Cầm rìu chặt tre trăm đốt trong “Khắc nhập, khắc nhập - Khắc xuất, khắc xuất.”
Members

Xin chào bạn tác của truyện “Khắp nhập khắc nhập – Khắc xuất khắc xuất” nhé. Tôi chỉ là một độc giả qua đường nhìn thấy truyện của bạn trên trang sự kiện chọn banner nên quyết định đọc thử, cơ bản là cái tên truyện ảo ma của bạn đã đập vào mắt tôi. Đây cũng là lần đầu tiên tôi public đánh giá nên chắc chắn sẽ gặp thiếu sót, hi vọng mọi người giúp đỡ xem tôi nói sai những gì.

Thôi không dông dài nữa, tôi xin phép vào thẳng phần Review.

 

I. Điểm tốt của truyện – Văn phong của tác.

Cái ấn tượng đầu tiên tôi tìm thấy khi đọc chính là vốn từ trau chuốt, cách dùng từ tốt hơn đại đa số những bạn viết OLN. Bạn tác dùng rất nhiều bài để dẫn dắt người đọc, từ cách nêu ấn tượng của nhân vật, tốc độ “pacing” của những tình tiết, một chút khiếu hài hước của đoạn đối thoại và diễn đạt, các biện pháp tu từ, thậm chí còn soạn ra cả thơ và để tóm gọn một chi tiết và chuyện phiếm để vào chủ đề nữa. Cái này thì khâm phục. Tác viết rất tâm huyết đấy chứ. Chung quy lại thì kĩ năng diễn đạt phong phú của tác là không có gì để chê được.

 

II. Những thứ mà tác giả làm chưa tới.

Cứ đề ba trước rằng đây là quan điểm của tôi. Tác và mọi người có thể debate với tôi để thông não tôi một chút, cũng xem như là tôi đang học hỏi từ mọi người.

a. Thứ nhất là tóm tắt của truyện này.

Bụt : Tại sao con khóc?

Vô Ngân: Ta không khóc, chỉ là lòng ta đang rất đau.

Bụt : Hồng trần với ngươi như thế nào?

Vô Ngân: May mắn thì sống, xui thì chết!

Bụt : Tại sao ngươi lại nói như vậy?

Vô Ngân: Vì dù ta có tỉnh táo đến mấy, gặp xui xẻo thì vẫn phải chịu chết thôi.

Dù ta có thông tuệ đến đâu, vẫn có kẻ còn thông tuệ hơn ta. Vậy ai mới là kẻ ngu si?

Thế nên chỉ có may mắn mới có thể tồn tại được ở cái Hồng trần này.

Tôi trích lại cuộc đối thoại được bỏ vào đây để làm rõ đại ý của mình: Tại sao may mắn với ngu si lại liên hệ với nhau được vậy? Tôi hiểu là xui thì chết, người khôn hơn người thì người chết. Nhưng đương nhiên ai dở hơn thì kém hơn, ngu hơn rồi. Tôi vẫn không hiểu được tại sao ngu là xui xẻo trong cuộc đối thoại này nữa. May mắn mới khôn được lên hay sao, mình xui mình chết nên mình ngu si? Tôi chịu.

 

b. Thứ hai là xây dựng hình ảnh các nhân vật phụ.

Có vẻ đây là một cách viết truyện, không chi tiết hóa nhiều hình ảnh không cần thiết trong câu chuyện, đặc biệt là mấy nhân vật phụ chỉ thoáng qua một hai cảnh là xong, nhưng không phải nhân vật phụ nào cũng nói qua tên rồi để trôi đi như gió được.

Nào là Tử Long Đằng, ông này đánh nhau chục hiệp với nhân vật chính mà nói được đúng một cái tên, chẳng biết ổng tai tròn mắt dẹt thế nào, tướng tá ra làm sao luôn. Ý tôi là ông này trực tiếp đánh với đối thủ thì cũng phải cho tôi hình dung cái cách ổng đánh nhau lúc dạo đầu trước đã chứ.

Rồi thì Dương Nhi – Dương Chi, cô em Dương Nhi thì có thể bỏ qua vì độc giả như tôi đọc qua có một lần, nhưng Dương Chi thì lại có liên hệ đến nhân vật chính và cốt truyện, mà miêu tả thì lại dùng Dương Nhi ra để so sánh % sắc đẹp mặc dù tôi không biết hai chị em này trông như thế nào cả. Từ “Hồng nhan” gán cho hai cô này với tôi cứ thấy kiên cưỡng thế nào ấy.

Còn vài người như Tứ Hoàng gì ấy nữa,...

c. Thứ ba là cái tag Action của truyện này.

Ban đầu tôi sẽ rằng một câu chuyện kiếm hiệp võ lâm thì sẽ trao đổi chiêu thức bắt mắt lắm. Đây còn lại một bộ truyện chữ, và với văn phong hay ho của bạn tác, chắc là sẽ nấu ra nhiều món hành động rất khoai. Nhưng mà không,… sau khi đọc xong đến chương 30-31 gì đó chỗ Dị Thú xuất hiện, tôi đã quay sang viết về cảnh hành động của bạn tác. Cụ thể là bạn làm chưa tới, tôi nhận ra những cảnh hành động của bạn (và nhiều tình tiết khác tôi sẽ nhắc tới sau), tất cả đều chỉ được diễn đạt bằng hình dáng, kết quả và giữa trao đổi chiêu thức là những từ tượng thanh. Tôi đọc cảnh đánh nhau mà thấy tượng thanh viết thay hiệu ứng liên tục.

Chương 2: Lúc gã chủ hiệu thuốc quật roi thì “Vút”, “Phanh,” sau đó thì cái cửa gỗ thì xé làm đôi.

Chương 6:

- Khi hai bên vung kiếm vào nhau thì “Keng”, thế là hết phần âm thanh.

- Rồi sau khi Lý Chiến thốt ra được câu "…Mộc hồn nào ra trận cơ chứ.” thì “Bùm,” sau đó cũng không kể được làm cái gì vừa phát nổ.

Chương 7: “Bùm… ông... oang!”, “Bang… hự!”, “Bùm… xoẹt… xoẹt”. ...Kiếm thì nói ra là kiếm, công lực thì nói ra là công lực chứ bạn tác bắt tôi đọc mấy cái này cứ như bảo tôi đoán xem nhân vật vừa mới làm động tác gì vậy.

Chương 24: Có đoạn thì lạm dụng từ tượng thanh chỉ để nói một chi tiết không cần thiết như là tiếng gió – “Vút… Vút… Vút.” Rút kiếm phạt kiếm chạm kiếm thì cứ “Keng”, “Xoẹt”, “Leng keng keng” rồi đa số là khỏi nói kiếm nào chạm kiếm nào, uy lực của kiếm và người ra sao. Đơn giản chỉ là “tôi vung kiếm, tiếng nó như thế này này” và hết.

Với tôi thì mỗi đòn tấn công của các nhân vật nó sơ sài, không có chiều sâu và có cảm giác bạn tác chưa diễn đạt được cái gì sẽ vào tai của độc giả ngoài âm thanh đơn thuần của nó. Tôi có thể cho “âm vang chát chúa làm hắn hơi choáng váng, chao đảo”, “tiếng động lớn như rách cả màng nhĩ”, “từ tai hắn vang lại tiếng kiếm dữ dội, cánh tay run bần bật,” hay là “vọng vào tai của hắn chẳng có gì ngoài tiếng kim loại keng két chạm nhau” thay vì dùng hoặc chỉ dùng từ tượng thanh để triển khai một thức kiếm của nhân vật, rồi thì tôi để nhân vật suy nghĩ ngắn gọn, cảm giác tay, nét mặt đối thủ,… hoặc đại loại như thế để lấy sức nặng của mỗi lần giao đấu quan trọng. Chắc là do tôi gắt gỏng quá, cái này tôi cần mọi người góp ý ít nhiều nhé.

 

d. Lạm dụng từ tượng thanh.

Như tôi viết ở trên, “nhiều tình tiết khác” là không chỉ ở những cảnh hành động. Bất kì cái quơ tay múa chân, môi trường xung quanh đều chuyển về dạng tượng thanh cả. Nhiều đến mức thay vì tôi nghiên cứu hình ảnh mà bạn tác muốn tôi hình dung ra, tôi chuyển sang nghiên cứu âm thanh bạn đưa ra chính xác là tiếng động gì, và nó có ăn vào câu thoại/kể nào cho nhân vật hay không.

Tôi không biết phải giải thích ra làm sao, đại khái là như ý của tôi ở trên, mấy cái này có thể viết thành một câu rõ ý, lại còn thuần văn mà nhỉ?

 

e. Cách trình bày những thuật ngữ mới.

Tôi nói thẳng vào chính chương 2 của bộ truyện này luôn, mười mấy đoạn đầu tiên của chương 2 là infodump với một biển thuật ngữ mới. Cái lỗi này khiến tôi đọc lên không những thấy rất ngán mà còn quên ngay các thuật ngữ mà tôi vừa đọc được, đơn giản là vì tôi không nhớ hết. Gì mà:

Mỗi Mộc hồn sẽ có hình dáng khác nhau, nó vốn là cái bóng của một loại Linh thụ nào đó trên Mộc Châu đại lục”

Linh thụ ở Mộc châu đại lục sau hàng triệu năm khai phá đã được xếp hạng rõ ràng trên Linh Thụ Bảng. Có tới 10.203 loại, xếp hạng một đến một trăm gọi là Thần thụ, từ một trăm lẻ một đến một nghìn là Cổ thụ, và thứ hạng từ một nghìn lẻ một trở về sau thì đều gọi chung là Linh thụ”

Kết Mộc - Kết Linh - Kết Tinh - Hóa Hình - Hợp Thể - Hợp Giới.”

Mỗi cảnh giới là một quá trình tích lũy Mộc lực từ Sơ kỳ - Trung kỳ - Hậu kỳ - Viên mãn.”

Và còn một mớ ảnh hưởng của những thứ thuật ngữ này ở đằng sau. Tất cả đều ở trong mười mấy đoạn đầu tiên, viết theo kiểu liệt kê, phân tích. Tôi vừa phải học thuộc thuật ngữ, vừa phải học thuộc tác dụng, ảnh hưởng, phân cấp của nó. Thuật ngữ mà được trình bày dumping tôi thế này, mấy chương sau dùng lại chắc chắn là tôi ngu ngay.

 

f. Thuần phong mỹ tục trong lời thoại.

Chỉ là theo ý kiến cá nhân của tôi dưới tư cách là một độc giả thôi, tôi là chúa ghét tác phẩm nào có lời kể văng tục và được xem là nét đặc trưng của nhân vật hoặc truyện. Cảm giác tôi đọc lên những câu bạn viết như “Đúng là không gì thoải mái bằng ỉ* đ*i kịp thời mà.”, “‘Bưng cái bô đầy c*t’ này quăng về cho Hoàng thất xử lý…”, nó rất là khó chịu. Đồng ý rằng bạn có thể học trong văn người đi trước, nhưng nếu không vì văn chương bay bổng của bạn (ở những chỗ không tục) tôi chắc chắn sẽ bực mình mà drop bộ này rồi. (Context: Tôi drop thật). Bạn có thể nói giảm nói tránh được mà?

 

III. Tóm lại.

Những ý kiến mà tôi nêu ra đều là suy nghĩ của cá nhân tôi khi đọc truyện của bạn, với tư cách là một độc giả. Vì vậy nên mọi người cứ chia sẽ góp ý giúp tôi chỗ nào tôi còn sai sót, hoặc là tôi đã đánh nặng bạn tác quá. Dù gì tôi cũng chỉ đi đọc thôi nên bạn tác cũng chỉ đọc rồi gom góp những điểm mà mình thấy còn thiếu xót thôi.

Văn của các hạ viết rất tốt, có nội dung đàng hoàng, phối hợp nhiều công thức hành văn, chỉ là sau khi đọc xong đôi chục chương, tại hạ nhận thấy truyện của các hạ không còn phù hợp với gu của mình nữa. Nên tại hạ mạn phép cáo từ nhé.

13 Bình luận

AUTHOR
Wao! Rất vui khi được có người chịu vác rìu "chặt" vào tấm thân này 🤓
Lời đầu tiên mình cảm ơn bạn ToitenBao đã đọc qua và đưa những lời nhận xét "có cánh" và những điểm chưa tốt trong truyện.
Có 1 số điểm mình xin phép làm rõ hơn ạ.
Xem thêm
AUTHOR
a. Tóm tắt:
Thực ra đoạn này chỉ là một đoạn lược rút gọn của "Chương 53: Hồng trần với ngươi như thế nào?"
Nếu bạn vẫn còn hứng thú có thể vào xem để hiểu rõ hơn ạ. Ngay khi nói ra điều này, Bụt cũng không hiểu lời Vô Ngân nói, nhưng sau đó là lời giải thích của Vô Ngân bằng góc nhìn của hắn về cuộc sống.
Mình tóm tắt ngắn gọn: nếu đã ngu mà gặp xui nữa thì chỉ có chết. Vô ngân vì may mắn, được 1 loạt người bên cạnh giúp đỡ mới có thể sống sót trở ra.
Xem thêm
Xem thêm 7 trả lời
TRANS
Cho mình hỏi làm sao cho chữ to vậy? Vào bài thấy hơi lạ mắt hóa ra là do cỡ chữ to hơn thường 🐧
Xem thêm
CHỦ THỚT
chắc là do cóp từ word. Tôi cũng thấy to mà không biết chỉnh lại sao
Xem thêm
TRANS
@ToitenBao: Cái này trông hay phết 🐧 Cảm ơn đã chỉ.
Xem thêm
AUTHOR
Một đánh giá chất lượng nữa nè
Xem thêm