Khánh An
Dyah
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 01 - Cơn Gió Xuyên Chiều Không Gian

2 Bình luận - Độ dài: 3,538 từ - Cập nhật:

Màn mưa tháng Mười một của Hà Nội không có cái lãng mạn thi vị của những cơn mưa phùn mùa xuân, cũng không mang sự dữ dội ào ạt của cơn giông mùa hạ. Nó dai dẳng, xám xịt và lạnh lẽo, như một nỗi buồn đã cũ không cách nào nguôi ngoai. Nước chảy thành dòng trên những ô cửa kính lớn của tòa nhà văn phòng, kéo theo ánh đèn neon của thành phố thành những vệt màu nhòe nhoẹt, vô định. Nguyễn Minh Khánh An đứng đó, nhìn ra ngoài, nhưng thứ anh thấy không phải là thành phố, mà là hình ảnh phản chiếu của chính mình: một bóng người mờ nhạt, tan rã, gần như trong suốt giữa khung cảnh đêm.

Đã là mười giờ đêm. Văn phòng rộng lớn giờ đây chỉ còn lại những âm thanh đều đều của hệ thống điều hòa và tiếng gõ lách tách của những hạt mưa trên kính. Mùi không khí đặc quánh, một hỗn hợp của giấy tờ, cà phê nguội và sự mệt mỏi đã lên đến đỉnh điểm. Anh vừa kết thúc cuộc gọi cuối cùng với Chu Huy Hà—cấp trên của anh, một cuộc gọi kéo dài mười lăm phút nhưng cảm giác như cả một thế kỷ, để bàn giao nốt những tàn tích của dự án "Phoenix".

"Cảm ơn nỗ lực của cậu, cậu có thể nghỉ ngơi đến khi có thông báo tiếp theo." giọng Huy Hà qua điện thoại vẫn đều đều, chuyên nghiệp, không một gợn cảm xúc. Như thể anh ta vừa thông báo về việc bảo trì hệ thống máy chủ, chứ không phải vừa tay không bóp chết một thứ đã rút cạn sinh lực của Khánh An suốt sáu tháng qua.

Khánh An không trả lời. Anh chỉ lặng lẽ gửi đi email cuối cùng, đính kèm những file dữ liệu đã được nén lại. "Click." Âm thanh của con chuột máy tính vang lên trong không gian tĩnh mịch, khô khốc và tàn nhẫn, như tiếng búa của một vị quan tòa vừa tuyên xong bản án.

Anh gục mặt xuống bàn, vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Mùi da thuộc của chiếc cặp da bên cạnh xộc vào mũi, một mùi hương xa xỉ không thuộc về anh. Đó là món quà bố mẹ mua cho anh khi anh được nhận vào công ty này hai năm trước. "Làm ở công ty lớn phải có cái cặp cho ra dáng," bố anh đã nói vậy, đôi mắt lấp lánh niềm tự hào. Niềm tự hào đó, giờ đây, giống như một tảng đá đè nặng lên ngực anh.

Một tuần trước, trong cuộc gọi về nhà, mẹ anh đã hỏi: "Thế nào, công việc vẫn tốt chứ con? Bao giờ thì được lên chức? Thằng Hải con nhà bác Tâm bằng tuổi con giờ đã là trưởng phòng rồi đấy."

Anh nuốt khan, nhìn vào những dòng code báo lỗi đỏ rực trên màn hình và đáp: "Vâng, vẫn ổn ạ. Con đang cố gắng."

"Cố gắng" là một từ bi thảm. Nó là một tấm chăn mỏng dùng để che đậy một cơ thể đang run lên vì kiệt sức. Anh đã cố gắng làm vừa lòng tất cả mọi người: một người con trai thành đạt trong mắt bố mẹ, một nhân viên mẫn cán trong mắt cấp trên, một người bạn trai đáng tin cậy trong mắt người yêu. Anh đã cố gắng đến mức quên mất bản thân mình muốn gì, cảm thấy gì. Anh như một diễn viên kịch, diễn một vai không phải của mình trên một sân khấu quá rộng lớn, và giờ đây, tấm màn đã hạ, chỉ còn lại anh trơ trọi với sự trống rỗng.

Anh nhớ đến Bảo Dương, cô bạn gái mà anh đã quen từ rất lâu về trước. Ký ức về cô không còn ngọt ngào, nó chỉ còn là một chuỗi những hình ảnh câm lặng. Lần cuối họ gặp nhau, cô đã nói, đôi mắt nhìn anh nhưng như xuyên qua anh: "Khánh An, anh có bao giờ thực sự nghe em nói không? Hay anh chỉ nghe những gì anh muốn nghe?" Anh đã không hiểu. Anh nghĩ rằng việc anh lao đầu vào công việc là để xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho cả hai. Anh không nhận ra rằng trong lúc mải mê xây một ngôi nhà cho tương lai, anh đã bỏ mặc người anh yêu cô đơn trong hiện tại.

Và rồi, hai tiếng trước, khi anh vẫn đang ngồi thất thần sau thông báo của Huy Hà, tin nhắn của cô đã đến. Một nhát dao cuối cùng, kết liễu mọi thứ. "Chúng ta dừng lại thôi. Em mệt mỏi rồi."

Anh đã đọc đi đọc lại dòng chữ đó hàng chục lần. Anh không trả lời. Vì anh biết, không có gì để trả lời cả. Sự mệt mỏi của cô là có thật. Và sự thất bại của anh cũng vậy.

Khánh An đứng dậy. Cơn choáng váng ập đến khiến anh phải vịn vào thành bàn. Anh cần phải về nhà. Anh cần một giấc ngủ, một sự lãng quên tạm thời. Anh với tay lấy chiếc áo khoác, mặc vào người, rồi máy móc bước ra khỏi văn phòng. Hành lang dài và tối. Ánh đèn vàng vọt chiếu xuống sàn nhà bóng loáng, tạo thành một con đường vô tận dẫn về hư không.

Cơn gió ngoài kia rít lên một tiếng nghe thật ai oán. Tảng đá vô hình trên vai anh dường như đã vỡ tan, biến thành vô số mảnh băng giá đâm xuyên qua lồng ngực. Xung quanh anh, tiếng gió, tiếng xe cộ, tiếng người nói cười ở sảnh... tất cả đều lùi lại, xa dần, rồi im bặt. Khánh An đứng đó, giữa sảnh chung cư đông người qua lại, nhưng lại cảm thấy cô độc đến cùng cực.

Anh bước ra khỏi tòa nhà, chìm vào cơn gió buốt giá. Anh không bắt xe. Anh muốn đi bộ. Có lẽ cái lạnh thể xác sẽ làm dịu đi sự trống rỗng bên trong. Anh đi như một kẻ mộng du, không mục đích, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Những ánh đèn đường lướt qua anh như những bóng ma.

Anh vô tình va phải một người đi ngược chiều. "Xin lỗi," anh lí nhí, không dám ngẩng đầu lên. Trong lúc lảo đảo lấy lại thăng bằng, một vật kim loại nhỏ và lạnh lẽo đã trượt khỏi túi áo khoác của anh, rơi xuống vỉa hè đầy lá khô với một tiếng "cạch" rất khẽ. Nhưng tâm trí anh đã quá mờ mịt bởi dòng tin nhắn và cơn gió buốt, anh hoàn toàn không nghe thấy, không cảm nhận được. Anh chỉ biết kéo chặt áo khoác hơn và lê bước đi tiếp.

Khi về đến sảnh chung cư của mình, người anh đã thấm lạnh. Anh đứng trước thang máy, thò tay vào túi áo khoác để lấy chìa khóa.

Trống không.

Tim anh hẫng một nhịp. Anh vội vã kiểm tra lại tất cả các túi. Túi quần jean, túi trong của áo khoác, ngăn ngoài của chiếc cặp da. Vẫn không có gì.

Một cảm giác hoảng loạn lạnh lẽo bắt đầu xâm chiếm anh. Nó không còn ở trên bàn làm việc. Nó không ở một nơi nào đó mà anh có thể quay lại lấy. Nó đã biến mất. Có thể nó đã rơi ra ở đâu đó trên con đường dài hơn một cây số mà anh vừa đi qua, giữa màn đêm và gió lạnh. Tìm thấy nó bây giờ là điều không thể. Anh thực sự đã mất lối về nhà.

Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, anh rút chiếc điện thoại ra. Màn hình vẫn sáng. Anh lướt danh bạ, những ngón tay run rẩy và có phần tê cóng vì lạnh. Anh dừng lại ở một cái tên. "Lưu Bảo Vy". Người bạn thân duy nhất của anh. Anh bấm nút gọi.

Chuông reo một tiếng, hai tiếng. Rồi có tiếng trả lời từ đầu dây bên kia.

"A lô?" Giọng Bảo Vy ngái ngủ.

"Vy à..." Khánh An thều thào, giọng anh vỡ ra, yếu ớt. "Tớ..."

"Khánh An? Cậu đấy à? Sao giờ này còn gọi? Giọng cậu sao thế?" Bảo Vy ở đầu dây bên kia dường như đã tỉnh ngủ ngay lập tức.

"Tớ... tớ không về nhà được," anh nói, từng từ như rút cạn chút dưỡng khí cuối cùng của anh. "Tớ làm mất chìa khóa rồi... Tớ đang ở sảnh..."

Cơn choáng váng ập đến. Chiếc điện thoại tuột khỏi tay anh, rơi xuống sàn đá hoa cương tạo thành một tiếng "loảng xoảng". Anh chỉ kịp nghe tiếng Bảo Vy hoảng hốt gọi tên mình qua chiếc loa ngoài trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối. Anh gục ngã.

Trong một vũ trụ khác, cũng có một cơn gió lạnh đầu mùa. Nguyễn Mai Khánh An đứng bên cửa sổ căn hộ tầng 11 của mình, nhìn xuống dòng xe cộ hối hả bên dưới. Cơn gió lùa qua khe cửa sổ không đủ kín, mang theo cái lạnh khô và không khí đặc quánh của Hà Nội. Nó hoàn toàn khác với cái se lạnh trong lành, mang theo mùi thông và đất ẩm của Đà Lạt quê cô, một nơi cô đã không về thăm hơn một năm nay.

Cô đã sống ở đây, trong căn hộ này, được hai năm. Hai năm dài như một thế kỷ. Sự nghiệp thiết kế thời trang mà cô theo đuổi, thứ đã kéo cô rời xa gia đình để đến với thành phố sôi động này, vừa nhận một cú đấm trời giáng vào chiều nay. Cô vẫn còn nghe văng vẳng bên tai những lời nhận xét lạnh lùng của nhà đầu tư: "Rất nghệ thuật, nhưng không có tính thương mại." Những từ ngữ đó như những nhát dao, cứa vào tâm huyết và sự tự tôn của cô. Bộ sưu tập "Họa Sắc", thứ cô đã dồn hết tất cả những gì mình có, giờ đây chỉ còn là một đống vải vóc vô giá trị trong góc xưởng may.

Cô cảm thấy kiệt sức và mắc kẹt. Mắc kẹt trong chính căn hộ của mình, nơi từng là chốn bình yên để cô sáng tạo, giờ đây cũng nhuốm màu thất bại. Cô chỉ muốn đặt vé máy bay ngay lập tức để về lại với Đà Lạt, về với gia đình, về với sự yên bình mà cô đã đánh mất.

Cô nhìn xuống chiếc điện thoại. Nó đã sập nguồn từ trưa, sạc không vào. Một chiếc điện thoại hỏng giữa lúc tâm trạng tồi tệ nhất. Thật hoàn hảo cho một kẻ thất bại.

Sự im lặng của căn hộ bỗng trở nên thật đáng sợ. Nó khiến cô ngột ngạt. Cô phải ra ngoài. Đi đâu cũng được. Chỉ để thoát khỏi bốn bức tường đang giam hãm sự thất bại của cô.

Cô khoác vội chiếc áo măng tô mỏng, không trang điểm, không chải chuốt, cứ thế bước ra khỏi nhà. Cô không có mục đích. Cô chỉ bước đi, để đôi chân dẫn lối. Cơn gió lạnh tạt vào mặt khiến cô tỉnh táo hơn một chút. Sau một vòng đi bộ vô định, cơn gió buốt cuối cùng cũng thôi thúc cô quay về. Cô bước vào sảnh khu chung cư quen thuộc của mình, hy vọng tìm lại chút hơi ấm và sự an toàn.

Ngay khoảnh khắc cô bước chân qua ngưỡng cửa kính, từ cơn gió lạnh bên ngoài vào không gian ấm áp quen thuộc của sảnh chính, một sự chấn động vô hình đã xảy ra.

Thế giới trước mắt cô dường như "nhiễu sóng" trong một phần nghìn của giây. Sàn đá cẩm thạch bóng loáng cô vẫn đi qua mỗi ngày gợn lên như mặt nước. Ánh đèn chùm pha lê ấm áp chớp tắt một cách dữ dội, trong khoảnh khắc đó, nó biến thành một màu xanh lam lạnh lẽo, vô trùng. Mùi hương tinh dầu sả chanh mà ban quản lý tòa nhà vẫn hay dùng bị thay thế đột ngột bằng mùi ozon nồng hắc, cái mùi của không khí ngay sau khi có một tia sét đánh xuống.

Một cơn chóng mặt ập đến khiến Mai Khánh An lảo đảo. Tai cô ù đi. Cô vội vịn vào cánh cửa để khỏi ngã. Cô theo phản xạ rút chiếc điện thoại trong túi ra, nhưng màn hình của nó, vốn chỉ đang trục trặc, bỗng loé lên một tia sáng xanh rồi tắt ngóm. Cô bấm nút nguồn. Không có gì xảy ra. Nó đã chết. Không phải là hết pin, mà là một cái chết hoàn toàn.

Cơn choáng váng qua đi nhanh như lúc nó đến. Khi cô ngẩng đầu lên, mọi thứ đã trở lại bình thường. Vẫn là sảnh chung cư của cô, vẫn là ánh đèn vàng ấm áp. Nhưng không khí đã khác. Mùi sả chanh không còn, chỉ còn cái mùi khô khốc, sắc lạnh của máy móc và kim loại.

Và đó là lúc cô thấy anh. Một chàng trai đang nằm gục trên sàn, ngay gần quầy lễ tân. Chiếc điện thoại của anh ta nằm cách đó không xa, màn hình vẫn sáng.

Thế giới trong mắt Minh Khánh An đang tan rã. Ánh đèn của sảnh chung cư nhòe đi, xoay tròn. Tiếng người nói cười xung quanh anh bị bóp méo, trở thành những âm thanh ù ù vô nghĩa. Phổi anh như bị ai đó bóp nghẹt, anh không thể thở được. Anh biết mình sắp gục ngã. Anh cố gắng lê bước về phía chiếc ghế sofa ở góc sảnh, nhưng đôi chân anh đã không còn tuân theo sự điều khiển của não bộ nữa.

Trong màn sương mờ ảo của sự kiệt sức, anh nhìn thấy một bóng người đang đi về phía mình. Một bóng người mảnh mai trong chiếc áo măng tô màu be. Anh không nhìn rõ mặt, nhưng anh cảm nhận được một sự hiện diện. Một sự hiện diện không giống với bất kỳ ai khác trong cái sảnh ồn ào này. Nó tĩnh lặng, và nó... quen thuộc.

Ngay khi Mai Khánh An bước về phía người đàn ông, cô thấy anh ta ngước lên. Trong một giây ngắn ngủi, ánh mắt họ gặp nhau xuyên qua khoảng không chừng năm mét.

Một luồng điện giật chạy dọc sống lưng Mai Khánh An.

Đôi mắt đó.

Cô đã nhìn thấy đôi mắt đó ở đâu rồi. Không, không phải là đã từng thấy. Mà là cô nhìn thấy chúng mỗi ngày. Trong gương.

Đó là mắt của cô. Cùng một dáng mắt, cùng một nét buồn, chỉ khác là nó thuộc về một người đàn ông, và nó đang chìm trong một nỗi tuyệt vọng sâu thẳm hơn cả những gì cô từng trải qua.

Thời gian như ngừng lại.

Minh Khánh An không còn nhìn thấy gì nữa. Ý thức của anh đang tuột đi. Hình ảnh cuối cùng anh ghi lại được là đôi mắt của một người xa lạ, một đôi mắt giống anh đến kinh ngạc, đang mở to nhìn anh đầy sững sờ.

Rồi anh ngã xuống.

Không có tiếng động lớn. Cơ thể anh chỉ đơn giản là mềm nhũn ra và đổ ập xuống sàn đá hoa cương lạnh lẽo.

"Á!"

Mai Khánh An hét lên một tiếng thất thanh. Cô lao về phía trước, sự do dự ban đầu đã bị nỗi hoảng hốt thay thế. Mọi người trong sảnh đều quay lại nhìn.

"Có ai giúp với! Có người bị ngất!" cô kêu lên, quỳ xuống bên cạnh người đàn ông. Cô lay nhẹ vai anh. "Này! Anh gì ơi! Tỉnh lại đi!"

Một nhân viên lễ tân mặc đồng phục vội vã chạy đến.

"Trời ơi, có chuyện gì vậy ạ?"

"Tôi không biết, anh ấy tự nhiên ngất đi," Mai Khánh An đáp, giọng run rẩy.

"Để tôi xem nào." Anh lễ tân quỳ xuống, kiểm tra mạch và hơi thở của Khánh An. "Vẫn thở, chắc là kiệt sức thôi. Chị là người nhà ạ?"

"Tôi..." Mai Khánh An ngập ngừng.

"Trông hai người có nét giống nhau thật," anh lễ tân nói, không hề nghi ngờ. "Ra là anh em sao. Chị nhà ở phòng nào vậy chị, để tôi và bảo vệ giúp đưa anh ấy về phòng nghỉ ngơi."

Trong cơn bối rối, cô bật ra câu trả lời một cách máy móc. Một con số đã quá đỗi thân thuộc.

"Phòng... phòng 1106."

Đó là số căn hộ của cô.

"Dạ vâng, 1106," anh lễ tân gật đầu. "Vậy phiền chị mở cửa giúp. Tôi và anh bảo vệ sẽ đưa anh nhà lên."

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Mai Khánh An chỉ kịp gật đầu một cách máy móc. Một nhân viên bảo vệ khác chạy đến. Họ xốc nách Minh Khánh An dậy, dìu anh đi. Mai Khánh An lúng túng đi theo sau, trái tim vẫn đang đập loạn xạ. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao anh ta lại ngất ở đây? Và tại sao... cô lại nói ra số phòng của mình?

Họ vào thang máy. Cô bấm số 11 trong vô thức. Cánh cửa thang máy khép lại, nhốt cô trong một không gian chật hẹp cùng hai người đàn ông xa lạ và một người đàn ông bất tỉnh có gương mặt của chính mình. Cảm giác phi thực tế bao trùm lấy cô.

"Ting." Thang máy đến tầng 11.

Họ dìu anh ra ngoài, đi dọc theo hành lang quen thuộc. "Phòng 1106 đây rồi," anh lễ tân nói. "Chị mở cửa đi ạ."

Mai Khánh An đứng trước cánh cửa gỗ màu nâu sẫm, cánh cửa cô vẫn ra vào mỗi ngày. Trong cơn hoảng loạn, cô máy móc thò tay vào túi áo khoác, tìm chùm chìa khóa của mình. Tay cô run run tra chiếc chìa khóa kim loại vào ổ. Cô đã chuẩn bị cho việc nó sẽ không vừa, rằng đây là một sự nhầm lẫn tai hại không thể cứu vãn.

Nhưng không. Ổ khóa vang lên một tiếng "cạch" nhẹ nhàng và quen thuộc. Cánh cửa mở ra.

"Được rồi này," anh bảo vệ nói một cách vui vẻ. "Chị dìu anh vào giường nghỉ đi nhé. Có cần giúp gì thêm thì gọi xuống cho lễ tân."

Họ dìu Minh Khánh An vào trong, đặt anh lên chiếc giường.

"Cảm ơn... cảm ơn các anh nhiều," Mai Khánh An lí nhí.

"Không có gì đâu chị. Vậy chúng tôi xin phép."

Hai người đàn ông rời đi, cánh cửa phòng từ từ khép lại, tạo thành một tiếng "cạch" khẽ.

Bây giờ, chỉ còn lại cô và anh trong căn phòng. Nhưng đây không phải phòng của cô.

Hoặc đúng hơn, nó vừa là, lại vừa không phải. Cấu trúc căn phòng y hệt, vị trí cửa sổ, ban công, mọi thứ đều đúng. Nhưng toàn bộ nội thất đã bị thay đổi. Bộ sofa màu xanh rêu yêu thích của cô đã biến mất, thay vào đó là một chiếc ghế bành da màu đen. Bức tường treo đầy bản phác thảo và những mảng màu của cô giờ đây trống trơn, sơn một màu xám lạnh lẽo. Mùi hương tinh dầu oải hương quen thuộc cũng không còn, chỉ có cái mùi khô khốc, sắc lạnh của máy móc và cà phê nguội.

Cô đang đứng trong căn hộ của mình, nhưng lại là một phiên bản xa lạ, lạnh lẽo và không thuộc về cô.

Đầu cô quay cuồng. Cô quá mệt mỏi để có thể suy nghĩ một cách logic. Cả ngày hôm nay đã là một mớ bòng bong, và sự kiện này là đỉnh điểm của sự phi lý.

Cô lảo đảo ngồi xuống chiếc ghế bành da màu đen ở góc phòng. Cô cần nghỉ ngơi. Chỉ một chút thôi. Cô sẽ chợp mắt một lát, và khi tỉnh dậy, có lẽ mọi chuyện sẽ trở lại bình thường. Có lẽ đây chỉ là một giấc mơ kỳ lạ do cô quá stress mà thôi.

Mí mắt cô trĩu nặng. Cô mặc kệ người đàn ông đang nằm trên giường. Mặc kệ căn phòng vừa quen vừa lạ. Mặc kệ những câu hỏi không lời giải đáp. Cô chỉ muốn ngủ. Cô tựa đầu vào thành ghế, nhắm mắt lại.

Thành phố chìm dần vào giấc ngủ. Và trong căn phòng 1106, hai linh hồn đến từ hai thế giới khác nhau, mang cùng một gương mặt và cùng một nỗi đau, lần đầu tiên ở chung dưới một mái nhà.

Cuộc đời của họ, từ giây phút này, đã rẽ sang một hướng không ai có thể ngờ tới.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

AUTHOR
Cốt truyện xảy ra còn gấp gáp, còn thiếu miêu tả quan cảnh .-. Ờ thì thật ra bản thân mình thấy đệm quan cảnh, miêu tả hành động, tập trung hẳn vào chiều sâu. Vào góc nhìn, vào cảnh trước mắt nhân vật đang xảy ra. Là do bản thân mình thấy cần thêm thui nhen...
Chung quy lại nè, truyện vẫn như còn đang theo kiểu chỉ kể nhiều... kể được nhưng vẫn còn chưa tiết chế lắm. Người đọc vẫn phải cần thở, ý mình là thở giữa các đoạn nội tâm, các đoạn hồi ức/hồi ký.
Cảm ơn nếu bạn có đọc góp ý này của mình .-.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
thankiu, mình sẽ lưu ý =))
Xem thêm