Tổng hợp cho những thớt linh tinh. Hỏi ai biết thì người đó trả lời (⋈◍>◡<◍)。✧♡
+Vài cách thông dụng.
-1: dùng trí nhớ hay còn gọi là cái đầu
-2: dùng chức năng của cln: https://ln.hako.re/tim-kiem-nang-cao
-3: dùng History của trình duyệt.
(*)26/8/21-Update 21/9/24
CHỖ NÀY KHÔNG PHẢI CÁI ĐỘNG SEX, PORN HAY HENTAI. VUI LÒNG KHÔNG POST LINK HOẶC BÀN ĐẾN MẤY CÁI VẤN ĐỀ QUÁ MỨC NHẠY CẢM. XIN CẢM ƠN!
(*)(v)(*)
Thông báo tên miền docln bị chặn >>> Có thể truy cập = cách
(*)Link hữu ích:
(HAKO FAQs) NHỮNG CÂU HỎI THƯỜNG GẶP TRÊN HAKO
MỘT SỐ TRUYỆN NGON LÀNH TRÊN HAKO
Spoil cái kết bộ Gakusen Toshi no Asterisk.
Cẩm Nang Cho Newbie - Đánh giá các nhóm dịch Eng nên chọn hoặc nên tránh
(*)Nhà cũ
(*)Note:
16840 Bình luận
à 1 người dì nào đóxung quanh bắt đầu để ý đến main. main cx khá chad, trưởng thành này nọ (ai bt xin name pls)Mà gr soul kinght VN vừa bay rồi, cay thật.
1 búng
cmn đúng đầnnnnnn
zuk đần vcl
https://cuutruyen5c844.site/mangas/1845
NHẬT KÝ CỦA THẰNG T – 17 TUỔI
Tháng 10 – Sau buổi kiểm tra Văn giữa kỳ
Cô đọc bài tôi trước lớp. Cả lớp cười. Không phải vì bài dở, mà vì tôi viết đoạn mở bài như kiểu thơ thẩn.
“Tuổi mười bảy không hẳn là rực rỡ, đôi khi nó chỉ là một ánh đèn nhỏ, run rẩy giữa đêm khuya.”
Tôi viết thế vì… thực sự là tôi không biết làm gì với mình.
Không ghét ai. Không yêu ai. Không đam mê gì rõ ràng.
Chỉ có một cảm giác là: mọi thứ đang trôi, và tôi đang bám víu.
Mấy đứa chọn ngành rồi. Có đứa đăng ký Y, có đứa học Kinh tế, có thằng bảo đi du học. Tôi thì vẫn chưa biết.
Cô chủ nhiệm hỏi: “Em định chọn ngành gì?”
Tôi đáp đại: “CNTT ạ.”
Cô gật đầu. Tôi gật theo.
Trong đầu trống rỗng.
Một buổi chiều mưa, không rõ ngày
Tôi gặp lại D., bạn cũ cấp 2. Nó thay đổi quá nhiều. Trưởng thành hơn. Nói chuyện chậm lại, nhưng ánh mắt thì như biết hết mọi thứ.
Nó hỏi tôi còn vẽ không. Tôi cười cười.
Bỏ rồi.
Tôi vứt cái sở thích đó khi bắt đầu lớp 11. Vì “không kiếm được tiền”. Vì “vô bổ”.
Nhưng giờ thì tôi thấy:
Có lẽ tôi nên vẽ lại. Không vì ai cả. Chỉ để nhớ mình là ai.
Lớp tập văn nghệ. Mỗi năm đều thế, và mỗi năm tôi đều không tham gia.
Tôi ngồi ở cuối lớp, nghe tụi nó hát “Bụi phấn”. Có đoạn lệch tông, cả lớp cười.
Tôi thì không.
Tôi nghĩ về bàn tay cô giáo Văn. Tay cô gầy, cầm phấn viết run nhẹ. Nhưng chữ thì vẫn đẹp như tranh.
Tôi không biết mai này mình còn nhớ được bao nhiêu khuôn mặt, nhưng tôi biết: giọng cô lúc đọc thơ, tôi sẽ không quên.
Giữa tháng 11 – Đêm ôn thi học kỳ
Thức tới 2h sáng mà chưa vào được 1/3 chương dao động điều hòa. Mắt cay. Lưng đau. Nhưng đầu thì cứ trống trơn như cốc nước hứng mưa bị rò đáy.
Tôi bật máy, vẽ nguệch ngoạc một vòng tròn. Ghi vào đó:
“Sống không chỉ để đậu. Sống để thấy mình còn sống.”
Ngủ thôi. Sáng dậy học tiếp.
Tháng 12 – Đêm Noel
Tôi không đi chơi. Ở nhà, lặng lẽ cuộn chăn, nghe nhạc. Bài “Chờ người nơi ấy” phát đến lần thứ 4.
Không có ai để chờ, nhưng vẫn cứ thích cảm giác chờ ai đó.
Một người đủ lặng để nghe mình nói hết câu. Một người không giỏi an ủi, nhưng không biến mất.
Thật ra, tôi nghĩ ai cũng muốn được nhìn thấy – dù chỉ một lần, thật rõ ràng.
Mấy bộ đưa tôi vào con đường đó ít hay nhiều đều có tag tradegy đấy:the main heroin are trying to kill me, author's pov, shadow slave.