“Đổi PSA thành CFS – Confusion là ra cách viết truyện này.” :bruh:
Hello bạn tác L.H, tôi có ngụp lặn trong một góc server mà bạn vào để tìm kiếm đánh giá nên đã vào xem thử truyện của bạn. Tranh thủ hiện tại truyện đang lên sự kiện thì tôi cũng review phát cho sự kiện này rơm rả hơn. Bài review của tôi chắc chắn sẽ gặp thiếu sót nên bạn tác cũng như mọi người cứ tự nhiên góp ý cho tôi biết mà sửa chữa nhé.
Tôi xin phép review truyện PSA Tutorial của bạn vậy.
P/S: Spoiler.
I. Điểm tốt của truyện.
Chắc điểm bạn làm tốt nhất là cách bạn tác thổi hồn vào hai nhân vật chính của truyện này: Rowalt Catlinton và Lilha. Hai nhân vật này có tương tác nói chuyện qua lại với nhau trông giống con người, để tính cách của mỗi nhân vật được tôn lên qua lời thoại và hành động là một điểm cộng đối với tôi. Tôi nhận thấy mình cũng gọi là bị hai nhân vật chính này lôi kéo qua những chương truyện đến tận cuối tập 1 bằng câu từ phiếm, cử chỉ tự nhiên, cảm giác khá giống kịch Manzai, một ông thì hay đùa còn một cô thì nghiêm túc quá.
Ngoài ra thì tôi nhìn thấy một số từ lạ lạ mà bạn viết, cách mà nội dung câu chuyện được dẫn dắt. Chúng ta theo chân hai con người gọi là likable này đi phiên lưu, một phần nó cũng thu hút tôi theo dõi truyện này đến hết. Nếu bạn xây dựng được các nhân vật mà giúp tôi chịu khó dõi bước theo thì tức mà bạn tác đã thành công giữ chân tôi ở đây rồi, nhỉ?
II. Những điểm mà truyện làm chưa tới.
Disclaimer là tôi chỉ đọc truyện với tư cách một độc giả. Tôi chắc chắn có chỗ sai nên mọi người góp ý giúp tôi những chỗ tôi không biết nhé.
Bây giờ thì đến những phần mà tôi cho là bạn tác làm chưa thật sự tốt cho truyện của mình. Mọi thứ mà tôi sắp nói tới đây chắc là tiêu đề đã giải thích đủ rồi. Nội dung truyện này khiến tôi bị confused các bác ạ, văn phong bạn tác trình bày cứ làm tôi bị bối rối ngay từ chương truyện đến đoạn dẫn thoại và tính cách của các nhân vật khác. Cụ thể là như thế nào vậy?
a. Chương mở đầu (?)
Bình thường thì mọi câu chuyện nào cũng phải có phần mở đầu lôi kéo người đọc vào truyện của mình. Nói không ngoa khi chương đầu tiên là chương quan trọng nhất giúp tác giả câu kéo và giữ chân người đọc (một phần thực ra là do tôi không thấy bìa đẹp nào trong OLN cả... :kek:). Chương đầu nó thường phải giới thiệu được bối cảnh, nhân vật, vấn đề cốt lõi của toàn truyện, tôi tạm gọi đó là "rod", đại khái là cái cần câu của tác giả. Và mồi câu thì sẽ là các chiến thuật như “dùng cao trào để dẫn bài”, “flashback”, "throw back in time", “kết thúc chương đầu tiên bỏ lửng”... Đó là một trong số những yếu tố có thể sử dụng ở chương đầu tiên, tôi gọi đó là "hook".
Vậy thì cái “rod” và “hook” của truyện này nằm ở đâu ở trong chương đầu tiên thế? Tôi hỏi mọi người và tác giả thật đó, bởi vì tôi chả biết chương đầu tiên nó phục vụ mục đích gì cả.
Bạn tác chọn mở đầu bằng hình ảnh một cô bé ngồi trong một góc của khu ổ chuột, gặp được một người con trai mà cô này gọi là bạn, nói về một tên nào đó đã áp bức cô. Rồi thanh niên kia offer cho một suất thay đổi cuộc đời thì cô này từ chối. Xong rồi hắn bỏ đi. Đó là lần cuối hai người gặp nhau các kiểu. Thế rồi sang chương 1, đùng một cái tác ném vào mặt tôi những con người rơi từ trên trời xuống, bao gồm hai nhân vật chính, cùng thiết kế bối cảnh, và vẫn chưa đưa ra vấn đề chính của cả bộ truyện này.
Cảm giác tôi đọc chương 1 lên nó còn giống chương đầu tiên hơn, cái chương mở đầu nó được viết ra không vì mục đích nào cả. Một chương mở đầu và chương tiếp theo chưa làm rõ được truyện của mình thì tác rõ là đang lọc người đọc truyện rồi. Cơ bản là truyện này không có cái hook để câu kéo độc giả vào truyện của bạn tác được. Thậm chí nó còn làm tôi rối, kiểu “Mình vừa mới bỏ một chương hay sao vậy?”, “Chương mở đầu là quá khứ của ai cơ?”, “Hai chương này có liên quan gì với nhau thế?” Đó là cái confused của đầu tiên của tôi, cái “cần câu” của bạn vẫn còn rất yếu, những chương đầu tiên chưa làm rõ được vấn đề chính của truyện này. Bao nhiêu người mà bạn kể ở trong chương đầu tiên nó chẳng liên quan gì đến chương tiếp theo, mở đầu nó cứ dở dở ương ương như thế.
b. Nhân vật phụ vô hồn (?)
Tiếp theo là nói đến các nhân vật khác, ngoại trừ hai đứa nhân vật chính của truyện. Thay vì được viết có hồn và có tương tác như hai đứa protag ấy, gần như tất cả những nhân vật phụ, phản diện trong truyện đều đi theo một lối mòn là làm bệ đá cho nam chính đạp lên. Tôi nói họ là “đá” bởi vì tôi không tìm thấy tính cách, cử chỉ, hành vi nào để thể hiện được nét đặc trưng của họ cả, cơ bản họ đều giống nhau, đều cứng nhắc, như một con rô bốt, chỉ xuất hiện để nói lên một vấn đề nào đó rồi hết.
Lấy ví dụ cụ thể:
- Vanis T. Fingard (CH.6), ông này xuất hiện trước mặt Rowalt và Yuu, toát ra khí thế quyền lực, nhưng sau khi kích động ông này, ổng lại đối đáp như một con NPC, được hỏi gì thì nói đó. Không một tí biểu cảm, không có chút cử chỉ, hành vi nào, chỉ toàn thoại và thoại đến tận cuối chương. Ổng chỉ có hiện cái mặt bặm trợn lúc mới gặp, tay bóp nát ly thủy tinh sau khi bị kích động, và trở thành cái máy đáp đến hết chương 6 này.
- Tương tự, Lưu Diệm (CH.10), phản diện của tập 1, hắn xuất hiện ban đầu thì bình thường, thế rồi sau khi bị kích động, đau đầu các kiểu thì lập tức trở thành một NPC. Main nó hỏi gì là ổng đứng im đáp lại ngay, cũng không biểu cảm, cử chỉ. Lời thoại tràn lan lũ lượt y hệt lúc nói với Fingard nói riêng và hầu hết mọi cuộc đối thoại khác trong truyện nói chung.
- Rồi thì Yamada Daki và một ông thanh tra khác (CH.2-3), Messiah (CH.6-13), Takigawa (CH.17),… toàn bộ dường như chỉ cử động mắt là cao nhất...
Các nhân vật phụ đều dùng mấy hành động rất đơn giản như đánh mắt, bĩu môi, hoặc không có cái nào, và nối theo sau đó là lời thoại này đến lời thoại khác. Họ không có chút hành động chân tay rõ ràng nào cho thấy rằng những người này không đứng yên khi đang nói chuyện. Càng giải thích thêm thì nó lại thành tôi chê trình bày chưa tốt, nên là tôi chuyển sang phần tiếp theo luôn.
c. Tường thoại.
Cộng thêm với sự vô hồn của nhân vật là những tường thoại rải rác trong truyện. Ở những chương có yếu tố lí giải bí ẩn bao quanh trong toàn arc đó, bạn cứ viết theo kiểu hai bên chỉ combat mõm với nhau, không có trạng thái biểu cảm cử chỉ nào như tôi đã nói ở trên ấy. Trong những cảnh đối đầu với nhau, chỗ nào bạn kể được thì bạn sẽ kể cho hết, rồi bạn nghĩ ra lời thoại thì bạn làm thoại cho hết. Nhân vật không suy nghĩ, không cử động tay chân, không tạo ra bầu không khí. Chỉ có thoại thôi là không đủ.
Thêm nữa, bạn dùng một đoạn thoại để giải thích hết tất cả những mắc xích của một arc đó mà không để ý đến việc liệu nhân vật nói ra lời đó có ngắt nghỉ chỗ nào hay không, nhấn nhá ở đâu hay không. Giọng trình bày thì đều đều như biển lặn. Đọc hết một đoạn đó lên mà cảm giác như nhân vật không cần ô xi để hô hấp. Rồi thì phận độc giả như tôi sẽ nghĩ sao. Bao nhiêu thông tin bị gói gém vào đúng một đoạn, rồi không cần tính xem tôi sẽ tiếp nhận lượng thông tin bất ngờ này vào đầu như thế nào. Tôi chỉ vừa mới chill chill cùng những câu đối đáp ngắn gọn thôi mà, tại sao lại ném vào một đoạn dài lê thê như thế?
Ví dụ luôn ở đây:
“T…tôi hiểu rồi, và thế là để không bứt dây động rừng, gây hoang mang dư luận nên nhân lực ngầm của tập đoàn Spark đã được cử tới phải không?” Rowato nhanh chóng phán đoán.
“Anh hiểu cũng nhanh đấy, kẻ ra tay là một Esper đang ẩn náu tại Anthondel.”
“Thế thì có liên quan gì tới tôi chứ? Tôi chỉ là một nhà tâm lí học quèn tại cái nơi dơ bẩn này thôi.”
“Chẳng phải anh chính là một trong những nhân vật đứng sau sự dơ bẩn của nơi này sao Rowalt?”
Câu hỏi đó đúng hơn là một lời đe dọa đến từ Yuu, hắn thay đổi hẳn thái độ mà ném vào Rowato cái nhìn sắc bén hệt như một kẻ đứng bên trên cầm cây búa phán xét.
“Anh cũng là người tường tận sâu sắc nhất những chuyện diễn ra ở đây, không phiền nếu hỗ trợ tôi điều tra kẻ đã lấy mạng ngài bộ trưởng đáng kính chứ?”
“Nếu tôi từ chối thì sao? Tôi chẳng ưa gì chính phủ.”
"Tại sao thế?"
"Anh thừa biết Luzden'on là một quốc gia phát triển với vẻ ngoài hào nhoáng, trật tự và hiện đại. Chính quyền của kiểm soát chặt chẽ hình ảnh đất nước, chỉ tập trung vào các khu vực trọng điểm để tạo ra một xã hội thịnh vượng giả tạo. Nhưng phía sau sự hào nhoáng ấy là một bộ máy vận hành dựa trên đàn áp, phân tầng giai cấp rõ rệt và chính trị ngầm đầy rẫy tham nhũng. Tôi cũng chẳng đòi hỏi sự tốt đẹp gì nhưng lại cực ghét những kẻ hưởng lơi mà giả mù trước sự ung nhọt. Câu trả lời sẽ là từ chối, được chứ?"
.
Rồi cái nữa:
Các điều tra viên xung quanh nghe thế liền xôn xao.
“Thử nghĩ đơn giản xem, một khu vực tối tăm, kín đáo, nơi được chọn làm điểm giao dịch bí mật thì làm sao nửa đêm lại xuất hiện ai đó vô tình đi được sâu vào trong này, đúng vào lúc ông Tanoshi mới tử vong và gọi một cuộc điện thoại ẩn danh cho cảnh sát? Khả năng đó hoàn toàn rất thấp.”
Một vài người vẫn nghi hoặc với lập luận chưa đủ thuyết phục đó, Inquisitor không mấy quan tâm mà tiếp tục.
“Mọi người hãy xem qua những gì tìm được trên cơ thể nạn nhân mà để ý kĩ bên trong áo có một điếu thuốc đã được đốt với độ dài gần như còn nguyên nhưng đã được dập cong lại. Ai cũng biết ông ta là một người nghiện thuốc lá, kể cả khi xuất hiện trên truyền thông thì ông Tanoshi cũng phì phèo. Khả năng cao rằng trong cuộc gặp với hung thủ, ông Tanoshi cũng đã định hút nhưng lại đổi ý rồi dập nó vào tay áo, hãy để ý dấu vết trên tay áo.”
“Điều đó thể hiện được gì?”
“Đối phương là một người ghét mùi thuốc và đã đề nghị ông Tanoshi không được hút. Nghe thật kì lạ phải không? Một người sinh ra ở Anthondel mà lại không chịu được mùi thuốc, đó là chưa kể bản thân còn dính tới Selene. Tôi chỉ có thể đoán đó là một kẻ vô cùng thượng đẳng, luôn coi bản thân đứng trên sự rác rưởi của nơi này. Hãy xem hắn có thèm thu hồi lại đống thuốc cất trong đường ống không? Rõ ràng hắn muốn gửi lời tuyên chiến nên chẳng mảy may phải chú ý tới dấu vết, kể cả thế thì hắn vẫn khoái cảm giác được ẩn mình một cách nửa vời, hắn muốn chúng ta tìm ra được.”
Đâu đó đã có vài tiếng thì thầm đồng tình.
“Ngoài ra thì hãy nhìn địa hình chỗ này, đây gần như toàn là các mặt đất bằng phẳng, chỉ riêng nơi ta tìm được mẫu tóc của thủ phạm là nằm trên một bậc thềm cao, nhỏ, chỉ đủ để một người có thể đứng lên. Tại sao ở bao nhiêu vị trí dễ đặt chân hơn thì hắn lại chọn cái thềm cao cheo leo này? Theo tâm lí học, những kẻ thích coi mình là trung tâm luôn tìm một vị trí cao hơn người khác để đứng khi giao tiếp. Và sau cùng, việc sát hại một đại nhân vật như ông Tanoshi chẳng phải là minh chứng rõ nhất cho lời thách thức rằng hắn không ngại thực hiện điều gì cả sao? Hắn còn chẳng thèm che dấu cái xác dù cho đó là một việc vô cùng đơn giản, sâu trong Anthondel là một mê cung và cũng không ai biết ông Tanoshi đã tới nơi này. Đây có lẽ là khởi đầu cho một chiến dịch khủng bố lớn.”
.
Thêm cái nữa:
“Sao thế? Em đang run rẩy kìa. Không thể tin là mình vẫn còn sống phải chứ?” Anh vui vẻ nói trong lúc phủi bụi bẩn trên quần áo sau pha hành động ban nãy.
“Chuyện gì đã xảy ra? Hắn đã bắn trượt à?”
“Không. Nói đúng hơn là hắn không thể bắn được.”
Rowato đặt tay lên mái tóc đỏ của Lilha rồi nhìn gần vào gương mặt của cô, nói đúng hơn là ngoại hình của lớp cải trang mà anh đã dày công chuẩn bị ngay từ dạo đầu.
“Hắn không thể bắn vợ của mình được.”
“Hả?”
“Xin lỗi đã lừa em ngay từ đầu, anh sẽ giải thích mọi thứ ngay bây giờ đây.” Rowato cúi mặt xuống gãi gãi đầu tỏ vẻ ăn năn dù ẩn trong đó vẫn là một chút sự cợt nhả.
Sau khi tìm được một chỗ nào đó đủ thoải mái, anh mời Lilha ngồi xuống trước còn bản thân thì bắt đầu đứng chuẩn bị luyên thuyên như mọi khi. Và trò ảo thuật, nói đúng hơn là trò gọi hồn này chính thức hạ màn.
“Em có bao giờ tự hỏi tại sao anh lại cho em mặc cái bộ trang phục kì lạ ấy và phải tốn công tự mình chỉnh lại đầu tóc của em cùng nhiều thứ rườm rà khác chưa? Tất nhiên là không phải chỉ để làm màu và trêu chọc em rồi.”
“Ơ…” Lilha vẫn còn đang choáng váng sau chấn động vừa rồi giờ lại sắp phải quá tải thêm.
“Kể từ lúc biết tên Lưu Diệm có sự ám ảnh với Elara thì anh đã có ý làm vẻ bề ngoài của em trông giống cô ấy nhất có thể. Mái tóc đỏ rượu lẫn bộ váy đen trắng cùng ruy băng đỏ như cosplay, đôi mắt với kính áp tròng và lớp son phấn ấy là thứ vô cùng hoàn hảo mà anh có thể chuẩn bị từ trước. Khi biết được vợ ông ta, tức là bà Dung Nguyệt thời trẻ có ngoại hình giống Elara thì theo tính bắc cầu, em hiện tại trông cũng như thế. Đây chính là dụng ý của anh nhằm đánh vào mặt tinh thần của hắn bằng em hay đúng hơn là hình ảnh của người quan trọng nhất với ông ấy.”
.
Đoạn thoại nào mà có đến hai ba ý chính thì phải phân tách ngắt nghỉ ra chứ?
d. Logic của truyện.
Cái này thì trực tiếp ảnh hưởng đến nội dung của truyện, tôi xin phép phân tích ra những chỗ mà tôi thấy kì cục.
- Lúc đi điều tra vụ án giết người hàng loạt ở CH.1, Nam chính Rowalt đã ngờ ngợ có chuyện gì đó sẽ xảy ra, ổng đặt một cái camera ở gần đó và đứng xa quan sát, nhưng rồi sau khi cảnh giết người diễn ra, hắn lại gọi con bé phụ tá đến thẳng đó để làm camera chạy bằng cơm, mà không nghĩ rằng có thể tên sát nhân đó vẫn còn lảng vảng ở quanh đây, lỡ nó giết nhỏ luôn thì sao, nhỏ đó đâu có gì để tự vệ?
- Lúc đi hỏi tội lão sát nhân Yamada Daki ở CH.2, khi nhà của lão Daki bị đột nhập, nam chính dạo đầu bằng xưng hô “ngài sát nhân” với lão, lão cũng bồ bã cho qua, không có cảm nghĩ gì, “no thought, head empty” với độc giả. Cái thứ mà lão tố nam chính đầu tiên lại là tội xâm nhập bất hợp pháp, trong khi rõ ràng tụi nó biết mình là sát nhân, ổng lại không chối cái mác sát nhân đó trước.
- Hành động lão này khi chơi trò chơi do nam chính bày ra cũng buồn cười. Hắn bày ra 5 cái bao, có thể một trong 5 cái là con gái của lão. Thế rồi lão này lại cả gan gạt rớt 3 cái xuống máy nghiền, tới khi còn 2 cái cuối thì lão nghĩ lại. Rồi sau đó, lão làm gì để vượt qua hoàn cảnh này? Lúc còn 2 cái bao thì lão không nói không rằng nhảy vào cái máy mà quyên sinh luôn. Thế rồi lão có lo rằng liệu thằng kia định làm gì con mình sau đó hay không?
- Inquisitor được giới thiệu là thám tử trong một tập đoàn trí tuệ tầm cơ quốc gia, nhưng cái người này lại mang cho tôi cảm giác trí khôn cũng… bình thường. Thám tử này dường như chỉ là cầu nối giữa nam chính với tập đoàn quốc gia, nghe được gì mà đúng ý mình nghĩ thì ậm ừ gật đầu, nói câu không biết thì ồ quao lên, đổ mồ hôi, bất ngờ,... Anh này cũng chỉ tầm tầm cảnh sát bình thường thôi chứ dù lời lẽ sắt đá ra sao, tôi cũng không thấy nét đặc trưng của một người suy luận sâu sắc từ anh ta cả.
e. Flow/pacing ảo ma.
Nhịp độ của truyện phải nói là hết sức ảo, nhanh chậm tùy ý. Ngẫu nhiên cứ như “random bs go!” ấy. Nhờ vào những tường thoại sống sượng, cuộc đối thoại của các nhân vật diễn ra rất nhanh. Những lời giải thích viết liền một mạch không kéo giãn ra, trong khi đó là phần quan trọng nhất giải đáp mọi khúc mắc và cần độc giả tiếp nhận từ từ, chậm rãi.
Mấy cảnh diễn biến khác ảo không chịu được. Chẳng hạn như đoạn lão sát nhân tự quyên sinh lúc nãy tôi nói:
“Làm sao tao có thể coi mạng sống của đứa con mình là trò đỏ đen chứ?”
Đôi mắt của Rowato sáng rực khi nghe thấy điều đó, anh ta gỡ chiếc kính đang đeo ra, không phải để dụi mắt vì cảm động mà là để lau vệt mực đỏ dính trên ấy. Khi không đeo thêm lớp kính dày cộp, ánh mắt của Rowato sắt lạnh hơn bội phần. Anh đeo chiếc kính của mình cho Lilha, dặn cô bé ra ngoài chờ mình trước, sau đó thì lại bên rỉ tai gì đó cho ông Yamada. Lilha quay đầu nhìn lại, thoáng thấy biểu cảm ông ta như thể đang đấu tranh tư tưởng cho một quyết định mà bản thân đã sớm có câu trả lời nghiêng về. Khoảng khắc đó đã ngay lập tức đánh dấu cái kết cho con người khốn khổ này.
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, cứ như là một câu chuyện lố bịch.Vào những giây cuối trước khi rời khỏi nhà xưởng, hình ảnh tên sát nhân kia nhảy thẳng xuống bể nghiền rác một cách không hề do dự lọt vào mắt của cô gái. Thứ còn lại sau cùng là tiếng thét thảm thương vang vọng. Hắn thực sự đã tự gieo mình vào cái miệng toàn những chiếc răng khủng khiếp ấy chỉ sau một câu nói của Rowato, cứ như đó là một lời nguyền hay lệnh chú thôi miên gì đó vậy. Anh nhìn vào chiếc máy nghiền mới mua với vẻ thất vọng tràn trề trước khi tắt nó đi mãi mãi, bỏ lại đống bầy nhầy còn kẹt bên trong.
Quote: “Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, cứ như là một câu chuyện lố bịch.”
Đúng! Tôi cũng thấy nhanh đến lố bịch! Tôi cũng trích luôn comment của bạn TĐD ở dưới chương 3:
“ủa thế ông kia chết r à”
Tất cả là vì bạn tác thấy một đoạn đã tròn ý rồi những vẫn nhồi nhét thêm thông tin vào, rồi thì ba bốn cái ý chính nằm gọn trong một đoạn văn. Ý quan trọng nhất thì nằm trong giữa những câu kể rườm rà. Bạn không ngắt nhịp nghỉ cho độc giả, rồi độc giả cũng lướt qua là đánh mất ý chính trong đoạn đó.
Tôi khuyên là mỗi đoạn phải có một ý chính thôi, tròn ý rồi thì xuống dòng, nhấn mạnh cho bọn tôi biết rằng “à, đây là một ý hoàn chỉnh.” Chắc bạn đã học văn năm mấy ấy, rằng một đoạn phải có đủ một ý chính, câu đầu nêu ra, các câu giữa triển khai và câu cuối tóm lại mà, đúng không?
Xong rồi, bạn tác còn dành ra CH.7, CH.14 để viết flashback 8 & 12 năm trước. CH.14 thì tạm chấp nhận được, nhưng CH.7 thì tự nhiên tua ngược thời gian mà không có một cái gì để liên hệ ở chương trước (CH.6). Nam chính bảo một câu “Hẹn gặp lại” ở cuối chương 6 rồi đùng một phát, tôi đã ở Anthondel 8 năm trước rồi? Hả? Bối rối quá!
...
Ngoài những cảm nhận mà tôi nêu ra ở đây, bạn tác còn mấy lỗi chính tả mà chắc là tôi sẽ PM riêng để giúp bạn cụ thể nhé.
III/ Tóm lại.
PSA Tutorial là truyện có nội dung tiềm năng. Bạn viết được bối cảnh và nhân vật chính đủ thu hút, nhưng lại khá fail ở tuyến nhân vật phụ và cách hành văn của truyện. Chương mở đầu không có mồi dụ độc giả. Nhiều chỗ thì toàn thoại, nhân vật sượng trân cứng đờ giống NPC giao quest với info. Ngắt nghỉ các quãng-đoạn không hợp lí. Cảm giác bạn nghĩ ra cái gì thì viết ra cái đó ấy (muốn kể thì kể hết, muốn thoại thì thoại hết). Tôi thấy bạn nên sửa lại chương đầu tiên, cách diễn tả mỗi nhân vật, hạn chế tường thoại lại. Truyện này sẽ đáng đọc hơn nhiều.
Nếu bạn tác và mọi người có góp ý hay chỉnh sửa sai sót nào có thể nhắc cho tôi biết nhé. Coi như là tôi học hỏi từ cộng đồng mình cách review luôn.
Tạm biệt PSA Tutorial nhé.
6 Bình luận
[- Hành động lão này khi chơi trò chơi do nam chính bày ra cũng buồn cười. Hắn bày ra 5 cái bao, có thể một trong 5 cái là con gái của lão. Thế rồi lão này lại cả gan gạt rớt 3 cái xuống máy nghiền, tới khi còn 2 cái cuối thì lão nghĩ lại. Rồi sau đó, lão làm gì để vượt qua hoàn cảnh này? Lúc còn 2 cái bao thì lão không nói không rằng nhảy vào cái máy mà quyên sinh luôn. Thế rồi lão có lo rằng liệu thằng kia định làm gì con mình sau đó hay không?]