Đánh giá – Kono Monogatari o Kimi ni Sasagu (Câu chuyện mà anh dành cho em)
Tôi đã đọc hàng trăm bộ truyện – từ lãng mạn, học đường cho đến những tác phẩm sâu lắng – nhưng Kono Monogatari o Kimi ni Sasagu là tác phẩm đầu tiên thực sự khiến tôi bật khóc. Không phải vì nó quá bi lụy, mà bởi vì nó quá chân thật, quá đời, và chạm đến những nơi sâu kín nhất trong cảm xúc con người. Đây chính là bộ truyện hay nhất mà tôi từng đọc. Cốt truyện chương 2.7, vở kịch "Những điều quan trọng với thần chết"
Mặc dù vở kịch đó chỉ là một phần nhỏ trong tiểu thuyết, nhưng lại mang giá trị cảm xúc cực kỳ lớn.
Câu chuyện bắt đầu khi Ren – một thần chết tập sự – được giao nhiệm vụ tiễn một cô gái cao trung tên là Shirakawa Hiyori sang thế giới bên kia. Để tiếp cận cô, Ren cải trang thành học sinh và gia nhập lớp học. Hiyori mắc phải một căn bệnh hiếm khiến mạch máu dễ vỡ và chỉ còn sống được một tháng.
Dù Ren luôn giữ khoảng cách để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Hiyori nhanh chóng nhận ra thân phận thật của anh. Với vẻ mặt láu lỉnh và nghiêm túc, cô yêu cầu được giúp anh hoàn thành công việc — "Hãy để tớ giúp cậu làm việc." Bị nắm thóp, Ren buộc phải đồng ý.
Hiyori bắt đầu đồng hành cùng Ren trong các nhiệm vụ tiễn đưa người cận kề cái chết. Trong khi Ren giữ thái độ thản nhiên, Hiyori lại mở lòng với họ — cô lắng nghe, chia sẻ, khóc và cười cùng họ. Chính điều đó làm thay đổi Ren. Anh bắt đầu hiểu cảm xúc con người, bắt đầu rung động trước trái tim của Hiyori. Và rồi, anh không thể đưa linh hồn cô đi.
Khi một thần chết khác đến để hoàn tất nhiệm vụ, Ren quyết định dẫn Hiyori bỏ trốn. Họ bị truy đuổi và dồn vào đường cùng. Trong khoảnh khắc quyết định, Hiyori thú nhận: cô sợ chết. Cô giả vờ mạnh mẽ để kéo dài sự sống, để có thể gần Ren — vì cô biết chỉ có Ren mới không ra tay.
Ren chiến đấu bảo vệ cô, nhưng khi mọi chuyện không thể thay đổi, Hiyori nói: "Em không sợ nữa, em đã sẵn sàng... nhưng người tiễn em đi phải là anh." Sau khi chia ly, Ren mong một ngày nào đó có thể gặp lại cô – dù là trong hình hài mới, với ký ức đã biến mất.
Một đoạn kịch ngắn, nhưng đầy chất thơ và nước mắt. Chương 3.7 – Khi tình yêu và ngôn từ viết lại định mệnh
Chương này là đỉnh điểm của cảm xúc. Là lúc tôi biết, mình không chỉ đang đọc truyện – mà đang sống trong nó.
Kotoha – biên tập viên, người mà Yuto yêu – mắc một căn bệnh về não nghiêm trọng. Nếu phẫu thuật, cô có 80% cơ hội sống, nhưng 90% nguy cơ mất khả năng ngôn ngữ – điều tàn nhẫn nhất đối với một người làm nghề dùng chữ. Cô từ chối phẫu thuật, chọn sống nốt những ngày còn lại trọn vẹn.
Nhưng Yuto – người yêu cô – không chấp nhận điều đó. Anh đã viết suốt 2 tháng rưỡi không ngủ, lặp lại bản thảo 62 lần, dồn tất cả sinh mệnh, cảm xúc, tài năng vào một tác phẩm — không vì danh tiếng, không vì công nhận, mà chỉ để giúp cô thay đổi quyết định từ bỏ cuộc phẫu thuật.
Tác phẩm ấy là lời cầu xin, là hy vọng, là khẩn thiết.
Anh cầu xin nhà in ra bản mẫu sớm, chạy đua với thời gian để mang đến cho cô. Khi cuốn sách hoàn thành, anh mang đến phòng bệnh – nhưng không dám ở lại trong lúc cô đọc. Anh lo lắng, bồn chồn, cố đánh lạc hướng bản thân bằng điện thoại và sách, nhưng chẳng đọc nổi chữ nào. Nỗi sợ thất bại, sợ rằng cuốn tiểu thuyết quan trọng nhất đời mình không thể chạm đến trái tim người con gái anh yêu, đang dày vò anh từng phút.
Ba tiếng sau, anh trở vào. Bìa sách bị úp lại – dấu hiệu rằng cô đã đọc xong. Nhưng Kotoha chỉ đánh giá nó là một tác phẩm "bình thường". Yuto bất ngờ và thất vọng. Anh quay lưng rời khỏi phòng, cố kiềm cảm xúc kèm câu nói:
"...Cảm ơn em. Vậy nhé, gặp lại em sau."
Rời khỏi phòng, Yuto thấy tim mình nặng trĩu. "Gặp lại em sau ư? Khi nào mới là lần gặp lại?" Câu từ biệt ấy quá hời hợt, quá nông cạn cho một người anh yêu bằng cả trái tim.
Và vì thế, anh quay lại. Anh không thể rời xa cô với một lời chia tay như vậy.
Khi bước vào, Kotoha ôm cuốn sách bật khóc. Những giọt nước mắt nghẹn ngào, từng chữ vỡ òa cảm xúc.
Và rồi...
"Cuốn sách này quá gian lận..."
Cô nói rằng câu chuyện đã thay đổi. Nhân vật Hiyori – người từng chấp nhận cái chết – giờ đây chiến đấu để sống. Bởi vì cô có lý do, có tình yêu, có động lực để giành lấy sự sống.
Yuto bảo cô lật đến trang thông tin xuất bản ở cuối sách. Giữa trang, chỉ vỏn vẹn một dòng chữ:
"Đây là câu chuyện mà anh dành cho em."
Từng câu, từng chữ trong truyện là trái tim anh, là hy vọng, là nỗ lực cứu lấy sinh mệnh người con gái anh yêu. Và anh mong cô giữ lời hứa – hãy sống.
Tôi đọc đến đó, và tôi biết: Tôi không chỉ đọc – tôi đã sống trong từng chương, từng cảnh, từng lời nói. Một câu chuyện không chỉ để đọc, mà để sống.
Tôi đã đọc hàng trăm bộ truyện – từ lãng mạn, học đường cho đến những tác phẩm sâu lắng – nhưng Kono Monogatari o Kimi ni Sasagu là tác phẩm đầu tiên thực sự khiến tôi bật khóc. Không phải vì nó quá bi lụy, mà bởi vì nó quá chân thật, quá đời, và chạm đến những nơi sâu kín nhất trong cảm xúc con người. Đây chính là bộ truyện hay nhất mà tôi từng đọc.
Cốt truyện chương 2.7, vở kịch "Những điều quan trọng với thần chết"
Mặc dù vở kịch đó chỉ là một phần nhỏ trong tiểu thuyết, nhưng lại mang giá trị cảm xúc cực kỳ lớn.
Câu chuyện bắt đầu khi Ren – một thần chết tập sự – được giao nhiệm vụ tiễn một cô gái cao trung tên là Shirakawa Hiyori sang thế giới bên kia. Để tiếp cận cô, Ren cải trang thành học sinh và gia nhập lớp học. Hiyori mắc phải một căn bệnh hiếm khiến mạch máu dễ vỡ và chỉ còn sống được một tháng.
Dù Ren luôn giữ khoảng cách để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Hiyori nhanh chóng nhận ra thân phận thật của anh. Với vẻ mặt láu lỉnh và nghiêm túc, cô yêu cầu được giúp anh hoàn thành công việc — "Hãy để tớ giúp cậu làm việc." Bị nắm thóp, Ren buộc phải đồng ý.
Hiyori bắt đầu đồng hành cùng Ren trong các nhiệm vụ tiễn đưa người cận kề cái chết. Trong khi Ren giữ thái độ thản nhiên, Hiyori lại mở lòng với họ — cô lắng nghe, chia sẻ, khóc và cười cùng họ. Chính điều đó làm thay đổi Ren. Anh bắt đầu hiểu cảm xúc con người, bắt đầu rung động trước trái tim của Hiyori. Và rồi, anh không thể đưa linh hồn cô đi.
Khi một thần chết khác đến để hoàn tất nhiệm vụ, Ren quyết định dẫn Hiyori bỏ trốn. Họ bị truy đuổi và dồn vào đường cùng. Trong khoảnh khắc quyết định, Hiyori thú nhận: cô sợ chết. Cô giả vờ mạnh mẽ để kéo dài sự sống, để có thể gần Ren — vì cô biết chỉ có Ren mới không ra tay.
Ren chiến đấu bảo vệ cô, nhưng khi mọi chuyện không thể thay đổi, Hiyori nói: "Em không sợ nữa, em đã sẵn sàng... nhưng người tiễn em đi phải là anh." Sau khi chia ly, Ren mong một ngày nào đó có thể gặp lại cô – dù là trong hình hài mới, với ký ức đã biến mất.
Một đoạn kịch ngắn, nhưng đầy chất thơ và nước mắt.
Chương 3.7 – Khi tình yêu và ngôn từ viết lại định mệnh
Chương này là đỉnh điểm của cảm xúc. Là lúc tôi biết, mình không chỉ đang đọc truyện – mà đang sống trong nó.
Kotoha – biên tập viên, người mà Yuto yêu – mắc một căn bệnh về não nghiêm trọng. Nếu phẫu thuật, cô có 80% cơ hội sống, nhưng 90% nguy cơ mất khả năng ngôn ngữ – điều tàn nhẫn nhất đối với một người làm nghề dùng chữ. Cô từ chối phẫu thuật, chọn sống nốt những ngày còn lại trọn vẹn.
Nhưng Yuto – người yêu cô – không chấp nhận điều đó. Anh đã viết suốt 2 tháng rưỡi không ngủ, lặp lại bản thảo 62 lần, dồn tất cả sinh mệnh, cảm xúc, tài năng vào một tác phẩm — không vì danh tiếng, không vì công nhận, mà chỉ để giúp cô thay đổi quyết định từ bỏ cuộc phẫu thuật.
Tác phẩm ấy là lời cầu xin, là hy vọng, là khẩn thiết.
Anh cầu xin nhà in ra bản mẫu sớm, chạy đua với thời gian để mang đến cho cô. Khi cuốn sách hoàn thành, anh mang đến phòng bệnh – nhưng không dám ở lại trong lúc cô đọc. Anh lo lắng, bồn chồn, cố đánh lạc hướng bản thân bằng điện thoại và sách, nhưng chẳng đọc nổi chữ nào. Nỗi sợ thất bại, sợ rằng cuốn tiểu thuyết quan trọng nhất đời mình không thể chạm đến trái tim người con gái anh yêu, đang dày vò anh từng phút.
Ba tiếng sau, anh trở vào. Bìa sách bị úp lại – dấu hiệu rằng cô đã đọc xong. Nhưng Kotoha chỉ đánh giá nó là một tác phẩm "bình thường". Yuto bất ngờ và thất vọng. Anh quay lưng rời khỏi phòng, cố kiềm cảm xúc kèm câu nói:
"...Cảm ơn em. Vậy nhé, gặp lại em sau."
Rời khỏi phòng, Yuto thấy tim mình nặng trĩu. "Gặp lại em sau ư? Khi nào mới là lần gặp lại?" Câu từ biệt ấy quá hời hợt, quá nông cạn cho một người anh yêu bằng cả trái tim.
Và vì thế, anh quay lại. Anh không thể rời xa cô với một lời chia tay như vậy.
Khi bước vào, Kotoha ôm cuốn sách bật khóc. Những giọt nước mắt nghẹn ngào, từng chữ vỡ òa cảm xúc.
Và rồi...
"Cuốn sách này quá gian lận..."
Cô nói rằng câu chuyện đã thay đổi. Nhân vật Hiyori – người từng chấp nhận cái chết – giờ đây chiến đấu để sống. Bởi vì cô có lý do, có tình yêu, có động lực để giành lấy sự sống.
Yuto bảo cô lật đến trang thông tin xuất bản ở cuối sách. Giữa trang, chỉ vỏn vẹn một dòng chữ:
"Đây là câu chuyện mà anh dành cho em."
Từng câu, từng chữ trong truyện là trái tim anh, là hy vọng, là nỗ lực cứu lấy sinh mệnh người con gái anh yêu. Và anh mong cô giữ lời hứa – hãy sống.
Tôi đọc đến đó, và tôi biết: Tôi không chỉ đọc – tôi đã sống trong từng chương, từng cảnh, từng lời nói.
Một câu chuyện không chỉ để đọc, mà để sống.