*Xin lỗi tác giả trước vì cái tiêu đề có hơi châm biếm. Tôi sẽ nói kỹ phần này hơn ở phía sau.
Chê, lại là một bài chê nữa. Giữa một rừng bài chê truyện thì lại có một bài chê truyện khác mọc lên, cũng bởi cái gã dạo gần đây chỉ toàn đi vòng vòng chê hết truyện này đến truyện khác. Tự tôi cũng cảm thấy việc làm của bản thân có chút sai trái. Nhưng, một tác phẩm fantasy với chữ thì nhiều nhưng tim thì ít - những con hàng với vẻ ngoài múp rụp có thể dễ dàng hấp dẫn Magnet đến để tác nghiệp kiếm xu như thế này thì đúng thật là quá khó để cưỡng lại. Cơ mà, tạm đặt cái ý nghĩ “vật chất quyết định ý thức” sang một bên, mỗi khi đọc một tác phẩm như đề cập thì tôi luôn mong bản thân sẽ tìm được những viên ngọc quý chưa được người đời khai phá, hay chí ít thì là một tác phẩm hay ho để giải trí sau những giờ căng thẳng là đã quá đủ rồi. Tôi đã đến truyện này với tâm thế muốn tận hưởng tác phẩm ấy chứ!
Chỉ tiếc rằng, Thần Tích chưa thể nào giúp tôi hoàn thành tâm nguyện đó được.
Tôi sẽ bắt đầu với những cái nhẹ nhàng nhất và để quả dâu tây trong chiếc bánh gato này lại sau cùng. Trước hết sẽ là cái thứ phải nằm trong top 3 thứ được các đại thần nhắc tên nhiều nhất trong các bài review: info dump.
Xét về mặt tích cực thì info của truyện này, tuy được nhồi ra không đúng lúc, nhưng nó cũng chưa tới mức quá khắc nghiệt (hoặc là do tôi dễ tính). Một vài ví dụ cho luận điểm này như việc tác mô tả, kể về sự sầm uất, nổi tiếng thành Venna ở đầu truyện – cái thành phố ở hiện tại đã bị phá hủy tan hoang, hay như việc thầy Giles yêu cầu nvc nói về mana thì ta lại được nghe về Victoria đầu tiên – cái trường học mà thầy cậu ta chỉ vô tình đề cập tới chứ còn chẳng phải trọng tâm của câu hỏi. Tác giả không tàn nhẫn đến mức khiến tôi phải siêu cấp bội thực vì phải tiếp nhận một lượng quá lớn thông tin trong thời gian ngắn. Nó chỉ đơn giản là khiến thằng viết bài phải nở ra một nụ cười gượng gạo và tự nhủ “Ai hỏi mà đồng chí trả lời vậy kìa?” Nhưng nói gì thì nói, cách dồn thông tin kiểu này khiến việc đọc của độc giả bị chững lại, vậy nên tác giả vẫn nên lưu ý để phòng tránh.
Cái tiếp theo thì cũng một phần liên đới tới cái luận điểm phía trên: viết cảnh/chương chưa đủ tốt.
Trong truyện, có những cảnh chỉ bao gồm có vài ba đoạn ngắn ngủn, có những cảnh thì đọc xong cũng chẳng hiểu cái cảnh mà mình vừa đọc có tác dụng gì, cũng có những cảnh mà có ý nghĩa nhưng lại không được đầu tư đến nơi đến chốn. Time skip qua khúc học hành nhàm chán hay nhân vật đi ăn, đi nói truyện vu vơ thôi mà tác giả vẫn hào phóng tách/viết ra cho chúng ta đọc. Nhân vật đi học ma pháp hay những tâm tư của cậu ta trước ngày lên thủ đô được triển khai khá là chóng vánh, chưa đủ để theo dõi hay cảm mà đã bị ngắt ngang. Với tiền đề như vậy thì tất nhiên cái thành phần lớn hơn là chương cũng chưa đủ ổn. Nhiều chương chẳng có vấn đề hay mục tiêu nào để độc giả trông chờ. Nó na ná như cài truyện mà tôi đã nhận xét gần đây: mọi thứ trong một chương cứ bình bình từ đầu tới cuối - rất dễ đưa người đọc vào những giấc ngủ say sưa.
Và cuối cùng thì là cái nguồn tên tựa đề bài nhận xét này: tell don’t show - thứ có lẽ là vấn đề to bự nhất của Thần Tích. Nó trùng hợp thay sẽ có liên quan một chút đến hai cái luận điểm mà tôi vừa nhắc đến ở trên.
Truyện này kể, chà... khá là khiếp đấy. Nó không ở cái mức mà bảo “nhân vật A cảm thấy vui” hay “nhân vật B cảm thấy bất ngờ” thay vì thể hiện cảm xúc của họ thông qua hành vi cử chỉ, mà là ở cái mức sử dụng cái quyền năng của vị chúa mang tên narrator để kể lại… quá nửa mọi thứ. Tác giả rất ít khi khai thác tình huống bằng tương tác, hành động, suy nghĩ hay cảm nhận của các nhân vật mà chỉ đơn thuần kể lại chuỗi sự việc. Như nvc lúc học ma pháp, hay khi bạn của thầy Giles với 1 background rất bố đời đến chơi, hoặc là đang ở trước một tình huống cụ thể nào đó cần suy ngẫm, tiếp thu hay thực hiện, tất cả những thứ này đều được narrator kể lại tất chỉ bằng một vài đoạn văn ngắn ngủn - thứ mà đáng lí ra đã có thể hiện, khai thác làm tình huống diễn biến của chương. Đây là một phần lí do truyện bị mắc phải hai cái vấn đề mà tôi đã nêu ở phía trên. Mọi thứ đến và đi rất “tóm tắt”, cảm giác như bị nhồi cho hiểu chứ không phải là biết vì nó đã được show ra. Vì lối dẫn truyện kể tuốt tuồn tuột này mà truyện đọc rất trôi chảy, còn trôi đi đâu hay chảy về phương nào thì tôi chịu.
Đây là một bài review khá ngắn. Thật sự thì còn một vài điểm để chê nữa như tách đoạn, viết thoại, cơ mà so với những điều cốt lỗi ảnh hưởng lớn tới trải nghiệm đọc như trên thì tôi cũng không muốn xoáy sâu vào, một phần cũng là vì tôi đọc truyện này chưa đủ nhiều (hoặc để cho ai muốn viết thêm review thì có cái để khai thác, đỡ sợ trùng ý). Tôi định bắt đầu bài đánh giá này bằng phần khen trước, nhưng thật sự thì thứ duy nhất mà tôi có thể khen tác giả là tác biết cách mô tả, chỉ vậy thôi. Tôi thấy tác giả rep bình luận mình cũng khá dễ thương, vậy nên tuy mồm thì chê nhưng Magnet vẫn sẽ đặt cược ngôi sao hy vọng vào tác phẩm này và trông chờ vào lần tái ngộ tới ạ.
9 Bình luận
Về những lỗi mà bạn đã chỉ ra, mình cũng chẳng có gì để bào chữa🙃. Giai đoạn đầu mới tập viết truyện mình chỉ muốn viết qua cho nhanh đoạn đầu rồi nhảy đến những diễn biến cao trào nên đã dẫn đến việc viết rất 'tóm tắt' và bị info dumping. Còn về vấn đề Tell don't Show, chỉ có thể nói là mình sẽ cố hết sức để cải thiện nó về sau😖
Như mình đã nói, mình sẽ remake lại những chương đầu này trong tương lai gần để giúp người đọc có được trải nghiệm tốt hơn.
Một lần nữa, cảm ơn bạn và hẹn ngày tái ngộ
hy vọng không phải là một bài chê khác:>Lỗi lớn nhất mà cơ bản nhất mà tác gặp phải, theo tôi là điểm nhìn (POV) chưa được xác định mà cứ nhảy qua nhảy lại, giống như bác Magnet có nói bên trên. H cùng phân tích một đoạn nha:
"Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên cao gầy, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt sâu thẳm chẳng để lộ bất kỳ cảm xúc nào.[...] Đó là huy hiệu của một Đại pháp sư."
“Ầm ầm”
Ông giơ tay lên, và ngay lập tức, từng khối gạch đá vỡ vụn bắt đầu [...] ông nhìn thấy nhiều hơn lại là những cái xác tan nát, nhiều đến mức ông đã chết lặng."
Giờ xác định điểm nhìn, hẳn là ngôi thứ ba, nhưng cái cách bạn tác miêu tả "Dẫn đầu là..." cái điểm nhìn nó đang ở tít trên cao, gần như là góc nhìn của tác giả đang miêu tả lại những gì mình thấy, xong đến cuối lại "...đến mức ông đã chết lặng." => điểm nhìn thu hẹp lại ngay trc nhân vật, thể hiện một chút sắc thái cảm xúc => nhảy điểm nhìn.
Một số đoạn khác cũng thế vd: "Chàng trai cứu hộ ôm chặt đứa bé vào lòng, cảm nhận nhịp thở mong manh của nó, cậu thở dài. Nhưng Giles lại cảm nhận được một điều khác." Ngay đằng trước đoạn này điểm nhìn lại bay lên cao vút xong đùng một phát, lại chui tọt vào trong đầu Giles.
Rồi đoạn này nữa: "Chàng trai đứng lặng nhìn theo bóng lưng vị Đại pháp sư già dần khuất sau những tàn tích. [...] Một người bạn của cậu tiến đến, nhíu mày tò mò:" Lần này phi một phát sang điểm nhìn của một nv phụ, trở thành góc nhìn thứ 3 giới hạn.
Xong một chặp sau lại: "Chuyện tiếp theo sẽ là dọn dẹp và tái kiến thiết lại Venna. Nhưng liệu Venna có còn là Venna?" Đây, điểm nhìn lại lên cao. Ai đang là người dẫn truyện? Chỗ này là giọng đọc của tác giả luôn rồi. Không phải nó ko hay, nhưng nếu tác đã muốn dùng góc nhìn trên cao này thì dùng nó hết từ đầu đến cuối đi, chứ đừng một chặp lại chui vào Giles rồi lại chui vào nhân vật khác. Hoặc nếu chuyển sang góc nhìn thứ 3 thì cố định ở 1 nhân vật như Giles hay người lính thôi. Chứ cứ nhảy lung tung như vậy thì người đọc khó mà cảm được với nhân vật.
Và thoại, bạn tác cũng nên chú ý hơn một chút về thoại nhé. Chương đầu khơi lên một bầu không khí chiến tranh thì nên có nhiều hành động, và nhiều thoại hơn. Một số đoạn đối thoại cảm thấy khá khiên cưỡng, như đoạn "ngài ấy biết nuôi trẻ con không?" cho vào nó khá lọt thỏm, đọc sượng sượng => bạn tác nên cân nhắc mục đích của đoạn đối thoại, có cung cấp thông tin hay liên kết gì ở đoạn liền sau ko? Hay câu thoại: "Chúng tôi đã chuẩn bị phòng nghỉ cho Ngài rồi ạ." => câu nói bình thường quá, nó ko gợi đc ko gian. Cái khúc này thì bạn tác nên tả chút ko gian quân đội trại doanh hay xài từ báo cáo, cấp trên, nói chung là nó nên thể hiện đc cái bầu không khí/khung cảnh lúc ấy.
Một điểm cuối là đoạn đặt tên cho main phèn quá tác ơi :"))
Về POV, phần lớn thời gian truyện mình chỉ nhốt góc nhìn vào mc, nhưng ở chương 1, mình thừa nhận mình đã mắc lỗi cơ bản của ngôi ba toàn tri. Mình sẽ chỉnh sửa lại cho hợp lý trong phiên bản remake.
Về thoại... mình sẽ cố gắng...
Về tên của main, nó chỉ là tên font chữ yêu thích của mình thui :3
Như cái cách anh thấy michó nắc cipher vậy