.
“Chị không cho phép em làm mấy việc đáng ngờ như thế đâu.”
Đây là lần đầu Ayu thấy Miyako tức giận. Dù có chút e sợ nhưng cô vẫn tiếp tục.
“N-Nhưng em không thể sống mà không có tiền… Em cũng không thể cứ mãi dựa dẫm vào Miya-chan được…”
“Em không cần phải lo về chuyện đó…”
Tới nước này thì Miyako đành thở dài.
“Có hơi khó xử khi đề cập đến chuyện này…nhưng em thật sự không định về nhà sao?”
“Không đời nào em quay lại đó đâu.”
Miyako nhìn thẳng vào đôi mắt Ayu. Sau khi nghe câu trả lời đó, cô lẩm bẩm.
“Hmm… Chị cũng muốn giới thiệu cho em vài công việc lắm…nhưng công ty lại đang không tuyển người… Chắc là bên ban tạp chí sẽ có… À có rồi.”
Miyako chợt mở to mắt khi đang lẩm bẩm suy nghĩ, rồi cô quay sang hỏi Ayu với giọng điệu có chút bất an. Có vẻ như cô cũng không muốn đề xuất đến nó.
“…Có một công việc bao ăn ở đấy. Em muốn làm thử chứ?”
“Vâng ạ!”
Đôi mắt Ayu sáng bừng lên khi nghe đề xuất đó và cô gật đầu lia lịa.
“Được rồi. Chị cũng định tới đó bây giờ. Để chị báo họ trước đã.”
Miyako bắt đầu nhấc máy lên gọi cho ai đó.
“Vất vả rồi ạ. Là Shirakawa từ Branch Hill đây. Giờ tôi sẽ đến chỗ cô, hẳn là cô phải xong bản thảo rồi đúng chứ?... À không có gì, đừng bận tâm. Tôi sẽ đợi vậy. Tôi sẽ cứ đợi và đợi cho đến khi vũ trụ chết đi và vạn vật đều tiến về cõi hư vô… Ấy khoan khoan, đừng gác máy… Chẳng phải cô muốn một cô gái trẻ đẹp để lo liệu chuyện nhà cửa sao? Cô đã nói rằng mình có thể hoàn thành công việc nếu có người giúp đỡ… Tôi tìm được người đó rồi đây. Cô ấy sẽ đến sớm thôi. Một cô gái trẻ đẹp sẵn lòng làm việc cho cô nên tốt hơn là cô ngồi ở đó mà đợi đi. Nếu có ý định trốn thì tôi sẽ biến cô thành tôm nướng đấy.”
Miyako hạ giọng và nói lời đe dọa trước khi kết thúc cuộc gọi.
“Um, đó là…”
“À, em biết tiểu thuyết gia Hikari Kairou chứ?”
“Hả? Em không…”
“Thật sao? Cái tên này khá nổi đối với nữ sinh trung học mà nhỉ.”
“Em không đọc tiểu thuyết…”
Ayu đột nhiên nhận ra điều gì đó.
“Công việc mà chị nói tới là…”
“Chính xác. Chị là người phụ trách của vị tiểu thuyết gia này. Cô ta quá mềm yếu và lười biếng. Lối sống cũng chẳng khác gì một mớ hỗn độn. Cô ta chẳng bao giờ chịu làm việc theo thời gian biểu cả. Làm gì có ai dám bỏ dở bản thảo để đi du lịch ngay trước hạn nộp chứ. Chị không thể đối phó hay lúc nào cũng kè kè bên cạnh cô ta được. Thế nên chị mong em có thể sống ở đó để hỗ trợ và tố giác cái tên vô dụng đó cho chị.”
“T-Tố giác á!?”
“Đúng vậy. Cứ thoải mái làm gãy vài cái xương nếu cô ta có ý định bỏ trốn nhé.”
“Eh…”
Ayu hoang mang.
Thú thật thì cô khá ngại phải sống trong nhà của một tiểu thuyết gia vô danh. Mặc dù có thể làm việc nhà nhưng cô không hiểu mình phải ‘tố giác’ chuyện gì. Thế nhưng cô cũng biết rằng kiếm được một công việc bao ăn ở không phải là điều dễ dàng gì.
…Dù sao thì cứ tới gặp vị đó trước đã.
Ayu kiên định nắm chặt tay mình lại.
“Vị tiểu thuyết gia đó là con trai ạ…?”
Cô nhớ rằng Miyako đang làm biên tập viên cho dòng tiểu thuyết hướng tới nam sinh, vậy nên các tiểu thuyết gia là nam cũng không phải là chuyện lạ. Cô có thể tự tin rằng mình sẽ không thua mấy tên con trai trong bất kì trận đấu nào, nhưng sống chung một mái nhà lại là chuyện khác. Cô không khỏi cảm thấy bất an.
Miyako mỉm cười để xoa dịu nỗi lo lắng của Ayu.
“Không cần phải lo lắng quá đâu. Vị đó là nữ. Cô ta bằng tuổi Chi-chan nên chắc là khoảng 22 hay 23 gì đó.”
“E-Em hiểu rồi.”
Nhẹ nhõm thật, nhưng một mối lo khác lại dâng lên bên trong Ayu.
***
Hôm nay, vẫn như mọi khi, là ngày trước hạn nộp bản thảo của cô.
Yukari Ebiwara, 22 tuổi.
Cô là một tiểu thuyết gia, lấy bút danh là Hikari Kairou.
Cô đã giành được giải thưởng cho tiểu thuyết gia mới nổi hồi cấp ba, và đã xuất bản được rất nhiều cuốn sách. Một vài cuốn trong số đó có doanh số rất tốt. Ngoài ra, những tác phẩm của cô còn được chuyển thể thành manga, anime, hay TV series. Có thể nói rằng cô là một trong những tiểu thuyết gia được yêu thích nhất hiện tại.
Yukari dậy lúc 7 giờ sáng, ăn sáng, xong lại lên giường ngủ tiếp. Mãi đến trưa cô mới ra khỏi giường để đi tắm. Sau đó, cô ngồi trước màn hình máy tính rồi vội vã hoàn thành bản thảo. Hạn nộp là tối nay nhưng cô mới chỉ xong được một nửa bản web novel.
Đã 30 phút trôi qua nhưng cô mới chỉ viết thêm được vài dòng rồi dừng lại. Cô vươn vai rồi đứng dậy đi vào bếp.
Yukari đứng trước căn bếp mở Nakajima bên trong phòng khách rộng rãi rồi bắt đầu nấu nướng.
Cô lấy ra 600 gam thịt chân bò từ tủ lạnh, cẩn thận rắc muối và tiêu đen lên đó. Trong lúc chờ gia vị ngấm vào thịt, cô ngồi chơi Monster Hunter suốt 3 tiếng đồng hồ.
Tiếp đó cô áp chảo miếng thịt đến khi bề mặt miếng bò trông hơi cháy nhẹ.
“Tuyệt đẹp.”
Cô ngâm nga lời bài hát trong khi phủ lá nguyệt quế lên miếng thịt và bọc nó trong giấy bạc. Rồi cô chỉnh lò nướng đến 100 độ rồi hẹn giờ 1 tiếng.
Sau đó, cô thêm rượu nho, giấm balsamic, nước tương, rượu sake ngọt và tỏi băm vào nước thịt còn lại trong chảo để làm nước xốt. Trong lúc chờ đợi, cô bật đầu karaoke và bắt đầu hát vài bài nhạc anime.
Cô lấy miếng bò ra khỏi lò nướng và vẫn để nguyên trong giấy bạc rồi đi xem một bộ phim dài 2 tiếng.
Xem phim xong, cô mở giấy bạc rồi bắt đầu cắt miếng thịt thành từng miếng nhỏ.
“Hoho…!”
Yukari mỉm cười khi nhìn thấy nước thịt đỏ tươi cùng màu hồng tuyệt đẹp bên trong.
Để có thể làm ra một miếng bò hoàn hảo như bây giờ, cô đã phải trải qua rất nhiều lần thất bại trước đó. Hồi đầu, cô đã để thịt trong lò quá lâu đến nỗi bên trong chỉ có màu xám xịt. Nhưng giờ đây cô có thể đoán được dựa trên kích thước, độ dày mỏng của thịt. Nên áp chảo trong bao lâu? Nhiệt độ lò nướng thế nào là phù hợp? Nên hẹn giờ bao lâu? Cô đã có thể tự tìm ra đáp án.
Cô đặt những miếng thịt lên đĩa, định thưởng thức chúng cùng với rượu vang đỏ. Ngay khi vừa rưới xốt và nghĩ về khoảnh khắc hạnh phúc, điện thoại cô bỗng đổ chuông.
“Chậc…”
Cô cau mày nhìn vào màn hình. Người gọi đến là biên tập viên của cô, Miyako Shirakawa.
Biết rằng đầu dây bên kia sẽ liên tục gọi đến nếu mình không trả lời, cô miễn cưỡng nhấc máy.
“…Moshi moshi, Kairou đây.”
“Vất vả rồi ạ. Là Shirakawa từ Branch Hill đây. Giờ tôi sẽ đến chỗ cô, hẳn là cô phải xong bản thảo rồi đúng chứ?”
Biểu cảm của Yukari trở nên cứng ngắc.
“Thật ra tôi đang bí một chút ở đoạn cuối. Chỉ một chút thôi! Mya-san không cần phải vội đâu. Cô cứ…!”
“À không có gì, đừng bận tâm. Tôi sẽ đợi vậy. Tôi sẽ cứ đợi và đợi cho đến khi vũ trụ chết đi và vạn vật đều tiến về cõi hư vô.
Dù Yukari đã kịch liệt từ chối, Miyako vẫn tiếp tục nói bằng giọng điệu bình tĩnh nhưng vẫn ẩn chứa sự đáng sợ.
Không từ chối được rồi. Yukari nhanh chóng bỏ cuộc.
Đây không phải lần đầu Miyako đến nhà Yukari để chờ bản thảo. Cô thậm chí còn chuẩn bị nệm cho Miyako nghỉ ngơi.
Thực ra thì tiến độ lên level của tôi trong Monster Hunter vẫn đang rất tốt đấy…
Cô nghĩ ra một câu đùa nhưng khi nhìn lại tình hình thì cô liền nhanh chóng gạt nó đi.
“Vậy tôi chờ cô.”
Yukari khó chịu đáp lại rồi chuẩn bị cúp máy.
“Ấy khoan khoan, đừng gác máy.”
“Hửm?”
“Chẳng phải cô muốn một cô gái trẻ đẹp để lo liệu chuyện nhà cửa sao? Cô đã nói rằng mình có thể hoàn thành công việc nếu có người giúp đỡ.”
Yukari nhớ là mình có liếc qua một bộ romcom manga trong lúc bị phàn nàn vì chậm trễ. Bộ đó nói về một cô gái chăm sóc cho một chàng thanh niên sống một mình. Thế là cô tiện mồm nói luôn. Tất nhiên đấy chỉ là đùa thôi.
“Hình như là tôi có nói thế.”
“Tôi tìm được người đó rồi đây. Cô ấy sẽ đến sớm thôi.”
“Hả?”
Yukari không kìm được mà kêu lên khi nghe Miyako nói vậy.
“Một cô gái trẻ đẹp sẵn lòng làm việc cho cô nên tốt hơn là cô ngồi ở đó mà đợi đi. Nếu có ý định trốn thì tôi sẽ biến cô thành tôm nướng đấy.”
“Ế? Khoan đã nào, Mya-”
Cuộc gọi đã bị ngắt.
Yukari đứng như trời trồng một lúc.
“Mya-san phát điên rồi à…?”
Nếu là vậy thì chắc 0,X% là lỗi của mình nhỉ. Yukari cảm thấy hối lỗi một chút.
***
Từ quán cà phê đến nhà Hikari Kairou mất 15 phút đi taxi.
Khu vực này khá yên tĩnh, có những tòa chung cư sang trọng và những căn hộ gia đình. Hikari sống trong một tòa nhà hiện đại có 5 tầng. Từ tầng trệt đến tầng 4 thì mỗi tầng có 3 căn hộ, còn tầng 5 thì chỉ có một căn hộ duy nhất vì 1/3 diện tích đã được dùng làm sân thượng. Nhà của Hikari Kairou, đồng thời cũng là studio, ở phòng 501.
Dù Ayu không biết gì về giá bất động sản ở Tokyo, cô vẫn biết rằng căn nhà này đắt đỏ đến mức nào. Ai lại có thể sống một mình trong căn hộ đắt tiền thế này vậy…?
Miyako nhập số 501 ở cửa vào rồi bấm gọi. Không có ai trả lời.
“Không có ai ở đây à?”
Ayu nghiêng đầu. Miyako lạnh lùng rút điện thoại ra.
“Mở cửa.”
Cánh cửa mở ra ngay sau khi Miyako kết thúc cuộc gọi với giọng điệu vô cảm.
“Hừ, phiền thật chứ.”
Ayu cùng với Miyako vẫn đang lẩm bẩm tiến vào thang máy rồi đứng trước cửa phòng 501.
Miyako nhấn chuông và cánh cửa từ từ mở ra. Đằng sau cánh cửa là một nữ thần.
Một nữ thần. Ít nhất là Miyako nghĩ vậy.
Một gương mặt xinh đẹp hiện ra cùng nụ cười có chút uể oải. Ayu không thể rời mắt khỏi cô ấy. Mái tóc màu xám nhạt xoăn nhẹ. Đôi mắt cô ấy có chút khác lạ, mắt phải màu đen trong khi mắt trái màu bạc. Dáng người cao, gầy, cả ngực lẫn eo đều trông thật thon gọn và mềm mại. Không hiểu sao, dù chỉ mặc mỗi áo khoác xám và quần ngắn, cô ấy vẫn toát ra một vẻ đẹp trong sáng.
Ayu đã bị hớp hồn ngay khoảnh khắc ấy.
Cô không hề biết rằng cái cuộc đời khốn nạn của mình lại được gặp Hikari.
Bây giờ thì Ayu đã biết rằng yêu từ cái nhìn đầu tiên là có thật.
“Vất vả NHIỀU rồi nhỉ, Kairou-sensei.”
Miyako mở lời với gương mặt vẫn không chút cảm xúc. Đáp lại, Hikari Kairou nở một nụ cười “Vất vả cho cô rồi.”
Thế rồi cô nhìn sang Ayu vẫn đang trốn sau lưng Miyako.
Khoảnh khắc hai người chạm mắt, con tim Ayu bỗng đập nhanh đến lạ thường. Nhiệt độ cơ thể như thể đang dần tăng lên, đôi má bắt đầu chuyển đỏ.
“Mya-san, đây là?”
“Như tôi đã nói trước đó, đây là em họ tôi, Ayu Shirakawa. Cô bé này sẽ chăm sóc cô kể từ hôm nay.”
“Ế? Cô nói thật đấy à!?”
“Tất nhiên.”
“Thật luôn? Người bình thường không ai lại đưa người lạ đến đây cả, phải không?”
“Cô nghĩ cô là người bình thường chắc? Tôi là biên tập viên. Một biên tập viên sẽ làm mọi thứ để tác giả nộp bản thảo đúng hạn.”
“Uwah, cô lên cơn thật rồi…”
Biểu cảm của Hikari trở nên cứng đờ, cô nhún vai rồi bắt đầu quan sát Ayu.
“Ừm… Ayu-san? Em thật sự muốn làm việc ở nhà chị hả?”
“V-Vâng!”
Ayu đáp lại với tông giọng rất cao.
“Nói cái này hơi ngại nhưng chị không phải một bà chủ tốt đẹp gì đâu nhé. Em sẽ bị bóc lột đấy.”
“T-Thật ạ?”
Ayu đã nghe nói đến tình trạng bóc lột lao động trên tin tức. Thành phố là đây sao… Sợ quá…
Hikari nghiêm nghị nói tiếp làm Ayu có chút sợ hãi.
“Đúng vậy. Em sẽ phải nấu ăn, dọn nhà, giặt quần áo, đi mua đồ và kiểm tra hòm thư hằng ngày.”
“Ể… Có vậy thôi thì được ạ.”
“Đừng có đánh giá thấp Ayu. Con bé thạo việc nhà lắm đấy. Nấu ăn cũng ngon nữa.” Miyako xen vào.
Ayu đã được dạy rằng “việc nội trợ là của phụ nữ” ngay từ khi còn bé, thế nên cô đã phải làm hết việc nhà. Vậy nên bây giờ cô đang cảm thấy có chút khó hiểu.
“Em giỏi thật đó? Nhưng chưa hết đâu, ngoài nấu nướng ra thì em còn phải rửa bát nữa. Nhiều việc lắm.”
“Đấy không phải là điều đương nhiên hay sao ạ…?”
Ayu không thể hiểu được và nói ra tiếng lòng của mình.
“Nhiều người không làm được mấy vụ đó đâu. Ví dụ điển hình đang đứng ngay trước mặt em đấy.” Miyako trầm giọng nói.
“Hự, tôi làm được mà, chỉ là không muốn làm thôi.”
Hikari cố gắng phản bác.
“Hmm, còn nữa…”
“E-Em sẽ làm mọi thứ! Làm ơn nhận em đi ạ!” Ayu ngắt lời Hikari.
Ayu đột nhiên cúi đầu. Hikari làm ra vẻ nghiêm nghị rồi nở một nụ cười gian tà. “Ồ?”
“Mọi thứ cơ à? Thật đấy chứ?”
“Vâng!”
“Kể cả việc trao thân cho chị?”
“Được ạ?”
“Hả!?”
Ayu mở to mắt hỏi lại làm Hikari bị sốc.
“Oi, Hikari! Đừng có nói mấy cái đó với em họ tôi chứ!” Miyako mắng Hikari.
Nhìn biểu cảm trên mặt hai người đó, Ayu cuối cùng cũng hiểu ra Hikari chỉ đang đùa.
“T-Tất nhiên là không được đâu ạ! Nhưng nếu chị muốn thì…”
Ayu đỏ mặt nhìn Hikari đang nở một nụ cười gượng gạo.
“Bình tĩnh, đúng là chị thích mấy cô gái dễ thương thật, nhưng không phải theo kiểu đó đâu.”
Nghe vậy, Ayu nở một nụ cười, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy thất vọng đôi chút.
Cô đã nghĩ rằng số phận đã định sẵn cho cô được gặp Hikari. Thế nhưng có vẻ như tất cả chỉ là hiểu lầm.
***
Miyako thật sự đã đem một thiếu nữ xinh đẹp tới đây.
Yukari nghĩ rằng đầu óc Miyako đang có vấn đề. Trông thì bình thường nhưng đôi lúc Miyako hành động rất khó đoán. Đúng là không thể đánh giá thấp cô gái này được.
Cơ mà công việc của Miyako đòi hỏi cô phải thường xuyên tiếp xúc với những tiểu thuyết gia không thể thích nghi với xã hội, vậy nên kì lạ chút chắc cũng không sao.
…Thay vì quá bình thường để rồi đạt đến giới hạn chịu đựng thì thỉnh thoảng “chập mạch” thế này vẫn đỡ hơn.
Cô gạt đi những suy nghĩ tiêu cực trong đầu mình.
“Hai người ăn tối chưa?”
Yukari đưa Miyako và Ayu vào phòng khách rồi hỏi.
“Tôi chưa.” Miyako đáp lại.
“Vậy thì ăn cùng nhau đi. Tôi mới nấu xong.”
Yukari vừa nói vừa tiến vào bếp.
Ayu vẫn đang ngồi trên ghế và lén nhìn cô. Cứ mỗi lần hai người chạm mắt thì Ayu lại gục đầu xuống.
Cô bé này giống một chú chó chihuahua lần đầu gặp người lạ ghê. Đó là ấn tượng đầu tiên Yukari dành cho Ayu Shirakawa.
Đôi mắt to thật sự xinh xắn và khuôn mặt còn nguyên những đường nét ngây thơ của học sinh trung học. Dù dáng người nhỏ nhắn nhưng ngực em ấy khủng thật.
Mái tóc được buộc thành 2 bím giống đuôi ngựa, điểm xuyết thêm chút sắc đỏ. Em ấy đang mặc một chiếc áo thun in hình đầu lâu to đùng ở giữa. Em ấy cố tình cosplay để gặp mình đấy à? Nhưng trông có giống Harley Quinn đâu… Thế thì là nhân vật gì nhỉ?
Cô vừa nghĩ vừa đặt hết mấy miếng bò vào một chiếc đĩa lớn.
Yukari đã chuẩn bị thêm salad Caesar và bánh mì Pháp trong lúc chờ Miyako đến. Cô bày ra 3 bộ đĩa, đũa và ly. Cuối cùng, cô rót rượu vang đỏ vào ly.
“Từ từ đã! Cô không được uống!” Miyako nhanh chóng ngăn cô lại.
“Ể? Thịt bò thì phải đi cùng với rượu vang chứ?”
“Không là không! Ăn xong cô còn phải hoàn thiện bản thảo nữa.”
“Thật luôn!? Cho tôi uống 1 ly thôi mà, chủ nhân của tôi ơi!”
Yukari khẩn khoản cầu xin nhưng Miyako không quan tâm và nhăn mày.
“Ai là chủ nhân của cô cơ?... Kiểu gì cô cũng gục sau 1 ly thôi. Lúc đấy thì viết kiểu gì được nữa.”
“Mya-san độc ác! Tôi đã phải mất 6 tiếng để chuẩn bị hết chỗ này đấy!”
“6 tiếng!?”
Gương mặt Miyako trở nên cứng đờ sau khi nghe câu vừa rồi.
“Vậy là cô tự làm hết chỗ này… mất 6 tiếng…?”
“A.”
Yukari nhận ra mình vừa lỡ miệng. Biểu cảm của cô trở nên cứng đờ.
“Cô bỏ ra 6 tiếng để nấu ăn ngay trước deadline…?”
Yukari hạ giọng, cố gắng để trấn tĩnh Miyako. Trên trán Miyako bây giờ đã hiện rõ những đường gân xám.
“Ahaha, bình tĩnh nào Mya-san. Tôi không ở trong bếp đến 6 tiếng đâu! Chỉ là muốn thay đổi tâm trạng chút thôi.”
“…Thế chắc là bản thảo cũng xong kha khá rồi đúng chứ?”
“Tất nhiên!”
Yukari gật đầu, nhưng Miyako vẫn nhìn cô với vẻ nghi ngờ.
“Thế còn lại bao nhiêu?”
“…Gần một nửa.”
“Chẳng phải lần trước cô cũng nói thế à!”
“Hehehe…”
“Cái cục rác vô dụng này…!”
Miyako gãi đầu. Ngay lúc cô chuẩn bị nổi giận thì một tiếng *ọttttt* đã làm dịu tình hình xuống.
Âm thanh đó phát ra từ bụng Ayu.
Cả Yukari và Miyako đều quay sang nhìn Ayu. Cô bé đỏ mặt và cúi gằm mặt xuống.
“A-chan, em đói rồi hả?”
Ayu khẽ gật đầu. “Từ hôm qua tới giờ em chưa có gì bỏ bụng cả…”
“Hả!? Sao em không gọi tạm cái sandwich ở quán cà phê?” Miyako kinh ngạc hỏi.
“Cái đó tận 700 yên lận… Em không dám gọi mấy món cao cấp đó đâu…”
“Hoho…”
Nghe những lời đáng yêu đó khiến Yukari không khỏi bật cười và quyết định trêu cô bé một chút.
“Hoho, có một cô bé đang đói ở đây nè. Ăn thôi Ayu-chan. Itadakimasu.”
“Ah… Vâng ạ.”
Ayu nuốt nước bọt rồi cầm đũa lên. Trong khi đó thì Yukari bình tĩnh nói.
“Rồi, chị đã thử quy đổi lương hằng năm với số giờ làm việc, kết quả là chị được 530 ngàn yên cho một giờ. Chị đã dành ra 6 tiếng để chuẩn bị vậy nên bữa này có giá 3 triệu 180 ngàn yên. Em có thể trả chị sau. Nào, ăn nhiều vào nhé.”
“3 t-triệu 180 n-ngàn…!”
Ayu há hốc mồm nhìn vào miếng thịt bò trên bàn. Cô bé mếu máo “Miya-chan” rồi quay sang nhìn Miyako. Trông y hệt như một chú cún đang chờ chủ cho ăn vậy. Nhìn cảnh đó khiến con tim Yukari hẫng một nhịp.
“A-chan, đừng có nghe cô ta… Itadakimasu.”
Miyako nói rồi đưa miếng thịt vào miệng.
Yukari cười rồi cũng bắt đầu ăn. Ngay khi vừa cắn vào miếng thịt, nước thịt đậm đà trào ra cùng với vị chua dịu nhẹ. Đây chính xác là miếng bò ngon nhất từ trước đến nay. Tiếc là không có rượu vang.
“Đây, ăn thôi A-chan.”
Miyako gắp vài miếng thịt sang đĩa Ayu. Ayu nhìn xuống đĩa, rồi lại nhìn Miyako và Yukari.
“V-Vâng… Itadakimasu.”
Ayu run run gắp miếng thịt đưa lên miệng. Ngay lúc đó, đôi mắt cô bé mở to.
“Ngon quá! Cái này ngon quá đi!”
Ayu nhanh chóng ăn hết miếng đầu tiên, rồi đến miếng thứ hai, thứ ba. Chẳng mấy chốc mà đĩa của cô bé đã trống trơn.
“Hoho, cứ ăn nhiều vào.”
Yukari khẽ cong môi khi thấy biểu cảm của Ayu. Khi được thực khách khen món mình nấu thì người đầu bếp cũng cảm thấy vui. Dù thỉnh thoảng Miyako cũng khen, nhưng mỗi lần đến đây Yukari đều bị giục bản thảo nên không thể thưởng thức trọn vẹn một bữa ăn được.
“Ăn cùng bánh mì cũng ngon lắm đó.”
“Nè, thử đi em.” Yukari cắt một miếng bánh mì và đặt miếng thịt, salad lên đó, xịt thêm một ít mayonnaise rồi đưa cho Ayu.
Đôi mắt Ayu đã trở nên lấp lánh, cô bé cầm lấy miếng bánh bằng hai tay và bắt đầu ăn ngấu nghiến.
“Hừ, đúng là cô nấu ăn ngon thật…”
Gương mặt Miyako bây giờ có đủ thể loại biểu cảm. Yukari lịch sự đáp lại. “Hohoho, tôi mà lại.”
“Cho em hỏi—”
Ayu vừa nói vừa nhai ngấu nghiến như một chú hamster. Cuối cùng, cô bé nuốt hết thức ăn trong miệng xuống trước khi tiếp tục.
“E-Em hỏi chút được không ạ!? Chị giỏi nấu ăn vậy thì đâu cần đến em nữa ạ…!? Em chưa làm món này bao giờ…”
Miyako trả lời.
“Con ngố này thích làm mấy món phức tạp ngay trước deadline. Ừ thì đúng là ngon thật… Nhưng mà cứ phải làm ngay trước hạn nộp cô mới chịu được à!? Chị không nhớ rõ là khi nào nhưng chị nhớ có lần chị đã muốn xử cô ta vì cái tội đi cán bột làm udon ngay trước deadline đấy!”
“A, hình như có vụ đó thật. Lúc đó tôi tập trung làm udon thay vì tập trung ngồi viết bản thảo.”
“Đừng có tỉnh bơ như thế.”
Miyako nheo mắt và thở dài rồi tiếp tục.
“Đúng là cô ta nấu ăn giỏi, nhưng bình thường cô ta toàn ăn đồ ăn sẵn thôi… Chị muốn A-chan chuẩn bị bữa ăn lành mạnh cho Hikari.”
“Lành mạnh… V-Vâng, em sẽ cố.”
Ayu lo lắng gật đầu. Yukari mỉm cười nhìn cô bé. “Từ giờ trông cậy vào em nhé.”
***
Ayu mở mắt và nhìn thấy trần nhà hoàn toàn xa lạ.
Không còn chiếc đèn hình chữ nhật được treo lủng lẳng trên sợi dây nữa, thay vào đó là một chiếc đèn tròn cùng một chiếc loa ở giữa.
Ayu đang đắp một chiếc khăn lên người và ngủ trên sofa trong phòng khách.
Cô dụi mắt và ngồi dậy, từ từ nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
Sau khi ăn xong, cô ngồi xuống sofa nghỉ ngơi. Một lát sau, cơn buồn ngủ ập tới khiến cô nằm xuống.
Ayu đã thức trắng đêm trên tàu, khi đến Tokyo cũng chẳng có lấy một phút nghỉ ngơi. Có vẻ như cơ thể cô đã kiệt quệ.
Nhìn xung quanh, cô thấy Miyako đang ngồi làm việc trước laptop.
Ayu nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã là 2 giờ sáng.
“Em tỉnh rồi à?”
Miyako thấy Ayu ngồi dậy bèn cất tiếng hỏi.
“Vâng… Miya-chan đang làm gì vậy ạ?”
“Hmm? Chị đang làm việc.”
“Muộn lắm rồi đó. Làm biên tập viên vất vả thật đấy.”
Thấy Ayu ngạc nhiên, Miyako liền giải thích.
“Nhưng bọn chị sẽ dậy khá muộn. Làm ngành này thường bắt đầu làm việc từ trưa tới đêm muộn.”
“Ồ? Nhưng tại sao lại thế ạ?”
“Tiểu thuyết gia, họa sĩ minh họa, và cả mấy người làm bên mảng manga và anime đều là cú đêm cả. Thế nên biên tập viên cũng vậy luôn.”
“Em hiểu rồi.”
Không ngờ còn có cả mấy ngành như thế này. Đầu óc Ayu như được khai sáng.
“Thế chị ấy đâu rồi ạ?”
“Hikari đang hoàn thiện nốt bản thảo bên trong studio rồi. Mong là cô ta xong trước bình minh.”
Miyako đang vô cùng lo lắng. Ayu hỏi tiếp.
“Ủa? Em tưởng hạn nộp là hôm qua rồi?”
“…Ngành này có một luật ngầm. Sáng hôm sau thì vẫn tính là hôm nay.”
“Sáng hôm sau vẫn tính là hôm nay á…!?”
Nghe hơi sai sai nên Ayu cảm thấy bối rối. Miyako nở nụ cười cay đắng.
“Chỉ là mấy cái vớ vẩn thôi. A-chan không cần để ý đâu. Quên nó đi càng tốt. Có futon ở trong phòng ngủ đó, em nên thay đồ rồi đi ngủ đi. À đúng rồi, em có mang quần áo không thế?”
“A, có… Em có mang theo vài bộ.”
Trước khi bỏ nhà ra đi, Ayu có nhét đại mấy bộ đồ lót, áo phông vào balo. Tính thêm điện thoại và ví tiền thì đó là tất cả những gì Ayu có hiện tại.
“Thật ư? Thế thì tốt quá. À, em có muốn tắm trước khi đi ngủ không?”
Nghe Miyako hỏi, Ayu nhìn xuống cơ thể mình. Dù không có vết bẩn nào trên người hay quần áo nhưng Ayu đã đổ mồ hôi kha khá khi lang thang trên phố. Có lẽ cũng hơi bốc mùi rồi.
“…Vâng.”
“Được rồi… Hikari! Tôi dùng bồn tắm nhé!”
Miyako nói vọng vào cửa studio của Hikari. Không có tiếng đáp lại.
“Đừng có nói là cô ta lăn ra ngủ rồi đấy nhé…”
Miyako đứng dậy rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng. Ayu cũng đi theo và ngó vào trong.
Một căn phòng rộng khoảng 3 mét vuông với bốn bức tường đầy những kệ sách.
Hikari vẫn đang miệt mài viết nốt trên laptop. Cô đang nghe nhạc và vài thứ khác nên mới không nghe thấy Miyako.
“Phù… Có vẻ như cô ta chịu làm việc nghiêm túc rồi đấy.”
Miyako thở dài nhẹ nhõm.
“Để chị chuẩn bị bồn tắm cho.”
Miyako nhẹ nhàng đóng cửa rồi đi đến phòng tắm. Xem ra cô đã quá quen thuộc với nơi này.
15 phút sau, bảng điều chỉnh nước nóng ở phòng khách báo hiệu bồn tắm đã sẵn sàng.
“Nhà tắm ở bên cạnh cửa vào nhé. Em cứ dùng khăn với dầu gội đi, Hikari không để tâm đâu.”
“V-Vâng.”
Nghe Miyako nói xong, Ayu lấy ra một bộ quần áo rồi tiến đến mở cửa phòng tắm.
Cũng lâu lắm rồi cô chưa tắm ở nhà người khác. Sau khi nhận ra mình đồng tính, Ayu luôn kiếm cớ từ chối mỗi khi có ai đó mời cô ngủ lại.
Cô cởi đồ và bước vào phòng tắm. Sau khi kì cọ cơ thể kĩ hơn bình thường, cô từ từ thả mình vào bồn tắm.
Bồn tắm ở đây rộng hơn hẳn cái ở nhà Ayu. Kể cả cô có duỗi hết chân ra vẫn còn trống rất nhiều chỗ.
“Phù…”
Cô tựa đầu vào thành bồn rồi hít một hơi thật sâu.
Cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới của mình ở đây vào ngày mai.
Nỗi lo lắng về một cuộc đời vô định, niềm hối hận vì bỏ nhà ra đi, cảm giác khi đánh ai đó, nỗi buồn phiền về mối quan hệ với bạn bè và gia đình đã tan vỡ—tất cả nhưng cảm xúc ấy không thể biến mất trong ngày một ngày hai. Thế nhưng giờ đây, bên trong Ayu đang tràn ngập hy vọng.
Miyako vẫn dịu dàng và đáng tin cậy như mọi khi. Và cả—
Nghĩ đến gương mặt Hikari Kairou, cơ thể cô bỗng nóng bừng.
Ngay lúc đó…
Cánh cửa phòng tắm mở ra và Hikari bước vào.
Vì đang chuẩn bị tắm nên hiển nhiên là cô đang không mặc gì.
Trông cô có vẻ hơi choáng khi cầm lấy vòi sen.
“Hửm?”
Hikari để ý thấy Ayu đang há hốc mồm, cô cau mày.
“Ể? Sao lại có một cô gái trong phòng tắm thế này…?”
Hikari đứng đó lẩm bẩm một mình. Cơ thể trần trụi của cô đang đứng trước mặt Ayu. Một lát sau, cô thở ra một tiếng rồi mở to mắt.
“À nhớ rồi. Em là Ayu-chan! Em họ của Miyako đúng chứ! Em đến đây để làm việc! Xin lỗi nhé, làm việc nhiều quá nên đầu óc chị bây giờ có hơi lú một chút… May quá. Chị cứ tưởng mình chết vì làm việc quá sức rồi được chuyển sinh vào game hẹn hò chứ. Giật mình thật đấy.”
Hikari bật cười. Đôi má Ayu bây giờ đã ửng đỏ như quả cà chua rồi.
“A, um, em xin lỗi vì dùng phòng tắm khi chưa được phép. Em ra ngay đây ạ!”
“Không sao, đừng bận tâm. Chị đi tắm để thư giãn đầu óc chút thôi.”
Nói xong, Hikari vặn vòi nước. Nước từ vòi hoa sen chảy thẳng lên đầu cô.
Dòng nước đang từ từ chạy khắp cơ thể và làn da mềm mại của Hikari.
Khung cảnh này tuyệt đẹp nhưng cũng thật gợi tình. Ayu không thể rời mắt khỏi cô ấy.
Hikari tắm trong khoảng 1 phút.
“Phù, đỡ hơn rồi.”
Cô khóa vòi nước và lau mặt rồi sau đó quay sang nhìn Ayu.
Ayu nhanh chóng vùi một nửa khuôn mặt mình vào làn nước. Thấy vậy, Hikari mỉm cười.
“Em cứ tận hưởng tiếp đi nhé.”
Khi Hikari rời phòng tắm, đôi mắt Ayu nhìn vào lưng cô ấy một cách rất đỗi tự nhiên. Tấm lưng, bờ mông và cả đôi chân đã húp trọn sự chú ý của Ayu. Cô còn muốn được chạm vào chúng.
Mặt cô đỏ bừng, còn con tim cứ đập thình thịch liên hồi cảm giác như sắp nổ tung. Dù đã rời đi nhưng thân hình của Hikari vẫn in sâu trong tâm trí Ayu. Một cảm giác đau đớn đột nhiên chạy dọc cơ thể Ayu. Cô lo lắng thở dài.
“…!”
Chẳng biết từ lúc nào, tay cô đã chạm vào bụng dưới. Nước mắt cô trào ra vì xấu hổ.
Mình đúng là ghê tởm thật.
—Bởi vì tớ vẫn còn kinh tởm chuyện đó. Tớ cá là cậu luôn nhìn bọn tớ với ánh mắt dâm dục khi thay đồ trong giờ thể dục đúng chứ?
Chẳng trách sao mình bị mọi người kì thị.
Mới ban nãy trái tim cô vẫn còn tràn đầy hy vọng về một cuộc sống mới, thì giờ đây cô lại chìm trong mặc cảm tội lỗi.
Không thể để người đó biết mình là người như vậy được—
***
Ayu Shirakawa
Chiều cao: 151cm
Sinh nhật: 1/6
Nhóm máu: B
Nghề nghiệp: Học sinh cấp ba
Sở thích: Karate (chắc vậy)
Sở trường: Nội trợ, nấu nướng
Tác giả yêu thích: Không có ai đặc biệt


0 Bình luận