Hiện tại, tôi đang đứng trên sân khấu với phía trước là bục phát biểu.
Tôi dành một chút thời gian để điều chỉnh độ cao của micro, hít một hơi thật sâu nhằm làm dịu đi sự căng thẳng trong lòng. Sau đó, tôi nhẩm lại những lời mình sắp nói trong đầu.
Tôi cảm nhận được hàng trăm ánh mắt đang dồn vào mình, dù cảm thấy rất hồi hộp, nhưng vẫn tôi ngẩng cao đầu và cất giọng về phía micro.
“Rất vui được gặp các em, học sinh Trường Cao Trung Amagamine. Tôi là Ichinose Arata, hôm nay đến đây với tư cách là một giáo viên thỉnh giảng. Từ hôm nay, tôi sẽ đảm nhận vị trí giáo viên môn Toán của các em cho đến khi cô Iitoyo quay lại, rất mong các em sẽ hợp tác.”
Một lời giới thiệu có phần cứng nhắc và không mấy hấp dẫn, nhưng đây không phải lúc để thể hiện cá tính. Điều quan trọng vẫn là thái độ và ngữ điệu đi kèm với việc quan sát toàn bộ căn phòng trong khi nói.
Bằng cách này, tôi có thể tạo nên ấn tượng tích cực hơn.
Điều này dựa trên quy tắc mehrabian, nó cho rằng trong giao tiếp người ta thường sẽ tiếp nhận thông tin dễ hơn qua ánh mắt, cử chỉ hơn là lời nói. [note76857]
Sau khi cúi chào, tôi nghe thấy tiếng vỗ tay từ cả học sinh và giáo viên. Có vẻ mọi thứ đang diễn ra khá suôn sẻ.
Tôi chuyển ánh nhìn đến những gương mặt quen thuộc khi đang sải bước từ bên cạnh sân khấu xuống vị trí dành cho giáo viên. Trong số rất nhiều học sinh, có một nữ sinh nổi bật hơn tất thảy. Em ấy nổi bật đến mức, dường như đang đứng dưới ánh đèn sân khấu. Em ấy nhìn tôi chằm chằm, không hề chớp mắt, mặc cho những người xung quanh đang vỗ tay và rôm rả và trò chuyện.
Đó chẳng ai khác ngoài Nene-chan.
Tôi tự hỏi liệu sao Nene lại nhìn tôi, hay chỉ đơn giản là do em ấy quá ngạc nhiên đến mức không thể rời mắt.
Nene-chan dường như nhận ra ánh mắt chúng tôi đang giao nhau, đôi mắt tròn xoe ấy chớp chớp. Tôi thấy phản ứng đó khá thú vị nên khẽ mỉm cười.
Việc thay đổi biểu cảm khi hướng ánh nhìn đến một học sinh nào đó trong tình huống này có thể bị coi là hành động đáng ngờ, nhưng vào lúc này thì hành động đó sẽ có thể được chấp nhận như một phần kết thúc của buổi giới thiệu.
◇ ◆ ◇ ◆ ◇
Công việc mới của tôi đó là làm giáo viên hợp đồng tại chính ngôi trường cũ. Trường cao trung Amagamine, cũng là nơi Nene hiện đang theo học.
“Em rất ngạc nhiên khi thấy giáo viên dạy thay môn Toán lại là Ichinose-sensei luôn đó ạ!”
“Haha, tôi cũng không ngờ là là bản thân lại được làm việc cùng Kohinata-sensei, người từng là học sinh của tôi trong kỳ thực tập giảng dạy đấy.”
Sau buổi lễ chào cờ, tôi cùng Kohinata-sensei, một giáo viên Toán, đi dạo trong hành lang.
“Em rất vui khi được làm việc cùng người mình quen. Nhưng em cảm giác có chút kỳ lạ khi Ichinose-sensei gọi em là ‘Sensei’…”
“Vì cô có nhiều kinh nghiệm hơn tôi mà, nên tôi gọi cô là sensei cũng là điều hợp lý thôi.”
“Vậy sao ạ?”
“Phư hehe”. Kohinata cười ngượng ngùng, gãi đầu. Dù mới tốt nghiệp đại học, nhưng vẻ ngoài trẻ trung ấy khiến Kohinata trông như một thiếu nữ ngây thơ. Tuy nhiên, cô ấy đã vượt qua kỳ thi tuyển giáo viên với tỷ lệ đậu chỉ khoảng 30% và được đảm nhiệm vị trí giáo viên chủ nhiệm ngay trong năm đầu tiên nhận việc. Điều đó chứng tỏ khả năng của cô ấy đã được công nhận và được nhà trường kỳ vọng rất nhiều trong tương lai.
So với Kohinata-sensei, thì tôi chỉ có kinh nghiệm vỏn vẹn hai tuần trong đợt thực tập. Khoảng thời gian đó, nói đúng ra thì hai tuần ấy tôi phải vật lộn để phát triển bản thân nhiều hơn là dẫn dắt học sinh.
Dù vậy, Kohinata-sensei vẫn dành cho tôi sự tôn trọng như một giáo viên. Điều đó khiến tôi rất vui nhưng cũng khiến tôi cảm thấy có chút áp lực. Tôi cần nhanh chóng thích nghi với môi trường này thôi.
“Hôm nay, tôi sẽ dự giờ tiết học của Kohinata-sensei, rất mong được cô giúp đỡ.”
“Vâng, em sẽ cố gắng hết sức, dù em vẫn còn có chút hồi hộp khi bị dự giờ… Nhưng em sẽ cố gắng hết mình ạ”
Là giáo viên thỉnh giảng, tôi thường sẽ không cần phải tham gia vào các công việc quản lý sổ sách hay việc giám sát như một giáo viên chủ nhiệm, và tôi được trả lương theo từng tiết học, nó khá tương tự như một công việc bán thời gian. Nên điều đó cũng có nghĩa là tôi chỉ cần đến trường vào những ngày mà tôi có tiết dạy.
Hôm nay thì tôi không có tiết dạy nào, nhưng tôi đã xin phép nhà trường để tôi được tham gia dự giờ tiết học của Kohinata-sensei, người dạy cùng môn với tôi.
◇ ◆ ◇ ◆ ◇
“Được rồi, cả lớp, mời các em ngồi xuống.”
Tôi theo sau Kohinata-sensei khi cô bước vào lớp lúc chuông báo hiệu giờ học bắt đầu vang lên.
Giọng nói của Kohinata-sensei vang vọng khắp lớp khi cô ấy bước vào, điều đó cho thấy cô ấy có vẻ là một giáo viên khá giỏi.
Nhân tiện thì Kohinata-sensei sẽ dạy lớp mà cô ấy chủ nhiệm. Nghĩa là lớp này cũng là lớp của Nene.
“Trước khi bắt đầu bài học, cô có một thông báo cho cả lớp. Hôm nay, thầy Ichinose, người vừa được phân công làm giáo viên thỉnh giảng tại trường chúng ta, sẽ đến dự giờ môn học của chúng ta hôm nay. Tuy nhiên, các em vẫn phải theo dõi bài giảng như bình thường đấy nhé.”
Sau khi nhận được tín hiệu từ cô Kohinata, tôi bước lên một bước.
“Tôi đã tự giới thiệu trong buổi lễ chào cờ sáng nay rồi, nhưng tôi xin phép được giới thiệu lại một lần nữa. Tôi tên là Ichinose Arata. Hôm nay tôi sẽ dự giờ tiết học của giáo viên chủ nhiệm các em, tức cô Kohinata-sensei. Tôi sẽ ngồi ở phía cuối lớp trong suốt giờ học, vì vậy rất mong các em cứ học tập như bình thường và không cần chú ý đến sự có mặt của tôi. Được rồi, rất cảm ơn sự hợp tác của các em.”
Thực ra thì đáng lẽ sẽ không có vụ ngồi dự giờ thế này đâu. Thường thì tôi sẽ phải lên lớp ngay từ ngày đầu tiên nhận việc. Nhưng tôi lại khá may mắn khi tình cờ lại có cơ hội như thế này. Nên tôi sẽ cố gắng hết sức để không làm ảnh hưởng đến cơ hội quý giá này.
“Oa, thầy ấy cao quá!”
“Khuôn mặt nhỏ, góc cạnh. Dáng thầy ấy cũng chuẩn nữa~”
“Này này! Chẳng phải là thầy ấy đang quá đẹp trai sao?”
“Một người đàn ông đẹp trai, nghiêm túc và đeo kính sao? Thầy ấy là top hay bot nhỉ?”
Các học sinh đưa ra nhiều phản ứng khác nhau. Có lẽ các em ấy chỉ tò mò giống như khi có một học sinh mới chuyển đến, nhưng tôi quyết định sẽ nhìn nhận điều đó một cách tích cực nhất.
Nhưng mà,theo tôi biết thì top và bot là hai khái niệm trái ngược nhau, vậy ý của các em ấy là gì nhỉ? Có lẽ lát nữa tôi sẽ hỏi Nene-chan.
“Này, này, các em, trật tự nào. Chúng ta bắt đầu bài học thôi.”
Sau đó, khi tiết học bắt đầu, các em học sinh liền thay đổi thái độ và đều nghiêm túc theo dõi bài giảng và không nói chuyện riêng. Có vẻ đây là điểm chung của những ngôi trường có thành tích và điểm thi đầu vào cao. Thi thoảng cũng có những ánh mắt hướng về phía tôi, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến tiết học.
Không, có một ngoại lệ. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của Nene-chan liên tục nhìn chằm chằm vào tôi. Có vẻ sự có mặt của tôi khiến em ấy không thể tập trung vào bài học được.
Tôi cũng phải tập trung vào việc quan sát tiết học của Kohinata-sensei, nhưng tôi có cảm giác như đang tham dự một buổi dự giờ của chính bản thân mình vậy, điều này khiến tôi khá bồn chồn.
“Vậy thì, Fujisaki-san, em có thể trả lời câu này không?”
“Ơ? Ừm hả…?”
“Ủa, lạ thật nha. Fujisaki-san lại không trả lời được sao? Vậy chúng ta hãy nhờ thầy Ichinose trả lời giúp nhé.”
Kohinata-sensei gọi tôi với giọng vui vẻ như thể vừa thực hiện xong một trò đùa thú vị.
“Ừmm. Trong trường hợp này, bất kể giá trị của a, b > 0, do đó giá trị của a có thể là mọi số thực.”
“Vâng, đúng rồi. Thầy Ichinose giỏi quá. Cảm ơn thầy đã trả lời dù em đột ngột gọi thầy ạ.”
Cũng may mà tôi trả lời được. Vì tôi có thời gian suy nghĩ về câu hỏi sau khi Nene-chan được gọi. Nếu tôi bị gọi đột ngột thì có lẽ tôi cũng phản ứng giống như Nene-chan thôi.
Trong lúc tôi đang cảm thấy nhẹ nhõm thì Nene-chan nhìn về phía tôi rồi bĩu môi. Có lẽ Nene có thể dễ dàng trả lời câu hỏi này, nên tôi chỉ gượng cười rồi gật đầu nhẹ, và thầm gửi lời xin lỗi em ấy.
Mặc dù có một chút sự cố bất ngờ, xong tiết học sau đó vẫn diễn ra suôn sẻ. Cách Kohinata-sensei viết bảng rất ngay ngắn và lời giải thích của cô ấy cũng ngắn gọn và dễ hiểu, điều đó cho thấy được rằng cô ấy thực sự đã nỗ lực rất nhiều. Bầu không khí trong lớp cũng rất ôn hoà, và có vẻ như các em học sinh trong lớp đều rất quý mến Kohinata-sensei.
Sau khi giờ học kết thúc và giờ giải lao cũng đến, một em học sinh lặng lẽ tiến đến gần tôi.
“Rất vui được gặp thầy, thầy Ichinose. Em tên là Fujisaki Nene. Cảm ơn thầy đã trả lời giúp em lúc nãy.”
Mặc dù chúng tôi đã biết nhau từ trước, em ấy vẫn nói lời chào để thể hiện sự quan tâm đến tôi.
Tôi cũng không muốn gây phiền phức cho Nene-chan, nên tôi cũng cư xử theo thái độ của em ấy.
“Rất vui được gặp em, Fujisaki-san. Em không cần phải cảm ơn đâu, vì đó không phải là chuyện gì to tát cả mà.”
“Không ạ, em thực sự rất cảm ơn thầy.”
“Hehe”, Nene-chan che miệng cười, nhưng sao ánh mắt em ấy lại không có chút ý cười nào nhỉ? Có lẽ đó chỉ là cảm giác của tôi thôi… Nhưng trong lúc tôi đang suy ngẫm về điều đó, có lẽ vì đã có một học sinh bắt chuyện, nên các em học sinh khác cũng bắt đầu tụ tập xung quanh tôi và hỏi dồn dập đặt câu hỏi cho tôi. Tôi hơi bối rối trước sự thay đổi này.
Có vẻ các em học sinh ở đây có thể thay đổi trạng thái giữa bình thường và nghiêm túc khá tốt nhỉ.
“Được rồi các em, nếu tất cả các em cùng đều hỏi một lúc như thế, thầy Ichinose cũng sẽ khó xử lắm đấy. Tiếp theo là tiết học chuyển lớp. Chúng ta hãy nói chuyện lại vào lúc khác nhé.”
“Hay là, cô Kohinata chỉ muốn chiếm lấy thầy Ichinose cho riêng mình thôi đúng không ạ!”
“Này, này, thầy Ichinose ơi, nếu thầy chưa có bạn gái, thì thầy thấy cô Kohinata thế nào ạ!?”
“Nếu là cô Kohinata, tớ cảm thấy cô ấy sẽ giống em gái hơn là người yêu đấy~”
“Hả!? Các em đang nói gì vậy! Đừng có trêu chọc người lớn chứ~!”
Theo một tiếng hét của cô Kohinata, các học sinh bắt đầu tản ra và rời khỏi lớp trong tiếng cười.
Chúng tôi cũng quay trở lại phòng giáo viên để chuẩn bị cho tiết học tiếp theo. Trên đường đi, tôi gọi Kohinata-sensei.
“Tiết học vừa rồi rất tuyệt vời. Tôi đã học hỏi được rất nhiều thứ, cảm ơn cô.”
“Thật sao ạ? Nghe thầy Ichinose nói vậy khiến em vui lắm!”
Cô Kohinata có vẻ rất vui, ôm chặt tập tài liệu giảng dạy.
“Dù sao thì, có vẻ như cô rất được học sinh yêu mến nhỉ?”
“Vì tuổi của chúng em không chênh lệch nhiều, nên các em ấy chỉ toàn bắt nạt em thôi…”
“Tôi thì không nghĩ vậy đâu, các học sinh đều nghiêm túc theo dõi bài giảng mà. Tôi cảm thấy ghen tị vì cô có thể thân thiết với học trò của mình đến vậy đấy.”
“Vậy sao ạ?”
“Ừm.”
Theo tôi phán đoán thì tất cả đều là nhờ vào sự tốt bụng của Kohinata-sensei. Tôi đoán mình sẽ không thể được như vậy như vậy đâu. Khoảng thời gian còn lại sau đó, tôi tiếp tục dự giờ các tiết học khác và bắt đầu đặt câu hỏi về những điều khiến tôi chú ý, nhờ đó tôi đã có một khoảng thời gian ý nghĩa.
Cứ như vậy, ngày đầu tiên của tôi với tư cách là giáo viên thỉnh giảng đã kết thúc.
◇ ◆ ◇ ◆ ◇
“Arata-san, lẽ ra anh nên nói với em trước là anh sẽ đến trường em làm giáo viên thỉnh giảng chứ.”
Sáng hôm sau.
Nene-chan, người mang cơm hộp đến cho tôi, vừa mở cửa trước đã nói ngay như vậy. Rất hiếm khi Nene-chan tỏ ra không vui. Bằng chứng là, lông mày em ấy nhíu lại và má phồng lên một cách dễ thương.
Mặc dù tâm trạng em ấy đang có vẻ không tốt lắm, nhưng tôi cảm thấy khuôn mặt giận dỗi của em ấy không quá đáng sợ, nên tôi chỉ cười gượng đáp lại.
“Anh nghĩ nếu nói trước với em, có lẽ em sẽ cảm thấy căng thẳng.”
“Có lẽ… cũng đúng…?”
Nene-chan đặt ngón trỏ lên thái dương và lẩm bẩm.
“Nếu em được biết trước, có lẽ em sẽ không thể bình tĩnh được từ ngày hôm đó. Em có thể sẽ không theo kịp bài giảng, không làm được việc bán thời gian, thậm chí có thể không ngủ được vào ban đêm.”
“Ểh, đến mức đó sao?”
Tôi ngạc nhiên vì có lẽ ảnh hưởng của việc đó lớn hơn tôi tưởng.
“Thì là! Em sẽ học cùng trường với Arata-san! Em vui đến mức không thể chờ đợi được!”
Nene-chan ghé sát mặt vào tôi. Em ấy đã ở rất gần đến nỗi mũi chúng tôi gần như chạm vào nhau. Tôi cảm thấy vui vì Nene-chan vui vì sự có mặt của tôi ở trường em ấy, nhưng lời nói phù hợp nhất lúc này là:
“Nene-chan, em gần quá…”“A, xin lỗi ạ!”
Nene-chan vội vàng lùi lại, hai bên má ửng hồng, em ấy dùng hai tay che mặt rồi xin lỗi. Để che giấu khuôn mặt cũng đang đỏ bừng của mình, tôi đặt mu bàn tay lên trán và nói:
“Cứ đứng nói chuyện ở cửa ra vào thì không ổn lắm nhỉ, hay chúng ta vào nhà nói chuyện đi.”
Nene-chan khẽ gật đầu đồng ý.
◇ ◆ ◇ ◆ ◇
Sau đó, cả hai chúng tôi ngồi vào bàn. Tôi bắt đầu ăn cơm hộp trong khi nói chuyện với Nene-chan đang ngồi bên cạnh.
“Em có nhớ ngày đầu tiên em đến nhà anh không, Nene-chan?”
“Tất nhiên là em vẫn nhớ ạ. Nene mang cơm hộp đến, rồi gặp mưa lớn, nên đã mượn vòi sen, và khi anh ăn cơm hộp, Arata-san đã khóc rồi ngất đi, đúng không ạ?”
“Ừ, đúng vậy.”
Chẳng hiểu sao, khi nhớ lại, chỉ có những phần đáng xấu hổ hiện lên trong đầu tôi.
“Không phải chuyện đó, mà là lúc Nene-chan rời khỏi nhà anh.”
“Nene đã nói ‘Cố lên nhé’ trước khi đi, đúng không ạ? Chắc hẳn anh cảm thấy không vui vì bị một người nhỏ tuổi hơn nói vậy…”
Nene-chan cúi đầu, nhỏ bé và hối lỗi như một chú hamster nhỏ. Tôi vội vàng phủ nhận trong tình huống bất ngờ này.
“Không phải như vậy đâu, anh nhớ là mình đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì Nene-chan lo lắng cho anh.”
“May quá”, Nene-chan nói rồi mỉm cười như thể cảm thấy nhẹ nhõm. Sau đó, em ấy nhìn tôi với vẻ bối rối.
“Vậy sau những lời đó, em đã nói…”
“... Em đã nói ‘Hẹn gặp lại ngày mai’ và thực sự mang cơm hộp đến vào ngày hôm sau, anh lúc ấy đã rất ngạc nhiên. Vì vậy, khi anh quyết định trở thành giáo viên thỉnh giảng ở trường Trung học Amagamine, anh đã nghĩ đến việc ‘trả đũa’ em một chút.”
“Vậy Arata-san, đó là lý do hôm qua anh nói ‘Hẹn gặp lại em sau’ ạ? Em đã cảm thấy điều đó có hơi kỳ lạ so với mọi ngày.…”
Nene-chan nhắm mắt lại và gật đầu như thể vừa hiểu ra .
“Vậy là, ngày hôm qua chính là ‘đòn đáp trả’ của anh sao ạ.”
“Chà, đại loại là vậy. Anh cũng cảm thấy đó là một hành động khá trẻ con.”
“Đúng là ngạc nhiên khi thấy Arata-san làm một việc như vậy.”
Nene-chan cười khúc khích trong khi che miệng.
“Có chuyện gì vậy, Nene-chan?”
“Cảm giác thất vọng vì bị lừa thì cũng có, nhưng hơn thế nữa em lại cảm thấy vui hơn đó ạ.”
“Ừm, ý em là sao?”
Câu trả lời được đưa ra khiến tôi thực sự bối rối.
“Bởi vì một ‘đòn đáp trả’ trẻ con như vậy chỉ có thể thực hiện được nếu hai chúng ta có một mối quan hệ đủ tốt hoặc thực sự rất tin tưởng tin tưởng lẫn nhau đó ạ, nên nếu anh làm vậy với Nene, Nene nghĩ có lẽ mình đã có thể trở thành một người như vậy đối với Arata-san.”
“Nếu nghĩ kỹ lại, có lẽ đúng là vậy thật.…”
Đúng vậy, giống hệt như Nene-chan nói, việc thực hiện một ‘đòn đáp trả’ như thế này chỉ có thể xảy ra khi có sự tin tưởng lẫn nhau. Nếu làm điều này khi mới gặp hoặc khi mối quan hệ chưa phát triển, chắc chắn sẽ gây ra sự căm ghét và xa lánh. Thực tế, người mà tôi có thể thoải mái làm những việc như thế này chỉ có Kyouhei, bạn thân từ thời trung học và cũng là đồng nghiệp của tôi ở công ty cũ.
Khi tôi nghĩ đến việc thực hiện ‘đòn đáp trả’ này, tôi nhận ra rằng nỗi lo Nene-chan sẽ ghét mình nhỏ hơn nhiều so với sự tò mò muốn biết biểu cảm ngạc nhiên của em ấy. Đó là một cảm giác chỉ xuất hiện trong một mối quan hệ dựa trên sự tin tưởng. Có lẽ tôi đã vô thức coi mối quan hệ của mình với Nene-chan là như vậy.
“Nhưng, vì Arata-san đến dự giờ, nên Nene cảm thấy không thể trả lời được, và điều đó có hơi khó chịu một chút.”
“Vậy sao? Chẳng phải lúc đó em đã cảm ơn anh trong lớp rồi sao?”
“Lúc đó thì em có nói vậy. Nhưng thực ra, em muốn trả lời một cách dõng dạc trước mặt Arata-san cơ.”
Mumumu, Nene-chan nhìn tôi với ánh mắt sắc bén. Gần đây, việc nhìn thấy những biểu cảm đa dạng của Nene-chan khiến trái tim tôi ấm áp.
“Dù em không thể hiện tốt, nhưng Nene-chan lo lắng trong lớp hôm qua rất dễ thương, và anh rất vui khi được nhìn thấy điều đó."
“Dễ-Dễ thương...!?”
“Ngoài ra, anh không thể nhịn cười khi thấy dáng vẻ ngạc nhiên và bối rối của Nene-chan trong lúc anh đang trong màn chào hỏi của buổi lễ chào cờ sáng hôm qua.”
Tôi khẽ mỉm cười khi nhớ lại khoảnh khắc ngày hôm qua.
“Ra là thế… Arata-san, anh nghĩ Nene sẽ vui lên khi anh nói những lời như vậy phải không?”
“Không, anh chỉ nói ra cảm nghĩ của anh về sáng ngày hôm qua thôi.”
“Vậy sao…”
Tôi không hiểu tại sao nhưng nếu điều đó giúp Nene vui vẻ trở lại thì có lẽ đó hẳn là một tin tốt. Sau khi dành một chút thời gian để ổn định lại cảm xúc. Nene quay sang tôi với vẻ nghiêm túc rồi nói.
“Mà nhân tiện thì, ở trường, chúng ta nên đối xử với nhau như thể hai ta mới quen biết nhau, đúng không ạ?”
“Ừm đúng rồi. Anh muốn tránh để Nene-chan không bị vướng vào những rắc rối với các bạn học sinh khác chỉ vì anh quen biết em mà. Nên việc em cư xử như thể hai ta mới gặp nhau như thế sẽ rất giúp ích cho anh đấy.”
“Nene thì ổn thôi, nhưng có vẻ Arata-san sẽ là người gặp nhiều rắc rối hơn đó ạ.”
Có vẻ lúc ấy Nene quyết định vờ như không quen biết là vì tôi. Em ấy quả là một cô bé ngoan mà.
“Cảm ơn em. À mà, anh đã dặn Kohinata-sensei là không được nói với ai chuyện của anh với em rồi, em cứ yên tâm nhé.”
Kohinata-sensei biết Nene và tôi quen nhau vì chúng tôi đã vô tình gặp nhau trong lúc mua sắm ở trung tâm thương mại. Vì muốn tránh những phiền phức không cần thiết nên tôi đã yêu cầu vô ấy giữ bí mật về mối quan hệ của chúng tôi.
“Nene cũng cho hai người bạn của mình xem ảnh em đang nấu ăn với Arata-san rồi. Nên có vẻ hai người ấy cũng sẽ để ý thôi. Em cũng sẽ bảo họ giữ bí mật.”
“Cảm ơn em nhiều. Điều đó thực sự hữu ích đấy.”
“Hai người đó chắc sẽ rất phấn khích mà lại gần Arata-san. Nên cho Nene xin lỗi anh trước ạ.”
Tôi khá tò mò về bạn bè của Nene. Nhưng dựa trên cách cách hai người họ nói chuyện thì có vẻ họ đều là những cô gái có phần hơi năng động khác với Nene. Tuy nhiên, vì cả hai đều là bạn tốt của Nene, nên chắc hẳn họ cũng là những đứa trẻ ngoan.
Ngoài ra tôi còn có một điều muốn hỏi.
“Vậy em đã bao giờ cho hai em ấy xem ảnh của anh chưa?”
“Ah~um…! Ừm mau quên chuyện đó đi ạ.”
Nene vô thức phát ra vài tiếng động dễ thương rồi đưa cả hai hay lên che mặt.
Có lẽ việc một nữ sinh cao trung sau kỳ nghỉ đến lớp và đưa ra một tấm ảnh rồi kể lại câu chuyện thú vị liên quan đến bức ảnh đó là khá bình thường. Nhưng không hiểu sao trông em ấy đang có vẻ rất lúng túng vì một điều gì đó. Mà thôi, hôm qua tôi đã gây cho Nene khá nhiều rắc rối, nên tôi quyết định không hỏi thêm về chủ đề này nữa.
“À ừm, nhân tiện thì… em cảm thấy có hơi kỳ khi gọi Arata-san là Ichinose-sensei ạ.”
Tôi từng được nghe em ấy gọi mình như vậy khi tôi chỉ bài cho Nene, nhưng kể từ đó thì em ấy chưa bao giờ gọi tôi như thế nữa.
“Ừm, anh cũng cảm thấy hơi ngại khi gọi Nene-chan là Fujisaki-san. Mà chúng ta cũng phải cẩn thận để không gọi nhầm tên nhau khi ở trường nữa nhỉ.”
“Vâng, đúng ạ.”
Tôi cần chuẩn bị sẵn tinh thần khi nghĩ về những chuyện sắp tới sẽ xảy ra.
Một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể ảnh hưởng đến cuộc sống học đường của cả Nene và tôi.
“Nene nghĩ mình sắp phải đi rồi, Arata-san, em có thể xin anh một ngụm cà phê được không ạ?”
“Ừm, mời em.”
Tôi đưa cốc cà phê tôi đang uống cho Nene.
Nene-chan lúc nào cũng xin tôi một ngụm cà phê vào mỗi sáng. Em ấy có vẻ không thích vị đắng lắm, nên có vẻ một ngụm là đủ để em ấy duy trì sự tỉnh táo.
Sau khi dành một chút thời gian sau đó thể thảo luận về trường học, hai chúng tôi quyết định sẽ rời nhà vào những thời điểm khác nhau để tránh bị những học sinh khác nhìn thấy.
◇ ◆ ◇ ◆ ◇
“Được rồi, bài học hôm nay chúng ta dừng lại ở đây nhé.”
Chuông báo hiệu hết tiết học vang lên, và cũng là lúc tôi tuyên bố kết thúc giờ học.
Buổi giảng dạy đầu tiên này cũng khá căng thẳng, nhưng tôi cũng đã hoàn thành nó khá tốt. Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi chính thức đi giảng dạy ở một trường cao trung kể từ kỳ thực tập trước đây, nhưng nếu nói tôi không có chút kinh nghiệm giảng dạy nào thì cũng không đúng lắm, vì tôi cũng có chút kinh nghiệm dạy tại một trung tâm gia sư hồi còn học đại học. Hơn nữa, việc tham gia dự giờ buổi học ngày hôm qua giúp tôi cũng đỡ được phần nào.
Ngoài ra thì thái độ của các học sinh trường cao trung Amagamine rất tích cực, cũng không có học sinh nào cố ý làm gián đoạn buổi học. Nên công cuộc giảng dạy của tôi hiện đang diễn ra khá thuận lợi.
Tuy nhiên thì. Đó chỉ là ý kiến của tôi với tư cách là một giáo viên, nó không liên quan đến việc học sinh có thấy bài giảng của tôi có dễ hiểu hay không. Nên tôi sẽ luôn phải liên tục tìm kiếm các phương pháp giảng dạy khác tốt hơn.
“Nếu các em có gì không hiểu thì hãy cứ hỏi thầy nhé. Thầy sẽ có mặt tại phòng giáo viên sau buổi học.
Mặc cho bản thân là giáo viên thỉnh giảng, sau giờ học tôi thường không về nhà ngay mà sẽ thường nán lại một chút thời gian ở phòng giáo viên để đọc sách và nghiên cứu thêm về các tài liệu giảng dạy.
Một giáo viên hợp đồng sẽ được trả lương dựa theo số giờ đã giảng dạy, nên mức lương nhận được cũng không quá cao. Vì lý do đó nên các giáo viên hợp đồng sẽ được phép làm thêm các công việc khác. Phần lớn nhiều người sẽ chọn làm thêm tại các ngôi trường khác hoặc làm thêm các công việc bán thời gian khác. [note76858]
Nhưng hiện tại tôi chỉ đang tập trung vào công việc này nhằm học hỏi thêm kinh nghiệm để nâng cấp bản thân. Và tất nhiên, tôi cũng chẳng cần lo lắng về mặt tài chính nhờ vào khoảng tiết kiệm nhờ đầu tư mà bản thân tôi đã tích lũy được.
“Sensei ơi, em có thể hỏi một câu được không ạ?”
“Sensei! Miu cũng muốn hỏi nữa.”
Hai nữ sinh tiến lại gần. Một người có mái tóc xoăn vàng nổi bật, một người có mái tóc hồng tím được buộc gọn sang hai bên. Mặc dù ngôi trường này cho phép ăn mặc thoải mái nhưng hai người họ thực sự vẫn rất nổi bật. Nếu tôi không nhầm thì đó là Nakamura-san và Yokoyama-san. Tôi đã kiểm tra qua hồ sơ chỗ ngồi của lớp trước giờ học nên tôi khá chắc là mình đã đoán đúng.
Tôi khá ấn tượng khi các em ấy đến hỏi tôi luôn ngay sau buổi học. Có lẽ là có điều gì đó mà các em ấy chưa hiểu trong bài giảng hôm nay nhỉ? Hay có thể là thắc mắc về một bài toán khác trong đề kiểm tra cũng nên.
“Hai em muốn hỏi gì sao?”
“Em muốn hỏi là, Sensei bao nhiêu tuổi ạ?”
Tôi ngơ ngác vì câu hỏi bất ngờ này.
“Tuổi á? Ừm….”
“Miu cũng muốn hỏi Sensei điều đó.”
Có vẻ như đây không phải vấn đề về học thuật. Mặc dù đây là một ngôi trường đề cao học thật, nhưng trong hai em ấy cứ như học sinh sơ trung vậy.
Hôm qua tôi đã ngay lập tức di chuyển sang lớp khác cùng Kohinata-sensei nên không có nhiều thời gian, nên hôm nay do tôi cũng không có tiết dạy nào ở lớp khác nên tôi quyết định sẽ trò chuyện với các em học sinh ở đây một chút.
“À ừm, năm nay thầy 27 tuổi.”
“Wao~ mặc dù chỉ nhỉnh hơn Kohinata-sensei có bốn tuổi, nhưng trông Ichinose-sensei trưởng thành thật đó!”
“....Miu hiểu rồi, vậy là chúng ta cách nhau chín tuổi.”
Nakamura-san lẩm điều gì đó nhưng giọng của em ấy bị giọng của Yokoyama-san át đi mất.
Nhìn thấy vậy, các học sinh các cũng bắt đầu tụ tập lại.
“Sensei! Thầy cao quá! Thầy cao mét nhiêu vậy ạ?”
“Thầy cao 1m86.”
Khi tôi vừa trả lời xong, những nữ sinh xung quanh liền reo hò. Học sinh cao trung đúng là nhiều năng lượng nhỉ.
“Với cả. Trước khi làm giáo viên thì thầy có làm việc ở đâu khác không ạ?”
“Công việc trước đây của thầy à lập trình viên thôi.”
“Thầy ấy nói thầy ấy là một lập trình viên kìa!”
"Chẩn gu tớ luôn.”
“Thầy tuyệt thật đó.”
Từ đó thì tôi liên tục nhận được đủ loại câu hỏi. Như thể sự tò mò của các học sinh ở đây không bao giờ cạn vậy.
“Món anh yêu thích của thầy là gì ạ?”
“Hay chúng ta thử đoán xem!.”
Trước khi tôi làm gì thì câu hỏi đã trở thành trò đoán mò.
“Hamburger nhỉ?”
“Không! Chắc chắn là thịt nai nướng kiểu pháp.”
“Hay thầy thích ăn đồ thái nhỉ?”
“Ừm…. Mấy món đó đều không đúng rồi.”
Thấy các em học sinh đang bàn luận một cách vui vẻ, nên tôi cũng tham một chút. Đúng lúc đó, giữa lớp học đang ồn ào, một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân vang lên.
“Ichinose-sensei có vẻ thích Nikujaga.” [note76859]
Mọi người ngay lập tức nhìn về phía giọng nói ấy, và đó chẳng ai khác ngoài Nene-chan. Những cơn gió nhè nhẹ thổi qua cửa sổ khiến mái tóc đen đỏ của em ấy khẽ tung bay.
Sau một hồi im lặng. Ánh mắt của tất cả các em học sinh trong lớp lại hướng về phía tôi. Như thể họ đang muốn câu trả lời của Nene có đúng hay không.
“Đúng… đúng vậy.”
“Nikujaga sao? Đó quả là một món ăn kinh điển mà.”
“Tuyệt thật đó Fujisaki-san.”
“Cậu đoán đúng rồi kìa.”
Bất kể có đoán đúng hay không thì Nene vốn đã biết trước câu trả lời rồi mà. Nên thực sự không công bằng tí nào.
“Được rồi! Câu hỏi tiếp theo! Sở thích của thầy là gì?”
“Đi bảo tàng nghệ thuật?”
“Thầy có vẻ thích đi nghe những buổi hòa nhạc cổ điển nhỉ?”
“Chắc là Rakugo.” [note76861]
Các học sinh đều đưa ra những câu trả lời của riêng mình nhưng tất cả đều sai.
Và giữa sự ồn ào đó, Nene trả lời với nụ cười đầy tự tin.
“Anime đúng không ạ?”
“Chính xác…”
Tôi đang cố gắng hết sức để không nhăn mặt khi nói. Tôi không có sở thích đặc biệt nào, nhưng bây giờ thì tôi thường đọc Manga và xem anime cùng Nene.
“Wa, bất ngờ thật nha.”
“Một anh chàng cao ráo đẹp trai tốt bụng và lại còn là Otaku? Itadakimasu!!”
“Fujisaki-san lại đoán đúng rồi kìa.”
Nếu cứ đoán đúng mãi thế này thì sẽ lộ mất. Nene-chan à, anh xin em đừng làm vậy mà.
Em ấy vẫn còn giận vì câu trả lời của tôi ngày hôm qua sao? Tôi cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc rồi chứ?
Và sau đó là hàng loạt các màn hỏi đáp cho tới khi tiếng chuông reo lên báo hiệu giờ giải lao đã kết thúc và một giáo viên bộ môn khác bước vào.
Và Nene vẫn ở đó, liên tục đưa ra những câu trả lời chính xác khiến tôi cũng phải cảm thấy lo lắng.
Liệu công việc giáo viên của tôi trong tương lai có ổn không đây?
Hy vọng mọi chuyện sẽ kết thúc trong hoà bình…


12 Bình luận
Tfnc:D